Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alice2000phuong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Viễn Tưởng - Xuất Bản] Chuyện Xứ Lang Biang - Tập 1: Pho tượng của Baltalon | Nguyễn Nhật Ánh (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2014 12:13:18 | Chỉ xem của tác giả
Kăply ngạc nhiên quá sức. Nó không hiểu thằng nhóc áo vàng vẽ thứ gì mà thằng bạn nó cứ chốc chốc lại phì cười như thế. Nó nhướn cổ và cố mở căng mắt, nhưng chẳng thấy thêm được gì ngoài cái chuôi cọ đang ngúc ngoắc lung tung.

- Nó vẽ tranh phong cảnh! – Nguyên huých cùi chỏ vào hông Kăply – Tao đã nói rồi. Đây là tụi nhóc đi dã ngoại mà.

Mặc dù Nguyên đã nói như thể đó là điều quá hiển nhiên, Kăply vẫn cứ muốn nhìn tận mắt bức tranh trong tay thằng nhóc áo vàng.

Nó bám tay leo lên cành cây trên đầu, cố đu mình lên cao để nhìn cho rõ. Hành động bất ngờ của Kăply làm Nguyên tái mặt. Nó tóm lấy chân Kăply kéo lại, giọng cố nén, nghe rin rít như xát muối:

- Đừng có giở trò ngu ngốc!

Bất thần bị bạn giật ngược, Kăply tuột tay khỏi cành cây, rơi đánh “bịch” một cú như trời giáng. Tiếng động do cú ngã phát ra lớn đến mức họa may chỉ có ai điếc đặc mới không nghe thấy.

Đã vậy, sau khi chạm đất, người Kăply lại nẩy lên và lăn thêm mấy vòng, cả người văng tuốt ra khỏi chỗ nấp, rồi như có ai thổi, cả người nó lăn tròn theo sườn dốc như một bánh xe cao su.

Kăply lăn trong bao nhiêu lâu và lăn tới đâu, cả nó và Nguyên đều không biết. Đứng chết điếng trong bụi cây, Nguyên nhắm tịt mắt không dám dòm. Còn Kăply lúc đầu tay chân còn quơ loạn cào cào và cố chống hai mí mắt lên, rồi thấy càng quơ quào người nó lăn càng nhanh, cảnh vật trước mắt thì quay tít mòng mòng, nó ớn quá cũng nhắm nghiền mắt lại luôn.

Đến khi nghe một cái “kình”, người đau nhói, nó bất thần quay ngang, Kăply biết là mình vừa va phải một gốc cây, nhờ vậy mà dừng lại được.

Kăply nén đau lóp ngóp bò dậy, nhúc nhích hai mí mắt một hồi rồi từ từ hé ra.

Thoạt tiên Kăply thấy hắt vào mắt nó là hai cái gì mờ mờ, giống như hai cái trứng gà bóc được chôn giữa mớ rau xanh. Đến khi đã chớp mắt thêm vài ba cái và thấy một trong hai cái trứng nhoản miệng cười với nó thì Kăply kịp hiểu ra hai cái trứng đó là hai khuôn mặt trắng trẻo còn đám rau xanh chính là mái tóc kì dị của hai thằng nhóc lạ mặt. Khuôn mặt cười là khuôn mặt của thằng nhóc áo xanh. Thấy Kăply mở mắt, nó hỏi: - Đau không hở mày? Kăply quên cả sợ, xoa xoa nơi be sườn, nhăn nhó đáp: - Đau muốn dập mật đây nè. Va phải gốc cây mà không chết là may lắm đó. Thằng nhóc áo xanh cười thành tiếng: - Nhưng mày đâu có va phải gốc cây. Kăply ngay lập tức quét mắt một vòng rộng, mặt thộn ra. Ờ quanh đó chẳng có cái cây nào cả. Lạ thật, thế cái gì đụng phải mình một cú quá mạng vậy ta? - Mày va phải tao đó. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kăply, thằng nhóc áo xanh như đoán biết đối phương đang nghĩ gì, bèn nói. Bây giờ thằng nhóc áo vàng mới quay qua. Nó nhìn lom lom vào mặt Kăply: - Làm sao mà mày lăn cù từ trên kia xuống thế? Trong một thoáng, Kăply có cảm giác mình đang đút đầu vào một tổ ong. Mặt nó nóng ran, nó gãi cằm, ngượng ngập đáp: - À, đấy là do tao sẩy chân. Đang đi, tao vấp phải một hòn đá, thế là... Kăply liếc xuống xấp giấy vẽ lúc này đã được xếp lại trên tay thằng áo vàng, cố lái câu chuyện qua hướng khác. - Tụi mày là khách du lịch hở? - Ừ, - thằng áo xanh nhanh nhẩu – tụi tao đến ngọn đồi này sáng nay. Tụi tao đã đi qua nhiều nơi nhưng phải nói là chưa có nơi nào đẹp như ở đây. Như vậy là Nguyên đoán đúng, Kăply nhủ bụng và lại đưa mắt nhìn xấp giấy trên tay thằng áo vàng, hỏi với vẻ hiểu biết: - Mày vẽ gì vậy? Tranh phong cảnh hở? - Không! – Thằng áo vàng lắc đầu và chìa xấp giấy ra – Mày thích thì cầm xem đi Kăply gí sát mắt vào xấp giấy trên tay. Tấm trên cùng vẽ một con ngựa đang phi nước đại, bờm tung như khói, bốn vó gần như không chạm đất. Kăply đưa bức tranh ra xa rồi kéo lại gần rồi đẩy ra xa, ngoẹo đầu ngắm nghía, ngạc nhiên thấy bức tranh này cũng giống như những bức tranh ngựa nó đã từng xem, nghĩa là chẳng có gì kỳ quặc để thằng nhóc áo xanh phải phì cười. Có lúc Kăply chúi mũi vào sát bức tranh như thể đánh hơi nhưng vẫn chẳng khám phá được điều gì khác lạ. Kăply tò mò giở xem những bức tranh bên dưới. Thằng áo vàng vẽ tất cả là ba bức tranh. Bức thứ hai vẽ một con rồng đang uốn mình nhe nanh múa vuốt, bức thứ ba vẽ một hiệp sĩ có mái tóc màu xanh lá cây bù xù hệt đám cỏ rối, tay cầm thanh gươm ngắn cũ, mặt mày đằng đằng sát khí như sắp sửa đánh nhau với ai. Săm soi một hồi, Kăply uể oải đưa trả xấp tranh lại cho thằng áo vàng, và khen một câu phải nói là rất chi hời hợt: - Mày vẽ cũng đẹp đó chớ. Thằng áo vàng như không nhận ra vẻ thờ ơ của Kăply. Nó đứng dậy, kẹp xấp tranh vào nách, tươi cười: - Thầy tao cũng khen tao vẽ đẹp, nhưng ổng bảo tao phải học thêm ít nhất là hai trăm năm nữa hoạ may mới được phân nửa trình độ của ổng. Thằng áo xanh đập tay lên vai Kăply, đột ngột nói: - Mày kêu thằng bạn mày ra đây đi. Tụi tao sẽ dẫn hai đứa mày về nhà tụi tao chơi. Kăply há hốc mồm như ai vừa tọng vô họng nó một nằm lông chim. Nó khọt khẹt như cái cát-xét bị kẹt băng - Ủa... làm sao... tụi mày... Thằng áo xanh tỉnh queo: - Tao thấy thằng bạn mày lấp ló đằng kia từ lúc nãy lận. Kăply quay đầu về phía bụi cây, chưa biết có nên cất tiếng gọi hay không đã thấy Nguyên vẹt đám cây lá, lò dò đi ra. Hai thằng nhóc lạ mặt dẫn Nguyên và Kăply đi về phía Tây, vượt qua lùm cây Nguyên và Kăply nấp khi nãy, thẳng tới chỗ căn nhà gỗ vừa được sửa sang. - Ơ tụi mày ở đây hả? – Nguyên sửng sốt buột miệng - Ừ. Chắc tụi mày đã thấy qua căn nhà này rồi. Kăply kêu lên: - Đây là căn nhà của thầy Râu Bạc mà. Thằng áo vàng nhướn mắt, vẻ lạ lùng: - Thầy Râu Bạc hả? Ổng là ai vậy? - Ờ... ờ... ổng là thầy của tụi này... Kăply bối rối giải thích, cảm thấy những điều mình nói chẳng ăn nhập gì đến khung cảnh trước mắt. - Theo tao thì đây là căn nhà vô chủ, chắc bỏ hoang từ lâu lắm rồi! – Thằng nhóc áo xanh vừa bước vào nhà vừa khoa tay nói, cố tình làm ngơ vẻ nghi nờ lồ lộ trên mặt hai đứa bạn mới – Tụi tao phải tu bổ lại dữ dội lắm mới ở được. Trong khi thằng áo vàng loay hoay tìm cách treo những bức tranh vừa vẽ lên vách, thằng áo xanh chỉ tay vô hai chiếc ghế kỳ dị, niềm nở mời: - Hai đứa mày ngồi đây chơi. - A! – Kăply reo lên - Ra đây là ghế của tụi mày. Hồi nãy tụi tao đã ngồi thử rồi. Êm ghê là. Kăply vừa nói vừa hí hửng nhấc mình leo lên ghế. Ở bên cạnh, phân vân một chút, Nguyên cũng trèo lên chiếc ghế thứ hai. Khi nãy tụi nó đã soi mói hai chiếc ghế này khá kỹ lưỡng, đã leo lên ngồi, thậm chí còn nhún lấy nhún để một lúc lâu nhưng chẳng thấy gì đáng sợ. - Loại ghế này rất êm, có thể ngả ra làm giường được, rất tiện để đi xa! – Đợi Nguyên và Kăply yên vị trên ghế, thằng áo xanh bắt đầu quảng cáo – Trong một số trường hợp, có thể ngồi dính cứng luôn. Thằng áo xanh cáng nói càng hào hứng, nó vung cả hai tay ra phía trước. - Tao nó thật đấy! Dính cứng! Hai tiếng cuối cùng, Nguyên và Kăply ngạc nhiên khi thấy thằng áo xanh nói như hét. Tụi nó chưa kịp hiểu hết những gì thằng nhóc vừa tuôn ra, chợt có tiếng gì như tiếng ngựa hí vang bên tai khiến cả hai giật mình ngoái cổ dòm quanh. Trên đồi Phù Thủy chắc chắn không có ngựa. Nguyên và Kăply biết rõ điều đó. Đồi Phù Thủy chỉ có những con thú nhỏ như chồn, thỏ, sóc và chuột, tuyệt nhiên không có ngựa hoang. Còn lũ ngựa thồ của làng Ke có kề dao vào cổ cũng chẳng ai dám để bọn chúng bén mảng đến chân đồi. Cho nên khi nghe tiếng ngựa hí bất thần đập vào tai, tụi nó cảm thấy thiệt là quái đản. Nhưng Nguyên và Kăply chỉ thấy lạ lùng lúc đó thôi. Sau khi dòm dáo dác, chẳng thấy bóng dáng một con ngựa nào quanh đó, Nguyên mở to mắt nhìn bạn: - Mày cũng đâu có thấy con ngựa nào phải không, Kăply? - Ờ, không thấy gì hết! – Kăply đáp, nó lúc lắc đầu liên tục qua hai bên – Chắc tụi mình bị ù tai. Phải rồi, đích xác là mình nghe nhầm. Đồi Phù Thủy làm quái gì có ngựa! Nguyên lẩm bẩm, cố nén một tiếng thở phào. Nhưng khi ngước lên, bắt gặp nụ cười khó hiểu trên mặt thằng nhóc áo xanh, Nguyên bất giác cảm thấy ruột gan mình trôi tuột đi đâu mất: Ờ, làm sao mà cả hai đứa đều cùng lúc nghe nhầm được há? Ý nghĩ thoắt hiện trong đầu khiến Nguyên nơm nớp đảo mắt rà quanh lần nữa. Lần này, ánh mắt nó dừng lại bức tranh ngựa treo trên bức vách đối diện. Bức tranh này do thằng nhóc áo vàng vẽ ngoài trời lúc nãy. Con ngựa bạch trong tranh được vẽ ở hướng chính diện, có khuôn mặt dài thượt với hai cái tai nhỏ nhô lên như hai tai nấm, đang cất vó hăm hở phi hết tốc lực. Con ngựa được vẽ sống động đến mức Nguyên có cảm tưởng nó đang cố tìm mọi cách phi ra khỏi bức tranh. Thậm chí có lúc Nguyên cảm thấy hai cánh mũi to tướng của con ngựa đang phập phồng vì quá cố sức. Kăply ngoảnh sang, thấy bạn đang nhìn bức tranh ngơ ngẩn đến xuất thần, nó liền đưa mắt quan sát con ngựa trong tranh. Lúc ở ngoài sườn đồi, Kăply đã nhìn thấy bức tranh này một lần, nhưng lúc đó nó săm soi thật lâu vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ thì Kăply không thể quả quyết được như thế. Quả là bức tranh bây giờ đã xuất hiện nhiều điều khác lạ. Kăply nhớ là lúc nó trông thấy bức tranh này lần đầu, mặt ngựa nhìn nghiêng chứ không nhìn thẳng băng như lúc này, và cổ ngựa cố nhiên cũng không cất cao như nó đang nhìn thấy. Mày nhăn tít, Kăply chồm người tới trước để nhìn cho rõ, mũi nó cơ hồ dài ra thêm một tấc. Và càng xem lòng nó càng thấy chờn chợn. Cũng như Nguyên, rõ ràng Kăply có cảm giác cánh mũi con ngựa trong tranh đang phập phồng, và đến khi những đám bọt trắng xoá bắt đầu sủi ra từ hai lỗ mũi đang phì phọt kia thì nó điếng người biết rằng những gì nó trông thấy không còn là cảm giác nữa. Hai cánh mũi của con ngựa thực sự là đang phồng lên xẹp xuống liên hồi theo đà phi, còn đôi mắt có vẻ đã láo liên từ nãy đến giờ. Kăply chưa kịp trấn tĩnh đã nghe “bực” một tiếng, đầu con ngựa đã thò hẳn ra ngoài bức tranh và từ phía dưới hai cánh mũi đang thở ra một cách mệt nhọc kia bắn ra một tràng tiếng hí khoan khoái vang lừng. Cả Nguyên lẫn Kăply hoảng hốt ngã bật ra sau, nhắm tịt mắt lại, hồn vía rõ ràng bay đi đâu mất. Chỉ rất lâu sau tiếng hí chấm dứt, biết chắc mình chưa bị chết bẹp dưới đà phi của con quái mã, Nguyên và Kăply mới từ từ hé mắt ra. Trước mặt tụi nó, con ngựa đã thụt đầu vào lại trong bức tranh, vẫn đang bất động với tư thế cũ, nom hiền lành như chưa hề tìm cách xông ra. Ngay cả bức tranh cũng lành lặn, phẳng phiu, không một vết rách, mọi thứ có vẻ như muốn toa rập với nhau để chứng minh cho Nguyên và Kăply thấy là những gì tụi nó vừa chứng kiến chỉ là ảo giác. Nguyên sững sờ nhìn bức tranh, rồi quay sang Kăply đang đóng băng trên ghế, đoạn lia mắt qua hai thằng nhóc lạ mặt, thấy mình hoang mang đần độn hết chỗ nói. Có vẻ như nó không biết chuyện gì vừa xảy ra, không biết nó đang ở đâu, thậm chí nó là ai. Cái đầu của nó lúc này giống như một quả chanh đã bị vắt hết nước. - Con ngựa... con ngựa... Mãi một lúc, cổ họng Nguyên mới bắt đầu có cảm giác trở lại.Nó cố mấp máy môi, nhưng cũng chỉ để lắp bắp những từ hết sức ngớ ngẩn. Như đọc được thắc mắc trong đầu người bạn mới, thằng nhóc áo vàng mỉm cười: - Đúng là con ngựa vừa xông ra. Nhưng tụi mày yên chí đi. Trình độ của tao chưa thể khiến các hình vẽ thoát hẳn ra ngoài... Tiếng gió rít đánh “véo” cắt ngang câu nói của thằng áo vàng. Cùng lúc đó, Nguyên nghe mát lạnh bên má trái. Nó ngoảnh sang, điếng hồn thấy người hiệp sĩ trong bức tranh treo trên vách trái đã nhoài hẳn một cánh tay ra ngoài, thanh gươm bén ngót và sáng lấp loáng trên tay ông đang ngọ nguậy như cố rạch những đường chằng chịt lên má nó. Nếu lúc nãy thằng áo vàng cao hứng vẽ thanh gươm kia dài thêm một tấc, mình đổ máu là cái chắc rồi! Nguyên rùng mình nhủ bụng, cố nghiêng người sang bên phải để tránh xa mũi kiếm. Người hiệp sĩ rõ ràng phát khùng trước hành động của Nguyên. Ông điên cuồng khua loạn xị thanh gươm, vừa cố rướn người ra khoải bức tranh đến nỗi chiếc áo ông đang mặc kêu đánh “toẹt” một cái, rách toác một đường dài ngay chỗ tiếp giáp với bức tranh. Tiếng thét be be của Kăply sau lưng càng làm Nguyên thêm quíu. Nó ngoảnh lại, thấy Kăply cũng đang cuống quít ngoẹo đầu ra sau cố né những luồng khói mù mịt phun từ miệng con rồng không biết từ lúc nào đã nhô ra khỏi bức tranh bên phải và đang uốn éo cái đầu đầy đe dọa trong không trung. Kăply ôm mặt ho sặc sụa và thét lên kinh hoàng: - Đồi Phù Thủy... chúng là phù thủy... Nguyên cảm thấy cả người nó như đột ngột bị nhúng vào hố băng. Tiếng thét của Kăply đã đánh thức thần trí mụ mị của nó. Đúng rồi, hai thằng nhóc này rõ ràng không phải là khách du lịch bình thường. Nguyên đau đớn nghĩ. Chúng là phù thủy. Chúng chính là tai hoạ của làng Ke hàng trăm năm trước. Nguyên cựa quậy người tính lao xuống đất nhưng cặp mông của nó đã dính chặt vào ghế như được dán bởi một thứ keo vô hình. - Tụi mày không trèo xuống được đâu! – Thằng áo xanh lắc đầu – Thần chú Dính cứng đã cột chặt tụi mày vô ghế rồi. Kăply lúc này sợ đến độ muốn nuốt luôn cả lưỡi. Cặp mắt nó trợn lên nhưng thực tình thì chính nó cũng không biết nó đang nhìn đi đâu. - Tụi mày đừng lo! – Thằng áo vàng dịu dàng trấn an – Khi tụi mày tới đó, sẽ có người giải phép cho tụi mày. Chỉ là một chuyến đi chơi thôi mà. Nói xong thằng áo vàng giơ một cánh tay ra phía trước, hô lên một câu kì cục: - Thế giới thứ nhất! Ngay lập tức, Nguyên và Kăply cảm thấy chiếc ghế tụi nó đang ngồi lắc lư dữ dội, như cố hất văng tụi nó ra. Mới tích tắc đây thôi, tụi nó muốn rời mông khỏi chiếc ghế quái quỉ này đến chết được nhưng lúc này theo phản xạ tự nhiên, cả hai vội đưa tay lên nắm chặt lấy chiếc vòng tai lừa ra sức ghì lại. Trước khi kịp ý thức mình đang làm gì, mí mắt Nguyên và Kăply đã nặng nề sụp xuống, hoàn toàn không cưỡng lại được.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2014 20:30:37 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4: K’Brăk và K’Brêt

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đầu óc Kăply bắt đầu hoạt động trở lại. Nó nhớ những hình ảnh cuối cùng mà nó trông thấy trước khi bất tỉnh là gương mặt méo đi vì sợ hãi của thằng Nguyên bạn nó, là nụ cười gian manh của hai thằng nhóc lạ mặt, mà bây giờ nó tin chắc là hai tên phù thủy cực kỳ xảo quyệt, là căn nhà gỗ lung lay quá xá cỡ như đang trải qua một trận động đất cỡ 12 độ rích-te. Kăply biết là căn nhà thực ra không hề nhúc nhích, chỉ tại chiếc ghế nó ngồi lắc lư dữ quá nên nó thấy thế thôi.

Lúc này Kăply biết mình đã tỉnh, nhưng nó chẳng thèm mở mắt vội. Nó không muốn hai tên phù thủy oắt con phát giác ra điều đó. Nó cứ nằm im lìm như chết, suy nhĩ và tính toán. Kăply chẳng biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu. Ông nó, ba nó, mẹ nó (và chắc chắn có thêm cả bà nó nếu bà nó chưa qua đời) không biết đã lên đường tìm kiếm nó chưa. Còn thầy Râu Bạc nữa. Chẳng rõ thầy có biết gì về tai họa mà tụi nó gặp phải hay không.

Không hiểu sao Kăply rất hy vọng ở thầy Râu Bạc. Nó tin là thầy và chỉ có thầy mới đủ sức giải cứu tụi nó khỏi tay hai tên phù thủy nham hiểm kia. Cũng như tụi nó, thầy rất khoái cái trò đi lang thang trên đồi Phù Thủy, chắc chắn sớm muộn gì thầy cũng phát hiện ra tụi nó đang bị cầm tù. Nghĩ đến chỗ này, Kăply phấn khởi đến mức chẳng buồn nhắm tịt mắt nữa.

Sau khi cẩn thận dỏng tai nghe ngóng, biết chắc không có ai ở quanh đây, Kăply chậm chạp he hé mắt ra.

Đập vào mắt nó là một tấm thảm trắng tươi chạy dài từng sọc lớn, nhưng chớp mắt vài cái, Kăply nhận ra đó là màu trắng của ruột gỗ: trước mắt nó là một bức vách rộng do hàng trăm miếng gỗ ghép lại với nhau đều tăm tắp. Rõ ràng đây không phải là căn nhà gỗ bé tẹo ở đồi Phù Thủy, mặc dù những tấm gỗ trắng tươi và láng o kia có vẻ cùng nguồn gốc với những bức vách mới cáu mà tụi nó đã trông thấy lúc còn ở trên đồi.

