|
Tác giả |
Đăng lúc 9-2-2015 12:32:08
|
Xem tất
2.
Sáng nay lúc nắng vừa lên, Yun Ho đang đứng giữa đồng nhổ cỏ thì Cậu hai Kim cũng thò mặt tới. Tên cậu ấm này đúng là bạo gan, mới hôm qua còn bị trai làng vác dao vác rựa đuổi chạy khắp nơi mà hôm nay vẫn nghênh ngang đi lại.
Tá điền Jung tay cầm bụi cỏ, tay quệt mồ hôi đứng đực mặt nhìn. Jae Joong hôm nay diện áo sơ mi trắng, quần tây đen bảnh bao vừa đi vừa huýt sáo. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cậu ta, hắn chỉ khoát tay bảo “Tiếp đi” rồi khoanh tay đứng nhíu mày quan sát. Tướng tá chủ đất là đây.
Yun Ho lắc đầu mặc kệ, lúi húi tiếp tục nhổ cỏ. Hôm nay trời đẹp, gió hiu hiu. Yun Ho cất giọng hò.
“Hò… ơ…
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời bá hộ… lại thương tá điền…”
Yun Ho vốn hò rất dở, vì giọng không được trong. Nhưng cậu ta rất thích hò, lại thường làm việc một mình ở nơi đồng không mông quạnh thế này, chẳng lo có ai nghe thấy. Chỉ có điều hôm nay xuất hiện một cục nợ to đùng trên bờ, mà cục nợ này tính tình chẳng mấy dễ chịu cho lắm.
“Im đi! Hò dở quá.”
Hắn cau có trừng mắt, Yun Ho chẳng mấy để tâm, cứ khom lưng nhổ cỏ, miệng không ngừng ngâm nga.
“Hò ơ…
Với tay anh ngắt cọng ngò
Thương em đứt ruột… giả đò ngó lơ…”
“Jung tá điền im miệng, lên nướng khoai. Mau!”
Sau một hồi tra tấn lỗ tai Cậu hai với đầy những tiếng càu nhàu ra lệnh, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Yun Ho lên bờ, xách xẻng đi đào rồi châm lửa nướng khoai.
Thấy Jae Joong ngồi ăn im lặng, cậu ta buột miệng hỏi:
“Sáng sớm Cậu ra đây làm gì?”
“Coi sóc việc đồng án.”
Tá điền Jung nghẹn khoai tưởng chết.
Cậu hai Kim đây thân chinh ra coi việc đồng án? Hoặc là hôm qua hắn bị đám trai làng này dọa đến phát khùng, hoặc là Jung Yun Ho đêm qua mất ngủ đến mụ người nên nghe thấy những điều cực kì phi lý. Nhưng cậu ta chẳng dám hỏi lại, đã bảo Cậu hai rất bẳn tính mà.
“Sao lại đi một mình? Đám người hay đi cùng Cậu đâu?”
Jae Joong hằn hộc lột vỏ khoai, mắt ánh lên sắc lẻm.
“Đám khốn nạn đó, vừa thấy bọn người kia xách dao liền bỏ chạy trước chẳng báo tiếng nào. Hôm nay còn dám bén mảng qua đây sao?”
“Chứ sao Cậu dám?”
“Bọn người làng này là ai cơ chứ?”
Yun Ho thoáng thấy nụ cười khinh bạc của hắn. Yun Ho thật sự thấy. Không phải nụ cười mỉa mai hay khinh người của một cậu ấm. Không phải nụ cười đắc ý điêu ngoa.
Đó dường như là nỗi thống khổ mơ hồ không thể nhìn ra được.
Chiều hôm đó, Yun Ho lại phải đưa hắn về. Đoạn đường dài – vắng dường như câm lặng, không ai nói với ai câu nào. Con người ta là vậy, càng muốn nói thì nỗi sợ hãi lại càng khiến họ lặng im.
Lúc đến nơi, Yun Ho định bụng bảo: “Mai nếu có tới thì gọi đám người ở theo cho an toàn”. Nhưng lại thôi.
Đêm hôm đó, Jung tá điền lại một đêm mất ngủ, cậu ấm Kim lại một đêm nghe nồng nàn hương lúa mới.
