|
Tác giả |
Đăng lúc 1-7-2014 00:47:24
|
Xem tất
Shot 1:
Một ngày đẹp trời tình cờ trong một bệnh viện…
Cô gái trẻ chân bó bột lê khó nhọc từng bước dọc hành lang vắng vẻ. Hôm nay là chủ nhật nên đa phần bệnh nhân chỉ tập trung ở khu vực khám ngoài giờ. Nơi này chỉ còn lại những bệnh nhân phải nằm viện. Là một bệnh viện nhỏ nên cũng không mấy người qua lại. Điểm mạnh duy nhất ở đây là viện trưởng tài năng. Nhưng ông thì chủ nhật cũng chỉ để dành nghỉ ngơi, ông không thích danh vọng hay tiền bạc, có lẽ đó là lý do ông chấp nhận ở cái nơi nhỏ bé này. Vậy nên hành lang dẫn đến phòng làm việc của ông hầu như chẳng được mấy người trừ các cô y tá túc trực.
Cô gái ở đây 3 ngày rồi, cô chỉ bị ngã nhẹ, nhưng mọi người cứ nói cô chưa khỏe. Cô cũng chả hiểu ra làm sao chỉ biết mình phải ở lại đây thêm vài ngày nữa. Bệnh viện chán ngắt, thú vui duy nhất với cô là đi dạo lòng vòng, dù xi cà que nhưng cái trình độ nhảy lò cò của cô cực tốt, khi nào mệt quá thì lê lết. Dù gì vẫn thấy sướng hơn là nằm một chỗ đếm thời gian…
Đang bước…thật chậm rãi…
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở dãy ghế cuối hành lang. Một cậu bé đang ngồi một mình cũng đang hướng ánh mắt tò mò về phía cô. Thằng bé da hơi ngăm ngăm, đôi môi đầy đặn, hàng chân mày rậm nhưng có gương mặt sáng, lanh lợi. Ánh mắt nó có chút gì đó buồn buồn khiến cô phải tiến lại gần phía nó. Ánh mắt nó vẫn không thôi nhìn cô, cô nghĩ nó đề phòng mình…phì cười…làm gì mà phải đề phòng một bệnh nhân đi lại còn khó khăn thế chứ.
Buông người “phịch” xuống cái ghế bên cạnh nó, cô nghiên đầu nhìn nó mỉm cười.
- Hello!
- Hi chị!
- Bị bệnh gì hả? sao ngồi đây một mình.
- Không bị bệnh gì cả, chỉ là ngồi đợi người nhà thôi, chị gãy chân à, trông chị đi thê thảm quá.
- (phì cười) Có thấy ai đi một chân mà không thê thảm không? Nhưng mà cũng có người không sao cả lại nhìn thê thảm hơn đấy.
Nhìn thằng nhóc tròn mắt nhìn mình, cô gái lại cười, nó thông minh đấy chứ, nó hiểu là cô đang ám chỉ nó. Thằng nhóc tuy thế nhưng không chút rụt rè, đột nhiên nó lại mỉm cười đáp trả nhìn cô. Nụ cười của nó phải nói là rất dễ thương, nếu bỏ đi cái ánh mắt buồn, cái gương mặt đầy tâm trạng không hợp với tuổi của nó mà cứ mỉm cười thế này biết đâu khối con bé bằng trang lứa nó lại ùn ùn kéo tới an ủi nó thay vì bà chị già đang ngồi này.
- Nhìn em thê thảm lắm hả chị? Sao chị biết hay chỉ là đoán mò thôi.
- Nhìn trên trán kìa, u ám quá, bao nhiêu tuổi rồi mà u sầu thế?
- 14. Còn chị?
- 21 rồi.
- Chị bị sao vậy?
- Té cầu thang. Còn em?
- Đưa bố vào đây chữa bệnh ạ.
- Thế bố bị nặng lắm à?
- Không!
- Vậy sao lại buồn như vậy. 14 tuổi mà có gì để phải u sầu đến như thế, đôi khi nói ra sẽ dễ chịu hơn. Nhất là với một người không quen. Vì như thế khi không gặp nhau nữa, bí mật của mình sẽ được chôn kín và không ai biết. Đúng không? (cô gái cười tít mắt choàng vai thằng bé)
- Chị là người duy nhất nói chuyện với em đấy.
