|
Vy Vy không bao giờ hối hận vì chuyện xảy ra ngoài mong muốn trước lễ cưới, nhưng di chứng của chuyện này lại làm cho cô vô cùng đau đầu.
Di chứng thứ nhất, đó chính là bộ áo cưới .
Bởi vì...
Cho nên...
Tóm lại, sau buổi tối đó, bộ quần áo cưới căn bản là,... không thể nhìn được, nhăn nhúm thì không nói làm gì, lại còn rất nhiều... dấu vết. Bộ áo cưới lại được may bằng loại lụa rất đắt. Những đồ như tơ lụa đắt như vàng, căn bản Vy Vy không biết phải giặt như thế nào, cũng không biết đưa đi giặt, cuối cùng cơn giận dữ của Vy Vy lại được trút lên đầu kẻ gây ra chuyện.
Cho nên Tiêu Nại bận rộn bù đầu thì cũng không thể không bớt thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa.
Di chứng thứ hai, đó chính là, haizz....
Vy Vy phát hiện ra... trước hôn lễ một tháng thật là không có chút khôn ngoàn nào cả. Hoặc là tiến hành sớm, đến trước khi kết hôn tính toán thì cũng không vất vả thế này, hoặc là dứt khoát để tới sau khi cưới.
Trong lúc bận rộn nhất, vẫn phải đáp ứng nhu cầu của một người đã kiềm chế mấy năm nay, thực sự là cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tháng sáu thật là bận.
Dường như tất cả mọi việc đều dồn lại một lúc. Cô sắp tốt nghiệp, hôn lễ cũng phải chuẩn bị, phiên bản mới nhất của Mộng du 2 cũng sắp gia nhập thị trường, còn nữa, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.
Buổi tối hôm nay Đại Thần nhận được một cú điện thoại, liền dẫn Vy Vy ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Đến nơi rồi nói.”
Bước thật nhanh qua đường, từ từ đến quán cà phê Internet. Đứng trước chiếc cửa đang khép chặt của quán cà phê Internet, Vy Vy nhìn thấy Tiêu Nại rút chìa khóa, mở cửa ngách, đi vào ấn công tắc.
Đèn sáng lên, mấy trăm bộ máy tính sắp đều tăm tắp im lìm trong quán.
“Ngày mai những chiếc máy tính này đều không chạy được nữa.”
Vy Vy biết quán cà phê Internet này là do Tiêu Nại và ông cậu họ cùng mở rất lâu trước đây, bây giờ máy tính phổ cập rồi, làm ăn không còn lãi như trước đây, nhưng ông cậu vẫn luyến tiếc, tuyệt nhiên không chịu đóng cửa. Nói ra, lần đầu tiên Đại Thần nhìn thấy cô cũng từ trong quán này.
Tiêu Nại gật đầu: “Sau này thống nhất dọn đến chỗ này, anh đã mua một nửa tài sản ở đây.”
Kinh ngạc một hồi, Vy Vy mới bắt đầu xem xét khung cảnh quán Internet, cảm thấy thật hài lòng, “Ôi, có một nơi của riêng mình là thích nhất.”
Tiêu Nại cười, cùng cô đi vào bên trong, vừa đi vừa bàn bạc về cách bố trí, chỗ nào làm thành phòng họp, chỗ nào làm văn phòng... đi đến một chỗ đột nhiên anh dừng lại, nhìn vào chỗ đó và nói: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở đây.”
Vy Vy nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, đó là một chỗ ngồi đối diện với cầu thang, Vy Vy vốn không nhớ mình đã từng ngồi ở đây.
“Hi Hi, thực ra anh bị tình yêu sét đánh,” Vy Vy trêu chọc anh, “Bây giờ em phát hiện ra, thực ra anh là một tên háo sắc.”
Tiêu Nại nhíu mày.
“Anh có ý kiến à?”
“Không, nhưng anh cảm thấy thế vẫn chưa đủ.” Tiêu Nại thủng thẳng nói, “Ít ra thì anh cũng là kẻ đại háo sắc chứ.”
Dạo này người ta đúng là một tên đại háo sắc....
Vy Vy: “... Anh không biết xấu hổ lại còn tự hào nữa!”
Tiêu Nại nói: “Loại háo sắc không ăn tạp, chỉ ăn một thứ, không đói thì mới là đáng xấu hổ.”
“... Em lên trên tầng xem thử.”
Trêu người lại biến thành bị người trêu, đúng là thảm kịch. Vy Vy không đánh được thì bỏ chạy, chạy mất dép lên trên lầu.
Nhìn thấy bóng Vy Vy biến mất trên lầu, Tiêu Nại khẽ nhếch mép cười.
Cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy như thế nào nhỉ?
Thời gian trôi qua đã lâu, có chuyện đã không còn nhớ rõ, nhưng buổi ban đầu, tức là sau khi kết hôn trong game Tiêu Nại chưa hề có ý niệm gặp mặt nhau ở ngoài đời.
Chỉ vì có việc phải đến quán nét, gặp phải tiếng sét ái tình.
Chỉ là cảm thấy thao tác của người con gái này vô cùng đẹp mắt, chỉ cái nhìn đầu tiên thôi đã lôi cuốn được cậu, cho nên lại ngắm thêm vài phút, nhìn cô ấy chỉ huy hỗ trợ chiến thuần thục, đánh một trận lấy yếu thắng mạnh vô cùng hoàn hảo.
Ban đầu thậm chí cậu chỉ chú ý đến màn hình và những ngón tay lướt nhanh như múa của cô, cho đến giây phút cuối cùng, trận chiến kết thúc, cậu mới chuyển ánh nhìn đến khuôn mặt cô.
Đó là một khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng ưa nhìn, hơn nữa lại có phần quen thuộc.
Dựa vào trí nhớ thiên bẩm, anh đã tìm thấy tên cô một cách rất nhanh chóng từ kho dữ liệu trong đầu mình.
Bối Vy Vy.
Nhìn từ xa, thì Bối Vy V có thể khiến cho đám nam sinh bên cạnh mình phải một phen ngây ngất.
Sau này, lại là một lần rất trùng hợp.
Đã lâu anh không chơi Mộng du giang hồ, lần đó anh đi tìm một ít tư liệu về Mộng du, không ngờ trong kênh diễn đàn lại thường xuyên gặp tên cô.
Lần này tên cô là Lô Vỹ Vy Vy.
Cái tên rất dễ nhớ, lần trước nhìn thấy cô khi đang trợ chiến anh đã nhớ rồi. Cái tên rất rõ ràng, nhưng người đặt tên cũng rất lười biếng không chịu động não.
Cô ấy thực sự bị đá? Còn định cướp rể?
Thực là cơ hội hiếm có, Tiêu Nại cũng có hứng thú đi góp vui, chỉ khi tới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng hồng không lẫn vào đâu được đang bị đám đông vây kín.
Cô ấy thực sự sẽ cướp rể.
Tiêu Nại thong thả đứng bên quan sát, nhưng từ trong tiềm thức lại cảm thấy, cô ấy hình như phải giơ đao chém tên phản bội kia thì mới hợp lý. Cuối cùng trong khoảnh khắc cô ngồi xuống bán đan dược, những người trong game hết thảy đều bị shock, Tiêu Nại ở bên ngoài máy tính cũng thấy buồn cười.
Bỗng chốc nảy sinh cảm giác muốn được che chở cho cô ấy.
Cảm giác này không biết vì sao lại có, chắc chắn không phải là dự định trong bộ óc đầy bí mật của cậu, từ trước tới nay chưa hề nảy sinh với bất cứ người nào, nhưng bỗng nhiên nó lại trào dân thật mạnh mẽ.
Cô em gái nhỏ của anh, sao lại có thể để người khác đá, sao lại có thể đau khổ đến vậy?
Cho nên, cầu hôn.
Cho nên, hôn lễ long trọng.
Khi kết hôn, cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm là cô sẽ đồng ý, nhưng khi cô rất thoải mái nói “được”, trong lòng cậu đã dậy lên một sự lãng mạn khó tả.
“Phòng làm việc của anh đặt ở vị trí này nhé!”
Vy Vy đứng trên tầng nói, rất lâu mà không nghe thấy Tiêu Nại trả lời, liền đi xuống tầng dưới, nhìn thấy cậu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cô hỏi “Anh đang làm gì đấy?”
“Đang nghĩ tới chuyện em vừa hỏi.” Tiêu Nại ngẩng đầu nhìn cô.
“À.” Cô vừa hỏi chuyện gì?
Tiêu Nại cười nói: “Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Nếu như, anh biết có một ngày anh yêu em đến nhường này.
Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên. |
|