|
Phần V
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Dịch: Schan (schan07.wordpress.com)
Nguồn : (schan07.wordpress.com)
Lạc Ý An vừa chập chờn chợp mắt chưa được bao lâu thì đột nhiên thấy tiếng rầm rầm như thể có người đang cật lực nện vào cánh cửa, thoáng đó cô đã choàng tỉnh, đúng lúc đang định cáu um lên thì có người giúp việc cất tiếng se sẽ gọi cô qua cánh cửa: “Cô Lạc ơi!”
Thiên Thiên lăn lóc rồi khóc ngằn ngặt đòi mẹ suốt nửa đêm, cô và bảo mẫu phải luân phiên ẵm nó nhưng có dỗ thế nào cũng không xong, về sau nó khóc mệt lử người rồi cũng lăn ra ngủ. Cô ngồi bên đó trông chừng thêm nửa tiếng đống hồ nữa, thấy thằng bé ngủ say rồi mới yên tâm trở về phòng, vừa sải lưng chưa được bao lâu, ấy thế mà người giúp việc đã lại hò.
Lạc Ý An vùng vằng bật dậy, vác bộ mặt đờ đẫn ra mở cửa: “Đứa bé lại sao rồi?”
Người giúp việc e dè thưa: “Không phải cậu nhỏ đâu ạ…. mà là cậu Lạc vừa về…”
“Về thì làm sao, bữa nào anh ấy mà chẳng nửa đêm nửa hôm mới mò về.” Lạc Ý An ngáp dài: “Hơi đâu mà bận tâm.”
Đúng lúc này, một tiếng “bang” cực mạnh dội từ trên lầu xuống, đi liền ngay sau đó là một tiếng “rầm” như thể có thứ gì nặng trịch vừa đổ ập xuống sàn nhà. Lạc Ý An giật thót mình, lúc này mới sực nhớ ra phòng thằng bé cũng ở trên lầu, vừa nãy chẳng biết có làm nó thức giấc không nữa, nó mà thức giấc bây giờ thì lại phải dỗ dành trong khi mình đã oải lắm rồi.
Cô nổi giận đùng đùng lao ngay lên lầu thì gặp Bính ở hành lang, hắn lắp ba lắp bắp báo cáo với cô: “Anh Ba uống say khướt rồi.”
Lạc Ý An ngớ ra: “Anh ấy cai rượu lâu rồi cơ mà?”
Sắc mặt Bính càng trở nên lúng túng hơn: “Hôm nay có mấy vị đại ca tổ chức tiệc tùng để chúc mừng anh Ba có con trai, thế nên mới uống say ra nông nỗi này.”
Lạc Ý An cũng chẳng buốn tức giận thêm nữa, đoạn hỏi: “Thế anh ấy đâu?”
A Bính chỉ vào căn phòng tít đằng xa, Lạc Ý An ngó thấy lối cửa ra vào ở căn phòng ngủ dành cho khách phía đằng ấy trống hơ trống hoác, thì ra cánh cửa đã bị đạp trật bản lề bị vẹo sang một bên. Đèn đóm trong phòng bật sáng trưng, còn Lạc Tuấn Khải nồng nặc mùi rượu đang nằm ngủ vắt vẻo ngang giường.
Nhìn cánh cửa bị đạp bung ấy cùng ổ khóa đang lung lay chực rơi, Lạc Ý An đành thở dài ngao ngán: “Thôi, để anh ấy ngủ ở đây vậy.”
Lạc Tuấn Khải đánh luôn một giấc dài tới tận sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, hắn thấy đầu mình đau như búa bổ, còn tay chân thì mỏi nhừ, hắn sực nhận ra mình vẫn mặc nguyên xi bộ vest lẫn giầy da rồi cứ thế lăn ra ngủ suốt cả đêm. Thì ra bây giờ đã không giống như trước kia nữa, ngày xưa có cuộn tròn trong ống xi măng thì hắn vẫn làm được một giấc ngon lành.
Căn phòng không buồng rèm cửa khiến nắng dội thẳng vào mặt hắn càng thêm phần bức bối. Hắn đưa tay day day hai bên thái dương rồi vật lộn nhỏm người dậy.
Có lẽ chính ánh nắng chói chang đã mang lại cho hắn thứ cảm giác ngẩn ngơ như thể không hiểu mình đang ở chốn nào.
Dưới sức nặng của hắn, ga giường trở nên rúm ró, còn chiếc gối dưới đầu bị xô xiêu vẹo, giờ đây đang nhô ra khỏi giường quá nửa. Chiếc gối gấm màu đỏ có thêu hoa văn là một đôi chim uyên ương bằng chỉ vàng ấy xem chừng rất tầm thường. Ngày xưa, đáng nhẽ chiếc gối mà Lịch Dạ mang theo làm của hồi môn này có đôi có cặp của nó. Bởi theo tập tục của địa phương thì lúc kết hôn, đồ dùng trên giường đều là do chính dâu cô dâu chuẩn bị.
Hắn nhớ như in sắc mặt tái xanh tái mét của cô vào ngày hôm đó, nhưng lúc ấy, ánh mắt kia không hề lướt qua ả đàn bà mà hắn đang ôm ấp trong vòng tay, mà ánh mắt ngây ngô ấy chỉ dừng ở hắn như thể hai người bọn họ hoàn toàn xa lạ, trong khi cô vẫn đứng chôn chân bên cạnh cánh cửa bằng gỗ được chạm trổ tinh xảo của phòng ngủ.
Giọng cô lí nhí như thể chờ mong mà cũng phảng phất nỗi tuyệt vọng: “Lần sau anh đừng làm chuyện này ở nhà.”
Hắn cười khảy: “Nhà ông ở đây, cô không thích thì biến.”
Cô mím chặt môi, đôi chân vẫn bất động chừng một hai giây rồi quay người, từ từ bước đến bên giường, rút chiếc gối hằng ngày cô vẫn nằm.
Lúc này thì hắn đã hiểu, hắn nhanh tay nhấc luôn chiếc còn lại rồi ném phăng nó ra ngoài ban công.
Cô vẫn giữ chặt chiếc gối ấy của mình, nhưng bấy giờ cô đứng đần mặt một chỗ, trong khi chiếc gối bằng gấm đỏ có thêu hoa văn đôi uyên ương dù tầm thường nhưng mang ý nghĩa đại hỷ ấy – càng tô điểm lên sắc mặt trắng tái của cô. Hắn tưởng cô sẽ lại khóc, mà một khi cô dám khóc thì hắn sẽ buông ra không sót một từ ngữ nào tồi tệ nhất trên đời này để rủa sả cho hả dạ thì thôi. Song cô chỉ cúi gằm mặt chứ không hề khóc, về sau thì biết thân biết phận sang phòng ngủ dành cho khách.
Cô nhốt mình trong căn phòng im ắng ấy – như một bóng ma lặng lẽ cho đến khi hai người họ ly hôn.
Sau khi họ ly hôn, gian phòng ấy bị khóa trái lại nên không ai dám mò vào mà người ở nhà này đều ngầm hiểu rằng: hắn ghét căn phòng cô từng ở, hắn ghét những đồ cô từng đụng vào, hắn ghét cay ghét đắng chúng.
Kể từ lúc ly hôn, chính bản thân hắn cũng không hề đặt chân vào căn phòng này, chẳng ngờ hôm qua uống say lúy túy rồi lúc tỉnh dậy lại thấy mình ở đây.
Vô vàn hạt bụi màu vàng óng đang nhảy nhót trong ánh nắng rực rỡ. Hắn nhỏm dậy rồi ngồi thừ trên giường một lúc lâu, sau mới đứng lên, bước đến bên cửa sổ định bụng làm điếu thuốc thì lọt vào mắt hắn lại là chiếc bàn trang điểm phủ bụi đặt cạnh cửa sổ với hai dòng chữ được ai đó dùng ngón tay viết lên.
Không rõ viết từ lúc nào, chắc hẳn phải từ vài năm về trước khi cô còn ở căn phòng này. Lớp bụi mỏng phủ lên mặt chữ có phần nhạt hơn những chỗ khác.
Hắn nhận ra tuồng chữ của cô, nét chữ ấy cũng mảnh khảnh y chang dáng vóc của cô vậy.
“Ném… xó rương,
Nửa đường ân tình tuyệt.”
Cả thẩy mười chữ, trong đó, có hai chữ câu đầu là hắn không nhận ra. Còn năm chữ ở câu sau, hắn vẫn đọc được và hắn cũng hiểu ý nghĩa của cả câu ấy.
Không thể đè nén được cơn giận trong lòng trào ra, hắn giơ tay phủi sạch lớp bụi trên hàng chữ, trong lòng hắn hằn học tự hỏi, ân tình à, cô ta là cái thá gì mà dám đòi hỏi ân tình?
Người ta đã quá quen với cái tính thất thường sau khi ngủ dậy của hắn, mà buổi sáng thường là lúc nóng nẩy nhất. Suốt bữa sáng, tất cả những người đứng đó đều nín lặng không dám thở mạnh, ai nấy đều cố giữ một khoảng cách thật xa so với hắn. Cho đến khi hắn uống xong bát canh sâm, chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa thì người giúp việc mới bước lại gần, đoạn báo cáo: “Cô hai đưa cậu về rồi ạ.”
Lạc Ý An ẵm đứa trẻ, dắt sau lưng là bảo mẫu đang tay xách nách mang một đống đồ, vừa thấy hắn thì mặt mày đanh lại: “Sao anh không say chết quách đi?”
Hắn cũng chẳng thèm trông lên, Lạc Ý An cố tình ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện hắn: “Xem con trai anh đáng thương chưa này, chân bên này của nó sưng tấy cả lên. Bác sĩ nói không nhập viện cũng được nhưng hàng ngày phải đến thay thuốc.” Nói rồi lại cúi xuống dỗ đứa bé: “Thiên Thiên ngoan ghê cơ, hôm nay bị tiêm mà không hề khóc nhè.”
Lúc này đây ánh mắt của hắn mới đặt vào đứa bé, nói thực ra thì hắn cũng xem ảnh rồi nhưng thằng bé xanh xao hơn rất nhiều so với trong ảnh, khuôn mặt bé xíu xìu xiu chỉ có mỗi đôi mắt là to, có điều lông mi dài thượt nom thanh tú như con gái mà đôi mắt ấy cứ ngây ngô nhìn hắn chằm chặp.
Hắn lừ lừ nhìn thằng bé một chặp rồi bảo: “Chẳng giống anh gì cả.”
“Ai bảo không giống anh?” Lạc Ý An phát cáu, liền xoay đầu Thiên Thiên lại: “Anh nhìn hai xoáy trên đỉnh đầu thằng bé mà xem, giống anh y đúc ấy chứ lại.”
“Thiếu gì người có hai xoáy ở đầu, mấy hôm nữa đưa nó đi xét nghiệm ADN kẻo sau này lại mất công nuôi báo cô con của thắng khác.”
Lạc Ý An bực mình ẵm thằng bé đứng phắt dậy, cô cáu gắt bảo: “Anh bị điên đấy à! Cứ khăng khăng đòi thằng bé về cho bằng được, bây giờ lại giở trò nói này nói nọ. Kể cả nhà họ Lịch có lỗi với anh đi chăng nữa, nhưng anh hành hạ Lịch Dạ cũng đủ khổ rồi. Kể từ lúc chị ấy cuốn gói ra khỏi cái nhà này cũng có được mang theo xu nào đâu. Một thân một mình bươn trải nuôi thằng bé, chị ấy vất vả thế nào anh có biết không hả? Giả như anh không uy hiếp hăm dọa, liệu chị ấy có chịu đưa thằng bé cho anh không?”
Tuy sự tức tối của hắn đã chạm mức đỉnh điểm, nhưng nghe giọng điệu thì lại bình thản đến đáng sợ: “Số cô ta đáng phải vậy. Cha nợ con trả, nhà họ Lịch nợ anh nên bây giờ cô ta phải trả giá cũng đúng thôi.”
Lạc Ý An cáu tiết, thả phắt Thiên Thiên xuống đùi anh: “Được lắm, này thì cha nợ con trả! Anh sống khốn nạn thế thì con trai anh khổ là phải lẽ rồi!” Nói rồi cô cốc trán Thiên Thiên một cái rõ mạnh.
Lúc tức lên thì cô chẳng còn biết gì nữa, chỉ nghe đốp một tiếng thế rồi đầu thằng bé đã ngửa về đằng sau, nó rưng rưng chực khóc nhưng vẫn mím chặt môi, đôi mắt tròn xoe ấy chỉ lo nhìn cô.
Trong khi mắt Lạc Ý An lại dán vào chỗ vừa bị cốc đang dần sưng tấy trên trán thằng bé, cô thấy vừa bực lại vừa xót: “Sao không khóc đi, mày cũng y như mẹ mày ấy, chẳng khá hơn gì cả, bị đánh cũng nhịn, bị chửi cũng nhịn!”
Thiên Thiên như chú chim non vừa chui ra khỏi trứng, nó rầu rầu siết chặt bàn tay, nước mắt nước mũi giàn giụa mà vẫn ngó chừng hai người lớn đang gườm gườm với nhau.
Lạc Tuấn Khải thả đứa nhỏ lên bàn ăn rồi bỏ đi thẳng.
Lúc này thì Lạc Ý An thấy áy náy vô cùng, cô quýnh quáng bế thằng bé lên, tay xoa chỗ vừa bị đánh của nó mà lòng cứ day dứt mãi không nguôi: “Cô không cố ý đâu, cô hư quá, Thiên Thiên còn đau không?”
Thiên Thiên lắc đầu, nó giương mắt nhìn cô rồi bất giác hỏi: “Cô ơi, bao giờ mẹ cháu mới tan ca? Mẹ bảo đi làm về sẽ đến đón cháu.”
Lạc Ý An gượng cười: “Lát nữa thôi, lát nữa mẹ đến bây giờ đấy.”
Thiên Thiên cúi gằm mặt, cất giọng lí nhí: “Hay là mẹ không có tiền nên không đến đón cháu nữa?”
“Vớ vẩn nào! Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa mẹ cháu sẽ đến.”
“Vâng ạ, cháu sẽ ngoan.” Có vẻ như nó đang tự dỗ dành chính mình, đồng thời an ủi cả Lạc Ý An: “Cháu không đau đâu, thật đấy cô ạ.”
Lạc Tuấn Khải đứng sau bức bình phong khuất trong đám cây cảnh sum suê, từ đấy ngó ra chỉ thấy hình như Lạc Ý An đang dụi mắt nhưng vẫn cố rặn cười với thằng bé. Nhìn từ sau gáy thì nó có một cái cổ nhỏ xíu cùng nước da trắng bóc. Có thể là do chiếc đầu tròn xoe mà lại có phần to hơn người, lại thêm hai cái xoáy trên đỉnh đầu đầy tóc đen láy nên cũng giống hắn ra phết.
Nhưng cái cổ ấy thì lại y xì đúc mẹ nó, những lần cô cúi đầu trước hắn thì nhiều vô số, có lúc nhìn từ đằng sau gáy thấy da dẻ mịn màng trên chiếc cổ trắng muốt, khiến hắn nảy sinh ảo giác về một món đồ sứ nào đó, mà hễ đụng nhẹ vào thôi là nó sẽ vỡ vụn ra thành muôn mảnh khuôn thể gom góp lại được.
Mặc dù sinh ra trong gia đình giàu có, chẳng bao giờ phải đụng tay đụng chân vào những công việc nặng nhọc nhưng thực chất cô không hề yểu điệu như hắn hằng nghĩ. Ngay cả việc vừa lên đại học đã bị ép thôi học để lấy hắn, vậy mà cô cũng chẳng hé nửa lời oán thán. Dẫu hắn có ăn chơi lu bù thâu đêm suốt sáng ở bên ngoài, cố tình làm bẽ mặt cô thì cô vẫn chăm chỉ học cách sắp xếp mọi việc trong nhà, mỗi lần hắn về là lại thấy căn nhà sạch sẽ sáng bóng.
Nói ngay như việc mỗi bữa sáng luôn xuất hiện một cát canh sâm trên bàn ăn, quy định có từ lúc cô về sống ở nhà này, chính cô đã dặn đầu bếp chuẩn bị món cánh ấy vào mỗi bữa sáng cho hắn. Tuổi thơ hắn là những ngày khổ cực, sau này lớn lên lại lao đầu vào kiếm tiền, nào có hiểu canh sâm là cái gì.
Người làm trong nhà quen gọi cô là “bà chủ”, nhưng bọn thuộc hạ đã quá rõ tính cách của hắn thế nên họ chỉ dám gọi cô là “cô Lịch”, song Lịch Dạ cũng chẳng so đo bao giờ. Lúc mới về làm vợ hắn, tính cô vẫn còn trẻ con lắm, cả ngày đùa nghịch với Lạc Ý An ấy thôi, nhưng càng về sau lại càng trở nên trầm tĩnh. Lần nào hắn về cũng thấy cô ngồi một mình trên ghế sô pha xem DVD. Bộ phim ấy cô xem không biết bao nhiêu lần mà cứ xem tái xem hồi, quẩn quanh vẫn vài tập phim ấy, thậm chí có cảnh phim đập vào mắt hắn không chỉ một lần.
Trong bộ phim cổ trang ấy có một tình tiết như sau, một cô bé con khá là đáng yêu vừa khóc vừa lật mặt nạ của một người đàn ông. Người đàn ông sau lớp mặt nạ kia có khuôn mặt rất sáng sủa, lần nào hắn cũng nghe thấy lời thoại này: “Tiểu thư nhận nhầm người rồi chăng?”
Ngay cả hắn cũng thuộc lòng cái đoạn ấy, song chẳng biết bộ phim dài tập kia có gì hay ho mà cô cứ xem đi xem lại. Có bận nửa đêm nửa hôm hắn mới mò về, trong khi máy chiếu vẫn đang bật, cả tấm màn hình lớn lất phất đung đưa trong gió như thể là tấm lụa đào, còn cô thì đang gà gật trên ghế sô pha.
Trong loa phát lời thoại của cô bé con trong phim, đó là một giọng nữ non nớt mà đáng yêu vô cùng: “Chàng ấy có sống mũi giống Hoằng huynh, cao vút này, mà lại thẳng tắp cứ như là triền núi. Đôi mắt của chàng ấy thì lại hao hao Hiền huynh, tròn này, to này, chẳng khác nào một đầm nước sâu. Cặp lông mày của chàng ấy thật đẹp, đôi mày lưỡi mác ấy mang đậm khí khái anh hùng, nom tuấn tú lắm. Ngay cả bờ môi cũng rất ưa nhìn, không, là trông rất sáng sủa mà sắc nét, khóe miệng còn hơi vểnh lên. Cằm thì hơi nhọn, ở ngay chỗ này đây, khiến dáng vẻ chàng trở nên oai phong hơn. A phải rồi, hàm răng chàng ấy nữa chứ, chúng trắng như tuyết và đều tăm tắp, còn phản ánh hào quang…. lúc chàng cười ấy à, nụ cười dường như là ánh nắng rực rỡ của ngày xuân.….”
Chỉ có loại đàn bà ngu ngơ khờ khạo như cô mới ru rú ở nhà cả ngày để xem loại phim truyền hình ngớ ngẩn này.
Thậm chí lần đầu tiên nghe hắn đè cập đến vấn đề ly hôn, cô còn ngô nghê nhìn hắn: “Sao lại thế?”
“Chẳng sao cả, tôi chán đến tận cổ rồi.” Hắn ngồi chễm chệ hết sức thoải mái trên chiếc ghế sô pha, đoạn bảo: “Chán rồi thì không thích đùa nữa chứ sao.”
Dáng vẻ của cô lúc ấy giống y như vẻ mặt vừa bị đánh của Thiên Thiên, tuy cũng đôi mắt trẻ con rưng rưng nhưng không hề bật khóc, mà chỉ mím chặt môi nhìn hắn.
Hắn ghét cay ghét đắng loại đàn bà hở tý là khóc thế nên cũng chẳng mấy khi bắt gặp giọt nước mắt của cô.
Cô nhất quyết không chịu ký vào đơn ly hôn cho đến khi hắn dắt đàn bà lạ về nhà.
Trước đây hắn cứ tưởng cô đồng ý ly hôn là bởi vậy. Giờ mới rõ, thì ra là vì cái thai trong bụng nên cô mới tìm đường thoát thân.
Mới chớm nghĩ đến đó là hắn đã giận sôi lên, vừa bước vào văn phòng liền trút giận xối xả xuống đầu thư ký, ngay cả thằng Bính cũng lặn biệt tăm biệt tích. Người ta đã quá quen với tính nóng giận thất thường sau mỗi cơn say của hắn, nên trong lòng ai nấy đều nơm nớp lo sợ, làm gì cũng dè dặt thận trọng.
Hắn vừa ký rời tay hai tập văn kiện thì Lạc Ý An ôm Thiên Thiên xông thẳng vào phòng làm việc của hắn, bất chấp cô thư ký ra sức ngăn cản. Cô đặt đứa bé lên bàn làm việc rồi xẵng giọng bảo: “Này đấy cha nợ con trả, em không nợ anh cái gì cả, anh tự đi mà lo cho thằng con anh.!”
Nói dứt câu liền bỏ đi ngay tức thì. |
|