- (ngạc nhiên) Sao thế? Em cô đơn đến thế à?
- Không phải, em nhận đủ sự yêu thương, nhưng chỉ là…em không có nhiều bạn và đúng như chị nói, không phải ai cũng có thể nói chuyện được, bí mật sẽ bị phanh phui và đó là điều em không thích.
- Vậy yên tâm. Cứ tin chị. Chúng ta nói chuyện đi, dù sao chị cũng buồn, cũng muốn giết thời gian nên em có thể nói cả ngày cũng được, nếu như em đủ sức nói (mỉm cười)
- Chị tên gì?
- Chu Nhu. Còn em?
- Hạ Lâm. Tên chị nghe giống Chu Du, thời tam quốc quá haha.
- Cái thằng này. Vừa gặp mà đã…tên em cũng giống con gái đó biết không
- Ai cũng nói dzậy hết trơn á!
- Thằng này!!!
Hai cô cậu ngồi cười đùa hớn hở. Lâu rồi cả hai mới thấy thoải mái như thế. Câu chuyện tiếp theo kéo dài, câu chuyện kể của cậu bé khiến trái tim cô gái 21 tuổi phải rung động. Thằng nhóc này lớn trước tuổi nên cũng u sầu trước tuổi, nhưng cách u sầu của nó vẫn còn trẻ con lắm. Cô gái chỉ biết an ủi nó bằng nụ cười, chọc cho nó vui lên, làm cho nó thấy an toàn tuyệt đối khi bên cạnh cô. Cô không biết mình làm như thế để làm gì hay mắt nợ gì thằng nhóc, nhưng tự nhiên có nó cô cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn.
Thế là hai chị em nhanh chóng kết thân với nhau. Thấm thoát suốt 1 tuần cô với nó đi đâu cũng kè kè. Rồi đến ngày cô ra viện…
Vẫn hành lang cũ, thằng bé ngồi đợi cô.
- Hạ Lâm à! Nay chị ra viện rồi.
- Em biết, em có nghe y tá nói (nó buồn bả)
- Ừm, ba em chừng nào ra?
- Chắc hết tuần này thôi. Ba em khỏe, chỉ là thời gian này căng thẳng đến kiệt sức nên đến gặp viện trưởng vốn là bạn của ba để xin nghỉ ngơi, là một người nổi tiếng muốn nghỉ ngơi nơi đông người đâu có dễ. May mà viện trưởng làm việc ở nơi này, em mới gặp được chị.
- Gặp em chị cũng vui lắm. Em đừng buồn nữa nhé, phải luôn vui vẻ, chị thấy em đủ tài năng. Đừng lo không vượt được bóng bố, rồi em sẽ thành công cho coi. Nổi tiếng rồi không khéo lại quên mất chị luôn.
- Không đâu. Chị là người duy nhất mà…
- Mà cái gì?
- Thôi không có gì. Hôm nay chị cùng em đến gặp ba em nhé. Ông ấy bảo đảm sẽ thích chị.
- Không được đâu, chị ngại gặp người nổi tiếng lắm.
- Đừng lo mà. Đi với em.
Hạ Lâm kéo tay Chu Nhu. Chân cô còn đau nên khựng lại. Thằng nhóc bé tí vậy mà dám đòi cõng một người lớn như cô. Tất nhiên cô không đồng ý, dù có lết cũng không thể để nó cõng mất mặt như thế, với lại đi gặp người nổi tiếng dù gì cũng giữ thanh danh và vẻ ngoài một tí. Nhất là cô cũng ái mộ ba nó.
Đến phòng đặc biệt, thằng nhóc nhanh nhảu đẩy cửa vào, bên trong người đàn ông đang cầm tờ báo thấy nó thì mỉm cười đặt xuống. Một người cha ấm áp…theo Chu Nhu nghĩ là thế. Hạ Lâm giới thiệu cô với ba mình. Đúng như lời em ấy, ba Hạ Lâm rất thân thiện, nhưng ông cũng rất ít cười. Có lẽ vì Hạ Lâm nên ông nhiệt tình với cô chăng?
Ba Hạ Lâm trốn đến nơi này tịnh dưỡng tránh tiếp xúc với mọi người nhưng lại tiếp chuyện với Chu Nhu và còn không ngại chụp hình kỷ niệm với cô, ông cũng chụp một bức cho cả hai theo yêu cầu của Hạ Lâm. Hạ Lâm muốn có kỷ niệm với cô, Hạ Lâm không muốn quên cô, nhưng chắc chắn là sau lần ra viện này Hạ Lâm và Chu Nhu khó có thể gặp lại nhau nữa, hay cũng có thể là suốt đời này sẽ không gặp lại.
Sau khi nói lời chia tay với hai ba con Hạ Lâm, Chu Nhu rời đi. Hạ Lâm theo cô đến tận cửa. Vỗ vai nó, nháy mắt, Chu Nhu động viên nó lần cuối để nó tin vào bản thân và đủ tự tin bước tiếp cuộc đời còn dài đăng đẳng của nó, Chu Nhu quay đầu đi.
Hạ Lâm kéo tay cô lại, nó nhét vào tay cô mảnh giấy.
- Đây là số điện thoại của em. Có cả của ba nữa, nếu lúc nào đó nhớ em, chị gọi cho em nhé, nếu không được hãy gọi cho ba em, dù bận rộn nhưng ông sẽ vì em mà nghe điện thoại của chị.
- Sao cho số điện thoại của ba tùm lum thế. Không nên đâu nha.
- Vì em tin chị. À! còn nữa
Hạ Lâm bước đến ký tên lên mảnh giấy có số điện thoại.
Chu Nhu ngạc nhiên: Em làm gì thế?
- Em ký tên tặng chị. Sau này khi em nổi tiếng rồi người em vẫn muốn ký tên đầu tiên là chị. Giờ em chưa là gì, nhưng chị hãy giữ nó nhé.
Chu Nhu vòng tay ôm Hạ Lâm…có chút nghèn nghẹn…
Từ từ buông tay…Chu Nhu mỉm cười cất mảnh giấy vào túi. Cô sẽ giữ kỹ nó, nhưng còn gọi thì có lẽ phải suy nghĩ kỹ lại, dù rất quý Hạ Lâm nhưng Chu Nhu không muốn mang tiếng đeo bám người nổi tiếng, lợi dụng. Dù Hạ Lâm chưa là gì, nhưng…rồi thằng bé sẽ là một người ở trên cao.
Hạ Lâm vẫy tay chào Chu Nhu, lòng nó buồn rười rượi…rồi sẽ qua thôi, trước khi gặp Chu Nhu nó cũng cô đơn như vậy mà, nên bây giờ quay về sự cô đơn chắc nó cũng sẽ lại ổn thôi. Hạ Lâm lầm lũi bước đi…đoạn đường hành lang hôm nay sao vắng vẻ quá, đâu đó vẫn còn tiếng cười đùa của hai chị em, đâu đó vẫn còn mùi cà phê sữa nóng Chu Nhu hay đưa cho nó…
****
Thấm thoát…
5 năm sau…
Tiệm áo cưới…
Chu Nhu trong chiếc xa rê trắng mỉm cười nhìn chồng sắp cưới của mình. Người đàn ông yêu cô hơn mọi thứ và ấm áp hơn tất cả. Người tuyệt nhất, hoàn hảo nhất trong lòng cô.
Nhất Vũ đưa tay đón lấy bàn tay Chu Nhu. Ngắm nhìn vợ sắp cưới, anh mỉm cười nụ cười rạng rỡ đẹp đến mê hồn. Anh trong trang phục chú rễ giống như một hoàng tử nhưng lại đang đón lấy một nàng lọ lem. Thật may mắn và quá diễm phúc cho lọ lem.
- Bộ này hợp với em đấy, chuyến này anh đi công việc về là kịp chuẩn bị ngày cưới luôn. Anh muốn em là cô dâu đẹp nhất. Vợ anh.
- Anh suy nghĩ kỹ chưa đấy?
- Không kỹ thì cũng đã lỡ đính hôn với một người đanh đá như em rồi.
- (Nhéo mũi) Để rồi coi em sẽ còn đanh đá đến đâu.
- Nè, anh là người nổi tiếng đó, đừng bạo hành à nha.
- Anh chỉ nổi tiếng trong công việc của anh thôi, về nhà em sẽ dìm anh xuống.
- Thật là…
Cả hai mỉm cười hạnh phúc. Chu Nhu choàng tay anh tựa vào lòng anh, người đàn ông vững chãi, cơ thể anh toát ra mùi thơm. Chu Nhu nhắm mắt ôm lấy anh, anh cũng nhẹ nhàng ôm cô và cười tươi. Nụ cười đến trái tim sắt đá nhất cũng bị làm cho tan chảy, sáng như một tia nắng. Cô cảm thấy mình quá may mắn và trân trọng hạnh phúc này. Nếu có ai hỏi: với cô hạnh phúc là gì, cô sẽ trả lời ngay, hạnh phúc của cô là Nhất Vũ…
Ngày hôm sau, đưa Nhất Vũ ra sân bay, Chu Nhu nhìn theo chiếc máy bay khuất bóng trong mây, chạnh lòng, thở dài rời bước. Và tình cờ…trong màn hình tivi, cô nhìn thấy Hạ Lâm…
5 năm qua rồi, Hạ Lâm khác quá. Đẹp trai hơn xưa rất nhiều, ra vẻ đàn ông hơn, trắng trẻo hơn, mái tóc hợp thời hơn, quần áo cũng chau chuốt hơn. Hạ Lâm nay đã không còn là một cậu bé nữa mà đã là một thanh niên anh tuấn.
Chu Nhu mỉm cười, dán mắt vào màn hình.
Từ lúc đó. Chu Nhu ngày ngày, thường xuyên theo dõi Hạ Lâm, cô xem từng bước tiến của Hạ Lâm. Hạ Lâm quả thật rất có tài, có lẽ thằng bé chẳng nhớ cô là ai nữa đâu. 5 năm rồi cô đã không hề điện thoại cho nó còn gì. Mở tủ lấy mảnh giấy năm nào còn ghi số điện thoại…
“Nhóc à! Chắc không dùng số này nữa. Nhưng chị cũng muốn như một fan, chúc mừng em khi em thành công, cố lên nhé!”
Nhưng số trời đã định. 1 tuần sau…Hạ Lâm sau một đêm biến thành ngôi sao rực rỡ nhất…Nhìn Hạ Lâm mỉm cười trong chiến thắng, dù là chỉ nhìn qua màn hình, nhưng Chu Nhu cảm thấy vui lắm. Cảm giác như mình cũng đã làm được điều gì đó to lớn.
Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối cùng cô cũng cầm điện thoại và nhắn cho Hạ Lâm một tin, dù không biết Hạ Lâm có nhận được nữa không vì số điện thoại ấy quá lâu rồi cô chưa từng điện thử.
***
Hạ Lâm trở về nhà, tay ôm lỉnh kỉnh hoa là hoa. Mọi người vây lấy anh, chúc tụng, khen ngợi…Hạ Lâm cảm thấy mình đã thoát khỏi cái bóng của ba. Anh đã làm được điều anh nghĩ là không thể, không…là không thể khi chưa có người động viên anh. Nhờ ai đó mà anh đã đủ tự tin, và anh làm được. Bao lâu nay từng lời người ấy cứ luôn cổ vũ anh, cho anh sức mạnh. Đã qua lâu rồi, nhưng chột dạ mỗi khi nhớ về. Người con gái ấy, chị ấy…chắc giờ đã 26 tuổi rồi.
*tít tít*
Hạ Lâm đặt những bó hoa xuống, với tay móc lấy điện thoại trong túi.
Tin nhắn từ một số lạ. Kỳ lạ, người lạ sao biết số mà nhắn cho anh. Hạ Lâm tò mò mở…
“Hạ Lâm, không biết em có nhận tin này được không nhưng chị muốn chúc mừng em. Chúc mừng em đã làm được điều em muốn, chúc mừng thành công của em, chúc mừng em đã là người nổi tiếng. Hãy tiếp tục cố gắng nhé, chị vẫn luôn theo dõi em, em đẹp trai hơn nhiều rồi đấy, cám ơn chữ ký đầu tiên em tặng chị”
Hạ Lâm ngồi bật dậy, mừng rỡ…cậu biết người nhắn tin là ai. Là chị ấy, đúng là chị ấy rồi.
****
Vệt nắng sớm vừa xen qua kẽ lá, Chu Nhu đẩy cửa bước ra định chạy một vòng tập thể dục buổi sáng. Nhưng rồi…cô đụng mặt một chàng trai đang lưỡng lự trước cái chuông cửa nhà cô. Cô như đứng hình, là Hạ Lâm. Hạ Lâm đã tìm đến…
Cả hai sững sờ nhìn nhau. Theo quán tính, đột nhiên Hạ Lâm ôm chầm lấy cô. Cô có thể nghe thấy tim cậu trai đập loạn nhịp. Sao thế này!
Hạ Lâm được mời vào nhà Chu Nhu. Cả buổi cậu nhóc cười cười nói nói, ôn lại biết bao nhiêu kỷ niệm, nhưng cho đến khi nghe về Nhất Vũ, Hạ Lâm im bặt, mọi lời nói của Chu Nhu cũng không còn lọt vào tai Hạ Lâm hết nữa. Hạ Lâm biết Nhất Vũ, Nhất Vũ tuy không thuộc tuýp nổi tiếng như Hạ Lâm nhưng cũng là người có danh tiếng được săn đón. Hạ Lâm cảm thấy bức rứt, không muốn biết thêm điều cần biết, nhất là chuyện giữa Chu Nhu và Nhất Vũ, và quan trọng nhất là họ sắp kết hôn. Chu Nhu yêu Nhất Vũ, yêu nhiều lắm, Hạ Lâm ý thức được điều đó nên mọi ý tưởng của anh đều bị dập tắt. Ý nghĩ của cậu bé 14 tuổi giờ là chàng trai 19 tuổi đã chậm mất một bước.
Hạ Lâm chỉ còn biết nhìn Chu Nhu, nhìn mãi nhìn mãi, Hạ Lâm đủ thông minh để truy số điện thoại tìm địa chỉ. Nhưng lại không đủ thông minh để truy tìm trái tim ấy nhanh hơn.
Suốt một tháng sau đó, hễ có thời gian rảnh rang là Hạ Lâm lại đến gặp Chu Nhu, gặp một lần rồi muốn gặp hai lần. Hai lần rồi lại muốn gặp nữa, gặp rồi lại không muốn chia tay. Nuối tiếc là điều Hạ Lâm luôn cảm thấy mỗi khi quay đầu rời bước. Chu Nhu vẫn thế, hài hước và ấm áp. Xinh đẹp và trong sáng.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Hạ Lâm biết mình sai nhưng không thể tiếp tục im lặng. Một cách bạo dạn, Hạ Lâm tìm đến Chu Nhu bày tỏ tình cảm chôn giấu suốt 5 năm qua. Trước đài nước nguyện ước trong công viên, Hạ Lâm nắm chặt lấy tay cô chị. Run rẩy và gấp gáp. Hạ Lâm dịu giọng nhưng đầy mạnh mẽ, dứt khoác:
- Chị à! Em yêu chị
- (Như sét đánh bất ngờ, Chu Nhu lắp bắp) Em…em…đùa à!
- Không hề! không hề đùa. Em biết chị hiểu em rõ mà.
- Em chưa biết yêu đâu, em còn chưa hiểu ở tuổi này.
- 5 năm qua em vẫn đợi chị điện thoại, vẫn luôn nhớ chị, chỉ là không biết yêu là gì, nhưng giờ thì em biết, em cảm thấy hối tiếc khi mình là người gặp chị trước, nhưng 14 tuổi không biết cách giữ lấy chị. Ước gì em lớn thêm 8 tuổi, như vậy sẽ bằng anh Nhất Vũ.
- Em đừng nói nữa. Em biết Nhất Vũ với chị là thế nào, mãi mãi em sẽ là em trai chị thôi, Là chị em thôi biết chưa? Đừng làm chị ái ngại khi gặp em.
- Chu Nhu à!
- Chị về đây, từ nay đừng gặp chị nữa. Nếu em còn như vậy. Khi nào hiểu ra chúng ta sẽ lại gặp nhau. Chị hối hận khi đã nhắn tin cho em…
Nói rồi Chu Nhu bỏ đi. Hạ Lâm đứng cứng đơ, tay nắm chặt, chỉ biết giương mắt nhìn theo bóng người chị khuất xa dần. Hơn bao giờ hết Hạ Lâm ước mình gài đi thật nhanh, ước gì mình đủ tư cách để đuổi theo Chu Nhu và giữ cô ấy lại. Một giọt nước từ khóe mắt khẽ khàng lăn xuống. Trừ mẹ anh ra, Chu Nhu là người phụ nữ thứ hai có thể khiến anh rơi nước mắt.
****
1 tuần rồi, Chu Nhu không gặp Hạ Lâm, không nghe tiếng thằng em hờ cười đùa. Dù nhớ nhưng lòng vẫn sợ đối diện với nó. Chu Nhu không sợ bối rối khi gặp nó mà sợ tình cảm của nó. Rõ là cô biết Hạ Lâm nghĩ gì, nhưng cố vờ như không biết để tình cảm chớm lớn của Hạ Lâm qua nhanh thôi. Nhưng giờ cô sợ thật, sợ cái cảm giác nó dành cho cô, cô không thể đáp lại nên không được làm Hạ Lâm khổ, cô yêu Nhất Vũ, đó là điều quá rõ ràng…nhưng trái tim lại tham lam không muốn làm tổn thương Hạ Lâm. Vùi mặt trong chăn, Chu Nhu thở dài. Đêm nay mưa to quá. Nặng hạt và lạnh buốt. Lòng cô hình như cũng như thế…
*Cộc cộc cộc…Chu Nhu! Chu Nhu!*
Tiếng gõ cửa gọi dồn dập khiến Chu Nhu giật mình ngồi dậy. Nhìn ra cửa sổ, Chu Nhu hoảng hồn. Hạ Lâm đứng bên ngoài, ướt sũng, co ro.
Chu Nhu mở bung cửa.
- Hạ Lâm, làm gì đó, em về đi, mưa lạnh lắm.
- Em chỉ muốn gặp chị một lúc thôi. Không thế này chị đâu gặp em. Em xin lỗi!
- Có gì để chị ra rồi mình nói.
- Thôi chị ở trong phòng đi, ngoài trời mưa to lắm.
- Thằng nhóc bướng này, đứng yên đó.
Chu Nhu cầm chiếc ô lao ra ngoài. Đến bên Hạ Lâm cô đưa dù che cho khỏi ướt. Hạ Lâm mỉm cười co ro nhìn Chu Nhu.
- Em không sao!
- Sao làm chuyện ngu ngốc vậy. Về đi.
- Không đâu, em không sao mà.
- Giờ muốn dầm mưa à!
- Hì hì em không sao thật mà. Không lạnh đâu.
- Em muốn gì.
- Chị mai hẹn hò với em nhé
- Em có bị điên không? Sao em không hiểu, em về đi
- Không phải, chỉ hẹn hò 1 ngày thôi, 1 ngày thôi nha chị, sau này sẽ không thế nữa đâu.
- Em giờ là người nổi tiếng, mọi thứ phải đều cân nhắc, đi đâu cũng phải chú ý hành động, sao lại như vậy.
- Em biết, em biết. Em cẩn thận mà. Chị nha, mai gặp chị 9h sáng nha. Ở đài nguyện ước, không gặp không về. Em về đây, chị vào ngủ đi, không thì ướt hết, gặp chị như vậy em vui rồi, không sao đâu đừng có lo. Giờ em về nhà đây.
Nói rồi Hạ Lâm chạy ù đi. Chu Nhu gọi với theo “Hạ Lâm! Cẩn thận!!!”. Tim Chu Nhu cảm thấy xót xa nhưng lý trí lại bảo cô ngày mai không được đến. Hạ Lâm và cô mãi là hai đường thẳng song song. Cô không hợp, không xứng cũng không thể có kết quả…Hạ Lâm phải đi với một cô gái nổi tiếng, trẻ và xinh đẹp hơn cô gấp ngàn lần.
|
|