Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: I_shine
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Truyện dài] [Truyện dài | MA] Bánh xe sắc màu - Colour wheel | I_shine | Bonus Colour - Complet

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2011 08:20:31 | Chỉ xem của tác giả
Colour 4 - King and Queen of Floor 19 (Part 2)

Biết thế lúc trước tôi mời em về ở cùng. Tôi cứ tưởng mình sống đơn giản thế mà đến chuyến xe thứ 3 mới thấy hết đồ.
Biết thế lúc trước nữa tôi đừng dọn khỏi tầng 19 để bây giờ chỉ phải đi chở cái đệm với mấy thứ đồ linh tinh của em là xong.
Chuyển hết đống đồ đạc xong, lại còn phải dọn nhà cho sạch để còn trả cho chủ cũ rồi tiếp đó là lau chùi căn hộ 1901. Nhưng căn hộ 1901 chắc chả phải làm gì giống như lần tôi dọn vào 1902.

Chính ra tôi cũng không định tự dọn nhà thế này đâu vì ngay từ đầu em đã gợi ý dùng dịch vụ chuyển nhà. Nhưng sau khi gọi điện một vòng tôi phát hiện ra phí dịch vụ không hề rẻ tí nào. Nếu là khi trước thì hẳn tôi đã chặc lưỡi đồng ý rồi nhưng từ khi lập công ty tự nhiên tôi đâm ra hay cân nhắc mỗi khi chi những khoản kha khá. Chẳng gì cũng là gần một tháng lương cho một nhân viên của tôi. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình có mấy thằng bạn khỏe như voi, lợi dụng chúng nó một chút tự nhiên lại tiết kiệm được một món để cuối tháng đi chiêu đãi mọi người trong văn phòng. Tôi cũng đang muốn cho các nhân viên của mình ăn chơi một bữa vui vẻ vì dạo này công việc bận rộn triền miên, ai cũng phải gồng mình hết sức.

‘Sau này em có chuyển khỏi tầng 19 anh cũng mặc em đấy. Anh sẽ không đi đâu nữa hết,’ tôi vừa chùi mồ hôi trán vừa nói với em.

‘Em đâu có bắt anh chuyển về cùng đâu? Anh còn đưa ra cả đống điều kiện nữa,’ em ngúng nguẩy nói rồi lôi xềnh xệch cái máy hút bụi vào trong buồng ngủ giờ đã trống trơn. Bạn thấy tôi nói đúng không? Vẫn còn thù tôi đấy. Nhưng em không thể nuốt lời hứa được. Tối nay là của tôi!



‘Quán của anh dạo này bán hàng tốt chứ?’ Min Soo hỏi thăm Jared khi hai người đang khệ nệ bê chiếc kệ TV của nhà Philip ra xe. Hôm nay Min Soo mượn đâu được một chiếc xe bán tải để chở đồ cho bạn. Tôi đã gợi ý thuê bên dịch vụ cho mọi người đỡ vất vả. Philip lúc đầu cũng đồng ý thế nhưng rồi sau lại đổi ý và nói là có bạn bè để làm gì rồi kéo Min Soo, Jang Hyuk và Seu Long đến đây hôm nay. In Na tất nhiên là không chịu đứng ngoài rồi và Jared gọi tôi là bạn thân nhất mà.

‘Thất thu nặng nề vì toàn phải đi làm việc công ích,’ Jared vừa thở hổn hển vừa trả lời còn In Na che miệng cười.

‘Cuối tuần trước em và Jared vừa đi phụ giúp Max chụp ảnh cưới cho chị Shi Yeon đấy,’ lúc sau In Na khoe với tôi. ‘Chị ấy xinh đẹp thật đấy. Em nghĩ người mẫu cũng chẳng thể đẹp hơn được.’

‘Chú rể thế nào?’ tôi hỏi.

‘Chú rể cũng đẹp trai. Cả hai anh chị rất xứng đôi. Max nói phải mất vài tuần để lựa ảnh và chỉnh sửa nhưng em chỉ nhìn ảnh vừa chụp xong thôi đã thấy đẹp tuyệt rồi. ’

‘Đẹp đến mức khiến In Na ssi cũng muốn lấy chồng đúng không?’ Jang Hyuk đi ngang qua xen vào trêu.

Tôi thấy Seu Long đang nâng một thùng sách lên để đưa cho Philip xếp vào trong thùng xe thì dừng lại nửa chừng, giương mắt nhìn sang In Na nhưng In Na không trả lời Min Soo, mà lại e thẹn lắc đầu rồi đi vào trong nhà.

‘Tao cúi gãy lưng rồi thằng kia,’ Philip giục bạn. Seu Long uể oải nâng thùng sách lên, trông thất vọng thấy rõ. Còn tôi cũng vội vàng đi vào trong nhà trước khi Min Soo có cơ hội tìm kiếm một mục tiêu khác cho câu hỏi của mình.

Thế là Shi Yeon đã sắp làm đám cưới rồi đấy. Thiệp mời đã được phát cho cả nhóm với lời nhắn nhủ là không ai được vắng mặt. Chúng tôi vẫn chưa được gặp mặt chú rể lần nào dù mấy lần gợi ý đi ăn tối cùng nhưng chỉ thấy Shi Yeon ngại ngùng giải thích là chồng sắp cưới rất ít khi ở Seoul do dành phần lớn thời gian đi khắp nơi để tìm cảm hứng sáng tác. Tôi nhìn ảnh thấy cũng sáng láng, còn Philip liếc qua rồi nhún vai tỏ vẻ không ưa và chê trách rằng đàn ông gì mà sắp cưới đến nơi lại không buồn gặp gỡ bạn của vợ một lần, không cần biết những người xung quanh vợ mình là tốt hay xấu. Nhưng tôi thấy Shi Yeon kể đủ thứ tốt về anh ta đấy chứ. Có thể nhà văn, nhà thơ thì hơi lập dị chút. Mà tất nhiên Shi Yeon thấy anh ta tốt rồi, nếu không thì đồng ý làm đám cưới làm gì?  

Sau khi Shi Yeon về, tôi và Philip ngồi im lặng nhìn tấm thiệp cưới rồi nhìn nhau rồi lại nhìn tấm thiệp cưới. Thú thật là sự hào hứng của Shi Yeon mỗi lần nói về đám cưới cũng lây sang tôi một chút. Tự nhiên tôi cũng muốn đi thử váy cưới, muốn được Philip dắt tay mình đi lang thang trong thành phố với Max theo sau đó không xa để chụp hình, muốn lên Internet tìm nơi hưởng tuần trăng mật. Nhưng chẳng nhẽ vì muốn mấy thứ đó mà kết hôn?

Cuối cùng Philip đứng dậy trước và hỏi tôi có muốn giúp đóng thùng đống sách của mình không. Tôi tự nhủ người này đến ở chung nhà với mình còn chưa muốn, nói gì đến đám cưới lúc này.




Tôi ngán ngẩm nhìn lên chiếc tủ bếp trên đầu, vẫn còn cả dãy hộc tủ nữa phải lau. Thằng cha nào thiết kế cái tủ bếp này thật kém hiểu biết. Tại sao lại phải chia ra hộc to, hộc nhỏ, tầng nọ, tầng kia? Sao không vứt quách mấy cái vách ngăn này đi để tôi chỉ phải lia vài nhát là xong, khỏi phải khổ sở thò tay vào lau chùi từng ngóc ngách? Hắn ta phải biết rằng phụ nữ là người dùng tủ bếp, nhưng đàn ông đôi khi phải là người lau chùi thế nên phải thiết kế ra cái gì phù hợp với cả hai giới chứ.

‘Không lau nữa’ tôi kêu lên rồi vứt bịch cái khăn lau xuống mặt bếp, đi ra chỗ bàn ăn rót một cốc nước đầy và uống liền một hơn cạn sạch.

‘Sao thế?’ em hỏi.

‘Chán lắm rồi,’ tôi lắc đầu trả lời.

‘Nếu anh đói rồi thì gọi pizza.’

‘Chưa đói mà là chán.’

‘Vậy ngồi nghỉ một lúc cho đỡ chán rồi lau tiếp,’ em nói rồi lại mất hút sau kệ bếp.

Sao em lại có thể say mê dọn dẹp từ sáng đến tối như thế nhỉ? Vừa hút bụi chán chê ở nhà cũ rồi sang đây tôi lại thấy em lao vào lau hết một vòng cửa kính, chùi thêm mấy cái khung cửa sổ, xong lại lom khom đi quanh nhà cọ cả những thanh gỗ trang trí dưới chân tường, giờ thì đang tẩn mẩn làm gì đó với mấy cái ngăn kéo dưới dàn bếp. Đâu phải nhà bỏ hoang đâu mà phải chùi kỹ thế? Mấy người thợ vừa sửa sang lại nên trong nhà vẫn còn mùi sơn mới và mùi nước đánh bóng sàn nhà, đồ đạc thì cũng vừa chuyển từ nhà tôi sang. Thế mà em vẫn bắt tôi lau hết lại đống đồ đạc của mình và cả dãy tủ bếp dở hơi này cứ như là tôi sẽ làm bếp trưởng ở đây vậy.



‘Ủa, sao anh không nghỉ đi?’ tôi hỏi khi thấy Philip trở lại bếp, nhặt chiếc khăn lau và lừ đừ leo lên ghế.

‘Em cứ làm như thế thì anh làm sao mà ngồi nghỉ được chứ?’ Philip hỏi lại vẻ hậm hực.

‘Hì, thương em vậy à?’ tôi trêu.

Philip không thèm đáp, chỉ hừ một tiếng rồi quay lại với dãy tủ bếp của mình. Suốt một buổi sáng khuân vác tích cực thêm nửa buổi chiều  cả hội bạn của Philip cùng Jared, In Na và tôi mới kê được hết mọi đồ đạc lớn của Philip vào đúng vị trí, còn tất cả những hộp carton vẫn vứt lung tung giữa nhà. Tôi và Philip hút bụi và dọn sách rác bên nhà cũ của Philip xong lại lập tức trở về đây. Đúng ra chúng tôi đã lên kế hoạch dọn từ hôm qua để san công việc thành 2 ngày cho đỡ mệt nhưng Philip lại phải đi làm cả thứ bảy nên cuối cùng chỉ còn đúng một ngày. Đấy là chưa kể đến bên nhà tôi thì vì toàn mua đồ mới nên vẫn để nguyên chưa khui cả hộp, chưa bóc cả nilon. Mà cũng chưa cần vì tối nay tôi cũng đâu có được ngủ ở nhà đâu? Bạn đã bao giờ chỉ ở cách nhà mình một bước chân mà không được về chưa? Khổ thế đấy.

Philip lại vứt chiếc khăn lau xuống. ‘Hôm nay nghỉ ở đây thôi. Tuần sau làm tiếp. Còn ở đây lâu dài mà.’

‘Cố chút đi. Tốt nhất là nên làm luôn chứ để đến tuần sau là chẳng muốn làm nữa,’ tôi nói vì sau nhiều lần chuyển nhà tôi đã kinh nghiệm đầy mình. Ngày đầu tiên về nhà mới bao giờ cũng hào hứng, ngày thứ 2 thức dậy, mình mẩy mỏi mệt vì khiêng vác đã thấy kém phấn khởi đi một chút, và sau 7 ngày thì ngán đến tận mang tai.

‘Kệ. Anh quyết định rồi. Đây là nhà anh. Bẩn cũng được.’



Em đứng vụt dậy, hai tay chống nạnh, môi bắt đầu cong lên.

‘Nhưng em cũng sẽ nấu nướng ở đây, ăn ở kia, ngồi ngoài phòng khách và ngủ trên giường của anh, thế nên mọi thứ đều phải sạch sẽ.’

Tôi biết mình lại há miệng mắc quai đành quay ra cãi cùn: ‘Nhưng anh thấy sạch lắm rồi.’

‘Coi cái khăn đen xì thế kia mà cũng nói là sạch được,’ em trách tôi rồi khoát tay, ‘Mà em đã nói rồi, anh chán thì cứ nghỉ đi, em thích lau chùi kệ em.’

‘Anh kệ em thật đấy. Anh nghỉ đây,’ tôi quyết định đình công nên nhảy khỏi ghế, tháo găng tay và đi ra khỏi bếp.



Mới lau được một tí đã than vắn thở dài. Đúng là đàn ông. Tự lau thì kêu vậy mà vừa nãy In Na nói để cô bé ở lại phụ dọn thì lại lắc đầu quầy quậy. Mà đây là đang tự lau nhà mình đấy, không biết sang bên nhà tôi thì còn rên rỉ cỡ nào? Kiểu này rồi sẽ chỉ có tôi làm thôi chứ chả trông chờ được gì.

Nhưng nói cho công bằng thì Philip mệt hơn tôi là đúng vì phải mang vác tất cả các đồ vật nặng trong khi tôi chỉ phụ đóng gói mấy thứ nhẹ nhàng chứ đâu phải toát mồ hôi vận chuyển gì đâu. Vì chiều tôi mà Philip mới mất công chuyển về đây chứ không đâu dại gì mà nhọc thân.

Bỗng tôi nghe tiếng Philip hét ầm lên và tiếp đó là tiếng chân chạy huỵch huỵch. Vứt luôn chiếc rổ nhựa vừa lấy ra khỏi thùng carton, tôi lao ra coi và thấy Philip đang đứng trên ghế sofa giữa phòng khách nhìn dáo dác xung quanh.

‘Anh không sao chứ?’ tôi hỏi và cũng giương mắt nhìn tứ phía.

‘Em lên đây ngay,’ Philip vẫy tay giục.

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì thấy một mẩu đen đen lao vụt ra từ dưới chân ghế của Philip về phía mấy thùng sách. Philip lại hét lên:

‘Nó sắp chạy ra chỗ em đấy. Lên đây đi.’

Tôi thở phào, nhận xét: ‘Chỉ là con chuột nhắt thôi mà. To chưa bằng to ngón chân cái của anh nữa.’

‘Đừng có so thứ kinh tởm đó với ngón chân của anh. Nghĩ đến việc nó bò khắp nơi trong nhà -’ nói đến đây Philip lại nhảy phóc khỏi salon và nhìn chiếc ghế với con mắt kinh sợ rồi ngao ngán hỏi tôi, ‘Thế là phải lau chùi lại hết đống đồ đạc này à?’

‘Chắc nó chưa kịp bò lên đâu vì mình đi lại chỗ này suốt từ nãy đến giờ đâu thấy nó đâu.’

‘Nhưng sao nó lại ở trong này được chứ? Mấy người thợ vừa sơn sửa xong mà?’

‘Hay anh đem nó từ nhà kia sang? Có khi anh đã cho nó vào thùng trong lúc đóng đồ mà không biết.’ Tôi cười khoái trá còn Philip nhăn tít trán lại rồi chùi lia lịa hai bàn tay vào lưng áo tôi.

‘Anh đi mua bẫy đi. Mua loại bẫy dính ý,’ tôi gợi ý.

‘Anh sẽ mua hết tất cả các loại bẫy mà họ bán,’ Philip nói quả quyết rồi kéo tay tôi đi.

‘Mình anh đi thôi chứ,’ tôi nói và rút tay lại.

‘Sao để em ở nhà một mình với nó được?’

‘Trời ạ. Sao người lại phải sợ chuột chứ? Anh không thấy nó đang run bần bật vì nghe anh hét từ nãy đến giờ sao? Anh có đi mua bẫy nhanh lên không? Nếu không em sẽ bỏ về nhà bên kia và mặc kệ anh với nó đấy.’

Philip nhìn tôi rồi nhìn sang chỗ con chuột đang nấp như thể cân đo xem ai đáng gờm hơn và cuối cùng thì buông tay tôi ra.



Không gì kinh tởm hơn những con chuột, dù là chuột cống hay chuột nhắt. Cái mồm nhọn hoắt và cái đuôi trụi lông kéo lê đằng sau khiến người ta có cảm giác lũ chuột có thể len vào bất cứ nơi đâu để bôi bẩn mọi thứ với sự hôi thối của mình. Tôi thấy chuột bạch cũng kinh tởm chả kém. Nhớ lại hồi học trung học, khi nghe cô bạn gái mình vừa cưa cẩm được thủ thỉ tâm sự có nuôi một “baby” chuột bạch ở nhà, tôi đã ù té một mạch không trở lại dù chưa kịp hôn cô bạn một lần nào.

Hay là phụ nữ không sợ chuột nhỉ? Em cũng chẳng có vẻ gì là sợ hết, lại còn so nó với ngón chân cái của tôi khiến tôi tự nhiên đang lái xe mà vẫn muốn cởi giày và tất ra để kiểm tra cho chắc chắn rằng ngón chân cái của mình không có đuôi.

‘Không cần mua bẫy nữa,’ em gọi điện thông báo khi tôi đặt chiếc giỏ chất đầy các loại bẫy chuột lên quầy tính tiền ở trong siêu thị.

‘Sao lại không cần nữa?’ tôi hỏi.

‘Chết rồi.’

‘Hả?’

‘Em đập chết nó rồi.’

‘Hả?’

‘Con chuột bị em đập chết rồi.’

Tôi chẳng biết làm gì với giỏ bẫy chuột của mình hơn là trả chúng về chỗ cũ còn cô gái ở quầy tính tiền thì càu nhàu vì phải làm lệnh hủy hóa đơn.



Vừa nãy nhìn Philip đứng cao ngống trên ghế vì sợ một con chuột nhắt bé tí tẹo tôi chỉ muốn nằm lăn ra để cười. Ai đời cao 1.86m, nặng 72kg mà lại sợ con chuột khéo chưa được 30gram.

Hình như đàn ông thường sợ chuột thì phải. Không phải sợ mà đúng hơn là sự ghê tởm khiến họ chỉ muốn bỏ chạy khi nhìn thấy những con chuột. Tôi nhớ ngày bé, khi gia đình tôi còn rất nghèo chỉ có một gian nhà gianh, vách đất thì sự thăm hỏi của lũ chuột là không thể tránh khỏi. Chúng khoét vách bùn rồi chui vào lục lọi khắp nơi trong nhà. Mỗi lần nhìn thấy chúng, không kể ngày hay đêm, việc đầu tiên mà bố và anh trai tôi làm và đi ngay ra ngoài sân trong khi mẹ và tôi đi tìm chổi để đập. Sau này chúng tôi được tặng con Milu thì có thêm nó hăng hái giúp mẹ và tôi chứ bố và anh vẫn tuyệt nhiên đứng ngoài cuộc. Michael cũng có lần nói với tôi là rất sợ chuột và tôi thì đã một lần tận mắt chứng kiến Jared gần như ngất xỉu khi phát hiện ra một con chuột đang đứng trên máng nước nhìn xuống mình.

Thực ra tôi nói Philip đi mua bẫy là để tránh cho Philip khỏi phải chứng kiến một cuộc tàn sát đẫm máu thôi chứ tôi chả cần bẫy biếc gì hết. Tôi đi tìm một đôi găng cao su cũ, vặn đầy nước vào một cái chai nhựa rỗng, nhặt thêm một cái túi nilon. Thế là tôi đã có đủ công cụ và vũ khí.

Philip thấy tôi thông báo là đã tiêu diệt được kẻ địch 30gram thì không mua bẫy nữa nhưng lại trở về nhà với một túi nặng trịch các loại nước lau chùi, găng tay và khăn lau mới. Và lần này thì tôi chẳng cần an ủi, động viên hay dọa nạt gì, Philip tự nguyện ra sức kỳ cọ tất tật đống đồ đạc, kể cả mấy cái thùng carton chứa đầy sách, sau đó thì vào trong buồng ngủ, lột hết cả bộ vỏ chăn gối vừa lồng vào lúc trước để cho vào máy giặt. Nhìn Philip “hăng say lao động” tự nhiên tôi nhớ ra thằng cháu ở Việt Nam có một con chuột rởm trông giống y chuột thật. Chắc phải nhờ anh tôi gửi chuyển phát nhanh cho tôi một con. Đảm bảo sẽ có rất nhiều trò vui. Chà! Nghĩ thôi đã thấy khoái rồi.




Mệt quá đi mất. Con chuột chết tiệt khiến tôi mệt rã rời. Thật uổng công tôi bày mưu, đặt kế để em ngủ lại đây đêm nay. Mà sao con chuột không vào nhà em lại nhằm trúng nhà tôi? Hay là tôi bị phạt vì tội tranh căn hộ 1901 này với em nhỉ?

Thôi đành ôm em ngủ vậy.



Khi Philip đánh thức tôi dậy, đồng hồ mới chỉ hơn 3 giờ sáng. Tôi định nhăn nhó than phiền thì Philip đưa tay lên ra hiệu cho tôi im lặng.

‘Em nghe thấy gì không?’ Philip thì thào trong bóng tối.

Tôi căng tai lên nghe rồi lắc đầu.

‘Hình như có tiếng chuột chạy.’

Tôi lại căng tai lên nghe nhưng chỉ thấy tiếng dế kêu bé tí.

‘Hay anh nhầm với tiếng tủ lạnh?’

‘Thật là em đã đập chết nó chưa đấy?’

‘Thật mà. Em lùa nó vào góc phòng rồi phang cho nó một nhát bằng chai nước lau cửa sổ. Nó kêu é một tiếng, hai chân sau -’

‘Thôi, thôi. Không cần kể nữa,’ Philip bịt miệng tôi lại.

‘Anh làm em tỉnh ngủ rồi,’ tôi cựa mình trách.

‘Gooood,’ tôi nghe Philip kêu khẽ nhưng đầy hào hứng rồi thấy đôi môi nóng rực của Philip trên môi mình.

Tôi đẩy mặt Philip để dọa: ‘Biết đâu có 2 con.’

Philip ngần ngừ một lát rồi chậc lưỡi: ‘Cho con kia sống đến sáng mai.’

‘Giờ là sáng rồi,’ tôi chỉ chiếc đồng hồ.

‘Đồng hồ hỏng.’ Philip quay mặt chiếc đồng hồ ra hướng khác.

‘Ok. Tonight is your night but your life will be in hell from tomorrow,’ tôi cố dọa thêm trước khi miệng lại bị môi của Philip khóa chặt.




‘Sao chiều bên kia vắng xe thế nhỉ?’ trợ lý của tôi thắc mắc khi thấy dòng xe bên hướng của chúng tôi đang đi thì đông nghẹt và chạy chậm như rùa bò trong khi ở hướng đối diện lại chỉ có một vài chiếc xe lưu thông. Bây giờ đang là giờ tan tầm, tôi và Kang nhỏ vừa kết thúc buổi họp cuối ngày với khách hàng. May mà nhờ có kết quả họp khả quan nên trợ lý của tôi có thêm tinh thần để len lách qua những làn xe xít rịt.

