|
Tác giả |
Đăng lúc 15-6-2013 23:29:53
|
Xem tất
Chap 1 : Muội đã lớn rồi, cần phải bay đi thôi. Nhưng hãy bay đúng hướng, đừng để một đời lầm lỡ rồi ôm hận, đến lúc đó e rằng đã không kịp nữa rồi. Chi bằng, hãy để huynh giúp muội, giúp muội tiễn một đoạn đường, hy vọng muội sẽ luôn hạnh phúc...
Cô ta quỳ rạp dưới nền đất, ngay bên ngoài bậc cửa chính, thi thoảng lại lén đưa mắt liếc nhìn nàng. Một lần. Hai lần. Đến lần thứ ba, nàng đứng phắt dậy, bước đến bên cạnh ả, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt trắng bệch phủ đầy phấn của ả.
- Cô nói xem, cô đến tìm gặp ca ca ta để làm gì nào? Chẳng lẽ cô trông chờ vào một chút ân tình ca ấy dành cho cô sao? Cô nương, cô đừng quên, ca ca ta nổi tiếng là người ăn chơi nhưng cũng rất chi là tàn nhẫn với đàn bà của ca. Chỉ là một đêm mà cô muốn một bước lên tiên sao? Sao cái đầu của cô không được một chút như gương mặt của cô vậy. Như vậy, đời cô đâu có ra thê thảm như thế này.
Cô ta giương mắt hằn học nhìn nàng, tay run run bấu chặt lấy gấu váy, môi run lẩy bẩy không nói nên lời nào. Bạch Âm tự thấy bản thân thật thấp hèn nếu cứ đôi co với ả, bèn ngồi xuống nhâm nhi tách trà. Mãi cô ả vẫn chưa chịu đi, khiến nàng không khỏi bực tức, hận không thể giơ chân đá ả một phát ra tận ngoài cửa. Nhưng thân là tiểu thư của Cửu gia, nàng không thể hành động lỗ mãng như vậy được, đành ngồi đây đợi đại ca nàng về. Nhắc đến Cửu Trùng Dương, nàng không khỏi thở dài. Huynh ấy lại trăng gió ở đâu biệt tăm cả tuần nay chưa thấy xuất hiện. Vốn chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, không ngờ lại có cô gái ngây thơ đến đây muốn bắt tội huynh ấy. Nghĩ cũng nực cười, nàng muốn xem xem huynh giải quyết thế nào. Nàng không nhịn được, liền tủm tỉm cười, cô ả ngạc nhiên nhìn nàng, mắt tròn xoe không hiểu gì cả. Gương mặt ngu ngốc thế kia mà cũng đòi vào Cửu gia nhà nàng, coi như ả ta cũng to gan lớn mật.
- Huyền Nghi, muội đến đây có việc gì?
Huynh trưởng của nàng vừa bước vào đã chạy ngay đến cạnh bên ả ta, sốt sắng hỏi thăm. Nàng nhìn cảnh tượng này không khỏi chướng mắt, bèn bỏ đi vào trong. Đến giữa sân vườn, nàng nằm dài trên chiếc đệm đặt giữa đình, sai vài a hoàn vừa quạt vừa xoa bóp tay chân. Ngồi cả buổi sáng ngắm gương mặt vô hồn của ả kia cũng khiến nàng quá mệt mỏi.
Mùi hương nguyệt quế thoang thoảng đưa đến, nàng vừa nhắm mắt vừa cười :
- Thế ra cô nương ấy là Huyền Nghi?
Không có tiếng trả lời, một bàn tay đưa nhẹ lên vuốt má nàng, một đôi môi mềm hôn lên má. Nàng bừng tỉnh, gạt mạnh :
- Ca! Ca làm gì vậy?
Cửu Trùng Dương – đại ca của Bạch Âm ngồi ôm bụng nhìn nàng cười ngặt nghẽo.
- Hừ. Ca chán sống rồi sao? Nếu chán sống, phiền ca hãy tự xử, đừng lôi tiểu muội muội đáng thương này vào những trò mờ ám của ca. Suy nghĩ của ca bấy lâu nay thật là khó dò, càng lúc càng không ra gì!
Nàng hậm hực đứng dậy bước đi.
- Bảo là khó dò, nhưng chẳng phải muội cũng dò ra được là “không ra gì” đấy sao?
Trùng Dương khinh khỉnh nhìn nàng rồi đưa tay đón lấy cành liễu xanh rũ bên mặt hồ, ánh mắt tràn đầy thương cảm xót xa. Anh nhẹ nhàng cất tiếng:
- Muội xem lại mình đi. Hai mươi mốt tuổi đầu mà chẳng có ai ngó ngàng, cả một lời dạm hỏi đưa đến phủ cũng không có. Xem ra cả thành Tô Châu này chẳng ai muốn lấy muội về làm vợ nữa rồi.
Bạch Âm trong lòng không khỏi tức giận, huynh ấy thật khéo đánh trống lảng, đang tra hỏi sự vụ của huynh ta, cuối cùng lại thành ra thở than việc cưới hỏi của nàng. Bạch Âm từ từ lấy lại bình tĩnh, đặt mình an tọa trên chiếc ghế gỗ trong đình, nhìn ra hồ nước khẽ cười :
- Cửu gia nức tiếng Tô Châu, tiền tài nếu nói đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Danh vọng nếu nói Tô Châu này không ai sánh lại, thì cũng chẳng ai dám không gật đầu. Mẫu thân chúng ta vốn là quận chúa được cưng chiều của Hoàng đế, phụ thân dù không làm quan nhưng học thức và tài năng văn thơ không hề thua kém bất kỳ bậc quan văn nào. Dù đại huynh vô công rồi nghề không tài cán gì, không giúp ích được gì cho gia tộc. Nhưng nhị huynh Cửu Trùng Thanh làm quan tri phủ Dương Châu phồn vinh, được hoàng đế tin tưởng. Tam huynh lăn lộn sa trường, lập không biết bao nhiêu công lao. Vậy thử hỏi, ai ở Tô Châu này mà không muốn được làm thông gia với chúng ta? Chẳng qua là họ không có lá gan đó.
Trùng Dương nghe thế liền phá ra cười, cười ha hả suốt một buổi
- Thế sao muội không kể hết chiến công của cả tộc ra luôn đi. Muội nghĩ dựa vào chút danh tiếng nhỏ nhoi đó mà có thể dương dương tự đắc được sao? Chính bản thân muội quá hung dữ, quá tàn ác, bởi thế cho nên mới không có ai chịu lấy muội.
Bạch Âm trừng mặt nhìn huynh trưởng của cô một hồi, đôi mắt ánh lên lửa giận bừng bừng, mặc cho Trùng Dương vẫn cứ đủng đỉnh đưa tay nghịch nước, dường như chẳng để cô vào mắt. Tự cảm thấy nếu tiếp tục câu chuyện cũng chỉ làm tổn hại hòa khí trong nhà, nàng giận dỗi bỏ đi. Trùng Dương ngừng tay, quay đầu đưa mắt nhìn theo bóng nàng dần xa, đến khi khuất sau hàng cây xanh rì, chàng vẫn không thôi dõi theo.
- Bạch Âm, lần này coi như muội hãy vì bản thân mình.
Nói rồi Trùng Dương lại lên ngựa đi mất, biệt tăm đến cả mấy ngày mấy đêm, không chút tin tức báo về. Bạch Âm thấp thoản lo âu, chưa khi nào nàng cảm thấy bất an như lúc này, vị huynh trưởng mà cô hằng yêu quý, cùng nhau vui đùa từ nhỏ, suy nghĩ lớn bé trong nàng người ngoài có thể không hiểu nhưng Trùng Dương tuyệt đối không thể không hiểu. Nếu nói là cặp bài trùng thì cũng không phải là quá đáng. Bởi thế nên trong lúc tất cả huynh đệ trong gia phủ đều có sự nghiệp hiển hách, lập được không ít công danh, duy mỗi con trưởng và con út trong nhà vẫn còn lông bông phiêu dạt nay đây mai đó. Những lần dạo chơi biệt tích giang hồ của hai người không phải là ít, cùng rong đuổi khắp nơi trên lưng ngựa, đêm nằm thả mình giữa đồng cỏ hoang chính là mơ ước của cả hai người. Nhưng không hiểu tại sao một năm trở lại đây, Trùng Dương lại thường lặng lẽ ra đi một mình, không hề dắt nàng đi cùng. Ban đầu nàng còn giận dỗi, oán trách, nhưng trước thái độ lãnh đạm của anh, nàng chỉ có thể ngậm ngùi lui về trong phủ.
Một ngày nọ, Cửu gia trở về phủ sau một tháng ở kinh thành. Cửu gia lộ rõ vẻ mặt vui mừng hớn hở, vừa đến cửa đã gọi tên Bạch Âm ơi ới, rồi chạy đến ôm chầm lấy Cửu phu nhân, rối rít kể không biết bao nhiêu là chuyện. Mặc cho bao kẻ hầu người hạ đứng ngoài cửa luôn miệng gọi nàng, Bạch Âm vẫn lười nhác lăn qua lặn lại trên giường, thỉnh thoảng lại hét lên những câu khó nghe đuổi bọn họ đi. Thế nhưng Cửu gia nào sợ con gái út của mình. Hết đám người này lại đến đám người khác luân phiên nhau đứng cúi rạp trước cửa phòng Bạch Âm, vừa gõ vừa gọi, khiến cho nàng không khỏi tức giận, liền một chân đạp cửa báo hại cả đám té ngã ra cả sân. Nàng nặng nhọc vừa rửa mặt, thay y phục, trang sức trên người, vừa càu nhàu :
- Thế phụ thân nhà ta đợt này về lại có tin tức gì hay đây? Chẳng hiểu tại sao cứ phải lôi ta dậy cho bằng được cơ chứ. Bình thường người đi đi về về nào có khi nào nhớ đến đứa con tội nghiệp này, chẳng phải chỉ biết mỗi mẫu thân thôi sao?
- Khá khen cho tiểu nha đầu nhà ngươi.
Giọng nói trầm trầm từ đằng sau vang đến khiến nàng không khỏi giận nẩy mình. Cửu lão gia cùng với phu nhân vì chờ đợi nàng quá lâu, không đủ kiên nhẫn nên đã thân chinh đến tận cửa phòng nàng. Mẫu thân nàng che miệng cười khúc khích, trong khi phụ thân nàng tỏ rõ thái độ khó chịu ra mặt :
- Nàng xem. Bình thường chúng ta nuông chiều nó quá mức, để đến nông nỗi nó chẳng coi phụ mẫu nó là gì nữa rồi.
Nàng giật thót mình, vội chỉnh lại gấu váy rồi chạy đến bên cạnh cha nàng, vừa đấm đấm nhẹ vào lưng, vừa nháy mắt với Cửu phu nhân :
- Cha à. Con chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy có chút tủi thân trước tình cảm cha dành cho mẹ thôi mà. Cha mẹ hạnh phúc vui vẻ thế kia, chẳng phải đôi lúc cũng đã quên mất đứa con gái nhỏ bé này đó sao?
Mẫu thân cô nhìn cô tủm tỉm cười.
- Con gái à, xem ra lần này con không thể ghen tị được nữa rồi. Con xem, cha con đã mang thưs gì hay ho về cho con này.
Nàng ngơ ngác nhìn mẫu thân, rồi hớn hở quay sang phụ thân mình, xem ra món quà lần này người dành cho nàng quả nhiên không nhỏ. Cửu gia xem ra vẫn chưa hết giận, hắng giọng nhìn nàng :
- Hừm, bình thường đã để con mải rong chơi bên ngoài nhiều quá rồi, xem ra từ nay con phải ở trong phủ, chuyên tâm rèn luyện nữ công gia chánh mới được.
Bạch Âm nghệch mặt ra nhìn phụ mẫu nàng. Nữ công gia chánh là gì, chẳng phải là những thứ nhàm chán như thêu thùa may vá sao? Bảo nàng học những thứ đó, chi bằng giết chết nàng đi. Chưa kịp đáp lời, phụ thân nàng đã khoát tay ra lệnh cho đám người hầu mang vào không biết bao nhiêu là vàng ngọc, vải lụa được bọc bằng gấm đỏ, trên chiếc rương nào cũng có những bông hoa đỏ to lớn. Đây là…
- Sính lễ? – Nàng đứng bật dậy hét lên – Cha! Cha đã gả con gái cho ai rồi sao?
Cửu gia nhìn nàng ân cần giải thích. Ân Chính thân vương đức cao vọng trọng, là người em trai mà hoàng đế yêu quý nhất, vừa thông minh lại vừa đẹp trai, gia thế không ai có thể sánh bằng, tương lai rất tươi sáng, hiện nay đã làm chủ một đội quân Bát Kỳ, lại rất được hoàng thượng cất nhắc, thường xuyên cùng người bàn việc triều chính quan trọng. Tháng trước, biết tin tiểu thư Cửu gia văn võ song toàn, lại khí chất hơn người, nổi danh ở cả một vùng Tô Châu, hoàng thượng bèn nhân dịp Cửu gia đến kinh thành thăm nhạc phụ đại nhân, liền hỏi ý người và Ân Chính thân vương. Cả hai không chút do dự liền gật đầu đồng ý. Thế là hôn sự đã được sắp xếp, chỉ đợi Bạch Âm chu toàn công việc cho bản thân một thời gian, dự định tháng tới sẽ cử người về rước nàng lên kinh.
Không ngờ phản ứng của Bạch Âm quá mạnh mẽ. Cô ngay lập tức đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, đập vỡ tất cả sinh lễ, ném phăng mọi thứ. Cô đóng kín cửa tự giam mình trong phòng, tuyên bố hùng hồn :
- Không cưới hỏi gì hết. Bạch Âm này nguyện cả đời không lấy chồng, chỉ muốn sống thế này. Nếu cha mẹ không đồng ý, chi bằng để con chết đi còn hơn phải lấy một người không quen không biết. Cửu Bạch Âm này tuyệt đối không thể chấp nhận hôn sự này.
Bất lực trước tính khí hung hăng của con gái, Cửu gia cùng phu nhân buồn bã quay trở đi. Vừa lúc đó Trùng Dương trở về.
|
|