|
Chương 2. Lòng người (1)
Ngày 18 tháng 6 năm 2011, trời quang(*)
(*)trời trong xanh, không một gợn mây.
Một đêm cực kỳ căng thẳng đã trôi qua. Tối hôm trước, ai nấy như chim sợ cành cong(*), nghe bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng giật mình tỉnh giấc. Cho đến khi bóng đêm nhường chỗ cho vầng dương ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây rậm rạp chiếu những tia sáng yếu ớt lên mặt đất, tôi đột nhiên có cảm giác mình đã trải qua mấy kiếp.
(*)chim sợ cành cong: sợ hãi điều gì đó vì có nỗi ám ảnh về nó trong quá khứ.
Sau khi ăn lót dạ, bảy người đàn ông chia thành ba nhóm, trong đó hai nhóm đầu tiên, mỗi nhóm ba người đi đến những vùng lân cận tìm đường, còn một người ở lại canh giữ nơi này. Ba người nữ chúng tôi đương nhiên cũng ở lại.
Chuyện ngày hôm qua rất hung hiểm cũng vô cùng kích thích, vì không thể nghỉ ngơi thật tốt lại ăn không đủ no nên hai người phụ nữ ngay cả đứng lên cũng lảo đảo. Tôi so với các cô ấy cũng không khá hơn bao nhiêu.
Trong lòng tôi có dự cảm, nơi này không có đường ra.
Bị lạc đường một cách kỳ lạ, đến một nơi rất kỳ lạ, động thực vật ở đây cũng vô cùng kỳ lạ, dường như, nơi này không phải là Trái Đất.
Tôi cũng không biết bây giờ mình nên làm gì, chỉ có thể cố gắng làm những việc cần thiết, chẳng hạn như tìm những thứ có thể ăn được, ép buộc mình không nên nghĩ ngợi xa xôi.
Ngày bé, khi còn ở nhà bà nội, tôi đã học được cách phân biệt các loại rau xanh và cây dại. Nhưng ở nơi này, tôi hoàn toàn không nhận ra loại nào. Cây cối ở đây đều có kích thước rất lớn, so với những loài cây tôi thường nhìn thấy gần như lớn hơn đến mấy lần. Cho dù tình cờ tìm được những loài cây có hình dáng tương tự với những loại tôi quen thuộc, tôi cũng không dám khẳng định có ăn được hay không.
Mạng chỉ có một, mà tôi thì không muốn tuỳ tiện mạo hiểm như vậy. Cả nhà họ Tô chỉ còn lại mình tôi, sau khi may mắn sống sót trong vụ tai nạn xe một tháng trước, cái mạng này không chỉ thuộc về tôi. Tôi còn muốn sống cho phần của bố mẹ.
Nhất định không thể chết ở nơi này.
...............
Bỏ bút xuống, Tô Từ gấp laptop lại, ngẩng đầu nhìn những tia nắng yếu ớt đang xuyên qua những tán lá um tùm.
Ở đây, cô không hề an toàn, không chỉ đề phòng dã thú mà còn phải phòng bị con người, cho nên cô không thể viết quá nhiều trong nhật ký.
Mà chuyện Tô Từ lo lắng nhất là, ba người nữ các cô thể chất quá yếu so với những người đàn ông trong nhóm. Tuy hiện giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng cô không thể không cảnh giác.
Cơ bắp toàn thân bởi vì hôm qua ra sức chạy trốn nên vô cùng nhức mỏi. Tô Từ khẽ cắn môi đứng lên, nói với Lý Ngọc và hai người kia một tiếng rồi nặng nề nhấc laptop bỏ vào trong ba lô, đi quan sát xung quanh một chút.
Tô Từ cũng không dám đi quá xa, chỉ loanh quanh gần chỗ họ nghỉ chân.
Những giọt sương buổi sớm còn đọng trên cành lá rất nhanh đã làm cả phần thân dưới của cô trở nên ẩm ướt, nhiệt độ ấm nóng của cơ thể lại khiến quần bò bám dính vào người càng làm cô thấy khó chịu hơn. Tô Từ lấy dao găm giắt bên trong đùi cột vào thắt lưng, phòng khi gặp nguy hiểm thì có thể rút ra dễ dàng.
Đi được một lúc, Tô Từ nhìn thấy cách nơi cô đứng không xa có những lùm cỏ không ngừng ngã rạp. Trước kia, khi còn sống ở nông thôn với bà nội, cô từng nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau trên cánh đồng, khi đó, từng khóm lúa cũng ngã rạp như thế này.
Tuy rằng ở đây cũng có một vài loại cỏ còn cao hơn Tô Từ nhưng phần lớn chỉ cao đến đùi cô, như vậy động vật ở bên trong...Dựa theo sự chênh lệch kích thước giữa động thực vật trong khu rừng này với thế giới bình thường, có lẽ cô chỉ cần dùng một chân là có thể “giải quyết” được những loài thú nhỏ.
Nghĩ thế, Tô Từ rút dao găm ra, thận trọng tiến đến gần.
Xuyên qua những nhánh cỏ, quan sát thật lâu, Tô Từ mới xác định hai con thú đang lao vào cắn xé nhau có kích thước như con chó trưởng thành, nếu thu nhỏ lại, hình dáng của bọn chúng có vẻ giống với châu chấu.
Châu chấu...Có thể ăn được chứ?
Tô Từ suy đi nghĩ lại vấn đề này. Bỗng nhiên cô nhớ lại khi còn ở khách sạn, họ từng được giới thiệu món ăn mới, hình như là châu chấu. Ánh mắt cô loé lên tia vui mừng.
Tim Tô Từ đập thình thịch. Nếu con vật này cũng có thể ăn được như châu chấu, vậy thì dựa vào khả năng của mấy người đàn ông trong nhóm, sẽ có thể bắt chúng làm thức ăn, không đến mức phải chết đói.
Có nguồn thức ăn thì sẽ có hi vọng sống!
Cả đời Tô Từ chưa từng vì một thứ chưa thể xác định có ăn được hay không mà kích động đến vậy. Bất chợt, cô phát hiện hai con châu chấu đang hăng say đánh nhau ở phía trước đã dừng lại, hai cặp mắt đồng thời quay sang nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Từ như muốn đông cứng cả người. Thình lình, một con trong số chúng búng mạnh chân, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lao vút tới tấn công mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Từ theo bản năng vung con dao trong tay chém mạnh về phía trước.
Dao găm cùng bóng đen chạm vào nhau, cô có cảm giác con dao sắc bén hơi chững lại một chút rồi mới chạm đến thịt.
Đâm trúng rồi.
Tô Từ trong lòng mừng rỡ, không do dự thuận thế lăn một vòng ra ngoài. Lúc này cô mới nửa ngồi nửa quỳ dưới đất thở hổn hển, cảnh giác nhìn con vật mà cô vừa nghĩ rằng mình chỉ cần dùng một chân là có thể “giải quyết”. Thế nhưng cuối cùng, Tô Từ đã phải dốc toàn lực chiến đấu, nếu không, có lẽ sinh mạng quí giá của cô đã rơi vào tay nó.
Vừa rồi, nơi con dao đâm trúng là phần vỏ cứng của châu chấu, thảo nào cô cảm thấy mũi dao hơi khựng lại một chút. Tay cầm dao găm run lên nhè nhẹ, lòng bàn tay rịn mồ hôi, Tô Từ không dám chớp mắt, căng thẳng nhìn hai con châu chấu, mà bọn chúng cũng gườm gườm nhìn lại cô.
Ở nơi đồng trống như thế này, để những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên người vốn là một chuyện rất thích thú, nhưng hiện tại cả người Tô Từ mồ hôi đổ ròng ròng, bị ánh mặt trời chiếu đến thì toàn thân đều thấy ngứa ngáy. Mồ hôi đọng từng giọt từng giọt trên mí mắt, nhưng cô không dám nhúc nhích, tay cầm chặt dao găm đề phòng hai con châu chấu tiếp tục tấn công.
Có lẽ con dao trong tay Tô Từ cũng có chút tác dụng hù doạ. Không biết qua bao lâu, cọng râu dài của một con châu chấu khẽ đong đưa (chắc bọn chúng đang hội ý nên bỏ đi hay nhào vô tấn công tiếp =.=), sau đó cả hai con chầm chậm lùi dần.
Tô Từ duy trì tư thế cầm dao đến hơn mười phút mới dám thả lỏng, hai chân bủn rủn ngã ngồi trên đất, nhưng cô nhanh chóng gắng gượng đứng dậy.
Hai tay Tô Từ vẫn nắm chặt con dao, giống như người sắp chết đuối cố gắng túm lấy bất cứ cành cây, bụi cỏ nào mà mình nhìn thấy. Cô tuy có bình tĩnh hơn một chút so với người bình thường nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi ba tuổi. Cô đã phải dùng hết can đảm và sức lực mới có thể đánh lui được hai con châu chấu khổng lồ.
Nơi này...Không chỉ có một con mãng xà cực kỳ kinh khủng, mà ngay cả những động vật vốn vô hại trong thế giới bình thường cũng có thể đe doạ đến tính mạng của cô.
Càng lúc càng nhận thức rõ ràng hơn về sự nguy hiểm của khu rừng này, Tô Từ run run buộc dao găm vào một bên thắt lưng, sửa sang lại quần áo để che giấu rồi quay trở lại nơi nghỉ chân.
Trên đường đi, Tô Từ không dám lơ là mất cảnh giác, hai mắt căng thẳng quan sát xung quanh, đồng thời tự trách mình quá chủ quan. Rõ ràng cô không biết phía trước có chuyện gì xảy ra, cũng không biết động vật ở đó có nguy hiểm hay không, chỉ dựa vào suy đoán của mình đã vội vàng tiến đến. Kiểu hành động bất cẩn như thế nếu không nhanh chóng thay đổi, chỉ sợ cô sẽ không tồn tại được lâu ở nơi này.
......
|
|