Ơ, thế thì mình đang ở đâu đây? Kăply đâm hoảng với câu hỏi vừa nảy ra trong đầu. Nó lóp ngóp bò dậy, nhận ra mình đang bò trên một chiếc giường gỗ lót nệm lông chim. Y như bức vách mênh mông kia, cái giường này cũng hoàn toàn xa lạ với nó. Điều đó càng làm nó thêm cảm thấy bất an. Thế còn Nguyên đâu?

Kăply lo lắng quay thêm một vòng bắt gặp ở bên cạnh một cái giường y hệt cái giường của nó. Hai cái giường kê song song nhưng do khi nãy quay lưng lại, Kăply không nhìn thấy.

Trên giường lúc này có một người đang nằm, căn cứ theo những tiếng khò khò phát ra đều đặn thì chính xác là đang ngủ, nhưng không phải là thằng bạn thân của nó. Kăply tưởng như có ai nện búa lên đầu khi sau một hồi trố mắt dòm dỏ, nó sửng sốt nhận ra kẻ đang nằm chình ình một đống kia là thằng nhóc áo vàng.

Không ổn rồi! Phải chuồn ngay! Kăply tái mặt tự ra lệnh cho mình và hấp tấp bò thụt lui, cầu trời cho thằng phù thủy ác ôn kia hoá thành đá luôn cho rồi.

Nhưng khi Kăply vừa lùi tới mép giường và đặt được một chân xuống sàn thì thằng áo vàng thình lình mở mắt. Thấy Kăply định thoát thân, nó bắn tung người lên như thể cái nút chai sâm banh bật nắp và ngay trong khi còn đang lơ lửng trên không, nó ngoác mồm rống lên một tràng khủng khiếp:

- A... a... a... a... ...

Kăply biết rằng hành động đúng đắn nhất lúc này là vắt giò lên cổ chạy luôn nhân lúc thằng áo vàng còn chưa kịp rơi trở xuống. Nhưng cặp giò của nó quả tình là không nhúc nhích được, nói trắng ra là hoàn toàn mất hết cảm giác.

“Ầm” một tiếng, thằng áo vàng té xuống giường một cú như trời giáng, và trước cặp mắt kinh ngạc của Kăply, nó lồm cồm nhỏm dậy rồi cũng như Kăply, nó vội vã bò thụt lui về phía mép giường đối diện và thọc chân xuống sàn, quýnh quíu đến mức không kịp thò tay xoa lấy cặp mông chắc là nát bét.

Thằng áo vàng chưa kịp đặt nốt chân kia xuống đã nghe tiếng chân người huỳnh huỵch chạy tới, và nó không hiểu sao bỗng nằm chết cứng luôn ở tư thế đó.

Ở bên này, Kăply cũng vắt nửa người trên mép giường, chân trên chân dưới, nghe cơ thể lạnh ngắt từng phần theo tiếng bước chân dội tới mỗi lúc một gần, đau đớn tưởng tượng tới tình cảnh con thỏ sập bẫy chờ người tới tóm.

Kăply nghe tiếng kẹt cửa phía sau lưng, tiếng chân người bước vào, tiếp liền là tiếng reo mừng rỡ của một thằng nhóc:

- A, anh K’Brăk và anh K’Brêt tỉnh lại rồi!

K’Brăk? K’Brêt? Kăply nghe tai mình lùng bùng như có một bầy ong đang bay tán loạn trong đầu.

- Ủa, mà hai anh nằm cái kiểu gì ngộ vậy? – Tiếng nói khi nãy lại vang lên, không rõ rệt là kinh ngạc hay chế giễu.

Liền đó, Kăply nghe một bàn tay nhỏ đặt lên vai mình, lay lay:

- Anh K Brêt, anh còn sống thiệt là may quá!

Mình đâu có phải là K Brêt? Sao thằng nhóc này nó lại hồ đồ như thế nhỉ? Kăply làu bàu trong đầu, bực mình vì cái quai hàm xụi lơ lâu quá.

- K Tub, khiêng anh K Brêt lên giường đi – Tiếng một người đàn ông ồm oàm ra lệnh ngay sát sau lưng Kăply – Anh K Brêt và anh K Brăk còn chưa khoẻ đâu!

Như vậy tên của thằng áo vàng là K Brăk. Còn K Brêt đích thị là tên thằng áo xanh! Óc Kăply loé lên. Nhưng mình đâu phải là K Brêt. Thằng K Brêt chính hiệu hỉện đang ở đâu há? Kăply mới nghĩ tới đó đã bị thằng K Tub nhấc bổng lên. Cùng lúc, nó cũng kịp thấy người đàn ông vừa lên tiếng xuất hiện ở chiếc giường bên kia.

Ông cao lỏng khỏng, gương mặt dài, ốm nhom ốm nhách như suốt đời chỉ xực mỗi món dưa chuột, nhưng nhờ bộ ria con kiến và ánh mắt lấp lánh đầy nguy hiểm nom ông oai vệ một cách đáng sợ. Như K Brăk và K Brêt, ông có mái tóc màu xanh lá cây, dù gương mặt ông không được trắng trẻo lắm. Ông mặc bộ quần áo trắng, cổ quấn khăn rằn, chân mang đôi guốc gỗ, lúc này ông kéo lê đôi guốc phát ra những tiếng lọc cọc đi về phía thằng K Brăk.

Thằng K Brăk có vẻ xuôi xị sau cú rơi vừa rồi. Nó đờ ra như con cá mắc cạn, mặc người đàn ông xốc nách lôi lên giường và xoay ngang xoay dọc thoải mái như xoay một khúc cây.

- Đi, K Tub! – Người đàn ông nói bằng giọng không để thằng K Tub phản đối – Lát chiều, ta hãy vào thăm!

K Tub có vẻ muốn nấn ná nhưng không dám cãi lời người đàn ông. Nó lê bước ra cửa, cố ngoái đầu lại nói:

- Anh K Brăk và anh K Brêt nằm nghỉ nhé. Chiều em sẽ dẫn chị Êmê vào chơi.

Trời, còn chị Êmê nào nữa? Kăply hoang mang nghĩ bụng và ném cho thằng K Brăk một cái nhìn chán ghét. Nó ngán ngẩm hỏi, chả buồn nghĩ cách thoát thân nữa:

- Thằng bạn mày tếch đi đâu rồi?

Khi người đàn ông lẻo khẻo vừa dắt thằng K Tub ra khỏi phòng. K Brăk đã bật ngay dậy. Nó ngồi co chân sát mép giường, hai tay bó gối và trả lời Kăply bằng giọng cảnh giác:

- Tao cũng chẳng biết nữa.

K Brăk nó tiếp bằng giọng hằn học:

- Chứ chẳng phải tụi mày nhốt nó rồi sao?

- Cái gì? – Kăply giương mắt ếch – Tụi tao nhốt nó?

- Chứ không phải sao! – Mặt K Brăk vẫn lạnh tanh, giọng càng lúc càng cay cú – Tụi mày lừa tao và thằng Kăply ngồi lên hai chiếc ghế yêu tinh đó rồi đưa về đây. Bây giờ thằng Kăply biến mất… - Mày vừa bảo gì thế? – Kăply giơ tay lên, hấp tấp cắt ngang lời K Brăk – Mày cùng đi với thằng Kăply à? Thế mày không phải là thằng K Brăk sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2014 20:34:16 | Chỉ xem của tác giả
- Hừm, K Brăk! – K Brăk dẩu môi , trông nó giống hệt một con khỉ già – Mày đừng có vờ vịt. Mày thừa biết tao là thằng Nguyên mà.

Kăply có cảm giác như va phải tường. Trán nó nhăn tít:

- Nguyên? Làm sao mày là thằng Nguyên được? Lả Nguyên sao mày không nhận ra tao?

K Brăk nhếch mép:

- Ai bảo tao không nhận ra mày hả K Brêt? Lúc ở trên đồi Phù Thủy, chính mày và thằng K Brăk đã tìm mọi cách ám hại tao và thằng Kăply… - Tao không phải là thằng K Brêt! – Kăply kêu lên – Tao là Kăply!

Thú nhận của Kăply chẳng tác động đến K Brăk mảy may. Nó chỉ tay về phía cuối phòng, giọng khinh khỉnh:

- Mày hãy soi mặt mày vào chiếc gương kia kìa. Muốn giả dạng Kăply, điều trước tiên mày phải hoá trang cho giống đã.

Kăply ngoảnh nhìn theo tay chỉ của K Brăk. Tít đằng cuối phòng có một chiếc bàn vuông thấp màu nâu sẫm. Trên bàn bày dăm thứ lặt vặt: mấy cuốn sách, một hộp cắm viết, bộ ấm chén và một pho tượng nhỏ. Trước bàn, ốp chặt vào vách là một chiếc gương đồng hình bầu dục với vô số những phù điêu chạm trổ quanh đường viền.

Kăply lập tức phóng xuống khỏi giường, vọt thẳng lại chỗ chiếc bàn, không đợi K Brăk khích đến lần thứ hai.

Vừa nhác thấy mặt mình phản chiếu trong gương, Kăply thét lên một tiếng kinh hoàng và lảo đảo thối lù ra sau năm, sáu bước, nếu không gượng lại kịp nó đã ngã chổng kềnh ra rồi. Lúc này một xác chết dưới gầm bàn chắc cũng không thể làm Kăply sợ hãi đến vậy. Bởi vì gương mặt mà Kăply vừa trông thấy trong gương không giống chút gì với gương mặt quen thuộc của nó. Đó là gương mặt của thằng nhóc áo xanh – thằng K Brêt. Cái áo nó mặc cũng không phải là cái áo thường ngày. Đó chính là cái áo của thằng K Brêt. Kăply đưa mắt nhìn xuống chân, bây giờ nó mới phát giác ra cái quần mà nó đang mặc lả cái quần thằng K Brêt, đôi giày cũng là đôi giày của thằng K Brêt nốt.

Hèn gì thằng K Tub kêu mình là anh K Brêt và thằng K Brăk không chịu tin mình là Kăply. Một tia chớp chợt loé lên trong óc Kăply: Ơ, như vậy thì đang ngồi đằng kia không phải thằng K Brăk rồi! Nó đích thị là thằng Nguyên, bạn mình. Chỉ có điều nó đeo gương mặt thằng K Brăk, cũng như mình đang đeo gương mặt thằng K Brêt vậy thôi.

- Thế nào hở K Brêt? – Tiếng K Brăk đắc thắng phía sau lưng – Mày có thấy mày là đứa đại ngốc chưa. Hà hà, mày chỉ lừa tao được một lần thôi, K Brêt à.

Kăply cố bắt mình xoay người lại, phải khó khăn lắm nó mới cử động được. Nó nhìn vẻ khoái trá trên mặt bạn mình bằng ánh mắt buồn bã:

- Bây giờ thì tao tin mày là thằng Nguyên rồi.

Kăply thở dài:

- Nhưng mày cũng nên soi qua mặt mày trong gương một chút đi Nguyên.

