Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: I_shine
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Truyện dài] [Truyện dài | MA] Bánh xe sắc màu - Colour wheel | I_shine | Bonus Colour - Complet

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 21-10-2011 12:59:33 | Chỉ xem của tác giả
Colour 7 - Sealed with a kiss

Em đang đứng trước gương trong nhà tắm, thấy tôi vào thì chĩa chiếc máy sấy tóc như chĩa súng về phía tôi, hung hăng hỏi:

‘Why do you look so healthy and I look so sick?’

Thế mà cũng phải thắc mắc. Người hoàn hảo thì phải khác người không hoàn hảo chứ. Mà trông em thế kia là vì em đang bị trừng phạt do đã không chịu gọi cho tôi khi em bị ốm. Mấy hôm trước khi tôi đi làm về thì thấy em đang nằm bẹp dí trên giường, trán đắp khăn lạnh còn người sốt đến gần 40C. Ngay lúc đó tôi chỉ muốn dựng em dậy, mắng cho một trận. Ốm thế mà sao không gọi điện cho tôi để tôi về sớm. Dặn dò đến vậy rồi mà vẫn như không. Chẳng tiến bộ thêm được tí gì. Không nhẽ tôi phải in ra một tấm poster cỡ bự trên đó ghi rõ những trường hợp khẩn cấp em phải gọi điện cho tôi rồi treo ngay ngoài phòng khách nhà em. Chỉ giỏi làm cho người khác thấy có lỗi. Thế nên bây giờ khuôn mặt nhợt nhạt và hai vết lở phồng tướng trên môi kia chính là hình phạt mà em phải chịu. Chỉ có điều hai cái vết rộp khiến em phải kiêng hôn. Và chẳng cần nói ra thì bạn cũng có thể đoán được người phải chịu thiệt thòi nghiêm trọng vì việc này là ai rồi.

Thấy tôi hờ hững không phản ứng gì, em lại quay ra nhăn nhó, rên rỉ với chiếc gương.  



Thứ 7 này là đám cưới của Shi Yeon. Nhờ cô ấy mà tôi biết được khối thứ về cái người cao lớn đang chiếm mất cái máy sấy tóc của tôi kia và nhờ đó nhiều cuộc chiến tranh không đáng có đã không xảy ra. Thế mà bây giờ trên miệng tôi lại có hai vết lở cỡ XXXL. Đến mở miệng ra để ăn còn đau thì sao trông tươi tỉnh để đi đám cưới cơ chứ. Mà sao năm nay tôi cứ hết tai nạn lại đến ốm đau, bệnh tật suốt ngày thế này. Mất mặt với Philip quá cơ.

‘Nếu không khỏi thì em sẽ không đi đám cưới đâu,’ tôi ôm mặt tuyên bố.

Philip đứng sau lưng tôi lắc đầu không đồng tình. ‘Không được. Anh sẽ không đi đến đó một mình.’

‘Nhưng em không muốn đi đến đó với khuôn mặt xấu xí này,’ tôi nhăn nhó nói và tự tát nhẹ vào hai bên má nhưng ngay cả khi làm như thế thì mặt tôi chả hồng hào được thêm chút nào mà vẫn nhợt nhạt trông rõ chán.

Philip vừa kéo tôi ra xa khỏi cái gương vừa nói: ‘Em có phải là cô dâu đâu mà lo. Với lại em yên tâm đi. Anh đẹp đủ cho cả hai chúng ta rồi.’

‘Ý anh nói vậy là kiểu gì thì em cũng chỉ để làm nền cho anh ở đám cưới của Shi Yeon chứ gì?’ tôi trề môi hỏi nhưng Philip cứ cười nhăn nhở y như câu mỉa mai của tôi chả thấm tháp vào đâu. ‘Mà nếu em không đi thì tưởng anh càng thích chứ? Tha hồ tự do tán tỉnh những cô cũng sáng ngời như anh,’ tôi tiếp tục gây gổ.

‘Vấn đề chính là ở chỗ đó.’ Philip cốc lên đầu tôi. ‘Lúc trước đúng là anh đã có thể tha hồ tán tỉnh những cô sáng ngời như mình, nhưng bây giờ lại phải đứng yên một chỗ nhìn mấy thằng bạn tung hoành. Thật không gì tồi tệ hơn. Vậy nên em khỏi ốm hay không thì vẫn phải đi cùng anh.’

Khi thấy tôi không tranh luận nữa chỉ yên lặng ngồi bó gối xem TV thì Philip ra ngồi xuống cạnh hỏi: ‘Hôm đấy em định diện đồ gì?’

‘Người xấu thì cần gì mặc đẹp,’ tôi sẵng giọng, ‘cứ mặc đồ ngủ cho thoải mái.’

‘Thế nhớ mặc chiếc váy thun kẻ nhé. I like it most. You look very inviting in it,’ Philip nói xong liền nhảy sang chiếc ghế khác ngồi để tránh những quả đấm của tôi đang vung tới.

‘Hay em mặc áo dài đi,’ Philip lại gợi ý khi thấy tôi ngồi xị mặt. ‘Anh thấy em có một bộ màu vang đỏ rất đẹp trong tủ và anh thì có một bộ vest rất hợp với nó.’

‘Em mặc áo dài đến đấy thì thành người nổi bật nhất đám cưới à? Shi Yeon sẽ giết em luôn,’ tôi trả lời và xem ra tôi có lý nên Philip cũng gật gù vẻ đồng tình. Mà sai sao được? Tự nhiên tôi lò dò đến một đám cưới Hàn Quốc trong bộ áo dài Việt Nam thì đảm bảo rằng 10/10 con mắt sẽ dồn vào tôi. Philip dù có chói sáng cỡ nào cũng không thể che khuất sự đặc biệt của bộ áo dài của tôi được, trong khi Shi Yeon mới là tâm điểm của ngày hôm đấy. Tôi có thích thể hiện đến mấy thì cũng phải biết điều trong ngày trọng đại nhất của người khác chứ.

‘Vậy em sẽ mặc gì?’

Tôi định trả lời là tôi mặc gì thì kệ tôi, mắc mớ chi đến ai, nhưng kịp nhớ tới tính cầu kỳ trong ăn mặc của Philip nên lại ngồi suy nghĩ cẩn thận.

Lần đầu tiên mở tủ quần áo của Philip, tôi đã choáng váng bởi tính ngăn nắp và đa dạng của nó. Riêng về áo sơ mi thôi cũng nguyên một dãy, vải trơn có, vải kẻ có với rất nhiều kiểu dáng, được là ủi phẳng phiu và treo theo từng nhóm cùng tông màu. Chỗ để cavat cũng làm tôi bái phục và bộ sưu tập cafflink của Philip thì còn đáng nể hơn. Những cặp nút cài tay áo sơ mi đủ kiểu trông như một dãy trang sức xinh xinh khiến tôi phải lôi ra rồi ngồi thụp xuống sàn nhà nhìn ngắm cả tiếng đồng hồ. Hôm đó khi về nhà và mở tủ quần áo của mình ra tôi mới thấy sự xuề xòa trong ăn mặc của mình. Tất nhiên tủ quần áo của tôi cũng ngăn nắp lắm nhưng áo sơ mi chỉ vài cái, váy xống cũng chẳng nhiều, tôi lại không ưa quàng khăn nên tìm cả tủ cũng chỉ có 2 cái khăn cho những ngày đặc biệt rét. Tôi thích giày nhưng vì bàn chân tôi rất nhỏ nên rất khó tìm được giày vừa cỡ, kết quả là tôi chưa bao giờ có quá 5 đôi giày cùng một lúc. Khi đưa tay vuốt ve chiếc cổ trống trơn của mình tôi lại nhận ra mình đã để sợi dây chuyền duy nhất ở Melbourne. Khuyên tai thì chắc đến cả hơn 10 năm nay rồi tôi không đeo và hai lỗ khuyên đã gần tịt mất. Hiện tại chiếc nhẫn Inner Energy là đồ trang sức duy nhất trên người tôi, lại là thứ tôi được tặng. Không biết khi Philip nói là Philip đẹp đủ cho cả hai chúng tôi có phải là đang ám chỉ đến sự “giản dị” của tôi không nhỉ?



Tuy không phải là kiểu đàn ông mất cả tiếng soi gương mỗi sáng để chỉnh từng lọn tóc nhưng tôi luôn thích ăn mặc chỉnh chu mỗi khi ra ngoài. Ở nhà tôi cũng không bao giờ ăn mặc lôi thôi vì theo tôi sự lôi thôi sẽ tạo ra cảm giác mệt mỏi, lười nhác. Tất nhiên, sự cầu kỳ của tôi không phải là những loại quần áo rối rắm, phô trương. Ngoài một số bộ quần áo bụi phủi nghịch ngợm để đi dã ngoại thì tôi luôn hướng tới kiểu ăn mặc giản gị nhưng tinh tế. Với tôi, vẻ đẹp của bộ quần áo nằm ở chất liệu tạo cảm giác thoải mái cho người mặc, đường cắt tôn dáng tạo phom, và đường kim mũi chỉ được chăm chút cẩn thận. Tôi đặc biệt tôn sùng những bộ com lê. Chúng xứng đáng được gọi là ngôn ngữ thời trang của đàn ông vì nhìn một người đàn ông mặc com lê, bạn sẽ biết được nhiều điều thú vị về anh ta. Com lê luôn đi kèm với áo sơ mi, cavat và những cặp cafflink. Cho dù có đắt tiền đến đâu một bộ com lê chỉ đẹp khi ba thứ còn lại được phối hợp đúng kiểu.

Từ những ngày đầu tiên làm hàng xóm của em, tôi đã nhận thấy em ăn mặc không cầu kỳ. Kiểu của em không dịu dàng như In Na, cũng không kiêu sa như Shi Yeon mà pha trộn phong cách tomboy và tôi thích như thế vì như thế khiến tôi có cảm giác rằng mình là người duy nhất khám phá ra được sự nữ tính ẩn dấu trong em.

Chỉ có một chuyện mà tôi không giải thích được. Tôi kể ra đây hy vọng có bạn nào trả lời dùm tôi là tại sao.

Tôi chắc rằng bạn đã biết nhiều cô gái ăn mặc giản dị, cũng chắc rằng bạn đã gặp nhiều cô gái không đeo trang sức, và hẳn bạn cũng đã thấy những cô gái ít khi trang điểm, nhưng bạn đã nghe tới cô gái nào không có lược ở trong nhà chưa? Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. L.Ư.Ợ.C hay tiếng Anh gọi là C.O.M.B là thứ làm bằng nhựa, sừng hoặc đồi mồi, có nhiều răng dùng để chải tóc.

Tôi cũng đã chẳng biết đâu cho đến một lần đi tập gym xong thì thấy phòng tắm quá đông nên tôi chạy về nhà em tắm nhờ vì đằng nào sau đó cũng đi ăn trưa với em luôn. Đến khi tôi mắt nhắm, mắt mở bước ra khỏi buồng tắm và quờ tay tìm lược thì chẳng thấy nó đâu. Tôi ngó một vòng quanh nhà tắm rồi mở hết các loại ngăn kéo tủ cũng không thấy. Chắc mẩm em bỏ nó ngoài phòng ngủ nhưng tôi tìm kỹ trên cả hai chiếc tủ con cạnh giường cũng không có.

‘Izzy, lược của em ở đâu cho anh mượn,’ tôi đứng trên đầu cầu thang gọi với xuống dưới nhà.

‘Không có,’ tiếng em vọng ra từ phòng làm việc.

‘Cái gì?’ tôi hỏi lại vì nghĩ mình nghe không rõ. Nhà em thứ gì cũng có cơ mà.

Em xuất hiện dưới chân cầu thang và nhắc lại: ‘Em không có lược.’

Chắc mặt tôi lúc đó nhăn giống mặt khỉ nên em cũng nhe răng ra cười.

‘Thế hàng ngày em chải đầu bằng gì?’

Em xòe ra 10 đầu ngón tay rồi cào cào lên mái tóc ngắn củn của mình. ‘Here we go. So convinient.’

Tôi vẫn không tin. ‘Nhưng con gái thì phải có lược chứ?’

‘Em chẳng thấy quy định đấy ghi trong giấy khai sinh của mình. Mà anh đã bao giờ nhìn thấy em đầu bù tóc rối chưa?’

Cùn đến thế thì thôi, hơi đâu mà đi cãi nhau cho mệt nên tôi xua tay nói:

‘Ok, ok. Anh tôn trọng lựa chọn của em nhưng em có thể mua một cái lược để khi nào anh ở đây thì anh dùng được không?’

‘Comb for Philip - noted,’ em hứa rồi lại biến mất vào phòng làm việc.

Vài hôm sau khi lại vào nhà tắm của em, tôi nhìn thấy một chiếc lược nhỏ rất đẹp làm bằng đồi mồi màu nâu và cán được nạm bạc đặt ngay ngắn gần hộp khăn giấy. Tôi cầm lên chải thử thấy rất thích. Tuy nhiên sau vài lần ra vào nhà tắm tôi nhận ra hình như chỉ có mình dùng chiếc lược thật vì nó luôn ở nguyên vị trí mà tôi đặt nó xuống, chẳng bao giờ thấy suy chuyển. Tôi thử đặt răng lược quay vào trong thì lần sau tôi đến nó vẫn quay vào trong, tôi quay răng lược ra ngoài thì lần sau vẫn quay ra ngoài, tôi xoay ngang, xoay nghiêng gì cũng vậy. Cuối cùng tôi thấy thật phí phạm khi một chiếc lược đẹp như vậy mà chẳng được dùng thường xuyên nên bỏ tọt nó vào túi áo đem về nhà dùng. Lần nào đi công tác tôi cũng đem nó đi theo chứ không thèm dùng những chiếc lược nhựa có răng nhọt hoắt của khách sạn nữa. Vậy là nhà em cuối cùng vẫn không có lược.



Tôi ghét dùng lược lắm. Tôi ghét cảm giác những chiếc răng lược cà vào da đầu nên đã từ lâu lắm rồi, chẳng nhớ được chính xác là khi nào, tôi không dùng lược nữa. Chắc từ khi dầu gội đầu xuất hiện ở Việt Nam và triệt tiêu được hết những con chấy và cũng có thể là vì tôi toàn để tóc ngắn. Từ bé mẹ đã cắt tóc Maica cho tôi. Bạn có nhớ bộ phim “Maica – Cô bé từ trên trời rơi xuống” không? Thời bao cấp, nhà tôi làm gì có tiền để ra hiệu cắt tóc, mẹ là thợ cắt tóc cho cả nhà, bố và anh thì luôn bị húi cua và mẹ nói kiểu tóc Maica là kiểu tóc con gái duy nhất mẹ có thể cắt.  Vì không phải là thợ chuyên nghiệp nên mẹ thường xuyên xén bên này ngắn hơn bên kia một tí rồi phải chỉnh đi, chỉnh lại. Kết quả là mái tóc của Maica được biến thể ngắn đi kha khá. Và đấy là mái tóc dài nhất của tôi đấy. Sau đấy tôi toàn để tóc ngắn, và đôi lần Michael còn phải kêu lên là tóc tôi còn ngắn hơn cả tóc của anh. Đã có lần tôi lấy hết quyết tâm để thử tóc dài nhưng rồi khi tóc chưa kịp chấm vai, tôi lại thấy vướng víu khó chịu và ra hiệu cắt phăng đi. Mái tóc hiện tại của tôi cọng dài nhất cũng chỉ quá tai một chút. Tóc ngắn thế thì cần gì lược chứ?

Lần đầu tiên tôi gặp Philip thì lúc đó Philip để tóc dài quá cả vai. Tôi kinh nhất là đàn ông để tóc dài, vậy sao lúc đấy tôi lại thấy Philip đẹp trai nhỉ? Bây giờ thì Philip cắt tóc ngắn rồi. Gọi là ngắn nhưng chắc cũng phải cả gang tay và Philip luôn cẩn thận vuốt gel cho những lọn tóc hơi gợn sóng của mình. Không biết hết bao lâu để làm việc đó nữa? Thảo nào ngày nào cũng phải dậy sớm hơn tôi.

Nói vậy chứ tôi cũng thấy bị thu hút bởi cách ăn mặc chỉn chu của Philip. Bất cứ ở nhà hay ra ngoài, Philip bao giờ cũng để ý lựa chọn áo quần cho phù hợp với nhau. Rồi thỉnh thoảng còn thêm cả những phụ kiện đi kèm như thắt lưng hay khăn quàng để tạo những điểm nhấn đặc biệt và toát lên một phong cách riêng. Có nên nói Philip chia sẻ chút kiến thức thời trang cho tôi không nhỉ? Nhưng con gái lại phải hỏi bạn trai về cách ăn mặc thì chả ra sao. Đành chịu khó học lỏm vậy.

‘Jared, chiều mai có rảnh không? Cần cậu đưa đến những chỗ có bán váy để mặc đi đám cưới,’ tôi bí mật nhắn tin cho Jared nhờ giúp đỡ. Ai chứ Jared thì tôi không sợ bị ngượng. Nhưng chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ xỏ vào những bộ đầm đầy ren và nơ đâu.




Đến tối thứ 6, khi đi ăn cùng tôi, em hát vang ô tô. Đấy là vì hai nốt rộp trên môi đã xẹp xuống thành hai vết đỏ mờ. Và như vậy nghĩa là em đã được hôn tôi trở lại. Tuy những nụ hôn vẫn chưa được thoải mái hoàn toàn nhưng có ít còn tốt hơn không có vạn lần.

‘Năm nay em không được ốm nữa đâu đấy nhé,’ tôi lừ mắt dặn.

Em lắc mạnh đầu rồi nói thêm: ‘Và nhất định sẽ không bị lở miệng nữa.’

Hóa ra không chỉ riêng tôi thấy hụt hẫng khi thiếu vắng những nụ hôn. Hứa xong với tôi, em bắt đầu khoe là đã mua được váy để đi dự đám cưới của Shi Yeon và tả trước cho tôi là váy của em màu đen, xòe ở dưới để tôi lựa đồ cho hợp.

Và sáng nay khi tôi sang nhà em thì thấy em đã sẵn sàng. Chiếc váy của em khiến tôi liên tưởng đến một chiếc váy của Audrey Hepburn nhưng phần chân váy ngắn hơn và có thêm những chấm bi trắng.

‘Em không biết có nên đeo thêm chiếc cặp tóc này không nhưng Jared nói nó hợp với bộ váy,’ em e dè hỏi tôi về một bông hồng nhỏ màu đen cũng có những chấm bi trắng đang kẹp trên đầu.

‘Để nguyên nó ở trên đấy,’ tôi ra lệnh.



Philip nhìn tôi trong bộ váy đen chấm bi vẻ hài lòng rồi chìa cổ về phía tôi. Tôi hếch mũi lên ngửi và nhận xét:

‘Thơm lắm.’

Philip thở dài chán nản rồi nói: ‘Anh thì lúc nào chẳng thơm. Ý anh là em thắt cavat cho anh đi.’

Ooops! Unexpected mission. Tôi nhìn chiếc cavat đang vắt trên vai Philip và cố hình dung ra bài hướng dẫn cách thắt tôi đã có lần xem ở đâu đó nhưng những hình vẽ minh họa cứ mờ tịt trong đầu nên cuối cùng tôi đành thú thật:

‘Em không biết thắt.’

Philip trông thất vọng thấy rõ khiến tôi vội vàng đề xuất:

‘Dậy em đi, em sẽ học để thắt cho anh. I’m a quick learner.’

Philip đứng thẳng người lên, vẩy vẩy hai đầu chiếc cavat rồi bắt đầu giảng giải:

‘Có khoảng 18 cách thắt cavat, ví dụ như kiểu Anh, kiểu Ý, kiểu nút nhỏ, kiểu nút ngang v.v. Tùy vào khổ người, tùy vào dịp hội họp, tùy vào chất liệu vải của cavat và tùy vào kiểu trang phục mà người ta sẽ lựa cách thắt phù hợp. Ví dụ như anh cao thế này thì không nên thắt kiểu nút đôi vì kiểu đó nhìn cavat hơi ngắn và hôm nay đám cưới là dịp vui vẻ thì có thể thắt kiểu gì không cứng nhắc quá như kiểu “four-in-hand” vì nút thắt nhìn hơi lệch một chút.’

Nói rồi Philip bắt đầu vắt qua vắt lại hai đầu cavat khiến tôi hoa cả mắt dù đã rất cố tập trung, may mà Philip nói thêm:

‘Em không phải học ngay hôm nay đâu nhưng bắt đầu từ cuối tuần sau là phải học hành hết sức mình đấy nhé vì em là truyền nhân duy nhất của anh đấy.’

Vinh dự cho tôi chưa kìa? Không bị kẻ xấu hãm hại đẩy xuống vực mà vẫn gặp được dị nhân truyền cho bí kíp thượng thừa.




Mấy thằng bạn độc thân của tôi nhìn ghen tị thấy rõ khi tôi dắt tay em đi vào nhà thờ. Nhất là Seu Long. Tôi có cảm giác như nó đang ước được ở một chỗ khác chứ không phải ở đám cưới này. Thằng bạn tôi dạo này cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mất hồn, chắc để rớt ở Muse. Theo nguồn tin tình báo của Jared, tất nhiên là do em chủ động rót vào tai tôi rồi chứ tôi đâu bao giờ hỏi, thì mọi việc đang tiến triển theo tốc độ tên lửa. In Na đã đồng ý để Seu Long đưa đón từ nhà đến Muse vào hai ngày cuối tuần. Tôi mà là In Na thì tôi cũng đồng ý. Tự nhiên có người phục vụ lại đỡ tốn thời gian đợi xe buýt. Nhưng In Na chắc không biết mấy trò lợi dụng đó. Đồng ý vậy hẳn là cũng liêu xiêu trong lòng rồi.

‘Ổn cả chứ mày?’ tôi vỗ vai Seu Long hỏi thăm khi cùng em ngồi xuống dãy ghế gỗ nơi cả hội được chỉ định.

Nó ậm ừ gật đầu.

‘Hay mày đang tiếc cô dâu? Tao sẽ mách In Na ssi,’ Jang Hyuk vin cổ nó xuống để trêu.

Nếu là mọi khi hẳn Seu Long đã nổ một tràng vào mặt Jang Hyuk để phản pháo nhưng cả lũ chúng tôi nhìn nhau ngạc nhiên khi nó lại chỉ im lặng gạt tay Jang Hyuk ra.

‘Hai người phụ nữ của nhà anh đâu rồi?’ em hỏi Min Soo khi không thấy vợ con nó đi cùng.

‘Phụ nữ nhỏ lại bị sốt nên phụ nữ lớn phải ở nhà,’ Min Soo trả lời em rồi quay sang hội đàn ông nhăn nhó, ‘Thế nên chắc lát nữa tao không đi hiệp hai với chúng mày được đâu. Tao mà về muộn khéo phụ nữ lớn cũng sốt luôn thì đời tao tạch hẳn.’

‘Hôn nhân đối với đàn ông là ký vào hợp đồng cam kết sợ vợ suốt đời,’ Jang Hyuk chém tay, phán đặc giọng luật sư.

‘Không biết chú rể này có sợ cô em gái của chúng ta không nhỉ?’ Min Soo hất đầu về phía cửa nhà thờ nơi chú rể đang đứng đón khách.

‘Vậy lát nữa chúng ta dằn mặt hắn luôn để hắn biết rằng cô em gái của chúng ta có sáu ông anh trai dõi theo,’ Jang Hyuk gợi ý.

‘Biết đâu anh ta lại có sáu cô em gái xinh đẹp thì hòa cả làng,’ em nhún vai nói.

Min Soo xua tay. ‘Tôi ký hợp đồng với người khác rồi nên ngoài vùng phủ sóng.’

‘Biên bản ghi nhớ,’ tôi cũng vội nói vì thấy em đang nhìn mình.

‘Cũng không có tác dụng gì với tôi hết,’ Seu Long lầm bầm rồi lại sốt ruột nhìn lên bục làm lễ  khiến chúng tôi một lần nữa trố mắt. Quả là lúc trước tôi đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của In Na.




Phải nói rằng Shi Yeon là cô dâu lộng lẫy nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cô ấy trông giống như một nữ hoàng trong bộ váy vai ren, kết cườm với đuôi váy trải dài. Dù được che sau lớp voan mỏng, khuôn mặt của Shi Yeon trông vẫn vô cùng yêu kiều. Đến tôi là phái nữ còn thấy choáng ngợp với vẻ bề ngoài của cô ấy thì trách sao phái nam không trầm trồ khi Shi Yeon được bố dắt tay lên bục làm lễ.

Quang cảnh bên trong nhà thờ lúc này được phủ một màu cổ tích. Những ngọn nến vàng khẽ đung đưa giống như những ngọn bút đang viết lại câu chuyện tình yêu của cô dâu, chú rể. Tiếng piano ngân nhè nhẹ, mùi hương phảng phất từ những đóa hồng hé nở cùng với ánh mặt trời chiếu qua những ô cửa kính nhiều màu làm nên một không gian lung linh huyền ảo bao trùm lấy cô dâu và chủ rể trong bộ đồ cưới màu trắng.

Rồi tiếng piano nhỏ dần và tắt hẳn. Mọi người ngừng nói chuyện. Không gian trở nên lặng phắc. Cha xứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ. Tuy không hiểu ông nói gì nhưng tôi thấy vẫn thấy sự cảm động dâng lên trong mắt mình.

Chợt một bàn tay ấm nóng nắm chặt lấy tay tôi. Tôi ngẩng lên và thấy Philip đang nhìn xuống mình liền chỉ một ngón tay lên phía trước để nhắc Philip chú ý vào buổi lễ nhưng Philip khẽ lắc đầu và vẫn nhìn xuống tôi. Tôi lại nhìn lên đôi mắt nâu và lập tức bị chìm đắm vào trong đó. Chìm đắm trong tuyên bố độc quyền của đôi mắt nâu đối với tâm hồn tôi.



