|
Tác giả |
Đăng lúc 20-7-2012 00:11:41
|
Xem tất
4
Lần tiếp theo bị mượn bút khi đang ngồi tự học, Phó Tiểu Khả vẫn theo thường lệ vừa nói “Không cần khách sáo” vừa đưa bút cho Hứa Tùng. Đưa xong liền quay đầu lại như cũ, không nói thêm một câu nào khác.
Không phải không muốn nói chuyện, ngược lại là những lời muốn nói thật sự có rất nhiều, nhiều đến mức không biết nên bắt đầu như thế nào, vì thế đành phải âm thầm chán nản mà câm nín, thành thử kết cục là cái gì cũng không nói.
Bạn học ngồi phía sau đã thu dọn sách vở ra về.
Vị trí đó để trống chưa tới hai giây sau, lập tức có người ngồi xuống.
Phó Tiểu Khả cúi đầu ảo não, vô cùng nghiêm túc cân nhắc xem nên tìm lý do gì để quay đầu lại nói vài câu, hoàn toàn không để ý có người đi tới bên cạnh mình.
Người ngồi bên cạnh lại chọc cô.
Cảm giác bị chọc không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc…
Quay đầu, đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang nở nụ cười rực rỡ với mình.
“Bạn…!” Phó Tiểu Khả vội vàng quay đầu, đã không còn ai ngồi phía sau; lại vội vàng quay lại, giật mình nhìn chằm chằm người bên cạnh, bối rối chào hỏi: “Bạn… Hi, ha ha, xin chào!”
Hứa Tùng nheo mắt, giơ tay che phía trước miệng ho khan một tiếng, cặp lông mày nhíu lại, tất cả đều vì không nhịn được cười, “ Sao lại giống như lần đầu tiên gặp tớ vậy?”
Phó Tiểu Kha hi hi ha ha cười theo, cảm giác tay chân thừa thãi. Bỗng nhiên, cô giơ chiếc bút mình đang dùng đưa cho Hứa Tùng: “Cho bạn mượn bút!”
Hứa Tùng bật cười thành tiếng, dương dương tự đắc chỉ cây bút, cười nói: “Bạn đã muốn cho tớ mượn rồi!”
Phó Tiểu Khả xấu hổ đến mức bắt đầu run rẩy…
Ngượng ngùng muốn thu tay về, lại bị người ta tóm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, Hứa Tùng đang cầm chặt cổ tay cô không buông.
“Phó Tiểu Khả,” bỗng nhiên hắn ngưng cười, chăm chú nhìn cô, gương mặt đẹp trai sáng lạn nghiêm nghị khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
“… Haiz, làm sao thế…” Phó Tiểu Khả cảm giác như mình bị hoa mắt, trái tim giống như đang bồn chồn mà đập loạn xạ.
“Không có gì,” hắn vẫn nắm tay cô như cũ, không chịu buông, thậm chí càng ngày càng nắm chặt hơn, “Chỉ là muốn nói với bạn rằng, tớ mượn rồi lại trả bút nhiều đến mức không còn kiên nhẫn nữa rồi!”
Cô mở to hai mắt nhìn hắn, chớp khẽ, vươn bàn tay còn lại nhặt lấy chiếc bút vừa rồi bị hắn bỏ xuống bàn. “Tớ nhận lại là được rồi!”
Cầm bút rồi muốn rút tay về, ai ngờ cổ tay bị hắn giữ cố định, không thể động đậy. Cô giương mắt nhìn Hứa Tùng, trong ánh mắt tràn ngập mười vạn câu hỏi vì sao.
Hứa Tùng nắm cả hai cổ tay cô, cúi đầu về phía trước quan sát, gần như chạm vào khuôn mặt cô, mỉm cười, dịu dàng nói nhỏ: “ Mượn bút trả bút vân vân, tớ đã không còn kiên nhẫn nữa; tớ muốn thẳng thắn nói cho bạn biết, bút, chỉ là cái cớ, việc mà tớ thật sự muốn làm, thực ra là muốn hẹn hò với bạn.”
Phó Tiểu Khả ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai phía trước, kinh ngạc tới mức một chữ cũng không nói ra được.
5
Ba yêu nữ trong kí túc dù nghĩ thế nào đi nữa cũng vẫn không thể nào hiểu nổi rốt cuộc Phó Tiểu Khả có vận hoa đào hay cứt cho gì nữa. Các cô vắt hết óc cũng khôgn tài nào nghĩ thông, tại sao một Phó Tiểu Khả không phải là đại mỹ nữ tuyệt sắc lại có thể hấp dẫn đại soái ca Hứa Tùng cơ chứ?
Ngay cả chính Phó Tiểu Khả cũng không thể nào tưởng tượng nổi, cho đến này cô vẫn còn nơm nớp lo sợ, không thể tin được lời nói của Hứa Tùng là sự thật, từ đầu tới cuối, cô có cảm giác như tự mình đang mộng tưởng hão huyền.
Từ lúc bắt đầu học đại học đến nay, cô vẫn đặt toàn bộ sức lực cho việc học tập, nếu không thì cũng là đi thư viện đọc sách. Cô không thường đi dạo phố, không thường tới KTV ca hát, không thường mua đồ trang điểm, cả ngày chỉ ăn mì tôm, bị mọi người gọi là A Thổ Muội.
Không ít bạn học từng nói, ba năm học đại học tới nay, chưa từng nhìn thấy Phó Tiểu Khả mặc váy lần nào.
Vì thế cô luôn cười hì hì, xoa xoa mũi, nói: “Chân mình xấu lắm, sợ làm mọi người hoảng sợ!”
Một em gái dân tộc tầm thường như vậy, rốt cuộc Hứa Tùng vừa ý điểm nào ở cô chứ?
Ai cũng không nghĩ ra nổi.
Nhưng chuyện khó hiểu này cũng không ảnh hưởng tới Hứa Tùng, anh chàng liên tục chủ động nhiệt tình tiếp cận Tiểu Khả.
Mặc kệ là đi tự học hay lên nghe giảng bài, hắn đều thoải mái chuyển từ phía sau sang ngồi bên cạnh cô. Dường như chỉ sau một đêm, Phó Tiểu Khả trở thành tiêu điểm khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Dần dần quen thuộc, lúc Phó Tiểu Khả nói chuyện với Hứa Tùng cũng không còn lắp bắp nữa.
Cô từng xem qua rất nhiều sách, kiến thức vô cùng rộng rãi, bình thường không phải là không hay nói chuyện, chẳng qua là không quen nói chuyện với người lạ, từ khi loại bỏ cảm giác Hứa Tùng là thần tượng, cô đã có thể nhẹ nhàng tự nhiên, chậm rãi nói chuyện với hắn.
Cô kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện về lịch sử, rất nhiều điển cổ, rất nhiều chuyện kỳ lạ, mà mỗi khi kể chuyện cô thường thêm vào những ý tưởng và sự giải thích độc đáo mới lạ, tất cả đều khiến cho Hứa Tùng say mê lắng nghe.
Chính cô cũng không nhận ra điều đó; nhưng đối với hắn mà nói; hắn thật sự bắt đầu bị cô hấp dẫn.
Cái nóng gay gắt của mùa hè tới một cách mãnh liệt, lặng lẽ không báo trước nhốt người ta trong hỏa lò bằng nắng hè chói chang.
Trong phòng tự học vô cùng oi bức, Phó Tiểu Khả vừa đọc sách vừa không ngừng cầm quyển vở quạt lấy gió.
Bỗng nhiên lại cảm giác Hứa Tùng ngồi bên cạnh chọc vào người mình.
Cô quay đầu, thấy hắn đang nhướng mày, cười hì hì với mình. “ Rất nóng phải không? Gọi tớ là Hứa ca ca một tiếng, sẽ đưa bạn đi ăn đồ lạnh!”
Phó Tiểu Khả đỏ mặt, hờn đỗi lườm hắn một cái: “Đừng náo loạn, để người khác nghe thấy!”
Hứa Tùng nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, muốn ngừng mà không được, lại cầm lấy cổ tay cô, đứng lên đi ra bên ngoài cửa lớp. “Tớ ước gì tất cả mọi người đều nghe thấy!”
Phó Tiểu Khả hận không có cái lỗ nào để chui xuống đất, đành buông lỏng cổ tay đi theo phía sau hắn. Đi ra đến cửa, đột nhiên hắn dừng lại.
Cô hơi hoảng hốt, ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy? … A!”
Bỗng nhiên bị hắn giữ chặt bả vai, dựa vào vách tường bên ngoài cửa lớp. Hắn cúi đầu, từ từ ghé sát vào cô thật gần, thật gần, giọng nói có chút nặng nề: “Em còn chưa gọi tôi là Hứa ca ca đâu!”
Ngay cả tai cô cũng đã nóng rực cả lên.
Có vài bạn học tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, ngạc nhiên vô cùng, bước chân không tự chủ chậm dần lại, ánh mắt không chút e dè nhìn chằm chằm.
Phó Tiểu Khả xấu hổ đỏ cả mặt, dùng sức đẩy Hứa Tùng, muốn đẩy hắn xa ra. Nhưng hắn lại giống như tháp sắt đóng đinh nơi đó, cho dù cô cố hết sức cũng không có có chút tác dụng nào cả.
“Đừng đùa nữa! Mua buông tớ ra! Có người nhìn kìa!” Cô cuống quýt nói.
Hắn vẫn thảnh thơi như cũ, cười xấu xa: “Vậy em gọi anh một tiếng Hứa ca ca đi, nếu không thì anh sẽ không buông ra đâu.”
Phó Tiểu Khả không còn cách nào khác, nghẹn đỏ mặt, gấp gáp thở hổn hển, ngập ngừng nói khẽ: “Hứa ca ca…”
Hứa Tùng lại còn bắt chẹt cô: “Gì cơ? Anh nghe không rõ! Em gọi lại một lần nữa đi, gọi to mới được!”
Phó Tiểu Khả bị hắn chọc cho sắp khóc, nhắm chặt mắt lại hét lớn: “Hứa ca ca…”
Hứa Tùng cười lớn, kéo cô vùi chặt trong lòng. Cô ngây người.
Cứ như vậy, Hứa Tùng ôm cô, trước ánh mắt của mọi người, đi ra ngoài ăn đồ lạnh.
Buổi tối, Phó Tiểu Khả hoang mang hỏi mọi người: “Bọn mày nói xem, rốt cuộc quan hệ giữa tao và Hứa Tùng là gì?”
Trữ Chỉ Hân nghe thắc mắc xong vội vàng trèo lên giường vò đầu cô: “Đồ ngốc! Toàn trường đều nhìn thấy mày bị Hứa Tùng kéo đi. Tao nói mày là bạn gái hắn, mày còn muốn thế nào nữa! Kích thích những người cô đơn như tao trắng trợn quá ha!”
Trong bóng tối, Phó Tiểu Khả uất ức nói: “Nhưng mà, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng nói tao là bạn gái hắn, cũng từ đầu tới cuối chưa từng nói qua hắn thích tao… Á! Lão đại, sao mày lại đánh tao?”
Cô còn chưa nói hết, đã bị lão đại quăng gối nện cho một trận. “Đồ ngốc! Người ta không phải dùng ‘nói’ nông cạn như vậy! Người ta chỉ dùng ‘hành động’! Mày còn thấy chưa đủ sao?”
Lão Nhị bên cạnh cũng nói: “Đúng, đúng! Chỉ có kẻ phàm tục khi yêu mới nói ra, còn người vĩ đại đều dùng hành động! Lão Tứ ngốc, tranh thủ thời gian, đừng có suy nghĩ lung tung, để cho hắn tận tình “hành động” yêu mày đi!”
… Phó Tiểu Khả lần thứ n bị sặc trong nước miếng của chính mình.
6
Sắp tới sinh nhật Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả hỏi hắn muốn quà như thế nào. Hứa Tùng nghĩ nghĩ một lúc, trả lời cô: “Có một mong ước duy nhất!”
Cô hỏi là gì, Hứa Tùng kéo tay cô, nhìn vào mắt cô, còn vô cùng nghiêm túc và chân thành nói cho cô biết: “Anh muốn nhìn thấy em mặc váy!”
Trong lòng Phó Tiểu Khả thoáng chút dậy sóng, giẫy dụa. Cô cắn cắn môi, lại buông lỏng cảm giác. “Chân của em… rất xấu…”
Hứa Tùng nhíu mày nhìn cô, giống như biết rằng cứ im lặng chờ đợi như vậy sẽ khiến cô tự mình tiếp tục nói hết lý do.
“Chân của em từng bị bỏng, để lại một vết sẹo lớn, nhìn rất kinh khủng! Đã rất nhiều năm rồi, em chưa từng mặc váy…” Trong giọng nói của cô, vô tình để lộ ra vài phần cô đơn.
Hứa Tùng cau mày. Hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng rồi hắn nhanh chóng thả lỏng cơ mặt, nhoẻn miệng cười, kéo cô đi ra ngoài phòng học.
“Hơ! Chúng ta đi đâu vậy?” Phó Tiểu Khả vừa đi theo vừa hỏi.
“Yên nào, cứ đi theo anh là được, cô gái Cinderella của anh!” Hắn kéo cô, đi thẳng một mạch về phía trước.
Bên ngoài, ánh nắng chan hòa ngời sáng.
Tay nắm tay, cùng hắn đi dưới ánh mặt trời, giờ phút này, Phó Tiểu Khả cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Hứa Tùng dẫn Phó Tiểu Khả tới cửa hàng bán quần áo. Hắn tự mình chọn cho cô một chiếc váy dài phong cách Bohemian.
“Như vậy thì sẽ không ai nhìn thấy vết sẹo của em cả.”
Phó Tiểu Khả ngẩn người nhìn chiếc váy rực rỡ.
“Nhưng mà váy kiểu này, dường như không hợp với em…” Cô do dự.
Hứa Tùng nói: “Cô bé lọ lem không nhất thiết phải quét bụi, trước mười hai giờ trong đêm vũ hội, em là cô gái xinh đẹp nhất!” Hắn lại nói tiếp cho cô hiểu: “Không có gì là hợp hay không hợp cả, em chỉ cần đổi kiểu tóc, thay váy này, anh chắc chắn em sẽ thoát thai hoán cốt*!”
(*: thay da đổi thịt)
Phó Tiểu Khả hoàn toàn bị lời nói của hắn thuyết phục.
Hai ngày sau tới sinh nhật Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả đổi kiểu tóc, thay váy dài, lại nhờ Trữ Chỉ Hân giúp cô trang điểm.
Trang điểm xong, cô không nhịn được, khẽ kêu lên một tiếng tán thưởng.
“Oa oa! Trình độ trang điểm của tao đã cao siêu đến mức độ này sao? Đúng là heo mẹ hóa Điêu Thuyền mà!” Trữ Chỉ Hân kêu oai oái.
Lão Đại, lão Nhị còn xúc động hơn, miệng đang uống nước đều phun hết ra ngoài, cầm sách trong tay ngã vật xuống đất.
“Phó Tiểu Khả đây ư?! Ông trời ơi, thế giới này đảo lộn hết rồi! Chuột nhờ mèo làm phù dâu a!! Phó Tiểu Khả trang điểm một chút cũng trở thành một đại mỹ nhân xinh đẹp nha!!”
Phó Tiểu Khả bị đám bạn la oai oái vừa ngượng ngùng lại vừa mừng thầm. Cô rất muốn biết lúc Hứa Tùng nhìn thấy cô đặc biệt như vậy sẽ có biểu hiện như thế nào.
Phó Tiểu Khả đã không phải thất vọng. Khi Hứa Tùng nhìn thấy cô, ánh mắt có chút không giống ngày thường.
Hắn nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, hàm chứa sự xúc động và kiềm chế, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm như thiêu như đốt.
Đám bạn của hắn đều ồn ào đứng dậy. Bọn họ ầm ĩ nói:
“Ô la la, Hứa Tùng, bất ngờ nha, chúc mừng mày, mày may mắn thật đó!”
“Oa, Hứa Tùng, không ngờ mày lại nhặt được bảo bối ha!”
“Hứa Tùng, tái ông mất ngựa biết đâu là họa hay phúc phải không nào?”
Những lời này, Phó Tiểu Khả nghe được nhưng không hiểu lắm. Đang muốn hỏi một chút, đã thấy Hứa Tùng giơ tay đập một cái vào đầu người kia: “Đi đi, lướt sang một bên đi! Đừng có đứng đây nói hươu nói vượn, quấy rối người khác nữa!”
Người nọ cười hì hì, tránh sang một bên trốn, còn nói: “Được được được, tao không nói hươu nói vượn nữa! Tao tránh sang một bên, tự động hủy thi diệt tích đây!”
Trong lòng Phó Tiểu Khả có chút nghi hoặc, nhưng cô nhanh chóng bị Hứa Tùng cuốn lấy, đành vất nghi ngờ kia ra phía sau đầu.
Bởi vì vui vẻ nên Hứa Tùng uống rất nhiều rượu. Nhưng cả buổi tối, hắn luôn luôn nắm chặt tay Phó Tiểu Khả không rời, dường như là đang cầm một khối báu vật trong tay, sợ rằng nếu lỡ buông lỏng tay ra thì sẽ đánh rơi mất.
Vì hành động đó của hắn mà khuôn mặt Phó Tiểu Khả ửng hồng suốt cả tối, giống như người vừa uống rượu vậy.
Nhân lúc không có người chú ý, Hứa Tùng ghé sát vào tai cô nói khẽ: “Tiểu Khả, em đẹp lắm! Anh bị em lấy mất hồn phách rồi!” Tiếng nói trầm lắng, nhẹ nhàng bên tai cô, khiến cô cảm thấy chính mình cũng mất hồn.
Cô cúi đầu, bẽn lẽn mỉm cười, trong lòng cảm giác ngọt ngào như mật ong vậy. |
|