|
Chapter 7 - Good devil, bad angel (Part 2)
‘Izzy, free this weekend?’
Tôi hỏi em vì thứ 7 này là ngày Halloween. Lũ bạn tôi đã gọi điện hẹn hò từ mấy hôm nay. Tôi muốn kéo em đi cùng vì em đã giới thiệu tôi với Jare nên tôi cũng muốn giới thiệu hàng xóm của mình với các bạn. Lần sinh nhật tôi, bọn bạn cũng đã tò mò về cánh cửa 1901 nhưng tôi chưa nói gì nhiều. Tuy nhiên, vì không biết em có ngại không nên tôi phải dò hỏi trước.
‘Beezee,’ em dài giọng trả lời.
‘Working?’
‘Party-ing.’
Tôi thở dài khi thấy mình đã chậm chân.
Em nghẹo đầu nhìn tôi, hỏi: ‘Anh không muốn biết tôi đi party ở đâu à?’
Tôi lại thở dài. ‘Người không được mời thì biết địa điểm làm gì.’
‘Geezzz,’ em lắc đầu rồi rút trong túi xách ra một chiếc phong bì màu đen dí vào tay tôi đúng lúc thang máy xuống đến tầng 1.
Vừa bước ra chỗ để xe ô tô, tôi vừa mở chiếc phong bì hình vuông làm bằng một loại giấy rất dày. Bên trong là một tấm thiệp cũng màu đen, trên có in những cành hoa hồng đầy gai màu bạc với những bông hoa hồng đỏ hình đầu lâu. Tên tôi được viết rất bay bướm ở chỗ tên khách mời với mấy trái tim nhỏ xíu bay xung quanh. Tôi đoán đấy là chữ của Jared. Vậy là em sẽ đến tiệc Halloween của Jare và tôi cũng được mời. Nhưng còn lũ bạn của tôi? Tôi không thể phân thân để đi cả hai nơi. Tôi muốn gặp bạn mình nhưng tôi cũng muốn biết có những ai ở bữa tiệc của Jared. Biết đâu có những người hay ho ở đó? Biết đâu em gặp ai hay ho ở đó? Nhưng sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện đó? Nhưng có cách nào tôi vừa gặp được bạn mình lại vừa ở Muse cùng một thời điểm không nhỉ?
…
‘Any costume idea?’ tôi hỏi khi gặp lại Philip hai hôm sau khi đưa cho Philip tấm thiệp mời của Jared.
‘Nude if it isn’t cold that night,’ giọng Philip tỉnh bơ.
Đồ hợm hĩnh. Tôi trề môi thầm nghĩ.
‘You?’
‘Ice tube,’ tôi cũng tỉnh bơ đáp lại.
Trong khi tôi đang khoái trí với ý tưởng của mình thì nghe thấy Philip cười ngặt nghẽo sau cánh cửa 1902.
Nhưng xem ra không có ai ủng hộ kế hoạch làm cây nước đá của tôi. Sau giờ làm việc, tôi tranh thủ đi rảo mấy cửa hàng bán đồ Halloween nhưng chỗ nào cũng lắc đầu. Chắc vì bây giờ trời đã lạnh nên chẳng ai muốn đóng giả một thứ lạnh lẽo nữa. Tôi nhìn mấy bộ đồ phù thủy, ma cà rồng và xác ướp mà chả thấy hứng thú tí nào. Không đen xì thì đỏ lòm, không te tua thì lại lởm chởm.
…
Chiều thứ 7 ngày Halloween khi mở cửa cho tôi, em đang đeo tạp dề và cầm một con dao trổ nhọn hoắt. Đôi găng em đeo ở tay cũng dính đầy thứ nước màu hồng hồng.
‘Cô đã giết ai rồi à?’
Em chỉ hừ một tiếng rồi vội vàng quay vào trong bếp. Trên chiếc bàn ăn là một quả dưa hấu to khủng khiếp. Tôi nghĩ mùa hè đã hết từ lâu rồi mà sao em vẫn tìm được dưa hấu chứ? Bên cạnh quả dưa hấu là hai cái tô cũng rất to chứa đầy những viên dưa hấu tròn tròn. Khi kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn tôi còn thấy khuất sau quả dưa hấu là một quả dưa đá cũng đã được khoét hết ruột thành những viên màu vàng trong một cái tô nhỏ hơn. Em lại ngồi xuống ghế và chăm chú dùng con dao trổ khắc lên vỏ quả dưa hấu.
