|
4.
"Alo, em xuống sân bay rồi anh ạ, anh ra đón em được không?"
"Trời! Sao em xuống muộn thế, anh nhớ em nói với anh là em bay lúc 7h tối cơ mà... Ừm! Giờ đã gần 1h sáng rồi... Anh... chắc anh không ra được đâu, giờ này đi làm phiền bác chủ nhà lắm! Em... em tự bắt taxi về khách sạn nhé. Anh sẽ đến khách sạn đón em lúc 8h sáng nhé!"
"Ơ, nhưng mà..."
"Thế nhé! Anh ngủ đây, chúc em ngủ ngon. Bao giờ đến nơi thì nhắn tin cho anh!"
"Ơ, vâng, em biết rồi... Anh ngủ ngon."
Giọng An xìu xuống, cô vừa trút ra một tiếng thở dài cũng là lúc những giọt nóng hổi rớt xuống mặt đường Hà Nội bỏng rát. Phải rồi, cô đang đứng ở Hà Nội, nơi cô mơ ước được đến và là nơi có người yêu "bí mật" của cô. Cô quen Quân như một trò đùa định mệnh, cô không tin vào tình ảo và cũng không muốn yêu một người ở xa, nhưng rồi cô không thoát khỏi cái vòng mà cô loại trừ nó ra khỏi đời cô. Bởi vì giờ đây, anh chính là một người ở xa và cũng là người yêu của cô.
An không nhớ rõ cô đã yêu Quân từ khi nào, nhưng những câu chữ của anh trên khung chat yahoo luôn khiến cô xao xuyến, cứ như chính con người thật của anh đang ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi thì thầm vào tai cô những câu yêu thương có cánh. Sự đời vẫn thế, kẻ càng cho rằng mình là người tỉnh táo thì khi say, họ hàng dễ quên lối về nhà hơn những kẻ suốt ngày say mèm trong men rượu. Cô chính là kẻ tỉnh táo, nhưng đã say tình ảo với một trái tim thật và tình cảm cũng là thật.
Nhưng ngay lúc này đây, đứng trên mảnh đất cô muốn đến từ lâu, sao lòng cô có phần hụt hẫng. Khác quá! Quân khác với những lần hai người nói chuyện ở khoảng cách xa gấp nhiều lần bây giờ. An biết giờ đây hai người ở không xa nhau, nhưng sao anh lạnh lùng quá mức khiến tim cô hơi tê buốt, cảm giác thật khó chịu. Đứng thêm một lúc, cô gạt đi những giọt nước vô ích và tự trấn an mình "Ai bảo số mình không may, ra muộn quá người ta làm sao đi đón được! Thôi cứ tìm cách về khách sạn đã, mai tính."
Không hiểu là ông trời đang đùa với cô hay tại Hà Nội không muốn chào đón cô, một cơn mưa như trút ào xuống, cô không kịp tránh. Nỗi buồn xen lẫn tủi hờn, cô òa khóc, mưa cứ thế kéo tuột những giọt nước mắt mặn đắng của cô một cách nhanh hơn, nhiệt tình hơn. An thật sự muốn gọi cho anh, nhưng lòng kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép cô làm vậy, đôi lúc cô muốn vứt quách cái lòng kiêu hãnh dở hơi của mình đi để có thể nói cho anh nghe mọi điều cô nghĩ, mọi chuyện cô đang gặp phải... nhưng không thể, nó quá khó đối với cô.
- Sao lại đứng đấy? Mưa to thế sao không vào tìm chỗ trú. Hay là em chưa bắt được xe?
Một chiếc taxi dừng lại trước chỗ An đang đứng, màn kính kéo xuống, cô lờ mờ nhận ra người con trai lúc tối cô đã gặp hai lần. Bờ môi run rẩy của cô không thốt nên lời, anh nói tiếp:
- Giờ em đi đâu? Có lên đi chung xe với anh được không? Đưa địa chỉ đây anh xem rồi có gì anh nói tài xế đưa em đến nơi. – Anh vừa nói, vừa bước xuống xe, mặc trời đang mưa.
An ngẩng mặt lên nhìn anh, mắt vẫn đọng nước, là cả nước mắt và nước mưa. Cô lấy trong túi áo ra tờ giấy đã ướt mèm vì nước mưa để đưa cho anh.
- Khách sạn X... Ôi em ơi, là chỗ anh đến mà. May quá, thế thì lên xe luôn nhé, đưa vali đây cho anh.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh kéo chiếc vali đã ướt về phía đuôi xe. Một lúc sau, An chợt tỉnh, cô nhận ra mình đang ngồi trong xe và bên cạnh là một người lạ cô không quen biết. Bỗng cô giật mình, người luôn tỉnh như cô sao lại có thể tin người lạ và bước lên xe ở một nơi lần đầu tiên đặt chân đến thế này. Cô chưa kịp đòi xuống xe thì xe đã dừng trước khách sạn X, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang bên cạnh thấy người con trai lạ đang nhìn cô mỉm cười. "Anh ấy cũng hiền, chắc là người tốt!" – Cô thầm nghĩ.
Còn gì hạnh phúc hơn với một đứa tiết kiệm tiền đến mức không dám ăn đủ bữa là việc không phải trả tiền taxi. Mặc dù cô đã cố gắng năn nỉ anh chia đôi tiền taxi, nhưng anh không chịu, cũng phải thôi, làm gì có người con trai nào lại nỡ lòng chia đôi tiền taxi với người đang buồn vì tình chứ. Cũng không đúng, anh đâu biết cô buồn vì chuyện gì, chỉ thấy cô thẫn thờ như người mất hồn thôi, chắc tại anh nghĩ cô mất tiền nên không bắt cô trả tiền.
- Anh xách đồ giúp em nhé, đừng ngại, cùng lỡ đường giúp đỡ nhau thôi, anh không gạt em đâu mà lo. – Cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của An, anh kéo hai chiếc vali đi vào, một của anh và một của cô.
Ngoài trời mưa vẫn rơi, cô cuộn mình trong chăn như con cún nhỏ vừa đi ngoài trời mưa. Nhưng cũng nhờ cơn mưa, cô kịp nhận ra và lấy lại được niềm kiêu hãnh mà cô suýt nữa thì đánh mất vì Quân. Sau khi nhắn tin cho Nam rằng cô đã đến nơi an toàn, cô quyết định tắt máy và sẽ ngủ một giấc dài, không nhắn tin hay gọi điện cho Quân để coi như là sự trừng phạt dành cho việc không quan tâm hết lòng đến người yêu.
Khoảng cách thật gần, nhưng sao nỗi nhớ dài đến vô tận. Mưa đang vỗ về cây lá, nhưng không làm vơi đi nỗi buồn đang ngự trị trong lòng An.
5.
7h sáng, tiếng gõ cửa phòng làm An tỉnh giấc, cô mở nguồn điện thoại. Có một tin nhắn của Nam chúc cô đi chơi vui vẻ, cô nhìn đồng hồ và cứ nghĩ là Quân đến sớm để chuộc lỗi với cô.
- Anh đợi em chút xíu.
Bên ngoài có tiếng đằng hắng, cô vừa chạy ngay vào phòng tắm, vừa hồi hộp được gặp người đứng sau lớp cửa kia. Sau khi thay cho mình bộ cánh hoàn toàn khác với mọi ngày, cô ngại ngùng bước về phía cửa.
- Anh đợi em có lâu lắm không?
- Ừm! Cũng không lâu lắm...
Sau câu trả lời ấy là hai cặp mắt nhìn nhau đầy vẻ ngạc nhiên. An sửng sốt vì người đứng trước mặt mình không phải là người cô nghĩ, còn anh thì không tin cô bé dễ thương trong bộ váy xanh ngọc chính là cô nhóc mà anh đã nhầm giới tính ngày hôm qua.
- Sao lại là anh?
- Chứ em nghĩ là ai? Anh định mời em đi ăn sáng. Nếu em không có hẹn thì...
- Em có hẹn rồi! – Nói rồi cô đóng sầm cửa lại một cách bất lịch sự. Trong vài giây suy nghĩ, cô nhận ra đêm qua Quân không hề quan tâm đến việc cô đến khách sạn hay chưa, sáng dậy cũng không nhắn tin cho cô... cô mở cửa với hy vọng người kia chưa đi:
- Anh gì ơi! Em đi ăn sáng cùng anh được không? Em không có hẹn. – May quá, anh chỉ vừa quay lưng định đi thôi.
- Dĩ nhiên là được, anh sẽ mời em.
Cả hai nhìn nhau cười. An nghĩ mình đang lợi dụng người con trai đi phía trước cô, nhưng chỉ tại anh xuất hiện đúng lúc cô muốn giận người yêu cô, cứ xem như mọi chuyện diễn ra theo quy luật của nó vậy.
- Ơ, em nhớ là anh cũng đi taxi đến đây như em mà... - Cô ngạc nhiên hỏi khi thấy anh đi xuống bãi đỗ xe.
- Xe này là của bạn anh, sáng sớm anh ấy vừa đem qua cho anh mượn.
Đi cùng anh vào một quán không nhỏ, nhưng cũng không lớn, tường quán sơn màu lục nhạt và bàn ghế bằng trúc nhìn rất độc đáo. Điều thú vị là nền của quán như một cái ao rộng lớn, muốn đi qua phải bước cẩn thận trên các tảng đá hình lá sen, ở dưới có rất nhiều cá bảy màu lấp lánh. Anh mời cô món phở Hà Nội nổi tiếng mà ở Sài Gòn dù có cũng không thể mang hương vị giống như món phở cô đang ăn, sau đó thưởng thức thêm một ly capuchino đậm đà.
Những bản nhạc không lời nhẹ nhàng đi vào lòng người, khiến ai cũng muốn vứt bỏ ngoài tai những lời thị phi, tránh xa cuộc sống ồn ào chỉ để ngồi lại đây, với hiện tại, với những giây phút đắm mình trong âm nhạc và hương vị thơm ngon của đồ ăn, thức uống không chê vào đâu được. An cũng sẽ như thế nếu không vì cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang dòng cảm xúc đang dần lắng đọng của cô.
"Em đang ở đâu vậy? Anh xin lỗi vì không thể đón em ở sân bay, anh đang có chút công việc, tầm 9h anh qua chỗ em nhé!"
"Anh ơi! Em..."
"Anh xin lỗi, vì em ra không đúng lúc, dạo này anh bận làm luận án tốt nghiệp nữa. Nhưng anh hứa sẽ dành cho em một chút thời gian. Em yên tâm nhé, đừng giận anh nha. Anh có việc rồi, thế nhé!"
Tiếng tắt máy lạnh lùng như chưa từng có một thứ tình cảm gọi là tình yêu tồn tại. An cúi mặt xuống, cười nụ cười khiến khóe mắt có nước. Một bàn tay thật dịu dàng đưa về phía cô cùng với tờ khăn giấy:
- Đừng cảm động quá, chỉ là bữa ăn nhỏ cùng những bản nhạc không lời thôi mà.
An không biết người đối diện mình cố tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay vì không đủ tinh tế để phán đoán sự việc. Cô lau nước mắt, ngẩng lên rồi lại cúi xuống ngay lập tức. Có một đôi khoác tay nhau rất tình cảm vừa đi ngang qua chỗ cô ngồi, người con trai rất giống với người cô đang để làm hình nền điện thoại – giống với Quân. Cô từ từ ngẩng lên. Họ vào quán, ngồi khuất sau chậu sen lớn đặt ở góc quán. Có lẽ họ không nhìn được An, nhưng cô thì nhìn rõ người con trai ấy, mắt, mũi, miệng và cả lúm đồng tiền mỗi khi người đó cười... rất giống.
Cô không dám tin và cứ thế ngồi nhìn như bị đóng băng mà không để ý hai bên má đã thành dòng. Dùng một chút bình tĩnh cuối cùng, cô run run bấm số và cũng không quên để ý đến người con trai kia. Điện thoại vừa kết nối cuộc gọi, người ấy vội bấm nút tắt rồi nhăn nhó. Một phút sau, An chua chát đọc tin nhắn đến: "Anh đã bảo anh đang bận mà. 9h anh qua đón em!". Rồi sắc mặt người đó biến đổi ngay lập tức, trở lại với nụ cười khiến ai nhìn vào cũng không thể biết vài giây trước anh ta còn khó chịu với sự làm phiền từ cuộc điện thoại gọi đến. Và anh ta tặng nụ cười ấy kèm theo nụ hôn lên trán dành cho cô gái ngồi cùng bàn, hai người họ quấn quýt lấy nhau cho đến khi phục vụ bưng đồ ăn lên, cô gái mới ngượng ngùng ngồi lại vị trí của mình một cách ngay ngắn.
"Chúc hai anh chị ngon miệng!" – Mặt đỏ lên, anh chàng phục vụ quay người đi nhanh sau lời chúc. Lúc đi ngang qua bàn An ngồi, anh lẩm bẩm rất nhỏ, đủ để ở khoảng cách gần như An có thể nghe thấy "Ngày nào cũng quấn lấy nhau mà không thấy chán! Các bạn trẻ bây giờ lộ liễu quá, ban ngày ban mặt mà như ở nơi không người!"
An cười, cô nhìn vào khoảng không mà cười không thành tiếng. Một lần nữa, bàn tay ấy chủ động lau nước mắt cho cô. Anh cũng nhẹ nhàng kéo ghế ngồi che đi tầm nhìn của cô đến người kia – người mà cô gọi là người yêu. Còn cô thì chỉ biết cười, lúc thì nhìn anh cười, lúc thì nhìn ra đường, lúc lại cầm ly lên để nhấp môi, che đi bờ môi đang run rẩy chực khóc òa. Vị cappuchino không còn ngọt mà hoàn toàn đắng, đắng nghẹn nơi cổ họng cô.
Sau khi nhân viên đưa bill đặt lên bàn, cho đến lúc anh dìu cô ra khỏi quán, tiếng xe cộ qua lại ồn ào mới làm cô tỉnh. Leo lên xe và không cần biết anh sẽ đưa cô đi đến đâu, cô chỉ biết lúc này muốn đi thật xa, muốn trở về Sài Gòn và muốn xóa tất cả ký ức tồi tệ của ngày hôm nay.
- Đây là hồ Gươm, hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm. Đến Hà Nội thì em phải tới đây một lần cho biết. Ở giữa hồ là tháp rùa, em cứ ngồi đợi từ sáng đến tối, thể nào cũng có cụ rùa ngoi lên hỏi em "Vì sao con khóc! Con có biết con khóc trông xấu lắm không?"
Cô bật cười. Anh hài hước hơn cô nghĩ và anh cũng tinh tế lắm. Có lẽ ngay từ đầu anh đã đoán ra mọi chuyện, nhưng lại không hỏi hay nói chạm đến cô để không làm cô tổn thương. Nắng bắt đầu lên cao làm khô những vũng nước nhỏ đọng lại sau mưa, từng vạt nắng chiếu xuống làm mặt hồ như một tấm gương lớn phản chiếu được cả lòng người.
6.
9h đúng, cô có mặt ở khách sạn. Anh đưa cô về rồi lại đi vì có việc. Cô thả mình xuống giường, mắt nặng trĩu vì đã khóc. Một nửa trong cô hy vọng sẽ có tiếng gõ cửa, một nửa cảm thấy sợ cái sự lừa dối của người yêu. Cô trút bỏ bộ váy lúc sáng, mặc bộ đồ đơn giản là quần jean và áo sơ mi. Có tiếng gõ cửa phòng, cô bước ra mở cửa với tâm trạng hết-sức-bình-thản. Người đứng trước mặt cô chính là anh – là anh ta – người lúc sáng đi cùng một cô gái vào quán.
- Chào em! Có quá ngạc nhiên khi nhìn thấy anh không?
- Cũng có!
- Em muốn đi đâu, anh sẽ dành buổi trưa hôm nay cho em. Chiều anh có hẹn với thầy giáo rồi.
- Trùng hợp quá! Chiều em cũng có hẹn với bạn, trưa nay em hứa sẽ đi ăn với họ rồi nên em chỉ có một tiếng để dành cho anh thôi! – Cô lạnh lùng nói.
- Thôi cũng được. Vậy mình đi ăn sáng nhé! Anh sẽ chỉ ngồi nhìn em ăn thôi, hạnh phúc lớn nhất của anh là nhìn người yêu mình ăn đấy! – Quân cười, nụ cười này sẽ khiến cô hạnh phúc đến chết ngất nếu như cô không chứng kiến cảnh lúc sáng.
"Chẳng phải vì anh đã ăn sáng rồi sao?" – An nghĩ và muốn hỏi Quân, nhưng cô không thể.
- Em không muốn ăn sáng, em muốn nói chuyện với anh.
- Vậy... mình đi uống nước rồi nói chuyện. Từ sáng đến giờ anh chạy khắp khoa để xin nghỉ một buổi này, dành riêng cho em thôi. Bạn anh thấy thế còn hỏi đùa anh sao lại yêu xa cho mệt, cần thì nó giới thiệu cho vài em ở gần, nhưng làm sao mà được, vì tình yêu đâu có dễ dàng muốn là được em nhỉ? Giờ anh cũng thấy hơi khát nước, mình ra quán nước gần đây rồi nói chuyện nha em.
Cô nghe như đang nuốt chửng từng lời của Quân, vị giả tạo xen lẫn vị dối trá khiến cô chỉ muốn dùng hết sức mình mà cho anh ta một cái tát. Cô đóng cửa phòng, im lặng đi xuống cầu thang theo người con trai ấy.
|
|