|
Tác giả |
Đăng lúc 9-12-2012 20:15:38
|
Xem tất
Chương 17: CÔ BÉ LẠC MẸ
BY KATELUN
Tại phòng họp VIP ở Hoàng Gia, Gia Thiên đang cùng với ông Phong và Hân duyệt qua hồ sơ thầu dự án Love Baby.
- Tốt lắm! Chỉ cần chỉnh sửa lại một vài chỗ như tôi đã nêu lúc nãy thì xem như đã đạt yêu cầu 90%. 10% còn lại thì phải xem chúng ta có nhạy bén hơn đối thủ không. - Gia Thiên nêu đánh giá.
- Thời gian này tôi hay bận đi công tác nhưng hồ sơ vẫn hoàn thành rất tốt và đúng hạn. Hân, tôi quả là không nhìn lầm cô. - Ông Phong tỏ vẻ hài lòng.
- Cháu cám ơn chú! Cũng nhờ chú đã gợi ý cho cháu các trọng điểm, cháu mới có thể hoàn tất nó. - Hân khiêm tốn nói.
- Một tuần nữa là phải gửi hồ sơ cho phía tập đoàn OP. Vì vậy, ba hôm sau, chú Phong nên duyệt lại một lần nữa trước khi chính thức gửi qua cho họ. - Gia Thiên nói.
- OK! - Ông Phong nói.
- À, cũng đã đến giờ ăn trưa, nhân dịp hoàn tất hồ sơ thầu, tôi muốn mời mọi người cùng dùng cơm. - Gia Thiên đề nghị.
- Chà, không được! Hôm nay là thứ bảy, chỉ làm việc nửa ngày nên tôi đã hẹn với mấy người bạn cũ họp mặt rồi. Hân, cô đi với Gia Thiên vậy. - Ông Phong từ chối.
- Không được đâu chú!… Cháu cũng có việc bận rồi. - Hân nhớ đến lời hứa với bà Ánh nên cảnh giác đáp ngay.
- Chắc là do tôi mời không đúng lúc. Vậy để dịp khác vậy. - Gia Thiên nói.
Tan họp, Hân lật đật về ngay để tránh đụng mặt với Gia Thiên. Thật ra trưa nay, cô cũng chẳng bận gì cả. Lúc này, cô chỉ muốn về nhà để chơi đùa với bé Gấu. Đúng lúc chuẩn bị lấy xe thì bà Vân gọi đến. Bà bảo cô ghé qua trường đón bé Gấu hôm nay có giờ tập văn nghệ.
Khi Hân đến nơi thì đã 12h30 trưa. Trước cổng trường chỉ còn lại cô giáo đứng chờ cùng với bé Gấu và một bé gái nữa. Cô bé trông thật ấn tượng với đôi mắt to, gương mặt xinh xắn, hai bím tóc dài ngang vai. Hân lịch sự chào:
- Chào chị! Em đến để đón bé Nguyễn Đức (tên thật của bé Gấu).
- Chào em! Em đến chị mừng quá! Sẵn tiện chị có thể nhờ em giúp một việc không? - Cô giáo mừng rỡ khi gặp Hân.
- Việc gì vậy chị? - Hân thắc mắc.
- Nhà chị đang có việc rất quan trọng. Nhưng ở đây còn bé Hoàng Khánh Linh chưa ai đón, nên chị chưa về được. Em có thể giúp chị ở lại trông bé một lúc được không? - Cô giáo nhờ giúp đỡ.
- Được, dù sao em cũng không bận việc gì. Chị cứ về trước đi! - Hân đồng ý giúp.
- Vậy thì chị cám ơn em rất nhiều!- Cô giáo mừng rỡ.
Họ Hoàng của cô bé làm cho Hân chút ngờ ngợ. Nhưng cô biết Gia Thiên vốn là con một, lại chưa lập gia đình thì lấy đâu ra cháu hay con. Cô nhớ lại, vào buổi cơm trưa ngày đầu tiên đi làm, Gia Thiên mời cô và Chi ăn cơm nhưng nhận được điện thoại của người bạn gái nào đó, anh ta có nhắc đến tên người nào đó trong điện thoại. Hình như tên là Khánh Linh thì phải!… Nhưng sao lại phải nghĩ đến anh ta cơ chứ? Rồi cô buộc mình phải dừng suy nghĩ lung tung những việc có liên quan đến anh ta lại ngay.
Cứ thế cô và bé Gấu cùng đứng chờ với bé Khánh Linh. Chờ mãi cho đến gần 1h trưa vẫn chưa thấy phụ huynh của cô bé tới, trong khi cả ba người đều đã "đói meo". Bé Gấu sốt ruột hỏi:
- Chị Hai ơi, chừng nào mới về? Em đói bụng quá!
- Khánh Linh nè! Em có nhớ số điện thoại của ba hoặc mẹ không? - Hân quay sang hỏi cô bé.
- Không, em không nhớ. - Cô bé bĩu môi lắc đầu một cách đáng yêu.
- Vậy em có nhớ nhà mình ở đâu không? - Hân hỏi tiếp.
- Dạ có, nhà em cũng hơi xa một chút. - Cô bé đáp.
- Vậy chắc em cũng đói bụng lắm rồi. Để chị dẫn em và bé Đức đi ăn xong rồi mới chở em về nhà hen. - Hân nói.
- Dạ! - Cô bé gật đầu nói.
- Vậy hai đứa thích ăn gì nào? - Hân hỏi.
- Gà rán KFC! - Hai bé đồng thanh đáp.
Sau khi dùng bữa ở KFC xong, bé Gấu và Khánh Linh còn đòi nán lại chơi trò chơi một chút. Sau khi đã thấm mệt, hai bé mới chịu về. Nhà Khánh Linh nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Đó là một căn nhà phố xinh xắn màu xanh ngọc, có trồng nhiều hoa hồng vàng. Lúc đến nơi, Hân bấm chuông mãi cũng không có ai ra mở cửa. Đợi một hồi lâu thì bỗng có một người phụ nữ xinh đẹp dừng xe máy lại trước căn nhà. Cô ta hớt hải chạy đến ôm chầm lấy bé Khánh Linh. Cô bé mừng rỡ gọi người đó là mẹ.
Sau khi nghe con gái kể lại, người mẹ nhiệt tình mời Hân và bé Gấu vào nhà dùng trà bánh để tỏ lòng cám ơn. Vào đến nơi, hai bé rủ nhau vào phòng chơi đồ chơi. Nơi phòng khách chỉ còn lại hai người phụ nữ trẻ. Cô ta bắt đầu cởi mở:
- Chị bận việc nên đến đón Khánh Linh trễ. Đến nơi thì không thấy con gái đâu làm chị lo lắng vô cùng. Cũng may là con bé đi cùng với em. Chị cám ơn em nhều lắm!
- Chị đừng nói vậy. Cũng tại em dẫn bé đi ăn hơi lâu làm chị lo lắng.
- Xin lỗi em, chị hơi tò mò một chút… Em có phải là người được nhắc tới trong bài báo gần đây với Gia Thiên không?
- Phải, em là Hân. Chị cũng quen biết với anh ta sao?
- Chị là Khánh Ly, là bạn gái cũ của Gia Thiên.
- Vậy chẳng lẽ bé Khánh Linh là con gái của hai người. - Nghĩ đến họ của cô bé, Hân buột miệng hỏi.
- Em chỉ nói đúng một nửa. Vì thật ra con bé chỉ là con nuôi của Gia Thiên, không phải con ruột đâu em!
Rồi Khánh Ly bắt đầu trải lòng mình với Hân. Cô ta từng vừa là thư ký và vừa là tình nhân của ông Trần Trọng An, chủ tịch tập đoàn Khang An. Giai đoạn trước, tập đoàn Khang An và Hoàng Gia đang tranh giành thị phần châu Á. Ông An biết rằng mình khó thắng nổi ông Lê Nam, ba của Gia Thiên, nên muốn giở thủ đoạn thấp hèn. Ông ta đã dùng tình cảm lẫn tiền bạc buộc cô tiếp cận Gia Thiên để làm gián điệp kinh tế.
Theo kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng, Gia Thiên dễ dàng rơi vào bẫy tình của Khánh Ly. Trong suốt thời gian dài ở bên anh, cô ta phát hiện ra tình yêu của cô đối với anh là thật hơn bao giờ hết. Rồi cô tuyên bố chia tay với ông An để toàn tâm, toàn ý trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng ông ta đã không dễ dàng bỏ qua cho cô. Sau đám tang của ông Nam không lâu, chính "lão cáo già" đã giáng thêm một đòn thật mạnh nhằm làm Gia Thiên hoàn toàn suy sụp tinh thần. Ông ta báo cho anh biết Khánh Ly là người tình của ông, đồng thời tuyên bố đứa bé trong bụng của cô ta cũng là con ông.
Kể đến đây, Khánh Ly nghẹn ngào dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Em biết không! Chị thật là người đàn bà hư đốn. Lúc đó, chị thật sự cũng không biết đứa con mình đang mang là của ai. Gia Thiên thì đã không nhìn mặt chị. Còn ông An tuyên bố như vậy cũng chỉ để chọc giận Gia Thiên. Sau đó, ông ta cũng bỏ rơi chị. Lúc đó, chị lâm vào đường cùng, không nơi nương tựa, lại bụng mang dạ chửa. Chị phải vác bụng bầu to đùng để phụ việc trong nhà hàng.
- Tội nghiệp chị quá! - Đã từng trải qua giai đoạn mang nặng đẻ đau nên Hân cảm thấy rất đồng cảm.
- Thật ra là chị đáng phải bị như vậy. Một lần nọ, Gia Thiên bắt gặp được tình cảnh đó và đã không quay lưng lại với chị. Mặc dù anh đã từng rất căm hận chị, nhưng khi chị gặp khó khăn, lại chính là người lo cho mẹ con chị có chỗ ăn, chỗ ở đàng hoàng. Sau khi sinh xong, chị quyết định xét nghiệm AND cho con mình vì đứa bé được quyền biết ba nó là ai… Kết quả, Khánh Linh chính là con của ông An. - Giọng Khánh Ly tràn đầy uất ức.
- Rồi chị có báo cho ông ta biết không? - Hân hỏi.
- Có chứ, nhưng ông ta thẳng thừng phủ nhận con bé. Còn Gia Thiên tuy không còn tình cảm gì với chị nhưng lại rất tốt với hai mẹ con chị. Anh nói rằng đứa bé không thể thiếu cha nên anh sẽ lấp vào chỗ thiếu đó. Anh đề nghị đứng tên cha trong khai sinh của bé. Từ đó, bé mới có tên đầy đủ là Hoàng Khánh Linh. - Khánh Ly kể tiếp.
- Em không ngờ anh ta lại là người tốt như vậy! - Đến lúc này thì Hân đã hiểu được Gia Thiên vốn không phải con người lạnh lùng, tàn nhẫn như cô đã nghĩ.
- Phải! Gia Thiên là một người đàn ông chân chính. Chị lại không có phước được làm người phụ nữ của anh ta. Nhưng em thì thật là may mắn! Em phải ráng nắm chặt anh Gia Thiên trong tay nhe! - Khánh Ly nói.
- Chị hiểu lầm rồi. Em với anh ta chỉ đơn giản là quan hệ nhân viên và sếp. - Hân giải thích.
- Tin chị đi! Cử chỉ của Gia Thiên trong những tấm ảnh được đăng trên báo rất khác thường. Chị nghĩ em có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta. - Khánh Ly chân thành nói.
Hân chỉ mỉm cười chứ không đáp lại lời nói thật tình của Khánh Ly. Sau chị Hiền Paris, cô ta là người thứ hai nói với cô như vậy. Nhưng cô biết rõ rằng quan hệ giữa mình và Gia Thiên là "không thể nào": nghĩ đến cũng không, gần gũi cũng không và yêu nhau lại càng không. Ai ngờ đâu năm xưa, Hân gặp Gia Thiên và Khánh Ly ở bờ sông. Cả hai cô gái cùng đang mang thai. Bây giờ, hai đứa bé của hai người lại là bạn học của nhau.
Cuộc nói chuyện này làm cho Hân có một cái nhìn rất khác về Gia Thiên. Sao anh ta có thể thừa nhận một đứa bé không phải con ruột của mình làm con? Trong khi đó, cô là người rứt ruột sinh ra bé Gấu lại không đủ can đảm để nhìn con của mình. So với tấm lòng rộng lượng của anh, Hân thấy mình chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc khô cằn.
Thấy ở chơi cũng đã lâu, Hân tính chào hai mẹ con chủ nhà ra về. Trùng hợp lúc đó chuông cửa lại reng. Vị khách bất ngờ vừa đến, chính là Gia Thiên. Thấy anh ta, bé Khánh Linh đã nhào ngay đến ôm chầm lấy anh rồi nũng nịu:
- Ba! Sao mấy bữa nay ba không ghé qua thăm con?
- Mấy hôm nay công việc của ba nhiều lắm cô bé à. Mà con đi đâu mà để mẹ phải lo lắng vậy? - Anh ta dịu dàng hỏi.
- À, em quên gọi điện báo anh biết con bé về rồi để đỡ mất công anh chạy qua. Anh vào nhà đi, em có bất ngờ lớn cho anh đây! - Khánh Linh nói.
Bước vào trong, Gia Thiên quả thật rất bất ngờ vì sự có mặt của Hân. Sau khi nghe Khánh Ly kể, anh mới hiểu rõ mọi sự tình. Anh quay sang làm quen với bé Gấu:
- Anh là Gia Thiên. Còn em là bé Gấu phải không?
- Dạ phải. - Bé Gấu lễ phép đáp sau đó thắc mắc thêm: "Chị Hai, em hổng biết xưng hô như thế nào với anh này?".
- Sao vậy em? - Hân ngạc nhiên.
- Vì bạn Khánh Ly gọi anh này là ba. Nhưng anh này là bạn của chị Hai. Vậy em nên gọi bằng anh hay bằng chú mới đúng? - Bé Gấu vô tư nói.
Câu hỏi hồn nhiên của bé Gấu làm cả ba người lớn đều phá lên cười. Cuối cùng, để giải đáp thắc mắc của bé Gấu, Gia Thiên đề nghị bé nên gọi mình bằng anh. Giờ cơm chiều cũng đến, anh lại mở lời mời lần thứ hai trong ngày:
- Sẵn bữa anh mời mọi người đi ăn nhé!
- Oh yeah! Hay quá! - Hai bé đồng thanh đáp.
- Không… không được… - Hân hoảng hốt từ chối.
- KFC nhé hai nhóc? - Gia Thiên vờ như không nghe thấy và mỉm cười hỏi tiếp.
- Ba ơi, hồi trưa tụi con vừa mới ăn gà rán rồi! - Bé Khánh Linh đáp.
- Chị Hai, em muốn ăn thử điểm sấm. Lần trước chị Hai hứa mà vẫn chưa dẫn em đi ăn đó! - Bé Gấu nhìn Hân với đôi mắt long lanh cầu khẩn.
Hân bị đưa vào tình thế không thể từ chối được nữa. Lúc đó, Khánh Ly đột ngột nhận được điện thoại của người bạn nên không thể đi cùng được. Vậy là, chỉ có Gia Thên, Hân và hai bé cùng nhau đi dùng bữa. Quả thật là đã có duyên với nhau thì "chạy trời cũng không khỏi nắng". Nhưng có nên phận với nhau hay không thì phải trông chờ vào chính bản thân họ nắm bắt lấy cơ hội như thế nào. |
|