Đi thêm vài trăm mét trên cầu thì chúng tôi nghe thấy thông báo trên radio về một vụ tai nạn vừa xảy ra cách đầu cầu bên kia chừng 3km. Cả tôi và Kang nhỏ cùng thở ra ngao ngán. Càng đến gần chỗ xảy ra tai nạn, xe càng tắc nghẽn. Tôi đã bắt nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ xoay tròn của xe cảnh sát đứng chặn ở hai đầu. Có cả mấy chiếc xe cứu thương và một chiếc xe cẩu. Khi xe của tôi đi chầm chậm ngang qua chỗ tai nạn xảy ra, tôi nhìn thấy chiếc xe cẩu đang cẩu lên một chiếc ô tô bẹp dúm ở đằng sau và bên trái. Kang nhỏ kêu lên:

‘Trời ạ. Xe thế kia thì người ra sao chứ?’

Tôi đưa mắt tìm chiếc xe thứ hai. Nó vẫn đang nằm trên đường ở giữa ngã tư. Một chiếc xe thể thao mui trần màu vàng với phần đầu nát bét. Hai bên túi khí đều đã bung ra. Nước và dầu chảy lênh láng khắp nơi. Những người lính cứu hỏa đang phải xịt thêm bột phòng cháy xung quanh để đề phòng bình xăng phát nổ.

‘Trông như chiếc thể thao đâm vào đuôi chiếc xe đi trước. Chắc lại lũ thanh niên điên rồ. Chúng muốn tự giết mình thì sao không lặng lẽ lao đầu xuống sông lại còn làm khổ thêm người khác,’ Kang nhỏ vung tay đầy phẫn nộ rồi nói tiếp, ‘Mà kiểu kia ít nhất cũng hơn trăm ngàn đô. Be bét hết cả. Còn chiếc xe bị đâm hình như hiệu Chrysler.’

Chrysler. Màu cà phê sữa. Giống chiếc xe của em.

Tôi bấm nút điện thoại gọi cho em. Tự dưng tôi muốn nghe thấy giọng nói của em. Nhưng em không nhấc máy. Đang họp hành gì chăng? Tôi gọi lại.

Chrysler. Màu cà phê sữa.



Qua ngã tư chừng 3km là sẽ đến cầu. Qua cầu rẽ trái rồi đến bùng binh thì rẽ trái tiếp. Tôi ngồi trong xe nhẩm hướng đường đến quán Muse và nghe thấy tiếng động cơ turbo đâu đó ở đằng sau. Đường bây giờ vẫn chưa đông nhưng chỉ chốc lát nữa thôi khi tất cả mọi người cùng đổ ra đường để về nhà thì tôi có thể phải mất thêm gần 1 tiếng mới đến được chỗ Jared trong khi bình thường từ văn phòng đến quán Muse chỉ mất 20 phút. Vậy nên khi thấy chiều nay khá rảnh tôi đã quyết định về sớm để chạy qua chỗ Jared. Sáng qua khi dọn nhà giúp tôi, Jared cho biết cuối cùng đã quyết định sẽ liên lạc lại với gia đình nhưng chưa biết nên viết thư hay gọi điện và muốn nhờ tôi cho ý kiến.

Đèn đỏ. Tôi dừng lại đợi, tiện thể nhấn nút radio chọn kênh có nhạc. Tiếng động cơ turbo bất chợt ở ngay sau rồi tôi nghe một tiếng rầm. Cho dù chân tôi đang đạp phanh, chiếc xe của tôi vẫn lao lên phía trước, xoay vài vòng qua hết mấy làn đường và đập vào cột đèn giao thông ở phía bên kia của ngã tư. Túi khí bật ra và tôi không biết gì nữa.



Kang nhỏ ngoái đầu ra sau khi thấy tôi sốt ruột bấm điện thoại liên tục. Sao em không trả lời  chứ? Tôi vừa gọi điện cho Mr. Kang và ông nói em đã rời văn phòng. Hôm nay em tự lái xe, không phải chú Goo đưa đi.

‘Anh có chuyện gì gấp cần nói với cô Izzy à?’ Kang nhỏ tò mò hỏi nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu để trả lời.

‘Please,’ tôi cầu khẩn chiếc mobile.

Cuối cùng thì em cũng nhấc máy.

‘Izzy?’ tôi gọi nhưng đầu bên kia có rất nhiều tiếng người nói và tiếng ô tô. ‘Where are you?’ tôi nói to hơn vì không thấy em nói gì.

‘Yobosaeyo!’ một giọng đàn ông lên tiếng khiến tim tôi ngừng đập.

‘Ai vậy?’ tôi lạc giọng hỏi lại bằng tiếng Hàn Quốc.

‘Đây là cảnh sát Park Min Suk. Chủ nhân của chiếc điện thoại này vừa bị tai nạn giao đông. Anh là …’ người đàn ông vẫn nói nhưng tai tôi đã ù đi.

Tôi không nhớ chuyện gì tiếp theo, chỉ biết rằng cuối cùng thì thấy mình đứng trước cửa phòng cấp cứu của em. Có ai đấy đẩy tôi lại phía hàng ghế chờ và ấn vai tôi ngồi xuống rồi đưa cho tôi một cốc cà phê nhưng tôi không thể giữ nổi nó nên họ lại lấy đi. Có thêm ai đấy đến gần và hỏi han tôi nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là chiếc Chrysler bẹp dúm đang lủng lẳng ở đầu dây của chiếc cần cẩu và đó là chiếc ô tô của em. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại xảy ra? Tại sao lại là em? Tại sao em lại đi ra đường vào giờ ấy? Chú Goo lái xe đâu? Tại sao sáng nay tôi lại không đưa em đi làm? Sáng nay tôi đâu có việc gì gấp đâu, sao lại không đưa em đi làm chứ? Nếu tôi đưa em đi làm thì em đã không có xe để tự đi ra đường rồi. Tôi dọn về ở cạnh em để làm gì? “Your life will be in hell from tomorrow.” Sao tối qua em lại nói với tôi thế? Em chỉ đùa thôi mà, đúng không? Đúng không? Em sẽ không ác với tôi như vậy đâu. Chắc em chỉ muốn bắt tôi rửa thêm mấy cái nồi. Chắc em chỉ định lén lên sân thượng trước tôi.

Nhưng xe bẹp như thế … xe bẹp như thế…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
Đăng lúc 27-9-2011 16:01:43 | Chỉ xem của tác giả
K chịu đâu đang đoạn hay thì au cắp mất
chết mất thui
mong là Izzy sẽ k sao
chứ k anh Philip mới dọn nhà mà phải cô đơn lẻ bóng ah
đợi au đợi tiếp chap sau
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 30-9-2011 09:49:56 | Chỉ xem của tác giả
Colour 5 – 21 days

Day 1:

‘Philip… Philip… Philip… Doctor’s here,’ cuối cùng Jared vừa phải lay gọi tôi, vừa phải xoay mặt tôi lại phía người bác sĩ và cô y tá vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu để có thể lôi tôi ra khỏi cảnh tượng kinh hoàng đó. Giờ tôi mới nhận ra khuôn mặt tái nhợt của Jared và đôi mắt mọng nước của In Na. Trợ lý của tôi thì đứng ngơ ngác ở một góc còn Mr. Kang đang đứng cạnh vị bác sĩ và trông lo lắng tột độ. Tôi đứng vụt dậy nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ, vừa muốn ông ấy hãy nói ngay cho tôi biết rằng em thế nào rồi vừa muốn ông ấy hãy đừng nói gì nếu đó là điều tôi không muốn nghe.

‘Cô ấy không có chấn thương gì nghiêm trọng.’ Câu nói đầu tiên của vị bác sĩ khiến Jared bật khóc hu hu còn tôi thấy như bác sĩ vừa nói về chính mình vì cơn đau ở ngực chợt dịu xuống.

‘Nhưng tôi thấy chiếc xe …’ Lời thắc mắc nửa chừng của Kang nhỏ lại khiến tôi thấy khó thở.

‘Rất may chiếc xe bị đâm từ đằng sau và đập vào cột đèn ở phía bên trái chứ không phải bên phía người lái. Chúng tôi đã tiến hành scan toàn bộ cho cô ấy và không phát hiện ra bất cứ phần nội thương nào, não bộ cũng không bị ảnh hưởng. Chỉ có mấy vết xây xước bên ngoài do kính bắn vào.’

Tôi nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi mở mắt ra. Khi thấy In Na vừa chùi mắt vừa nhìn mình cười, còn Mr. Kang bắt tay vị bác sĩ thật chặt và liên tục nói cảm ơn thì tôi cho phép bản thân tin rằng mọi thứ mà tôi vừa nghe vị bác sĩ nói đều là sự thật.

‘Cô ấy đâu?’

‘Cô ấy đang được chuyển về phòng hồi sức. Y tá Kim đây sẽ đưa các vị tới đó. Cô ấy đã tỉnh táo và tự đi lại được,’ vị bác sĩ cười đôn hậu và vỗ vai tôi nói thêm, ‘Rất may mắn. Rất may mắn.’

Khi chúng tôi sắp tới phòng hồi sức của em thì có 2 người cảnh sát bắt kịp và giải thích cần nói chuyện với em một lát để phục vụ cho công tác điều tra. Cô y tá khuyên tôi và hai người cảnh sát vào trước, mọi người khác đợi ở bên ngoài. Không ai phản đối gì cho dù tôi thấy Jared cố vươn người để nhìn vào trong phòng khi cửa mở ra.



Cuộc nói chuyện với hai người cảnh sát rất ngắn gọn vì thực tế cũng chẳng có gì nhiều để kể do mọi việc diễn ra rất nhanh. Họ cảm ơn và chào tạm biệt sau khoảng 10 phút. Trong suốt thời gian đó, Philip đứng ở cạnh giường, nắm tay tôi và yên lặng không nói gì.

Khi hai người cảnh sát đi rồi, Philip mới ngồi xuống đối diện với tôi, vừa đưa tay vuốt nhẹ lên mấy vết xước trên mặt tôi vừa hỏi nhỏ:

‘Tại sao em luôn hành hạ anh như vậy? Tại sao lại ở tầng 19? Tại sao lại là tháng 4? Tại sao lại chẳng báo trước gì chứ?’

‘Kiss me,’ tôi yêu cầu. Philip hôn nhẹ lên môi tôi. ‘Vì em nhớ ra là chưa báo cho anh, thế nên em mới trở lại đấy,’ tôi đùa.

Philip ôm tôi vào lòng nhưng không xiết tay như mọi lần mà ôm thật nhẹ như sợ tôi giống như quả trứng mỏng sẽ vỡ mất.

‘Ôm em chặt hơn chút đi,’ tôi lại yêu cầu rồi vùi mặt vào vầng ngực rộng của Philip.




Tôi tạm thời nhường chỗ của mình cho Jared. Jared ôm lấy em khóc ầm ĩ khiến em phải vừa cười vừa vỗ về, an ủi bạn. In Na cũng chẳng khấm khá gì hơn, bắt đầu sụt sịt từ lúc vào phòng.

‘Tôi đã làm mọi người lo lắng rồi,’ em nói với Mr. Kang đang yên lặng đứng đợi ở đầu giường từ lúc bước vào. Thấy trợ lý của tôi đứng sau Mr. Kang, em liếc nhanh sang tôi rồi lại nhìn trợ lý của tôi và mỉm cười bối rối.

‘Tôi đã gọi điện cho Chủ tịch. Cậu ấy nói sẽ lập tức bay sang đây,’ Mr. Kang lên tiếng, giọng vẫn hơn run.

‘Ồ, chú có thể gọi lại cho Michael nói anh ấy không cần sang đây nữa được không? Bác sĩ đã nói tôi không sao rồi mà,’ em nói.

‘Nhưng-’

‘Chú cũng nói Michael đừng báo cho bố mẹ tôi biết,’ em nói thêm.

Tôi bỗng thấy khó chịu trong người khi thấy em lại trở thành người phải đi lo lắng cho người khác. Em mới là người đang cần được chăm sóc mà. Chẳng phải người cảnh sát đã nói thật thần kỳ vì khi chiếc xe của em bị đẩy bắn qua ngã tư thì những xe từ chiều đèn xanh vừa mới khởi động nên đã kịp phanh lại. Nếu không … Tôi không muốn nghĩ đến giả thiết đó nữa. Tại sao em không để người khác chăm sóc cho mình một chút chứ? Michael sang đây là chuyện đương nhiên vì em cần được nghỉ ngơi và chẳng có gì sai khi bố mẹ em cũng cần biết rằng con gái họ vừa thoát chết.

‘Nếu anh không có ở đây, em sẽ giấu cả anh nữa đúng không?’ tôi hỏi khi mọi người đã ý tứ ra về trước để lại mình tôi với em.

Em tò mò nhìn chiếc máy xông hơi đang phụt lên những làn sương mỏng, lơ đãng trả lời: ‘Em chỉ không muốn mọi người lo lắng.’

‘Em có biết em làm vậy là ích kỷ không? Em nghĩ sao nếu tai nạn đó xảy ra với anh và em không được biết gì? Em đã bao giờ đặt mình vào vị trí người thân của em chưa?’



Tôi giật mình quay lại khi thấy giọng của Philip rất giận dữ. Philip đang nhìn tôi với anh mắt đầy oán trách và thất vọng. Tôi lại sai rồi ư? Tôi chỉ muốn mọi người không phải lo lắng cho tôi thôi mà. Jared và In Na còn khóc lóc như vậy. Thử hỏi nếu nói cho mọi người ở nhà tôi biết thì còn rối beng lên đến thế nào chứ?

Nhưng Philip bị tai nạn và không cho tôi biết thì tôi sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Tôi đoán rằng mình sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác đó như thế nào vì cái người chưa ốm đã nói với tôi là ốm rồi thì chắc sẽ chẳng có loại tin tức gì về sức khỏe mà tôi lại không được thông báo hết.



‘Đừng mắng bệnh nhân mà. Tội nghiệp lắm.’

Đúng là đồ ương bướng. Dù biết mình đã sai rành rành mà vẫn tìm cách tránh tội. Nhưng thôi, tôi sẽ chẳng cố làm rõ phải trái với em bây giờ. Đợi khi nào mấy vết xước trên mặt em khỏi hẳn, tôi nhất định sẽ quay lại chủ đề này. Giờ thì tôi chỉ muốn được ôm em vào lòng để chắc chắn rằng em đang thực sự ở đây với tôi.




Tôi không muốn ở qua đêm trong bệnh viện nên nhất quyết đòi Philip đưa tôi về. Bác sĩ đến khám cho tôi lần cuối và gật đầu đồng ý. Khi cô y tá nói tôi ngồi lên chiếc xe lăn để đẩy tôi ra cửa bệnh viện, tôi đã định từ chối nhưng rồi lại vội trèo lên khi bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Philip.

‘Em muốn ăn thêm gì không?’ Philip hỏi tôi trên đường về nhưng tôi lắc đầu từ chối. Tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để được nằm trên giường của mình. Nhưng tôi làm gì có giường mà nằm chứ. Tôi vừa dọn về nhà mới được một hôm và chiếc giường king-size vẫn chỉ là những chiếc hộp carton dựng dọc chân tường. Tôi quay sang định trách Philip thì thấy Philip đang đăm chiêu nhìn đoạn đường trước mặt.

Xem ra trong vụ tai nạn này Philip mới là người khổ sở hơn. Khi tai nạn xảy ra, tôi đã nghĩ gì nhỉ? Cú đâm quá bất ngờ khiến đầu óc tôi rỗng tuếch khi chiếc xe xoay vòng qua ngã tư. Tôi thấy mình đang lao đến chiếc cột đèn giao thông nhưng cứ ngồi đó và trố mắt nhìn nó. Khi ngất đi tôi thấy gì nhỉ? Chẳng gì hết. Không thấy ánh sáng nào ở phía cuối đường hầm, cũng chẳng thấy thần chết cầm lưỡi hái phía bên kia cầu. Chỉ giống như một cái chớp mắt. Tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm trong bệnh viện với cả nhóm bác sĩ và y tá chạy vòng quanh chăm sóc cho mình. Nhưng trong suốt mấy tiếng đó, Philip đã phải ngồi một chỗ và chờ đợi.

‘Hôm nay anh phải nhường phần giường to hơn cho em đấy nhé.’ Nghe tôi trêu, Philip quay sang lườm nhưng chỉ được một giây thì đôi chân mày đang nhíu lại đã hạ xuống thành một cái nhìn dịu dàng kèm thêm một tiếng thở dài.



Tôi hy vọng rằng bạn chưa bao giờ phải ngồi chờ người thân ở ngoài phòng cấp cứu. Sự chờ đợi đó không giống như chờ ai đó đến muộn vài phút, không giống như chờ ai đó bị lỡ chuyến bay,  không giống như chờ ai đó quên mất cuộc hẹn, cũng không giống như chờ ai đó từ chối không đến. Vì trong những trường hợp đó bạn vẫn biết là họ đang ở một nơi nào khác, khỏe mạnh và an toàn. Đây là sự chờ đợi một người không thấy đến, không thấy trở về mà không một lời giải thích, không một lời báo trước và bạn cũng không biết người đó giờ đang ở đâu, đang thế nào. Bạn chẳng biết làm gì hơn là ngồi đó và nghĩ về các tình huống có thể xảy ra nhưng chẳng có tình huống nào ăn khớp với mong muốn của bạn hết.

Người ta nói rằng thời gian dường như dài hơn rất nhiều khi chờ đợi. Nhưng tôi còn chẳng cảm nhận được cả những người quanh mình thì sao cảm thấy thời gian dài hay ngắn chứ? Và lần này chẳng có thứ giác quan thứ sáu hay thần giao cách cảm nào có thể gửi giúp những suy nghĩ của tôi xuyên qua những bức tường bệnh viện vào trong căn phòng nơi em đang nằm hay truyền cho tôi biết em cảm thấy gì trong cơn mê man. Tất cả những gì tôi thấy lúc ấy là sự im lặng tuyệt đối từ phía em cho dù tôi cố gọi hay cố lắng nghe thế nào đi chăng nữa.

Vậy nên cho dù nhường cho em phần giường lớn hơn, tôi vẫn đưa tay sang nắm lấy tay em để giữ lấy kết nối với em ngay cả trong giấc ngủ vì muốn biết chắc rằng em đang thở, đang tồn tại, đang ở đây, ngay cạnh mình.

Quá nửa đêm tôi tỉnh giấc thấy nửa giường bên kia trống trơn còn em đang nép sát vào người mình. Tại sao lúc trước tôi cứ nhất quyết đòi em mua một chiếc giường king-size nhỉ trong khi hai chúng tôi thực sự chỉ cần nửa chiếc giường queen này?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 3-10-2011 06:50:35 | Chỉ xem của tác giả
Colour 5 – 21 days

Day 2:

Gần sáng, em rời vòng tay tôi, trở dậy và ra khỏi giường. Tôi vươn vai cho đỡ mỏi, kéo chăn lên rồi nằm chờ em quay lại. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đều khiến tôi lại trôi dần vào trong giấc ngủ. Sao em lâu thế?

‘Philip…’

Tôi ngồi bật dậy khi nghe em gọi. Có gì đó nghe đau đớn và hốt hoảng trong giọng nói của em. Khi tôi chạy vào phòng tắm thì thấy em đang đứng dựa lưng vào bồn rửa mặt, một tay đang kéo chiếc áo ngủ lên để lộ một khoảng bụng tím ngắt. Thấy tôi vào, em hoảng hốt nhìn lên và hai tay bắt đầu run.

Tôi giật lấy chiếc áo choàng tắm của mình, quấn quanh người em rồi bế thốc em lên. Ra đến ngoài, tôi chỉ kịp vớ lấy chùm chìa khóa xe và chiếc mobile rồi vẫn bế em như vậy chạy xuống garage. Khi tôi đặt được em ngồi vào ghế ô tô thì toàn thân em đã run lẩy bẩy.

Lại một sự chờ đợi khủng khiếp nữa bên ngoài phòng cấp cứu. Khủng khiếp ở chỗ những lo sợ mà tôi nghĩ rằng đã gạt bỏ được vụt quay lại và trở nên nghiêm trọng hơn ngàn lần cùng với những giả định mới khiến đầu tôi muốn nổ tung. Cảm giác khó thở cũng quay trở lại. Jared gọi điện cho tôi hỏi thăm em sáng nay thế nào và khi tôi nói em lại đang ở trong bệnh viện thì nghe ở đầu bên kia có tiếng cốc vỡ, tiếng chân chạy xuống cầu thang. Tôi lại ngồi đợi cho đến khi thấy Jared lao vào chỗ mình ngồi với mái tóc bù xù và áo vẫn chưa cài hết cúc. Đến lúc đó tôi cũng nhìn xuống và thấy mình vẫn đang mặc đồ ngủ và đi chân đất. Max bước tới mang cho chúng tôi 2 cốc cà phê rồi cả ba ngồi yên lặng, tiếp tục chờ đợi.



Khi Philip đặt tôi vào trong xe thì tôi hoàn toàn mất kiểm soát với cơ thể mình. Cả người tôi run lên bần bật. Bác sĩ đã kết luận tôi bình thường mà. Vậy sao lại có vết tím ở dưới bụng chứ? Tại sao bỗng dưng tôi thấy đau ở khắp nơi? Tôi cố cử động các ngón chân và ngón tay. Vẫn được. Tôi nhắm mắt lại để kiểm tra xem có cơn đau nào trong đầu không? Không có. Vậy chuyện gì đang xảy ra với tôi? Tại sao chúng không xảy ra vào ngày hôm qua?

Các y tá ủn tôi vào phòng cấp cứu và việc đầu tiên họ làm là cài cho tôi một chiếc nẹp cổ. Bác sĩ thử phản xạ tay chân của tôi xong thì yêu cầu cô y tá tiêm cho tôi một liều thuốc mê. Tôi lại chìm trong cái chớp mắt của mình với suy nghĩ cuối cùng là Philip lại đang phải ngồi ngoài kia chờ đợi. “Don’t worry. I’ll be back soon.” Ước gì tôi có thể nói được với Philip câu ấy.




Một cô y tá bước ra và rụt rè thông báo với chúng tôi là em đã qua cơn nguy kịch nhưng bác sĩ cần làm thêm một số xét nghiệm trước khi chuyển em sang phòng hồi sức.

‘Cô nói với ông ta lần này hãy làm cho cẩn thận không tôi sẽ móc mắt ông ta ra đấy,’ Jared sấn tới dọa nạt khiến cô y tá sợ chết khiếp, vội vàng quay trở lại phòng cấp cứu.

Tôi cũng thấy tức giận ông bác sĩ vô cùng. Không biết lát nữa gặp ông ta, tôi có kìm chế được mình không đây? Tại sao ông ta lại tắc trách như thế chứ? Cho dù kiểm tra thấy không sao thì cũng nên cẩn trọng giữ em lại trong bệnh viện một đêm để theo dõi. Cái vết tím vắt ngang bụng em đó là gì? Tại sao hôm qua lại không thấy? Hẳn phải rất đau thì em mới run lên như thế. Không biết tôi đưa em đến bệnh viện có kịp không? Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với em chứ? Đúng rồi. Tại cả tôi nữa. Tại sao đêm qua tôi lại đồng ý khi em đòi về nhà chứ? Chính ra tôi phải kiên quyết bắt em ở lại thêm một đêm. Chỉ vì chính tôi cũng muốn tin rằng em không bị làm sao. Chỉ vì chính tôi cũng muốn ra khỏi cái bệnh viện này càng nhanh càng tốt.

Chúng tôi ngồi thêm nửa tiếng thì cô y tá lúc nãy đi ra mời chúng tôi vào phòng bác sĩ. Tôi đòi gặp em nhưng cô y tá nói rằng em chưa tỉnh vì thuốc mê vẫn còn tác dụng.

‘Tại sao hôm qua ông nói bạn tôi không sao?’ vừa vào đến phòng Jared lập tức hỏi, mắt long lên sòng sọc.

Vị bác sĩ đứng dậy, gập người thật thấp rồi nói: ‘Là lỗi của chúng tôi đã bỏ sót một số chi tiết khi đọc phim chụp. Thật đáng xấu hổ và đáng bị các vị quở trách.’

Thái độ cầu thị của vị bác sĩ không chỉ khiến tôi mà cả Jared cũng dịu xuống. Tất nhiên là ông ấy muốn cứu em rồi.

‘Bác sĩ có thể giải thích về vết tím đó được không?’ tôi hỏi rồi kéo ghế ngồi xuống. Jared và Max cũng tìm ghế ngồi.

‘Đó là vết lằn từ dây bảo hiểm. Khi chiếc xe xoay vòng qua ngã tư, nếu không đeo dây bảo hiểm thì người của cô ấy đã văng đập vào hai bên thành xe rồi, chính chiếc dây bảo hiểm đã giữ cô ấy lại. Nhưng vì do tốc độ quá lớn của cú va đập, chiếc dây đã xiết rất chặt vào người cô ấy khiến một số nơi bên trong thành bụng bị rách. Hôm qua chúng tôi mải tập trung kiểm tra phần xương và những bộ phận nội tạng chính mà đã không chú ý đến những vết rách nhỏ này. Chúng chảy máu từ từ và qua đêm thì tạo thành một vết tím như vậy. Chúng tôi đã tiểu phẫu để hút những phần máu đọng. Sẽ không để lại di chứng nghiêm trọng.’

‘Thật là không nghiêm trọng chứ?’ Jared lại gườm mắt hỏi.

‘Không nghiêm trọng,’ vị bác sĩ nhẫn nại trả lời.

‘Thế còn lý do mà cả người cô ấy run lên như vậy?’ tôi hỏi tiếp và Jared lại tiếp tục bắn một tia nhìn giận dữ về phía vị bác sĩ khi thấy vẫn còn một vấn đề nữa.

‘Tôi đã thảo luận với các bác sĩ bên khoa thần kinh. Họ cho rằng sau khi xảy ra tai nạn, có thể não bộ của cô ấy đã tạm thời khóa các vùng cảm xúc gây sợ hãi. Chuyện này có thể xảy ra ở một số người giống như một cơ chế tự kiểm soát. Rất khó giải thích nó hoạt động như thế nào. Nhưng đến hôm nay, khi vết tím xuất hiện ra bên ngoài, và có thể sau một đêm, não bộ của cô ấy đã thả lỏng phần cảnh giới thì cơ thể của cô ấy bắt đầu phản ứng với tai nạn hôm qua.’

‘Khi cô ấy tỉnh lại thì sao?’

‘Tôi sẽ kê cho cô ấy thuốc an thần. Chắc sẽ không có những cơn run nghiêm trọng như vậy nữa, nhưng có thể có một số biểu hiện sợ hãi khác mà phải theo dõi mới biết được.’

Sao mà nhiều “có thể” thế? Tôi định vặn hỏi tiếp nhưng cô y tá đi vào thông báo em đã tỉnh. Vị bác sĩ đứng dậy mời chúng tôi đi theo.

‘Tên đâm xe vào bạn gái tôi sống hay chết?’ tôi hỏi vị bác sĩ khi đi dọc hành lang.

‘Cậu ấy ở tầng trên,’ vị bác sĩ trả lời và khi thấy tôi dừng phắt lại thì vội nói thêm, ‘Cậu ấy bị gãy cổ, gãy cả hai tay, vẫn đang hôn mê … ngoài phòng còn có hai cảnh sát đứng canh.’

‘Nếu bây giờ tôi giết hắn thì hắn cũng chẳng cảm thấy gì đúng không?’

Vị bác sĩ nhìn tôi một hồi như để cân nhắc câu trả lời rồi chỉ tay sang trái. ‘Phòng của cô Izzy kia rồi.’

Hừm, tôi sẽ đợi đến khi nào tên khốn đó tỉnh dậy để hắn còn biết thế nào là đau đớn. Giờ thì đi xem em ra sao đã.

Day 5:

Ba ngày sau, tôi được cho ra viện. Vết tím ở bụng giờ tuy đã mờ đi nhưng vẫn khá đau. Cô y tá lại cho tôi lên xe lăn để đẩy tôi ra cổng bệnh viện.

Tôi đã không nghĩ gì nhiều cho đến khi ngồi vào trong xe của Philip. Lúc cánh cửa ô tô đóng lại là lúc tôi bắt đầu cảm thấy thấy căng thẳng. Tôi liên tục nhìn trái, nhìn phải trên suốt chặng đường về nhà, giật mình khi nghe tiếng động cơ lớn trên đường và vô thức né người tránh khi thấy chiếc ô tô nào đi quá sát xe Philip. Hai tay tôi nắm chặt đệm ghế. Trán tôi rịn mồ hôi. Người tôi căng lên để nghe từng chuyển động nhỏ nhất của chiếc xe. Tôi không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào của luồng giao thông trước mặt. Và lần đầu tiên tôi cảm thấy hoảng sợ vì không thể nhìn được những gì đang xảy ra phía sau lưng mình.

Trước đây tôi đã từng bị tai nạn ô tô một lần, nhưng chỉ là va chạm nhẹ, móp méo xe chứ người không sao. Khoảng vài ngày sau đó khi lái ô tô trở lại, tôi cũng thấy hơn run nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi. Vậy nên tôi không ngờ lần này mọi việc lại nghiêm trọng như vậy. Nếu ngồi trong xe người khác lái tôi còn sợ như thế thì có bao giờ tôi dám tự lái xe nữa không? Thật kinh khủng nếu như suốt quãng đời còn lại tôi cứ phải có một người nào đấy lái xe đưa mình đi đây đó.

‘Em đi đâu đấy?’ Philip hỏi khi thấy tôi tiến đến cánh cửa 1901. ‘Đây mới là nhà của em này.’ Philip chỉ vào cánh cửa 1902. ‘Quên mất thỏa thuận với anh rồi à?’

Và chẳng để tôi nói gì, Philip bấm mã số rồi đẩy tôi vào căn hộ 1902. Tôi há miệng nhìn phòng khách rồi bắt đầu đi vòng quanh căn nhà. Mọi đồ đạc đã được dựng hết lên, bày biện vào đúng chỗ và lau chùi sạch sẽ. Cả chiếc giường kingsize cũng được phủ ga và chăn trông rất đẹp.

‘Anh làm hết đấy,’ Philip khoát tay một vòng khoe khiến mắt tôi rưng rưng, ‘cùng với sự giúp đỡ của Jared … và In Na … và Seu Long.’

Tôi vừa cười, vừa khóc, vừa đấm Philip. Philip để tôi bắt nạt một lúc rồi vòng tay ôm tôi vào lòng, xoa lưng tôi và nói thật khẽ:
‘Take it easy. Give your body a good rest. Don’t worry. Let the world wait for you.’

Day 6:

‘Tôi sẽ không đến văn phòng được trong vòng 2 tuần tới. Nhờ anh trông coi mọi việc ở đây nhé,’ tôi nói với Kang nhỏ.

Sau khi em phải vào bệnh viện lần 2, tôi quyết định sẽ nghỉ ở nhà với em cho đến lúc em bình phục hẳn. Michael đã đến Seoul và cũng đồng ý với tôi rằng em cần nghỉ ngơi hoàn toàn. Em không hài lòng nhưng thêm Jared ở đó nữa nên làm sao mà em nói nổi với ba chúng tôi chứ.

‘Anh đừng lo. Tôi sẽ cố gắng hết sức,’ Kang nhỏ nói rồi ấp úng hỏi, ‘Cô ấy …ổn cả chứ?’

Tôi vừa gặp cô phiên dịch của em dưới sảnh và Da Jung cũng hỏi tôi một câu y như vậy. Kang nhỏ đã kể lại rằng khi thấy chiếc mobile tuột khỏi tay tôi và mặt tôi tái nhợt đi thì anh ta đã vội vã nhặt điện thoại của tôi lên để nói chuyện tiếp với người cảnh sát rồi sau đó gọi điện cho Mr. Kang trên đường đưa tôi đến bệnh viện.

‘Ra viện rồi nhưng vết thương ở bụng vẫn đau.’

Nghe tôi nói vậy Kang nhỏ suýt xoa: ‘Mỗi lần nghĩ đến cái xe của cô ấy, tôi vẫn rùng mình.’

Tôi cũng đang không biết làm thế nào để xoá bỏ hình ảnh khủng khiếp ấy ra khỏi đầu. Mỗi lần nghĩ đến nó tôi lại thấy khó thở và muốn chạy đi tìm em để nhìn tận mắt thì mới có thể yên tâm trở lại.

‘Tôi không đến văn phòng nhưng vẫn sẽ theo dõi mọi việc từ nhà nên hàng ngày chúng ta sẽ bàn bạc những vấn đề cấp bách. Hôm tới họp với bên ông Ho tôi đi được nên anh đừng huỷ hẹn. Còn những cuộc hẹn khác, nếu cuộc nào anh thấy tự lo được thì tiếp tục tiến hành, nếu không thì tìm lý do hẹn lại sau 2 tuần,’ tôi dặn thêm.

‘Thế có cần tôi tìm lý do để nói với mọi người trong văn phòng không?’ Kang nhỏ sốt sắng hỏi.

‘Anh nói là người nhà tôi bị tai nạn. Và chỉ cần khi tôi khi quay trở lại văn phòng thì thấy không có cuốn tiểu thuyết nào về thiên tình sử của mình phát hành ra toàn toà nhà này là được.’

‘Không, không,’ Kang nhỏ vội xua tay. ‘Anh biết mấy cô ở đây mới là những kẻ tọc mạch mà, còn tôi lúc nào cũng kín mồm, kín miệng.’

Tôi yên tâm đứng dậy, bỏ laptop vào túi và gom thêm một số tài liệu cho 2 tuần làm việc ở nhà.

‘Boss à, cho tôi hỏi thêm một câu được không?’

Tôi nhìn trợ lý của mình đang đứng gãi tai ở cuối bàn và gật đầu.

‘Không phải là để tôi sẽ đi nói với những người khác đâu. Chỉ vì thực sự quan tâm đến anh nên …’

Nghe Kang nhỏ ấp úng, tôi sốt ruột nhìn đồng hồ.

‘Cái hộp kimbap … với cô Izzy… có … là …’

‘Izzy là người làm hộp kimbap đó,’ tôi trả lời.

‘Thật sao? Vợ tôi gói kimbap từ nhỏ đến giờ mà cũng chẳng làm được đẹp như thế,’ Kang nhỏ thở dài.

Nếu Kang nhỏ không phải là nhân viên của tôi thì chắc tôi sẽ chia sẻ với anh ta bí quyết “roses in the colour of your lips and chocolate with the taste of your tongue” rồi. Nhưng chả chắc với bản tính thực dụng của mình thì Kang nhỏ đã hiểu mấy chuyện đó.

‘À này,’ tôi nhớ ra còn một việc quan trọng cần dặn trợ lý, ‘Cuối tuần anh đưa mọi người trong văn phòng đi ăn uống một bữa xả láng nhé.’

‘Tôi nghĩ đợi đến khi anh quay lại rồi đi cũng được. Có anh mới vui.’

‘Có một số việc chỉ có ý nghĩa khi làm đúng thời điểm mà thôi. Có tôi hay không có tôi cũng vậy.’

‘Tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ làm mọi người vui vẻ.’
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 4-10-2011 10:48:09 | Chỉ xem của tác giả
Colour 5 - 21 days

Day 7:

Chưa bao giờ tôi có nhiều người quan tâm và chăm sóc như thế ở xung quanh. Philip thì khỏi cần bàn đến. Chỉ cần tôi nhăn mặt là đã nhặt chìa khoá và điện thoại lên để sẵn sàng chở tôi đi bệnh viện. Michael thì lột sạch công việc của tôi. Còn nếu mẹ tôi ở đây, chắc mẹ cũng không hỏi tôi đang cảm thấy thế nào nhiều bằng Jared. Ngay cả In Na cũng không cho tôi làm cái này, không để tôi làm cái kia. Đấy là chưa kể đến Mr. Kang và Da Jung đã đến đây cùng với một lẵng hoa và một tấm bưu thiếp to tướng có chữ ký của tất cả mọi người trong công ty chúc tôi chóng bình phục.

Nhưng sao không ai hiểu rằng nếu không có việc gì làm và chỉ ngồi ì một chỗ thì tôi càng có nhiều thời gian để soi gương và thấy mấy vết xước trên mặt thật đáng sợ, và càng nhiều thời gian để nghĩ đến vết thương ở bụng và thấy nó đau hơn? Thế nên sau hai ngày bị quản thúc, tôi hết chịu nổi liền ra lệnh cho Jared một ngày chỉ được gọi cho tôi một lần và đưa cho In Na một danh sách thực phẩm cho một tuần liền để In Na khỏi phải ngày nào cũng tới. Còn Philip thì tôi vẫn chưa biết phải làm gì để không để ý đến tôi 24/24 giờ nữa.

Hôm qua tôi thấy Philip về nhà, ôm theo laptop và một đống tài liệu rồi tuyên bố sẽ làm việc ở nhà trong thời gian tới. Ngồi ở văn phòng làm còn không hết việc, giờ lại nói chỉ ở nhà làm thì sao giải quyết được chứ? Nhưng mặc kệ tôi hậm hực thế nào, Philip vẫn rải hết đống tài liệu ra bàn và bật chiếc laptop lên. Đến tối dù thấy Philip đi ngủ cùng mình nhưng hai tiếng sau khi giật mình thức giấc, tôi thấy Philip đã ngồi dậy trên giường và đang làm việc chăm chú với chiếc máy tính kê trên đùi, không dám bật đèn lên vì sợ tôi biết, thỉnh thoảng lại phải dụi mắt vì mỏi.

Giờ tôi bắt đầu thấy ghét cái người đâm xe vào mình. Làm khổ bao nhiêu người xung quanh tôi. Làm khổ Philip.




‘Knock, knock.’

Tôi đang ngồi ở bàn làm việc thì em đi vào, đeo tạp dề nghiêm chỉnh, tay cầm một mẩu giấy nhỏ và đọc:

‘Thực đơn trưa nay của nhà hàng 1902 chúng tôi có những món sau: canh chua và cá kho tộ, hoặc canh cải cá rô và đậu sốt cà chua. Vậy ngài muốn dùng món gì?’

‘Gì cũng được,’ tôi trả lời.

‘Em ghét nhất là câu đấy đấy. Tại sao lại “Gì cũng được”? Phải có cái gì thích hơn cái gì chứ. Mà sao dạo này em hỏi câu nào anh cũng trả lời như thế? Em nghỉ ở nhà dưỡng thương chứ có phải học làm phế nhân đâu. Anh chiều chuộng em như thế, em thành ra hư hỏng là lỗi của anh đấy,’ em bắn tằng tằng.

Bị tấn công đột ngột, đầu óc tôi tê liệt vài giây rồi mới có thể phân trần: ‘Nhưng mấy món em vừa đọc anh đã được ăn bao giờ đâu, còn chẳng biết trông như thế nào thì sao biết là thích món nào hơn?’

‘Ồ,’ em thốt lên một tiếng như nhận ra sự vô lý của mình. ‘Nhưng nếu lát nữa có món nào em nấu không ngon hoặc anh không thích thì vẫn phải nói với em nhé. Không được cố nuốt rồi giả vờ khen đâu đấy.’

‘Vậy em cũng phải hứa là nếu anh chê thì em không được cấu anh nhé,’ tôi thỏa thuận trước.

Em cười hì hì rồi đi về nhà mình.

Đến trưa em gọi tôi sang ăn cơm. Tôi vào đến bếp thì thấy bàn ăn đã được dọn đầy đủ. Canh đã được múc ra tô, cơm đã được xới ra bát. Tôi chỉ việc ngồi xuống và cầm đũa lên. Vậy là những miếng cá nho nhỏ nằm trên những lá cải xanh mướt là món canh còn những miếng cà chua tròn tròn bên trong có nhồi đầy thịt cùng với những miếng đậu hũ kia là món sốt.
‘Món cá kho tộ phải kho lâu mới ngon nên để đến ngày mai,’ em giải thích và chỉ một chiếc nồi đất đang đun trên bếp.
Tôi húp một thìa canh rồi nhận xét. ‘Cái món canh này cứ nhạt nhẽo thế nào ý.’

Em hạ vội bát cơm xuống, lấy thìa của mình và cũng húp thử một chút canh. ‘Em thì thấy bình thường. Hay do em không khoẻ nên miệng không chuẩn nữa nhỉ?’

‘Món sốt này cũng không ngon. Đậu mặn quá,’ tôi nhăn mặt chê món thứ hai của em.

‘Không ngon sao anh lại gắp tiếp?’ em nghi ngờ.

‘Đói thì phải cố nuốt để lấy sức mà làm việc thôi,’ tôi trả lời rồi cắn ngập răng vào miếng cà chua nhồi thịt thơm phức.

Em nhếch một bên khóe miệng nhưng không nói gì chỉ cầm bát của mình lên.

‘Cảm giác ở nhà làm nội trợ thế nào?’ tôi hỏi.

‘Mới nấu được bữa cơm thì cảm giác gì chứ?’ em nói.

‘Lát nữa rửa bát xong thì mới phát biểu cảm tưởng được đúng không?’

‘Ừ… Ơ, nhưng sao em lại phải rửa bát chứ?’ Em nhận ra mình vừa trả lời hớ thì giơ tay định véo tôi nhưng được nửa chừng lại bỏ tay xuống rồi hỏi: ‘Anh không đến công ty có sao không?’

‘Sao là sao? Nhiều lúc anh thấy ghen tị với em đấy. Lúc trước em có thể bỏ về Melbourne 9 tháng mà không phải lo lắng gì vì yên tâm có Mr. Kang trông coi mọi việc ở Seoul. Vậy nên đây là cơ hội để Kang nhỏ chứng tỏ bản thân.’

Quả thật lúc đầu tôi cũng lo lắng khi nghỉ ở nhà 2 tuần vì bình thường tôi đến công ty hàng ngày còn giải quyết không hết việc, trong khi bây giờ đang còn một loạt hợp đồng dang dở và phần thu chi của công ty cũng có một chút vấn đề. Không biết Kang nhỏ sẽ xoay sở nào đây? Nhưng rồi tôi quyết định không lo lắng nữa vì thấy sẽ chỉ có 3 tình huống có thể xảy ra. Thứ nhất, Kang nhỏ có dịp thể hiện vượt trội khả năng quản lý của mình. Nếu được vậy thì tôi mừng quá vì điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể tin tưởng giao công ty cho anh ta để đi tìm kiếm những cơ hội khác cho công ty. Thứ hai, Kang nhỏ chỉ có khả năng giúp công ty hoạt động tầm tầm qua ngày đợi tôi trở lại. Vậy cũng ok. Sau này tôi có thể yên tâm đi vắng một vài ngày mà không phải lo mấy chuyện lặt vặt. Thứ ba, Kang nhỏ chẳng quản lý được ai, chẳng giải quyết được việc gì, công ty thành một mớ bòng bong. Trong trường hợp đó, tôi cũng sẽ biết được rõ hơn năng lực của trợ lý của mình để có những bước dự phòng cần thiết.

‘Cảm giác làm việc ở nhà thế nào?’ em bắt chước tôi.

‘Mới ăn được bữa cơm thì cảm giác gì chứ?’ tôi cũng bắt chước câu trả lời của em.

‘Giọng anh nghe như đang bị quản thúc ý,’ em nói dỗi.

Giỏi suy luận đến thế là cùng. Tôi còn chưa thốt ra một từ than thở nào. Kiểu này chắc hai tuần tới tôi khỏi dám thở dài, nhăn mặt hay lắc đầu luôn. Nhưng sáng nay em nói một kiểu, giờ lại nói một kiểu. Chả hiểu thế nào nữa. Tốt nhất là tôi nên mặc kệ em giống như tôi đang mặc kệ Kang nhỏ vậy, và tập trung vào những gì tôi muốn làm.




Khoảng 10 giờ đêm, Philip tự nhiên đứng vụt dậy khỏi ghế, vặn vẹo người rồi nhìn xuống tôi, hất đầu ra phía cửa và nói:

‘It’s time.’

Thấy tôi giương mắt ra nhìn, Philip chẳng thèm giải thích gì thêm mà đi vào trong bếp và trở ra cùng với một chai bia.

‘Three of us on the adventure again,’ Philip tuyên bố rồi xốc tôi dứng dậy và đẩy ra cửa.

Khi dừng lại trước cánh cửa màu xám thì tôi hiểu ra hành động kỳ quặc này là gì. Philip nhìn xuống tôi, nháy mắt rồi bấm mã số cửa. Tạch. Tôi reo lên khe khẽ khi nghe tiếng khóa bật mở. Vậy là tòa nhà vẫn chưa đổi mã số cánh cửa lên sân thượng. Philip một tay mở cửa, một tay chắn trước tôi như sợ tôi sẽ lách lên trước. Thèm vào!

Ở cánh cửa thứ 2 cũng vậy. Philip nhất định phải đi qua nó trước tôi khiến tôi thầm nhủ trong đầu đã nhỏ mọn như thế thì tôi sẽ nhảy lên cái bục ngồi trước cho bõ tức. Chỉ giao hẹn là tôi phải lên sân thượng sau thôi chứ đâu có nói là tôi không được lên cái bục đó trước đâu.



Cái bục! Đúng rồi! Tôi còn quên mất cái bục! Phải chiếm lấy nó trước em mới được. Chỉ khi đứng trên đó trước em, tôi mới thực sự là người đầu tiên chinh phục được cái sân thượng này.



Tôi vừa nhăm nhe tiến về chỗ cái bục thì thấy Philip lao vọt tới và nhảy phóc lên trên, tiếp đến bật nắp chai bia, giơ cao về phía tôi trước khi uống một ngụm và nở nụ cười mãn nguyện.

‘Thật tiếc là chẳng có vòng nguyệt tuế nào ở đây,’ tôi cay cú mỉa mai.

‘Phần thưởng là một công nương xinh đẹp sẽ lên đây ngồi cùng anh suốt đêm không phải hơn hẳn cái vòng nguyệt tuế vô dụng đó à?’ Philip nói rồi chìa tay phía tôi.

Tôi bĩu môi nhưng vẫn đưa tay ra cho Philip kéo lên.

‘Mà kỷ lục của anh hôm nay đặc biệt hơn của em đấy nhé,’ Philip nói khi chạm chai bia mát lạnh vào mũi tôi khiến tôi giật thót mình.

‘Sẽ có thêm một công nương nữa à?’ tôi khiêu khích.

‘Nói chuyện với những người xấu bụng tức thật đấy,’ nói xong Philip bẹo một bên má tôi rõ đau rồi ngồi xuống và giải thích, ‘Hôm nay mặt trăng gần với trái đất nhất nên hôm nay chúng ta sẽ thấy mặt trăng to nhất, to hơn mặt trăng lần trước em lên đây.’

Ồ, phải rồi! Tôi vừa đọc bản tin đó trên Internet sáng nay. Lúc đấy đã định bụng đến tối sẽ rủ Philip xem thế rồi lại quên mất. Tôi ngẩng lên nhìn mặt trăng tròn xoe và thấy đúng là to hơn bình thường thật. Khi ở Melbourne vào mùa hè, thỉnh thoảng lên cơn liều lĩnh tôi vẫn lái xe ra khỏi nhà lúc 2 giờ sáng, đi dọc đường cao tốc về phía tây. Vào lúc đấy, mặt trăng ở rất thấp, dưới cả đường dây điện, giống như sắp chạm vào đầu bên kia của con đường và to vô cùng, vươn qua cả hai bên lề  đường, giống như một chiếc cổng tròn của bầu trời khiến tôi có cảm giác nếu như tôi cứ lái mãi thì sẽ đi được cả vào trong đó.

‘Vậy anh sẽ nhất định đến Melbourne vào mùa hè và em nhất định phải cho anh xem mặt trăng đó đấy nhé,’ Philip nói sau khi nghe tôi kể.

‘Không biết những nhà du hành cảm thấy thế nào khi họ ở trên kia nhỉ?’ tôi tiếp tục nhìn ngắm mặt trăng to hơn bình thường 25% và hỏi Philip. ‘Còn em ngay khi chỉ ngồi trên sân thượng này nhìn thôi cũng đã thấy choáng ngợp rồi. Vũ trụ làm em cảm thấy thật nhỏ bé và yếu ớt. Khi nhìn thật sâu vào không gian rộng lớn trên kia, anh có thấy cơ thể trở nên bồng bềnh không? Giống như chợt nhận ra đúng là mình đang đứng trên một điểm của quả bóng hình tròn và quả bóng đang lăn. Cảm giác không cân bằng, không vững chãi, cùng một chút sợ hãi, một chút bất an.’

Tôi thấy Philip thở phào một tiếng thật mạnh rồi hoan hỉ nói: ‘Giờ anh biết phải làm gì nếu lần sau em bắt nạt anh rồi. Gửi em đến NASA và yêu cầu họ bỏ em lên mặt trăng.’

‘Rồi mỗi lần nhớ em thì anh cưỡi tomahawk lên thăm à?’ tôi liếc sang hỏi.

‘Không. Lên đây nhìn thôi chứ tiền đâu mà mua tomahawk.’

‘Vậy xem ra việc em ở lại Seoul cũng không quan trọng lắm. Mùa đông tới em có thể về Melbourne và đến mùa hè sang năm quay lại cũng được đúng không? Lên tận mặt trăng thì hơi xa với lại em đi máy bay còn say, chắc không chịu nổi tàu vũ trụ đâu. Sang nửa bán cầu khác để anh đỡ ngứa mắt là được rồi.’

‘Nhưng thế thì anh làm gì còn lý do để lên sân thượng nữa?’

‘Một mình một cõi không phải là sung sướng hơn sao?’

Philip để chai bia xuống, nằm dài ra chiếc bục, giang cánh tay trái sang phía tôi rồi ra hiệu cho tôi gối đầu lên đấy. Tôi nằm xuống, nhìn lên bầu trời đêm đen sẫm với với hàng triệu vì tinh tú lấp lánh như đang nở dần ra và hút cơ thể tôi lên khiến tôi có cảm giác mình đang rời khỏi cái sân thượng này và trôi bồng bềnh vào không gian vô tận trên kia.

‘Chẳng phải là một điều tốt sao khi biết rằng sự tồn tại của mình đang nằm trên đầu vòi của chú voi Horton?’ giọng nói trầm và ấm của Philip kéo tôi trở lại sân thượng. ‘Con người cần những cảm giác sợ hãi như thế để biết tiết chế những tham vọng của mình. Nếu không biết sợ hãi thì con người đâu còn cần bất cứ ai quanh mình nữa chứ? Mỗi lần nhìn lên bầu trời đêm như thế này, anh cảm thấy bản thân như được “reset” lại. Không còn quá tức tối về những chuyện không may xảy ra với mình. Không còn quá thất vọng về những hạn chế của bản thân. Không còn quá tự mãn về những thành quả mình đạt được.’

Tôi mỉm cười nghĩ đến chú voi Horton màu xám tốt bụng, giữ ở trên đầu vòi của mình một hạt bụi hồng mỏng manh là nơi trú ngụ của những người Who tí hon.

‘Anh có nghĩ mình đang nhìn vào con mắt đen của Horton không?’

‘Có thể lắm chứ. Em có muốn thử gọi chú ta không?’

‘Em chỉ sợ Horton không nghe thấy mà chúng ta lại đánh thức ông quản lý tòa nhà thôi.’

Nhưng Philip đã bắc tay làm loa và hét lên: ‘YOPP!’

Cùng lúc đó có tiếng ì ầm vọng xuống từ giữa những tầng không gian. ‘You heard that? Horton answers me,’ Philip nói với tôi rồi cười vang.

Tôi nhìn theo ánh đèn nhấp nháy của chiếc máy bay chở khách đang bay ngang qua rồi cũng hít một hơi thật sâu và hét: ‘YOPP!’

Day 9:

Được chiều chuộng dễ sinh hư. Không sai. Khi xưa, bữa trưa duy nhất mà tôi đem từ nhà đi chính là hộp cơm mà Min Soo cặm cụi chuẩn bị từ tối hôm trước, và bữa tối hoành tráng nhất tôi có thể đãi bản thân chính là món salad gà với túi salad mua sẵn ở siêu thị và khay ức gà chỉ việc xé ra, ướp chút muối tiêu rồi áp chảo. Vậy mà bây giờ tôi lại tự cho mình quyền ngồi phân vân không biết ăn món Việt hay món Hàn. Thú thật là tôi không thấy thèm đồ Việt nữa vì gần đây em nấu thường xuyên. Nghĩ đến đồ Hàn Quốc cũng không thấy hứng thú mấy chắc vì em chưa biết nấu nhiều món. Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, em gợi ý món mỳ spagetti. Tôi hưởng ứng liền. Thế là trong lúc tôi gọi điện thoại cho Kang nhỏ để kiểm tra tình hình của công ty thì em đi bộ ra siêu thị để đi chợ. Bình thường là em đã lái xe vèo ra đó rồi đấy nhưng tôi nghĩ chắc còn lâu nữa em mới lại tự ngồi lên xe một mình. Chiều hôm qua khi đưa em đến bệnh viện để khám lại, tôi vẫn thấy em khá căng thẳng khi đi trên đường. Bác sĩ nói đó là phản ứng bình thường của những người bị tai nạn, sau một thời gian sẽ dần mất đi. Mà đi bộ cũng tốt. Mấy tháng vừa rồi em lại suốt ngày lấy cớ bận việc nọ việc kia để trốn đi tập thể dục cùng tôi. Ngày tôi có thời gian để rủ em đi cùng đã vậy còn nếu tôi bận thì em xù luôn. Các chuyên gia nói rằng một thói quen chỉ cần 2 tuần để hình thành thế mà sao tôi mất hơn nửa năm rồi vẫn không khiến em tự giác tập luyện được nhỉ?

Tôi thấy em ở trong bếp kêu lên gì đó đầy bất bình nên đứng dậy khỏi bàn làm việc để đi vào xem.

‘What’s wrong?’

Em chìa ra cái tô inox đựng đầy những miếng hải sản được cắt sẵn cho món mỳ marinara. ‘The whole bag has only two “tôm”.’  

‘Two what?’ tôi hỏi lại.

‘Tôm. Prawn,’ em giải thích.

‘How to say it?’

‘T.O.M with the hat on top of letter O,’ em đánh vần rồi lấy ngón trỏ nhúng vào nước và vẽ lên mặt bàn.

‘Tom,’ tôi tập phát âm.

‘No. No. Not Tom Cat. Tôm. Not om om but ôm ôm,’ em tròn môi chỉnh lại.

‘Tôôôm… Tôôôm… Tôôôm...’ tôi nhìn hai con tôm nằm co quắp trong tô và dẩu mỏ lên nói cho chuẩn.

‘Lucky we have some tôm at home. I’ll put more in.’ Em lôi hộp tôm trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu đếm: ‘Sam tôm for Izzy, sah tôm for Philip.’

‘No. No. Set tôm for Izzy, net tôm for Philip,’ đến lượt tôi thể hiện.

Dạo này chúng tôi đang tập học tiếng Việt và tiếng Hàn nên nhiều lúc câu chuyện của chúng tôi cứ lổn nhổn ý như tô hải sản của món mỳ marinara vậy. Cả hai chúng tôi đều không có vấn đề gì với việc phát âm ngôn ngữ của nhau nhưng viết chữ thì quả là một thách thức đáng gờm. Tôi chịu chả nhớ được mấy cái ký hiệu bé tí phải để ở chỗ nào của từ tiếng Việt, còn em cũng chẳng khấm khá gì hơn với việc sắp xếp các loại que gậy cùng hình vuông và hình tròn trong chữ Hàn quốc.

‘Hay em đăng ký học một lớp tiếng Hàn nhỉ?’ em hỏi khi đi ra chỗ bàn làm việc nhờ tôi vặn nắp lọ sốt cà chua.

Lại một lý do nữa để trốn tập thể dục đây mà. Đừng hòng mà tôi ủng hộ. Ở văn phòng em có Da Jung, ở nhà em có tôi, lại còn cả Jared và In Na nữa. Đi đâu cũng có phiên dịch rồi còn cần gì phải học nữa. Cái đầu bé xíu kia nên để dành chỗ để nghĩ về tình yêu của em với tôi thì hơn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 6-10-2011 07:36:00 | Chỉ xem của tác giả
Colour 5 - 21 Days

Day 11:

‘No way,’ tôi kêu lên vì không thể tin nổi thông tin Mr. Kang vừa nói với mình rồi ngả người ra sau ghế ngán ngẩm thở dài.
Người đâm xe vào tôi chính là con trai của thị trưởng Seoul. Tuyệt thật đấy! Tôi nổi tiếng đến nơi rồi.

‘Đích thân thị trưởng đã liên hệ với tôi. Ông ấy muốn gặp cô để thăm hỏi và xin lỗi.’

‘Tại sao?’ tôi thận trọng hỏi lại.

‘Ông ấy có vẻ thực sự ân hận vì người gây ra tai nạn cho cô chính là con trai của mình. Nhưng tối muộn ngày hôm qua phu nhân của thị trưởng cũng gọi điện cho tôi nói rằng muốn trực tiếp gặp mặt cô. Còn ngay vừa nãy thì luật sư của họ lại gọi điện cho tôi.’

Mr. Kang vừa nói xong thì Philip ngồi cạnh hừ một tiếng.

‘Anh ngửi thấy mùi gì à?’ tôi quay sang hỏi.

‘Mùi chính trị, mùi gia thế, mùi tiền,’ Philip trả lời.

Mr. Kang gật gù. ‘Tôi cũng bắt đầu cảm thấy thế. Cô biết đấy ngài thị trưởng vừa mới được bầu lên mới hơn một năm. Bây giờ con cái gây ra tai vạ thế này, thể nào các đảng phái khác cũng tìm cách chọc ngoáy.’

‘Giờ thì anh biết tại sao lúc trước vị bác sĩ đó lại nói có hai cảnh sát đứng canh trước cửa phòng bệnh của thằng khốn đó. Hẳn là vì họ muốn ngăn báo chí tiếp cận và đưa tin. Làm cũng tốt đấy chứ. Đâu có thấy ai đả động gì đâu,’ Philip vừa nói vừa lật xem chiếc business card của người luật sư.

‘Nhưng nếu đích thân thị trưởng gặp tôi thì các bên lại càng có bằng chứng để gây khó dễ cho ông ấy,’ tôi thắc mắc với Mr. Kang.

‘Tôi cũng đang chưa hiểu chuyện này.’

‘Cả vợ cũng hẹn gặp tôi là sao?’

‘Bà ta sợ em tống con trai bà ta vào tù,’ Philip trả lời hộ Mr. Kang.

‘Thế còn luật sư?’

‘Luật sư của họ không xin gặp cô mà muốn gặp riêng tôi,’ Mr. Kang nói tiếp, ‘Có thể thông qua luật sư họ muốn đưa ra một thoả thuận trước khi phiên toà chính thức mở.

Tôi nhìn Philip lắc đầu quầy quậy. ‘Em không muốn gây thù chuốc oán ở đây đâu.’

Philip chau mày vẻ ngạc nhiên xen lẫn không hài lòng. ‘Em đã suýt mất mạng vì một thằng ranh điên khùng do được chiều chuộng quá đà. Nếu em bỏ qua lần này thì anh đảm bảo ngay khi tháo được lớp bột bó chân, thằng mất dậy đó lại nhảy lên ô tô và tông vào ai đó khác.’

Lại là giọng nói đó, giống lần Philip nổi giận với tôi trong bệnh viện. Nhưng tại sao lại phải là tôi đi đối đầu với những loại hư hỏng như thế chứ? Tôi sang đây là để kinh doanh chứ đâu phải đi thực hiện công lý đâu. Một số người trong giới đầu tư ở Seoul vẫn thỉnh thoảng lôi câu chuyện tôi đấm vỡ mũi Han In Soo ra nói và tôi biết mỗi lẫn câu chuyện ấy được phát thanh, thì thêm một lần Han In Soo bị mất mặt và sự thù hằn của Han In Soo với tôi lại sâu hơn một chút. Bây giờ nếu tên tuổi tôi gắn thêm với con trai thị trưởng Seoul thì công ty của tôi mong chờ gì vào sự tồn tại lâu dài ở thành phố này chứ?

Mr. Kang thấy tôi và Philip căng thẳng thì nâng chén trà lên nhấp mấy ngụm rồi ngồi yên lặng.

‘Tôi biết hai người còn lo lắng cho cả Grand,’ Philip lên tiếng sau khi thấy cả tôi và Mr. Kang không ai chịu nói tiếp. ‘Và tôi biết rằng mình không phải là người có thể đưa ra quyết định trực tiếp trong việc này nhưng tôi có thể nêu ý kiến để hai người tham khảo được không?’

‘Tất nhiên rồi,’ tôi và Mr. Kang cùng đáp.

‘Theo tôi không nên để Izzy gặp trực tiếp ngài thị trưởng hay vợ ông ấy vào lúc này. Nếu trong cuộc gặp mà họ cầu xin hay doạ nạt gì và Izzy chấp nhận hay từ chối trực tiếp thì sau đó sẽ không thể thay đổi quyết định được nữa. Vì vậy tôi gợi ý chú Kang nên là người thay mặt Izzy đi gặp họ để xem ý tứ họ ra sao. Giả sử họ có ép chú nhận lời bất cứ việc gì thì sau đó vẫn có thể lấy lý do là còn phải đợi quyết định của Izzy.’

‘Chú không ngại chứ?’ tôi quay sang hỏi Mr. Kang.

‘Tôi không. Cậu Philip nói đúng đấy,’ Mr. Kang đồng ý với Philip rồi nói thêm, ‘Những vấn đề nhạy cảm như thế này, cần có một người đóng vai trò cầu nối ở giữa. Bên họ đã đưa ra người luật sư nên bên ta cũng có thể coi tôi là đại diện vậy.’

‘Văn phòng Grand ở đây có luật sư chứ hả?’ Philip hỏi tôi.

‘Có. Nhưng là về luật thương mại chứ không phải luật dân sự,’ tôi trả lời.

‘Chú có biết luật sư nào tốt cho những vụ như thế này không?’ Philip lại hỏi Mr. Kang.

Mr. Kang lắc đầu. ‘Cậu Michael cũng đã hỏi tôi câu này nhưng tôi chưa tìm ra ai đủ năng lực vì phía bên kia là thị trưởng Seoul. Không mấy ai muốn dính vào những thế lực chính trị ở đây.’

‘Tôi có quen một người, có thể giới thiệu để chú nói chuyện. Nếu chú thấy vừa ý thì dùng. Theo tôi thấy thì người ấy sẽ không ngại những vụ như thế này,’ Philip nói.

‘Ai thế?’ tôi hỏi.

‘Jang Hyuk,’ Philip trả lời.

‘Jang Hyuk?’ tôi ngạc nhiên hỏi lại. Tôi biết Jang Hyuk là luật sư nhưng chả mấy khi gặp mặt mà thấy Jang Hyuk nói về nghề nghiệp của mình, chỉ toàn thấy thao thao bất tuyệt về bóng đá và dụ dỗ mọi người cá độ trận nọ, trận kia.

‘Bạn anh là luật sư xịn đấy,’ Philip tự tin nói.

‘Nhưng không biết cậu ấy đã bao giờ tham gia vào những vụ có dính đến các vị quyền thế chưa?’ Mr. Kang cẩn thận hỏi thêm.

‘Chú có thể hỏi trực tiếp. Phần tôi thì thấy tin tưởng bạn mình. Và tuy chưa bao giờ lôi quyền thế ra để doạ người khác, nhưng tôi nghĩ nếu ngài thị trường mà có ý định tìm hiểu về lai lịch của bạn tôi thì cũng sẽ phải kiêng nể một phần đấy.’

‘Vậy cậu cho tôi số điện thoại của bạn cậu. Sau đây tôi cũng sẽ gọi điện lại cho bên ngài thị trưởng và nói rằng sức khoẻ của cô vẫn chưa cho phép gặp gỡ mọi người. Tôi nghĩ tôi sẽ hẹn gặp ngài thị trưởng đầu tiên vì ông ấy là nhân vật cao nhất nên chúng ta phải tỏ ra tôn trọng ông ấy trước nhất,’ Mr. Kang vừa nói vừa cẩn thận kẹp mẩu giấy ghi số điện của Jang Huyk mà Philip đưa cho vào cuốn sổ công tác rồi đứng dậy chào cáo từ. Tôi thấy tội cho ông vì tự nhiên lại phải ôm thêm việc lo lắng, đau đầu.

Sau khi ra tiễn Mr. Kang, Philip quay vào vừa xoa bụng vừa nói: ‘Đừng thở dài nữa. Đi pha cho anh ly nước.’

‘Giúp được một việc thì hành lại một việc,’ tôi hậm hực nói rồi đứng dậy đi vào bếp.

Nhưng tôi đi chưa được 3 bước chân thì Philip kéo lại, nâng cằm tôi lên, nháy mắt nói:

‘Đừng để những chuyện như vậy, đừng để những người như vậy làm hỏng tuần trăng mật của chúng ta chứ.’

Tôi định ủn Philip ra nhưng rồi không nhịn được cười đành quay sang bắt bẻ: ‘Những đôi mới cưới thì thường chồng hay đem đồ ăn vào tận giường cho vợ cơ.’

‘Em lại để phim ảnh lừa bịp rồi. Thực tế là ai làm tốt việc gì thì nên để họ đảm nhận việc đó. Anh rất giỏi trong việc thưởng thức đồ ăn của em thế nên hãy cứ để anh tiếp tục vai trò đấy. Nhưng anh cũng đổi ý rồi, em không phải pha nước nữa mà ngồi đây massage chân cho anh thì thích hơn.’

‘Philip,’ tôi nhớ ra Jang Hyuk nên ngồi xuống cạnh Philip hỏi, ‘Lôi bạn anh vào việc này không ngại chứ?’

Philip vuốt nhẹ mấy vết xước trên mặt của tôi và trả lời: ‘Anh không tuỳ tiện giới thiệu bạn anh đâu. Jang Hyuk là người không sợ những thế lực, không phải vì gia đình cậu ấy cũng rất quyền thế mà vì cậu ấy là một luật sư giỏi thực sự. Một luật sư hành nghề vì sự công bằng của luật pháp.’



Nghe tôi nói về Jang Hyuk xong, em co chân lên ôm gối rồi hỏi nhỏ:

‘Vừa nãy anh thất vọng về em lắm phải không? Hàng ngày vẫn mạnh miệng phê phán những kẻ cậy quyền thế nhưng rồi chính mình lại không muốn đấu tranh.’

Tôi kéo em vào lòng, vỗ về. ‘Anh biết em làm thế là vì em còn lo cho công ty mà. Chúng ta sống không phải để phân thắng thua.’

Em xoay người, áp chặt mặt vào ngực tôi. Lên cơn nghiện mùi của tôi đây mà. Càng ngày càng nặng rồi. Kiểu này thực sự không thể chữa trị được nữa.

‘Em đi đâu đấy?’ tôi hỏi khi em đứng dậy đi về phía bếp. ‘Ra massage chân cho chồng mới cưới ngay.’

Nhưng xem ra những cô dâu của thế kỷ 21 không có khái niệm phục vụ chồng vì em vẫn đi thẳng vào bếp chẳng thèm quay lại.




Khi tôi đang cậy những viên đá ra khỏi khay để bỏ vào hai cốc nước chanh leo thì Philip đi vào bếp đưa ra trước mặt tôi chiếc điện thoại.

‘Có người muốn hỏi thăm sức khoẻ của em này?’

Tôi nhăn nhó đón lấy chiếc điện thoại. Lại là Jared nữa sao? Sáng đã gọi cho tôi một lần rồi. Chưa được 3 tiếng đồng hồ nữa.

‘I told you to call me once a day only. I’m ok. Perfectly fine. Philip takes care of me very well and we are enjoying our honeymoon here,’ tôi nói một lèo vào trong máy. Philip đứng cạnh nghe đến đây thì trợn mắt rồi cười khùng khục và chạy ra phòng khách.

Sao không thấy Jared đáp lại gì nhỉ? Hay vì ghen tị với tôi và Philip.

‘Jared? You there?’

‘Hello Izzy. How are you?’ một giọng phụ nữ nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia làm tôi giật nảy người. Không phải là Jared sao? Vậy là ai chứ? Vợ của ngài thị trưởng à? Nhưng sao bà ấy biết số điện thoại nhà tôi?

‘I’m sorry. May I know who’s speaking?’ tôi cuống quýt xin lỗi và hỏi lại.

‘I’m Philip’s mother.’

WHAT? Oh no! No! NO! Oh my god! Mẹ của Philip! Mẹ của Philip đang ở trên điện thoại! Và tôi vừa nói gì chứ nhỉ? Tôi vừa ba hoa về tuần trăng mật với mẹ của Philip! Philip đâu rồi? Sao đưa điện thoại cho tôi mà không nói là ai chứ? Philip! PHILIP!!!

