|
Colour 14 - Around the world in 49 days (Part 3)
Melbourne, 9 January -
Em hỏi ấn tượng đầu tiên của anh về Melbourne là gì.
Ừm…
Ấn tượng thứ nhất: Sân bay quốc tế gì mà nhỏ xíu. Cái tên gọi còn dài hơn cái sân bay.
Ấn tượng thứ hai: Thành phố gì mà tối om om. Không những tối lại còn vắng hoe nữa. May mà có em ngồi cạnh chứ không anh hẳn nghĩ mình đã đến nhầm nơi.
Ấn tượng thứ ba: Được cái tài xế ở đây thật hiếu khách. Đây là kết luận của anh sau khi được tài xế chạy đến đu lên cổ và hôn thắm thiết.
Nói đến tài xế anh mới để ý thấy đường cao tốc hẳn 100km/giờ mà chẳng có đèn đóm gì. ‘Dừng xe lại để anh sang lái,’ anh yêu cầu nhưng em lý luận rằng ở đây lái ngược chiều với Mỹ và Hàn Quốc nên anh không quen. Sao coi thường “superman” của em vậy chứ? Em sang Hàn Quốc lái xe được thì anh sang Australia cũng phải lái được. Em vẫn không dừng lại mà còn nhấn thêm ga. Biết thế này thì lúc ở Arlington anh đã nhờ mẹ và hai chị bắt nạt em vài bận để em bớt cứng đầu đi rồi.
‘Đón thượng khách sao lại đi xe này?’ anh đành chuyển sang bắt bẻ khi nhận ra mình đang ngồi trên chiếc Subaru.
‘Phải ngụy trang chứ không paparazzi theo cả dãy ra sân bay thì chết,’ em đùa rồi lại căng mắt nhìn đoạn đường tối thui trước mặt.
‘Are we there yet?’ anh lại hỏi vì thấy đi mãi mà vẫn chưa tới nhà em.
‘Almost.’
Và “almost” của em thì lâu ơi là lâu khiến anh buồn ngủ ơi là buồn ngủ mà không dám nhắm mắt. Cuối cùng thì anh cũng thấy em cho xe chạy chậm lại và bấm một nút trên chiếc điều khiển từ xa. Một cánh cổng sắt từ từ trôi sang phải và em cho xe rẽ vào một căn biệt thự nhỏ sơn trắng với khung và mái gỗ nâu. Em lại bấm nút cho cánh cửa garage cuộn lên. Chiếc Peugeout Shine nằm ở một bên, đẹp mê li khiến anh tỉnh cả người.
‘Anh có vào nhà không hay định ngủ với nó đêm nay?’ em hỏi khi thấy anh đi vòng quanh chiếc xe ngắm nghía không chán mắt.
Nếu bây giờ không phải là nửa đêm thì chắc anh đã đòi em cho đi thử một vòng rồi.
Em gỡ một chùm chìa khóa treo trên tường và tung cho anh. Anh nhận ra chiếc móc gắn chữ P. Peugeot Shine a.k.a Philip theo giải thích của Jared. Vậy là chả vứt thứ gì của anh đi hết. ‘Em sẽ chỉ làm hướng dẫn viên thôi còn từ mai anh muốn đi đâu thì tự chở mình đi nhé,’ em nói rồi mở cánh cửa thông garage với nhà trên và khoát tay mời anh vào.
‘Chào mừng quý khách tới với khách sạn của chúng tôi. Đây là khu nhà hàng,’ em giới thiệu căn bếp to chẳng kém gì căn bếp của mẹ anh. ‘Bữa sáng sẽ được phục vụ ở đây vào giờ mà đầu bếp của chúng tôi ngủ dậy. Vậy nên nếu quý khách dậy trước và đói bụng thì mời quý khách tự nấu.’
Anh chưa kịp hiểu hết những gì em vừa nói thì em đã kéo anh ra ngoài phòng khách. ‘Còn đây là khu giải trí. Quý khách … muốn làm gì thì làm.’
‘Có được đốt lò sưởi không?’ anh chỉ chiếc lò sưởi kiểu cổ ở góc nhà.
‘Mai theo dự báo thời tiết là 40C. Nếu quý khách định xông hơi trong phòng khách của chúng tôi thì nhớ ôm thêm chiếc bình cứu hỏa được treo ở góc kia.’ Em chỉ tiếp ra chỗ chiếc cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên. ‘Mục tiêu của chúng tôi là sống thân thiện với môi trường nên khách sạn không lắp thang máy thế nên mời quý khách tự vác hành lý lên phòng.’