- Tao thấy không cần! – K Brăk bây giờ là Nguyên, đáp giọng khiêu khích, và vẫn ngồi yên trên giường.

- Theo tao, mày nên bỏ chút thì giờ bước lại soi gương! – Kăply chép miệng – Rồi mày sẽ hiểu tại sao khi nãy tao không nhận ra mày, cũng như tại sao mày không nhận ra tao là thằng Kăply.

Đột ngột, Nguyên cảm thấy mất tự tin. Trước câu nói lấp lửng của Kăply, nó lờ mò cảm thấy một sự quái dị nào đó đang chờ đợi mình.

Nó ngần ngừ đặt chân xuống đất, rồi cứ đứng đực ra dó, ánh mắt đi qua đi lại giữa tấm gương và khuôn mặt thằng Kăply, đầy do dự.

- Đi soi gương đi! – Kăply hất hàm về phía bạn, nói như ra lệnh.

Trong một thoáng, Nguyên như mất tự chủ. Nó nặng nhọc kéo lê nó về phía cuối cái phòng, trông vất vả như con rùa kéo cái mai của mình, vừa muốn vừa không muốn thò cái đầu vào cái gương kia một chút xíu nào.

Kăply đứng yên tại chỗ, quay mình hồi hộp nhìn theo bạn.Và đúng như nó nghĩ, vừa nhìn thấy bộ mặt trắng bóc với mớ tóc xanh rì của thằng K Brăk trong gương, thằng bạn nó rống lên một âm thanh gì đó rất giống với tiếng còi xe lửa khi chui ra khỏi đường hầm. Đứng tuốt đằng xa mà nó vẫn nghe đầu nó kêu u u.

Kăply đưa hai tay lên bịt tai, cố nghĩ dẫu sao đó cũng là dấu hiệu tốt lành. Đúng chóc là thằng Nguyên rồi! Thằng K Brăk thật sẽ không bị kích động quá mức khi nhìn thấy mình trong gương như vậy!

Kăply và Nguyên cùng chìa bộ mặt rầu rầu vào mắt nhau, cùng không nói tiếng nào. Bây giờ hai đứa đã ngồi chung một chỗ, mỗi đứa tựa lưng vào một thành giường đối diện, đứa này giương mắt ngó chằm chằm vào bộ mặt lạ hoắc của đứa kia.

- Tất cả những chuyện kỳ quái này là sao hở mày? – Kăply là đứa đầu tiên tìm cách đánh tan bầu không khí khắc khoải đang chạy quanh phòng. Nó hỏi Nguyên bằng giọng tin tưởng của một người bệnh hỏi ý kiến bác sĩ.

Nhưng hôm nay ngay cả Nguyên cũng không còn tin vào khả-năng-nói-gì-cũng-đúng của mình. Nó trả lời câu hỏi của bạn bằng một câu hỏi của chính nó:

- Tại sao tự dưng mày biến thành thằng K Brêt, còn tao biến thành thằng K Brăk vậy hả?

- Ờ, thiệt là kỳ cục. Mà hai thằng phù thủy nhóc đó ở đâu ra vậy kìa?

- Tụi nò đem mình tới đây và biến tụi mình thành hai đứa nó để làm cái quái gì chứ?

- Bây giờ hai đứa nó trốn ở đâu há?

Kăply và Nguyên càng nói càng hăng, đến mức tụi nó không nhận ra cuộc đối thoại chỉ toàn là những câu hỏi.

Chắc chắn sẽ có ít nhất là vài chục câu hỏi nữa xối xả tuôn ra nếu như ngay lúc đó, thằng K Tub không thình lình xuất hiện.

Thằng nhóc đẩy cửa một cái rột, đâm bổ vào, bô bô bằng cái giọng rất chi là hí hửng:

- Chào anh K Brăk, chào anh K Brêt. Các anh chơi trò gì hò hét vui quá vậy?

Thằng K Tub vừa hỏi vừa toét miệng ra cười. Mới gặp K Tub có hai lần nhưng Kăply có cảm giác K Tub là thằng nhóc cực kỳ yêu đời. Trông nó lúc nào cũng tươi tỉnh, vui vẻ và đặc biệt luôn luôn phấn khích.

Miệng vẫn toe toét, không đợi Nguyên và Kăply đáp, nó quay ra sau, tía lia:

- Có chị Êmê tới thăm mấy anh nữa nè.

Nguyên và Kăply ló mắt nhìn ra cửa, ngạc nhiên không thấy ai ngoài thằng K Tub lóc chóc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2014 20:35:33 | Chỉ xem của tác giả
Kăply mấp máy môi:

- Chị Êmê á?

Như thể nghe thấy lời thì thầm của Kăply, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu lảnh lót vui mừng của một cô gái:

- Anh K Brăk! Anh K Brêt!

Một cái bóng trăng trắng lao vụt vào phòng, nhanh như chớp xẹt. Nguyên vả Kăply vừa thấy mắt hoa lên, cái bóng đã đứng ngay bên mép giường, hiện rõ là một cô gái trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái mặc quần áo trắng toát, đôi mắt to và đen lay láy như hai hạt nhãn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái mũi hơi hếch nom có duyên tệ. Đặc biệt, tóc của cô gái không giống lá cây. Tóc của cô có màu vàng óng.

Cô gái đứng sững trước mặt Nguyên và Kăply, nhìn hai đứa bằng ánh mắt ngỡ ngàng và có vẻ gì đó giống như là tha thiết. Kăply dán mắt vào gương mặt xinh đẹp của cô gái, nói như mê sảng:

- Êmê á?

Nó quên mất nó đã hỏi một câu giống như vậy cách đây chưa đầy một phút.

- Chào anh K Brêt! – Êmê mỉm cười với Kăply nhưng mắt lại rưng rưng, như thể nó đang vừa cười vừa khóc - Nghe K Tub nói anh và anh K Brăk đã tỉnh, em mừng quá! Thiệt là may, em cứ nghĩ hai anh không thể nào sống sót sau khi trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk chứ.

Kăply cảm giác có một màn sương đang phủ xuống đầu nó.

- Buriăk á? – Nó lẩm bẩm một cách máy móc.

- Chính là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm Bastu. Cậu K’Tul đã khẳng định như thế.

- Nhưng ba em đâu có tận mắt nhìn thấy Buriăk! – K Tub thình lình lên tiếng.

- Lúc đó ba tới trễ một chút, nhưng ba vẫn nhận ra kẻ ra tay độc ác đó là Buriăk, K Tub à.

Người đàn ông ốm lỏng khỏng vừa nói vừa bước vào phòng. Hóa ra ông ta tên K’Tul, là ba của thằng K Tub! Nguyên nhủ bụng, lo lắng không biết số phận của nó và Kăply sắp tới sẽ rẽ theo hướng nào.

Ông K’Tul bước tới bên giường, nhìn K Tub bằng ánh mắt nghiêm khắc:

- Ba đã bảo đợi đến chiều hãy vào thăm, sao giờ này con đã ở đây?

Thằng K Tub dường như chẳng ngán gì lời quở trách của ba nó. Nó cười tươi rói:

- Tại chị Êmê nôn nao muốn gặp anh K Brăk và anh K Brêt, ba à.

Êmê ngước lên nhìn ông K’Tul, không buồn chùi nước mắt:

- Sao cậu biết là Buriăk ra tay hở cậu?

Ông K’Tul nhún vai, đôi mắt lấp loáng trông thật dữ tợn:

- Đơn giản thôi, Êmê à. Xét về trình độ, chỉ sứ giả mới đủ khả năng hãm hại được K Brăk và K Brêt. Và trong các sứ giả dưới quyền Bastu, Buriăk là kẻ thích sử dụng lời nguyền Tan xác nhất.

- Nhưng tôi không phải là K Brêt! – Như không chịu đựng nổi sự căng thẳng, Kăply bất thần hét lên – Tôi là Kăply sống ở làng Ke và chẳng bị lời nguyền Tan xác nào đánh trúng cả! Kăply trông rất giống lên cơn điên. Nó hét sùi cả bọt mép và đột ngột đến mức Nguyên không biết làm sao chặn họng thằng bạn mình lại. Mặt tái ngắt, Nguyên láo liên nhìn hết người này đến người khác, phấp phỏng chờ một biến cố khủng khiếp.

K Tub phản ứng trước tiên. Nó ôm vai Kăply, lắc như lắc một chai rượu:

- Anh K Brêt, anh nói nhảm gì thế hả? Tỉnh lại đi, anh K Brêt!

- Tỉnh cái con khỉ! – Kăply phát khùng – Tao không phải là anh K Brêt của mày đâu, K Tub!

- Buông anh K Brêt ra đi con! – Ông K’Tul thở một hơi dài sườn sượt – Ai trúng phải lời nguyền Tan xác, nếu không chết cũng hoá thành lú lẫn như thế thôi.

- Không thể như thế được! Không thể được! – Thằng K Tub nhảy tưng tưng – Ba phải tìm cách phục hồi trí nhớ cho anh K Brăk và anh K Brêt! Ba phải cố lên nghe ba!

Trong đáy mắt ông K’Tul ánh lên vẻ đau khổ:

- Chắc chắn ba sẽ cố, K’Tul à.

Vẻ mặt của ông K’Tul khiến Êmê cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Nó đau đáu nhìn cậu nó:

- Có thật là phục hồi được không hở cậu?

- Được.

Trầm ngâm một hồi, ông K’Tul đáp bằng cái giọng rù rì không giống chút gì với cái giọng rổn rảng tự nhiên của ông, gây cảm giác như chính ông cũng không tin vào sự xác nhận của mình lắm.

Êmê nhận ra ngay sự khác lạ đó. Nó cắn môi muốn bật máu:

- Nhưng chắc là không đơn giản hở cậu?

- Ờ cực kỳ khó khăn, cực kỳ phức tạp! – Ông K’Tul buồn bã thú nhận – Phải lấy cho được hai quả táo vàng ở núi Lưng Chừng nghiền thành bột, bỏ vào vạc nấu với gan rồng và cá kiếm trong một trăm ngày mới tạo ra thuốc phục hồi trí nhớ được. Trong khi ở chỗ ra chỉ có mỗi món mật cá kiếm.

Phương thuốc ông K’Tul đưa ra khiến Êmê lẫn K Tub chết điếng. Gan rồng là báu vật trong thiên hạ, nhưng dù sao cũng có thể tìm được. Còn những quả táo vàng thì thiệt tình tụi nó không dám mơ tới. Vì tụi nó đều biết so với đường lên núi Lưng Chừng thì đường lên trời còn dễ hơn gấp ngàn lần.

K Tub lại ôm lấy vai Kăply, lần này nó không lắc lắc nữa mà ôm cứng lấy, nước mắt nhỏ tong tong:

- Như vậy là khó cho anh rồi, anh K Brêt ơi!

