|
Tác giả |
Đăng lúc 13-8-2016 18:17:28
|
Xem tất
Chap 1
"Hay quá đi, anh diễn hay lắm đó." Mặt Tròn vừa cười toe toét vừa khen tôi. "Khăn này."
Trán với cổ tôi lấm tấm mồ hôi, có lẽ tôi cũng tự nhận thức được rằng diễn xuất của mình ban nãy cũng không tệ, thậm chí là rất tốt. Nếu có ai đó góp ý về những sai sót vừa nãy thì chắc chắn tôi sẽ không để một chữ vào đầu. Vì tôi diễn quá tốt đi mà.
Nhận lấy chiếc khăn từ tay Mặt Tròn, tôi khẽ liếc mắt nhìn qua khuôn mặt tròn tròn với mái tóc dài đen mượt kia. Không nhớ biểu cảm trên khuôn mặt tôi lúc ấy thế nào, chỉ biết trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng lắm. Thoát ra khỏi vai diễn kia để trở lại là mình trong một phút, để được cảm thấy nhẹ nhàng bên cạnh em.
"Mọi người diễn tốt quá!" Hóa ra em còn đưa khăn cho cả đoàn.
Nói thế thôi, tôi chẳng thấy bất ngờ gì, tôi quen em đã lâu đến mức chẳng thèm đếm thời gian nữa, em vẫn như vậy, quan tâm đến mọi người.
"Mệt lắm hay sao mà đăm chiêu quá vậy?" Đầu Quạ vừa lau mặt vừa ngồi xuống bên cạnh.
"Có gì đâu, để đầu óc thư giãn không suy nghĩ gì cả nên mặt đơ ra vậy đó." Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt mình rồi suy diễn theo hướng logic nhất có thể, rút cục thì cũng đâu phải tôi nói dối.
"Vậy à, để tao thử xem sao." Tôi tò mò quay sang ngó xem nó thử cái gì thì thấy khuôn mặt nó ngu ra đến sợ, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm, miệng há hốc. Tôi biết chắc là nó đang chọc quê tôi, tôi muốn đập nó một cái quá mà thôi kệ, tôi còn bận với những suy nghĩ của riêng mình.
Tuần sau tôi sẽ chuyển đi rồi. Chuyển đi đến nơi nào đó xa nơi này. Việc đóng phim cũng đang bước vào giai đoạn cuối nên tôi sẽ đi mà không vương vấn gì. À ý tôi là tuy tôi chỉ là diễn viên phụ thôi nhưng tôi không muốn đang làm dang dở chuyện gì đó mà lại bỏ đi. Như vậy không tốt cho tim.
Tính tôi trước giờ vẫn vậy, không ở nơi nào đó quá hai năm. Tôi chẳng nhớ mình bắt đầu chuyện này từ lúc nào, hay có thể tôi đã làm nó từ trước khi tôi nhận ra. Tôi có một nỗi ám ảnh kỳ lạ về những mối quan hệ.
"Ồ có ích thiệt nha." Thằng Đầu Quạ đã tỉnh lại. "Chỉ có vài phút làm trống rỗng đầu óc mà tao thấy khỏe lên hẳn. Không nói chuyện, không điện thoại, không kết nối. Giống như chỉ còn mình tao với tao vậy. Tao sẽ phải làm chuyện này thường xuyên hơn." Nó nói rồi bỏ đi, có vẻ nó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đâu, thấy mắt nó vẫn còn vô hồn lắm.
"Mọi người chuẩn bị hai phút nữa ta bấm máy cho cảnh tiếp theo nha." Nhóc Đạo Diễn hô.
Suýt nữa thì quên cảnh sau lại có tôi, lại phải lấy kịch bản ra đọc lại. Đọc cho vui thôi, tôi thuộc cả rồi. Tôi một mắt đọc, một mắt nhìn Mặt Tròn đang thảo luận kịch bản với Diễn. Mặt Tròn lúc nào cũng tất bật, không làm chuyện này thì cũng làm chuyện kia. Em nói với tôi là chẳng biết việc ở đâu ra mà hết cái này đến cái khác cứ ập tới. Ừm, nghe cũng tội, nhưng như vậy tôi còn có cớ giúp đỡ em, đặng được ở gần em.
Mặt Tròn viết kịch bản cho cuốn phim này, em không học viết văn hay gì nhưng có năng khiếu nên em cứ viết thôi, còn Diễn là bạn em, nó học đạo diễn và đang bí đề tài nên nhờ em viết hộ kịch bản.
Chẳng biết nó dở hay kịch bản hay mà em viết xong, nó chẳng thèm chỉnh sửa gì đã rập rập lên luôn kế hoạch làm phim. Ấy là em kể với tôi vậy.
Buổi tối hôm quay xong cảnh phim cuối cùng, cả đám dẫn nhau đi ăn mừng. Tôi cũng tranh thủ cơ hội này để chào tạm biệt mọi người luôn.
"Không say không về nha mọi người. Dô!" Thằng Diễn lại hô, nó hô từ phim trường tới quán nhậu.
Tiếng cười nói từ hơn chục con người làm náo loạn cả quán. "Cái bọn trẻ này." Mặc dù tôi hơn họ chẳng bao nhiêu nhưng tôi vẫn tự nghĩ rằng các thể loại tụ tập này không dành cho mình. Tôi sống một mình lâu đến mức chẳng còn biết giao tiếp thế nào khi ở giữa đông người nữa. Nhưng tôi không buồn chán đâu, đôi khi tôi cười to theo những câu chuyện hài những người khác kể, nhưng tôi không tham gia, hơn chục con người, không có tôi thì chợ vẫn đông. Tôi luôn nghĩ vậy.
Ngồi cạnh tôi là Mặt Tròn, như một lẽ dĩ nhiên. Em là bạn lâu năm của tôi mà, và em cũng biết vậy nên ngồi cạnh tôi cho tôi đỡ lạc lõng. Em vẫn luôn quan tâm đến người khác. Khi chỉ có tôi với em thì tôi nói nhiều lắm và em cũng nói nhiều lắm. Nhưng khi đông người thế này thì tôi chẳng nói gì, còn em thì nói toàn những chuyện nhạt thếch, tôi nghe mà xấu hổ dùm em.
Và tôi thì vẫn thích ngồi cạnh nghe em lảm nhảm.
"À quên mất, anh Mặt Dài sắp chuyển nhà nên chúng ta uống một ly, cám ơn anh ấy trong thời gian qua, và chúc anh ấy lên đường may mắn." Đạo Diễn hô. Mấy người khác cũng cập rập cầm ly lên trong khi mắt vội vàng hướng về phía tôi ra chiều ngạc nhiên. Tôi cũng nâng ly, cười tươi cám ơn mọi người, rằng thì là: "Anh có làm được gì đâu."
"Vậy là sau này khỏi gặp anh luôn hả?" Mấy người trong đám nhao nhao.
"Sau này có dịp thì gặp lại thôi mà." Tôi vừa trả lời vừa uống bia, ra chiều "Chuyện này chẳng có gì đáng nói."
Bọn nhóc thấy tôi lảng lảng nên cũng chặc lưỡi cho qua, rồi lại râm ran nói tiếp chuyện nãy đang dở. Tôi nhìn sang cạnh, thấy em đang nhìn lại tôi.
"Gì?" Tôi vừa cười vừa hỏi vừa uống bia, ra chiều "Chuyện này chẳng có gì đáng nói."
"Không có gì." Em quay mặt đi, nhìn khuôn mặt em khó đoán biết được em đang nghĩ gì, hay là tại tôi suy nghĩ nhiều quá?
Việc tôi ra đi em đã biết từ lâu, từ lúc tôi mới tới đây. Mà phải nói là trở về đây mới đúng, vì trước đây tôi đã ở đây rồi, và đã quen em từ lúc đó. Nhiều năm gặp lại, em chẳng thay đổi gì. Em nói tôi cũng chẳng thay đổi gì. Tôi cũng không biết thế là tốt hay xấu.
Tôi thích em. Em biết tôi thích em. Tôi đã nói với em rằng cho đến khi tôi chính thức tỏ tình thì em mới được từ chối, từ giờ đến lúc đó em cứ đối xử với anh như là anh của trước đây là được. Và hay ở chỗ là em làm được đúng như thế, giáp mặt tôi không ngượng ngịu, không ngại ngùng. Em tàn nhẫn với tôi thật.
Một tháng qua, cứ mỗi ngày ý muốn tỏ tình với em trong tôi ngày một lớn hơn, và ngày nào tôi cũng thành công đè bẹp nó xuống. Tôi sợ tỏ tình sẽ phá hỏng mối quan hệ đang hết sức tốt đẹp này, làm việc cùng nhau, ăn uống cùng nhau, xem TV cùng nhau. Tôi mà tỏ tình thì chín chín phần trăm thất bại. Tôi thích em nên tôi luôn cảm thấy khó khăn khi phải đối xử với em như với bao người khác. Dần dần tôi ít nói đi hẳn, tôi chỉ muốn được nói những lời yêu thương với em, nhưng vì không nói được nên tôi chẳng biết phải nói gì khác nữa.
Và dường như em luôn né tránh mỗi khi tôi có dấu hiệu muốn nói chuyện gì đó "Nghiêm túc".
Ngày trước ngày đi, tôi mua một bó hoa hồng xen lẫn vài bông cúc tặng em. Tôi chẳng biết hoa cúc có nghĩa gì vì tôi chỉ cần biết ý nghĩa của hoa hồng thôi, tôi nhét vào vì tôi thấy nó đẹp. Tôi lấy hết can đảm tỏ tình với em vào ngày cuối cùng này.
"Hoa này anh mua cho em." Tôi ăn mặc lịch sự, chìa bó hoa ra.
"Em cám ơn." Em cười rạng rỡ nhận lấy, nét mặt ngoài sự vui vẻ ra không có chút dè dặt. Tôi phụ em cắm hoa vào bình.
"Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu." Tôi hít một hơi thật sâu. "Chắc em không nghĩ anh mua tặng em hoa hồng là ngẫu nhiên đâu nhỉ. Anh thích em. Anh chưa bao giờ hiểu nhiều về em như một tháng vừa qua. Và càng biết thêm về em anh càng hiểu rằng mình thích em. Anh không muốn chỉ đứng nhìn em từ đằng sau nữa, anh muốn ôm em. Anh không muốn ngồi đối diện em nữa, anh muốn ngồi bên cạnh em. Anh không muốn phải nhìn trộm em nữa, anh muốn đôi mắt mình nhìn nhau. Anh muốn vòng tay em ôm lấy anh khi anh chở em trên đường. Và anh muốn nắm lấy tay em khi mình đi cạnh nhau. Em có thể làm bạn gái anh không?"
"Mình chỉ làm bạn thôi được không anh?" Em cúi mặt trả lời tôi. Vậy là cho đến cuối cùng tôi vẫn không phải lựa chọn của em.
Thật ra tôi đã biết câu trả lời của em nên đoạn văn tỏ tình trên kia tôi chưa bao giờ nói ra, nó chỉ xuất hiện trong giấc mơ hoang tưởng, một giấc mơ mà tôi có dũng khí để nói lời tỏ tình, và dũng khí để nghe câu từ chối.
Tôi đã tặng bó hoa cho em, và chỉ thế đến thế mà thôi.
Ngày hôm sau, tôi lên đường lúc em đã đi làm, và lúc em về thì tôi đã không còn ở đây nữa rồi.
Tôi chia tay em bằng tin nhắn.
"Anh đi đây. Có dịp gặp lại." |
|