|
Chương 13: Giả vờ hẹn hò
[1] Kỳ Quyên thay quần áo, đi giày cao gót xuống dưới thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đang đỗ ở cửa khu nhà.
Thấy cô đi ra, Ôn Bình liền chủ động xuống xe, mỉm cười đón cô.
“Đi đâu ăn cơm đây? Cô thích ăn món ăn Trung Quốc hay món Âu?”.
Kỳ Quyên nói: “Thế nào cũng được, tôi không kiêng gì”.
Ôn Bình mỉm cười, “Thế thì tôi quyết định nhé?”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Ừm, tùy anh”.
Không ăn mặc trang trọng áo sơ mi trắng quần Tây như lần trước, hôm nay anh mặc rất thoải mái, áo phông với quần bò đơn giản gọn gàng và giày thể thao trắng khiến toàn thân anh toát lên vẻ trẻ trung và tràn đầy sức sống. Thêm vào đó khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười rất phong độ khiến người ta cảm thấy thân thiết khi nói chuyện.
Kỳ Quyên vốn định ngồi ghế sau, không ngờ đối phương lại mở cửa ghế lái phụ cho cô. Kỳ Quyên đành phải ngồi vào ghế lái phụ trước ánh nhìn và nụ cười của anh rồi tiện tay thắt dây an toàn.
Chiếc xe phóng ra khỏi con ngõ nhỏ, trong xe có chút yên lặng, Ôn Bình liền quay sang hỏi: “Cô muốn nghe nhạc không?”.
Kỳ Quyên cười nói: “Cũng được, nếu không ảnh hưởng tới việc lái xe của anh”.
Ôn Bình quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Không đâu, kỹ thuật lái xe của tôi cũng tạm ổn”.
Nói rồi anh liền mở nhạc, bên tai vang lên một bản nhạc rất giàu tiết tấu, sau màn dạo đầu khá hay là giọng hát rất đẹp của nữ ca sĩ.
Chỉ bởi nhìn anh trong đám đông lâu hơn một chút mà không thể quên được khuôn mặt anh
Mơ mộng một ngày nào đó tình cờ gặp lại, từ đó em bắt đầu nhớ nhung cô đơn
Khi nhớ anh anh ở ngay trước mắt, khi nhớ anh anh ở trong tim…
Bài hát “Truyền kỳ” vang lên trong xe, dường như hai người đều đắm chìm trong tiếng hát đầy xúc cảm, đến tận khi bài hát kết thúc, Kỳ Quyên mới không kìm được hỏi: “Anh thích Vương Phi?”.
Ôn Bình gật đầu: “Ừm, từ hồi trung học đã bắt đầu nghe nhạc của cô ấy”.
Kỳ Quyên không kìm được quay sang nhìn Ôn Bình rồi nói: “Tôi cũng rất thích Vương Phi, nghe nhạc của chị ấy rất nhiều năm rồi”. Ôn Bình cũng quay sang nhìn Kỳ Quyên: “Thật trùng hợp”. Hai người bất giác nhìn nhau cười.
Có chung chủ đề nói chuyện, không khí không còn gượng gạo như lúc đầu nữa. Kỳ Quyên vốn là một cô gái tính tình phóng khoáng, một khi đã mở van thì dĩ nhiên sẽ không câu nệ.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười, đột nhiên Kỳ Quyên cảm thấy sự ăn ý giữa hai người có chút… khiến người ta bối rối.
Có lẽ là mình đã suy nghĩ nhiều, hình như ánh mắt của anh ta có chút gì đó quá dịu dàng…
Cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt anh, Kỳ Quyên liền lặng lẽ tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước là đèn đỏ, Ôn Bình không nhìn cô nữa, anh dừng xe lại, sau đó mới khẽ nói: “Cô có thích nam ca sĩ nào không?”.
Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi đáp: “Ca sĩ nam thì thích nhất là Mạc Phi. Anh ta thường hát những bản tình ca có tiết tấu chậm rãi, nghe anh ta hát sẽ cảm thấy rất bình yên. Bình thường làm việc cả ngày, khi về nhà cảm thấy quá mệt mỏi, tôi rất thích nghe nhạc của anh ta để thư giãn”.
“Mạc Phi sao?”, Ôn Bình nói đùa: “Ca sĩ thần tượng rất hot hiện nay, fan rất đông. Không ngờ ngay cả cô cũng thích, quả nhiên anh ta rất được yêu mến”.
Kỳ Quyên cười nói: “Tôi không phải là fan của anh ta, chỉ là thích nhạc của anh ta mà thôi. Con người anh ta thế nào tôi không quan tâm”.
“… Vậy à”. Ôn Bình suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, “May mà cô không có hứng thú với con người anh ta”.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, bên cạnh có một chiếc xe phóng vọt qua, tiếng còi xe át đi tiếng lẩm nhẩm khe khẽ của Ôn Bình.
Kỳ Quyên quay sang, “Anh vừa nói gì?”.
Ôn Bình mỉm cười, “Không có gì. Tôi nói là đến chỗ ăn rồi”.
Ôn Bình đưa Kỳ Quyên đến một nhà hàng Tứ Xuyên.
Kỳ Quyên thích ăn cay, đây cũng là thông tin mà anh nghe ngóng được từ Tiêu Tinh. Mặc dù lần đầu tiên hẹn hò rất muốn đưa cô đến nhà hàng đồ Âu sang trọng một chút, có điều nếu làm như vậy thì sẽ khiến không khí trở nên căng thẳng. Anh không muốn vừa bắt đầu đã tạo áp lực cho cô.
Nhà hàng Tứ Xuyên này khá có tiếng, quan trọng hơn là cô thích ăn. Mặc dù Ôn Bình rất ít khi ăn món Tứ Xuyên, có điều hy sinh thân mình… mới là bước đầu tiên để phát triển quan hệ hài hòa.
Ôn Bình dẫn Kỳ Quyên vào chỗ ngồi, sau đó gọi phục vụ để gọi món.
Kỳ Quyên gọi hai món Tứ Xuyên được ghi chú là “siêu cay”, sau đó nhìn người đàn ông phong độ đối diện rồi bỏ bớt một món, chuyển sang “hơi cay” xong mới đưa thực đơn cho Ôn Bình. Ôn Bình cầm thực đơn, lại gọi hai món “siêu cay”.
Kỳ Quyên vội nói: “Nhiều quá, hai chúng ta gọi bốn món ăn không hết đâu”.
Ôn Bình cười nói: “Không sao, ăn cố là hết”.
“…”
Thôi được, thấy anh cười lương thiện như vậy, Kỳ Quyên đành phải thể hiện khả năng ăn uống của mình, bắt đầu động đũa không chút khách sáo.
Nhưng trên thực tế, Kỳ Quyên đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của mình, cũng đánh giá thấp dạ dày của Ôn Bình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đánh sạch bay bốn đĩa thức ăn, không thừa một chút nào. Càng không thể ngờ là Ôn Bình cũng có thể ăn cay, gắp miếng thịt bò tẩm đầy ớt mà mặt không hề biến sắc.
Kỳ Quyên không kìm được thốt lên: “Thật không ngờ anh ăn cay giỏi như vậy”.
Ôn Bình dùng giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Quyên và nói: “Bình thường rất ít ăn cay nhưng không phải không ăn được, chỉ là khẩu vị của mọi người trong nhà rất thanh đạm. Có điều bây giờ tôi sống một mình, ăn gì cũng không ai quản”.
Kỳ Quyên nghi hoặc hỏi: “Anh không sống chung với người nhà sao?”.
“Ừm, tôi sống gần trường, đi làm sẽ tiện hơn”.
“Ồ”. Kỳ Quyên gật đầu, đột nhiên nhớ ra khi gọi điện thoại anh nói có chuyện cần nhờ, nên cô hỏi: “Đúng rồi, hôm nay anh nói có chuyện muốn nhờ tôi là chuyện gì?”.
Ôn Bình nhìn xung quanh, “Ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ồn quá”.
Cũng phải, nhà hàng nhỏ này đông người một chút là chẳng khác nào ong vỡ tổ, không thích hợp nói chuyện.
Hai người cùng đi ra ngoài, gần đó vừa hay là phố đi bộ, đường phố buổi tối vô cùng nhộn nhịp, hai bên đường có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt, mùi vị của những xiên thịt nướng bốc lên thơm phức.
Kỳ Quyên rất thích ăn thịt xiên nướng, mỗi lần nhìn thấy đều mua hai xiên. Nhưng hôm nay quả thực ăn quá no, thêm vào đó có Ôn Bình đi bên cạnh, Kỳ Quyên không nhìn hàng thịt xiên nướng nữa mà nhìn xung quanh, thấy gần đó có một cửa hàng đồ ngọt trông có vẻ khá yên tĩnh, cô quay sang nhìn Ôn Bình rồi đề nghị: “Vào cửa hàng bánh ngọt ngồi không?”.
Ôn Bình hỏi: “Cô còn có thể ăn được nữa không?”.
Kỳ Quyên xoa cái bụng no căng, lắc đầu nói: “Rất no”.
Ôn Bình nói: “Vào cửa hàng này chiếm chỗ nói chuyện, không ăn gì thì không được”.
“Vậy à”. Kỳ Quyên nhìn biển hiệu của cửa hàng, “Anh biết rất rõ về chỗ này à?”.
Ôn Bình gật đầu: “Tôi là khách quen của cửa hàng này, còn làm thẻ hội viên nữa”.
Kỳ Quyên ngạc nhiên nói: “Anh thích ăn đồ ngọt lắm sao?”.
“Đúng vậy”. Ôn Bình đưa tay xoa cằm, ra vẻ nghiêm tục nói: “Trông tôi không giống người thích ăn đồ ngọt sao?”.
Kỳ Quyên không kìm được bật cười, “Rất giống”.
Ôn Bình cũng mỉm cười, chỉ về phía cây cầu cách đó không xa, “Hay là sang bên kia đi bộ cho tiêu cơm”.
“Cũng được”. Kỳ Quyên no căng bụng, đang muốn đi dạo. Mặc dù một nam một nữ đi dạo trên đường buổi tối có chút kỳ lạ nhưng nếu đối phương đã có chuyện cần nhờ thì Kỳ Quyên cũng không bận tâm tới nơi nói chuyện.