‘Izzy?’

‘Yeah. Oh…Annyeong haseyo,’ tôi run run chào mẹ Philip bằng tiếng Hàn Quốc rồi lúng túng nói tiếp, ‘I’m so sorry. I thought it was my friend and … and… I was just joking about the … the…’

Nhưng mẹ Philip đã cười ở đầu bên kia khiến tôi cũng nhệch miệng cười theo.

‘It’s good to hear that you are getting better.’

‘Ah… Yes…  Thank you.’

‘Philip told us that it’s a very serious accident that made us here very worried,’ mẹ Philip nói tiếp,

‘Thank you. I’m sorry to make you worried but I’m fine now. I’m having a good rest. The wound is healing very fast. Philip takes care of me. He… he …’ tôi lại chả biết phải nói gì tiếp.

‘Izzy,’ mẹ Philip nhẹ nhàng gọi tên tôi.

‘Ye.’ Chả biết làm sao mà tôi lại nhớ được ra câu ‘dạ’ bằng tiếng Hàn Quốc và tôi thấy mẹ Philip hình như lại đang cười ở đầu bên kia.

‘We are planning a family holiday here in September. Philip hasn’t been back Arlington for a while. You are welcomed too.’

‘Ye?’ tôi lại thốt lên vì ngạc nhiên.  

‘Come and visit us this September,’ mẹ Philip nhắc lại.

‘Oh … Yes… I will… Thank you very much.’

‘And get well soon.’

‘I will.’

‘I let you rest now. It’s late here as well so talk to you more next time.’

‘Ye…Thank you for calling. I’m sorry for not knowing that it was you at the beginning.’

‘Don’t worry. I know Philip didn’t tell you that it’s me. Take care.’

‘Thank you.’

‘Good bye, Izzy.’

‘Thank you. Good bye … Oh. How are-’

Nhưng mẹ Philip đã bỏ máy. Tôi đứng vò đầu bứt tai. Haiz! Tại sao tôi lại bất lịch sự như thế chứ? Không mở miệng ra hỏi thăm được gia đình Philip câu nào. Ít nhất tôi cũng phải hỏi thăm mẹ Philip ra sao, ba Philip thế nào. Bây giờ bên Mỹ đang là nửa đêm, mẹ Philip đã thức khuya vậy để gọi điện cho tôi thế mà tôi không biết đường hỏi lại vài câu mà cứ ú ú ớ ớ như đồ ngớ ngẩn.

Chỉ vì tôi quá bất ngờ nên đầu óc cứ cuống cả lên. Tất cả là do Philip. Thật quá đáng khi làm tôi mất mặt như thế trong lần đầu tiên nói chuyện với mẹ của người yêu. Mà Philip đâu rồi? Quăng cho tôi một quả lựu đạn rồi biến mất. Tôi phải xử lý mới được. Chắc trốn về nhà bên kia rồi. Lần này thì chết với tôi.

Nhưng tôi lùng sục khắp cả hai căn hộ mà chẳng thấy Philip đâu, chỉ thấy ở tấm bảng trắng treo cạnh bàn làm việc của Philip có viết:

‘Đừng tìm anh nữa. Anh đi họp với ông Ho rồi. Chiều mới về. Muah!’

Phía dưới dòng tin nhắn là hình vẽ nguệch ngoạc một con cua đang giương hai cái càng lên vì cáu giận đứng giữa một trái tim méo mó.





Ngay khi thấy em ba hoa về tuần trăng mật vào trong điện thoại, tôi đã biết rằng tính mạng mình sẽ gặp nguy hiểm ngay giây khắc em nói chuyện xong với mẹ. Thế nên cho dù một tiếng nữa mới cần khởi hành đi đến cuộc họp với bên ông Ho, tôi vẫn lập tức dọt ngay về nhà viết vội dòng tin nhắn cho em rồi xách đôi giày cùng chiếc áo sơ mi và bộ vest phi ra thang máy tìm đường thoát thân.

Vừa lái xe tôi vừa cười muốn vỡ bụng khi nghĩ đến đoạn em phát hiện ra đầu máy bên kia là mẹ tôi chứ không phải Jared. Hẳn con cua bây giờ đang xới tung hai căn nhà để tìm tôi. Nhưng tôi có kinh nghiệm rồi. Tuyệt đối không nên đối mặt với con cua khi nó đang ở đỉnh điểm cáu giận. Hãy để cơn thuỷ triều rút bớt rồi tôi mới nên xuất hiện và bất ngờ trói hai cái càng con cua lại và làm nó quên mất giận dỗi bằng những nụ hôn của mình mà không sợ bị sứt mất miếng bắp tay hay cụt mất bên tai nào.



GRRRRR!!!



Buổi họp với ông Ho tốt hơn tôi dự kiến. Ông ấy có vẻ không còn giận tôi vụ xem mắt, ghép đôi nữa nên hôm nay đã vui vẻ trở lại. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận cố ý giấu bàn tay trái đi vì sợ ông ấy không thấy chiếc nhẫn đâu lại nổi xung lên thì phiền.
Sau buổi họp, tôi bàn bạc ngắn gọn với Kang nhỏ rồi thảnh thơi lái về nhà. Trên đường về tôi bấm số gọi cho mẹ nhưng nhớ ra giờ này mẹ tôi đang ngủ rồi. Ngay khi mẹ thức dậy tôi phải lập tức gọi lại để nghe tin tức nóng sốt nhất trong ngày mới được. Nhưng khi lên đến tầng 19 tôi  lại nghi ngờ khả năng mình còn sống đến lúc đó.

Trên cửa của cả hai căn hộ đều dán một tấm hình của tôi và ngay dưới là chữ ‘WANTED’ to tướng. Xem ra hôm nay thủy triều dâng cao bất thường và chưa có dấu hiệu rút rồi. Tôi định bấm mã số cửa nhà mình nhưng vội rụt tay lại. Con cua đang ở đâu nhỉ? Nếu con cua đã phát lệnh truy nã tôi trên toàn tầng 19 thì nó sẽ chờ để bắt tôi ở đâu chứ? Em có thể nghĩ rằng vì sợ mà tôi sẽ về thẳng nhà mình. Vậy nên khả năng rất lớn là con cua đang nấp ngay sau cánh cửa 1901. Nhưng cũng có thể em lại nghĩ tôi sẽ lượn sang nhà em trước để xem em có ổn không trong mấy tiếng tôi đi vắng. Do đó cũng không loại trừ bản án tử hình đợi tôi sau cánh cửa 1902. Tôi đứng sát vào cánh cửa 1901 để nghe ngóng động tĩnh, khi không thấy gì tôi lại đi qua cánh cửa 1902 và dán tai lên đó.

‘She’s not in there.’

Giọng của em vang lên ngay sau lưng tôi. Tôi quay lại thấy em đứng ở giữa hành lang, ngăn tôi với đường thoát hiểm duy nhất là chiếc thang máy. Em khoanh tay  nhìn tôi như một con cua đang gõ gõ hai chiếc càng sắc nhọn của mình và tính toán xem nên cắt rời cái đầu con tép để nó chết ngay tức thì hay chỉ cắt một mẩu đuôi để nó chết từ từ.

Thấy trốn không được tôi đành tìm cách kéo dài sự sống. ‘Cho anh sống nốt đến sáng mai được không? Để anh có thể nói lời tạm biệt với mẹ.’



Suốt buổi chiều tôi đã lên một kế hoạch trả thù tàn khốc nhưng tinh thần liên tục bị lung lay mỗi khi nhớ đến giọng nói nhẹ nhàng của mẹ Philip. Vậy là Philip đã nói cho gia đình mình biết về tai nạn của tôi. Còn tôi vẫn chưa gọi điện cho bố mẹ. Tôi đã định gọi mấy lần nhưng rồi lại tìm lý do để lần lữa. Tại sao tôi lại không nói được với gia đình mình về tai họa mình vừa gặp phải chứ? Tôi biết nếu tôi mà báo cho gia đình thì mọi người sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, mẹ sẽ khóc thầm vì sợ bố mắng, còn bố chắc chắn đêm sẽ chẳng ngủ được. Tôi biết mọi người sẽ vì tôi mà lo lắng trong khi ở đây tôi có bao nhiêu người chăm sóc cho mình rồi.

Nhưng sao tôi vẫn thấy cảm động khi mẹ Philip gọi điện hỏi thăm? Chính vì thế khi Philip đứng trước cửa nhà xin xỏ, con cua hung hăng trong tôi bỗng muốn mở lượng khoan hồng.



Em không nói gì, cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu, chỉ đi vào nhà và đóng cửa lại.

Vậy là sao? Tôi đã được tha thứ chưa? Nếu tha thứ rồi thì hẳn đã để tôi vào nhà cùng. Kiểu này là chỉ để tôi tạm biệt mẹ thật.
Tôi về nhà, thay đồ, đi tắm, và ngồi xem TV đến khi bụng réo ùng ục vẫn không thấy em gọi sang ăn cơm. Hay giận tôi mà không nấu nướng gì?

‘Em ăn tối chưa?’ tôi gửi tin nhắn sang bên kia bức tường.

‘Ăn lâu rồi,’ bên kia bức tường đáp lại. Sao lại thế được? Giận tôi thì cũng phải cho tôi ăn chứ. Không muốn cho tôi ăn thì cũng nên báo một tiếng. Để tôi đói đến thế này. Thật không có lương tâm.

Bên kia bức tường chắc cảm nhận được nỗi uất ức của tôi nên nhắn tin thêm: ‘Có để phần anh bên này nếu anh muốn ăn.’

Phải vậy chứ!

Nhưng niềm vui của tôi chưa kịp nở thành nụ cười trên mặt bàn đầy thức ăn em để phần cho tôi thì đã bị dập tắt ngúm khi em lạnh lùng nói:

‘Lát nữa khi về nhà bên kia anh đừng có dập cửa mạnh đấy nhé. Em không thích bị giật mình khi đang ngủ đâu.’

Ơ! Đã cho ăn thì phải cho ngủ lại chứ? Nhưng em đã bỏ tôi một mình trong bếp và đi về phòng ngủ. Tôi đành lủi thủi ngồi ăn cơm một mình, lủi thủi rửa bát một mình rồi lủi thủi đi về sau khi đứng trước cửa buồng ngủ của em một lúc để nghe ngóng nhưng không thấy tiếng động gì chứng tỏ em còn thức.

Suốt ngày chọc nghẹo tôi thì chẳng sao. Tôi vừa trêu một chút thì cấm nọ, cản kia. Xét kỹ ra thì đâu phải là lỗi của tôi. Tôi làm sao mà biết được em sẽ nói gì vào điện thoại. Chẳng có luật nào quy định rằng tôi phải chịu trách nhiệm về lời nói của người khác cả. Mà giận tôi thì cũng được nhưng tối vẫn phải cho tôi ngủ chung chứ. Chẳng phải vì tôi ham cái giường king-size của em đâu. Nó thoải mái thật nhưng điều tôi lo là từ ngày bị tai nạn, em rất hay gặp ác mộng. Đêm nào em cũng giật mình thon thót trong giấc ngủ. Mỗi lần như thế tôi lại phải đánh thức em dậy và ôm em thật chặt để em đỡ sợ. Hôm nay chắc tôi cứ để em ngủ say rồi nửa đêm lén sang kiểm tra vậy.

Nhủ thầm thế mà rồi tôi lại ngủ quên cho đến khi nghe tiếng cửa cạch mở và thấy con cua xuất hiện ngay cạnh giường mình. Tôi nằm im thít để thăm dò tình hình. Không ngờ thâm hiểm vậy. Tính ra tay lúc tôi đang ngủ. Nuốt luôn cả lời hứa để tôi gọi điện tạm biệt mẹ. Nhưng em xem ra không phải sang để trả thù vì tôi thấy em trèo lên giường rồi ôm lấy tôi, mặt dụi vào vai tôi.

Hóa ra lại lên cơn nghiện mang tên Philip. Tôi cười thầm rồi định chọc lét fan cuồng của mình thì phát hiện ra lưng em đẫm mồ hôi, cả hai bàn tay và trán cũng vậy.



‘Oh no,’ Philip kêu lên khe khẽ rồi xoay hẳn người lại, vừa xoa lưng tôi vừa thì thầm vỗ về, ‘I’m here. I’m here.’

Dạo này cứ khoảng gần sáng tôi lại nằm mơ thấy thời khắc đó. Tôi thấy mình ngồi trong chiếc Chrysler đang văng về phía cây cột đèn giao thông. Nhưng nếu ở thực tế mọi chuyện xảy ra rất nhanh thì trong giấc mơ của tôi nó lại giống như một đoạn phim quay chậm. Tôi thấy cái chết tiến đến gần mình từ từ, từng giây, từng giây một nhưng cơ thể không thể cử động để mở cửa chạy ra ngoài. Lần nào cũng phải là Philip lay tôi dậy và ôm chặt lấy tôi để tôi khỏi run lên vì sợ. Còn đêm nay, mãi đến khi chiếc ô tô đập vào cột đèn và tôi nhìn thấy những mảnh kính vỡ đang lao về mình thì tôi mới ngồi bật dậy trên giường. Người tôi ướt đầm mồ hôi và cổ khô ran. Hoảng hốt gọi tên rồi quờ tay tìm tứ tung một hồi tôi nhớ ra là lúc tối đã không cho Philip ở lại. Chẳng nghĩ ngợi gì thêm nữa, tôi trèo vội khỏi giường và chạy sang nhà Philip. Tôi muốn được ở trong vòng tay vững chắc của Philip, muốn được cảm thấy bàn tay của Philip đang vỗ nhè nhẹ lên lưng mình, muốn được nghe Philip thì thầm bên tai để tôi biết rằng tôi có Philip ở cùng mình chứ không phải đang đơn độc trong giấc mơ kinh hoàng đó.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 8-10-2011 09:49:23 | Chỉ xem của tác giả
Chapter 5 - 21 days

Day 17:

‘PHILIP ƠI.’

Gọi xong tôi liền thấy Philip nháo nhào chạy vào thì vội ôm miệng vì nhận ra vừa làm Philip tưởng rằng tôi lại bị đau ở đâu.

Philip hừ một tiếng rồi khi thấy tôi cứ đứng gãi đầu cười như con ngố thì giục: ‘Chuyện gì?’

‘Anh có đang bận gì không?’ tôi xán lại hỏi.

‘Bận trông trẻ,’ Philip trả lời. Tôi lè lưỡi. ‘Gặp phải trẻ con hư nữa.’ Philip vẩy vẩy chiếc mobile về phía tôi.

‘Fine! Thế thì trẻ con hư giải phóng cho anh đấy. Em đi đây.’ Tôi nhún vai nói rồi bỏ về nhà.

‘Đi đâu?’ Philip kéo tay tôi lại

Tôi nghênh mặt lên . ‘Trẻ con hư thì có bao giờ nói cho người lớn là mình đi đâu chứ?’

‘Thế sao còn gọi anh vào đây?’

Bị Philip nạt lại, tôi liền hạ giọng: ‘Tính rủ anh đi gặp bạn anh.’

‘Bạn anh?’

‘Seu Long. Đang ở Muse.’

‘Nó vẫn chăm chỉ vậy à?’

‘Anh muốn đi xem cùng em không?’ tôi lại xán tới rủ rê.

Philip gườm gườm nhìn tôi. ‘Đồ xấu xa. Em định đi phá đám tình yêu của bạn anh đấy à?’

‘Thế anh có muốn cùng em đi phá đám tình yêu của bạn anh không?’

‘Có.’

Trước khi gọi Philip vào, tôi vừa nói chuyện với Jared qua điện thoại. Jared kể lể rằng người bạn thân nhất của mình giờ đã có bạn trai ở nhà cùng rồi nên chẳng cần đến mình nữa, đến gọi điện hỏi thăm cũng khó chịu trong khi lúc trước Jared đã khóc hết nước mắt vì lo cho cô ấy. Sau khi gián tiếp trách cứ tôi xong, Jared lại quay ra than thở về nhân viên duy nhất của mình ngày nào đi làm cũng có một cái bóng đi kèm, ngồi lù lù giữa quán khiến nhân viên của Jared lúc nào hai má cũng đỏ chót lên không sao tập trung vào công việc được nữa. Thế nên tôi quyết định phải đi một chuyến tới Muse xem thế nào. Thứ nhất, đến để xem cái bóng của In Na. Thứ hai, còn một chuyện quan trọng hơn mà tôi đã quên mất sau vụ tai nạn.



Tôi không bao giờ nghĩ có ngày mình đi tọc mạch vào chuyện tình yêu, tình đương của bạn bè thế mà bây giờ tôi lại đang lái xe đưa em đến Muse để xem Seu Long “tán tỉnh” In Na như thế nào. Nhưng ai ngờ được thằng bạn của tôi lại say đắm In Na thế chứ? Hẳn nó phải thực sự có tình cảm với In Na thì mới dám đến Muse đều đặn như vậy vì Jared chẳng phải hiền lành gì và Seu Long chắc cũng chưa quên lời dặn vào ngày cuối năm ngoái của tôi.

‘Này, em phải nói là mình đi ra ngoài rồi nhân tiện ghé qua đây nhé,’ tôi cẩn thận dặn em khi đỗ xe trước cửa quán Muse vì dù gì tôi cũng không thể để thằng bạn thân thiết nghĩ rằng tôi đang theo dõi nó.

Buổi trưa chủ nhật, quán chỉ có vài người khách. Tôi liếc một vòng nhưng chẳng biết thằng bạn si tình của mình ngồi ở góc nào mà không thấy bóng dáng đâu. Em và Jared đã lên gác để nói chuyện riêng còn In Na đang mải lau dọn chiếc bàn vừa có khách rời đi.

‘Long đâu?’ cuối cùng tôi đành hỏi In Na vì rõ ràng lúc trước em nói là nó đang ở Muse.

Nghe tên Seu Long, mặt In Na lập tức đỏ lựng lên. Kiểu này xem ra thằng bạn tôi có cơ sở để hy vọng đây.

‘Anh ấy vừa đi rồi,’ In Na trả lời rồi nhìn sang bó hoa hồng vàng đang để gần chiếc máy quay đĩa.

Vậy là đến đây để tặng hoa rồi đi. Hay là Seu Long đánh hơi thấy tôi đang đến nên lỉnh đi trước? Chẳng nhẽ nó nghĩ tôi tệ đến vậy? Tuy có yêu quý In Na đến mấy, tôi cũng hiểu đàn ông là phải tôn trọng lãnh địa của nhau. Không đời nào tôi lại nhúng mũi vào quan hệ của In Na và Seu Long mà sẽ chỉ đóng vai trò quan sát viên đề phòng trường hợp hai bên xảy ra xung đột thôi.

‘Em vẫn làm việc cả tuần đấy à?’ tôi hỏi thăm In Na.

‘Bên trạm xá có thêm người rồi vì thế em không bận rộn như trước nữa nên nghỉ một ngày trong tuần. Việc ở đây em cũng quen rồi. Với lại em thích ở đây lắm.’

Thích là vì có Jared chỉ bảo cho đủ thứ hay là vì có Seu Long cung cấp hoa tươi mỗi ngày nhỉ?

‘Ba mẹ em nói sao khi em đi làm suốt ngày như thế?’

In Na mỉm cười buồn, không trả lời. Tôi đoán chắc họ còn đang mải cãi vã nhau chẳng ai để ý đến con gái mình đang làm gì, đang cảm thấy gì.



‘Xin lỗi vì chuyện tai nạn nên quên mất việc cậu nhờ,’ tôi nói khi ngồi xuống chiếc sofabed trong phòng khách của Jared.

Nhưng Jared phẩy tay và nói: ‘Tớ đã gọi điện về nhà rồi.’ Tôi ngạc nhiên nhìn bạn mình nhưng thấy mặt Jared vẫn bình thường lại còn bắt đầu mỉm cười. ‘Đừng lo. Tớ ổn mà.’ Jared đập nhẹ lên vai tôi như để khẳng định lời mình. ‘Tớ đã quyết định mình phải tự giải quyết chuyện này, không nên dựa dẫm vào cậu mãi.’

‘Bố mẹ cậu thế nào?’

‘Khóc rất nhiều,’ bạn tôi trả lời rồi ngoảnh mặt đi hướng khác. Có tiếng khịt mũi khe khẽ lẫn giữa những nốt nhạc vang lên từ chiếc máy quay đĩa dưới nhà.

Tôi lắc lắc đầu gối bạn mình. Jared quay lại nhìn tôi rồi vừa cười ngượng ngịu vừa đưa tay gạt nhanh một giọt nước mắt. ‘Tớ biết họ chờ đợi một lời tha thứ nhưng sao tớ không thể nói được.’ Bạn tôi lại lấy tay quạt quạt trước mặt như cố để không khóc.

Tôi đợi cho cơn xúc động của Jared dịu xuống rồi nói: ‘Có thể mọi chuyện không cần bắt đầu từ một lời tha thứ. Nếu cậu thấy không thể tha thứ cho họ trong quá khứ thì hãy thử yêu thương họ ở thời điểm hiện tại và từ nay về sau.’

Jared ôm lấy tôi, kêu lên: ‘Oh, I love you, Iz.’

‘Can you say it louder so downstairs can hear?’

‘He knows he’s invincible anyway,’ Jared nói rồi khoác vai tôi ngồi im lặng nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đong đưa qua lại đều đều trên tường cho đến khi chiếc kim phút nhích đúng đến số 6 thì chợt bám lấy tay tôi năn nỉ, ‘Mà cậu có thể nhờ Philip nói Seu Long đến đây ít ít thôi được không? Lúc trước Philip đâu có đến ám cửa hàng của tớ mỗi ngày như thế này đâu?’

‘Có đến ngồi chay đâu, cũng gọi đồ mà. Cậu còn vừa nói sẽ không dựa dẫm vào tớ nữa. Nhân viên của cậu nên cậu tự giải quyết đi.’

‘Cậu sợ phiền hà đến Philip của cậu chứ gì? Đắm trong biển tình, quên hết bạn bè rồi.’

‘Cậu cũng có cô đơn đâu?’ tôi cự lại rồi nhớ ra có một chuyện muốn khoe với Jared. ‘Philip’s mom called me last week.’

‘Wow,’ vừa thốt lên Jared vừa rụt hai chân lên ghế như bị điện giật rồi thì thào hỏi tôi, ‘Does she sound like a mother-in-law?’

‘What do you mean?’

‘I mean … you know … scary.’

‘No! She sounds nice.’

‘Nice?’

‘Yes. Nice.’

Jared thở ra nhẹ nhõm, tay xoa xoa tim cứ y như là mình mới là bạn gái của Philip chứ không phải tôi.

‘What did she say?’ Jared đột ngột hỏi tiếp.

‘She invited me to America in September.’

‘I knew that.’

‘You knew what?’

‘The test! When you come over, she will give you an extreme test, checking on every spot of your profile, questioning your entire history, turning you inside out like a –’

‘Jared. You mad!’ tôi kêu lên.

‘You’ll see. If I have a son like Philip, I will … Well, I know it’s no point explaining mother-in-law’s job to you now,’ Jared nói rồi đứng dậy. Tôi cũng chả muốn nghe lý thuyết mẹ chồng của bạn nên cũng đứng dậy theo nhưng Jared lại dừng ở giữa cửa và quay lại nói nhỏ:

‘Tớ cũng quên không nói với cậu rằng Max đã xin lỗi tớ.’ Thấy tôi tròn miệng vì không hiểu, Jare giải thích, ‘Khi nhìn thấy Philip khổ sở ngồi đợi cậu ngoài phòng cấp cứu, Max hiểu ra lúc trước đã làm một việc độc ác với những người thân của mình.’

Đến lượt tôi níu tay Jared lại. ‘Đừng nói chuyện này cho Philip biết nhé nếu không tớ sẽ lại phải làm đủ thứ để bù đắp công lao đấy.’ Đó là chưa kể đến khả năng sẽ có thêm một bài giảng nữa về việc phải báo cho gia đình mỗi khi tôi bị tai nạn hay ốm đau.



‘Quả là không tệ,’ tôi nhận xét khi thấy In Na mang ra cho mình một tách cappuccino bên trên có vẽ một cành lá bằng sữa.
In Na được khen thì cười ngượng ngịu. ‘Jared đang dạy em vẽ 2 cành nhưng em chưa làm được.’

‘Chị pha cappuccino còn chẳng có bọt để mà vẽ,’ em đùa rồi kín đáo huých tay tôi.

‘Đi trước khi chúng ta tới,’ tôi thì thầm rồi giật nảy người vì tiếng Jared đột ngột kêu lên sau lưng.

‘No, no, no, no…Cô đã bao giờ cắm hoa chưa hả? Con gái gì mà đoảng vị.’ Jarde rút toạch bó hoa In Na vừa cắm ra khỏi chiếc bình gốm tròn rồi vẩy tay về phía bếp. ‘Vào trong kia lấy cho tôi chiếc lọ pha lê.’

Tôi tưởng In Na bị Jared mắng té tát thế sẽ giận mà không đi nhưng cô bé chẳng có vẻ gì là bất bình lại lui cui đi vào bếp tìm kiếm.

Em đi ra ngó nghiêng chỗ hoa rồi hất cằm, hỏi Jared: ‘Làm gì mà như cháy nhà thế? Cậu thấy In Na hiền nên bắt nạt đấy hả?’

Jared gạt lọn tóc mái và nói với giọng không hài lòng: ‘Chẳng biết mẹ cô ấy dạy dỗ con gái kiểu gì? Bó hoa dài thế này lại đi cắm vào cái lọ lùn tịt. Thẩm mỹ thật kinh khủng.’

Tôi cũng định lên tiếng bênh vực In Na nhưng nghe một tiếng choang trong bếp. Jared nhảy dựng lên rồi kêu thất thanh: ‘Oh no! My favourite vase .’



Tôi và Philip nhìn nhau rồi vội chạy vào trong bếp xem chuyện gì thì thấy In Na đang đứng ôm chặt một chiếc lọ pha lê dài, mặt tái mét còn Jared đang đứng nhìn một đống thủy tinh đủ các màu tung tóe dưới đất và xoa tay đầy phấn khởi.

‘Cảm ơn cô nhiều nhé In Na. Tôi đã không biết làm gì với thứ xấu xí này may mà có cô đập giúp. Giờ thì tôi không phải áy náy với ai đó khi họ không còn nhìn thấy nó trong nhà tôi nữa.’

‘Em…em không cố tình đâu,’ In Na lập bập giải thích, ‘Chỉ vì chiếc lọ pha lê nằm hơi sâu bên trong nên khi với tay lấy em đã không để ý.’

‘Quà của ai à?’ tôi hỏi Jared.

‘Ừ. In Na này, nếu sau này cô định tặng quà tôi thì chớ có tặng những thứ tương tự như thế nhé. Tôi sẽ trừ lương cô đấy,’ Jared nói khi đi vào góc bếp lấy ra chiếc chổi và chiếc xẻng hót rác rồi vừa quét đống thủy tinh vừa huýt sáo vui vẻ.

‘Anh ấy không giận em thật chứ?’ In Na lo lắng hỏi tôi.

‘Không. Lời cảm ơn chân thành đấy,’ tôi trả lời và thấy Philip khẽ chép miệng và lắc đầu, hẳn vì không hiểu tại sao trong một giây mà bạn tôi có thể chuyển từ bi kịch sang hài kịch như thế.

‘À, tuần này có triển lãm ảnh của Max. Hai người phải đi xem đấy nhé,’ Jared nói sau khi dặn In Na phải tỉa bớt lá và cắt vát cành hoa trước khi cắm vào nước.

‘Em đi chưa?’ tôi hỏi In Na.

‘Lúc trước anh …’

Cả tôi và Philip cùng nghếch tai lên nghe nhưng In Na không chịu nói thêm, cứ đứng mân mê miệng lọ hoa, thỉnh thoảng lại liếc sang Jared.

‘Lúc trước có người rủ nhưng tôi không cho đi. Đang giờ làm việc, đi đâu chứ?’

Tôi chỉ bạn mình và nói với Philip: ‘Đấy mới gọi là xấu xa.’

Nhưng Philip lại nhún vai nói: ‘Chả có gì là xấu xa cả,’ rồi quay sang gật gù cùng Jared với vẻ đắc ý hết sức.

Còn tôi thì thấy thật là đáng sợ khi đàn ông lên cơn nhỏ mọn.



Sao em lại có thể nói tôi nhỏ mọn khi đồng ý với Jared chứ? In Na ngây thơ như thế nên rất cần một người như Jared gây khó dễ cho những đối tượng muốn tiếp cận. Thằng bạn tôi nếu chỉ vì không rủ được In Na đi chơi trong giờ làm việc mà đã rút lui thì đâu thể gọi là tình cảm nghiêm túc. Hơn nữa phải có những sự cấm cản như thế thì In Na cũng mới biết được cảm xúc của mình ở mức độ nào. Cũng đâu có dễ dàng để tôi có được ngày hôm nay với em đâu? Chẳng nhẽ chỉ cần vài bó hoa hồng mà Seu Long đã thành công thì bất công cho tôi chết.

‘Kia rồi,’ em reo lên khi thấy tấm poster đen trắng to đùng treo bên ngoài tòa nhà nơi Max tổ chức triển lãm ảnh. Max vẫn giữ phong cách riêng của mình, không chụp ảnh màu. Nghe nói ảnh cưới của Shi Yeon cũng là đen trắng. Em khen bộ ảnh đẹp tuyệt còn tôi vẫn chưa biết mặt mũi chúng như thế nào. Có phải ảnh cưới của tôi đâu mà quan tâm. Hôm Shi Yeon đến đưa thiếp cưới, tôi lại thấy một câu hỏi to đùng trong mắt cô bạn. Tôi đã định nói chuyện với em để tìm câu trả lời nhưng rồi hai chúng tôi ngồi nhìn tấm thiệp cưới của Shi Yeon một hồi mà chả biết nên nói gì với nhau. Tôi xem trên TV thường thấy cảnh người ta hay cầu hôn nhau sau khi một người bị tai nạn nghiêm trọng vì khi tưởng như bị chia lìa bởi cái chết, họ chợt nhận ra người kia quý giá với mình đến chừng nào. Nhưng tôi không nghĩ tôi và em phải đợi đến tận khi em bị tai nạn mới nhận ra điều đó. Vậy nên …

‘In Na kìa,’ em lại reo lên khiến tôi ngơ ngác nhìn quanh vì tưởng Jared đã đổi ý định và đồng ý cho Seu Long đưa In Na đi xem triển lãm của Max. Hóa ra là em đang chỉ một bức chân dung treo trên chiếc cột trắng ở giữa gian phòng. Em kéo tôi đến gần hơn để xem. Trong bức ảnh, In Na hơi cúi xuống khi đổ sữa vào tách cappuccino để vẽ hình, môi hơi mím lại, trán rịn mồ hôi. Một phần của trái tim đã hiện ra trên mặt tách cà phê nơi dòng sữa chạm vào mặt bọt nâu. Trông In Na căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm.

‘Anh có nghĩ Seu Long sẽ mua bức hình này về để treo ở đầu giường không?’ em nghẹo đầu hỏi vẻ thích thú.

‘Có thể lắm nhưng anh muốn trêu Seu Long một chút.’

‘Em tưởng chỉ phụ nữ mới chơi xấu nhau thôi chứ?’

‘Thế em có muốn cùng anh chơi xấu bạn anh không?’

‘Có.’



Vừa cùng tôi đi về phía bàn làm việc của ban tổ chức triển lãm, Philip vừa giải thích ý đồ đen tối của mình, nảy sinh từ câu nói đùa của tôi. Giống như triển lãm tranh là để bán tranh thì triển lãm ảnh là để bán ảnh. Philip muốn giấu tên mua bức ảnh của In Na rồi nói ban tổ chức gắn lên đó một chữ “SOLD” đỏ chót. Seu Long nhất định sẽ tới đây xem và hẳn sẽ nóng mặt khi không biết ai là người mua mất bức ảnh của người trong mộng. Còn giả sử Seu Long không đến thì thể nào Max cũng sẽ kể cho Jared và In Na biết là đã bán được bức ảnh và cuối cùng tin tức sẽ vẫn đến tai Seu Long.



‘Rồi anh sẽ bắn tin yêu cầu Seu Long mua lại với giá cắt cổ à?’ em hỏi khi chúng tôi đứng đợi người đại diện của ban tổ chức dò giá bức ảnh.

‘Anh tưởng mình đã tệ với bạn bè lắm rồi hóa ra em còn tệ hơn.’

Bị tôi phê bình, em bĩu môi bỏ tôi đứng lại một mình để đi xem ảnh tiếp. Sau khi hoàn tất phi vụ bí mật, tôi đi tìm em thì thấy em đang đứng xem chăm chú một bức hình chụp một đôi vợ chồng già đang ngồi chụm đầu trước màn hình vi tính đọc email của con trai. Mọi chi tiết đều mờ ảo kể cả khuôn mặt của hai vợ chồng, phần duy nhất rõ nét chính là bức thư của người con.

‘Dịch cho em đi,’ em lắc tay tôi giục.



Philip rút ra chiếc khăn tay đưa cho tôi.

‘Để làm gì?’

‘Đề phòng em khóc vì cảm động.’



Em không khóc khi tôi dịch cho em nghe nội dung bức thư đầy tình cảm của người con gái từ nước ngoài gửi ba mẹ mình ở Hàn Quốc, nhưng tôi thấy em đứng im như đang lạc vào trong suy nghĩ của riêng mình.

‘Jared đã gọi điện về cho ba mẹ mình,’ em thì thầm và tôi lại có cảm tưởng như em đang nói với bức ảnh hơn là đang nói với tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn đáp lời: ‘Vậy thì tốt rồi.’

Em nhìn lên tôi rồi lại nhìn bức ảnh. ‘Còn em vẫn chưa gọi về nhà… Anh không trách em chứ?’

Tôi nắm nhẹ vai em. ‘Những gì anh nói ở bệnh viện không phải là trách em đâu. Nhưng tại sao với anh, em lại đặc biệt hơn những người khác và tại sao với em, anh lại đặc biệt hơn những người khác? Em đã bao giờ hỏi mình câu hỏi đó chưa?’

Em lắc đầu. ‘Chưa. Nhưng hẳn có rất nhiều lý do.’

‘Chính những lý do đó làm nên giá trị của một người nào đó đối với em. Càng nhiều lý do, giá trị của người đó càng lớn. Và anh muốn em không bao giờ có thể liệt kê hết những lý do khiến em yêu anh vì khi đó giá trị của anh là không thể thay thế được.’

‘Em biết gia đình mình là duy nhất mà,’ em phân trần.

‘Vấn đề ở đây không chỉ là em cảm thấy thế nào mà còn là em cần cho mọi người biết lý do tại sao họ là duy nhất nếu không người thân của em sẽ tự hỏi không biết họ có giá trị gì với em hay không vì hình như em luôn sống tốt ngay cả khi không có họ.’

Tôi không biết em đang nghĩ gì nhưng em cắn nhẹ môi dưới, hai tay vần vò chiếc khăn tay chứng tỏ lời tôi nói đang gây ra một cuộc tranh luận dữ dội trong cái đầu nhỏ bé kia. Thật khó để giải thích tại sao có một số thứ rất dễ dàng với người này nhưng lại vô cùng khó khăn với người khác. Các bạn tôi cũng nhận xét rằng nói chuyện với em không hề buồn chán nhưng nếu để ý thì người đàm thoại với em sẽ nhận ra là em chẳng bao giờ nói gì cụ thể về mình hết. Chúng còn đặt nickname cho hai chúng tôi là “Cặp đôi huyền bí” vì tôi là đàn ông nên vốn dĩ đã ít khi nói về chuyện tình cảm của mình nhưng để gạn hỏi thông tin từ em thì còn khó hơn cả ngàn lần. Ngay cả Shi Yeon là người gần gũi với em hơn cả thì cũng không biết lý do tại sao tự nhiên em lại rời khỏi tầng 19 rồi lại đột ngột xuất hiện bên cạnh tôi sau 9 tháng. Còn tôi thực sự đã rất bất ngờ khi phát hiện ra rằng Jared chỉ biết rất đại khái về công việc của em còn Michael thì chưa bao giờ gặp mấy cô bạn của em ở Melbourne. Không ai biết trong trái tim em có bao nhiêu căn phòng và hình như tôi là người đầu tiên có ý định đi tháo dỡ bớt một vài vách ngăn cho thông thoáng.

‘Vì từ trước đến nay em chưa bao giờ nói chuyện ốm đau với mọi người ở nhà nên giờ em báo về tai nạn, có khi mọi người sẽ bị sốc,’ tôi nói khi thấy em vẫn bế tắc trong suy nghĩ của mình.

Em ngẩng ngay lên, gật đầu lia lìa đồng ý với tôi khiến tôi thấy tội nghiệp con cua ương bướng của mình mà gợi ý tiếp:

‘Vậy thì đợi lần sau khi em sổ mũi, hắt hơi gì thì kể cho mọi người biết để mọi người quen dần.’

‘Sổ mũi, hắt hơi cũng nói sao?’ em thắc mắc rồi vội vàng nói ‘Ok’ khi thấy tôi chau mày.

‘Muỗi đốt cũng phải kể rồi nhớ phải giải thích cặn kẽ là anh chăm sóc em khi ốm như thế nào để anh còn ghi điểm với gia đình em chứ.’

Em nhìn tôi, nhăn mũi rồi lại buồn buồn nhìn tấm hình khiến tôi lại thấy nghi. Chả biết sau đây có nghe lời tôi không? Chẳng nhẽ lại mong em bị hắt hơi, sổ mũi để kiểm tra xem em có gọi về nhà không?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 11-10-2011 09:25:41 | Chỉ xem của tác giả
Chapter 5 - 21 days

Day 21:

Vừa trút xong bộ quần áo trên người tôi nhận ra mình quên không đem theo đồ mới vào để lát nữa tắm xong còn thay. Mặc đồ lại để ra ngoài lấy thì ngại nên tôi rón rén mở cửa ngó đầu ra ngoài. Không thấy bóng dáng Philip đâu, chắc là đã về bên nhà kia. Tôi vội vàng vào phòng ngủ đến chỗ tủ quần áo, nhặt đại một bộ rồi chạy trở lại nhà tắm.



Ô, gì thế kia!? Tôi huýt một tràng sáo dài khi thấy em từ phòng ngủ đi ra trên người chỉ có bộ đồ lót. Em hét ầm lên vì bị phát hiện rồi chạy tọt vào nhà tắm. Tôi chạy theo nhưng em đã nhanh tay khóa cửa mất.



‘Izzy, I want to see more. Open the door,’ Philip đứng ngoài ra lệnh và vặn vẹo chiếc núm cửa.

‘No way,’ tôi từ chối rồi bước vào phòng hoa sen mặc kệ Philip tiếp tục năn nỉ.



Tôi nghe tiếng nước mở rồi em bắt đầu hát toáng lên như để trêu ngươi tôi.

Hừm! Tôi muốn nhắn gửi tới bất kỳ bạn nam nào đang đọc câu chuyện này rằng ngay khi nào bạn có thời gian rảnh rỗi và không biết phải làm gì thì hãy đi học cách mở khoá cửa. Tất nhiên là để cho những trường hợp như thế này rồi.

Note 1: chỉ khi phía bên kia cửa là bạn gái hay vợ của bạn thôi nhé chứ đừng là một người phụ nữ nào khác.

Note 2: Any lock has a key, even the lock which doesn’t use key.

Ngó một vòng xung quanh chiếc núm cửa, tôi phát hiện ra một cái lẫy bé xíu nằm kín đáo phía dưới. Cần một vật gì đó dài và nhỏ. Lọ tăm ở bếp!



Đang xoa sữa tắm lên người tôi bật cười khoái trá khi nghĩ đến Philip cau có đứng ngoài kia. Hẳn là tức lắm. Nhưng làm sao tôi cho vào được chứ. Tất nhiên là Philip đã nhìn thấy tôi không mặc đồ rồi nhưng đấy là những lúc ở trên giường có chăn, có gối che bớt đi. Chứ đây tôi đứng giữa cái buồng kính trong suốt này. Ngượng chết đi được.

Tôi lại vươn cổ ra nhìn thì thấy chiếc núm cửa vẫn đang xoay xoay thì thích chí nhắm mắt hát toáng lên để trêu Philip. Nào ngờ khi tôi mở mắt ra thì thấy Philip đã đứng ngay trước cửa buồng kính, đang khoanh tay, nhướn một bên mày nhìn tôi vẻ rất hỉ hả.

Aaaaaaaa! Tôi đã bấm chốt cửa rồi cơ mà.



Em lại hét ầm lên, hai tay luống cuống tìm cách che người. Rối tôi thấy em nhìn chiếc khăn tắm đang móc ngay ngoài cửa buồng kính.



Tôi định mở cửa phòng tắm để lấy chiếc khăn che người nhưng Philip đã nhanh tay hơn giật lấy nó, huơ huơ trước mặt tôi rồi đi về phía bồn rửa mặt, ngồi lên mặt đá granite, vắt chiếc khăn ngang đùi, chống hai tay ra đằng sau, thản nhiên … xem tôi tắm.

Tôi chẳng biết làm gì hơn là dứ nắm đấm về phía khuôn mặt đang cười đắc ý rồi quay đi, cố tắm thật nhanh cho sạch lớp sữa tắm trên người.



Sau khi giơ nắm đấm về phía tôi, em ngượng nghịu quay người đi rồi vừa cố tắm thật nhanh, thỉnh thoảng quay lại lườm nguýt.

Tất nhiên ở thế kỷ 21 này, chẳng có người đàn ông 31 tuổi nào lại chưa biết gì về cơ thể phụ nữ. Có nhát mấy thì anh ta cũng có thể chui vào một xó kín nào đó rồi lên internet để tìm thông tin. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không còn bị những đường cong mềm mại thu hút nữa. Mà đúng hơn là càng nhìn càng không thấy đủ. Nhất là trong trường hợp này khi em ngượng nghịu che dấu cơ thể của mình như muốn bảo vệ một bí mật vô giá cho dù tôi đã hôn lên đôi nhũ hoa kia, đã vuốt ve tấm lưng kia, đã nằm áp lên vùng bụng kia.

Mấy phút sau thì chiếc cửa kính đã mờ mịt vì hơi nước nóng nên tôi chẳng thể nhìn rõ được em nữa. Em cũng nhận ra vậy nên lấy ngón tay vẽ hai con mắt trên mặt kính rồi nhòm ra lêu lêu.

‘Where are you, Philip? I can’t see youuu...’

Đúng là con cua ngốc nghếch mà.



Tôi thấy Philip nhảy khỏi bục đi về phía buồng tắm thì vội vàng lấy tay che người rồi co dúm vào một góc. Philip mở cửa buồng tắm nhưng không bước vào trong như tôi nghĩ mà lại lấy chiếc khăn lau tay lau sạch lớp hơi nước bám trên mặt kính rồi đóng cửa lại và quay trở về ngồi lên chỗ ban nãy.

Sao tôi lại ngu ngốc “vẽ đường cho hươu chạy” như thế chứ? Nhưng đây đâu phải “vẽ đường cho hươu chạy” mà là “chỉ đường cho hổ báo đến”. Đợi đến bao giờ cái cửa mới mờ lại đây? Mà cho dù nó mờ lại thì tôi tắm xong rồi sẽ làm gì tiếp? Khăn tắm bị lấy mất rồi. Quần áo thì cũng để ở ngay chỗ Philip đang ngồi.

Tôi đành hậm hực tắt vòi nước rồi nói vọng ra: ‘Em tắm xong rồi. Trả khăn đây.’

Philip ngồi nguyên ở chỗ, chỉ giơ chiếc khăn ra.

‘Ra đấy lạnh lắm. Đem ra đây,’ tôi mếu máo.

Philip bước lại trước cửa, giơ hai đầu chiếc khăn lên. ‘Đây. Chỉ cần em bước ra là anh sẽ choàng nó ngay lên người em.’

‘Aaaaaaaaa!’ tôi nhắm mắt hét một tràng dài nhưng chỉ càng làm Philip đắc ý hơn.

Cuối cùng tôi đành bước ra để Philip quấn khăn quanh người.

‘Còn đau không?’ Philip hỏi, một tay luồn xuống dưới khăn vuốt nhẹ lên bụng tôi nơi lúc trước là vết bầm do dây an toàn thít vào.

Giọng nói ấm áp, ánh mắt quan tâm và những ngón tay mơn man trên da khiến tôi quên sạch ý định cấu véo Philip để trả thù.

‘Không. Hết rồi,’ tôi trả lời.

Philip cúi xuống hôn lên vai tôi rồi hỏi nhỏ vào tai: ‘Jin jja?’

Ồ, vậy ra hỏi là vì muốn … Nhưng chiếc cằm nhám râu của Philip đang cọ nhẹ vào vai tôi khiến tôi vươn người lên quàng tay quanh cổ Philip và cũng trả lời thật nhỏ: ‘Jin jja.’

‘Em thơm quá,’ Philip lại thì thầm rồi bắt đầu lướt nhẹ đôi môi của mình dọc cổ tôi, tay của Philip đã rời bụng tôi và vòng ra đằng sau nâng tôi lên. Tôi chẳng nói gì thêm được nữa để mặc Philip đưa mình tới bất kỳ nơi đâu.



Tôi hé mắt ra và thấy em nằm xoa xoa bụng rồi thở dài. ‘Vẫn đau à?’

Nghe tôi hỏi, em kéo vụt chăn lên tận cổ, đỏ mặt, lườm tôi. ‘Không cho nhìn.’

‘Nhìn thấy hết rồi,’ tôi nhại lời của con vẹt trong một câu chuyện cười.

Em hứ một tiếng rồi đáp trả: ‘Anh có biết anh mà hói đầu thì trông kỳ quặc như thế nào không?’

‘Bụng em còn đau không?’ tôi nhắc lại câu hỏi.

‘Không.’

‘Cả … vừa nãy cũng không đau chứ?’

‘Em đã nói là không đau rồi mà.’

‘Thế sao em lại thở dài?’

‘Thở dài là vì không đau nữa,’ em trả lời rồi lại thở dài.

‘Hết đau rồi thì phải vui chứ?’ tôi thắc mắc.

Em bậu môi, phụng phịu. ‘Vui gì mà vui? Hết đau rồi thì sẽ phải đi làm, không được ở nhà với anh nữa.’

‘Đi làm đi thôi. Nhìn thấy hết rồi,’ tôi léo nhéo trêu rồi vội lấy gối che đầu vì em đang vươn tay ra để nhổ tóc tôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 17-10-2011 08:46:09 | Chỉ xem của tác giả
Colour 6 – Post honeymoon (Part 1)

‘Sao mấy cô trong văn phòng cứ nhìn tôi rồi cười với nhau vậy?’ tôi hỏi Kang nhỏ khi gặp anh ta dọc hành lang trước lúc về nhà vì thấy cả ngày hôm nay hội phụ nữ có những hành động khó hiểu khi tôi xuất hiện trở lại ở công ty sau 2 tuần.

‘Vì trông anh khác quá,’ Kang nhỏ trả lời xong thì cũng cười giống y như mấy cô kia.

Tôi chau mày. ‘Khác gì?’

‘Họ nói anh trông như vừa đi holiday về hơn là ở nhà chăm người bị tai nạn.’

Holiday? Chẳng biết là tôi vừa có holiday hay là mọi người ở đây vừa có 2 tuần tự do không người quản thúc? Tuy nhiên theo như Kang nhỏ báo cáo thì mọi người đều tự giác làm việc nhất là sau bữa tối cuối tuần trước, không khí trong văn phòng tốt hơn hẳn. Không ngờ hôm đó lại chính là dịp Eddy chiếm được cảm tình của mọi người khi giúp Kang nhỏ tổ chức một buổi “đập phá” mà theo nhận xét của mọi người là “vui chưa từng thấy”. Kang nhỏ cũng không hủy buổi họp nào với khách hàng mà tự đi giải quyết hết. Tuy có đôi chỗ tôi nghĩ nếu tôi tham dự thì sẽ có kết quả tốt hơn nhưng tôi không mong Kang nhỏ hoàn hảo mà muốn anh ta rèn luyện tính tự tin để tiếp nhận những trọng trách mới.

Holiday? Tôi vừa nghĩ về câu trả lời của Kang nhỏ vừa ngắm nghía khuôn mặt mình ở trong tấm gương của thang máy. Ừ thì mắt tôi không thâm quầng lên nữa. Ừ thì mặt tôi không dài ra nữa. Vì ngày nào tôi cũng được ngủ đủ tám tiếng. Vì ngày nào tôi cũng được ăn đủ ba bữa. Ngoài ba bữa chính còn thêm đủ thứ tráng miệng mà em chốc chốc lại đem ra tận nơi, đưa lên tận miệng mời mọc. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra điều mà mấy cô trong văn phòng ám chỉ.

Về đến nhà, tôi chạy liền vào phòng tắm và nhảy lên chiếc cân. 75kg. Biết ngay mà! Trong vòng hai tuần tôi đã tăng lên 3kg. Chuẩn của tôi phải là 72kg. Chính đồ ăn của em là thủ phạm. Đúng hơn chính em là thủ phạm khiến tôi phải toát thêm mồ hôi ở phòng gym vào thời gian tới. Và thật là xấu hổ với mọi người ở văn phòng. Có ai ở nhà chăm người bị tai nạn mà lại mập lên như tôi không?



Đã thế tôi cho rửa bát một mình, không thèm giúp lau khô nữa. Hoạt động nhiều để còn giảm cân chứ. Lỗi của tôi sao? Tôi đâu có ép ai ăn đồ tôi nấu đâu mà giờ lại nói tại tôi mà tăng cân. Những người may mắn thật không biết quý trọng thứ mình có. Hai tuần mà lên những 3kg. Cứ như là mỗi lần hít vào rồi thở ra là đã tăng được mấy gram rồi. Trong khi đó tôi trầy trật mãi vẫn chưa lấy lại được số kg thịt đã mất sau khi bị tai nạn. Giờ cái cùi tay của tôi trông nhọn hoắt và khớp xương cổ tay thì lồi lên rõ xấu xí. Hôm nay khi tôi đến văn phòng, mọi người đã xuýt xoa khi thấy tôi xanh xao như vậy đấy.

Nhưng tôi vẫn ăn uống tích cực mà, có nhịn bữa nào đâu? Bực mình thật đấy. Hay có khi số thịt của tôi đã chuyển sang người của Philip cũng nên. Tôi chưa nghe thấy “Định luật bảo toàn trọng lượng” bao giờ nhưng mà cũng có thể lắm, chỉ là chưa có ông nào như ông Albert Einstein xem xét đến nó thôi.



Ước gì tôi cho được em số cân thừa này thì tốt biết mấy. Sau tai nạn trông em gầy đi rõ ràng. Chiếc nhẫn của tôi em phải chuyển sang đeo ở ngón trỏ vì có lần tôi thấy em hốt hoảng bới tung thùng rác để tìm chiếc nhẫn bị tuột khỏi ngón giữa từ lúc nào khi em đang chuẩn bị bữa tối. Thực ra tôi đã nói em nghỉ ngơi thêm ở nhà nhưng em nhất định không chịu còn nói rằng không có tôi ở nhà thì em biết làm gì để giết thời gian? Thế trước khi tôi xuất hiện ở tầng 19 thì em đã làm gì một mình mà cũng hết hơn 30 năm đấy thôi? Mà giờ tôi cũng không biết nếu không có em thì sau giờ làm việc tôi sẽ phải làm thế nào cho hết các buổi tối. Chắc sẽ không đến nỗi nằm một chỗ đến mốc người ra. Chắc rồi tôi sẽ có những mối quan tâm khác, những niềm vui khác. Nhưng nếu được lựa chọn, tôi hẳn sẽ vẫn chọn chuyển về tầng 19, sẽ vẫn chọn 9 tháng bị em bỏ rơi. Tôi sẽ chỉ không chọn tai nạn ô tô vừa rồi và 3kg thịt thừa này.

‘Đi làm lại không thấy mệt chứ?’ tôi hỏi và định nhặt một miếng dưa hấu nhưng em ôm vội đĩa dưa vào lòng rồi quay người đi, không cho tôi ăn. ‘Cho anh một miếng nào. Rửa bát xong đang khát lắm đây.’

‘Anh khát thì uống nước trong bình kia kìa,’ em chỉ chiếc bình pha lê đựng nước lọc ở trên bàn rồi chỉ xuống đĩa dưa đang đặt trên đùi, ‘Một miếng dưa là 10 lần đẩy tạ đấy.’

Vậy ra không giúp tôi lau bát đĩa là vì dỗi tôi. Thế mà suốt từ này đến giờ tôi cứ lo là em bị mệt vì phải đi làm khi chưa bình phục hẳn. Mà trông ăn dưa hấu nhanh thế kia hẳn là khỏe lại rồi.



Philip nhìn đĩa dưa tôi đang giữ, nuốt nước miếng rồi quay ra rót một ly nước lọc. Nhịn thật à? Ăn dưa hấu thì liên quan gì đến tăng cân nhỉ? Tôi chỉ định trừng phạt tí thôi chứ mình tôi ăn sao hết cả đĩa này. Hay là những người có khả năng tăng cân thì ăn gì cũng tăng? Mà đáng nể thật đấy. Ngay từ bữa tối tôi đã thấy Philip gắp rau nhiều hơn gắp thịt rồi. Vừa lên có mấy cân đã lập tức ép mình như vậy, chẳng bù cho tôi. Bảo tôi ăn thêm thì được chứ bảo tôi ăn bớt đi thì còn lâu. Hóa ra “hoàn hảo” cũng có cái giá của nó. Nhưng bây giờ tôi thấy Philip vẫn hoàn hảo chán. Nhìn nghiêng thấy má phính ra một chút, lại thêm đôi môi giờ hơi mím lại như đang dỗi vì không được ăn dưa khiến Philip trông như một cậu bé lớn hơn là một người đàn ông trưởng thành.

Thấy tôi nhìn mình cười, Philip quay sang hỏi: ‘Ăn một mình sung sướng quá hả?’



Em đặt đĩa dưa xuống bàn rồi xáp lại chỗ tôi, hai tay ấn nhẹ lên má tôi, rồi nắn nắn hai bắp tay của tôi, còn vén cả áo lên để nhìn bụng tôi.

‘Vẫn đẹp,’ em kết luận nhưng chặc lưỡi nói thêm, ‘Tuy nhiên từ mai em sẽ lưu ý nấu những món lành mạnh cho anh.’

‘Thú thật là anh không yêu thích môn thể thao rửa bát đĩa lắm đâu nên thỉnh thoảng mình ra ngoài ăn tối cũng được mà. Anh biết rất nhiều chỗ bán đồ lành mạnh,’ tôi gợi ý.

Em ngả người ra xa, nhìn tôi săm soi. ‘Có phải cả chuyện này anh cũng đã bàn với Michael trong bữa trưa hôm nay đúng không?’

Vậy là có nghi ngờ về cuộc họp kín của tôi với Michael. Chỉ là trước khi trở về Melbourne, Michael muốn hỏi tôi về tình hình sức khỏe thực sự của em vì ai trông công ty hỏi thăm em cũng đáp gọn một câu “I’m fine” và chỉ là tôi cũng muốn em từ từ tiếp nhận công việc trở lại chứ đừng để bản thân bị quá tải.

‘Đừng có tưởng bở em là chủ đề duy nhất mà anh và Michael có thể nói cùng nhau. Ngoài phụ nữ, đàn ông còn có vô khối mối quan tâm khác,’ tôi nói rồi kéo cái chỏm mũi đang hếch lên của em để ngăn không cho chủ nhân của nó vặn vẹo tiếp. Và để kết thúc cuộc hỏi cung từ trước khi nó bắt đầu, tôi lập tức chuyển sự chú ý sang một đối tượng khác. ‘Jang Hyuk đã gọi lại chưa?’

Em dụi mũi rồi gật đầu. Suốt cả tuần trước, Mr. Kang và Jang Hyuk đã thay mặt cho em đi gặp gỡ và đàm phán với bên nhà ngài thị trưởng. Lúc đầu chỉ có vợ ngài thị trưởng mở lời xin bãi bỏ việc khiếu kiện còn ngài thị trưởng tỏ ra rất nghiêm khắc với con. Nhưng rồi qua người luật sư thì Jang Hyuk cũng biết được rằng ông ấy muốn đưa ra một khoản đền bù bằng tài chính để tránh cho con trai ông ta có một vết đen trong lý lịch.

‘Jang Hyuk giải thích rằng thực ra luật pháp cũng cho phép việc này nhưng với điều kiện là tai nạn xảy ra nằm ngoài khả năng kiểm soát của người gây tai nạn trong khi ở đây rõ ràng con trai ngài thị trưởng biết rằng việc lái xe khi say rượu có thể gây nguy hiểm cho người khác nhưng cậu ta vẫn làm,’ em nói thêm sau khi cho tôi biết họ đưa ra mức đền bù là 100,000 đô la.

‘Em quyết định thế nào?’

Em không trả lời luôn mà lấy chiếc mobile rồi bật chức năng bảng tính lên và tính toán mấy giây rồi chìa màn hình cho tôi xem.
‘Có 3 tuần mà được trả những 100,000 đô la. Không ngờ họ đề xuất mức đền bù cao đến vậy. Tính ra mỗi ngày em kiếm được gần 5,000 đô la, lại còn được hưởng honeymoon cùng anh nữa. Cũng đáng ha?’

‘Sao em không tính đến tổn thất tinh thần mà anh phải chịu đựng? Vài đồng đó có thể đền bù cho nỗi đau trong này không?’ Philip nói rồi vỗ tay lên ngực mình.

Lại kể công rồi. Kiểu này tôi còn phải nghe về trái tim tội nghiệp đó cho đến hết đời mất thôi.

‘Có lẽ em phải dặn Jang Hyuk đừng tiết lộ việc anh tăng 3kg nếu không họ sẽ trừ nửa số tiền đền bù mất.’

‘Đúng rồi!’ Philip kêu lên đột ngột khiến tôi suýt đánh rơi chiếc mobile vì giật mình, ‘Stress cũng khiến người ta tăng cân đấy nhé. Nếu thế cũng có thể dựa vào 3kg thịt của anh mà đòi tăng gấp đôi mức đền bù.’

‘Chúng mình có thể làm gì được với 200,000 đô la nhỉ? Chia đôi nhé,’ em đề xuất rồi cắn móng tay nhìn lên trần nhà.

Học ở đâu ra cái thói cắn móng tay, bẩn quá đi!

Tôi kéo tay em xuống và nói: ‘100,000 đô la chả đủ là em giầu thêm và cũng chả đủ làm anh bớt nghèo đi.’

‘Con người ta ai cũng có thể mắc sai lầm đúng không? Người tốt khi mắc sai lầm sẽ muốn sửa chữa và mong được tha thứ.’

‘Nhưng không phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa bằng tiền.’ Tôi gắt lên vì thấy em lại có vẻ phân vân. Hẳn lại đang giao động vì mấy giọt nước mắt của bà vợ ông thị trưởng đây mà.

‘Với 100,000 đô la em có thể mua một viên kim cương cỡ bự đeo sái cả ngón tay đấy,’ giọng em đùa cợt nhưng mắt em nhìn tôi đầy trách móc. ‘Em chẳng thấy vui vẻ gì khi tống người khác vào tù. Bản án đó sẽ còn theo cậu ta suốt đời nhất là khi cậu ta mang sẵn tiếng là con trai của thị trưởng Seoul. Ai biết nó có khiến cậu ta hiểu ra sai lầm của mình không hay sẽ hủy hoại cậu ta thêm? Nhưng nếu không khiếu kiện để khiến cậu ta hiểu ra hậu quả mà sai lầm của mình gây ra thì em không chỉ có lỗi với bản thân mà còn thấy có lỗi với nhiều người khác. Em không biết phải làm gì để cân bằng mọi thứ nên mới nói Jang Hyuk đợi em bàn bạc thêm với anh. Vậy mà anh cứ như tòa án lương tâm của em ý. Chỉ biết phán xét người ta thôi.’

Em đứng dậy không quên cầm theo tô dưa, bỏ vào trong bếp.

Tôi chỉ thấy bất bình thay cho em thôi chứ phán xét gì đâu? Phạm tội thì phải chịu xử phạt. Nếu không thì có pháp luật để làm gì? Tại sao vì cậu ta là con trai thị trưởng nên mới phải cân nhắc có nên tống cậu ta vào tù hay không? Hư hỏng rồi đổ lỗi cho sự giàu có là sao? Nhà Jang Hyuk còn quyền thế gấp mấy lần thế nhưng bạn tôi có hư hỏng đâu. Tôi cũng có hư hỏng đâu. Tôi dám cá rằng nếu mình mà gây ra tai nạn tương tự cho ai đó, ba còn lâu mới đi xin xỏ như ông thị trưởng. Bởi vậy càng cần phải có một bản án thích đáng cho con trai ông thị trưởng để cha mẹ cậu ta nhận ra rằng mình đã không dạy dỗ con cái cẩn thận.

Mà em cũng thật lạ, không ngờ lại cứ đắn đo mãi chuyện này. Tôi biết em chần chừ không hẳn vì ngại gây hấn với ngài thị trưởng sẽ ảnh hưởng đến công ty vì con cua của tôi là loại cua mà kẻ nào dám bước qua vạch giới hạn của em thì dù là cá mập cũng sẽ bị quắp thủng thịt. Hay có lẽ vì em vừa phải đối mặt với cái chết nên thành ra muốn cho người khác một cơ hội may mắn giống mình?

Tôi tìm thấy em đang đứng trên một cái ghế nhựa ở gần tường, một tay cầm chiếc vòi xịt nước và chĩa sang phía sân nhà tôi để tưới cho mấy chậu cây bên đó. Các chậu cây bên này đã được tưới đẫm, những giọt nước đang thi nhau trượt khỏi những chiếc lá và lung linh rơi xuống khi phản chiếu lại ánh đèn hắt ra từ trong nhà.



Trách Philip xong, tôi bỏ vào bếp rồi lại thấy sợ không biết mình nặng lời thế có khiến Philip tự ái không. Thế nên để bày tỏ một chút hối hận tôi quyết định tưới cây hộ Philip sau khi tưới xong bên sân nhà mình. Nhưng hình như Philip không tự ái vì tôi thấy Philip lặng lẽ giúp tôi quấn gọn cái vòi nước rồi đi ra đứng cạnh tôi, dựa tay lên lan can nhìn xuống sông Hàn. Đầu tháng 5 là khoảng thời gian thời tiết đẹp nhất trong năm. Mát và khô ráo. Chỉ 2, 3 tuần nữa thôi là vào mùa bão rồi tiếp đến là những ngày hè nóng bỏng. Giờ thì buổi tối vẫn hơi lành lạnh khiến tôi vội ôm lấy một cánh tay của Philip để tìm hơi ấm. Philip rùng mình nói:

‘Tay gì mà lạnh như nước đá.’

‘Em là ma cà rồng mà.’

‘Tưởng em ghét ma cà rồng?’

‘Không phải. Mà là đồ thật ghét đồ giả.’

‘Nếu em là ma cà rồng thì không phải là anh đang yêu em mà là đang bị em mê hoặc à?’

‘Anh yêu em thật đấy vì em chỉ mê hoặc những người em muốn cắn cổ để hút máu thôi.’

‘Thế sao em không cắn cổ anh?’

‘Vì tất cả những người bị em cắn cổ đều trở thành ma cà rồng.'

‘Anh giống em không phải càng có lợi cho em sao?’

‘Chưa chắc. Tất cả ma cà rồng đều có khả năng mê hoặc người khác. Anh là người mà đã khiến bao nhiêu cô liếc nhìn và ôm mộng rồi, nếu thành ma cà rồng nhỡ đâu lại bỏ rơi em để đi chinh phục các cô hoa hậu trên thế giới này thì sao?’

‘Lo xa chưa kìa?’ Philip than rồi lại nhìn ra quang cảnh xung quanh. Sau một lúc yên lặng, Philip quay sang hôn lên tóc tôi và nói tiếp: ‘Nên nghĩ cho cả những cô hoa hậu đó nữa phải không? Bao nhiêu cô vậy mà chỉ có một mình anh để yêu thì thật tội nghiệp.’

….

Em cắn nhẹ vào bắp tay tôi. ‘Anh cứ như thế này thì làm sao mà em cắn cổ anh được chứ?’

‘Nhưng bắt đầu từ tối nay khi đi ngủ anh vẫn phải quấn khăn quanh cổ mới được,’ tôi nói rồi đưa hai tay lên che cổ.

Em le lưỡi cười rồi di di trán vào cánh tay tôi xem chừng lại đang nghĩ ngợi về chuyện với nhà ngài thị trưởng.

‘Để mai anh nói chuyện thêm với Jang Hyuk xem sao,’ tôi hứa và dặn thêm, ‘Việc chính của em là tiếp tục chăm sóc bản thân và đừng có làm việc quá sức đấy. Anh không nghỉ được thêm ở nhà để chăm em nữa đâu. Anh còn phải để dành phép để về Mỹ với lại vác thêm 3kg là mệt lắm rồi.’
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 17-10-2011 08:50:24 | Chỉ xem của tác giả
Colour 6 - Post honeymoon (Part 2)

Cùng với sự tư vấn của Jang Hyuk, Mr. Kang và Philip, tôi viết một bức thư dài hai trang gửi gia đình ngài Thị trưởng nêu rõ chủ ý của tôi rằng tôi sẽ chỉ đồng ý bãi bỏ khiếu kiện với điều kiện 100,000 đô la tiền đền bù sẽ được dùng làm quỹ ủng hộ những người bị tai nạn giao thông trong cùng tháng và người trực tiếp đi trao tiền ủng hộ cho các nạn nhân phải là con trai của ngài Thị trưởng, ngoài ra cậu ta còn phải giải thích rõ với từng nạn nhân lý do tại sao mình làm công việc này. Jang Hyuk và luật sư của ngài Thị trưởng sẽ đi cùng để kiểm chứng kết quả.

‘Các bác sĩ nói rằng chắc phải 3 đến 5 tháng nữa cậu ta mới có thể làm được việc này vì bây giờ cậu ta vừa bắt đầu nói được,’ Jang Hyuk nói sau khi đọc lại bức thư của tôi lần cuối.

‘Tôi định đi thăm cậu ta nhưng Philip không cho.’

‘Cô biết đấy… đàn ông mà. Chúng tôi nhiều khi nghĩ rằng nắm đấm là cách dạy dỗ nhanh và hiệu quả nhất.’

Tôi nhìn Jang Hyuk vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Luật sư mà còn như vậy thì làm sao mà bạn của luật sư lại không hiếu chiến cơ chứ? Thực ra Philip vẫn không hoàn toàn hài lòng với cách giải quyết của tôi do cho rằng yêu cầu như vậy vẫn quá nhẹ nhàng nhưng Philip không ngăn cản tôi nữa chắc cũng vì muốn tôi không phải bận tâm lo nghĩ thêm về chuyện này.

‘Cảm ơn anh đã giải quyết ổn thỏa một vụ nhạy cảm như thế này,’ tôi nói khi thấy Jang Hyuk bắt đầu cất các tài liệu vào cặp.

Jang Hyuk lắc đầu. ‘Cô không cần khách sáo vậy. Chỉ hy vọng chúng tôi sớm được mời tới nhà mới của hai người thôi. Bọn tôi thực sự nhớ những nồi lẩu của cô đấy.’

‘Vậy tôi sẽ mời mọi người trước đám cưới của Shi Yeon nhé.’

‘Tôi đùa thôi,’ Jang Hyuk vội xua tay nói. ‘Bắt cô nấu nướng bây giờ thì Philip nó giết chúng tôi đấy. Cứ đợi bao giờ cô khỏe hẳn lại rồi mời chúng tôi cũng được.’

Trời ạ. Sao ai cũng nói như thế cơ chứ? Không biết mọi người vô tư mà nói vậy hay vì đang ngầm trách tôi để Philip phải lo lắng quá mức. Tôi khỏe hẳn lại rồi mà, chỉ chưa dám tự lái xe thôi. Thứ 7 tuần trước, khi Philip đi uống với hội đàn ông nên để xe ở nhà, tôi đã lén lút sang nhà Philip cầm chùm chìa khóa xuống garage. Nhưng đến khi ngồi vào trong xe, hai tay tôi lại run lên và đầu óc thì luống cuống khiến chút nữa tôi lùi cả chiếc BMW vào cây cột bê tông. Tôi đã vừa sợ vừa bực mình sau đó. Tại sao tôi lại có thể để mình sợ hãi lâu như vậy chứ nhỉ? Tai nạn đã qua lâu rồi. Tôi cũng chẳng còn thấy người đau đớn gì nữa. Vậy thì tôi định phụ thuộc vào Philip và chú Goo bao lâu nữa đây? Ngày mưa, ngày tuyết đã đành, chẳng nhẽ ngày bình thường cũng không tự lo nổi cho bản thân?

Không được. Tôi quyết định rồi. Phải nhanh chóng trở lại bình thường.

‘Da Jung ssi, nhờ cô và chú Goo vào phòng tôi có chút việc việc,’ tôi bấm nút điện thoại gọi cô phiên dịch. Nhưng không biết Philip có ngăn tôi không nhỉ? Hay tôi nói dối là đi học nấu ăn?



Tối thứ 6 đi làm về tôi thấy một chiếc Hyundai lạ hoắc đậu ở bên ô của em. Ai mà vô ý thế không biết? Tầng này là tầng đỗ xe của những người ở trong tòa nhà mà và mỗi ô có ghi số căn hộ hẳn hoi. Nhưng em bây giờ đâu có lái xe nữa đâu mà tôi phải lo em bị giành mất chỗ đậu chứ? Chẳng riêng em thấy không an toàn khi tự lái, tôi cũng thấy chẳng an tâm chút nào mỗi lần em đi ra ngoài đường. Chỉ cần người chở em đi không phải là tôi là đủ khiến tôi lo lắng rồi. Biết như vậy là không nên nhưng tôi không ngăn được bản thân thôi nghĩ ngợi. Bất kể đang làm gì, nếu chợt nhớ ra lúc này em có thể đang đi trên đường là tôi bắt đầu thấy sốt ruột và chỉ muốn nhặt điện thoại lên gọi cho em hoặc nhắn tin dặn em báo cho mình biết khi em đến nơi an toàn. Tôi chẳng dám kể chuyện này với ai vì sợ mọi người cho rằng tôi bị ám ảnh quá mức nhưng hình như mọi người cũng cảm nhận được việc đó nên thỉnh thoảng cũng bóng gió trêu chọc.

‘Thời tiết đẹp thế này, em tính làm “house warming party” vào cuối tuần này hoặc tuần tới được không?’ em hỏi khi đang nằm gối đầu lên đùi tôi trên sân thượng và trước khi tôi kịp mở miệng phản đối thì em nói tiếp, ‘Còn chiếc Hyundai dưới garage là để em tập lái trở lại. Anh thấy thế nào?’

Thế nào là thế nào? Lại tự ý quyết định mọi việc sau lưng người ta rồi còn giả bộ hỏi ý kiến. Mà hỏi cũng không biết đường vòng vo để tôi bớt sốc. Chả tế nhị gì cả.

‘Anh đừng im lặng thế mà… Em sợ lắm,’ em nói rồi kéo gấu áo phông của tôi để che mặt.

‘Sợ sao còn làm?’ tôi sẵng giọng hỏi.

Em ghé một bên mắt ra, trả lời: ‘Sợ nhưng cần thì vẫn phải làm thôi.’

Tôi lại im lặng vì chẳng biết nói gì. Tôi muốn can ngăn em, muốn nói em đợi thêm một thời gian nữa vì tôi sợ em chưa sẵn sàng, vì tôi biết tôi chưa sẵn sàng. ‘What are you doing?’ tôi kéo cổ áo để nhìn vào trong người khi thấy em cứ thổi phù phù vào bụng mình.

‘To cool you down.’

Hết trò. Tôi dựng em ngồi dậy để nhìn vào đôi mắt hai mí đang chớp chớp làm bộ ngây thơ nhưng chẳng ăn nhập tí nào với cái trán bướng bỉnh khủng khiếp.

‘Xe thuê hay mua đấy?’

‘Chú Goo thuê cho em. Nếu mua thì em phải nhờ anh chứ,’ em nịnh nọt vớt vát.

Mong là thế chứ khéo mua xong ô tô rồi lại nói là khi nào mua máy bay chắc chắn sẽ nhờ tôi.

‘Thuê ở đâu?’

‘Thì vẫn chỗ lúc trước.’

‘Em phá nát chiếc Chrysler thế mà họ vẫn cho em thuê à?’

‘Em làm anh đau tim thế mà anh vẫn yêu em đấy thôi.’

‘Hừm! Tiệc định làm món gì?’

‘Trời nóng thế này em nghĩ làm chút nem và vài loại đồ nướng cho dễ ăn. Jared có thể giúp pha đồ uống và In Na sẽ giúp làm bánh flan và salad hoa quả. Lần này em sẽ mua bát đĩa nhựa nên anh sẽ không phải rửa bát đâu,’ em hồ hởi nói.

‘Tính toán đâu ra đấy nhỉ. Anh nhàn rỗi rồi.’

Biết là lại bị tôi trách khéo, em cụp mắt xuống, rụt rè nói: ‘Nhờ anh chở em đi chợ.’

Thật là không thể bắt cái con cua này đi thẳng được. Nhưng tôi mà biết được đứa bạn nào gợi ý với em về vụ tiệc tùng này thì biết tay tôi. Chắc chắn không phải là Jared đâu vì Jared đang ở cùng phía với tôi và Michael mà. In Na cũng không phải vì cô bé đó có bao giờ biết đòi hỏi gì đâu. Shi Yeon lại càng không vì cô bạn tôi đang lửng lơ trên chín tầng mây về đám cưới của mình. Hẳn chỉ là mấy thằng háu ăn.




17 người tất cả. Vậy là giờ tôi có nhiều bạn ở Seoul hơn ở Melbourne rồi. Tuy toàn là bạn vay của Philip, trừ Jared, nhưng chả sao. Quan trọng là ai cũng hào hứng đến bữa tiệc hôm nay. Mỗi người 5 chiếc nem, 5 xiên hải sản và 5 xiên thịt nghĩa là tổng cộng cần gói 75 chiếc nem, xiên 75 xiên hải sản và 75 xiên thịt. Với tôi thì bình thường nhưng có người thì đang ngồi ủ rũ khi phải ngồi tách hai gói vỏ nem. Kekeke… Philip đã chắc mẩm sẽ không phải làm gì cho buổi tiệc hôm nay nhưng tôi chỉ hứa là Philip sẽ không phải rửa bát chứ đâu có hứa là Philip không phải phụ gì tôi trong bếp đâu.

‘Anh đem ra ngoài phòng khách mà làm. Vừa tách vừa xem TV sẽ nhanh hơn,’ tôi gợi ý.

Philip không nói gì nhưng đứng lên cùng với mấy gói vỏ và cái đĩa để đi ra phòng khách. Khi nghe tiếng bình luận sôi nổi của một trận đấu bóng rổ tôi chắc mẩm đống vỏ gói của sẽ nhanh chóng được xử lý. Nhưng khi tô nhân của tôi đã được trộn kỹ và sẵn sàng để gói thì vẫn chưa thấy Philip trở lại. Tôi định gọi với ra ngoài để hỏi nhưng rồi lại quyết định đi ra tận nơi xem sao và thấy phụ bếp bất đắc dĩ của mình ngồi kê chân lên bàn, chiếc đĩa đựng vỏ để hờ hững trên đùi trông như sắp rớt xuống đất đến nơi, còn hai mắt phụ bếp thì dán vào TV. Tôi nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng. Gói vỏ đầu tiên vẫn chưa được tách xong và vừa nhìn thấy tôi, Philip còn nhặt vội thứ gì đó trên mặt bàn rồi nhét vào trong túi quần.



Rách mất 6 miếng vỏ gói nem. May mà tôi giấu kịp vào trong túi quần trước khi em nhìn thấy. Nhưng tôi không cố tình làm rách đâu. Tuy không thích công việc phụ bếp này tý nào nhưng tôi vẫn làm với toàn bộ tinh thần trách nhiệm của mình. Chỉ vì trận bóng rổ hôm nay gay cấn quá nên tôi mới lỡ tay thôi.  Không biết em có phát hiện ra là bị hụt mất mấy miếng không nhỉ? Hy vọng là em mua nhiều hơn mức cần dùng.

Mà sao In Na giờ này vẫn chưa tới? Tôi mong lắm rồi đấy nhưng chẳng lẽ gọi điện hỏi. In Na tới thì tôi mới có thể ở xa cái bếp này hơn 3 mét mà không thấy áy náy khi thấy em làm luôn chân luôn tay trong khi mình chỉ muốn ngồi dài trên sofa coi TV. Em bảo làm tiệc đơn giản mà giờ tôi thấy cái bếp của em đầy ngộn các thứ trông phát khiếp. Đơn giản thì tôi mới đồng ý cho làm chứ biết thế này thì còn lâu. Hẳn vì em hiểu điều đó nên đã lừa tôi đây. Sao có người lại cứ thích làm khổ mình thế nhỉ? Giống y như mẹ tôi, cứ như là lo rằng cái bếp sẽ tủi thân nếu mình không nấu nướng thật nhiều.

Có người bấm chuông. IN NA!!!

‘Ai mời mày giờ này đâu?’ tôi ủn Seu Long ra ngoài khi thấy thằng bạn xuất hiện cùng lúc với In Na.

‘Anh ấy…’ In Na ấp úng và bên tay không phải xách túi thì giơ lên như muốn ngăn tôi lại.

Tôi nhìn thằng bạn rồi nhìn “em gái” rồi hiểu ra rằng thằng bạn đã chở “em gái” tôi tới đây. Hai người này tiến triển nhanh thật đấy. Tôi vừa sao lãng có mấy tuần mà đã thấy đón đưa nhau rồi. Nhưng như vậy cũng tốt. Em có In Na để nấu nướng cùng. Tôi có Seu Long để xem TV cùng, mở ngoặc nếu em không sai bảo gì thêm đóng ngoặc.

‘Còn cần anh làm gì nữa không?’ tôi hỏi khi vào nộp cho em đĩa vỏ gói. Em tặng tôi một cái nhìn xuyên thấu tâm can rồi lắc đầu. Tôi được giải phóng để ra ngoài tiếp thằng bạn.

Nhưng sao thằng bạn tôi hôm nay ít nói lạ. Bình thường nó có thể khiến môi trường chân không cũng truyền được âm thanh thì hôm nay tôi im lặng, nó cũng ngậm miệng.

‘Mày sao vậy?’

Seu Long vội ngồi thẳng người dậy rồi hắng giọng hỏi lại tôi: ‘Mày không phản đối chứ?’

‘Phản đối gì?’

‘Chuyện tao với …’ Seu Long chỉ chiếc túi xách của In Na để trên chiếc bàn nhỏ dưới khung cửa sổ thông với bếp.

‘Mày điên à? Tao quyền hành gì mà phản đối.’

‘In Na ssi coi trọng mày hơn cả anh trai của cô ấy nên tao mới hỏi thôi.’

‘Vậy thử gọi tao một tiếng “hyung” xem nào?’

‘Izzy ssi có anh trai không?’

Ủa, đang In Na ssi sao lại chuyển sang Izzy ssi là thế nào? Tôi không hiểu ý thằng bạn còn Seu Long ngửa cổ ra sau vẻ chán chường.

‘Hôm nay khi đến đón In Na, tao đã gặp thằng anh trai của cô ấy. Thằng đó nhìn thấy cái xe cà tàng của tao rồi cười khẩy. Nó giơ chiếc chìa khóa chiếc Porche của mình vào mặt tao và nói để làm tài xế cho em nó thì ít nhất phải biết lái những loại xe như thế.’

Vậy là Han In Soo vẫn là Han In Soo. Trong cả hội của tôi, Seu Long là người ít tham vọng nhất. Nó đang làm điều phối viên trong một công ty vận tải. Công việc khá vất vả nhưng không phức tạp. Lương không ít cũng không nhiều, đủ để nó mua trả góp một căn hộ nho nhỏ ở Seoul và hàng tháng gửi thêm một khoản phụ giúp cha mẹ ở quê. Dù không xông xênh như những người còn lại trong hội, Seu Long chưa bao giờ nợ nần ai khoản nào. Có lần cha bị ốm phải vào viện, nó phải vay tôi và Jang Hyuk tiền viện phí rồi cũng tích cóp trả đủ dù tôi và Jang Hyuk nói không cần. Khi đi chơi bời ăn uống cùng cả hội, nó cũng luôn góp phần bằng mọi người. Tất cả chúng tôi đều quý Seu Long vì tính tình đơn giản nhưng sòng phẳng và biết giữ thể diện của nó. Và chắc In Na cũng chẳng tìm kiếm gì hơn thế. Nhưng xem ra nếu đã lựa chọn “em gái” của tôi để theo đuổi thì trong thời gian tới Seu Long sẽ phải đối mặt với một số người có thể làm tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của bạn tôi.

‘Lần sau gặp thằng đó mày cứ làm thế này cho tao,’ tôi nói rồi đưa tay lên lắc lắc mũi của mình.

‘Thế nghĩa là gì?’

‘Nó đã từng bị đấm vỡ mũi vì dám khinh thường người khác nên có thể đang cần được nhắc nhở về chuyện đó.’

Seu Long lắc lắc thử mũi mình rồi gãi đầu. ‘Nhưng tao không ngờ nhà In Na lại giàu có như thế.’

Tôi định an ủi thằng bạn là chuyện nhà In Na có bao nhiêu tiền chả liên quan gì đến tình cảm của nó với In Na nhưng lại thấy mấy lời khuyên nhủ kiểu thế nghe lý thuyết suông quá. Vậy nên cuối cùng tôi chỉ vỗ vỗ vai thằng bạn rồi tiếp tục xem TV. Nếu đây là tình yêu chân chính, tình yêu thực sự, tình yêu lớn của Seu Long thì bản thân nó phải tự tìm sức mạnh để giữ lấy thôi. Giống như tôi bây giờ vậy, luôn sẵn sàng tách vỏ gói nem và rửa bát vì fan cuồng của mình. A, hôm nay không phải rửa bát!



Tôi và In Na xiên xong xoong thịt còn Philip và Seu Long kê xong hai bộ bàn ăn thì mọi người ùn ùn kéo tới. Mỗi người hay mỗi cặp lại đem thêm giỏ hoa quả hay chai rượu hay két bia khiến nhà Philip đầy ắp đồ ăn, thức uống. Trước khi mọi người tới, tôi đã hơi lo lắng rằng bạn bè của Philip sẽ tiếp tục hỏi thăm này nọ về tai nạn của tôi trong khi tôi chỉ muốn quên nó đi. Nhưng thật may, hôm nay mọi người tìm được một mục tiêu mới: In Na ssi. Đây là lần đầu tiên In Na gặp đủ nhóm bạn của Philip và hẳn từ lần dọn nhà cho tôi thì thái độ của Seu Long quá đủ để tạo nên tin đồn bom tấn trong cả hội rồi. Tội nghiệp In Na, đã cố tình trốn trong bếp mà vẫn bị lôi ra ngoài sân rồi lại bị dẫn vào trong nhà để mọi người tra khảo. Không biết khi xưa tôi và Philip có được quan tâm như thế không nhỉ?

In Na là một bất ngờ còn chồng sắp cưới của Shi Yeon là nhân vật được mong đợi nhất ngày hôm nay. Tuy nhiên, anh ta lại cáo bận không đến. Cả đám tỏ vẻ tiếc rẻ và Philip thì chau mày không hài lòng ra mặt .

‘Thôi mà. Anh đã chả nói người như anh và Shi Yeon phải yêu người không hoàn hảo còn gì,’ tôi động viên.

Nhưng Philip không hiểu thiện chí của tôi mà quạu cọ nói: ‘Lại còn kiếm cớ bênh vực anh ta nữa.’

‘Không phải bênh vực mà là em đứng dưới góc độ một người cũng không hoàn hảo để phân tích vấn đề thôi.’



Thực ra chồng sắp cưới của Shi Yeon có đến hay không đến thì mặc xác anh ta, chẳng ảnh hưởng gì đến bữa tiệc của tôi và em hết. Chỉ vì tôi quan tâm đến cô bạn thân của mình nên mới muốn biết người mà cô ấy sắp gắn kết cả đời với là người thế nào thôi, cũng như lúc trước Shi Yeon luôn quan tâm đến chuyện của tôi và em vậy. Bận rộn thì như ba tôi là cùng, hay như tôi với em cũng đâu có nhiều nhặn thời gian gì. Chỉ cần có chút thành ý. Đã thế em lại còn đứng về phe tên lập dị đó.

‘Sao trông mày nhàu nhĩ thế?’ tôi quay ra tra vấn Min Soo khi thấy nó mặc một chiếc áo phông cổ xoăn tít và chiếc quần trông như chẳng là ủi gì.

Min Soo đảo mắt rồi lắc đầu nói: ‘Mày cứ có con đi rồi sẽ biết ngay thôi. Chỉ cần nó ốm cho một tuần thì loại công tử như mày cũng bốc mùi là cái chắc.’

Tôi giật mình nhìn xuống dưới chân Min Soo và thở phào khi thấy thằng bạn vẫn đi giày. Thật may là lúc trước tôi đã quyết định kêu mọi người không phải tháo giày dép ra chứ khi chưa có con mà mấy đôi tất của Min Soo còn khiến tôi chết ngất thì với bộ dạng bây giờ mà nó cởi giày ra tôi e ngay cả dàn thịt nướng đang thơm ngào ngạt của em cũng không thể át nổi mùi.

‘Có con vất vả vậy à?’ tôi hỏi tiếp.

‘Vất vả thì đương nhiên rồi. Tao chẳng ngại vất vả vì con cái. Có điều Suh Ah …,’ nói đến đây thằng bạn tôi ngập ngừng rồi im lặng uống bia. Tôi không gặng hỏi vì có thể nó không muốn than vãn kể xấu về vợ.

Không biết tôi và em mà có con thì thế nào nhỉ? Đám cưới với em thì tôi cũng đã nghĩ đến rồi nhưng chưa thấy cần thiết để thực hiện thôi. Hay là khi nào chúng tôi muốn có con thì sẽ làm đám cưới? Có con rồi tôi có trở nên giống như Min Soo không? Có con rồi em có để tôi giống Min Soo không? Mà khi nào thì tôi muốn có con nhỉ?



Mọi người ai cũng trầm trồ khi xem bộ ảnh cưới Max chụp cho Shi Yeon khiến vợ Min Soo suýt xoa tiếc rẻ vì không biết Max sớm hơn.

‘Hay hôm nào nhờ anh chụp cho con gái tôi nhé,’ Suh Ah nhờ Max. ‘Con gái tôi xinh lắm. Chính ra hôm nay tôi cũng định đưa đến đây nhưng vì cháu vừa khỏi ốm nên mẹ tôi muốn giữ ở nhà.’

‘Dạo này trời nóng lại ẩm nên nghe nói trẻ con hay ốm vặt phải không?’ Shi Yeon hỏi thăm.

‘Vâng, mệt lắm chị ơi. Thế mà anh Min Soo còn muốn nhiều con. Em chịu thôi. Một đứa là đủ rồi. Nếu anh ấy muốn thêm con thì đi tìm vợ khác,’ Suh Ah vừa nói vừa liếc sang chồng.

Min Soo không nói gì chỉ mỉm cười.

‘Em nói thật đấy. Anh cứ thoải mái,’ Suh Ah nhắc lại.

Min Soo vẫn không nói gì khiến không khí xung quanh giàn nướng thịt ngoài trời trở nên yên ắng bất chợt. Tôi chưa biết làm gì để khách khứa của mình vui vẻ trở lại thì Jang Hyuk lao từ trong nhà ra.

‘Đến giờ rồi. Đến giờ tao kiếm tiền rồi.’

Tất cả đàn ông đồng loạt đứng dậy. Tôi đoán đã đến giờ truyền hình trực tiếp trận bóng đá cuối tuần. Vì có nhiều đội đấu cùng giờ nên lúc trước cả hội đàn ông đã bàn bạc một hồi và lựa ra trận có vẻ sẽ kịch tính nhất để xem và cá độ. Tất nhiên trò cá độ là do Jang Hyuk khởi xướng rồi. Cô bạn gái của Jang Hyuk có vẻ cũng yêu thích môn thể thao này không kém bạn trai nên vội vàng cầm đĩa đồ ăn lên và chạy theo vào trong nhà.

Tuy không hâm mộ điên cuồng nhưng tôi cũng biết thế nào là thẻ đỏ và thẻ vàng, thế nào là việt vị và penalty nên cũng muốn vào bon chen cùng Philip. Khi tôi đứng dậy thì In Na, Shi Yeon và Suh Ah cũng vào nốt. Trận đấu mới được có 10 phút, chưa có tỷ số và tôi chẳng hiểu bình luận viên nói gì nhưng chiểu theo cấp độ âm thanh và một số hành vi quá khích trong phòng khách của Philip thì rõ ràng rằng những huấn luyện viên xuất sắc nhất của Hàn Quốc không phải đang ngồi trên sân chỉ đạo đội bóng của mình mà là đang ngồi trước chiếc TV 36 inch của Philip. Giống y như bố và anh tôi mỗi lần xem bóng đá. Lần Việt Nam vô địch AFF Cup, chị dâu đã gọi điện cho tôi để than là bị mất một chiếc nồi inox mới cóng và một chiếc muôi múc canh. Hóa ra ông anh trai thường ngày luôn vô cùng điềm tĩnh của tôi đã trộm chiếc nồi và chiếc muôi của vợ để đem ra đường gõ cùng với mấy trăm nghìn người khác. Gõ chán rồi vứt luôn đâu không nhớ. May mà vẫn còn đem được người về nhà.




‘Good food, good party, good football match, good day… Thank you,’ tôi xoa xoa má em khi cả hai đã nằm trên giường sau khi kết thúc việc dọn dẹp.

‘Good old friends, good new friends, good boyfriend… Thank you,’ em cười đáp lại.

‘Perfect boyfriend,’ tôi chỉnh ngay lập tức.

‘Goooood nighttttt,’ em kéo dài giọng rồi quay người đi.

‘Chẳng nhu mì gì cả. Em thấy vợ của Min Soo nói gì chưa? Min Soo có thể đi kiếm vợ khác mà cô ấy cũng không ghen,’ tôi chọc.

Em quay phắt lại. ‘Từ lời nói đến hành động là một khoảng cách rất, rất, rất xa.’ Mỗi chữ “rất” em lại lấy ngón trỏ ấn vào ngực trái của tôi một lần.

‘Nhưng ít nhất có người còn nói được vậy,’ tôi chép miệng.

‘Anh đừng hòng mong em nói những điều tương tự như thế. Never... ever.’

‘Anh tưởng em có thể sống chết vì anh chứ?’

‘Một là có anh thì phải có anh toàn vẹn – Đấy là sống vì anh. Hai là thà không có anh còn hơn phải chia sẻ - Đấy là chết vì anh.’
‘Em có biết là em vừa định nghĩa một tình yêu hoàn hảo không?’

‘Vậy nên em mới phải đợi lâu như vậy cho đến khi tìm được một người hoàn hảo cho riêng mình.’
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách