|
Tác giả |
Đăng lúc 20-11-2012 00:07:04
|
Xem tất
Chương 7. Tiếp tục tìm nơi ở
Khâu vết thương xong, cả người Tô Từ đầm đìa mồ hôi, cũng không biết từ khi nào cô đã cắn môi dưới đến rướm máu.
Qua bàn tay “tài hoa” của cô, vết khâu trông cong cong vẹo vẹo cứ như một con rết đang nằm trên cánh tay, nhưng cuối cùng vết thương đã ngừng chảy máu.
Sau khi cắt một mảnh vải sạch băng vết thương lại, mắt Tô Từ hoa lên, cô phải ngồi yên dưới đất gần nửa giờ mới có thể đứng dậy tìm thuốc giảm nhiệt trong ba lô uống vào.
Thuốc trị thương không còn nhiều lắm, nếu dùng theo đúng liều lượng thì sẽ rất nhanh hết. Đến bây giờ, trong ba lô của cô chỉ còn lại một chút thuốc bột Vân Nam Bạch Dược và vài viên thuốc giảm nhiệt mà cô tiết kiệm, chưa dám dùng đến.
Nhưng số thuốc đó cũng chỉ đủ cho hai ngày thôi.
Tô Từ giơ tay nhìn đồng hồ, ba giờ mười lăm. Vào những lúc thế này, thời gian sao lại trôi nhanh như tên bắn thế không biết.
Tô Từ liếm liếm môi dưới bị thương, bỏ thịt vào hộp đựng cơm để nấu canh rồi lấy laptop ra định viết nhật ký. Nhưng hiện giờ, trong đầu cô chỉ lẩn quẩn ý nghĩ phải làm gì tiếp theo, chẳng còn lòng dạ nào để viết lách. Cuối cùng, cô chỉ viết vào ngày tháng để không quên thời gian rồi cẩn thận cất laptop và bút.
Không có muối, canh thịt vẫn khó uống như cũ. Có điều Tô Từ đang bị thương, miệng mồm nhạt thếch nên cũng ăn được một chút. Sau đó, cô đậy nắp lại, đặt hộp đựng cơm ở một bên rồi đứng dậy ra khỏi hốc cây, đi tìm nguyên nhân nơi này không có muỗi.
“Chỗ tạm trú” của cô nhìn qua chỉ là một loài cây thường gặp ở đây. Tô Từ nghĩ một chút rồi dùng một cành cây làm gậy, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Khu rừng nguyên sinh này vốn không có đường đi, khắp nơi là những lùm cây lớn nhỏ cùng những rễ cây già cỗi bò lổm ngổm trên mặt đất. Nhưng vì gần đây có một con sông, động vật thường xuyên đến đó uống nước nên đã hình thành những lối mòn quanh co khúc khuỷu.
Tô Từ sống ở đây vài ngày, tuy không thể vỗ ngực tự nhận mình biết hết các loài thực vật sinh trưởng trong rừng nhưng dường như nơi này có rất nhiều lùm cây. Tô Từ nhanh chóng chú ý đến những loài cỏ có hình dáng lạ lùng mọc ở một bụi cây thấp.
Không có gì để so sánh, cũng không biết làm cách nào để nhận ra loại cây cần tìm, Tô Từ đành phải dùng dao cắt mỗi thứ một ít rồi buộc lại. Trong lúc làm, cô vô cùng cẩn thận, thế nhưng vẫn có chuyện xảy ra.
Tay Tô Từ vừa đụng phải một gốc cỏ mới bị cắt phần thân, vẫn còn dài hơn một thước, hai bên toàn là răng cưa, phần bị cắt vẫn còn chảy ra chất lỏng nhơn nhớt, ngón tay cô liền sưng to lên. Tô Từ sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, lấy cây kim ra rồi tháo dây lưng buộc chặt phía trên vết sưng để ngăn máu lưu thông, cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu lại bị như hôm qua thì sẽ lóc thịt một lần nữa.
May mà vết sưng không có gì khác thường.
Trải qua một lần khiếp vía, Tô Từ sao còn dám bất cẩn để tay trần chạm vào cỏ nữa. Cô vội quấn cái áo đã bị cắt tả tơi quanh bàn tay rồi mới tiếp tục cắt cỏ.
Thậm chí ý định nấu hành lá dại uống thử của cô giờ cũng bị đá văng ra sau đầu.
Sau nhiều giờ phân vân chọn lựa, Tô Từ lấy ra những cọng cỏ có mùi hơi nồng, thoạt nhìn có vẻ giống lá sả(*), đi ra xa chừng mười thước để thử nghiệm.
(*)Muỗi và một số loài côn trùng rất kỵ mùi toả ra từ sả. Vì vậy ở nông thôn, người ta thường trồng sả để xua muỗi.
Sở dĩ cô đoán được khoảng cách cỏ phát huy tác dụng cũng là nhờ ước lượng khoảng cách từ khu vực không có muỗi đến hốc cây.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không xác định được trong những loài cỏ này, rốt cuộc cây nào mới là loài cây mà muỗi và dã thú kỵ mùi. Vận động lâu như vậy, Tô Từ vừa đau lại vừa mệt, cũng không có sức lực để tiếp tục nữa, cô đành đi tìm củi khô trong phạm vi mười thước rồi quay về hốc cây.
Giờ bụng cô đã trống rỗng, canh thịt sẽ không quá khó ăn. Tô Từ vừa uống canh vừa lo lắng làm thế nào để có thể xác định trong rừng rậm này, thứ nào có thể ăn, thứ nào không thể. Hôm nay, cô phát hiện rất nhiều loại trái cây xanh đỏ, nếu có thể nhận biết loại nào ăn được, loại nào không, cô chẳng cần phải lo lắng đến cái ăn như bây giờ.
Bởi hiện tại, đồ ăn trong ba lô của cô chỉ còn lại một chút.
......
Hôm nay Tô Từ đã trải qua nhiều phen kinh hãi, lại bị thương, mất nhiều máu, còn cắn răng tự làm tổn thương mình nên sức lực của cô rõ ràng không bằng hôm qua. Tô Từ bỏ vài cành cây khô vào đống lửa, ôm bó cỏ vẫn chưa xác định rõ có xua được muỗi và dã thú hay không đặt ngay bên cạnh rồi nằm xuống bạt chống thấm, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh làm cô thiếp đi từ lúc nào không biết.
Ngủ được một lúc lâu, Tô Từ chợt cảm thấy cả người lạnh toát, mở bừng mắt ra.
Đống lửa trước hốc cây chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Cả người Tô Từ rét run, miệng khô khốc, cô liếm liếm môi, yếu ớt đưa tay sờ lên trán.
Không có gì bất thường, nhưng Tô Từ biết nguyên nhân là vì nhiệt độ bàn tay cô cũng rất cao.
Quả nhiên cô đã phát sốt.
Trước đó Tô Từ đã uống nước đun sôi, còn cẩn thận uống thuốc giảm nhiệt, nhưng với tình hình hiện tại, xem ra tất cả đều không hiệu quả. Tô Từ thở dài, nặng nề đứng lên nhóm lửa.
Cô lạnh run lên, cảm thấy đầu vừa nặng như chì vừa nóng như ngồi trong lò nung. Cô lại nấu nước sôi rồi uống thêm một viên thuốc giảm nhiệt rồi lại gần đống lửa để giữ ấm.
Từ nhỏ, thân thể của Tô Từ đã khoẻ mạnh, mong rằng lần này cô có thể chịu đựng cho đến khi cơn sốt qua đi.
Không biết qua bao lâu, Tô Từ bị tiếng sấm đì đùng làm tỉnh giấc.
Trời còn mờ tối, Tô Từ chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, ngồi bật dậy, chợt vết thương trên cánh tay đau nhói khiến cô phải rên lên. Lúc này Tô Từ mới nhận ra mình đã ngủ rất lâu, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô lại sờ trán, cơn sốt đã lui.
Không có việc gì rồi.
Tô Từ bình tĩnh lại, vừa định cười thì phía chân trời tiếp tục vang lên tiếng sấm cùng những tia chớp loé lên trên nền trời u ám.
Tô Từ ngồi bó gối nhìn màn mưa giăng giăng ngoài hốc cây, ban đầu, những giọt mưa chỉ tí tách nhỏ xuống đất, sau đó rơi nặng hạt hơn rồi cuối cùng mưa như trút nước.
Thế này thì Tô Từ làm sao cười nổi, đây đúng thật là hoạ vô đơn chí (*)! Cô vừa mới hạ sốt, sức đề kháng còn yếu, thế mà trời lại đổ mưa.
(*)Hoạ vô đơn chí: tai hoạ đến thì không chỉ có một.
Nhưng cô vẫn nhanh tay cuộn bạt chống thấm cất vào ba lô, sau đó lấy cái ba lô của tên họ Lý đang bị gió thổi bay phần phật mở khoá kéo ra hết cỡ, khi mưa tạt vào hốc cây, cô sẽ trùm nó lên đầu.
Hiện giờ, cô chỉ cần giữ cho đầu và nửa người trên khô ráo là hài lòng rồi.
Trong cơn mưa, tiếng sét “đùng đoàng” vang lên trong rừng vắng khiến người ta phải giật mình. Tô Từ đội ba lô che đầu, trong lòng bỗng nghĩ đến những người trong nhóm, không biết họ hiện đang làm gì, có ai bị thương vong hay không.
Còn Lý Ngọc nữa. Trong nhóm, cô ta là người yếu thế nhất, cũng không biết giờ này cô ta có bình yên không.
Nhưng Tô Từ chỉ nghĩ được đến thế, vì hiện giờ cô còn phải đau đầu suy tính về hành trình hôm nay. Tuy đã trải qua một ngày đi tìm nơi ở nhớ đời, nhưng cô vẫn phải ra ngoài tìm một hang động có thể ở lâu dài.
Dù chưa xác định được rốt cuộc loại cỏ nào mới có thể xua muỗi nhưng Tô Từ cũng không có thời gian tìm kiếm nữa, thôi thì cứ cắt mỗi loại một ít, chỉ cần loài cỏ đó nằm trong số những loại cô mang theo, sau này cô sẽ tiếp tục thử nghiệm để tìm ra.
Những cơn mưa mùa hạ trong rừng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu mưa đã tạnh hẳn.
Lúc này, mặt trời cũng hối hả vén mây chui ra.
Nước đã tràn vào bên trong hốc cây, đống lửa cũng bị dập tắt. Tô Từ thở dài. Không chỗ ở, không có củi để nhóm lửa, cô chỉ có thể mở ba lô ra, ăn mấy cái bánh bích qui và một thanh sôcôla, uống nước đun sôi để nguội còn sót từ đêm qua rồi cầm một cành cây to làm gậy, chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục đi tìm nơi ở.
Có lẽ bao nhiêu điều xui rủi đều dồn hết vào ngày hôm qua, hoặc có lẽ những loài cỏ cô buộc trên ba lô phát huy tác dụng nên dọc theo đường đi, Tô Từ không gặp phải bao nhiêu dã thú, dù đụng phải, cô cũng luôn có thời gian để tránh né.
Còn về bầy muỗi thì một con cô cũng không thấy.
... Loại cây xua muỗi này chính là vật bất ly thân khi sống ở đây, lúc này, Tô Từ có ý nghĩ như vậy.
Sau cơn mưa, việc di chuyển trong rừng rậm càng thêm khó khăn, quần áo trên người cô cứ bị làm ướt rồi lại phơi khô, giờ lại tiếp tục ướt nhẹp.
Cuối cùng, đến khoảng hai ba giờ chiều, ngay khi Tô Từ chán nản định quay về hốc cây cũ, cô chợt tinh mắt phát hiện dường như có một cửa hang trên lưng chừng núi phía trước.
Tô Từ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại do dự. Dốc núi cao thế kia, hiện giờ cô còn chưa tới được chân núi, muốn đi đến tận cái hang ở lưng chừng núi thì đúng là nói dễ làm khó.
Hơn nữa, cô cũng không chắc hang núi đó có ở lại được hay không, có hang ổ của con thú nào hay không. Lúc này cũng không còn sớm nữa, nếu cô quyết định đi, chính là đem sinh mạng của mình đặt cược vào hang núi kia.
Nhưng nếu bây giờ không đi...Không nói đến chuyện cô có thể an toàn ở lại hốc cây cũ bao lâu, chỉ nói đến quãng đường từ hốc cây đến đây, cứ đi đi về về trong khu rừng cực kỳ nguy hiểm này cũng có thể khiến cô mất mạng lúc nào không hay.
Chuyện liên quan đến sống chết, Tô Từ do dự, ánh mắt yên lặng nhìn lên hang núi, cuối cùng cắn răng một cái, đi đến sườn núi.
Vất vả hồi lâu, Tô Từ mới leo được tới cửa hang, bộ dáng của cô lúc này vô cùng nhếch nhác.
Cô cẩn thận quan sát những dấu vết trên đất và ở tảng đá quanh hang, thấy nơi này không giống như có động vật thường xuyên đi lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi trên tảng đá.
Sườn núi này hướng về phía mặt trời nên cửa hang ngập tràn ánh nắng, quanh hang còn có những bụi cây cao ngang thắt lưng Tô Từ, chen nhau mọc gần những tảng đá lớn nhỏ, đặc biệt ở đây có rất ít cây lớn sinh trưởng. Dù lúc này mặt trời đã chuyển sang màu đỏ ối của buổi chiều tà nhưng Tô Từ lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô nảy ra ý định tinh nghịch, bắt chước những cô gái có tính mơ mộng giang rộng hai tay, rướn người về phía trước đón những tia nắng nhàn nhạt cuối ngày rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó cô mới bắt đầu đi tìm củi khô. Tuy những cành cây đều bị mưa làm ướt nhưng trải qua một ngày nắng gắt, tất cả đã khô ráo trở lại. Tô Từ nhặt được một bó to, làm thành một cây đuốc lớn, cẩn thận bước vào hang núi.
Vừa rồi cô đã quan sát bên ngoài, xác định hang núi này không có dấu vết của động vật, chỉ cần bên trong thoáng khí, không có sâu bọ hay côn trùng thì trong thế giới lạ lẫm này, nhà của cô chính là ở đây.
Trải qua mấy ngày tìm kiếm, Tô Từ nghĩ không có nơi nào tốt hơn nơi này, cô không có ý định tìm nơi ở mới nữa. |
|