Hai người đến bên cầu rồi dừng lại. Kỳ Quyên nhìn ra xa mới phát hiện cảnh đêm ở đây rất đẹp.
Dưới chân chính là sông Bắc chảy qua thành phố, đèn đường hai bên bờ in bóng xuống mặt nước trông giống như hai sợi dây chuyền lấp lánh sắc màu. Những tòa nhà cao tầng xung quanh đều in bóng xuống mặt nước, một cơn gió khẽ thổi qua, mặt nước gợn sóng, bóng các loại đèn màu dưới nước giống như những mảnh đá quý bị vỡ.
“Chỗ này đẹp thật!”. Kỳ Quyên không kìm được xuýt xoa.
Thường ngày cô đều sống cuộc sống đơn điệu đi làm, về nhà, đi ngủ, đi làm. Công việc bận rộn, thêm vào đó gần đây lại chơi game, rất ít có cảm hứng ra ngoài ngắm cảnh đêm.
Không ngờ cảnh đêm của thành phố này lại đẹp như vậy.
Kỳ Quyên đứng trên cầu, ngắm nhìn cảnh sắc lộng lẫy phía xa, cầm điện thoại chụp vài bức ảnh, tóc bị gió thổi bay cũng không hề bận tâm.
Cô hoàn toàn không nhận ra ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đứng phía sau luôn dõi theo mình.
Chụp ảnh mất nửa phút, Kỳ Quyên mới nhét điện thoại vào túi, vuốt lại tóc, quay sang hỏi: “Anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?”.
Ôn Bình im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này… hơi khó nói”.
Không ít đương sự đều như vậy, ban đầu ngại ngùng với luật sư, không chịu nói ra vấn đề của mình.
Kỳ Quyên cười nói: “Không sao, có chuyện gì cứ nói tự nhiên, anh có thể coi tôi là bạn của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh”.
“Thật sao?”.
“Ừm”. Vẻ mặt của Kỳ Quyên rất nghiêm túc, đã bày ra khí thế của một luật sư chuyên nghiệp, “Bây giờ có thể nói với tôi, rốt cuộc anh đã gặp phiền phức gì không?”.
Ôn Bình không kìm được mỉm cười, “Thực ra tôi tìm cô hoàn toàn không phải là tư vấn về pháp luật, mà là có việc riêng muốn nhờ cô giúp”.
“… Việc riêng?”. Kỳ Quyên không hiểu, quan hệ giữa anh và cô tốt đến mức có thể giúp việc riêng sao?
Ôn Bình quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Kỳ Quyên và nói: “Lần trước gặp nhau ở nhà hàng đồ Âu, người phụ nữ ăn cơm cùng với tôi cũng chính là mẹ tôi, cô còn nhớ chứ?”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Tôi nhớ, mẹ anh rất trẻ”.
Ôn Bình cười, bước lên trước, chống hai tay lên thành cầu, khẽ nói: “Bố tôi mất sớm. Tôi và anh trai tôi đều là do một tay mẹ tôi nuôi nấng. Anh tôi khá lạnh lùng, dồn hết tâm tư vào công việc, đừng nói là yêu đương, ngay cả việc trong nhà cũng không để ý. Mẹ tôi đã nói anh ấy rất nhiều lần nhưng đều bị anh ấy bỏ ngoài tai. Mẹ tôi khuyên anh ấy không được, đành phải chuyển mục tiêu sang tôi. Bà nói tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ chính là tôi mang một cô con dâu về nhà”.
“…”. Kỳ Quyên lờ mờ cảm thấy hướng nói chuyện có gì đó không ổn, nhưng nhìn khuôn mặt chân thành đang đắm chìm trong hồi ức của Ôn Bình, cô cũng không tiện ngắt lời anh.
“Lần này mẹ tôi về nước là để ép tôi xem mặt. Bà đã giới thiệu cho tôi rất nhiều cô gái nhưng đều bị tôi từ chối. Tôi nói với bà, thực ra tôi đã có bạn gái rồi”.
Ôn Bình khẽ thở dài, khó xử nói: “Chỉ có điều mẹ tôi quá tinh tường, cứ phải tận mắt nhìn thấy người ấy mới tin. Lại còn nói nếu trong một tuần tôi không dẫn cô gái ấy đến gặp bà thì bà sẽ ở lì nhà tôi không chịu đi, suốt ngày giới thiệu đối tượng cho tôi, đến khi tôi tìm được người thích hợp mới thôi”.
“…”. Một bà mẹ thật kỳ lạ.
Kỳ Quyên không kìm được hỏi: “Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?”
Ôn Bình im lặng một lúc, đột nhiên quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tạm thời làm bạn gái của tôi”.
“…”. Kỳ Quyên sững người.
Vẻ mặt của anh quá nghiêm túc, đến mức trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Quyên suýt chút nữa thì tưởng rằng anh đang tỏ tình với mình.
“Tôi biết lời đề nghị này có chút mạo muội, chỉ là xung quanh tôi không có cô gái nào có thể giúp được, lại không thể bảo sinh viên của tôi đóng giả làm bạn gái, vì thế mới nghĩ đến cô”. Ôn Bình ngừng một lát, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, nếu cô khó xử thì tôi sẽ không miễn cưỡng”.
Kỳ Quyên lấy lại bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi… tôi thì chẳng sao cả”.
“Thật chứ?”. Ánh mắt Ôn Bình ánh lên vẻ vui sướng.
Kỳ Quyên đang cúi đầu không hề phát hiện ra sự bất thường của anh mà nghiêm túc nói: “Chỉ là diễn kịch đối phó với phụ huynh mà thôi. Lúc đầu chị em tốt của tôi bị gia đình ép xem mặt, tôi đã giúp cô ấy tìm diễn viên đóng giả. Giúp anh không vấn đề gì, chỉ là kỹ thuật diễn xuất của tôi không tốt, chắc là mẹ anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay”.
Ôn Bình cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng, vờ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần cô chịu đi gặp bà, những chuyện khác để tôi lo”.
Kỳ Quyên cúi đầu suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy… nếu đối phương đã mở lời, mình mà không đồng ý thì lại có vẻ õng ẹo quá. Chỉ là đóng giả làm bạn gái thôi mà, chắc không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, cô liền vui vẻ gật đầu: “Thôi được. Thời gian cụ thể thế nào?”.
Ôn Bình nói: “Trưa mai cùng ăn cơm, tôi đến đón cô”.
“Được”. Kỳ Quyên nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chưa được tự tin cho lắm, “Mẹ anh có sở thích gì không? Tôi có cần trang điểm theo phong cách mà bà thích không?”.
Ôn Bình quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Không cần, cô như thế này rất ổn rồi”.
Nói chuyện với Ôn Bình ngoài đường, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc được anh đưa về nhà đã gần mười giờ.
Kỳ Quyên mở máy tính, đăng nhập QQ thì thấy hiện lên một đống tin nhắn của Tiêu Tinh.
[Ngày Nắng]: A Quyên, online không?
[Ngày Nắng]: Chẳng phải lúc nãy vẫn còn trong game sao? Sao thoắt cái đã out rồi?
[Ngày Nắng]: QQ cũng không on? Ra ngoài ăn cơm à?
[Ngày Nắng]: Lên mạng đọc được tin nhắn gọi điện cho tao, có chuyện cần tìm mày!
Cô nàng này nói chuyện cứ như súng liên thanh, có chuyện gì gấp nhỉ? Kỳ Quyên cau mày, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Tinh, cô ấy bắt máy rất nhanh.
“A lô, A Quyên, nói thật đi mày đi đâu đấy? Sao muộn thế này mới về!”
Kỳ Quyên nói: “Đi ăn cơm với một người bạn”.
“Bạn? Bạn nào…”
Tiêu Tinh muốn hóng hớt tình hình cụ thể nhưng đã bị Kỳ Quyên chuyển chủ đề: “Mày tìm tao có việc gì? Thấy mày vội lắm mà”.
Tiêu Tinh giải thích: “Là thế này, Vệ Nam nói ngày mai nó mời hai đứa mình đến chỗ cũ hát karaoke, chỉ có ba chị em ta thuê một phòng lớn, hát cả một ngày, cho đã thì thôi”.
Kỳ Quyên cau mày, “E là ngày mai không được rồi”.
“Sao vậy? Ngày mai là chủ nhật mà, lẽ nào luật sư Kỳ còn bận việc?”.
“… Không phải chuyện công việc”.
“Thế thì là chuyện riêng rồi? Có chuyện gì quan trọng hơn việc hát karaoke với chị em?”.
“Tao đã hứa giúp người khác, không thể cho người ta leo cây được?”.
“Người nào?”. Tâm hồn tám chuyện của Tiêu Tinh bắt đầu bùng cháy.
Kỳ Quyên nghĩ một lúc, dù sao thì không có gì là không thể nói với chị em tốt. Chuyện này nói với Tiêu Tinh chắc cũng không sao.
“Là thế này, mẹ của thầy Ôn ép anh ta kết hôn. Anh ta không dẫn bạn gái về, mẹ anh ta sẽ ở lì nhà anh ta không chịu đi, ngày nào cũng giới thiệu đối tượng xem mặt cho anh ta. Quả thực anh ta không có cách nào nên mới phải nhờ tao giúp, bảo tao ngày mai đi đối phó với thái hậu nhà anh ta với tư cách là bạn gái của anh ta, trước tiên cứ che mắt bác ấy rồi tính”.
Tiêu Tinh sững người, im lặng hồi lâu rồi mới run rẩy nói: “Mày… mày… sẽ không nhận lời thầy ấy chứ?”.
Kỳ Quyên thoải mái gật đầu, “Nhận lời rồi. Chuyện này có gì đâu? Anh ta đã mở lời, nếu tao từ chối thì thật không trượng nghĩa, lên mạng tìm diễn viên còn mất tiền cơ. Hơn nữa chẳng phải anh ta là thầy giáo của mày sao. Tao nể mặt mày nên cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đúng không?”.
“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói, chỉ biết khóc một dòng sông.
“Ngày mai không thể đi hát cùng hai đứa mày được. Hay là cuối tuần sau tao bao, mời hai bọn mày đi, được không?”.
Tiêu Tinh đành phải thở dài ngao ngán: “Thôi… được”.
“Tao cúp máy đây, đi tắm cái”.
“Ừm, bye bye”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh lập tức gọi điện thoại cho Ôn Bình.
Ôn Bình nhìn cuộc gọi đến, mỉm cười nói: “Tiêu Tinh à? Muộn thế này rồi tìm tôi có chuyện gì sao?”.
Tiêu Tinh nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Em nghe Tiểu Quyên nói rồi, chuyện mẹ thầy ép thầy xem mặt em cũng biết. Nếu thầy muốn tìm người đóng giả làm bạn gái, có rất nhiều diễn viên, tìm đại một người kỹ thuật diễn xuất cũng tốt hơn Kỳ Quyên đúng không ạ…”.
Ôn Bình im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi thích cô ấy”.
“… Hả?”.
“Tuần trước đưa mẹ tôi đi du lịch, hôm nay vừa mới về. Giây phút bước ra khỏi sân bay, tôi phát hiện người mà mình muốn gặp nhất chính là Kỳ Quyên”.
“…”.
“Cảm xúc này rất kỳ diệu. Tôi cũng không giải thích rõ được. Cho dù là trên mạng hay ngoài đời, khi không nhìn thấy cô ấy tôi lại nghĩ cô ấy đang làm gì, khi gặp cô ấy, tâm trạng liền trở nên rất vui”. Ôn Bình mỉm cười, khẽ nói: “Với những cô gái khác, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Đối với tôi, cô ấy rất đặc biệt”.
Tiêu Tinh gãi đầu, “Chuyện này… không ngờ thầy lại… thích cô ấy?”.
Ôn Bình mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ”.
Tiêu Tinh sững người, nghe giọng nói ẩn chứa nụ cười bên tai, không kìm được hỏi: “Không phải thầy đang đùa đấy chứ? Em cho thầy biết Kỳ Quyên không phải là người có thể đùa chuyện này được đâu!”.
Ôn Bình không cười nữa, khẽ nói: “Tôi rất nghiêm túc”.
“Ặc…”.
“Với những gì em đã biết về tôi, em cho rằng tôi sẽ mang chuyện này ra đùa sao?”.
“Ặc…”.
“Tiêu Tinh, tôi hiếm khi nghiêm túc. Tôi sẽ nghĩ cách để cô ấy dần dần chấp nhận tôi. Hy vọng em đừng can thiệp”.
“Ặc… em biết rồi”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh vẫn ở trong trạng thái choáng váng cực độ.
Thầy Ôn thích Kỳ Quyên… thích Kỳ Quyên… thích…
Trời ơi!
Tin này quá shock!
Kỳ Quyên gần như có thái độ phản cảm với tình yêu, “không coi đàn ông ra gì”. Những người đàn ông đã từng theo đuổi Kỳ Quyên trước đây không ai có kết cục tốt đẹp. Trăm phần trăm bị tiêu diệt trong nháy mắt lúc tỏ tình! Nhưng lần này thì khác. Ôn Bình ngoài mặt tươi cười nhìn có vẻ tốt bụng vô hại, nhưng thực ra lại là một anh chàng lòng dạ đen tối. Nhìn sinh viên trong trường bị anh ta giày vò tới mức phẫn nộ mà không dám nói là biết.
Trong đám đông những kẻ theo đuổi chị Kỳ Quyên cuối cùng đã có một ứng cử viên sáng giá!
Thông tin gây shock này nhất định phải nhanh chóng chia sẻ với Vệ Nam!
Thế là Tiêu Tinh lập tức gọi điện thoại cho Vệ Nam, giải thích tỷ mỉ từ đầu đến cuối lý do ngày mai Kỳ Quyên không thể có mặt, đồng thời dự đoán tương lai có thể xảy ra khi thầy Ôn theo đuổi Kỳ Quyên.
Cuối cùng Vệ Nam chỉ tổng kết một câu: “Good! Very good!”.
Ôn Bình về đến nhà, cầm chìa khóa định mở cửa thì đột nhiên cửa mở ra, đập vào mắt là một người phụ nữ mặt xanh lè chỉ để lộ hai con mắt.
Ôn Bình sững người, sau đó thở dài ngao ngán: “Mẹ, màu sắc chiếc mặt nạ này của mẹ có phải là hơi quái đản không?”.
Mẹ anh lườm anh một cái, “Con thì biết gì, mặt nạ đậu xanh tự nhiên, thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho da”.
Ôn Bình thay dép đi vào nhà, nhìn túi lớn túi nhỏ chất trong phòng khách, đau đầu day ấn đường, “Mẹ không định ở chỗ con không đi thật chứ ạ?”.
Mẹ anh quay lại, vì đắp mặt nạ nên khuôn mặt căng lại nhìn hơi sợ, “Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, mẹ chỉ muốn gặp cô gái kia, biết con không lừa mẹ, mẹ mới có thể yên tâm được”. Nói rồi bước lên vỗ vai Ôn Bình: “Trước đây con còn lừa mẹ quá nhiều lần rồi, ngay cả diễn viên ở công ty anh trai con, con còn mời được. Mẹ thật sự rất khó tin con, con trai ạ”.
“…”. Đối diện với khuôn mặt bôi đầy đậu xanh của mẹ, quả thực Ôn Bình vô cùng bất lực.
Thực ra, anh vốn định đưa mẹ đi du lịch, nhân tiện trốn mấy cuộc xem mặt mà bà đã sắp xếp. Không ngờ trên đường đi, khi cùng mẹ vào một cửa hàng mua trang sức, Ôn Bình nhìn thấy một sợi dây chuyền rất đẹp, không biết vì sao, khoảnh khắc ấy đột nhiên trong đầu anh hiện lên hình bóng của Kỳ Quyên. Anh nhớ cô không đeo bất cứ trang sức gì, còn sợi dây chuyền ấy thì đơn giản, nhẹ nhàng, phong cách rất hợp với cô. Nếu cô đeo nhất định sẽ rất đẹp.
Nhất thời bồng bột mua sợi dây chuyền ấy, đến khi thanh toán xong mới phát hiện mẹ đứng bên cạnh nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc về khách sạn, thái hậu liền ngồi xuống sofa, nhìn anh chằm chằm rồi bắt đầu thẩm vấn.
“Sợi dây chuyền ấy con mua cho ai, nói thật đi”.
Ôn Bình sờ mũi, khẽ ho một tiếng, “Mua cho một người bạn, cảm thấy cô ấy đeo sẽ rất hợp nên tiện tay mua luôn ạ”.
Bà Ôn nghiêm túc nhìn Ôn Bình, “Bạn khác giới bình thường thì sẽ rất ít khi tặng những thứ như dây chuyền. Hãy nói thật cho mẹ biết, cô ta có phải là người con thích mà con đã nói lần trước không?”.
Ôn Bình mỉm cười: “Vâng vâng vâng, mẹ thật là anh minh”.
Bà Ôn cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Xem ra cô gái ấy thật sự tồn tại, không phải là con bịa ra để lừa mẹ?”.
“Dĩ nhiên rồi ạ”.
“Thôi được, nếu đã vậy thì sau khi quay về hãy dẫn cô ta đến gặp mẹ”.
“Chuyện này… liệu có khoa trương quá không ạ? Con và cô ấy vẫn chưa bắt đầu, hơn nữa, với tính cách của cô ấy, cho dù bọn con bắt đầu rồi, cô ấy cũng sẽ không gặp phụ huynh nhanh như vậy”. Nếu đã thích đối phương thì nên suy nghĩ đến cảm giác của đối phương. Ôn Bình không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho cô, càng không muốn ép buộc cô.
Bà Ôn sa sầm mặt xuống: “Con có ngốc không đấy? Thời đại này làm cái gì cũng phải chú trọng hiệu suất! Thích còn không theo đuổi, đợi con chuẩn bị tư tưởng xong cô ta đã bị người ta cướp đi rồi!”.
Ôn Bình: “…”.
“Thích thì mau hành động đi! Hãy lấy tác phong vũ bão lúc anh trai con làm việc ra xử lý cô ta với tốc độ nhanh nhất!”.
“…”.
“Sau khi về dẫn cô ta đến gặp mẹ. Nếu con còn lừa mẹ thì sau này hãy coi như mẹ con không còn nữa!”.
“…”.
“Còn anh trai con nữa, hơn ba mươi tuổi rồi còn không định kết hôn. Mỗi lần hỏi nó đều nói không vội, nó không vội nhưng mẹ vội! Lẽ nào nó định chờ đến năm mươi tuổi rồi mới tìm một bà cô để lấy sao? Mẹ sắp bị hai anh em con làm cho tức chết rồi!”.
“… Được rồi ạ, mẹ, mẹ đừng giận…”.
Thế là trước sự ép buộc dụ dỗ của mẹ, Ôn Bình đành phải nhờ Kỳ Quyên tạm thời đóng giả bạn gái.
Nói là đóng giả bạn gái, thực ra không hoàn toàn là giả mạo.
Chí ít anh thích cô. Đó là sự thật.
Anh nhớ một người bạn đã từng nói, người có thể khiến bạn nhớ đến khi đi du lịch và mua quà cho người ấy thì nhất định là người vô cùng quan trọng đối với bạn. Trước đây anh cũng từng đi du lịch rất nhiều lần, vì mẹ và anh trai đều không thích đồ lưu niệm nên anh chưa bao giờ có ý nghĩa “mua quà cho ai đó”.
Nhưng lần này thì khác, trong lòng anh nhớ nhung, nhìn thấy sợi dây chuyền ấy, bất giác nghĩ rằng cô đeo sẽ rất đẹp. Khoảnh khắc mua sợi dây chuyền mới phát hiện… có lẽ đối với anh, quả thực cô là người đặc biệt nhất.
Mặc dù hai người phần lớn trò chuyện qua mạng nhưng cảm giác lại rất gần gũi.
Sự ăn ý đến kỳ lạ, giống như bạn thân đã quen từ lâu.
Khi máy bay sắp hạ cánh, người đầu tiên mà anh muốn gặp cũng là cô. Vì thế sau khi đưa mẹ về là gọi điện hẹn cô đi ăn ngay. Trước đây anh chưa từng có tâm trạng bức thiết muốn gặp một ai đó như vậy.
Ôn Bình cầm sợi dây chuyền trên tay, mỉm cười.
Nếu bây giờ tặng nhất định sẽ khiến cô sợ hãi chạy mất. Với tính cách của cô, hậu quả của việc hấp tấp tỏ tình sẽ là không bạn bè gì nữa. Ôn Bình sẽ không khiến Kỳ Quyên sợ đến mức phải chạy sang game khác như tay “Thần Chết Đến Rồi”.
Nhưng mẹ nói cũng đúng, nếu đã xác định được tình cảm của mình thì nên hành động, nếu còn chậm trễ, do dự không quyết thì không phải là phong cách của người nhà họ Ôn…
Tắm xong đăng nhập QQ, nhìn thấy một cái nick hiếm khi sáng đèn trong list người thân, Ôn Bình đang rất vui, liền nhắn tin làm phiền anh ta.
[Mr. Bottle]: Anh online?
[Derek]: Có chuyện gì?
[Mr. Bottle]: Cứu mạng, em sắp không chống đỡ được rồi!
[Derek]: …
[Mr. Bottle]: Bây giờ mẹ đang ở chỗ em, em mà không mang được bạn gái về, mẹ sẽ không đi, ngày nào cũng giới thiệu cho em đối tượng xem mặt. Hôm nay về nhà nhìn thấy mẹ đắp mặt nạ xanh lè mở cửa cho em, tâm trạng của em rất phức tạp.
[Derek]: …
[Mr. Bottle]: Là anh trai, áp lực này vốn dĩ nên do anh gánh vác, đúng không?
[Derek]: Đừng làm bộ nữa.
[Derek]: Chẳng phải có người thương rồi sao?
[Mr. Bottle]: Sao anh biết?
[Derek]: Mẹ vừa gọi điện cho anh, nói là Ôn Bình có người yêu rồi, ngày mai sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ. Mẹ còn nhân tiện lên lớp cho anh một bài, nói là em trai đã nghĩ thông rồi sao con vẫn thế hả, đầu con làm bằng đá à?
[Mr. Bottle]: …
[Mr. Bottle]: Anh nói thế nào?
[Derek]: Anh nói với mẹ, nếu em trai có người yêu rồi, trọng trách kết hôn sinh con nối dõi giao cho nó là được rồi.
[Mr. Bottle]: …
[Derek]: Còn chuyện gì nữa không?
[Mr. Bottle]: Cho em một chiếc CD của Mạc Phi, bản limited kỷ niệm năm năm ca hát, trên mạng không đặt được.
[Derek]: Em rất ít khi nghe nhạc của Mạc Phi mà.
[Mr. Bottle]: Có người thích nghe, em mang đi tặng người ta
[Derek]: Tặng ai? Người mà mẹ nói?
[Mr. Bottle]: Đoán đúng rồi.
[Mr. Bottle]: Dĩ nhiên, hiện tại em vẫn đang ở giai đoạn yêu đơn phương, đợi sau này xác định quan hệ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
[Derek]: Ừm, chúc em may mắn.
[Derek]: CD sáng mai anh bảo người mang tới. Mạc Phi đang ở công ty, nhân tiện bảo cậu ta ký tên nhé?
[Mr. Bottle]: Thế là tốt nhất, cảm ơn anh.
[Derek]: Không có gì.
[Mr. Bottle]: Còn nữa, ngộ nhỡ em bị mẹ ép kết hôn trước anh, anh sẽ không để ý đúng không?
[Derek]: Dĩ nhiên là không.
[Derek]: Em kết hôn rồi, mẹ có cháu bế rồi, nhà họ Ôn có người nối dõi rồi, mẹ sẽ không ép anh nữa.
[Derek]: Thật là tốt.
[Mr. Bottle]: …
[Mr. Bottle]: Đúng vậy, có người anh trai như anh thật tốt.
[Derek]: Anh có việc out trước đây.
[Mr. Bottle]: Vâng
[Mr. Bottle]: Em sẽ nhớ anh
[Derek]: Không cần. Hãy để dành chút tế bào não mà suy nghĩ cách cưa gái.
[Mr. Bottle]: …
[Derek]: Bye.
Ôn Bình nhún vai, tính cách của anh trai rất giống bố, cứng rắn như đá tảng, dồn hết tâm sức vào công việc. Là ông chủ của công ty truyền thông lớn như Star Walk, có thể nói bên cạnh anh ấy mỹ nữ như mây, làng giải trí thị phi, không biết cô gái như thế nào mới có thể khiến anh ấy để ý.
Lẽ nào anh ấy độc thân đến năm mươi tuổi thật sao?
Thế thì thật đáng sợ.
May mà mình di truyền được khá nhiều gene của mẹ, nếu không suốt ngày nghiêm mặt như anh ấy thì rất nhanh già.
Ôn Bình khẽ thở dài, đóng cửa sổ chat QQ với anh trai, mở trang chủ đăng truyện “Dị thế du hiệp lục”, post mấy chương mới viết trong mấy ngày rảnh rỗi lên phần hậu trường tác giả. Bên dưới nhanh chóng có comment:
“Tác giả đại nhân đội mồ sống dậy rồi?”.
“Không hoa mắt đấy chứ? Post chương mới rồi sao? Không phải là để hố rồi sao?”.
“Hả? Tôi còn tưởng Thịt Kho Tàu bị người ta bắt cóc rồi chứ!”.
“Post chương mới kìa, thật bất ngờ, tôi còn tưởng cuốn này lại kết thúc vớ vẩn”.
“…”.
Ặc, hí hửng chạy đi post truyện nhưng lại nhìn thấy những comment như thế này. Lẽ nào chữ tín của tác giả Thịt Kho Tàu lại tệ đến vậy sao?
Ôn Bình xoa cằm, đóng trang web, sau đó mở Client.
Đang định đăng nhập thì hệ thống gửi thông báo: “Tài khoản của bạn đã được đăng nhập, xin hãy đăng nhập sau”, đồng thời bên kia Kỳ Quyên cũng nhận được một thông báo: “Tài khoản của bạn được đăng nhập ở một địa chỉ IP khác”.
Kỳ Quyên vội vàng mở QQ, nhắn tin hỏi Bottle: “Anh đang vào nick à? Kết thúc chuyến du lịch rồi sao?”.
“Ừm, vừa mới về”.
“Tôi đang làm nhiệm vụ chạy vòng, hoàn thành lượt này là nâng cấp, anh chờ một chút rồi vào nhé”.
“Được, vậy thì tôi vào diễn đàn xem sao”.
“Ừm, lập tức xong ngay đây!”.
Một phút sau, cửa sổ chat hiện lên một tin nhắn: “Xong rồi”.
“Lập tức” của cô quả thực rất thần tốc.
Lúc ấy Ôn Bình mới đăng nhập lại, vừa đăng nhập đã giật mình bởi số liệu trước mắt.
Mr. Bottle đã lên cấp 80 rồi!
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, lên được mười cấp, cô ấy thật lợi hại! Càng kinh khủng hơn là tài khoản của cô ấy cũng cấp 80. Điều đó có nghĩa là trong thời gian này cô ấy chơi cùng lúc hai tài khoản, cả hai đều nâng lên cấp 80!
Ôn Bình hiểu rất rõ, trong thời điểm tất cả người chơi đều điên cuồng nâng cấp, cùng chơi hai nick vất vả như thế nào.
Cô hoàn toàn có thể để mặc tài khoản “Mr. Bottle” không cần bận tâm. Nhưng cô rất có trách nhiệm, rất có tâm, cũng chơi nick này lên cấp 80, không thấp hơn một cấp nào.
Đồng thời chăm lo cho cả hai nick, chắc chắn là cô rất mệt.
Đột nhiên anh cảm thấy xúc động trong lòng.
Sự nghiêm túc và cố chấp của cô gái này đôi khi thật khiến người ta xót xa.
Rõ ràng chỉ là bạn trên mạng nhưng một khi được cô coi là bạn thì cô sẽ trượng nghĩa giúp đỡ hết mình. Hôm nay nhờ cô giúp cũng vậy. Thực ra anh và cô mới gặp nhau hai lần ngoài đời, chưa phải là bạn bè của nhau, nhưng khi anh mở lời nhờ giúp đỡ, cô lại không từ chối. Mặc dù cũng nhờ mối quan hệ với Tiêu Tinh nhưng lý do lớn nhất vẫn là cô quá trượng nghĩa với người khác.
Ôn Bình nhìn pháp sư cấp 80 trên màn hình, im lặng rất lâu rồi mới nhắn tin trên QQ:
“Cảm ơn nhé, cô vất vả rồi”.
“Không có gì, nhân tiện mở hai nick thêm kinh nghiệm mà thôi ~”.
Mặc dù cô nói như vậy nhưng Ôn Bình biết quá trình nâng cấp trên cấp 70 nhất định không đơn giản như thế. Hơn nữa, trong bản danh hiệu của mình có “chạy chạy chạy chạy gãy chân”. Cô ấy đã làm bao nhiêu nhiệm vu chạy vòng? Chạy đến mức gãy cả chân!
… Đột nhiên anh muốn ôm cô thật chặt.
Dĩ nhiên, cô không ở trước mắt, Ôn Bình đành phải tìm vị trí của cô trong game rồi nhảy lên ngựa phi đến đó.
Kỳ Quyên đang ở trước cửa miếu Nguyệt Lão ngoài thành Lạc Dương, cưỡi con tuấn mã màu đen, oai phong lẫm liệt.
Ôn Bình vừa đến miếu Nguyệt Lão, liền mời cô vào nhóm, đồng thời mời cô cùng cưỡi ngựa.
[Nhóm] [Mr. Bottle]: Lại đây lên ngựa, đưa cô đến một nơi.
[Nhóm] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: …
[Nhóm] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: Không làm nhiệm vụ vợ chồng sao?
[Nhóm] [Mr. Bottle]: Qua đó đã rồi tính. |
|