|
CHAPTER 23
Dara's POV
Tôi ngồi dậy trên giường, dụi mắt. Tôi không ngủ đủ lắm. Đã 3h chiều rồi và Bom, CL và Minzy vẫn đang ngủ. Chúng tôi đã thức cả đêm để luyện tập Yoga và thực hành các động tác của tôi. Chuyện này rất mệt mỏi, bạn không nghĩ vậy sao?
Sau khi mở nước nóng đầy bồn tắm, tôi nhấn mình vào trong đó. Tôi không ngủ được. Tâm trí tôi vẫn luôn nghĩ tới Jiyong và điều đó khiến tôi khó chịu. Tôi vẫn luôn nghĩ đến việc anh ta đã dùng bữa chưa, anh ta có mệt không…argh, tôi nên ngừng suy nghĩ lại.
Tôi không nên cảm thấy thân thuộc với anh ta.
Khi thời điểm đó tới và tôi sẽ phải bỏ đi…tôi không nghĩ mình có thể thản nhiên làm việc đó. Tôi đoán tôi sẽ cần ai đó đánh tôi bất tỉnh và lôi tôi ra khỏi nhà của Jiyong để tôi có thể rời đi.
Chỉ mới nghĩ qua về việc đó đã khiến tim tôi chùng xuống. Tôi nhớ anh ta, thật sự. Sự dịu dàng, nụ cười của anh ta. Anh ta vẫn luôn đối tốt với tôi và dù cho anh ta có cái tính khí rất nóng nảy, tôi biết anh ta chỉ lo lắng cho tôi mà thôi.
“Jiyong…anh thế nào rồi?” Tôi thì thầm, thổi đám bong bóng xà phòng trên tay. “Tôi nhớ anh…”
.-.-.-.
Jiyong's POV
“Hyung, em không hiểu đoạn này,” Seungri nói, chỉ tay vào bản nhạc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta trên ghế sofa và cầm lấy bản nhạc, đọc đoạn lời bài hát. “Nó sẽ phải…lên cao ở đoạn này, nhưng rồi lại trở lại bình thường ở đây, anh đoán vậy?”
Teddy-hyung xoay chiếc ghế của anh ấy lại nhìn chúng tôi. “Anh đoán vậy?” Anh ấy nhắc lại lời của tôi.
Tôi vô hồn nhìn anh ấy và gật đầu. “Đúng thế, em không chắc.”
Anh ấy nhướng mày lên và chỉnh lại mũ của mình. “GD, cậu đã viết bài này. Cậu phải biết. ‘Anh đoán vậy’ là sao chứ?”
Ồ, SHIZZ. Anh ấy nói đúng. Tôi đã viết nó. “Ồ, ừhm…đúng vậy nhưng em không chắc Seungri có thể làm như vậy.”
“Có chuyện gì đó không phải về cậu…” anh ấy nói, nhìn tôi thăm dò.
“Xin lỗi, em sẽ làm lại,” giọng của TOP hyung vang lên trong phòng thu khi tiếng nhạc dừng lại. “Em quên mất lời bài hát.”
Teddy hyung quay lại nhìn tôi một lần nữa. “Và chắc chắc cũng có gì đó không phải với TOP.”
“Hyung, bọn em chỉ mệt thôi,” tôi nói, cố gắng gạt anh ấy. “Đừng lo lắng gì cả.”
“Hyung, mấy giờ chúng ta sẽ đi?” Daesung hỏi tôi khi cậu ta với một miếng pizza.
“Anh không chắc. Anh được báo là Ed Westwick sẽ ở club lúc 10h tối.”
Cậu ta chỉ gật đầu và tập trung với việc thu âm.
Đã một tuần rồi từ khi Dara đi và tôi thấy việc quay về nhà thật khó khăn, nghĩ rằng cô ấy không có ở đó và nó trở nên trống vắng khi không có cô ấy. Tôi nhớ cô ấy và cô ấy thậm chí không nghe điện thoại tôi gọi!
Cô ấy không biết tôi lo lắng nhiều thế nào sao? Cô ấy có thể đang treo lơ lửng ở đâu đó một lần nữa và tôi không có ở đó để đón cô ấy! Chó chết! Tôi sẽ không để bất cứ gã đàn ông nào đón lấy cô ấy nhưng bởi vì tôi không có ở đó nên tôi chẳng làm được gì cả.
“Jiyong, tới lượt cậu,” Teddy hyung nói.
TOP hyung bước ra khỏi phòng thu và tôi thay thế anh ấy. Anh ấy vỗ lên vai tôi và tôi chỉ gật đầu, chờ tiếng nhạc nổi lên.
Thở dài. Tôi thật sự nhớ cô ấy. Lần trước khi tôi thu âm, tôi đã thấy cô ấy qua cửa kính, mỉm cười với tôi hoặc đôi khi đang ngủ trên ghế sofa đằng sau bàn điều khiển, chờ tôi hoàn tất công việc.
Nhưng giờ đây khi tôi liếc nhìn chiếc ghế, nó dường như quá trống trải khi không có cô ấy dù cho có cả một đống người đang ngồi ở đó. Mọi việc thật không đúng khi không có Dara.
"KWON JI YONG!"
“AH!!” Tôi hét lên khi giọng của Teddy hyung bùng nổ xuyên qua tai tôi. “Cái trò la hét đó là sao chứ?!”
“Cậu thậm chí còn không nghe gì cả!” Anh ấy mắng. “Nhạc đã vang lên từ thế kỉ trước rồi và tôi vẫn luôn gọi cậu chú ý!”
“Xin lỗi,” tôi lí nhí. “Em chỉ…hơi mệt.”
“Ra ngoài này một lát đi.”
Tôi làm theo và đứng trước mặt anh ấy.” Hyung…”
“Tất cả các cậu, về nhà và nghỉ đi. Chúng ta không đẩy nhanh chuyện này và tôi nghĩ các cậu cần nghỉ nơi. Đi đi,” anh ấy nói.
Tôi cảm ơn anh ấy nhiều lần và ra khỏi phòng thu âm. Chúng tôi dừng lại ở căng-tin để mua vài lon nước và tôi đi ngang qua một hộp cupcake chocolate có hình như một chú thỏ.
“Dara…” Tôi thì thầm, nhìn nó chằm chằm. “Anh nhớ em.”
.-.-.-.
Dara cột bừa tóc lên thành một cái đuôi ngựa, xem xét kĩ gương mặt của mình. Cô đang đeo một cặp kính áp tròng màu café, che đôi mắt màu hổ phách của cô và bôi son bóng lên. Cô lôi một chiếc tanktop từ trong tủ ra, thứ mà tay áo rộng đến đến độ phía phần hông của cô có thể nhìn thấy rõ.
“Dara, cậu xong chưa?” Bom hỏi, thò đầu vào qua cửa.
Cô nhìn qua gương, bắt gặp ánh mắt của Bom. “Rồi, Cậu có thể giúp mình kẻ đường mắt không?” Cô hỏi, mặc một chiếc quần short cực ôm lên, thứ còn không che được nửa đùi cô.
Bom gật đầu và ra hiệu cho cô ngồi xuống giường. “Dara…”
"Hmm?"
“Hãy làm việc thật tốt và tập trung đêm nay, được chứ?” Cô nói nhỏ, nhận được một cái gật đầu từ Dara. “Mình biết cậu vẫn đang nghĩ tới Jiyong và cậu nhớ anh ta nhưng…”
“Mình biết, Bom,” Dara nói, cắt lời cô. “Tối nay, chỉ có mình và Ed Westwick.”
Bom cười khẽ với cô. “Mình cũng nhớ TOP nữa.”
Cô cười rúc rích, cắn môi dưới. “Hãy làm tốt nhất có thể và hi vọng rằng đêm nay anh ta sẽ đeo cái thắt lưng đó. Vậy thì sẽ dễ hơn cho chúng ta rất nhiều.”
“Đúng thế,” Bom nói. “Mình cũng ước anh ta sẽ đeo nó đêm nay.”
“Chỉ huy Kim nói, theo người bán tin cho chúng ta thì chỉ có 2 chiếc thắt lưng được đưa ra. Vậy chúng ta có cơ hội 50/50 rằng anh ta sẽ đeo nó hôm nay.”
Bom gật đầu. “Mình thật sự hi vọng anh ta đeo nó hôm nay để chúng ta có thể quay lại với các chàng trai. Mình nhớ họ. Và mình cũng thấy không phải khi bỏ lại TOP trong bồn tắm.”
“Nhưng mà tại sao cậu lại làm vậy chứ?” Dara hỏi Bom khi cô quay lại soi gương để tự trang điểm cho mình.
Cô ấy thở dài lo lắng. “Mình đang chuẩn bị đồ của mình khi các cậu đã ra khỏi nhà rồi. Mình kiểm tra lại súng và phi tiêu độc nhưng lúc đó anh ta đi vào phòng và mình bị cuống, nghĩ rằng anh ta đã nhìn thấy, vậy nên mình hạ gục anh ta.”
“Đi thôi,” Minzy gọi từ phòng khách.
Sau khi lấy đồ đạc của mình, các cô gái lên đường tới club.
Nơi đó đang có một lượng lớn khách và một dãy xếp hàng dài trước cửa. Vài người đang lèm bèm và chửi rủa về việc đã chờ hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa được vào trong.
Bom và Dara xuống khỏi chiếc limo cùng CL và Minzy, và họ ngay lập tức đi vào lối VIP. Những người đang xếp hàng bắt đầu la ó và thậm chí chửi bới nhân viên gác cửa.
CL và Minzy nhanh chóng lọt vào phòng thay đồ và đổi sang mặc đồng phục. Cả hai cầm khay nhựa lên, chỉnh lại bảng tên và đi xung quanh phục vụ gọi đồ uống.
“Có vẻ như Ed đang có lịch trình bận rộn,” Bom gào qua tiếng nhạc, hất đầu về phía khoang riêng chật kín các cô gái muốn nhìn thấy bóng dáng của Ed Westwick
Dara nhíu mắt và đi tới giữa sàn nhảy, nơi chỉ cách có vài bước chân từ khoang riêng đó, và ở ngay trước mặt bọn họ. Cô kéo Bom lại và bảo cô ấy hãy chỉ nhảy và tận hưởng…họ có cả một tối để gặp được Ed Westwick.
Bom kéo một anh chàng lạ lại gần và nhảy cùng anh ta, cọ sát cơ thể họ lên nhau. Dara kéo được hai chàng trai và cũng nhảy cùng họ, thu được những phản ứng vừa ý của cô. Đám đông đang cổ vũ và tạo khoảng trống cho họ, xem họ bùng nổ với những bước nhảy của mình, khiến đám đàn ông bu lại quanh họ.
“Sheesh, đám đàn ông này như không bao giờ dứt vậy,” Bom thì thầm.
Dara cười lớn. “Không tránh được mà, chúng ta đang rất hot lúc này.”
Thêm vài bước nhảy nữa và Dara thấy Ed Westwick ra khỏi khoang riêng. Anh ta liếc về phía cô và cô nhìn thẳng vào anh ta, nghiêng đầu sang một bên để lộ ra cổ của mình. Cô cắn môi dưới và ném cho anh ta một nụ cười quyến rũ. Anh ta uống ly nước của mình và nhìn cô thật lâu, thật kĩ trước khi quay người đi.
“Dara, anh ta đang bỏ đi!” Bom gần như ré lên.
Cô cười rúc rích. “Không, không phải đâu.”
“Kia kìa, nhìn đi!”
Ed đang đi xuyên qua đám đông và biến mất dạng. Dara cười toét với Bom trước khi kéo cô ấy rời khỏi sàn nhảy và đi về phía quầy bar. Hai người bắt đầu thì thầm cãi cọ xem Ed đã bỏ về hay chưa.
“Có phiền không nếu tôi ngồi cùng các cô?”
Bom quay người lại và đưa một tay lên che miệng, giấu cái kêu thoảng thốt. Dara chỉ thản nhiên uống ly nước của mình. “Đương nhiên rồi,” cô nói, nhìn thẳng vào vị khách của mình với vẻ thích thú.
Ed cười khẽ. “Tiện đây, tôi là Ed Westwick.” Anh ta chìa tay ra.
Bom hơi khớp và nói. “Tôi là Bom.” Cô nắm lấy tay anh ta để bắt tay nhưng anh ta lại hôn lên đó.
“Bom – có nghĩa là mùa xuân, phải không?” Anh hỏi, chưa buông tay cô ra. “Ahhh. Mùa của cây cối nở hoa. Cô chắc chắn là rất hợp với cái tên đó.”
Bom cắn môi và cười. “Đây là bạn tôi, Dara.”
“Rất vui được gặp cô,” Ed nói, buông tay Bom ra và cầm lấy tay cô, hôn lên đó. “Dara.” Ánh mắt anh ta không rời khỏi cô, lóe lên sự thích thú và hào hứng.
Bom lấy cớ đi tới nhà vệ sinh và để lại hai người đó một mình.
“Em nhảy rất giỏi,” Ed nói sau vài giây im lặng.
Dara mỉm cười với anh ta. “Anh cũng chú ý rất giỏi nữa.”
“Thật khó để bỏ qua một cô gái xinh đẹp,” anh ta nhếch mép nói. “Em có thường tới đây?”
Cô uống ly nước của mình và hất tóc. “Chỉ đêm nay thôi.”
“Tại sao?”
Cô mỉm cười tinh nghịch với anh ta. “Bởi vì tôi nghe nói Chuck Bass đang ở đây.”
