Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 4400|Trả lời: 48
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám - Xuất Bản] Huyết Án Liên Hoàn | Thượng Quan Ngọ Dạ

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 25-9-2014 19:10:48 | Xem tất |Chế độ đọc
Huyết án liên hoàn







Tác giả:Thượng Quan Ngọ Dạ
NXB Văn Học
Dịch giả: Hương Ly



Giới thiệu tác phẩm




Những vụ huyết án liên hoàn không thể nào tưởng tượng nổi lại xuất hiện trong trường Đại học Giang Xuyên, nỗi sợ hãi và bao lời đồn thổi nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.


Cô thiếu nữ truyền kỳ Cổ Tiểu Yên trà trộn vào trường, khi bí mật điều tra về "Bảy tông tội", cô đã bị cuốn vào trong trò chơi ma quỷ. Sinh viên của trường liên tiếp bị hại, những cái chết kỳ bí càng lúc càng ghê rợn. Cảnh sát La Thiên hóa thân thành thầy giáo vào trường giảng dạy, bắt đầu diễn ra một cuộc đấu trí, so tài lặng lẽ nhưng vô cùng quyết liệt.



Lá bài ma quỷ thần bí, những mật mã vô cùng phức tạp, chứng cứ ngoại phạm hoàn mĩ. Khi chân tướng sự việc được phơi bày, hung thủ lại chính là một người không ai có thể ngờ tới. Đây là một kẻ khát máu điên cuồng khiến ai nấy đều phải rùng mình khiếp sợ từ 20 năm trước sao?



Hay hung thủ là một kẻ khác...???
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2014 19:19:35 | Xem tất
Huyết án liên hoàn- Phần dẫn


Trang nhất của tờ báo "Nhật báo Tân Dã" ngày 31 tháng 5 năm 1998:


Tại trường Đại học Giang Xuyên hôm qua lại một lần nữa xảy ra sự kiện sinh viên tử vong một cách hết sức ly kỳ, bước đầu phán đoán bị người khác sát hại, đây là vụ hung án thứ bảy xảy ra trong tháng này tại ngôi trường đại học này. Có vị nhân sĩ tinh thông tâm linh cho rằng, nguyên nhân khiến bảy nạn nhân bị hại có liên quan đến "Bảy tông tội" trong tôn giáo của phương Tây.


Và điều khiến mọi người không thể nào tin nổi chính là, tháng 5 năm 1988, cũng chính là mười năm trước, trong chính ngôi trường đại học này cũng xảy ra những vụ hung án tương tự chưa tìm ra được hung thủ. Theo lời lưu truyền, bảy nạn nhân cũng đều tử nạn do "Bảy tông tội" - tham ăn, dâm dục, tham lam, kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng. Vụ án cho đến nay vẫn chưa phá được.


Phần dẫn



Ngày 1 tháng 5 năm 2008, đêm khuya, trường Đại học Giang Xuyên.


Lúc chập tối, trời đổ mưa, nhưng giờ thì đã tạnh, mặt trăng lấp ló ra khỏi đám mây, mấy ngôi sao cũng xuyên qua tầng mây tỏa ra chút ánh sáng lờ mờ.


Cao Mẫn say khướt bước đi xiêu vẹo trên con đường vắng ngắt khiến bóng hình của cô in dưới mặt đất uốn éo giống như một con rắn. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bám sát theo sau, có thể nhận ra anh ta muốn giơ tay ra đỡ cô, nhưng lại rụt rè co tay lại.


Lúc Cao Mẫn bước trúng vào vũng bùn, suýt chút nữa thì bị ngã, người đàn ông đó vội vàng ôm lấy cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, cô lườm nguýt, nói vẻ bực bội: "Anh đừng có bám theo tôi nữa, tôi đã nói với anh rồi mà, chúng ta đã kết thúc rồi!"


Người đàn ông không lên tiếng, nhưng rõ ràng lời nói của Cao Mẫn đã làm tổn thương anh ta, anh ta cúi đầu, lại muốn đi lên đỡ Cao Mẫn, cô hất mạnh tay anh ta ra, loạng choạng, móng tay suýt chút nữa cào vào mũi người đàn ông, giọng nói vô cùng cay nghiệt: "Anh xem lại anh đi, Lâm Phàm, chẳng giống đàn ông chút nào cả, tôi đã nói tôi không cần anh nữa rồi, anh hãy có chút bản lĩnh được không? Tôi cần người yêu có tiền, giàu có để đưa tôi đi chơi, đi ăn uống, đi mua sắm thỏa thích, còn anh thì sao, chẳng có gì cả, cho nên... Chúng ta đã chơi đủ rồi!". Nói xong, Cao Mẫn mặc kệ anh ta, cứ thế đi thẳng về phía trước.


Lâm Phàm ngẩn người hồi lâu, mới thốt ra câu nói qua kẽ răng: "Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Những người đó đều chỉ là lừa dối em mà thôi, họ không thật lòng với em đâu. Ngày mai anh sẽ đi tìm việc, vừa đi học vừa đi làm, vì em, anh...".


Cao Mẫn không buồn quay đầu lại, lên tiếng ngắt lời anh ta: "Thôi, vứt đi, cái ngữ anh! Người khác đối với tôi có thật lòng hay không cũng không liên quan gì đến anh cả, anh đừng có mất thời gian vô ích với tôi làm gì". Nói xong, cô lại bật cười, cười nghiêng ngả, tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ hòa trộn với tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên mặt đường, giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Lâm Phàm. Lâm Phàm biết, người con gái trước mắt mình giờ đây đã thay lòng đổi dạ rồi. Thực ra, ngay từ đầu anh đã biết Cao Mẫn là người không nghiêm túc trong tình yêu, bạn bè thân thiết cũng đều đã khuyên anh, đối với loại con gái thay người yêu như thay áo như Cao Mẫn, chỉ nên chơi bời chút thôi. Nhưng anh vẫn dốc toàn tâm toàn ý vào cuộc tình này, anh cứ tưởng, chỉ cần anh đối xử tốt với cô, rồi sẽ có ngày khiến cô cảm động mà yêu thương anh thật lòng.


Cho nên, Lâm Phàm vẫn không cam tâm, lại chạy đuổi theo: "Cao Mẫn...".


Lần này, Cao Mẫn thực sự nổi nóng, rít lên: "Anh làm sao thế? Đã nói là chúng ta chơi xong rồi, chơi xong rồi! Anh đã nghe rõ chưa? Nếu còn tiếp tục như thế nữa, chúng ta còn không thể làm bạn được nữa đâu!".


Trái tim Lâm Phàm như bị rơi vào kho đông lạnh, anh biết bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng gì nữa. Thế nên, anh thở dài, nói đầy bi thương: "Vậy... có thể để anh đưa em về ký túc xá được không? Em uống nhiều rượu quá".


Cao Mẫn xua xua tay vẻ mất kiên nhẫn: "Không cần đâu, không cần đâu! Tốt nhất anh hãy tránh xa tôi một chút, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!".


Lời nói của Cao Mẫn đã không còn nể nang chút gì rồi, nếu Lâm Phàm vẫn cứ cố đeo bám, thì đúng là giống như Cao Mẫn nói, "Không giống đàn ông một chút nào" rồi. Cho nên, anh không đuổi theo cô nữa, nhìn cô bước lảo đảo, dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh, nắm đấm tay anh càng lúc càng nắm chặt.


Hồi lâu, anh lẩm bẩm một câu: "Cao Mẫn, em sẽ phải hối hận!".


Sau đó, anh thả nắm tay ra, quay người sải bước đi về hướng ngược lại với Cao Mẫn, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm đen thẫm.


Không ai chú ý tới, lúc đó, mấy chiếc lá cũng đang bay lả tả rơi xuống đất, hòa nhập vào đất, không còn nhìn thấy nữa.


Cao Mẫn say bí tỉ, vừa mắt nhắm mắt mở bước vào ký túc xá, trong lòng vừa thầm cười nhạo Lâm Phàm, nếu như lúc trước không phải vì trông Lâm Phàm đẹp trai, hơn nữa chính cô cũng cá cược với bạn cùng phòng sẽ tán đổ Lâm Phàm, thì cô chẳng thèm ngó ngàng đến anh. Còn anh thì ngược lại, không ngờ lại rất nghiêm túc, cứ đeo bám cô như kẹo cao su vậy, phải mất bao công sức mới hất ra được, thật là đáng ghét!


Đang đi, đột nhiên một luồng khí lạnh như điện giật đánh trúng người Cao Mẫn, cô dừng phắt lại, quay đầu nhìn, đằng sau không có một ai cả, cả sân trường vắng lặng như tờ. Hôm nay trường Đại học Giang Xuyên tĩnh mịch hơn ngày thường, bởi vì đây là đợt nghỉ tuần lễ Quốc tế lao động, rất nhiều người về thăm nhà, hoặc là nhân dịp nghỉ đi chơi xa. Cao Mẫn hôm nay vốn cũng định về nhà, nhưng dạo này cô mới quen một người bạn chát, anh ta nói mình là con trai của một ông chủ công Tiểu Yên lớn nào đó, có nhà có xe hơi, hôm nay hẹn gặp mặt. Thật không ngờ sau khi gặp, anh ta lại là một con cóc xấu xí, hai con mắt ti hí thành một đường thẳng, lỗ mũi lại to một cách lạ kỳ, giống như hai cái hang rộng hếch lên trên, cộng thêm cái miệng rộng ngoác đến mang tai, các nét trên gương mặt anh ta đúng là khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm. Thế còn chưa đủ, đặc biệt là khi ăn cơm, còn nhìn thấy miếng rau dính trên răng anh ta nữa, khiến Cao Mẫn thấy phát buồn nôn, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu suốt cả buổi tối, và cũng thề rằng sẽ không bao giờ còn tin vào tình yêu trên mạng nữa.


Cao Mẫn xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, tiếp tục bước về ký túc xá, nhưng càng lúc cô càng thấy lạnh, bởi cô đã cảm nhận thấy đang có một người trốn ở góc nào đó lén theo dõi cô. Mặc dù cô không biết người đó trốn ở đâu, nhưng thứ cảm giác bị người khác theo dõi khiến toàn thân cô nổi da gà. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra người dó chính là Lâm Phàm, xem ra, cái kẹo cao su này cũng vẫn chưa hất đi được. Cao Mẫn chửi thầm: "Đúng là loại nhỏ nhen!"


Sau đó, cô mượn hơi men cất tiếng hát: "Có một thứ tình yêu gọi là biết buông tay, vì tình yêu vứt bỏ thiên trường địa cửu...". Buông tay, Lâm Phàm, có hiểu không!


Cao Mẫn ngân nga bài hát không ra thanh điệu bước vào khu ký túc xá, rồi nhanh chóng bước vào phòng, đá bay chiếc giày cao gót, vùi đầu vào giường. Tối nay cô uống nhiều quá, nên lúc này vừa chếnh choáng vừa buồn ngủ, vừa ngã ra giường đã ngủ luôn.


Trong phòng ký túc xá vắng tanh, yên lặng tĩnh mịch như chốn thâm sơn cùng cốc.


Trong bầu không khí tĩnh mịch như vậy, đột nhiên thấp thoáng vang lên thứ âm thanh nào đó, thứ âm thanh đó rất yếu ớt, giống như truyền tới từ một thế giới khác vậy. Ánh trăng âm u lạnh lẽo soi qua cửa sổ chiếu rọi vào, mấy chiếc lá đang lả tả bay xuống rơi vào người Cao Mẫn, sau đó lại rơi xuống đất, từ từ tụ hợp lại, cuối cùng hóa thành một hình người.


Hình người đó rất to lớn, đầu gần như chạm đến tận trần nhà. Hắn vụng về giơ tay ra khẽ vuốt ve Cao Mẫn đang nằm ngủ trên giường. Cao Mẫn trở người, miệng làu bàu điều gì đó đầy vẻ mất mãn. Hình người đó bèn thò cái lưỡi vừa đen vừa dài ra, liếm vào mặt Cao Mẫn. Đúng lúc đó, Cao Mẫn cuối cùng cũng mở to mắt, bỗng chốc đồng tử mắt phóng to, nhưng, cô còn chưa kịp kêu thét lên, cổ đã bị đôi bàn tay thô ráp giống như cành cây xiết chặt, tiếp đến, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", đó là tiếng xương cốt bị gãy vụn...


Hồi lâu sau, hình người đó như thể những hạt cát bị gió thổi tan ra, dần dần khôi phục lại thành mấy chiếc lá, có cơn gió thổi qua, liền lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái xác chết không nhắm mắt, nằm dưới ánh trăng âm u thê lương...

Bình luận

Bạn ơi chú ý không dùng mực đỏ nhé.  Đăng lúc 25-9-2014 08:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-9-2014 19:34:00 | Xem tất
Là người giết mà. Đọc lời dẫn xong mà tưởng ma quỷ luôn.
Bảy tội. Chắc chỉ giết 7 người thôi chứ.
Mình hơi tò mò "thiếu nữ truyền kỳ" là gì? chắc bạn Tiểu Yên này phải "thần thánh" lắm.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ nhé.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2014 19:44:21 | Xem tất
Thuilub2307 gửi lúc 25-9-2014 07:34 PM
Là người giết mà. Đọc lời dẫn xong mà tưởng ma quỷ luôn.
Bảy tội. Chắc chỉ giết 7 ...

đây chỉ là lời dẫn truyện thôi mà. nếu bạn thường xuyên đọc truyện trinh thám-kinh dị thì lời dẫn truyện này là bình thường ^^

đơn giản vì tác giả luôn muốn huyễn hoặc chúng ta đi lầm hướng, các nạn nhân bị giết luôn có những tin đồn xung quanh đó. vì sao lại bị giết? nếu ko tìm ra lời lý giải hợp lý, người ta sẽ nghĩ là do thần, do quỷ gây nên. đây cũng là tâm lý chung của tất cả mọi người thôi, nghi thần giả quỷ

còn Tiểu Yên thì cũng là người bình thường. bạn này chỉ bạo hơn chúng ta 1 chút khi bạn ấy liều mình đi tìm sự thật thôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-9-2014 20:03:12 | Xem tất
Tiểu Yên liều lĩnh sẽ đụng độ chú cảnh sát đi phá án sớm thôi.
Mình cũng muốn hung thủ là 1 con người chứ không phải là ma để rơi vào bế tắc hoặc là một thứ giống con người như trong "Cưới ma" của Chu Đức Động.
Mình muốn hỏi 1 chút truyện này có dài không? Cỡ 2 tập không?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2014 20:17:04 | Xem tất
Thuilub2307 gửi lúc 25-9-2014 08:03 PM
Tiểu Yên liều lĩnh sẽ đụng độ chú cảnh sát đi phá án sớm thôi.
Mình cũng muốn hu ...

truyện này có 12 chương, chia nhỏ làm 63 phần. đây là 1 trong seri trinh thám kinh dị của Thượng Quan Ngọ Dạ. Phần đầu là "Kiếp nạ trời định", tiếp theo là phần này. 2 phần liên quan đến nhau ko nhiều, chỉ là có Tiểu Yên và 1 nhân vật cảnh sát ^^
truyện này hoàn toàn là vụ án giết người, ko hề liên quan đến ma quỷ nhá.
nếu bạn muốn đọc thì có thể tìm trên mạng vì t thấy trên mạng có rất nhiều nguồn đăng truyện

Bình luận

cảm ơn bạn đã ủng hộ. yêu thế *hôn phát*  Đăng lúc 25-9-2014 09:03 PM
Mình chờ bạn đăng tiếp cho vui  Đăng lúc 25-9-2014 08:58 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2014 20:55:36 | Xem tất
Chương 1: Tiếng khóc ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 26-9-2014 21:18:43 | Xem tất
Cô ấy chẳng phải cảnh sát, càng không phải người ở trường đại học đấy. Chỉ tò mò thế thôi mà cũng muốn vào điều tra. Tác giả để thế này thì phi lý quá.
Tôi tưởng post trong này không cần chống copy?

Bình luận

để ẩn cho gọn ý mờ ^^  Đăng lúc 26-9-2014 09:46 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 21:14:27 | Xem tất
(2)






Vậy là, tôi đã bước vào trường Đại học Giang Xuyên, học khoa ngoại ngữ, hơn nữa, đúng như tôi mong ước, đã được vào sống trong phòng ký túc xá của Cao Mẫn đã từng sống trước đây.


Việc tôi chuyển tới phòng đó khiến mấy nữ sinh cùng phòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


"Nhà trường sao lại sắp xếp cho cậu vào phòng của bọn mình chứ? Bọn mình đều đang muốn chuyển hết đi đây. Sao cậu lại còn dám chuyển vào?". Lãnh Mộng Phàm là hoa khôi của khoa Ngoại ngữ lên tiếng. Cô là một cô gái đẹp khiến ai nấy đều phải trầm trồ kinh ngạc, trên người cô toát ra một thứ mê lực khiến ai cũng tim đập rộn ràng. Bên dưới đôi lông mày cong cong thanh mảnh là đôi mắt to sáng lấp lánh, sống mũi thon dài và cả đôi môi đỏ hồng hào gợi cảm, giống như là được bàn tay con người khắc tạc nên, đẹp như thơ như họa.


Điều đáng quý là, Lãnh Mộng Phàm hoàn toàn không giống với những hoa khôi khác, cậy vào vẻ đẹp hoàn mỹ của mình mà coi thường người khác, kiêu ngạo như một con công sặc sỡ. Ngược lại, tính cách cô rất hòa thuận, thấy ai cũng tươi cười, là một cô gái vui tươi rạng rỡ.


Tôi biết lời cô vừa nói ám chỉ đến cái chết của Cao Mẫn, Cao Mẫn mới chết một tuần, ngoài tôi ra, chắc là cũng không có ai dám vào sống ở đây.


Tôi đang định nói, Diệp Hàn đang ngồi cạnh đó lướt web bèn tiếp lời: "Lãnh Mộng Phàm, cậu đừng có dọa Cổ Tiểu Yên, người ta vừa mới vào đây, chưa chắc đã biết chuyện của Cao Mẫn đâu".


Lãnh Mộng Phàm nói: "Không phải chứ? Chuyện lớn như vậy, sao có thể không biết được chứ?". Sau đó, cô lại quay sang tôi, "Cổ Tiểu Yên, cậu không phải là không biết gì đấy chứ?".


Tôi cười, gật đầu nói: "Mình có nghe nói!".


Nghe tôi nói vậy, những ngón tay đang gõ trên bàn phím của Diệp Hàn bỗng dừng phắt lại, hỏi đầy kinh ngạc: "Nếu cậu đã biết, tại sao còn dám vào đây? Hơn nữa còn ngủ ở đúng...". Cô ấy chỉ vào chiếc giường tôi đang ngồi, rồi hỏi tiếp: "Cậu không sợ sao?".


Thực ra, tôi sợ lắm, lúc bắt đầu đứng ở bên cạnh giường để sắp xếp lại đồ đạc, tôi đã rất sợ, bởi vì đây là chiếc giường Cao Mẫn đã nằm lúc còn sống, hôm đó, cô ấy đã chết ngay chính tại chiếc giường này. Ngửi kĩ, dường như còn thoang thoảng mùi máu tanh.


Tôi đang không biết trả lời Diệp Hàn ra sao, thì nhìn thấy một cô gái béo tròn mũm mĩm bước vào trong phòng. Cô ấy tên là Quan Vũ Phi, trông cô có vẻ thẹn thùng, có một khuôn mặt được coi là "phổ biến", nước da ngăm đen, dáng người cũng không cao, khi cười lộ ra hai chiếc răng nanh. Lúc này đây, mặt cô đỏ bừng bừng, thở dốc, tóc mai ướt sũng, như thể vừa mới tập thể dục những động tác mạnh xong vậy. Vừa bước vào cửa, cô đã ngã vật xuống giường, "Sao các cậu còn chưa đi ăn cơm? Đã mấy giờ rồi?".


Câu nói của Quan Vũ Phi vừa dứt, Lãnh Mộng Phàm đã kêu lên: "Ối, mình hẹn đi ăn với người ta, suýt nữa thì quên mất!". Nói rồi, cô vội vàng mở hộp nữ trang, bắt đầu trang điểm.


Diệp Hàn nói: "Đừng có hẹn gặp riêng với người khác, nguy hiểm lắm đấy!".


Lãnh Mộng Phàm vừa đánh phấn lên mặt vừa hỏi: "Nguy hiểm gì chứ?".


Diệp Hàn khẽ hừ một tiếng, cố ý hạ thấp giọng, nói như hết hơi/ hụt hơi: "Cứ mỗi lần mười năm, tháng 5 đáng sợ... Có thể người tiếp theo chính là cậu...".


Lãnh Mộng Phàm tiện tay vơ lấy một quyển sách ném vào Diệp Hàn, cố tình giả vờ trừng mắt quát mắng Diệp Hàn: "Còn lâu nhé! Mình chẳng sợ đâu, mình có phạm bảy tông tội đâu!".


Diệp Hàn đỡ được quyển sách: "Sai rồi! Xinh đẹp vốn dĩ đã là một loại tội lỗi!".


Lãnh Mộng Phàm đã trang điểm nhẹ xong, khiến cô trông càng xinh đẹp quyến rũ hơn. Cô lấy túi khoác trắng trên giường, cười tươi rói: "Đáng ghét! Cậu đang ghen tị với mình, cậu cũng phạm phải bảy tông tội, haha! Không nói chuyện phiếm với cậu nữa, bà lão lắm điều, mình đi đến cuộc hẹn đây!".


Tôi thấy khó hiểu: "Bà lão lắm điều?".


Quan Vũ Phi lập tức tiếp lời: "Hôm nay cậu mới đến trường nên không biết, Diệp Hàn nổi tiếng là bà lão lắm điều, sau này cậu đừng có nói chuyện với cậu ấy, không thì sẽ bị cậu ấy làm cho tức chết...".


Diệp Hàn hét lên: "Ha! Còn dám nói mình nữa, Cổ Tiểu Yên, cậu đừng có nghe cậu ấy nói, cậu ấy à, cứ cuống lên là nói lắp, nói một câu mất cả buổi ấy...".


Sau khi đã đùa bỡn nhau xong, thấy Lãnh Mộng Phàm ăn mặc chỉnh tề đi hẹn hò, Diệp Hàn tay chống cằm, ngón tay gõ gõ vào mặt, nói vẻ cảm khái: "Đúng là xinh đẹp có khác, nhìn Lãnh Mộng Phàm mà xem, thượng đế tạo dựng nên con người đúng là không công bằng chút nào, nghĩ đến mình, đã 20 tuổi rồi mà đến giờ vẫn cứ cô độc một mình!". Nói xong, cô lại cố tình thở dài vẻ khoa trương, "Haizz...".


Bộ dạng của Diệp Hàn khiến tôi thấy buồn cười, thực ra cô ấy không hề xấu xí, chỉ là vì có sự hiện diện của Lãnh Mộng Phàm, cho nên, đem ra so sánh thì bị thua kém nhiều.


Quan Vũ Phi đứng cạnh đó xua xua tay, nói: "Được rồi, trông bộ dạng ủ rũ của cậu kìa!". Sau đó, cô ngồi bật dậy, "Ấy, Diệp Hàn, cậu và anh bạn chát đã tiến triển ra sao rồi?".


Diệp Hàn tắt máy vi tính, đứng dậy: "Cậu cứ làm như ai cũng may mắn như cậu ấy, vừa mới lên mạng đã giăng lưới được một chàng bạch mã hoàng tử? Thôi, không nói nữa, đi ăn cơm thôi!". Nói xong, bèn uể oải bước ra khỏi phòng.


Quan Vũ Phi không biết lầm bầm câu gì, sau đó quay đầu nhìn tôi, "Cậu đã sắp xếp đồ xong chưa? Có cần mình giúp gì không?".


Tôi nói: "Không cần đâu, đã sắp xếp xong rồi, cảm ơn cậu!".


Cô mím môi cười, nói không cần khách sáo rồi cũng bước ra khỏi phòng.


Quan Vũ Phi vừa mới bước ra ngoài, tôi lập tức nhảy bật ra khỏi giường, như thể ở trên chiếc giường đó đang có một cái xác chết lạnh lẽo. Kiểu phản ứng này khiến tôi thấy phiền não, vừa rồi bọn họ đều đang ở trong phòng, nên tôi cũng không đến nỗi sợ hãi lắm, nhưng bây giờ, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nỗi sợ hãi đó đã bắt đầu lan ra, xâm chiếm khắp cơ thể tôi... Nghĩ đến việc những ngày tháng về sau phải ngủ trên chiếc giường này, tôi bất giác rùng mình, cũng thầm trách mình quá kích động, làm gì cũng không suy nghĩ/ suy xét đến hậu quả, rõ ràng là nhát như thỏ đế mà lại còn cố ép mình chạy đến trường Đại học Giang Xuyên, hơn nữa còn tha thiết yêu cầu được ngủ trên chiếc giường của Cao Mẫn nữa chứ.  
  

Tôi nghĩ, mình chắc chắn đã bị ma quỷ mê hoặc rồi!


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 28-9-2014 20:15:26 | Xem tất
(3)



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách