Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: WinnieWiny
Thu gọn cột thông tin

[Truyện dài] [Truyện Dài | K] re:Legend | WinnieWiny | Chapter 57

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 7-1-2017 10:27:56 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

Vô tình thấy truyện này trong box văn.
Mình từng kiếm truyện nhưng không ra không ngờ hôm nay thấy
Thank box văn nhé

Bình luận

Cám ơn bạn đã comt nhé. Hy vọng có thể nhìn thấy bạn nhiều hơn nữa  Đăng lúc 10-1-2017 10:08 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-1-2017 23:25:08 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

hôm nay vào xem tin thấy có truyện này
đọc một hai chương đầu cảm thấy có hơi hướng của Trung Quốc, ngay từ chính tên nhân vật, hay cách sử dụng ngôn từ cũng vậy. truyện bạn viết khá tốt, nếu không thêm những yếu tố lai đó vào, chắc chắn sẽ hay hơn, thu hút được nhiều người đọc hơn.
dù vậy cũng xin chúc mừng bạn!

Bình luận

Mình đang viết truyện fantasy, không phải học đường Việt Nam. Từ "học trưởng", văn hóa Nhật Bản vẫn dùng từ này, tại sao bạn ko nghĩ mình lai Nhật Bản?   Đăng lúc 11-1-2017 01:07 PM
Vậy bạn cho mình hỏi lại, từ ma pháp có trong từ điển tiếng Việt? Ma giới là thế giới bạn đang sống?  Đăng lúc 11-1-2017 01:06 PM
từ "học trưởng". bao nhiêu năm trời đi học, mình chưa từng thấy từ này xuất hiện trong văn hóa người Việt.  Đăng lúc 10-1-2017 01:58 PM
Còn về tên, trừ Dạ Đàm là tên lạ, những tên còn lại đều được sử dụng trong cách đặt tên của người Việt, nên vấn đề này mình cũng không nghĩ mình lai   Đăng lúc 10-1-2017 10:02 AM
Không có tiêu chuẩn cho thuần Việt, mình không nghĩ cách dùng từ của mình lai Trung Quốc.  Đăng lúc 10-1-2017 10:02 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-1-2017 00:35:26 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

Truyện thuộc thể loại huyễn huyền à?!
Mình từng đọc một vài bộ truyện giống vậy và rất thích
Cảm ơn chủ thớt nhé

Bình luận

Mình gọi nó là fantasy, mà huyền huyễn cũng được. Cám ơn bạn đã quan tâm, hãy đọc và góp ý nhiều hơn nhé. Cám ơn bạn rất nhiều  Đăng lúc 10-1-2017 10:09 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2017 16:58:27 | Xem tất
Chapter 20: Tấn công




Gương mặt của Khánh Dư nghệch ra một lúc, đôi mắt không tự chủ được mà mở to nhìn chằm chằm Tuyên Thành, nhìn chằm chằm vào gương mặt tỉnh bơ của cậu ta khi nói câu nói đó. Khánh Dư nhớ lại một chút, lúc ở giá sách, rõ ràng người đề nghị một cuộc nói chuyện là Lê Tuyên Thành kia mà.

Trong khi Khánh Dư vẫn đang không hiểu nổi tình thế, Lê Tuyên Thành đột nhiên phì cười. Bởi vì cả hai đang ở trong thư viện nên cậu ta đành bịt chặt miệng, co cả người lại rúc rích cười. Nhìn nụ cười ấy, Khánh Dư không khỏi nhíu mày một cái. Cảm giác này, giống như cậu đang bị đem ra làm một trò hề. Cười chán, Tuyên Thành ngước mắt lên lấy lại vẻ nghiêm túc, rồi đột ngột nói một câu không liên quan.

“Tôi luôn tự hỏi, tại sao cậu lại quan tâm đến Ma đế như vậy?”

“Không có lý do. Tôi chỉ thấy hứng thú thôi.” – Khánh Dư trả lời, giọng nói không còn chứa sự ôn hòa như cậu luôn cố tỏ ra với mọi người nữa mà thay vào đó là một chút thô lỗ không giống cậu chút nào.

“Hứng thú cũng là một loại lý do.” Tuyên Thành đáp lời, một ngón tay kéo quyển sách của Khánh Dư về phía mình, liếc mắt qua tiêu đề “Ma đế và một thời kỳ lịch sử.”. “Cậu hẳn đã tìm hiểu được khá nhiều thứ viết về Ma đế rồi nhỉ?”

“Một chút. Trong các sách đều chỉ kể lại khoảng thời gian Ma đế xuất hiện và tiêu diệt tộc Rồng, không nói quá nhiều về quá khứ trước khi ông ta xuất hiện.”

“Bọn họ đều thích suy tôn một con người nào đó như thần thánh. Và thần thánh thì không có quá khứ.”

“Cách đây một trăm năm, Ma đế lần đầu xuất hiện trong trận chiến quyết định làm thay đổi cục diện của Nhân tộc.”

“Chính xác là vào một trăm hai mươi lăm năm trước, trong trận chiến Ai quan, trực tiếp chiến đấu với vương tử của tộc Rồng – Lăng Nguyên.”

“Sau đó ông ta liên tục chiến thắng, giành được vô số công trạng.”

“Trong đó có những trận chiến nổi tiếng như trận núi Bắc, trận Uy Xương, trận Thiên đô.”

“Con đường của ông ta tiếp tục được trải phẳng…”

“Bởi những người thân cận theo gót ông ta, không cần đến năm năm, ông ta đã giúp Nhân tộc lấy lại hầu hết các cứ điểm quan trọng trên lục địa…”

“Trong đó không thể không nhắc đến trận chiến cuối cùng…”

“Tại Đông Hải…”

“Ma đế đã phong ấn Lăng Nguyên, giết Long Vương, đánh phá hoàn toàn thủ phủ của tộc Rồng…”

“Cũng trong trận chiến đó, liên quân Nhân, Yêu, Thú tộc đã giết chết hơn ba ngàn người tộc Rồng tại thủ phủ…”

“Chưa kể đến hàng trăm vạn tộc Rồng đang rải rác khắp nơi trên Ma giới. Kể từ đó, tộc Rồng chính thức tuyệt chủng…”

“Chưa đến một năm sau đó, những người từng theo Ma đế đánh trận không một ai sống sót…”

“Kể cả Ma đế cũng chết vì bệnh tật không lâu sau đó, chôn cất ở Thánh địa của Thiên quốc.”

Khánh Dư kết lại câu nói cuối cũng là lúc cả hai người cùng thở ra. Bọn họ vừa kể cho nhau nghe một sự tích anh hùng bi tráng nhưng đồng thời cũng chiến đấu với nhau một trận bằng lời nói và kiến thức. Cuộc chiến ngầm này vừa mâu thuẫn nhưng lại vừa hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên, hai người họ cùng lúc kể xong một thiên hùng ca có kết thúc buồn. Trong mắt của Khánh Dư vẫn là sự điềm tĩnh ban đầu, còn trong mắt của Tuyên Thành vẫn là sự bất cần đầy nguy hiểm.

Đột nhiên, Khánh Dư phì cười. Đôi mắt của cậu cong lên, cổ họng đè nén tiếng khùng khục tránh tạo ra tiếng ồn quá lớn. Cả Tuyên Thành cũng không nhịn được mà cười theo. Nếu đây không phải là thư viện, có lẽ cả hai đã cùng nhau cười lớn một trận. Không cần nói quá nhiều, cả hai đều hiểu được tại sao đối phương lại cười. Phải chăng đó là sự đồng điệu hiếm hoi giữa hai đối thủ.

“Thật sự rất trẻ con.” – Khánh Dư nói. Dù cậu nhìn qua nhìn lại như thế nào vẫn thấy một màn mà họ tự gọi là đối đầu kia là một trận tranh giành xem ai nói trước của hai đứa nhóc.

“Đúng vậy.” – Tuyên Thành gật gù đồng ý, sau đó nghiêng đầu nói. – “Thế nào? Cậu đã nhận ra vấn đề trong câu chuyện cổ tích này chưa?”

“Tôi chưa từng thấy cuốn sách nào đề cập đến quá khứ của Ma đế, rõ ràng không phù hợp logic. Dù có được suy tôn làm thần thánh, tìm hiểu quá khứ của một anh hùng luôn là nhu cầu cơ bản của tâm lý con người. Thứ hai, ông ta rất mạnh, những người bên cạnh của ông ta rất mạnh. Và rất khó hiểu khi bọn họ lại ra đi sớm như vậy chỉ sau cuộc chiến một năm.” – Khánh Dư nói, cậu nói ra những luận điểm cơ bản của mình. Tất nhiên nó không đầy đủ, cậu không có thói quen moi hết ruột gan ra với người khác.

“Cậu nghĩ đến khả năng nào có thể xảy ra để giải thích cho những thắc mắc của cậu?” – Tuyên Thành nói, ngón tay vô thức di chuyển trên mặt bàn vẽ ra những ký tự khó hiểu, tay còn lại chống cằm.

“Về vấn đề thứ nhất. Người ta không thể tìm kiếm thứ không có thực, nhưng đến một tin đồn cũng không có cũng rất khó tin. Cho dù Ma đế có giấu diếm quá khứ của mình đến mức nào đi nữa thì vẫn sẽ luôn có kẻ hở.”

“Vậy nếu, ông ta vốn không hề có quá khứ thì sao?”

“Một con người không thể không có quá khứ.” Khánh Dư đáp, đôi mắt đang hơi nheo lại đột ngột sáng lên. “Hoặc, có một khả năng xảy ra. Một mình Ma đế không thể che giấu quá khứ của mình. Vậy nếu, tất cả mọi người đều đồng lòng che giấu nó?”

“Vấn đề chính là nó. Không phải ông ta không có quá khứ, mà tất cả đều đang từ chối chấp nhận quá khứ của ông ta đến mức mọi người biết về nó đều đồng lòng che giấu nó, chỉ để lại một Ma đế không tì vết.” – Tuyên Thành nói, trong thoáng chốc đột nhiên vấn đề trở nên thông suốt.

“Vậy nếu cái chết của ông ta chính là để thân phận Ma đế hoàn hảo thì sao? Nếu ông ta không chết, Ma đế sẽ không còn là anh hùng?” – Khánh Dư tiếp tục đặt nghi vấn, cậu đã từng nghĩ đến khả năng này rồi. Nhưng nó quá táo bạo, cậu không dám tự mình khẳng định tính đúng đắn của nó.

“Khả năng này, tôi không chắc chắn lắm. Nhưng có một sự thật mà tôi có thể khẳng định với cậu. Cái chết của Ma đế không phải mong muốn của ông ta. Sẽ ra sao nếu liên minh các nước muốn tiêu diệt chính anh hùng của họ?”

“Tại sao họ phải làm như vậy?”

“Vì sao? Vì ông ta quá mạnh, những người theo chân ông ta cũng quá mạnh. Người ta chỉ tôn thờ Ma đế mà thôi, người ta không còn nhớ đến hoàng gia, không còn nhớ đến đất nước của họ nữa. Nếu tiếp tục như vậy, nếu tất cả đều chỉ nghe lời Ma đế thì sao, nếu ông ta muốn thống nhất toàn bộ Ma giới thì sao? Các nước đều lo sợ điều đó.”

“Vì thế, tất cả đều liên minh với nhau để tiêu diệt Ma đế.” Khánh Dư gật gù, hành động này không phải không thể xảy ra, ít ra nó có lý hơn lý thuyết về sự giấu diếm sự thật của Ma đế hoặc biến ông ta trở thành một anh hùng bằng một cái chết. “Nhưng, làm sao cậu biết được chuyện này?”

“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cội nguồn của Ma đế chính là Lạc quốc.” Tuyên Thành dựa người vào chiếc ghế tựa, bình thản nói.

“Vậy thì tại sao lại nói cho tôi biết…”

Câu nói đang dang dở đột nhiên ngừng bặt bởi một âm thanh chấn động vang đến. Đi kèm với nó là áp lực khổng lồ đập nát tấm cửa kính màu khổng lồ đặt trong thư viện, ngay vị trí của hai người đang ngồi. Cửa kính bể nát theo phương của lực văng ra khắp nơi, sau đó là những cửa kính đặt ở các vị trí khác cũng bị lực tác động khiến nó nổ tung. Trong phút chốc, toàn bộ thư viện biến thành một bãi chiến trường. Những người có mặt bên trong thư viện hốt hoảng chạy trốn, tiếng la hét thất thanh vang lên khắp nơi.

Trong khi đó, ngay khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Khánh Dư cùng với Tuyên Thành đã nhảy ra khỏi vùng ảnh hưởng của những mảnh kính vỡ, người rơi xuống trên mặt đất thủ thế. Trước mặt hai người bọn họ, những người mặc áo choàng đen  mang mặt nạ lao người qua khung cửa vỡ nát. Bọn họ có chừng khoảng năm người, tất cả đều mang trên mình loại cảm giác nguy hiểm. Bọn họ đều rất mạnh, cả Tuyên Thành và Khánh Dư đều cảm nhận được điều đó trên người bọn họ, nhất là khi ánh mắt của bọn họ đang hướng về phía Khánh Dư.

Mục tiêu của họ là cậu sao?

Khánh Dư liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra có khá nhiều người bị thương nằm la liệt. Một số trong bọn họ bị ảnh hưởng bởi mảnh kính, một số bị áp lực nổ làm bị thương,… Thư viện vốn không có nhiều người, đây cũng là thư viện của học viên, các giáo sư cũng ít khi qua lại. Bây giờ lại là giờ nghỉ trưa, không có nhiều giáo sư xuất hiện quanh đây. Bọn người này chọn thời điểm tấn công cũng rất thuận lợi đấy. Khánh Dư quay đầu nhìn về phía Tuyên Thành, gật nhẹ đầu ra hiệu. Tuyên Thành đáp lại hiểu ý, sau đó bật nhảy về phía sau, gọi Lưỡng Hỏa cân của mình ra. Khánh Dư cũng lập tức túm lấy một tên nhóc đang co người sợ hãi ngồi trong góc, nói với nó.

“Gọi người tới giúp, báo với họ thư viện bị tấn công bởi năm người áo đen, có khoảng hai mươi người bị thương. Tôi và học trưởng Tuyên Thành sẽ cầm chân chúng.”

Kẻ kia gật đầu lia lịa, sau đó lao người chạy ra khỏi thư viện. Vì quá hấp tấp, hắn thậm chí còn bị ngã sấp mặt mấy lần. Đám người áo đen không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm về phía Khánh Dư. Sau đó, một tên có vẻ là chỉ huy giơ tay ra hiệu, những tên còn lại nhận lệnh tách ra làm hai hướng. Hai kẻ xông qua đối phó với Lê Tuyên Thành, ba gã còn lại trực chỉ hướng của Khánh Dư.

Vũ Khánh Dư cúi người, tay chân thu lại rồi đột ngột bật tung lên, tự mình lao về phía ba kẻ đang tấn công mình. Cậu lao nhanh như một tia chớp, Song thủy kiếm cũng xuất hiện trên đôi tay vươn dài ra phía sau. Phía bên kia, Tuyên Thành cũng giơ cao cây rìu vàng của mình, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh. Một người tựa tia nước, một người tựa lưỡi lửa, gần như đồng thời tung chiêu về phía trước. Khánh Dư ngửa người ra phía sau, Song thủy kiếm bắt chéo chém xuống một đường kiếm khí sắc nhọn buộc ba tên mặc áo choàng đen phải lập tức lui về phía sau tránh né. Nhận ra mình đang chiếm thế thượng phong, Khánh Dư xoay ngang thanh kiếm, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Vòng tròn pháp thuật xuất hiện rồi xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, từ nó phát ra vô số thủy kiếm nhỏ bằng nước hư ảo nhưng cũng vô cùng sắc bén.

“Lên.”

Cậu gầm khẽ trong cổ họng, hàng loạt thủy kiếm đồng thời tuân theo hiệu lệnh lao thẳng về phía kẻ địch như vô vàn mũi tên lao vun vút trong không khí. Bất kỳ người nào thình lình gặp phải chiêu thức này không chết cũng bị thương. Tuy nhiên, ngược lại những gì Khánh Dư kỳ vọng, ba tên kia nhìn thấy vô số lưỡi kiếm lao đến lại không hề nao núng. Bọn chúng lập tức tụ lại một chỗ, mỗi người niệm chú tạo thành ba vòng tròn pháp thuật nhỏ, ba vòng tròn lại hợp nhất với nhau tạo thành một lá chắc lớn. Những lưỡi kiếm nước của Khánh Dư lao đến trước lá chắn đó nhưng không hề bị ngăn lại, mà lớp lá chắn đó thậm chí còn hút những lưỡi dao vào. Nhận ra có vấn đề không ổn, Khánh Dư lập tức thu kiếm lại tạo thành một lớp lá chắn mỏng trước mặt mình. Không ngoài dự đoán, những lưỡi kiếm của cậu từ trong tấm lá chắn bắn ngược về phía chủ nhân của nó. Tấm lá chắn của Khánh Dư lại quá mỏng so với lực lượng của mình tạo ra, dẫu sao, Song thủy kiếm được tạo ra chuyên để tấn công, vì thế phòng ngự của nó vô cùng yếu. Vô số lưỡi kiếm Khánh Dư tạo ra bị chặn bên ngoài tấm lá chắn, nhưng không phải là tất cả, quá nửa số lưỡi kiếm ấy dễ dàng xuyên qua tầng phòng ngự mỏng manh tấn công cậu. Trong phút chốc, cả người Khánh Dư bị chém nát, ngập ngụa trong máu.

Đợt phản kích kết thúc, tấm lá chắn vỡ nát cùng với Song thủy kiếm, Vũ Khánh Dư buông lỏng đôi tay thở dốc. Ba tên áo choàng đen vẫn không hề hấn gì, chỉ giương đôi mắt sáng bên trong tấm áo choàng tối nhìn chằm chằm vào cậu. Phía bên kia, Tuyên Thành vẫn đang chật vật đối phó với hai tên còn lại. Cậu ta nhận ra tình hình bên Khánh Dư không ổn, quay đầu sang hỏi lớn.

“Ổn chứ?”

“Tôi còn cầm cự được.”

Khánh Dư khẳng định chắc nịch, cả người co lại thủ thế. Bây giờ cậu tiêu tốn quá nhiều sức lực, không còn đủ sức gọi Song thủy kiếm một lần nữa, đành phải dùng cách khác đấu với đám người này. Ba người bọn chúng không để cậu đợi lâu, cả ba đồng loạt lao lên. Khánh Dư cũng nhún người nhảy lên đón đầu bọn chúng, cậu chọn lấy một tên, tung chân đáp vào mặt hắn một cú đá. Đồng thời, tay còn lại của cậu cũng kịp cho tên kia một đấm vào giữa ngực, tuy không chết người nhưng vẫn đủ lực làm gãy một hai cái xương sườn. Nhưng vừa khi hai tên kia bị cậu đánh bật ra phía xa, một cú đá đã tống vào bụng cậu, kèm theo đó là một cú xoay người tung đá vào mặt Khánh Dư, đánh cậu bay ngược về phía sau, cả người đập vào thân cột khổng lồ bên trong thư viện. Khánh Dư phun ra một ngụm máu lớn, ngước mắt lên nhìn ba tên đang lơ lửng trước mặt cậu. Một tên trong số bọn chúng đứng ở giữa giơ một tay lên cao. Nó không phải tay người, nó giống như rễ cây bị oxi hóa thành màu xanh rêu gớm ghiếc. Bọn chúng có phải là người không?

Có lẽ cậu đã bị gãy mất một vài khúc xương, cả người đau ê ẩm. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cố gắng di chuyển cánh tay vẽ ra bùa chú. Nhưng bùa chú còn chưa kịp thành hình thì cánh tay rễ cây gân guốc kia đã vươn đến người Khánh Dư.

Ngay lúc ấy, một lưỡi rìu màu hoàng kim đính đầy đá quý chặt xuống, chẻ đôi cánh tay rễ cây kia. Sau đó, một thân hình lực lưỡng đứng chắn trước mặt Khánh Dư, quần áo trên người kẻ đó đã bị đánh cho tơi tả, để lộ những cơ bắp rắn chắc đi kèm với những vết sẹo ngang dọc.

“Lê Tuyên Thành!”

Khánh Dư ngước đầu lên, không thể tin vào mắt mình. Hắn ta đang bảo vệ cậu sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 28-1-2017 23:10:37 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

trời ơi, truyện hay quá. đây chính là thể loại truyện mình thích luôn.
cảm ơn tác giả đã vất vả để mang đến một bộ truyện tuyệt vời như thế này.
cảm ơn nhiều lắm
mong rằng tác phẩm này sẽ thành công vang dội

Bình luận

Thành công vang dội thì mình không dám mơ, nhưng cảm ơn bạn nhiều nha  Đăng lúc 1-4-2017 02:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 2-3-2017 18:32:14 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

From Mod

- gửi Win vì sự việc đáng tiếc vừa qua !

Do hum bữa mình vào theat fic có comt trái quy đinh của box ,spam theat fanfic của Win.Mình đinh xoá comt đó.Nhưng máy mình dạo đó nó lag với kites.Mà xoá xong rất khó khăn xem lại.

Cả tháng vừa rồi mình bận không vô xem được,chị Bac có pm bên facebook cho mình, mình xem lại đó là lỗi của mình.Mình biết bạn rất giận,bạn không hề sai.Sai là do chính mình đã quá ỷ y và cẩu thả.Qua trường hợp đáng tiếc này mình sẽ rút kinh nghiệm,khi xoá comt spam mình sẽ xem xét lại để không gây ra hiểu lầm nào cả .Mong bạn có thể bỏ qua cho mình .

-Nếu có thể làm gì đền bù mình sẽ làm .Bạn đừng bỏ box và fic đang viết lỡ dở chỉ vì sai sót của mình.Bạn không hề phạm lỗi gì cả .!

Do máy bên mình rất lag với kites nên có lúc vào rất mượt,có lúc lại rất khó .Nếu bạn có thắc gì hay mình làm sai gì có thể tìm mình bên Face cho nó dễ

Nick FB: Vô Ưu

Thân-Kyo

Bình luận

tank bạn nè  Đăng lúc 15-4-2017 04:12 PM
Đã vô tình thì mình cũng không thể trách các bạn được. Mình sẽ bắt đầu đăng lại.  Đăng lúc 1-4-2017 02:43 PM
Nếu bên bạn đã nói vậy thì mọi chuyện kết thúc tại đây. Box cũng là nơi mình chập chững bắt đầu viết, tất nhiên mình không mong bỏ box  Đăng lúc 1-4-2017 02:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 10-3-2017 01:22:17 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ mà mò vào đọc xong tỉnh ngủ hẳn luôn
truyện hay lắm
chờ chương mới nhé

Bình luận

Cúi đầu cám ơn nè ^^  Đăng lúc 1-4-2017 02:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 16-3-2017 12:00:35 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

Truyện khá hay, cuốn được người đọc, mình đã dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi đọc được mấy chương
Ngay từ đầu đọc giới thiệu nào là ma thuật hệ Thổ, năng lực hệ Hỏa là đã thấy khoái rồi
Tự dưng nghĩ tới cuốn Huyền thoại pháp sư 12 chòm sao mình đang đọc. Vừa đọc truyện của bạn mình vừa tưởng tượng ra nó nếu thành phim haha.
Cmt vào để lúc nào rảnh đọc tiếp
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 24-3-2017 00:22:35 | Xem tất

Trả lời thưởng +5

mình thấy thích các thể loại huyền huyễn như vậy, khả năng sử dụng từ ngữ của bạn rất ổn viết rất chắc tay. Tuy nhiên, có một số lỗi lặp từ mà mình nghĩ nếu không mắc phải fic sẽ hay hơn như ở chương 20 chẳng hạn.
Ba người bọn chúng không để cậu đợi lâu, cả ba đồng loạt lao lên
nếu bỏ từ "cả ba" đi thì mình nghĩ câu sẽ hay hơn và cuốn hút hơn. Chúc fic sớm hoàn nhé

Bình luận

Cám ơn bạn nhiều lắm nhé. Mình sẽ sửa lại cho câu văn mượt hơn.  Đăng lúc 1-4-2017 02:43 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 1-4-2017 14:55:14 | Xem tất
Chapter 21




“Những người này không tầm thường, thấp nhất cũng là cấp năm hoặc sáu Sư cấp.” Lê Tuyên Thành nói, tay vẫn cầm cây rìu màu hoàng kim của mình đứng vững như bàn thạch.

Cấp năm hoặc sáu Sư cấp? Tại sao lại cử những người mạnh như vậy đến đây, còn có thể tìm ra những người Sư cấp trẻ tuổi như vậy, một lúc tùy tiện cũng có được năm người. Đám người này là từ đâu đến.

“Tuyên Thành.” – Khánh Dư lên tiếng nói, Tuyên Thành phía trước cũng gật đầu.

Tuyên Thành đứng chắn trước mặt Khánh Dư cũng là lúc năm người kia tụ họp lại với nhau, bay lơ lửng trước mặt hai người bọn họ. Khánh Dư kéo người đứng dậy, yếu ớt dựa vào thân cột. Trong tình thế hiện tại, họ không thể đánh đơn lẻ được, phải hợp tác với nhau. Cậu biết rõ mình không thể đánh bại được một người trong bọn họ, chưa kể bây giờ có năm người đang xuất hiện. Nhưng cậu cùng với Tuyên Thành hợp tác cũng có thể kéo dài thời gian được một lúc đợi các giáo sư đến giải cứu.

Năm người trên cao vừa tập hợp lại liền tản ra phân thành năm góc, trên tay bọn chúng xuất hiện những bùa chú sáng lòa, trong phút chốc biến thành năm vòng tròn pháp thuật. Pháp thuật từ trong năm vòng tròn đó tuôn ra ào ạt hòa trộn cùng với nhau, xoáy thành luồng pháp thuật phóng về phía bọn họ. Khánh Dư tiến lên đứng ngang với Tuyên Thành, cả hai đồng thời thực hiện hàng loạt động tác kết ấn.

“Lửa.”

“Nước.”

Cũng giống như năm người trên cao, ma pháp của họ xuất phát từ vòng tròn ma thuật cuộn xoáy với nhau, vừa tương khắc lại vừa hòa hợp, vô cùng mạnh mẽ đối đầu trực tiếp năm luồng ma thuật phối hợp của kẻ địch. Nhưng đẳng cấp vẫn là đẳng cấp, sự kết hợp của hai kẻ Nhân cấp không thể nào đánh bại được sức mạnh của năm người gần đến đỉnh của Sư cấp. Ma thuật của cả hai nhanh chóng bị đánh nát, tan thành vô vàn lân tinh ánh sáng. Luồng ma thuật kết hợp của những kẻ áo choàng đen vẫn không dừng lại mà đánh vào Lê Tuyên Thành cùng Vũ Khánh Dư. Nếu Khánh Dư không kịp dùng toàn bộ sức lực còn lại tạo thành một lá chắn, có lẽ bọn họ đã chết ngay tức khắc.

Tuyên Thành triệu hồi Hỏa Lưỡng cân, nhún người bay lên tấn công. Cậu ta vung rìu chém ngang, tạo thành năng lượng khổng lồ đánh bật năm người lùi lại phía sau mấy bước, nhưng đồng thời cũng trúng một chiêu của đối phương, đánh rớt xuống đất. Nhưng khi cậu vừa bị đánh rớt xuống, một bóng hình đầy máu cũng bay vụt lên. Đôi mắt cậu ta phát ra tia rét lạnh, những đầu ngón tay đang thực hiện hàng loạt động tác liên hoàn. Sau cùng, hai cánh tay của Khánh Dư giang rộng, một ấn ký được tạo thành mở ra.

“Chủ ấn.”

Cậu gầm nhẹ trong cổ họng. Chủ ấn vừa được tạo thành ấn đầu tiên, bốn phía bỗng xuất hiện dao động mãnh liệt. Không khí bên trong thư viện cuộn xoáy thành một cơn lốc xung quanh Khánh Dư, hút lấy vô số năng lượng từ những người vẫn còn đang nằm dưới đất, biến nó thành năng lượng của Khánh Dư. Không gian như bị ép lại, trở nên méo mó. Chủ Ấn, ấn đầu tiên mang sức mạnh của cấp hai Sư cấp, tuy không phải mạnh nhất nhưng cũng là chiêu thức có khả năng tấn công nhất bây giờ.

Ầm một tiếng, năm kẻ áo choàng đen bị đánh bật tung ra phía sau. Tuyên Thành thấy thế liền vung rìu lên chém một cái, sau đó lập tức kéo lấy cánh tay Khánh Dư.

“Chạy nhanh lên, chúng nhắm vào cậu!”

Không đợi Khánh Dư đáp lại, Tuyên Thành đã kéo Khánh Dư chạy ra khỏi thư viện. Trong lúc này, chạy là thượng sách. Sức mạnh của Khánh Dư cũng chỉ có thể tạo ra một Chủ Ấn mà thôi, bây giờ cậu cũng không còn sức lực để gọi ra thêm một Đế kiếm nữa. Tuyên Thành kéo Khánh Dư chạy về hướng Hoàng viện, đó là hướng tập trung nhiều giáo sư nhất. Nhưng bọn họ chưa kịp đi bao xa thì một nguồn ma thuật từ phía sau đánh mạnh đến làm cả hai ngã văng xuống đất.

Khánh Dư nằm trên mặt đất, đôi mắt hoa lên vì choáng váng. Cậu cố gắng xoay người tìm kiếm Tuyên Thành, mong rằng cậu ta không có chuyện gì nghiêm trọng. Tuyên Thành nằm ở phía xa, dường như đã rơi vào trạng thái bất tỉnh. Thình lình từ trên cao, một bàn tay đánh mạnh vào giữa đầu của Khánh Dư, trong khoảnh khắc, cậu cảm giác như xương sọ của mình đã bị đánh nát thành từng mảng vụn. Và sau đó là màn đêm tăm tối. Vũ Khánh Dư đã hoàn toàn bất tỉnh, đôi mắt trợn tròn trắng dã nằm úp mặt trên mặt đất. Đám người áo choàng đen đứng bên cạnh cậu ta, lạnh lùng nói.

“Mang cậu ta về!”

Rất lâu sau đó, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đôi mắt của Khánh Dư dần dần mở ra. Trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo, như thể có hàng vạn bọt bong bóng khí đang trôi lửng lờ trong giác mạc. Khánh Dư cố gắng mở to mắt, mong rằng qua một chút có thể nhìn thấy gì đó. Nhưng đáp lại cậu chỉ là thứ ánh sáng mơ hồ màu xanh tím lượn lờ trôi. Cảm giác này, như thể cậu đang trầm mình trong một hồ nước đục chứa đầy cặn bẩn. Những giác quan của cậu tê rần đi, nhưng Khánh Dư có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang len lỏi vào trong cơ thể cậu thông qua những vết thương, chạy dọc theo những mao mạch mỏng manh rồi đến động mạch, tĩnh mạch, sau đó lan tràn trong cơ thể. Đây là cái gì, Vũ Khánh Dư đang ở đâu? Những câu hỏi chạy dọc trong đầu cậu, sau đó chính cậu cũng chìm trong giấc ngủ.

Rất nhiều lần như vậy, Khánh Dư tỉnh lại trong mơ hồ với những bọt nước trôi lững lờ màu xanh tím, cảm giác khó chịu của đàn kiến bò trong cơ thể, và giấc ngủ chợt đến. Một lần nữa tỉnh lại, lúc này Khánh Dư không còn bài xích với cảm giác ấy nữa, nó gần như đã trở thành một thói quen trong tiềm thức của cậu. Nhưng lần này, thói quen không còn nữa. Khánh Dư nhận ra mình đã có thể nhìn thấy điều gì đó, những thanh thép xổ dọc bao quanh bốn phía của cậu, tay chân đã có thể cử động, các giác quan cũng đã trở lại. Khánh Dư đứng bật dậy, giơ tay chân lên nhìn. Trên người cậu bây giờ chỉ còn lại một chiếc quần cộc. Những vết thương ngang dọc trên cơ thể đã lành lặn, nội thương cũng đã khỏi hẳn. Tuy nhiên, cậu lại không thể khởi động lại ma thuật của mình. Khánh Dư dùng hết sức lực, tím tái cả mặt mày cũng không thể đem ra một chút ma thuật nào.

Đột nhiên, từ bốn phía xuất hiện những nguồn sáng cực đại. Ai đó đã thắp hết toàn bộ đèn của gian phòng lên, chiếu thẳng vào Khánh Dư. Sau phút choáng váng, Khánh Dư mới có thể bình tĩnh nhận ra mình đang ở trong tình thế nào.

Cậu đang ở trong một cái cũi sắt đặt giữa một sân khấu lớn hình tròn, bao xung quanh là hàng ghế khán giả cao ngất. Khánh Dư đứng trong cũi sắt, đưa mắt nhìn ra bên ngoài như một con thú bị thương đem ra làm trò cười trong một màn biểu diễn tệ hại. Hàng ghế vắng bóng người, những gì Khánh Dư nhìn thấy chỉ là một nhóm người đứng nghịch sáng, mờ mờ ảo ảo tựa những bóng ma.

“Các người là ai?”

Cậu hét lớn, một tay đưa lên che đi ánh sáng, nheo mắt nhìn những bóng ma kia. Nhưng tuyệt nhiên không có ai đáp lời cậu, trả lời cậu chỉ là sự im lặng đáng sợ. Bỗng nhiên, những bóng người kia chầm chậm di chuyển về phía Khánh Dư. Tiếng bước chân đều đặn khua nện trên sàn nhà bằng gỗ cũ nát. Theo bản năng, Khánh Dư bước lùi lại một vài bước. Tựa như những bóng ma, đám người kia thình lình xuất hiện bên ngoài cũi sắt, đôi mắt sáng lòa bên trong tấm áo choàng tối màu. Hai người trong số bọn chúng cầm theo chìa khóa, lách cách mở cửa. Ngay khi cửa được mở, hai bóng đen khác chui đầu vào lôi Khánh Dư ra ngoài.

“Buông ta ra, các người là ai?”

Khánh Dư hét lên, tay chân vùng vẫy hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của đám người kia. Tuy nhiên, cậu gần như không thể chống lại sức mạnh của chúng. Tay chân chúng cứng như thép nguội bám chặt vào từng thớ thịt của Khánh Dư. Cậu bị đưa đến trước một cánh cửa lớn bằng thép, cao đến hơn mười mét. Đứng trước cánh cửa đó, trái tim Vũ Khánh Dư đột nhiên thắt lại, cơn đau bắt nguồn từ trung tâm của cơ thể lan nhanh ra khắp các tế bào. Cơn đau nóng bỏng tựa như hàng vạn lưỡi lửa đang liếm láp, lại lạnh băng như khí lạnh vùng địa cực, từng chút từng chút một đâm xuyên qua từng thớ thịt và xé toạc nó ra. Đó là cái gì? Đó là cái gì?

Trong lúc Khánh Dư vẫn còn đang ngẩn người, những kẻ xung quanh đang cầm trói cậu đã buông tay từ lâu, tất cả bọn chúng đều tản ra hết. Nhưng cũng gần như lập tức, những sợi dây xích không biết từ đâu xuất hiện lao ra, quấn chặt lấy chân tay Khánh Dư, nâng cậu lên cao. Một loại ma pháp truyền từ dây xích vào người Khánh Dư, khiến cậu không thể động đậy. Mà chính Khánh Dư cũng không thể động đậy, vì cơn đau xuyên thấu lồng ngực khiến cậu gần như mất đi sự tỉnh táo. Cánh cửa dần dần hé mở, từ bên kia phát ra tia sáng chói lòa xuyên thấu qua cơ thể cậu.

Cơn đau lại một lần nữa dâng trào, lúc này đây, đầu óc Khánh Dư như muốn vỡ tung. Không, nó không còn là một cảm giác nữa. Nó đang hành hạ cậu, đang hành hạ từng giác quan của cậu. Lúc này cậu chỉ muốn gào thét lên, gào lên cầu xin bọn chúng cho cậu được chết, cho cậu được chấm dứt sự đau đớn này. Từng đoạn xương trên người cậu truyền đến cơn đau đớn như thể bị hàng ngàn mũi kiếm đâm vào, nạo vét. Ruột gan cậu lộn ngược lại với nhau rối rắm như thể muốn vặn ngược chui ra ngoài. Từng thớ thịt của cậu tan chảy, lại như đóng băng, giằng xé nhau rồi nứt toác thành từng mảng.

“Hãy… cho… tôi… chết, ….cho… tôi… chết.”

Giọng cậu run run đứt quãng kèm với tiếng thở hồng hộc và tiếng la hét gào xé tâm can. Làm ơn, làm ơn chấm dứt sự đau đớn này. Nó đau lắm. Bỗng chốc, trong cơn đau ấy lại xuất hiện những hình ảnh đứt đoạn.

Màu đỏ của lửa địa ngục bao bọc trong quả cầu khổng lồ treo lơ lửng trên cao tựa như mặt trời.

Màu ánh sáng bốn phía bao lấy quả cầu lửa, những ấn chú mang ký tự cổ thành hình khổng lồ đứng dậy từ trong Chủ ấn.

Những sợi dây xích lao đến giữ chặt con vật khổng lồ, khóa nó lại trong phong ấn đã dọn sẵn.

Gần như cùng một lúc, tiếng gầm rú khẩn thiết của nó và tiếng hét từ trong chính cổ họng của Vũ Khánh Dư vang vọng trong không gian, hòa lại với nhau thành một bản hòa ca bi tráng.

Tiếng hét như muốn phá tan bầu không chật hẹp, rung động làm vỡ nát những kết cấu hạ tầng yếu đuối.

Ngươi không thể cầm giữ ta, ngươi không thể trói buộc ta. Vì ngay khoảnh khắc ngươi phong ấn ta, cũng là khi chính bản thân ngươi bị phong ấn.

Cánh cửa dần dần đóng lại, tia sáng le lói cuối cùng cũng khuất bóng sau lớp cửa thép vững chãi. Ánh sáng từ bốn phía cũng dịu đi, để lại ánh sáng lập lòe của ngọn nến leo lắt. Những sợi dây xích buông lõng, thả cơ thể mềm oặt kia rơi xuống nền gạch buốt lạnh. Những bóng đen vây lại xung quanh cậu, một kẻ cúi người xuống cẩn thận quan sát những đường vân xuất hiện trên vầng trán cao. Sau đó, hắn đưa ngón tay xuống ngực của Khánh Dư, nơi đang xuất hiện một dấu ấn đỏ chói như bị ai đó dùng dùi sắt nung trong lửa khắc vào da thịt.

“Từ bây giờ, ngươi là nô lệ của Kaiser.”

Giọng nói vang vọng như vọng lên từ cõi chết là những gì Khánh Dư có thể nghe thấy cho đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Khánh Dư tỉnh lại trong không gian thoáng đãng, bốn phía vẳng tiếng chim chóc ca hót véo von, dưới thân cậu là những bước chân vững chãi. Ngẩng đầu lên, cậu mới nhận ra mình đang nằm trên lưng của một người. Lê Tuyên Thành, cậu ta đang cõng cậu.

“Tại sao cậu lại ở đây?” – Khánh Dư yếu ớt nói, cả người không còn sức lực. “Đây là đâu? Tôi còn sống sao?”

“Không, cậu chết rồi. Tôi cũng chết rồi, tôi đưa cậu cùng đến địa ngục.” – Lê Tuyên Thành nói.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách