|
Chương 21
CON TÀU CHÁY
Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt Hộ vương khi nhìn tôi trong tấm áo đỏ. Lần đầu tiên tôi thấy nỗi sợ hãi trong mắt hắn. Chỉ đúng một tích tắc. Nhưng tôi có thấy, chỉ một thoáng thôi thôi: một nét bất an, mờ nhạt hơn ánh nến. Hắn nhìn theo tôi đang trên đường về phòng.
“Paige.” Tôi dừng lại. “Tiệc kết nạp của ngươi thế nào?” “Sáng tỏ nhiều lắm.” Tôi sờ lên cái mỏ neo đỏ trên gi lê. “Ông nói đúng. Bà ta quả có hỏi tôi vài câu về ông.” Im lặng căng thẳng một hồi. Trên mặt hắn mỗi thớ cơ đều căng ra. “Và ngươi trả lời.” Giọng hắn bây giờ rất lạnh, lạnh hơn bất kỳ lúc nào tôi từng nghe trước đây.
“Ngươi trả lời những gì? Ta phải biết.” Hắn không nài đâu. Hộ vương rất kiêu hãnh. Quai hàm hắn nghiến chặt, môi mím lại thành một đường mảnh. Không biết trong tâm trí hắn đang diễn ra điều gì. Cảnh báo ai, chạy đi đâu. Làm gì tiếp. Tôi có thể bắt hắn chịu đựng bao lâu? “Bà ta có nói một điều khiến tôi chú ý.” Tôi ngồi xuống ghế nằm.
“Rằng huyết phò mã bị cấm giáp chiến với Emite.” “Đúng thế. Bị cấm tuyệt đối.” Những ngón tay hắn gõ trên thành ghế. “Ngươi đã kể cho ngài về vết thương.” “Tôi không kể cho bà ta gì hết.” Sắc mặt hắn thay đổi. Một lát sau, hắn rót dền tía từ bình đựng vào ly.
“Vậy là ta nợ ngươi mạng sống,” hắn nói. “Ông uống khá nhiều dền tía,” tôi nói. “Có phải để chữa sẹo không?” Mắt hắn vụt ngước lên. “Sẹo à?” “Phải, sẹo.” “Ta uống dền tía vì lý do riêng.” “Lý do gì?” “Lý do sức khoẻ. Ta đã nói rồi. Vết thương cũ.” Hắn đặt lại ly xuống bàn.
“Ngươi quyết định không nói với Nashira rằng ta đã bất tuân lệnh. Ta rất băn khoăn lý do vì sao.” “Đi tố người khác không hẳn là thói quen của tôi.” Tôi không để lọt mắt chuyện hắn đánh trống lảng. Sẹo với vết thương cũ chẳng khác gì nhau. “Ta hiểu.” Hộ vương nhìn lò sưởi trống trơn.
“Vậy là ngươi giấu thông tin không cho Nashira biết, nhưng vẫn nhận được áo đỏ.” “Chính ông đã đề xuất mà.” “Ta đề xuất, nhưng ta không biết ngài có đồng ý không. Ta ngờ rằng ngài có động cơ riêng.” “Tôi được phân nhiệm vụ ở bên ngoài vào ngày mai.” “London,” hắn đoán.
“Thật ngạc nhiên.” “Tại sao?” “Sau bao nhiêu công sức bỏ ra để săn ngươi về đây, thật lạ là ngài lại sẵn lòng cử ngươi trở lại đó.” “Bà ta muốn tôi nhử một băng ở London, băng Bảy Ấn. Bà ta nghĩ trong đám đó có một mộng hành, nghĩ tôi có thể nhận ra đồng loại.” Tôi đợi, nhưng hắn không phản ứng.
Hắn có nghi ngờ tôi không? “Chúng ta sẽ đi đêm mai với ba áo đỏ và một Rephaite nữa.” “Ai?” “Em họ ông.” “À phải.” Hắn chụm các đầu ngón tay vào nhau. “Situla Mesarthim là tay sai tin cẩn nhất của Nashira. Ngươi và ta cần phải cẩn thận khi ở gần cô ta.” “Nghĩa là ông lại đối xử với tôi như với nô lệ.” “Đấy là việc cần thiết, nhưng tạm thời.
Situla không thân ái gì với ta. Cô ta được cử vào đặc vụ, hẳn là để theo dõi ta.” “Tại sao?” “Những sai phạm quá khứ.” Hắn bắt gặp tôi nhìn. “Tốt hơn hết là ngươi không biết gì về chuyện đó. Chỉ cần biết một điều là ta không giết người trừ phi tuyệt đối cần thiết.” Sai phạm quá khứ.
Vết thương cũ. Như thế chỉ nói lên một điều, và cả hai chúng tôi đều biết vậy – nhưng vậy vẫn không phải là đảm bảo có thể tin hắn bây giờ. Kể cả nếu hắn đúng là một kẻ mang sẹo. “Tôi cần ngủ một chút,” tôi nói. “Chúng ta hẹn ở phủ bà ta lúc hoàng hôn chiều mai.” Hộ vương gật đầu, không nhìn tôi.
Tôi nhặt ủng rồi lên phòng, để hắn một mình uống thuốc. Gần như cả ngày hôm ấy, đáng lẽ ngủ thì tôi suy tính đủ tình huống có thể xảy ra khi đến London. Kế hoạch được phổ biến sau bữa tiệc là chờ đến khi Carter tới chân cột Nelson, bà ta hẹn gặp một đại diện Bảy Ấn tại đó.
Chúng tôi sẽ bao vây họ, rồi ra đòn bằng mọi vũ khí trong tay. Có vẻ mụ ta nghĩ chúng tôi sẽ đơn giản đi vào đó, bắn Carter, túm lấy vài tù nhân rồi lượn về Sheol I vẫn kịp giờ chuông ngày. Tôi thì biết rõ hơn. Tôi biết Jax. Ông bảo vệ các món đầu tư của mình rất kỹ. Làm gì có chuyện ông cử một đại diện lẻ loi đến gặp Antoinette – hẳn sẽ có cả băng.
Dân vệ cũng canh chừng đường phố ban đêm, chúng cũng biết đánh hồn chiến cơ bản. Còn phải đối phó với dân chúng nữa, mà đường phố đầy thấu thị, trận đánh rốt cuộc có thể phình lên rất lớn. Một trận đánh mà tôi sẽ mang màu áo phe này, nhưng trong bụng cổ vũ phe kia. Tôi lật người trăn trở.
Đây là cơ hội cho tôi bỏ trốn, hoặc ít nhất cũng đưa tin ra ngoài. Tôi phải tìm cách nào tới với Nick, nếu chưa bị anh kết liễu trước. Hoặc bắn ảo ảnh khiến tôi mù dở. Đấy là khung thời gian vàng duy nhất cho tôi. Cuối cùng tôi thôi tìm cách ngủ. Tôi vào buồng tắm, té nước lên mặt, vấn tóc thành búi sau đầu.
Tóc tôi đã dài thêm vài phân chấm vai. Mưa đập vào cửa sổ. Tôi mặc lại đồng phục cũ, cái áo dài đỏ của kẻ phản bội, rồi xuống phòng dưới. Trên mặt đồng hồ đứng kim báo sắp bảy giờ. Tôi ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi. Đúng bảy giờ, Hộ vương hiện ra bên cửa, tóc và quần áo đẫm nước mưa.
“Đến giờ rồi.” Tôi gật đầu. Hắn để tôi qua cửa, khoá lại, cùng tôi đi xuống cầu thang đá. “Ta vẫn chưa cảm ơn ngươi,” hắn nói khi chúng tôi đi qua các hành lang cửa vòm. “Vì đã im lặng.” “Đừng cảm ơn vội.” Phố xá lặng tanh. Đá mưa đang tan kêu lạo xạo dưới gót ủng.
Khi chúng tôi đến phủ, hai Reph hộ tống chúng tôi vào thư viện nơi Nashira chờ sẵn. Mụ ta và Hộ vương diễn lại nghi thức chào hỏi: tay hắn áp vào bụng mụ, môi mụ áp vào trán hắn. Lần này tôi để ý nhiều điều. Những cử chỉ cứng đờ của hắn, đôi mắt tránh mắt mụ, những ngón tay mụ lùa qua tóc hắn mà không nhìn xuống.
Cảnh tượng khiến tôi nghĩ đến con chó và mụ chủ. “Ta rất vui lòng thấy cả hai đều tham gia được đêm nay,” mụ ta nói. Cứ như chúng tôi còn cách nào khác. “40, đây là Situla Mesarthim.” Situla cao gần bằng Hộ vương. Những nét họ hàng rất dễ nhận ra: cũng mái tóc nâu tro, làn da vàng mật, đường nét rõ ràng và đôi mắt sâu.
Bà ta gật đầu với Hộ vương vẫn đang quỳ. “Anh họ.” Hộ vương nghiêng đầu. Situla đưa mắt sang tôi. Xanh lam. “XX-59-40, ngươi sẽ coi ta là gia chủ thứ hai vào tối nay. Ta hy vọng ngươi quán triệt điều đó.” Tôi gật. Hộ vương đứng dậy, nhìn xuống mụ hôn thê. “Những con người còn lại đâu?” “Đang sửa soạn, tất nhiên.” Mụ quay lưng lại hắn.
“Ngươi cũng nên làm thế, người trung thành ạ.” Huyền quang hắn tối lại, như có cơn giông đang âm ỉ nổi trong mộng trường. Hắn quay người, bước về phía mấy tấm màn nặng đỏ thẫm. Một con bé vô minh hối hả chạy theo, ôm một mớ quần áo. “Ngươi đi kèm 1,” Nashira nói với tôi.
“Hai người đi cùng Arcturus. Situla dẫn 30 và 12.” David hiện ra từ sau màn, mặc quần dài đen, áo giáp nhẹ và đi ủng. Nhìn thấy nó tôi giật mình. Nó giống y hệt Quản giáo cái đêm gã bắn tôi. “Chào buổi tối,40,” nó nói. Tôi ngậm miệng. David mỉm cười lắc đầu, như nghĩ tôi thật là một đứa nhóc buồn cười.
Một vô minh đến gần tôi. “Quần áo của cô đây.” “Cảm ơn.” Không nhìn David, tôi mang cái bọc vào sau màn. Đằng sau là cái lều, như một phòng thay áo. Tôi trút bỏ đồng phục, mang đồ mới vào: đầu tiên là áo sơ mi đỏ tay dài, rồi áo giáp – cũng có hình mỏ neo đỏ, như gi lê – và áo khoác đen, một bên tay áo có băng đỏ.
Tiếp đó là bao tay hở ngón và quần dài, đều bằng vải màu đen co giãn tốt, và ủng da bền cứng. Tôi có thể chạy, leo trèo, đánh nhau trong bộ đồ này. Túi áo khoác có một ống tiêm adrenalin – và súng bắn flux. Để săn thấu thị. Đâu vào đó rồi, tôi quay lại bên ba đứa con người còn lại.
Carl cười với tôi. “Chào cô, 40.” “Carl,” tôi đáp. “Cô thấy áo mới thế nào?” “Rất vừa, nếu ý anh hỏi cái đó.” “Không, ý tôi là cô thấy làm quân áo đỏ thế nào?” Lúc này cả ba đứa đều đang nhìn tôi. “Hay,” tôi nói sau một lát. Carl gật đầu. “Hay lắm.
Có thể họ cho cô nhiều đặc quyền thế là đúng.” “Hoặc cũng có thể là sai,” 30 nói, lôi mớ tóc dày khỏi cổ áo. Cô ta cao hơn tôi, vai và hông đều rộng. “Ra đến đường phố mới biết.” Tôi nhìn lại 30. Qua huyền quang tôi đoán ắt hẳn cô ta là bốc sư – một loại ít thấy trong đó, có lẽ là một chủng bốc cưu.
Cũng không đặc biệt hiếm có. Chắc cô ta phải chiến đấu như chó sói mới được thăng hạng. “Phải,” tôi đáp. “Lúc đó mới biết.” Cô ta hừ mũi. Hộ vương quay lại làm cho điệu bộ 30 đổi khác choáng người. Cô ta khẽ nhún mình chào rất điệu, miệng rì rầm “huyết phò mã”.
Đứng bên cô ta, Carl gập mình chào. Tôi cứ đứng nguyên khoanh tay. Hộ vương liếc nhìn đám fan hâm mộ, nhưng chẳng tỏ ý đáp lại lối xun xoe của cả hai. Ngược lại hắn nhìn qua phòng – qua tôi. 30 có vẻ chưng hửng. Tội nghiệp cô ả. Trang phục mới làm gia chủ của tôi lạ hẳn. Thay vào triều phục Rephaite kiểu xưa, hắn ăn mặc như một trú dân giàu có của Scion, loại người mà những tay trộm khôn ngoan sẽ không đời nào dám rớ tới.
“Các ngươi sẽ được đưa tới tổng khu I bằng hai xe tập hợp,” Nashira nói. “Phố xá sẽ được dẹp đường cho các ngươi. Ta trông đợi các ngươi trở về đây trước giờ chuông ngày.” Bốn đứa con người chúng tôi gật đầu. Hộ vương rùn người mặc áo khoác rồi quay ra cửa.
“XX-40, XX-1,” hắn gọi. Carl trông như thể được ăn Tết tháng Mười một sớm. Nó chạy theo Hộ vương, vừa chạy vừa nhét khẩu súng flux vào túi. Tôi sắp đi theo thì bị bàn tay đi găng của Nashira tóm lấy tay. Tôi đứng im phắc, cố nén mong muốn giật tay lại. “Ta biết ngươi là ai,” mụ ta nói sát mặt tôi.
“Ta biết ngươi từ đâu đến. Nếu ngươi không đưa được mộng hành nào về, ta sẽ hiểu là ta đoán đúng, rằng chính ngươi là Mộng Mơ Mặt Tái. Kết luận đó sẽ ảnh hưởng tới tất cả chúng ta.” Ném cái nhìn làm tôi lạnh sống lưng, mụ quay lưng lại đi về phía cửa. “Thượng lộ bình an, XX-59-40.” Hai xe bịt đen đang chờ trên cầu.
Chúng bịt mắt cả bốn chúng tôi rồi nhốt vào xe. Tôi ngồi trong bóng tối cùng Carl, lắng nghe tiếng động cơ. Chắc chúng vẫn lo ngay ngáy chúng tôi có thể thuộc đường ra khỏi đặc khu. Một toán Dân vệ được phái theo hộ tống chúng tôi qua biên giới, nhưng thủ tục đưa người ra khỏi Sheol I cũng phức tạp.
Vì đây là một khu trừng giới, trình tự cũng lằng nhằng chẳng kém thả tù nhân ra giam lỏng. Tới một đồn phụ ở ngoại ô Scion, chúng tôi bị bắn chip dò tìm dưới da, đề phòng bỏ chạy, và lấy mẫu vân tay cùng huyền quang. Chúng còn rút một ống máu, khiến chỗ da nhăn khuỷu tay hơi bầm lên. |
|