...
Sáng hôm sau, Cậu hai lại tới “coi sóc việc đồng án”. Jung tá điền vẫn hò với giọng dở thần sầu, nhưng cậu ta không nướng khoai. Và Jae Joong không có gì để ăn chực.
Xế chiều, Yun Ho bước lên bờ gom đồ chuẩn bị về thì bắt gặp ánh mắt chưng hửng của Cậu hai. Cậu ta như chợt hiểu ra điều gì, giơ xâu cá lóc lẫn cua đồng lên cười tít mắt.
“Hôm nay tôi về sớm, giỗ ba. Cậu đi không?”
Jae Joong chẳng lạ gì mái lá lụp xụp của Yun Ho. Cũng nhờ hắn với đám xu nịnh đi cùng mà nhà cậu ta tưởng cháy mấy lần. Mỗi lần say rượu, hắn lại giở trò châm lửa khiến Jung tá điền vừa vác cuốc đi làm về phải sợ quắn cả mông.
Yun Ho dựng cái cửa – thật ra là khung tre với vài tấm lá dừa đan lại – qua một bên, nhìn hắn với ý mời rồi bước vào trước. Jae Joong chẳng cần mời cũng đã xông vào đây mấy lần. Hắn xỏ hai tay vào túi quần, lơ đãng đứng nhìn Jung tá điền tất bật xiên cây nướng cá, luộc cua. Thoáng chốc đã xong, cậu ta dọn cá ra mâm, múc thêm tô cháo. Mâm cúng đặt giữa lối đi, trên cái ghế duy nhất trong nhà. Yun Ho rót ly rượu, thắp đèn dầu đốt nhang khấn râm ran. Gió thổi đèn dầu tắt ngấm, cậu ta thở dài rồi dựng lại cái cửa che chắn, thắp lại ngọn đèn.
Nhà Yun Ho vốn nhỏ xíu, chỉ có một cửa chính ra vào. Đóng cửa lại khiến không gian càng thêm chật chội. Dù bốn bề rách nát lổ chỗ, gió luồn qua thoáng đến tê người, cái không khí này vẫn là ngượng ngập khó nói.
Thấy Jae Joong nãy giờ vẫn đứng nhìn mình, Yun Ho mỉm cười hối lỗi.
“Nhà không còn ghế, Cậu thông cảm ngồi tạm trên giường.”
Cậu ấm họ Kim nhíu mày, hất mặt về phía quần áo trên người cậu ta.
“Không thay đồ sao?”
Yun Ho giờ mới để ý đến quần áo đang mặc. Lúc nãy dầm mình xuống kênh nên cả người ướt sũng, khi về bắt tay chui vào bếp ngay mà chưa kịp thay đồ.
“Cũng sắp khô rồi. Cậu thấy phiền hả?”
“Phiền, quá phiền!” - Hắn lại làu bàu – “Bết dính sát vào người như vầy mà kêu sắp khô cái khỉ!”
Yun Ho chẳng ngại bị càm ràm, mấy hôm nay cậu ta đã quá quen thái độ khó chịu của Cậu hai cao sang. Lột cái áo mà theo cậu ấm Kim là bết-dính-nên-phiền ra quăng vào góc giường, thay vào cái áo cũ sờn vá vai hai mảnh, Yun Ho phát hiện Kim Jae Joong nhìn mình đăm đăm rồi vờ quay đi chỗ khác. Cậu ta lại nhoẻn cười, nụ cười nông dân chân chất.
“Ăn như vầy, ở như vầy, mặc cũng như vầy. Chẳng hiểu sao có thể cao to đến vậy.”
Yun Ho cài đến cái nút áo cuối cùng, nghe thấy thế liền bật cười, mắt liếc đầy ẩn ý.
“Là nhờ phúc đức ông bà để lại. Mà sao bữa nay cậu quan tâm nhiều vậy?”
“Tò mò thôi.”
Hắn bâng quơ đáp, vẫn cái dáng vẻ không đổi từ lúc bước chân vào nhà cho tới bây giờ. Jung Yun Ho thì tỏ ra khoái trá, lừ lừ tiến lại với vẻ mặt đầy nguy hiểm.
“Tôi cũng tò mò…”
“…”
Jae Joong ngờ vực nhìn tên tá điền chậm rãi tiến tới. Nhưng chẳng mảy may có ý thụt lùi hay tránh né. Cậu ta đứng trước mặt hắn, cao hơn hắn nửa cái đầu, mắt đen sâu hun hút nhìn thẳng. Mùi lúa mới lặng lẽ phả vào mắt Jae Joong dìu dịu, mùi bạc hà trên tóc hắn cũng lan ra. Jae Joong vẫn nghiêm mặt nhìn cho đến khi Yun Ho đến thật gần, một tay siết lấy cánh tay hắn.
Cậu ấm Kim Jae Joong đứng thẳng người, hai tay vẫn trong túi quần, gương mặt kênh kiệu phảng phất làn sương mờ đục. Tá điền Jung Yun Ho hơi cúi người, một tay nắm lấy cánh tay người kia, tay còn lại bỗng dư thừa chẳng biết đặt đâu.
Gió luồn vút qua khe lá, cuốn tắt ngọn đèn dầu. Trời mùa hè mà bên ngoài thấy buốt, đứa con gái ôm chặt cái giỏ đi chợ, chạy về phía con đường mòn. Nước mắt cứ nối đuôi nhau rơi rớt khắp mặt đường.
Tên người ở nhăn mặt phủi phủi vai trái, liếc nhìn hậm hực bóng người vừa vụt qua. Thứ con gái gì lại chạy ào ào va vào người khác mà chẳng thèm ngoái lại. Ngó nghiêng khắp nơi vẫn không thấy bóng Cậu hai đâu, vậy mà đám nông dân ngoài kia bảo thấy hắn lượn lờ trong này. Tên người ở thở dài, lặn lội từ làng bên kia qua đây chẳng phải là gần...
...
Bẵng một thời gian lại đến mùa gió bấc. Vụ lúa thứ hai sắp trổ đòng đòng, trời se se lạnh. Jung tá điền vẫn miệt mài chổng mông nhổ cỏ ruộng, trên bờ là Cậu ấm họ Kim đang hăng hái cởi giày, quần xắn cao tới gối.
Vừa bước xuống ruộng, hắn đã đạp bẹp cả một khoảng lúa xanh mướt. Yun Ho thống khổ vuốt đám lúa ấy đứng lên thì sau lưng hắn đã dậm nát một khoảng khác. Jung tá điền phát hỏa, nhất quyết đuổi cậu ấm họ Kim lên bờ. Nhưng Cậu Hai đây vốn ngang ngược cứng đầu có tiếng, chẳng để tên tá điền vào mắt, quyết tâm xông vào giữa ruộng.
“Cậu đứng ở trên kia nhìn xuống không phải tốt hơn sao?”
“Bước chân xuống ruộng mới có trải nghiệm bần nông.”
“Vậy thì cứ ở ven bờ, ra tận đây chi cho cực thân?”
“Cậu đây chỉ đứng ở trung tâm, không quen đứng một bên!”
“...”
“...”
“Thôi được rồi, ruộng đất này là của Cậu, làm gì cứ làm…”
Đúng với thân phận cậu ấm nhà hội đồng, từ bé đến lớn nào biết gì công việc đồng án. Thế nên việc phân biệt giữa lúa và cỏ là hoàn toàn bất khả thi…
Nhìn Jae Joong toàn thân một màu trắng đã vấy đất nâu, vẻ mặt thực sự nghiêm túc so sánh hai bụi lúa đang nhỏ bùn tong tong trên tay với đám cỏ mà Yun Ho quăng ra. Jung tá điền một phen khóc ròng, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà kêu trời. Vụ này chắc chắn thất thu.
Cảm thấy không thể để miếng cơm của mình bị phá hoại thêm nữa, Yun Ho lôi nhanh Jae Joong lên bờ, nướng khoai.
Yun Ho ngồi chống cằm nhìn hắn đang thiu thiu ngủ, đầu gối lên bó rơm nhỏ. Gió đã lặng trên hàng tràm, nắng cũng bớt chói chang. Con đê xa làng yên tĩnh không bóng người, chỉ có Kim Jae Joong đang ngủ trên cỏ, áo trắng lấm bùn. Jung tá điền bên cạnh thỉnh thoảng mỉm cười vu vơ…
Lại hoàng hôn. Lúc nắng sắp tàn lại là lúc nắng mang nhiều sắc màu nhất. Cứ theo tâm trạng con người mà hoàng hôn nặng nề hay u uất, nồng nàn hay rực rỡ. Hoàng hôn với Yun Ho bây giờ cứ mênh mang, mơ hồ không định rõ. Con kiến càng nghiến răng cắn ở đâu mà trong lòng cậu ta thấy nhói, nhìn mái đầu bên cạnh tự hỏi rồi sẽ ra sao.
Yun Ho ngã người tựa lưng vào gốc tràm lặng gió. Đằng sau là con nước đứng tràn bờ, ngút tầm mắt là cánh đồng mênh mang cứ chìm dần trong sương xám.
Mịt mờ một cõi, nặng lòng một mối…
Đã hai ngày không thấy Cậu hai làng bên thò mặt sang ăn chực. Vắng cái vẻ kênh kiệu ngang ngược của hắn, Yun Ho cứ thấy thiếu.
Ngồi trên bờ đê khều tới khều lui mấy củ khoai nướng quá lửa, cậu ta cứ bần thần trống rỗng, trong bụng lại nôn nao.
“Có khi nào bệnh rồi? Hay đã tìm được thú vui mới?”
Cứ vậy, Jung tá điền loay hoay với hàng đống câu hỏi không ai thèm đáp, nét mặt u sầu thảm não.
Đến xế chiều, Yun Ho bạo gan băng đồng mò sang làng bên, đến cổng nhà hội đồng thì không biết phải làm gì, lượn qua lượn lại không biết chán. May sao cậu ta túm được tên người ở hay theo hầu Jae Joong đi chợ về, sau một hồi bị kẻ kia khinh miệt ra mặt, cũng moi được tin Cậu ấm họ Kim đã lên tàu sang Tây sáng hôm qua.
Tá điền họ Jung thất thểu vác cuốc ra về, chân nặng trình trịch. Lớp đất bùn trên người nghe như mùi tro tàn, đốt rụi ruột gan.
Yun Ho về, không băng đồng mà đi đường vòng, con đường mấy hôm nay ngày nào cũng in dấu chân hắn. Nắng đã nhạt trên tán lá xanh non, trời trong vắt như nước giếng làng mà mặt cậu ta một màu ảm đạm. Yun Ho ngồi phịch xuống đường khe khẽ thở dài, trong lòng cứ hoang mang.
Lại qua một hai con trăng gì không rõ, chỉ biết lúa ngoài đồng đã chín vàng ươm. Hôm nay Jung tá điền ở nhà co người quấn mền đến tận trưa, mới sực nhớ ra phải đi tháo nước cho khô gốc lúa.
Nhìn ruộng đồng một màu với nắng, mênh mông mênh mông, Yun Ho cũng vơi bớt phần nào buồn nhớ. Lúc đi đến lũy tre làng, dõi mắt nhìn lên con đê, cậu ta chợt sững người lại. Nháy mắt, Yun Ho guồng chân chạy nhanh về phía khu ruộng của mình. Dưới gốc cây tràm quen thuộc, cậu ấm họ Kim đang đứng nhìn, tay xỏ trong túi quần, dáng vẻ kênh kiệu đã không còn kênh kiệu nữa. Hoặc do Yun Ho thấy vậy, cậu ta còn thấy hắn gầy hơn.
Mặt đối mặt, Yun Ho thật sự muốn òa khóc mà ôm lấy hắn, nhưng chỉ hướng mắt nhìn chờ đợi. Jae Joong cũng bất động, đứng nhìn hắn một hồi lâu rồi khẽ cúi đầu cười buồn.
“Ở bên kia lạnh quá, không chịu được.”
Yun Ho lớ ngớ không biết làm gì, tay chân cậu ta cứ như dư thừa hết thảy. Thấy dáng vẻ xúc động chẳng-biết-phải-làm-sao của Jung tá điền, cậu ấm họ Kim tự dưng phát cáu.
“Đói rồi, mau nướng khoai.”
Khoai lùi trong lớp rơm cháy vẫn chưa dậy mùi thơm thì đám người làm ở nhà hội đồng kéo tới. Tên người ở Yun Ho gặp lúc trước đánh xe ngựa theo sau.
Đám người nọ hô hoán xông vào trấn áp Jae Joong giải lên xe, xem chừng không nể mặt Cậu hai một chút nào. Yun Ho vừa đứng bật dậy liền bị thụi một cú vào bụng, ai đó dùng xẻng nện vào đầu cậu ta choáng váng. Lúc ngã xuống còn thoáng thấy Jae Joong vùng vẫy, mắt đỏ ngầu gào lên: “Đừng đánh!” như van xin.
...
Yun Ho hoảng hốt ngồi bật dậy, đầu đau như búa bổ khiến cả người chúi xuống. Lờ mờ nhận ra mình đang ở nhà, cậu ta vô thức cười cợt bản thân vì quá mong nhớ mà đến cả giấc mơ cũng đầy sợ hãi.
Đứa con gái trưởng làng đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng. Bàn tay đưa tới định chạm vai cậu trai nhưng e dè rụt lại.
“Anh sao rồi?”
Lúc này Yun Ho mới nhận thấy sự có mặt của đứa con gái. Phía sau gáy vẫn đau nhức cùng cực, cậu ta chợt giật mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh tự dưng ngất xỉu trên đê, đã hai ngày rồi. Em lo quá…”
Cậu ta vùng dậy, loạng choạng chạy ra cửa. Vậy ra không phải mơ.
Yun Ho băng đồng, theo lối tắt đến nhà hội đồng. Bờ ruộng quanh co, đôi chân trần thỉnh thoảng lại giẫm lên mấy bụi gai tóe máu. Đầu óc cậu ta hiện giờ trống rỗng, chỉ nhớ mỗi ánh mắt đỏ ngầu tuyệt vọng của Jae Joong.
Jae Joong vốn rất ngang ngược, lại vô cùng cứng đầu. Được nuông chiều từ nhỏ nên chẳng để ai vào mắt, thích gì thì làm nấy, một mực theo ý mình. Suốt một ngày trời hắn ta chỉ nhìn cha mình bằng ánh mắt vô hồn, không hé răng một tiếng. Lúc hội đồng Kim từ tốn đề nghị, hắn thẳng thừng một tiếng “Không”. Tức nước vỡ bờ, người bình thường sức chịu đựng còn hạn hẹp huống gì là hội đồng Kim máu lạnh khét tiếng. Đứa con cứng đầu cứng cổ bị mấy bạt tay, đám lính lệ trong nhà xông tới đánh hắn gãy hai chân rồi đem nhốt vào kho chứa củi sau vườn. Mẹ của hắn chỉ biết ngồi cắn răng khóc sau bếp chứ không làm gì được, nước mắt rơi lã chã. Chuyện của Jae Joong được giấu nhẹm, người ta còn tưởng hắn đang vi vu bên Tây, ăn đồ Tây, ngủ giường Tây, học chữ Tây để sau này về còn làm ông này, ông nọ.
Yun Ho chạy đến cửa sau nhà hội đồng thì đâm sầm vào một người. Cậu trai trẻ cao khều ăn mặc cách tân, dáng vẻ là người có học. Người đó nhìn Yun Ho chằm chằm, vẻ mặt chẳng có gì là thoải mái.
“Ra đây là kẻ hại anh họ tôi mang tội bại hoại gia phong.”
Nói rồi người đó mặc kệ Yun Ho, đi thẳng một mạch đến cửa, chờ tên lính canh mở khóa vào nhà. Bước vào được một chân, người nọ lại quay ra móc túi đưa tên lính canh mấy đồng lẻ.
“Ra chợ mua cặp bưởi đem về đây, tự dưng thèm chua.”
“Dạ, nhưng…”
“Tôi đứng đây canh cho. Nhanh đi để lát tôi còn phải lên tàu về bên kia.”
Tên lính canh líu ríu chạy đi. Người nọ trề môi vươn vai đẩy rộng cửa, dáng vẻ lười nhác vừa đi vào trong vừa làu bàu.
“Vườn thì rộng mà chỉ có một lính canh, trộm vào vác đồ đi hết cũng không hay. Nó vác luôn Cậu Hai ở kho củi đằng sau thì lo mà ngồi khóc. Hây… tiếc là mình phải đi sớm quá.”
Người nọ vừa khuất bóng, Yun Ho liền nhanh chân lẻn vào, chạy ra sau vườn tới kho chứa củi. Cửa khóa, Jae Joong nằm trên ụ rơm cạnh mấy thanh gỗ mục. Cái áo trắng trên người lấm lem vết máu đông, đôi chân trần co quắp.
“Jae Joong!”
Yun Ho khe khẽ cất tiếng gọi, một tiếng, hai tiếng, chẳng thấy Jae Joong trả lời. Cậu ta nắm chặt hai thanh tre trên ô cửa, kiên nhẫn gọi.
Đến tiếng thứ năm, Jae Joong xoay đầu ra nhìn, thấy tên tá điền bộ dạng hớt hải đứng bên ngoài, liền chống tay ngồi dậy, nhoẻn cười yếu ớt.
“Không biết bọn họ đang lục tung cái làng này lên để tìm hay sao mà còn mò tới đây?”
“Mặc kệ bọn họ. Cậu sao rồi?”
Jae Joong nghiến răng chống tay dựa người vào đống gỗ bên cạnh. Hắn chỉ vào chân mình, khẽ nhún vai.
“Không xài được nữa.”
Yun Ho đau lòng muốn khóc, chạy đi nhặt một khúc cây chèn vào cạy xích. Dây xích sắt lạnh lùng keng một tiếng, khúc cây gãy đôi. Nhà của hội đồng cái gì cũng bền cũng chắc, đến cả kho chứa cũi cũng thật khang trang. Cứ thử hết lần này đến lần khác, gỗ vụn đâm nát lòng bàn tay mà chùm xích chẳng nhủ lòng thương, cánh cửa cũng chẳng nhủ lòng thương. Tiếng ấm ức bất lực bên ngoài khiến Jae Joong khẽ thở dài. Hắn thều thào, âm thanh trầm trầm nặng trịch.
“Kệ đi Yun Ho. Mau đi khỏi đây, đến một làng khác xa thật xa. Đừng để họ bắt được.”
“Không có cậu thì đi làm gì!”
Yun Ho mệt lả ngồi tựa vào vách gỗ, nước mắt lẫn mồ hôi nhễ nhại. Bên trong, Jae Joong nặng nhọc thở từng cơn.
“Ông hội đồng đã nói gì với cậu?”
“… lấy vợ, sinh con, trở lại bên kia sống cuộc đời… bình thường.”
“...”
“Ông ta còn chẳng biết thế nào là cuộc đời bình thường.”
Yun Ho im lặng một hồi lâu suy nghĩ gì lung lắm, sau cùng lên tiếng.
“Làm vậy đi.”
“Làm thế nào được, hả Yun Ho?”
Jae Joong cay đắng, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Cách đó một tấm vách, Yun Ho đau nhói ruột gan. Chẳng còn cách nào nữa cả.
“Hãy nói với ông hội đồng, tất là là do tôi. Cậu chỉ là bồng bột nông nổi nhất thời thôi. Cậu sẽ cưới vợ, sang Tây…”
“…”
“Nghe tôi đi, hãy làm hài lòng ông hội đồng. Chân cậu cần phải được chữa trị, tôi không đáng đâu."
“Yun Ho…”
“Chúng ta… đâu còn cách nào khác.”
Nói rồi Yun Ho lặng lẽ rời khỏi, đi thẳng vào nhà chính. Jae Joong nghe bên ngoài im lặng, gọi mãi không thấy ai đáp.
Người hắn lặng đi, chết điếng. Dù có nhận lỗi thế nào, với bản tính của cha hắn, Yun Ho đã cầm chắc cái chết trong tay rồi.
...
