|
NHIỆT ĐỚI GIÓ MÙA
-Một-
Khuôn mặt không thể nhận ra. Như một miếng tiết bị dao băm vụn. Quý khó nhọc thở. Mỗi lần thở máu trào ra có vòi ở mũi, Quý vẫn khó nhọc nhìn khu nhà mái tôn có nơi giam giữ những cán binh Bắc Việt đột kích căn cứ đêm hôm qua. Một căn phòng có vài cái ghế nhựa ghế nhôm loại dã chiến được chở đến bằng trực thăng. Tụi lính đi lại rầm rập đang có vụ khiêng băng ca bọn lính từ đâu đó đưa về lên trực thăng. Những khẩu M16 lăm lăm chĩa thẳng sẵn sáng tuôn đạn như mưa. Quý trong cơn miên man vì mất máu nhớ rằng mình đã có thể thoát sau khi trúng mìn bị thương ở chân. Nhưng Quý quay qua tìm chỗ ẩn của Hiếu, thấy Đức và Phát đã chết trong tư thế ôm nhau Quý òa lên khóc không chạy được nữa đúng lúc đó một băng đạn phía bên kia quạt tới… Lúc này Quý không thấy đau chỉ cảm thấy sự sống đang tuôn ra khỏi cơ thể. Quý nghe bọn lính gọi nhau đủ thứ giọng từ Nam Bộ ra xứ Quảng ra xứ Huế và có cả giọng Bắc. Thằng nói giọng Bắc đứng kia thấy thằng lính gọi là đại úy Phong. Nó đội mũ sắt đi giày lính quay quay sợi dây gì đó trong tay. Nhìn nó Quý giật mình vì thấy nó rất giống Hiếu vì cái vẻ cao ráo do hai ống chân rất thẳng do khuôn mặt có sống mũi hơi dô do hai má xương xương đàn ông thanh cao sinh ở Bắc. Ngờ ngợ rồi Quý cố nhìn qua làn máu đang phủ tràn khuôn mặt. Hiếu lớp trưởng trường Đại Học Hàng Hải là đại đội trưởng của Quý cùng đột nhập vào hàng rào hôm qua giờ chắc đã sa vào tay bọn này. Chỉ còn Hiếu và Nhâm. Quý nhớ rõ. Quý nhớ nhiều lần ở nhà đi học phổ thông đã đến nhà Hiếu ăn mì có quả trứng gà mẹ Hiếu đãi. Sao cái gã này giống Hiếu vậy nhỉ. Cả hai giống ông Cơ cha Hiếu? Sao không bao giờ nghe Hiếu kể có anh hay em gì ở bên phía Quốc Gia? Trí nhớ của Quý ráo riết làm việc. Hình như toàn bộ cơ thể con người trỗi dậy trước khi phụt tắt. Quý thấy tỉnh táo dù tay chân không thể nhấc lên được dù tiếng nói cố gắng cũng không thể cất rõ… Ngoài sân có hai gã lính đang áp giải một tù nhân quần áo tơi tả. Anh ấy đi không vững, gã lính bên kia phải xốc nách. Gã kia đùa nghịch lấy mũi giày thúc khuỷu chân người tù làm anh ấy ngã sấp. Gã lính kia có vẻ không thích kiểu đùa đó. Hai gã quát nhau rồi tất cả đi khuất sau dãy nhà lợp tôn. Đúng lúc đó Quý nhìn thấy Hiếu tay bị trói giật ra nhau chỉ còn cái quần đùi Nhâm đi sau Hiếu cũng chỉ còn cái quần đùi bị hai thằng lính thúc phía sau và tất cả đi khuất dãy nhà tôn. Kiệt sức dần Quý vẫn kinh ngạc nhìn cái vẻ giống nhau kì lạ giữa gã sĩ quan đứng kia hút thuốc và đại đội trưởng Hiếu. Gã này đi vào nhà chăm chú nhìn băng ca Quý nằm nơi thằng lính canh đang mệt mỏi ngồi trên ghế sắt dã chiến. Đưa đi hả? Dạ thưa đại úy chờ trức thăng tiếp theo! Nát vụn thế này đưa đi làm gì cho phí công. Để lại chỗ trạm xa kia moi được gì thì moi chớ kiểu này hết khí rồi… Gã cúi xuống khuôn mặt như miếng tiết bị băm nói giọng lạnh lẽo của cái kẻ đã quen việc nhìn cái chết đã quen xử lí tù binh. Quý cố gắng nghe giọng gã. Thật kì lạ. Cái giọng cũng giống Hiếu có cái âm trầm bổng rõ rệt của người gốc Hà Nội những năm năm mươi. Quý cũng người Hà Nội từng ấn tượng về giọng nói của những người đàn ông có gia thế có học hành sống trong những khu phố lâu đời. Gã sĩ quan cúi xuống khuôn mặt đầy máu. Có gì cần nói không? Quý ra hiệu không có gì. Rồi một cách bất ngờ thân thể không còn sức sống ấy trỗi dậy một lần nữa. Quý thì thào – gã sĩ quan nén ghê sợ mùi máu và mùi hôi cơ thể do tử khí bao quanh gã cúi xuống dần. Quý giơ mấy ngón tay lên rồi nói to một cách đột ngột: tôi chỉ là lính chiến tôi làm nhiệm vụ người lính không có gì để nói. Tôi hy sinh vì đất nước chỉ xin khi tôi chết chôn tôi cho tôi cái tên vào túi áo… Tôi tên Quý người phố Bà Triệu, Hà Nội… Làm sao cho bố mẹ tôi biết? Bị bắt cùng tôi còn hai người nữa tôi thấy đã giải về kia… Có một người đồng hương với tôi xin báo cho anh ấy tôi đã chết… Ai? Phong hỏi cố nhìn vào khuôn mặt đầy máu xem anh ta có thật là người cùng thành phố với Phong thành phố thời thơ ấu. Phong còn nhớ ngững cây xà cừ to tướng làm rợp cả mái nhà tàu điện kêu như tiếng chuông trong mấy phim cổ tích những cây kem dừa trắng muốt ở hiệu Long Vân nhìn ra cầu Thê Húc… Một cái gì bất chợt làm Phong thấy thương cảm phút hấp hối của con người phía bên kia luôn đối đầu tư tưởng. Anh vừa nói ai? Tôi có hai người bạn cùng bị bắt. Có một người Hà Nội. Anh ấy tên Hiếu, bố anh ấy là ông Cơ ở đường Bà Triệu… Có phải thời Pháp đường này là đường Gia Long? Tôi không biết khi lớn lên tôi thấy gọi là đường Bà Triệu!
Con ông nào? Phong hỏi lại.
Con ông Cơ giáo sư trường Đại học kiến trúc, mẹ anh ấy là bà Hân dược sĩ… Quý cố nói những thông tin về Hiếu cho gã sĩ quan Quốc Gia nghe vì bây giờ Quý không nghi ngờ gì nữa hai người này có quan hệ máu mủ nếu không vì sao giống nhau đến thế cứ như sinh đôi. nói ra biết đâu có thể Hiếu được cứu mạng. Những thông tin cá nhân này không thể làm hại Hiếu, không thể làm hại quân đội và dù sao mình cũng sắp chết không ai bắt bẻ mình chỉ cần Hiếu với Nhâm được sống.
Phong đứng dậy toàn thân như run lên khi người tù cố nói những thông tin về con người Phong đã đón lõng lâu nay ở phía bên này hàng rào điện tử. Phong gọi to về phía căn nhà có dấu chữ thập đỏ bên kia khoảng sân láng xi măng: này, băng bó cho người này! Hai người lao công đào binh cúi gằm những khuôn mặt xanh xao chạy tới khiêng chiếc băng ca lên. Một người lấy tấm gạc máu ở vùng trán của Quý lộ ra đôi mắt mệt rũ nhưng có vẻ rất đẹp trong những buổi đạp xe bè bạn trên đường Hà Nội. Một lao công đào binh tưởng Quý còn khỏe anh ta thấy Phong đi xa thấy tên lính canh đang quay vào phía trong tìm nước uống anh ta cúi đầu xuống Quý: Nè, nó là sĩ quan thẩm vấn! Không hiểu sao hôm nay anh lại được đối xử nhẹ nhàng vậy nhưng ngài này lạnh dữ lắm nên anh đừng bướng thiệt thân. Ngài không đánh trức tiếp nhưng có nhiều nhân viên thạo việc có gì anh nên khai ra… Anh này im bặt trước khi thấy Phong quay lại. Này anh kia tôi hỏi thêm một chút. Chiếc băng ca dừng Phong nhìn xuống đã thấy đôi mắt người từ bất động máu không tiếp tục trào qua lỗ mũi nữa. Hai người loa công đào binh cúi đầu. Phong bảo: Vuốt mắt cho anh ta! Người lao công đào binh để một đầu băng ca xuống vuốt mắt cho Quý rồi lau bàn tay dính máu vào vai áo cũng đã cứng đờ máu khô người tù. Phong lấy một mảnh giấy nhỏ viết mấy chữ “Quý người phố Bà Triệu, Hà Nội” rồi vào phòng y tế lấy túi ni lông đựng gạc cho tờ giấy vào đút tờ giấy trong ni lông vào túi áo Quý. Đó là cử chỉ một cách vô thức khi người ta trót nghe người hấp hối trao gửi ước nguyện. Phong làm việc đó trước cái nhìn kinh ngạc của hai lao công đào binh những kẻ chạy sang bên này sợ chết chạy sang bên kia sợ chết rốt cuộc vẫn phải ra tuyến đầu vùng một làm những việc nhọc nhằn nguy hiểm hơn cả cầm súng. Hai gã nhìn Phong đi khuất lắc đầu với nhau rồi khiêng băng ca người tù ra nhà để xác chiều nay xe ủi đất sẽ đến ủi chỗ gò cát kia rồi đào huyệt. Người ta đã chết rồi ở phía bên nào cũng là con của một người mẹ lo cho họ nấm mồ mình cũng không mất gì, lo việc này sẽ là đội lao công đào binh dạo này nhiều việc, chôn cất xác của hai bên đánh đấu hẳn hoi bằng mấy hòn đá nhưng ai cũng biết vài trận bão cát tất cả sẽ bằng lại. Thôi thì nằm trong cát đất nước mình cũng gần cha gần mẹ! Người lao công đào binh vuốt tóc lại cho Quý nói với anh bằng giọng âm thầm tiễn biệt.
Phong sải bước dài tư lự không đáp lại lời chào hỏi của mấy sĩ quan làm việc trong khu hành chính. Phong nhớ lời mẹ nói tới đường Gia Long nơi Phong thỉnh thoảng ngồi xe kéo đi qua mẹ có chỉ lên ngôi nhà biệt thự ba tầng lầu có tường bao quanh bảo rằng nhà ba con kia nhưng mẹ con mình không có danh có phận không vào được. Phong nhớ dây leo trên tường, nhớ cảnh cổng sắt uy nghiêm, cả ánh đèn xanh dịu trên tầng ba không hiểu phòng của ai được hạnh phúc thế. Đường Gia Long thời ấy năm một chin năm mươi hai êm đềm người đi thưa thớt chắc sau này gọi là đường Bà Triệu. Ông Cơ! Có ai khác nữa đâu!
Tay thượng sĩ cao kều nhìn viên sĩ quan thẩm vấn cái nhìn kính cẩn pha chút sợ hãi. Hắn biết những buổi thầm vấn phân loại tù binh. Đưa vào trại nào? Giam cấm cố lấy tin hay đầy đi Phú Quốc? Những buổi thẩm vấn thật sự căng thật sự khủng khiếp làm những kẻ yếu bóng vía phải run. Gã ở đây lâu rồi nhưng đâu đã quen được tiếng la hét đôi khi như không phải tiếng kêu của con người do quá đau đớn thoát ra từ chiếc hầm lộ thiên gắn vào căn nhà kia. Thượng sĩ dập gót chân, tay để ngang mang tai. Khỏe không? Cảm ơn đại úy tôi khỏe!
Mấy tay Bắc Việt vừa đưa tới đâu? Không cần mở cửa chính mở cửa quan sát được rồi!
Phong nhìn qua cửa sổ theo dõi bé bằng bàn tay trở trên cánh cửa sắt chính. Hai người lính Bắc Việt hai cái quần đùi bê bết máu và cát ướt đang thì thào với nhau trong căn phòng bề ngang hai mét bằng chiếc quan tài nền nhà là cát, Phong bào thượng sĩ: Bọn này giữ lại không chuyển bằng trực thăng. Viên thượng sĩ dập dót chân. Phong nhìn lại lần nữa chú ý người có thân hình cao ráo không vạm vỡ có đôi vai vuông khá đẹp kiểu thể thao và đôi chân dài khỏe mạnh. Không nghi ngờ gì nữa. Phong đã nhìn thấy bản sao của mình. Mẹ Phong bảo không hiểu sao con cháu của Tuần, ông nội Phong, từ các chú các bác đến đàn con ông Cơ đều có vẻ ngoài giống nhau nếu bốc đi đâu đó vẫn có thể nhận ra. Cái vẻ đẹp trai sáng láng của đám đàn ông trong nhà luôn gây tai học cho vợ con thêm nếm do các bà ghen tuông. Phong nhìn cái bản sao của mình trong kia và thấy kì lạ tại sao tâm niệm của mình bấy lâu lại thành hiện thực? Phong cầu mong cho trong đời binh nghiệp của Phong phải gặp lại Hiếu. Phong bất ngờ hét to: Ai tên Hiếu đứng dậy! Bản sao của Phong từ từ đứng dậy không phải do mệt nhọc thương tích, cái vẻ từ từ là thách thức là bất cần. Được rồi! Phong lãi hét không ngờ tiếng của mình đột nhiên vỡ ra: Đừng có ngạo nhe cha! Sa vào đây đừng có vênh mặt kiểu Bắc kỳ ấy nha! Tay thượng sĩ ngạc nhiên khi thấy sếp quát tháo với tù binh mà không lộ mặt. Toàn thân Phong lạnh buốt như có một sự phấn khích cực điểm làm các lỗ chân lông như có kim châm. Vậy là Phong đã tìm đúng đã đoán đúng.
Thằng Pat CIA có cái kiểu ngửi mùi của loài linh cẩu đã đoán đúng. Nếu muốn tìm được cái gã mày săn thì nên ra vùng một. Mày nghe nó là sinh viên nhập ngũ chính xác chớ gì. Phải. Phong nói. Mẹ Phong vẫn liên lạc với người em trai ông Cơ sinh sống ở Pháp. Thư từ giữa người Bắc Việt và Pháp không mấy khó khăn nên ông này vẫn nhận tin gia đình ông Cơ ở Hà Nội. Mẹ Phong thậm chí biết Hiếu nhập ngũ ngày nào từ trường nào vào lính. Pat nói bọn sinh viên đó hầu hết đều đóng quân bên này sông Bến Hãi để giữ Quảng Trị. Có thể tao sai về thằng anh mày nhưng bọn học hành có bằng cấp đều bị tống vào nơi ác ôn nhất. Không hiểu do cái gì hay là do cách Trung cộng vẫn làm: Trí thức là cục phân nên để vào cái nơi xứng với nó. Hà hà! Pat cười khoái trá. Mà có việc ngoài đó thì cứ căng mắt mà dò!
Thằng Pat nói đều đó đã gần một năm. Một năm qua thỉnh thoảng Phong lại đi qua bên này hàng rào điện tử để như là đón lõng như là cầu may giống bọn cá sấu vào mùa cá hồi đẻ trứng đã đứng há mồm chờ con mồi rơi vào họng.
Phong bảo gã thượng sĩ: Cho tụi nó ăn uống. Cẩn trọng canh phòng cẩn cận có gì xảy ra mạng mày thế vô nghe con! Phong nói thế vì nghĩ tới cái máu gan lì của dòng họ kể từ cụ Tuần quan đầu tỉnh một thời. Mẹ Phong yêu ông Cơ cũng nhiễm cái máu ấy bao nhiêu năm ngậm hờn buôn bán phát đạt mà không chịu sống với ai ngoài đứa con trai ra thì không gì trên đời làm xao nhãng làm phai nhạt mối thù tận xương tủy.
Phong nghĩ chuyến này phải gọi thằng Pat CIA. Thằng này chuyên thẩm vấn tù binh để moi tin tức tình báo. Thằng này làm nhiều vụ dã man không thua lình đại Hàn. Pat khai thác một tù binh nữ giao liên trong thành phố bằng cách trói cô này nằm ngửa trên cái bàn thiếc trên trần nhà mắc cái quạt trần. Đàn bà con gái nằm ngửa không mặc quần áo là đã căng về tinh thần dù có là Cộng Sản cũng không lì được cái vụ đó. Pat cầm hai cái lông ngỗng vót nhọn đầu giơ trước mặc cô này hỏi: Có nói không? Cô này lắc đầu, Pat bảo thằng Đại Hàn nhân viên phòng thẩm vấn cắm vào một núm vú cô này. Cô này hét to đến nỗi bòn Đại Hàn như bị điện giật lùi ra một chút nhưng Việt Cộng to gan bằng trời mà, cô này vẫn lắc khi Pat bảo khai ra tên thật của một nhân vật nào đó. Thằng Đại Hà đứng bên kia bàn lại đâm lông ngỗng vào vú thứ hai. Đó mới là màn dạo đầu. Gần cuối buổi chiều thằng Pat cho làm động tác điểm. Cái quạt trần quanh nhè nhẹ mạnh lên rồi nhè nhẹ rồi rất mạnh gió phía trên xoáy hai cái lông ngổng vào sâu vú đàn bà. Cô này không ngất được nữa đau quá không thể ngất toàn thân chống chọi mọi lỗ chân lông toát ra thứ nước trắng đục như sữa. Hôm đó Phong ra ngoài hút thuốc chỉ để thằng Pat và đám nhân viên làm. Công việc thẩm vấn khai thác tin tức cho phép dùng mọi biện pháp nhưng có những việc không thể nhìn không thể nghe tốt nhất là để tụi Mỹ với tụi Đại Hàn làm. Nghe nói thằng Pat phát hiện ra một nhân vật rất quan trọng trong ngành tình báo Cộng sản, một người đưa thư một người biết nhiều đầu mối. Pat dùng mọi mành để moi tin không được phải dùng biện pháp mạnh. Pat dùng bọn sinh viên ngành y từ Mỹ sang cùng với hai gã Đại Hàn trói người đàn ông kia dùng cưa thường cưa chân của người này. Mỗi ống chân Pat cho cưa ba lần tổng cộng sáu lần cưa mà không moi được gì. Lần cuối Pat định tháo xương hang của người tù nhưng bị một bác sĩ người Việt phát hiện. Khi vị bác sĩ người Việt phát hiện thì tin tức có thể lọt ra ngoài, hành động ghê sợ này của Pat không thể giấu được. Xương hang bị tháo thì cả đời người ta phải nằm. Ai chịu được? Pat cho thủ tiêu viên bác sĩ kia bằng cách tông xe khi anh quan đường từ bên kia vào bệnh viện. Nhưng Pat cũng đã dừng lại không tháo khớp háng người tù nữa… Phong chỉ nghe như vậy và đã nhìn thấy người tù ngồi trên hai mẩu chân sót lại gương mặt anh ta sắt đá có vẻ cái chết cũng chả là gì. Pat ngạc nhiên khi hai vụ thẩm vấn Pat là tác giả không cho Pat một chút tin tức gì. Những vụ nhẹ hơn như rút móng tay người như bẻ răng người Pat không làm trực tiếp mà bày cho thằng người Việt làm theo kiểu bọn Gestapo… cũng không bao giờ có được tin tức hắn cần. Thế phải như thế nào với bọn Công sản đây? Pat hỏi Phong rồi lắc lắc mái tóc sẫm màu giữa nâu và đen dòng giống da trắng lai với người xứ Nam Mỹ. Hắn làm Phong kinh ngạc khi hắn hài hước cười nói giữa bọn Mỹ khi hắn tán gái khi hắn ngồi với Phong trong quán tư lự khuấy ly cà phê bảo tao nhớ cánh đồng ngô ở Iowa có bác tao làm nông dân trồng ngô ở đó. Tao sinh ở New Orleans đầm lầy giống xứ Nam Bộ của tụi mày nhưng tao vẫn thích đến Iowa trồng ngô ở đó sạch sẽ trời đất trong xanh hơn. Có lần Pat bảo có lẽ sau này tao không lấy vợ chiến tranh làm tao ngán cả đàn bà ngán cả chăn chiếu chiến tranh phải làm mọi việc tao phục vụ tổng thống phục vụ lý tưởng nước Mỹ đè bẹp phe Cộng sản tao không ngán cái vụ tra tấn moi tin nhưng tao thất bại đó là lý do tao ngán… Hắn nói vòng vo với cái lý nữa Mỹ trên hết hắn có quyền xem kẻ nào không theo lý tưởng hắn tôn thờ là con vật. Một giống vật!
Cả tao nữa hả? Phong hỏi. Pat bảo có thể. Tụi mày không có tiền Mỹ thì chỉ là số không! Chơi với nahu quá thân rồi thằng Pat hay nói thẳng thừng sự việc không giữ lịch sự vờ vịt như bọn khác.
Phong ngán thằng Pat từ lâu như có lẽ vụ này phải gọi tới nó. |
|