Tôi thấy em ngồi thẳng người, chăm chú nhìn lên phía bục làm lễ nơi Shi Yeon vừa bước lên cùng chú rể. Đôi môi em hơi hé ra, khuôn mặt em mơ màng như đang trong một giấc mộng khiến tôi muốn nắm lấy tay em và nói với em rằng ngay cả khi chúng tôi đang sống trong giấc mơ của người khác thì vẫn có thể có những khoảng khắc kỳ diệu của riêng mình. Em nhìn lên tôi và tôi biết em cảm nhận được điều đó.




Sau buổi lễ, tất cả mọi người ra ngoài sân nhà thờ để chụp ảnh cùng cô dâu chú rể. Tôi thấy chồng của Shi Yeon mất tự nhiên thấy rõ khi cả hội bạn của Philip đứng vây quanh. Hẳn anh ta cảm thấy một lời nhắn ngầm từ sáu người đàn ông vạm vỡ. Tôi huých tay Shi Yeon rồi chúng tôi cùng che miệng cười với nhau.

Chụp ảnh xong, mọi người lần lượt ra bãi để xe để đi về phòng tiệc. Tôi và Philip cũng đi ra xe của mình nhưng Philip không vào xe ngay mà đứng ngoài nhìn trời rồi nói với tôi:

‘Đi dạo một vòng không?’

‘Nhưng em sợ đến trễ buổi tiệc.’

‘Yên tâm, còn cả đoàn người đang chờ chụp ảnh kia kìa. Còn lâu mới xong,’ nói xong Philip đi sang phía tôi đang đứng rồi chìa khủy tay ra để mời.

Đây là một ngôi nhà thờ nhỏ sơn trắng và được bao quanh bởi một khuôn viên khá lớn. Trong khuôn viên lại có rất nhiều cây cổ thụ xòe lá xanh mướt và xen giữa đó, ở những khoảng có nắng là những bồn hoa đang nở rực rỡ trong không gian trong lành. Trong khi phía trước nhà thờ đang đầy tiếng cười nói của những người đến dự đám cưới thì phía sau thì hoàn toàn vắng vẻ. Philip nắm lấy tay tôi rồi đút vào trong túi áo vest của mình. Chúng tôi bước dọc theo con đường nhỏ lượn vòng quanh khu vườn, vừa đi vừa ngửi mùi cỏ mới cắt vừa lắng nghe các loại côn trùng đang nhộn nhịp chuẩn bị cho một mùa sinh sôi nảy nở mới.

‘Có nên nhận xét một nhà thờ bằng từ lãng mạn không nhỉ?’ tôi hỏi Philip.

‘Sao không? Không lãng mạn thì sao lại là nơi người ta cam kết dành tình yêu trọn đời cho người khác?’ Philip hỏi lại tôi rồi tiến đến một cái cây gần đó.

‘Em đã vào xem rất nhiều nhà thờ rồi nhưng phần lớn là uy nghiêm và trang trọng. Ở đây thì lại thấy khác,’ tôi vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên theo Philip và thấy một lá cỏ khô bị gió thổi bay lên vướng vào chiếc mạng nhện giữa mấy cành cây. Chiếc mạng nhện đong đưa nhè nhẹ theo gió và mỗi lần nó chạm vào tia nắng mặt trời ở gần đó thì lại ánh lên những màu sắc cầu vồng. Nếu Max ở đây, chắc hẳn đã có một kiểu ảnh đẹp.

‘Em cũng đi nhà thờ à?’ giọng Philip có vẻ ngạc nhiên.

‘Có chứ. Ở Melbourne và Sydney đều có rất nhiều nhà thờ. Ở Hà Nội cũng có một nhà thờ Công giáo rất đẹp ở ngay trung tâm thành phố.’

‘Tưởng em không theo đạo thì không đến nhà thờ?’ Philip lại hỏi tiếp.

‘Đến để biết. Em thích nhìn kiến trúc và các họa tiết trang trí trong nhà thờ. Em vào cả nhà thờ Hồi giáo rồi và mỗi lần về Việt Nam, em vẫn hay đi cùng mẹ lên chùa. Dù chẳng theo tôn giáo nào, nhưng mỗi lần vào những nơi như thế này em vẫn cảm thấy thật thanh bình trong lòng.’

Philip đưa một tay lên ngang mắt che nắng như để nhìn tôi cho rõ hơn.

‘Tưởng em phải thấy xốn xang và muốn làm đám cưới luôn chứ?’



Tiếng em cười giòn tan trong khuôn viên vắng lặng của nhà thờ khiến lòng tôi tràn ngập cảm xúc và tự hỏi không biết vào ngày cưới của mình thì tôi sẽ hứa với em những gì đây vì vừa nãy khi ở trong đám cưới của Shi Yeon, tôi đã thầm hứa với em tất cả những điều mà cha xứ đọc rồi.

‘Những lời hứa từ đáy lòng có cần một buổi lễ dành riêng cho chúng không?’ em ngước lên hỏi tôi.

‘Không. Chúng chỉ cần người nhận hiểu được chúng thôi,’ tôi trả lời rồi cúi xuống hôn em.

Bình luận

háo danh mà :D  Đăng lúc 25-10-2011 06:55 AM
ss cũng qua đây nữa hả? Bên này cũng có em luôn, em là hyori_sunie đó.  Đăng lúc 21-10-2011 11:59 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 25-10-2011 06:51:35 | Chỉ xem của tác giả
Colour 8 - Fixation (Part 1)

‘Philip. Problem! Serious problem!’ tiếng em vọng vào từ khi cửa nhà tôi còn chưa được mở ra.

Đội bóng của tôi đang bị dẫn trước một bàn và chỉ vài phút nữa là hết giờ thì còn vấn đề gì nghiêm trọng hơn thế cơ chứ? Hay là sang trêu tôi vì việc này? Hồi đầu mùa bóng, những hôm không tụ tập được mấy thằng bạn, tôi hay rủ em xem cùng cho vui. Lần nào em cũng đồng ý nhưng đầu trận bao giờ cũng hỏi tôi ủng hộ đội nào. Nếu tôi nói đội áo xanh, em sẽ bảo đội của em là đội áo đỏ. Nếu tôi chọn FC Seoul, em lấy ngay Su Won. Sau vài lần thì tôi phát hiện ra em chẳng là fan của đội quái nào hết mà chỉ muốn lựa đội đối thủ của tôi để chọc tôi mà thôi. Tức nhất là mấy lần đấy các đội của em toàn thắng. Vậy nên giờ tôi thà xem một mình còn hơn là bị em ngồi cạnh phá đám.

Em nhảy lên ghế, khua khua chiếc mobile trước mặt tôi. Biết tránh cũng không được, tôi đành vặn nhỏ tiếng tivi.

‘Jared vừa báo với em là 2 tuần nay rồi không thấy Seu Long tới Muse.’

‘Thì sao?’

‘Thì doanh thu của bạn em bị ảnh hưởng và nhân viên của bạn em trông rất buồn.’

‘Rồi sao?’

‘Philip!’ vừa kêu lên tức tối, em vừa lay vai tôi thật mạnh.

‘Phiii-liiiip!!!’ tôi nhại lại rồi chau mày nhìn em. ‘Đừng có nói là em sang đây để nhờ anh gọi điện cho Seu Long hỏi lý do đấy nhé.’
Sao lại lôi tôi vào chuyện này chứ? Sao Jared hay In Na không gọi điện hỏi thẳng thằng bạn tôi ý? Mà sao em lại cũng muốn dính vào chuyện này là thế nào? Yêu đương thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Chắc thằng bạn tôi bận rộn chuyện gì đấy nên không qua được. Đang mùa bóng đá, đàn ông không thể rảnh rang như bình thường được. Cũng có thể đang điên loạn cày cuốc để sắm nhẫn kim cương không chừng. Muốn giành được trái tim của công chúa cơ mà. Hay sau khi thấy gia đình nhà In Na giàu có như thế thì nhụt chí rồi? Dù lý do là thế nào thì tôi cũng sẽ không can dự vào. Chưa đến lúc.



Đàn ông thật là khó hiểu. Lần trước chỉ vì chồng Shi Yeon không đến dự tiệc mà nhăn nhó. Hôm nay thì lại dửng dưng với việc Seu Long không đến Muse cả hai tuần rồi và cũng không gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm gì In Na.

Đâu phải hôm nay tự dưng tôi đổi tính muốn đi làm mai mối cho người khác đâu. Ngay lúc Jared gọi điện tôi đã phân vân rằng Seu Long và In Na chưa nhờ vả gì mình lại vô duyên, vô cớ xen vào thì không hay. Nhưng rồi tôi nhớ tới lần Genieve hào hứng phóng xe đến nhà tôi lúc nửa đêm để khoe tôi chiếc nhẫn kim cương mà Sean vừa cầu kỳ chở cô ấy đến điểm đẹp nhất trên con đường Great Ocean Road rồi mới quỳ xuống đeo vào tay bạn tôi. Tôi chúc mừng bạn mình nồng nhiệt nhưng vẫn thấy Gen không vui khi ra về. Hai năm sau Natalie mới kể cho tôi rằng Geneive đã giận tôi khá lâu vì sau khi xem chiếc nhẫn xong tôi chẳng hỏi han là bao giờ Gen sẽ cưới, đám cưới sẽ làm ở đâu, định mời những ai trong khi cô bạn tôi thì chỉ muốn tôi mở miệng hỏi để có dịp tuôn ra cả đống kế hoạch trong đầu. Lần này tôi không muốn bị mang tiếng là người hờ hững nữa. Nhưng mấy chuyện kinh doanh tôi còn biết cách giải quyết chứ mấy chuyện tình cảm này thì thấy khó chết đi được nên mới chạy sang hỏi ý kiến Philip. Nào ngờ lại bị Philip coi giống như một kẻ rỗi hơi, tọc mạch vậy.

Đội áo xanh bất ngờ khi bàn. Một giây im lặng. Bình luận viên gào lên đầu tiên. Tiếp đến cả sân vận động gào lên. Cuối cùng là Philip gào lên rồi nhảy chồm sang hôn riết má tôi. Câu chuyện “In Na – Seu Long” bay theo trái bóng da, nằm lọt thỏm trong một góc lưới.




‘Giúp anh đi,’ tôi nhờ khi em cứ ngồi khoanh chân trên giường nhìn tôi bận rộn sắp đồ vào chiếc vali nhỏ.

Thứ hai tới tôi phải đi công tác ở Busan để gặp một đối tác muốn hợp tác với chúng tôi đưa dòng sản phẩm thương hiệu riêng của tôi vào gói giải pháp nâng cấp cho những khách sạn cao cấp. Sau lần nâng cấp thành công cho khách sạn của ông Ho xong, công ty tôi đã bắt đầu được kha khá nơi trong ngành du lịch biết tới. Tuy đi hai tuần nhưng không cần mang nhiều đồ vì thứ 6 tuần sau là ngày nghỉ lễ nên tôi tính sẽ về Seoul rồi đến tối Chủ Nhật mới quay lại Busan.

‘Không. Không thích xía vào chuyện của người khác,’ em nói và tiếp tục kê cằm lên chiếc gối đang ôm trong lòng, để kệ tôi tự sắp xếp.

Nhỏ nhen thế đấy. Vừa nãy lôi kéo tôi vào chuyện Seu Long không được là lập tức quay ra đình công không làm “người đàn bà bé nhỏ” của tôi nữa.  

‘Min Soo kể với anh rằng mỗi lần nó đi công tác, khoảng khắc vui nhất là khi mở vali ra vì khi đó khiến nó nhớ đến lúc vợ đã ngồi cẩn thận sắp từng món đồ cho mình như thế nào. Anh đã trông mong lần đi công tác này biết bao…’ tôi vừa kể khổ vừa liếc mắt xem phản ứng của em nhưng em lại nằm dài ra giường rồi còn lấy chiếc gối úp lên đầu.



Ghét thế cơ chứ.

Lại so sánh tôi với vợ của Min Soo. Tôi biết rõ là mình không hoàn hảo nhưng không thích bị so sánh với ai hết.

Muốn người thế sao không tìm người thế mà yêu? Còn “trông mong lần công tác này” nữa chứ. Nói vậy khác nào bảo rằng đã chán ốm tôi rồi, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng được đi đến một nơi nào khác.




Tôi đã lơ mơ ngủ thì nghe em thì thầm gọi.

‘Philip ơi.’

‘Ơi.’

‘Mai ai đưa anh ra sân bay?’

‘Taxi. Anh hẹn gặp Kang nhỏ ở đấy.’

‘Hay em đưa anh ra?’

‘Thôi. Em đưa anh ra thì lúc quay về thành phố lại đúng giờ cao điểm nguy hiểm lắm,’ tôi từ chối vì thấy chẳng yên tâm chút nào khi nghĩ đến việc em phải lái một mình suốt một chặng dài trên đường cao tốc.

‘Vậy hôm nào anh về thì em đi đón nhé.’

‘Hôm đấy chắc mọi người cũng ra đường rất nhiều để đi nghỉ cuối tuần -’

‘Em không còn run nữa đâu mà. Thật đấy.’

‘Anh nhường em việc lái xe lại rồi thì em nhường anh việc này đi.’

Em không nài nỉ thêm, nhưng tôi biết em đang thầm trách tôi. Tôi lo lắm. Giờ em không còn nằm mơ thấy lần tai nạn đó nữa nhưng tôi để ý thấy em vẫn hay giật mình trong giấc ngủ. Tôi hỏi em những lúc đó em mơ thấy gì. Em nói là chả mơ thấy gì, chỉ tự nhiên cảm thấy như bị bước hụt. Tôi gọi điện cho bác sĩ lúc trước nhưng ông ấy cũng chẳng có cách gì chữa trị cụ thể nên dù em lái xe bình thường trở lại rồi mà tôi vẫn lo. Hẳn vẫn có gì đó chưa ổn thì em mới vậy.



Người ta lái xe lại được tốt rồi mà không tạo cơ hội để người ta chứng minh bản lĩnh gì hết. Nghĩ tôi kém cỏi vậy sao? Tức thật đấy. Chẳng nhẽ tôi lại nói mai Philip khỏi cần đi máy bay mà để tôi chở thẳng đến Busan cho coi.




Đến gần hết giờ làm việc ngày thứ 5, tôi tự an ủi bản thân rằng tối nay sẽ được ngủ một giấc đã đời sau một tuần bận rộn ngập đầu. Đúng ra giờ này tôi đang ngồi máy bay cùng Kang nhỏ để về Seoul rồi nhưng đối tác của tôi lại gọi báo có một khách hàng tiềm năng sắp đi nước ngoài dài ngày nên ngày mai là dịp cuối cùng để gặp ông ta. Thế là tôi phải dẹp ý định về nhà để bắt em bồi bổ cho mình. Em cũng không vui khi nghe tôi thông báo cuối tuần này không về được nhưng không than phiền gì, chỉ dặn tôi ăn uống đủ bữa.

Dùng bữa tối đơn giản với đối tác xong tôi về thẳng khách sạn để định ngủ sớm nhưng nằm trên giường xoay hết bên phải đến bên trái tôi vẫn không ngủ được, có lẽ vì đã quen với việc thức khuya suốt tuần vừa rồi. Tôi lại bật đèn lên, tắt điều hòa rồi ra mở toang cửa sổ để hít khí trời. Những cơn gió có chút vị biển tấp vào mặt khiến tôi chợt nhớ đến sân thượng của tầng 19. Không biết tối nay mát thế này em có lên sân thượng không? Lên đấy ngồi một mình chắc khoái trá lắm vì không bị tôi tranh giành cái bục. Nghĩ đến sân thượng thênh thang lại càng làm tôi thấy căn phòng khách sạn của mình thật tù túng nên ngó đầu nhìn dọc con phố chạy trước mặt và phát hiện ở chênh chếch không xa là một quán bar. Để nguyên cửa sổ mở cho gió vào phòng, tôi tắt đèn đi xuống đường.

Cho dù là một quán nhỏ, trông không có gì đặc sắc nhưng vì đúng mùa du lịch nên vẫn rất đông khách. Tôi tiến về phía quầy bar, tìm một ghế trống rồi gọi một chai bia, hy vọng ít chất cồn sẽ giúp tôi thấy buồn ngủ. Người phục vụ nghe tôi gọi đồ, chỉ gật đầu, sau đó nhanh như cắt bật tách nắp, đặt cái chai lên một miếng lót hình tròn và đẩy vèo về phía tôi rồi vội vàng chạy tới đầu kia quầy bar để phục vụ khách khác. Tôi nhìn chai bia đang sủi bọt nhẹ và cười một mình vì nhớ đến quán Muse nơi Jared luôn nói một, hai câu gì đó khi mang đồ uống tới cho khách hàng.

‘Tôi ngồi cùng anh được không?’ Một giọng nữ dễ nghe và đầy tự tin ngồi xuống cạnh tôi khi tôi vừa nâng chai bia lên uống ngụm đầu tiên.

Tôi nhìn sang. Một phom người chuẩn, ăn mặc và trang điểm hợp mốt, mái tóc dài mượt phủ hờ một bên vai trần và đôi mắt lá liễu với hai hàng lông mi cong vút đang tò mò nhìn tôi.

‘Anh không phải là khách du lịch đúng không?’ cô gái lên tiếng hỏi tiếp.

‘Tại sao không?’ tôi hỏi lại.

Cô gái khẽ cười, nghiêng đầu nhìn tôi vẻ thích thú rồi lấy tay duyên dáng hất một bên mái tóc dài ra sau lưng.

Em mà để tóc dài thì sẽ như thế nào nhỉ? Không biết khi đó thì có dùng lược không? Chắc em để tóc dài sẽ không hợp đâu. Sự yểu điệu không ăn khớp với chiếc mũi nhỏ lúc nào cũng nghếch lên khiêu khích tôi. Em để tóc ngắn như bây giờ là hợp nhất. Ngắn tủn như thế và xù lên mỗi khi em em vừa ngủ dậy, đi lại loạng choạng trong nhà.

‘Người ta đi du lịch là để hưởng thụ, không phải để ngồi uống bia một mình và trầm tư,’ cô gái trả lời.

‘Vậy những người ngồi uống bia một mình và trầm tư là ai?’

‘Là những người cần có bạn ngồi cùng, nói vài câu chuyện vui.’

Cô gái đã hơi xoay người lại để hướng bên vai trần về phía tôi. Trên bờ vai trắng mịn là một hình xăm ngôi sao nhỏ màu xanh đen.

Em có một nốt ruồi khá lớn hình oval hơi lồi lên một chút ở gần sống lưng. Lần đầu tiên chạm vào nó tôi đã không biết là gì nhưng không dám hỏi mà phải đợi đến lúc em ngủ mới lén ngó xem. Giờ thì mỗi lần vuốt dọc lưng em, việc đầu tiên mà ngón trỏ của tôi làm là đi tìm chiếc nốt ruồi màu nâu nhạt. Không có tôi ở nhà, không biết em mất bao lâu mới ngủ được nhỉ? Vì tối nào em cũng đòi tôi xoa lưng rồi hôn mấy lần thì mới chịu nằm yên.

‘Cảm ơn cô nhưng tôi chỉ muốn uống chút gì giải khát rồi sẽ đi luôn,’ tôi từ chối lời gợi ý của cô gái.

‘Ok,’ cô gái cười tươi và không có vẻ gì là mếch lòng. ‘Nhưng tôi vẫn có thể ngồi đây đến khi anh uống hết chai bia này đúng không?’

‘Nếu không làm mất thời gian của cô,’ tôi lịch sự đáp lời rồi lại nhấc chai bia của mình lên.

Một tia sáng lóe lên phản chiếu ánh đèn màu của quán bar khiến tôi nhìn xuống cổ tay mình nơi có quấn sợi dây chuyền bạc Tiffani mà tôi đã lấy của em vào ngày sinh nhật mình. Giờ nó đã treo thêm một chiếc mặt cũng bằng bạc hình vuông có chạm thủng một chữ π ở góc phải. Không biết em lấy ở đâu ra và ngoắc vào đó rồi giải thích rằng đấy là biểu tượng của chúng tôi. π đọc là Pi. P là Philip. i là izzy. P cao. i thấp. Pi bằng 3,14159265… vô tận… mãi mãi… hoặc dài như tôi có thể nhớ.

‘Chữ gì vậy?’ cô gái chỉ mặt sợi dây chuyền rồi đưa tay ra định chạm vào nó.

Tôi giật tay lại, đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh ra khỏi quán bar và đi như chạy về khách sạn.  Lên được đến phòng của mình, người tôi như sắp nổ tung và chỉ muốn xé toang chăn gối trên giường nhưng thay vào đó tôi chạy vào phòng tắm, xả nước lạnh lên người và đợi cho đến khi các đầu ngón tay đã sun lại vì ngấm nước thì mới bước ra.

‘I miss you,’ tôi gọi điện đánh thức em dậy.

‘I’m dreaming of you too,’ giọng em thì thào như đang tiết lộ một bí mật quan trọng.

‘Tell me about your dream,’ tôi cũng thì thầm yêu cầu rồi nhắm mắt lại để hoà vào giấc mơ của em, trong đó tôi được ôm em, được hôn em, được vuốt ve cơ thể của em, được cùng em tạo ra những cơn sóng nóng bỏng đam mê.

Cứ như thế, em giúp tôi dịu lại rồi ru tôi ngủ bằng giấc mơ ân ái của mình.



Gần 1 giờ sáng, tôi nằm trên giường, trong bóng tối, áp chặt mặt mình vào chiếc gối của Philip để tìm chút mùi thơm quen thuộc thì nghe chuông điện thoại.

‘I miss you.’ Ngay từ câu đầu tiên của Philip, tôi đã có cảm giác Philip không phải đang gọi điện để hỏi thăm hay trêu chọc tôi như bình thường. Giọng nói của Philip như đang cố kìm nén cảm xúc khiến tôi có cảm giác từ “miss” còn hàm chứa ý nghĩa nhiều hơn thế. Tôi quyết định kể cho Philip nghe một trong những giấc mơ thầm kín của mình và đợi đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng Philip thở đều đều ở đầu bên kia thì mới khẽ khàng tắt máy.




Tiếng điện thoại từ lễ tân gọi lên đánh thức tôi dậy lúc 9 giờ sáng. Tôi hốt hoảng nhận ra mình đã trễ cuộc hẹn với đối tác và khách hàng. May là họ nghĩ do mấy hôm làm việc mệt mỏi nên tôi mới trễ hẹn nên không lấy làm phiền lòng vì đã phải đợi. Tôi vội sửa chữa sai sót của mình bằng cách mời mọi người vào nhà hàng của khách sạn ăn sáng.

Khi đang đi theo nhân viên phục vụ để tới chiếc bàn gần cửa sổ, tôi nhìn thấy cô gái ở quầy bar tối qua. Hôm nay, cô ta ngồi cùng với một nhóm nam nữ trông cũng rất kiểu cách. Khi thấy tôi, cô ta gọi mấy cô bạn đang ngồi gần, rồi thì thầm gì đó. Mấy cô kia nhìn lên phía tôi rồi che miệng cười. Tôi cau mày khó chịu.

Đến trưa, nhân lúc khách hàng có điện thoại, tôi cũng rút mobile ra gọi cho em chỉ vì muốn nói chuyện với em một chút. Nhưng em tắt máy. Lại trốn tôi để ngủ nướng đây mà.



Khách hàng tỏ ra rất hứng thú với sản phẩm của chúng tôi nên hỏi rất nhiều thứ. Vì không có Kang nhỏ trợ giúp nên tôi phải trình bày toàn bộ giải pháp một mình. Sau đó, khách hàng của tôi còn nhất định muốn mời tôi đến ngay khách sạn của ông ta để xem qua hệ thống hiện tại và cho những nhận xét ban đầu.

10 giờ đêm tôi mới trở lại khách sạn của mình, cổ họng khô khốc và người thì mệt phờ. Tôi lên phòng, tắm qua loa rồi chạy xuống đường tính đi tìm mua cà phê và lang thang một chút để thư giãn đầu óc nhưng ra đến cửa khách sạn tôi mới phát hiện ra mình quên mang theo ví tiền nên lại phải đi lên.

‘No, leave me alone,’ tôi chán chường nghĩ thầm trong đầu khi đang đứng đợi thang máy và thấy cô gái ở quầy bar và hội bạn cũng đang tiến về phía mình. Ngay khi thang mở cửa, tôi nhanh chân bước vào, bấm nút đóng cửa và ấn nguyên tay trên đó để cửa không mở ra nữa, mặc kệ cô gái và hội bạn đang vội bước tới vì hy vọng tôi sẽ đợi đi cùng. Cảm giác bứt rứt của tối qua lại đang trở lại. Không biết đêm nay em có chịu kể cho tôi một giấc mơ khác của em không? Nghĩ đến đây tôi mỉm cười vì cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

But … it can’t be!



Philip đứng sựng lại khi thấy tôi đang dựa lưng vào cửa phòng khách sạn của Philip. Tôi đã đợi suốt cả ngày hôm nay mà vẫn không thấy Philip đâu nên bắt đầu thấy tức rồi đấy. Kể với tôi là phải đi gặp khách hàng nhưng gặp có một người thì sao đến giờ này chưa về. Tôi định gọi điện tìm nhưng lại muốn Philip bất ngờ nên đành hết ngồi dưới sảnh đợi lại lên kiểm tra ở tầng của Philip. Nào ngờ lượn qua lượn lại không biết bao nhiêu lần mà Philip vẫn biệt tăm. Nhưng trông mặc quần áo kiểu kia là để đi chơi đấy chứ. Vậy mà nói đi làm. Mà sao không nói gì lại cứ đứng nhìn tôi như thế?

‘Hello, this is your room, right?’ tôi đành lên tiếng hỏi.

Philip không trả lời, từ từ bước lại gần rồi đưa một tay lên chạm vào môi tôi.

‘I’m real,’ tôi cười, giải thích.



Sao em lại đang ở đây chứ? Đầu tôi định hỏi nhưng cơ thể tôi thì không quan tâm. Cơ thể tôi chỉ cần biết rằng em đang ở đây, bằng xương, bằng thịt. Cơ thể tôi ôm lấy em rồi bắt đầu hôn khắp nơi trên mặt em.

‘Philip, vào trong đã,’ em nhắc.

Cũng chẳng biết bằng cách nào mà tôi đưa em vào được trong và ngay khi nghe tiếng cửa đóng sau lưng, cả cơ thể tôi bùng thành một ngọn lửa. Tôi nghĩ mình có thể đốt cháy cả em. Nhưng không ngờ khi chạm tay vào làn da của em, tôi nhận ra em cũng đã trở thành một ngọn lửa dữ dội không kém. Tôi không còn cần phải kiềm chế mình nữa hay đúng hơn là không thể. Tôi xổ tung những ham muốn bị nhốt trong người suốt từ ngày hôm qua để chúng tràn khắp nơi trên mặt em, trên cổ em, trên ngực em, trên bụng em và cả trong căn phòng mà em vừa mở ra để tôi đi vào. Trong căn phòng đó thật tối và ẩm, cũng thật ấm áp và mượt như nhung. Nó quấn chặt lấy tôi, níu giữ tôi, khuyến khích tôi đi sâu vào mãi, khiến tôi không thể ngừng lại, khiến tôi không muốn ngừng lại.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 25-10-2011 06:54:43 | Chỉ xem của tác giả
Colour 8 - Fixation (Part 2)

Những ngón tay của Philip xoa nhẹ trên vành tai đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt và thấy Philip đang nằm gối đầu trên một cánh tay, còn tay kia giờ đã vuốt xuống đến eo tôi mang theo cảm giác âm ấm, nhồn nhột rất dễ chịu.

‘Anh vẫn chưa chào em đâu nhé,’ tôi trách.

‘Vì em là khách không mời mà.’

‘Vậy em đi đây. Em cũng có phòng riêng đấy.’

Nói rồi tôi nhỏm người dậy, đi tìm quần áo. Chiếc váy của tôi đang nằm trên sàn, ngay dưới chân giường. Nhưng khi tôi vươn tay lấy được nó lên thì mới nhận ra nó đã đứt gần hết cúc.

‘You are a naughty boy,’ tôi nhăn nhó nói và chìa chiếc váy cho Philip coi.

Philip nhìn chiếc váy, cười vẻ tội lỗi rồi kéo tôi nằm xuống.

‘And you are a naughty girl who drives me crazy.’

‘So we match?’ tôi nghển cổ lên hỏi.

‘Perfectly,’ Philip trả lời và lại bắt đầu khiến tôi nghẹt thở với những nụ hôn của mình.



‘Em ở phòng số bao nhiêu?’ tôi hỏi. Chiếc váy tối qua em mặc đã bị tôi làm hư mất rồi nên giờ em đang ngồi trên ghế, lọt thỏm trong chiếc áo ngủ của tôi còn tôi phải đến phòng em để đem đồ về cho em thay. Em kể là sáng qua đã bí mật đi máy bay đến đây để khiến tôi bất ngờ, nhưng không ngờ tôi lại ra ngoài. Đợi tôi dưới sảnh khách sạn mấy tiếng không thấy đâu, em đành lấy đại một phòng để lên ngủ tạm một giấc.

Nghe tôi hỏi số phòng, em gãi gãi đầu rồi lại nhặt chiếc váy đứt cúc lên, lôi trong túi ra một cái thẻ từ lật trước lật sau và reo lên:

‘2814. May mà trên này có ghi.’

Em thật biết cách làm tôi phát cuồng lên vì mình. Tôi quẳng luôn chiếc thẻ em vừa chìa ra rồi bế thốc em vào phòng tắm.

‘Philip,’ em kêu lên chống cự nhưng tất nhiên em không thể thắng tôi được rồi.

Tôi nhốt mình và người đàn bà vì mải đi tìm tôi mà quên cả số phòng khách sạn đã đặt vào trong căn buồng kính chật chội và bật vòi hoa sen. Em rối rít nấp ra sau tôi để tránh những tia nước lạnh. Và rồi những tia nước ấm ào xuống trộn chúng tôi vào nhau.




Philip ngồi dưới sàn, tôi ngồi trên ghế, vừa sấy tóc cho nhau vừa bàn về kế hoạch cho hai ngày cuối tuần. Philip gợi ý đi mua đền cho tôi chiếc váy nhưng tôi từ chối. Tôi mất công bay đến đây đâu phải để đi mua quần áo đâu.

‘Thế nếu tối nay anh xé thêm một chiếc váy nữa của em thì sao?’

Tôi tắt chiếc máy sấy để gỡ cho Philip một lọn tóc rối. ‘Thì khỏi cần về Seoul luôn.’

‘Thank you for coming here,’ vừa nói Philip vừa kéo hai bàn tay của tôi xuống để hôn.

‘I want to come as well,’ tôi nói và ôm chặt lấy cổ Philip từ phía sau.

‘To check on me? I see. You don’t trust me.’ Philip quay sang tôi, giọng giận dỗi, một bên mày hơn nhướn lên trông rất đáng ghét.

Tôi ủn vai Philip ra, vò thật mạnh mái tóc của Philip rồi lại quàng tay ôm Philip trở lại và thì thầm: ‘Coz I want to see you … to kiss you and … to touch you … to make love with you.’ Nói xong câu cuối, tôi thấy người nóng ran vì ngượng cho dù tôi đang ngồi sau lưng Philip. Tôi có nên nói thật với Philip về cảm giác của mình như vậy không nhỉ?



Tôi quay người lại để tìm người đàn bà đầy ham muốn của tối qua và vừa lúc nãy trong phòng tắm nhưng lại thấy em đang ôm mặt vì xấu hổ.

‘Thế có muốn đi thưởng thức những món ngon nhất Busan với anh không?’

Em bỏ tay ra, hớn hở gật đầu. Tôi kéo em từ trên ghế xuống để ôm vào lòng, thấy tim mình mềm nhũn vì em của tôi, con cua bò ngang và luôn đổi hướng chẳng theo quy luật nào hết.




‘Today episode is titled “Busan Weekend”,’ Philip nói vào một chiếc loa tưởng tượng khi chúng tôi vừa xuống taxi và bắt đầu đi dọc bờ biển, ‘Our two main characters will act in two scenes. Day time: beach scene. Night time: bed scene.’

Tôi tháo chiếc túi vải khỏi vai để định dùng nó đánh Philip nhưng Philip đã nhảy xuống bờ cát, vứt lại đôi dép xỏ ngón khiến tôi lại phải nhặt lên và xách theo mình. Bãi biển đông nghịt nên tôi chẳng có hứng thú tắm và thay vì đi ngắm nghía một dải cát phủ đầy người, chúng tôi ngồi trên kè đá nhìn về phía trung tâm thành phố nơi những tòa nhà cao tầng đan xen nhau và chạy dài trên các sườn đồi với các bức tường kính các màu đang sáng choang lên dưới ánh nắng hè.

‘Thị trường tương lai của anh đấy phải không?’ tôi hỏi Philip.

‘Ừ. Anh thực sự muốn có nó ngay từ ngày đầu nhưng đến giờ mới tìm được một đối tác phù hợp. Họ làm việc rất có trách nhiệm và không đặt quá nặng vấn đề lợi nhuận trước mắt.’ Philip mỉm cười khi nói về công việc của mình khiến tôi cũng vui lây.

‘Anh định sẽ quản lý thị trường này thế nào?’

‘Thì…’ nói được một từ Philip chợt dừng lại, liếc sang tôi rồi nheo mắt nhìn lên trời và nói tiếp, ‘chắc phải ở đây thường xuyên. Văn phòng trên Seoul giờ để Kang nhỏ quản lý là được rồi.’



Em không nói gì nhưng hờn dỗi nhìn tôi rồi đưa mắt theo một nhóm các cô gái mặc mấy bộ bikini nhỏ xíu. Hey! Ý tôi không phải vậy đâu nhé. Em không được đổ oan cho tôi đâu đấy. Và để đảm bảo rằng mình không bị hiểu lầm, tôi liền xoay mặt con cua lại và nói rõ ràng.

‘Anh đùa đấy nhé.’

Em cắn môi cười rồi lục túi xách lôi ra chiếc mobile và chìa cho tôi xem.

‘Back with red roses. Phew!’  tin nhắn từ Jared sáng nay.

Vậy là sau một thời gian mất tích, Seu Long đã trở lại Muse. Tôi đã đoán không nhầm. Seu Long cần một chút thời gian để suy nghĩ về tình cảm của mình và giờ đã hiên ngang trở về với những bông hồng nhung đỏ thắm. Bạn của tôi mà lại. Tuần sau tôi về nhất định sẽ trao tặng phần thưởng cho sự gan dạ này mới được.



‘Anh đã báo với mẹ là tháng 9 này chúng mình không sang được Mỹ chưa?’ tôi hỏi khi thấy không khí nghỉ ngơi, hội hè trải dài bãi biển.

Philip gật đầu. Mọi người ở nhà Philip đã tổ chức một buổi đi cắm trại vào tháng 9 nhưng tôi và Philip rà soát lại kế hoạch làm việc của mình và thấy sẽ quá bận rộn để đi nghỉ 2 tuần vào thời gian đó. Dự án Pandora sẽ chính thức hoàn tất công việc giải phóng mặt bằng vào cuối năm và như vậy thời hạn để họ tìm kiếm nhà đầu tư không còn nhiều nữa. Khi Philip trở về từ Busan thì sẽ là lúc các bên gặp chủ dự án để bàn về hợp đồng JV. Tôi biết mẹ Philip sắp xếp kỳ nghỉ vào tháng 9 vì Philip đã kể cho mẹ rằng tôi không thích mùa đông. Hơn nữa ba và hai chị của Philip cũng không phải là những người rảnh rang gì nên để cùng đi nghỉ một dịp như vậy thật không dễ dàng gì. Vậy nên khi phải từ chối, tôi đã thấy rất có lỗi.

‘Em mà thấy có lỗi thì cứ bù đắp vào anh này này. Anh đại diện cho cả nhà nhận hết.’

‘Lát nữa về khách sạn, anh đứng lên cân để em chụp lại hình cân nặng của anh gửi cho mẹ anh làm chứng nhận nhé.’

‘Chỉ còn 73kg thôi. Cơ hội của em qua mất rồi.’

‘Nhanh vậy sao?’

‘Còn em -’ Philip vội dừng lại khi gặp ánh mắt tóe lửa của tôi. Thử mở miệng ra hỏi cân nặng của tôi xem. Biết tay tôi liền.

Có tiếng nhạc lảnh lót vẳng tới khiến cả tôi và Philip cùng quay ra nhìn đường. Một đoàn xe đạp điện vừa đi qua, trên mỗi xe gắn một lá cờ màu. Philip đọc những dòng chữ in trên các là cờ và cho tôi biết ở gần đây có một hội chợ ngoài trời trưng bày hàng thủ công. Tôi vội giục Philip đứng dậy.

Khu hội chợ là hai dãy lều bạt trắng chạy dọc vài con phố cổ. Tôi tưởng cả thành phố đang nằm ngoài bãi biển, nào ngờ ở đây cũng chật ních người. Đang lo chen vào trong đông thế kia khéo lạc mất Philip thì tôi thấy Philip kéo tay mình về phía người bán bóng bay.



Tôi buộc quả bóng bay hình con cua vào thắt lưng của em để nó bay lơ lửng một quãng trên đầu em. Vậy là yên tâm rồi. Ngay cả trong trường hợp tôi để tuột tay em thì chỉ cần tìm con cua này là xong.



Khu chợ có rất nhiều thứ đồ thủ công đẹp mắt nhưng vì người đông quá nên thật khó để coi bất kỳ thứ gì cho kỹ. Thật may là khi chúng tôi len lỏi được đến giữa phố thì có một ban nhạc khá nổi tiếng bắt đầu biểu diễn ở sân khấu ngoài trời nên mọi người lại đổ xô sang quảng trường cách đó một dãy phố để xem. Cả tôi và Philip đều không muốn lại chui vào một nơi đông đúc khác nên quyết định ở lại để đi nốt khu chợ. Tôi thấy Philip dừng lại trước một cửa hàng bán các loại trang sức khá lâu và xem xét mấy thứ cho nam giới nhưng rồi lại chần chừ không mua. Khi tôi hỏi lý do thì Philip nói rằng bây giờ làm boss rồi nên ăn mặc phải nghiêm trang.

‘Đến cảnh sát ở Australia còn săm mình với đeo khuyên đầy.’

‘Nhưng đây là Hàn Quốc. Mà em không thích gì à?’

‘Em thấy cái gì cũng đẹp nhưng chẳng cái gì hợp với mình cả,’ tôi nói rồi giơ một hạt thủy tinh trong veo lên trời để ngắm. Khi tôi hạ tay xuống thì thấy Philip đã khom người nhìn sát xuống mặt bàn ngay cạnh chỗ tôi đang đứng, là nơi để các hộp nhựa bên trong chứa đầy các loại hạt thủy tinh đủ hình thù và màu sắc dùng để xâu chuỗi hạt. Người phụ nữ bán hàng thấy Philip chăm chú xem xét thì đưa ra một khay nhựa nhỏ và nói một tràng tiếng Hàn Quốc. Tôi thấy Philip nghe xong thì có vẻ thích thú rồi lại cúi xuống các hộp đựng hạt và bắt đầu lựa chọn.

‘Cho em chọn với,’ tôi xin xỏ.

‘Không được. Em làm gì có bao giờ hỏi ý kiến anh đâu nên đây là đồ của anh thì anh tự chọn,’ giọng Philip lạnh băng.

‘Please,’ tôi xuống nước.

‘Poor Izzy! She didn’t think of all these when she said no to me. I feel so sorry for her but… no.’

‘Na bbeun Philip!’

‘Boohoo!’

Bị gạt ra khỏi một việc xem chừng rất thú vị, tôi tức tối muốn bỏ đi chỗ khác nhưng thấy mọi người bắt đầu ùn ùn trở về từ chỗ xem ca nhạc nên lại ngại chen lấn, đành đứng thõng cạnh Philip để đợi.

Philip lựa rất kỹ, dò từng hộp một để xem từng kiểu hạt. Tôi thấy Philip nhặt khá nhiều nhưng mỗi loại chỉ lấy đúng một hạt. Có hạt hình tròn, có hạt hình viên kẹo, có hạt to, có hạt nhỏ. Sau một hồi tôi đứng mỏi chân thì Philip cũng đứng thẳng dậy, nhìn lại một lượt rồi gật gù. Người phụ nữ bán hàng đón lấy cái khay đựng những hạt thủy tinh Philip vừa chọn, đếm số lượng rồi mời Philip ra phía sau cửa hàng. Hóa ra phía sau có kê thêm mấy bộ bàn ghế nhựa. Đã có vài nhóm các cô gái đang ngồi ở đó, vừa xâu hạt vừa nói chuyện rôm rả. Người đàn ông xem chừng là chồng của người phụ nữ chỉ cho chúng tôi một bàn còn trống rồi đem ra một hộp thiếc bên trong có đủ dụng cụ để xâu. Philip tranh ngay lấy cái hộp trước khi tôi kịp cầm lấy nó từ tay người đàn ông.

‘Cho em làm cùng với. Em rủ anh tới đây mà,’ tôi năn nỉ.

‘Ồn ào quá đi,’ Philip nói rồi kéo một đầu cuộn dây cước và cầm tay tôi lên.

‘Cho em à?’ tôi nín thở hỏi.

‘Thế em nghĩ anh sẽ đeo mấy thứ xanh đỏ này sao?’

Tôi không kêu ca gì nữa, ngồi chống tay lên bàn nhìn Philip xâu vòng cho mình. Những cái lỗ giữa các hạt thủy tinh nhỏ xíu khiến Philip phải nheo cả mắt mới nhìn thấy và lần đầu tiên Philip lựa cỡ dây cước hơi to nên có hạt thì xâu qua được, có hạt không xâu qua được nên phải làm lại từ đầu. Tôi thấy các cô gái bàn bên bấm nhau nhìn sang. Họ nhìn Philip với ánh mắt ngưỡng mộ bao nhiêu thì nhìn tôi với ánh mắt ghen tị bấy nhiêu khiến tôi sướng run người dù đang giữa mùa hè.

‘Sao lại mỗi thứ chỉ một hạt thôi?’ tôi thắc mắc.

‘Hạt màu xanh biển này là màu yêu thích của anh. Hạt màu đỏ này là tình yêu của anh dành cho em,’ Philip bắt đầu giải thích.

‘Thế hạt màu đen này là gì?’

‘Là những suy nghĩ của em đấy.’

‘Còn lâu! Suy nghĩ của em là hạt trắng tinh này này.’

‘Hạt có bàn cờ là công việc kinh doanh của chúng ta. Viên kẹo này là những nụ hôn buổi sáng.’

‘Ô! Hạt này có cái mặt,’ tôi nhặt lên một hạt tròn trên có vẽ một khuôn mặt.

‘Là anh đấy.’

‘Mắt to, mắt bé,’ tôi lại kêu lên.

‘Thì anh mắt to, mắt bé còn gì.’

‘Đâu mà!?’

Philip dừng tay xâu hạt, quay mặt sang để tôi nhìn rồi nói: ‘Thấy không? Một mắt một mí, một mắt hai mí.’

Đúng là nhìn thoáng qua mắt Philip có vẻ một mí nhưng thực ra mắt trái có hai mí. Nhất là khi Philip hơi nhìn xuống thì lại càng rõ hơn và tạo cảm giác mắt trái to hơn mắt phải… một chút xíu.

‘Vậy là không hoàn hảo à?’

‘Vậy mới là hoàn hảo. Như Jang Hyuk chỉ có mắt hai mí hoặc như Seu Long chỉ có mắt một mí. Riêng anh hội tụ cả hai vẻ đẹp đó.’

‘Thế em đâu?’

Philip chỉ cho tôi một hạt tròn khác có vẽ hai con mắt to thô lố, mũi miệng không có.

‘Why do I look like a monster?’

‘Coz you are a monster.’



Khi tôi lồng chiếc vòng vào cổ tay phải của em, em ngồi mân mê, ngắm nghía từng hạt thủy tinh. Lúc trước nhìn thấy những hộp đựng hạt, tôi nảy ra ý định xâu cho em một cái vòng tay đeo chơi coi như bù cho chiếc váy tôi làm hỏng và nghĩ chắc em chỉ đeo chiếc vòng xanh đỏ của mình cho đến hết cuối tuần rồi bỏ ra nhưng không ngờ một tuần sau khi trở lại Seoul, tôi vẫn thấy em đeo nó. Không chỉ đeo ở nhà, em đeo cả đi làm, hay đúng hơn là không bao giờ tháo ra hết. Mà cũng lạ. Một chút màu sắc nơi cổ tay hóa ra lại rất hợp với phong cách ăn mặc đơn giản của em. Thỉnh thoảng tôi còn thấy em đang làm việc gì đó thì dừng lại rồi giơ cả hai bàn tay lên hết nhìn chiếc nhẫn lại vuốt ve chiếc vòng và cười một mình khiến tôi nghĩ tất cả những mỏ kim cương trên thế giới đều hoàn toàn vô dụng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 28-10-2011 10:29:15 | Chỉ xem của tác giả
Colour 9 - No pain no gain

Đã cuối mùa hè nhưng vẫn nóng y như tôi thích và thùng thư của tôi vẫn chưa vơi những tờ quảng cáo các khu nghỉ mát hay các tour du lịch trong và ngoài Hàn Quốc. Tôi nghĩ đến lũ bạn đang rét run lên cầm cập ở Melbourne thì thấy hả hê vô cùng. Suốt mấy tháng mùa đông ở Seoul, mấy cô bạn tốt bụng cứ liên tiếp gửi ảnh đi biển ở Queensland và Fiji sang khiến tôi thèm rỏ rãi. Giờ tôi phải tìm cách trả đũa mới được. Cầm theo tập quảng cáo ra ngoài sân, tôi nằm xuống chiếc ghế lười và bắt đầu đọc từ trên xuống dưới để tìm một chỗ thật đẹp rồi email hù mấy cô bạn của mình. Nói là đọc cho oai chứ đúng ra tôi xem hình đoán nghĩa là chính chứ vốn tiếng Hàn chắp vá của tôi may ra hiểu được 1%. Thầy giáo Philip lười thấy ớn, năm thì mười họa mới dạy cho được một từ. Cái bảng trắng Philip treo phía trên bàn làm việc của tôi chưa phải lau lần nào vì vẫn còn đầy chỗ trống. Thế nhưng mỗi khi tôi định đăng ký đi học tiếng Hàn thì Philip lại nghĩ ra đủ loại lý do để ngăn cản.

Cái chữ này là gì nhỉ? Rõ ràng tôi đã học nó rồi. Vào coi trên bảng xem nào.

Nhưng tôi vừa định nhỏm người ngồi dậy thì giật thót mình vì thấy đầu Philip đã kê trên thành tường từ lúc nào và đang nhìn xuống với ánh mắt đầy bất mãn. Khi tôi ngồi được dậy thì Philip đã nhảy qua tường sang bên sân nhà tôi, tiếp đến lột luôn chiếc áo phông đang mặc trên người ra và chỉ tay vào ngực mình.

‘Của anh là đẹp nhất hiểu chưa?’

Tôi chả hiểu tại sao Philip tự nhiên lại muốn khoe khoang “thành quả lao động” ở phòng gym của mình nhưng cũng gật đầu đồng ý. Nhưng Philip không hài lòng với nụ cười nịnh bợ của tôi mà tiếp tục tra vấn:

‘Thế tại sao em còn đi xem người khác?’

Người khác là người nào chứ? Mấy ngày nay tôi bận túi bụi đến mặt mọi người trong văn phòng còn chẳng kịp nhìn nữa là nói gì đến đi ngắm đàn ông ngoài đường. Hay có ai chơi xấu tung tin đồn nhảm gì về tôi với Philip?

‘Em nhìn hồi nào?’ tôi quyết bảo vệ sự trong sáng của mình.

‘Ngay trước khi anh trèo sang.’

Ế! Trừ khi có Spiderman vừa đu dây qua đây còn không trên tầng 19 này, ngoài “Superman” đang đứng chất vấn tôi thì làm gì có chàng cơ bắp nào khác chứ.

‘Đây thôi. Còn giả bộ ngây thơ,’ Philip vừa nói vừa chỉ xuống tờ quảng cáo tôi đang để mở trên đùi. Tôi vội nhìn xuống trang báo có hai người mẫu nam đang đứng trên thành bể bơi, chống tay, ưỡn ngực.

‘Gosh!’ tôi kêu lên đầy oan ức. ‘Em đang coi cái quảng cáo về khu nghỉ mát này chứ đâu phải coi mấy người này đâu.’



‘Em có biết tiếng Hàn đâu mà coi quảng cáo,’ tôi bắt bẻ. Vừa nãy từ phía bên kia tường tôi thấy rõ ràng là em đang chăm chú nhìn hai tên đó mà. Còn gí sát vào mắt nữa. Giờ thì tôi cũng hơi hơi hiểu cảm giác của em khi thấy tôi xem mấy quyển tạp chí thời trang có các cô người mẫu xinh đẹp. Nhưng tôi coi thì tôi bảo là tôi coi, còn đây rõ ràng coi mà lại chối là đọc quảng cáo.
‘Người ta chỉ đi tìm những thứ mình không có thôi, còn đây có rồi thì còn đi tìm làm gì nữa,’ em vùng vằng đáp lại.

‘Em thử nhìn tất cả mấy thằng trong hội bạn anh xem còn đứa nào giữ được người chuẩn như anh không?’ tôi hỏi rồi nằm dài ra chiếc ghế còn lại.

‘Nhìn người trong hình còn chẳng cho giờ lại bảo đi nhìn người thật,’ em hậm hực nói nhưng lại kéo chiếc ghế của mình lại sát ghế của tôi rồi ngồi chống hai tay lên đầu gối chiêm ngưỡng “body” của tôi mê mải. Đấy là tôi chưa thèm hít đất thêm vài chục cái đấy, chứ không em sẽ còn thấy rõ từng múi thịt rắn chắc của tôi. Ngay cả Jang Hyuk là thằng chăm chơi thể thao trong hội cũng còn thua xa. Ở công ty, mấy cậu kỹ thuật trẻ tuổi hơn cũng không có cơ bụng đẹp như của tôi. Mà nhìn toàn tòa nhà cũng chẳng thấy ai đọ nổi.

‘Philip, I want flat abs.’

Đang nằm lim rim, tôi giật nẩy người. Em nói nhỏ nhưng sao tôi nghe ùng oàng bên tai y như vừa nghe Obama tuyên bố tấn công Lybia. Và để tránh đạn lạc tôi quyết định vẫn nhắm mắt, giả điếc. Nhưng sau khi lấy ngón tay ấn nhẹ lên khắp nơi trên bụng tôi, em thả hẳn một quả bom nguyên tử.

‘And you have to help me.’

Không xong rồi! Cho dù Thượng đế có ưu ái cho tôi một cơ thể phồng đúng chỗ cần phồng và xẹp đúng chỗ cần xẹp thì để có được chiếc bụng hoành tráng như ngày hôm nay, tôi đã phải tập gym từ hồi đi học. Lúc trước tôi còn phải để ý rất kỹ đến chế độ ăn uống của mình. Từ ngày lập công ty, tuy việc ăn uống không được lành mạnh như trước nhưng tôi luôn điều chỉnh ngay khi có thể. May mà sau lần tôi tăng ký em luôn chú ý nấu đồ ăn có nhiều rau và rất ít mỡ nên tôi mới có thể thoải mái thưởng thức chứ nếu không một là tôi phải chào tạm biệt những cơ bắp của mình, hai là phải nhịn đói.

‘Sao tự nhiên em lại muốn bụng phẳng?’ tôi hỏi vì nhớ có lần em nói thà hy sinh vài centimet vòng eo mà được ăn uống thoải mái còn hơn.

‘Vì thích đẹp giống anh. Cởi ra thế này, Google có chụp được cũng chẳng xấu hổ,’ vừa nói em vừa nghển đầu lên như muốn nhìn xuyên qua những tầng mây để xem cái vệ tinh của Google đang bay lượn ở chỗ nào.

‘Nhưng anh thấy bụng em bây giờ có xấu đâu.’

‘Xạo.’

Nguy cho tôi rồi! Người như em thì làm sao có thể gò bó bản thân vào một chế độ kham khổ được chứ? Có mỗi chuyện đi bộ tôi nhắc em còn chả nghe, giờ bắt tôi ép em chỉ được ăn ức gà và uống nước dứa thì thà bắt tôi rửa bát suốt quãng đời còn lại còn hơn. Mà tôi chẳng thích em kiêng kem đủ thứ đâu. Mình tôi kiêng kem là đủ rồi. Tôi thích em như bây giờ cơ. Thích ăn gì là ăn, thích uống gì là uống, không phải lo lắng mình đang nạp bao nhiêu calo vào trong người. Bụng không phẳng cũng được.
‘Làm thế nào để có bụng phẳng?’ đến tối em lại hỏi khi nhìn tôi thay quần áo để đi ngủ.

‘Bụng của em bây giờ rất mềm và êm,’ tôi vuốt nhẹ bụng em và khen, hy vọng em sẽ đổi ý.

‘Vì có nhiều mỡ,’ giọng em nghe não nề.

Nguy thật rồi! Thứ gì đã vào cái đầu ngang ngược này rồi thì sẽ chẳng chịu đi ra đâu. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Đâu phải ai cũng có thể có bụng phẳng đâu? Có người do cơ địa dù tập cả đời cũng không phẳng. Cứ cho là em sẽ chăm chỉ tập luyện đi, nhưng nhỡ đâu eo của em không giảm đi tí teo nào thì tội vạ đâu lại trút hết vào đầu tôi cho mà xem.

‘I love your tummy,’ tôi nói rồi kéo sát em vào người mình.

‘And I want flat abs,’ em ì xèo mè nheo.

Còn tôi tự oán trách bản thân tại sao lúc chiều mình lại lột áo ra chứ?




Vừa bước vào sảnh tòa nhà thì tôi thấy dáng Philip loáng thoáng bước về khu thang máy nên nhanh nhảu chạy theo để đi lên cùng. Ngay khi chỉ còn hai chúng tôi trong thang, tôi lập tức chỉ chiếc hộp Philip đang cặp ở một bên hông và hỏi:

‘What’s that?’

Philip vỗ vỗ vào bụng mình và nháy mắt.

‘Really?’ tôi sung sướng reo lên rồi ủn Philip đi thật nhanh về phía nhà mình. Vậy là sau vài ngày bị tôi đeo bám ráo riết, Philip cuối cùng đã đồng ý giúp tôi giảm eo.

‘Để anh về thay đồ đã,’ Philip nói rồi nhất quyết đi về phía cánh cửa 1901 cho dù tôi cố níu lại.

‘Thế đưa em cái hộp.’

‘Đây. Em bóc ra trước rồi đánh mất thứ gì trong đó là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.’

Nghe Philip dọa vậy, tôi để nguyên chiếc hộp trên bàn phòng khách rồi cũng vội vàng đi thay đồ. Tôi quyết tâm rồi. Phải tập tành giảm eo. Nếu bụng phẳng không đẹp thì sao lúc nào Philip cũng hãnh diện đem khoe ra với tôi? Không đẹp thì sao lúc nào tôi cũng thích nhìn bụng của Philip thế? Rồi trên sách, báo, tivi, banner, poster, đâu đâu cũng thấy mọi người phơi mấy cái bụng phẳng ra y như khoe đồ hiệu vậy. Thế nên tôi cũng phải có một cái bụng phẳng. Phẳng lỳ như của Han Chae Young.

‘Trông gọn nhỉ,’ tôi nhận xét khi Philip ngồi trên sàn nhà để bóc chiếc hộp và lôi các thứ ra. Các thứ ở trong còn gọn hơn. Chỉ có một vỏ quả bóng cao su màu tím gấp tư và một chiếc bơm bé xíu.

‘Hết rồi à?’ tôi hỏi và dòm vào trong hộp để kiểm tra. Philip gật đầu rồi bắt đầu cắm chiếc bơm vào một lỗ tròn trên quả bóng và bơm liên tục. Tôi kiên nhẫn ngồi chờ cho đến khi quả bóng căng lên tròn xoe và khá to.

‘Xong.’ Philip rút chiếc bơm ra, đóng nắp van.

‘Rồi sao?’ tôi lại hỏi.

‘Dụng cụ tập thể hình của em đấy. Một dụng cụ duy nhất.’

‘Tập như thế nào?’

‘Cũng chỉ cần một động tác duy nhất thôi,’ Philip nói rồi ngồi lên quả bóng, hai bàn tay để ra sau gáy, ngả người ra sau rồi lại ngồi thẳng lên. 1, 2, 3, 4… Đếm đến 20 thì Philip dừng lại và đứng dậy.

Trông Philip làm rất nhẹ nhàng nên tôi cũng hào hứng ngồi xuống thử. Nhưng trời ơi, đến cái thứ 5 tôi đã thở không ra hơi và cố đến cái thứ 10 thì tôi khỏi ngồi dậy luôn, từ từ trượt xuống nền nhà.



Nhìn em nằm đứ đừ trên sàn, tôi biết 25,000 won của mình sẽ được chuyển vào xó nhà để cho bụi bám. Vậy cũng tốt, đầu tư một khoản tối thiểu mà vẫn khiến em hiểu ra “flat abs” không phải cứ muốn là được. Tuy nhiên tôi vẫn đá nhẹ quả bóng và cố chêm một câu cho bõ công bơm:

‘Cứ làm như thế. Mỗi ngày 6 lần. Mỗi lần 20 đến 60 cái. Anh đã bơm vào đây rất nhiều tình yêu của anh rồi đấy. Nhớ tập luyện chăm chỉ nhé.’

Nghe xong em cũng chả nói gì vì vẫn còn đang mải thở.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 2-11-2011 12:39:23 | Chỉ xem của tác giả
Colour 10 - Before and after (Part 1)

Jared “chia sẻ” với tôi rằng Seu Long đã nổi khùng khi nói hết cách mà cậu em họ không chịu cho một tấm hình copy bức chân dung của In Na. Max nói vì hình độc quyền đã có người mua nên không thể cho bất kỳ ai khác cho dù Seu Long thề thốt rằng sẽ không để lộ ra ngoài. Nghe xong câu chuyện tội nghiệp của bạn, Philip nhờ tôi bọc tấm hình mua ở triển lãm bằng một tờ giấy gói in đầy những trái tim màu hồng và thắt thêm một chiếc nơ to tướng cũng màu hồng để đi tặng Seu Long.

‘Anh cược với em là đêm nay thằng Long sẽ ôm bức hình này đi ngủ cho mà xem.’

‘Thế mới gọi là yêu chứ,’ tôi chạnh lòng nhận xét.

‘Anh có dở hơi đâu mà lại đi ôm một cái khung gỗ cứng quèo trong khi có một người mềm mại như thế này ở ngay cạnh mình,’ Philip nói rồi vác tấm hình đi, để lại tôi cười ngoác miệng trên ghế.

…  

Khi phát hiện ra món quà của tôi là bức chân dung của In Na, Seu Long đờ đẫn ngắm nghía người trong mộng một lúc rồi tuyên bố:

‘Từ bây giờ mỗi tuần tao sẽ đãi mày một chầu bia.’

No, thanks. Uống lắm bia tổ béo bụng chứ ích gì.

Seu Long cẩn thận để bức chân dung sang chiếc ghế bên cạnh rồi trịnh trọng nói với tôi: ‘Mày yên tâm. Lần này không phải yêu đương nhăng nhít. Tao đã suy nghĩ kỹ rồi. Tao sẽ không bỏ cuộc đâu.’

Tôi nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của thằng bạn và nghĩ mình đã có “anh vợ” và kiểu này thì sắp thêm có “em rể” đến nơi rồi.

‘Thú thật lúc trước tao đã nghĩ mày bị dở hơi đấy,’ Seu Long nói tiếp. ‘Cái cách mà mày lúc nào cũng nghĩ ngợi và quan tâm đến Izzy ssi ý. Tao đã tự hỏi tại sao mà thằng bạn mình lại có thể yêu say đắm một người phụ nữ như thế… Giờ chắc tao cũng điên thế.’

Vớ vẩn. Cách tôi yêu em làm sao mà giống cách nó yêu In Na chứ? Tôi có bao giờ tặng hoa, xin hình của em đâu, rồi còn làm loạn lên như sắp chết đến nơi nữa. Nhưng Seu Long vẫn tiếp tục độc thoại:

‘Chưa bao giờ tao có cảm giác như thế. Nhận ra đó là người duy nhất mình muốn và không thể không có. She makes me feel complete.’

‘Pause,’ tôi giơ tay lên ngăn thằng bạn lại. ‘Mày để dành mấy câu đó để phát biểu vào ngày cưới đi.’

‘Vậy là mày cũng nghĩ là đã đến lúc rồi đúng không?’ Seu Long nhảy nhổm hỏi.

‘Đến lúc gì?’ tôi hỏi lại.

‘Tao muốn làm đám cưới với In Na.’

‘HẢ!? Đã hôn nhau chưa vậy?’

Thằng bạn ba toác của tôi lúng túng lắc đầu khiến tôi càng choáng váng hơn.

Chúa ơi! Vậy là chưa hôn nhau thật. Thế mà đòi cưới. Shi Yeon có tình yêu sét đánh thì chắc đây là tình yêu điện giật. Muốn cả thế giới này vỡ tim hay sao?

‘Không được,’ tôi xua tay.

Seu Long đứng bật dậy. ‘Tại sao? Vì tao nghèo à? Tao không có công ty to, công ty nhỏ như mày nhưng cũng có công việc ổn định, có xe riêng, nhà riêng… Nhà chưa trả hết tiền… nhưng vẫn là nhà của tao. Đồ đạc tuy chưa đầy đủ nhưng không phải không sống được. In Na cũng sẽ chẳng phải ở chung với bố mẹ tao. Mà mày gặp bố mẹ tao rồi đấy. Chẳng có bố mẹ chồng nào có thể hiền hơn hai cụ nhà tao được. Ở quê thì sao chứ? Còn hơn -’

‘Điên vừa thôi,’ tôi cũng đứng dậy để ấn vai thằng bạn xuống.

Seu Long hậm hực gạt tay tôi ra nhưng cũng ngồi xuống. ‘Cả nhà In Na có thể phản đối tao cũng cóc sợ. Nhưng tao rất muốn có được sự ủng hộ của mày vì mày chưa bao giờ coi thường tao cả.’

Thú thật là nghe câu này tôi cũng thấy khá là phổng mũi nên tự nhiên muốn giúp thằng bạn đang phừng phừng lửa tình.

‘Mày đã tin tưởng tao như vậy thì nghe này. Bước tiếp theo cần thực hiện là hôn nhau đã,’ tôi nói rồi với tay lấy ly nước nhưng Seu Long đã chồm sang kéo tay tôi lại.

‘Hôn nhau xong thì sao?’

Tôi bực mình quát lên: ‘Thì hôn nhau tiếp.’




‘Năm nay cô bao nhiêu tuổi?’

‘Em 27 tuổi.’

‘Trước đây đã yêu ai chưa?’

Đỏ mặt. Lắc đầu.

’27 tuổi mà chưa yêu ai bao giờ!?’

Lắc đầu tiếp.

‘Kể cả yêu đơn phương?’

Không lắc đầu nhưng cũng không trả lời.

‘Vậy thì đây là mối tình đầu của cô đấy à?’

Đến đây thì tôi quyết định cắt ngang cuộc hỏi cung In Na của Jared. ‘Vừa phải thôi nào. Tình đầu hay tình cuối thì liên quan gì tới cậu chứ?’

‘Cậu không thấy rằng chẳng mấy ai thành công với mối tình đầu của mình sao? Vì thế để mối tình đầu của In Na không tan vỡ thì cần phải chuẩn bị kỹ càng để nó chắc chắn thành công. Chứ mong manh như thế này …’

Tôi thấy Jared nói cũng phần nào có lý nhưng ngoài việc đỏ mặt mỗi khi nghe đến tên Seu Long, In Na chưa bao giờ nói cho mọi người là tình cảm của mình giành cho Seu Long như thế nào. In Na là người rất dễ cảm động khi được đối xử tốt nên tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô bé phân biệt được đâu chỉ là sự cảm kích, đâu mới là tình yêu.

‘Kể cho chị về Seu Long xem nào? Từ trước đến nay Philip toàn tự cho mình là bạn trai số 1 thế giới nên chị muốn thu thập một số thông tin để thách thức luận điểm đó.’

In Na che miệng cười khi nghe tôi nói vậy rồi ngồi yên lặng thêm một lúc khá lâu mới nhỏ nhẹ trả lời tôi: ‘Em có thể nói rất nhiều chuyện với anh ấy.’

In Na chỉ nói thế nhưng tôi hiểu bởi vì trước khi gặp Philip, tôi cũng chưa từng cởi mở những suy nghĩ của mình với bất kỳ ai. Philip giống như người giữ chiếc chìa khóa mở cửa lòng tôi vậy, khiến tôi có thể nói ra những điều riêng tư nhất, sâu kín nhất. Có thể đối với người khác Seu Long chỉ thích nói mấy câu bông đùa vô thưởng, vô phạt nhưng nhìn nhận kỹ thì một người chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với cha mẹ, quan tâm tới bạn bè thì hẳn không phải là một người có tâm hồn nông cạn.

‘Tớ vẫn thích Philip hơn,’ Jared nói với tôi ngay khi In Na đi khuất vào trong bếp.

‘Vì sao?’

‘Vừa đẹp trai hơn, vừa ít nói hơn.’

‘Tớ may mắn thật đấy.’

‘Chỉ có cậu mới không nhận ra điều đó thôi.’

Đến Jared còn nghĩ thế thì chả trách mặt Philip lúc nào cũng vênh lên với tôi. Thế Philip không may mắn chắc? Làm như tôi chẳng có giá trị gì hết ý. Xì!




Đang vui vẻ nằm trong lòng tôi, em chợt gỡ tay tôi ra rồi quay đi hướng khác. Tưởng em giận dỗi gì tôi vội hỏi tại sao.

‘Không thì em sẽ hôn anh suốt đêm mất,’ em trả lời rồi nằm ra xa hơn nữa.

Tôi có than phiền gì đâu nhỉ? Em muốn làm gì người tôi thì làm mà. Kiss me all night? More than welcome!

‘Nhưng anh vừa nói mai phải dậy sớm đi làm còn gì?’ Em nhấc tay tôi ra khi tôi định xoay người em lại.

Đấy là chuyện của ngày mai, còn giờ tôi nhất định phải xem cảm giác được hôn suốt đêm là như thế nào. Vậy nên, tôi dùng cả hai tay để xoay bằng được em về phía mình. Cuối cùng thì fan cuồng của tôi cũng chịu khuất phục. Nhưng vừa được đến cái hôn thứ hai thì em lại ủn tôi ra và giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho tôi im lặng.

‘Hình như đang có ai gọi cửa nhà anh thì phải,’ em nói rồi ngồi hẳn dậy. ‘Đấy. Lại vừa bấm chuông lần nữa.’

Tôi cũng ngồi dậy và giỏng tai lên nghe. Đúng thế. Bấm liên hồi. Lạ thật.

‘Có người gọi kìa,’ em chỉ chiếc mobile của tôi đang sáng lên trong đêm.

‘Min Soo?’ tôi ngạc nhiên thấy tên thằng bạn hiện lên trên màn hình nhưng nó đã ngắt cuộc gọi khi tôi vừa bấm nút nhận.

Tôi vội trèo khỏi giường, chạy ra mở cửa. Thằng bạn tôi đang đứng trước cửa thang máy. Thấy tôi đi ra từ trong nhà em, Min Soo ngơ ngác hỏi:

‘Tao tưởng đấy là nhà Izzy ssi?’

Tôi gãi đầu. ‘Ờ… thì…’

‘À…’ Min Soo cũng lấp lửng ra chiều hiểu ý.

‘Cái gì đấy?’ tôi chỉ chiếc vali thằng bạn đang kéo ở bên cạnh.

Min Soo nhìn xuống chiếc vali rồi xuội vai, thở dài. Tôi linh cảm có chuyện gì đó không ổn với thằng bạn liền ủn nó về phía nhà mình.



Tôi ngồi trên giường chờ Philip khá lâu thì thấy điện thoại có tin nhắn.

‘Min Soo cãi nhau với vợ. Anh ở bên này với nó đêm nay.’

‘Nếu cần gì thì nói em biết nhé,’
tôi nhắn lại cho Philip trước khi nằm lại xuống.  

Khi còn ở Melbourne, thỉnh thoảng nhà tôi cũng trở trại tị nạn cho mấy cô bạn đến khóc lóc sụt sùi vài ngày. Nhiều khi chỉ vì những lý do rất vớ vẩn như chồng tắm cho chó trong bồn Jacuzzi. Thỉnh thoảng thì vì những lý do nghiêm trọng hơn như mẹ chồng vừa đến thăm và đưa ra một vài nhận xét “nho nhỏ”. Nhưng tôi thấy thường chỉ có các bà vợ mới có đủ sự bốc đồng để bỏ nhà đi chứ như Min Soo nửa đêm đến đây như thế này thì phải là lý do gì?



Min Soo đặt chiếc vali cạnh cửa rồi bước vào và ngồi phịch xuống chiếc sofa. Tôi định hỏi nó muốn uống gì không nhưng thấy thằng bạn mình đang nhìn trân trân nên trần nhà thì tự đi vào tủ lạnh nhặt lấy hai chai nước ngọt rồi lại bỏ xuống và thay bằng hai lon bia. Min Soo bật nắp lon bia nhưng không uống mà lại ngồi thẫn thờ rồi tôi sửng sốt khi thấy hai giọt nước mắt rơi ra từ khuôn mặt đang gục xuống của bạn. Tôi chỉ không gặp nó hai hay ba tháng từ hôm tiệc tân gia của tôi và em chứ mấy. Chuyện tồi tệ gì có thể xảy ra trong thời gian ngắn như vậy chứ với gia đình của bạn tôi? Thằng bạn hiền lành nhất hội của tôi trông như đang bị giằng xé bởi một sự ân hận khủng khiếp nào đó. Giống như nó đã mắc lỗi nghiêm trọng với gia đình. Nhưng tôi chẳng thể tin được là Min Soo có thể làm tổn thương một ai chứ đừng nói là vợ con mình.

Tôi vỗ vai Min Soo. ‘Hãy kể mọi thứ ra xem nào.’

Min Soo lóng ngóng gạt mắt, uống một ngụm bia rồi mới nói:

‘Mày biết rõ hơn ai hết là tao không có kế hoạch kết hôn. Nhưng khi đã quyết định lấy Suh Ah, tao không có gì hối tiếc hết mà lại thấy hôn nhân đã cho mình thêm động lực để phấn đấu. Nếu như trước đây khi bị thằng anh họ lừa hết tiền, chắc tao đã bỏ béng công ty rồi đi tìm việc gì nhàn hạ làm rồi nhưng vì có vợ con, tao muốn làm lại từ đầu để gây dựng cuộc sống khá giả hơn cho gia đình. Con bé nhà tao tuy hay ốm vặt nên bọn tao rất vất vả nhưng tao thấy hạnh phúc khi được chăm sóc con mình… Vậy mà Suh Ah nói rằng hôn nhân đã chôn vùi những giấc mơ của cô ấy.’
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 2-11-2011 12:43:16 | Chỉ xem của tác giả
Colour 10 - Before and after (Part 2)

Hai mắt Philip đỏ cạch chứng tỏ đêm qua thức trắng. Vừa nãy tôi đã định gọi sang để hỏi Philip về tình hình của Min Soo nhưng lại sợ Min Soo cũng có ở đó thì không hay nên đành tự nhủ sẽ cố đợi đến lúc tới văn phòng. Không ngờ tôi gặp Philip ở ngoài hành lang và không cần tôi mở lời, Philip buồn rầu lắc đầu rồi hỏi tôi có thể xuống cùng đến quán cà phê gần nhà để nói chuyện được không. Vậy là vấn đề không dễ giải quyết rồi.

‘Min Soo đâu?’ tôi hỏi.

‘Đang ngủ,’ Philip trả lời và đưa tay lên dụi mắt.

‘Nghiêm trọng đến mức nào?’

‘Suh Ah muốn ly dị.’

Tôi  ngỡ ngàng, để tách trà nóng sánh ra tay, bỏng rát.

‘Cẩn thận chút nào,’ Philip kêu lên không hài lòng  khi vội rút cho tôi một đống khăn giấy.

‘Nhưng tại sao?’

Philip nhìn tôi vẻ cân nhắc rồi mới trả lời: ‘Cô ấy nói Min Soo đã ngoại tình.’

Tôi lại ngẩn người ra một lúc vì ngạc nhiên. ‘Anh nói là Suh Ah nói là Min Soo ngoại tình… Tại sao lại là Suh Ah nói?... Ý anh là … Vậy tóm lại là Min Soo có ngoại tình hay không?’

Philip lại nhìn tôi vẻ lưỡng lự.



‘Em cố chấp đến vậy sao?’ em nhướn mày hỏi tôi.

‘Không phải, mà là em muốn mọi thứ phải hoàn hảo, nếu không…’

‘Nếu không?’

‘Nếu không thì theo em thà không có hoặc vứt quách đi còn hơn.’

‘Sao anh biết?’

‘Nhìn cách em chọn bạn trai thì biết.’



Bó tay! Bạn bè thì đang gặp chuyện buồn mà vẫn tìm được cơ hội để ca tụng bản thân. May mà cũng có chút sự thực ở trong đấy.

‘Ok. Cho dù em rất ghét mấy chuyện lăng nhăng, ngoại tình nhưng em hứa sẽ nghe toàn bộ câu chuyện của bạn anh trước khi có bất kỳ ý kiến hay nhận xét gì,’ tôi hứa.

‘Thứ nhất, đúng là có một người phụ nữ khác…’ Philip dừng lại như muốn đo phản ứng của tôi.

Nhưng tôi đã biết trước như vậy nên vẫn giữ một bộ mặt thản nhiên. ‘Ok. Có một người phụ nữ khác. Rồi sao?’

‘Khi vợ chồng Min Soo bắt đầu có một số bất hòa thì người phụ nữ này giúp hai người giảng hòa với nhau. Rồi các vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng thì cô ta vẫn thường xuyên liên lạc với Min Soo để nghe Min Soo chia sẻ về gia đình. Họ chuyển từ nói chuyện điện thoại sang gặp nhau ở các quán cà phê. Vì người phụ nữ này biết rõ nội tình nhà Min Soo nên họ tâm sự được với nhau rất nhiều điều.’



Em chống tay lên cằm nhìn tôi, chép miệng.

‘Hừm. Đàn ông ngây thơ thật đấy. Mấy chiêu cũ rích đó mà sao ai cũng bị vào tròng nhỉ?’

‘Ủa, em đã đoán được đó là bẫy à?’

Em giật mình, xua xua tay.

‘Ô…ô… Quên, quên… Coi như em chưa nói gì hết. Anh kể tiếp đi.’

‘Thứ hai, rồi Min Soo chợt nhận ra mình có cảm tình với người phụ nữ đó. Bạn anh thấy hàng ngày mình muốn gặp người phụ nữ đó để nói chuyện hơn là về nhà gặp Suh Ah. Người đó hiểu mình nhiều hơn là vợ, ân cần với mình hơn vợ, lo lắng cho mình hơn vợ … Min Soo biết điều đó rất không nên, rất không đúng nên sau một thời gian đấu tranh tư tưởng thì đã quyết định không gặp người phụ nữ kia nữa.’

‘Vậy Min Soo và người phụ nữ đó có …’ em ngập ngừng nhưng tôi biết em muốn hỏi gì.

‘Chỉ nói chuyện thôi, chưa làm gì khác hết,’ tôi trả lời.

‘Ok,’ em nói rồi ngượng ngùng nhìn sang phía khác khiến tôi bật cười. Tôi nói đúng quá còn gì. Em đích thị là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. May mà gặp được tôi.

‘Thứ ba, người phụ nữ đó chính là bạn thân của Suh Ah.’

‘Hả? Cô ta…’

‘Và Suh Ah chính là người đã nhờ bạn thử chồng mình.’

Lần này thì em không mắt tròn, mắt dẹt, cũng không kêu lên hay ôm miệng gì nữa, chỉ nhìn tôi và lắc đầu.

‘Min Soo đã rất sốc khi biết chuyện này. Tuy nhiên bạn anh đã quyết định bỏ qua vì thấy mình cũng đã làm điều sai. Nhưng bây giờ mọi việc trở nên phức tạp khi cô bạn trở lại nói thẳng với Suh Ah rằng cô ta yêu Min Soo và muốn giành lấy Min Soo từ Suh Ah. Cô ta còn bịa đặt ra rất nhiều điều không có thật khiến Suh Ah khóc lóc, dằn vặt Min Soo mấy tháng nay. Bạn anh đã cố gắng giải thích nhưng vì cô bạn kia tiếp tục bịa đặt thêm nên giờ thì Min Soo không biết phải làm gì nữa.’



Ngoài làm trại tị nạn, tôi cũng đã được nhờ vả làm người đi thương thuyết. Tránh sao được khi cô bạn gái nào của tôi cũng cho rằng phụ nữ của thế kỷ 21 là những người độc lập, tự chủ và bình quyền với nam giới. Tuy rất không muốn nghe những chuyện thâm cung bí sử, tôi vẫn nhận lời vì chỉ muốn hòa bình nhanh chóng được lập lại để tôi có sớm tiễn những con tim rỉ máu ra khỏi cửa nhà mình. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định đi tâm sự riêng với chồng của bạn mình về bất kỳ vấn đề gì dù là của bạn tôi hay của anh ta. Người đàn ông còn đang làm bạn tôi đau khổ vật vã, khóc lóc sưng mắt, tôi dại gì mà đến gần. Tôi cũng không hiểu tại sao có người lại thích làm người thứ ba. Tất nhiên ai cũng có quyền yêu bất kỳ người nào khác cho dù người đó đã có vợ hoặc có chồng, hay đã ly dị vài ba lần hoặc hơn kém mình vài chục tuổi. Nhưng tôi tin trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con người cũng có lựa chọn mà. Đó là vì ngoài tình cảm và bản năng, con người còn có lý trí. Và nếu là tôi, tôi sẽ không phủ nhận tình cảm của mình nhưng cũng sẽ không bao giờ để người khác tổn thương vì nó.



‘Anh kể hết rồi đấy. Em phán xét gì thì phán xét đi,’ tôi nói khi thấy em ngồi im, ôm tách trà.

Em nhìn sang tôi, trầm ngâm hỏi: ‘Tại sao Suh Ah lại muốn thử Min Soo?’

Tối qua tôi cũng hỏi Min Soo xem nó có biết tại sao vợ mình lại làm vậy không vì tuy ăn nói sắc xảo nhưng Suh Ah không phải là một cô gái ghê gớm, muốn điều khiển chồng.

Suh Ah cho rằng hôn nhân và con cái đã giết chết những ước mơ của cô ấy. Min Soo không ngăn vợ đi làm trở lại, nhưng cô ấy nói những công việc mà cô ấy thích thì không thể vừa làm vừa chăm con. Bạn bè của cô ấy lại chưa ai lấy vợ lấy chồng, cả hội của tôi cũng thế, thằng nào cũng còn độc thân. Suh Ah không đi làm rồi suốt ngày so sánh với mọi người và trách móc bản thân. Lại thêm chuyện vừa cưới xong thì Min Soo bị anh họ lừa tiền như thế nên lại càng phải làm việc cật lực để gây dựng lại, cũng vì thế nên đã không có thời gian quan tâm nhiều đến Suh Ah như trước kia. Sự lãng mạn mất dần, những chia sẻ trở thành những lịch trình lặp đi lặp lại, cuộc sống gia đình không nhẹ nhàng, thi vị như tưởng tượng.



‘Nói cho công bằng, Min Soo rất khó để tránh được cái bẫy giăng sẵn đó. Nhất là khi cãi bẫy đó là do người gần gũi mình nhất giăng lên. Khi Suh Ah nhờ cô bạn thử lòng Min Soo, chính Suh Ah đã biến cô bạn thành bản thân mình vì chỉ có Suh Ah mới biết chồng mình thích gì nhất, muốn gì nhất -’

‘Vậy ý em là nếu em thử anh theo cách đó thì anh cũng sẽ mắc bẫy?’ Philip hỏi tôi giữa chừng.

‘Rất có thể. Vì khi đầu óc chỉ mải theo dõi nhất cử, nhất động của anh để xem anh có bị mắc bẫy không, em hẳn đã bỏ rơi con người mình, không còn là người phụ nữ mà anh yêu thương mà trở thành một người xa lạ. Vậy thì làm sao mà anh không rơi vào vòng tay cô bạn của em chứ vì cô ta bây giờ chính là bản sao của em khi trước, lại còn cộng thêm ý muốn chiếm đoạt của cô ta.’

‘Nhìn anh này,’ Philip ra lệnh khi nghe tôi giải thích xong, ‘Em mà dùng cách này để thử anh thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em hết.’

‘Anh cũng định khuyên Min Soo thế đấy à?’ tôi cũng gườm mặt hỏi.

‘Tất nhiên là anh không đổ thêm dầu vào lửa rồi. Nhưng-’

‘Này,’ tôi phát vào vai Philip một cái. ‘Không phải em đang nói xấu Suh Ah đâu nhé. Trong việc này cả hai đều có lỗi. Anh mà bênh bạn anh thì biết tay em.’

Thấy tôi nghiến răng ken két, Philip vội lùi người lại rồi nhẹ nhàng nói:

‘Anh sẽ cố khuyên giải Min Soo, nhưng chắc phải cho nó ở nhà anh mấy hôm. Em không ngại chứ?’

‘Nhà anh, bạn anh. Liên quan gì đến em đâu mà ngại với không ngại?’

‘Thì vì anh phải sang ngủ nhờ nhà em nên mới hỏi.’

‘Không biết Min Soo có ngửi thấy mùi mốc trên giường của anh không vì mấy tháng nay rồi làm gì có ai ngủ ở đấy đâu?’

Philip cười hì hì rồi đưa tay sang xoa lưng tôi.




Giờ thì tôi thấy hối hận đã tặng bức chân dung của In Na cho Seu Long. Tôi chỉ biết làm “Superman” của em thôi còn mọi người thì thân ai người ấy tự lo chứ, nhất là mấy chuyện yêu đương ướt át của người khác là tôi không thích dính dáng đến tí nào.

Nói vậy nhưng không phải tôi bỏ mặc thằng bạn. Tôi cũng đã cố làm bạn tốt bằng cách rủ Seu Long đi xem đá bóng để hy vọng thằng si tình ra sân sẽ nhận ra mình cũng có thể quên In Na được một lúc. Bóng đá có tác dụng được khá lâu cho đến khi nó dựng dậy tôi dậy giữa đêm chỉ để tâm sự là đang nhớ In Na da diết. Sau tuần bóng đá là đến tuần bóng chày. Sau tuần bóng chày là đến tuần bia bọt với cả hội đàn ông, tất nhiên là không có Min Soo rồi. Mỗi lần như vậy tôi lại yên ổn được vài ngày nhưng thú thật tuần này mà nó gọi tôi thêm lần nữa là tôi nổi điên thật đấy. Chuyện của Min Soo còn đang loạn cào cào, giờ lại thêm Seu Long cứ gọi điện tỉ tê suốt ngày khiến trong đầu tôi như có một cục nước đá và một cục than hồng đang choảng nhau chan chát.

Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết có nên kể cho Seu Long nghe chuyện của Min Soo không để nó hiểu rằng cuộc sống sau hôn nhân không phải toàn màu hồng và không biết có nên kể cho Min Soo nghe chuyện của Seu Long không để nó không quên rằng tình cảm vợ chồng nó đã từng tốt đẹp như thế.



Từ ngày Min Soo đến ở nhờ nhà Philip, tôi thường nấu thêm đồ ăn nhưng không dám nấu món gì cầu kỳ vì ngại Min Soo lại chạnh lòng chuyện vợ con. Có đôi lần Min Soo sang ăn chung cùng tôi và Philip nhưng phần lớn là tránh mặt bằng cách đi làm về rất muộn. Những lần như thế, tôi chuẩn bị một xuất để phần và nói Philip đem về bên nhà cho bạn. Tối nay cũng vậy, gần 11 giờ đêm mà Min Soo vẫn chưa về. Philip sợ bạn chán nản đi uống say ở đâu nên gọi điện kiểm tra nhưng Min Soo đang lái xe và nghe giọng tỉnh táo.

‘Tuy Min Soo ở đây bao lâu cũng được, anh vẫn phải khuyến khích bạn tìm hướng giải quyết đấy nhé. Vì nếu hai người họ không tích cực giải quyết là ly dị thật đấy.’

‘Vẫn tích cực đấy chứ, nhưng một người tích cực thì sao có tác dụng? Giờ cứ nhìn thấy Min Soo là Suh Ah khóc lên khóc xuống thì nói được chuyện gì?’

‘Thì đừng nói gì, chỉ cần để cô ấy thấy là Min Soo vẫn rất quan tâm đến vợ con là được.’

Philip định đáp lại thì có người hét lên ngoài cửa, tiếp theo đó là tiếng người nói qua lại rất to. Tôi định chạy ra xem nhưng Philip níu tay tôi lại rồi thì thầm:

‘Để xem Min Soo giải quyết thế nào đã.’

‘Suh Ah à?’ tôi hỏi Philip khi người phụ nữ bên ngoài lại hét lên. Philip gật đầu.

Chúng tôi đứng nghe một lúc thì Philip lắc đầu nói với tôi: ‘Không xong rồi. Anh ra đưa Min Soo về nhà bên kia, em kéo Suh Ah vào đây nhé.’

Philip mở cửa và chúng tôi thấy Suh Ah đang gào khóc trên nền hành lang còn Min Soo đấm liên hồi vào tường. Tôi vội sốc Suh Ah đứng dậy trong khi Philip ôm vai Min Soo về phía căn hộ 1901.

‘I hate him. I hate myself. I hate everything,’ Suh Ah ôm mặt nói khi tôi dìu cô ấy vào phòng khách. Sau đấy Suh Ah lại bật khóc hu hu rồi bắt đầu nói bằng tiếng Hàn Quốc. Suh Ah hẳn biết rằng tôi chẳng hiểu gì nhưng cô ấy vấn nói không ngừng và nói rất nhanh nhưng muốn sả hết những uất ức trong lòng. Tôi pha cho Suh Ah một tách trà nóng rồi yên lặng ngồi nghe. Khi cô ấy ngừng nói thì tách trà đã nguội lạnh nhưng Suh Ah trông có vẻ đã nhẹ nhõm hơn chút ít. Tôi chỉ biết nói vài câu khuyên cô ấy không nên làm tổn hại đến sức khỏe của mình.

Khoảng 1 giờ sáng thì Min Soo nghe theo lời khuyên của Philip sang đưa Suh Ah về. Tiễn hai người lên xe taxi xong, cả tôi và Philip đều không ai muốn nói gì vì chợt thấy mỏi mệt vô cùng nên chỉ lặng lẽ đi lên nhà và ôm nhau ngủ.




Đang thắt cà vạt cho tôi, em buông thõng tay rồi ôm chặt lấy tôi.

‘What if we never get married? I just want you. I don’t need anything else.’

Tôi muốn nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào mắt em và nói rằng chúng tôi sẽ không giống như Min Soo và Suh Ah, rằng chúng tôi sẽ không mắc phải những lỗi lầm giống họ, rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn họ. Nhưng sự thực là cả bản thân tôi cũng thấy chút hoang mang sau khi chứng kiến chuyện của vợ chồng bạn. Làm sao nói trước được những gì mình chưa trải qua? Chẳng phải khi mới bắt đầu Min Soo và Suh Ah cũng muốn hôn nhân của mình được tốt đẹp sao? Họ cũng đã cố gắng mà. Nhưng nếu như trong công việc, khi mắc sai lầm ta có thể sửa lỗi hay bắt đầu lại từ đầu thì hôn nhân khiến con người ta dễ mắc lỗi hơn nhiều trong khi lại có một khoảng giới hạn rất hạn hẹp cho sự tha thứ. Tôi không muốn một ngày nào đó tôi và em lại ném vào nhau những lời oán hờn. Tôi không muốn một ngày nào đó em nói rằng em hối hận vì đã kết hôn với tôi còn tôi lại thấy em đã biến thành một người khác.

‘Hi Philip and Izzy. Just letting you know that I’m pregnant. My husband and I are extremely happy. Talk to you more soon. Luv. Shi Yeon.’

Tin nhắn từ cô bạn Shi Yeon của tôi giống như một nét vẽ cuối cùng trên bức tranh tình yêu và hôn nhân của các bạn tôi vậy. Dường như tất cả mọi người đang tiến về một phía nào đó, tốt lên hoặc xấu đi, nhưng đều là đang dịch chuyển. Còn tôi và em nên chọn bước tiếp theo của mình như thế nào đây? Hay là chúng tôi cứ ở mãi trên tầng 19 này, chia sẻ với nhau mọi thứ nhưng mỗi người có một căn hộ của riêng mình.

…  


Đây là lần đầu tiên tôi về nông thôn của Hàn Quốc. Những cách đồng lúa cũng bát ngát giống như ở đồng bằng sông Cửu Long và những người nông dân ở đâu trông cũng cần cù, chăm chỉ. Sắp đến mùa gặt, những bông lúa đã căng mẩy và những vạt lúa dần ngả vàng trông rất thích mắt. Nhà Seu Long là một gia đình nông dân điển hình của Hàn Quốc với một thửa ruộng, vài chiếc máy nông nghiệp, khoảng chục con bò cùng dăm con lợn và một đàn gà vịt. Mẹ Seu Long xếp cho tôi và In Na một buồng, còn Philip sẽ ngủ chung với Seu Long.

‘Nếu đêm mà nhớ anh quá thì đừng khóc nhé. Về Seoul anh sẽ đền,’ Philip trêu tôi.

Tinh vi thế đấy. Chắc đã quên béng chuyện hai tuần trước đã nổi xung với Seu Long và tuyên bố mặc kệ “thằng dở hơi” muốn làm gì thì làm, nhưng rồi lại sang gãi đầu, gãi tai nhờ tôi nghĩ hộ xem phải làm gì tiếp vì chẳng còn biết phải đưa ông bạn quý hóa đi đâu để phân tán bớt đầu óc khỏi chuyện yêu đương. Tôi đã phải cân nhắc hết một buổi rồi quyết định gợi ý hãy đưa In Na thẳng lên cấp thẩm quyền tối cao. Philip sau đấy hoan hỉ khoe với tôi rằng Seu Long sợ chết khiếp khi Philip nói là đã đến lúc đưa In Na về thăm bố mẹ Seu Long ở quê khiến Philip được dịp nạt bạn một trận vì sợ vậy mà cũng đòi cưới với hỏi. Một tuần im ắng trôi qua khiến Philip thở phào nhẹ nhõm cho đến tối thứ 4, Seu Long nhắn tin nhờ Philip và tôi đi cùng về quê để mình và In Na đỡ sợ.

‘Chẳng nhẽ lại từ chối,’ Philip lầm bầm khi đọc tin nhắn và kết quả là giờ  chúng tôi ở đây, hít thở hương lúa và nghe tiếng kêu ò ò của lũ bò.



Tôi thấy gợi ý của em thật là đúng đắn. In Na mê mẩn cuộc sống thanh bình ở quê, tối ngày cùng mẹ Seu Long ra chăm vườn tược. Bố mẹ Seu Long cực kỳ hài lòng với lựa chọn của con trai còn thằng bạn tôi sung sướng đến mức thiếu điều đi ra ôm hôn cả những con bò. Và nếu như buổi tối tôi được ở chung phòng với em chứ không phải nằm bịt tai vì tiếng ngáy ầm ĩ của Seu Long thì tôi thấy lâu lâu về chơi nhà thằng bạn một bữa cũng hay. Không khí trong lành. Không gian rộng rãi. Thời gian thì dường như trôi chậm hơn.

Tối qua, bố mẹ Seu Long mời mấy người họ hàng trong làng đến ăn tối. Em thích thú ngồi quan sát những người ở quê ăn uống, nói chuyện.

‘Nhu cầu càng đơn giản, con người càng dễ thấy hạnh phúc,’ em nói với tôi khi mấy ông chú của Seu Long đã say quắc cần câu và bắt đầu thi nhau hát nhạc trot.

‘Vậy tại sao anh và em lại không thể sống như họ?’

‘Vì đầu chúng ta có sạn.’

‘Nên chúng ta không thể thỏa hiệp được với bản thân?’

‘Em tưởng khi yêu một người không hoàn hảo như em, anh đã phải thỏa hiệp rồi.’

‘Em biết anh là người tham lam mà. Anh không bao giờ làm gì nếu thấy bị thiệt đâu.’

‘Thế giờ anh đang lãi hay đang hòa vốn?’

‘Em hỏi để làm gì?’

‘Để cân đối ngân sách.’

‘Tạm thời thì anh đang thấy lỗ lắm. Nhưng không phải do khủng hoảng nội bộ mà là các yếu tố bên ngoài.’

Em nhìn lên tôi, che miệng cười. Đúng là con cua của tôi. Luôn biết tôi đang nghĩ gì. Hai hôm rồi tôi chưa được hôn em vì xung quanh lúc nào cũng có người. Giờ thì không ai cần chúng tôi nữa nên chẳng có lý do gì mà chúng tôi ngồi trong gian phòng khách toàn mùi thức ăn này suốt đêm. Tôi ngoắc đầu ra phía cửa rồi kéo em đứng dậy, rón rén lẻn ra ngoài.



‘Anh hài lòng với mức phí 3% sao?’ tôi hỏi khi đang để Philip dắt đi men theo mấy ruộng lúa dưới ánh trăng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi hỏi riêng Philip về quyết định của Philip khi tham dự vào dự án Pandora vì tôi e 3% không đủ cho công sức mà công ty của Philip phải đầu tư.

‘Hôm trước ba cũng hỏi anh như vậy. Tuy thấp hơn mức anh hy vọng nhưng anh tính kỹ lại rồi, không phải là không chấp nhận được,’ Philip trả lời.

‘Em biết chủ ý của anh khi tham dự vào dự án này là để tạo profile cho công ty. Nhưng cũng phải-’

‘Ở Busan vừa gửi lên một số tín hiệu tốt. Anh tính đó sẽ là “money machine” của anh để nuôi những dự án kiểu này.’

‘Vậy là không ảnh hưởng đến Seoul?’

‘Không. Seoul là để dành tiền cưới vợ.’

‘Ủa, cưới ai vậy?’

‘Cưới hàng xóm.’

‘Sao chưa nghe kể bao giờ?’

‘Vì vừa gặp nhau lần đầu tiên trên sân thượng tối qua.’

Chúng tôi ghé sát mắt nhìn nhau trong ánh trăng lờ mờ rồi ngồi bệt xuống thảm cỏ ven bờ ruộng để cười.

‘Chúng ta xấu xa thật đấy,’ tôi nói sau khi quai hàm đã mỏi nhừ.

‘Thỉnh thoảng làm người xấu cũng vui,’ Philip đáp rồi kéo vai tôi lại gần để tôi dựa vào người mình.

‘Có khi Seu Long và In Na sẽ làm đám cưới trước chúng ta,’ tôi đùa tiếp nhưng không thấy Philip cười mà lại đăm chiêu nhìn ruộng lúa trước mặt rồi vươn tay ra ngắt một bông lúa gần bờ, dùng nó quét nhè nhẹ lên bàn tay tôi và thì thầm:

‘I just want to walk slowly with you to enjoy every second we spend together.’

Tôi tách một hạt lúa non cho vào miệng cắn thử. Một chút sữa ngòn ngọt tứa ra nơi đầu lưỡi và tan đi rất nhanh.

‘I’m in no hurry,’ tôi nói rồi cũng đưa cho Philip một hạt lúa để cắn thử.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2011 07:56:14 | Chỉ xem của tác giả
Colour 11 - A perfect day

Tôi thích khoảng khắc vào buổi sáng khi vừa thức dậy nhìn sang bên cạnh thấy em vẫn đang say ngủ, tay đặt hờ trên tay tôi, chân gác lên chân tôi. Không khí buổi sáng mát dịu nhưng nơi làn da của chúng tôi chạm vào nhau lại thật ấm. Tôi sẽ quàng tay ngang bụng em để có thể đếm được từng nhịp thở thật nhẹ của em hoặc xoa nhẹ vành tai của em đang hồng lên dưới ánh sáng chiếu qua cửa sổ. Thỉnh thoảng em còn cười trong mơ, chắc hẳn vì tôi trong mơ vừa nói gì đó hay ho. Cảm giác thật yên ả, dễ chịu, an bình.

Thật may là tôi thường xuyên được hưởng những khoảng khắc buổi sáng như thế vì một điều đơn giản là … em chả bao giờ thức dậy trước tôi hết.

Nhất là vào những ngày cuối tuần, quy trình tỉnh giấc của em cực kỳ phức tạp. Đầu tiên là ngọ nguậy trong khi hai mắt vẫn nhắm nghiền để đi tìm chỗ trốn ánh sáng. Nếu tìm được một chỗ như ngực tôi chẳng hạn thì em sẽ trốn trong đó khoảng nửa tiếng. Còn nếu tôi đã dậy trước thì bước tiếp theo của em sẽ là mở mắt ra nhìn trái nhìn phải mất cả chục phút. Nhìn chán em mới ngồi dậy, xếp hai cái gối thành chỗ dựa rồi kéo chăn lên tận cổ và gà gật thêm nửa tiếng nữa.

Tôi nói với em rằng: ‘Early birds catch the worm.’ Em cãi lại: ‘I’m a worm and early worms caught by the bird.’ Tôi đành quyết định “bird” sẽ đi làm việc của “bird” kệ “worm” với việc ngủ của “worm”. Và trong suốt khoảng thời gian em chuyển từ nằm lên ngồi trên chiếc giường của mình, tôi làm được khối thứ như nhảy dây vài trăm lần nếu ngày hôm đó không đi tập gym, tắm táp, uống cà phê, xem tin tức, ra sân ngắm trời ngắm đất và vào dựng em dậy.

‘Sâu lười, dậy đi, anh đói rồi.’

Em hé mắt nhìn chiếc đồng hồ chỉ 10 giờ sáng và nói: ‘Lên đây ngủ cùng em thêm chút nữa rồi mình dậy ăn trưa luôn.’

‘Cả tuần chỉ có hai ngày rảnh rỗi để được ở cùng anh thôi, thế mà hôm nào em cũng ngủ mất nửa ngày rồi,’ tôi than phiền.

‘Trong mơ em vẫn ở cùng anh suốt.’

‘Vậy em cứ tiếp tục mơ đi nhé. Còn anh đi chia sẻ thực tế với người khác đây.’

Em không nói gì nhưng lồm cồm bò khỏi giường và lảo đảo đi vào nhà tắm.



That’s not fair!

He knows that I like him so much and uses that to control me.

Terrorist!



Trong lúc em đi tắm, tôi chạy về nhà để đem đồ cho buổi picnic hôm nay xuống xe. Em không biết là có buổi dã ngoại này vì tôi muốn tặng em một bất ngờ.

Tối qua khi đang đứng trên sân thượng, chúng tôi chợt thấy tháp Nam San bắn pháo hoa ì ùng.

‘Ủa, hôm nay ngày lễ gì vậy?’ em hỏi.

‘Đâu có ngày lễ gì đâu. Chắc ở đó tổ chức hội hè gì đấy thôi.’

‘A, chắc thế nên Seu Long mới hẹn hò với In Na ở tháp Nam San hôm nay’, em nói rồi giả vờ e thẹn đứng vào trong vòng tay của tôi. ‘Anh có nghĩ hai người đó đang ôm nhau như thế này, cùng ngắm pháo hoa rồi Seu Long thì thầm vào tai In Na “Saranghe”?’

Em cười rung người còn tôi chợt nhận ra mình không được hoàn hảo cho lắm và em thật thiệt thòi khi làm bạn gái của tôi. Tính ra, ngoài mấy quán ăn, Muse và cái sân thượng này, em chưa bao giờ được đi cùng tôi tới một nơi lãng mạn nào hết. Ngay cả mấy chỗ ở Seoul nơi các đôi tình nhân hay tới, tôi cũng không nghĩ ra là mình nên đưa em đến đó một lần. Hôm đi xem phim em cũng tự nghĩ ra. Cuối tuần ở Busan cũng là em tự đến. Không thể ngờ tôi còn thua cả Seu Long. Thằng bạn tôi còn biết đưa bạn gái đến tháp Nam San còn tôi tối thứ bảy lại rủ em lên sân thượng, nơi mà ngày nào, giờ nào chúng tôi cũng có thể đến được, nơi tối thui và chẳng có quán café hay pháo hoa gì hết.

Tôi sẽ giấu chuyện chuyến đi cho đến khi cả hai đã ở trên đường. Hẳn em sẽ ngạc nhiên và thích lắm. Chính vì thế mọi thứ chuẩn bị tôi để hết ở đằng sau cốp xe để em không phát hiện ra. Hôm nay tôi sẽ đưa em ra ngoại ô, đến mấy vùng đồi có hoa cỏ, vắng vẻ và thanh bình. Chúng tôi sẽ lựa một gốc cây mát mẻ, trải khăn ra và ngồi ăn trưa, rồi cùng nằm ngắm quang cảnh thiên nhiên. Nếu em buồn thì tôi đã đem theo hộp Scrable.

Càng nghĩ về chuyến đi tôi càng thấy cần phải thực hiện nó. Sau khi đưa In Na về quê, Seu Long có vẻ yên tâm rằng tình yêu lớn của đời mình sẽ không biến mất sau chớp mắt nên không còn loạn lên chuyện cưới xin nữa nhưng tuần nào cũng có vô số kế hoạch gì đó với In Na. Ngược lại chuyện của Min Soo không có dấu hiệu khả quan hơn mà càng xấu đi. Cha mẹ hai bên đang xông vào đổ lỗi và trì triết lẫn nhau khiến vợ chồng bạn tôi càng khó làm lành hơn. Tôi thấy buồn vì mất luôn hai thằng bạn vô tư nhất hội. Những thằng bạn khác và Shi Yeon cũng ngày càng ít dịp gặp nên giờ đây, ngoài làm “My girlfriend” em kiêm luôn chức “My best friend” để tôi trút đủ loại tâm sự về công việc, bạn bè, gia đình, sức khỏe, thời trang, ô tô, sách báo, phim ảnh, phòng gym, bóng đá, bóng chày, bóng rổ…

‘Kang nhỏ vừa gọi cho anh hai lần đấy,’ em nói khi tôi trở lên nhà. ‘Anh gọi lại đi,’ em giục khi thấy tôi chần chừ nhìn chiếc mobile.

‘Kệ đi. Chắc không có chuyện gì đâu.’

Nhưng chiếc mobile lại đổ chuông. Tôi than thầm tại sao lại phải đúng vào ngày hôm nay chứ?



Philip có vẻ không muốn nghe điện thoại nhưng vì Kang nhỏ cứ gọi lại mãi nên cuối cùng đành phải nhặt lên. Nghe giọng của Philip khi nói chuyện, tôi đoán có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.

‘Không biết ai trong công ty để lộ vài bí mật của khách hàng ra ngoài khiến họ đang rất bực mình và dọa làm lớn chuyện.’
Nhìn vẻ mặt không vui của Philip, tôi thấy hối hận vì đã thức dậy muộn thế này. Vậy là Philip phải đi rồi. Giá mà tôi dậy sớm hơn thì Philip ít nhất đã có được vài tiếng vui vẻ ban sáng. Can’t change anything now.

‘Này, anh đi rồi em không được trèo lại lên giường nữa đâu đấy,’ Philip dặn khi tôi bám đuôi theo sang căn hộ 1901.

Tôi nhảy lên chiếc sofa nhỏ, ngồi khoanh chân, giang tay sang hai bên thành ghế. ‘Em sẽ ngồi đây, mở mắt và nghĩ về anh.’

‘Tốt hơn là em nên đi bộ và nghĩ về anh,’ Philip vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy rồi giữ mặt tôi giữa hai bàn tay của mình. ‘I’m sorry.’

‘Why? Sometimes I work at weekend too.’

‘I’m sorry,’ Philip nhắc lại rồi đứng phân vân một lúc mới bước ra cửa.




Những chuyện như thế này cần phải gặp mặt trực tiếp để xin lỗi nhưng khách hàng không thèm nhận điện thoại của tôi và thư ký của ông ta cũng nhất quyết không nghe máy của Kang nhỏ nữa. Chúng tôi cũng không thể chạy đến nhà riêng của khách hàng nhưng cũng không thể đợi đến sáng mai vì ông ta sẽ đi công tác mất. Ngành IT luôn được cho rằng là ngành có thể biết hết các bí mật sâu và tối nhất của khách hàng nên chữ tín trong việc bảo mật thông tin càng được làm trọng, vì vậy chuyện này càng để lâu càng có nguy cơ lan ra bên ngoài và chút uy tín mới gây dựng được của công ty tôi sẽ tan thành mây khói không biết chừng.

‘Chỉ có tôi và anh biết chuyện đó,’ tôi nói và nghiêm khắc nhìn Kang nhỏ.

‘Tôi không nói, tôi thề đấy,’ Kang nhỏ khổ sở trả lời.

‘Vậy thì ai?’ tôi cố nén giận hỏi.

‘Tôi … tôi buột miệng nói với tổ kỹ thuật khi Oh Sung đùa là cái công ty bé tí đó thì sao lại cứ đua đòi dùng mấy giải pháp bảo mật đắt tiền làm gì.’

‘Anh nói chuyện đó bao giờ?’

‘Mới chiều hôm thứ 6, lúc chúng tôi đi uống bia sau giờ làm. Tôi đang triệu tập cả tổ kỹ thuật đến đây.’

‘Anh hãy tự giải quyết mấy người đó đi. Tôi sẽ xem có cách nào gặp được bên kia trong ngày nay không.’

Tôi vừa nói xong với Kang nhỏ thì đúng lúc cả tổ kỹ thuật lật đật chạy vào văn phòng. Ai nhìn thấy tôi cũng sợ sệt cúi đầu chào. Tôi nghĩ đến chiêu của em, sự lạnh lùng trong yên lặng còn đáng khiếp hơn là sự nổi nóng với những lời quát mắng, nên chẳng nói năng gì chỉ lừ mắt rồi đi về phòng làm việc của mình. Dù không thể nhìn sau lưng nhưng tôi vẫn cảm thấy có mấy lá phổi đang ngừng thở.



Không có Philip ở nhà, Chủ nhật dài thật đấy. Tôi hết ngồi lại đứng, quyết tâm không nằm, đi vào rồi đi ra mà mới có 6 giờ tối. Gọi điện về Việt Nam, nói chuyện chán chê với mẹ mới đến 7 giờ tối. Cắt móng chân, sửa móng tay, tưới cây bên nhà mình, tưới cây bên nhà Philip xong cũng mới 8 giờ tối. Tôi không gọi điện cho Philip vì nếu mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản với khách hàng thì Philip đã gọi sớm để khoe rồi. Hay đến chỗ Jared nhỉ? Nhưng tôi lại muốn có mặt ở nhà khi Philip về vì biết đâu bận rộn cả ngày chả được ăn uống gì thì tôi còn nấu cho bát mỳ hay vắt cho ly nước cam. Ra siêu thị gần nhà vậy. Mua thêm mấy thứ hôm qua tôi quên.



‘Hello neighbour,’ em reo lên khi gặp tôi đứng đợi thang máy. ‘Anh không có bạn gái sao mà Chủ nhật cũng đi làm vậy?’

Tôi nhìn chiếc túi đi chợ em đang xách trên tay và phản công: ‘Còn em không có bạn trai sao mà phải tự đi chợ vào giờ này?’

‘Vậy chúng mình yêu nhau đi, thế là không ai cô đơn nữa,’ em huých nhẹ vào tay tôi nói.

‘Anh chẳng thích con gái tỏ tình trước đâu.’

‘Em đâu có tỏ tình với anh đâu mà là đang đề xuất một thỏa thuận hợp tác với anh đấy chứ. Chuyện với khách hàng của anh thế nào rồi?’

‘Anh ngồi nghe mắng suốt bốn tiếng đồng hồ. Bữa tối chán nhất trong đời nhưng dù sao thì cũng ổn rồi. Hôm nay em có tập luyện gì không đấy?’

‘Đi bộ mỏi dừ hai chân luôn.’

‘Đi ở đâu?’ tôi kiểm tra.

‘Ờ... vòng quanh nhà anh và vòng quanh nhà em.’

‘Anh không muốn nói chuyện với em nữa.’ Tôi trả lại em chiếc túi đi chợ và đi về nhà mình.

‘Anh chả nói dọn nhà mệt hơn cả tập gym còn gì?’ em phụng phịu nói với theo.

Tôi phì cười, phẩy tay ra hiệu cho em vào nhà trước rồi cũng mở cửa nhà mình.



Tôi và Philip chưa kịp bước vào nhà thì thấy từ góc khuất của hành lang lao ra mấy tên trông bặm trợn. Chúng xông đến đứng chặn ở hai cánh cửa rồi đẩy cả tôi và Philip ra giữa hành lang. Philip gạt mạnh tên đứng gần tôi rồi kéo tôi ra sau lưng mình, chắn giữa tôi với bọn côn đồ.

Mấy tên khỉ đột này ở đâu ra nhỉ? Chúng tôi đâu có thù hằn với ai đâu? Hay muốn cướp của? Mà làm sao chúng qua mặt được bảo vệ tòa nhà chứ?

Tên có vẻ là cầm đầu tiến lên hỏi Philip gì đó. Hình như hắn nói đến tên In Na nhưng không biết tôi có nghe nhầm hay không. Khi Philip lạnh lùng lắc đầu, tên đó sấn tới túm cổ áo Philip. Tôi thấy Philip vẫn nhìn thẳng vào mắt tên côn đồ một tay đưa ra sau chạm vào tôi như để kiểm tra là tôi vẫn an toàn ở đấy còn một tay từ từ đưa lên thành một cái gọng kìm quanh cổ tên cầm đầu. Mấy tên đàn em gầm gừ tiến tới. Tôi nhớ ra con dao chặt xương vừa mua ở siêu thị nên lặng lẽ cho tay vào trong chiếc túi đi chợ và rút ra con dao. Nếu bất kỳ tên nào lao vào Philip, tôi sẽ …



Tên cầm đầu buông cổ áo tôi ra rồi ra lệnh cho bọn đàn em vào lục xoát hai căn hộ. Tôi không muốn gây thêm vì chúng khá đông và vì em ở ngay sau lưng, tôi xông lên thì ai bảo vệ em chứ. Và có lẽ chúng chỉ tới đây để tìm In Na thật nên khi không thấy In Na đâu thì cả bọn bỏ đi.

Khi chắc chắn là bọn côn đồ đã đi khỏi, tôi vội quay ra sau để xem em thế nào vì nghĩ hẳn em phải sợ run lên. Nhưng ngược lại tôi thấy em chả có vẻ gì sợ hãi lại còn lăm le trên tay một con dao to tướng, sáng loáng.

‘God! Em lấy nó ở đâu ra vậy?’ tôi kêu lên hoảng hốt rồi vội gỡ con dao khỏi tay em.

‘Vừa mua xong,’ em thản nhiên đáp rồi lắc tay tôi, ‘Chúng hỏi gì anh vậy?’

‘Chúng tìm In Na.’

‘Tại sao chúng lại tìm In Na? In Na đang ở đâu? Seu Long có biết không?’ em nói đến đây thì vội vàng tìm mobile, tôi cũng lôi điện thoại của mình ra gọi cho thằng bạn. Không ai trả lời.

‘Hình như Han In Young tìm con gái vì thấy chúng gọi In Na là tiểu thư,’ tôi nhớ lại câu hỏi của tên cầm đầu lúc nãy.

‘Còn Jared,’ em kêu lên rồi lại thoăn thoắt bấm số. Tôi ghé sát đầu em để nghe cùng.

‘Chúng cũng vừa ở đây,’ Jared thông báo rồi hỏi, ‘Cậu và Philip tới đây được không hoặc tớ có thể tới đó. Tớ biết chuyện gì đang xảy ra.’

‘Cậu không sao chứ?’ em hỏi bạn.

‘Tớ không sao. Chúng chỉ đập một số bàn ghế. May mà không có người khách nào giờ này.’

Tôi gật đầu khi thấy em lo lắng nhìn sang mình.

‘Tớ và Philip sẽ tới Muse,’ em nói với Jared rồi còn lầm bầm thêm mấy câu như chửi mắng bọn côn đồ.

Tôi lại giơ con dao sắc lẹm của em lên ngắm rồi đùa: ‘Em định dùng nó thật đấy à?’

Em nhìn lên tôi và tôi biết là không có trò đùa nào ở đây hết. Tự nhiên tôi nhớ đến bài trắc nghiệm mình làm cho vui khi ngồi ăn trưa trong văn phòng mấy hôm trước.

Đó là trò tìm con số định mệnh của một người dựa theo tên của người đó. Mỗi chữ cái sẽ tương ứng với một số từ 1 đến 9. Tên em là Izzy Nguyen, cộng lại theo hướng dẫn sẽ ra số 1. Người có số 1 định mệnh có rất nhiều ưu điểm nhưng yếu điểm cũng không ít hơn chút nào. “… cứng đầu… rất khó bị thuyết phục, khó sửa đổi những lỗi lầm… đối với kẻ thù, người số 1 không bao giờ tha thứ hoặc quên đi dễ dàng một lỗi lầm nhỏ nào, do đó có thể trở thành rất tàn nhẫn.” Nếu như bài trắc nghiệm đó đúng thì nếu như vừa nãy mấy tên côn đồ đánh tôi, hẳn em sẽ phang con dao này người chúng, bất chấp hậu quả.

Khiếp thật! Không biết ở đâu ra cái người mà không có chuyện gì là không dám làm?



Bà Han phát hiện ra con gái yêu một anh công chức bình thường, đi một chiếc xe cà tàng, có một căn hộ bé xíu chưa trả hết tiền và bố mẹ chân lấm tay bùn ở quê.

Bà Han nổi đóa, mắng nhiếc con gái thậm tệ nhưng không ngờ sau nhiều năm không được mẹ quan tâm, chăm sóc, con gái yếu đuối tự nhiên bướng bỉnh bất ngờ.

Bà Han hỏi ý kiến chồng và con trai cách xử lý nhưng chưa bàn được câu nào thì ba người quay ra cãi nhau ỏm tỏi vì ai cũng có cho rằng cách của mình là đúng nhất. Tuy nhiên trong khi bà Han vẫn sôi sục thì ông Han và cậu Han đã lại đâm đầu vào chuyện làm ăn và quên mất hai người phụ nữ trong nhà.

Bà Han thấy không trông mong được gì nên quyết định tự thuê một nhóm côn đồ đi bắt con gái về nhà.



Tuy nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bà Han gặp địch thủ là bạn Jared của em, người tự nhận mình là chuyên gia trong việc bỏ trốn và xóa dấu vết.

‘Còn bố mẹ Seu Long thì sao?’ tôi hỏi Jared khi nghĩ đến cảnh lũ côn đồ xông vào nhà Seu Long ở quê.

‘Seu Long đã nói chuyện với bố mẹ ở quê rồi. Họ thương In Na và nói không sợ nhà Han vì ở làng đó họ được rất nhiều người quý mến, có gì gọi một tiếng thì thanh niên cả làng kéo tới, nhà kia sẽ chẳng làm được gì.’

‘Sao thằng đó không nói gì với mình chứ?’ tôi bực mình vì thằng bạn đã giấu nhẹm mình một chuyện nghiêm trọng như thế.

‘In Na cũng chẳng nói gì với em hết,’ em cũng kêu lên và nhìn Jared với vẻ ghen tị.

‘Tôi có hỏi họ nhưng cả hai đều nói đã làm phiền hai người nhiều rồi, nhất là không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của hai người.’

‘Lần tới anh gặp Seu Long, nhờ anh nói nó gọi điện ngay lập tức cho tôi, nếu không thì từ giờ đừng gọi tôi là bạn nữa.’

‘Nhưng hai người đó định trốn tới bao giờ?’ em hỏi Jared.

Jared lồng 10 ngón tay vào nhau rồi vồng một vòng trên bụng.

‘Cái gì?’ cả tôi và em cùng kêu lên.

Jared cười ngặt nghẽo. ‘Tớ khuyên họ thế nhưng In Na không chịu.’

Em xông tới phát cho Jared mấy cái liền.




Philip vào xe, khởi động máy rồi lại tắt đi, quay sang hỏi tôi: ‘Em có buồn ngủ không?’

Tôi lắc đầu. ‘Nghe xong “Love story” của bạn anh thì làm sao mà buồn ngủ được chứ.’

‘Thế mình đừng về nhà nhé.’

Tôi gật đầu. Tôi chả biết Philip không muốn về nhà thì muốn đi đâu nhưng cũng không quan tâm. Philip đi đâu tôi theo đấy. Ít nhất là chúng tôi có tự do đi đến bất cứ nơi nào mình muốn.



Tôi không muốn về nhà và chỉ muốn đến một chỗ thật rộng, thật vắng, thật yên lặng, thật đẹp, thật đặc biệt của Seoul để ngồi cùng với em cho hết đêm nay. Phải có một điều gì tôi làm được riêng cho em hôm nay chứ. Vậy mà lái một hồi tôi vẫn chưa nghĩ ra được chỗ nào nên khi thấy em vươn người lên nhìn cây cầu Banpo ở xa tôi quyết định vòng xe ra đó. Tuy chưa thật khuya nhưng vì mai là ngày đi làm nên những bãi cỏ gần cây cầu không còn đôi tình nhân nào ngồi tình tự. Em xách miếng bạt picnic chạy ra gần bờ sông Hàn, trải nó ra rồi nằm xoài người, quạt quạt hai tay, hai chân giống như mấy đứa cháu tôi mỗi lần nghịch tuyết và chơi trò làm ngôi sao. Thấy tôi ngồi xuống cạnh, em liền nhỏm dậy, bò sang ngồi vào trong lòng tôi.
‘Fasten your seat belt.’ Em cầm tay trái tôi vòng quanh eo em, cầm tay phải tôi quàng qua vai em. ‘Now you are perfectly safe.’ Tuyên bố xong em ngả đầu vào ngực tôi, ngồi yên lặng.

Tôi cúi xuống gửi mùi tóc thơm nhẹ của em rồi cũng yên lặng nhìn cây cầu phun ra từng hàng tia nước dài và mạnh gửi thêm hàng triệu hạt nước vào không trung. Phải rồi. Hôm nào tôi sẽ bắt em đi bộ suốt dọc cây cầu Banpo này mới được. Không biết có đi được nửa phần không nữa.



Đang gà gật trong lòng Philip thì tôi thấy vài giọt nước mưa sượt qua mặt mình, mát lạnh. Chắc Philip nghĩ rằng lúc trước tôi nói dối. Thực sự là tôi không thấy buồn ngủ mà. Chỉ vì ngồi trong lòng Philip ấm quá rồi lại nhìn cây cầu đổi màu liên tục, cộng với tiếng nước rơi đều đều xuống mặt sông Hàn khiến mắt tôi nhắm vào từ lúc nào.

Philip gấp vội miếng bạt rồi kéo tay tôi chạy về phía ô tô vừa kịp tránh cơn mưa đổ xuống.

‘Nghe hết rồi hãy về,’ tôi giơ tay ngăn Philip khi thấy một bản nhạc không lời êm dịu trên radio. Philip chiều tôi nên cũng ngả người ra sau nhìn sông Hàn trong mưa đêm. Bản nhạc đầu tiên hết thì tôi lại phát hiện ra bản nhạc thứ hai cũng rất hay. Philip có vẻ đoán được ý tôi nên chỉ mỉm cười và vẫn ngồi im. Bản nhạc thứ ba… Bản nhạc thứ tư…

Cộp, cộp, cộp. Cả hai chúng tôi ngồi phắt dậy khi thấy có một bóng đen bên ngoài ngõ mạnh vào cửa kính phía Philip ngồi. Ánh đèn pin soi loang loáng. Philip đưa tay lên cần số xe.

Cộp, cộp, cộp. Bóng đen tiếp tục gõ mạnh và còn nói gì đó. Philip hạ một chút cửa kính xuống. Một chiếc thẻ được chìa vào.

‘Cảnh sát,’ Philip quay sang nói với tôi.

Cộp, cộp, cộp. Người cảnh sát tiếp tục gõ lên cửa kính. Philip nói gì đó vẻ không hài lòng nhưng người cảnh sát khua tay loạn xạ. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to.

‘Anh ta muốn chúng ta ra ngoài để kiểm tra,’ Philip nhăn nhó nói với tôi.

‘Kiểm tra gì?’

‘Nào biết được?’

‘Mình ra thôi,’ tôi nói rồi mở cửa xe vì thấy người cảnh sát có vẻ nhất quyết muốn chúng tôi ra ngoài.

Philip lấy áo khoác che lên đầu cho tôi trong khi người cảnh sát chui vào trong xe của Philip ngó nghiêng. Tôi còn thấy anh ta hít ngửi khắp nơi.

‘He thinks we smoked marijuana in there?’ tôi hỏi Philip.

‘Stupid cop,’ Philip lầm bầm.



Người cảnh sát nghĩ rằng chúng tôi định tự tử. Anh ta chui vào trong xe của tôi hít ngửi là để tìm xem có khí gas trong xe không. Chưa thấy loại cảnh sát nào lại ngớ ngẩn như anh ta. Muốn tự tử mà lại bật gas nhỏ đến mức mũi anh ta gí sát vào đệm ghế của tôi cũng không ngửi thấy gì thì đến bao giờ mới chết. Mà trông tôi với em giống những người muốn tự tử sao?
Tôi thấy lộn tiết vì tự nhiên bị ướt nhẹp nhưng em lại thấy buồn cười nên suốt cả chặng đường về nhà mặc kệ tôi ra lệnh cho em không được cười nữa, em cứ ngoác miệng ra.

‘Stop it!’ tôi tiếp tục ra lệnh khi thấy người em vẫn rung lên trong chăn. ‘What funny about that?’

‘Not just that, but the whole day. Don’t you find today funny?’

‘I just find it crazy.’

‘Hahaha…’

Funny gì khi ở chỗ làm tôi bị khách hàng mắng tơi tả, về đến nhà lại gặp một lũ côn đồ, bạn bè thì đang phải bỏ trốn, và có người tưởng tôi muốn chết. Hỏng bét một ngày chính ra đã rất lãng mạn của tôi với em.

‘Nghe anh dặn đây,’ tôi lấy hai ngón tay kẹp môi em lại, ‘Lần sau em không được tùy tiện rút dao ra như thế nghe chưa?’

Em gạt tay tôi xuống, mặt xưng lên.

‘Trong trường hợp như hôm nay em phải tìm cách chạy vào trong nhà gọi điện báo cảnh sát.’

‘Để đến hít khí gas à?’

‘Izzy.’ Tôi nghiêm mặt.

‘Sorry… Nhưng em gặp nguy hiểm, anh có chạy vào nhà gọi cảnh sát không?’

‘Sao lại so anh với em? Anh cao lớn thế này. Hơn nữa em thấy hôm nay anh đâu có tùy tiện đánh nhau với bọn chúng đâu.’

‘Em cũng đâu đã chém ai đâu.’

‘Không được cãi anh.’

Em há miệng ra, lại ngậm vào rồi hậm hực quay người đi. Theo bài trắc nghiệm con số định mệnh, số của tôi là số 2. Người có số 2 định mệnh là người “có ý chí cương quyết nhưng hòa nhã, ngọt ngào, sẵn sàng giúp đỡ người khác … không ưa cãi cọ, xích mích… ít đòi hỏi ở người khác … ưa hòa bình… là bạn đời lý tưởng ở nhiều khía cạnh, chan chứa yêu thương và sẵn sàng với người yêu.” Bài trắc nghiệm cũng nói người phù hợp nhất dành cho người có số 1 chính là người có số 2. Tôi nghĩ sau khi tạo ra em chắc Chúa nhận ra là mình bỏ hơi quá tay một số thứ như cứng đầu và liều lĩnh vào con người bé xíu đó nên Ngài phải lập tức tạo ra tôi và nhiệm vụ của tôi chính là đi tiết chế những thành phần “over-dosed” trong em.

‘But today is still funny,’ em nói sau một hồi dỗi tôi và lại bắt đầu cười.

Tôi quàng tay sang để bịt miệng em nhưng em tụt người xuống trốn được. Tôi vươn tay kéo em lại, em nhích ra xa. Tôi vươn tay xa hơn, em nhích ra xa hơn. Tôi vươn cả người theo, em oằn người tránh rồi chới với như mất thăng bằng.  Tôi lao theo đỡ nhưng không kịp, em… rớt bịch xuống nền nhà.

‘You okay?’

Em nhăn nhó xoa hông khiến tôi sợ tái mặt, bật vội chiếc đèn ngủ lên để xem cho rõ.

‘Let me see.’

Nhưng em cứ nằm đó ôm mặt cười rũ rượi. Tôi dựng em ngồi dậy rồi vén áo em lên kiểm tra. Không thấy vết thâm tím nào và em thì cười không dứt khi nhìn bộ mặt lo lắng của tôi.

Tôi bực mình kéo tay em xuống và hôn lên đôi môi đang cười. Em thè ra chút đầu lưỡi hồng hồng trêu ngươi. Tôi hôn mạnh hơn nhưng cảm giác thấy em vẫn cười. Tôi hôn mạnh hơn nữa. Lần này thì em ngừng cười và hôn lại tôi.

Phải thế chứ. Ít nhất thì ngày hôm nay phải kết thúc như thế này chứ, theo cách của tôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 18-11-2011 14:12:00 | Chỉ xem của tác giả
Colour 12 - Do Re Mi Fa Sol La Si  

Một tháng trước em rủ tôi đi mua piano cùng em nhưng tôi đâu biết gì về đàn piano đâu.

‘Đấy nhé. Em rủ rồi nhưng anh không muốn đi cùng. Không lại kêu em tự ý đi mua trong khi về sau anh cũng sẽ nghe nó,’ em trề môi nói móc rồi chạy luôn về nhà trước khi tôi kịp nổi quạu vì tính thù dai của em.

Cứ tưởng em rủ thế thì cũng phải ngày hôm sau hay tuần sau mới đi, nào ngờ một lúc sau em lại thò đầu vào nhà tôi nói:

‘Em đi đây. Anh tự lo ăn trưa nhé.’

‘Có biết đường không mà tự đi?’ tôi hỏi vì hy vọng em không cần tôi góp ý về đàn thì vẫn cần tôi chở tới nơi bán, nhưng em trả lời tỉnh queo:

‘Jared đang trên đường đến đón em rồi.’

Hóa ra đã hẹn nhau trước. Hỏi tôi cũng chỉ là thủ tục thôi chứ chả có chút thiện ý nào hết. Thảo nào lời tôi vừa nói ra đã bị bóp méo, xuyên tạc. Được thôi. Càng nhàn. Tôi sẽ đi tập gym rồi về nhà thả sức xem bóng đá. Vòng đấu này toàn trận hay. Tôi sẽ không bỏ sót bất kỳ trận nào ngày hôm nay. Mua đàn về rồi sẽ năn nỉ tôi ngồi nghe em chơi cho mà xem. Lúc đó tôi sẽ làm kiêu, không thèm sang để em thấy gạt tôi ra khỏi chuyện này sẽ chỉ thiệt cho em mà thôi.  

Hai tuần sau, cây đàn được giao đến nhà em. Tôi thờ ơ, không hỏi thăm là đàn cũ hay đàn mới, mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tự em khoe với tôi. Tôi chỉ hơi thắc mắc là sao không thấy em chơi bản nhạc nào mà cứ ngồi gõ lung tung nghe váng cả tai.

‘Phải để thế này thêm hai tuần nữa cho ổn định rồi thợ chỉnh đàn sẽ đến chỉnh dây. Lúc đấy âm thanh mới chuẩn.’ Đấy là em lại tự giải thích với tôi thế.

Tôi cũng không biết ông thợ chỉnh đàn đến lúc nào, chỉ thấy bây giờ em đang đứng cạnh bàn làm việc của tôi để mời tôi sang nghe em đàn. Kế hoạch mặt lạnh đổ bể ở phút cuối khi tôi chẳng hiểu sao mình lại vui vẻ gật đầu và đi theo em.

‘Anh thích nghe bài gì?’ em hỏi.

‘Moonlight sonata,’ tôi nói tên bản nhạc cổ điển đầu tiên xuất hiện trong đầu.

‘Em không biết chơi bài đấy.’

Tôi dựa tay vào cây đàn, nghĩ ngợi. ‘Imagine.’

‘John Lennon?’ em hỏi. Tôi hí hửng gật đầu nhưng em lại lắc đầu. ‘Em cũng không biết.’

Tôi tức mình lên giọng: ‘Thế sao còn hỏi anh thích gì?’

‘Lịch sự thì phải hỏi,’ em chu môi lên cãi. ‘Trong trường hợp đó anh cũng nên lịch sự đáp lại rằng “Tùy em”.’

Thế nào rồi cũng đổ lỗi sang cho người khác được. Lúc tôi nói tùy thì lại bảo tôi không có chính kiến. Lúc tôi không nói tùy lại bảo tôi bất lịch sự. Thật chịu không nổi.

‘Vậy anh muốn em chơi bài nào mà em biết. Hài lòng chưa?’

Em gật đầu, cười hì hì rồi quay lại phía cây đàn. Tôi không biết em chơi bài gì nhưng nghe giai điệu nhẹ nhàng, vui vui nên đứng yên thưởng thức. Ngày xưa tôi cũng đã tập guitar nhưng không được lâu vì không đủ kiên nhẫn. Sau khi đánh được vài bài để thỉnh thoảng đi “lấy cảm tình” tôi treo cây guitar lên tường. Nhưng nghe piano thật khác với guitar. Nếu như guitar là để dành cho những góc nhỏ, yên tĩnh và giống như một người bạn để người chơi trút tâm sự thì piano nhanh chóng chiễm lĩnh lấy toàn bộ không gian xung quanh mình, bao trùm cả người chơi và người nghe trong tầng tầng lớp lớp âm thanh.

‘Nice,’ tôi khen khi em kết thúc bài nhạc rồi hỏi: ‘Em phải tập bao lâu để chơi được thế này?’

‘Jared học bài bản thì mới lâu chứ còn em thích bài nào thì bảo Jared hay giáo viên chỉ cho em bài đấy nên giống như con vẹt ý mà.’

Ngạc nhiên chưa kìa! Cũng biết khiêm tốn khiến tôi chẳng biết em đang nói đùa hay nói thật. Tốt nhất là không đi sâu vào chi tiết không lại bảo tôi thích moi móc.

‘Em mời anh sang đây nghe em đàn thì chắc cũng phải có bài gì đặc biệt dành riêng tặng anh chứ hả?’



Sao tôi không nghĩ đến việc phải lựa riêng một bài nhạc cho Philip trước khi kéo Philip sang đây nhỉ? Giờ biết chọn bài gì bây giờ? Tất cả những bài nhạc tôi biết chơi đều gắn với một lý do như được dùng làm nhạc nền trong bộ phim mà tôi thích, hay hợp với tâm trạng của tôi trong hoàn cảnh nào đó. Và vì tất cả chúng đều ở thì quá khứ nên đâu có liên quan gì đến Philip đâu. À, cũng có một bản nhạc liên quan đến Philip. “The first snowflakes”. Bản nhạc Philip gửi qua điện thoại cho tôi vào hơn hai năm trước khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống Seoul. Những bông tuyết đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy. Ngày trở về Melbourne, tôi đã download bản nhạc đó từ trên Internet và luyện tập nó suốt mấy tháng mùa đông, vừa đánh đàn vừa khóc. Giờ thì tất nhiên là không khóc nữa nhưng đâu có tuyết đâu mà lại chơi bản nhạc về tuyết.



Vậy là không có bản nhạc nào đặc biệt dành riêng tặng tôi thật à? Thế mất công mua đàn làm gì chứ? Hay là khi mua đã chẳng thèm nghĩ đến tôi? Thấy tôi không vui, em bối rối nhìn lên rồi gãi đầu nói:

‘Hay để em viết riêng tặng anh một bài nhé.’

Vừa nói là mình học vẹt xong, giờ đòi sáng tác. Nhưng tôi cứ gật đầu đại. Thấy tôi đồng ý em chạy ra phòng làm việc lấy một tờ giấy trắng, kẻ vội mấy khuông nhạc rồi đem trở lại chỗ cây đàn và bắt đầu gõ ting ting.

‘Anh đứng nhìn thế này em căng thẳng lắm,’ em đuổi khéo tôi ra chỗ khác. Tôi cũng nghĩ mình đứng mỏi chân chưa chắc em đã viết được nốt nào nên vào tủ lạnh của em lấy một cây kem và ra sofa ngồi.

Em gõ một hồi rồi lại quay ra tôi, giọng rụt rè:

‘Em không học nhạc lý nên phần nhạc có thể mượn tạm của người khác được không? Em sẽ sáng tác phần lời.’

Chả hy vọng gì rồi. Nhạc còn phải đạo của người khác thì rồi chắc lời cũng vậy thôi.

...

Con chim non, trên cành cây

Hót véo von, hót véo von

Do do do, re mi re

Sol la sol, re mi re do…




Em gõ gõ rồi hý hoáy viết các nốt nhạc, lại gõ gõ, rồi lẩm nhẩm hát theo, đầu gật gù, rồi dừng lại nghĩ ngợi, rồi lại gõ gõ, rồi lại lẩm nhẩm hát theo. Tôi mút nhạt cái que gỗ của cây kem thì em thở phù và đặt tờ giấy khi trước lên khung để bản nhạc rồi xoa hai thay vào nhau nhìn ra tôi vẻ hứng chí.

‘Ready?’

Tôi lại gật đầu và quyết định vẫn ngậm cái que gỗ trong miệng để đảm bảo trong bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không buông ra những lời nhận xét khiếm nhã.



‘Philip Lee… my su-per…man,

You’re so good looking… you’re so nice… kissing.

I want you… I need you,

And I love you… ONLY… YOUUUUUuuuuuu…’




Tôi nghĩ Philip sẽ cười té ghế khi nghe bài hát con cóc của tôi nhưng thể hiện xong tôi chẳng thấy tiếng cười hay tiếng vỗ tay nào thì vội quay nhìn. Philip ngồi yên trên ghế, một tay cầm que kem, nhìn tôi không chớp mắt.

‘Anh … không thích à?’ tôi đứng dậy lo lắng hỏi.

Philip không trả lời nhưng đi ra chỗ tôi, ngồi xuống chiếc ghế của cây đàn piano rồi kéo tôi ngồi lên đùi mình.

‘Em hát lại đi.’

Tôi nghe lời, biểu diễn lại bài hát đạo nhạc của mình. Tôi hát xong, Philip lại yêu cầu tôi hát lại. Tôi vừa hát, vừa thỉnh thoảng nhìn sang Philip rồi giật mình gõ trượt phím đàn khi thấy thứ gì đó giống như một giọt nước trên khóe mắt của Philip. Nhưng ngay khi tôi định đưa tay lên để xem có phải thật không thì Philip giữ tay tôi lại rồi bắt đầu hôn tôi. Nụ hôn này thật lạ mà cũng thật quen. Nó khiến tôi run rẩy và choáng ngợp. Nó không phải nụ hôn của ái ân mà là nụ hôn của tình cảm, thứ tình cảm vừa được thổ lộ và dâng trào. Phải rồi. Nó giống như nụ hôn đầu tiên của chúng tôi trên chiếc sofabed trong phòng khách của Jared. We are having our first kiss. Again.

END OF SUMMER.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 09:57:18 | Chỉ xem của tác giả
Colour 13 - Be prepared! (Part 1)

Sao mắt tôi lại cứ hoa lên và đầu óc chậm như rùa thế này nhỉ? Tôi ủn bàn phím ra xa, ngồi nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi nhưng khi tôi mở mắt ra thì thấy vẫn mệt như cũ. Hay tôi già rồi? Nhưng 32 tuổi thì làm gì đã già, tôi còn đang ước mình trông già hơn chút nữa để mỗi lần ra ngoài đỡ bị “xoa đầu” bởi những người nghĩ rằng có chút nếp nhăn là thông thái hơn người khác.

Mấy giờ rồi nhỉ? 2:25 chiều. Thảo nào! Tôi đã ăn trưa đâu. Tôi mệt không phải vì già mà vì đói. Nhẩm lại đống công việc còn ngồn ngộn, tôi chậc lưỡi đứng dậy. Phải sống trước đã chứ chết rồi thì còn làm ăn gì.

‘Tôi đi ăn trưa chút nhé. Khi nào Kang nhỏ về, cô nói anh ấy thu xếp họp với tôi và Jun Ki khoảng 4:30 hôm nay,’ tôi dặn cô lễ tân trước khi bước ra ngoài. Giờ thì mọi người trong công ty đã quen với cái tên Kang nhỏ lắm rồi dù không ai hiểu tại sao tôi lại đặt nickname cho anh ta như thế.

Nhà hàng trong tòa nhà giờ này đã hết giờ phục vụ bữa trưa, chỉ còn bánh ngọt vậy nên tôi trở ra ngoài đường tìm tiệm nào đó có đồ mặn. Đang đứng đợi đèn xanh để sang đường, tôi thấy em ở phía bên kia, vừa đi tung tăng vừa nghếch mắt lên trời, môi thì dẩu lên huýt sáo. Chả ra dáng “business-woman” gì cả. Bỗng em dừng phắt lại, ngó sát vào cửa kính của một cửa hàng trên phố rồi vội vàng đẩy cửa bước vào. Khi tôi qua được bên đường thì em cũng bước ra khỏi cửa hàng đó, tay vung vẩy một cái túi giấy nhỏ xíu.

Tôi tiến đến lấy giọng trịnh thượng hỏi em: ‘Giờ này không làm việc mà đi loăng quoăng ngoài đường làm gì?’

‘Làm việc đấy chứ,’ em giơ chiếc túi giấy lên. ‘Em đang đi khảo sát thị trường để cập nhật tình hình tiêu dùng của thế giới.’

‘Thế xong chưa?’

‘Vừa xong rồi.’

‘Có phải về văn phòng luôn không? Nếu không cho anh nhờ chút.’

Em nhìn đồng hồ rồi lắc đầu. ‘Chưa phải về. Anh nhờ em việc gì?’

‘Đi theo anh.’



‘Anh nhờ em việc gì?’ tôi nhắc lại câu hỏi khi đứng tháo khăn quàng trong nhà hàng.

Philip ngồi xuống trước, vỗ vỗ tay sang chiếc ghế bên cạnh rồi đáp tỉnh bơ: ‘Nhờ em ngồi đây cùng anh để anh ăn trưa cho đỡ buồn,’

‘Hứ! Anh có biết một giờ làm việc của em giá trị bao nhiêu tiền không?’

‘Đáng giá một chiếc croissant và một tách trà.’

Nghe cũng được đấy chứ nhỉ. Tôi rất thích bánh sừng bò nhưng chưa thử ở quán này lần nào. Mà đằng nào tôi cũng có thứ đang muốn đưa cho Philip.



Em chống một tay lên cằm, một tay chỉnh cho tôi chiếc cổ áo sơ mi rồi hỏi: ‘Sao giờ anh mới ăn trưa?’

‘Chắc anh phải kiện một khách hàng ra tòa,’ tôi trả lời và ngoạm một miếng sandwitch.

‘Vì vấn đề gì?’ em hỏi tiếp và đẩy ly nước cam lại gần tôi. Lúc trước tôi đã định gọi một chai coke nhưng em nhắc tôi gọi nước cam cho “lành mạnh”.  Giờ còn biết nhắc cả tôi nữa đấy.

Tôi hút một ngụm nước cam cho trôi miếng sandwitch rồi thở dài nói: ‘Họ là một trong những khách hàng đầu tiên của công ty nên anh đã khá dễ dãi trong các điều khoản thanh toán với họ. Hơn nữa họ cũng là một bên do người quen giới thiệu. Lần đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến hợp đồng này thì họ nợ tiền 6 tháng nay rồi. Anh đã dùng cả dịch vụ đòi nợ nhưng không có kết quả.’

‘Em không rõ tòa bên này thế nào nhưng lúc trước em cũng đã đưa hai khách ở Australia ra tòa để đòi nợ và không ngờ thủ tục tố tụng lại tốn thời gian như vậy. Họ nợ anh nhiều không?’

‘Ảnh hưởng một chút đến thu chi của công ty. Anh cũng đã liên hệ với một số luật sư chuyên về lĩnh vực nợ xấu, chiều nay sẽ họp thêm với Kang nhỏ để quyết định.’

‘Anh cố gắng dự toán tất cả các chi phí liên quan và thời gian tiêu tốn cho việc kiện tụng trước khi quyết định nhé để sau này đỡ sốt ruột và bực mình. Em vẫn còn thấy sợ khi nghĩ đến những cãi vã qua lại, rồi tốn bao nhiêu thời gian cung cấp thông tin cho luật sư, dự tòa …’

‘Anh cũng thấy mệt vì chỉ muốn tập trung vào Pandora giờ lại phải nghĩ thêm cả việc này, nhưng không làm thì người ta sẽ coi thường mình, còn cả đối tác và các khách hàng khác nhìn vào nữa.’

‘Em phải nhắc Mr. Kang theo dõi bên anh chặt hơn mới được,’ em cười tít. ‘Mà sao họ không trả anh?’

‘Họ nói đang kẹt tiền rồi cứ lần lữa mãi. Mấy lần gửi cheque thanh toán nhưng thực tế tài khoản làm gì có tiền nên cheque bị trả lại.’

‘Giống bên em lúc trước rồi. Cái đó cũng ảnh hưởng đến credit record của anh với ngân hàng đấy nhé. Ngân hàng sẽ nhìn vào những cái cheque khống và nhận định rằng công việc kinh doanh của anh có rủi ro cao. Nếu sau này anh cần huy động vốn từ họ thì sẽ khó hơn đấy.’

‘Vậy nên anh mới bực mình và muốn làm cho ra nhẽ vì những công ty mới như của anh lại càng cần có credit tốt. Nhưng một luật sư anh vừa nói chuyện sáng nay lại khuyên rằng nếu anh biết chắc rằng khách hàng của mình đã rỗng túi, có kiện họ cũng không trả được thì tốt nhất không nên kiện cho đỡ mất thời gian và tiền bạc.’

‘Ông luật sư đó thực tế đấy. Ở Việt Nam có câu nói thế này “Nắm kẻ có tóc, không ai nắm kẻ trọc đầu”.’

Thật may là tôi lại quyết định đi ăn trưa và bắt cóc được em trên đường thế này. Lúc trước tôi cứ phân vân mãi không biết có nên kiện khách hàng đó hay không. Giờ thì đã thấy mọi thứ rõ ràng hơn để đưa ra quyết định cuối cùng. Bạn gái làm cùng nghề có lợi đấy chứ.

‘Tặng anh này,’ em đẩy chiếc túi giấy lúc trước về phía tôi.

‘Nhân dịp gì vậy?’ tôi đặt ly nước cam xuống, nhìn vào trong chiếc túi và thấy một hộp vuông màu xanh lá đậm.

‘Nhân dịp anh cần một chút may mắn.’

Nhưng tôi chưa kịp chạm vào chiếc túi thì em vội vàng giật lấy nó, móc ra tờ hóa đơn, vo tròn rồi rụt cổ, cười ngượng nghịu rồi mới đưa lại chiếc túi cho tôi.



Philip hào hứng mở chiếc hộp ra xem nhưng xem xong thì lại gãi đầu vẻ bối rối.

‘Nhưng anh đã có một cặp giống thế này rồi.’

Oh no! Lúc trước đang đi dạo phố tôi thấy đôi cafflink hình móng ngựa đẹp quá nên vội chạy vào mua cho Philip, nào ngờ Philip đã có chúng rồi. Vô duyên quá đi thôi.

But… wait a minute!

Tôi chau mày nhớ đến hộp cafflink ở nhà của Philip rồi bắn một cái lườm sang khuôn mặt đáng ngờ ở hướng đối diện.
‘Thứ nhất, một superman không bao giờ nói với bạn gái rằng mình đã có một món đồ ở nhà giống y chang như món quà cô ấy vừa tặng mình. Thứ hai, em nhớ rất rõ chiếc hộp nhung anh để cafflink ở nhà. Anh xếp mỗi hàng 8 cặp, có 3 hàng đã đầy và hàng thứ 4 mới có 3 cặp… và không có cặp nào hình móng ngựa cả.’

Philip ôm miệng để tránh phun ra ngụm nước cam vừa uống rồi đưa tay lên như định bẹo má tôi nhưng lập tức thụt tay lại, hắng giọng, ngồi thẳng người lên.



Tôi đang định bẹo má em thì thấy Kang nhỏ ủn cửa bước vào quán. Anh ta làm gì ở đây vào giờ này chứ nhỉ? Sao không ở văn phòng để chuẩn bị cho cuộc họp với tôi chiều nay? Chán đời hơn nữa là anh ta cũng đã nhìn thấy tôi và em, rồi nở một nụ cười rộng ngoác và tiến lại chào hỏi.

Bạn muốn một lời khuyên chân thành từ tôi không? Nếu câu trả lời là “Có” thì bạn hãy đọc tiếp đoạn dưới đây để rút kinh nghiệm. Nếu câu trả lời là “Không” thì bạn cũng nên đọc tiếp phần dưới đây để tham khảo.

Nếu vào một ngày đẹp trời nào đó hay xấu trời cũng vậy, bạn vô tình bắt gặp boss của bạn đang ngồi với bạn gái của boss thì điều tốt nhất bạn có thể làm cho boss của bạn lúc đó là hãy giả ngơ như không nhìn thấy hai người, hoặc nếu lỡ để họ biết bạn đã nhìn thấy rồi thì hãy chào hỏi ngắn gọn rồi nhanh chóng rời đi, trừ khi hai người đó năn nỉ bạn ở lại cùng họ.

Trợ lý của tôi lại còn hỏi xem anh ta có thể ngồi chung bàn với chúng tôi không. Nếu không vì bộ dạng tiều tụy của anh ta do phải chạy đôn đáo khắp nơi cho vụ kiện tụng sắp tới thì chắc tôi đã cho Kang nhỏ một đá vì làm gián đoạn bữa trưa vui vẻ của tôi rồi.

‘Được mà. Tôi cũng vừa bàn xong chuyện với boss của anh rồi,’ em trả lời Kang nhỏ rồi quay sang tôi giọng rất là trịnh trọng, ‘Nếu tuần sau có thêm thông tin gì thì anh cứ lên lịch họp với Mr. Kang nhé.’

Tôi đành gật đầu rồi vội lén đút chiếc hộp đựng cặp cafflink vào túi áo vest trong lúc Kang nhỏ đang mải nhìn theo em đi ra cửa. Tuy Kang nhỏ đã biết về em nhưng tôi vẫn muốn hạn chế tối đa việc tiết lộ chuyện riêng tư của mình nhằm tránh tai mắt của những tờ báo lá cải nhan nhản khắp nơi. Tốt nhất là cứ đề phòng.

‘Ô, cái đó…,’ Kang nhỏ chỉ chiếc ghế cạnh tôi. Tôi quay sang và thấy chiếc khăn quàng em vắt lên lưng ghế lúc trước. Lại thế rồi. Suốt ngày em bỏ quên khăn quàng thôi. Ngồi xuống đâu là quên luôn ở chỗ đó. Nếu không có tôi thì không biết đã mất khăn bao nhiêu lần rồi. Mà trời lạnh nhanh thật đấy. Đã mùa đông rồi. Mấy hôm trước em còn rủ tôi ra công viên gần nhà nhặt lá vàng để em đem về bỏ lên mấy cái khung ảnh thế mà tôi vừa đọc dự báo thấy nói tối nay sẽ có tuyết đầu mùa. Vậy là sắp đến chuyến du lịch vòng quanh thế giới của tôi và em rồi.




Ngồi vào đến trong xe rồi Philip vẫn nhăn nhó hỏi: ‘Thế một mình anh phải đi với cả đàn gà mái à?’

Tất nhiên rồi. Nếu không ai sẽ là người xách đồ đây? Jared phải làm công việc tư vấn. Shi Yeon vác bụng bầu. In Na có nhiệm vụ đi cạnh Shi Yeon để đỡ đần gì nếu cần. Còn tôi thì … bé xíu thế này.

Hôm nay chúng tôi đi shopping vì cuối năm nay tôi sẽ sang thăm gia đình Philip ở Mỹ và Philip sẽ sang Việt Nam gặp gia đình tôi nên phải chuẩn bị quà. Dù còn hơn một tháng nữa mới đến ngày khởi hành nhưng vì sắp tới tôi sẽ rất bận ở công ty do phải hoàn thành nhiều việc trước kỳ nghỉ dài nên giờ phải tranh thủ. Lúc đầu tôi chỉ định rủ In Na đi cùng cho vui vì thấy cô bé dạo này có vẻ buồn. Chuyện tình cảm với Seu Long vẫn không được gia đình chấp nhận. Bà Han bây giờ không thuê côn đồ chạy lung tung nữa sau khi bị chồng mắng cho một trận vì dám để người đến gây hấn với tôi và Philip. Ông Han vẫn còn gờm tôi sau vụ cổ phiếu năm ngoái và dù Philip chỉ là “một thằng nhóc con” ở đây nhưng ba của “thằng nhóc con” lại rất có uy tín trong cộng đồng Hàn kiều ở Mỹ trong khi Dong Wang lại có một số cổ đông quan trọng từ cộng đồng này. Bà Han thay đổi chiến lược bằng cách ngày đêm đi tìm người mai mối một đám môn đăng hậu đối cho In Na. Nhưng In Na nói với tôi rằng dù có chuyện tình cảm với Seu Long hay không thì cô bé cũng nhất định không chịu kết hôn với người mà mẹ mình chọn. “Em muốn sống như chị. Tự lựa chọn và tự chịu trách nhiệm.” Ông Han mà nghe thấy hẳn sẽ thù tôi lên gấp đôi vì dám gây ảnh hưởng xấu đến con gái của mình.

Quay lại kế hoạch đi shopping của tôi. Do In Na xin nghỉ một buổi cuối tuần nên Jared biết về chuyện đi shopping. Tôi có thể không rủ Jared đi ăn cùng, đi cắt tóc cùng, đi xem phim cùng, đi du lịch cùng nhưng nếu gạt bạn tôi khỏi chuyện shopping thì chắc chắn tôi phải nói chuyện với một bộ mặt lạnh lẽo cho đến tận lần shopping sau. Vậy nên Jared nghiễm nhiên chiếm một suất trong nhóm hôm nay. Đến tối qua, Shi Yeon gọi điện cho tôi kể chuyện bầu bí và nói muốn đi xem thêm đồ cho em bé. Thế là nhóm có thêm một người nữa.

Và dù tôi biết Philip ngại nhất mấy vụ mua sắm nhưng muốn trừng phạt bằng cách bắt đi cùng vì tội khi tôi bàn nên mua quà gì cho gia đình ở Mỹ thì Philip ngồi gãi đầu gãi tai một hồi lại hỏi ngược lại tôi “Hỏi Jared không được à? Hay anh gọi điện về hỏi thẳng mọi người thích gì để mua cho đúng?”. Thật là “hopeless”. Sau đấy thì tôi tự nhủ tốt nhất là tôi nên tự quyết vụ quà cáp cho gia đình mình luôn chứ có bàn với Philip may ra nhận được mấy sợi tóc bị vò đứt.

Tuy nhiên khi Philip đang tìm chỗ đỗ xe trước cửa quán Muse tôi lại nghĩ năm người đi cùng thì hơi dở. Đi chung một xe thì đông vì giờ Shi Yeon bụng bầu nên phải được ngồi thoải mái, mà đi thành hai xe lại bất tiện. Bốn người thì vừa gọn chỗ.

‘Thôi. Không cho anh đi cùng đâu. Chả hợp gu gì cả. Chán chết.’

Philip ngẩn mặt rồi hôn tôi chùn chụt khi hiểu ra là vừa được tha cho việc đi shopping và chẳng lâu sau lúc “đàn gà mái” chúng tôi lên xe để khởi hành thì mobile của In Na có tin nhắn từ Seu Long báo rằng cả hội đàn ông đang trên đường đến nhà Philip để tụ tập. Kinh không? Ai bảo phụ nữ mới thích đàn đúm chứ?

Đàn gà mái cũng chẳng vì việc Philip không đi cùng mà kém vui. Cả bọn đi ăn bánh ngọt ở một tiệm mà Jared giới thiệu, cùng rú lên khi Shi Yeon tiết lộ mình sẽ sinh đôi. Sau khi ngồi bán tán chán chê về chiếc bụng đã lùm lùm của Shi Yeon, chúng tôi quay ra lượn lờ ở khu bán đồ cho trẻ con. Nhưng vì chưa biết hai em bé của Shi Yeon là con trai hay con gái nên phần lớn thời gian là để Jared và In Na thi nhau suýt xoa những bộ quần áo bé xíu bằng hai bàn tay hay đứng ngẩn ngơ nhìn khu trưng bày đồ trang trí trong phòng. Cuối cùng Shi Yeon không mua gì, nhưng Jared lại mua một con thỏ bằng vải kẻ có đôi tai và đôi chân dài thõng thượt với đôi mắt là hai chiếc cúc áo có hai màu khác nhau.

‘Mua làm gì vậy?’ tôi thắc mắc.

‘Mua để dành,’ Jared nói và nháy mắt với con thỏ trước khi bỏ lại nó vào trong chiếc túi shopping.



Tự nhiên có hẳn cả ngày tự do tôi lập tức gọi điện cho “lũ gà trống” và hình như thằng nào cũng chỉ đợi có vậy để nhảy lên xe phi ngay đến nhà tôi. Riêng Min Soo cứ ậm ừ, không ra chiều đồng ý cũng không ra chiều từ chối. Chắc nó ngại bọn tôi lại hỏi nó chuyện gia đình. Min Soo sống ly thân với Suh Ah đã được hơn một tháng. Bạn tôi trông gầy rộc hẳn đi vì nhớ con. Cả hội tôi vẫn khuyên nó nên tìm cách hàn gắn gia đình và có vẻ chính Suh Ah cũng không muốn ly dị nên không thấy nói gì đến chuyện nộp đơn ra tòa. Khi biết Min Soo quyết định ly thân, bố mẹ nó kêu về ở cùng nhưng Min Soo vẫn giận bố mẹ vì đã cãi nhau với bên nhà Suh Ah nên nhất quyết không về, tôi rủ nó về tầng 19 nó từ chối, một vài thằng bạn khác trong hội cũng mời nhưng nó cũng nói không. Giờ thì Min Soo thuê một căn hộ nhỏ cách nhà không xa và mỗi tuần đón con gái về ở chung hai ngày.

‘Để tao qua bắt cóc nó,’ Seu Long xung phong trong khi tôi lại gọi điện một vòng để thống nhất với những thằng còn lại rằng hôm nay cấm không nói đến bất kỳ chủ để gì liên quan đến tình yêu, gia đình và con cái. Gà mái hay trứng cũng bị gạt khỏi danh sách. Mà không biết đàn gà mái kia giờ ở đâu rồi nhỉ?

‘Đã mua được gì chưa?’ Trong lúc hội bạn đang gọi đồ ăn trưa, tôi lén ra ngoài hành lang để hỏi thăm gà mái của mình vì cũng thấy chút tội lỗi.

‘Jared mua được một con thỏ.’

Oh dear! Bốn người, đi nửa ngày, mua được con thỏ. Tôi mà đi cùng chắc đã chết ngất vì sốt ruột rồi.

‘Shi Yeon hơi mệt nên vừa về trước rồi. Giờ bọn em bắt đầu đi mua quà.’

‘Có đủ thời gian không?’ tôi hỏi vì lại nghĩ đến con thỏ.

‘Jared và In Na đã giúp em lên danh sách rồi nên giờ chỉ đi mua thôi.’

‘Khi nào em muốn về thì gọi anh nhé.’

‘Khi nào thì anh muốn em về?’

Sao nghe giọng như có vẻ đã biết tôi đang tụ tập bạn bè thế nhỉ? Nhưng sao mà em biết được chứ? Kiểu này chỉ có thằng Seu Long đi xí xớn với In Na đây mà. Phải bẻ cổ thằng này mới được, không biết khi nào là phải kín mồm, kín miệng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 10:02:30 | Chỉ xem của tác giả
Colour 13 - Be prepared! (Part 2)

Vì biết Philip mời bạn đến nhà nên tôi chẳng vội vàng gì, đủng đỉnh đi shopping với Jared và In Na đến tận chiều tối. Về đến Muse, cả tôi và In Na cùng ngồi luôn xuống ghế để thở trong khi Jared vẫn thao thao bất tuyệt về thứ đồ này mua được rẻ, thứ đồ kia sẽ không có cái thứ hai, rồi thì tôi nên gói quà cho mẹ Philip kiểu này, gói cho mẹ tôi thì nên kiểu kia và phải nhớ giữ tất cả các hóa đơn để khi sân bay còn kiểm tra xem thứ nào được hoàn thuế.

Chịu được thêm vài phút nữa thì tôi phải kêu lên “No more shopping talk!” vì thấy ong hết cả đầu.

‘Then let’s practice,’ Jared nói rồi chạy ra ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay trước ngực nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. In Na đang pha mấy tách trà cũng ngừng tay, đứng xem chúng tôi từ sau quầy bar.

‘For what?’

Jared giơ hai tay lên trời vẻ thất vọng tột độ. ‘What else but your trip to America? Be prepared!’

Chuẩn bị gì nữa chứ? Quà thì hôm nay mua xong rồi. Tôi và Philip cũng đã tính thử hành lý. Sẽ hơi nhiều một chút do ngoài quà cáp còn quần áo cho cả mùa đông và mùa hè vì chúng tôi sẽ bay theo một đường dích dắc từ bắc bán cầu xuống nam bán cầu rồi lại lên bắc bán cầu. Nhưng chuyện đó tôi chả sợ vì có “Superman” đi cùng rồi. Mọi chuyện ở văn phòng cũng đã được lên kế hoạch tỉ mỉ nên không có gì phải lo.

‘Thứ duy nhất tớ thấy cần chuẩn bị thật nhiều là túi nôn. Từ đây đến Artlington hết 24 tiếng nên không biết sẽ cần bao nhiêu cái nhỉ? Chắc tớ sẽ không ngồi cạnh Philip đâu. Xấu hổ chết đi được. Ai lại -’

‘Unnie,’ In Na ngắt lời tôi, ‘Bác sĩ chỗ em có đơn thuốc chống say tốt lắm. Em thấy rất nhiều người khen. Chị muốn thử không?’

Tôi nghe mà vừa mừng vừa không dám tin. Trước đây tôi đã thử đủ thứ thuốc chống say nhưng chẳng có loại nào có tác dụng. Mới nhìn thấy cái máy bay là đầu tôi đã thấy biêng biêng và lên được trên máy bay thì chỉ còn thoi thóp thở. Thế nên tuy cũng hóng đến ngày sang thăm gia đình Philip nhưng cứ nghĩ đến chuyến bay dài dằng dặc là tôi lại rùng mình, lo không biết mình có sống nổi đến khi tiếp đất không hay nhà Philip phải thuê sẵn xe cứu thương để chở tôi thẳng từ máy bay vào bệnh viện.

Mà đâu chỉ ở Mỹ không thôi đâu. Qua Năm mới chúng tôi sẽ bay sang Australia hai tuần rồi tiếp đến là thăm Việt Nam vào dịp Tết. Tổng cộng là 16 lần cất cánh và hạ cánh. Ước gì tôi có não của loài chim, chả lo quái gì say máy bay hết hoặc làm được cái trò độn thổ như trong Harry Potter cũng tiện, èo một cái là tới.

‘Để em nói bác ấy chuẩn bị đủ liều cho chị,’ In Na hứa sau khi nghe lịch trình của tôi.

‘Em cứ nói bác ấy chuẩn bị dư ra.’

‘Hey! Hey! Hey!,’ Jared kêu lên. ‘We are going off track. Back to the main topic.’

‘I’m preparing for the trip!’ tôi cũng kêu lên.

‘All those stuff can be done in one day. We have something which is a lot more important than your physical condition.’

‘Well, if I die by the time I get there, what else is important?’

‘You won’t. Believe me. Philip’s love will keep you alive all the way to Arlington. But if you don’t prepare for the test, you will die there.’

‘What test?’ tôi hỏi rồi thở dài khi hiểu ra điều cậu bạn ám chỉ. ‘Jared! Cậu quên In Na đã nói gì rồi à? Mẹ Philip rất tốt.’

‘Và tớ cũng không có nói mẹ của Philip không tốt. Nhưng In Na chỉ là bạn, còn cậu là bạn gái. Hoàn toàn khác biệt. Bất kỳ người mẹ nào cũng muốn biết chắc chắn rằng người con gái đó đảm đang, chung thủy, yêu thương con trai mình hết lòng nhưng lại không được khiến con trai mình quên mất mẹ và vẫn phải coi mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời anh ta. Ngoài ra, cô ấy -’

‘Ok. Ok. Test me!’ Tôi đầu hàng vì muốn sớm được yên thân.

‘Just for your own benefit,’ Jared ngúng nguẩy nói rồi ngồi thẳng người, gẩy gẩy tóc mai và đặt nhẹ hai tay lên đùi. ‘First question: When will you retire?’

Tôi há mồm, trợn mắt.

‘Failed,’ Jared vẩy ngón trỏ vào mặt tôi. ‘Remember I’m your mother-in-law. If you don’t get my question, you shouldn’t stare at me like that but should politely say “Pardon!”.’

‘Jared?’

‘Iz?’

‘Could you stop calling Philip’s mom my mother-in-law? We have no plan to get married so that title sounds …’, tôi dừng lại để chọn một từ mô tả cảm giác ngượng ngùng và gượng gạo.

‘You don’t plan to get married now but will be… One day.’

In Na ôm miệng cười rồi vội làm mặt nghiêm khi thấy Jared quay lại sau lườm.

‘Nhưng sao mẹ Philip lại muốn biết khi nào tớ nghỉ hưu?’

‘Nghỉ hưu ở đây không phải là đợi đến khi cậu 55 tuổi mà là khi nào thì cậu sẽ sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp để toàn tâm chăm lo cho cuộc sống gia đình.’

‘Nhưng hai chị của Philip vừa kinh doanh vừa lấy chồng và sinh con, có ai chết đâu?’

‘Ok. Lý do có cơ sở rõ ràng nên chấp nhận được. Tuy nhiên cậu nên cắt phần “có ai chết đâu” khỏi câu trả lời của mình. Again. You are talking to your… future mother-in-law.’

In Na lại ôm miệng cười còn tôi thầm trách sao Philip vẫn chưa đến đón mình về.

‘Next question: When are you going to get married?’

Vừa nói ở trên rồi thôi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Jared, tôi đành nhắc lại: ‘No plan… yo.’

Failed again.’ Jared lại vẩy ngón trỏ vào mặt tôi.

Dùng hẳn kính ngữ rồi còn “failed” gì nữa?

‘You should say “Philip and I are discussing and when the date is set, you will be the first one to know.”. Next question: How many kids do you want to have?’

Tôi thấy In Na không cười nữa mà lần này lại có vẻ muốn nghe câu trả lời của tôi. Well! Thỉnh thoảng cả tôi và Philip có nói chuyện với nhau về đám cưới, đùa cợt có, nửa đùa nửa thật có, nghiêm túc có nhưng chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề con cái hết. Tôi chẳng sợ chuyện sinh đẻ. Tuy trông rất đau đớn và mệt nhọc nhưng tôi tin người khác làm được thì mình cũng làm được.

Sáng nay khi nhìn Shi Yeon rạng ngời hạnh phúc khi nói về việc sinh đôi rồi thình thoảng cúi xuống dịu dàng xoa chiếc bụng bầu, tôi cũng đã hỏi bản thân vì sao mình chưa nghĩ đến chuyện có con với Philip. Bạn yêu một ai đó, rồi bước tiếp theo là muốn kết hôn với người đó, rồi bước tiếp theo nữa là muốn có con với người đó. Công thức rõ ràng. Không cần phải suy nghĩ nhiều. Cứ thế làm theo. Tuy quan điểm cá nhân của tôi là con cái không phải là một phần bắt buộc của hôn nhân nhưng ít nhất tôi cũng nên có chút khao khát chứ nhỉ, còn có được hay không thì là chuyện khác. Hãy thử nghĩ xem một phần của tôi và một phần của Philip kết hợp lại để tạo ra một con người có tâm hồn, có cảm xúc. Chưa có bất kỳ một sản phẩm nào khác mà con người đã từng tạo ra lại hoàn hảo hơn thế, đặc biệt hơn thế, tuyệt vời hơn thế.

Nhưng có nhất thiết cứ hai người yêu nhau thì phải có con với nhau không?

Trâm Anh, bạn tôi, và chồng của mình quyết định không sinh con. Họ còn gia nhập hẳn câu lạc bộ “I’m not kidding” ở Melbourne. “Kidding” là từ chơi chữ, vừa có nghĩa là “tôi không nói đùa”, vừa có nghĩa là “tôi không sinh con”. Vợ chồng bạn tôi không thích có con không phải vì họ ghét trẻ con mà vì họ cho rằng có nhiều cách khác khiến cho thế giới này tốt đẹp hơn chứ không riêng gì việc gia tăng thêm một vài nhân khẩu trong khi trái đất đã có đủ người rồi và vẫn còn hàng triệu con người đang bị bỏ đói. Thế là thay vì sinh con, hai người họ làm việc cần cù 8 tháng trong năm và dành ra 4 tháng còn lại kết hợp đi du lịch với làm từ thiện. Và họ hạnh phúc.

‘Next question.’ Cuối cùng tôi xua tay vì thực sự không biết câu trả lời.

‘Failed. Failed. Failed,’ Jared kêu lên như một con gà mái phát hiện ra quả trứng mình ấp ủ bấy lâu bị ung còn tôi mừng húm vì thấy Philip đẩy cửa bước vào. Nhưng tôi chưa kịp gom đống quà mới mua để đi về thì Jared đã chạy ra lôi tuột Philip lên gác làm Philip ngơ ngác ngoái lại sau nhìn tôi như muốn hỏi có chuyện gì khiến tôi chỉ biết đứng nhăn nhó, lắc đầu.

‘Mẹ Seu Long có hỏi em mấy chuyện đấy không?’ tôi hỏi In Na sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng khách trên gác đóng lại.

‘Dạ có.’

Miệng tôi lại há ra vì ngạc nhiên. Vậy Jared nói đúng à? Mẹ Philip sẽ hỏi tôi tất cả những thứ đó sao?

‘Nhưng mẹ anh ấy không hỏi thẳng giống như Jared đâu. Em nghĩ mẹ anh Philip sẽ còn tế nhị hơn nữa.’

Như thế nghĩa là sẽ vẫn hỏi. Và như thế nghĩa là tôi sẽ vẫn phải trả lời. Nhưng tôi phải trả lời như thế nào cơ chứ? Ối trời ơi, đau đầu quá!



‘When do you want to get married?’

‘I don’t know.’

‘How many kids do you want to have?’

‘I don’t know.’

‘Philip?’

‘Jared?’

‘Do you love my friend?’

‘Yes!’

‘Then why don’t you know the answers?’

‘I … don’t know.’

‘Hmmm. Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi hết nhưng anh đã bao giờ tự hỏi bố mẹ Izzy sẽ nghĩ gì khi nghe anh trả lời vậy không?’

Câu hỏi cuối cùng của Jared khiến tôi xây xẩm mặt mày. Khi lên kế hoạch cùng em về Việt Nam thăm gia đình, tôi chỉ nghĩ nó cũng giống như dịp Giáng Sinh em sang thăm ba mẹ tôi vậy, chỉ là một kỳ nghỉ để tôi và em có cơ hội làm quen và vui vẻ với hai gia đình. Có khi nào riêng mình tôi cho rằng mọi sự đơn giản như thế? Tôi và em đã đồng ý với nhau rằng sẽ không vội vàng chuyện đám cưới. Nhưng đấy là tôi và em. Còn gia đình tôi? Ở nhà chưa ai thúc giục tôi những chuyện này nhưng mỗi lần tôi gọi điện về nhà mọi người đều hỏi thăm về em giống như tôi hỏi thăm mẹ về ba, hỏi thăm ba về mẹ, hỏi thăm hai chị về hai ông anh rể. Tuy chưa ai ngoài ba đã gặp em nhưng chẳng còn ai nghi ngờ về tình cảm của chúng tôi nữa. Còn gia đình em? Biết đâu gia đình em đã muốn em kết hôn rồi thì sao? Nhưng tôi và em đâu đã yêu nhau lâu la gì đâu. Tình cảm của chúng tôi cũng chẳng phải loại sét đánh hay điện giật để tăng tốc vù vù. Đám cưới còn chưa biết ngày thì làm sao tôi biết mình muốn có bao nhiêu đứa con chứ?

Vậy tôi phải trả lời thế nào nếu bố mẹ em hỏi tôi những câu Jared vừa hỏi? “Cháu yêu con gái bác nhưng không có kế hoạch kết hôn và sinh con.”? Tuyệt! Nghe y như lời của một tay chơi chuyên nghiệp vậy.



Tuy trông Jared không hài lòng chút nào nhưng khi Philip bước xuống cầu thang và nhìn thấy tôi thì giật mình y như là nhìn thấy cua bốn càng vậy. Không những thế, trên đường lái xe về nhà Philip cũng ngồi im, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang tôi nhưng muốn thăm dò. Tôi tự nhủ nhất định mình sẽ không là người khơi gợi chủ để nhạy cảm này trước nên cố tình quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, giả vờ ngắm nghía trời đất, nhưng rồi cũng chỉ tránh được đến hết hai phần ba quãng đường khi Philip hắng giọng.  

‘Bố mẹ em không nói được tiếng Anh nên sẽ không hỏi gì anh đâu,’ tôi chặn luôn và suýt phì cười khi thấy Philip khẽ thở ra nhẹ nhõm.

‘Nhưng nếu bố mẹ em hỏi em thì sao?’

Vậy là cũng biết lo lắng cho tôi đấy chứ.

‘Em sẽ tìm cách đánh lạc hướng.’

‘Bằng cách nào?’

Tôi nhăn mặt. ‘Chưa biết. Lúc đấy chắc sẽ có cách.’

Chúng tôi lại ngồi yên lặng cho đến khi Philip hoảng hốt kêu lên: ‘But my parents speak English.’

Tôi vò đầu, bứt tai. ‘I hate Jared. Why does he do this to us?’




Tôi trở mình tỉnh giấc và không thấy em đâu cả. Chắc mẩm em lại dậy để uống chocolate hay ăn gì đó, tôi ngủ tiếp. Khi tôi tỉnh giấc lần hai thì em vẫn chưa quay lại giường. Thảo nào tôi cứ thấy bên trái mình lành lạnh. Giỏng tai lên nghe ngóng thấy căn nhà lặng phắc, tôi nhìn đồng hồ rồi ngồi dậy, khoác chăn đi tìm.

Em đang ngồi ngoài phòng khách, co ro trên chiếc sofa, ôm gối dựa, xem TV nhưng không bật tiếng. Không có cốc chocolate hay bánh trái nào trên bàn hết. Thấy tôi, em mỉm cười bối rối nhưng vẫn ngồi im. Tôi ngồi xuống cạnh, gói kín cả mình và em trong chăn.

‘Nửa đêm xem hổ báo hấp dẫn hơn ôm anh à?’ tôi hỏi khi thấy trên màn hình là một phim tài liệu về cuộc sống hoang dã ở rừng Amazon của kênh Discovery.

‘Tại anh ngáy to quá.’

‘Đừng có đổ oan cho người khác thế. Anh biết âm mưu của em rồi. Em cố tình ngồi đây để bị cảm lạnh. Ốm rồi khỏi phải đi đâu.’

Em buồn rầu nhìn lên tôi. ‘Em rất muốn gặp gia đình anh. Thật đấy.’

‘Anh cũng rất muốn gặp gia đình em.’

‘Hay chúng mình cứ nói đại một mốc thời gian nào đấy.’

‘Theo em nên nói khi nào?’

‘Ờ thì … ví dụ như… khi bụng anh phệ ra và mặt em đầy nếp nhăn.’

‘Nghe được đấy vì bụng anh sẽ không bao giờ phệ ra và mặt em giờ vẫn chưa có nếp nhăn nào.’

Em cười khúc khích nhưng ngay giây sau trông ủ rũ trở lại. Tôi cũng biết những câu bông đùa thế này chẳng áp dụng vào thực tế được.

‘Hai năm nữa. Em thấy hai năm nữa thế nào? Không quá sớm để mọi người thúc giục cũng không quá lâu để mọi người nghi ngờ.’

Em cắn môi nghĩ ngợi rồi gật đầu.

‘Vậy thống nhất thế nhé. Anh và em phải nói giống nhau. Không được một người nói hai năm, một người nói ba năm đâu đấy.’

‘Thế còn chuyện bao nhiêu đứa con?’ em hỏi.

‘Hai đứa. Một trai, một gái.’

‘Sao lại phải một trai, một gái?’

‘Vì anh thấy ai cũng ước thế.’

‘Ok. Hai năm nữa cưới. Hai đứa con. Cái gì cũng hai. Dễ rồi.’

Tìm xong câu trả lời cho vấn đề nan giải, cả tôi và em cùng thở phù rồi ôm chặt lấy nhau ngồi xem TV không tiếng.

‘Ngủ rồi à?’ tôi hỏi khi thấy em nằm im trong lòng mình.

‘Chưa.’ Tiếng trả lời của em trong đêm vắng giống như một tiếng thở dài.

‘Nếu hai đứa ít quá thì mình tăng lên thành hai trai, hai gái cũng được. Em chỉ cần sinh đôi hai lần là được. Vẫn là hai,’ tôi đùa.
Em không nói gì và tôi biết em không vui. Tôi cũng không thấy vui và tôi cũng biết tại sao tôi không vui.



Có câu trả lời rồi mà tôi chẳng thấy thoải mái chút nào. Hẳn là vì đó không phải là câu trả lời chân thật của tôi. “I don’t know” có phải là một câu trả lời không nhỉ? Tại sao không? Nếu như tôi thực sự không biết khi nào mình muốn kết hôn và sinh con thì tại sao lại phải giả vờ như đã biết rõ? Đâu phải tôi đang cần thể hiện bản lĩnh trước đối thủ cạnh tranh đâu? Những chuyện này cũng chẳng phải là một cuộc đấu thầu để cần có ngày hoàn thành chính xác. Đây là những người thân của tôi và Philip cơ mà. Tại sao tôi lại không thể thành thật với những người thân của mình chứ?

Giờ đây tất cả những gì tôi muốn là sống trên tầng 19 cùng Philip. Chỉ mình tôi và Philip thôi. Khuôn mặt, giọng nói, tiếng cười của Philip vẫn khiến tôi thấy xốn xang. Và chỉ cần nghĩ đến việc Philip đang yêu mình, tim tôi run lên vì hạnh phúc. Có thể rồi tình cảm này sẽ mất đi hay giảm dần nhưng cũng có thể sẽ kéo dài mãi. Đến khi nào nó còn ở đây tôi vẫn muốn tận hưởng cảm giác này – cảm giác yêu say đắm và tự do với sự ràng buộc duy nhất là sự tự nguyện của chính tôi và người tôi yêu.



Tôi không biết khi nào thì nên làm đám cưới và chẳng biết mình muốn có bao nhiêu đứa con. Bạn có nghĩ rằng tôi là loại đàn ông vô tâm không? Chẳng phải nhìn thấy chuyện của Min Soo và Suh Ah mà tôi trở nên sợ chết khiếp cuộc sống vợ chồng vì trên thực tế tôi còn nhìn thấy vô số những cuộc hôn nhân tốt đẹp khác. Nhưng từ trước đến nay hôn nhân đối với tôi chưa bao giờ là sự mong mỏi hay một kế hoạch cần phải thực hiện. Vậy nên ngay cả khi đã tìm được một nửa của mình thì điều mà tôi muốn nhất bây giờ là được ở trong thế giới này càng lâu càng tốt. Thế giới của riêng tôi và em trên tầng 19. Ở trên đây, tôi và em có thể tha hồ trêu chọc hay cãi cọ với nhau mà không sợ ai đánh giá, có thể thức khuya, dậy muộn mà không ngại có người phải đợi chờ, có thể ôm nhau, hôn nhau, ái ân với nhau bất kỳ khi nào mà không sợ có ai khác nhòm ngó. Tôi muốn cùng em sống trọn vẹn cho đam mê của mình dù chẳng biết nó sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng nếu như chẳng có gì là vĩnh cửu thì tại sao tôi lại không hưởng thụ tình yêu này khi nó còn đầy đặn chứ? Tại sao tôi phải cắt ngắn những ngày tháng tốt đẹp này để bắt đầu một cuộc hôn nhân cho giống với những người khác? Con cái cũng không phải thứ đồ dùng trong nhà, khi nào thích thì lôi ra trưng, không thích thì cất đi hay cho người khác.

Có thể ai đó sẽ nói rằng tôi ích kỷ nhưng tôi không muốn làm đám cưới và có con để khiến cha mẹ an tâm hoặc để mọi người khỏi nói ra nói vào. Tôi không tin sự ràng buộc sẽ khiến con người ta hạnh phúc hơn và thật không công bằng cho những đứa trẻ được sinh ra chỉ để làm vừa lòng người khác.



‘Anh thấy tốt nhất mình cứ nói thật.’

‘Nói như thế nào?’

‘Đây là tình cảm của anh và em, là cuộc sống của anh và em, và chúng ta sẽ không ép buộc bản thân làm bất kỳ việc gì chỉ vì sự thúc ép từ những người khác. Nếu anh và em chưa sẵn sàng – Không. Chính xác là nếu anh và em chưa muốn, chưa cần một đám cưới hay những đứa con thì chúng ta không cần phải giả vờ rằng chúng ta đã có kế hoạch cho những việc đó.’

‘Em đang rất hài lòng với những gì mình có… rất hài lòng.’

‘Anh cũng thế. Tuy nhiên có một điều em cần biết trước…’

‘Sẽ bị nghe mắng à?’

‘Cũng có thể, nhưng ý anh là sau này nếu có hối hận, chúng ta sẽ không có ai để đổ lỗi hết.’

‘Ừm. Em có thể tưởng tượng ra lúc đấy Jared sẽ nói gì. “Failed. Failed. Failed.”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách