|
Tác giả |
Đăng lúc 10-9-2011 19:05:10
|
Xem tất
Chủ nhật ngày mồng 8 tháng Bảy,
ngày Emil “sống cuộc đời vui nhộn” tại lễ hội vùng Hultsfred
Chú Alfred, đầy tớ trang trại Katthult, rất yêu trẻ con. Đặc biệt là Emil. Emil ngỗ nghịch và ương ngạnh, nhưng chú Alfred chẳng bận tâm. Chú vẫn yêu quý Emil như thường và đẽo cho nó một khẩu súng gỗ đẹp tuyệt vời. Trông y như một khẩu súng gỗ đẹp tuyệt vời. Trông y như một khẩu súng thực thụ, mặc dù tất nhiên không thể dùng để bắn rồi.
Vậy mà Emil vẫn vừa bóp cò khẩu súng của nó vừa hét: “Pằng! Pằng!”, khiến nhiều ngày trời lũ chim sẻ ở trang trại Katthult không dám thò ra khỏi tổ. Emil yêu khẩu súng của nó đến nỗi ban đêm nó muốn đem súng cả lên giường ngủ.
- Đưa con cái “sún”! - Nó gào lên giọng địa phương đặc sệt và bất bình khi mẹ hiểu sai, tất tả mang “mú” đến cho nó.
- Con không muốn cái “mú”, - nó hét lên . - Con muốn cái “sún”!
Thế là nó được toại nguyện.
Phải, Emil yêu khẩu súng, Nhưng nó còn yêu chú Alfred, người đã đẽo khẩu súng cho nó hơn nữa. Vì thế việc Emil khóc khi chú Alfred lên đường đến Hulsfred làm nghĩa vụ quân sự chẳng có gì là lạ.
Hẳn bạn không hiểu người ta làm gì khi thực hiện nghĩa vụ quân sự, nhưng bạn thấy đấy, trước kia người ta vẫn gọi thế khi đi lính. Tất cả đầy tớ trai ở làng Lönneberga và ở đâu cũng vậy thôi, đều phải làm nghĩa vụ quân sự và trở thành người lính.
- Lại nhè đúng lúc nhà ta đang định chở rơm về cơ chứ, - bố Emil phàn nàn.
Bố chẳng muốn mất chú Alfred vào giữa mùa thu hoạch chút nào vì như thế trang trại Katthult sẽ rất bấn người. Nhưng bố có phải là người quyết định bao giờ đám đầy tớ trai trong làng Lönneberga phải đến Hulsfred để làm lính đâu, mà chính là đức vua và đám tướng lĩnh của ngài chứ. Hơn nữa, rồi chú Alfred sẽ lại trở về nhà sau khi được huấn luyện xong - mà cũng chẳng lâu đâu. Thế nên thật ra Emil cần gì phải khóc, nhưng nó vẫn cứ khóc, cả cô Lina nữa. Là vì đâu chỉ có một mình Emil yêu quý chú Alfred.
Chú Alfred không khóc. Chú bảo: ở Hulsfred người ra có thể sống cuộc đời vui nhộn và nói chung là rất sướng. Khi chiếc xe chở chú Alfred rời bánh và mọi người buồn bã đứng vẫy tay tiễn biệt, thì chú nhỏm phắt dậy vừa hát vừa reo lên hoan hỉ để mọi người hết lo lắng.
Bài hát mà chú hát như sau:
Nơi thành phố Eksjö lễ hội sớm trưa
Thiên hạ vui cười nhảy múa say sưa,
Cứ xem các cô nàng Hulsfred đong đưa,
Thế nào một cô cũng bị tớ cưa.
Halli halllo, tớ tớ sướng chưa,
Halli halllo, tớ sướng chưa!
Rồi không ai còn nghe được tiếng hát của chú Alfred nữa, vì cô Lina bắt đầu khóc tu tu, khóc to hết cỡ. Lát sau chiếc xe chở chú Alfred khuất sau lối rẽ.
Mẹ Emil tìm cách an ủi cô Lina:
- Thôi đừng buồn thế, Lina! Cô chịu khó đợi đến ngày mồng 8 tháng Bảy có lễ hội ở Hultsfred, rồi chúng ta sẽ tới đó thăm Alfred.
- Con cũng muốn tới Hultsfred để sống một cuộc đời vui nhộn và thăm chú Alfred,- Emil tuyên bố.
- Con nữa! - Bé Ida nói.
Nhưng mẹ lắc đầu.
- Những lễ hội như thế không phải dành cho trẻ con bé. Trẻ con đến đấy chỉ tổ bị lạc đường giữa đám đông chen chúc mà thôi.
- Con thấy bị lạc giữa đám đông mới vui, - Emil nói. Nhưng chẳng ăn thua gì.
Ngày mồng 8 tháng Bảy bố mẹ cùng cô Lina đi Hultsfred dự lễ hội từ sáng sớm, để Emil và bé Ida ở nhà cho bà Krösa-Maja trông coi. Krösa-Maja là một bà lão nhỏ bé thỉnh thoảng vẫn đến Katthult giúp dăm ba việc lặt vặt. Bé Ida là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cô bé lập tức ngồi vào lòng bà Krösa-Maja và xin bà kể cho mình nghe một trong những câu chuyện ma rùng rợn nhất của bà. Thế thôi đã đủ khiến Ida mãn nguyện và hạnh phúc. Nhưng Emil thì khác. Tay lăm lăm khẩu súng gỗ, nó đi ra chuồng ngựa, bước chân giận dữ đến mức gót giầy kêu lên ken két.
- Mình đừng hòng cam chịu, - Emil nói. Mình muốn đến Hultsfred sống cuộc đời vui nhộn y như những kẻ khác, mình đã quyết rồi đấy. Mày có hiểu không hả, Julla?
Câu hỏi cuối cùng nó dành cho con ngựa cái già đang gặm cỏ trên bãi cỏ phía sau chuồng. Ở trang trại Katthult còn có một chú ngựa non tên là Markus. Nhưng Markus đang trên đường chở bố mẹ và cô Lina đi Hultsfred. Thế đấy, những người khác thì được phép đi chơi xa và vui vẻ.
- Nhưng tao biết có hai kẻ sẽ đuổi kịp họ, khiến họ ù cả tai lên, - Emil nói. Đó là mày và tao đấy, Julla ơi!
Đã nói là làm. Emil đóng dây cương vào con ngựa cái già Julla và dắt nó rời bãi cỏ.
- Mày không việc gì phải sợ,- nó bảo Julla. - Chú Alfred sẽ rất mừng khi tao đến, và chắc chắn mày sẽ tìm được bà ngựa già đáng mến khác để cùng ngồi buôn chuyện, nếu mày cũng muốn nếm mùi cuộc đời vui nhộn tý chút. Emil lùa con ngựa đến bên cổng trang trại, vì nó cần có bước đệm để leo lên ngựa. Cái thằng nhóc này đúng là tinh ranh thật!
- Nào, lên đường! - Nó nói, - Halli hallo, tớ sướng chưa! Chúng ta sẽ chào tạm biệt bà Krösa-Maja khi trở về.
Thế là con Julla đi nước kiệu xuôi theo những triền đồi, còn Emil ngồi ngay ngắn và can trường trên lưng ngựa với khẩu súng trước ngực. Đúng, phải mang khẩu súng theo, nếu bây giờ chú Alfred là lính thì Emil cũng muốn như chú. Chú Alfred có súng của chú, thì Emil có súng của nó, hai khẩu gần như là một, cả hai chú cháu đều là lính, phải thế chứ, Emil nghĩ.
Con Julla đã già, không thể đi nhanh. Để con ngựa không bị mất hứng, Emil bèn hát cho nó nghe.
Con ngựa của tớ chẳng phi như gió,
Rệu rã rồi, chân cẳng nó.
Có hề chi?
Cõng tớ, nó vẫn đàng hoàng phi,
tuy nước kiệu hơi chậm tí ti -
trên những con đường phẳng lỳ.
Dù con Julla hết đi nước kiệu lại giậm chân tại chỗ hoặc lê từng bước mệt mỏi, thì cuối cùng cả hai đứa, nó và Emil, cũng vẫn đến được Hultsfred.
- Ha! - Emil reo. - Cuộc đời vui nhộn bắt đầu!
Nhưng thằng bé bỗng im tịt và trố mắt lên. Cố nhiên nó biết trên thế giới có rất nhiều người, nhưng nó ngờ đâu tất cả số người ấy lại đổ dồn về đông nghìn nghịt trên bãi cỏ rộng dành cho lễ hội Hultsfred. Chưa bao giờ Emil nhìn thấy người đông đến thế, hàng ngàn người đang xúm xít xung quanh bãi cỏ, trên khoảng trống ở giữa là các chú lính đang bồng súng trên vai, rồi tập quay phải, quay trái, đủ thứ như lính vẫn quen làm. Một ông già béo, lùn, vẻ mặt dữ tợn, cứ cưỡi ngựa chạy vòng quanh và hò hét bắt các chú lình làm thế này, làm thế nọ. Vậy mà các chú lính cũng chịu, nhất nhất làm theo ý ông ta.
Emil thấy kỳ cục.
- Chú Alfred không phải là người ra lệnh ở đây hay sao? - Nó hỏi mấy thằng bé nông dân đứng cạnh đó. Nhưng lũ này còn mải xem các chú lính nên không trả lời nó.
Emil khá thích thú xem cảnh các chú lính bồng súng trên vai, nhưng không được lâu. Chỉ một lát sau nó đã nghĩ phải gặp chú Alfred, vì xét cho cùng nó đến đây là để thăm chú ấy. Nhưng tất cả các chú lính đều mặc quân phục màu tím than và giống như như đúc. Tìm ra chú Alfred giữa cái đám này đây có dễ.
- Ô hô, hay chờ tới lúc chú Alfred trông thấy tao.- Emil bảo con Julla. - Rồi chú ấy sẽ chạy ù đến với tao, còn lão già độc ác kia nếu thích thì đi mà múa may với khẩu súng.
Và để chú Alfred có thể nhìn thấy mình. Emil cưỡi ngựa đi qua tất cả các chú lính, miệng hét to hết cỡ:
- Chú Alfred, chú ở đâu? Lại đây chú ôi, rồi chúng ta sẽ sống một cuộc đời vui nhộn! Chú không thấy cháu hay sao, chú Alfred ơi?
Có chứ, tất nhiên chú Alfred có trông thấy Emil đến. Emil với “mú” và “sún” của nó trên lưng con ngựa cái già Julla. Nhưng chú Alfred đang đứng giữa đám lính và không dám đi ra vì sợ lão béo già lùn độc ác suốt nãy giờ cứ hò hét và ra lệnh kia.
Thay vì chú Alfred, lão già béo lùn độc ác cưỡi ngựa đến bên Emil và hỏi một câu ân cần:
- Chuyện gì xảy ra vậy, cậu bé của ta? Cháu bị lạc bố mẹ sao?
Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất mà đã từ lâu lắm Emil mới nghe thấy.
- Cháu đâu có bị lạc, cháu đang ở đây cơ mà! - Nó đáp. - Nếu có người đang bị lạc thì đó là bố mẹ cháu.
Mà nó nói chí phải. Trẻ con bé có thể bị lạc nơi lễ hội rộng lớn ở Hultsfred, mẹ đã bảo thế. Vậy mà sự thực giờ đây chính bố cùng mẹ và cô Lina đang kẹt cứng giữa đám đông và cả ba đều cảm thấy tuyệt vọng chẳng khác gì trẻ lạc, vì không ai trong số họ nhúc nhích nổi một bước.
Nhưng Emil thì họ có trông thấy, thật thế! Họ nhìn thấy họ đến trên lưng con ngựa cái già với đầy đủ “mú” và “sún”. Bố Emil nói:
- Bây giờ phải lôi được thằng Emil về, bắt ngồi đẽo một hình nhân mới.
- Được rồi, - mẹ bảo. - Nhưng làm sao túm được nó đây?
Phải, vấn đề là thế! Nếu bạn đã từng dự lễ hội ở Hultsfred, bạn sẽ hiểu ở đó đông đúc và nhộn nhạo tới mức nào. Đám lính vừa tập tành xong và rầm rập đi khỏi, lập tức cả sân bãi rộng mênh mông này tràn ngập người là người. Khi ấy ta có cảm giác dường như không thể tìm ra chính bản thân mình nữa, huống hồ tìm ra Emil. Không riêng bố mẹ Emil tìm nó, mà cả chú Alfred cũng tìm nó. Vì lúc này chú đã được tự do, không phải tập tành gì nữa. Lúc này chú muốn vui chơi cùng Emil. Nhưng đơn giản là không thể tìm ra ai giữa cái đám đông lễ hội này. Hầu như tất cả những người có mặt tại đây đều đang nháo nhác chạy quanh tìm kiếm ai đó. Chú Alfred tìm Emil còn Emil tìm chú Alfred, mẹ tìm Emil, cô Lina tìm chú Alfred, còn bố tìm mẹ.
Phải, mẹ đã bị lạc khác lâu. Sau hai tiếng đồng hồ chạy đôn chạy đáo, rốt cuộc bố mới tìm thấy mẹ đang vô cùng tuyệt vọng và kẹt cứng giữa hai người đàn ông cao lớn kềnh càng đến từ thị trấn Vimmerby.
Nhưng Emil chẳng tìm thấy ai, cũng không ai tìm thấy nó. Vậy là Emil hiểu nó đành phải một mình bắt đầu cuộc đời vui nhộn vậy, nếu muốn vớt vát được tí chút.
Thế nhưng trước khi có thể bắt đầu, Emil còn phải lo tìm cho Julla một con ngựa già nào đó để cùng buôn chuyện đã, nó trót hứa thế rồi.
Emil chẳng kiếm đâu ra một bà bạn già cho Julla. Nhưng nó tìm được con Markus, như thế càng hay. Bị buộc vào thân cây, con Markus đang đứng nhai rơm bên rìa rừng phía sau. Sát cạnh nó là cỗ xe ngựa của trang trại Katthult mà Emil quá quen thuộc. Con Julla mừng ra mặt khi trông thấy con Markus. Emil bèn buộc nó vào cùng thân cây với con Merkus và lấy từ trên xe xuống một ôm cỏ khô. Thời đó người ta luôn chở cỏ khô theo cho ngựa. Ngay lập tức con Jullia bắt đầu ăn và Emil cảm thấy mình cũng đã đói bụng.
- Mặc dù thật ra mình không ăn cỏ khô, - Emil nói.
Mà cũng tội gì phải ăn. Ở lễ hội đầy rẫy những gian hàng nhỏ, nơi người ta có thể mua bánh mì bơ, xúc xích, bánh mì con và bánh ngọt bao nhiêu tùy thích, miễn là có tiền.
Còn với kẻ nào muốn sống cuộc đời vui nhộn thì ở đây cũng có cơ man trò chơi giải trí: một rạp xiếc này, một sàn nhảy này, và một sân chơi đu quay và nhiều thú vui khác….. Bạn thử hình dung xem, ở đây thậm chí còn có cả một nghệ sĩ nuốt kiếm, rồi một nghệ sĩ nuốt lửa - ông ta nuốt được lửa, rồi lại một quý cô xinh đẹp lộng lẫy có râu quai nón - nhưng cô này không nuốt được gì khác ngoài cà phê và bánh mì sau mỗi giờ đồng hồ. Tất nhiên cô ta không thể làm giàu nổi với cái tài mọn đó, nhưng may mà còn có bộ râu. Cô ta phô bộ râu để thu tiền, và cũng kiếm được kha khá.
Ở lễ hội Hultsfred cái gì cũng phải trả tiền. Mà Emil lại chẳng có tiền. Thế nhưng nó lại là một thằng nhóc tinh ranh, như tôi đã nói. Emil muốn xem được càng nhiều càng tốt và nó bắt đầu từ rạp xiếc, vì việc đó dễ nhất. Nó chỉ cần trèo lên một cái hòm đằng sau rạp, rồi ngó qua một lỗ thủng trên lều rạp.
Thế nhưng tiết mục của chú hề đang nhảy nhót và chọc cười trên sàn diễn khiến Emil cười khiếp quá, đến mức nó ngã huỵch khỏi cái hòm, đầu va vào một hòn đá. Thế là nó nhổ toẹt vào rạp xiếc. Hơn nữa nó thấy đói bụng, bụng còn cồn cào hơn cả ban nãy.
- Một cuộc đời vui nhộn mà không có gì ăn thì cũng vứt đi, - Emil nói. - Mà không có tiền thì lấy gì ăn. Vậy mình phải nghĩ cách thôi.
Nó đã thấy người ta có rất nhiều cách kiếm tiền ở lễ hội, vậy cũng phải có cách nào cho nó chứ. Lửa và kiếm thì nó chịu không nuốt được rồi, râu nó cũng chẳng có - nó nên làm gì đây?
Emil cứ đứng đực ra mà nghĩ ngợi. Rồi nó thấy một ông già mù nghèo khổ ngồi trên một cái hòm ngay giữa đám đông. Ông già ca những bài ca u buồn nhất, nghe rất thê lương, thế mà ông lại được thưởng tiền. Ông đặt dưới đất, ngay bên cạnh chân mình, một cái mũ và những người thân thiện đi ngang cứ bỏ xu vào đấy suốt. Mình cũng làm được tốt, Emil nghĩ, may quá mình có mang “mú” theo. Nó bèn đặt cái mũ xuống đất, ngay trước mặt, sửa tư thế đứng và bắt đầu hát cho những ai muốn nghe:
Con ngựa của tớ chẳng phi như gió….
Thoáng cái, một đám đông đã bu kín quanh nó.
- Ồ, một chú bé mới dễ thương làm sao! - Họ nói. - Chắc nó phải nghèo lắm mới ra đây đứng hát kiếm tiền.
Thời đó có nhiều trẻ em nghèo chẳng có gì ăn. Lúc này một quý bà thân thiện tiến đến gần Emil và hỏi:
- Anh bạn nhỏ của tôi, hôm nay cháu đã có gì ăn chưa?
- Thưa có, nhưng chỉ là cỏ khô thôi ạ, - Emil đáp.
Câu trả lời khiến ai nấy đều thương xót. Một bác nông dân thấp bé tốt bụng đến từ làng Vena ứa nước mắt. Bác ta khóc vì thương đứa trẻ nghèo rất đỗi cô đơn đang đứng đó với mái tóc bồng bềnh mới đẹp làm sao. Tất cả bèn đua nhau bỏ vào “mú” của Emil những đồng hai xu, năm xu và mười xu. Bác nông dân thấp bé tốt bụng đến từ làng Vena lục tìm trong hầu bao đồng hai xu, nhưng rồi bác ta kịp nghĩ lại trước khi quá muộn và đút tọt đồng tiền trở lại túi mình. Bác ta thì thào bảo Emil:
- Nếu chú mày đi cùng với ta đến chỗ ta để xe, chú mày có thể lấy thêm ít cỏ khô!
Nhưng bây giờ Emil đã giàu với một cái mũ đầy tiền. Nó chỉ muốn bỏ đi và mua cho mình thật nhiều bánh mì bơ, bánh mì con, bánh ngọt và nước quả. Sau khi đã ních tất cả vào bụng, Emil bỏ ra bốn đồng và hai mươi xu để đi bốn mươi hai vòng đu quay. Trước đây nó chưa từng được đi đu quay nên không hề biết trên thế gian lại có trò vui nhộn như thế.
Rõ ràng mình đang sống một cuộc đời vui nhộn, Emil nghĩ khi ngồi quay tròn trên đu quay, khiến mái tóc bồng bềnh của nó tung bay. Từ bé mình đã biết nhiều trò vui nhưng trò này thì chưa.
Rồi nó đi xem nghệ sĩ nuốt kiếm, nghệ sĩ nuốt lửa và quý cô có râu quai nón. Thưởng thức xong những trò đó nó chỉ còn thừa lại hai xu.
Mình có thể hát thêm một bài hát nữa và lại làm đầy “mú” của mình, Emil nghĩ. Ở đây ai ai cũng thân thiện thế cơ mà.
Nhưng rồi nó cảm thấy buồn ngủ. Nó không muốn hát nữa, cũng không muốn có tiền nữa. Thế là nó đem đồng hai xu cho ông lão mù. Sau đó nó chạy loăng quăng một chút và tìm chú Alfred.
Nếu Emil nghĩ rằng ai ai cũng thân thiện thì nó đã nhầm. Thế nào hôm ấy chẳng có kẻ này hay kẻ khác xấu xa độc ác cũng mò đến Hultsfred dự lễ hội. Thời đó trong vùng có một tên trộm khét tiếng đang tác oai tác quái. Hắn được gọi là Quạ Đen. Khắp vùng Smăland đều sợ hắn. Người ta có thể đọc trên tờ “Nhật báo Smăland ” và trên tờ “Bưu điện Hultsfred” về những vụ trộm cướp mà hắn gây ra. Bất kỳ ở đâu có hội hè, họp chợ hoặc cứ ở đâu có người và tiền tụ hội, là thế nào Quạ Đen cũng xuất hiện và trộm cắp những gì hắn có thể khoắng được. Để không ai nhận dạng được mình, mỗi lần hắn lại gắn một bộ râu và bộ ria khác. Lúc này hắn đã mò đến lễ hội Hultsfred và với chiếc mũ mềm rộng vành đen sì cùng bộ ria giả cũng màu đen, hắn đang len lỏi quanh đó để xem xem có gì thó được không. Không ai biết kẻ phất phơ lượn lờ kia chính là Quạ Đen, nếu biết thì hẳn tất cả đã sợ phát khiếp.
Nhưng giá mà Quạ Đen thông mình thì hắn đã không mò tới lễ hội Hultsfred vào đúng cái ngày mà Emil từ làng Lönneberga cũng có mặt ở đó với khẩu súng gỗ của nó.
Lúc này Emil lặng lẽ đi loanh quanh tìm chú Alfred. Nó đi ngang qua căn lều của quý cô có bộ râu quai nón và tình cờ nhìn qua cửa lều thấy cô ta đang ngồi đếm tiền. Hẳn cô ta muốn biết trong cái ngày Chủ nhật may mắn duy nhất ở Hultsfred này mình đã kiếm được bao nhiêu tiền nhờ bộ râu.
Chắc số tiền không ít, vì cô ta cười tủm tỉm, hài lòng vuốt râu. Sau đó cô ta phát hiện ra Emil.
- Cứ vào trong này đi, cậu bé, - cô ta gọi. - Cậu cứ việc vào ngắm bộ râu của ta hoàn toàn miễn phí. Vì trông cậu rất dễ thương.
Thật ra Emil ngắm bộ râu rồi, nhưng đã được mời thì tội gì nó từ chối. Mà bởi lần này được miễn phí hoàn toàn, nên nó bước vào trong lều - với đủ cả mũ lẫn súng - định bụng sẽ ngắm quý cô có râu một cách hào phóng, với quãng thời gian mà lẽ ra nó phải chi hai mươi lăm xu.
- Làm thế nào mà cô nuôi được bộ râu đẹp thế ạ? - Nó lịch sự hỏi. Nhưng quý cô có râu chưa kịp trả lời thì một giọng ghê sợ rít lên:
- Đưa ngay tiền ra đây, nếu không ta sẽ vặt trụi bộ râu của ngươi!
Đó là Quạ Đen, hắn đã lẻn vào lều lúc nào không ai hay biết.
Quý cô có râu tái mét cả mặt mũi - cố nhiên trừ chỗ râu mọc. Người phụ nữ đáng thương đang định trao hết số tiền cho Quạ Đen thì Emil thì thào bảo:
- Cầm lấy súng của cháu này!
Quý cô có râu cầm lấy khẩu súng gỗ mà Emil thận trọng dúi cho. Trong lều khá tối nên không thể nhìn rõ vật gì. Quý cô có râu đinh ninh là khẩu súng thật và có thể bắn được. Nhưng hay hơn tất cả là chính Quạ Đen cũng tưởng như vậy:
- Giơ tay lên không ta bắn! - Quý cô có râu thét.
Bây giờ tới lượt Quạ Đen tái mét mặt, hắn giơ tay lên quá đầu, người run lẩy bẩy, trong khi quý cô có râu la toáng lên gọi cảnh sát, đến nỗi khắp khu vực lễ hội đều nghe thấy. Cảnh sát đến, và kể từ đó người ta không bao giờ còn nhìn thấy Quạ Đen nữa, dù ở Hultsfred hay bất kỳ đâu, và nạn trộm cắp ở Smăland cũng chấm dứt. Phải, phải, chuyện là thế đấy. Quý cô có râu quai nón trở nên tiếng tăm lừng lẫy, vì đã bắt được Quạ Đen. Nhưng chẳng ai viết một dòng về Emil và khẩu súng gỗ của nó. Vì vậy tôi cho rằng đã đến lúc phải có ai đó kể lại diễn biến thực sự của câu chuyện.
- May quá cháu đã đem theo cả “mú” và “sún” đến Hultsfred. - Emil nói khi cảnh sát giải Quạ Đen đi để bỏ tù hắn.
- Phải, cháu là một cậu bé ngoan, - quý cô có bộ râu quai nón nói. - Vì vậy cháu được phép ngắm bộ râu của ta hoàn toàn miễn phí, bất kể lúc nào cháu muốn.
Nhưng Emil đã thấm mệt. Nó chẳng thiết ngắm bộ râu nào nữa, cũng chẳng thiết sống cuộc đời vui nhộn hay bất cứ thứ gì khác nữa. Nó chỉ muốn ngủ. Vì lúc này bóng tối đã phủ xuống khắp khu vực lễ hội ở Hultsfred. Một ngày dài đã trôi qua, vậy mà Emil vẫn chẳng tìm thấy chú Alfred!
Bố mẹ và cô Lina cũng mệt rồi. Họ đã tìm kiếm Emil khắp nơi khắp chốn, bây giờ chẳng ai còn hơi sức đâu mà tìm tiếp
- Ôi, chân tôi ê ẩm này, - mẹ than vãn, còn bố cau có gật đầu.
- Phải, những lễ hội kiểu này vui gớm, - bố nói. - Nào ta quay về Katthult thôi. Chẳng còn cách nào khác đâu.
Thế là họ lê bước đi đến bìa rừng để thắng ngựa và xe lên đường.
Rồi họ trông thấy con Julla bị buộc vào cùng một thân cây với con Markus và đang nhai rơm. Mẹ Emil òa lên khóc.
- Ôi trời, Emil bé bỏng của tôi đâu rồi? - Mẹ nói. Nhưng cô Lina vác mặt lên.
- Nó thì có bao giờ là không gây rắc rối đâu, cái thằng ngỗ nghịch ấy. Nó đúng là đồ quỷ sứ, - cô nói.
Vừa lúc họ nghe tiếng ai đang chạy lại, người đó thở không ra hơi. Đó là chú Alfred.
- Emil đâu? Tôi tìm nó suốt cả ngày.
- Nó ở đâu tôi không cần biết, - cô Lina nói, rồi ngúng ngẩy bỏ lên xe để đi về nhà. Và bạn hãy tưởng tượng xem, cô giẫm luôn phải Emil! Trên xe vẫn còn lại ít cỏ khô. Emil nằm trên đống cỏ khô ấy, ngủ khì khì. Nhưng nó thức giấc khi bị cô Lina giẫm phải, và trông thấy một người mặc quân phục màu xanh lơ đang thở hổn hển đứng ngay cạnh xe. Nó bèn giơ một cánh tay quàng lên cổ chú Alfred.
- Chú đây rồi, chú Alfred! - Nó nói và lại ngủ thiếp đi.
Thế là cả nhà lên đường đi về Katthult. Con Markus phải kéo xem, còn con Julla - được buộc vào xe - tấp tểnh chạy theo sau. Thi thoảng Emil tỉnh giấc giữa chừng, trông thấy cánh rừng thẫm đen và bầu trời đêm mùa hạ trong trẻo. Nó ngửi thấy mùi cỏ khô, mùi ngựa, mùi đêm tối, nghe tiếng vó ngựa cộp cộp và tiếng bánh xe cót két. Còn nói chung nó ngủ suốt quãng đường và mơ thấy chú Alfred sắp được giải ngũ về nhà. Về Katthult với Emil. Và cũng đúng là chú sẽ về thật. Đó là ngày mồng 8 tháng Bảy, ngày mà Emil sống cuộc đời vui vẻ ở lễ hội tại Katthult. Bạn nghĩ sao, liệu hôm ấy có còn ai nữa cũng tìm Emil không? Bạn hãy hỏi bà lão Krösa-Maja ấy! Đừng, tốt hơn bạn đừng hỏi, kẻo bà Krösa-Maja lại tức giận đến đỏ ửng cả hai cánh tay lên, đến cả ngày cũng chưa hết đỏ cho mà xem.
Giờ thì bạn đã nghe Emil làm những gì trong các ngày mồng 7 tháng Ba, 22 tháng Năm, mồng 10 tháng Sáu và mồng 8 tháng Bảy, nhưng còn nhiều ngày khác trong lịch của một đứa muốn bày trò nghịch ngợm như Emil. Gần như hàng ngày, trong suốt cả năm, thằng bé lúc nào cũng gây chuyện, nhưng đặc biệt là vào các ngày 19 tháng Tám, 11 tháng Mười và mồng 3 tháng Mười Một.
Hô hô hô, tôi không thể nín cười khi nghĩ đến chuyện Emil đã làm trong ngày mồng 3 tháng Mười một.
Nhưng tôi chẳng kể ra đâu, tôi đã hứa với mẹ của Emil rồi. Mặc dù sau đó dân làng Lönneberga đã phải tổ chức một cuộc họp nội bộ. Họ thấy thương cho vợ chồng nhà Svensson ở trang trại Katthult có thằng con ngỗ nghịch. Vì vậy họ họp lại và mỗi người đóng góp năm mươi xu. Sau đó bỏ chỗ tiền vào một cái túi vải nhỏ và cùng tìm gặp mẹ Emil.
- Có lẽ số tiền này đủ để anh chị gửi cháu Emil sang Mỹ, - họ nói. Phải, nếu chuyện đó xảy ra nhỉ! Gửi Emil sang Mỹ….
Nếu chuyện đó xảy ra, có trời biết rồi họ sẽ lấy ai làm chủ tịch hội đồng xã cho họ đây? Là tôi muốn nói về sau này, khi Emil đã thành đạt ấy.
May mà mẹ Emil không nghe theo những đề nghị ngu xuẩn kiểu đó. Bà nổi giận, quăng luôn túi tiền đi, khiến những đồng tiên xu bay vung vãi khắp làng Lönneberga.
- Emil là một thằng bé dễ thương, - bà nói. - Và chúng tôi yêu nó như nó vốn thế!
Mặc dù vậy chắc bà vẫn lo lắng cho Emil. Các bà mẹ bao giờ cũng thế, nếu người khác phàn nàn về con mình.
Tối đến, khi Emil nằm trên giường với “mú” và “sún” của nó, mẹ bèn vào ngồi với nó một lát.
- Emil, - mẹ nói. - Con sắp lớn và sắp đi học. Sẽ ra sao đây, nếu con cứ là một cậu bé nghịch ngợm và quậy phá như thế này?
Emil nằm trên giường và trông chẳng khác gì một thiên thần nhỏ với đôi mắt xanh tròn và mái tóc bồng bềnh sáng màu.
- Halli hallo, tớ sướng chưa, - nó hát, vì nó chúa ghét nghe những chuyện đại loại như thế.
- Emil, - mẹ nghiêm giọng nói. - Con nghĩ thế nào, sẽ ra sao khi bắt đầu khai giảng?
- Thôi được, - Emil cười. - Thì con sẽ thôi quậy, con nghĩ thế…… nếu con đi học.
Mẹ nó thở dài.
- Phải, bố mẹ mong là như vậy, - mẹ nói và đi ra cửa.
Thế là Emil nhỏm đầu ngó qua thành giường, nhoẻn cười như một thiên thần nhỏ và nói:
- Dù sao, chắc gì sẽ là như vậy!
|
|