|
Tác giả |
Đăng lúc 4-3-2013 20:49:53
|
Xem tất
CHƯƠNG 1
1,
Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng tự học, đã năm giờ rưỡi rồi, lúc này ở căn tin hẳn là không nhiều người? Lại nói tiếp, đại học A cái gì cũng tốt, điều duy nhất làm cho người ta rối rắm, chính là nhiều người mà không đủ ăn. Trường đại học lớn như vậy, nhưng chỉ có hai căn tin nằm ở cuối lầu ba, khi đến thời gian ăn cơm giống như một ngọn núi bị bao phủ bởi con người, khiến cho người ta có cảm giác như đang vượt thời gian.
Vào mùa thu, ban ngày cũng ngắn hơn. Tuy rằng mới năm giờ rưỡi, thế nhưng bên ngoài đã tối om, người qua lại trên con đường nhỏ từ thư viện đến căn tin cũng thưa dần. Thu dọn đồ đạc lẻ tẻ trên bàn, ôm sách, mang tai nghe MP4, Lâm Nghiên đi bộ nhàn nhã trên con đường nhỏ dẫn đến căn tin.
Haizz, ngày mai lại có lớp số học nâng cao đó, vừa nghĩ tới điều này, đầu Lâm Nghiên đã muốn căng ra à. Thân là sinh viên khoa văn, lại liều mạng thi vào đại học A, khoa tài chính là khoa lớn nhất ở đây, rút cuộc, hắc, đối với số học nâng cao còn yêu cầu cao hơn nữa, Lâm Nghiên trợn tròn mắt một hồi.
Năm đó cô vì toán học cần lấy điểm cao để thi vào trường cao đẳng, mà mỗi ngày mỗi đêm đều phải học thi toán học thật vất vả, còn tưởng rằng lên đại học sẽ thoát khỏi môn này, chẳng ngờ, đại học còn có số học nâng cao đang chờ đấy! Cái gì vi phân và tích phân, đại tuyến, tiết học đầu tiên cô gần như muốn khóc, nhưng không như vậy a, không thể để người khác chê cười! Thầy Tôn dạy toán học tại trường trung học thế nhưng luôn miệng nói đến đại học chính là giải phóng đó…
Haizz, tiểu Nghiên à, mày đã quên sao. Sau khi giải phóng còn có ba năm nội chiến, còn có chiến tranh Triều Tiên, còn có ba năm thiên tai, còn có…
Cho nên, hầm thôi, chờ đến lúc con dâu hầm thành bà mẹ chồng, mày mới được coi như tu thành chính quả a!
Dùng những lời Lâm Nghiên đã nói, vậy cô căm ghét số học đến mức nào? Đó là, về sau nếu con trai hỏi cô vấn đề toán học, cô cũng không định giải thích cho nó, trực tiếp ném một câu “Tìm ba con đi” rồi đuổi ra chỗ khác. Trò cười, đã tốt nghiệp đại học, còn muốn cô làm đề toán, có thể sao?
Bạn thân Trương Ninh rất khinh bỉ cô là người không có trách nhiệm, còn nói mong ước cô sau này tìm được một người học khoa văn, nhìn cô bị dạy dỗ như thế nào.
Đương nhiên, lời này không hề dọa được cô, Lâm Nghiên trực tiếp xem nhẹ bỏ ngoài tai, cô đã hạ quyết tâm tìm một người chồng siêu tốt khoa tự nhiên, không vì điều gì khác, chỉ là sau này trong nhà có người dạy toán lý hoá cho con cô a! Học được toán lý hoá, đi khắp thiên hạ chẳng sợ ai, vẫn còn một chút lý lẽ đấy!
Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên túi di động vang lên.
Là điện thoại nhà.
“Mẹ già, con đã biết, lần sau sẽ ăn sáng, uh, không lạnh, thức ăn trường học cũng không tệ lắm, không có việc gì, uh, tháng sau về nhà, uh, con biết… Được, con cúp máy trước nhé…”
Tắt điện thoại, nghĩ đến lời quan tâm lải nhải của ba mẹ, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy dù bị gió đêm thổi hơi lạnh cũng ấm áp hơn, có ba mẹ làm việc gì cũng có tinh thần à!
Nghĩ như vậy, bước chân của Lâm Nghiên nhanh một chút, bầu trời mênh mông tối đen cũng nhìn thấy thuận mắt hơn. Đang đi tới thì đằng trước truyền đến tiếng khóc ô ô và tiếng nói chuyện. Ah, tiếng nói giống như có chút hữu danh vô thực, nghe như là tiếng khóc ầm ĩ của một cô gái, còn có âm thanh loáng thoáng của một nam sinh, uhm, nghe không rõ lắm, đại khái như là người yêu cãi nhau nhỉ. Lâm Nghiên nghĩ vậy, lại không muốn nhiều chuyện, tính đi đường vòng, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức bắt đầu hối hận, tại sao phải đi con đường nhỏ này làm chi? Bây giờ muốn đổi đường vòng cũng không được, còn phải đi qua người ta! Xấu hổ xấu hổ, trong đầu Lâm Nghiên niệm như vậy, sau đó bước chân dừng lại một chút, hay là nên đi lên trước họ.
Mình cứ cúi đầu đi là được rồi nhỉ? Bỏ qua tôi đi bỏ qua tôi đi… Trong đầu lẩm nhẩm, Lâm Nghiên cúi đầu xuống thấp, ôm chặt sách trong tay.
Nhanh chóng đến gần cặp tình nhân bên cạnh, mơ hồ nghe được cô gái khóc: “Anh tại sao không thích em hả… Em thích anh như vậy, anh thích em một chút sẽ chết à…”
Ah, thì ra chính là yêu đơn phương đấy.
Nam sinh kia vẫn không lên tiếng, Lâm Nghiên cũng sẽ không nhiều chuyện mà ngẩng đầu xem họ cãi nhau. Có một câu ngạn ngữ nói như thế nào ấy nhỉ? Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, “nghe” này cô không có biện pháp khống chế nhưng “xem” thì cô vẫn có thể quyết định.
Đầu cúi thấp muốn im lặng đi qua, một bước, hai bước, vài bước nữa có thể rời xa ngọn nguồn chiến tranh này, trong đầu Lâm Nghiên đếm từng bước.
Nam chính phía sau rốt cục lên tiếng, âm thanh rất trong trẻo dễ nghe, không giống một số nam sinh thô lỗ, cũng không giống như nam sinh ngại ngùng.
“Tôi đã có bạn gái.”
Sau đó ngay cả nữ chính khóc cả ngày trời cũng ngừng lại: “Em không tin em không tin! Bên cạnh anh chưa từng xuất hiện nữ sinh! Anh gạt em là anh gạt em!
Trong đầu Lâm Nghiên đã chịu thua với sự kiên quyết lắc đầu của cô gái kia mà nhịn không được “Phì” cười ra một tiếng, trong phút chốc thốt ra tiếng cười thích thú kia tự bản thân thấy hành vi của mình không lễ phép, đầu cô cúi xuống ngày càng thấp, bước chân không nhanh như ban đầu.
Nam chính lúc này lại lên tiếng, “Tôi đã có bạn gái. Tôi mặc kệ cô tin hay không.”
Trong đầu Lâm Nghiên bổ sung một câu: mặc kệ cô tin hay không, dù sao tôi tin là được.
Nữ chính tiếp tục lắc đầu: “Em không tin em không tin! Trừ phi anh đem cô ta đến trước mặt em! Nếu không em sẽ không từ bỏ!”
Lâm Nghiên nhếch khoé môi, thầm nghĩ, thật đúng là một nữ sinh có nghị lực a, đổi lại là mình, đừng nói là người ta đã nói rành rành thế này, ngay cả chủ động muốn làm rõ chuyện e rằng cũng không dám nữa. Nữ hiệp, tiểu sinh bội phục ~
Lâm Nghiên bước đi không ngừng, lỗ tai lại dựng thẳng lên, muốn biết nam chính trả lời như thế nào. Khoé miệng còn cười chưa dứt, thân mình bỗng chốc bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Biến cố thình lình xảy ra khiến Lâm Nghiên nhất thời hoang mang, sách trước ngực cũng rớt theo xuống đất.
Đôi mắt mở to thất kinh, Lâm Nghiên cảm thấy khó hiểu trừng mắt hướng về kẻ đầu sỏ gây chuyện. Liếc mắt một cái, nhưng trong phút chốc bị một đôi mắt sâu xa đen nhánh hấp dẫn vào trong. Nhìn qua thấy bình thản không hề gợn sóng, chỉ chớp mắt rồi lại giống như hiện lên ý cười, đôi mắt anh như ngôi sao, cứ như vậy mà chăm chú nhìn cô một cách sủng nịch.
“Nói với em chờ anh ở bên kia là được rồi, tại sao không chờ? Oh, em sợ tối, là anh sai rồi, làm sao có thể để em chờ một mình ở bên kia chứ?” Khẩu khí của anh chàng đẹp trai trước mắt thật dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, nói xong còn lấy tay vén tóc mái của Lâm nghiên.
Nếu không phải bản thân mình bị hắn ôm trong lòng, Lâm Nghiên tự mình cho rằng ai nói họ không phải là một đôi tình nhân thì đôi mắt chắc chắn bị mù rồi!
Lâm Nghiên hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết anh chàng cười đẹp như hoa đào này là ai hả? Dựa vào cái gì mà anh ta vẫn ôm tôi vậy? Cái ôm đầu tiên a!!! Trong lòng Lâm Nghiên phát điên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra a a! Chính mình lại không mất trí nhớ, rõ ràng, rành mạch mà nhớ được những người mình quen biết, không có người này à!
Lâm Nghiên giãy dụa, cũng không ngờ nam sinh này nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức lực lại không nhỏ, tay đặt trên thắt lưng cô đặc biệt dùng sức, cô giận dữ nói: “Anh là ai hả? Tôi không biết anh.”
Anh chàng nam sinh cũng không giận: “Vợ, thật xin lỗi em, anh không nên để em chờ lâu như vậy, đánh anh mắng anh đều được, đừng nói không biết anh mà…..”
Lâm Nghiên trợn tròn mắt, nhưng chỉ trong giây lát liền hiểu được mưu đồ của nam sinh kia, xem ra định dùng mình để đuổi nữ sinh này, hừ, dựa vào cái gì mà lấy tôi làm lá chắn cho anh hả?
Không thuận theo.
“Tôi thật sự không biết anh, anh buông ra đi.” Nếu không buông tay, sẽ không khách khí đấy!
Đôi mắt đẹp như hoa đào của nam sinh loé lên ý cười, giọng nói càng thêm u oán, “Vợ, anh sai rồi… Anh thật sự sai rồi… Trở về em phạt anh như thế nào cũng được…”
Vợ, còn vợ nữa! Vợ cái đầu quỷ của anh ấy!
Lâm Nghiên cảm thấy mình có thái độ đúng mực lại bị người ta giày vò, dưới chân không lưu tình chút nào mà giẫm lên đôi giày bóng rổ trắng kia của anh ta, tôi đạp tôi đạp tôi đạp đạp đạp, để tôi xem anh còn không buông tay!
Mày kiếm của anh chàng trong nháy mắt liền chau lại, nhưng mà tức thời khôi phục lại vẻ mặt oán phu: “Vợ, mỗi lần em giận dỗi không phải cắn anh thì là đạp anh, anh vẫn thích em cắn anh hơn…” Nói xong còn bỡn cợt mà nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của Lâm Nghiên, thấy cô sững sờ đỏ mặt.
Nha đầu kia, chơi rất rốt. Trong đầu Chu Lăng Tiêu cười nói, nếu dưới chân còn nể tình thì sẽ đáng yêu hơn.
Lâm Nghiên muốn khóc, sao lại thành ra thế này hả? Khi nào thì mình có thói quen cắn người này, tại sao chính mình không biết chứ? Anh ta, anh ta phải nói cho giống như thật thế sao?
Nữ sinh đối diện nhìn thấy hai người trước mắt tán tỉnh như nơi không người, ngay cả khóc cũng quên.
Này, người này thật lạnh lùng, Chu Lăng Tiêu người được mệnh danh là khó thu phục nhất của học viện máy tính sao? Không có khả năng! Nhất định là có người giả mạo! Nhất định là vậy!
Nữ sinh lau nước mắt, giọng nói run rẩy hỏi: “Anh, anh là Chu Lăng Tiêu sao?”
Chu Lăng Tiêu nhìn nữ sinh kia, khôi phục lại gương mặt lạnh như băng, tích tự như kim (tiết kiệm lời nói) nói: “Phải.”
Quả thật là đúng, vẻ mặt lạnh như vậy chỉ có một Chu Lăng Tiêu thôi! Chính là anh ấy, tại sao đối với nữ sinh này lại nhiệt tình như vậy chứ!
Nữ sinh không cam lòng nói: “Em vẫn không tin, anh có cái gì để chứng minh cô ta là bạn gái của anh?”
Lâm Nghiên xém chút nữa là muốn ngửa mặt lên trời mà thét lên: Tôi không phải là bạn gái hàng hoá!! Nhưng mà vẻ mặt của hai người này không thèm chú ý đến cảm giác bị gặp rủi ro của cô, Chu Lăng Tiêu nghĩ nghĩ: “Cô muốn tôi chứng minh như thế nào?”
Nữ sinh trầm tư suy nghĩ: “Hôn cô ta thì em sẽ tin, về sau không quấn lấy anh nữa.”
Lâm Nghiên vừa nghe lời này, mặt còn chưa kịp đen, chỉ thấy một gương mặt tuấn tú lộ ra trước mắt cô đột nhiên phóng đại, lông mi dài tỉ mỉ có thể thấy rõ ràng, đôi môi ấm áp chạm vào, mềm mại trơn bóng, cảm xúc xa lạ nói cho cô biết tất cả điều này không phải là mơ. Bị tập kích bất ngờ, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy độ ấm trên môi, trong đầu cô vang lên tiếng nổ ầm ầm, một đôi mắt to thậm chí vì hoảng sợ mà chăm chú nhìn vào anh, hoàn toàn ngớ ngẩn.
Trong đầu Chu Lăng Tiêu buồn cười, nét mặt lại càng nghiêm túc hơn, dường như muốn đem người vợ nhỏ bé đang trong tình trạng lơ đãng mà hôn cho đến khi tỉnh táo, vươn tay giữ lấy đầu cô, càng hôn càng sâu.
Không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác, nữ sinh kia giậm chân, hừ một tiếng rồi xoay người chạy đi, chỉ còn lại hai người không biết đang làm gì đó, vẫn giữ tư thế thân mật này mà ôm nhau trước mặt thiên hạ.
Lâm Nghiên chợt hoàn hồn, “Tạch” bỗng chốc đẩy anh ra, hung hăng lườm anh, dùng lòng bàn tay chùi mạnh môi mình, máu trong lòng a, đây là chuyện gì hả, cái ôm đầu tiên còn chưa tính, vậy mà nụ hôn đầu tiên cũng bị mất luôn!
Tuy rằng, tuy rằng cô cũng chưa nghĩ tới phải lãng mạn như thế nào, ấm áp như thế nào mà dâng ra nụ hôn đầu tiên của mình, nhưng mà, nhưng mà a, tuyệt đối không phải là loại tình huống giống như nước sơn bôi đen, bị một người đàn ông xa lạ cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình chứ! Tuy rằng, tuy rằng, bộ dạng của người này khá tốt! Anh ta, anh ta lại liếm môi, thật là quá đáng!
Đôi mắt hạnh của Lâm Nghiên trừng trừng, hai gò má trắng nõn đã nhuộm đỏ tươi, nếu không phải sắc trời dần tối, cô sợ là không thể thấy đường, mà sách rơi xuống bên cạnh chân, thì cũng không rảnh mà bận tâm.
“Anh! Đừng cho tôi thấy anh lần nữa!” Để lại một câu như vậy không uy hiếp được anh, Lâm Nghiên thấy đôi mắt hoa đào của anh như có ý cười, ôm lấy sách rồi chạy trối chết.
Khoé môi Chu Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, vẻ ngoài lạnh nhạt mà tươi cười dịu dàng, con ngươi xinh đẹp tuy rằng vẫn mang dáng vẻ thờ ơ của riêng mình, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể lờ mờ thấy được trong mắt anh không che dấu được ý cười.
Nha đầu này.. thật sự rất thú vị.
2,
Sau ngày hôm đó, Lâm Nghiên cảm thấy cô xui tám kiếp, đi đâu cũng đều thấy người này, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!
Trong thư viện, trong nhà ăn, sân thể dục, sân tennis, đâu đâu cũng là người này a! Lâm Nghiên có phần suy sụp, mỗi lần nhìn thấy anh, gương mặt không có ý thức mà nóng ran, nhớ tới cảm xúc kia dường như quen thuộc cũng dường như xa lạ…
Nếu cô là nữ hiệp, nhất định phải hành hiệp trượng nghĩa, tiêu diệt tên ăn chơi này!
Đáng tiếc, cô không phải a…
Haizz, vẫn là đọc sách thôi…
“Dì à, tôi muốn mượn mấy quyển sách này.” Trong thư viện, Lâm Nghiên cười nói dễ thương với người dì làm việc ở thư viện.
Người dì cười nhận lấy sách của cô, nhưng mà lập tức nhíu mày: “Bạn học, lần trước cô mượn tám quyển sách vẫn còn chưa trả, lần này chỉ có thể cho mượn hai quyển.”
Lâm Nghiên nhẹ nhàng “Ah” lên một tiếng, quên mất mấy quyển sách còn ở nhà!
Lông mày cau lại có chút khó xử, nên bỏ lại quyển nào đây? Còn chưa nghĩ xong, đã có một bàn tay thon dài đưa ra một tấm thẻ, âm thanh trong trẻo vang trên đỉnh đầu: “Dùng của anh đi.”
Lâm Nghiên quay đầu, hướng về một đôi mắt hoa đào sáng ngời, ngạch, người nào đó đúng là âm hồn bất tán.
“Không…..” Lời còn chưa nói xong, người dì đã cười đến híp mắt mà nhận lấy tấm thẻ.
Khi chữ “Dùng” này nói ra, đã nghe được tiếng “Tích” trong trẻo, người dì đã cười tủm tỉm làm xong cả rồi.
Lâm Nghiên mồ hôi đầy mặt, dì à, dì đâu cần đến mức ấy! Thấy soái ca, cũng không cần hiệu suất cao như vậy chứ!
Liếc nhìn anh một cái, ôm sách bỏ đi, không được theo kịp không được theo kịp!
Chu Lăng Tiêu nhìn thấy cô hất hất tóc đuôi ngựa mà không thể không cười lên tiếng, nha đầu kia, tại sao lại có thể thú vị như vậy? Mỗi lần nhìn thấy anh giống như nhìn thấy mầm độc, bộ dạng anh kinh khủng như vậy sao?
Lúc các anh em ở cùng phòng ngủ với Chu Lăng Tiêu nhìn thấy cảnh tượng đó, Chu đại soái ca luôn luôn lạnh lùng vậy mà nhìn khung cửa trống rỗng cười đến mức dịu dàng. Thật sự là rất khủng bố!
“Soái ca, cậu làm sao vậy?” Lão Tứ trong phòng sợ run cả người, hoảng sợ hỏi han.
Chu Lăng Tiêu tức giận trừng mắt, liếc cậu bạn thân một cái, khoan thai nói: “Ngắm người đẹp ~~” để lại ba người phía sau trông mòn con mắt, rồi phơi phới rời đi.
Người đẹp thôi, cũng bình thường, nhưng mà, không phải cho các người ngắm ~~ Chu đại soái ca nói trong lòng.
Hết chương 1 |
|