Khuôn mặt tươi cười của thằng K Tub không hợp chút xíu nào với chuyện khóc lóc nên khi nó ngoác miệng bù lu bù loa trông nó rất kỳ cục. Bị những giọt nước mắt của K Tub rơi tí tách trên cổ, Kăply thấy nhồn nhột như có ai cù nhưng nó cố để không bật cười. Nó biết nó không phải là thằng K Brêt. Nó chẳng mất trí nhớ gì ráo, vì vậy nó chẳng cần cóc gì đến mật cá kiếm, gan rồng hay những quả táo quái quỷ gì đó. Nghĩ đến chuyện những người đứng trước mặt nó đều bị thằng K Brăk và thằng K Brêt lừa đến mếu xệch miệng, Kăply thấy ngứa ngáy quá. Đã mấy lần nó tính nói huỵch toẹt ra toàn bộ sự thật về chuyện tráo người này, nhưng rồi nghĩ lại, nó thấy thiệt là vô ích khi làm cái chuyện vớ vẩn đó. Nó và Nguyên có nói ra chắc chẳng ai tin. Mọi người sẽ cho là tụi nó bị lú lẫn dưới tác động của lời nguyền Tan xác.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2014 20:37:13 | Chỉ xem của tác giả
Cuối cùng, Kăply đành chọn cách ngồi im ru bà rù, bụng vừa tức cười vừa thấy tội tội. Tình cảm của thằng K Tub dành cho K Brêt không hiểu sao khiến lòng Kăply cảm thấy nao nao.

Trong khi K Tub ôm cứng lấy Kăply thì Êmê lao về phía Nguyên.

Nó cầm lấy tay Nguyên, lắc qua lắc lại:

- Anh K Brăk, anh nhận ra em không?

Nguyên gật đầu:

- Em là Êmê.

Như có ai vừa thắp một ngọn nến dưới da Êmê, mặt nó sáng bừng lên:

- Hay quá.

Êmê nheo nheo đôi mắt đẹp, âu yếm hỏi tiếp:

- Thế anh có nhớ anh hứa cuối tuần này anh sẽ dẫn em đi chơi ở đâu không?

Khác với Kăply, ngay từ khi sự rối rắm lộn xộn bắt đầu, Nguyên đã quyết định nhập vai thằng K Brăk để dò xét chung quanh và tìm cách thoát thân. Nhưng Êmê mới hỏi câu thứ hai, nó đã gặp gay go.

- Ờ, ờ, cuối tuần này hả?

Nguyên bối rối đáp, nó đưa tay dứt một cọng tóc trên đầu:

- Đi chơi hả? Ở đâu kìa?

Êmê lắc tay Nguyên mạnh hơn, như cố đánh thức ký ức của Nguyên:

- Anh cố nhớ lại đi! Anh định dẫn em tới nhà thầy gì đó?

- À, thầy Râu Bạc.

Nguyên buột miệng theo quán tính. Vừa thốt xong, nó giận điên người khi nhận ngay ra sự nói năng bá láp của mình.

Cặp mắt của Êmê lại rưng rưng:

- Anh quên sạch hết thật rồi sao anh K Brăk! Tội nghiệp anh quá!

Như không kềm được xúc động, Êmê đưa bàn tay Nguyên lên môi.

- Đừng!

Tiếng ông K’Tul hét giật như sấm nổ, muốn xé nát màng tang của mọi người. Nhưng đã không còn kịp nữa: Êmê đã hôn lên tay Nguyên.

Kăply giật mình dòm sang, đứng tròng khi thấy Nguyên đang từ từ co rút lại. Thân hình bạn nó càng lúc càng bé lại, thoáng mắt chỉ còn bằng đứa bé sơ sinh.

- Trời đất! Sao vậy nè?

Êmê hét lên và buông tay Nguyên nhảy lùi ra sau.

Cũng như Kăply, K Tub đứng há hốc miệng, không thốt được một lời, đôi tay quàng trên vai Kăply đột ngột cứng như gỗ.

Trong phòng lúc này có tất cả là năm người, nhưng đã có tới bốn người trơ như tượng. Chỉ còn mỗi ông K’Tul là còn tỉnh táo.

Ông lắc mình một cái, đã đứng ngay cạnh chiếc giường. Trông ông lúc này nhanh như một con báo, chẳng còn vẻ gì lèo khoèo, chậm chạp.

Ông giơ tay lên, nhưng không hướng về phía Nguyên. Bàn tay chĩa thẳng vào Kăply và K Tub, ông quát lên bằng một thứ giọng khàn khàn như phát ra từ lỗ mũi:

- Tách ra!

K Tub đang ôm cứng lấy Kăply, tự nhiên thấy mình đứng tuốt luốt ngoài cửa phòng.

- Ba… K Tub ngơ ngác kêu lên.

- Cẩn thận vẫn hơn, K Tub à! – Ông K’Tul thở phào – Con ôm chặt như thế, nếu chẳng may môi con chạm vào người anh K Brêt, anh K Brêt sẽ teo tóp như anh K Brăk ngay tức khắc cho coi.

- Nhưng tại sao lại thế hở cậu? – Êmê thét lên đau đớn – Tại sao anh K Brăk và anh K Brêt lại nhiễm chứng hoại sinh của thế giới thứ ba?

- Đây không phải là chứng hoại sinh! – Ông K’Tul điềm tĩnh đáp, mắt vẫn dán chặt vào Nguyên lúc này đang ngo ngoe trong bộ đồ đã trở nên quá thùng thình so với thân hình tí hon của nó.

- K Brăk và K Brêt đã bị lời nguyền Tan xác của Buriăk đốt cháy hết năng lượng đó thôi. Cả hai không thể chịu đựng nổi một cái hôn của bất cứ ai trong chúng ta.

Nói xong, ông cúi xuống thận trọng ẵm Nguyên lên. Trông ông rất lúng túng, có lẽ đã lâu lắm, từ khi thằng K Tub khôn lớn đến nay, ông chưa từng ẵm một em bé bao giờ.

- Cậy ẵm anh K Brăk đi đâu thế? – Êmê sụt sịt hỏi, mặt méo đi vì lo lắng.

- Cháu yên tâm! Cậu sẽ có cách phục hồi lại năng lượng cho K Brăk và K Brêt.

Quay qua Kăply, ông K’Tul gọn lỏn:

- Con đi theo ta!

Nói xong ông xốc Nguyên như xốc một bao bột trên tay và xoay mình tiến ra cửa. Kăply lếch thếch lê bước theo sau như người mộng du.

Êmê cạnh giường, K Tub cạnh cửa, cả hai đứa đứng chôn chân, hồi hộp căng mắt nhìn. Tụi nó muốn đi theo đến chết được, nhưng tụi nó cũng biết rằng nếu không được phép, không ai trên thế giới này được đặt chân vào bí thất của pháp sư K’Tul.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2014 08:32:23 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5: Con số kì lạ và pho tượng bí ẩn

Cũng như lần trước, Nguyên và Kăply tinh dậy trên chính chiếc giường lót nệm lông chim. Khác một điều là lần này hai đứa nó nằm chung một giường.

Vừa mở mắt ra, tụi nó đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Êmê và K Tub sát rạt bên cạnh. Hai đứa này đứng ngay mép giường và đang giương cặp mắt lo âu lên nhìn tụi nó.

Nguyên và Kăply vừa chớp chớp mắt, K Tub đã nhảy tưng lên như pháo thăng thiên, miệng reo ầm:

- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!

Êmê luồn tay dưới đầu Nguyên, mừng rỡ:

- Em đỡ anh ngồi dậy nhé.

- Khỏi! Khỏi! Anh tự ngồi dậy được mà!

Nguyên quýnh quíu nói và hoảng hốt nhích người ra xa, rõ ràng là nó chưa quên cái hôn trìu mến của Êmê mới đây.

- Đừng sợ! – Êmê cười nói – Cậu K’Tul nói anh và anh K Brêt đã được phục hồi năng lượng rồi mà, phải vậy không K Tub?

Êmê quay sang K Tub, thấy thằng nhóc dường như không để tai vào câu hỏi của mình. Đang nhảy tưng tưng, K Tub bỗng đứng trơ, mặt ngẩn ra nhìn chằm chằm về chỗ Nguyên, chính xác là nhìn xuống chỗ Nguyên vừa nằm.

Thái độ lạ lùng của K Tub khiến Êmê ngạc nhiên nhưng ngay tức khắc nó nhìn rõ điều gì đã làm K Tub sao nhãng đầu óc. Trên tấm nệm lông chim, ngay chỗ Nguyên vừa rời khỏi, không biết tự bao giờ xuất hiện con số 28 sáng lóng lánh như lân tinh, chả rõ viết bằng thứ mực gì.

- Ôi con số gì thế? – Êmê sửng sốt kêu lên.

Bây giờ Nguyên và Kăply cũng đã nhìn thấy con số kỳ lạ đó.

- Ờ, - Nguyên lẩm bẩm – ai đánh số trên giường chi vậy kìa?

- 28 nghĩa là sao há? – Kăply thắc mắc.

K Tub chồm người sát tới, nó đã cử động được, miệng láu táu:

- Để em chùi thử coi!

Nhưng tha hồ cho K Tub kỳ cọ, con số 28 vẫn không hề mờ đi chút xíu nào.

- Để chị!

Êmê nói, quá sốt ruột trước sự cố gắng vô vọng của K Tub. Môi mím chặt, những lọn tóc vàng lúc lắc treo trên vai và gương mặt trắng mỗi lúc mỗi đỏ ửng vì cố sức, Êmê như chúi hẳn người xuống tấm nệm. Nhưng ngay cả Êmê cũng không thể làm con số kỳ lạ đó biến mất được.

Cuối cùng, nó bước lui một bước, nói như ra lệnh:

- Anh K Brăk và anh K Brêt xuống khỏi giường đi!

Đợi Nguyên và Kăply leo xuống đất và chạy tuốt ra ngoài xa, Êmê vươn thẳng người, giơ tay phãi ra phía trước, mặt mày nghiêm trọng như sắp đánh nhau với một con rồng chứ không phải đang chuẩn bị xoá một con số, trầm giọng hô:

- Mất tăm mất tích.

Con số lại sáng lên thêm chút nữa, đầy chế nhạo. Rõ ràng nó không chịu mất tăm mất tích mà còn muốn giễu cợt Êmê.

- Mặc kệ nó đi! Chị không xoá được đâu! – K Tub nói – Con số này đã bị phù phép rồi.

Êmê đưa tay lau mồ hôi trán, thở đánh thượt:

- Nhưng ai đã phù phép nó? Ai đã viết ra con số này? Và viết ra để làm gì?

Êmê làm một tràng khiến K Tub nhăn mặt:

- Làm sao em biết được. Có thể là ba em.

Cặp mắt Êmê tròn xoe:

- Cậu K’Tul ư?

- Em nghĩ thế! – K Tub bối rối sục tay vào mớ tóc xanh lá cây – Viết ra một con số mà ngay cả chị cũng không xoá nổi chỉ có thể là ba em thôi.

- Không phải ba!

Từ ngoài cửa, giọng ông K’Tul vang lên. Ông bước vào phòng, cao lêu nghêu, chân vẫn kéo lê đôi guốc gỗ kỳ dị.

Ông quay đầu một vòng, ánh mắt lấp loáng một cách nguy hiểm. Rồi giống như Êmê trước đó, ông tiến đến trước chiếc giường nệm lông chim, giơ tay cao bên trên con số 28, khẽ mấp máy môi:

- Mất tăm mất tích.

Giọng ông nghe như vỗ về, tất nhiên là nhẹ nhàng hơn Êmê rất nhiều. Tám con mắt của bọn trẻ bám cứng xuống tấm nệm và bốn đôi môi cùng thở phào khi thấy dưới cái giọng êm như ru của ông, những con số mờ dần, mờ dần rồi biến mất.

- Ai đã viết những con số này hở ba?

Ông K’Tul rùn vai( Kăply có cảm giác như ông đang cố nhét cái đầu vào giữa đôi vai gầy lúc nào cũng nhô cao của ông):

- Ba không rõ. Có thể là dì Êmô.

- Mẹ con á? – Êmê ngạc nhiên. Rồi nó lắc đầu quầy quậy – Không phải đâu. Mẹ con lúc này đang ở chỗ giáo chủ Ama Êban mà.

- Như vậy là có ai đó đùa chơi.

Ông K’Tul thờ ơ nói, vẻ không muốn quan tâm đến ba cái chuyện nghịch ngợm đó làm chi cho mệt. Ông quay sang chỗ Nguyên và Kăply đứng, hắng giọng hỏi, ý rằng đây mới thiệt là chuyện nghiêm túc:

- Hai con thấy khoẻ chưa?

- Dạ khoẻ rồi ạ. – Nguyên và Kăply đồng thanh đáp.

Ông nheo nheo mắt:
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2014 08:36:28 | Chỉ xem của tác giả
- Năng lượng của các con đã được phục hồi, nhưng khả năng vận dụng pháp thuật xem như mất gần hết. Dù sao sau khi lãnh đủ lời nguyền Tan xác của Buriăk mà chỉ bị mất trí nhớ và khả năng điều khiển phù chú là may lắm rồi.

Mình và Nguyên có biết pháp thuật hồi nào đâu mà mất với chẳng mất! Kăply tức cười quá nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ rầu rầu. Nó biết trong hoàn cảnh hiện nay, tụi nó chẳng có cách nào khác là giương mắt ếch ra xem những diễn biến càng lúc càng kỳ quặc và ráng ẩn nhẫn chờ dịp thoát thân.

Làm như biết Kăply đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ông K’Tul đưa tay ngoắt nó:

- K Brêt, lại đây!

Kăply rụt rè bước lại, bụng hồi hộp không biết ông K’Tul muốn gì ở nó.

- Đưa tay phải ra trước mặt! – Ông K’Tul ra lệnh.

Kăply đưa tay phải ra trước mặt. Suýt chút nữa nó đã phì cười, vì nó thấy sao mà nó giống ông K’Tul và con nhỏ Êmê hết sức vậy không biết.

Kăply nghe giọng ông K’Tul vang lên đều đều bên tai:

- Con nhìn xuống tấm nệm coi! – Con có thấy một cọng lông chim sút ra không?

- Thấy ạ.

- Con để tay ngay bên trên cọng lông chim, nhìn chăm chăm vào nó, đầu óc hết sức tập trung và nói “bay lên”. Rồi, làm đi!

Kăply cố làm theo lời dặn dò của ông K’tul. Nó duỗi thẳng tay bên trên tấm nệm, dán mắt vào chiếc lông chim và rì rầm:

- Bay lên!

Cọng lông chim chẳng hề nhúc nhích tí ti.

- Con nói to hơn chút nữa! – Ông K’Tul bảo.

Kăply cất cao giọng:

- Bay lên!

Nhưng cọng lông chim vẫn nhất quyết ù lì. Nó cứ trơ ra như trêu ngươi.

- Em biết anh làm được mà anh K’Brêt! – K’Tub động viên giọng rất đỗi tha thiết – Chỉ cần anh tập trung tinh thần…

Nghe cái giọng như muốn khóc của K’Tub, Kăply thấy áy náy quá chừng. Kăply cố bắt mình tập trung đầu óc, mặc dù trong thâm tâm nó chẳng tin chút xíu nào về cái việc nó có thể khiến cho cọng lông chim động đậy, vì nó biết rõ nó không phải là thằng K’Brêt. Lần này Kăply cố hét thật to:

- Bay lên!

Trong một thoáng Kăply tưởng mình hoa mắt. Rõ ràng nó đang nhìn thấy cọng lông chim bốc mình lên, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi là là rơi xuống.

Êmê reo lên:

- Giỏi lắm, anh K’Brêt!

Còn K’Tub thì nhảy cẫng, tay vỗ bôm bốp:

- Em đã biết trước thế nào anh cũng làm được mà.

Nguyên đứng vào chỗ của Kăply, theo lệnh của ông K’Tul, ngay trước chiếc giường. Và cũng như Kăply, nó giơ thẳng tay ra trước mặt, mắt cắm vào cọng lông chim trên tấm nệm. Thành công của Kăply khiến Nguyên tự tin hơn nhiều. Chỉ sau tiếng hô đầu tiên, cọng lông chim đã bốc mình lên thật cao, suýt chút nữa Nguyên đã chộp được nó trong tay.

K’Tub một lần nữa bắn mình lên theo thói quen và hét lên một tiếng rùng rợn như còi tàu:

- Tu… y… y… ê… ệ… t…

Êmê đâm bổ về phía Nguyên. Nó chộp tay Nguyên lắc qua lắc lại một cách xúc động:

- Hay lắm, anh K’Brăk!

Trước vẻ mặt sững sờ của Nguyên, nó cầm tay Nguyên đưa lên miệng hôn một cái “chóc” rồi nhe răng cười:

- Thấy chưa anh có bị co rút nữa đâu!

- Nhưng K’Brăk và K’Brêt bây giờ chỉ có thể thực hiện những pháp thuật sơ đẳng như thế thôi!

Ông K’Tul vừa nói vừa lọc cọc lê đôi guốc ra khỏi phòng. Tới cửa, ông quay đầu lại, nhắc:

- Tụi con chuẩn bị xuống ăn trưa đi là vừa rồi đấy!

Thằng K’Tub đang sung sướng quá nên chẳng thấy đói bụng chút xíu nào. Hai chữ “ăn trưa” đối với nó không gợi lên điều gì hấp dẫn. Nó nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên và Kăply, hạ giọng an ủi:

- Hai anh đừng buồn. Em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại mọi thứ!

K’Tub không biết đối với Nguyên và Kăply, khiến một chiếc lông chim bay lơ lửng trên không đã là chuyện quá sức tưởng tượng của tụi nó rồi, nghĩa là tụi nó không còn mơ ước gì hơn nữa. Cho nên hai đứa mới thộn mặt ra, chứ thiệt tình tụi nó có buồn cái quái gì đâu.

- Ôn gì cơ? – Nguyên bần thần hỏi lại, nó nghe tiếng thằng K’Tub léo nhéo bên tai nhưng không rõ thằng này định nói gì.

- Ôn lại bài vở ấy. – K’Tub đập lên tay Nguyên – Khi nào khoẻ hẳn dĩ nhiên anh và anh K’Brêt sẽ được nhận vào học tiếp ở trường đào tạo tài năng Đămri. Những lúc ở nhà, em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại những gì hai anh đã quên.

Như để chứng minh, nói xong K’Tub kéo tay Nguyên chạy băng băng lại chỗ tấm gương. Nó cầm lên mấy cuốn sách trên bàn, vung vẩy trước mặt Nguyên, rạng rỡ khoe:

- Anh thấy không. Những thứ trong này anh và anh K’Brêt đã học qua rồi, ôn lại cũng nhanh thôi mà.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2014 08:38:47 | Chỉ xem của tác giả
Nguyên liếc mấy cuốn sách trên tay K’Tub, tò mò đọc các tựa: “Pháp thuật nhập môn”, “Bảy bước để trở thành phù thuỷ sơ đẳng”, “Hiệu ứng Lang Biang”, “Làm quen với dược liệu”…, bụng chẳng hiểu làm thế nào mà nó và Kăply có thể nhét các thứ quái đản này vào đầu cho được.

- Í, pho tượng của anh K’Brăk ở đâu ra vậy kìa?

Tiếng kêu của Êmê thình lình vang lên, cắt đứt những lo lắng trong đầu Nguyên. Cả ba ngoảnh lại, thấy Êmê đang chỉ tay vào một pho tượng nhỏ đặt trên bàn. Pho tượng bé bằng cái ly uống nước, chẳng biết làm bằng vật liệu gì nhưng nom rất sinh động. Hôm qua lúc chạy lại soi gương, Nguyên đã trông thấy pho tượng này nhưng lúc đó nó không để ý. Bây giờ trố mắt dòm kỹ, nó nhận ra đó đúng là tượng của thằng K’Brăk. Vì pho tượng đang trong tư thế ngồi vẽ, cánh tay cầm cọ vung lên một cách bay bướm. K’Brăk là chúa thích vẽ. Những bức tranh mà nó vẽ trên đồi phù thuỷ hôm nọ đã làm Nguyên và Kăply kinh hoàng như thế nào, đến bây giờ nhớ lại Nguyên vẫn còn muốn són ra quần.

- Ờ, lạ quá ha! – K’Tub nhìn chòng chọc pho tượng, miệng lẩm bẩm.

Kăply nói:

- Hôm qua anh đã trông thấy pho tượng này rồi, K’Tub!

K’Tub nhìn Nguyên:

- Chắc đây là tác phẩm của anh K’Brăk?

- Anh có biết gì đâu! – Nguyên lắc đầu – Anh tưởng pho tượng này được đặt ở đây lâu rồi chứ!

- Nó chỉ mới xuất hiện một hai ngày nay thôi anh K’Brăk à. – Đang nói, giọng K’Tub bỗng chùng xuống – Ờ, em quên là anh không còn nhớ gì…

K’Tub đau đớn nói và nó thò tay định cầm pho tượng lên. Nhưng ngay lập tức, mặt nó ngây ra: Pho tượng như được chôn cứng xuống mặt bàn, không hề nhúc nhích.

Sau một thoáng ngỡ ngàng, K’Tub khom người cầm pho tượng bằng cả hai tay, bặm môi lay lấy lay để. Trông nó hì hục hệt như một người làm vườn đang cố nhổ bật một gốc cây bướng bỉnh. Nhưng có thể thấy rõ là pho tượng không hề trồi lên mà ngược lại, mồ hôi trên trán K’Tub thi nhau rơi xuống lộp độp.

Nhớ đến cọng lông chim khi nãy tự dưng Nguyên nổi hứng đề nghị:

- Để anh hút nó lên cho, K’Tub.

Nguyên duỗi thẳng tay bên trên pho tượng, cố tập trung đầu óc vào câu thần chú vừa học và trợn mắt hét vang:

- Bay lên.

Trái với sự chờ đợi của Nguyên, chẳng có gì bay lên cả. So với cọng lông chim, pho tượng thiệt tình là lì lợm hơn nhiều. Mặc cho Nguyên lặp đi lặp lại câu thần chú hai ba lần, lần sau hùng hổ hơn lần trước, pho tượng vẫn nhất định trơ trơ. K’Tub thở ra:

- Anh mới phục hồi năng lượng, chưa thể nhấc pho tượng này lên được đâu. Chắc phải nhờ tới chị Êmê.

- Chẳng ăn thua gì đâu, K’Tub. – Êmê lắc đầu – Tác giả pho tượng này với tác giả con số khi nãy chắc là một. Chị không giải nổi phù phép của người đó đâu.

Rồi Êmê nhìn ra cửa, giục:

- Chuyện đó để tính sau đi! Bây giờ xuống ăn trưa kẻo cậu K’Tul đợi.

Nguyên và Kăply theo chân Êmê và K’Tub bước ra hành lang. Từ hôm bị bắt cóc đến nay, đây là lần đầu tiên tụi nó ra khỏi phòng. Cả hai ngạc nhiên nhận ra toà nhà tụi nó đang ở có đường nét khá vuông vức, bên trong các phòng toàn bộ đều được ốp bằng gỗ thơm và trắng như giấy, từ sàn nhà, trần nhà đến các khung cửa, một số cửa được lắp kính, từ bên trong có thể ngắm cảnh quan đẹp như tranh vẽ ở ngoài trời. Nhưng mé ngoài các bức vách đều được làm bằng đá, một loại đá giống như hoa cương, có màu đen và láng bóng.

Đi hết hành lang dài, cả bọn bước xuống một cái cầu thang xoáy trôn ốc, được làm bằng những phiến đá đẽo thành hình giống như một cái lỗ khoá, chúng được đặt phiến này lên phiến kia tạo thành những bậc thang, dẫn xuống một thảm cỏ xanh nằm ngay khu vườn bên dưới, nơi ông K’Tul đang ngồi đọc báo trước một cái bàn dài.

Trên mặt bàn chạm trổ một cách tinh xảo đủ thứ hình thù kì lạ đang bày la liệt thức ăn đựng trong những cái đĩa bạc lớn có chân, và giống y chang hai cái ghế kỳ quái mà K’Brăk và K’Brêt đã dùng để đưa Nguyên và Kăply về đây, những cái chân đĩa cũng có hình thù những cái móng ngựa.

Đang chạy tới chạy lui giữa chiếc bàn và nhà bếp bên phía trong để bưng bê thức ăn là hai đứa bé, một trai một gái, trạc tuổi K’Tub, mặt mày dĩ nhiên trắng bóc và tóc trên đầu cũng dĩ nhiên có cái màu rất tiệp với cây lá trong vườn.

- Tụi nào vậy K’Tub? – Nguyên kề tai K’Tub thì thầm.

- Gì cơ?

- Hai đứa nhỏ kia kìa!

- Trời đất, trí nhớ của anh thiệt là hỏng bét mất rồi! – K’Tub la lên – Thằng Đam Pao và con Chơleng mà anh cũng không nhận ra hả? Tụi nó ở đây từ hồi nào đến giờ mà.

Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán:

- Ờ, đúng là anh quên sạch hết rồi!

K’Tub dường như chợt nhận ra mình la hơi lớn. Nó thò tay nắm lấy tay Nguyên, giọng áy náy:

- Anh đừng lo. Thế nào em cũng nghĩ ra cách đến núi Lưng Chừng kiếm mấy quả táo vàng về chữa trị cho anh với anh K’Brêt.

Thằng K’Tub nói bằng giọng quả quyết nhưng nếu nhìn vào ánh mắt buồn xo của nó, có thể thấy nó không tin vào lời hứa của mình lắm. Từ xưa đến nay, theo truyền thuyết thì chỉ có một người duy nhất là Mackeno, một pháp sư huyền thoại, là đem về được một quả táo vàng từ núi Lưng Chừng. Mà sự kiện đó xảy ra cách đây đã mấy trăm năm rồi. K’Tub biết rõ điều đó nên sau khi tuyên bố một câu hùng hồn, nó làm thinh ngó lơ chỗ khác.

Nhưng Nguyên chẳng nhận ra nỗi buồn trong mắt K’Tub. Nó đang mải quét mắt vào các đĩa thức ăn trước mặt, cố đoán xem đó là món gì và khi ăn vô, nó và Kăply có sẽ lăn đùng ra đất hay không.

- Ăn đi các con!

Ông K’Tul cất tiếng giục, lúc này ông đã buông tờ báo xuống bàn và cầm lên chiếc muỗng cán dài.

Chỉ đợi có vậy, K’Tub hí hửng cắm phập cái nĩa trên tay vào một đĩa thịt có màu nâu như chôcôlat, được bó chặt thành từng khoanh, không rõ là thịt gì. Nó dích một khoanh tọng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, rồi thấy Nguyên dán mắt chằm chằm vào miệng mình, nó hất đầu:

- Ăn đi chớ, anh K’Brăk!

- Món gì vậy? – Nguyên tò mò hỏi.

Câu hỏi của Nguyên khiến K’Tub suýt mắc nghẹn. Nó trợn mắt tính la lên nhưng rồi chợt nhớ đến kí ức trống rỗng của Nguyên, nó cố nuốt cho trôi miếng thịt, chép miệng đáp:
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2014 08:40:05 | Chỉ xem của tác giả
- Đây là món “sinh vật nguyên thuỷ” là món ăn anh vẫn ưa thích xưa nay đó.

Nguyên xiên cái nĩa vào một khoang sinh vật nguyên thủy, ngắm nghía một lúc rồi nhắm mắt đút đại vô miệng, tư thế sẵn sàng phun ra nếu cái món ăn kỳ lạ này có mùi bắp cải thối, mùi chuột chết hay một mùi gì đại loại như vậy. Không ngờ mùi vị của nó lại giống hệt như thịt bò, mềm và thơm không thể tả khiến Nguyên nuốt vội nuốt vàng, và nhớ ngay ra từ hồi bị bắt về đây nó chưa có cái gì vào bụng.

- Thấy chưa! Em đã bảo đây là món ăn khoái khẩu của anh mà!

K’Tub reo lên sung sướng khi thấy trong nháy mắt, Nguyên đã ních tới khoanh thịt thứ ba. Ở bên cạnh, Kăply cũng đang mê mải vục đầu vào cái đĩa lớn đựng một thứ gì đó có vẻ như là xà lách trộn trứng cá. Êmê ăn nhẩn nha như mèo, vừa nhai vừa nhìn cái lối ăn uống thiếu kiềm chế của Nguyên và Kăply bằng ánh mắt tán thưởng.

Đột nhiên K’Tub reo lên:

- Ba ơi ba, ở đâu ra cái pho tượng anh K’Brăk vậy hở ba?

- Pho tượng ở trong phòng phải không? – Ông K’Tul thản nhiên hỏi lại, mặt vẫn không ngước lên vì chiếc muỗng của ông vẫn đang lang thang trong chiếc tô đựng lõng bõng một thứ nước sền sệt có màu cánh gián trước mặt.

- Dạ. Pho tượng đó hình như bị phù phép rồi hay sao ấy. Tụi con không sao cầm lên được.

Sau khi nuốt một muỗng canh to tổ chẳng, ông K’Tul mới từ từ đặt chiếc muỗng xuống và ngẩng lên nhìn K’Tub, từ tốn nói:

- Pho tượng đó của ba đấy.

- Ba nặn tượng anh K’Brăk chi vậy?

- Để lưu giữ hình ảnh của người đã chết! – Ông đưa tay quẹt mép, chậm rãi giải thích – Khi K’Brăk và K’Brêt bị hôn mê dưới lời nguyền của Buriăk, ba cứ tưởng cả hai sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tụi con nên nhớ, xưa nay chưa một ai sống sót dưới lời nguyền Tan xác. May thay, ba chưa kịp nặn tới tượng của K’Brêt thì cả hai đã sống lại một cách kì diệu…

Kăply vừa tọng một bụng xà lách trộn, đã thấy no ứ, nên chẳng chú tâm mấy đến cuộc trò chuyện giữa hai cha con pháp sư K’Tul. Đối với nó, pho tượng thằng K’Brăk do ai nặn và nặn làm cái quái gì chẳng có gì quan trọng. Nó đã quen với nhưng sự kiện kì dị chung quanh nên chẳng còn hiếu kì về những chuyện đó nữa.

Lúc này nó đang ngồi thở phì phò, tai lơ đãng, mắt chắm chú quan sát khung cảnh chỗ nó ngồi, xem thử có cách nào nó và Nguyên có thể trốn thoát khỏi nơi này để trở về làng Ke thân yêu của nó hay không.

Tòa nhà nó đang ở nằm trên một ngọn đồi nhỏ, cao tới ba tầng. Ngồi ở chỗ nó, có thể nhìn thấy những đường nằm ngang của mái nhà ẩn hiện trong cây xanh và biến mất trong lùm cây. Có một sự hài hòa giữa nhà và cảnh trí xung quanh, một sự chung sống êm đềm giữa dầm, cột, mái, các bức tường đá hoa cương, các cầu thanh xoắn, các cửa kính với cây cối, các thảm cỏ, các tảng đá đủ hình thù, với các rặng núi từ gần tới xa mờ sau lưng và bầu trời xanh thẳm trên cao.

Thực sự thì Kăply thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, rất nên thơ nhưng rõ ràng nó không biết chỗ nó đang ở thuộc về xứ nào. Mà nếu không biết mình đang ở đâu trên trái đất thì đừng nghĩ tới chuyện trốn thoát làm gì cho mất công. Kăply nghĩ ngợi một hồi rồi quay qua K’Tub:

- K’Tub nè.

- Gì hở anh K’Brêt?

- Mình đang ở đâu vậy?

- Mình đang ở nhà mình chứ ở đâu.

- Nhưng nhà mình thuộc về xứ nào?

K’Tub nhìn Kăply với ánh mắt lạ lùng như thể Kăply vừa mọc ra thêm một cái đầu. Nhưng rồi sực nhớ ra chứng bệnh của Kăply, K’Tub cố đáp bằng cái giọng cố tỏ ra dịu dàng:

- À, xứ mình là xứ Lang Biang.

- Xứ Lang Biang? – Kăply ngơ ngác – Xứ Lang Biang theo anh biết thì đâu có chút gì giống như vầy. Cao nguyên Lang Biang có thành phố Đà Lạt, có thác Cam Ly, có hồ Xuân Hương và chắc chắn không ai biết ếm bùa một pho tượng hay phù phép một cọng lông chim bay lên…

- Đó là xứ Lang Biang ở thế giới khác! – K’Tub mỉm cười cắt ngang – Anh nhầm lẫn lung tung rồi!

Trong khi Kăply nghe đầu mình kêu u u, tưởng như ai vừa đánh rớt một cái chong chóng trong đó thì giọng K’Tub chuyển sang vỗ về, nó thủ thỉ với Kăply những lời nó vừa hứa hẹn với Nguyên bằng vẻ khổ tâm hết sức:

- Nhưng anh đừng lo. Em và chị Êmê nhất định sẽ đến núi Lưng Chừng…

K’Tub chưa kịp bày tỏ hết thiện ý, đã nghe Êmê kêu lên:

- Ủa, cậu K’Tul đâu rồi?

Bọn trẻ ngoảnh lại, ngơ ngác nhìn quanh.

- Chắc ba em đi nghỉ rồi!

K’Tub nói, và nó nhấc mình lên khỏi ghế:

- Thôi, tụi mình cũng về phòng đi!

Bọn trẻ kéo nhau leo trở lên các bậc thang xoắn bằng đá, ì ạch thấy rõ so với lúc đi xuống vì bụng đứa nào cũng đang lèn chặt thức ăn. Xuyên qua dãy hành lang mát lạnh vì hơi đá tỏa ra từ hai bức vách, bọn trẻ tới trước cửa phòng. K’Tub đang định xông vào thì Êmê đột ngột giơ tay lên, thì thào với vẻ nghiêm trọng:

- Khoan đã!

K’Tub ngạc nhiên hỏi, Êmê thì thào khiến nó cũng thì thào theo:

- Gì thế?

- Cậu K’Tul đang ở trong phòng.

K’Tub kiễng chân nhìn qua vai Êmê, cố nhìn xem ba nó đang làm gì ở trỏng. Dĩ nhiên lấp ló đằng sau lưng K’Tub là hai gương mặt tò mò quá xá cỡ của Nguyên và Kăply. Bọn trẻ thấy ông K’Tul đang đứng trước bàn, tay chĩa thẳng ra phía trước.

- Ba em đang làm gì thế nhỉ? – K’Tub buột miệng, không rõ nó hỏi Êmê hay tự hỏi mình.

- Ba em đang cố nhấc pho tượng lên đấy! – Tiếng Êmê rù rì đáp, giọng không giống vẻ bàng hoàng.

- Bay lên!

Tiếng ông K’Tul thét to bên trong xác nhận sự suy đoán của Êmê. Có vẻ ông không tài nào xê dịch được pho tượng nên mới quát lên giận dữ như thế.

Êmê quay bộ mặt xanh dờn sang bọn trẻ:

- Tụi mình quay xuống vườn đi!

Như cảm giác được sự bí mật khó hiểu đằng sau những gì vừa trông thấy, bọn trẻ nín thở rón rén quay trở lui. Lúc này thực tình chúng không có ao ước nào hơn là làm sao biến lối đi dưới chân thành chiếc cầu tuột trơn như mỡ để chúng có thể nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang trước khi pháp sư K’Tul kịp phát giác.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2014 20:19:38 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6: Suku Biết Tuốt

K’Tub nôn nóng mở lời trước tiên, khi cả bọn quay trở lại bàn ăn:

- Như vậy pho tượng đó không phải của ba em hả chị Êmê?

- Không phải! – Êmê khẽ máy môi nom mặt nó chừng như chưa hết hoang mang – Rõ ràng pho tượng đã bị ếm bùa Bất di bất dịch và ba em đang tìm cách chống lại.

- Ờ! – K’Tub nhăn nhó xộc cả mười ngón tay vào mái tóc làm mớ lá cây xù lên như tổ quạ – Nếu pho tượng đó của ba em, không đời nào ba em lại vật nhau với nó khổ sở như vậy.

- Trông ba em rất tức giận! – Kăply khoái trá phụ họa, chính nó cũng không hiểu sao mình lại hào hứng với chuyện này như vậy.

Trông K’Tub lúc này rất bối rối. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó phát hiện ba nó nói dối. Ba nó quả quyết đó là sản phẩm của ông nhưng những gì nó tình cờ trông thấy lúc nãy đã nói điều ngược lại.

- Sao các con chưa đi nghỉ đi?

Tiếng ông K’Tul vang lên làm bọn trẻ giật bắn. Kăply quay lại, thấy ông đang đứng dưới chân cầu thang, vẫn oai vệ với dáng người lêu nghêu và ánh mắt lấp loáng nhưng bộ tịch không giấu vẻ xốc xếch. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy cuộc giao đấu vừa rồi giữa ông và pho tượng diễn ra chắc là rất ác liệt. Không đợi ông nhắc đến lần thứ hai bọn trẻ nhanh chóng rời khỏi bàn ăn và ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang. Khi đến gần cửa phòng của K’Brăk và K’Brêt, Êmê và K’Tub như không nhìn được, vội vã xô nhau xông lên phía trước.

- Pho tượng anh K’Brăk vẫn còn nguyên kìa, chị Êmê!

Vừa đặt chân qua khỏi cửa, Nguyên và Kăply đã nghe tiếng K’Tub kêu lên thảng thốt. Êmê và K’Tub lúc này đứng quanh chiếc bàn nhỏ, trố mắt nhìn pho tượng bằng vẻ mặt phải nói là hết sức kì quái. Êmê sờ tay lên pho tượng, hạ thấp giọng một cách không cần thiết:

- Như vậy là cậu K’Tul không nhấc pho tượng lên được.

- Ai thế nhỉ? – K’Tub cắm năm ngón tay vào mái tóc, mày cau lại – Đến ba em mà không giải ếm được thì đúng là kinh khủng.

Êmê cắn môi:

- Chẳng lẽ đây là kì tích của trùm Bastu?

Lời phỏng đoán của Êmê tráng lên mặt K’Tub một màu vàng như nghệ. Nó phản đối bằng giọng cố để đừng run:

- Chị đừng có hù em! Làm sao mà trùm Bastu có thể vào tận đây mà mình không biết?

Êmê ném cho K’Tub một cái nhìn tăm tối:

- Nếu Buriăk vào tận đây để ám sát anh K’Brăk và anh K’Brêt được thì trùm Bastu còn có khả năng làm hơn thế, K’Tub à.

Lập luận của Êmê khiến trái tim trong ngực K’Tub nảy thình thịch. Nó giương cặp mắt sợ hãi nháo nhác nhìn quanh:

- Chẳng lẽ bọn họ biết anh K’Brăk và anh K’Brêt thoát chết dưới lời nguyền Tan xác?

Êmê cụp mắt xuống, giọng thều thào như sắp đứt hơi:

- Chắc chắn là bọn họ đã biết rồi.

- Em không tin! – Đột ngột K’Tub la lên – Không thể là trùm Bastu! Nếu hắn vào đây, không đời nào hắn chỉ để lại pho tượng mà không làm tanh banh cả nơi này lên.

Êmê đặt tay lên vai K’Tub, cố xoa dịu cơn kích động của thằng nhóc:

- Chị chỉ đoán mò thế thôi! Có lẽ em nói đúng. Nếu quả thật trùm Bastu xuất hiện, anh K’Brăk và anh K’Brêt đừng hòng sống sót với hắn. Và cậu K’Tul cũng không thể tỉnh bơ vậy được.

Kăply tất nhiên không biết trùm Bastu là thứ quái quỉ gì. Hoàn toàn không hình dung một chút xíu nào về nỗi nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu, nó thắc mắc bằng giọng điệu rất chi là hăng hái:

- Nhưng như vậy thì ai đã đặt pho tượng trong phòng? Và làm vậy để làm gì? Còn con số 28 bí hiểm kia nữa? Là của ai mới được chứ?

- Phải rồi! – K’Tub đập tay lên đầu một cái “bốp” – Tại sao tự dưng em quên mất thằng Suku há?

K’Tub lật đật rút từ trong túi áo ra một cái ống bằng gỗ có màu sắc sặc sỡ.

- Gì thế, K’Tub? – Êmê ngạc nhiên nhìn cái ống trên tay K’Tub.

K’Tub cười hì hì:

- Cái ống siêu cảm ứng này là sản phẩm mới nhất của Suku đấy. Nó mới tặng em.

K’Tub tít mắt quảng cáo:

- Chỉ cần kê miệng vào đây gọi tên nó là nó đến ngay.

Trước ánh mắt tò mò của mọi người, K’Tub chõ miệng vào cái ống, kêu om sòm:

- Suku ơi Suku!

K’Tub kêu tới tiếng thứ ba thì “bụp” một cái, một bựng khói tỏa ra và từ trong ống, láu táu nhảy ra một con khỉ con.

Con khỉ vừa đặt chân xuống sàn nhà, đã nhảy nhót lung tung, mắt láo liên miệng kêu chí chóe không ngừng.

- Trời đất! – Êmê đưa hai tay lên bịt tai, người lảo đảo như muốn ngã lăn ra.

Nguyên không nén nổi sửng sốt:

- Ủa, Suku là một con khỉ hở?

Kăply cười hí hí:

- Bạn của em cũng đẹp trai quá đó chớ K’Tub.

Mặt thằng K’Tub lúc này trông giống như tờ giấy mới bị ai vò. Nó rên rỉ:

- Thằng Suku này nó làm sao thế hả?

- Xin lỗi! Xin lỗi nhé!

Một giọng nói rối rít vọng vào từ hành lang khiến cả bọn ngoảnh phắt ra. Từ ngoài cửa, một thằng nhóc hấp tấp chạy vào. Nó không nhìn ai, chỉ nhắm mắt nhắm mũi rượt theo con khỉ.

Con khỉ con rất nhanh nhẹn, lại tinh quái. Nó chạy loanh quanh trong phòng, nhảy lên giường, phóc lên bàn, thoắt đã luồn giữa cẳng chân của mọi người khiến thằng nhóc đuổi tháo mồ hôi vẫn không làm sao bắt được.

- Đừng đuổi nữa, Suku!

Nghe tiếng K’Tub, Suku đứng lại. Nó quệt mồ hôi trên trán, càm ràm:

- Thật tức chết đi được!

Suku cáu kỉnh giơ tay lên, chĩa vào con khỉ đang đánh đu trên mép tấm gương, miệng hét:

- Bất di bất dịch!

“Véo” một cái, con khỉ đã bắn mình qua bức vách dọc hành lang, đeo toòng teng trên cánh cửa gỗ, miệng kêu khọt khẹt như chế giễu câu phù chú của Suku.

Nguyên và Kăply giương mắt quan sát nhất cử nhất động của thằng nhóc lạ mặt, xem nó làm cách nào tóm được con khỉ khôn ranh kia. Nhưng cả hai thấy Suku có vẻ như chẳng muốn cố sức nữa. Sau khi giơ tay lên, hô một câu thần chú thấy chẳng linh nghiệm, nó chán nản chẳng buồn nhúc nhích. Nó cũng chẳng thèm hạ tay xuống, cứ giữ nguyên tư thế đó trông rất kì cục.

- Ủa, mày làm sao thế, Suku? – K’Tub kinh ngạc hỏi, chân tiến lại phía bạn.

- Còn hỏi nữa! – Suku làu bàu – Bộ mày không thấy tao đang bị câu thần chú bất di bất dịch đánh trúng hả?

Câu nói của Suku khiến Nguyên và Kăply ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng tụi nó nhìn thấy thằng Suku định ếm con khỉ, không hiểu sao cuối cùng nó lại lãnh đủ câu thần chú của mình.

Suku được K’Tub giải ếm, bộ mặt tươi tỉnh hẳn. Nó nhìn quanh, cười toét miệng:

- Chào chị Êmê. Chào anh K’Brăk, anh K’Brêt.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách