|
Đệ nhất chương
Xe ngựa đánh qua cửa cung, hướng về phủ Bát Hiền vương mà chạy. Trụy Nhi một bên nói với ta quy củ của phủ Bát Hiền vương, một bên lại vén rèm, ngắm nhìn đường phố đêm Nguyên Tiêu.
Ta vốn không quá chú ý nghe gì, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ, nhất thời giật mình.
Một người y phục bằng gấm, thúc ngựa chầm chậm, đi qua bên ngoài cửa sổ. Ta dưới sự kinh hãi, há miệng hô “Tiểu Tụng!”
Người nọ kinh ngạc ngoái đầu lại, bốn mắt nhìn nhau nhưng thấy hắn mặt mũi phong lưu, khoé miệng chứa đựng ý cười lười biếng, tựa như hào hoa phong nhã vô hạn.
Xe ngựa vẫn vội vàng hướng phủ Bát Hiền vương , lần gặp gỡ này, cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Trụy Nhi ngạc nhiên nói “A Hành, ngươi biết Tiểu Tống đại nhân sao? Như thế nào lại gọi hắn như vậy?”
Tiểu Tống đại nhân?
Ta nhịn không được cười lên một tiếng.
Không phải hắn, dĩ nhiên sẽ không phải là hắn. Tiểu Tụng đã chết, người kia là Tiểu Tống đại nhân.
Ta rũ mi mắt, trầm mặc không lên tiếng, những người khác đề tài nói chuyện tự nhiên đã chuyển dời lên người vị Tiểu Tống đại nhân kia rồi.
“Hồng hạnh chi đầu xuân ý nháo”, thì ra vị kia chính là Hồng hạnh Đại nhân Tống Kỳ, nghe nói đó là một người cực kỳ phong lưu văn nhã, Tống gia nhị công tử, là tình nhân trong mộng của hầu hết kinh đô xuân khuê thiếu nữ.
Ta nâng cằm, đem bóng lưng ở trong đầu kia mờ nhạt dần, khi đó lại không có ngờ rằng chỉ vì một tiếng kêu trong lúc vô tình này, lại thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình.
***
Họa cốc điêu an hiệp lộ phùng, nhất thanh tràng đoạn tú liêm trung.
Thân vô thải phượng song phi dực. Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Kim tác ốc, ngọc vi lung, xa như lưu thủy mã như long.
Lưu lang dĩ hận bồng sơn viễn, canh cách bồng sơn kỷ vạn trọng.
Khúc “Giá cô thiên” này rốt cục truyền vào cung, dần dần được lan rộng, Tống Kỳ tại cửa cung gặp được giai nhân lại thành một đoạn giai thoại, không biết có hay không hại chết chính hắn.
Ta không tưởng cười nhạt, sức tưởng tượng của những tài tử phong lưu này thực làm cho người ta phải xấu hổ, dâm ý tràn ngập lại nghe như tao nhã vô cùng, nhất là bài thơ lại giống như ta với hắn tình chàng ý thiếp là thật sự, nếu để Hoàng Thượng biết được, không biết sẽ chết như thế nào đâu!
Không dự đoán được, Hoàng Thượng thật sự biết được hơn nữa phương thức xử lý của hắn lại làm cho người ta cằm rụng đầy đất.
“Nghe nói Tống Thượng thư đối với ngươi vừa thấy đã yêu?”
Ta cúi đầu, không dám ngẩng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, tuy rằng giọng nói của hắn nghe không ra hỉ nộ nhưng hạ thần mơ ước nữ nhân của mình, loại sự tình này chung quy vẫn trái với luân thường.
Ta nhớ lại lời Trụy Nhi nói qua lúc trong xe ngựa, cẩn thận đáp: “Vốn trước đó nô tỳ có nghe người ta nói Tống đại nhân tài hoa phong nhã, hồng hạnh câu hay truyền xướng trong ngoài hoàng thành, ngày ấy trong xe ngẫu ngộ, bèn tò mò kêu một tiếng.”
Ôi, tứ hải thái bình, đường đường là vua một nước, không có việc gì làm lại đi quản lý việc hôn sự của thần tử, làm bà mối tốt bụng, sau khi doạ Tống Kỳ một phen, một đạo thánh chỉ, liền đem ta gả cho hắn.
Trụy Nhi đối với việc này rất hâm mộ. Vừa vào cửa cung sâu như biển cả, có không ít cung nữ muốn thoát khỏi nhà giam bằng vàng này, sau khi Tiểu Tụng chết trong lòng ta có chút nguội lạnh, cứ nghĩ rằng chết già trong cung cũng là một loại kết cục, không ngờ lại có biến đổi này. Ta chỉ có thể đem bản thân mình trở thành một đồ vật, Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho người nào, ta cũng chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn.
Trong phủ Tống Kỳ cơ thiếp rất nhiều, ta đối với dung mạo của mình tuy có tự tin nhưng cùng các nàng so sánh cũng không tính là gì. Nhưng có lẽ là bởi vì đoạn giai thoại kia, còn có Hoàng Thượng làm mai, Tống Kỳ đối xử với ta cùng các nàng có chút khác biệt.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn vén khăn hồng của ta lên, dưới ánh nến, lộ ra tuấn dung trắng trẻo lại bị làm say ba phần ửng đỏ. Quả nhiên là một vị phong lưu tuấn nhã hồng hạnh Thượng Thư đại nhân, mang theo bảy phần bất cần đời, sinh ra là để làm nát phương tâm thiếu nữ.
Ta đúng lúc giả bộ lộ ra một chút ngượng ngùng, hắn tựa hồ đối với ta rất vừa lòng, uống rượu giao bôi xong, hắn liền giúp ta cởi ra lễ phục cùng đồ trang sức nặng nề kia……
Tống Kỳ là khách quen lưu luyến bụi hoa, mặc dù ta chưa từng trải qua sự đời, cũng mơ hồ phát hiện kỹ xảo của hắn rất lão luyện, dịu dàng chu đáo, trừ bỏ lúc đầu có một chút đau đớn còn lại chính là lưu luyến triền miên.
Xong việc, hắn ôm ta vào lồng ngực ôn tồn, hỏi ta ngày đó vì sao gọi hắn “Tiểu Tống”. Ta đem câu chuyện bịa đặt lúc trên đại điện nói lại một lần, lại không quên đối với hắn biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ, hắn nghe xong quả nhiên thập phần đắc ý vừa lòng, ôm lấy ta một lần nữa mây mưa thất thường, sau đó mới chịu đi ngủ…….
Lòng ta kinh ngạc không thôi, hắn nhìn qua mặc dù không phải văn nhược, cũng không tính là cường tráng nhưng lại có tinh lực như vậy, gây sức ép làm ta một ngày không thể đứng dậy được.
Ai, nếu hắn biết được ngày đó ta nhìn nhầm hắn thành một tên tiểu hoạn quan, không biết có tức giận đến bóp chết ta không nữa.
Đại khái là còn cảm thấy mới mẻ, Tống Kỳ lưu luyến trong phòng ta đến hơn mười ngày, chọc mấy sủng thiếp khác có chút bất mãn, hắn mới đến từng phòng mà dỗ dành xoa dịu.
Không thể không nói, hắn đối với nữ nhân rất công bằng, nên có thể làm cho bon họ khăng khăng một mực thương hắn, đáng tiếc hắn có quá nhiều nữ nhân, ai lỡ yêu thương hắn, nhất định phải chịu thương tâm.
Ta từ nhỏ đã tiến cung, đối với tranh đấu trong hậu cung đã mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng biết cái gì được làm, cái gì là không nên.
Không thể thị sủng mà kiêu, đòi hỏi ân huệ quá nhiều. Lúc Tống Kỳ sủng ta, ta liền cẩn thận đẩy hắn ra xa. Kỳ thật bản thân ta cũng không chịu nổi gánh nặng, không chịu nổi hắn hàng đêm cầu hoan. Lại không biết hắn gặp ta không giống người khác chủ động cầu hoan, ngược lại càng thích hướng phòng ta mà chui. Mỗi lần ta thoái thác bảo thân mình không khoẻ, hắn lại đáng thương uỷ khuất nhìn ta, làm cho ta một ngụm nước cũng bị nghẹn ở cổ, ho khan liên tục, không khỏi hoài nghi hắn là như thế nào có thể lên làm chức Thượng thư được.
Yến tiệc ngày xuân lại gặp đêm Nguyên Tiêu, hắn dẫn theo một nhà cơ thiếp ra khỏi thành đạp thanh ngắm hoa, ta tự nhiên cũng nằm trong số đó, đúng lúc ngẫu gặp Âu Dương Tu đại nhân cũng dẫn theo một nhà già trẻ xuất ngoại du ngoạn, hai nhà liền tiến đến gần nhau.
Ta cẩn thận đánh giá vị đại văn hào trong truyền thuyết, trong lòng cảm thán, thật sự là nét đẹp nội tâm a……
Lại bất cẩn bị Tống đại nhân nhà chúng ta phát hiện, hắn bám vào tai ta nhẹ giọng trêu đùa “Như thế nào? Xem trọng Âu Dương đại nhân?”
Ta rùng mình, thấy trong ánh mắt hắn mang theo trêu tức, trong lòng cũng hiểu được, mặc dù hắn sủng ta nhưng bất quá cũng chỉ xem ta như là đồ vật, tặng qua tay người khác, cũng là bình thường mà thôi. Chuyện xảy ra trong đêm Nguyên Tiêu năm trước, cả bài thơ Giá cô thiên kia, chỉ sợ mọi người đều đã quên.
Ta không dư thừa hiếu kỳ nữa, thuỳ hạ mi mắt, không xem không nghe không nói không nháo.
Hắn cũng giống như mất hứng, miễn cưỡng uống rượu, không hề nói thêm.
Ban đêm Ngư Long vũ, rượu ngon giai nhân vây quanh, hắn cũng không dậy nổi tinh thần.
Nhưng một phen ăn chơi xa xỉ này, tự nhiên là rơi vào tai vị đại Tống đại nhân kia, ngày thứ hai, khi mặt trời lên cao, hắn miễn cưỡng rời giường, bên ngoài liền có gia nô của Tống Tường đại nhân chờ đợi, nói là đến truyền tin, hắn nói: “Tể tướng chuyển lời cho các vị học sĩ khác rằng trong dạ yến đèn hoa đăng đêm qua rất xa xỉ, chẳng nhớ kỹ mình là những kẻ từng đầu tiên có học vấn cùng những người trong phủ thực hiện việc ăn cơm chay sao?”
Khi Tống Kỳ mở lá thư kia, ta đứng bên cạnh hầu hạ. Thư kia chữ chữ thanh tuyển, thiết hoạ ngân câu, liền biết người viết quân tử đoan chính. Sớm nghe đồn Tống Tường đại nhân thái độ làm người “Thanh ước trang nghiêm”, cùng Tống Kỳ là hai dạng hoàn toàn khác biệt, hiện giờ nhìn thấy, quả nhiên không sai.
(thanh tuyển: rõ ràng sâu sắc)
(thanh ước: sạch sẽ tiết kiệm)
Tống Kỳ mở tờ giấy ra, ấn ngọc còn trên đó, bút cầm nơi tay, nhẹ nhàng bỏ đi những sợi lông mao bị hư. Ta mỉm cười mài mực, thấy đuôi lông mày hắn nhíu chặt, vừa viết lưu loát vừa nói “Cần phải chuyển lời của tể tướng cho những người khác, chẳng phải họ đang muốn thực hiện việc ăn cơm chay sao, chẳng lẽ nói xong để đó sao?”
Chữ hệt như người, chữ Tống Kỳ, một nét ngang kia đến đuôi liền hơi nhếch lên, cực kỳ giống khoé môi đuôi mày trong nụ cười muôn thuở của hắn, mơ hồ lộ ra một cổ bất kham cùng ngả ngớn, phong lưu thoải mái.
Tống Kỳ là một người thật tình, chân thật, tự tại, phóng khoáng. Mỹ nhân, rượu ngon, phú quý, vinh hoa, mười năm học hành gian khổ, cái hắn muốn chỉ là những thứ này, không hề che dấu dục vọng bản thân, so với chút nguỵ quân tử kia, ta tựa hồ càng tán thưởng tính cách của hắn.
Sai người tặng thơ hồi âm, có thể đoán trước vẻ mặt đen sì củaTống Tường đại nhân khi nhận thư, ta nhịn không được khẽ nhếch khoé miệng, hắn quay đầu, nhìn thấy ta cười, đột nhiên nghiêm sắc mặt, “A Hành, nàng đã nguôi giận?”
Ta kinh ngạc nhíu mày. “Đại nhân hà cớ gì lại nói ra lời ấy?”
Hắn ôm thắt lưng ta, dán bên tai ta mà thấp giọng nói: “Hôm qua nàng vẫn trầm mặc không nói, ta tưởng là đang tức giận.”
Lại có đại nhân nhà ai giống như hắn vậy, cẩn thận từng li từng tí mà đi lấy lòng một cơ thiếp?
Tống Kỳ thật là một người kỳ lạ.
Ta cười nói “A Hành sợ bị đại nhân tặng qua tay người khác, không dám nhiều lời nữa, sợ chọc đại nhân tức giận mà thôi.”
Hắn cũng an lòng, cười nói: “Người bên ngoài khó đạt đến sự thông tuệ đạo lý như nàng, am hiểu ý người, ta như thế nào chịu được mà đem tặng cho người khác?”
Ta ảm đạm cười, không nói một lời.
Đây bất quá chỉ là chuyện nho nhỏ, lại nhắc nhở thân phận của ta —— một thứ đồ vật.
Bề ngoài cho dù có đẹp mắt, lại chiếm được yêu thích của chủ nhân nhưng chung quy vẫn là một thứ đồ vật mà thôi.
|
|