Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 31210|Trả lời: 98
Thu gọn cột thông tin

[Truyện dài] [Truyện Dài | K] re:Legend | WinnieWiny | Chapter 57

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 15-10-2016 21:25:24 | Xem tất |Chế độ đọc
re:LEGEND







Author: WinnieWiny

Rating: K

Pairing: Nguyễn Gia Khánh (Vũ Khánh Dư) - Lê Tuyên Thành - Kỳ Vũ - Lê Dạ Đàm - Linh Quân

Disclaimer: Tôi chính là Chúa của Ma giới, mọi thứ đều thuộc về tôi.

Category: Fantasy, Supernatural, Magic

Warning
:

Đây là câu chuyện viết vì mục đích giải trí. Đối với Au, main là tất cả, đừng thắc mắc vì sao Au buff main. Đơn giản vì main mạnh là gout của Au. Ok? Click back trước khi hối hận. Một là bạn sẽ sa lầy vào câu chuyện này, hai là dội từ mười chương đầu tiên.

Thân gửi từ Author có tâm.


Summary:

Trong thế giới hỗn loạn này,

Ai có thể định nghĩa được “Công lý” và “Tội ác”?



Ta chỉ ôm lấy hận thù,

Chà đạp lên mọi tuyên ngôn của tình yêu,

Từ bỏ hết những lý tưởng đã từng mơ ước,

Tin rằng có ngày Thượng đế cũng sẽ bị hạ bệ,

để ta là kẻ cuối cùng ngồi trên ngai cao.



Trong trận chiến này, ngay cả giọt nước mắt tưởng như vô tận cũng phải cạn khô.



Sự thật bị lấp đầy bởi dối trá,

Đâu mới là cái ta tìm kiếm, hay tất cả đều là lâu đài trong cát, tòa thành trong sương mù.



Cả hai chúng ta,

Đều khiêu vũ dưới mặt nạ của sự giả dối,

Quyền lực mà cậu nắm giữ trong tay cậu,

Chiếc nhẫn hoen gỉ và hỏng hóc trong tay tôi,

Chứng minh cho trận chiến không có hồi kết.

—-

Điều gì phản chiếu trong mắt cậu và tôi?

Tình yêu và ước vọng đã bị bỏ quên ở nơi nào?

Trong tim cậu, trong tim tôi,

Ai mới thật sự là linh hồn đáng thương?

Sâu tận trong tim chúng ta, chỉ còn nỗi đau đớn đến tàn nhẫn.

Đến cuối cùng, chúng ta đều phải quỳ xuống,

Cầu nguyện cho những linh hồn đã hy sinh.

—–

Bởi một lời tuyên thệ,

Sự trở lại của ta, sẽ nhuộm đỏ vùng đất này.


Danh sách nhân vật

Nhân vật chính




Nhân vật phụ





Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Bacham72 + 5 Ủng hộ bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 16-10-2016 01:40:10 | Xem tất
ss có nên nghĩ thế nào là thật thật giả giả không nhỉ

giữa siêu nhiên và mộng tưởng vẫn tồn tại cái gì đó rất chân thật

mà goût của ss thì lại là thế

đàn ông trắng tay mà đi đến thành công tức phải bất chấp thủ đoạn

anh chàng này thật hấp dẫn qua summary của em

Chờ chương đầu tiên nhé ^^

Bình luận

Cám ơn ss nhiều, gout của ss giống của em đấy  Đăng lúc 16-10-2016 06:56 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 16-10-2016 02:09:41 | Xem tất
From Mod


-gửi win!


Tránh trường hợp khi bạn set thưởng cho fic mà có các bạn comt chỉ vì xèng thì bạn lưu ý nhắc nhở comt 1 câu cũng phải dính líu đến fic,không miễn comt .


đoc thông báo của mod để rõ hơn cho việc set thưởng bạn nhá !


Thông báo

Bình luận

Cám ơn Mod nhiều. Mình sẽ chú ý ^^  Đăng lúc 16-10-2016 06:54 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 16-10-2016 10:59:46 | Xem tất
Ồ kiểu truyện main là thiên tài xong bị kẻ gian hãm hại xong trọng sinh/xuyên không xong được author buff cuối cùng trở về trả thù, hoặc là có 1 cuộc sống mới hạnh phúc ở thế giới khác đúng là gout của tui ~ Mới đọc summary đã thấy hấp dẫn rồi. Tui không thích main quá chính nghĩa, vì đôi khi người ngay thẳng quá sẽ bị tiểu nhân hãm hại - điển hình là quá khứ main đã từng trải qua đó ~ Tui thích main nửa chính nửa tà, có thể dùng mọi thủ đoạn với kẻ thù, nhưng cũng có thể xả thân bảo vệ người xứng đáng được bảo vệ, làm việc không theo nguyên tắc, nhưng không bao giờ làm trái lương tâm, không phải là thiên thần mang đôi cánh trắng, mà là ác ma vẫn giữ được nhân tâm, không phải là con trai quang minh đúng sai rạch ròi, mà là người có thể xuyên qua vẻ bề ngoài đẹp đẽ hay xấu xa để nhận ra bản chất sự việc. Là con người thì đều có góc khuất, có khuyết điểm thì mới chân thật. Theo summary của nàng thì tui đoán sau này main sẽ thành chúa tể ma giới, thành thần, mang trong mình sức mạnh tuyệt đối, nhưng chắc chắn sẽ không mất đi bản chất lương thiện, chỉ là đã nhìn thấu mọi sự dơ bẩn, nên sẽ không ngần ngại ra tay tàn độc nếu cần thiết để bảo vệ lẽ phải trong lòng. Main như vậy là hấp dẫn tui nhất ~
Tui đặt gạch hóng truyện của nàng nha~
P/S: tui có chút thắc mắc nho nhỏ... truyện này là đam mỹ hay ngôn tình nha? Với cả nếu là ngôn tình thì có theo kiểu... ngựa giống không vậy? kỳ thực tui rất thích mấy truyện yy, nhưng nếu là ngựa giống rồi có cả dàn hậu cung thì xin lỗi tui sẽ chỉ ủng hộ nàng viết tiếp chứ không đọc đâu, tui chỉ thích chung thủy 1x1 thôi hà ~

Bình luận

Có chap mới rồi nha nàng, tui sẽ cố up hết 3 chap đầu trong đêm nay  Đăng lúc 16-10-2016 09:42 PM
chắc chắn r, đã nói tui rất thích thể loại yy không có hậu cung mà ~  Đăng lúc 16-10-2016 09:26 PM
Nhớ ủng hộ tui nha nàng  Đăng lúc 16-10-2016 09:05 PM
thật á? vậy tốt quá, nàng có thể xem xét thêm vài nhân vật phụ tung hint với nhau là tui mãn nguyện r, còn main thì thôi cứ để anh ta thẳng để còn diễn tình tay ba =))   Đăng lúc 16-10-2016 09:02 PM
Hèm, vì tui mới viêt được vài chương thôi nên chưa biết chắc điều gì. Nhưng tui sẽ xem xét thử  Đăng lúc 16-10-2016 08:56 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2016 21:33:59 | Xem tất
Chapter 1

Ngươi phải trở thành người mạnh nhất




Sống lại một lần nữa, ai lại không muốn mình được sống lại một lần nữa. Nhất là khi ở kiếp trước, hắn vẫn chưa sống đủ, chưa làm hết những gì mình mong muốn. Nhưng hắn đã chết, hắn đã thật sự chết. Hắn không thể chấp nhận được sự thật đó. Năm xưa mẹ hắn tìm được một người thầy bói liền dẫn hắn đi theo. Ai ngờ vừa gặp mặt, thầy bói đó lại bảo hắn chỉ có thể sống được đến năm ba mươi tuổi. Mẹ hắn hoảng hốt vội vàng tìm mọi cách cúng sao giải hạn cho hắn, còn hắn chỉ nhìn tên thầy bói đó bằng nửa con mắt. Hắn bảo rằng số mệnh của hắn đâu phải dựa vào lời nói của gã thầy bói đó mà quyết định. Vì thế mặc cho mẹ hắn đi hết thầy này đến thầy kia, hắn vẫn ung dung sống đến năm hai mươi chín tuổi mà không có một chứng bệnh nào. Hắn năm hai mươi chín tuổi được coi là một người thành công khi trở thành một giám đốc ở tuổi đời rất trẻ. Sau này khi tưởng nhớ về khoảng thời gian đó, hắn vẫn tủm tỉm cười tự hào. Hắn sống đến năm hai mươi chín tuổi, chưa từng gặp bệnh nặng đến mức nhập viện, cũng không có kẻ thù nào. Vì thế khi hắn thấy mẹ hắn hằng ngày vẫn đọc tử vi, xem tướng số giải hạn, hắn chỉ biết lắc đầu. Hắn chắc mẩm hắn sẽ sống sót qua tuổi ba mươi như bao người khác.

Nhưng quả thật, số phận không cho người ta sự lựa chọn. Sinh nhật năm ba mươi tuổi, hắn bị đem ra trường bắn, đón nhận bản án tử hình.

**********************


“Nguyễn Gia Khánh.”

Hắn mở mắt, nhìn thấy bầu trời trong xanh trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Có thể bây giờ hắn chỉ là một mảnh hồn phách không có thân thể trói buộc nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng hắn đã lầm. Khi hắn khẽ di chuyển mới nhận ra cả người nặng nề, cơ thể vô cùng đau nhức.

“Nguyễn Gia Khánh”

Âm thanh đó lại vang lên gọi tên một ai đó. Hắn chắc chắn âm thanh đó đang gọi ai khác mà không phải hắn. Tuy bây giờ hắn không còn nhớ tên mình, nhưng hắn chắc chắn Nguyễn Gia Khánh không phải tên hắn. Đảo mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện nơi này tràn ngập những khối mềm mềm màu trắng, sờ vào cảm thấy mát lạnh. A, hắn còn có thể cảm thấy mát lạnh. Không phải hắn chết rồi sao, sao lại còn có thể cảm nhận.

“Nguyễn Gia Khánh, ngươi chưa chết. Ít nhất, chỉ có thân phận kia của ngươi chết.”

Hắn ngước mắt lên, nhận ra âm thanh đó phát ra từ một người ẩn mặt sau khối mềm màu trắng, chỉ chừa lại dáng vẻ thong dong phiêu dật. Tà áo màu tím điểm tô bởi vô vàn sao trời bay phấp phới. Dường như hắn đang ở thiên đường, trên những tầng mây cao tít tắp và người trước mặt hắn chính là Thượng Đế. Nhưng vấn đề không phải ở đó, cái chính là người kia gọi hắn là Nguyễn Gia Khánh, còn bảo hắn chưa chết.

“Thế là như thế nào? Tại sao tôi chưa chết?” Hắn cao giọng hỏi.

“Đáng lẽ ngươi đã chết. Nhưng Thượng Đế cảm động bởi tiếng khóc của mẹ ngươi, cảm nhận được nỗi oan khuất của ngươi. Nên Người cho ngươi một cơ hội sống lại. Nhưng vì số mệnh của ngươi ở thế giới này đã kết thúc nên ta phải đem ngươi sang một thế giới khác. Ở đó người sẽ sống lại với cái tên Nguyễn Gia Khánh.”

Hóa ra là mẹ hắn. Hắn nghe đến mẹ mình, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi chua xót. Người mẹ đã vì hắn mà sống cả đời này nhìn thấy con mình biến mất trên cõi đường, người mẹ đã dùng hết mọi cách để hắn sống nhìn thấy hắn chết. Ắt hắn mẹ hắn sẽ luôn tự trách. Hắn biết rõ, vì đó là mẹ hắn, bà luôn tự trách bản thân. Chính vì bà luôn trách bản thân, mỗi khi hắn làm sai bà cũng trách bản thân mình không dạy dỗ tốt hắn. Vì thế hắn mới luôn cố gắng hết sức để bà không tự trách mình nữa. Hắn không muốn thấy mẹ hắn vì hắn mà buồn lòng. Trái tim mênh mông của mẹ hắn chính là thứ thúc đẩy hắn có được thành công sau này. Bây giờ hắn không còn sống, mẹ hắn phải làm thế nào?

“Tôi không đồng ý, nếu đã cho tôi sống lại, hãy cho tôi sống lại với thân phận cũ.” Hắn cố gắng cò kè mặc cả. Dù chỉ một chút hi vọng, hắn vẫn hy vọng không làm mẹ hắn phải buồn khổ vì hắn.

“Ngươi không thể đòi hỏi thêm lòng trắc ẩn. Về phần mẹ ngươi, ngươi yên tâm. Ta đã cho bà ấy một giấc mộng rằng ngươi ở thế giới bên kia sống rất tốt, bà ấy sẽ dần nguôi ngoai. Bây giờ thì hãy đến với thân xác mới của mình đi.”

Nói rồi người vẫn ẩn núp sau bóng mây cúi xuống, một ngón tay vươn ra chạm đến đỉnh đầu hắn. Hắn cảm thấy như có một nguồn năng lượng kỳ lạ truyền vào trong trí óc mình. Từ nguồn năng lượng đó, vô vàn ký ức xuất hiện trong đầu hắn. Những ký ức ấy vụt qua, đó là mảng ký ức của người tên Nguyễn Gia Khánh. Khi ký ức dừng lại, Nguyễn Gia Khánh chỉ mới mười ba tuổi. Thân phận mới của hắn chết trẻ khi chỉ mới mười tuổi.

Khi Gia Khánh mở mắt, xung quanh hắn chỉ là một mảng tối đen. Hắn thử giơ tay giơ chân quơ lên trước mắt, nhưng lại không thấy gì cả.

“Chết tiệt, thân phận mới là một tên mù ư?”

Hắn nhủ thầm. Nhưng dù là tên mù, hắn vẫn phải sống. Đối mặt với cái chết một lần, hắn nhận ra bây giờ mình ham sống đến như thế nào. Hắn quờ quạng xung quanh, tay chạm phải một bức tường bằng gỗ. Dường như hắn đang bị nhốt bên trong một cái hộp gỗ kín. Không khí bên trong không còn bao nhiêu, nếu hắn không thoát ra thì nhất định sẽ bị thiếu không khí mà chết. Nghĩ đến đó, hắn đập rầm rầm vào thành hộp. Dù bên ngoài có người hay không có người, đập như thế vẫn tốt hơn ở đây chờ chết. Hắn dường như nghe được bên ngoài có tiếng hét lên, vô cùng hỗn loạn.

Một lúc sau, đôi mắt hắn đột nhiên cảm nhận được tia sáng truyền đến. Lúc này hắn mới nhận ra rằng mình không hề bị mù mà chỉ là bên trong hộp gỗ quá tối. Nắp hộp gỗ được mở ra, hắn nhìn thấy có vô số ánh mắt chăm chú nhìn mình. Trong những đôi mắt ấy có vô số biểu cảm, có người hiếu kỳ, có người sợ hãi, có người hoảng hốt, có người ngạc nhiên, lại có người đang khóc. Hắn nhìn người đang khóc, đôi mắt rất giống mẹ hắn mỗi lần bà vì hắn mà tự trách mình. Mọi người đăm đăm nhìn hắn, cuối cùng đôi mắt đang khóc kia nhào vào ôm lấy người hắn. Một số gương mặt hoảng hốt chạy đi, một số gương mặt qua phút sững sờ liền tu tu khóc theo, vẻ vui mừng hiện lên trên gương mặt họ.

“Con vẫn còn sống, con trai ta.”

Người ôm hắn nghẹn ngào nói, trong lời nói ẩn chứa niềm vui không thể diễn tả bằng lời.

“Cậu chủ sống lại, cậu chủ sống lại rồi.” Hắn đưa mắt qua, nhìn thấy một cô hầu gái đang vừa chấm nước mắt vừa nói.

Hắn sống lại rồi. Sống lại với cái tên Nguyễn Gia Khánh. Sau này, hắn nhất định phải sống thật tốt, thật hết mình, làm hết những việc trước kia mà mình đã không kịp làm. Ngoài lý do đó ra, hắn con một lý do khác lớn lao. Trước khi hoàn toàn mất ý thức để nhập linh hồn vào Nguyễn Gia Khánh, người trong đám mây kia có để lại cho hắn một câu nói.

“Nếu ngươi trở thành người mạnh nhất ở thế giới này, ngươi có thể trở về thế giới cũ gặp lại mẹ mình và giải oan cho bản thân. Tất cả tùy thuộc vào ngươi, ta chỉ có thể giúp đến đây thôi.”

Hắn ôm lấy người mẹ mới, khóe môi cong lên nụ cười. Hắn nhất định phải trở thành người mạnh nhất trở về gặp lại mẹ mình.

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua. Câu chuyện ly kỳ Nguyễn Gia Khánh sống lại ngay trong đám tang của chính mình dần dịu đi. Ở thế giới nào cũng vậy, bất kỳ câu chuyện nào nếu không có tình tiết mới cũng sẽ dần bị lãng quên. Hắn ở trong thân phận này suốt ba tháng và cũng đã nắm được phần nào thông tin ở đây.

Đây là Ma Giới, khác với Thế Giới trước kia hắn từng ở. Ở Ma Giới này mọi thứ đều rất khác biệt. Như thể ngoại trừ con người, Ma Giới còn có một số giống loại có trí khôn khác cùng sinh sống như Yêu, Ma, Thú,… Con người ở thế giới này được gọi là Nhân tộc. Bên trong Nhân tộc còn phân chia ra vô số đất nước lớn nhỏ, gia tộc lớn nhỏ. Đặc biệt, ở Ma giới này tồn tại một thứ khác biệt nhất mà Thế giới không có, chính là Ma thuật. Mỗi sinh vật tồn tại ở Ma giới đều có một thứ trong cơ thể gọi là Ma hạch. Ma hạch này chính là ngọn nguồn ma thuật của mỗi sinh mệnh. Từ Ma hạch này tạo ra vô số thứ phép thuật thần kỳ, có thể khiến trời rung đất chuyển. Ma hạch có cấp độ của nó. Theo như tầm hiểu biết của Gia Khánh, Ma hạch chia thành năm cấp: Nhân, Sư, Tôn, Thánh, Thần. Mỗi cấp độ lại chia thành mười cấp nhỏ từ một đến mười. Ngoài ra khi vượt qua được Sơ cấp, mỗi người có thể chọn cho mình một Ma chức: Phù thủy, Kim Khí Sư, Pháp sư, Giả Kim. Phù thủy là Ma chức đông đảo nhất vì nó dễ tu luyện. Phù thủy dùng Ma thuật cho những mục đích thực dụng trong sinh hoạt, cuộc sống thường ngày, thiên về sức mạnh và bùa chú. Kim Khí sư là những người thiên về chế tạo vũ khí chứa ma thuật, ứng dụng trong đời sống hằng ngày hoặc chiến đấu. Pháp sư là những người thành thạo và nghiên cứu các ứng dụng của ma thuật, gần như biết mọi thứ về ma pháp, là một tầng lớp được kính trọng nhất. Và cuối cùng, Giả Kim – khi một Pháp sư hiểu biết nhiều đến mức có thể biến sắt thành vàng, chế biến độc dược và dược liệu. Ma hạch của Giả Kim chính là vua của tất cả Ma hạch.

Chính vì sự phân chia đó và tồn tại của ma thuật mà Ma giới này vô cùng hỗn loạn. Có thể nói, Ma giới chính là nơi mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé một cách công khai. Đến lúc này, Gia Khánh đã hiểu tại sao người trong đám mây kia lại nói với hắn là người mạnh nhất chứ không phải là người thành công nhất hay người nhiều tiền nhất. Có thể, khi đạt đến cấp bậc Thần, Gia Khánh sẽ mở được một con đường đến Thế giới và gặp lại mẹ của mình.

Nguyễn Gia Khánh, nơi này mọi người đều gọi hắn như vậy. Ngoài ra, thân phận của Nguyễn Gia Khánh cũng không hề bình thường. Hắn là con trai của Nguyễn Sinh Công, Bá tước của Lạc quốc, một quốc gia nằm ở phía Đông Nam của Đại lục. Nói cách khác, hắn chính là Bá tước tương lai nếu cha hắn qua đời. Ngoài ra, cha hắn còn là một thành viên của hội đồng phụ giúp cho nhà vua. Ở Lạc quốc này, gia tộc của hắn chính là quý tộc cao quý nhất chỉ dưới hoàng gia.

Nguyễn Gia Khánh còn có một vị hôn thê. Người này hắn chưa từng gặp mặt cho đến bây giờ, chỉ nghe nói rằng nàng ta là con gái của một thân vương, tính ra cũng có thể gọi là Quận Chúa. Từ khi còn trong bụng mẹ, hắn và nàng ta đã được phối hôn, nghe nói từ đó đến bây giờ, nàng ta chỉ xuất hiện hai lần. Một lần là lần đầu tiên gặp mặt tại bữa tiệc hoàng gia, lần thứ hai là trong lễ tang của hắn. Hắn khi nghe đến đấy liền chau mày, cố gắng nhớ lại những gương mặt mình nhìn thấy khi tỉnh dậy nhưng vẫn không nhớ ra được gì. Trong ký ức của Nguyễn Gia Khánh, lần gặp gỡ đầu tiên với vị hôn thê cũng vô cùng nhạt nhòa, không đọng lại gì.

Nhưng hắn không quan tâm quá nhiều, chuyện gì đến rồi sẽ đến, bây giờ quan trọng là hắn phải tĩnh dưỡng cho tốt. Nguyễn Gia Khánh trước kia trong quá trình tu luyện đã bị Ma thuật phản phệ, khiến cho Ma hạch nổ tung trong cơ thể, vì thế mà chết. Bây giờ Nguyễn Gia Khánh sống lại, nhưng đồng thời Ma hạch không còn, chỉ là một người bình thường. Không, người bình thường ở vương quốc này đều có Ma hạch, hắn ngay cả người bình thường cũng không bằng. Hắn ngửa mặt lên trời than thở. Cho hắn sống lại mà không có lấy một viên Ma hạch khác nào bảo hắn nên chết đi một lần nữa, sống còn có ích gì.

“Không có Ma hạch cũng không sao. Chúng ta có thể sử dụng Ma thuật khí, thứ này có thể có tác dụng phòng thân. Ma thuật khí cao cấp có thể sử dụng trong trăm năm mà không bị mất đi sức mạnh.” – Mẹ hắn vỗ vai hắn an ủi. Nhưng bà biết, mất đi Ma hạch còn khổ sở hơn cả cái chết, bà không biết phải làm như thế nào cho phải.

Hắn chỉ mỉm cười không nói gì, đôi mắt đăm đăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ xa xăm. Ở thế giới này, hắn nhất định phải sống cho tốt.

Hắn sống như một người nửa sống nửa chết như vậy trong suốt sáu tháng, sáu tháng này hắn chỉ vùi đầu đọc sách, ăn và ngủ. Ngoài ra đều không làm gì cả. Mọi thứ vô vị trong sáu tháng trôi qua chầm chậm cuối cùng cũng chấm dứt. Khi cha hắn trở về. Vị Bá tước suốt sáu tháng hắn không thấy mặt cuối cùng cũng đã trở về.

“Gọi Gia Khánh xuống đây.”

Ông ta lạnh lùng ra lệnh. Người quản gia liền vội cúi đầu sau đó đi thực hiện mệnh lệnh. Một lúc sau, Gia Khánh cùng mẹ mình bước xuống cầu thang, trên người cậu vẫn còn mặc một bộ quần áo trắng tinh của người bệnh nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy con trai, đôi mắt của Bá tước khẽ dịu đi. Nhưng chút thay đổi đó không để ai nhìn thấy đã hóa thành tia nghiêm khắc.

“Có vẻ đã hoàn toàn khỏe rồi.”

“Vâng, thưa cha.”

Gia Khánh cúi đầu đáp lại. Trong gia đình này, Bá tước chính là gia trưởng, là người mà ai cũng e sợ.

“Vậy thì chuẩn bị lên đường đi. Bây giờ con không còn Ma hạch, không thể đi con đường bình thường nữa. Theo ta đi đến một nơi.” Ông ta cao giọng nói sau đó quay người sang đám người hầu. “Dọn dẹp toàn bộ đồ đạc cho cậu chủ.”

Mẹ hắn nghe thấy thế liền biến sắc. Rốt cục đã cho chuyện gì xảy ra.


Hết chapter 1


Phụ lục

Tại sao Author lại đặt tên nhân vật như vậy
.


Chuyên mục được tạo ra với mục đích giải thích hoặc mua vui


Nhân vật 1: Nguyễn Gia Khánh - Vũ Khánh Dư


Nguyên nhân đặt cái tên Nguyễn Gia Khánh vô cùng bình thường. Vì tui muốn tìm một cái tên thuần Việt một chút, nhưng thuần Việt quá nghe lại nhàm tai. Tui dượt GG search một lúc, tìm thấy chữ Gia có vẻ hay, tui lại thích chữ Khánh - nghe rất thanh tao, cao quý. Nên tui ghép hai chữ lại thành Gia Khánh, cũng xuôi tai.

Còn cái tên Vũ Khánh Dư: Khánh là từ chữ Khánh trong Gia Khánh, ghép với chữ Dư thành Khánh Dư, nó là tên của một danh tướng đời nhà Trần. Mà tui thích nhà Trần, tui cũng thích ông tướng này nên đặt luôn tên cho nhân vật. Tên đẹp, tên đẹp, tui thích. Còn họ Vũ thì trong truyện sẽ kể nguyên nhân.

Nhân vật 2: Lê Tuyên Thành


Nhân vật nam hai. Truyện này có thể tính là truyện nam chủ. Và đây chính là nhân vật nam hai. Hắn không phải nam phụ, vì hắn sẽ không yêu nữ chính. Nhiệm vụ và vai trò của hắn tương đương với nam chính.

Họ Lê, đọc truyện bạn sẽ hiểu tại sao là họ Lê. Tui luôn thích ẩn giấu gì đó trong cái họ của nhân vật. Tui thích chữ Tuyên, đã từng có một truyện tui đặt cho nam chính là Thành Tuyên đế. Và nhân vật này tui sẽ đặt ngược lại là Tuyên Thành. Tên nghe hay mà, lại có khí chất đế vương.

Nhân vật 3: Kỳ Vũ


Tui bị ám ảnh bởi chữ Vũ, tui vô cùng vô cùng thích mưa. Nhân vật này tính cách có chút quái lạ và đặc biệt, nên tui thêm cho hắn chữ Kỳ. Đơn giản vậy thôi.

Nhân vật 4: Lê Dạ Đàm


Nữ phụ 1. Không giải thích về họ, bắt đầu với chữ Đàm. Đàm trong tiếng Hán việt có nghĩa là hoa quỳnh. Dạ Đàm nghĩa là hoa quỳnh nở vào ban đêm cô độc. Cái tên nói lên tính cách. Dùng tên để nêu tính cách chính là điều ưa thích của tui.

Nhân vật 5: Linh Quân


Nữ phụ 2. Hai cô này đánh số để phân biệt thôi, chứ tùy vào cảm nhận của người đọc để xác định cô nào là 1, cô nào là 2. Linh Quân, cái tên có cái gì đó thiêng liêng và có vị trí cao (chữ Quân chỉ thường dùng cho nam hoặc người có vị trí làm chủ). Cô nàng này là con bài tẩy của tui để điều khiển những nhân vật còn lại đi theo mạch truyện.

Đơn giản vậy thôi, có ai còn câu hỏi về những cái tên nghe qua hơi bị ngôn tình không? Không, nó vô cùng thuần Việt nhé.


Bình luận

Sao bên đây cũng mất * Loại Chủ đề* rồi Win? Phiền Win thêm lại nhé ^^  Đăng lúc 23-2-2019 10:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2016 21:45:53 | Xem tất
Chapter 2

Sư phụ




Trên con đường rộng men theo triền núi, có một chiếc xe ngựa thong thả đi. Ngồi ở đầu xe là một người con trai ước chừng mười bảy tuổi, mái tóc màu đen dài hơi xoăn xòa trước mắt. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn ta vẫn nhìn thấy đường đi mà đánh xe. Bên trong xe có một người khác đang khoanh chân đọc sách. Khác với người con trai mang dáng vẻ thần bí bên ngoài, người ngồi trong xe chỉ khoảng mười tuổi, gương mặt vẫn còn vô cùng non nớt. Cậu ta có mái tóc ngắn màu xanh cắt gọn ôm vào gương mặt bầu bĩnh. Nhưng ánh mắt bình thản mà trầm tĩnh lại không cho thấy nó thuộc về một đứa bé chỉ mới bắt đầu hiểu sự đời. Mười tuổi, còn quá nhỏ để có thể cầm lên cuốn sách cổ ngữ mà không hề có dấu hiệu buồn chán.

“Cậu chủ, chúng ta còn một ngày đường nữa sẽ đến nơi. Có cần dừng chân lại nghỉ ngơi không?” Người con trai ngồi bên ngoài quay đầu lại nói.

“Chúng ta đã đi suốt hai ngày hai đêm rồi, ngươi có mệt không?” Cậu bé trong khoang xe chi lẳng lặng lật trang sách tiếp theo.

“Nếu cậu chủ vẫn muốn đi tiếp, tôi vẫn sẽ đi tiếp.”

“Ta chỉ hỏi ngươi có mệt không?” Cậu ta nhấn mạnh một lần nữa.

Người con trai có mái tóc đen bên ngoài trầm mắt xuống, sau đó nhè nhẹ lên tiếng. “Mệt ạ.”

“Vậy thì nghỉ một chút. Ngươi cứ dừng xe ở đâu đó an toàn rồi đi làm việc của ngươi. Ta ở trong xe là được rồi.”

Người ngồi bên ngoài gật nhẹ đầu sau đó tiếp tục đánh xe đi. Hắn tìm thấy một chỗ có những tảng đá lớn, khá thích hợp để nghỉ một chút liền dừng xe lại rồi bước xuống.

Hai người bọn họ rời khỏi Lạc quốc đã hai ngày rồi. Hôm đó, sau khi Bá tước thông báo thì rất nhanh, mọi đồ đạc của Gia Khánh đã chuẩn bị xong. Một người cận vệ được cử đi theo bảo vệ cậu chủ. Người này do mẹ cậu tìm cho cậu, vốn là một đầu bếp trong nhà Bá tước. Tuy chỉ mới mười bảy tuổi nhưng Ma hạch của hắn đã đến được cấp năm Nhân cấp, thực lực cũng không tệ. Phải nói rằng thăng cấp Ma hạch là việc vô cùng khó khăn. Thông thường, người đến hai mươi lăm tuổi mới đủ sức đạt được Sư cấp sau đó chọn Ma chức. Đến giai đoạn Tôn cấp ít nhất cũng qua bốn mươi. Số người vượt qua Thánh cấp đều ở chín mươi đến một trăm tuổi và tất nhiên, Thần cấp còn cao hơn nữa. Vì thế, số lượng Thánh cấp chỉ đếm trên đầu ngón tay, Thần cấp trở thành truyền thuyết, nhìn khắp Ma giới này chỉ đếm ra được hai ba người Thần cấp.

Nhưng bây giờ Gia Khánh không quan tâm đến cấp bậc đó quá nhiều. Cậu không còn Ma hạch, đến cơ hội thăng cấp một Nhân cấp còn không có.

Lần ra ngoài này, Bá tước đã nói rằng cậu phải tu luyện theo một phương pháp khác, phương pháp không có Ma hạch. Nhưng phương pháp này vô cùng khắc khổ, ở Lạc quốc không có người nào biết nên cậu phải đi xa một chuyến. Mẹ cậu biết chuyện khóc hết nước mắt nhưng vẫn không ngăn được cha cậu buộc cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng bà đành phải phụ giúp cậu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chu đáo từ đầu đến cuối. Sau đó bà còn đem Ma thuật của mình truyền vào một con dao găm nhét vào tay cậu. Tốt xấu gì bà cũng xuất thân là một Kim khí sư, vì thế tạo ra một Ma thuật khí trung cấp không quá khó khăn. Cậu cầm con dao từ tay bà, cười cười. Ở không gian nào cũng vậy, mẹ luôn là người đối xử tốt nhất với cậu.

Lần này ra ngoài, cậu tựa hồ mang hết sách của mình đi, xe ngựa vì thế mà di chuyển chậm chạp hơn một chút. Nhưng nhờ những cuốn sách mà đường đi của cậu không hề nhàm chán một chút nào. Kiếp trước cậu tham lam thành công tiền bạc đã không thể đọc được nhiều sách, lần này sống lại, cậu phải dành nhiều thời gian cho sở thích chính đáng này của mình hơn nữa.

Đang đọc dở cuốn sách cổ ngữ, đột nhiên xe ngựa của cậu rung lên một cái rất mạnh kèm theo âm thanh chói tai. Gia Khánh đánh rơi cuốn sách xuống sàn, cả người ngã sõng soài. Cậu bình tĩnh trở lại, nhận ra mái của xe ngựa đã bị thứ gì đó dỡ đi. Gia Khánh trầm giọng gọi:

“Kỳ Vũ.”

Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện trước mắt cậu. Người con trai tóc đen hơi xoăn lao người đến đánh bật một bàn tay đang vươn vào bên trong xe ngựa. Bàn tay đó vô cùng kỳ dị, trên bàn tay đều là lông lá, móng vuốt dài cáu bẩn. Cậu từng nghe nói qua Ma giới này còn tồn tại quái thú, không ngờ ra khỏi cửa nhà liền gặp. Con quái thú này vô cùng lớn, từ trong xe ngựa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay đầy lông lá của nó đang đánh mạnh vào người Kỳ Vũ. Có lẽ so với nó, Kỳ Vũ cùng lắm chỉ là một con ruồi nhặng. Nhận ra tình cảnh lúc này, Gia Khánh lao người ra khỏi xe ngựa.

Cậu lăn tròn một vòng, đến khi có thể ổn định lại mới nhìn thấy trước mặt mình, con quái thú sừng sững như một tòa tháp đang cố lao về phía cậu trong khi Kỳ Vũ cố gắng ngăn chặn.

Nó nhắm vào cậu. Gia Khánh nhận ra điều đó khi thấy Kỳ Vũ không có cách nào khiến nó chuyển mục tiêu sang cậu ta. Điều này thật vô lý, quái thú dù mạnh mẽ như thế nào cũng vẫn chỉ là một con thú, nó vốn không có động cơ tấn công cậu hay bất kỳ ai khác trừ khi…

“Cậu chủ, chạy đi. Con quái thú này đã có chủ, chủ của nó cử nó đến đây vây bắt cậu.”

Kỳ Vũ nói một câu dài trong vòng một giây, tốc độ nói tăng lên chóng mặt đi cùng với tốc độ cậu ta chạy đến nắm lấy người Gia Khánh bỏ chạy. Tuy rằng Kỳ Vũ không đánh lại nó nhưng có vẻ khả năng chạy trốn của cậu ta cũng không hề tệ. Cậu ta chạy rất nhanh, ẩn núp qua những hòn đá sau đó liền lao vào rừng. Con quái thú kia vì quá to lớn nên thành ra khá chậm chạp, nó đuổi theo hai người vào rừng lại là một sai lầm. Dựa vào thân thể to lớn của nó, một tán cây thôi cũng có thể chặn chân nó mười giây. Ngược lại hai người bọn họ là con người có thân thể nhỏ bé, ngoài ra còn có Kỳ Vũ nên rất nhanh đã cắt được đuôi của nó.

Đợi đến khi phía sau không còn nguy hiểm, Kỳ Vũ mới bỏ Gia Khánh xuống thở hồng hộc. Gia Khánh vừa đứng xuống đất liền mở miệng hỏi:

“Ngươi có biết chủ nhân của nó không?”

Kỳ Vũ im lặng nhìn Gia Khánh, trong mắt đọng lại một ánh nhìn có chút thương hại. Nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt đó biến mất. Cậu ta lắc nhẹ đầu.

“Tôi không biết.”

Đôi mày của Gia Khánh nheo lại. Cậu cúi người cầm một nhánh cây khô gần đó, vẽ lên mặt đất một hình dáng kỳ lạ. Sau khi hoàn thành bản vẽ thô sơ, cậu chỉ nhánh cây xuống nó, đôi mắt nheo lại nhìn Kỳ Vũ.

“Cái này, đã nhớ chưa?” Cậu hỏi, nhưng đối với cậu, câu trả lời đã có trong đầu. “Hoàng gia”

Nhìn gương mặt hoảng hốt có chứa một ít hối lỗi của Kỳ Vũ, Gia Khánh thở dài. Cậu ở thế giới kia ba mươi tuổi có thể leo lên vị trí như vậy, khả năng và sự trải nghiệm lòng người ấm lạnh nhất định không ít hơn cậu nhóc mới mười mấy tuổi trước mặt. Ban nãy khi con quái thú vươn tay đến trước mặt cậu, Gia Khánh đã nhìn thấy dấu hiệu này trên mu bàn tay đầy lông lá của nó, có lẽ là bị khắc vào da thịt khiến chỗ ấy không thể mọc lông. Buông nhánh cây trên tay xuống, Gia Khánh chậm rãi nói.

“Cha ta đưa ta đi rất vội vã sau khi trở về từ Quốc hội. Đến thời gian chuẩn bị cũng không có. Ngươi nghĩ xem ta có nghi ngờ không? Bây giờ lại xảy ra vụ việc bị quá thú đuổi giết. Nói đi, có chuyện gì đang xảy ra?”

“Tôi không thể nói.”

“Từ khi bước ra khỏi nhà Bá tước, cha ta đã nói gì với ngươi?”

“Tôi là người hầu của cậu chủ.” Kỳ Vũ nói.

“Nghĩa là mọi mệnh lệnh của ta, ngươi phải phục tùng tuyệt đối. Bây giờ, ta ra lệnh ngươi phải nói cho ta nghe sự thật.”

Ngữ điệu của Gia Khánh khiến chàng trai tóc đen sợ hãi cúi người. Bản thân cậu ta là người hầu, từ trước đến giờ vẫn có một nỗi kính sợ dành cho chủ nhân của mình. Kỳ Vũ nắm chặt lòng bàn tay, khó nhọc lên tiếng.

“Gia tộc sắp gặp đại nạn nên Bá tước bảo tôi lập tức đem cậu chạy trốn.”

“Đại nạn đó là sự truy sát của hoàng gia sao? Rốt cuộc cha ta đã làm gì, người vốn là một Bá tước rất mẫn cán trong Quốc hội kia mà.”

“Âm mưu trong cung đình không thể dùng một hai lời để nói hết được. Bây giờ chúng ta phải chạy đi.”

Giọng nói Kỳ Vũ đanh lại. Dù cậu ta không rõ thật sự đã xảy ra chuyện gì khiến toàn bộ gia tộc Bá tước bị hoàng gia truy sát, nhưng cậu ta biết rõ sức mạnh của quyền lực. Để diệt cỏ tận gốc, hoàng gia nhất định sẽ dùng mọi cách truy sát hai người. Trước khi đi, Bá tước đã dặn dò cậu ta phải dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ cho cậu chủ, cậu nhất định phải làm được.

Gia Khánh nắm chặt lòng bàn tay, trong đầu chạy qua vô số hình ảnh. Trong vô số đó là những ký ức của Nguyễn Gia Khánh trước kia. Một gia đình vui vẻ, một người cha nghiêm khắc nhưng luôn dùng hành động để yêu thương cậu, một người mẹ hiền lành hết mực, những người hầu trong nhà luôn cười tươi mỗi lần nhìn thấy cậu. Dù chỉ là tầng ký ức của người khác, nhưng chính bản thân cậu lại cảm thấy cậu đã chính mình trải qua những ký ức tốt đẹp đó. Hoặc ít nhất, trong ba tháng dưỡng bệnh ở lâu đài, cậu đã cảm nhận được ít nhiều tình thương đó. Đối với cậu bây giờ, họ chính là người thân duy nhất ở nơi này. Nếu không có họ, cậu còn biết dựa vào ai. Con người mà, dù có độc lập đến tàn khốc như thế nào đi nữa, họ vẫn luôn cần một chỗ dựa đủ vững chắc để nương đỡ tinh thần mệt mỏi của mình.

Cha mẹ của cậu, họ đều đang gặp nguy hiểm. Nhưng cậu lại chỉ có thể chạy trốn như một tên hèn nhát. Mặc dù đến nơi này, điều cậu mong mỏi nhất chính là được sống nhưng cậu biết, những người kia thật sự là cha mẹ cậu, họ chính là cha mẹ cậu.

“Ta muốn quay về.”

Lời nói vừa dứt, bốn phía của khu rừng đang lay động bỗng dưng ngừng lại. Im lặng đến kỳ lạ. Như làn sóng rì rào nhẹ nhàng trước cơn sóng dữ. Rồi bỗng nhiên từ bốn phía, chim chóc bay lên trời thành từng đàn nháo nhác tìm đường thoát. Cả khu rừng chấn động bởi những con thú trong rừng chạy ngang dọc. Có một vài con quái thú chạy qua chỗ hai người bọn họ nhưng nó không để ý đến hai người mà chỉ cắm đầu chạy thẳng. Sâu tận trong khu rừng phát ra tiếng rống kinh thiên động địa. Kỳ Vũ đột nhiên quay người ra phía sau, đôi mắt nheo lại.

“Cảm giác của tôi với con quái thú của hoàng gia đã biến mất. Nó rời khỏi khu rừng rồi.”

Con quái thú đó vô cùng mạnh mẽ, đến Kỳ Vũ còn không đánh lại nó thì cái gì có thể khiến nó ngừng truy đuổi mà chạy thục mạng như thế. Nhìn động tĩnh của đám chim thú, Gia Khánh cảm thấy dường như có một thứ khác còn khủng bố hơn con quái thú đã truy bắt bọn họ. Nếu Kỳ Vũ đánh không lại con kia, thứ mới đến lại còn mạnh mẽ hơn thì bọn họ còn con đường sống nào không. Vừa nghĩ đến đó, gương mặt của cả hai liền tái đi.

“Chạy.”

Cả hai đồng thanh hô một tiếng sau đó dùng toàn bộ tốc độ chạy theo hướng bọn quái thú. Thực ra tốc độ của Gia Khánh không thể nhanh bằng Kỳ Vũ nên hầu hết thời gian đều bám trên lưng cậu ta. Hai người chạy khỏi khu rừng đã thấy bên ngoài vắng lặng như tờ, bóng dáng của con quái kia đã không còn thấy. Tuy nhiên, tiếng gầm khủng khiếp của thứ bên trong khu rừng vẫn còn vang vọng đến tận nơi này. Họ nhìn thấy chiếc xe ngựa ở phía xa vẫn còn ở đó dù đã bị phá tơi tả, cả con ngựa cũng đã chạy mất.

“Lại đó lấy một ít đồ rồi rời khỏi đây nhanh.”

Gia Khánh nói, Kỳ Vũ liền nhấn người chạy đến chiếc xe ngựa. Khi họ vừa đến được chỗ xe ngựa thì liền có một tiếng gầm vang lên. Nó đã đến.

Chiếc xe ngựa bị một luồng gió lạ tràn đến, hất văng lăn lộn trên mặt đất đem theo hai người trên xe lăn ra xa, lao xuống vách núi. Cả chiếc xe nặng nề rơi tự do xuống đáy vực sâu thẳm, để lại hai con người treo mình trên vách đá. Kỳ Vũ nắm lấy một ghềnh đá chìa ra, ghềnh đá sắc nhọn khiến lòng bàn tay cậu bị cứa rách máu chảy thành dòng. Tay còn lại của cậu ta vẫn nắm chặt tay của Gia Khánh không buông.

Gia Khánh ngước đầu nhìn người trước mắt mình. Nhưng gương mặt cậu ta đã bị lu mờ khi từ trên mép vực, một đôi cánh khổng lồ bung ra. Ở tầm nhìn của mình, Gia Khánh không thể nhìn ra thứ trên mép vực là thứ gì, chỉ biết rằng nó vô cùng nguy hiểm. Thứ cảm giác nó đem lại khiến Gia Khánh nghẹt thở. Rõ ràng Kỳ Vũ cũng nhận ra đó là thứ gì, nhưng cậu ta không đủ can đảm để quay đầu lại. Nếu quay đầu lại, có thể chính cậu sẽ sợ hãi đến mức buông tay cậu chủ của mình.

“Đừng…đừng…buông…” Gia Khánh lắp bắp. Cậu không muốn chết, cậu không muốn chết ở nơi này, chết một cách vô nghĩa như thế.

Lòng bàn tay của Kỳ Vũ lại càng nắm chặt hơn. Cậu vẫn luôn là một người hầu tận trung, cậu không bao giờ làm trái ý chủ nhân của mình. Nhưng vận mệnh không cho cậu làm một kẻ đầy tớ trung thành. Con quái vật trên mép vực gầm lên một tiếng khiến đất trời rung chuyển. Ghềnh đá trong tay Kỳ Vũ rung lên rồi bật ra khỏi mối liên kết xưa cũ.

Đôi bàn tay của cả hai chơi vơi trong không trung, đôi mắt Gia Khánh sững sờ trước cái chết của chính mình. Nếu cậu chết ở đây, Thượng đế sẽ cho cậu thêm một cơ hội sống lại chứ. Không, cậu biết không có món quà nào được tặng lại lần hai. Cái chết này sẽ là chết thật sự. Cậu sẽ biến mất khỏi cõi đời với vô số điều chưa thể thực hiện, linh hồn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ vì tâm nguyện không được thành toàn.

Gia Khánh nhắm mắt, cậu biết rõ chính mình bây giờ ngoài đón nhận cái chết ra thì không còn biết làm gì. Như thể trước đây ở trường bắn bị bịt kín mắt, cậu cũng đối diện với cái chết trong tối tăm như vậy. Trước khi nhắm mắt, Gia Khánh có thể nhìn thấy con quái vật trước mép vực đang lao người ra.

“Thế nào, tiếc rẻ con mồi của ngươi ư?” Cậu nhếch môi cười. Chết dưới vực và chết trong miệng nó đều không có gì khác nhau. Chỉ đau hơn một chút mà thôi, thảm hơn một chút mà thôi.

Gia Khánh mở mắt, sẵn sàng đón nhận sự có mặt của một thần chết nào đó hoặc ít nhất là người trong đám mây, ông ta sẽ nói với cậu rằng vận may của cậu đã chấm dứt, hãy theo ông ta đến địa ngục. Đơn giản như vậy và bùm, biến mất. Nhưng không, trước đôi mắt cậu vẫn là một mảng trời xanh, cây gió rì rào thổi khiến tàng lá nghiêng nghiêng. Một phần râu tóc bạc phơ cúi xuống nhìn cậu che đi mảng trời ấy, trong khoảnh khắc khiến đồng từ Gia Khánh mở to.

Cậu bật người dậy đẩy mình về phía sau, bàn tay liền chạm trúng một thứ cứng chắc. Hóa ra đó là chiếc xe ngựa đã bị rơi xuống trước cậu. Nhưng điều đó có nghĩa là cậu vẫn sống, và vẫn ở trong Ma giới. Cậu chưa chết. Và còn người đàn ông trước mặt.

“Tỉnh rồi.”

Ông ta nhoẻn miệng mỉm cười. Người đàn ông đó đã rất già, ước chừng đã hơn một trăm tuổi, râu tóc dài bạc phơ. Người ông ta khoác một chiếc áo choàng màu tím đặc trưng cho Ma chức pháp sư, đầu đội một chiếc mũ nhọn điểm tô bởi vô vàn tinh tú. Đôi mắt ông ta trông già nua nhưng lại vô cùng tinh anh đang nheo lại nhìn cậu.

“Cậu bé, cậu không có Ma hạch.”

“Ông là ai?”

“Dù ta không biết tại sao Ma hạch của cậu biến mất nhưng ta biết có một cách tu luyện khác có thể thay thế cho Ma hạch. Nếu cậu muốn nó thì hãy nhận ta làm thầy.”

Hết chapter 2

Hãy comment thắc mắc của bạn về bất kỳ vấn đề gì hoặc đề cử nội dung của một ngoại truyện vui vui nào đó. Tôi sẽ đáp ứng cho mong muốn của bạn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2016 21:49:11 | Xem tất
Chapter 3

Ma tâm



“Thầy?”

Lời đề nghị trực tiếp không quanh co kia khiến Gia Khánh bỗng nhiên rối loạn. Cậu vừa mới trải qua rất nhiều chuyện, gặp một quái vật khổng lồ có cánh, rơi xuống đáy vực không chết và không hề bị thương, bây giờ lại có một Pháp sư đến bảo cậu nhận ông ta làm thầy. Mọi thứ rối như bòng bong khiến cho cậu trong một khoảnh khắc không thể chấp nhận được. Lão Pháp sư thấy sự hoảng hốt trong đôi mắt cậu, ông ta lại cười lớn thành tiếng sau đó mới chậm rãi nói.

“Quả thật có hơi vội vàng rồi. Để ta nói lại một chút trong lúc cậu tự thuyết phục mình nhận ta làm thầy cậu.” Ông ta dừng lại, đem đôi mắt đặt giữa lồng ngực Gia Khánh rồi nói. “Cậu có biết nếu không có Ma hạch sẽ không thể nào tu luyện, người đó cũng xem như phế vật.”

“Tôi biết.” Gia Khánh nuốt ngược cổ họng để nói ra được hai chữ. Ông lão liếc qua cậu, đôi mắt có chút thay đổi. Một người vừa trải qua sống chết mà vẫn đủ bình tĩnh để trả lời ông, cậu bé này không giống một đứa bé mới mười tuổi.

“Nhưng con người không chỉ có một Ma hạch làm nơi chưa năng lượng tu luyện. Họ còn có một thứ vĩ đại hơn. Chính là trái tim. Ta sẽ dạy cậu cách dùng trái tim thay thế cho Ma hạch. Cái đó ta gọi là Ma tâm.”

“Thật sự có thứ như vậy ư? Tu luyện nó và Ma hạch đều cho kết quả giống nhau sao?” Gia Khánh nhấn người lên hiếu kỳ. Cậu biết mình chưa lâm vào bước đường cùng.

“Tất nhiên là không. Tu luyện Ma tâm sẽ khiến cho sức mạnh của ngươi mạnh lên rất nhiều. Cùng một đẳng cấp nhưng sức mạnh của người tu luyện Ma tâm sẽ mạnh hơn sức mạnh của người tu luyện Ma hạch. Còn mạnh hơn bao nhiêu là tùy vào người tu luyện. Tốc độ tăng cấp cũng sẽ rất nhanh.”

Đôi mắt của Gia Khánh mở to, sâu trong đó là niềm vui dâng lên không thể nói thành lời. Quả thật, bây giờ không những cậu còn sống mà còn có thể trở thành kẻ mạnh nhất. Nếu tu luyện Ma tâm, cậu sẽ có thể đạt được thành quả mà mình mong muốn. Nhưng đột nhiên Gia Khánh lại nhớ tới một điều, niềm vui trong đôi mắt nhạt đi và thay thế bằng sự bất an.

“Sẽ có cái giá phải trả đúng không? Nếu tu luyện Ma tâm dễ dàng như vậy thì nó đã được hàng ngàn người tu luyện rồi.”

“Rất nhạy bén. Để có thể tu luyện Ma tâm, điều tiên quyết là con người phải cho tự nổ Ma hạch của mình. Nhưng hầu hết sau quá trình tự nổ đều là cái chết, nên đến bây giờ vẫn không có ai tu luyện được nó. Thứ hai, tuy rằng Ma tâm thăng cấp rất nhanh nhưng về mặt lý thuyết, thăng cấp của Ma tâm là thăng vượt cấp. Vì thế mỗi lần thăng cấp Ma tâm, người tu luyện đều trải qua nỗi đau cắt da cắt thịt, đau đớn gấp ngàn lần người tu luyện Ma hạch bình thường. Thứ ba, người tu luyện Ma tâm đều sẽ trẻ mãi không già. Họ chỉ có thể lớn đến năm mười tám tuổi, sau đó sẽ giữ nguyên vẻ ngoài đó. Nhưng không có nghĩa người đó không chết. Tuổi thọ của người tu luyện Ma tâm sẽ chỉ duy trì đến năm bốn mươi tuổi, sau đó họ nhất định phải chết. Thứ tư, trái tim con người luôn có giới hạn của nó. Nếu Ma hạch còn có thể tu luyện đến cấp chín vô địch Thần cấp thì người có Ma tâm lại không thể. Khi tu luyện đến cấp chín Thần cấp, người có Ma tâm muốn vượt qua nó nhất định phải chết dù thời gian đó chưa đến giới hạn bốn mươi tuổi. Ngươi có đủ cam đảm để tu luyện thứ này không?”

“Có.”

Dù có phải trả giá lớn như thế nào, Gia Khánh cũng nhất định phải đi theo con đường này. Vì đó là con đường duy nhất đối với cậu bây giờ. Không còn Ma hạch, muốn trở thành người mạnh nhất, cậu phải đi con đường tu luyện Ma tâm. Cậu vốn không có sự lựa chọn. Gia Khánh cúi người, đôi tay chắp lên ngực.

“Xin thầy hãy nhận con làm học trò.”

“Tốt lắm.”

Ông lão Pháp sư lại cười, lần này ông ta rất hài lòng, nụ cười làm bộ râu bạch kim dài rậm rung lên. Ông ta phẩy nhẹ tay nhấc người Gia Khánh đứng lên, sau đó mới nói tiếp.

“Vậy thì theo ta về lâu đài. Ta là Mạnh Hoàng, cấp tám Tôn cấp. Còn ngươi?”

Gia Khánh chớp mắt, đôi mày cau nhẹ. “Học trò tên Khánh Dư.”

“Được rồi, Khánh Dư. Bây giờ người là học trò của ta, trừ khi ta tự tay giết ngươi thì từ nay đến mãi mãi về sau, ngươi chỉ có duy nhất ta là thầy.”

“Vâng, thưa thầy.”

Cậu đã nhận một người làm thầy, người thầy này về sau sẽ trở thành chỗ dựa của cậu, trở thành người thân duy nhất của cậu. Ngay lúc chính mình rơi tự do, nhìn thấy bản thân yếu đuối đến mức nào, cậu đã nhận ra bây giờ ngoài cố gắng, cậu không còn con đường nào khác. Trở về sao, cậu trở về liệu có thể cứu được cha mẹ cậu ở Ma giới này không hay chính mình trở thành con mồi ngon. Nếu cậu thực sự trở về, sẽ kịp sao, cậu có đủ sức chống lại hoàng gia không khi mà đến một con thú cưng của họ cũng có thể giết cậu ngay lập tức. Không, cậu hiểu bản thân mình hơn bất kỳ ai. Dù lý trí của cậu có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa, cậu chung quy vẫn là một tên nhóc mười tuổi không có sức mạnh. Nhất định, khi quay trở lại, cậu sẽ đem mối thù giết cả nhà này báo lên đầu tất cả những kẻ có liên quan.

Gia Khánh chọn lấy cho mình một cái tên giả, một thân phận mới. Cậu sẽ dùng cái tên này tìm lại những thứ vốn thuộc về mình, ở Ma giới này hay ở Thế giới kia đi nữa. Bây giờ, cậu không phải Nguyễn Gia Khánh – đứa con của Bá tước bị giết cả nhà hay kẻ tử tù của Thế giới, cậu là Khánh Dư – học trò của Mạnh Hoàng.

Trước khi lên đường, Khánh Dư xin phép thầy của cậu cho phép cậu lấy một ít đồ đạc từ chiếc xe ngựa rơi gần đó. Tất nhiên Mạnh Hoàng không từ chối yêu cầu của cậu. Ông ta ngồi trên một chiếc rễ cây trồi lên khỏi mặt đất đợi cậu. Khánh Dư lại gần chiếc xe ngựa, tìm thấy một ít tư trang của mình, cậu gom những cuốn sách yêu thích cất vào một chiếc bao lớn cột sau lưng. Ngoài ra, cậu còn tìm thấy thanh đoản đao của mẹ nằm cách chỗ cậu rơi xuống không xa dính đầy máu. Khánh Dư quan sát nó, không nghĩ đến máu này từ đâu ra. Ngay khi cậu còn đang suy nghĩ, đột nhiên trong rừng vang lên tiếng động. Một đoàn người băng rừng rẽ cây bước ra từ bụi rậm, đến trước mắt cậu. Mạnh Hoàng đang ngồi đợi gần đó đột ngột đứng lên, lại gần cậu.

“Các người là ai?” Mạnh Hoàng đứng sau lưng Khánh Dư, tỏa ra một vầng hào quang bảo vệ cậu học trò nhỏ trước mặt mình.

Từ trong đám người, một người mặc trang phục quý tộc bước ra, gương mặt đã nhuốm màu thời gian. Ông ta đưa đôi mắt nhìn Khánh Dư, đôi mày cau nhẹ.

“Ta ngửi thấy mùi máu của nó trên người cậu. Cậu bé, cậu đã giết nó?”

Sau đó ông ta dời ánh mắt xuống thanh đoản đao nằm trên tay Khánh Dư, máu trên đoản đao vẫn đang nhỏ xuống từng giọt. Cả Mạnh Hoàng và Khánh Dư đều nhìn theo hướng nhìn của người kia, gương mặt bình tĩnh của Mạnh Hoàng đột nhiên biến đổi. Khánh Dư không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ thanh đao này vừa giết một thứ gì đó, dù cậu nhận hay không nhận thì nó vẫn nằm trên tay cậu, đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Khánh Dư hít lên một hơi.

“Phải, thì sao?” Giọng nói non nớt chứa đựng sự mạnh mẽ kinh hồn không nên thuộc về một đứa bé mười tuổi khiến những người xung quanh ngạc nhiên, liếc nhìn về phía chủ nhân của mình.

“Cậu bé, cậu có biết thứ đó là gì của ta không?” Đôi mắt của người kia không hề tỏ ra một chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng cất giọng hỏi cậu.

Khánh Dư im lặng. Là thứ gì kia chứ, thứ đó có liên quan đến kẻ này sao. Nhìn trang phục cùng âm sắc giọng nói, Khánh Dư có thể khẳng định người này địa vị nhất định rất lớn. Nếu cậu gây thù chuốc oán với ông ta thì có lẽ cậu sẽ gặp rắc rối. Thứ mà ông ta nhắc đến có thể là một con thú cưng nào đó của ông ta, vô tình bị đoản đao này đâm phải. Khánh Dư nuốt nược bọt ngược vào cổ họng, không biết phải nên đáp lời như thế nào. Thân thế của cậu bây giờ quá nhạy cảm, tốt nhất không nên gây thêm thù hằn nào nữa.

Quý tộc kia bước lại gần cậu, cúi người xuống. Mạnh Hoàng bước lên trước một bước, sẵn sàng bảo vệ cậu nếu có bất kỳ chuyện gì có thể xảy ra. Nhưng bỗng nhiên cậu cảm thấy người trước mặt từ đầu đến cuối đều không có cảm giác nguy hiểm, cậu không hề cảm thấy ông ta muốn làm gì mình nên nắm lấy cánh tay Mạnh Hoàng, cản ông ấy lại. Cậu muốn xem thứ người kia đang muốn làm gì.

“Ta đã lập lời thề. Nếu ai có thể giết được thứ đó, người ấy sẽ trở thành người kế vị của ta. Con trai, bây giờ ta nhận con làm con nuôi. Ta muốn biết cha mẹ của con đang ở đâu?”

Cả Khánh Dư và Mạnh Hoàng đều bị lời nói làm cho không thể thốt nên lời, chỉ tròn mắt mở miệng nhìn quý tộc kia. Trong một ngày, cậu tự hỏi còn điều gì có thể khiến cậu ngạc nhiên hơn được nữa. Hít vào một ngụm khí lạnh, cậu cố gắng mở miệng.

“Cha mẹ tôi đều chết rồi. Nhưng mà ông là ai?”

“A” Gương mặt người đàn ông giãn ra nhẹ nhõm, đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh. “May quá, nếu không ta đành phải giết hết bọn họ. Ta là Vũ Thần, Công tước của Thiên quốc. Con quái vật này đã giết chết đứa con trai duy nhất của ta, nên ta đã thề rằng người có thể giết nó đều có thể thay thế vị trí con ta trở thành người kế vị.” Ông ta điềm tĩnh nói, không để ý đến gương mặt càng lúc càng biến sắc của hai người kia. Đoạn, ông ta nhìn sang những thuộc hạ của mình. “Đưa cậu chủ về lâu đài của ta.”

Những người xung quanh hô vang rồi tiến về phía Khánh Dư. Nhưng bọn họ chưa kịp thi hành đã gặp một người tiến đến đứng chắn trước mặt Khánh Dư.

“Cậu nhóc này là học trò của Thiên quốc học viện của ta, ngài Công tước, ta không thể đưa nó cho ngài được.”

“Ngươi là Mạnh Hoàng?” Công tước quay người lại, đôi mắt đặt vào lão già từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài nghe chuyện. Ông ta biết rằng lão rất mạnh nhờ vào bộ áo choàng màu tím tinh tú kia, nhưng không ngờ lão lại là người của Thiên quốc học viện. Ở Thiên quốc học viện, người duy nhất có thể mặc áo choàng tím cũng chỉ có Mạnh Hoàng. Công tước bỗng nhiên cười lớn, gương mặt lại càng tỏ ra thư giãn hơn trước. “Quả thật ta là người có mắt, con nuôi này của ta cũng xuất sắc đến mức để Mạnh Hoàng nhận làm học trò.”

Nói rồi ông ta lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn, đưa đến cho Mạnh Hoàng.

“Dù ngươi có đưa nó đến Thiên quốc học viện thì việc nó là con nuôi ta không thay đổi. Ta thấy bây giờ nó cũng chưa đủ sức cáng đáng trách nhiệm làm người thừa kế cho ta. Bây giờ nó cùng lắm chỉ mười tuổi, vậy thì giao nó cho ngươi ta cũng yên tâm. Đây là chiếc nhẫn đại diện cho gia tộc của ta, chỉ người thừa kế mới được đeo nó. Sau này khi nó đủ mười lăm tuổi, trước khi tiến hành nghi thức gia nhập học viện, ta sẽ đưa nó về lâu đài để tuyên thệ thành người thừa kế của ta, sau đó sẽ trả nó cho ngươi. Có được không?”

Khánh Dư thở phào nhẹ nhõm. Cậu những tưởng sẽ có cuộc chiến giành con gay cấn như trong những bộ phim mà cậu đã xem qua nhưng có vẻ, hai người bọn họ đều biết rõ nhau, đều là những người khôn ngoan. Thỏa thuận nhanh chóng được tạo thành khi Mạnh Hoàng cầm lấy chiếc nhẫn đưa đến tay của cậu. Đôi mắt của Công tước thoáng hiện lên tia hài lòng, hướng mắt về phía đứa con mới nhặt được.

“Ngươi tên là gì?”

“Khánh Dư.” Cậu đáp lời.

“Đeo nó vào, sau này ngươi chính là Vũ Khánh Dư.”

Khánh Dư gật đầu, nhìn chiếc nhẫn lạnh lẽo trong tay. Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim bao bọc một viên pha lê màu tím, bên trong viên pha lê đó có một biểu tượng chìm. Đó chính là gia huy của gia tộc Công tước. Cậu đột nhiên chần chừ. Mọi việc đến quá nhanh khiến cậu không thể kịp thời sắp xếp lại đầu óc của mình. Cậu hướng mắt sang thầy của mình, thấy người gật nhẹ đầu hối thúc cậu, Khánh Dư mới đeo chiếc nhẫn đó lên ngón tay cái. Chiếc nhẫn vừa khít như thể ngay từ đầu nó được làm ra để dành cho cậu. Luồng khí lạnh bên trong nó tràn vào trong người cậu.

Công tước hài lòng nhìn cậu đeo chiếc nhẫn vào tay, sau đó hắn quay người gật đầu chào Mạnh Hoàng rồi cùng thuộc hạ của mình rời khỏi đó, trước khi đi ông ta có để lại cho Khánh Dư một câu nói.

“Năm năm sau, ta sẽ đến đón con.”

Cho đến khi ông ta hoàn toàn biến mất, trái tim của Khánh Dư mới dịu lại. Vừa xảy ra chuyện gì, trong một khoảnh khắc cậu bỗng chốc biến thành tiểu Công tước của Thiên quốc. Người ta thường nói cuộc đời tất phải lên voi xuống chó, nhưng không ngờ cậu lại liên tục xuống chó, lên voi, rồi xuống chó, rồi lại lên voi. Lên xuống liên tục như vậy tất nhiên ai mà chẳng bị say sóng kia chứ. Mạnh Hoàng bước lại gần cầm ngón tay đeo nhẫn của Khánh Dư lên xem xét, sau đó ông ta dịu giọng nói.

“Ta biết con rơi xuống đây không phải ngẫu nhiên, cũng không tự nhiên lại phải giấu ta tên họ thật. Nếu đoán không lầm, gia đình con gặp phải tai họa không nhỏ. Sau này ngoài ta chống lưng cho con, thêm một Công tước Thiên quốc sẽ càng tốt. Nhưng ta không hiểu làm thế nào con có thể giết được nó.”

Khánh Dư lắc đầu. Thứ quái vật mà họ nhắc đến có lẽ chính là con quái vật đã khiến cậu rơi xuống đáy vực. Nhưng làm sao cậu có thể giết nó được trong khi Kỳ Vũ còn không thể giết nó, hơn nữa tại sao máu của nó lại có trên thanh đoản đao của cậu, cậu cũng không biết. Cái này chỉ có thể nói trong họa có phúc mà thôi. Bỗng nhiên, Khánh Dư nhớ đến một người, liền lên tiếng hỏi.

“Thầy, rơi xuống đây còn có một người bạn của con. Thầy có thấy hắn ở đâu không?”

“Rơi xuống đây từ độ cao đó đều sẽ chết. Ta cũng không hiểu làm cách nào con có thể sống sót, đó chính là cái khiến ta chú ý đến con. Nhưng ta nghĩ sẽ không có ngoại lệ khác đâu. Vực này rất rộng lớn, cũng không biết người bạn của con đã chết ở nơi nào. Ta khuyên con không nên đi tìm, tìm thấy sẽ rất đau lòng.”

Cậu gật đầu. Đối với cậu, chứng kiến một cái chết hay hai cái chết đều như nhau, vì cậu là người đã trải qua cái chết để đi đến ngày hôm nay. Nhưng đối với thầy của cậu, cậu vẫn còn là một đứa bé. Cậu hiểu Mạnh Hoàng đang lo lắng điều gì. Sau khi trải qua điều vừa rồi, khi Mạnh Hoàng che chắn cho cậu, ông ấy đã trở thành một bóng cả, là chỗ dựa duy nhất của cậu bây giờ. Từ nhỏ, cậu đã không có cha, tình cha con với Bá tước đã chết chưa được tròn đầy, tình cha con với người cha nuôi còn chưa kịp nuôi dưỡng, người thầy này chính là cha của cậu.

Khánh Dư theo Mạnh Hoàng đến Thiên quốc học viện – học viện đào tạo lớn nhất Thiên quốc, cũng là học viện lớn nhất châu lục này. Một phần bởi vì quốc gia nơi nó đang tọa lạc – Thiên quốc, vương quốc trên mây, vương quốc tập trung nhiều kẻ mạnh nhất châu lục.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 17-10-2016 02:48:19 | Xem tất
Chap 1

Người có lý tưởng cũng như định hướng được con đường phía trước quả nhiên là người cần mẫn.

Người có niềm tin và mục đích để vươn tới đạt được quả nhiên là con người có ý chí.

Một người vừa siêng năng vừa có ý chí thì chết ss chắc rùi Win ơi..

hehehe

Chap 1 chỉ là giới thiệu hoàn cảnh nhân vật nên ss chỉ có thể nói thế ^^

P/S: Càng lúc thấy chúng ta có vẻ giống nhau nhỉ?

Thứ nhất: ss cũng thích chọn tên nhân vật thật kỹ để nói lên tính cách.

Thứ hai: ss thích tên Khánh lắm, vì đơn giản ss thích nhân vật "Tây Môn Khánh" từ hồi mới lớn cơ.

Thứ ba: ss cũng thích Vũ. dù là "Mưa" hay là "Vũ trụ" gì ss cũng thích ráo trọi. Bởi con trai tên Vũ rất có cá tính nhé. Như mưa rơi tí tách với cảm xúc buồn vui tùy theo tâm trạng nè. Rồi mưa lất phất hòa cùng gió khiến lòng man mát, Mưa to gió lớn thì lại khiến tâm tư lạnh lẽo hơn. Ôi " Mưa" có hẳn cả hai cá tính đấy Win. Win có nghĩ như ss không nhỉ?

Còn điều cuối cùng chúng ta có thần giao cách cảm không khi ss cũng đang viết về hai nhân vật là Vũ và Quỳnh.

Thế hỏi sao ss không lảm nhảm.

Để dành chap 2 ngày mai, hehe!

Cảm ơn Win cho chap 1 ^^

Bình luận

hehe  Đăng lúc 26-10-2016 11:50 PM
Ss có sở thích với mưa giống e rồi. Chúng ta có duyên thật đấy  Đăng lúc 19-10-2016 10:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 18-10-2016 19:48:18 | Xem tất
Đọc luôn 2 chap thiệt đã á ~ Tuy rằng mới đầu chỉ là giới thiệu hoàn cảnh này nọ, nhưng cũng cho thấy sự chuẩn bị rất kỹ càng của nàng. Tui thích cách nàng đặt tên cho nhân vật, vì lúc viết fic tui cũng lựa đi lựa lại tên tuổi rất kỹ, trong từng cái tên đều có hàm ý cả ~ Nói về hoàn cảnh của nam chính thì đúng là "lên voi xuống chó" thiệt nàng khiến thanh HP và MP của nam chính tụt thấy đáy xong mới buff cho người ta đầy lại Mong chờ những tình tiết ở học viện tiếp theo, xem nam chính từng bước trở nên lớn mạnh.
P/S: tui cũng chờ hint nàng đã hứa đó nha ~ thank you ~

Bình luận

ừa thôi nàng cứ hành main ác liệt vào vì đằng nào hắn cũng k thể chết hoặc có chết thì kiểu gì cũng sống lại mạnh hơn ấy mà =))  Đăng lúc 19-10-2016 12:08 PM
Để nó tụt cho sạch rồi lúc nó lên mới bất ngờ... hà hà  Đăng lúc 19-10-2016 10:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 19-10-2016 00:30:50 | Xem tất
Chap 2 +3

Ta nói này chứ, nàng oái oăm quá Win. Ta thấy mấy nhân vật trong truyện của nàng không đáng sợ bằng nàng đâu nhá.

Nàng bày ra cái kiểu tu luyện Ma Tâm thì chít thằng nhỏ còn giề. Kiểu nào thì nàng cũng đã buộc chặt nó mà hành hạ rùi.

Cái gì mà chỉ đến 16, may mà cái thời trong truyện nàng nó không hiện đại đó chớ 16 mà đi cua gái thì tiêu rùi...

Hehehe...

À mà ss có một thắc mắc. Hắn luyện Ma Tâm thì mai sau này tim hắn có còn cảm giác iu mẹ không nhỉ?

Nghi ngờ cái vụ không ai "được hết" bao giờ.

Cảm ơn Win chap 2+3 ^^

P/S: ss thường đọc khuya không à. Win cho chữ size 4 đi Win. ss già rùi mắt mờ thông cảm. hé hé

Bình luận

Em cũng cảm thấy mình ác. Mà spoil trước là Ma tâm sẽ vẫn có tình yêu, nhưng sẽ tàn nhẫn với những ai mình không yêu. Em vẫn sẽ giữ size 4, mắt em cũng kém lắm ^^   Đăng lúc 19-10-2016 10:03 AM
Thằng nhỏ vẫn được mười tám tuổi mà ss, chứ mười sáu tuổi thì toi công cuộc cua gái của nó rồi.  Đăng lúc 19-10-2016 10:02 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách