|
Started
*Khi hai người yêu nhau, dù đó là tình yêu đẹp hay không thì đều có cái gọi là kỉ niệm. Những lời đã nói, thời gian đã qua chính là những hồi ức về tình yêu không thể nào mất đi của bạn và "người ấy".
Hồi ức thì không phải lúc nào cũng hiện hữu, nó chỉ xuất hiện khi ta thật sự cần đến, để gợi nhớ về một người - một thời, để nhắc bạn trân trọng những cái mình đang có hay đơn giản bạn từng sống, từng yêu và được người khác yêu như thế nào. Vì vậy khi chia tay, không cần phải cố gắng "vứt bỏ" hết quá khứ bạn nhé!
Part 1: Em chưa bao giờ nghĩ mình hạnh phúc đến thế. Chỉ có thể là anh đưa em tới chốn thiên đường mang tên tình yêu!!!!!
Em luôn muốn hỏi anh rằng đối với anh em quan trọng đến nhường nào? Em hay công việc anh chọn mang đến niềm vui cho anh. Thế nhưng lần nào đi chơi với nhau, anh cũng lảng sang chuyện khác hay thay vào đó là nói “Saranghae yo”. Anh biết em thích nuông chiều,thích nghe những lời nói êm tai nhưng anh biết không, em thực sự ko thích điều đó, ko thích 1 chút nào cả. Thật đấy!
Chuyện chúng mình bị báo giới phanh phui hết rồi anh nhỉ??. Cũng chỉ tại cái lần em bắt anh cõng em chạy vòng vòng quay khu phố Gangnam đông đúc. Và thế là sáng hôm sau, mọi tờ báo hàn quốc đều đưa tin chúng ta hẹn hò. Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ? Đó là bữa tiệc sinh nhật của Sunggyu oppa, T-ara được mời đến dự bởi Soyeon unnie là bạn thân của anh. Anh đưa em khăn giấy khi em chót lỡ đổ sam panh lên bộ váy trắng in họa tiết mấy bông hoa chìm và còn đưa em lên phòng thay đồ nữa. Lúc đó em đã nghĩ anh chẳng ga lăng chút nào cả, nếu là một vị hoàng tử thật thì phải cởi áo khoác và đưa cho e chứ.Càng nghĩ em lại càng thấy mình trẻ con hơn lúc nào hết. Nhưng sao chúng mình vẫn yêu nhau được nhỉ?Chắc tại anh luôn yêu em thật nhiều, hy sinh vì em, quan tâm em hơn cả bản thân mình nữa. Anh biết không, lần đầu tiên trái tim đập nhanh đến vậy,lần đầu tiên em biết yêu là cảm giác chờ đợi 1 ai đấy, và theo dõi người ấy bất kì lúc nào.Vâng, chính là anh đấy L ngốc của em ạ.
Nếu lục lại trong trí nhớ, thì chưa khi nào anh to tiếng với em mà thay vào đó là những tin nhắn rất riêng của mình. “ em đã ngủ chưa? Nói chuyện với anh lúc nhé” hay “ Vk của anh ơi, mai anh không có lịch quay nào cả. Ta đi ăn tokboki điiiiiiiii”
Và có khi cũng chỉ đơn giản là “ Ji của ck ngủ ngon”. Anh biết chứ? Em hạnh phúc lắm. Và………….. yêu anh nhiều hơn mỗi ngày ^^
Đã có 1 khoảng thời gian em thật sự cảm thấy quanh em toàn một màu hồng vì những điều anh dành cho em. Đó là 1 buổi party vui nổ trời với cả hai nhóm, đó là lần đi dạo trên phi thuyền với hàng trăm ngọn nến lung linh.Và anh đã đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ, thoáng qua và ngọt ngào như chiếc kem dâu mà anh vẫn thường mua cho em vậy.Tất cả, tất cả em đều nhớ hết chứ.Nhiều lúc em thấy mình cứ như 1 con ngốc lao vào cuộc sống của anh làm đảo lộn mọi thứ vốn dĩ quá suôn sẻ của anh.Khi bên nhau anh luôn bảo em bướng bỉnh, chưa bao giờ anh phải dỗ dành “đứa trẻ” 20 tuổi như vậy cả.Anh luôn sợ em buồn,sợ các saesang fan sẽ làm phiền em,sợ các Inspirits sẽ nói này nói nọ trên facebook hay twitter làm em ôm gối khóc một mình ở kí túc xá mà không dám nói cho ai.
Những lúc đấy em cảm thấy yêu anh hơn lúc nào hết, chỉ muốn chạy đến ôm anh từ phía đằng sau và nói rằng: “ Anh đừng lo cho em nhiều quá, đừng bận tâm đến nụ cười của em có hé hay ko, bởi vì khi yêu anh là em đã dũng cảm vượt qua tất cả để tương lai chúng mình chỉ có anh và em”
Ừm………..Chẳng biết một ngày anh nhắn cho em bao nhiêu cái tin nhỉ? “ Em ăn trưa rồi chứ?” “Ngủ ngon nhé tình yêu của anh”, “Đừng buồn vì hôm nay ko gặp anh nhé nhóc”. Em cũng chỉ biết mỉm cười vô điều kiện vs cái phone trước mắt để rồi Hyomin unnie cũng nói em giống người tự kỷ, chết vì mật ngọt mà thôi…haha…nhưng đúng thế mà, anh cứ như vậy em sẽ chết thật đấy!!! chết vì nụ cười tỏa nắng mỗi khi ta gặp nhau, hay đơn giản chỉ khi anh gọi em là honey của anh…thật đấy. Ji không biết đùa đâu!!!!!!!
Những lúc ở bên cạnh anh, em chỉ muốn hét thật to “em yêu anh” thôi Myung soo à. Em cũng không biết tại sao nữa, chắc tại em đã quá yêu anh rồi, ko thể sống thiếu anh được nữa anh biết ko vậy hay đang giả vờ không biết thế ??
Xem nào…ừm….thì em trẻ con vậy đấy,thế mà ai đã từng xin bằng được số đt của em để tán tỉnh ý nhỉ? thế mà có ai đấy đã từng nói yêu em.? Ai đó đã từng nhắn tin nói nhớ em đến phát ốm mất khi 1 tháng không gặp em để chuẩn bị cho concert và ai đó đã từng cho em biết vị ngọt của nụ hôn đầu sâu và ấm đến nhường nào.
Còn em, bản thân em chẳng làm được gì cho anh cả, một chút cũng ko.Em chỉ biết trách móc, hờn dỗi anh vô cớ.Những lần anh quá bận mà không nhắn tin chúc em ngủ ngon, những lần em bắt anh nghỉ show để đi dạo với em.Những lần em gọi cho anh mấy chục cuộ điện thoại chỉ để bắt anh nói là anh nhớ em, muốn gặp em. Và còn nhiều, nhiều lắm anh nhỉ?? Em luôn tự hỏi anh đã bao giờ ghét em chưa, đã bao giờ muốn từ bỏ em để tìm đến người con gái khác tốt hơn em gấp trăm lần??
Và đã bao giờ anh hết yêu em?
Nhưng thật kì lạ, em chẳng thể thốt ra lời nào với anh cả, anh à. Có lẽ em sợ, sợ anh nói đúng thì em biết phải làm thế nào đây? Em sống sao đây khi thấy anh bên người con gái khác ko phải là em?
“Ghét của nào trời trao của ấy”. Vâng!em tin là thế đấy. Chẳng phải em đã nhìn thấy anh đi coffee với IU đấy thôi. Trông hai người còn rất thân thiết nữa,cứ như là một đôi thật vậỵ. Anh biết em hụt hẫng, thất vọng đến thế nào không.Và rồi hai hàng lệ từ đâu chảy xuống, sau lưng là tiếng anh gọi. Vâng, làm sao anh chẳng đuổi kịp em, anh bảo em đừng nghĩ chuyện gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.Anh nói anh với cố ấy đi chung với mọi người trong ekip chương trình mà hai người tham gia chung, chỉ là bàn bạc công việc mà thôi.Nhưng anh biết ko hai từ “hiểu lầm” ấy mắc kẹt trong trái tim em khiến em thực sự đau lắm, đau đến tê dại cả người. Em cố cắn chặt môi đến bật máu để ko khóc trước mặt anh, để anh thấy em vẫn lạnh lùng vô cảm trước mọi chuyện xảy ra. Em đồng ý tha thứ cho anh, nhưng cũng đồng thời trái tim em đã vụn nát một nửa rồi anh biết không?
Và rồi lại scandal nói hai chúng ta đã đường ai nấy đi. Em nhìn vào màn hình rồi bất giác mỉm cười.Có lẽ vì điều đó sắp xảy ra rồi, không lâu nữa đâu, trên con đường này em vs anh sẽ không còn điểm chung nào nữa đâu. Rồi có ngày em cũng phải nhường chỗ cho người con gái khác đi bên anh. Rồi đến lúc em cũng phải tập quen với cảm giác sợ hãi đấy thôi. Em biết. Em biết hết anh ạ, Có cuộc tình nào đc trọn vẹn đâu anh ơi? Rồi sẽ đổ vỡ như mảnh thủy tinh không người cầm thôi.
Một cuộc điện thoại bất ngờ, số lạ, em bắt máy. Thì ra là bác gái, bác ấy hẹn gặp em vào chiều nay.Chung quy lại cũng chỉ muốn nói em chia tay với anh.
- Con biết lí do bắc hẹn gặp con phải không?
- Vâng! Cháu biết!
-Vậy bác không cần vong vo mất thì giờ nữa. Con với Myung soo nhà bác chia tay đi. Hai đứa hãy tập trung cho sự nghiệp của mình sau này hãy tính đến chuyện yêu đương.
1 giây
2 giây
3 giây
Một lần nữa em lại rơi lệ, vì anh hay vì chính bản thân em cũng cảm thấy điều đó là đúng?
- Ji yeon à! Con có sao không vậy. Con không cần trả lời bác ngay đâu, con cứ suy nghĩ cho kĩ đi đã khi nào trả lời bác cũng được.
- Không thưa bác, con sẽ làm theo ý bác.Bao nhiêu chuyện xảy ra làm ảnh hưởng đến anh L rất nhiều.Tụi con cũng nên kết thúc thôi bác ạ!!
Chia tay bác, em hẹn gặp anh. Anh đồng ý ngay. Chắc có lẽ là ta đã không gặp mấy tuần rồi. Và có lẽ anh có chuyện muốn nói với em. Hôm nay anh nói nhiều thật đấy. Nói chuyện công ty, chuyện Infinite, cả chuyện chúng mình nữa……...Anh à anh cứ thế này em phải làm sao đây? Anh cứ vui vẻ như thế này thì em làm sao có thể từ bỏ anh được. Làm sao có thể sống bất cần khi trái tim lại cần được vỗ về thật nhiều?
Em phải làm sao, làm sao đây anh….Em thật sự không nỡ!!!!
- “Chia tay đi”- em nói một cách miễn cưỡng, anh nhận ra chứ?
- Đùa gì kì thế nhóc – với tay xoa đầu em
- Không đùa! Chia tay đi. Có lẽ như thế sẽ tốt cho cả hai anh ạ!!!!
- Ji yeon à.Tự nhiên em sao thế? Em đang làm anh sợ đấy.
- Em mệt mỏi lắm rồi, anh hiểu không? Bao nhiêu scandal, bao nhiêu lời chỉ trích,anh ko thấy mệt mỏi sao.
- Không hề, có em bên cạnh rồi mà, vì sao phải mệt mỏi chứ. Ji à, em còn giận anh chuyện bữa trước sao, nếu thế thì anh xin lỗi, em đừng như thế mà!!
- Anh thôi đi. Em ghét, thật sự ghét anh, anh thay đổi nhiều quá, ko còn là Myung soo mà em biết nữa. Dừng lại thôi, em xin anh đấy, buông tha cho em đi. Em sắp không thể chịu đựng nối nữa rồi.
- Vậy sao? Anh thay đổi? Thay đổi như thế nào?
- Như thế nào là việc của anh. EM GHÉT ANH. Anh đi đi
- Ừ. Nếu như em muốn thì ta chia tay. Anh sẽ buông tay để em đi. Tất cả tùy em.
Em còn nhớ như in câu nói đó, lạnh lùng đến ghê sợ và rồi…..anh bỏ đi, để lại em trơ trọi giữa cái rét -1’C cũng với nỗi đau xé lòng mà chính em gây ra.
Có lẽ em nên nhận ran gay từ đâu rằng cuộc tình mình rồi sẽ không có 1 kết thúc tốt đẹp. Em quá cố chấp, quá tin vào bản thân mình rằng anh sẽ mãi yêu em cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng em sai rồi phải không anh?
Anh đi rồi, đi thật rồi, sẽ không quay về nữa đúng chứ?
Mưa rơi! Lạnh lắm! Có phải ông trời đang khóc cho tình yêu của chúng ta không anh? Em không muốn. Đây là những gì em nhận được sau 2 năm dành cho nhau bao mặn nồng sao anh?
Hôm nay nước mưa có vị mặn !!!!!!!!!!!!
Em không trách anh bất cứ điều gì cả, kể cả lần đó. Chỉ vì em mong anh được hạnh phúc, còn em sẽ vui khi thấy anh được bên ai đó và cười đùa hơn là khi bên em. Anh sẽ không phải chiều chuộng em nữa, ko phải dỗ dành em nữa mà lo cho công việc. Anh biết không, ngày nào em cũng lôi nhưng tấm hình mình chụp khi hẹn hò ra ngắm, càng nhìn nước mắt em lại càng rơi nhiều hơn nữa. Em tự nhủ phải quên anh đi thôi, quên đi Myung soo mà em yêu nhất. Vậy là từ giờ sẽ ko còn ai nhắn tin chúc em ngủ ngon, hỏi han e nữa.
Vậy là bây giờ………
Em sẽ thôi không mơ mộng gi nữa, thôi mong chơ về một người mang nụ cười và hạnh phúc
Em thôi…. Không phải vì em hết yêu anh mà bởi vì em không còn đủ sức nữa rồi. Không còn đủ sức nắm chặt tay anh, níu kéo anh và bất lực nắm giữ trái tim anh
Quên em đi nhé chàng trai
Quên người con gái luôn làm phiền anh bấy lâu nay
Quên đi tình yêu ngắn ngủi mà đày kỉ niệm ngọt ngào bên nhau
Quên đi nụ hôn say đắm mà anh trao cho em ngọt hơn cả cốc cappuchino mà anh thích
Và…………Em cũng sẽ tập cho mình thói quen không có anh bên cạnh vỗ về, an ủi.
Vì tình yêu trong em là bất tận
|
|