|
Tề Thịnh cười châm biếm,lại nằm lên đẹm,nói bằng giọng bình tĩnh:"Nói đi,rốt cuộc nàng là ai?".
Bất giác,tôi đảo mắt một vòng.Chuyện mượn xác nhập hồn thì chắc phải thú nhận rồi,nhưng không biết có nên cho Tề Thịnh biết,thực ra tôi là...đàn ông không?
Tề Thịnh nhắm mắt lại,tỏ thái độ "Nói thật sẽ được khoan hồng,chống lại sẽ bị trừng trị nghiêm khắc".
Nhưng tôi là ai nào,tôi là người đã từng sống trong một xã hội tiên tiến!Chẳng ai không biết thật thà thì ăn cháo,láo nháo thì ăn cơm.Thật thà thì ngồi nhà lao,láo nháo thì về nhà ăn Tết!
Tôi khẽ ho một tiếng rồi hắng giọng,quyết định cố gắng biên tập lại chuyện cổ tichsao cho gần với đời thường nhất.
"Thiếp vốn là một vị tiên nhỏ trên thiên giới,vì..."
Tề Thịnh đột ngột cắt ngang: "Tiên gì?".
Tôi ngây người:"Sao ạ?...Tán tiên".
Tề Thịnh nhướn mày:"Tán tiên?".
Tôi đâm lào đành phải theo lao:"Đúng!Tán tiên!Là loại tiên suốt ngày rong ruổi trên những đám mây,chẳng phải làm việc gì,thuộc vào hàng nhân viên nhàn rỗi của thiên đình".
Tề Thịnh gật đầu:"Ồ".
Tôi tiếp tục câu chuyện:"Thiếp vốn là Tán tiên của thiên giới,vì mắc lội nên bị phạt phải đầu thai...".
Tề Thịnh lại chen vào:"Phạm tội gì?".
Mỗi lần bị cắt ngang như vậy khiến tôi rất tức giận,nhưng cũng đành nén lại,đáp:"Chuyện nhỏ thôi".
Tề Thịnh:"Chuyện nhỏ gì mới được?"
Trời,các bạn đã bao giờ gặp ai nghe kể chuyện như thế chưa? Tên này sao lại khiến người ta thấy ghét thế!
Tôi vò đầu,đành bịa ra:"Là chuyện to hơn hạt vừng,hạt đỗ một chút.Là thế này,hôm đó,Ngọc đế gọi mọi người tới dự dạ tiệc,trong bữa tiệc ấy thiếp uống hơi quá chén,sơ ý đáh vỡ mất chiếc chén ngọc trong tay,Vương Mẫu nổi giận,quyết định phạt thiếp".
Tề Thịnh phì cười:"Chuyện này đúng là bé thật,đánh vỡ một chiếc chén mà bị phạt,xem ra nàng làm thần tiên cũng không lấy gì làm sung sướng".
Tôi xấu hổ cười khan mấy tiếng:Vương Mẫu nương nương vốn là một người nhỏ mọn mà!".
Tề Thịnh không cười nữa,lặng lẽ nhìn tôi.
tôi dày mặt tiếp tục biên tập phần tiếp theo:"Thiếp bị phạt phải tiến vào luôn hồi,kết quả là trước đó có chút hiềm khích với Ti Mệnh Tinh Quân,ông ta được dịp lấy chuyện công trả thù riêng,cố ý giữ hồn của thiếp lại,cho một người họ hàng xa của ông ta chiếm dụng thân xác của thiếp mười mấy năm.Sau này thiên đình tra sổ,Ti Mệnh Tinh Quân sợ bị phát hiện nên đã trả lại thể xác cho thiếp.Khi thiếp tới cũng chính là lúc Trương thị rơi xuống nước,mở mắt ra thì thiếp đã trở thành như bây giờ".
Tôi nói một mạch,sau đó dừng lại một mạch nhìn Tề Thịnh.
Qua một hồi lâu,Tề thịnh vẫn không nói gì.
Tôi nghĩ có lẽ anh ta nghe không hiểu,hoặc căn bản là không tin.
Nhưng rồi đột nhiên Tề thịnh lại hỏi:"Thần tiên chẳng phải là vô dục vô cầu sao,vậy mà vẫn đấu đá tranh giành,báo thù thế à?".
Tôi chợt nhớ đến rất nhiều bộ truyện tiên hiệp nói về tình yêu chết đi sống lại,bất giác than:"thiên đình cũng chẳng khác hạ giới là bao.Chuyện đó thì đáng kể gì,chàng còn chưa thấy cảnh tượng một đống tiên này thần nọ suốt ngày cãi cọ,đòi sống chết vì tình yêu đó thôi!".
Tề Thịnh hơi chau mày,hỏi:"Kiếp trước...nàng đã gả cho ai chưa?".
Tôi ngây người ra,thoáng một cái liền hiểu Tề Thịnh hỏi như vậy là có ý gì.Anh ta muốn biết xem tôi có còn là trinh nữ hay không đây mà!Tôi lập tức nhìn Tề Thịnh bằng ánh mắt vô cùng chân thành,giơ tay thề:"Điện hạ,nhưng xđiều khác thiếp không dám nói,chỉ riêng điều này thiếp xin cam đoan,kiếo trước thiếp chưa từng gả cho ai,cũng chưa từng thích một người đàn ông nào!".
Có lẽ vì biểu hiện của tôi chân thành quá mức,Tề Thịnh cảm thấy trên đầu mình chưa có cái sừng nào,cuối cùng cũng gật đầu vẻ bằng lòng.
Hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi thả xuống đánh rầm.
Khoé môi của Tề Thịnh hơi nhấc lên nhưng nhanh chóng trở lại trjang thái bình thường,snh ta tiếp tục ngả đầu trên gối nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi không mấy hy vọng anh ta hoàn toàn tin lời của tôi,có điều anh ta không truy hỏi nữa thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
Tôi ngây người một lúc,đến khi không thể chịu đượcnuwax mới bắt đầ di chuyển cái mông đã tê dại.
Tề Thịnh đột nhiên nói khẽ:"Nàng lại đây".
|
|