Hai ngày nay làng bên náo loạn, cùng kéo nhau ra xem lính lệ nhà hội đồng xử tội tên tá điền. Giữa thửa ruộng Yun Ho thường làm đóng một chiếc cọc lớn. Cậu ta bị trói chặt vào đó, người đứng thẳng, chân dẫm lên lúa chín. Bốn tên lính cầm gậy đứng canh xung quanh, không cho ai tới gần. Bác già trưởng làng đứng nhìn đau xót mà chẳng thể làm gì, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Đứa con gái bật khóc chạy vào nhà, ai hỏi gì cũng không nói. Người ta ghê sợ nhà hội đồng ngang ngược, cũng có kẻ cho rằng Yun Ho đã làm chuyện tày trời. Thiên hạ cứ râm ran bàn tán, nhìn ngó, rồi cũng qua. Cuối cùng ai về nhà nấy, xem như không nghe không thấy. Chỉ có cậu ta là vẫn bị trói ở ngoài đồng.
Yun Ho đã hai ngày không được ăn uống, đầu gục qua một bên, môi khô nứt. Trời sắp sang năm, gió lạnh cứ se se khiến gương mặt cậu ta xanh xám, tay bị dây trói siết đến không thể cử động.
Đến ngày thứ năm, có người tới báo tin tử. Cậu ấm họ Kim không ăn không uống, từ chối chữa trị. Đôi chân hắn bị nhiễm trùng hoại tử, cơ thể kiệt quệ. Hắn đã không qua khỏi.
Tin vừa truyền xong, đám người kia liền cởi bỏ dây trói cho Yun Ho. Cậu ta ngã xuống, toàn thân run rẩy. Một tên cầm chặt thanh gỗ vuông nện liên hồi vào người khiến cậu ta thổ huyết. Cứ thế lần lượt từng tên một, Yun Ho chỉ co người chịu trận, áo bết máu dính sát vào người. Đầu óc lại mông lung, cậu ta chợt nghĩ nếu tên cậu ấm họ Kim mà thấy được, lại bảo phiền. Trong mơ màng, Yun Ho vô thức nhìn lên con đê nhỏ. Chiều tàn, ánh hoàng hôn rực đỏ nồng nàn. Jae Joong mặc áo trắng tinh gối đầu trên cỏ rơm thiu thiu ngủ, gương mặt thật hiền.
Tiếng thở hồng hộc của đám lính lệ khiến hoàng hôn ngả màu nặng nề u ám. Một tên xốc cổ áo Yun Ho kéo dậy, tên khác kết thúc bằng cú nện vào đầu. Thanh gỗ vuông hằn một lõm trên trán cậu ta, máu túa ra không ngừng.
Mọi người hình như đã bỏ đi hết. Chỉ Yun Ho nằm lạc lõng giữa cáng đồng chiều, máu tưới đẫm những bông lúa hoen vàng màu nắng. Con kênh bên kia đê đã đầy nước, ngọn tràm vừa thay lá khẽ xạc xào. Sương hôm nay giăng sớm, xám mờ một đôi mắt nâu đang mở nhìn trời.
Gió trên cao cứ ngâm nga lặng lẽ…
“Hò ơ…
Ví dầu bánh đúc có xương…”
...
Năm nay đông sớm, đường phố Paris phủ đầy tuyết trắng. Con đường lặng ngắt thấp thoáng bóng người, hơi khói phả mờ những đôi mắt lạnh.
Phía xa xa là tháp Eiffel sừng sững trên nền trắng chói mắt, cô liêu nhìn khung cảnh quạnh quẽ của thành phố hoa lệ lúc đông về. Bên vỉa hè có một xác người vừa mới chết, ngồi tựa vào bậc thềm của viện mồ côi đã đóng cửa từ lâu. Trên vai lấm tấm tuyết trắng, mái đầu cũng dần một màu trắng xóa.
Người đàn ông trung niên lặng lẽ bước trên đường, chợt dừng lại nhìn, đôi mắt gợi nhớ xa xăm. Người xấu số nằm chết yên bình ở một khoảng trời đông, áo trắng mỏng tang sũng nước, bết dính vào người.
Người nọ rời đi, khập khiễng từng bước chân trong tuyết. Đôi chân không vững, đôi tay xỏ trong túi quần thoáng chút run rẩy. Mây xám trên cao lại nặng nề thả xuống từng đợt tuyết, thương nhớ triền miên.
END - 03/04/2014. |
|