|
Thế là bố mẹ nhìn nhau rất lạ. Họ biết việc này hoàn toàn không thể. Không, đơn giản là không thể nghĩ đến chuyện tới Mariannelund ngay hôm nay. Nhưng thật khó nói thẳng điều đó với Emil khi thằng bé ủ rũ đứng đó. Tất nhiên bố mẹ Emil cũng muốn giúp chú Alfred. Có điều họ không biết bằng cách nào, và vì vậy cũng không biết phải trả lời Emil ra sao. Bố Emil chẳng nói chẳng rằng rời căn buồng, nhưng Emil không chịu đầu hàng. Nó lẵng nhẵng theo sát gót bố và vừa van nài, vừa khóc lóc, dọa dẫm, như thể mất trí. Nhưng, bạn thử tưởng tượng xem, lần này bố Emil lại không nổi giận, mà chỉ nói rất khẽ:
- Không thể được, Emil ạ, tự con biết là không thể được mà!
Cô Lina ngồi trong bếp vừa khóc nức nở vừa thổn thức:
- Thế cháu cứ nghĩ sang xuân chúng cháu sẽ cưới nhau cơ đấy! Thôi, thế là xong! Bây giờ anh Alfred đã hết đời. Còn cháu, cháu ngồi đây ôm bốn khăn trải giường với cả tá khăn tay! Phải, thật là quá đáng!
Rốt cuộc lúc này Emil mới thực sự hiểu tình cảnh bi đát của mình. Không có sự giúp đỡ nào cả. Thế là nó quay lại lán đầy tớ và ngồi suốt một ngày bên chú Alfred, đó là ngày dài nhất trong đời Emil.
Chú Alfred nằm đó, ngủ li bì. Thi thoảng chú mới mở mắt nhìn lên và lần nào cũng nói:
- Cháu đấy à, Emil!
Emil nhìn tuyết quay cuồng ngoài cửa sổ mà căm hờn trào dâng hừng hực, tới mức tưởng như đủ sức hun tan tất cả tuyết ở làng Lönneberga và khắp vùng Smăland này. Nhưng chắc chắn cả thế gian sẽ chìm trong tuyết mất thôi, nó nghĩ, vì tuyết trút xuống ngày càng dày đặc.
Ngày mùa đông ngắn ngủi, cho dù có vẻ dài đối với một kẻ đang nóng lòng ngồi đây như Emil. Trời đã nhập nhoạng, sắp tối đến nơi.
- Cháu đấy à, Emil! – Chú Alfred lại nói, nhưng lúc này chú nói khó khăn hơn.
Mẹ Emil bưng canh thịt đến và khéo dỗ Emil lắm nó mới chịu ăn. Mẹ cũng thử dỗ chú Alfred, nhưng chú không muốn ăn. Thế là mẹ thở dài và lại đi ra.
Khi đã khuya, cô Lina đến bảo đã đến giờ Emil phải đi ngủ rồi.
Đừng hòng, chớ có ai tưởng sẽ bắt được nó rời nơi này.
- Cháu sẽ ngủ dưới sàn nhà, cạnh chú Alfred, – Emil nói, và không thay đổi quyết định.
Emil lôi ra một tấm nệm cũ và một tấm chăn dùng đắp cho ngựa, với nó thế là đủ. Nhưng nó không sao ngủ được. Nó nằm thao thức, nhìn lửa trong lò sưởi lụi dần và nghe tiếng đồng hồ báo thức của chú Alfred kêu tích tắc, nhưng nó cũng nghe chú Alfred thở gấp như thế nào và thỉnh thoảng chú lại rên lên khe khẽ ra sao. Hẳn thỉnh thoảng Emil có chợp mắt đi một lát, nhưng lần nào nó cũng giật mình choàng tỉnh dậy. Nỗi lo sợ cho chú Alfred bót nghẹt trái tim Emil, và đêm càng trôi đi, nó càng cảm thấy tất cả là sai lầm và sắp trở nên quá muộn, vĩnh viễn quá muộn.
Sau đó quãng bốn giờ sáng, thì Emil biết mình phải làm gì. Bằng mọi giá, nó phải đưa bằng được chú Alfred đến ông bác sĩ ở Mariannelund, cho dù cả hai – nó và chú Alfred – có bỏ mạng dọc đường chăng nữa.
- Chú không được cứ nằm trên giường mà chờ chết như thế, chú Alfred, chú không được phép!
Emil không nói to ra điều đó, mà chỉ nghĩ. Nhưng nó nghĩ rất kiên quyết. Và nó bắt tay vào hành động ngay. Nó phải rời khỏi đây trước khi có ai thức dậy và ngăn cản nó. Cho tới khi cô Lina dậy đi vắt sữa bò. Emil còn một tiếng đồng hồ nữa, và tất cả sẽ phải diễn ra trong một tiếng đồng hồ ấy.
Không ai biết Emil đã làm thế nào và trong tiếng đồng hồ ấy nó đã lao động cật lực ra sao. Phải lôi cỗ xe trượt ra khỏi nhà để xe, phải dắt con Lukas ra khỏi chuồng, thắng con ngựa vào xe, rồi phải đưa được chú Alfred đáng thương cứ lảo đảo và tựa vào Emil nặng trĩu. Cuối cùng, khi Emil dìu được chú đến bên cỗ xe trượt, thì chú liền ngã chúi đầu vào xe và nằm thượt ra như chết rồi.
Emil đắp kín cho chú Alfred đến nỗi chú chỉ còn thò ra tí đỉnh mũi. Sau đó nó ngồi trên ghế xà ích, kéo dây cương và thúc con Lukas chạy nước kiệu. Nhưng con Lukas ngoảnh đầu lại và nhìn Emil, vẻ ngờ vực. Họa có điên mới lên đường giữa trời mù trắng tuyết này! Chẳng lẽ Emil không không hiểu điều đó?
- Bây giờ tao là người quyết định, – Emil nói, – mày chỉ việc vâng lời thôi!
Trong bếp đã lên đèn, cô Lina đã dậy. Đúng vào phút chót Emil mới cùng con Lukas và cỗ xe trượt băng qua cổng trang trại Katthult và rẽ vào con đường trong tuyết và gió.
Úi, bão tuyết đang ở trên đâu Emil! Tuyết táp ngang tai nó, bám dính vào mắt nó khiến nó chẳng còn trông thấy gì, mà nó thì đang muốn ít nhất phải trông thấy con đường. Emil đưa bàn tay đi găng lên quệt mặt, nhưng vẫn không nhìn thấy đường, mặc dù nó có mang theo trên xe trượt những hai chiếc đèn bão. Không có đường nào cả, chỉ có tuyết. Nhưng con Lukas đã đến Mariannelund nhiều lần. Có thể sâu thẳm trong trí nhớ loài ngựa của nó, nó biết đại khái con đường sẽ chạy như thế nào. Lukas lại rất dẻo dai và ngoan cường, đích thực là một con ngựa mà người ta dám cùng xông pha trong bão tuyết! Họ cứ thế từ từ tiến lên. Sau mỗi lần cỗ xe bị sa lầy trong tuyết, là lại có một cú giật mạnh. Chốc chốc Emil lại phải xuống xe, lấy xẻng xúc bớt tuyết. Emil khỏe như một con bò mộng và đêm đó nó đã xúc cơ man là tuyết, khiến nó không bao giờ quên.
- Người ta sẽ trở nên mạnh mẽ khi buộc phải thế, – Emil bảo con Lukas.
Chắc chắn rồi, Emil rất khỏe và trong những dặm đường đầu tiên mọi việc khá suôn sẻ, nhưng càng về sau càng khó khăn, phải, rồi mọi việc trở nên thật sự tệ hại cho Emil. Lúc này nó đã thấm mệt, cái xẻng mỗi lúc như càng nặng hơn trên tay nó, nó không còn có thể xúc hùng hục như ban nãy nữa. Emil rét run, tuyết chui vào ủng khiến các ngón chân nó tê cứng lại, các ngón tay đau buốt vì lạnh, tai cũng cóng, mặc dù nó đã quấn quanh mũ một chiếc khăn len, để gió khỏi thổi bay mất tai. Tất cả cộng lại quả thật tệ hại và Emil dần dần đánh mất dũng khí. Bố đúng là có lý khi nói:
- Không thể được. Emil ạ, tự con biết là không thể được mà!
Lukas cũng đuối sức dần. Mỗi lúc con ngựa càng khó nhọc hơn khi phải lôi cỗ xe bị sa lầy trong tuyết. Cuối cùng xảy ra điều mà Emil lo sợ suốt nãy giờ. Cỗ xe bỗng sụt nghiêng đi, và Emil biết cả bọn đang sa xuống rãnh. Phải, họ đang ở dưới rãnh và mắc kẹt ở đó. Dù con Lukas ra sức kéo, còn Emil thì thì cố hết sức mà đùn đẩy chảy cả máu mũi, vẫn chẳng ích lợi gì. Cỗ xe vẫn đứng lì tại chỗ.
Thế là Emil nổi cơn tức giận, nó tức điên lên với tuyết, với cỗ xe, với cái rãnh và nói chung với tất cả tình cảnh khốn khổ này, tới mức nó gần như mất trí. Emil rú lên một tiếng ghê rợn, nghe như tiếng rú nguyên thủy. Con Lukas giật mình sợ hãi và có lẽ cả chú Alfred cũng thế, nếu chú còn sống. Emil tự nghe cũng phát hoảng và đang hú bỗng im bặt.
- Chú còn sống đấy chứ, chú Alfred? – nó sợ hãi hỏi.
- Không, chắc chú chết rồi, – chú Alfred đáp với giọng khàn khàn kỳ dị và đáng sợ. Và thế là cơn tức giận bay biến khỏi Emil, chỉ nỗi buồn còn lại. Nó cảm thấy đơn độc. Cho dù chú Alfred còn nằm trong xe sau lưng nó kia, nó vẫn hoàn toàn đơn độc và chẳng có ai giúp đỡ. Lúc này nó không còn biết phải làm gì. Nó chỉ ước gì cho được nằm vùi trong tuyết để ngủ và quên hết sự đời.
Nhưng gần đâu đây có một trang trại….. Chính là cái trang trại mà Emil đặt cho cái tên là trang trại Bánh Rán. Và đột nhiên Emil trông thấy một ánh lửa, một tia hy vọng lóe lên trong nó.
- Để cháu đi gọi người tới giúp, chú Alfred, – nó nói. Nhưng chú Alfred không trả lời. Emil vội lên đường. Nó vất vả vượt qua những hố những đụn tuyết lồi lõm, để rồi rốt cuộc, khi nó đến được cửa chuồng bò thì trông nó giống như một hình nhân đắp bằng tuyết hơn bất cứ thứ gì khác.
Chính ông chủ trang trại Bánh Rán đang ở trong chuồng bò. Ông ta khá kinh ngạc khi trông thấy thằng bé của trang trại Katthult đứng trên ngưỡng cửa, người phủ đầy tuyết, máu mũi choe choét, nước mắt đầm đìa. Phải, Emil đã khóc, nó không thể làm khác, nó biết lôi được ông chủ trang trại Bánh Rán ra trời tuyết giữa lúc này thật chẳng dễ dàng gì. Ông ta thật khó chịu, cái ông nông dân này, nhưng hẳn ông ta nhận thấy mình không thể không giúp đỡ. Thế là ông mang theo ngựa, những sợi chão và mấy cái chăn cũ và lôi được cỗ xe trượt lên khỏi cái rãnh, mặc dù suốt thời gian đó ông ta rất bực tức và cứ càu nhàu luôn mồm.
Giá cái ông chủ trang trại Bánh Rán là người tử tế hơn một chút thì chắc ông ta đã tìm cách tiếp tục giúp Emil đến tận Mariannelund. Nhưng ông ta không làm thế, nên Emil và con Lukas đành tiếp tục cuộc hành trình tuyệt vọng và không chút an ủi xuyên qua bão tuyết của mình. Chúng cũng chẳng còn có thể làm gì hơn. Tất nhiên cả hai cứ liên tục gắng thêm chút nữa, thêm chút nữa, nhưng chúng đã quá kiệt sức nên chỉ nhích được tý một như rùa bò. Cuối cùng thì Emil đành đầu hàng. Nó không thể cố nổi nữa. Nó thậm chí không còn đủ sức nhấc cái xẻng lên.
- Cháu chịu rồi, chú Alfred, – Emil nói và òa khóc. Chỉ còn vài cây số nữa là đến Mariannelund, vì vậy nên thật đau khổ khi phải đầu hàng chính vào lúc đã gần tới đích.
Không nghe chú Alfred ư hữ gì. Chắc chú ấy chết rồi, Emil nghĩ. Con Lukas cúi đầu đứng đó, trông như thể đang xấu hổ. Con ngựa cũng đã kiệt sức.
Emil trèo lên ghế xà ích. Nó cứ ngồi đó mà khóc khe khẽ, tuyết phủ kín người nó và nó không động đậy. Bây giờ tất cả thế là hết, tuyết cứ việc rơi bao nhiêu cũng mặc, nó không quan tâm nữa. Emil nhắm mắt lại, muốn ngủ. Nó có thể ngồi ngủ ngay trên ghê xà ích này, dưới trời tuyết mịt mù này, nếu được thế thì hay quá, nó nghĩ.
Nhưng thật ra không có tuyết lẫn mùa đông. Thật ra đang mùa hè đấy chứ. Emil cảm thấy như thế, vì nó đang cùng chú Alfred tắm dưới hồ ở trang trại Katthult. Và chú Alfred muốn dậy Emil bơi. Chú Alfred ngốc nghếch, chẳng lẽ chú không biết Emil đã biết bơi hay sao? Chính chú đã dạy cho nó cách đây nhiều năm, chú quên rồi sao? Emil phải cho chú biết nó bơi giỏi thế nào mới được. Thế rồi hai chú cháu cứ bơi cùng nhau…………. Thế rồi hai chú cháu cứ bơi cùng nhau, bơi cùng nhau mãi, càng lúc càng bơi ra xa và vẫy vùng dưới nước mới tuyệt làm sao! Emil bảo: “Hai chú cháu mình, chú Alfred!”, rồi chờ đợi chú Alfred trả lời như xưa nay vẫn thế: “Đúng, hai chú cháu mình, Emil, phải như thế chứ!” Nhưng thay vì vậy nó lại nghe tiếng chuông. Không thể thế được! Khi đang bơi giữa hồ thì làm gì có tiếng chuông nào. E
mil khó nhọc dứt mình ra khỏi giấc mơ, khó nhọc mở mắt. Và kia nó trông thấy một chiếc xe ủi tuyết! Giữa màn tuyết quay cuồng nhô ra chiếc xe ủi tuyết. Phải, đúng là chiếc xe ủi tuyết đến từ Mariannelund. Bác tài lái chiếc xe cứ trố mắt nhìn Emil, như thể bác ta đã trông thấy một con ma, chứ không phải thằng bé mình phủ đầy tuyết đến từ trang trại Lönneberga của làng Lönneberga vậy.
- Đường từ đây đến Mariannelund thông rồi hả bác? – Emil hồi hộp hỏi.
- Ừ, bác tài đáp lớn, – nếu cháu nhanh nhanh lên. Nửa giờ nữa chắc chắn sẽ lại đầy tuyết đấy.
Nhưng nửa giờ nữa là đủ với Emil.
Phòng chờ chỗ bác sĩ đông kín người khi Emil mở toang cánh cửa. Đúng lúc ông bác sĩ thò đầu ra từ phòng khám, xem ai sẽ là người tiếp theo. Nhưng Emil đã la lên:
- Chú Alfred đang nằm trên xe trượt ngoài kia và đang hấp hối!
Ông bác sĩ không phải kẻ ngốc. Ông lập tức lôi theo vài người đàn ông đang ngồi trong phòng chờ ra chỗ xe trượt và khiêng chú Alfred vào, đặt chú nằm lên bàn mổ. Vừa lướt mắt nhìn chú Alfred, ông bác sĩ đã kêu lên.
- Mọi người về nhà cả đi! Giờ tôi bận việc khác rồi.
Emil đã tưởng chỉ cần chú Alfred đến được chỗ ông bác sĩ là chú sẽ khỏe lại tức thì. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy ông bác sĩ lắc đầu na ná như bà Krösa–Maja, Emil phát hoảng. Ngộ nhỡ không có cách gì cứu nổi chú Alfred nữa – ngộ nhỡ tất cả đều vẫn quá muộn? Emil cảm thấy đau đớn hơn là nó hình dung. Vừa khóc nức nở, nó vừa nghẹn ngào van xin ông bác sĩ:
- Cháu xin biếu ông con ngựa của cháu, nếu ông chữa khỏi cho chú ấy….và cả con lợn của cháu nữa. Chỉ cần ông chữa khỏi cho chú ấy! Ông tin ông sẽ làm được chứ ạ?
Ông bác sĩ nhìn Emil hồi lâu.
- Ta sẽ làm tất cả những gì có thể, nhưng ta không hứa gì hết!
Chú Alfred cứ nằm đó, không chút biểu hiện của sự sống. Nhưng đột nhiên chú mở mắt và ngỡ ngàng nhìn Emil.
- Cháu đấy à, Emil! – chú nói.
- Đúng, Emil đấy, – ông bác sĩ đáp.– Nhưng bây giờ tốt hơn là để thằng bé đi ra ngoài một lúc, vì tôi phải mổ cho cậu, Alfred ạ.
Có thể đọc được nỗi sợ hãi trong mắt chú Alfred, vì xưa nay các ông bác sĩ và chuyện mổ xẻ rất xa lạ với chú.
- Cháu nghĩ là chú ấy hơi sợ, – Emil nói. – Có lẽ tốt nhất là cháu nên ở lại bên chú ấy.
Ông bác sĩ gật đầu.
- Ừ, cháu đã đưa được cậu ấy đến đây, thì chắc cháu cũng sẽ vượt qua được chuyện này.
Thế là Emil cầm lấy bàn tay lành lặn của chú Alfred mà nắm thật chặt, trong khi ông bác sĩ mổ bàn tay bên kia. Chú Alfred không kêu một tiếng nào. Chú không rên la, cũng không khóc – chỉ có Emil là khóc một chút, nhưng khóc khẽ tới mức không ai nghe thấy.
Một ngày trước ngày Chúa Giáng sinh Emil mới cùng chú Alfred trở về nhà. Lúc bấy giờ cả làng Lönneberga đều biết đến hành động anh hùng vĩ đại của Emil và ai nấy đều tung hô nó.
- Cái thằng bé ở trang trại Katthult đó tôi đã luôn luôn quý mến mà, – tất cả cùng nói. – Tôi không hiểu nổi tại sao một số người lại cứ luôn ca cẩm về nó! Trên đời này làm gì có thằng bé nào không nghịch ngợm một chút cơ chứ!
Ngoài ra Emil còn cầm về cho bố mẹ một bức thư của ông bác sĩ. Trong thư có đoạn viết: “Ông bà có một cậu con trai mà ông bà có thể tự hào”. Còn mẹ Emil thì ghi vào cuốn vở màu xanh: “Lạy Chúa, trái tim người mẹ tội nghiệp của con, trái tim từng bao lần tuyệt vọng khi nghĩ về Emil, giờ mới được an ủi làm sao! Và con sẽ có cách để cả làng cả xã này biết về việc làm tốt đẹp của thằng bé!”
Nhưng mà ôi chao, những người ở trang trại Katthult đã trải qua những ngày đầy lo âu. Vào cái buổi sáng kinh khủng đó, khi họ phát hiện ra Emil và chú Alfred đều biến mất, thì bố Emil phát hoảng tới mức lên cơn đau bụng và phải vào giường nằm. Ông cứ ngỡ suốt đời này sẽ chẳng còn được trông thấy Emil.
Nhưng rồi tin tốt lành từ Mariannelund đã làm ông bình tâm lại. Tuy vậy cho tới lúc Emil trở về và chạy ào vào buồng ngủ để báo cho bố là mình đã lại ở nhà, thì ông vẫn còn đau bụng.
Bố Emil nhìn Emil, hai mắt ông sáng lấp lánh.
- Emil, con là một cậu bé tốt, – ông nói, và Emil sung sướng tới mức tim nó như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đây đúng là một trong những ngày mà Emil cảm thấy yêu bố.
Mẹ Emil đứng bên cạnh, phấn khích vì tự hào.
- Phải, Emil của chúng ta thật là ngoan, – mẹ nói và vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Emil.
Bố Emil chườm bụng bằng một cái vung nồi nóng, khiến cơn đau giảm đi rõ rệt. Nhưng cái vung đã nguội ngắt và cần được làm cho nóng lại.
- Để con, con làm được, – Emil hăng hái kêu lên, – bây giờ con đã quen chăm sóc người ốm rồi.
Bố Emil gật đầu công nhận.
- Còn mình, mình có thể mang cho tôi một li nước quả ép, – bố bảo mẹ. Phải, lúc này ông ấy cảm thấy mình đúng là sung sướng, khi cứ việc nằm một chỗ và chẳng cần phải lo lắng gì!
Nhưng mẹ Emil còn bận chút việc khác, một lúc sau bà mới ep xong nước quả, và đúng lúc vừa rót nước quả vào li, bà nghe một tiếng rú ghê hồn vọng ra từ buồng ngủ. Đó là bố Emil rú. Không chần chừ một giây, mẹ Emil chạy vào buồng ngủ, và ngay khoảnh khắc đó cái vung nồi bay vèo về phía bà. Bà kịp nhảy né sang bên, nhưng trong cơn hoảng sợ bà đánh rơi li nước quả xuống cái vung dưới sàn nhà, khiến nước bốc hơi xèo xèo.
- Con trai bất hạnh của mẹ, con đã nướng cái vung nóng tới mức nào vậy? – Mẹ hỏi Emil lúc đó đứng ngơ ngác như trời chồng.
Té ra trong lúc Emil đang nướng nóng cái vung trong bếp thì bố Emil đã thiếp đi. Khi quay vào buồng ngủ, thấy bố đang ngủ ngon lành, tất nhiên Emil không muốn đánh thức bố dậy, nên đã cẩn thận luồn cái vung vào dưới chăn, để lên bụng bố. Phải, cố nhiên là thật đen đủi khi cái vung lại quá nóng.
Mẹ Emil làm mọi cách để bố bình tĩnh trở lại.
- Vâng, vâng, vâng, em sẽ đem ngay kem bôi bỏng lên cho mình đây, – mẹ nói.
Nhưng bố Emil vùng dậy khỏi giường. Ông không đủ tự tin để tiếp tục ốm, một khi Emil đã ở nhà, ông nói, hơn nữa ông cũng muốn chào chú Alfred.
Chú Alfred ngồi trong bếp, trông khá xanh xao với một cánh tay quấn băng, nhưng vẻ mặt hồ hởi và hài lòng. Cô Lina thì cứ tíu tít lăng xăng quanh chú. Cô và bà Krösa–Maja đang dở tay đánh các đồ đồng. Cho tới ngày Giáng sinh tất cả nồi niêu xoong chảo đều phải sạch sẽ và bóng lộn. Nhưng cô Lina không sao đứng yên được. Tay cầm giẻ, tay cầm cái liễn đựng bánh bằng đồng, cô cứ chạy quanh chú Alfred và phởn phơ như thể cô vừa bất ngờ tìm thấy một mỏ vàng trong bếp vậy. Nãy giờ bé Ida cũng không rời mắt khỏi chú Alfred. Nó nhìn chú chăm chú và nghiêm nghị đến mức có cảm giác nó không biết chắc có đúng chú Alfred vừa về đến nhà là chú Alfred trước đây không.
Bà Krösa–Maja được dịp nói một thôi một hồi về chứng nhiễm trùng máu, nói hăng tới mức sùi cả bọt mép. Chú Alfred nên lấy làm mừng vì đã thoát hiểm, bà nói.
- Nhưng cậu cũng đừng có mà tự mãn thái quá, vì cậu thấy đấy, nhiễm trùng máu là căn bệnh cực kỳ tệ hại và nó vẫn còn ở trong cơ thể, còn lâu mới hết. Cho nên ngay một người đã khỏi bệnh thì rất lâu sau vẫn có thể bị lại, thật đấy, đúng là như thế đấy.
Tối đó ở trang trại Katthult thật là vui vẻ đầm ấm. Mẹ Emil khao món xúc xích mẹ mới làm, thế là thành một bữa tiệc xúc xích thực thụ. Cả nhà ngồi quây quần với tâm trạng cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc trong gian bếp đầy không khí Giáng sinh: Emil, bố, mẹ, cô Lina, bé Ida, chú Alfred và bà Krösa–Maja. Phải, đó là một tiệc Giáng sinh nho nhỏ đích thực với những ngọn nến lung linh trên bàn ăn và đủ các thức kèm theo. Sau đó phải kể đến món xúc xích ngon tuyệt mới được chiên ròn, vàng rộm, ăn cùng với nước xốt phúc bồn tử. Chú Alfred ăn đặc biệt nhiều, cho dù với chú, phải ăn bằng một tay cũng hơi khó. Cô Lina nhìn chú đầy âu yếm và cô bỗng sực nhớ một chuyện trọng đại.
- Phải rồi, anh Alfred, bây giờ anh không bị nhiễm trùng máu nữa! Vậy sang xuân chúng mình cưới nhau, anh nhá?
Chú Alfred hoảng tới mức giật thót cả người, đánh rơi bao nhiêu nước xốt phúc bồn tử xuống quần.
- Tôi không hứa, – chú nói. – Tôi vẫn còn một ngón tay cái, và ai dám bảo đảm rằng tôi lại không bị nhiễm trùng máu lần nữa với ngón tay cái còn lại?
- Nhưng khi đó thì chú Alfred ơi, cháu sẽ đem chú ra chôn ở phía Bắc tòa nhà chính, – Emil nói. – Cháu sẽ làm thế, vì cháu sẽ không tha lôi chú đến Mariannelund thêm một lần nữa đâu.
Bà Krösa–Maja tức giận lườm Emil.
- Phải, người ta có thể mang tất cả mọi chuyện ra mà đùa cợt, tôi biết rồi, – bà tự ái nói.
Lúc này, khi mọi người ngồi thoải mái trong ánh nến Giáng sinh và không khí có phần hơi long trọng, mẹ Emil mới rút bức thư từ trong túi tạp dề ra và đọc to những gì ông bác sĩ đã nói về Emil. Nếu tất cả mọi người nghe thêm một lần nữa thì cũng có hại gì đâu, bà nghĩ.
Khi bà đọc xong, không ai nói gì. Không khí trở nên im lặng vì những lời lẽ vô cùng tốt đẹp và ý nghĩa của bức thư. Cuối cùng bé Ida lên tiếng:
- Thư nói về anh đấy, anh Emil!
Nhưng Emil thấy ngượng nghịu và chẳng biết nên quay sang ai nữa. Tất cả mọi người đều nhìn nó và nó thì không thích thế, nên cứ ương bướng nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Nhưng nhìn ra cửa sổ cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm, vì nó thấy tuyết lại rơi, và nó biết rõ sáng sớm mai ai sẽ phải xúc tuyết. Thế là Emil lại lấy xúc xích ăn. Khi ăn, nó cứ cụp mắt xuống và chỉ ngước lên liếc nhanh đúng một lần, xem mọi người có còn nhìn mình nữa không. Ít nhất thì mẹ Emil vẫn đang nhìn nó. Mẹ không thể rời mắt khỏi thằng con yêu quý. Trông thằng bé sao mà đáng yêu với đôi má hồng hào, mái tóc bồng bềnh và đôi mắt xanh dịu dàng, phải, trông nó như một thiên thần bé nhỏ trong lễ Giáng sinh, mẹ nghĩ.
Hơn nữa bây giờ mẹ lại có trong tay khẳng định của ông bác sĩ bằng giấy trắng mực đen hẳn hoi, rằng mẹ có quyền tự hào về con trai mình.
- Lạ thật, – mẹ nói. – Đôi lúc nhìn Emil, em lại cứ nghĩ rồi ra nó sẽ làm nên lắm.
Bố Emil ngờ vực nhìn mẹ.
- Làm nên cái gì chứ? – ông ngạc nhiên hỏi.
- Chà, em làm sao biết được? Có lẽ……….. nó sẽ làm chủ tịch hội đồng xã, hoặc chức gì na ná như thế.
Thế là cô Lina phá lên cười:
- Không có lẽ nào người ta cần một chủ tịch hội đồng xã chuyên bày trò nghịch ngợm!
Mẹ Emil nghiêm khắc nhìn cô, nhưng không nói gì mà chỉ bực bội khẽ khoát tay ra hiệu mời cả nhà tiếp tục dùng xúch xích. Emil lấy thêm một ít xúc xích vào đĩa và trong khi từ tốn rót nước xốt phúc bồn tử lên xúc xích nó suy nghĩ về điều mẹ vừa nói. Nếu sau này nó có trở thành chủ tịch hội đồng xã thật – thì có lẽ cũng chẳng đến nỗi nào! Thì cũng phải có ai đó làm chủ tịch hội đồng xã chứ.
Rồi nó lại trăn trở về điều cô Lina nói. Nếu nó trở thành chủ tịch hội đồng xã chuyên bày trò nghịch ngợm….. thì nó có thể nghĩ ra trò gì đây? Emil rót cốc sữa vào cốc của mình và tiếp tục trăn trở………. trò nghịch ngợm của chủ tịch hội đồng xã chắc phải hơn hẳn, hơn xa những trò nghịch ngợm thông thường khác rồi, không thể dễ dàng nghĩ ra như trở bàn tay được. Emil đưa cốc sữa lên mồm định uống, nhưng đúng khoảnh khắc đó nó lại nghĩ ra một trò nghịch ngợm hết ý. Nó bèn phì một cái rõ mạnh, khiến sữa – như mọi khi – lại bắn qua bàn văng hết vào người bố.
Mặc dù vậy bố Emil không bực tức lắm. Ai lại đi mắng mỏ một người đã được ông bác sĩ ca ngợi hết lời như thế, hơn nữa người đó lại vừa có được một hành động anh hùng đến vậy, bố Emil chỉ chùi sữa đi và hơi làu bàu:
- Đó, dù sao cũng rõ ngay là ai đã trở về cái nhà này!
- Mình không được nói năng như thế chứ, – mẹ Emil nói đầy trách móc.
Bố Emil bèn im lặng và đắm chìm trong suy nghĩ về thằng con trai và tương lai của nó.
- Chuyện Emil sẽ trở thành chủ tịch hội đồng xã thì tôi nghi ngờ, – cuối cùng ông nói. – Nhưng chắc chắn rồi ra nó có thể trở thành một gã trai đàng hoàng tử tế, nếu nó vẫn sống và khỏe mạnh và nếu Chúa muốn vậy.
Mẹ Emil gật đầu tán thành.
- Phải, phải, nếu Chúa muốn vậy!
- Và nếu anh Emil muốn vậy, – bé Ida thêm vào.
Emil mỉm cười hiền lành.
- Để rồi xem, – nó nói, – để rồi xem!
Thế rồi trời tối, và đêm đó tất cả mọi người đều ngủ trong an lành, còn tuyết thì cứ rơi trên trang trại Katthult, khắp làng Lönneberga và khắp vùng Smăland.
Ồ không, không đâu! Bạn không cần phải sợ, ông bác sĩ không lấy đi của Emil con Lukas và Nhóc Lợn đâu!
THE END |
|