Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Kun.1996
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Twoshots] [Twoshots| K+] Báo Thù | Kun.1996 | Suzy - Kris - IU | Completed

[Lấy địa chỉ]
11#
Đăng lúc 2-4-2014 22:06:42 | Chỉ xem của tác giả
ÔI MAI CHÚA Phàm ca ah anh đang lợi dụng IU của e đấy ah*gào thét*
Em về bên tôi và tôi sẽ trả lại chị gái cho em

hơi bị kết câu này của anh
mà âu đừng có cho IU của mình đau khổ quá nhé*mắt long lanh*
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
Đăng lúc 3-4-2014 20:02:55 | Chỉ xem của tác giả
Đối diện với một người mình đã từng yêu thương đến thắt lòng thắt dạ, trái tim lại phải mỉm cười và tự lừa dối rằng chưa từng quen anh ta. Đó là việc làm tàn nhẫn nhất...♥
Trước giông tố, bầu trời lúc nào cũng phẳng lặng và nhẹ nhàng như muốn báo trước một điều không lành sắp ập đến...
Tình cảm đúng là điều gì đó vừa hoang đường lại vừa khiến người ta mất kiểm soát. Nó dễ dàng xua đi hận thù nhưng cũng có thể cướp đi một mối quan hệ tốt đẹp. Những người trong cuộc chơi luôn bất chấp tất cả để có thể được là của nhau

3 câu này tui tâm đắc dễ sợ khoái nhất những fic có kèm theo triết lí về cuộc sống và tình yêu như v ah!
ông Kris trong này là bad boy hề! nói sao ta? ổng có vẻ...trơ trẽn có vẻ từ này đúng LOL
vừa ích kỉ, vừa háo thắng vừa có 1 chút đê tiện ờ xem ra hình tượng này cứu vớt dc sự troll trong showtime ế keke
Suzy thì đang nội tâm giằng xé lắm đây, khi tận mắt chứng kiến chị mình đi lên vết xe đổ của mình, chìm đắm trong mật ngọt r sẽ sớm muộn bị đá đi như chính cô vậy! không bik IU sẽ nghĩ sao w cái kế hoạch xấu xa của Kris. chỉ sợ sau này cô sẽ căm ghét chính Suzy vì mối quan hệ sai trái đó

Bình luận

1 like cho từ trơ trẽn :)) Chap 2 ổng còn trơ hơn nhiều.Thánh làm màu mà hé  Đăng lúc 3-4-2014 10:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
Đăng lúc 4-4-2014 00:59:45 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Fic hấp dẫn với gay cấn ngay từ ban đầu rồi e ha. Các mối quan hệ giữa các nhân vật cũng có vẻ phức tạp, kịch tính. Phàm ca badboy chính hiệu còn hơi đê tiện nữa chứ. Dù sao hình tượng cool boy của Kris đã quay trở lại với ss sau những ngày nhìn a galaxy với hình tượng troll. Chuyện 3 người se đi đến đâu đây.
Mau ra chap mới e nhé !! Fighting

Bình luận

E cảm ơn ạ :)) Dạo này thấy mọi người trên kites cứ mất hút đâu ý  Đăng lúc 20-4-2014 03:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
Đăng lúc 13-4-2014 21:20:35 | Chỉ xem của tác giả
hay quá, hay quá, chuyện hấp dẫn quá, tình tiết bất ngờ không thể đoán trước được!
thấy khổ thân cả ba người, Su ú và Kris đều có nỗi đau, còn IU thì sẽ ra sao sau khi biết mình không phải là người mà Kris yêu hix, Su ú chắc cũng khó xử haiz, hóng chap sau quá, Fighting!

Bình luận

Dạ em cảm ơn s ạ. Em hoàn thành fic rồi đấy. S nhớ ghé đọc nhé ^^  Đăng lúc 20-4-2014 03:35 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 20-4-2014 09:36:58 | Chỉ xem của tác giả








Chap 2 : Cú lừa ngoạn mục | Báo Thù
















Nỗi sợ hãi mà ngay cả bản thân mình cũng không giải thích nổi mới thực sự khiến người ta sợ hãi, bởi cảm giác không biết gì về con đường xa xăm, mù mịt trước mắt. Thế nhưng có thể nắm tay nhau vượt qua sóng gió, đó chính là ân huệ của cuộc đời ♥

Suzy trở lại bên Kris, cuộc sống không có sự xáo trộn gì nhiều. Ngoài việc cô muốn anh giữ bí mật về quan hệ của hai người, thì anh hoàn toàn tôn trọng sự do cần thiết của cô. Có lẽ do quãng thời gian từ hiểu lầm, tan vỡ rồi chia tay đã để lại những vết sẹo khó phai, đến nỗi chính anh cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.  

IU đã trở lại bình thường, nhưng hoàn toàn không bình thường khi chị cứ cố gắng tạo ra khoảng cách với những người xung quanh. Có lẽ, tổn thương quá lớn khiến con người  không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ chuyện gì. Suzy muốn lại gần tặng chị một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng điều tưởng như đơn giản đó hoàn toàn không thể, vì chính cô là người đã gây cho chị biết bao đau khổ như ngày hôm nay

Người ta vẫn bàn tán về chuyện IU bị Kris đá. Chẳng ai biết nguyên nhân và lý do là gì, chỉ là vào một ngày đẹp trời anh bỏ lại cô giữa khoảng sân rộng trước bao con mắt tò mò của toàn thể học sinh trong trường, rời đi, để lại IU thẫn thờ nhìn nước mắt rơi xuống đất như mưa từng hạt.


Hơn ai hết Suzy hiểu chị đã bị tổn thương thế nào. Hơn ai hết Suzy thấy rõ vết thương của chị là do chính cô –  đứa em gái ngu ngốc gây ra. Tình cảm giữa cô và anh ngày càng lớn hơn, cô càng cảm thấy mình là kẻ đáng tội nhất. Không chỉ có lỗi với Sehun ngày trước, mà bây giờ cô còn làm tổn thương chính chị gái của mình


Nhưng làm gì còn cách nào khác? Khi mà toàn bộ quá khứ và hiện tại bỗng chốc tan nát như chiếc ly thủy tinh bị vỡ vụn. Khi mà giữa họ cần phải một người gánh vác tất cả trách nhiệm, khi mà cô cần phải đối diện với chuyện tình của mình trong quá khứ để sửa sai ở hiện tại. Khi mà cô phải trả giá cho những sai lầm của ngày ấy...

- Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?

Anh mỉm cười,  nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau lưng. Cằm cúi xuống tựa nhẹ vào vai cô, bởi vì anh rất cao nên phải cúi người xuống, vô thức dựa cả người vào cô. Cô lắc đầu rồi đặt tay mình lên tay anh, cảm nhận được một sự bình yên toát lên từ con người phía sau.

- Không có gì, chỉ là có một vài chuyện em cần suy nghĩ...

- Đừng có nghĩ linh tinh, anh nói mọi chuyện cho em không phải để em dằn vặt đau khổ, bởi vì anh nghĩ rồi em cũng sẽ biết, lúc ấy sẽ còn khổ sở hơn thế này nhiều.

- Em biết.

- Nhưng anh xin lỗi, cũng có thể vì muốn em quay lại nên anh mới chọn cách này. Cũng chính anh khiến em luôn cảm thấy cắn rứt với chị gái.

- Cả hai chúng ta, chết rồi chắc sẽ xuống địa ngục nhỉ?

- Chắc thế!


Một ngày khi cô đang ngồi hoàn thiện bản nhạc mà mình sáng tác ở quán cafe, bỗng dưng anh xuất hiện và trên tay là một tờ giấy có dấu đỏ chót.


- Đoán xem anh có gì cho em? – Trông Kris có vẻ vui, anh vò tay vào đầu Suzy khiến mái tóc xoăn của cô trở nên rối xù

- Yaa. Anh lớn rồi sao cứ thích chơi cái trò con nít đó vậy? Có gì thú vị chứ? Chẳng lẽ là giấy đăng ký kết hôn? – Cô nói vài câu  rồi lại chúi đầu vào bản soạn nhạc dang dở

- Em nói thế làm anh buồn đấy. Chẳng lẽ anh không khiến em hứng thú à?

- Không!

- Thôi được rồi, em xem đi.

Cô đón lấy tờ giấy từ tay anh. Cô nhận được thông báo của khoa, cùng với một vài cá nhân khác nữa tham dự cuộc thi dành cho những nhà soạn nhạc tài năng trên cả nước. Đây là cơ hội mà cô mong chờ từ khi bước chân vào trường. Những nỗ lực, cố gắng chỉ để giờ đây được có tên trong danh sách được tuyển chọn. Cô đã gần như hét lên và ôm chầm lấy anh khi nhận được thông báo này.

- Giờ thì có hứng thú rồi chứ? – Kris đưa tay cốc nhẹ vào trán cô

- Đau..Ờ thì có chút chút – Cô mỉm cười ranh ma nhìn anh, lâu lắm rồi cô mới được cười thoải mái đến như vậy



****

Bởi vì làm việc độc lập nên Kris muốn giúp cô soạn một phần nhạc với ý tưởng độc đáo, đó coi như là món quà nhỏ anh dành cho cô . Thời gian hai người ở bên cạnh nhau cũng nhiều lên, dường như cô đã quên mất mình có một ngôi nhà, và một gia đình, cả người chị gái mà cô vẫn luôn yêu thương.

Có lẽ không hẳn đã là quên, chỉ là một kiểu buông xuôi và không muốn chịu trách nhiệm. Chỉ là một kiểu ích kỷ do lâu ngày khổ sở bỗng nhiên nhận được hạnh phúc.

Nếu như mọi chuyện cứ diễn ra bình yên như thế, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không phải chịu thêm một lần nữa tổn thương. Câu chuyện về sự thật khốc liệt sẽ không khiến người ta mãi đau đáu nhìn về mà uất hận.

Anh đưa cô về nhà để lấy mấy bản soạn nhạc cũ để làm mẫu tham khảo cho lần thi quan trọng này. Cô mở cửa ra rồi bỗng dưng giật nảy mình khi thấy IU đang ngồi thu lu trên chiếc ghế ngoài phòng khách, vòng tay ôm hai chân co lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn cô em gái gái bước vào nhà. Có lẽ cô đã quen với dáng vẻ của chị như thế.

Suzy thay giày, bất ngờ chạm phải  ánh mắt dò xét dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng rồi sau đó cô nhanh chóng lạo xạo chân bước vào phòng, tìm cho ra xấp bản soạn nhạc cũ. Cho đến khi cô định mở cửa đi ra thì nghe tiếng chị gọi vọng lại.


- Suzy!

Giọng chị như vọng đến từ một nơi rất xa xôi, như phát ra từ miệng của một người xa lạ, khàn khàn đục đục tựa như đã lâu lắm rồi không nói chuyện cùng ai.

- Có chuyện gì vậy chị ?

- Em chuẩn bị đi đâu à?

- Vâng. Có chuyện gì chị nói nhanh nhé. Em đang rất bận

- Em có làm điều gì có lỗi với chị không?

- Chị hỏi gì lạ thế?

- Không có gì, em đi đi! Chị chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, hỏi vu vơ ấy mà, đừng bận tâm quá.

Rồi IU đứng dậy bước vào trong phòng, đóng kín cửa, trong lòng cô cuộn lên một nỗi đau xót khó diễn tả thành lời. Nhưng rồi cô cũng ôm gọn đống tài liệu, bước vội về phía chiếc xe của anh

Thật sự mà nói, có rất nhiều khoảnh khắc chúng ta bỏ lỡ mất cơ hội để quan tâm hơn nữa đến những người chúng ta cần quan tâm. Cuộc đời càng dài ra, chúng ta càng cảm thấy có lỗi với họ hơn là những gì nhìn thấy họ phải gánh chịu.

Xét cho cùng, vết thương của một người, ngoài người ấy ra, còn ai có thể biết nó đau đớn cỡ nào? Và sự xót xa ngoài miệng, trong lòng, vẫn chỉ là sự xót xa vô tác dụng.

Cô và Kris phải mất rất nhiều thời gian để hoàn thiện bài dự thi. Cho đến khi chiếc bút rơi khỏi tay Suzy, lăn xuống bàn rồi rơi cạch một tiếng xuống đất thì cô mới bừng tỉnh. Nhìn anh đang ngủ gục trên ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn ngắm kĩ khuôn mặt này. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn khuôn miệng ấy, vẫn đôi lông mày ấy mà tại sao lại gần gũi đến thế


Ai mà biết được, hai người ấy sẽ có ngày hôm nay. Khi mà đã từng có thời gian cô tưởng như đã vứt bỏ được hoàn toàn hình bóng hình anh trong tim, chỉ giữ lại cảm giác uất hận, đau thương. Vậy mà giờ đây, có thể ngắm nhìn Kris đang ngủ say trước mặt, nhìn đống bản soạn nhạc đang la liệt khắp nhà, hóa ra còn có lúc cô có thể ngẩng đầu hay cúi mặt đều có thể chạm vào anh.


Đã từng có câu nói như thế này phải không? Hạnh phúc chính là được ngắm nhìn người mình yêu ngủ ngon lành, chỉ cần tỉnh dậy là thấy người ấy ở cạnh bên. Nếu như yêu một người đáng ra nên quên từ lâu là một cái tội, vậy thì cô sẽ là một tù nhân chịu án chung thân trong cái nhà tù vô hình của tình yêu.

Lượm bản nhạc cuối cùng nhét vào túi hồ sơ để ngày mai nộp lên khoa, cô mỉm cười bước vào bếp. Đã lâu lắm rồi cô không tự tay nấu cho anh một bữa sáng. Từ khi hai người quay lại với nhau, anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, còn cô thì cứ bận tâm với những chuyện đâu đâu mà chẳng để ý lo cho anh một bữa ăn tử tế nào.

Khi cô đang lụi cụi trong bếp thì anh nhận được một cuộc điện thoại phải đi ngay. Mấy đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút còn chưa kịp động đũa. Cứ ngỡ anh sẽ đi một lát rồi về, chẳng ngờ đã tối muộn mà chẳng thấy đâu, điện thoại gọi thì tắt máy. Cô để lại một tờ giấy nhớ ở cạnh bàn ăn nhắc anh về hâm lại thức ăn, sau đó lấy túi xách, ôm túi bài dự thi trở về nhà.

Vừa mở cửa chưa kịp thay giày ra, IU đã chạy tới. Suzy ngạc nhiên nhìn chị em gái hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã. Chị túm lấy tay cô, miệng rên rỉ không ngừng.

- Suzy, anh ta có ý hại em đấy, anh ta trả thù em đấy, em đừng mắc lừa.

- Chị đang nói lảm nhảm gì đấy?

- Chị biết tất cả mọi chuyện rồi, chị cũng đã oán hận em vì tại sao lại làm thế với chị. Nhưng rồi chị phát hiện, kể cả em có quay lại với anh ta thì cũng không cứu vãn được đâu, anh ta sẽ trả thù em

- Em biết chị đã làm việc có lỗi với chị, nhưng chị bình tĩnh đi đã, chị phát hiện chuyện gì?

Từng lời đứt quãng của chị khiến tim cô co thắt. Hóa ra tất cả chỉ là cạm bẫy, hóa ra để trả thù mà con người ta có thể sẵn sàng dày công làm mồi nhử, dàn ra đủ thứ trận để người kia bước vào không nghi ngờ mảy may.

Vết thương trong lòng cô tưởng như đã lành lặn, phút chốc như bị rách toạc mà tứa máu. Khoảnh khắc khiến cô cảm giác mình trở lại thời gian đau đớn lần trước, nhưng không, nó còn đau đớn hơn rất nhiều lần.
Hóa ra khi mọi thứ quá yên ổn thì cô những tưởng đó là hạnh phúc. Khi cô đang dằn vặt bởi vô số tội lỗi của mình, khi cô đang oán trách mình, khinh bỉ mình, căm ghét mình, thì anh ta đứng bên cạnh đã nhìn thấy đủ tất cả những dày vò mà cô phải trải qua.


Hóa ra, không phải ngẫu nhiên anh ta dẫn cô đến bàn thờ Sehun.

Hóa ra, không phải ngẫu nhiên anh ta khiến cô lại yêu cậu ta một lần nữa, mà yêu càng sâu đậm, yêu càng tội lỗi, cô càng không tìm ra lối thoát.

Hóa ra, sự trả giá tàn khốc nhất, nhẫn tâm nhất chính là như vậy.

- Suzy, chị xin em hãy nói gì đó đi, hãy nghĩ xem anh ta còn có thể làm gì với em nữa. Ít nhất em cũng phải biết trước chứ.

- Làm thế nào… làm thế nào mà anh biết tất cả mọi chuyện?

- Lúc anh ta đá chị, chị đã cảm thấy như muốn chết đi. Chị cố gắng tỏ ra cứng cỏi nhưng vẫn không thể ngăn bản thân nhớ anh ta. Thế rồi chị phát hiện em đi với anh ta cái ngày chị hỏi em có làm gì có lỗi với chị không. Chị lao đến tìm anh ta thì nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của anh ta với ai đó…

- Tại sao… chị không nói sớm hơn với em?

- Bởi vì chị ích kỷ, bởi vì chị giận em, bởi vì chị đã nghĩ vì em mà chị phải trải qua tất cả mọi chuyện khủng khiếp như thế này. Chị xin lỗi…

Nhìn túi hồ sơ tài liệu vẫn còn đặt trên mặt bàn. Suzy nhặt lấy khẽ mở ra. Có lẽ anh ta đã ra tay với chính bản nhạc này rồi. Bản nhạc mà hai người đã cùng làm trong suốt một thời gian dài, bản nhạc mà cô hoàn thiện với tình yêu dành cho anh ta. Thế nhưng bất chấp cả việc đó, anh ta có lẽ đã chẳng cần đến nó nữa rồi.

Về nguyên tắc, các bản thảo phải nộp trực tiếp cho trưởng khoa, Phương cầm đến bản nhạc của mình mà tay run rẩy không ngừng.

- Thầy, trước khi em nộp, thầy có thể cho em xem qua các bản soạn nhạc khác được không ạ?

- Không được, làm sao tôi cho em xem được, cái này còn chưa được hội đồng thẩm định và gửi đi thi, em chờ có kết quả đã rồi xem nhé!

- Em xin thầy, em chỉ xem qua một chút thôi. Dù sao em cũng đã hoàn thành xong của mình, không thể bắt chước hay sao chép được của ai nữa.

- Được rồi, tất cả đều ở đây, em xem qua đi!

Tay cô lướt qua từng tập bản thảo, cho đến khi nhìn thấy một bản nhạc quen thuộc, bản nhạc mà cô đã nằm lòng, bản nhạc đã được sáng tác từ chính tình yêu của cô. Nhưng nằm trong tay thầy trưởng khoa, lại là một cái tên lạ hoắc.

Bất giác, cô mỉm cười, cổ họng nghẹn đắng phải hắng giọng mấy lần mới có thể phát ra tiếng. Cô đưa tập bản thảo trong tay mình ra cho thầy trưởng khoa.

- Bản nhạc này của em cũng được, nhưng tại sao quá nhiều chi tiết cũ rườm rà quá? Không có gì mới mẻ cả, em có chắc là mang nó đi thi?

- Vâng ạ!

- Thế thì khả năng bị loại là rất lớn. Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng rồi. Thôi, em về đi!

Thầy trưởng khoa hoàn toàn không phát hiện, trên tay cô còn cầm một túi hồ sơ khác. Đó mới chính là tác phẩm cô mang đi thi, nhưng rất tiếc, nó không còn là của cô nữa rồi.


Cô nhìn thấy anh đang đứng dựa vào bức tường của khu giảng đường cũ kỹ. Nhìn thấy cô, ánh mắt anh lạnh băng quét đến.


- Cô đã phát hiện ra rồi?

- Tôi sẽ không hỏi tại sao anh làm thế, tôi cũng không hỏi tại sao anh dùng chính trái tim mình để đánh đổi nỗi đau với người khác. Anh trả thù được tôi rồi đấy, nhưng anh có đau không?

- Đúng rồi, tôi đã từng tưởng tượng ra cái vẻ khổ sở của cô khi biết rằng chính mình là kẻ gây ra mọi chuyện, khi cô dằn vặt trong khổ sở tôi thấy hình ảnh của mình trong quá khứ. Bây giờ chắc cô thấy thất vọng và đau khổ lắm, cô cũng mất tất cả rồi, cả em gái mình nữa, cả ước mơ của cô nữa.

- Ừ, bây giờ chúng ta không ai nợ ai nữa đúng không? Bây giờ anh có thể sống một cuộc sống là chính anh rồi đúng không?

- …

- Tôi biết anh đã từng đau khổ thế nào, cũng hiểu cảm giác mất mát của anh trong những tháng ngày đằng đẵng ấy. Nhưng tôi cũng đã trả lại tất cả cho anh rồi, không biết đã đủ chưa, nhưng tôi xin anh, cả tôi và anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Hãy coi như lần này là hết đi, nhé? Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, mãi mãi không.

Anh nhìn theo bóng cô bước đi thẳng đứng, đôi mắt bắt đầu cay cay. Từ bao giờ anh phải sống trong mâu thuẫn giữa trả thù và không trả thù? Từ bao giờ mà đáng lẽ nhìn thấy Suzy gục ngã, cậu phải vui sướng, thế mà tim lại khẽ đau?

Thế nhưng, tất cả mọi việc cậu làm, không thể lấy lại được. Kể cả có yêu, thì đến bây giờ cũng không thể níu kéo hay vãn hồi. Vậy thì việc phát hiện ra mình còn yêu cô hơn cả những gì bản thân chấp nhận, có còn giá trị nữa đâu? Có chăng chỉ khiến trái tim đau đớn thêm mà thôi.

Ngày hôm ấy, có người thấy anh  lên văn phòng khoa làm thủ tục chuyển tiếp để đi du học. Anh gặp trưởng khoa và để lại một túi tài liệu quan trọng nào đó, nói đây chính là tác phẩm cuối cùng của Suzy đem đi dự thi.

IU đem thông báo chính thức của khoa về cho cô. Bản thảo của cô được chọn đi thi, cái cô nhìn thấy ngày hôm đó chỉ là bản nháp thiếu, Kris đã không nỡ bắt cô trả giá đến tận cùng.

Tin nhắn gửi đến, cô thấy màn hình sáng nhấp nháy bên cạnh. Chẳng cần mở ra xem cũng có thể đọc được tin nhắn hiển thị có vẻn vẹn năm chữ ngắn ngủi nhưng có thể khiến người ta rơi nước mắt.

“Xin lỗi, tôi yêu em!”



Có những người được số phận sắp đặt để bên nhau. Dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ lại về bên nhau. Hãy tự nghĩ một kết thúc mở riêng cho câu chuyện của họ♥  






THE AND











Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
Đăng lúc 20-4-2014 10:09:36 | Chỉ xem của tác giả
KrisZy ngu ngốc quá T.T Yêu nhau còn muốn trả thù cái gì hả -_-
Mà đây chỉ đc đề Twoshot thôi s à
Dù sao đây cũng là 1 fic ý nghĩa vô cùng T.T Oimeoi kết thúc này em vẫn còn muốn có thêm 1 chap nữa để làm rõ :< Chứ thế này dở dang sao ấy
KrisZy là của nhau ToT S làm một ngoại truyện cho 2 đứa bên nhau đi T.T


Tối s post lên wp hộ e nhaa

Bình luận

S thấy có người đăng rồi mà e :( S thấy kết thúc như vậy là ổn rồi vì dù sao cho 2 người ở bên nhau cũng khó xử cho ng còn lại nên k muốn viết nữa.hix  Đăng lúc 20-4-2014 03:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
Đăng lúc 20-4-2014 16:41:05 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Fic rat y nghia nhung ma ngan qua a, au co the cho them cai ngoai truyen de ket thuc vien man hon ko

Bình luận

Em đang ôn thi 12 nên không có nhiều thời gian ạ :D Nếu rảnh rỗi sẽ cố gắng viết thêm ngoại truyện  Đăng lúc 20-4-2014 10:53 PM
Em đang ôn thi 12 nên không có nhiều thời gian ạ :D Nếu rảnh rỗi sẽ cố gắng viết thêm ngoại truyện  Đăng lúc 20-4-2014 10:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
Đăng lúc 20-4-2014 20:44:55 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Kết thúc ko về vs nhau thì là SE nhưng kết thúc của au lại làm cho mình tưởng tượng về một cái kết hoàn hảo hơn nếu khi Kris trở về hai người còn yêu nhau nhưng tình yêu của hai người chắc sẽ sâu đậm lắm ko thể quên được. Mong Kún nhanh ra fic mới nha

Bình luận

Một kết thúc mở hay hơn nhiều khi cả 3 phải dằn vặt :) Cảm ơn s ạ hihi  Đăng lúc 20-4-2014 10:54 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
Đăng lúc 20-4-2014 21:09:52 | Chỉ xem của tác giả
Đọc khi hồi giờ mà không cm được .
Cái kết mở thế này ss thích có thêm ngoại truyện đi em àh.
Chỉ mong tình yêu được trọn vẹn thôi.
“Xin lỗi, tôi yêu em!”
.
Yêu - Hận nhưng rốt cuộc Yêu vẫn thắng.

Bình luận

uhm. hjhj. dạo này cũng gần thi cử nữa chắc e không có tzan. nhưng dù sao vẫn hóng ngoại truyện của e. hjhj  Đăng lúc 21-4-2014 08:01 AM
Nếu có thời gian rảnh rỗi em sẽ cố viết thêm cái ngoaị truyện ạ ^^  Đăng lúc 20-4-2014 10:57 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
Đăng lúc 21-4-2014 10:08:58 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Fic này qua thực rất tuyệt mỗi tội ngắn quá. Giữa yêu với hận của 2 con người này thật quá mong manh. Ss thích cái kết của e, Kris ra đi là hợp lí nhất. Cái kết mở mà cũng ko quá buồn. Hóng các fic tiếp theo của e nhá. Fighting

Bình luận

E cảm ơn ạ ^^  Đăng lúc 22-4-2014 10:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách