Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 5217|Trả lời: 31
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Truyện Ngắn - Xuất Bản] Pippi Tất Dài | Astrid Lindgren

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả


Tựa sách: Pippi tất dài
Tác giả: Astrid Lindgren
Lĩnh vực: Thiếu nhi
Dịch giả:Vũ Hương Giang
Năm xuất bản:2007



Giới thiệu về nội dung

Astrid Lindgren đã tạo nên một nhân vật độc đáo và đáng yêu, nhân vật đã truyền cảm hứng cho nhiều lớp trẻ con muốn trở thành Pippi. Hơn bất cứ điều gì, Pippi biến việc đọc trở thành niềm vui thích, chẳng đứa trẻ nào sẵn sàng đón nhận phần kết câu chuyện và nhiều đứa cứ đi đọc lại "Pippi Tất Dài". Đơn giản bởi Pippi là điều hông thể cưỡng lại.

"PipPi Tất Dài" là tên nhân vật chính, đồng thời là tên tác phẩm nổi tiếng viết cho thiếu nhi. Câu chuyện kể về cô bé kỳ lạ mặt đầy tàn nhang, chưa bao giờ đi học và khoẻ đến nỗi nhấc được cả một con ngựa này đã được xuất bản tại hơn 90 nước và bảy lần dựng thành phim tại các quốc gia khác nhau, trở thành một trong những nhân vật kinh điển được yêu quý nhất của văn học thiếu nhi châu Âu và thế giới.

"Bên rìa thị trấn nhỏ có một mảnh vườn cũ bỏ hoang. Trong vườn là một ngôi nhà cũ, và Pippi Tất dài sống trong ngôi nhà đó. Cô bé lên chín, sống hoàn toàn một mình. Pippi không cha, không mẹ - thật tình như thế lại rất hay, bởi chẳng ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mê mải nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn.

Trước kia Pippi từng có một người bố mà nó yêu ghê gớm. Vâng, cố nhiên bé cũng từng có mẹ, nhưng từ xa xửa xa xưa rồi, lâu đến nỗi nó không tài nào nhớ nổi nữa. Mẹ Pippi mất từ lúc cô bé hãy còn là một hình hài tí xíu nằm trong nôi mà gào to tới múc những người xung quanh khôgn ai chịu nổi. Pippi đinh ninh giờ đây mẹ nó đang ở trên trời, ghé mắt qua một lỗ nhỏ nhìn xuống con gái mình. Nó thường ngửa cổ vẫy mẹ, và kêu lên: Mẹ đừng lo cho con! Con tự lo liệu được!

Bố thì Pippi không quên. Bố từng là thuyền trưởng lênh đênh trên biển lớn, và Pippi luôn ở bên bố trên tàu, cho đến lần nọ bố bị bão cuốn xuống biển mất tích. Nhưng Pippi hoàn toàn tin chắc có ngày bố sẽ trở về. Cô bé không tin bố mà lại có thể chết đuối. Nó nghĩ bố bị dạt vào một hòn đảo có rất nhiều người da đen, ngày ngày bố đi dạo quanh đảo, đầu đội vương miện bằng vàng.

Bố là vua của dân da đen. Nói thật, đâu phải nhiều đứa trẻ có được một người bố tuyệt đến thế! Pippi thường nói hết sức hãnh diễn. Chỉ cần bố tớ đóng được một con tàu là ông sẽ đến đón tớ liền, khi ấy tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Ái chà, cuộc sống lúc đó mới sung sướng làm sao!.

Nhiều năm về trước, bố Pippi đã mua ngôi nhà cũ trong vườn này, ông định sẽ cùng với Pippi sống ở đó một khi ông đã có tuổi và không đi biển được nữa. Nhưng rồi đã xảy ra cái chuyện ngu ngốc là ông bị gió cuốn xuống biển, và trong khi chờ đợi bố trở lại, Pipi lên đường về nhà, đến biệt thự bát nháo - tên của ngôi nhà đó. Trong nhà, đồ gỗ và mọi thứ đều trang bị sẵn sáng chờ đón Pippi. Vào một tối mùa hè đẹp trời, cô bé chào tạm biệt tất cả thủy thủ trên tàu của bố. Họ rất quý Pipi và cô bé cũng mến họ...".
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:38:40 | Chỉ xem của tác giả
Pippi Tất Dài

CHƯƠNG 1: Pippi dọn đến ở Biệt thự Bát nháo

Bên rìa thị trấn nhỏ có một mảnh vườn cũ bỏ hoang. Trong vườn là một ngôi nhà cũ, và Pippi Tất dài sống trong ngôi nhà đó. Cô bé lên chín, sống hoàn toàn một mình. Pippi không cha, không mẹ - thật tình như thế lại rất hay, bởi chẳng ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mải mê nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn.

Trước kia Pippi từng có một người bố mà nó yêu ghê gớm. Vâng, cố nhiên cô bé cũng từng có mẹ, nhưng từ xa xửa xa xưa rồi, lâu đến nỗi nó không tài nào nhớ nổi nữa. Mẹ Pippi mất từ lúc cô bé hãy còn là một hình hài tí xíu nằm trong nôi mà gào to tới mức những người xung quanh không ai chịu nổi. Pippi đinh ninh giờ đây mẹ nó đang ở trên trời, ghé mắt qua một lỗ nhỏ nhìn xuống con gái mình. Nó thường ngửa cổ vẫy mẹ, và kêu lên:

"Mẹ đừng lo cho con! Con tự lo liệu được !"

Bố thì Pippi không quên. Bố từng là thuyền trưởng, lênh đênh trên biển lớn, và Pippi luôn ở bên bố trên tàu, cho đến lần nọ bố bị bão cuốn xuống biển mất tích. Nhưng Pippi hoàn toàn tin chắc có ngày bố sẽ trở về. Cô bé không tin bố mà lại có thể chết đuối. Nó nghĩ bố bị dạt vào một hòn đảo có rất nhiều người da đen, ngày ngày bố đi dạo quanh đảo, đầu đội vương miện bằng vàng.

"Bố tớ là vua của dân da đen. Nói thật, đâu phải nhiều đứa trẻ có được một người bố tuyệt đến thế!" Pippi thường nói hết sức hãnh diện. "Chỉ cần bố tớ đóng được một con tàu là ông sẽ đến đón tớ liền, khi ấy tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Ái chà, cuộc sống lúc đó mới sung sướng làm sao!"

Nhiều năm về trước, bố Pippi đã mua ngôi nhà cũ trong vườn này, ông định sẽ cùng Pippi sống ở đó một khi ông đã có tuổi và không đi biển được nữa. Nhưng rồi đã xảy ra cái chuyện ngu ngốc là ông bị gió cuốn xuống biển, và trong khi chờ đợi bố trở lại, Pippi lên đường về nhà, đến Biệt thự Bát nháo - tên của ngôi nhà đó. Trong nhà, đồ gỗ và mọi thứ được trang bị sẵn sàng chờ đón Pippi. Vào một tối mùa hè đẹp trời, cô bé chào tạm biệt tất cả thuỷ thủ trên tàu của bố. Họ rất quý Pippi và cô bé cũng mến họ.

"Tạm biệt, các chàng trai," Pippi nói và lần lượt hôn lên trán từng người một. "Đừng lo cho cháu. Cháu tự xoay xở được."

Cô bé đem theo hai thứ trên tàu. Một con khỉ tên gọi ông Nilsson, và một chiếc vali xách tay to, đựng đầy những đồng tiền vàng mà bố để lại cho nó. Đám thuỷ thủ đứng trên mạn tàu trong theo cô bé cho đến lúc nó khuất dạng. Pippi bước đi những bước rắn rỏi, không hề ngoái lại, với ông Nilsson trên vai, và cái vali trong tay.

"Một đứa trẻ kỳ lạ," một thuỷ thủ nói , tay gạt giọt lệ đang trào ra nơi khoé mắt, trong khi Pippi mất hút ở đằng xa.

Anh ta có lý. Pippi là một đứa trẻ rất đỗi kỳ lạ. Điều khác thường nhất là cô bé rất khoẻ. Khoẻ kinh khủng, tới mức khắp gầm trời này không có anh chàng cảnh sát nào đọ nổi nó. Pippi có thể nâng bổng một con ngựa nếu nó muốn. Và cô bé muốn vậy. Nó có hẳn một chú ngựa riêng mà nó đã tậu bằng một trong số cơ man đồng tiền vàng của mình đúng vào ngày trở về nhà. Xưa nay Pippi vẫn mơ ước có một con ngựa riêng. Và giờ đây con ngựa sống trong hành lang. Nhưng nếu Pippi thích chỗ đó là chỗ nó ngồi uống cà phê buổi chiều, nó sẽ xách cổ ngựa ra vườn không chút khó khăn gì.

Ngay cạnh biệt thự là một mảnh vườn khác, trong đó lại có một ngôi nhà khác. Trong ngôi nhà ở đó có một ông bố, một bà mẹ, cùng hai đứa con ngoan: một trai, một gái. Cậu con trai tên gọi Thomas, cô bé tên gọi Annika. Đó là hai đứa trẻ rất đỗi đáng yêu, có giáo dục và ngoan ngoãn. Chẳng bao giờ Thomas lại cắn móng tay, lúc nào cậu cũng làm theo lời mẹ. Annika chẳng bao giờ ỉ eo nếu không được chiều theo ý mình. Trông cô bé lúc nào cũng gọn gàng trong những bộ váy áo được là phẳng phiu, và cô rất chú ý giữ gìn cho bản thân sạch sẽ. Thomas và Annika cùng nhau chơi đùa hoà thuận trong vườn, nhưng chúng vẫn thường mong ước có một người bạn, và vào lúc mà Pippi hãy còn cùng bố lênh đênh trên biển, hai đứa trẻ đó đứng bên bờ giậu mà than rằng:

"Chán thật đấy, chẳng ai dọn đến ở trong ngôi nhà này cả. Phải có ai đó mang trẻ con đến đây mới đúng chứ."

Vào buổi chiều mùa hạ đẹp trời nọ, khi Pippi lần đầu bước qua ngưỡng cửa Biệt thự Bát nháo, Thomas và Annika lại không có nhà. Chúng đi thăm bà một tuần. Vì thế hai đứa không hề biết đã có người dọn vào ở ngôi nhà bên cạnh, và ngày đầu tiên sau khi trở về, ra đứng cạnh cổng nhìn ra đường, Thomas và Annika vẫn chưa hay chúng vừa có một cô bạn đồng niên ngay sát nách.

Đúng vào lúc chúng đang nghĩ xem nên bắt đầu trò gì, đang tự hỏi liệu hôm nay có gì thú vị, hay sẽ chỉ lại một ngày buồn tẻ nữa vì chẳng đứa nào nảy ra ý gì hay ho, thì ngay lúc ấy cánh cổng vườn Biệt thự Bát nháo bật mở, và một cô bé bước ra.

Một đứa con gái kỳ lạ nhất mà Thomas và Annika từng thấy, đó chính là Pippi Tất dài, đang bắt đầu cuộc đi dạo buổi sáng. Trông nó như sau:

Tóc nó có màu đúng như màu củ cà rốt, tết thành hai bím cứng quèo vểnh ngược hai bên đầu. Mũi nó giống hệt một củ khoai tây bé xíu lấm tấm đầy tàn nhang. Dưới mũi là một cái miệng rộng ngoác với hai hàm răng trắng, khoẻ. Cái váy nom mới kỳ cục làm sao, Pippi tự may lấy mà. Váy màu vàng rực rỡ, nhưng bởi thiếu vải nên ngắn cũn cỡn, làm thò cả chiếc quần xanh lơ chấm trắng mặc trong ra. Cặp chân dài gầy gò đi đôi tất dài, chiếc kẻ sọc, chiếc đen tuyền. Đã thế nó lại dận đôi giày đen to gấp đôi bàn chân. Đôi giày này bố mua cho Pippi tận bên Nam Mỹ, mua rộng phòng khi lớn, và Pippi thì không đời nào mong muốn một đôi giày nào khác.

Và thứ khiến Thomas và Annika ngạc nhiên đến trố mắt là con khỉ ngồi vắt vẻo trên vai cô bé lạ mặt. Chả khác gì một con mèo biển nhỏ thó với chiếc quần xanh da trời, chiếc áo khoác vàng và cái mũ rơm.

Pippi đi dọc xuống phố. Chân này trên vỉa hè, chân kia dưới lòng đường. Thomas và Annika nhìn theo cho đến lúc cô bé khuất dạng. Lát sau nó trở lại. Giờ đây Pippi đi giật lùi. Nó làm thế chỉ vì lười quay mình để về nhà. Đến trước cổng vườn nhà Thomas và Annika, Pippi dừng lại. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Thomas lên tiếng: "Sao cậu lại đi giật lùi?".

"Sao tớ lại đi giật lùi ấy à", Pippi đáp.

"Tụi mình chẳng đang sống trong một đất nước tự do hay sao? Dễ thường người ta không được phép đi theo ý mình chắc ? Thêm nữa tớ bảo cho mà biết, ở bên Ai Cập mọi người đều đi giật lùi, mà chẳng ai lấy đó làm lạ, dù chỉ tẹo teo."

"Sao cậu biết?" Thomas hỏi " Cậu đã từng ở Ai Cập rồi chắc?"

"Liệu tớ đã ở Ai Cập chưa ấy à? Hẳn nhiên, cậy có thể tin chắc như vậy! Tớ từng có mặt khắp nơi trên khắp địa cầu, và chứng kiến nhiều chuyện còn kỳ cục hơn là người đi giật lùi ấy chứ. Tớ muốn biết cậu sẽ nói gì nếu tớ đi bằng hai tay như những người ở tận cùng Ấn Độ."

"Giờ thì cậu nói dối" Thomas nói.

Pippi suy nghĩ giây lát.

"Phải, cậu nói đúng, tớ nói dối đấy" nó buồn bã nói.

"Nói dối là xấu" Annika, mãi lúc này mới dám mở miệng, nhận xét.

"Phải, nói dối xấu vô cùng"

Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa.

"Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng, vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được? Thêm nữa," Pippi tiếp, gương mặt đầy tàn nhang của nó rạng rỡ hẳn lên, "Tớ muốn nói để các cậu biết, ở Congo không đào đâu ra một người nói thật. Họ nói dối cả ngày. Bảy ngày, mới sáng bảnh mắt, họ đã bắt đầu nói dối và không chịu ngừng trước lúc mặt trời lặn. Vậy nếu có xảy ra cái việc một lúc nào đó tớ nói dối, thì các cậu phải cố mà bỏ qua cho tớ, hãy nghĩ rằng chẳng qua chỉ vì tớ từng sống hơi ở Congo. Dù sao chúng mình vẫn có thể là bạn của nhau, đúng không nào ?"

"Đúng, tất nhiên rồi," Thomas đáp và chợt hiểu hôm nay chắc chắn sẽ không phải là một trong những ngày vô vị.

"Mà sao các cậu lại không thể ăn sáng ở nhà tớ nhỉ?" Pippi hỏi.

"Ừ, đúng quá," Thomas nói, "Sao chúng mình lại không thể. Nào, ta đi thôi"

"Vâng," Annika đáp, "Đi ngay lập tức"

"Nhưng trước hết tớ phải giới thiệu với các cậu ông Nilsson cái đã," Pippi bảo.

Con khỉ già bèn ngả mũ lịch sự chào.

Và lúc này, cả bọn bước qua chiếc cổng vườn xiêu vẹo của Biệt thự Bát nháo, theo con đường mòn hai bên là những thân câu phủ rêu, những thân cây tuyệt hợp
cho việc leo trèo, tiến về phía ngôi nhà, bước lên hành lang.

Ở đó, con ngựa đang đứng chén lúa mì đựng trong liễn xúp.

"Sao cậu lại để ngựa ở hành lang hở trời?" Thomas hỏi.

Mọi con ngựa cậu biết đều ở trong chuồng cả.

"À ừ," Pippi đáp, vẻ suy nghĩ, để nó trong bếp sẽ chỉ tổ vướng, mà trong phòng khách thì nó lại không thích".

Thomas và Annika vuốt ve chú ngựa, rồi chúng bước vào nhà. Trong nhà có một gian bếp, một phòng khách và một buồng ngủ. Nhưng cứ xét cảnh tượng thì tuồng như Pippi đã hàng tuần rồi quên dọn vệ sinh. Thomas và Annika thận trọng ngó quanh, biết đâu đức vua của dân da đen lại chẳng đang ngự ở một góc nào đó. Từ bé tới giờ chúng chưa hề được nhìn một ông vua của người da đen. Nhưng rồi cũng chẳng thấy ông bố nào, bà mẹ cũng không nốt, và Annika sợ hãi hỏi:

"Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?"

"Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ."

"Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi cậu, cậu không có bố mẹ ở đây à?"

"Không, chẳng có ai cả"

"Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?"

"Tự tớ." Pippi đáp. "Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu tớ vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn."

Thomas và Annika không hiểu lắm, song chúng nghĩ bụng: âu cũng là một phương cách hết sức tiện lợi. Chúng đã vào đến bếp tự lúc nào, và Pippi reo lên:

"Bây giờ tụi mình sẽ làm bánh trứng!"

Cô bé lấy ra ba quả trứng tung lên cao. Một quả rơi trúng đầu nó vỡ tung toé, khiến lòng đỏ trứng chảy cả vào mắt. Nhưng Pippi đã khéo léo hứng hai quả còn lại
vào một cái nồi, chúng vỡ làm đôi.

"Tớ luôn nghe nói lòng đỏ trứng có lợi cho tóc." Pippi nói, tay chùi mắt." Các cậu sẽ thấy: tóc mọc lên nghe rõ mồn một cho mà xem. Thêm nữa, bên Braxin mọi người đều đi đi lại lại với trứng trên tóc cả. Nhưng cũng vì vậy mà chẳng ai bị hói đầu. Duy nhất một lần có ông già nọ điên rồ tới mức chén sạch chỗ trứng mà lẽ ra ông ta phải bôi lên tóc. Rồi ông ta bị hói thật sự, và hễ ông ta bước chân ra phố là lập tức người đổ đến xem đông nghịt, đến nỗi cảnh sát phải đến dẹp".
Pippi vừa nói vừa khéo léo thò ngón tay nhặt vỏ trứng ra khỏi nồi. Giờ đây, nó lấy chiếc bàn chải cọ lưng treo trên tường xuống và bắt đầu đánh trứng khiến trứng bắn tung toé lên bốn bức tường xung quanh. Cuối cùng nó đổ chỗ trứng còn sót lại vào một cái chảo đặt trên bếp.
Khi một mặt bánh đã chín, Pippi hất nhẹ chảo lên trên, khiến chiếc bánh lộn một vòng

trong không trung, rồi lại giơ chảo ra hứng. Bánh chín, Pippi lẳng bánh xuyên bếp bay thẳng vào một cái đĩa để trên bàn.

"Ăn thôi," nó nói "ăn ngay kẻo nguội".

Thomas và Annika bèn ăn và nhận thấy rằng đó là chiếc bánh trứng ngon tuyệt.

Sau đó Pippi mời hai người bạn của mình vào phòng khách. Trong phòng chỉ có một thứ đồ gỗ duy nhất. Đó là chiếc tủ lớn với nhiều ngăn kéo nhỏ. Pippi mở các ngăn kéo, cho Thomas và Annika xem mọi của báu mà nó cất giữ bên trong. Những quả trứng chim hiếm thấy, những con ốc kì lạ, những viên đá, những chiếc hộp nhỏ trang nhã, những chiếc gương bằng bạc đẹp đẽ, những chuỗi ngọc, cùng vô cùng thứ khác mà Pippi và bố đã mua trong những chuyến chu du vòng quanh thế giới.

Pippi tặng mỗi người bạn mới một món quà nhỏ làm kỉ niệm. Thomas được một con dao găm, chuôi dát ngọc trai lóng lánh; còn Annika một cái tráp nhỏ, nắp chạm toàn vỏ ốc màu hồng. Trong tráp là một chiếc nhẫn có mặt đá màu xanh lục.

"Giờ các cậu về được rồi đấy." Pippi nói " có thể mai các cậu mới lại sang được. Vì nếu các cậu không về, các cậu sẽ không thể sang lại nữa. Mà như thế thì tiếc lắm."

Thomas và Annika cũng nghĩ vậy. Chúng bèn ra về. Chúng đi ngang chỗ con ngựa bấy giờ đã chén sạch chỗ lúa mì, bước qua cổng của Biệt thự Bát nháo. Ông Nilsson vẫy mũ lên chào khi chúng đi khỏi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:39:14 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 2: Pippi trở thành Người thu nhặt và sa vào Trận ẩu đả


Sáng hôm sau Annika tỉnh giấc sớm. Cô bé nhảy vội khỏi giường, nhón chân đến bên Thomas.

"Dậy thôi, Thomas," Annika vừa gọi vừa lay tay anh. "Dậy, chúng mình định sang chỗ cô bạn vui nhộn đi đôi giày to tướng cơ mà."

Thomas lập tức tỉnh hẳn.

"Lúc ngủ anh đã biết hôm nay thể nào cũng có chuyện vui, mỗi tội không nghĩ ra đó là chuyện gì," Cậu vừa nói vừa cởi tuột áo ngủ. Rồi hai đứa cùng vào buồng tắm. Chúng rửa mặt, đánh răng nhanh hơn hẳn thường ngày, mặc quần áo chóng váng và vui vẻ đúng một tiếng- sớm hơn mẹ chúng tưởng. Rồi hai đứa lao xuống tầng dưới, sà ngay vào bàn ăn sáng, miệng gào lên là chúng muốn uống ca-cao ngay tức khắc.

"Các con định làm gì vậy?" Mẹ chúng hỏi. "Cứ cuống quýt cả lên thế".

"Chúng con định sang chơi với cô bạn mới nhà bên," Thomas nói.

"Có khi chúng con sẽ ở cả ngày bên ấy," Annika nói thêm.

Đúng sáng hôm nay, Pippi đang mải mê làm bánh quế. Cô bé nhào một đống tướng bột và cán rộng khắp sàn bếp.

"Vì mày biết không," Pippi nói với con khỉ con của nó, "làm gì có cái khay cán bột nào đủ rộng, một khi tao định lắm ít nhất là năm trăm cái bánh?"

Và lúc này đây, nó nằm bò trên sàn bếp, hăm hở rập những cái bánh hình trái tim.

"Đừng có giẫm luôn vào bột như thế đi ông Nilsson!" Pippi đang nói thế thì chuông reo.

Pippi chạy ra mở cửa. Trông nó trắng xoá từ đầu xuống chân, hệt như một cái cối xay bột, và khi Pippi nhiệt thành bắt tay Thomas và Annika, một đám mây bột phủ lên hai đứa.

"Tớ mừng là các cậu đã sang," Pippi nói, tay rũ tạp dề, khiến một đám mây bột mới lại bung ra. Thomas và Annika hít phải nhiều bột quá đến phát ho.

"Cậu làm cái gì vậy?" Thomas hỏi.

"Chà, nói tớ nói là tớ đang quét ống khói thì hẳn cậu chẳng thèm tin tớ, một đứa

ranh khôn như cậu!" Pippi đáp. "Sự thật là tớ đang làm bánh. Nhưng tớ sắp xong đến nơi rồi. Trong khi chờ đợi, các cậu ngồi tạm lên mấy cái hòm gỗ kia kìa".

Có Chúa chứng giám, Pippi làm việc mới nhanh làm sao!

Thomas và Annika ngồi trên chiếc hòm gỗ xem nó rập bánh thoăn thoắt trên đám bột, liệng chúng vào những chiếc khay thiếc, rồi phi đám khay vào bếp lò. Hai
đứa có cảm tưởng, cảnh tượng đang diễn ra trong phim.

"Xong." Pippi nói, tay sập cửa lò cái sầm, sau khi đã lấy mẻ bánh cuối cùng ra khỏi lò.

"Tụi mình định làm gì bây giờ ?" Thomas hỏi.

"Tớ không biết các cậu muốn làm gì," Pippi đáp, "nhưng riêng tớ thì tớ sẽ không nằm chảy thây ra đâu. Cụ thể tớ là một người thu nhặt, mà đã là người thu nhặt, thì chẳng bao giờ có lấy một giờ rỗi rãi".

"Cậu bảo sao, cậu là cái gì kia ?" Annika hỏi.

"Một người thu nhặt".

"Nghĩa là thế nào?" Thomas hỏi.

"Một người thu nhặt các đồ vật, các cậu biết đấy. Thế chứ còn thế nào nữa?" Pippi vừa đáp vừa vun gọn chỗ bột vãi thành một đống nhỏ. "Cả thế giới đầy rẫy
nhưng đồ vật, và rất cần có ai đó tìm thấy chúng. Những người thu nhặt làm chính việc đó."

"Những đồ vật gì vậy?" Annika hỏi.

"Ồ đủ thứ," Pippiđáp. "Vàng thỏi, lông đà điểu, chuột chết, pháo tép, những đinh ốc bé tí và tất cả những đồ vật tương tự."

Thomas và Annika nghe thấy êm tai ra trò, và cũng rất muốn trở thành người thu nhặt, nhưng Thomas bảo cậu hy vọng sẽ nhặt được một cục vàng chứ không chỉ
một cái đinh ốc bé tẹo.

"Để rồi xem sao," Pippi nói," lúc nào người ta cũng nhặt được cái gì đó. Nhưng bây giờ tụi mình phải nhanh chân lên, kẻo những người thu nhặt khác sẽ tới nhặt
hết những cục vàng có ở quanh đây mất."

Cả ba người thu nhặt bèn lên đường. Chúng cho rằng tốt nhất hãy bắt đầu tìm kiếm xung quanh các toà nhà. Bởi theo Pippi, cũng có khi người ta nhặt được một cái đinh ốc sâu tít trong rừng, nhưng những đồ quý báu nhất thì hầu như luôn được tìm thấy ở gần chỗ có người ở.

"Nhưng dẫu sao," cô bé nói," tớ đã từng trải qua một ví dụ ngược lại. Tớ nhớ một lần tớ đi kiếm đồ vật trong rừng rậm Borneo. Vào chính giữa khu rừng nguyên thuỷ, nơi chưa từng có con người đặt chân tới, các cậu thử đoán xem tớ đã nhặt được cái gì nào? Chà, một cái chân gỗ thực thụ, hết ý. Sau đó tớ đem tặng nó cho một ông già chỉ có một chân, và ông lão nói rằng một cái chân gỗ tuyệt như thế thì có cả đống tiền cũng không mua nổi."

Thomas và Annika ngước nhìn Pippi, xem xem một người thu nhặt phải xử sự ra sao. Còn Pippi cứ chạy từ lề đường này sang lề đường kia, tay che trước trán, mắt ngó nghiêng. Đôi lúc nó quỳ xuống, sục bàn tay vào giữa các thanh rào, rồi thất vọng nói:

"Lạ thật! Tớ chắc mẩm là đã nhìn thấy một cục vàng!"

"Có thật là mình được phép nhặt tất cả những gì mà mình tìm thấy không ?" Annika hỏi.

"Ừ, tất cả những gì nằm trên mặt đất," Pippi đáp.

Cách đấy một quãng có một ông lão nằm ngủ trên bãi cỏ trước nhà ông.

"Ông cụ kia nằm trên mặt đất," Pippi nói, "Và chúng mình tìm thấy ông ta. Nhặt thôi!"

Thomas và Annika giật mình kinh hãi.

"Không, không! Pippi, chúng mình không thể nhặt một người đàn ông, không được đâu," Thomas nói. "Thêm nữa, ta biết làm gì với ông cụ?"

"Làm gì với ông vụ ấy à ? Có thể sử dụng vào khối việc. Có thể nhét ông cụ vào một cái chuồng thỏ nhỏ thay vì nhốt thỏ và nuôi ông cụ bằng lá cỏ. Nhưng nếu các cậu không muốn thì thôi vậy, tớ thế nào cũng được. Mặc dù tớ thấy bực mình khi nghĩ: biết đâu kẻ thu nhặt khác sẽ tới và thó mất ông cụ."

Chúng tiếp tục đi. Bỗng Pippi bật reo to:

"Không có lẽ, tớ chưa từng thấy một vật nào như thế!"

Nó vừa kêu, vừa nhặt lên một cái hộp thiếc cũ gỉ từ đám cỏ. "Một của báu, một báu vật! Hộp thì người ta không bao giờ có đủ cả."

Thomas nhìn cái hộp thoáng vẻ nghi ngại và hỏi:

"Có thể sử dụng nó vào việc gì được?"

"Ồ, khối việc," Pippi đáp. "Có một cách là để bánh vào, bấy giờ nó sẽ là một cái hộp bánh hết ý. Có một cách khác không để bánh vào, thì nó sẽ là một cái hộp
không bánh, và cố nhiên sẽ bớt hay đi, nhưng cũng vẫn có thể dùng tốt."

Cô bé ngắm nghía cái hộp quả thực đã gỉ hoen gỉ hoét, đã thế còn thủng một lỗ ở đáy.

"Xem ra nó sẽ là cái hộp không bánh lắm," nó nói vẻ nghĩ ngợi. "Nhưng có thể chụp nó vào đầu mà chơi như thể đang giữa đêm tối vậy."

Và nó thử ngay. Với chiếc hộp kín đầu, Pippi đi xuyên khu biệt thự như một cái tháp nhỏ bằng thiếc di động, nó không chịu dừng bước trước khi vấp phải một hàng rào dây thép và ngã sấp mặt.

Chiếc hộp thiếc va xuống đất đánh xoảng, nghe rợn cả người.

"Các cậu thấy chưa," Pippi vừa nói vừa nhấc bỏ hộp thiếc khỏi đầu. "Nếu không có nó, có phải mặt tớ đã lao thẳng xuống đất vỡ tan rồi không.

"Ừ, nhưng mà," Annika nói, "Nếu cậu không chụp nó vào đầu, thì cậu đã không vấp phải hàng rào dây thép."

Nhưng cô bé chưa kịp dứt lời thì Pippi đã lại reo lên, đắc thắng giơ cao một cái ống sợi rỗng.

"Hôm nay có vẻ là ngày may mắn của tớ," Pippi nói. "Một cái ống sợi mới xinh xẻo dễ thương làm sao, có thể dùng nó để thổi bong bóng xà phòng, hoặc xâu dây đeo trước cổ như dây chuyền ấy. Tớ muốn về nhà thử ngay lập tức đây."

Đúng lúc đó, một cánh cổng vườn bật mở, một cậu bé nhào ra. Trông cậu đầy vẻ sợ hãi, và thật không có gì lạ: năm thằng khác đang đuổi sát gót cậu. Chúng sắp
tóm được cậu, dồn cậu vào một bờ rào, để rồi cả lũ lăn xả vào cậu. Cả năm đứa cùng bắt đầu đấm đá cậu. Cậu bé vừa khóc vừa giơ hai cánh tay ra trước mặt đỡ đòn.

"Cho nó một trận đi, chúng mày!" Thằng cao lớn và lực lưỡng nhất hô lên. "Để cho nó không bao giờ còn dám thò mặt đến phố này nữa."

"Ôi," Annika nói, "chúng nó đánh Vili. Sao chúng nó có thể ác thế được!"

"Đấy là thằng Benno đáng ghét. Lúc nào nó cũng phải đấm đá ai đó." Thomas nói. "Mà lại năm đánh một, lũ hèn."

Pippi tiến đến bên lũ con trai, gõ ngón tay trỏ vào lưng Benno.

"Ê các cậu," cô bé nói. " Các cậu định nghiền cậu bé Vili ra cám à? Vì cả năm cậu cùng lúc xông vào nó ?"

Benno quay phắt lại và thấy một con bé mà trước đây nó chưa hề gặp bao giờ, con bé còn cả gan chạm tay vào người nó. Thoạt tiên nó trố mắt giây lát bởi quá
ngạc nhiên, rồi nó nở một nụ cười hết cỡ.

"Chúng mày!" nó gọi, "Chúng mày ơi! Hãy để thằng Vili đấy, lại trông thử con bé này xem. Cả đời chúng mày chưa từng được chiêm ngưỡng một cái gì tương tự
đâu nhé."

Nó vỗ tay vào đầu gối cười sằng sặc. Thoắt cái cả bọn đã bu quanh Pippi, cả bọn, chỉ trừ Vili bấy giờ vừa quệt nước mắt vừa thận trọng đến bên Thomas.

"Các cậu đã thấy tóc tai nó chưa hả? Đỏ quạch như lửa! Còn đôi giày nữa chứ! Cho tao mượn một chiếc được không ? Tao đang rất muốn thử chèo thuyền mà cóc có thuyền đây."

Đoạn nó túm một bím tóc của Pippi, nhưng vội rụt ngay tay lại và giả bộ kêu lên:

"Ối, tôi bị lửa thiêu!"

Thế rồi cả năm thằng vây lấy Pippi, vừa nhảy vừa la:

"Cáo lông đỏ! Cáo lông đỏ!"

Pippi đứng giữa vòng tròn, cười hết sức thân ái. Benno tưởng Pippi sẽ tức giận hay bắt đầu khóc nhè cơ. Ít nhất thì nó cũng phải tỏ vẻ sợ hãi chứ.Thấy không ăn
thua, Benno bèn đẩy cô bé một cái.

"Tớ thấy cậu xử sự với phụ nữ không được nhã nhặn cho lắm," Pippi nhận xét.

Rồi cô bé nhấc bổng Benno trên đôi tay cực khoẻ của mình, vác đến một cây lê hạnh cạnh đó, vắt ngang lên một cành. Đoạn nó túm thằng tiếp theo vắt lên một cành khác. Thằng thứ ba bị nó đặt lên trụ cổng vườn trước một toà biệt thự, rồi nó ném thằng thứ bốn qua bờ rào, rơi chính giữa một luống hoa. Còn người hùng cuối cùng của đám hiếu chiến bị nó ấn vào chiếc xe cút kít đồ chơi nhỏ xíu đứng giữa đường. Đoạn Pippi, Thomas, Annika và Vili đứng đó nhìn đám đầu gấu một lúc nữa, trong khi lũ này câm như hết vì sửng sốt. Pippi nói:

"Các cậu đến là hèn. Năm đứa bắt nạt một thằng bé con. Như thế là hèn. Đã vậy lại còn giở trò hù doạ một đứa con gái bé bỏng không tự vệ. Khiếp, sao mà xấu!"

"Đi nào, tụi mình về nhà," Nó bảo Thomas và Annika rồi quay sang Vili "Nếu chúng nó còn thử đánh cậu lần nữa, cứ bảo tớ."

Và với Benno bấy giờ còn vắt vẻo trên cây, không dám động đậy, Pippi nói:

"Nếu cậu còn định phán xét gì thêm về tóc hoặc giày của tớ, thì tốt nhất là hãy nói ngay đi, trước khi tớ về nhà."

Nhưng Benno hoàn toàn không còn gì để nói về giày của Pippi cả, về tóc cũng không nốt. Vậy là Pippi một tay nhặt hộp thiếc, tay kia cầm ống sợi bỏ đi. Thomas và Annika theo sau.

Khi chúng về đến vườn nhà Pippi, cô bé nói:

"Đến là bực các cậu ạ! Đây, tớ nhặt được hai vật đẹp thế này, mà các cậu chẳng kiếm được gì. Các cậu phải tìm tiếp đi thôi. Thomas, sao cậu không nhòm thử
vào hốc cây cổ thụ này xem. Đám cây cổ thụ thường là những mục tiêu tốt nhất cho một người thu nhặt đấy."

Thomas bảo cậu không tin cậu và Annika sẽ nhặt được bất cứ thứ gì, nhưng chiều ý Pippi, cậu cũng thò tay vào một hốc cây.

"Ối, thật sao!" Cậu thốt lên vô cùng sửng sốt và giơ cao bàn tay cầm một cuốn sổ xinh xắn bìa da. Trong hai cái ngăn đặc biệt của sổ có một chiếc chút chì nhỏ bằng bạc.

"Kỳ lạ thật!" Thomas nói.

"Cậu thấy chưa!" Pippi bảo. "Không gì tuyệt hơn là làm người thu nhặt. Chỉ đáng ngạc nhiên là chẳng ai theo cái nghề này nữa. Thợ may, thợ giày, thợ nạo ống
khói, và đại loại các nghề mà thiên hạ đều có thể trở thành được … nhưng người thu nhặt ấy ư, ái chà, còn lâu nhé !"

Đoạn cô bé quay sang Annika:

"Sao cậu không lại gốc cây cổ thụ này thử thò tay vào xem sao? Quả thật là ta luôn tìm được gì đó trong các gốc cây cổ thụ đấy."

Annika thò tay vào và túm ngay được một chuỗi san hô. Và cả Thomas lẫn Annika đều giương mắt, đứng ngây ra trong giây lát, chúng ngạc nhiên quá đỗi. Chúng
tự nhủ từ nay, ngày nào chúng cũng muốn làm người thu nhặt.

Suốt nửa đêm qua Pippi mải thức chơi bóng, giờ đây nó đột nhiên thấy buồn ngủ.

"Tớ cho rằng tớ phải đi nằm một cái," Nó nói. "Các cậu có thể cùng vào và đắp chăn cho tớ chứ?"

Ngồi trên thành giường tụt giày ra, Pippi ngắm nghía đôi giày vẻ nghĩ ngợi, rồi nói:

"Cái thằng Benno ấy, nó bảo nó muốn chèo thuyền. Hừm!" Nó khịt mũi khinh bỉ. "Để rồi tớ sẽ dạy cho nó biết thế nào là chèo thuyền… chờ đấy!"

"Này, Pippi" Thomas e sợ hỏi, "thật ra sao cậu lại đi đôi giày rộng đến thế?"

"Để tớ có thể ngó ngoáy các ngón chân, cậu hiểu chứ," nó đáp. Đoạn nó nằm xuống giường ngủ.

Khi ngủ bao giờ Pippi cũng thò hai bàn chân kê lên gối, còn đầu lại rúc tít trong chăn.

"Ở Guatemala dân chúng ngủ như thế này cả," Pippi cả quyết, "Và đây là tư thế ngủ duy nhất đúng. Mà có nằm thế tớ mới ngó ngoáy được các ngón chân trong khi ngủ. Các cậu có thể ngủ mà không cần hát ru không? Tớ thì lúc nào cũng phải hát ru mình một chốc, không thì không sao chợp mắt nổi."

Thomas và Annika nghe i ỉ dưới chăn. Đó là tiếng Pippi tự ru mình trong giấc ngủ. Nhẹ nhàng, thận trọng chúng nhón chân đi ra, để không đánh thức nó.
Ra đến cửa, chúng quay lại ngó chiếc giường lần chót. Chúng chẳng trông thấy gì ngoài hai bàn chân Pippi kê lên gối. Nó nằm đó, ngọ ngoạy thật lực các ngón chân.

Thomas và Annika đi về nhà. Annika nắm chặt chuỗi san hô trong tay.

"Nhưng cứ kỳ cục thế nào ấy," Cô bé nói. "Thomas, hẳn anh không tin… anh có nghĩ rằng chính Pippi đã đặt sẵn các thứ từ trước không?"

"Chẳng biết được," Thomas đáp. "Với Pippi thì đúng là chẳng biết đâu mà lần".
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:39:53 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 3: Pippi chơi trò đuổi bắt với Cảnh sát


Chả mấy chốc, cả thị trấn đều biết có một cô bé chín tuổi đang sống một mình ở Biệt thự Bát nháo. Các ông bố bà mẹ trong thị trấn cho rằng không thể để như vậy được. Mọi đứa trẻ đều phải có người dạy dỗ, mọi đứa trẻ đều phải đến trường và học toán. Bởi vậy họ bèn quyết định phải đưa ngay con bé con ở Biệt thự Bát nháo vào một trại hè. Một chiều đẹp trời nọ, Pippi mời Thomas và Annika sang uống cà phê, ăn bánh ngọt. Nó bày biện các thứ lên bàn và đặt phía trước hàng hiên. Nắng rực rỡ, mọi bông hoa trong vườn nhà Pippi đang toả hương thơm ngát. Ông Nilsson hết trèo lên lại trèo xuống mái hiên. Còn con ngựa cứ chốc chốc lại thò mõm ra để nhận bánh ngọt.

"Sống sướng thật!" Pippi nói và duỗi dài hai cẳng chân. Đúng lúc đó, hai cảnh sát mặc đồng phục từ chân lên đầu bước qua cổng vườn.

"A," Pippi reo lên, "hôm nay tớ lại được một ngày may mắn rồi đây. Cảnh sát là thứ hay nhất mà tớ biết được… ngoài món me chua."

Đoạn nó bước ra đón những người cảnh sát, mặt mũi rạng rỡ vì hân hoan.

"Có phải đây là cô bé vừa dọn đến Biệt thự Bát nháo không?" một cảnh sát hỏi.

"Ngược lại," Pippi đáp, "Đây là một bà thím nhỏ tí sống trên tầng ba một toàn nhà ở tít cuối phố".

Pippi nói vậy chỉ vì nó muốn đùa chút xíu với hai người cảnh sát. Nhưng hai người này lại chẳng thấy có gì đáng cười cả. Họ yêu cầu Pippi chấm dứt chuyện tếu. Và họ nói rằng những người tốt bụng trong thị trấn đã thu xếp để nó được nhận vào một nhà trẻ.

"Cháu đã có một chỗ trong nhà trẻ." Pippi nói.

"Cháu bảo sao, đã ổn thoả cả rồi à?" một người cảnh sát hỏi. "Nhà trẻ ấy ở đâu vậy?"

"Ở đây ạ" Pippi hãnh diện đáp. "Cháu là một đứa trẻ và đây là nhà của cháu, vậy nó là cái nhà trẻ. Và cháu có chỗ ở đây. Khối chỗ."

"Cô bé ơi." Viên cảnh sát cười bảo, "cháu không hiểu rồi. Cháu phải vào một nhà trẻ chính cống và phải có người chăm sóc cháu."

"Có thể đem theo ngựa vào một nhà trẻ không ạ?" Pippi hỏi.

"Không, cố nhiên là không," viên cảnh sát đáp.

"Cháu cũng đã nghĩ thế," Pippi rầu rĩ nói. "Vậy thế còn khỉ?"

"Tất nhiên là không được, cháu phải hiểu chứ."

"Vâng," Pippi nói, "nếu vậy các bác đành phải lo kiếm trẻ con ở đâu khác cho cái trại trẻ của các bác thôi. Cháu không có ý định đến đó đâu."

"Ồ, nhưng cháu không hiểu là cháu phải đến trường hay sao?" người cảnh sát hỏi.

"Người ta đến trường để làm gì ạ?"

"Để học tất cả mọi thứ, đương nhiên rồi."

"Mọi thứ gì ạ?"

"Nhiều thứ," người cảnh sát đáp " một lô những điều bổ ích, giả dụ như phép nhân, cháu biết không, hay bảng cửu chương."

"Chín năm qua không có nhép phân cháu vẫn sống tốt." Pippi đáp, "vậy cháu cứ tiếp tục như thế cũng chẳng sao."

"Ờ, nhưng cháu thử nghĩ xem, rồi đây cháu sẽ thấy xấu hổ vì hiểu biết quá ít. Mai này khi cháu đã lớn, ngộ có ai đó đến hỏi cháu tên thủ đô của nước Bồ Đào Nha
là gì, thế là cháu chịu không trả lời nổi."

"Cháu trả lời nổi quá đi chứ."Pippi đáp. "Cháu chỉ việc trả lời rằng: Nếu việc biết tên thủ đô của Bồ Đào Nha quá ư là quan trọng với cậu, thì cậu cứ viết thư thẳng
sang Bồ Đào Nha mà hỏi!"

"Ồ, nhưng cháu không nghĩ rằng cháu sẽ thấy xấu hổ vì bản thân cháu không biết điều đó sao?".

"Cũng có thể," Pippi nói. "Biết đâu thỉnh thoảng tối đến cháu lại chẳng nằm thao thức và cứ tự hỏi đi hỏi lại: Thủ đô của nước Bồ Đào Nha tên là cái quái quỷ gì
nhỉ? Con người ta đâu phải lúc nào cũng sống vô tư cho được." Pippi nói và chống hai tay xuống đất trồng cây chuối. "Thêm nữa, cháu đã từng cùng bố ở Lisbon."
Cô bé nói tiếp trong khi hai chân chổng ngược lên trời vì ở tư thế này nó vẫn có thể nói chuyện thoải mái. Nhưng bây giờ một người cảnh sát liền nói có Chúa chứng giám, Pippi chớ có tưởng rằng nó muốn làm gì thì làm. Nó phải theo họ đến một trại trẻ, thậm chí là ngay lập tức. Ông ta lại gần Pippi, nắm cánh tay nó. Nhưng Pippi nhanh chóng thoát ra được. Nó khẽ đập vào ông ta và bảo : "Đố bắt được cháu đấy!"

Ông ra còn chưa kịp hiểu, Pippi đã nhảy phắt lên hiên nhà. Thêm vài động tác nữa, nó đã ở trên ban công phía trên hành lanh. Hai người cảnh sát không có hứng đuổi theo cô bé bằng cách trèo theo đúng đường của nó. Họ chạy vào nhà, leo cầu thang lên tầng trên. Nhưng khi họ lên đến ban công thù Pippi đã ở lưng chừng mái nhà. Nó chuyển động trên đám mái ngói khéo léo nhẹ nhàng tựa như một con khỉ. Thoắt cái đã ở đỉnh mái, rồi nhảy lên ống khói. Đứng dưới ban công, hai người cảnh sát sợ dựng tóc gáy, và dưới bãi cỏ, Thomas và Annika đang ngước nhìn Pippi.

"Chơi đuổi bắt vui ghê!" Pippi reo lên. "Và các bác thật có lòng tốt là đã đến đây. Rõ ràng hôm nay là một ngày may mắn của cháu."

Sau một hồi nghĩ ngợi, hai người cảnh sát đi xuống lấy thang bắc lên một chái nhà. Và giờ họ lần thang leo lên, người trước, kẻ sau, hòng lôi cổ Pippi xuống. Thế nhưng lúc ở trên mái và bắt đầu lấy thăng bằng để đi về phía Pippi, trong cả hai đều thoáng vẻ sợ hãi.

"Các bác đừng sợ," Pippi kêu lên, "Chẳng nguy hiểm gì đâu. Chỉ vui thôi."

Khi hai người cảnh sát chỉ còn cách Pippi hai bước chân, cô bé bèn nhảy khỏi ống khói và chạy thoăn thoắt trên đỉnh mái sang chái nhà bên kia, giữa những tiếng gào thét và tiếng cười. Cách nhà vài mét là một cái cây. "Cháu lặn đây này!" Pippi kêu lên và nhảy thẳng xuống ngọn cây xanh, nó túm lấy một cành cây, treo mình đung đưa một lát, đoạn buông tay rơi xuống đất. Liền đó nó lao về chái nhà bên kia, cất bỏ cái thang.

Hai người cảnh sát tỏ ra hơi kinh ngạc khi Pippi nhảy xuống, nhưng họ càng kinh ngạc hơn khi cố giữ thăng bằng dò dẫm trên mái trở lại phía chái nhà, toan trèo thang xuống. Thoạt đầu họ nổi giận dùng đùng, quát gọi Pippi đem ngay cái thang lại, nếu không họ sẽ cho nó biết tay.

"Làm gì mà các bác cáu kỉnh thế ?" Pippi hỏi giọng đầy trách móc. "Chúng mình chỉ chơi trò đuổi bắt và chơi thì phải theo luật, cháu nghĩ thế".

Hai người cảnh sát suy nghĩ giây lát, cuối cùng một người dịu giọng bảo:

"Này cháu, cháy có muốn tỏ ra ngoan ngoãn thì đặt lại cái thang để các bác xuống nào?"

"Muốn quá chứ ạ," Pippi đáp và lập tức đem thang lại. "Rồi mấy bác cháu mình có thể uống cà phê và vui vẻ với nhau một lát nhé".

Nhưng những tay cảnh sát đúng là xảo quyệt, vì vừa đặt chân tới đất họ đã nhảy bổ vào Pippi, miệng quát:

"Bây giờ thì mày sẽ biết thế nào là lễ độ, đồ quỷ con!".

Nhưng Pippi đáp lại:

"Không, giờ cháu không còn thời gian chơi tiếp nữa đâu. Mặc dù trò này đến là vui, cháu công nhận thế".

Và nó đường hoàng nắm thắt lưng xách cả hai đi dọc đường vườn, qua cổng, ra phố. Ở đó, nó đặt họ xuống. Hồi lâu sau, hai người kia mới hết sững sờ và nhúc
nhắc nổi chân tay.

"Gượm đã," Pippi gọi rồi chạy vào bếp. Nó đem ra mấy cái bánh hình trái tim.

"Các bác có muốn nếm thử không ?" Nó hỏi. "Hơi cháy một tẹo, nhưng chẳng sao đâu."

Đoạn nó quay sang chỗ Thomas và Annika bấy giờ cứ đứng giương mắt lên, chưa thôi kinh ngạc. Còn mấy tay cảnh sát vội vã quay trở vào thị trấn, họ nói với tất
thảy các ông bố, bà mẹ rằng Pippi có vẻ không thích hợp với trại trẻ. Họ không hé răng một lời về việc đã ở trên mái nhà. Và các bậc cha mẹ thấy có lẽ tốt nhất là cứ để cô bé ở lại Biệt thự bát nháo. Còn nếu muốn đi học thì nó phải tự đi mà lo lấy.

Nhưng Pippi, Thomas và Annika đã được hưởng một buổi chiều đến là thú vị. Chúng tiếp tục bữa tiệc cà phê bỏ dở. Pippi chén một lèo mười bốn cái bánh ngọt, đoạn nó bảo:

"Họ không phải là những người cảnh sát thực thụ như tớ vẫn nghĩ. Hoàn toàn không! Họ quá lắm lời về trại trẻ với nhép phân và Lisbon."

Rồi nó dắt ngựa ra và cả ba cùng cưỡi trên lưng ngựa. Thoạt đầu Annika sợ hãi, nhưng sau khi thấy Thomas và Pippi cười hết sức thích thú, cô bé bèn cho phép Pippi nhấc cả mình lên ngựa. Và con ngựa đi nước kiệu loanh quanh trong vườn, cứ thế mãi. Thomas liền hát: "Đám quân Thụy Điển ầm ầm lao tới…"

Tối đến, khi Thomas và Annika đã lên giường, Thomas bảo:

"Annika, em có thấy việc Pippi đến đây ở thật tuyệt vời không?"

"Em thấy rõ là thế," Annika đáp.

"Anh không sao nhớ nổi hồi trước, dạo Pippi chưa dọn tới, chúng mình đã chơi những trò gì. Em còn nhớ chứ?"

"Nhớ, chúng mình đã chơi crocket và những trò tương tự." Annika nói. "Nhưng em thấy vui hơn nhiều khi được chơi với Pippi. Cùng với ngựa và khỉ của cô ấy nữa."
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:41:25 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4
Pippi đến trường.



Cố nhiên là Thomas và Annika đi học. Sáng nào cũng vậy, chưa tới 8h là chúng đã cắp sách, dắt tay nhau rảo bước đến trường.

Đó là lúc Pippi thường bận bịu với việc chải lôngcho con ngựa hay mặc cho Ông Nilsson 1 bộ cánh bé xíu. Ko thì nó tập thể dục buổi sáng bằng cách chống 2 tay xuống đất trồng cây chuối thẳng tắp rồi lộn 1 lèo 40 vòng liền. Sau đó nó sẽ ngồi vào bàn ăn và nhẩn nha nhấm nháp 1 cốc tướng café cộng với chiếc bánh mì kẹp fo mát.

Lần nào cũng vậy, hễ lên đường đi học, Thomas và Annika lại thèm thuồng ngó vào Biệt thự Bát nháo. Chúng ước gì được vào trong đó chơi với Pippi. Nếu mà Pippi cùng đến trường như chúng thì còn đỡ.

“Thử tưởng tượng cả lũ cùng tan học về nhà có fải vui biết bao nhiêu ko ?” Thomas nói.

“Ừ, cả lúc cùng đến trường nữa.”Annika cũng nói.

Càng nghĩ chúng càng thấy chán vì Pippi ko đi học, cuối cùng chúng quyết định sẽ thuyết fục nó đến trường.

1 chiều nọ, sau khi xong xuôi bài tập, Thomas cùng với Annika sang biệt thự Bát nháo thăm Pippi, và Thomas ranh mãnh bảo Pippi: “Cậu ko biết chúng tớ có 1 cô giáo đáng yêu đến thế nào đâu.”

“Giá cậu biết ở trường vui thế nào.” Annika xuýt xoa “Tớ sẽ fát điên lên mất nếu tớ ko được đi học.”

Pippi đang ngồi trên ghế, rửa chân trong chậu. Nó ko nói gì, chỉ ngó ngoáy các ngón chân khiến nước bắn ra tung toé.

“Mà cũng chẳng fải ở trường lâu la gì, chỉ đến 2h thôi,” Thomas tiếp.

“Đúng đấy, rồi còn được nghỉ lễ Giáng sinh, lễ Phục sinh và nghỉ hè nữa,” Annika phụ hoạ.

Pippi cắn các ngón chân cái vẻ suy nghĩ, nhưng vẫn ngồi im. Bỗng nó cả quyết hắt cả chậu nước xuống sàn khiến Ông Nilsson ướt sũng, chả là ông đang ngồi đấy nghịch 1 cái gương.

“Thật bất công,” Pippi nghiêm khắc nói, ko thèm bận tâm đến vẻ hoang mang vì bất ngờ dính nước của ông Nilsson. “Tuyệt đối bất công, tớ ko chịu để vậy đâu!”

“Bất công cái gì cơ?” Thomas hỏi.

“4 tháng nữa là Giáng sinh, và các cậu sẽ được nghỉ Giáng sinh. Thế còn tớ, tớ sẽ được cái gì nào?” Giọng Pippi rầu rĩ. “Ko được nghỉ Giáng sinh,” nó nói giọng oán thán. “Phải thay đổi thôi, ngày mai tớ sẽ bắt đầu đi học.”

Thomas và Annika hoan hỉ vỗ tay.

“Hoan hô! Chúng tớ sẽ đợi cậu trước 8h ngoài cổng.”

“Ko, ko,” Pippi đáp, “tớ ko bắt đầu sớm thế được đâu. Thêm nữa, tớ sẽ cưỡi ngựa đến trường.”

Và nó làm thế thật. Đúng 10h sáng hôm sau, Pippi nhấc con ngựa ra khỏi hành lang, và chỉ 1 chốc sau, tất cả dân thị trấn đã ùa cả ra cửa sổ để ngó xem con ngựa nào vừa vọt qua. Kỳ thực chỉ là Pippi đang vội vã đến trường, nó fi nước đại điên cuồng nhất. Cô bé lao vào sân trường, nhảy fắt xuống đất trong khi con ngựa vẫn còn fi, rồi nó buộc ngựa vào 1 thân cây và giật tung cánh cửa lớp khiến Thomas, Annika và đám bạn cùng lớp nhảy dựng khỏi ghế.

“Xin chào,” Pippi kêu lên, tay vẫy vậy cái mũ to đùng của nó. “Tớ đến kịp giờ học nhép fân chứ?”

Thomas và Annika đã kể với cô giáo là sẽ có 1 cô bạn mới tên gọi Pippi Tất dài vào lớp học. Và cô giáo cũng đã nghe những bàn tán về Pippi trong thị trấn nhỏ. Bởi là 1 người rất đáng mến và tốt bụng, cô quyết định sẽ làm tất cả để Pippi yêu thích trường lớp.

Pippi ngồi fịch xuống 1 cái ghế trống, chẳng đợi ai mời. Nhưng cô giáo ko bận tâm đến thái độ bất nhã ấy. Cô chỉ nói hết sức thân mật:

“Hoan nghênh em đến trường,Pippi bé nhỏ. Cô hy vọng em sẽ thích trường lớp và học được thật nhiều.”

“Vâng, còn em hy vọng được nghỉ Giáng sinh.” Pippi đáp. “ Vì thế mà em đến đây, Công bằng là trên hết, cô biết đấy.”

“Bây giờ em có thể vui lòng cho cô biết tên họ của em, cô sẽ ghi tên em vào danh sách lớp.”

“Em tên là Pippilotta Viktualia Rullgardina Krusmynta, con gái Efraim Tất dài, ái nữa của thuyền trưởng Efraim Tất dài, người từng là nỗi kinh hoàng của các đại dương, giờ là vua của người da đen. Pippi thực ra chỉ là tên gọi thân mật của em, vì theo bố, tên Pippilotta quá ư là dài”

“Ra thế,”cô giáo nói. “Vậy chúng tôi cũng sẽ gọi em là Pippi. Nhưng em nghĩ sao, chúng ta thử xem xem khả năng của em đến đâu nhé. Em đã là 1 cô gái lớn, và chắc hẳn đã biết được vô số điều. Có lẽ ta nên bắt đầu với môn làm tính. Nào, Pippi, em có thể cho cô biết 7 cộng 5 bằng mấy ko?”

Pippi ngạc nhiên và bất bình nhìn cô giáo. Đoạn nó nói: “Này, nếu chị ko tự tìm hiểu để biết lấy thì cũng đừng có tưởng em sẽ bảo cho chị.”

Cả lớp thất kinh, trố mắt nhìn Pippi. Còn cô giáo giải thích cho nó rằng ở trường học sinh ko được fép trả lời như vậy. Học sinh cũng ko thể gọi cô giáo bằng chị, mà fải gọi bằng cô và thưa gửi đàng hoàng.

“Em vô cùng xin lỗi,”Pippi hối hận nói. “Em ko biết, Em sẽ ko làm thế nữa.”

“Phải, cô hy vọng như vậy,” Cô giáo nói, “Còn bây giờ, cô muốn cho em hay rằng 7 cộng 5 bằng 12.”

“Đấy nhé” Pippi nói, “chị biết hẳn hoi.Thế sao chị còn hỏi? Chết, em ngu quá, em lại gọi chị bằng chị rồi. Xin lỗi chị,” nó nói và tự véo tai mình 1 cái rõ đau.

Cô giáo quyết định bỏ qua chuyện ấy, tiếp tục cuộc sát hạch.

“Nào, Pippi, theo em thì 8 cộng 4 bằng bao nhiêu?”

“Khoảng 67 gì đó,” Pippi đáp.

“Sai rồi” Cô giáo nói, “8 cộng 4 bằng 12.”

“Ko, chị gái bé bỏng ơi, như thế này thì thật quá lắm,” Pippi đáp. “Chị vừa mới bảo 5 cộng 7 bằng 12 xong! Phải có vần điệu chứ, ngay cả ở trường cũng vậy. Thêm nữa, nếu chị thấy vui thú 1 cách trẻ con với những thứ ngốc nghếch như vậy,sao chị ko tự mình ngồi vào 1 góc mà tính, để bọn em còn chơi trò đuổi bắt với nhau? Thôi chết, em lại gọi chị rồi!” Pippi kinh haĩ kêu lên. “Chị có thể tha lỗi cho em lần này là lần cuối ko? Từ nay về sau em sẽ cố nhớ điều đó.”

Cô giáo nói rằng cô rất muốn bỏ qua cho Pippi. Nhưng cô ko tin việc dạy toán cho Pippi sẽ mang lại 1 kết quả gì. Và thay vì hỏi Pippi, cô quay sang những đứa khác.

“Thomas, hãy trả lời cô câu hỏi sau: Nếu Lisa có 7 quả táo, Axel có 9 quả táo, cả 2 bạn sẽ có mấy quả táo?”

“Ừ, nói đi Thomas ,” Pippi xen vào. “Rồi cậu còn có thể bảo luôn cho tớ biết, vì sao Lisa bị đau bụng và Axel còn đau nặng hơn nữa, lỗi tại ai và chúng đã vặt trộm táo ở đâu.”

Cô giáo cố làm như ko hề nghe thấy, cô quay sang Annika. “Bây giờ đến lượt em, Annika, Gustav cùng các bạn đi chơi xa.Khi đi cậu bé có 1 đồng, khi về còn 7x.Vậy cậu bé đã tiêu mất bao nhiêu?”

“ô, hẳn nhiên rồi,” Pippi nói, “Và em muốn biết tại sao nó tiêu hoang thế, nó có mua nước ngọt ko, và trước khi ra khỏi nhà, nó có chịu ngoáy tai cẩn thận ko.”

Cô giáo quyết định ngừng giờ toán. Cô nghĩ có thể môn tập đọc sẽ đem lại cho Pippi nhiều thú vị hơn.Cô giơ lên 1 bức tranh nhỏ rất đẹp có vẽ 1 con cá. Ngay trước mũi con cá là chữ C.

“Pippi, bây giờ em sẽ thấy 1 điều hết sức thú vị,” Cô nói nhanh. “Đây, em nhìn xem, 1 con cá nhé, và chữ cái trước con cá này là chữ C.”

“Dào, em chả đời nào tin.” Pippi nói. “Cứ như em thấy thì nom nó chẳng khác gì 1 nửa quả trứng. Nhưng em thật sự muốn biết con cá thì có liên quan gì đến quả trứng vỡ ấy.”

Cô giáo bèn giơ bức tranh khác vẽ 1 con rắn, và bảo Pippi rằng chữ cái trước con rắn là chữ R.

“Nhân thể nói chuyện con rắn,” Pippi nói, “tớ sẽ chẳng bao giờ quên cái đận tớ đánh nhau với con rắn khổng lồ ở bên Ấn độ. 1 con rắn đến là kinh, các cậu chẳng tưởng tượng nổi đâu, dài 14m nhé, và dữ như ong vò vẽ. Ngày nào nó cũng nuốt chửng 5 người Ấn Độ, và tráng miệng 2 đứa trẻ con. 1 lần nó định dùng tớ để tráng miệng, nó vờn quang tớ, xì….ì, nhưng …. “Đây đã từng là người đi biển nhé,”tớ nói thế và nện thẳng vào đầu nó , bum ……, thế là nó fun fì fi, tớ táng thêm cú nữa, bum…., và ái chà chà, nó ngoẻo, thế đấy, à vâng, thì ra đấy là chữ cái R , kỳ cục ghê?”

Pippi ngừng lại để lấy hơi. Và cô giáo lúc này đã hiểu Pippi là 1 đứa trẻ hiếu động và khó dạy. Cô bèn đề nghị cả lớp chuyển sang tập vẽ. Chắc chắn Pippi sẽ ngồi yên mà vẽ, cô nghĩ thế. Cô lấy giấy và bút chì chia cho lũ trẻ.

“Các em có thể vẽ gì tuỳ thích,” Cô nói rồi ngồi sau bục giảng bắt đầu giở xem chồng tập viết.Lát sau cô ngẩng lên xem lũ học trò vẽ thế nào. Và kìa, cả đám trẻ con đang ngồi giương mắt nhìn Pippi nằm bò dưới đất mà vẽ.

“ô kìa, Pippi,” Cô giáo nóng nẩy nói, “Sao em ko vẽ vào giấy?”

“Giất em đã vẽ kín từ đời nào rồi, nhưng cái mẩu giấy thổ tả ấy ko đủ chỗ cho toàn thân con ngựa của em,” Pippi nói. “Em đang vẽ dở 2 cẳng trước của nó đây, nhưng khi nào em vẽ đến đuôi thì có lẽ em fải bò ra tận ngoài hành lang mất.”

Cô giáo suy nghĩ 1 lát.

“Các em nghĩ sao, ta cùng hát 1 bài hát ngắn nhé?”

Tất cả học trò đều trở về chỗ ngồi, tất cả, ngoài Pippi vẫn nằm bò dưới đất. “Các cậu cứ việc hát, trong khi tớ chợp mắt 1 tẹo.” Nó nói. “Học nhiều thế này thì đến người khoẻ nhất cũng fát ốm.”

Nhưng lúc nào cô giáo đã mất hết kiên nhẫn.

Cô bảo lũ trẻ ra sân chơi, vì cô muốn nói chuyện riêng với Pippi.

Khi chỉ còn cô giáo và Pippi trong lớp, nó vội đứng lên, đi về fía bục giảng.

“Chị biết ko,” nó nói. “ý em muốn nói là chị biết ko, thưa cô giáo,việc em đến đây và được chứng kiến mọi thứ ở đây thực sự là cực kỳ vui. Nhưng em ko tin em sẽ quan tâm đến việc tới trường nữa. Thôi thì với em có kỳ nghỉ Giáng sinh hay ko cũng đành. Chứ cứ như em thấy thì ở đây có quá nhiều táo, rồi nào cá, nào rắn, rồi những gỉ gì gi nữa. Chóng cả mặt. Em mong rằng, thưa cô giáo, chị sẽ ko vì thế mà buồn lòng chứ?”

Nhưng cô giáo đáp rằng cô hết sức buồn, nhất là vì Pippi ko chịu cố gắng cư xử cho có nền nếp, và chẳng 1 cô bé nào ngỗ nghịch như Pippi lại được fép đến trường cả, dù có muốn đến đâu.

“Em đã cư xử ko hay chăng?” Pippi vô cùng ngạc nhiên hỏi. “Vâng, nhưng em đâu có biết,” Nó nói, và trông nó mới buồn làm sao. Ko ai có vẻ mặt buồn bằng Pippi 1 khi nó đã buồn. Nó đứng câm lặng giây lát, đoạn cất giọng run run:

“Chị fải thông cảm mới được, thưa cô giáo, khi người ta có 1 người mẹ là thiên thần và 1 người bố là vua của da đen, và bản thân người ta suốt đời lênh đênh trên biển, thì làm sao người ta biết fải cư xử thế nào ở trường, giữa 1 đống nào táo nào rắn.”
Cô giáo bèn nói rằng cô rất thông cảm, rằng cô đã hết giận Pippi, và rằng biết đâu Pippi sẽ lại có thể đến trường khi nó lớn lên chút nữa. Rạng ngời vì vui sướng, Pippi đáp lại:

“Em thấy chị cực kỳ tốt bụng, thưa cô giáo, đây em cho chị cái này.”

Và nó rút trong túi ra 1 chiếc đồng hồ vàng xinh xắn, đặt lên bàn. Cô giáo nói rằng cô ko thể nhận 1 quà tặng qúy giá như vậy, nhưng Pippi đã bảo:

“Chị fải nhận! Nếu ko mai em sẽ lại đến, và sẽ có 1 trận loạn trường lên cho mà xem.”

Đoạn nó fóng ra sân, nhảy fốc lên lưng ngựa.Tất cả bọn học trò xúm lại quanh Pippi để vuốt ve con ngựa, và xem Pippi rút quân.

“Tớ khá khen cho các trường học ở bên Argentina,” Pippi vừa nói vừa nhìn lũ trẻ. “Các cậu fải sang bên ấy mà học. Bên ấy, kỳ nghỉ lễ Phục sinh bắt đầu sau kỳ nghỉ Giáng sinh có 3 ngày , và hết nghỉ lễ Phục sinh đúng 3 ngày là vừa nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè chấm dứt vào ngày đầu tiên của tháng 11, và sau đó sẽ fải vất cả ra trò. Cho đến 11 / 11 lại bắt đầu nghỉ Giáng sinh. Nhưng fải cố mà chịu thôi. Gì thì gì chứ bài tập là ko có rồi. Ở Argentina người ta nghiêm cấm ko được làm bài tập. Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện có 1 đứa trẻ Argentina nào đó lén chui vào tủ làm trộm bài tập. Nhưng mẹ nó mà bắt được thì chết. Bên ấy hầu như ko có môn toán ở trường,và hễ đứa trẻ nào tỏ ra biết 7 cộng 5 bằng mấy và lại ngu ngốc đi khoe điều ấy với cô giáo thì nó sẽ bị fạt đứng trong góc lớp cả ngày. Tập đọc thì lũ trẻ chỉ có vào chiều thứ 6, nhưng với điều kiện fải có sách, mà sách thì chúng chả bao giờ có.”

Lũ trẻ cực kỳ sửng sốt.

“Ừ nhưng thế thì chúng làm gì ở trường?” 1 cậu bé hỏi.

“Chúng nó ăn kẹo” Pippi đáp như đinh đóng cột “Từ 1 nhà máy kẹo ngần đó có 1 cái ống dài nối thẳng vào lớp học, suốt ngày tuôn kẹo ra, bọn trẻ con chỉ lo ăn cho hết cũng đã đủ bận.”

“Ừ nhưng còn cô giáo sẽ làm gì?” 1 cô bé hỏi.

“Bóc kẹo cho lũ trẻ, đồ ngốc ạ.” Pippi nói “Thế cậu tưởng chúng sẽ bóc lấy đấy chắc?Còn lâu nhé! Ngay đi học chúng cũng chẳng tự đi lấy nữa là. Anh chúng sẽ đi hộ.”

Pippi vẫy cái mũ to tướng của nó.

“Tạm biệt , các bạn trẻ.” Nó kêu lên thik thú. “Giờ thì còn lâu các cậu mới lại trông thấy tớ. Nhưng hãy luôn nghĩ xem Axel có bao nhiêu quả táo, nếu ko các cậu sẽ khốn khổ đấy, ha ha ha !”

Pippi cười vang, fóng ngựa vọt qua cổng trường khiến những hòn sỏi dưới vó ngựa tung lên, va lách cách vào cách ô kính cửa sổ trường học.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:43:22 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5
Pippi ngồi trên Hàng rào vườn và trèo vào Thân cây rỗng



Pippi, Thomas và Annika ngồi trước biệt thự Bát nháo. Pippi ngồi trên một trụ cổng, Annika trên trụ bên kia, còn Thomas trên cánh cổng vườn. Đó là một ngày cuối tháng Tám ấm áp và đẹp trời. Cây lê ngay sau hàng rào trĩu cành xuống, khiến lũ trẻ dễ dàng vặt được những trái lê tháng Tám nhỏ nhắn, vàng ươm. Chúng vừa ăn ngấu nghiến vừa nhổ hột xuống đường.

Biệt thự Bát nháo nằm đúng bên rìa thị trấn, bên cạnh cánh đồng và là nơi con đường dẫn thẳng ra đại lộ. Dân thị trấn thích đi dạo ở nơi này, vì đây là vùng ngoại vi đẹp nhất của thị trấn.

Đúng lúc chúng đang ngồi ăn lê thì có một cô bé từ thị trấn đi ra. Thấy lũ trẻ, cô bé dừng chân, hỏi:

"Các cậu có thấy bố tớ đi qua đây không?"

"Ờ ờ," Pippi nói, "bố cậu trông thế nào? Mắt xanh phải không ?"

"Đúng rồi" cô bé nói.

"Người tầm thước, không cao quá mà cũng không lùn quá?"

"Đúng rồi" cô bé lại nói.

"Mũ đen, giày đen?"

"Phải, hoàn toàn đúng," cô bé hăm hở công nhận."

"Không, thế thì chúng tớ không trông thấy." Pippi cả quyết.

Cô bé lộ vẻ thất vọng, im lặng bỏ đi.

"Gượm đã," Pippi gào với theo. "Bố cậu có hói đầu không?"

"Không, tất nhiên là không." Cô bé giận dữ đáp lại.

"Thế thì ông ấy may đấy," Pippi vừa nói vừa nhổ hạt lê.

Cô bé hối hả đi tiếp, nhưng Pippi đã gọi lại:

"Ông ấy có đôi tai to khác thường rủ xuống tận vai đúng không?"

"Không!" Cô bé nói và kinh ngạc quay người lại

"Chẳng lẽ cậu muốn khẳng định cậu đã từng thấy một người đàn ông đi qua với đôi tai to đến thế?"

"Tớ chưa bao giờ trông thấy ai đi bằng tai cả. Tất cả những người tớ biết đều đi bằng chân."

"Ôi cậu mới ngốc làm sao! Tớ muốn hỏi, có thật là cậu đã từng thấy một người đàn ông có đôi tai to thế không?"

"Không," Pippi nói, "làm gì có người nào tai to đến thế. Nếu vậy thì buồn cười chết. Trông sẽ ra làm sao? Người ta không thể có đôi tai vĩ đại đến thế được. Ít nhất thì cũng không thể có trên đất nước này." Sau một quãng ngưng đầy suy nghĩ, nó tiếp. "Bên Trung Quốc thì lại khác. Một lần tớ trông thấy ở Thượng Hải có một người Trung Quốc. Tai ông ta to tới mức ông ta có thể dùng chúng làm dù che. Hễ trời đổ mưa, ông ta bèn núp dưới đôi tai và không ở đâu có thể ấm áp và khô ráo hơn thế. Nếu thời tiết đặc biệt xấu, ông ta mời bạn bè, người quen đến trú dưới tai ông ta. Họ ngồi đó và hát những bài hát buồn rười rượi, trong khi ngoài trời vẫn mưa. Nhờ đôi tai mà ông ta được mọi người rất quý. Tên ông ta là Hải Thượng. Giá các cậu chỉ cần được thấy sáng sáng Hải Thượng chạy đi làm. Bao giờ cũng sát giờ làm việc ông ta mới tất tả chạy đến, vì ông ra khoái ngủ muộn lắm, và các cậu không thể tưởng tượng được cái cảnh cực kỳ ngộ nghĩnh khi ông ta chạy đến với đôi tai như hai cánh buồm màu vàng to tướng, bay phần phật đằng sau."

Cô bé đứng lại há hốc mồm nghe Pippi. Còn Thomas và Annika không thể ăn tiếp được nữa, chúng còn mải hóng chuyện.
"Ông ta có nhiều con đến mức ông ta không đếm xuể, đứa bé nhất tên là Peter," Pippi nói.

"Ừ, nhưng một đứa trẻ con Trung Quốc không thể tên là Peter được." Thomas phản đối.

"Thì vợ ông ta cũng bảo ông ta thế ! Một đứa trẻ con Trung Quốc không thể tên là Peter được, bà ta nói. Nhưng Hải Thượng ngoan cố kinh khủng, ông ta một mực hoặc đứa trẻ phải tên là Peter, hoặc không tên gì cả. Nói rồi ông ta chui vào một góc, kéo tai bịt kín đầu, chẳng thèm trò chuyện với ai. Cố nhiên bà vợ tội nghiệp đành phải nghe theo, và thế là đứa trẻ được đặt cho cái tên Peter."

"Ra thế" Annika bảo.

"Ra thế" Thomas cũng nói.

"Đó là đứa trẻ khó bảo nhất khắp vùng Thượng Hải." Pippi tiếp. " Nó kén ăn đến nỗi bà mẹ phát khổ phát sở. Các cậu biết ở bên Trung Quốc người ta vẫn ăn tổ chim yến chứ gì? Vậy là các bà mẹ cứ ngồi với một đĩa đầy phè tổ chim yến và cố bón cho nó ăn. Nào, Peter bé bỏng, bà nựng, bây giờ chúng mình ăn một tổ chim yến vì bố nhé. Thế nhưng Peter vẫn mím môi lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng Hải Thượng tức quá bèn tuyên bố rằng Peter sẽ không được ăn bất kì món gì khác nếu như nó chưa chịu ăn một tổ chim yến vì bố nó. Mà Hải Thượng đã nói gì thì đố mà lay chuyển. Suốt từ tháng Năm đến tháng Mười, cái tổ yến ấy cứ hết được bưng ra khỏi bếp lại bưng vào. Ngày mười bốn tháng Bảy, bà mẹ xin phép được cho Peter vài viên thịt, nhưng Hải Thượng bảo không."

"Ngu ngốc đến thế là cùng," cô bé đứng ngoài phố nói.

"Ừ, Hải Thượng cũng nói thế," Pippi tiếp, "ngu ngốc, ông ta bảo, rõ ràng là thằng bé có thể ăn tổ chim yến, chỉ cần nó bỏ cái thói ương bướng đi. Nhưng Peter vẫn ngậm chặt mồm suốt thời gian từ tháng Năm cho đến tháng Mười."

"Ừ, nhưng thế thì nó sống thế nào được?" Thomas ngạc nhiên hỏi.

"Nó không sống được," Pippi nói. "Nó chết. Chỉ vì ương ngạnh. Nó chết vào ngày mười tám tháng Mười. Ngày mười chín thì chôn. Sang ngày hai mươi, một con chim yến bay qua cửa sổ vào nhà, đẻ một quả trứng vào một cái tổ đặt trên bàn. Như vậy cái tổ dẫu sao vẫn có ích. Không có điều gì đáng tiếc xảy ra." Pippi phấn khởi nói. Đoạn nó đưa mắt ngờ vực nhìn cô bé đang đứng đó với vẻ vô cùng bối rối.

"Trông cậu lạ quá." Pippi bảo. "Có chuyện gì vậy? Cậu nghĩ rằng tớ ngồi đây nói dối chứ gì? Hả? Thế thì cứ việc nói ra," Pippi nói giọng đe doạ và xắn tay áo lên.

"Không, làm gì có chuyện ấy," cô bé hoảng sợ nói "Tớ không muốn nói thẳng là cậu nói dối nhưng …"

"Không à." Pippi đáp. "Nhưng đích thị là tớ nói dối đấy. Tớ nói dối tới mức đen cả lưỡi lại, cậu không nhận thấy à? Chẳng lẽ cậu thật sự tin một đứa trẻ có thể sống mà không ăn uống từ tháng Năm cho đến tháng Mười? Tất nhiên tớ biết trẻ con có thể nhịn đói ba, bốn tháng mà không làm sao, nhưng từ tháng Năm đến tháng Mười thì không thể nghe được. Cậu phải hiểu chuyện đó là chuyện bịa chứ. Cậu không được để cho thiên hạ muốn phét lác thế nào với cậu thì phét lác."

Thế là cô bé con cắm cổ chạy, không ngoái đầu lại nữa.

"Thiên hạ mới cả tin làm sao." Pippi bảo Thomas và Annika. "Từ tháng Năm cho đến tháng Mười, ngốc ơi là ngốc!"

Đoạn nó gọi với theo cô bé con:

"Không, chúng tớ không trông thấy bố cậu ! Cả ngày chúng tớ chẳng thấy cái đầu hói nào cả! Nhưng hôm qua thì có tới mười bảy ông qua đây, còn khoác tay nhau hẳn hoi."

Vườn nhà Pippi hết ý thật. Vườn không được chăm sóc, không hề, nhưng nơi đây có những mảng cỏ tuyệt vời chẳng bao giờ bị xén tỉa, cùng những bụi hồng già nở đầy hồng bạch, hồng vàng và hồng tía. Những bông hồng không đặc biệt trang nhã, nhưng toả mùi thơm thật đáng yêu. Và rồi cơ man là cây ăn quả, và tuyệt hơn hết thảy, là một vài cây dẻ và sồi cổ thụ, nơi lý tưởng để trèo lên. Ai chứ Pippi thì trèo lên đó suốt.

Trong vườn nhà Thomas và Annika chả có cây nào để trèo cả: mẹ chúng lúc nào cũng sợ chúng sẽ ngã và bị đau. Vì vậy, cho đến giờ cả hai đứa chưa được leo trèo mấy. Nhưng lúc này Pippi bảo:

"Bọn mình trèo lên cây dẻ này chứ?"

Thomas lập tức tụt xuống khỏi bờ rào, hưởng ứng lời đề nghị. Annika có vẻ hơi suy nghĩ hơn, nhưng khi thấy quanh gốc cây có nhiều mấu cây trồi ra to tướng để có thể đặt chân trèo lên. Cô bé nghĩ, thử trèo cũng thú vị ra phết.

Leo cao cách mặt đất vài mét, thân cây dẻ chia ra làm hai nhánh, điểm tách đôi này rộng rãi như một căn buồng nhỏ. Trên đầu chúng, cây dẻ xoè tán lá như một mái nhà xanh.

"Tụi mình có thể uống cà phê ở đây được. Để tớ vào nhà đun một ít." Pippi nói.

Thomas và Annika vỗ tay reo: "Hoan hô!"

Chả mấy chốc Pippi đã pha xong cà phê. Hôm trước nó còn làm cả bánh mì con nữa. Nó đứng dưới gốc dẻ và bắt đầu tung các tách cà phê lên. Thomas và Annika đón bắt. Thỉnh thoảng người đón lại là cây hạt dẻ, thành thử vỡ tan cả tách. Nhưng Pippi đã chạy vào nhà lấy tách khác. Rồi đến lũ bánh mỳ con, và suốt một hồi lâu, bánh mỳ cứ thế bay vù vù trong không trung. Ít nhất chúng cũng không vỡ được mà. Cuối cùng Pippi trèo lên, tay cầm ấm cà phê, váng sữa thì nó đựng trong một cái chai đút túi, còn đường thì để trong hộp nhỏ.

Thomas và Annika thấy cà phê ngon đến thế. Ngày thường chúng không uống cà phê, chỉ khi nào được mời thôi. Và lúc này đây chúng đang là khách mời. Annika đánh đổ một ít cà phê vào váy, đầu tiên nó thấy ướt và ấm, lát sau thì ướt và lạnh, nhưng không sao, Annika nói. Khi chúng ăn uống xong, Pippi bèn ném hết ấm, tách xuống đám cỏ bên dưới.

"Tớ muốn xem thời buổi này họ làm đồ sứ bền đến mức nào." Nó nói. Một cái tách và cả lũ lót tách không sao mới lạ chứ. Còn ấm cà phê thì chỉ bị vỡ mất nắp.

Bỗng Pippi bắt đầu trèo lên cao hơn.

"Lạ chưa từng thấy !" Nó chợt reo lên. "Cái cây rỗng !"

Ngay ở thân cây có một cái lỗ to tướng mà lũ trẻ không tìm thấy được vì đám lá cành che kín.

"Ồ, tớ cũng trèo lên xem có được không?" Thomas hỏi. Nhưng không ai trả lời cậu. "Pippi, cậu ở đâu thế?" Thomas lo lắng gọi.
Thế là chúng nghe thấy tiếng Pippi, nhưng không phải ở trên cao, mà ở tít dưới, nghe như vọng lên từ âm phủ. "Tớ đang ở trong thân cây. Nó rỗng xuống tận mặt đất. Nhòm qua một kẽ hở bé tí tẹo, tớ có thể thấy cả ấm cà phê ở trên cỏ cơ."

"Ôi, cậu làm thế nào để chui lên được bây giờ?" Annika kêu lên.

"Tớ chẳng bao giờ chui lên nữa," Pippi đáp. "Tớ sẽ ở đây cho tới lúc nghỉ hưu, và các cậu sẽ phải ném thức ăn xuống cho tớ qua cái lỗ ở trên ấy. Năm, sáu lần một ngày."

Annika oà lên khóc.

"Sao lại buồn, sao lại than thở," Pippi nói. "Tốt hơn các cậu hãy cùng xuống đây, rồi chúng mình chơi trò ở trong hang cướp."
"Không đời nào," Annika đáp. Để cho chắc chắn, nó tụt hẳn xuống gốc cây.

"Annika, tớ nhòm thấy cậu qua khe hở!" Pippi kêu tướng lên. "Chớ có giẫm vào ấm cà phê! Đó là một cái ấm cà phê già nua, tốt bụng, chưa hề làm điều xấu cho ai. Còn việc nó không còn nắp nữa thì đâu phải lỗi của nó."

Annika đến sát gốc cây, và qua kẽ hở nhỏ, nó nhìn thấy đầu ngón tay trỏ của Pippi. Điều đó an ủi cô bé phần nào, song nó vẫn chưa hết lo lắng.

"Pippi, cậu không thể chui lên thật à?" Nó hỏi.

Ngón tay trỏ của Pippi biến mất, chưa đầy một phút sau đã thấy mặt nó thò ra khỏi cái lỗ ở tít trên cao.

"Có lẽ tớ có thể, nếu tớ thật sự cố gắng," Pippi nói, hai tay gạt đám lá cây sang bên.

"Nếu chui lên dễ thế thì tớ cũng muốn xuống một tí," Thomas nãy giờ ngồi trên cây, bèn nói.

"Xem nào," Pippi bảo. "Tớ nghĩ tốt hơn là tụi mình đi lấy một cái thang."

Nó chui ra khỏi thân cây và tụt nhanh xuống đất. Đoạn nó chạy đi lấy thang,

xách lên cây và thả thang xuống qua cái lỗ. Thomas rất thèm được trèo xuống lỗ. Leo lên đến miệng lỗ cực khó vì nó ở tít trên cao, song Thomas đủ can đảm. Cậu cũng không sợ phải tụt xuống gốc cây tối om. Annika nhìn anh mất hút, cô bé tò mò không hiểu liệu mình còn gặp lại anh hay không. Nó liền tìm cách nhòm qua kẽ hở.

"Annika," nó nghe tiếng Thomas, "em không thể tưởng tượng được trong này tuyệt thế nào đâu. Em cũng phải chui xuống đây đi. Có thang để trèo thì chẳng nguy hiểm tí nào. Chỉ cần xuống một lần, thì sau đó em sẽ không còn muốn chơi trò gì khác nữa".

"Có chắc không?" Annika hỏi.

"Tuyệt đối chắc," Thomas đáp.

Thế là Annika lại trèo cây với đôi chân run rẩy. Pippi giúp nó ở đoạn cuối đầy khó khăn. Khi thấy trong thân cây tối om, cô bé hoảng sợ lùi lại. Nhưng Pippi đã cầm tay nó khích lệ.

"Đừng sợ, Annika" Annika nghe tiếng Thomas vọng lên. "Bây giờ anh thấy chân em rồi, anh sẽ đỡ nếu em rơi xuống."
Nhưng Annika đâu có rơi, nó xuống đến nơi với Thomas, may mắn và nguyên lành. Nháy mắt sau Pippi cũng đã ở dưới đó.
"Ở đây tuyệt chưa nào?" Thomas hỏi.

Và Annika phải công nhận. Trong này không hề tối như nó tưởng, vì ánh sáng xuyên qua kẽ hở. Annika lại đó kiểm tra xem liệu mình cũng có thể nhìn thấy ấm cà phê trên đám cỏ không.

"Đây sẽ là chỗ trốn của tụi mình." Thomas nói. "Không ai đoán nổi tụi mình ở trong này. Và khi mọi người đi lại, tìm kiếm ngoài kia, tụi mình có thể quan sát họ qua kẽ hở, tha hồ mà cười."

"Tụi mình còn có thể cầm theo một cái que nhỏ, rồi thò qua khe hở cù họ." Pippi nói.

Ý nghĩ này khiến cả ba đứa sướng điên, ôm chầm lấy nhau. Đúng lúc đó chúng nghe tiếng kẻng ở nhà gọi Thomas và Annika về ăn trưa.

"Chán quá, giờ bọn tớ phải về rồi." Thomas bảo. "Nhưng đến mai bọn tớ lại sang, ngay sau khi tan học."

"Ừ, sang nhé," Pippi đáp.

Thế là chúng leo thang lên, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau cùng. Đoạn chúng tụt xuống khỏi thân cây, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau nốt.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 17-9-2011 11:46:11 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6
Pippi tổ chức một cuộc Du ngoạn




Hôm nay bọn tớ không phải đi học", Thomas bảo Pippi, "Bọn tớ được nghỉ để làm tổng vệ sinh".

"Ha", Pippi kêu lên, "lại bất công rồi! Đúng là không hề được nghỉ làm tổng vệ sinh, mặc dù tớ rất cần. Thử nhìn sàn bếp bẩn đến thế nào! Nhưng ngoài ra," nó tiếp, "Nghĩ cho kỹ thì quả tình tớ vẫn có thể cọ sàn mà cóc cần kỳ nghỉ vệ sinh nào đó, và tớ muốn làm ngay, được nghỉ hay không mặc kệ. Tớ muốn xem xem ai dám cản tớ nào. Các cậu ngồi lên bàn ăn đi cho khỏi vướng."

Thomas và Annika ngoan ngoãn trèo lên bàn, cả Ông Nilsson cũng nhảy lên theo chúng, nằm trên đầu gối Annika mà ngủ.
Pippi đun nóng một nồi nước rõ to, rồi dội lên sàn bếp. Giờ đây nó tụt đôi giày to tướng, đặt ngay ngắn trên đĩa đựng bánh mỳ, rồi buộc hai bàn chải cọ sàn vào đôi bàn chân trần và bắt đầu "trượt băng" khắp sàn bếp, khiến nước kêu lép bép dưới bàn chải.

"Lẽ ra tớ phải trở thành nữ hoàng trượt băng mới phải," nó nói và giơ cao một cẳng chân lên không khí, đến nỗi chiếc bàn chải buộc ở chân trái nó va vỡ một mảng chiếc đèn treo trên trần nhà.

"Ít nhất tớ cũng đủ lộng lẫy và duyên dáng," nó tiếp, và nhảy một cú táo bạo qua chiếc ghế cản trước mặt.

"Thế, giờ thì tha hồ sạch," cuối cùng nó nói và tháo bàn chải khỏi chân.

"Cậu không lau khô sàn đi à?" Annika hỏi.

"Không, mặt trời sẽ lau khô ngay ấy mà," Pippi nói. "Tớ không tin là sàn nhà sẽ cảm lạnh, chỉ cần nó chịu khó vận động một chút."

Thomas và Annika tụt khỏi bàn và hết sức thận trọng bước trên sàn sao cho khỏi ướt chân.

Bên ngoài mặt trời toả sáng trên bầu trời xanh biếc. Đó là một ngày tháng Chín rực rỡ, khiến mọi người cảm thấy thích đi chơi rừng. Pippi nảy ra một ý.

"Các cậu nghĩ sao, bọn mình làm một cuộc du ngoạn nhỏ nhé?"

"Phải đấy," Thomas và Annika reo lên hưởng ứng.

"Các cậu về nhà xin phép mẹ đi, trong khi đó tớ sẽ chuẩn bị một giỏ thức ăn."

Thomas và Annika thấy đề nghị này thật mê li. Chúng chạy về nhà và chỉ lát sau đã quay lại. Pippi đã đứng đợi sẵn trước cổng vườn, với ông Nilsson trên vai, một tay cầm gậy đi rừng, tay kia xách một cái giỏ tướng.

Thoạt tiên lũ trẻ đi dọc một đoạn đường đồng, nhưng rồi chúng rẽ vào một cánh rừng nhỏ, nơi có con đường nhỏ xinh xắn chạy ngoằn ngoèo giữa những cây lê và bụi dẻ. Chúng sắp đi đến một cái cổng thấp, phía sau cổng là một cánh rừng còn đẹp hơn. Nhưng đứng chắn ngay cổng là một con bò cái, mà nó chẳng tỏ vẻ gì là sẽ tránh đi cả. Annika hét đuổi nó, còn Thomas dũng cảm tiến đến tìm cách xua nó đi. Nhưng con bò chẳng thèm nhúc nhích, cứ giương cặp mắt bò to tướng nhìn cả bọn. Để kết thúc câu chuyện, Pippi đặt cái giỏ xuống đất, tiến đến nhấc con bò ra chỗ khác, con bò bối rối bỏ chạy mất giữa những bụi dẻ.

"Cái lũ bò cái đến là bướng," Pippi vừa nói vừa co hai chân nhảy phắt qua cánh cổng thấp. "Chả có gì lạ nếu bọn bò đực phải phát điên lên."

"Rừng nhỏ mới đẹp làm sao!" Annika phấn khởi reo lên, cô bé trèo lên mọi tảng đá mà nó nhìn thấy. Thomas đem theo con dao găm mà Pippi tặng, cậu phạt cho cậu và Annika hai cái gậy đi rừng. Cậu làm ngón cái bị đứt một tẹo, nhưng không sao.

"Đúng là phải nhặt nấm mới được," Pippi nói, tay bẻ một chiếc nấm đá màu nâu rất đẹp. "Tớ muốn xem có ăn được không. Gì chứ không thể uống nó được rồi, tớ biết chắc chắn, vậy nên chẳng còn cách nào khác là ăn nó. Có lẽ tớ ăn được đấy."
Nó cắn một miếng nấm rõ to và nuốt chửng.

"Được đấy!" Nó hoan hỉ khẳng định. "Ừ, nhưng lần sau tụi mình sẽ nấu hẳn hoi," nó nói và ném cái nấm lên cao, bay qua ngọn cây.

"Cậu có gì trong giỏ thế," Annika hỏi. "Có ngon không?"

"Các vàng tớ cũng không nói," Pippi cả quyết. "Trước tiên tụi mình phải tìm được một chỗ thật đẹp để bày ra đã."

Lũ trẻ bắt đầu hăm hở đi tìm một chỗ như vậy. Annika phát hiện ra một tảng đá lớn phẳng phiu, nhưng có bao nhiêu kiến bò xung quanh. "Mà tớ không thích ngồi cạnh lũ kiến, vì tớ có quen chúng đâu," Pippi nói.

"Ừ, rồi chúng lại cắn cho ấy," Thomas bảo.

"Thật sao?" Pippi hỏi. "Thế thì ta cắn lại."

Thomas phát hiện ra một khoảng trống nhỏ giữa mấy bụi dẻ và theo cậu thì cả lũ nên ngồi xuống đấy.

"Thôi đi cậu, ở đấy không đủ ánh sáng mặt trời đâu, mà những đốm tàn nhang của tớ lại đang cần nổi lên," Pippi nói. "Theo tớ, phải có thật nhiều tàn nhang mới xinh."

Cách đó một quãng, có một ngọn núi nhỏ có thể leo lên dễ dàng, thoải mái. Trên núi lại nhô ra một tảng đá nhỏ y hệt cái ban công, chan hoà ánh nắng. Lũ trẻ bèn ngồi xuống đó.

"Bây giờ các cậu phải nhắm mắt lại trong lúc tớ bày biện," Pippi bảo.

Thomas và Annika nhắm mắt chặt hết cỡ, chúng nghe thấy tiếng Pippi mở nắp giỏ và tiếng giấy loạt soạt.

"Một, hai,… mười chín, giờ nhìn được rồi đấy," cuối cùng Pippi bảo.

Chúng mở mắt nhìn. Chúng reo lên hoan hỉ khi thấy các món ngon lành mà Pippi bày ra trên phiến đá nhẵn nhụi. Những chiếc bánh mỳ bơ nhỏ kẹp thịt và đùi lợn muối, một xấp ngồn ngộn bánh trứng rắc đường, mấy cái xúc xích nhỏ màu nâu, ba bát chè dứa. Phải, Pippi đã học được cách nấu ăn với bác đầu bếp trên tàu của bố nó.

"Ô, nghỉ tổng vệ sinh mới thú làm sao," Thomas nói, mồm đầy bánh trứng. "Ngày nào cũng thế mới phải."

"Không, cậu biết đấy, tớ chả khoái cọ sàn đến thế đâu. Kể cũng thú, hẳn rồi. Nhưng ngày nào cũng cọ sàn thì e quá căng."
Cuối cùng lũ trẻ no đến nỗi hầu như không cựa nổi mình nữa.

"Tớ tự hỏi không biết bay có khó không?" Pippi nói, mắt mơ màng nhìn rìa tảng đá nhô ra. Núi đá dốc đứng bên dưới chúng, và còn một khoảng xa nữa mới xuống tới mặt đất.

"Bay xuống hoàn toàn có thể tập được," Pippi tiếp tục. "Chắc chắn bay lên sẽ khó hơn. Nhưng có lẽ ta nên bắt đầu từ dễ đến khó. Tớ nghĩ thế, tớ thử đây."

"Không, Pippi!" Thomas và Annika kêu lên "Ôi, Pippi yêu quý, đừng!"

Nhưng Pippi đã đứng ra mỏm núi.

"Bay đi, chú ruồi xấu xí kia, bay đi, và chú ruồi xấu xí bèn bay," Pippi kêu lên, khi nói đến "bèn bay", nó giang hai tay và bước một bước vào khoảng không. Nửa giây sau nghe cái "thịch" bên dưới. Đó là Pippi rơi xuống đất. Thomas và Annika nằm sấp, kinh hãi nhìn xuống Pippi. Nó đứng dậy, phủi đầu gối. "Tớ quên không vỗ cánh", nó thích thú nói. "Thêm nữa tớ cho rằng tớ quá nặng bụng vì chén nhiều bánh trứng."

Đúng lúc đó lũ trẻ phát hiện ông Nilsson biến đâu mất. Rõ ràng con khỉ đang làm một cuộc du ngoạn nho nhỏ của riêng nó. Lũ trẻ nhớ là ông Nilsson vừa ngồi đó rất thoải mái, miệng cạp cạp cái giỏ đồ ăn, nhưng khi Pippi tập bay thì chúng hoàn toàn quên mất con khỉ. Và giờ đây nó đã biến mất.

Pippi cáu đến nỗi nó quăng luôn một chiếc giày xuống vũng nước lớn. "Không bao giờ nên mang khỉ theo bất cứ đâu," nó nói. "Lẽ ra nó phải ở nhà bắt rận cho con ngựa. Thế mới đáng đời nó," nó tiếp và lội xuống vũng nước để vớt giày lên. Nước ngập tới tận bụng nó.

"Thật ra ta nên tận dụng cơ hội để gội đầu một cái," Pippi nói và vục đầu xuống nước cho tới lúc nước sủi bong bóng lên mới thôi.

"Thấy chưa, lần này khỏi phải đến tiệm gội đầu," nó khoái chí nói khi đã ngẩng lên. Nó trèo lên khỏi vũng nước và đi giày vào. Đoạn cả lũ lên đường tìm ông Nilsson.

"Hãy nghe tiếng lép nhép khi tớ bước đi," Pippi cười. Váy nó vỗ lép nhép, còn chiếc giày lẹp nhẹp nước. "Nghe vui quá thể. Theo tớ, cậu cũng nên thử xem." Pippi bảo Annika bấy giờ đang đi bên cạnh, trông cô rất xinh đẹp với những búp tóc vàng óng như tơ, chiếc váy hồng và đôi giày da trắng muốt.

"Để lần sau đi," Annika tế nhị nói.

Cả lũ đi tiếp.

"Quả có thể phát điên lên được với Ông Nilsson," Pippi nói. "Bao giờ nó cũng giở trò, một lần ở Surabaja, nó trốn tớ bỏ đi, và xin vào chân giúp việc ở nhà một bà goá già… Phần cuối dĩ nhiên là tớ bịa," nó cười bổ sung sau một quãng đường.

Thomas đề nghị mỗi đứa đi một ngả tìm con khỉ. Annika hơi sợ, thoạt đầu cô bé ngần ngại, nhưng Thomas bảo:

"Em không hèn đấy chứ?"

Cố nhiên Annika không thể chấp nhận sự sỉ nhục đó. Thế là ba đứa trẻ đi về ba hướng.

Thomas đi qua một bãi cỏ. Cậu không tìm được Ông Nilsson nhưng trông thấy một thứ khác, một con bò rừng! Hay nói đúng hơn, con bò rừng trông thấy Thomas, và nó không ưa cậu, vì đó là một con bò rừng hung ác, hoàn toàn không yêu trẻ. Đầu cúi thấp, nó lao tới Thomas với tiếng gầm kinh khủng, và cậu bé sợ hãi kêu thét lên, khiến khắp rừng đều nghe thấy. Pippi và Annika cùng nghe thấy, vội vàng chạy lại xem tại sao Thomas lại kêu như vậy. Bấy giờ con bò rừng đã dùng sừng nhấc bổng Thomas lên và hất cậu bay tít trong không trung.

"Một con vật đến là không biết điều," Pippi bảo Annika lúc đó đang khóc lóc, hoàn toàn tuyệt vọng. "Không được phép như vậy. Nó làm bộ quần áo lính thuỷ của Thomas bẩn hết còn đâu. Tớ phải nói chuyện nghiêm túc với con bò rừng ngu ngốc này mới được."

Và nó làm thật. Nó chạy đến túm đuôi con bò mà giật.

"Xin lỗi vì tớ đã xen ngang," Pippi nói và bởi Pippi giật mạnh nên con bò rừng phải quay lại và trông thấy một đứa trẻ khác mà nó cũng muốn dùng sừng hất lên.

"Như đã nói, xin lỗi vì tớ xen ngang," Pippi lại bảo. "Và xin lỗi vì tớ đã bẻ nó," nó thêm, và bẻ nghiến một sừng của con bò rừng. "Năm nay hai sừng không phải là mốt," nó nói. "Năm nay mọi con bò rừng tốt đều chỉ có một sừng. Và nếu như chúng chỉ còn một sừng…" nó vừa tiếp lời vừa bẻ nốt sừng bên kia.

Vì bò rừng không có cảm giác ở sừng, nên con bò không hề hay biết nó đã mất sừng. Nó lại xông đến húc, nếu không phải Pippi mà là đứa trẻ khác, thì đã nát ra với nó. Nhưng với Pippi có thấm tháp gì đâu.

"Ha ha ha, thôi đừng có cù tớ nữa đi!" Pippi kêu lên. "Cậu không biết chứ tớ là chúa có máu buồn. Ha ha, thôi nào, thôi nào, tớ cười đến chết mất!"

Nhưng con bò rừng không chịu thôi, cuối cùng Pippi nhảy lên lưng nó để được yên một lát. Nhưng nào có yên nổi, vì con bò rừng hoàn toàn không thích có Pippi cưỡi trên lưng. Nó hết gồng mình sang trái rồi lại sang phải, để hất Pippi xuống. Nhưng Pippi chỉ việc kẹp chặt hai cẳng chân và yên vị. Con bò rừng lồng lên, chạy ngược chạy xuôi và gầm gào khiến hai lỗ mũi nó như bốc khói. Pippi vừa cười, reo, vừa vẫy Thomas và Annika đứng cách đó một quãng, run như cầy sấy. Con bò rừng vẫn lồng lộn đủ mọi cách tìm cách hất Pippi xuống.

"Tôi đang nhảy múa với người bạn nhỏ của tôi," Pippi hát ư ử và ngồi nguyên tại chỗ. Rốt cuộc con bò mệt lử nằm phục xuống đất, nó cầu mong không phải gặp đứa trẻ nào như thế trên thế gian này. Thêm nữa, chưa bao giờ nó thấy sao trẻ con lại nặng thế.

"Cậu định ngủ trưa bây giờ phải không?" Pippi lịch sự hỏi. "Thế thì tớ không quấy rầy cậu nữa."

Nó tụt khỏi lưng con bò, đi về phía Thomas và Annika. Vừa nãy Thomas có khóc một tẹo. Cậu bị một vết thương ở cánh tay, nhưng Annika đã băng cho cậu bằng cái khăn tay của cô bé và bây giờ cậu đã hết đau.

"Ôi, Pippi," Annika xúc động reo lên khi Pippi lại gần.

"Suỵt," Pippi thì thào, "khéo không bò nó tỉnh dậy. Nó đang ngủ mà đánh thức nó dậy chỉ tổ khiến nó cáu kỉnh thôi."
"Ông Nilsson, ông Nilsson, mày ở đâu?" Một phút sau nó đã gào tướng lên, chẳng hề bận tâm đến giấc ngủ trưa của con bò rừng. "Tụi mình phải về nhà thôi!"

Và quả nhiên, ông Nilsson đang ngồi trên một cây thông. Con khỉ đang gặm đuôi mình, vẻ rất rầu rĩ. Một con khỉ bé nhỏ như nó mà bị bỏ lại trong rừng một mình, thật chẳng thích thú gì. Lúc này nó vọt từ cây thông xuống vai Pippi và vẫy vẫy cái mũ rơm như mọi lần, khi nó đặc biệt hài lòng.

"Sao, lần này mày không trở thành người giúp việc hả," Pippi nói và vuốt lưng con khỉ. "À phải, chuyện đó là bịa," nó thêm. "Ừ, nhưng giả sử mà có thật, thì lại không thể là chuyện bịa được nữa," nó tiếp tục nói ra những suy nghĩ của mình. "Để xem, biết đâu đấy, có khi nó từng là người giúp việc ở Ả Rập thật cũng nên. Bây giờ thì tớ hiểu từ nay trở đi ai sẽ phải làm món thịt băm viên ở nhà tớ rồi."

Đoạn cả lũ lên đường về nhà, Pippi vẫn cứ đi trong bộ váy áo kêu lép nhép, đôi giày lẹp nhẹp, và tóc tai ướt mèm. Thomas và Annika cho rằng chúng vừa được hưởng một ngày tuyệt thú, bất chấp con bò rừng, và chúng cất giọng hát bài hát chúng đã học ở trường. Thực ra đó là một bài hát mùa hè, trong khi bây giờ trời đã sắp sang thu, nhưng chúng vẫn cứ thấy hợp như thường:

Vào ngày hè trời đẹp
Ta dạo khắp núi rừng
Vui hò vang mọi nẻo
Từng tưng, từng tưng.
Dậy thôi, các cậu
Tươi tỉnh lên nào
Ngồi nhà vừa câm lặng
Vừa ngu ngốc làm sao!
Hãy trèo lên đỉnh núi cao
Nhìn xuống cây rừng xanh thẳm
Vào ngày hè trời đẹp
Ta dạo khắp núi rừng
Vui hò vang mọi nẻo
Từng tưng, từng tưng.

Pippi cũng hát, nhưng nội dung bài hát khác hẳn:
Dưới ánh nắng rực rỡ
Dạo quanh rừng có tớ
Thích gì tớ làm hết
Hễ tớ đi: lệt bệt
Hễ tớ chạy: lẹt đẹt
Còn giày tớ
Luôn kêu: lẹp nhẹp
Váy tớ ướt nhép
Con bò rừng ngộ phết!
Tớ khoái nhất cơm nếp
Vào ngày trời đẹp
Rặt tiếng lép nhép cùng lẹp nhẹp.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 19-9-2011 17:17:06 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7
Pippi đi xem Xiếc



 
    Một đoàn xiếc đến biểu diễn ở thị trấn, mọi đứa trẻ đều chạy đến bố mẹ xin phép được đi xem. Thomas và Annika cũng xin và ông bố phúc hậu bèn rút ngay ra mấy đồng bạc đẹp đẽ đưa cho chúng. Nắm chặt tiền trong tay, hai đứa chạy sang nhà Pippi. Pippi đứng ở hiên nhà, bên con ngựa, và đang tết đuôi ngựa thành những cái bím xinh xinh buộc tóc nơ đỏ.

"Tôi nghĩ hôm nay là sinh nhật nó. Vì vậy trông nó phải rõ bảnh."

"Pippi," Thomas thở hổn hển nói, vì cậu vừa chạy thật lực. "Pippi, cậu có muốn cùng bọn tớ đi đến rạp xiếc không?"

"Tớ có thể cùng đi khắp nơi," Pippi nói, "nhưng liệu tớ có thể cùng đến rạp xiết không thì tớ không biết, vì tớ chẳng biết rạp xiết là cái gì cả. Nó có làm mình đau không?"

"Ngốc ơi là ngốc," Thomas nói. "Nó làm gì mà đau! Vui lắm cơ, với nào ngựa, nào hề, cùng những cô rất đẹp đi trên dây và biểu diễn các tiết mục đặc sắc."

"Nhưng phải mất tiền," Annika nói, và xoè bàn tay xinh xinh ra xem hai đồng bạc to sáng nhoáng và hai đồng năm mươi xu còn đấy không.

"Tớ giàu như một nhà ảo thuật, và lúc nào mà tớ chả có thể mua một rạp xiết," Pippi nói, "mặc dù nhà sẽ trở nên chật chội, nếu tớ có thêm ngựa ở đây. Các chú hề và những cô gái đẹp tớ có thể nhét vào trong kho, nhưng với lũ ngựa thì gay go đấy."

"Cậu ngốc thật," Thomas nói. "Cậu không phải mua rạp xiếc. Cậu phải trả tiền để được vào mà nhìn, hiểu chưa?"

"Lạy Chúa che chở," Pippi kêu lên và nhắm tịt mắt lại, "Phải mất tiền mới được nhìn à? Thế mà ở đây thì tớ cứ trợn mắt lên nhìn hết ngày này sang ngày khác. Ai mà biết được tớ đã nhìn mất không biết bao nhiêu là tiền!"

Nó từ từ thận trọng mở một mắt và đảo con ngươi một vòng.

"Mặc kệ, tốn bao nhiêu thì tốn nhưng bây giờ tớ cứ phải nhìn cái đã!"

Nhưng rốt cuộc Thomas và Annika cũng giải thích được cho Pippi thế nào là rạp xiếc, và Pippi bèn mở vali lấy ra mấy đồng tiền vàng. Nó đội lên đầu cái mũ to tướng như cái bánh xe cối xay, đoạn cả lũ chạy đến rạp xiếc.

Trước nhà bạt là một đám đông chen chúc, trước quầy bán vé người người xếp hàng rồng rắn. Cuối cùng đến lượt Pippi. Nó thò đầu vào quầy, chằm chằm nhìn bà lão có nét mặt dễ mến ngồi trong, và bảo:

"Để nhìn bà thì giá bao nhiêu ạ?"

Nhưng bà lão là người nước ngoài nên không hiểu ý Pippi, mà đáp:

"Cô bé ơi, vé hợng nhớt giớ năm đồng, hợng hơi ba đồng, còn đấng một đồng."

"Ra thế," Pippi nói, "nhưng bà phải hứa với cháu là bà sẽ đi trên dây đấy nhé."

Lúc này Thomas bèn xen vào, nói rằng Pippi muốn mua một vé hạng hai. Pippi đưa ra một đồng vàng và bà lão nhìn đồng tiền vẻ ngờ vực. Bà còn cắn thử xem có phải vàng thật không. Cuối cùng bà tin quả thật đấy là vàng, và Pippi được nhận vé. Ngoài ra nó còn được trả lại một đống tiền bằng bạc.

"Cháu biết làm gì với cả đống nhỏ xấu xí màu trắng này?" Pippi tỏ vẻ không vui. "Bà cứ việc giữ lấy, rồi cháu sẽ xem bà làm hai lần nữa vậy. Vé đứng."

Vì Pippi nhất định không chịu nhận tiền trả lại, bà lão bèn đổi cho nó vé hạng nhất, bà cũng đưa cho Thomas và Annika hai vé hạng nhất mà không lấy thêm xu nào. Bằng cách đó, cả ba đứa được ngồi trên những cái ghế đỏ rất đẹp ngay trước sân khấu. Thomas và Annika quay lại nhiều lần để vẫy đám bạn học ngồi tít phía sau.

"Nhà cửa gì trông đến buồn cười," Pippi nói mắt nhìn xung quanh vẻ ngạc nhiên. "Nhưng cứ như tớ thấy thì họ rắc cả mùn cưa trên sàn hết. Tớ không hiểu lắm, nhưng theo tớ thì cứ bẩn bẩn thế nào ấy."

Thomas bèn giải thích cho Pippi rằng trong mọi rạp xiếc sàn nhà đều rải mùn cưa để ngựa có thể đi lại dễ dàng.
"À thế sao," Pippi nói.

Đột nhiên, dàn nhạc của rạp xiếc ngồi trên một bục diễn bắt đầu chơi một bản hành khúc rộn ràng. Pippi vỗ tay như điên và phấn khởi nhún nhảy trên ghế. "Phải trả tiền để nghe nữa chứ, hay là có thể nghe không mất tiền?" Nó hỏi.

Vừa lúc đó, tấm màn căng trước đường vào hậu trường kéo lên và ông giám đốc rạp xiếc trong bộ đuôi tôm đen tuyền, tay cầm roi ngựa, lao ra, theo ông là mười con ngựa trắng với những túm lông chim đỏ trên đầu. Ông giám đốc rạp xiếc vút ngọn roi da, lũ ngựa bèn chạy vòng quanh sàn diễn. Ông lại vút cái nữa, con nào con ấy gác hai chân trước lên khung chắn quanh sàn diễn. Một con ngựa đứng ngay trước chỗ ngồi của ba đứa trẻ. Annika hoàn toàn không thích thấy một con ngựa ngay sát trước mũi mình, cô bé nép người vào ghế, cố né càng xa càng tốt. Nhưng Pippi lại nhoài người về phía trước, nhấc cao chân trước của con ngựa và bảo:

"Xin chào! Tớ phải chào đằng ấy nhiều nhiều, thay mặt con ngựa của tớ. Hôm nay cũng là sinh nhật nó, nhưng nó được tết nơ dưới đuôi chứ không phải trên đầu như đằng ấy."

May phúc là Pippi đã buông chân con ngựa trước khi ông giám đốc đoàn xiếc vụt chiếc roi vào không khí lần nữa, bởi cả lũ ngựa lập tức hạ chân khỏi rào chắn và lại bắt đầu chạy.

Khi tiết mục kết thúc, ông giám đốc đoàn xiếc tiếp tục cúi chào, và lũ ngựa rời sàn diễn. Lát sau, màn lại mở cho một chú ngựa đen bóng như than, với một cô gái đẹp mặc áo lụa màu xanh lá cây bó sát người đứng trên lưng nó. Theo tờ chương trình thì tên cô gái là Cacmensita.

Chú ngựa đi nước kiệu theo vòng tròn trên lớp mùn cưa, còn cô Cacmensita đứng hết sức bình thản, mỉm cười.

Nhưng rồi xảy ra một chuyện. Đúng lúc chú ngựa đi qua chỗ Pippi, có cái gì bay vèo trong không trung, mà đó chẳng phải ai khác ngoài chính Pippi. Giờ đây nó đã đứng sừng sững trên lưng ngựa, sau cô Cacmensita. Thoạt đầu cô Cacmensita bàng hoàng đến nỗi suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa. Rồi cô nổi giận. Cô bắt đầu thò tay ra sau đấm lia lịa để Pippi phải nhảy xuống. Nhưng vô hiệu.

"Bình tĩnh nào, bớt giận xuống vài độ đi," Pippi nói. "Dễ chị tưởng chỉ mình chị có quyền vui thú thôi chắc! Đây cũng trả tiền như ai!"

Lúc này cô Cacmensita chỉ muốn tự nhảy xuống nhưng cũng không nổi, vì Pippi đã vòng tay đường hoàng ôm chặt lấy bụng cô. Thế là mọi người trong rạp xiếc không nhịn được cười. Họ thấy nực cười quá, cái cảnh cô Cacmensita xinh đẹp bị một con bé con tóc đỏ túm chặt lấy, mà cái con bé đứng trên lưng ngựa với đôi giày to tướng ấy trông như thể sinh ra chỉ để biểu diễn trong rạp xiếc.

Nhưng ông giám đốc đoàn xiếc không cười, ông ra hiệu cho người phục vụ vận đồ đỏ giữ con ngựa lại.

"Tiết mục kết thúc rồi sao," Pippi thất vọng hỏi, "Đúng vào lúc đang vui ơi là vui!"

"Đồ phá rối!" Ông giám đốc đoàn xiếc rít qua kẽ răng. "Cút ngay!"

Pippi ỉu xìu nhìn ông ta.

"Có chuyện gì thế ạ?" Nó hỏi. "Sao bác lại cáu kỉnh? Cháu tưởng chúng mình đều muốn vui chơi."

Nó tụt khỏi lưng ngựa, trở về chỗ.

Nhưng bây giờ có hai người giúp việc to lớn đến để tống cổ Pippi ra. Họ túm lấy cô bé, tìm cách nâng bổng nó lên nhưng không xong. Pippi ngồi im không nhúc nhích và bám chặt lấy ghế, không còn cách nào lay chuyển nó khỏi chỗ ngồi mặc dù hai người đã gắng hết sức co kéo. Họ đành nhún vai bỏ đi.

Giữa lúc đó, tiết mục tiếp theo bắt đầu. Đó là cô Envira biểu diễn tiết mục đi trên dây. Cô mặc chiếc váy ngắn bằng voan hồng, tay cầm ô hồng. Với vài bước đi duyên dáng, cô nhảy lên sợi dây. Cô đung đưa cặp giò và biểu diễn mọi tài nghệ. Trông thật hấp dẫn. Cô còn cho thấy thậm chí cô có thể đi giật lùi trên dây. Nhưng lúc cô về lại điểm xuất phát hẹp ở đầu dây và quay mình lại thì đã thấy Pippi đứng lù lù ở đó.

"Chị bảo sao nào?" Pippi hân hoan hỏi khi thấy nét mặt sửng sốt của cô Envira.

Cô Envira chẳng bảo sao cả, mà nhảy xuống khỏi dây, chạy đến ôm lấy cổ ông giám đốc đoàn xiếc vốn là bố cô. Và ông giám đốc lại sai những người giúp việc của ông tống cổ Pippi ra khỏi rạp. Lần này ông cử hẳn năm người, nhưng tất cả những khán giả trong rạp gào lên.

"Để nó yên! Chúng tôi muốn xem cô bé tóc đỏ biểu diễn!"

Rồi họ vừa giậm chân vừa vỗ tay rào rào.

Pippi nhảy lên dây. Và mọi tài nghệ của cô Envira chẳng thấm tháp gì so với khả năng của Pippi. Khi ra tới giữa dây, Pippi chĩa thẳng một cẳng chân lên trời, và cái giày to đoàng của nó xòe ra như mái nhà trên đầu cô bé: Nó lại hơi chúc bàn chân xuống để có thể lấy giày bịt tai lại.

Ông giám đốc đoàn xiếc hoàn toàn không hài lòng với việc Pippi biểu diễn trong rạp của ông. Ông muốn tống cổ con bé. Vậy nên ông lén đến tháo cái máy giữ căng sợi dây cáp, ông tin chắc thế nào Pippi cũng ngã lộn cổ. Thế nhưng không. Pippi lại bắt đầu đung đưa sợi dây. Sợi dây đu lên, hạ xuống, Pippi đu nhanh nữa, nhanh nữa, rồi bất chợt, nó tung mình lên không trung và đậu xuống đúng người ông giám đốc.

Ông giám đốc sợ quá bỏ chạy.

"Một con ngựa hay đáo để," Pippi nói. "Nhưng sao đằng ấy không có bờm gì cả thế?"

Pippi thấy đã đến lúc quay về với Thomas và Annika. Nó trèo từ trên người ông giám đốc, ngồi vào chỗ, và bây giờ sẽ bắt đầu tiết mục tiếp theo. Mất một lúc chờ đợi, vì ông giám đốc rạp xiếc phải đi ra uống một cốc nước và chải lại đầu. Nhưng rồi ông đã quay vào, cúi chào khán giả và nói:

"Thưa quý ông, quý bà! Bây giờ các vị sẽ được thưởng thức kỳ quan lớn nhất của mọi thời đại, người đàn ông khoẻ nhất thế giới, lực sĩ Adolf, đến nay chưa từng biết thua là gì. Xin mời, thưa quý ông quý bà, lực sĩ Adolf có mặt."

Trên sàn diễn xuất hiện một gã đàn ông khổng lồ. Gã mặc bộ quần áo nịt màu da người, trước bụng là một tấm da báo. Gã cúi chào khán giả, vẻ hết sức mãn nguyện.

"Quý vị hãy xem, thế này mới là cơ bắp chứ," ông giám đốc đoàn xiếc vừa nói vừa ẩn vào cánh tay lực sĩ Adolf, nơi các bắp thịt cuồn cuộn nổi dưới làn da.

"Và bây giờ, thưa quý ông quý bà, tôi xin đưa ra một lời mời hấp dẫn: Ai trong số quý vị dám ra đấu vật với lực sĩ Adolf, ai dám thử khuất phục người đàn ông khoẻ nhất thế giới? Một trăm đồng thưởng cho ai hạ được lực sĩ Adolf. Một trăm đồng, quý vị lưu ý cho, thưa quý ông quý bà. Xin mời! Ai ra nào?"

Chả ai trả lời.

"Ông ta bảo cái gì vậy?" Pippi hỏi.

"Ông ta bảo ai quật ngã được cái nhà ông to lớn kia sẽ được nhận một trăm đồng," Thomas nói.

"Tớ thừa sức," Pippi nói. "Nhưng tớ thấy quật ngã chú ấy thì khổ thân quá, trông chú ấy dễ mến đấy chứ."

"Thôi đi cậu, cậu thừa sức thế nào được," Annika nói, "đó là người đàn ông khoẻ nhất thế giới cơ mà!"

"Đàn ông à, phải," Pippi nói. "Nhưng tớ là cô gái khoẻ nhất thế giới, cậu nên nhớ thế!"

Trong lúc đó lực sĩ Adolf đang mải nâng những quả tạ to đùng và bẻ cong những thanh sắt dày để phô diễn sức mạnh.

"Nào, thưa quý vị khán giả," ông giám đốc đoàn xiếc kêu to, "nếu quả thật ở đây không có ai muốn nhận một trăm đồng, thì bắt buộc tôi phải giữ chúng!" Ông ta vẫy vẫy tờ giấy bạc một trăm.

"Không, quả thật, cháu không nghĩ thế," Pippi vừa nói vừa trèo qua rào chắn, lên sàn diễn.

Ông giám đốc đoàn xiếc cực kỳ bối rối khi trông thấy cô bé.

"Cút! Xéo ngay! Tao không muốn nhìn mặt mày nữa!" Ông thì thào.

"Sao lúc nào bác cũng cau có thế," Pippi nói đầy vẻ trách móc. "Cháu chỉ muốn đọ sức với lực sĩ Adolf thôi mà."

"Đây không phải là chỗ để đùa," ông giám đốc nói. "Đi đi, trước khi lực sĩ Adolf nghe thấy những lời hỗn láo của mày?"

Nhưng Pippi đã bước qua ông giám đốc đoàn xiếc, tiến thẳng tới trước mặt lực sĩ Adolf. Nó nắm bàn tay to bè của gã, nhiệt tình lắc lấy lắc để.

"Thế nào, hai ta cùng đấu một keo chứ, chú và cháu ấy?"

Lực sĩ Adolf nhìn cô bé chẳng hiểu gì sất.

"Một chút nữa là cháu sẽ bắt đầu," Pippi nói.

Và y lời nó, Pippi bắt đầu cuộc đấu vật chính quy với lực sĩ Adolf, mọi người chưa kịp theo dõi đã thấy nó quật ngã gã trai nằm xuống thảm. Lực sĩ Adolf nhảy bật dậy, mặt đỏ lựng.

"Hoan hô, Pippi!" Thomas và Annika gào lên. Tất cả khán giả trong rạp đều nghe thấy, họ cũng gào theo: "Hoan hô, Pippi!"
Ngồi trong rào chắn, ông giám đốc đoàn xiếc vặn hai tay vào nhau. Ông điên lên vì giận. Nhưng lực sĩ Adolf còn điên máu hơn. Suốt đời gã, chưa bao giờ gã phải chịu một sự sỉ nhục gớm ghê đến thế. Và giờ đây gã muốn tỏ cho con bé tóc đỏ này thấy thực sự lực sĩ Adolf là một tay thế nào. Gã nhảy xổ tới cô bé, túm lấy nó. Nhưng Pippi cứ đứng trơ trơ như một tảng đá.

"Chú có thể làm tốt hơn đấy," nó nói để động viên gã. Nhưng rồi nó vùng khỏi tay gã và nháy mắt sau, lực sĩ Adolf đã lại sóng soài trên tấm thảm. Pippi đứng cạnh chờ đợi. Nó chẳng phải chờ lâu. Gã gầm lên và lại xông vào nó.

"Ái chà chà, ái chà chà," Pippi nói.

Tất cả mọi người trong rạp xiếc vừa giậm chân vừa tung mũ về phía Pippi, miệng hét: "Hoan hô Pippi!"

Khi lực sĩ Adolf nhào tới Pippi lần thứ ba, nó bèn nâng bổng gã trên hai cánh tay và cứ thế giơ gã trên cao đi vòng quanh sàn diễn. Đoạn nó lại đặt gã nằm nguyên chỗ.

"Nào, ông chú bé bỏng, cháu nghĩ ta dừng ở đây thôi," nó nói. "Gì thì gì, chẳng còn trò nào thú hơn từ nãy đến giờ nữa đâu mà."

"Pippi thắng rồi! Pippi là người thắng cuộc!" Tất cả mọi người trong rạp gào lên. Lực sĩ Adolf lủi rõ nhanh. Và ông giám đốc đoàn xiếc buộc phải đến bên Pippi trao cho nó tờ giấy bạc một trăm, mặc dù trông ông như chỉ muốn ăn sống nuốt tươi nó.

"Xin mời, cô bạn của tôi, xin mời, một trăm đồng!"

"Cái này á?" Pippi khinh thường đáp. "Cháu biết làm gì với cái tờ giấy vứt đi này kia chứ? Bác cứ việc giữ lấy nó mà gói cá muối cũng được, nếu bác thích."

 Đoạn nó về chỗ.

"Cái trò xiết này kéo dài đáo để," nó bảo Thomas và Annika. "Chợp mắt một lát cũng chẳng hại gì. Nhưng nếu có thêm trò gì mà tớ có thể giúp một tay, thì đánh thức tớ với nhé."

Đoạn nó ngả người ra ghế và ngủ liền. Nó nằm đó mà ngáy, trong khi các chú hề, những nhà nuốt kiếm và nuôi dạy rắn biểu diễn tài nghệ của họ cho Thomas, Annika và mọi người khác trong rạp xem.

"Nhưng dẫu sao anh vẫn thấy Pippi tài nhất," Thomas rỉ tai Annika.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 21-9-2011 16:57:46 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 8: Pippi được Kẻ trộm đến thăm


Sau bữa Pippi ra mắt ở rạp xiếc, người ở thị trấn không ai không biết cô bé khoẻ kinh khủng. Thậm chí báo chí cũng nhắc đến nó. Nhưng những người sống tại vùng khác cố nhiên không biết Pippi là ai.


Một tối mùa thu tối tăm nọ, có hai gã lang thang đi trên con đường chạy qua Biệt thự Bát nháo. Đó là hai tên trộm tồi tệ, định bụng làm chuyến xuyên vùng này để nhòm ngó xem có gì xoáy được không. Chúng thấy cửa sổ Biệt thự Bát nháo đỏ đèn và quyết định vào đó xin bánh ăn.


Tối hôm ấy Pippi rải tất cả số tiền vàng của mình lên sàn bếp ngồi đếm. Thật ra cô bé tính toán chẳng giỏi giang gì cho lắm, nhưng nó cứ thử. Theo thứ tự mà đếm thôi.


"… bảy mươi-năm, bảy mươi-sáu, bảy mươi-bảy, bảy mươi-tám, bảy mươi-chín, bảy mươi-mười, bảy mươi-mười một, bảy mươi-mười hai, bảy mươi-mười ba, bảy mươi-mười bảy, bật lên trong cổ họng đúng là bảy mươi! Chúa ôi, chắc rồi cũng phải có số nào khác chứ cứ đếm mãi như thế này thì… Ô, mình nhớ ra rồi, một trăm lẻ tư, một nghìn. Nhiều tiền thật đấy." Pippi hài lòng nói.


Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa.


"Mời vào, hoặc cứ ở ngoài, tuỳ thích," Pippi gọi với ra. "Tớ chả ép ai bao giờ."


Cửa mở, cả hai gã lang thang bước vào. Thật chẳng khó để đoán xem chúng có trố mắt lên không, khi nhìn thấy một cô bé con tóc đỏ hoàn toàn một mình, đang ngồi dưới đất đếm tiền.


"Cháu ở nhà có một mình thôi sao?" Chúng hỏi đầy mưu mô.


"Đâu có," Pippi đáp. "Ông Nilsson cũng ở nhà."


Hai tên trộm không thể biết ông Nilsson là một con khỉ nhỏ lúc này đang nằm đắp chăn búp bê trong chiếc giường quét sơn xanh của nó mà ngủ. Chúng nghĩ bụng ông chủ nhà tên là Nilsson, và nháy mắt cho nhau đầy ý nghĩa.


"Lát nữa ta có thể quay lại," chúng ngầm bảo nhau bằng mắt, nhưng với Pippi chúng lại nói:


"Phải, bọn anh vào cốt để hỏi giờ đồng hồ."


Chúng hăng đến nỗi quên cả xin bánh.


"Trai tráng lực lưỡng như các anh mà không biết đồng hồ là gì?" Pippi nói. "Chả hiểu các anh đã được dạy dỗ như thế nào? Đồng hồ là một vật tròn xinh xắn, luôn nói tích tắc và cứ chạy, chạy mãi mà chẳng bao giờ ra đến cửa. Nếu các anh còn câu đố nào nữa, thì xin cứ việc," Pippi khuyến khích.


Hai gã lang thang cho rằng Pippi còn quá nhỏ để có thể biết giờ giấc, chúng chẳng nói chẳng rằng quay lưng bỏ ra ngoài.
"Em không đòi hỏi các anh phải đặc biệt lịch sự, nhưng chí ít các anh cũng có thể nói một câu cảm ơn chứ!" Pippi gọi với theo. "Chúc thượng lộ bình an!" Và nó lại quay vào đếm tiền.


Thở phào khi ra đến ngoài, hai gã lang thang xoa tay khoái chí.


"Cậu đã thấy bao nhiêu là tiền rồi chứ? Chúa ơi!" Một gã nói.


"Ừ, thỉnh thoảng cũng phải gặp may," gã kia đáp. "Việc duy nhất bọn ta cần làm là chờ cho con bé và cái lão Nilsson ấy ngủ đi đã. Rồi ra sẽ lẻn vào, xoáy cả bọc."


Chúng ngồi xuống dưới một gốc dẻ trong vườn và chờ. Trời mưa, mà chúng thì đói cồn cào. Tình cảnh của chúng quả tình khốn khổ, nhưng nghĩ đến cả đống tiền, chúng vẫn vui vẻ được.


Những biệt thự xung quanh lần lượt tắt đèn, nhưng từ Biệt thự Bát nháo ánh sáng vẫn hắt ra. Cụ thể là Pippi đang tập nhảy điệu Scotland, và nó không muốn đi ngủ chừng nào chưa biết chắc là nó đã nhảy thạo.


Cuối cùng, cả Biệt thự Bát nháo cũng chìm trong bóng tối.


Hai gã lang thang chờ thêm một chốc cho chắc là ông Nilsson đã ngủ. Rồi chúng len vào lối cửa bếp và chuẩn bị tinh thần phá khoá bằng dụng cụ nhà nghề. Nhưng một trong hai gã – gã tên là Bloom – tình cờ nắm vào quả đấm cửa: thì ra cửa không khoá.


"Chắc hẳn bọn người này không có trí khôn," gã thì thầm với tay đồng bọn. "Có Chúa chứng giám, cửa mở!"


"Càng hay cho tụi mình," gã kia đáp – gã tóc đen, vốn được đồng bọn gọi là Karlsson - Sấm sét.



Karlsson - Sấm sét bật đèn pin lên, và hai gã lẻn vào bếp. Trong bếp không có ai. Ở buồng bên cạnh là giường của Pippi, cùng chiếc giường bé xíu của Ông Nilsson nữa.



Karlsson - Sấm sét mở cửa, thận trọng ngó vào. Trong buồng yên tĩnh, lặng lẽ, gã bèn dùng đèn pin rọi xung quanh. Khi ánh đèn rọi vào giường Pippi, cả hai gã lang thang kinh ngạc vì không thấy gì khác ngoài hai bàn chân kê trên gối. Như lệ thường, đầu Pippi rúc trong chăn, ở cuối chân giường.


Hai tên trộm lẻn vào.


"Chắc đó là con bé," Karlsson - Sấm sét thì thào bảo gã Bloom. "Và hẳn là nó đã ngủ say. Nhưng lão Nilsson nấp ở đâu nhỉ?"


"Ông Nilsson, xin gọi cho như thế!" Giọng Pippi bình thản vọng ra từ trong chăn. "Ông Nilsson nằm trong cái giường búp bê nhỏ xíu sơn xanh ấy."


Hai gã lang thang hoảng sợ suýt nữa thì bỏ chạy. Nhưng rồi chúng chợt nhớ Pippi bảo rằng ông Nilsson nằm trong giường búp bê. Dưới ánh đèn pin, chúng nhìn thấy cái giường búp bê và chú khỉ nằm trong. Karlsson - Sấm sét không sao nhịn được cười.


"Ê Bloom," gã nói, "Ông Nilsson là một con khỉ ranh! Ha ha ha!"


"Chứ sao, thế anh tưởng là cái gì?" Lại tiếng Pippi bình thản vọng từ dưới chăn. "Một cái máy cắt cỏ chắc?"


"Bố mẹ mày không có nhà à?" Bloom hỏi.


"Không," Pippi nói. "Họ đi rồi. Đi hẳn rồi."


Karlsson - Sấm sét và Bloom hoan hỉ tới mức cười khùng khục.


"Nghe đây, bé con," Karlsson - Sấm sét bảo, "lại đây nào, bọn anh muốn nói chuyện với mày."


"Không, em đang ngủ," Pippi nói. "Lại câu đố chứ gì? Vậy trước tiên các anh thử đoán xem: cái đồng hồ gì mà cứ chạy, chạy mãi, không bao giờ ra tới cửa?"


Nhưng bây giờ Bloom cương quyết giật cái chăn khỏi giường Pippi.


"Anh có nhảy được điệu Scotland không?" Pippi hỏi và nghiêm trang nhìn vào mắt gã. "Em nhảy được!"


"Mày hỏi nhiều quá," Karlsson - Sấm sét bảo. "Bọn anh cũng có thể hỏi một chút được chứ? Tỉ như mày cất chỗ tiền ban nãy rải sàn nhà vào đâu rồi?"


"Trong vali trên nóc tủ kia kìa," Pippi đáp, trung thành với sự thực. Karlsson - Sấm sét và Bloom ngoác miệng cười.


"Anh hy vọng mày không phản đối nếu bọn anh lấy tiền đi," Karlsson - Sấm sét nói.


"Vâng, xin cứ việc." Pippi đáp. "Tất nhiên là không rồi."


Bloom bèn đi lại tủ lấy chiếc vali xuống.


"Em hy vọng anh cũng không phản đối nếu em lấy lại, anh bạn nhỏ," Pippi nói. Nó tụt khỏi giường, bật đèn và tiến lại Bloom. Bloom không rõ sự thể diễn biến thế nào, nhưng một, hai, ba, chiếc vali đã lại ở trong tay Pippi.


"Đừng có đùa," Karlsson - Sấm sét tức giận nói. "Đưa chiếc vali đây!"


Gã nắm chặt cánh tay Pippi và tìm cách giật lại miếng mồi thèm khát.


"Này thì đùa này, này thì đùa này," Pippi nói và nhấc Karlsson - Sấm sét đặt lên nóc tủ. Một phút sau Bloom cũng ngồi trên đó.


Cả hai gã lang thang thấy sợ. Chúng bắt đầu hiểu răng Pippi không phải là một cô bé con bình thường. Nhưng chiếc vali thu hút chúng và chúng quên cả sợ hãi.


"Một, hai, ba, nào!" Karlsson - Sấm sét gầm lên, và chúng phi từ trên tủ xuống, xông vào Pippi tay đang xách chiếc vali. Nhưng Pippi đã dùng ngón tay trỏ gẩy mỗi tên bắn vào một góc. Hai gã chưa kịp đứng dậy thì Pippi đã lấy ra một sợi thừng và nhanh như chớp, trói nghiến tay chân hai gã lại.


Giờ đây những lời nỉ non chợt tuôn ra như từ một những cái miệng khác hẳn.


"Cô gái tốt bụng, quý mến ơi!" Karlsson - Sấm sét van nài, "xin tha lỗi cho chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa vui thôi mà. Xin cô đừng xử ác với chúng tôi. Chúng tôi chỉ là hai gã lang thang khốn khổ, mò vào cốt xin chút gì ăn cho ấm bụng."


Bloom thậm chí còn rỏ ra mấy giọt nước mắt.


Pippi đặt lại chiếc vali ngay ngắn trên nóc tủ. Đoạn nó quay sang đám tù binh của mình.


"Có ai trong các anh nhảy được điệu Scotland không?"


"C…có," Karlsson - Sấm sét nói, "tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhảy được."


"Ồ, tuyệt quá," Pippi vỗ tay nói. "Chúng mình nhảy một chút được chứ? Em vừa dạy cho em nhảy xong, các anh nên biết nhé!"


"Vâng, rất hân hạnh," Karlsson - Sấm sét hơi lúng túng nói.


Thế là Pippi lấy một cái kéo to cắt sợi thừng mà nó đã dùng để trói các vị khách của mình.


"Nhưng chúng mình không có nhạc," Pippi lo lắng bảo.


Nhưng nó đã nảy ra một ý.


"Anh có thể thổi kèn trên lược được chứ?" Nó hỏi Bloom. "Còn em sẽ nhảy với anh này." Nó chỉ vào Karlsson - Sấm sét.


Vâng, tất nhiên Bloom có thể thổi kèn trên lược. Gã thổi váng cả nhà. Ông Nilsson ngái ngủ ngồi bật dậy trên giường và thấy ngay Pippi đang quay vòng tròn với Karlsson - Sấm sét. Pippi nhảy hăng đến nỗi nếu ngừng lại thì nó sẽ không chịu nổi.


Cuối cùng Bloom không muốn tiếp tục thổi trên lược nữa. Vì gã cả quyết rằng gã rát miệng kinh khủng. Còn Karlsson - Sấm sét thì mỏi nhừ hai cẳng chân, gã đã lang thang cả ngày trên đường đất rồi còn gì.


"Ồ, ông anh thân mến, chỉ một tẹo nữa thôi mà," Pippi nài và tiếp tục nhảy. Bloom và Karlsson - Sấm sét chẳng còn cách nào khác là tiếp tục.


Đến ba giờ sáng, Pippi bảo:


"Ôi, em có thể nhảy đến tận thứ Năm cũng được. Nhưng có lẽ các anh đã mệt và đói rồi!"


Đúng quá, mặc dù hai gã hầu như chẳng dám hé răng. Nhưng Pippi đã lấy từ kho thực phẩm ra nào bánh mỳ, pho mát, bơ, đùi lợn muối, thịt rán để nguội, và sữa, rồi cả bọn ngồi vào bàn ăn. Bloom, Karlsson - Sấm sét, và Pippi, cả bọn ăn no gần vỡ bụng. Pippi rót ít sữa vào một bên tai nó.


"Chống thủng màng nhĩ tốt lắm đấy," nó nói.


"Cô bé đáng thương, em bị thủng màng nhĩ đấy sao?" Bloom hỏi.


"Không," Pippi đáp, "nhưng biết đâu sẽ có lúc."


Cuối cùng cả hai gã lang thang đứng dậy, hết sức cảm ơn về bữa ăn và xin phép được chia tay.


"Các anh đến đây mới vui làm sao! Các anh phải đi thật rồi à?" Pippi tiếc rẻ nói.


"Em chưa từng thấy ai có thể nhảy điệu Scotland tài như anh, viên kẹo nhỏ của em ạ," nó bảo Karlsson - Sấm sét.


Còn với Bloom, nó nói: "Hãy tập thổi lược thật chăm vào, rồi anh sẽ thấy không bị rát miệng nữa."


Đúng lúc hai gã ra đến cửa, Pippi chạy bổ theo, trao cho mỗi tên một đồng tiền vàng.


"Các anh đã kiếm được chúng một cách chính đáng," nó nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 23-9-2011 16:40:47 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 9: Pippi dự Tiệc ngọt

Mẹ của Thomas và Annika mời mấy bà bạn đến dùng tiệc ngọt, và bởi bà làm rất nhiều bánh, bà cho rằng Thomas và Annika có thể mời cả Pippi nữa. Bọn trẻ sẽ chơi với nhau và không gây phiền hà ai nữa.


Thomas và Annika cực kỳ vui sướng khi nghe mẹ nói thế, chúng lập tức phóng sang nhà Pippi để mời cô bé. Pippi ở ngoài vườn, đang tưới mấy khóm hoa còn sót lại bằng một cái bình tưới cũ gỉ mèm.


Vì mấy hôm nay mưa như trút, Thomas bảo Pippi có lẽ hoàn toàn chẳng cần thiết phải tưới hoa.


"Phải, cậu nói thì dễ lắm," Pippi cau có đáp. "Nhưng nếu tớ đã nằm thao thức suốt đêm, khấp khởi mong trời sáng để dậy tưới hoa, thì đừng hòng tớ chịu để cho vài hạt mưa ranh ngăn cản tớ. Cậu nên nhớ như vậy."


Lúc này Annika mới thông báo cái tin tuyệt vời về bữa tiệc ngọt.


"Tiệc ngọt… tớ ấy à?" Pippi kêu lên, nó bối rối tới mức lẽ ra phải tưới vào bụi hồng như dự định thì nó lại bắt đầu tưới vào Thomas. "Ôi, sẽ như thế nào nhỉ! Trời ơi, tớ bối rối quá! Thử nghĩ mà xem, nếu tớ không biết cách cư xử khéo léo thì sao."


"Nhưng chắc chắn là cậu biết," Annika nói.


"Đừng có tin chắc thế," Pippi nói. "Tớ sẽ cố, cậu có thể tin tớ, nhưng đã bao lần tớ nhận thấy mọi người cho rằng tớ không biết cách cư xử, mặc dù tờ luôn hết sức cố gắng tỏ ra là con người lịch sự. Dạo ở trên biển, bọn tớ đâu có coi trọng những chuyện này đến thế. Nhưng tớ hứa với các cậu, sẽ ăn mặc chỉnh tề, để các cậu không phải xấu hổ vì tớ."


"Tuyệt lắm." Thomas nói, đoạn cậu và Annika chạy dưới mưa về nhà.


"Ba giờ chiều nay, đừng quên đấy!" Annika ló ra từ dưới ô, dặn với.


Đúng ba giờ chiều, một cô gái cực kỳ chải chuốt bước lên bậc cửa của biệt thự gia đình Settergren. Đó là Pippi Tất dài. Nhân dịp long trọng này, mớ tóc đỏ được nó bỏ xoã, ôm lấy đôi vai như bờm sư tử. Miệng nó được tô bằng bút chì đỏ, đỏ chót, cặp lông mày bôi đen bằng nhọ nồi trông dữ dằn phát khiếp. Móng tay cũng được tô bằng bút chì đỏ, còn trên giày, nó buộc hai cái nơ to tướng màu xanh lá mạ.


"Mình tin rằng mình sẽ là người bảnh nhất bàn tiệc," Pippi lẩm bẩm vẻ mãn nguyện khi bấm chuông ngoài cửa.


Trong phòng khác nhà Settergren, ba quý bà sang trọng, Thomas, Annika và mẹ chúng đang ngồi. Một bàn tiệc lộng lẫy bày ra, ngọn lửa cháy trong lò sưởi. Mấy bà chuyện trò khe khẽ, trong khi Thomas và Annkia đang ngồi trên sofa giở xem một cuốn album. Tất cả cực kỳ thanh bình. Nhưng bỗng chốc, sự thanh bình ấy bị phá vỡ:


"Chú ý!"


Một tiếng hô khẩn thiết vọng đến từ hành lang, nháy mắt sau Pippi Tất dài xuất hiện trên ngưỡng cửa. Nó gào to và bất ngờ tới mức mấy bà giật thót cả người.



"Đơn vị tiến lên, bước!" Tiếng hô tiếp theo vang lên và Pippi tiến lại bà Setterglen với bước đi nhịp nhàng, hùng dũng. Nó đưa cả hai tay nắm lấy tay bà, nhiệt thành lắc lấy lắc để.


"Quả tình cháu rất nhút nhát," nó nói, "nếu cháu không tự ra lệnh cho mình, thì có lẽ cháu cứ đứng ngoài hành lang mà chẳng dám vào mất."



Đoạn nó chạy lên mấy người đàn bà, hôn vào má họ.


"Duyên dáng, duyên dáng quá, rất hân hạnh," nó nói, vì đã từng nghe một đức ông sang trọng chào một quý bà như vậy. Rồi nó ngồi xuống.


Bà Setterglen vẫn tưởng bọn trẻ sẽ lên phòng của Thomas và Annika, nhưng Pippi vẫn cứ thản nhiên ngồi nguyên chỗ, chống tay lên đầu gối, nhổm dậy nhòm vào bèn tiệc và bảo: "Trông ngon thật đấy! Bao giờ thì ta bắt đầu?"


Đúng lúc đó Ella, chị giúp việc của gia đình, bưng ấm cà phê vào. Bà Settergren nói:


"Xin mời!"


"Cháu trước tiên!" Pippi kêu lên và nhảy hai bước đến bên bàn. Nó ra sức chất đầy bánh ngọt vào đĩa của mình, nén năm viên đường vào một tách cà phê, trút vợi nửa bình váng sữa vào cái tách, đoạn cùng toàn bộ chiến lợi phẩm rút lui về chỗ của mình, trước khi mấy bà kịp ngồi vào bàn.


Pippi duỗi dài hai cẳng chân, kẹp đĩa bánh giữa các đầu ngón chân. Nó tọng bánh đầy mồm đến nỗi không nói được nữa, mặc dù nó cố mở miệng. Loáng cái, nó đã nuốt gọn cả đãi bánh của mình. Nó đứng lên, gõ vào đĩa như gõ mõ, tiến lại bàn xem có còn miếng bánh ngọt nào không. Mấy bà nhìn nó khó chịu, song Pippi chẳng nhận thấy. Vừa nói như khướu nó vừa đảo quanh bàn, nhặt chỗ này một miếng bánh, chỗ kia một miếng bánh.


"Thật đáng yêu là đã mời cháu," nó nói. "Cháu vui mừng ghê lắm, vì cháu chưa được mời đến tiệc ngọt nào cả."



Trên bàn có một chiếc bánh kem lớn với miếng mứt màu đỏ ở giữa. Pippi chắp tay sau lưng ngắm chiếc bánh. Bỗng nó cúi xuống, ngoạm vào miếng mứt. Nhưng nó vục mặt xuống hơi vội vàng, khi ngẩng đầu lên, mặt nó trát đầu những kem.
Thomas và Annika ngồi đó, kinh hãi giương mắt lên nhìn Pippi.



"Ha ha ha," Pippi cười, "bây giờ bọn mình có thể chơi trò bịt mắt bắt dê được đấy. Bọn mình có sẵn người bị bịt mắt rồi. Tớ chẳng nhìn thấy gì sất."



Nó thè lưỡi, liếm sạch chỗ kem trên mặt.



"Đúng là rủi ro kinh khủng," nó nói. "Nhưng cái bánh hỏng rồi còn đâu, thôi để cháu ăn nốt cho cũng được."


Và y như lời, nó cầm đĩa xông vào chiếc bánh, nhoáng cái, chiếc bánh biến mất.


Pippi mãn nguyện vỗ vỗ bụng. Bà Settergren đang ở ngoài bếp nên không hề hay biết chuyện rủi ro xảy ra với chiếc bánh kem. Nhưng những bà khác nhìn Pippi hết sức nghiêm khắc. Họ cũng thèm được nếm bánh kem lắm chứ. Pippi nhận thấy họ có vẻ phật lòng, nó bèn quyết định động viên họ.


"Thôi các bác chẳng nên buồn vì một chuyện không mau cỏn con như thế", nó nói giọng an ủi. "Cái chính là không ai việc gì. Mà ngồi ở tiệc ngọt thì phải vui vẻ lên chứ."



Nó nhấc lọ đường khỏi bàn và rắc bao nhiêu đường xuống sàn nhà.



"Các bác nghĩ mà xem, đây là đường bột," nó nói. "Vậy thì cháu làm đúng quá. Cháu rất muốn biết người ta mua đường bột để làm gì nếu không phải là để rắc?"



"Cô đã lần nào nhận thấy đi trên sàn rắc đầy đường là hết sức kỳ cục chưa?" Các bà khách hỏi nó.


"Cố nhiên còn nhộn hơn nữa nếu đi chân đất," nó tiếp tục, cởi tuột cả tất lẫn giày. "Cháu nghĩ là các bác cũng nên thử xem, vì không thể tưởng tượng nổi cái gì thú hơn nữa đâu, các bác cứ tin lời cháu đi."


Nhưng vừa hay bà Settergren bước vào, khi nhìn thấy đường tung toé, bà nắm chặt tay Pippi dẫn nó lại ngồi ghế sofa với Thomas và Annika. Đoạn bà quay lai chỗ mấy bà khách, mời họ dùng thêm cà phê. Chuyện cái bánh kem biến mất khiến cho bà vui sướng, vì bà ngỡ nó vừa miệng các vị khách tới mức họ đã chén sạch sành sanh.


Pippi, Thomas và Annika chuyện trò khe khẽ trên ghế sofa. Lửa bập bùng trong lò sưởi. Các bà uống thêm cà phê, và tất cả trở lại yên tĩnh, thanh bình. Rồi vẫn như thường diễn ra quanh các bàn tiệc ngọt, các bà bắt đầu kể lể về những người giúp việc của mình. Hẳn những chị giúp việc không hài lòng về họ, và các bà nhất trí rằng thực ra chẳng cần có người giúp việc. Có lẽ tốt hơn hết là cứ tự làm lấy cả, bởi như vậy ít nhất cũng biết chắc mọi việc sẽ được chu tất đâu ra đấy.


Pippi ngồi trên ghế sofa lắng nghe, sau khi các bà đã kể lể một hồi, nó nói:


"Một dạo bà nội cháu có một chị ở gái tên là Mali. Ngoài hai bàn chân nẻ nứt nẻ toác, chị ta chẳng có nhược điểm gì. Điều ngu ngốc nhất là hễ cứ có người lạ đến, chị ta lại chạy ra và bắt đầu sủa. Ồ, chị ta sủa mới ghê chứ! Khắp vùng đều nghe thấy. Nhưng chị ta làm thế chẳng qua để đùa chơi. Mặc dù những người lạ chẳng phải lúc nào cũng hiểu cho. Lần nọ có một bà già vợ mục sư tới thăm bà nội, đúng sau khi Mali vừa vào làm trong nhà ít bữa, và khi Mali chạy đến bắt đầu sủa thì cái bà mục sư ấy rú lên một tiếng khủng khiếp, khiến Mali sợ hết hồn, đến nỗi sau đó chị ta phải nằm liệt giường. Hôm ấy bà nội phải tự gọt khoai tây mới được một lần gọt chu tất đâu ra đấy. Bà gọt khéo đến nỗi hầu như chẳng còn tí khoai tây này, khi bà gọt xong thì chỉ còn rặt những vỏ! Nhưng bà vợ mục sư không bao giờ còn đặt chân tới nhà bà nội. Bà ta không biết thế nào là đùa, cũng không hiểu Mali, chị người ở thích đùa và vui tính đến thế!"


Pippi ngó quanh, cười thân thiện.


"Phải, đấy là Mali, chính thế." Và nó ngoáy ngón tay cái. Các bà làm ra vẻ không hề nghe thấy gì. Họ tiếp tục câu chuyện.



"Giá như ít ra chị Rôda nhà tôi là một người sạch sẽ," bà Bergin nói, "thì có lẽ tôi cũng giữ chị ta lại đấy."


"Thế thì nhẽ ra bác phải trông thấy Mali," Pippi xen vào. "Mali bẩn tới mức hoá ra lại trở thành niềm vui thật sự, bà nội bảo vậy. Một thời gian dài bà nội cứ đinh ninh chị ta là một người da đen, vì da chị ta đen thui thủi, nhưng thực ra đó chỉ là lớp ghét lưu cữu. Và một lần, trong một cuộc hội hè ở khách sạn thành phố, chị ta còn được nhận giải nhất vè móng tay móng chân bẩn. Phải, nói có trời đất chứng giám, chị ta mới bẩn làm sao!" Pippi thích thú nói.


Bà Settergren ném sang nó một cái nhìn nghiêm khắc.



"Các chị thử tưởng tượng," bà Granthee nói, "mới đây, tối hôm nọ, chị Brigitte nhà tôi đi chơi, chị ta cứ thản nhiên lấy cái áo dài lục xanh của tôi ra mà diện. Các chị bảo thế có quá đáng không?"



"Đúng, thật là quá đáng," Pippi nói. "Cứ như cháu nghe thấy, thì chị chàng có vẻ cùng một giuộc với chị Mali lắm. Bà nội có một cái áo lót màu hồng mà bà rất quý. Nhưng chết một nỗi Mali cũng mê cái áo. Thế là sáng nào bà nội và Mali cũng cãi nhau xem ai được mặc nó. Rốt cuộc hai người đi đến thoả thuận là để cho công bằng, họ sẽ thay nhau diện cái áo. Nhưng các bác thử tưởng tượng xem, Mali mới cứng cổ cứng đầu làm sao! Có lần không phải lượt chị ta, chị ta cũng chạy đến và bảo: Hôm nay sẽ không có món củ cải nghiền, nếu như cháu không được mặc cái áo lót bông màu hồng! Chà, bà nội biết làm sao đây? Củ cải nghiền là món ưa thích nhất của bà. Bà chả có cách nào khác là đưa áo cho Mali. Và sau khi đã sung sướng diện cái áo vào, chị ta nhanh nhẹn và hăm hở vào bếp, ra tay đánh củ cải, hăng đến nỗi bắn tung toé cả lên tường."



Im lặng hồi lâu. Nhưng rồi bà Alexanderson nói:



"Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi rất bất ngờ rằng chị Hunda nhà tôi ăn cắp. Quả thật tôi đã nhận thấy một số đồ dùng không cánh mà bay."



"Mali..." Pippi lên tiếng, nhưng bà Settergren đã cương quyết bảo:



"Trẻ con đi lên phòng trẻ trên gác, lên ngay!"



"Vâng, nhưng cháu chỉ muốn kể rằng chị Mali cũng từng ăn cắp," Pippi nói. "Ăn cắp như ranh! Tất cả những gì không đóng chắc ghim chặt đều mất. Thường cứ nửa đêm là chị ta dậy thó một cái gì đó, nếu không chị ta không sao ngủ yên được, chị ta bảo thế. Một lần chị ta thó cái đàn piano của bà nội, tha xuống dưới nhà giấu vào ngăn kéo tủ trên cùng của chị ta. Mali tắt mắt cực kỳ, bà nội bảo thế."




Lúc này Thomas và Anika túm cánh tay Pippi lôi nó lên cầu thang. Các bà lại tiếp tục uống cà phê, bà Settergern kể:



"Tôi thật không muốn ca cẩm gì về chị Ella nhà tôi, nhưng chị ta đánh vỡ không biết bao nhiêu là bát đĩa, đúng, tôi phải công nhận như vậy."



Một cái đầu tóc đỏ bất ngờ ló ra trên cầu thang.




"Lại nói chuyện chị Mali," Pippi nói, "chị ta đã đập vỡ bao nhiêu là đồ sứ! Chị ta ra tay đập vào một ngày cố định trong tuần. Thứ Ba hàng tuần, bà nội bảo thế. Cứ đều đều năm giờ sáng thứ Ba là có thể nghe tiếng chị ở gái tuyệt vời ấy phang đồ sứ ở trong bếp. Chị ta bắt đầu với đám tách cà phê, cốc sứ, những đồ nhè nhẹ trước, để rồi tiếp tục với đám đĩa sâu, rồi đĩa nông, và chị ta kết thúc bằng tô canh, liễn xúp. Suốt buổi sáng, trong bếp không dứt tiếng vỡ xoang xoảng, nghe đến là vui tai, bà nội bảo thế. Và hễ buổi chiều mà Mali vẫn còn thời gian rảnh, chị ta bèn cầm một cái búa nhỏ, vào trong phòng khách đập nốt những chiếc đĩa cổ Đông An treo trên tường rơi xuống đất. Thứ Tư nào bà nội cũng đi mua sắm bát đĩa mới," dứt lời, Pippi mất dạng trên cầu thang, hệt như đầu con rối thò ra rồi lại rụt ngay vào hộp."




Nhưng giờ đây bà Setterglen không kiềm chế nổi nữa. Bà chạy lên cầu thang, xộc vào phòng trẻ, tiến về phía trước Pippi đúng lúc nó vừa bắt đầu dạy Thomas trồng cây chuối.



"Cháu sẽ không bao giờ được phép đặt chân vào nhà này nữa," bà nói, "nếu như cháu cư xử thiếu lễ độ như vậy."



Pippi ngạc nhiên nhìn bà, những giọt nước mắt từ từ dâng đầy mắt nó.



"Cháu đã biết ngay từ đầu rằng cháu không biết cách cư xử mà. Có cố gắng đến mấy cũng vô ích thôi, cháu vẫn sẽ chẳng bao giờ học được cả. Lẽ ra cháu cứ ở lại trên biển mới phải."



Đoạn nó nhún chân chào bà Settergren, tạm biệt Thomas và Annika, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang.




Nhưng lúc này các bà khách cũng đang rục rịch chuẩn bị ra về. Pippi ngồi trong sảnh ngoài nhìn họ đội mũ và mặc áo khoác.


"Thật đáng tiếc là các bác không hài lòng với các chị ở gái nhà các bác," Pippi khẽ nói. "Lẽ ra các bác phải có được một chị như Mali. Bà nội luôn luôn nói rằng một người ở gái hoàn hảo như Mali không có đến lần thứ hai. Các bác thử nghĩ, lần nọ vào dịp Giáng sinh khi Mali phải bưng hẳn một con lợn sữa quay ra bàn tiệc, các bác có biết chị ta đã làm gì không? Chị ta đọc được trong sách dạy nấu ăn rằng lợn quay tiệc Giáng sinh phải được bưng ra với hai tai nhét giấy loăn xoăn, mồm ngậm quả táo. Và Mali đáng thương không hiểu được rằng chính con lợn mới cần phải ngậm quả táo ở mõm, lại nhét giấy quăn. Giá mà các bác thấy tận mắt bữa tối Giáng sinh ấy, khi chị ta bước vào với giấy xốp loăn xoăn nhét đầy tai, còn mồm tọng một quả táo to tướng. Bà nội bảo chị ta: "Ôi Mali, cô điên rồi!" Và Mali không sao nói nổi một lời để thanh minh, mà cứ lúc lắc hai tai, khiến hai túm giấy xoăn kêu loạt xoạt. Chị ta cố nói một câu gì đó, nhưng chỉ nghe thấy "blub, blub, blub." Phải, đó là một tối Giáng sinh chẳng vui vẻ gì cho Mali đáng thương." Pippi buồn rầu nói.


Các bà khách đã mặc xong áo, chào tạm biệt bà Settergren. Còn Pippi chạy lại bên bà, thì thầm: "Xin bác tha lỗi cho là cháu đã không biết cách cư xử! Chào bác!"


Đoạn nó chụp cái mũ to tướng lên đầu, theo gót các bà khách.


Nhưng ra đến cổng vườn thì họ phải chia hai ngả. Pippi đi về Biệt thự Bát nháo, còn mấy bà đi theo hướng khác.


"Các bá có thể tin cháu, bà nội rầu rĩ héo hon khi bà để mất Mali. Các bác nghĩ xem, mọt sáng thứ Ba nọ, chưa đập vỡ hết một tá tách trà, Mali đã ra ngoài, rồi đi ra biển. Và hôm đó bà nội phải tự phang vỡ bát đĩa. Bà đã quen làm công việc đó đâu, bà tội nghiệp, nên tay bà phồng rộp cả lên. Bà chẳng bao giờ thấy chút tung tích gì của Mali. Thật đáng tiếc, một cô gái tuyệt vời đến thế, bà bảo."


Đoạn Pippi quay gót, mấy bà khách rảo bước đi tiếp. Nhưng đi được vài trăm mét, họ nghe thấy tiếng Pippi gào vọng lại to tướng, tưởng chừng như xé phổi:


« Chị - ta - không - bao - giờ - chịu - quét - gậm - giường - cả »
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách