|
Chương 2: Giải trừ phong ấn
~~~
Cuộc sống mới đã đâu vào đấy, không hề kinh hoàng như trong tưởng tượng, trên thực tế, ngoại trừ việc hoàn toàn không thấy Âu Tiễn Thái, thì bất cứ ai trong gia đình, đều rất khách sáo với hai chị em.
Chủ nhân chân chính của ngôi biệt thự, cũng là ba nuôi của hai cô – Âu Bùi, vẫn chưa xuất hiện. Theo quản gia nói, ông chủ quanh năm phải ở trụ sở chính bên Mỹ, ít khi về nước. Còn bà chủ, chính là mẹ ruột của hai cậu chủ, ba năm trước đã qua đời vì bệnh. Ông Âu Bùi không hề tái hôn, vì thế, ngôi biệt thự như hoàng cung này, ngoài huyết thống nhà họ Âu ra, không ai có bất kì quyền hay vị trí nào, cũng không ai bó buộc hai cô gái bay lên thành phượng hoàng.
Chỉ có Âu Mộ Ngọc, là tỏ ra thân thiết như người anh ruột thịt.
“… Và rồi, Hoàng Tử bé trở về hành tinh của mình, con cáo tuy là không nỡ, nhưng nó cũng hy vọng Hoàng Tử bé hạnh phúc, hi vọng Hoàng Tử bé có thể cứu hoa hồng của nó…” Tô Noãn cực kỳ thích câu chuyện này, lúc ở cô nhi viện, dù câu chuyện của Saint – Exupéry không phải quá nổi tiếng như Grimm, Andersen nhưng lại khiến trái tim cô xúc động sâu sắc, thế nên, đến cuối tuần đầu tiên sau khi tới Âu gia, lúc ăn tối xong, cô kìm lòng không được kể câu chuyện này ra.
Âu Mộ Ngọc nhìn cô, mềm mỏng phụ hoạ theo, “Phải, Hoàng Tử bé nhất định sẽ cứu hoa hồng của con cáo.”
“Thì ra anh chưa từng xem ‘Hoàng Tử bé’”, Tô Noãn hơi thất vọng, cô lại ngây thơ khăng khăng cho rằng, ai cũng đã đọc qua ‘Hoàng Tử bé’, bởi vì, nếu đời này chưa từng đọc qua ‘Hoàng Tử bé’, thì cuộc đời sẽ không hoàn chỉnh.
Âu Mộ Ngọc cười đáp, “Ở nhà này chỉ có mình Tiễn Thái thích đọc sách thôi.”
Âu Tiễn Thái? Tô Noãn nhớ mái tóc đỏ của cậu ta, rồi cả bộ mặt lạnh lùng vô cảm, chợt vô thức rùng mình. Cô không dám tưởng tượng cảnh mình thảo luận câu chuyện “Hoàng Tử bé” với cậu ta. Bởi vì, người thích ‘Hoàng Tử bé’ nhất định là người có tấm lòng thiện lương, mà cậu ba nhà họ Âu này… hay là thôi đi.
Đúng lúc này, tiếng đàn đứt quãng truyền tới, Âu Mộ Ngọc nhìn Tô Noãn với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó bước ra ngoài. Tô Noãn vội vàng đuổi theo, cuối cùng phát hiện, tiếng đàn phát ra từ phòng đánh đàn. Chùm đèn toả ánh sáng lung linh treo trên trần, chiếu rọi lên trên một dáng người, mà người nọ đang ngồi trước chiếc đàn piano thuỷ tinh, dưới ngọn đèn lung linh sáng chói, huyền ảo vô song.
Tô Ý.
Tô Noãn cắn môi dưới, đúng thật là chị. Trước kia ở cô nhi viện, chị cô rất thích đánh đàn piano, nhưng Phó Viện trưởng rất quý cây đàn piano cũ, không cho đám trẻ con đụng vào. Do đó, chị cô cũng không có cơ hội đàn piano. Có thể giờ phút này, chị ngồi trước piano, ngón tay mảnh khảnh gõ phím đàn, tuy không thành thạo, nhưng nghe rất êm tai, dáng vẻ lại ưu mỹ.
—– Chị ấy vốn sinh ra vì piano.
Âu Mộ Ngọc hiển nhiên cũng cảm nhận như thế. Qua khỏi sững sờ, rất nhanh cười đi tới, ngồi kế bên Tô Ý, nói, “Em thích đánh đàn piano à? Muốn học không?”
Tô ý hai mắt sáng ngờ nhìn cây đàn piano thuỷ tinh, chậm rãi gật đầu.
Âu Mộ Ngọc nhìn chị cô, ánh mắt loé lên kì lạ, trong nháy mắt, tất cả hoà thành sự dịu dàng, “Được, anh dạy cho em.”
Anh ta bắt đầu dạy chị ấy đàn piano, mà Tô Noãn đứng ngoài phòng đánh đàn lẳng lặng lắng nghe, lòng thoáng xốn xang: một mặt, đương nhiên là vui mừng từ đáy lòng vì ước mơ của chị đã thành sự thật, mặt khác, lại ân ẩn cảm thấy không yên.
Viện trưởng đã dặn, sau khi đến Âu gia, phải theo khuôn phép cũ, đừng cố thay đổi mọi thứ, phải giấu tài, thà là giấu dốt chứ không lộ tài, không được phạm sai lầm, mới là điều quan trọng nhất.
Tuy nhiên, lúc này đây, chiếc piano trước mắt của chị lại chói loá đến thế, khiến người không cách nào rời mắt được.
Viện trưởng dặn mọi chuyện phải như bị phong ấn vậy, vậy mà chỉ trong chớp mắt, phong ấn đó đã bị thần chú giải trừ, rốt cuộc vật bị phong ấn từ từ bay lên hoá thành vì tinh tú long lanh rực rỡ.
Không lâu sau đó, dự cảm của Tô Noãn đã thành sự thật.
Tô Ý học rất nhanh, rất giỏi, chỉ sau hai tuần, Âu Mộ Ngọc đã không gì để dạy chị ấy, phải mời giáo viên chuyên nghiệp, ba tháng sau đó, chị ấy thi vượt năm cấp, sáu tháng sau đoạt giải á quân trong cuộc thi “Tài năng mới’. Chị ấy tiến bộ thần tốc như tên lửa, vượt ra ngoài sự kỳ vọng của mọi người. Chín tháng mười ba ngày sau, người cha tài giỏi của các cô, rốt cục cũng vì nguyên nhân này, lần đầu tiên gặp các cô.
Tô Noãn còn nhớ, đó là một đêm mưa dông bão bùng.
Đang chìm trong giấc ngủ, bỗng người hầu vào phòng lay gọi, nói rằng ông chủ đã về, muốn gặp chị em hai người. Cô vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đàng hoàng, lúc đến phòng sách, Tô Ý đã có mặt sẵn rồi.
Khác với sự ăn mặc chỉn chu của cô, Tô Ý lại mặc áo ngủ, mái tóc dài rối tung, đứng trước bàn sách, có chút nhếch nhác.
Sau bàn sách, một người đàn ông nhìn xuyên qua tấm kính đánh giá các cô.
Tô Noãn bước qua, cố gắng không tạo ra âm thanh gì. Trước đó, qua mấy bức ảnh, cùng mấy bức tranh lớn treo ở bậc thang, cô cũng biết được tướng mạo ông Âu Bùi, nhưng có nhiều thứ không thể biểu đạt qua bức tranh được, ví dụ như — khí thế, hoặc như — ánh mắt.
Đó là một đại nhân vật chân chính có tố chất đặc biệt, độc nhất vô nhị.
Cô cung kính cúi đầu.
Ông Âu Bùi mở miệng nói, “Rất thích đàn piano sao?”
Có thể nhận thấy rõ ràng, câu hỏi này không phải hỏi cô.
Tô Ý “dạ” một tiếng.
Ông Âu Bùi lại hỏi, “Thích lắm sao?”
Tô Ý trả lời rành rọt, “Con muốn trở thành nhà dương cầm ưu tú nhất hiện nay.”
Tô Noãn run lên, chầm chậm níu ống tay áo, lắng tai nghe tiếp.
Trong phòng thoáng chốc im lặng như tờ, sau đó ông Âu Bùi còn nói, “Tốt lắm, con có chí hướng như vậy, ta sẽ toàn lực ủng hộ con. Học xong cấp ba, ta sẽ sắp xếp cho con đến học ở Học Viện Âm Nhạc Vienna.”
*** Vienna: là Viên, tức Wien (tiếng Đức), cũng có khi viết là Vienna (tiếng Anh), hay Vienne (tiếng Pháp), là thủ đô và đồng thời cũng là một tiểu bang của nước Áo. Thành phố Vienna là cái nôi của âm nhạc thế giới. Đây là quê hương của các nhạc sĩ thiên tài thế giới: Mozart, Beethoven, Schubert và Johans Straus.
Dù Tô Ý có bình tĩnh lạnh lùng đến dường nào, nghe vậy cũng khó có thể giấu sự khấp khởi. Tô Noãn vui mừng nhìn chị mình, tốt quá, đã ba nuôi nói như thế, từ nay trở đi, con đường phía trước sẽ không còn chông gai nữa, chỉ còn thảm đỏ trải dài chào đón, đối với một người đầy ắp lý tưởng mà nói, còn giá quý giá hơn một câu nói như thế?
Ai ngờ, giây sau đó, ông Âu Bùi nhìn qua cô, “Còn con thì sao? Con có lý tưởng gì?”
Tô Noãn ú ớ, hơi bất ngờ, lại thêm ngỡ ngàng, cuối cùng cười cười, nhỏ giọng nói, “Con không có lòng dám nghĩ dám làm như chị, chỉ cần sống khoẻ mạnh và vui vẻ là được rồi… Đúng thế, con thấy như vậy cũng rất tốt.”
Viện trưởng từng nói, bình an và mạnh khoẻ, đây mới chính là thứ quan trọng nhất. Cô không tham lam, nếu như có một ngày, tất cả mọi thứ ngợp trong vàng son đột ngột xuất hiện này bỗng dưng biến mất hết, thế thì, chỉ cần để sự bình yên và khoẻ mạnh lại cho cô, cô cũng thấy thoả mãn rồi.
Cô luôn như thế, dù cho bay lên đầu cành, cũng vẫn chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé, không vẻ vang sải cánh, không có giọng hát líu lo, cô biết rõ, cô sẽ không thể hoá thành phượng hoàng được.
Chỉ cần chị biến thành phượng hoàng là được rồi.
Trong đêm dông bão ấy, Tô Noãn thật sự đã nghĩ như thế.
Nhưng rất nhiều năm sau, đặt chân lên biết bao sân khấu quốc tế, nhận lời theo đuổi của vô số người, Tô Ý lại cắt cổ tay tự vẫn ngay trên chính chiếc đàn piano thuỷ tinh mà mình yêu thích nhất, máu đỏ chảy xuống từng phím đàn đen trắng, nhỏ giọt trên chiếc quần trắng của chị ấy, hình ảnh ấy bị máy quay phim ghi lại trở thành vĩnh hằng, trở thành truyền thuyết vĩnh viễn không trọn vẹn trong giới âm nhạc, Tô Noãn ngồi trong nhà trẻ đánh đàn, dùng đàn điện tử đánh đàn cùng mấy em nhỏ, nhớ đến cảnh đêm đó, tự hỏi không biết giữa mình và chị, rốt cục ai mới là người hạnh phúc hơn.
Chị tuy đã mất, nhưng tên của chị ấy mãi mãi được ghi trong sử sách âm nhạc, trăm ngàn năm sau khi mọi người nhắc đến chị ấy, sẽ nhớ đến một thiên tài âm nhạc đã mất sớm; còn cô, tuy khoan thai bình yên sống hết cuộc đời, thế nhưng mấy ai biết được sự tồn tại của cô trong biển người mênh mông này… Cuộc đời của hai người, rốt cục cuộc đời nào mới hạnh phúc, có giá trị hơn ?
Tô Noãn suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không có đáp án. |
|