|
Tác giả |
Đăng lúc 26-12-2012 00:23:12
|
Xem tất
2.
Hai người chiến tranh thăng cấp là khi đã ở chung được ba tháng, một ngày nọ Lí Hoán bị cảm mạo nặng, sai Trần Tiểu Muội đi hầm canh gà cho mình. Trần Tiểu Muội không quen nhìn cậu ta vênh mặt hất hàm sai khiến, lén bỏ thêm vào trong canh gà hai muỗng muối lớn —- dù sao Lí Hoán bị bệnh nặng sẽ không nhận ra hương vị này. Lí Hoán uống xong, chỉ ngắn ngủn trong một giờ đồng hồ, uống hết tám ly nước, chạy toilet tám lần, thiếu chút nữa bị gây sức ép đến chết. Trần Tiểu Muội lại lén tránh bên tường, nhìn cậu ta bước chân như bay, không ngừng ra vào nhà vệ sinh, cười giống như một con mèo ăn trộm.
Là một nghiên cứu sinh hệ sinh vật, chỉ số thông minh của Lí Hoán cũng không phải là đồ bỏ đi, hơi ngẫm nghĩ chút liền hiểu ra tất cả đều là âm mưu của Trần Tiểu Muội, kết quả là sau khi lành bệnh, thừa dịp Trần Tiểu Muội không chú ý, đem con nhện lấy ra rừ phòng thí nghiệm bỏ lên đùi cô. Trần Tiểu Muội lúc đó đang cầm cây búa sắt để đập hạch đào, trận doạ này làm chiếc búa đập trúng tay cô, nhất thời sưng lên giống như chiếc bánh mỳ men. Đến bệnh viện kiểm tra, may mắn là chỉ bị tổn thương phần mềm, không có gãy xương, nhưng mà bàn tay này như thế nào cũng phải nghỉ ngơi mất hơn mười ngày nửa tháng.
Trần Tiểu Muội thật tức giận, cô là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, bình thường nhận vẽ ở nhà để kiếm sống, trước mắt có một vụ, lại xảy ra sự tình này, quả thật chính là tai hoạ bất ngờ. Cô không muốn vi phạm hợp đồng, chỉ có thể nhịn đau thức đêm từ từ mà vẽ.
Chịu đựng đến nửa đêm, một tách cà phê nóng hầm hập bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn cô, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lí Hoán. Nhưng cho dù đẹp mặt cũng không thể triệt tiêu hành vi ác liệt của cậu ta, Trần Tiểu Muội hừ lạnh, đem ly cà phê đẩy qua, tiếp tục phác hoạ.
“Là bản nháp sao? Rất không tồi.” Lí Hoán trong lòng xấu hổ, phun ra một câu khen ngợi khó có được.
Đáng tiếc Trần Tiểu Muội ngẩng đầu, oán độc liếc mắt nhìn cậu ta, “Đây là bản phác hoạ đã hoàn thành.”
Không nghĩ qua mình lại đâm cô một đao, Lí Hoán cũng bắt đầu bội phục lực sát thương của bản thân mình.
“Uống đi, đừng dỗi, tranh thủ vẽ quan trọng hơn, ở trong rừng cây không sợ thiếu củi đốt, qua cửa này, về sau muốn trả thù hay làm gì tôi cũng phụng bồi cô hết.” Lí Hoán lại đem ly cà phê thả ở trước mặt cô.
“Tôi bị thương nặng như vậy, anh phải bồi thường cho thôi.” Trần Tiểu Muội cò kè mặc cả: “Tôi muốn ăn sủi cảo chiên với sò biển nướng, đúng rồi, còn có cả sủi cảo, mau đi mua về đi.”
“Ăn nhiều như vậy no chết cô.” Lí Hoán khinh thường nhìn khuôn mặt tròn vo của Trần Tiểu Muội nói.
“No chết tôi, không phải là anh sẽ càng vui vẻ sao?” Đối với tâm lý học, Trần Tiểu Muội cô vẫn là có chút hiểu biết.
“Cũng đúng.” Lí Hoán dừng lại một chút, lại tỏ ra hơi e ngại: “Nhưng trời tối như vậy, tôi đi ra ngoài sợ là có chút nguy hiểm.”
“Anh đàn ông lớn đầu còn sợ gặp phải cuồng tình dục sao?” Trần Tiểu Muội nhíu mày nói.
“Cô đi theo tôi đi, nếu gặp cuồng tình dục tôi liền chiếu ánh sáng lên mặt cô, bảo đảm doạ hắn phải bỏ chạy.” Lời nói ác độc của Lí Hoán lại cao hơn một bậc rồi.
Trần Tiểu Muội không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc áo lông vào cùng cậu ta ra cửa. Giờ phút này đúng là một đêm lạnh nhất trong năm, chắc do đói bụng, đám tuyết lông ngỗng đang rơi kia đều bị Trần Tiểu Muội xem thành mấy viên kẹo đường cả. Sau đó, ở trong quán nướng, Trần Tiểu Muội ăn đặc biệt nhiều, thiếu chút nữa no đến vỡ bụng.
Đang ăn, khoé mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, dáng người trung bình, anh khí thành thục, môi mỏng khẽ nhếch, hắn có hoá thành tro bụi Tiểu Muội cũng có thể nhận ra được, đúng là người cô đã thích trước đó, bạn trai Ngô Thiên Hạo. Nghĩ muốn xoay người tránh né lại không kịp, Ngô Thiên Hạo liếc mắt một cái liền thấy được cô. Trần Tiểu Muội hoảng hốt, cô vẫn còn nhớ rõ trước khi kéo hành lý rời đi đã kiên quyết nói: “Trong một tháng, tôi sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn gấp vạn lần!”
Lời này chỉ là nhất thời, chẳng lẽ hiện tại Ngô Thiên Hạo đến là để nghiệm chứng sao? Không kịp nghĩ nhiều, Trần Tiểu Muội vội vàng kéo người Lí Hoán nói: “Mau ôm lấy bả vai tôi!”
Lí Hoán nhíu mày: “Tôi có bụng đói ăn quàng cũng phải có nguyên tắc, có giết tôi tôi cũng không đụng đến cô.”
Ánh mắt Trần Tiểu Muội cũng mau biến thành màu đỏ: “Anh có thể thử xem xem.”
Ngay cả Lí Hoán loại tên cướp này cũng hiểu được, giờ phút này Trần Tiểu Muội hung ác khiến cho người ta phải run rẩy, bất đắc dĩ, cậu ta đưa tay đặt lên bả vai Trần Tiểu Muội. Nhìn thấy tình trạng này, Ngô Thiên Hạo từ xa xa đi đến bỗng dừng bước lại.
Lí Hoán cũng không phải kẻ ngốc, từ bả vai run rẩy của Trần Tiểu Muội với hành động của Ngô Thiên Hạo liền hiểu ra sự tình từ đầu đếm cuối: “Sao vậy? Chính là tên kia đá cô?”
Trần Tiểu Muội gật gật đầu, đúng vậy, cô cần an ủi.
“Nhìn qua cũng không có gì nổi bật cả.”
Trần Tiểu Muội gật đầu, ừ, an ủi cũng không tồi.
“Nhưng mà, xứng đôi với cô thì dư dả.”
Trần Tiểu Muội lệ rơi đầy mặt, cô cần an ủi chứ không cần đả kích nha.
“Đừng nghĩ nhiều, hắn ta không phải là loại người thích hợp với cô đâu.” Nhìn thấy chiếc mũi cô đông lạnh đến đỏ bừng, Lí Hoán lấy chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ Trần Tiểu Muội. Tay cậu ta khi chạm đến hai má cô, đúng là rất ấm áp.
Ấm đến lòng Tiểu Muội cũng cảm thấy khoan khoái.
Trải qua một vòng chiến đấu hăng hái, Trần Tiểu Muội rốt cục đẩy nhanh tốc độ đúng hẹn giao hàng, trong lúc đó cuộc sống ăn uống hằng ngày đều do Lí Hoán phụ trách, không thể không nói là rất chu đáo, Trần Tiểu Muội vô cùng sung sướng. Đang lúc rất vui vẻ, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại làm cho cô cả người dựng lông —- ba mẹ đang ở thành phố A xa xôi muốn đến thăm cô.
Trần Tiểu Muội biết cha mẹ tính tình nóng nảy, nếu biết Ngô Thiên Hạo phụ cô, nhất định sẽ nổi máu liều mạng. Vì tránh cho việc thương vong xảy ra, cô chỉ có thể đem mọi sai lầm đổ lên người mình.
Vì thế hôm nay đối mặt với ba mẹ đường xa mới đến, Trần Tiểu Muội kéo tay Lí Hoán ở sân bay đứng chờ. Trước đó một ngày, cô đã nói với ba mẹ từ mấy tháng trước đã đá bay Ngô Thiên Hạo, ngược lại mãnh liệt theo đuổi Lí Hoán.
Quả nhiên đầu năm nay, tất cả mọi người đều muốn đi làm người tốt.
Cha mẹ Trần Tiểu Muội là người thành thật, đối với con gái “bội tình bạc nghĩa” rất là chướng mắt, lại thêm cả đối với bên “người thứ ba” Lí Hoán vô cùng phản cảm, lời nói và thái độ đều có chút lạnh lùng.
May thay Lí Hoán cũng không phải là người thích giao thiệp, đối với chuyện này cũng không để ý lắm, cậu ta đã đồng ý tạm thời giả làm bạn trai Trần Tiểu Muội, cũng chỉ vì bù lại lần trước ngộ thương bàn tay cô mà thôi. Nhưng cậu ta lại không dự đoán được rằng, đón máy bay, ăn cơm, một loạt việc hoàn thành xong, cha mẹ Trần Tiểu Muội lại muốn ngủ ở giường cô, mà Trần Tiểu Muội, tự nhiên lại cùng Lí Hoán ngủ một giường. Đều do Trần Tiểu Muội há mồm nói, hai người đã sống chung nửa năm, một khi đã như vậy, cha mẹ Trần Tiểu Muội cũng không phải không biết xấu hổ mà để cho vợ chồng song tách ra được.
Màn đêm buông xuống, Trần Tiểu Muội thật tự giác cuộn mình trên giường, chỉ chiếm một phần rất nhỏ, cô tự biết đuối lý nói: “Ngày mai tôi nhất định sẽ mua một bộ chăn giường mới cho anh.”
“Biết là tốt rồi.” Quy củ của Lí Hoán là một khi đồ của mình bị người ta chạm vào đều bị vứt bỏ, thay đồ mới ngay lập tức.
Tuy rằng cũng coi như ‘ở chung’ nửa năm, nhưng đây là lần đầu hai người nằm chung trên một chiếc giường, ngủ không được, Trần Tiểu Muội chỉ có thể nhắm mắt nói chuyện phiếm: “Thật ngại quá, cha mẹ tôi ở hai ngày sẽ đi thôi.”
Lí Hoán không nói gì.
“Trong khoảng thời gian này thật không có ý tứ mà phiền anh rồi.” Cô tiếp tục nói.
Cách một hồi lâu, trong bóng tối Lí Hoán mới nói: “Chẳng lẽ cô sẽ chuyển ra ngoài sao?”
“Không a? Tôi đang yên đang lành, vì cái gì phải chuyển ra ngoài?” Trần Tiểu Muội không hiểu ra làm sao cả.
“Vậy sao cô lại nói cái gì cảm ơn đã chăm sóc.” Không biết như thế nào, Lí Hoán tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.
“Kia chỉ là lời khách sáo thôi.” Trần Tiểu Muội giải thích.
“Khách sáo cái đầu cô.” Lí Hoán xoay người, không thèm để ý đến cô nữa.
Nhưng trên thực tế, tim lại đập có chút nhanh, cậu ta cũng không biết là vì sao, mới vừa rồi hiểu lầm cô phải chuyển ra ngoài, trong lòng cư nhiên lại chùng xuống. Cậu ta cũng thật không hiểu chính mình đang suy nghĩ cái gì, theo lý thuyết phòng này là của cậu ta, Trần Tiểu Muội ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả, dựa theo cuộc sống đấu đá đến chết đi sống lại của hai người, hẳn là tuỳ thời có thể đuổi cô ra ngoài. Nhưng ý niệm này lại không một lần xuất hiện trong đầu cậu ta. Là ngại cho mặt mũi chị họ? Không có khả năng, có khi giận dữ lên ngay cả chị họ cậu ta cũng không để ý. Đó là vì Trần Tiểu Muội tay nghề nội trợ rất tốt? Cũng không thể nào, giúp việc so với cô tốt hơn nơi nơi đều có thể tìm.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra tâm tư phức tạp bản thân, Lí Hoán có chút đau đầu, Trần Tiểu Muội bên cạnh đã ngủ đến ngáy khò khò, cậu ta vẫn như cũ thanh tỉnh. Không có cách nào khác, chỉ có thể rời giường đến phòng khách uống chút sữa. Không dự đoán lại gặp ba Trần đang ngồi trên sô pha xem TV âm tĩnh.
Lý Hoá gật đầu, đang muốn bưng sữa trở về phòng, lại bị ba Trần gọi lại: “Lí Hoán, cậu lại đây ngồi chút, chúng ta tâm sự đi.”
Nửa đêm cùng một ông lão tán gẫu nhân sinh, Lí Hoán thật cảm thấy chính mình thật sự đủ hay ho, cũng không biết làm sao được, người ta là trưởng bối, lại là khách, cho dù không tình nguyện cũng phải ngồi xuống.
Ba Trần đang xem tiết mục của một nhóm người, trên khuôn mặt mấy đứa trẻ là đôi mắt đen lúng liếng, đáng yêu đến nỗi có thể làm cho tâm người ta hoá thành bãi nước. Đang xem, ba Trần bỗng mở miệng: “Tiểu Muội của chúng tôi trước đây cũng thật đáng yêu, ôm đi ra ngoài, mỗi người đều muốn bẹo cả hai má.”
Lí Hoán nháy mắt tưởng tượng bộ dáng Trần Tiểu Muội lúc còn bé, quả thật, khuôn mặt trắng nho nhỏ tròn tròn non nớt mềm mại kia, không bẹo thật có lỗi với tay của mình nha.
“Con bé này, tâm tư không nhiều lắm, mới trước đây tự mình trèo lên cây táo, không ngờ lại bị ngã xuống, gãy xương, nằm hơn nửa năm. Thương lành rồi vẫn như cũ đi trèo cây, chơi đùa, sau đó con bé mới nói thật, hái táo là để cho bà lão mẹ goá con côi ở ngoài phố ăn.
Mí mắt Lí Hoán khẽ nâng, không dự đoán được, Trần Tiểu Muội lại can đảm nghĩa hiệp như vậy.
“Lớn lên, con bé đối với bạn bè cũng là xuất phát từ nội tâm, vận khí không tốt, gặp hai đứa ở sau lưng chỉnh con bé, nó cũng coi như không có chuyện gì cả, không để ý đến bọn chúng, về sau đối với bạn bè vẫn như cũ.”
Lí Hoán gật đầu, Trần Tiểu Muội đối với bạn bè rất trượng nghĩa, nếu không, Tần Thanh đã không giúp đỡ cô như vậy.
“Về sau, khi yêu đương, nó yêu Ngô Thiên Hạo, không quan tâm cậu ta có tiền hay không, có thể cho mình cuộc sống an ổn hay không, nó cũng bỏ xuống hết thảy, đi theo cậu ta đến nơi này. Kết quả, vẫn là chịu một thân thương tích.”
Con ngươi đen của Lí Hoán hiện lên một tia kinh ngạc, thì ra ba Trần biết việc này.
“Con bé là con gái của ta, ta hiểu được, chỉ có người khác phụ nó, nó phụ người ta, điều đó là không có khả năng. Nó chỉ là sợ chúng ta tìm Ngô Thiên Hạo phiền toái, mới đem sai lầm đổ vào trên người mình mà thôi.”
Lí Hoán trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Kỳ thật Tiểu Muội hiện giờ rất vui vẻ, đây mới là điều quan trọng.”
Có thể ngay cả Lí Hoán cũng không phát giác ra, đây là lần đầu tiên cậu ta kêu cô bằng Tiểu Muội.
Ba Trần nhìn Lí Hoán cười: “Cậu cũng là một đứa trẻ tốt, ta biết cậu cùng Tiểu Muội chỉ là bạn bè bình thường, nhưng chỉ vì giúp con bé, ở trước mặt chúng ta giả vờ. Nhưng mà…… Nếu có một cậu con rể như cậu, ta đây cũng rất vui mừng.”
Ở ánh huỳnh quang của TV chiếu rọi, hai má của Lí Hoán, cư nhiên có chút đỏ ửng. Đời này của cậu ta, phương diện nào cũng đã được khen ngợi, nhưng mà loại khen ngợi này của ba Trần, vẫn là lần đầu tiên. Nói chuyện xong, quay về giường mình ngủ, thật sự rất ngon giấc.
Ba Trần và mẹ Trần không đến hai ngày đã trở về thành phố A, bọn họ vừa bước chân đi, Trần Tiểu Muội liền quay về phòng mình. Không còn ấm áp cùng với hương vị thoang thoảng của người kia, Lí Hoán bị mất ngủ mấy đêm liền.
Cũng không biết tại sao lại thế này, Trần Tiểu Muội cảm thấy cô và Lí Hoán bắt đầu rất ăn ý với nhau. Cô làm món ăn vừa vặn là món cậu ta muốn ăn, cậu ta chuyển kênh TV cũng là đúng tiết mục cô thích, mọi việc vẫn diễn ra như thế. Buổi tối mỗi ngày, một người tranh thủ viết luận văn, một người tranh thủ viết phê duyệt, mệt mỏi thì pha cà phê cho nhay, đói bụng lại đi ra ngoài ăn khuya.
Có hôm ăn rất no, bảo vệ dưới chung cư trông thấy, cư nhiên cười tủm tỉm nhìn bụng Trần Tiểu Muội hỏi: “Ây da, hai người mới kết hôn vài ngày đã có rồi? Chúc mừng nha.”
Một câu nói làm Trần Tiểu Muội suýt chút nữa tức giận đến không thở được, là Lí Hoán ở bên cạnh lại cười giống như con mèo trộm được cá.
Tiếp tục đi về phía trước vài bước, bà lão lầu ba cũng chào đón, chỉ vào bụng Trần Tiểu Muội nói: “Ây dà, xem hình dạng của bụng, nhất định là con trai.”
Trần Tiểu Muội quả thật là khóc không ra nước mắt, mà Lí Hoán ở bên cạnh lại cười tươi như hoa cúc Ba Tư.
Trần Tiểu Muội rút kinh nghiệm xương máu chọn đường vắng người mà đi, lại quên mất bên cạnh mình còn có một kẻ chuyên nói những lời ác độc: “Kể ra thì nếu hai chúng ta có con, kia nhất định là một việc vô cùng nguy hiểm.”
Trần Tiểu Muội khó hiểu, muốn biết nguyên nhân, Lí Hoán cũng vui lòng chỉ giáo: “Mặc dù có một nửa khả năng là giống tôi, nhưng nửa còn lại cũng có thể giống cô, vậy ra 50% cũng là một việc vô cùng nguy hiểm không phải sao?
Lần này, Trần Tiểu Muội giận đến không thở nổi, cô quyết định, đêm nay bỏ cát vào cơm, làm rụng răng cậu ta hết mới được.
|
|