‘For tonight party?’ tôi chỉ quả dưa hỏi.
‘Yep.’
‘Sao không khoét bí lại khoét dưa?’ tôi vừa hỏi vừa nhón một viên dưa hấu.
‘Anh cứ ăn thoải mái. Đằng nào cũng không thể bỏ hết lại vào cái vỏ này,’ em nói khi thấy tôi không bỏ viên dưa hấu vào miệng mà ngừng lại giữa chừng nhìn em hỏi ý kiến. ‘Mà bí không ăn được, còn dưa thì ăn được.’ Giải thích xong em cười hì hì.
Phải rồi. Thế mới đúng là hàng xóm của tôi chứ.
‘Khoét hình gì vậy?’ tôi hỏi tiếp và nhặt thêm mấy viên dưa ngọt lịm.
Em xoay vỏ quả dưa hấu lại và tôi nhìn thấy một cái miệng cười lởm chởm với hai hốc mắt trống hoác. Em nhờ tôi lấy cho em cái bọc nhựa trên mặt bếp. Hoá ra trong đó là những cái xương bằng nhựa màu đen và trắng. Em mím môi gài chéo chúng vào giữa hai hốc mắt và cái miệng trên quả dưa. Xong xuôi, em lại xẻ miếng vỏ cắt ra từ chóp quả dưa hấu và xẻ luôn cả vỏ quả dưa đá thành những hình vuông nho nhỏ và tỉ mẩn ngồi tỉa chúng thành những bông hoa. Cuối cùng em bẻ đôi những chiếc tăm, mỗi nửa chiếc tăm em xiên qua một bông hoa rồi bắt đầu cắm trang trí xung quanh quả dưa. Sau khi tôi ăn lẹm một góc con con trên một tô dưa thì vỏ quả dưa hấu đã thành một cái sọ người được đeo một vành hoa rất đẹp. Tôi đang định khen thì em đã đưa cho tôi một cái thìa múc to tướng.
‘Nhờ anh múc những viên dưa từ tô vào trong vỏ được không?’ Và không đợi tôi trả lời, em nói tiếp. ‘Nhớ trộn đều dưa đá với dưa hấu.’
Biết thế tôi không sang nhà em. Biết thế tôi không ăn mấy viên dưa lúc trước để giờ khỏi phải làm. Nhưng thấy em đang bận bịu dọn dẹp đống vỏ thừa và lau bàn, tôi lại cẩn thận trộn những viên dưa theo đúng như em yêu cầu, tuy vẫn luôn tay bỏ thêm những viên dưa vào miệng vì ấm ức.
…
‘Mấy giờ anh đi?’ vừa lau bàn, tôi vừa hỏi Philip.
‘Đi đâu?’
‘Đến chỗ Jared.’
‘Hôm nay tôi có hẹn với bạn…’
‘Cái gì?’
Philip nhún vai.
‘Thế sao lại sang đây ăn dưa của tôi?’ Tôi ngừng tay lau bàn, giành lại cái thìa múc và đẩy Philip ra xa khỏi mấy tô dưa. Thật tức chết đi được. Không đi sao không nói sớm cho tôi biết? Mất công tôi đi tìm bộ đồ cây nước đá. Lại còn cả Jared nữa. Chắc phải biết Philip sẽ không tới, vậy mà cũng không nói với tôi.
‘Cô nói là đằng nào cũng không bỏ hết lại vào trong vỏ được mà,’ Philip cãi lý.
Tôi cay cú: ‘Không bỏ vào hết được cũng không cho người nào không đến tối nay.’
‘Nhưng tôi ăn rồi thì sao? Có cần tôi oẹ ra không?’
‘Nếu anh oẹ ra được nguyên những viên như thế này.’
Philip định nói gì thêm nhưng thấy tôi cầm con dao trổ lên liền xua xua tay rồi phi thẳng ra cửa, mất hút. Ơ! Tôi chỉ định đem con dao trổ đi rửa thôi mà. Loại dao này dùng xong mà không được rửa sạch và lau khô ngay sẽ nhanh bị rỉ.
Philip đi rồi, tôi ngồi phịch xuống ghế chán nản. Tối nay Jare mở tiệc Halloween và nói là có mời một số bạn bè. Vì tôi chưa gặp ai trong số họ cả nên với tôi đó là bữa tiệc toàn người lạ. Well, tất nhiên là có Jare ở đó, nhưng đâu có nghĩa là cậu ấy sẽ ngồi chết dí một chỗ với tôi cả tối đâu. Tôi thường không được thoải mái lắm ở những bữa tiệc trừ những bữa tiệc chỉ toàn bạn thân. Không hiểu sao nhiều người có thể vui vẻ hoà nhập với bất kỳ ai, nói chuyện rôm rả như đã quen biết từ lâu. Tôi không thích nói những chuyện như chàng ca sĩ A vừa vào trại cai nghiện lần thứ 5, hay một cô người mẫu B nào đấy vừa bị ‘lộ hàng’, hoặc diễn viên C vừa phát hiện ra chồng lăng nhăng sau 10 năm kết hôn. Thế nên trong rất nhiều buổi tiệc, tôi chỉ ngồi một góc và nhìn mọi người nói chuyện.
Vì vậy lần này tôi đã rất hy vọng Philip cũng đến đó. Tôi sẽ có người để nói chuyện. Tôi sẽ không cảm thấy lạc lõng. Tôi sẽ luôn cảm thấy có gì đó thân thuộc bên cạnh mình.
Nhưng bây giờ Philip lại không đi. Tôi cố tìm một lý do AQ để an ủi mình nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc.
Ngồi thừ đến gần 8 giờ tối tôi uể oải đứng dậy thay bộ đồ Halloween và gọi một chiếc taxi. Để quả dưa khỏi lăn lông lốc ở ghế bên, tôi đã phải đeo cả dây bảo hiểm cho nó. Khi xe còn cách Muse một con phố, tôi gọi điện cho Jared để nhờ cậu ta ra bê quả dưa hấu vào.
…
Đang lúi húi tháo dây bảo hiểm cho quả dưa, tôi thấy tiếng chân bước tới sau lưng. ‘Phải đi 5 siêu thị mới kiếm được một quả dưa đấy. Biết thế không gợi ý với cậu,’ tôi than thở với Jared.
‘Lại còn bị hàng xóm ăn mất một ít nữa chứ.’ Hóa ra không phải Jared đang đứng đó. Nghe giọng Philip, tôi giật mình và quên mất mình đang chui nửa người trong xe nên ngửng phắt dậy. Bộp. Đầu tôi đập vào trần xe. Mẹ ơi, đau.
‘Izzy.’ Tôi nghe Philip hốt hoảng gọi tên mình. ‘Đau không? Sorry… Sorry…’ Philip liên tục xin lỗi.
‘Huh huh… I hate you.’ Vừa xoa chỗ đau tôi vừa ném cho Philip một cái nhìn tức tối.
‘Sorry,’ Philip xin lỗi thêm lần nữa rồi kéo đầu tôi lại để kiểm tra. ‘Ooops. Hơi sưng lên rồi nhưng may mà không sừng nào bị gãy hết.’
Giờ tôi cũng mới nhớ ra là trên đầu tôi có đeo mấy cái sừng. Người lái xe bấm nhẹ còi giục. Philip vội chui vào trong chiếc taxi, lôi quả dưa hơn 10kg ra rồi khệ nệ bê vào trong quán.
‘My goodness. Cô làm sao mà mang được nó xuống nhà chứ?’
‘Không ai giúp thì cũng phải tự tìm cách thôi,’ tôi mỉa mai nhưng cũng vội chạy tới mở cửa cho Philip.
Jared reo lên vui mừng khi thấy tôi xuất hiện ở cửa. Quán Muse hôm nay đúng không khí Halloween. Giữa trần nhà được treo một cái mạng nhện to tướng kết bằng dây thừng đen với những chiếc đầu lâu đỏ chót bên trong có lắp bóng đèn mờ lủng lẳng thấp xuống gần chạm đầu người. Những cây nến to được thắp lên giữa các bàn và bao quanh là những bông hồng vải màu đen và màu bạc. Nhưng tôi không thích bộ trang phục của Jared. Cậu bạn xinh trai của tôi hôm nay trở thành một lão già nhăn nheo với chóp đầu hói nhẵn nhưng xung quanh lại lưa thưa những sợi tóc bạc bết vào nhau.
‘Don’t worry. I change every hour.’ Jared thấy tôi không chịu đứng gần thì nhanh nhảu giải thích.
‘Ồ! Mà cô không làm cây nước đá à?’ Philip hỏi sau khi đã cẩn thận để quả dưa lên quầy bar.
‘Anh cũng đâu có ở trần đâu?’ Tôi nhìn Philip đang mặc một bộ quần áo đuôi tôm màu đen, quanh eo quấn chiếc thắt lưng lụa, nửa mặt bên phải cũng được che bởi một chiếc mặt nạ, tay trái đeo một chiếc găng. Tất cả phụ trang đồng màu xanh biếc.
‘Tiếc thật,’ Philip xuýt xoa.
Tôi bĩu môi.
‘Seriously. Vì cô biết trông cây nước đá trông như thế nào rồi đấy,’ Philip nói rồi cúi xuống và thì thầm vào tai tôi, ‘Trong suốt.’
Tôi há miệng kêu không thành tiếng. Khi Philip nói nếu trời không lạnh thì sẽ không mặc gì vào đêm Halloween, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng vậy nếu tôi làm cây nước đá thì sẽ đảm bảo trời đủ lạnh để Philip phải mặc quần áo. Tôi đâu có nghĩ ra là cây nước đá trong suốt. Vậy tôi mà mặc bồ đồ cây nước đá thì cũng có khác gì Philip ở trần đâu. Hóa ra đấy là lý do Philip cười như điên sau cánh cửa ngày hôm đó. Và bây giờ khi mặt tôi đang thộn ra thì Philip lại bắt đầu cười. Tôi muốn nhét đầy những viên dưa hấu vào cái miệng đang toác ra kia.
Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì thấy có một người bước đến.
Oh no! Khi nhận ra Philip cũng đến buổi tiệc này, tôi thấy rất phấn khởi. Khi thấy Philip không ở trần, tôi còn thấy tuyệt hơn. Nhưng khi thấy một cô gái rất đẹp xuất hiện bên cạnh Philip, tôi thấy không tốt chút nào.
‘Hello,’ cô gái vừa cất tiếng chào mặc một chiếc váy đen gắn cườm lấp lánh bó vừa vặn với thân người, và một bên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ giống như kiểu của Philip nhưng màu đỏ cho cùng tông với đôi găng tay. Trông cô gái và Philip như một cặp người mẫu đang trình diễn trên sàn catwalk.
‘Izzy, Shi Yeon. Shi Yeon, Izzy.’ Philip giới thiệu ngắn gọn nên tôi không đoán được quan hệ giữa họ.
Shi Yeon vui vẻ hỏi: ‘Chị là hàng xóm của Philip phải không?’
‘Yeah,’ tôi trả lời và cũng nở một nụ cười thân thiện, giấu cảm giác bất an của mình vào trong. Tôi không ghen tị với những cô gái xinh đẹp hơn mình, hơn nữa Shi Yeon trông không giống những cô nàng chảnh chọe nên cho dù cô ấy có vẻ rất thân thiết với Philip, tôi hoàn toàn chẳng có lý do gì để ghét Shi Yeon.
…
‘Why three horns?’ tôi tò mò hỏi khi thấy em đeo 3 cái sừng trên đầu trong khi tôi thấy ngoài kia chỉ bày bán những chiếc bờm có hai cái sừng.
‘Coz I’m a good devil.’
Em mặc một chiếc váy trắng xòe lửng trên đầu gối, có đính thêm những bông hoa vải cũng màu trắng. Trên đầu đeo ba cái sừng con xíu màu đen. Sau lưng đeo một đôi cánh kết bằng lông vũ đen chỉ nhỏ như hai bàn tay của tôi. Cho dù tôi hơi thất vọng vì trang phục của em không phải là cây nước đá nhưng trông em hôm nay giống như một cô elf nhỏ với đôi mắt màu nhũ bạc hình lá lấp lánh khiến người khác muốn ngoái nhìn.
‘Devil has wings?’ tôi tiếp tục thắc mắc.
‘No. That’s for angel part in me,’ em hấp háy mắt trả lời.
‘Then why black?’
‘Coz I’m a bad angel.’
Vậy ra hàng xóm của tôi là một con quỷ tốt và đồng thời là một thiên thần xấu. Nghe thôi đã thấy phải đề phòng rồi, thế mà tôi còn sống ngay cạnh nữa. Chiều nay lúc chạy khỏi nhà em tôi thấy hơi áy náy khi để lại em xụ mặt một mình vì nghĩ rằng tôi sẽ không đến tiệc Halloween của Jare. Nhưng đấy là do em đâu có chịu hỏi thêm đâu. Tôi vừa nói vậy em đã kết luận là tôi không đến rồi. Thật ra tôi đã không biết làm thế nào để vừa hẹn được với các bạn, vừa đến Muse. Cuối cùng nghĩ đến tấm hình của mình vẫn được gắn trên cánh cửa tủ lạnh sau quầy bar ở Muse, tôi bấm máy gọi cho Jared. Khi thấy tôi nêu lý do và biết các bạn tôi phần lớn là con trai còn độc thân, Jare lập tức vui vẻ đồng ý. Các bạn tôi cũng đã chán mấy nơi quen thuộc nên khi tôi gợi ý đến quán của Jared, mọi người cũng gật đầu luôn.
‘Lần sau có em nào mới quen, tao phải dẫn đến đây mới được. Mấy cái ghế ở đây được đấy. Ngồi một người thì rộng, mà ngồi hai người thì phải ôm nhau mới vừa,’ Seu Long, thằng bạn lẻo mép của tôi vừa nhún nhún người trên ghế, vừa nhận xét.
‘Chủ quán này hình như rất ngưỡng mộ anh thì phải?’ Shi Yeon ngồi xuống cùng cả hội và nói sau khi đi một vòng quanh quán. Chắc Shi Yeon đã thấy tấm hình của tôi giữa vòng hoa tím.
‘Treo trang trí thôi mà. Khi nào gặp ai hơn sẽ vứt đi thôi,’ tôi nhắc lại lý do mà em đã nói với tôi.
Đúng lúc này Jared hốt hoảng chạy tới, một tay cầm điện thoại, một tay vẫn lắc liên hồi chiếc bình shaker. ‘Philip, Iz’s coming with the malon. Help!’
Lũ bạn tôi ngớ ra, chả hiểu gì còn tôi thì hiểu ngay lập tức. Tôi đứng lên và đi ra ngoài, vẫn kịp nghe thấy Seu Long túm Jared lại hỏi là ai đang đến với quả dưa và tại sao cần tôi giúp.
…
Hoá ra là không chỉ Philip và Shi Yeon đeo mặt nạ kiểu giống nhau mà mấy người bạn khác của Philip cũng vậy. Mỗi người chọn lấy một màu phù hợp với trang phục của mình. Khi phát hiện ra điều này, tôi thấy ánh nến bỗng nhiên lung linh hơn. Bạn của Jared đã đến đông đủ nên Jare cũng kéo tôi đi giới thiệu một vòng. Đêm nay toàn những người dễ mến!
…
‘Thế ra cô là hàng xóm của thằng khốn này?’ Seu Long không bỏ được giọng điệu thô lỗ.
Tôi gạt tay bàn tay thằng bạn đang chỉ vào mặt mình, cự lại: ‘Tao là thằng khốn thì mày là cái gì?’
‘Thì cũng khốn như mày.’
‘Vậy tôi cũng biết tôi là ai rồi,’ em nhìn Seu Long cười đắc ý.
Mấy đứa bạn của tôi cùng phá lên cười và tôi thở phào khi biết là em vừa được các bạn tôi chấp nhận. Ngay sau khi Jare đồng ý là các bạn tôi cũng được mời đến bữa tiệc thì tôi lại thấy lo lắng. Không biết các bạn tôi sẽ nghĩ gì về em? Không biết em có thấy mấy thằng bạn của tôi bạo mồm, bạo miệng quá không? Không biết họ có nói chuyện được với nhau hay không? Nếu hai bên không thích nhau thì bữa tiệc của Jare sẽ thành cực hình và tồi tệ hơn nữa là quan hệ hàng xóm của chúng tôi có thể bị sứt mẻ.
…
…
Đến 2 giờ sáng, những cây nến đã cháy rụi, tiếng nhạc đã được Jared vặn nhỏ hết cỡ và tiếng nói chuyện cũng thưa thớt dần. Khi một người bạn của Jare đứng lên chào tạm biệt thì như bắt đầu phản ứng domino, mọi người khác cũng đứng lên theo.
‘Tôi đưa cô về,’ Philip đến gần tôi nói nhỏ.
‘Tôi ở lại.’
‘Cái gì?’ Philip cao giọng hỏi khiến mọi người nhìn hết về phía chúng tôi.
Tôi vội nở một nụ cười chữa ngượng với mọi người rồi nghiến răng giải thích với Philip. ‘Tôi hứa với Jared là ở lại giúp cậu ấy thu dọn chiến trường. Mai Jare sẽ đưa tôi về.’
Philip quay ra mấy người bạn đang đứng đợi ở cửa, phẩy tay ra hiệu họ cứ về trước rồi đi theo tôi ra phía sau quầy bar.
‘Thế cô ngủ ở đây đêm nay à?’
‘Yep.’
‘Ngủ ở đâu?’
‘Trên gác. Mà anh hỏi làm gì?’
‘Ngủ chung với Jared á?’
‘Anh điên à?’ tôi quát lên rồi giơ tay đấm cho Philip một quả vào mạng sườn vì ý nghĩ kỳ quặc. ‘Trên kia có phòng khách. Ngủ ở sa lông.’
Philip không hỏi gì thêm, dựa lưng vào chiếc tủ lạnh, vừa xoa chỗ bị tôi đánh vừa toe toét cười.
…
‘Ngủ chung với Jared á?’ nói xong rồi tôi mới nhận ra là mình vừa hét lên giữa quán của Jare. May mà lúc này chỉ còn tôi với em ở trong. Jared đã ra ngoài tiễn mọi người ra về.
Cho dù biết rõ ràng rằng Jared có ôm em 100 năm thì cũng giống như hai người bạn thân thiết ôm nhau mà thôi nhưng khi hình ảnh em nằm chung giường với Jare hiện lên trong đầu tôi vẫn thấy không thể chấp nhận được. Tuy Jared không coi mình giống như những người đàn ông khác nhưng cũng chưa bao giờ gọi mình là phụ nữ, vì thế việc ngủ chung giường nhất định không thể xảy ra. No way! Thật may là đi kèm với một quả đấm vào mạng sườn, em giải thích là sẽ ngủ ở sa lông trong phòng khách trên gác.
‘Sao anh còn chưa về đi?’ em đứng chống nạnh, nhướn mắt lên hỏi, mấy cái sừng con ngúc ngoắc theo mái đầu đang nghếch lên như muốn gây chiến.
Thấy Jare đã trở vào, tôi không trả lời em mà quay ra hỏi Jared: ‘Jared, phòng khách của anh có mấy chiếc sa lông?’
‘Two. You want to stay too? You’re welcome. Bên ngoài lạnh lắm rồi. Nhà hai người cũng ở xa.’
‘Jared!’ em kêu lên như không tin vào tai mình.
Tôi cũng không tin vào sự may mắn vừa nhảy xổ vào mình như thế.
Jared kín đáo nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: ‘Tôi đi lấy chăn gối cho hai người nhé. Iz, muốn mượn đồ tẩy trang của tớ không? Thật tuyệt vì tự nhiên có hai người phụ dọn.’ Nói xong Jared vui vẻ đi lên gác.
Bây giờ tôi mới biết trên tầng hai của Muse có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Phòng khách không được rộng lắm với hai chiếc sa lông bọc vải kẻ sặc sỡ chiếm gần hết diện tích cùng với hàng đống gối dựa, gối ôm màu sắc không kém vứt trên đó. Ở một góc là một chiếc TV được vây quanh bởi vô số đồ lưu niệm lạ mắt. Khi em đang đi tẩy trang thì Jared đem vào cho tôi và em mỗi người một chiếc gối và một chiếc chăn.
‘Jared…’
Jared đưa ngón tay lên ngăn tôi lại. ‘Don’t say thanks,’ và trước khi bước ra cửa, Jared còn quay lại nói thêm, ‘and behave.’
Tôi mở miệng định thanh minh nhưng Jared đã phẩy tay và bỏ đi. Behave?! Nghĩ tôi định làm gì chứ? Thấy bị nghi oan, tôi hậm hực quẳng chiếc mặt nạ lên bàn rồi nằm dài ra chiếc ghế của mình. Nhưng cho dù tôi xoay sở kiểu gì thì không tìm được tư thế nằm thoải mái, vừa đầu thì thừa chân, co chân thì thừa tay.
Em đã quay lại và thấy tôi đánh vật với cái ghế. ‘Là anh tự chọn ngủ lại đấy nhé.’
Tôi không nói gì, chỉ biết ghen tị nhìn em ngồi chễm chệ thoải mái trên chiếc ghế của mình.
‘Hay là,’ mắt em nhìn tôi vẻ gian manh, ‘anh sang nói Jare cho ngủ chung. Giường của cậu ấy to lắm. King size.’ Nói xong, em ôm bụng, đổ người xuống ghế cười nắc nẻ.
Tôi chưa kịp nhoài người sang vặn mấy cái sừng của em cho bõ tức thì em ngồi phắt dậy quay ra sau lưng nhìn rồi kêu lên: ‘Ooops. Gãy mất rồi.’
‘Đáng đời.’ Đến lượt tôi hả hê khi phát hiện ra hai cái cánh lông vũ ở sau lưng em đã bị gãy khi em nằm lên chúng lúc cười nhạo tôi.
Em buồn thiu, quài tay ra sau lưng để gỡ.
‘Sure you are a bad angel. Đến đôi cánh của mình cũng làm gãy.’ Khi thấy em loay hoay một hồi vẫn không tháo được đôi cánh, tôi bước sang phía ghế của em, xoay lưng em lại phía mình.
‘Gáy cô còn đau không?’ tôi vừa hỏi vừa cúi xuống gỡ hai chiếc kim băng gắn đôi cánh với chiếc váy.
Em giơ tay lên xoa xoa đầu kiểm tra rồi quay lại cười tít mắt. ‘Hết rồi.’
Một làn hơi thở ấm ấm theo câu trả lời của em phả nhẹ vào cổ tôi. Tôi nhận ra em đang ngồi thật gần, chỉ cần tôi quàng tay ra là kéo được em vào lòng. Nhưng tiếng hát của Jared ở bên ngoài khiến tôi nhớ lại câu nhắc nhở của Jared. Thế nên, tôi chỉ đưa tay lên tháo chiếc bờm với ba cái sừng ở trên đầu em rồi đứng dậy ra tắt đèn.
‘Philip,’ em gọi trong bóng tối.
‘Yes.’
‘Kéo chiếc bàn lại gần chỗ anh, nó cũng có chiều cao bằng chiếc ghế.’
Thấy gợi ý của em có lý, tôi kéo chiếc bàn của bộ sa lông sát vào chiếc ghế của mình. Thế là có thêm chỗ để dang tay, hay nếu tôi nằm chéo đi một chút thì có thể duỗi cả chân.
‘Thanks,’ tôi cảm ơn nhưng em không nói gì thêm chỉ cựa mình khe khẽ rồi thở đều. Tôi nằm nghe em một lúc rồi cũng bắt đầu lơ mơ ngủ. |
|