‘Không có bellboy à?’
‘Đỡ tiền tip cho anh còn gì,’ em trả lời nhưng vẫn cúi xuống nhặt chiếc cặp đựng laptop và khoác thêm chiếc balo đựng máy ảnh của anh rồi đi lên gác.
‘Chúng tôi có ba phòng ngủ để quý khách tùy chọn,’ em chỉ mấy cánh cửa dọc hành lang, ‘Phòng này nhìn ra ngoài đường. Phòng này nhìn sang vườn bên phải. Phòng này nhìn ra vườn đằng sau. Quý khách muốn phòng nào?’
‘Cô chủ khách sạn ngủ ở phòng nào?’
Em liếc cánh cửa đôi.
‘Thế anh chọn phòng đấy.’
Em cong môi rồi mở cánh cửa đôi dẫn anh vào một căn phòng ngủ rất rộng với chiếc cửa sổ choán gần hết bức tường nhìn ra khu vườn đằng sau. Giữa phòng là một chiếc giường trông rất “hấp dẫn”. Anh nhảy lên nhún thử. Không tệ nhưng không thể so với chiếc giường king-size ở Seoul được.
‘What’s that?’ Anh nhăn mặt chỉ con bò nhồi bông được đặt ngay ngắn ở trên đầu giường của em. Tưởng chỉ những cô gái như In Na mới thích những thứ như thế thôi chứ.
‘William.’
‘Your stuffed cow has a name?’
‘Cos he’s special.’
‘Why?’
Và em đừng có nói với anh rằng lý do là vì William là quà của một tên Romeo nửa mùa nào đó tặng em đấy nhé.
‘Trong bụng William là những hạt lúa mạch sấy khô ướp hương hoa oải hương. Bỏ William vào lò vi sóng hai phút nó sẽ ấm lên thành một cái túi chườm và tỏa hương rất thích.’
‘Có thế thôi à?’ anh hỏi tiếp khi thấy em không nói gì thêm.
‘Thế anh còn muốn gì nữa? Muốn nó kêu ò ò được nữa sao?’
‘Tưởng gì.’
‘Nó đã sưởi ấm cho em rất nhiều mùa đông rồi đấy.’ Em nhấc William lên, xoa xuýt nó vẻ tội nghiệp.
‘Làm sao mà bằng anh được.’
‘Nói thế thì nói làm gì. Lúc đấy em đã gặp anh đâu.’
‘Thế hai hôm vừa rồi em lại ôm nó đấy à?’
‘Nóng thế này anh em còn chả muốn ôm nữa là.’
‘Thật không?’
Em le lưỡi cười, để William xuống rồi quay ra ôm dính ấy anh. Thật là chả có lập trường gì cả.
‘This is a five-star hotel, right?’ anh hỏi cô chủ khách sạn đang hếch mũi lên nhìn mình.
‘Um.’
‘And I’m a special guest here, right?’
‘Sure you are.’
‘Then I want a special treat.’
‘Name it.’
‘A bath...’
‘That’s easy.’
‘right now…’
‘That’s no problem.’
‘…with you.’
Và cái khách sạn này có cách âm hay không anh cũng mặc kệ.
Melbourne, 6 January -
Anh đứng trên cây cầu Princes bắc ngang sông Yarra, ngó trái, ngó phải một hồi. ‘Có vậy thôi à?’
Có vậy thôi. Một bên bờ sông là các tòa nhà văn phòng, khu trung tâm mua sắm, một quảng trường, một ga tầu điện và mấy cái sân vận động. Một bên là sòng bài, một dãy nhà hàng, một nhà hát, một bảo tàng, một vườn bách thảo. Tất cả Melbourne đấy.
‘Nhưng đây là thành phố lớn thứ hai của Australia cơ mà,’ anh nói như vẫn không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Em cũng thấy nếu so với Seoul thì Melbourne chỉ bằng một góc. Thấy anh có vẻ cụt hứng, em vội vắt óc nghĩ xem có gì đặc biệt về Melbourne để khoe.
‘Nơi đây đã từng lập kỷ lục thế giới đấy.’
‘Kỷ lục là thành phố đi nửa ngày đã hết à?’
‘Anh đã xem ảnh của Spencer Tunnick chưa? 4,500 người đã khỏa thân, nằm dọc cây cầu này và bờ sông Yarra. Ngay cả New York cũng không đông được thế đâu nhé.’
Anh nhấc cặp kính râm lên trợn mắt nhìn xuống em.
‘Em có trong số đó không đấy?’
‘Anh nhìn trong ảnh thì biết.’
Anh hừ một tiếng, hạ cặp kính râm xuống rồi lại nhăn nhó nhìn quanh. Sao tự nhiên anh lại khó tính thế nhỉ? Tuy hơi bé nhưng Melbourne của em có kém gì Arlington của anh đâu? Arlington có sông Potomac, Melbourne có sông Yarra. Sông kia có cầu, sông này cũng có cầu. Cũng đâu phải không có nhà cao tầng đâu? Eureka Tower kia thôi, cao gần 300m, là tòa nhà trung cư cao nhất thế giới đấy. Ờ, lại thêm một kỷ lục thế giới nữa nhé. Thế mà vẫn không hài lòng. Hay rủ anh vào Crown Casino? Thấy ai tới Melbourne cũng phải nhất định vào đó xem một lần cho biết. Nhưng ai lại rủ người từ Mỹ sang đi đánh bạc? Khéo lại bảo em cái casino này không bằng một xó của Las Vegas. Mà nói thật chứ Arlington đẹp thì có đẹp nhưng chẳng phải hiếm có khó tìm. Ối nơi còn đẹp hơn. Điểm đặc biệt duy nhất của Arlington đối với em là gia đình anh ở đó. Thế mà anh cứ chê Melbourne của em.
‘Cũng không thấy kangaroo hay koala ở đâu hết.’
‘Anh muốn xem kangaroo và koala à?’
‘Ừ. Chứ chỗ này có gì để xem đâu.’
‘Thế đi theo em.’
…
Yew! Chưa thấy con vật nào lại xấu như con kangaroo. Nhìn mấy cái hình vẽ còn được chứ nhìn thật thì … Hai chân trước ngắn ngủn và bé quắt, hai chân sau lại dài ngoằng và to tướng. Chả có tí cân đối gì cả. Cũng chẳng hiểu sao những người đi trước anh cứ cuống quýt giơ máy ảnh chụp lia lịa mấy con koala đang bám trên cành cây bạch đàn y như là sợ chúng nó chạy mất trong khi anh đứng đấy cả 10 phút vẫn không thấy bọn koala động đậy một sợ lông. Thật là con thú buồn tẻ nhất thế giới.
‘Seen enough kangaroo and koala?’ em hỏi khi thấy anh đứng mướt mồ hôi trong nắng nóng buổi chiều của vườn bách thú.
‘Enough for the rest of my life,’ anh trả lời rồi kéo em đi ngược ra phía cổng vào, mua hai cây kem ăn cho hạ nhiệt rồi bắt tầu điện trở về trung tâm thành phố.
Cứ tưởng kangaroo và koala thế nào.
Mà em không được kể với mọi người ở nhà anh với mấy đứa ở Seoul là anh sang Melbourne để đi vườn thú đâu nhé. Anh sẽ bị đem ra làm trò cười suốt năm mất thôi. Sao anh lại dở hơi bắt em dắt đến đây chứ?
Melbourne, 7 January –
St Kilda Beach, bãi biển đẹp nhất của Melbourne, đi tàu điện khoảng 30 phút từ trung tâm thành phố là đã có thể đến nơi, đi từ nhà em tới thì chỉ mất 10 phút. Hôm nay ngay từ sáng trời đã rất nóng nên bãi biển khá đông nhưng chẳng ăn thua gì với Busan vào giữa hè. Vì vừa ở nơi rét âm độ, tuyết rơi trắng trời nên khi nhìn thấy bãi biển dài mấy cây số tràn nắng và gió anh khoái lắm, chạy một lèo ra bãi cát, cởi áo vứt trên bờ rồi hăm hở lao xuống nước, mặc kệ em ở đằng sau hét lên là phải bôi kem chống nắng lên lưng trước đã.
…
Beach time! My time! Woohoo! … But…Ohhhhh…Freaking hell! Why is it so cold!? Bhuhuhuhu!
…
Khi em đi ra được đến chỗ cái áo anh vứt lại thì thấy anh đã chạy lên bờ, vội vàng giở túi của em lôi ra chiếc khăn tắm chùm lên người.
Em ôm bụng cười. Nước biển ở đây dù giữa mùa hè nhưng vẫn lạnh toát như nước đá. Em thường chỉ ra đây ngắm cảnh và phơi nắng một chút cho có vitamin D chứ chưa bao giờ dám bơi, cùng lắm là ra gần mép nước lội vớ vẩn cho vui. Khổ thân “Superman” của em hí hủm nhảy xuống bị một vố lạnh nổi gai ốc.
…
Thảo nào đông thế mà chỉ có vài mống lội xuống. Trên bờ thì nóng bỏng da, xuống nước thì rét tím người. Biển như thế này thì có biển làm gì?
Melbourne chán thật đấy.
Melbourne, 8 January -
Hừm! Graphic designer. Làm việc cho công ty PR nổi tiếng của Australia.
Hừm!“Bạn cũ” của em. Nhưng anh biết chắc chắn không phải vậy. Chỉ cần nhìn cách mấy cô bạn em thỉnh thoảng liếc về phía anh ta rồi lại liếc sang anh như đang thầm so sánh thì anh hiểu ngay ra rằng đây là “thì quá khứ” của em.
Hóa ra em cũng có “thì quá khứ”. Tưởng ham mê làm việc thế thì làm gì có thời gian để yêu. Không biết Jared có biết về “thì quá khứ” của em không nhỉ? Có biết thì chắc cũng sẽ giấu kỹ cho em. Mà không giấu anh cũng sẽ chẳng hỏi. Thực ra là chưa bao giờ anh hỏi. Em cứ kiểm tra với Jared thì biết. Anh không phải là kiểu người tò mò về “quá khứ” của người khác đâu. Anh cũng sẽ không ghen đâu, không giống như em đâu.
…
Thấy anh đi ra chỗ bờ sông xem trò đua vịt cao su của thành phố tổ chức nhằm gây quỹ ủng hộ đội cứu hộ trên biển, Gen ghé vào tai em hỏi: ‘Thế nào?’
Hôm nay mấy cô bạn em quyết định giới thiệu BBQ kiểu Úc cho anh nên cả bọn kéo nhau ra bờ sông Yarra nơi có 1 dãy dàn nướng. Đang lúi húi dọn đồ ra thảm cỏ, em thấy Gen kéo tay mình liên tục chỉ sang một nhóm người vừa tới dàn nướng bên cạnh. Em ngẩng lên và hiểu ra ý cô bạn thì đứng dậy đi sang chào hỏi.
Lâu lắm rồi. Một kỷ niệm đẹp nhưng “wrong timing” như người đó nói. Em đã buồn nhưng không có gì nuối tiếc. Không có vết sẹo nào để lại nên có thể chính vì thế mà dễ quên hơn chăng? Bây giờ nhìn người đó em cảm giác như 10 năm trước đây là hai con người khác đã có cảm tình với nhau vậy. Giờ đây tuy vẫn hình hài đấy, vẫn giọng nói đấy nhưng đã trở thành hai con người hoàn toàn mới rồi.
Nghe bạn hỏi, em nhắm mắt một lúc nhưng không thấy gợi sóng nào nổi lên cả nên nhún vai rồi chạy ra đứng cạnh anh cùng cổ vũ cho vài chục nghìn chú vịt vàng, mỏ đỏ đang trôi bồng bềnh theo dòng nước của sông Yarra. Lúc trước cả hội đã mua 50 chú, không biết các chú vịt của chúng mình giờ đang ở chỗ nào?
Mà sao xem vịt nhưng anh lại trông đăm chiêu thế kia? Lúc sáng vừa vui lắm cơ mà. “Superman … super ghen…” em nhớ lại câu đó thì chột dạ. Không biết anh có nhân dịp này trả thù em không đây?
…
Không biết em đang nghĩ gì nhỉ? Có giống như dòng sông này không? Chỉ trôi một chiều thôi để những chú vịt kia chỉ tiến lên phía trước chứ không bao giờ quay lại nơi cũ nữa.
Anh khẳng định lại một lần nữa rằng không phải anh đang ghen đâu mà chỉ không thích tự dưng bị đem ra so sánh bởi mấy cô bạn của em. Những ánh mắt của mọi người cứ quét qua quét lại khiến anh thấy mình giống như miếng thịt cừu đang nằm trên dàn BBQ và đang bị săm soi xem khi nào chín. Những câu chuyện tự dưng như một buổi thẩm vấn khiến đầu anh cũng đang sắp kêu xèo xèo như mấy giọt mỡ kia rồi.
Mà sao suốt từ nãy đến giờ “thì quá khứ” của em cũng cứ liếc anh chứ?Anh ta còn liên quan gì ở đây nữa nhỉ? Nhìn anh để định làm gì?
Khỉ thật đấy! Anh không liếc anh ta thì sao biết anh ta liếc mình? Anh lo gì cơ chứ? Phải nói rằng trông “thì quá khứ” cũng không tệ, mà em có bao giờ chọn thứ gì tệ đâu, nhưng không thể so với anh được vì ANH là “THÌ HIỆN TẠI” của em. Đúng vậy. THÌ HIỆN TẠI và cả THÌ TƯƠNG LAI nữa.
‘Quick!’ em chợt kéo tay anh giục. Ngài thị trưởng đang đứng trên một chiếc tàu nhỏ giữa sông, thông báo một chú vịt đã tới đích và đọc to số của chú vịt. Nhưng anh không thấy em dừng lại như mọi người để lắng nghe và so số mà tiếp tục kéo anh đi lên phía trước rồi chỉ vào đám đông trẻ con đứng ken đặc ở quanh vạch đích, đang nhao nhao lên vì việc gì đó.
‘Chỗ đó họ phát vịt đấy. Anh vào xin cho em một con được không?’
Cái gì!? “Superman” mà phải đi xin vịt á!? Nhưng rồi anh vẫn ra đứng xếp hàng cùng mấy đứa nhỏ vì “thì hiện tại” thì phải khác rồi.
…
…
‘Izzy, anh đau bụng quá,’ anh thất thểu từ trên gác đi xuống, tay xoa bụng, mặt nhăn nhó. Em đã hết sức can ngăn rồi mà anh không nghe. Ăn đầy một bụng nectarine như thế không đau mới lạ.
Mùa hè nên nên tuy 8 giờ tối mà trời vẫn sáng. Cái nóng đã dịu đi nhiều sau khi có vài cơn gió lướt qua. Bãi cỏ sau nhà vừa được tưới biến thành một tấm thảm xanh mát dịu. Anh gọi em xuống để cùng anh ra ngoài vườn ngắm những áng mây đỏ rực vắt ngang bầu trời. Nhưng em chưa kịp đi xuống thì đã nghe tiếng vẹt kêu thất thanh ở bên ngoài nên ngó vội qua cửa sổ thì thấy anh đang đứng dưới gốc cây nectarine, chùi qua loa một quả nectarine chín vào vạt áo rồi ngoạm một miếng to. Một con vẹt trắng đậu trên cành cây gần đó ngoạc mỏ gào xuống. Anh vứt quả nectarine gặm dở xuống đất rồi vặt tiếp một quả nectarine chín nữa và giơ về phía con vẹt đầy vẻ khoái trá và thách thức. Cái mào xanh lá của con vẹt dựng đứng lên, nó chuyền sang một cành cây toàn những quả nectarine chín và vừa kêu chói tai để bảo vệ tài sản của mình vừa cắn loạn xạ những quả nectarine gần mình. Anh bắt đầu trông tức giận chả kém vì em thấy anh ném quả nectarine về phía con vẹt. Con vẹt bay lên tránh nhưng rồi lại đậu xuống chỗ cũ còn anh chạy về phía nhà kho lôi ra chiếc thang. Cuộc chiến thực sự vào hồi gay cấn khi anh leo lên cao, vặt lia lịa, quả thì nhét vào túi quần short, quả thì anh cắn một miếng rồi giơ về phía con vẹt trước khi lẳng xuống đất. Con vẹt gọi thêm bạn rồi cả bầy bu xung quanh cái cây, gào lên điên loạn, những cái đầu gật gật như máy chém còn “superman” của em thì như Tôn Ngộ Không đi phá vườn đào tiên.
Giờ thì dưới gốc cây nằm lăn lóc những quả nectarine bị gặm nham nhở, trong bếp thì một rổ to còn bụng anh thì sôi lên òng ọc và em thì phải ngồi xoa bụng cho anh. Cái giá của chiến thắng đấy. Em còn thấy khổ thân cả mấy con vẹt nữa, chẳng quen biết gì em trong quá khứ vậy mà vẫn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của anh. Nhưng em nên im lặng hay tìm cách giải thích cho anh thì hơn anh nhỉ?
Melbourne, 9 January –
Cuối cùng thì anh cũng được ngồi vào chiếc Peugeot Shine. Hai con mắt xếch màu vàng lửa của loài hắc báo lóe lên khi anh bấm nút mở cửa. Cửa xe không mở ngang như những loại xe bình thường mà giương lên giống một đôi cánh đen như sẵn sàng đưa anh bay vào trong không trung. Nội thất trong xe cũng miễn chê. Chiếc ghế da y như được thửa riêng cho lưng anh vậy. Chỉ mới lái từ garage ra đến đường thôi anh đã thấy ngất ngây rồi. Tiếng động cơ nghe đã đời. Tay số, chân ga cũng mịn như không. Nếu như không vì tay lái ngược thì anh nhất định dụ em chuyển chiếc xe này sang Seoul rồi. Tiếc thật!
‘PHILIP! PHILIP!’ em khua tay loạn xạ còn anh vội đánh lái.
Khi lượn qua bùng binh anh đã quên mất mình phải đi bên trái mà lại theo quán tính như ở Hàn Quốc và Mỹ nên suýt nữa rẽ nhầm vào hướng đường ngược chiều. Kêu thất thanh vì sợ xong em lại quay ra cười nghiêng ngả khi thấy anh phải đi thêm một vòng tròn khiến anh đỏ mặt tía tai vì xấu hổ. Chắc mấy người trên đường còn tưởng anh bị điên hoặc đang cố tình khoe khoang chiếc xe. May mà lúc trước em nói anh thay ra bộ quần áo này. Nếu anh vẫn đóng nguyên bộ com lê chắc trông anh còn ngộ nữa.
…
‘Anh mặc com lê làm gì?’ em hỏi khi thấy anh đóng nguyên một bộ rất nghiêm chỉnh.
‘Đến văn phòng thì phải mặc com lê chứ. Anh không đến đấy dưới danh nghĩa bạn trai của em đâu nhé mà là đối tác của Grand đấy.’
‘Nhưng nóng chết đi được. Với lại hôm nay là thứ 6 ở công ty có quy định được mặc đồ thoải mái một chút. Smart Friday.’
‘Sao em không nói trước?’ anh nhăn mặt than rồi lại đi lên gác. Hôm nay em đưa anh tới công ty để họp và ăn trưa cùng với Michael và một số người trong nhóm dự án Pandora. Em không nghĩ Michael nói với mọi người ở công ty về quan hệ của chúng ta nhưng vẫn muốn bạn trai của mình trông thật ... “perfect”. Ai mà chả muốn khoe khoang một người bạn trai như anh chứ? Cho dù là khoe ngầm nhưng hãnh diện ngầm cũng sướng vậy.
‘Smart enough?’ anh bước xuống cầu thang và hỏi em sau khi đã thay sang một bộ khác với giày mocca đi với quần âu ống ngắn, áo khoác nhẹ sáng màu kèm áo thun bên trong sẫm màu. Phong cách Hàn Quốc chính hiệu.
…
Cười anh chán em quay ra vuốt tay dọc thành cửa xe chiếc Peugeot Shine rồi nói: ‘Em phải bán chiếc xe này thôi.’ Anh đoán em nói vậy nghĩa là để khi về Seoul sẽ mua cái khác. Thế thì thật trúng ý anh. Nhưng em chép miệng, nói tiếp: ‘Vì sau khi được người mẫu Philip Lee lái, chắc sau này nó chả muốn em đụng đến nó nữa.’
‘Izzy?’
‘Yeah.’
‘Anh không thích những câu đùa như thế. Tại sao lúc nào em cũng tự hạ thấp bản thân em khi ở bên cạnh anh như vậy?’
Em ngơ ngác khi thấy giọng anh gắt lên. Nhìn đôi môi em đang cắn vào nhau, nhìn bàn tay em luống cuống chọn kênh nhạc, anh chợt thấy mình xấu xí vô cùng khi tự nhiên mắng em như vậy. Sao anh lại vô lý như thế chứ? Suốt ngày cứ không hài lòng với mấy chuyện cỏn con, không ra dáng đàn ông gì cả. Bản lĩnh của anh đi đâu hết rồi nhỉ?
Tự nhiên anh thấy nhớ Seoul khủng khiếp.
…
‘Catwalk,’ Michael mỉm cười gian tà rồi ghé tai em nói nhỏ khi đưa anh đi giới thiệu vòng quanh công ty.
Tất nhiên. “Phong cách Hàn quốc chính hiệu”mà lại. Em thấy hài lòng ghê lắm khi mấy cô gái trong văn phòng không ngăn nổi việc nhìn theo anh khi anh đã bước qua chỗ họ. Sau buổi hôm nay họ chắc chắn sẽ ngồi xúm lại so sánh Michael với anh cho mà xem.
Mà trông anh kìa. Lại tươi hơn hớn được rồi. Chắc chắn là vì đang thấy mình cao giá ghê lắm.
Melbourne, 13 January –
Thứ 6 ngày 13, em nỡ bỏ anh ở nhà một mình để đi làm. Hừm! Anh đi lòng vòng quanh nhà một hồi thì nhận ra mình có phương tiện để đi chơi nên nhảy luôn lên chiếc Peugeot Shine phóng một lèo ra bãi biển. Cũng không hẳn một lèo. Hơi lạc đường một chút nhưng cũng không hẳn tệ vì cũng là cơ hội để anh tự khám phá Melbourne.
Giá mà em có ở đây để tận mắt thấy mấy cô gái trong quán bar đã nhìn anh như thế nào khi thấy anh bước ra từ trong chiếc Peugeot Shine. Dù sau đấy anh đã giải thích rõ ràng với họ đó là xe của bạn gái anh nhưng họ lại cười phá lên vì nghĩ anh vừa kể chuyện cười. Chẳng ai tin là có người lại để bạn trai giống như anh đi ra ngoài đường một mình trên một chiếc xe giống như chiếc Peugeot Shine. Em thật là bất cẩn.
Sau đó họ còn rủ anh đi ăn trưa cùng nhưng anh từ chối vì hình như em đã cảm thấy nguy hiểm đang bủa vây quanh anh nên vừa gửi một tin nhắn nồng nàn. Có tin nhắn của em làm bùa hộ mệnh, anh bước ra khỏi quán bar bỏ lại sau lưng những ánh mắt tiếc nuối rồi lái xe đến một quán ăn để ăn cái món đặc biệt mà em nói trong tin nhắn dù tên nó là gì thì giờ anh cũng không nhớ nữa. Vừa ăn, anh vừa nghĩ đến hành động đúng đắn của mình và càng thấy mình vẫn thật hoàn hảo và càng thấy em vẫn thật may mắn.
Melbourne, Great Ocean Road, 16 January -
‘Sáng hôm đấy tớ muốn dừng lại ở đoạn trước để chụp ảnh nhưng Sean nhất định không chịu cứ lái xe tiếp làm tớ tức điên. Hóa ra là đã chọn trước chỗ này để cầu hôn tớ,’ cô bạn Genieve của em vừa chỉ trỏ vừa hào hứng kể khi cả hội dừng xe lại để nghỉ giữa đường. Con đường Great Ocean thấy em giới thiệu là con đường đẹp nhất của Australia vì chạy vòng vèo men dọc bờ biển. Chỗ nghỉ chân này là một mỏm đá vươn xa ra biển. Cách mũi không xa là hai cây cột đá phía chân nhỏ hơn phía chỏm vì bị sóng biển ăn mòn. Buổi chiều lộng gió lại đúng lúc thủy triều lên nên ngay dưới chân nơi mọi người đứng là từ hàng sóng biển trắng bọt ào vào liên tiếp. Ai cũng công nhận Sean thật biết chọn chỗ. Anh cũng thấy chỗ này đẹp nhưng sao tất cả mọi người lại nhìn anh chứ?
À! Khi nào anh cầu hôn em đó hả, anh sẽ chẳng chọn những chỗ như thế này mà sẽ đưa em thẳng lên đỉnh Apollo của High 1 vào giữa mùa đông khi tuyết dầy cả mét. Nếu em từ chối anh sẽ bỏ em lại đấy. Đảm bảo khi đó em sẽ chạy theo van xin anh hãy cưới em ngay lập tức. Anh chẳng cần mất công phân vân nên chọn hoàng hôn hay bình minh, chẳng cần cả quỳ gối nữa.
“Philip! Please marry me! Please! Please! Please!!!”
“Well… ok.” |
|