|
Tác giả |
Đăng lúc 31-10-2012 15:24:24
|
Xem tất
Chương 3. Giết người
Ngày 19 tháng 6 năm 2011, trời quang.
Lại thêm một buổi tối căng thẳng trôi qua.
Chỉ mới hai ngày, đoàn du lịch của chúng tôi từ mười sáu người đã giảm xuống còn mười người, trong đó, hướng dẫn viên du lịch và hai người nữa chưa rõ sống chết, thuốc men và thức ăn cũng không còn lại nhiều.
Chu Lập cùng người đàn ông họ Trần đem theo phần lớn thức ăn và thuốc đi tìm đội của hướng dẫn viên du lịch, phần còn lại chia ra cho những người ở lại giữ.
Trong khu rừng kinh khủng này, chúng tôi có rất nhiều việc cần làm, mà quan trọng nhất là phải tìm được ở đâu đó quanh đây một hang núi đủ lớn để chứa tất cả chúng tôi. Hai ngày nay tuy rằng trời không đổ mưa nhưng không có nghĩa là sẽ như vậy mãi.
Nơi chúng tôi nghỉ chân hiện tại cũng chỉ là ở một sườn núi trống trải, đêm đến chỉ đốt một đống lửa để đề phòng dã thú, không an toàn chút nào. Nếu trời mưa hoặc dã thú bất ngờ tấn công, chúng tôi sẽ không thể chống đỡ..
Nhưng thần may mắn cũng chưa bỏ rơi chúng tôi. Sau mấy giờ tìm kiếm, chúng tôi phát hiện một hang động bị bỏ hoang. Sau khi đốt đuốc xem xét bên trong hang một vòng, xác định trong hang không có con thú nào, cũng rất thoáng khí, chúng tôi mới chuyển đồ đạc đến. Khi mọi việc hoàn tất thì đã mười hai giờ.
Đêm qua tôi không ngủ đủ, hôm nay từ năm giờ sáng đã cùng mọi người đi khắp nơi tìm hang động, toàn thân mệt mỏi rã rời, khắp người toàn vết sưng do muỗi đốt vô cùng khó chịu. Tuy vẫn còn một ít thuốc trị muỗi đốt nhưng hiệu quả của nó chẳng bao nhiêu, tôi chỉ có thể cố nhịn không đưa tay gãi những chỗ ngứa do muỗi đốt. Nơi này thuốc men thiếu thốn, lại có không biết bao nhiêu loài côn trùng độc, nếu bị thương thì rất dễ bị nhiễm trùng, đến lúc đó, sống hay chết chỉ có thể dựa vào khả năng đề kháng của bản thân.
Bữa ăn trưa vẫn là mấy cái bánh bích qui, hoàn toàn không thể lấp đầy dạ dày, tôi vừa mệt vừa đói, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu đen. Sau khi hỏi qua ý của bốn người còn lại, tôi vào trong hang nghỉ ngơi một chút.
Tranh thủ lúc này, tôi kiên trì viết tiếp nhật ký. Hai ngày nay có quá nhiều áp lực, mà tôi thì không thể nói ra, thậm chí không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể thông qua cách này để giải toả.
Dục vọng của những người đàn ông trong nhóm cũng không biến mất. Vừa rồi, khi đang trên đường đi tìm hang động, tôi có thể cảm nhận được cặp mắt của hai người đàn ông nhìn hau háu vào người tôi và Lý Ngọc.
Trên bàn tay của tên họ Lý đáng khinh vẫn còn vết thương do tôi dùng khối đá nhọn đâm vào chảy máu. Có lẽ là đã nếm mùi đau khổ, cũng có lẽ là do Chu Lập không hề che giấu dục vọng đối với tôi nên hắn ta hơi dè dặt, không dám động tay động chân với tôi nữa.
Nhưng hắn ta lại không ngừng đụng chạm Lý Ngọc, gần như trắng trợn quấy rối cô. Lý Ngọc tức giận mà không dám phản kháng, chỉ có thể hết sức né tránh.
Tương lai...
Tôi vẫn ôm hi vọng vào tương lai, nhưng nếu phải dùng thân thể của mình để đổi lấy sự sống mong manh...Tôi không muốn, không muốn!
......
Gấp laptop lại, Tô Từ day day huyệt thái dương đau nhức, đưa mắt quan sát xung quanh. Những thứ nên chuyển đều đã chuyển hết vào hang, củi khô cũng đã nhặt rất nhiều, thậm chí cô còn mang về một bó to thoạt nhìn rất giống với hành lá dại, định thử xem có ăn được hay không. Muốn tồn tại lâu dài ở nơi này, thực ra có rất nhiều chuyện cần làm.
Nhưng với thể lực và những công cụ mà họ hiện có, muốn làm những việc này e rằng chỉ có thể nói suông.
Ngoài cửa hang, những người kia đang từ ngoài kéo về mấy nhánh cây, lấy hai cành cây nhỏ làm dao cố gắng vót nhọn đầu của những cành cây khác, định dùng để làm vũ khí. Tô Từ sờ sờ con dao bên thắt lưng, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đưa nó ra để giúp sức cho họ.
Đây là phòng tuyến cuối cùng của cô.
Trong tay vẫn nắm chặt khối đá sắc nhọn, Tô Từ nhắm mắt lại.
Chưa ngủ được bao lâu, Tô Từ nhạy cảm phát hiện có người đang ở gần mình. Cô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn tay của người đàn ông đang hướng đến mông của cô. Hắn ta bị nhìn chăm chú nên chột dạ, vờ làm ra vẻ đang nhặt tảng đá bên cạnh cô rồi vội vàng ra khỏi hang.
Lúc này Tô Từ mới thả lỏng được một chút, đưa bàn tay đang đặt ở thắt lưng lên xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không thể không ngủ, trong khu rừng rậm rạp hoang sơ này, không đủ sức khoẻ chính là tự đưa mình vào chỗ chết.
Lần thứ hai Tô Từ tỉnh giấc là do bị tiếng thét chói tai của Lý Ngọc đánh thức. Đối với sự xâm phạm của con người cô còn có thể tìm cách trốn tránh hoặc phản kích, nhưng ở nơi này, mối đe doạ nguy hiểm nhất lại không phải từ con người.
Nghe được tiếng thét của Lý Ngọc, đầu óc Tô Từ còn chưa tỉnh táo đã tự động phản ứng, nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, đưa tay định rút con dao ở bên thắt lưng.
Động tác quá đột ngột nên thân thể mệt mỏi của cô chưa kịp thích ứng, khi xoay người nửa quỳ định đứng lên thì Tô Từ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bàn tay đang hướng tới thắt lưng theo bản năng chống xuống đất.
“Tô Từ, cô dậy rồi sao?” Lý Ngọc hơi ngạc nhiên nhìn Tô Từ chật vật chống người dưới đất.
Tô Từ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, cắn răng hỏi, “Cô vừa mới hét cái gì?” May mà cô chưa kịp rút con dao ra.
“Không cẩn thận bị phỏng.” Lý Ngọc giơ tay lên. Tô Từ nhìn thấy trên tay Lý Ngọc có một vết bỏng đã phồng rộp lên,không khỏi thở dài.
“Cô thức dậy vừa đúng lúc, cô đi vệ sinh với tôi được không, tôi nhịn lâu lắm rồi.” Lý Ngọc hơi nhăn nhó nói.
Người phụ nữ họ Thái đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh đống lửa ở ngoài cửa hang, Tô Từ cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao Lý Ngọc không nhờ cô ấy? Nhưng đã hai ngày chưa giải quyết, chính Tô Từ cũng đã muốn đi vệ sinh, liền gật gật đầu, vừa đi vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Hai giờ rồi, bọn họ đã về chưa?”
“Vẫn chưa.” Lý Ngọc lắc đầu.
“Ông Lý và mấy người kia đâu?”
“Chắc là đi lấy nước rồi. Bọn họ phát hiện một con sông cách đây không xa, định đi lấy nước để nấu cái cô mang về, gọi là gì nhỉ...”
“Hành lá dại.”
“À đúng rồi, hành lá dại. Tôi không rành mấy thứ này.” Lý Ngọc cười ngượng ngùng, “Tô Từ, cô có chắc cái đó ăn được không?
“Không chắc.” Tô Từ lắc đầu, “Nhưng cũng phải liều một lần, nếu không, chúng ta thật sự sẽ chết đói.”
“Cũng đúng.” Lý Ngọc nói, “Nếu biết đi du lịch mà bị lạc tới cái nơi quỉ quái này, đánh chết tôi cũng không đi.”
Nếu biết trước chuyện này, ai sẽ tự nguyện đi chứ? Tô Từ khẽ cười, không nói gì thêm.
“Tốt lắm, chỗ này đi.” Lý Ngọc đột nhiên dừng lại, cởi quần bò ngồi xổm xuống. Tô Từ quan sát xung quanh một chút, sau đó nhìn hướng Lý Ngọc ngồi mới xoay người lại, tránh không cho cô ta nhìn thấy con dao ở một bên thắt lưng, cởi quần ngồi xổm xuống giải quyết vấn đề cá nhân.
Đến bây giờ bụng cô vẫn trống rỗng, ruột cũng chẳng có nhiều thứ để thải ra, nhưng sau khi giải quyết thì phải dùng thứ gì để vệ sinh sạch sẽ cũng là một vấn đề. Giấy vệ sinh tuy vẫn còn nhưng không phải do hai cô giữ. Mà cuốn vở trên laptop dù thế nào cô cũng sẽ không dùng để làm việc này.
Nhìn nhìn xung quanh, Tô Từ bất đắc dĩ ngắt một nhánh cỏ to, cầm trong tay cẩn thận ngắt hết những góc nhọn có thể làm tổn thương thân thể. Lý Ngọc cũng đang hoang mang không biết dùng cái gì, nhìn thấy cô làm vậy, vẻ mặt nhăn nhó, cũng ngắt một nhánh cỏ.
Tô Từ cười cười, sau khi ngắt hết những góc nhọn, cô cầm nhánh cỏ định vệ sinh phía dưới. Lúc này cô bỗng nghe tiếng thở dốc vang lên đâu đây, sắc mặt Tô Từ chợt cứng đờ, lấy nhánh cỏ nhanh chóng lau chùi thật cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn để bàn tay đụng phải thứ không nên đụng.
Đồng thời cô hít vào một hơi thật sâu, ngửi được trong không khí dường như có mùi của đàn ông.
Không phải bọn họ đã đi lấy nước rồi sao?
Tô Từ nhìn sang Lý Ngọc lúc này còn đang nhăn nhó dùng cỏ để lau chùi, đối với nguy hiểm đang rình rập hoàn toàn không hay biết, cô dùng khuỷu tay huých nhẹ cô ta, nhanh chóng khom người kéo quần lên rồi thì thầm, “Có người, chạy mau.”
Lý Ngọc ngẩn người ra nhìn sắc mặt khó coi của Tô Từ rồi bất thần kéo quần đứng lên, hét chói tai, “...A!!”
...Chết tiệt!
Nghe thấy tiếng thét, lập tức từ trong bụi cỏ có hai người đàn ông hiện ra, chia nhau nhảy bổ tới chỗ hai cô. Theo tính cách của Tô Từ, ngay lúc này cô rất muốn chỉ thẳng vào mặt cô ta mà chửi mắng.
Nhưng chẳng có thời gian để làm thế, Tô Từ vội bổ nhào về phía trước, miễn cưỡng thoát được tên họ Lý đang lao đến mình. Còn Lý Ngọc dường như đã sợ đến ngây người, không hề chống cự, bị tên kia đè xuống đất.
“Hai người muốn làm gì, dám đối xử như vậy với bạn đồng hành à, chẳng lẽ không sợ nhóm Chu Lập trở về trách mắng sao?” Tô Từ cau mày nhìn tên cầm thú đang từng bước từng bước tới gần mình, tay phải đặt hờ lên thắt lưng.
“Hô hô, Chu Lập quay về thì thế nào, ông đây cái gì muốn làm cũng đã làm xong rồi!" Tên họ Lý nhe răng cười, “Thằng đó tự cho mình là đại ca ở đây, đã vậy còn muốn độc chiếm đàn bà? Ông đây ở trước mặt nó cưỡng bức cô em thì đã sao, nó dám giết ông à? Dù sao ở cái chỗ quỉ quái này cũng không sống được bao lâu, ông mày có chết cũng muốn chết trên thân thể đàn bà!”
Tô Từ cắn răng không nói nữa, thầm suy tính mình cầm dao chống cự với tên khốn này thì có bao nhiêu phần thắng.
Đột nhiên cô vấp phải một tảng đá dưới chân, cả người chới với ngã ngửa ra sau, lập tức bị tên họ Lý đè lên. Tuy rằng cô vẫn đeo ba lô trên lưng nhưng khi ngã thì đầu vẫn đập xuống đất, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, bên tai lại vang đến tiếng rên rỉ của Lý Ngọc đang bị tên kia đè dưới người cùng âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau.
Trước ngực bị tên khốn họ Lý điên cuồng nắn bóp, trên mặt trên cổ toàn là nước bọt của hắn ta, hai mắt Tô Từ đỏ lên, khi áo phông (T-shirt) bị kéo cao lên, tay phải cô rút dao, vung tay dùng hết sức đâm một nhát vào động mạch cổ của hắn ta.
Tô Từ dùng sức rút con dao cắm ở cổ tên họ Lý.
Máu theo đó bắn ra, vài giọt bắn lên mắt Tô Từ. Tô Từ cầm con dao, đẩy tên đàn ông nằm trên người mình ra, trên mặt hắn vẫn còn vẻ kinh hoàng, không thể tin mình lại chết dưới tay một cô gái. Tô Từ nhìn qua bên kia thì thấy tên còn lại đã phát tiết xong, thoả mãn rời khỏi thân thể Lý Ngọc.
Quần áo trên người hắn ta chưa mặc lại chỉnh tề, nhìn thấy Tô Từ, hắn ta sợ đến mức bủn rủn tay chân, nửa người dưới trần trụi trong không khí. Hắn ta định đứng lên nhưng ngay cả cái quần mới kéo đến đầu gối cũng run lẩy bẩy, chỉ có thể bò lùi về phía sau, vừa bò vừa run rẩy cầu xin, “Cô, cô Tô, chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa thôi, cô đừng tức giận, đừng bước qua đây...”
Cả người Tô Từ dính đầy máu, tay cầm dao, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bộ dạng thảm hại của hắn ta, bước từng bước tới gần. Khuôn mặt thanh tú dịu dàng của cô đã trở nên dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm hắn ta.
Trong lòng cô gào thét giết, giết, giết!
Nhưng lý trí mách bảo cô không được, không thể dồn ép quá, thể lực của cô quá yếu, hiện tại người đàn ông này đang bị hù doạ, cũng không phải thật sự không có khả năng phản kích, cô không thể dồn hắn ta đến đường cùng!
“Cút!” Tô Từ khàn khàn hét lên. Hắn ta lập tức quay người bỏ chạy, trên đường bị vấp quần ngã xuống đất, mặt bị nhánh cỏ sắc bén bên cạnh cắt một đường chảy máu, hắn ta mặc kệ đau đớn, vội vàng chồm dậy, thoáng chốc đã mất hút.
“A...A...!!” Lúc này, Lý Ngọc quần áo không chỉnh tề mới phản ứng, ánh mắt dại ra nhìn tên họ Lý đã chết do mất máu quá nhiều vì bị đâm vào động mạch cổ, cô ta ôm đầu hét chói tai.
“Đừng hét nữa!” Sau khi tên kia bỏ chạy, tay Tô Từ không kềm được run lên, nay lại nghe tiếng thét chói tai như thế, cô chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn. Tô Từ trừng mắt nhìn Lý Ngọc, cầm con dao đổi qua trái, tay phải không ngừng chà lau, run rẩy lau sạch những vết máu.
Tô Từ loạng choạng đến gần thi thể của tên họ Lý, cầm lấy ba lô của hắn ta. Cô mở khoá kéo ngăn trước lấy vài thanh chocolate ra ăn rồi đem ba lô của hắn bỏ vào ngăn lớn nhất của ba lô mình. Tối hôm đó, tên này cũng không quên mang theo ba lô, cho nên khi hắn ta gia nhập đã giúp cho nhóm có thêm một phần thuốc men và thức ăn, nhưng hôm nay những thứ này đều thuộc về cô.
Dừng một chút, Tô Từ nhìn đến quần áo dính đầy máu trên người tên họ Lý. Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cô xoay người cởi hết quần áo và thắt lưng của hắn ta.
Lúc này, Lý Ngọc mới bình tĩnh lại một chút, ngây người ra nhìn Tô Từ.
Tô Từ nhìn cô ta hỏi, “Bây giờ cô định thế nào?”
“Định thế nào ư?” Lý Ngọc ngơ ngác lặp lại, sau đó mới nói, “Không phải là quay về sao?”
“Cô còn muốn quay về à? Để bị bọn chúng cưỡng bức nữa sao?
“So với mất mạng vẫn tốt hơn!”, Lý Ngọc kích động đứng dậy nói to.
Mỗi người có một chí nguyện, nếu cô ta đã lựa chọn, Tô Từ đương nhiên sẽ không ép buộc cô ta bỏ nhóm đi với mình...Dù sao thì quay về còn có thể sống được thêm vài ngày, nếu không quay về, chỉ sợ ngay tối nay đã táng mạng.
Tô Từ hít sâu vài lần rồi hỏi, “Con sông mà bọn họ nói ở đâu, nói cho tôi biết!”
Lý Ngọc run rẩy chỉ tay về hướng của con sông.
“Có xa lắm không?”
“Phải đi hơn hai mươi phút.”
Lâu như vậy...Hi vọng nửa đường, dã thú sẽ không đến tấn công do bị mùi máu trên người cô hấp dẫn. Tô Từ quay người, trước khi rời đi nói với Lý Ngọc, “Nhanh trở về đi, nơi này mùi máu tươi rất nồng, sẽ nhanh chóng thu hút dã thú tới, cô trở về đó, sau này cũng phải cẩn thận.”
Lý Ngọc “ừ” một tiếng, thấy Tô Từ quay người bước đi, vội hỏi, “Cô đi đâu? Cô thật sự không trở về sao?”
Tô Từ kiên quyết lắc đầu, đi theo hướng Lý Ngọc vừa chỉ.
Đi được một quãng, cô bỗng nhiên nghe giọng nói của Lý Ngọc ở phía sau, “Tô Từ, xin lỗi!”
Xin lỗi? Là vì đã đưa cô đến nơi này sao?
Đối với câu xin lỗi này, Tô Từ chỉ có thể vờ như không hề nghe thấy, cắn răng bước nhanh về phía trước. Trong đầu cô vẫn luôn nhớ đến một dao cô đâm ra khi nãy cùng đôi mắt trợn trừng của người đàn ông kia, tất cả cảm giác dường như đều bị tê liệt, chỉ có thể lảo đảo đi về phía trước.
Dọc đường, cô đột nhiên có hi vọng dã thú sẽ bị mùi máu trên quần áo cô hấp dẫn mà đến đây.
Như vậy, cô chẳng phải lo nghĩ chuyện gì nữa.
Nhưng không có bất trắc nào xảy ra trên đường đi cả. Nhìn thấy dòng sông lấp loáng dưới ánh mặt trời, Tô Từ chỉ cảm thấy môi khô ran, nỗi chán nản, tuyệt vọng mới nảy sinh trong lòng đột ngột biến mất, khát vọng sống lại bừng bừng trỗi dậy.
Con sông này rộng hơn mười thước(*),dòng nước lững lờ trôi, bờ sông có rất nhiều dấu chân của động vật, xem ra chúng thường xuyên tới nơi này uống nước. Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, lần đầu tiên ở trong khu rừng này, đứng trước không gian rộng lớn tràn ngập ánh mặt trời, Tô Từ chỉ cảm thấy nơi này thanh bình và thơ mộng, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
(*)1 thước = 0,23m
Nhưng ở đây không biết ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm.
Tô Từ cầm lấy dao găm, leo lên một tảng đá gần bờ sông, ngồi vào tảng đá bị chìm dưới nước ngay bên cạnh rồi cởi quần áo, nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người và trên quần áo.
Tô Từ tẩy rửa rất nhanh, khoảng năm phút, cô đã rửa sạch vết máu trên người, mặc vào bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ. Cô đem quần áo của tên họ Lý giặt qua một lần, vắt khô, bỏ vào ba lô rồi đeo lên lưng.
Nếu cô may mắn không chết ngay bây giờ thì bộ quần áo này sẽ hữu dụng.
Tô Từ đang định đứng dậy, phía sau đột nhiên có một cơn gió ùa tới, cô vô cùng căng thẳng, còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì thân thể đã nhanh chóng chìm vào trong nước. Cô lặn xuống rất nhanh, cuối cùng rụt người nấp phía sau tảng đá.
Trong lúc kinh hãi, cô chỉ kịp nhìn thoáng qua, thấy thứ tấn công cô là một cái sừng dài trên đầu một con thú.
Tô Từ ở dưới nước không thở được, mắt mở lớn, nghe trên mặt nước tiếng con thú kia loáng thoáng như tiếng rống của con trâu, trong lòng vô cùng hồi hộp. Vừa rồi quá nhanh, cô không thấy rõ rốt cuộc nó là con gì, bây giờ chỉ có thể cầu mong nó không xuống nước, hi vọng nó bỏ đi nhanh một chút.
Bỗng nhiên, tiếng kêu của con thú kia trở nên dồn dập, dường như còn mang theo sự kinh hoàng và đau đớn. Sau đó, Tô Từ thấy một cái đuôi dính máu không ngừng đập mạnh, vết máu trên mặt nước ngày càng lan rộng, tiếng kêu của con thú kia cũng càng ngày càng thê lương, càng ngày càng thấp. Cuối cùng, cái đuôi đó buông thõng xuống nước, không thấy cử động nữa.
Con thú kia muốn biến cô thành con mồi, không ngờ chính nó lại trở thành con mồi của một con thú khác.
Tô Từ có thể đoán được một chút cảnh tượng trên mặt nước, trong lòng vừa cảm thấy mình may mắn lại có chút bất an. Cô nhận ra não mình thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, càng lúc càng căng ra, tưởng như có ai dùng dùi trống đánh vào đầu chan chát, có cảm giác đôi mắt bắt đầu lồi ra. Bàn tay cô bám chặt tảng đá trơn nhẵn, cố gắng ép mình không nổi lên...Con thú phía trên có lẽ đang chuẩn bị dùng bữa. Mặc kệ đó là con gì, nếu nó đang dùng bữa mà cô đột ngột xuất hiện, nhất định nó sẽ cho rằng cô muốn giành thức ăn với nó, muốn uy hiếp nó.
Nhưng Tô Từ không thể nín thở được nữa...Miệng cô nhả ra vài cái bong bóng, bàn tay giơ ra bám vào tảng đá, bơi về phía ngược lại với cái đuôi của con trâu, cuối cùng cô không chịu được, thân thể lập tức trồi lên mặt nước.
Đầu mới vừa nhô lên, Tô Từ liền cảnh giác nhìn về phía tảng đá, nhưng thiếu dưỡng khí đã lâu, trước mắt cô chỉ toàn một màu đen. Vài giây sau mới cô mới mơ hồ nhìn được mọi vật, thì gặp phải một đôi mắt màu vàng.
Cách đó vài bước, một con thú khổng lồ đang nhe nanh, lạnh lẽo nhìn cô.
|
|