Anh ta cười khẽ, đặt ly nước của mình lên bàn. “Chuck Bass chỉ là một nhân vật thôi.”
“Tôi biết,” cô nói. “Nhưng tôi chưa từng xem anh ta vậy nên tôi muốn thấy tận mắt. Vài người nói rằng anh ta rất tệ.”
“Đúng thế,” Ed nói. “Một gã playboy tỉ phú, người có thể dụ phụ nữ lên giường hắn mà không cần nhấc một ngón tay.”
Cô cười rúc rích. “Vậy Ed Westwick chính là Chuck Bass trong đời thực?” cô hỏi.
Anh ta nghĩ một lúc trước khi mỉm cười với cô. “Không thể so sánh, thật sự đấy…ngoại trừ khoản giường chiếu.”
Cô nhướng một bên mày và hừ mũi. “Vậy anh thừa nhận mình là playboy?’
“Không,” anh ta mỉm cười nói. “Tôi chỉ lừa phụ nữ lên giường mình mà chính tôi cũng không biết. Tôi chỉ là quá khó người khác để cưỡng lại.”
Cô cười một chút và uống ly nước của mình. “Anh không mang bạn gái theo cùng sao?”
“Tôi đã muốn thế…nhưng tôi đoán thật may vì đã không làm vậy. Bằng không, tôi không thể ngồi đây nói chuyện với một người đẹp như thế này.”
Cô trợn mắt lên. “Anh muốn biết còn điểm gì anh rất giống với Chuck Bass không?”
“Điểm gì?” Anh hỏi, uống ly nước của mình.
“Miệng lưỡi ngọt ngào,” cô nói, khiến anh ta cười khẽ.
Anh ta uống cạn ly nước và dựa lại sát gần cô hơn. “Hãy tới khoang của tôi để chúng ta có chút riêng tư,” anh ta thì thầm.
Cô mỉm cười và nói, “Đương nhiên rồi.”
“Bạn của em thì sao?” anh ta hỏi.
Cô nhảy xuống khỏi ghế cao của quầy bar. “Cô ấy hẳn đang chơi đùa ở đâu rồi.”
Anh ta nắm lấy tay cô và dẫn cô về khoang của họ trước khi đóng tấm cửa kính lại, ngăn tiếng ồn phía bên ngoài. Có đồ ăn trên bàn và Dara nhìn quanh tìm quản lý của anh ta.
“Quản lý của anh đâu?”
“Ồ, anh ta đang đi gặp vài người,” Ed nói, ngồi trên ghế sofa. “Anh ta sẽ sớm quay lại thôi.”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, bắt chéo chân. “Tôi ở đây không sao chứ hả?”
“Anh ta không dám có ý kiến đâu,” Ed nói. “Anh ta bảo tôi không thể mang theo phụ nữ, anh ta không nói tôi không được tìm ai đó ở đây.”
“Anh đã từng qua Hàn trước đây chưa?” Cô hỏi, cầm một miếng dưa hấu, cắn một miếng nhỏ. “Anh dường như biết vài từ Hàn Quốc khá giỏi.”
“Đây là lần đầu tiên. Ngoài mấy từ như ‘Xin chào’ hay ‘Cảm ơn’, tôi chẳng biết gì cả.”
“Vậy làm sao anh biết tên của Bom có nghĩa là mùa xuân?”
“Thật vậy sao?” Anh ta ngạc nhiên hỏi. “Tôi chỉ đoán thôi.”
Dara cười lớn. “Anh rất may vì đã đoán đúng.” Cô lấy một miếng dưa hấu khác. “Tôi nghe nói anh sẽ dẫn chương trình từ thiện vào ngày kia?”
Anh ta gật đầu, nhìn cô chăm chú. “Đúng thế. Em sẽ tới đó?”
Cô nhún vai. “Đó là một chương trình đặc biệt nên tôi đoán là không thể.”
“Anh có thể dẫn em theo,” anh ta vội nói. “Làm bạn gái của anh.”
Dara cười với chính mình và quay sang anh ta với vẻ ngạc nhiên giả vờ. “Thật sao? Tôi không làm phiền anh ư?”
“Không có người phụ nữ nào là phiền toái cả, honey,” anh ta thì thầm, kéo cô lại sát anh ta hơn. Cô cười rúc rích và dịch lại gần hơn, ngay lúc đó cánh cửa mở ra.
Minzy bước vào, bưng một khay đồ uống. “Ngài có cần thêm gì không ạ?”
Ed mỉm cười với cô. “Không, cảm ơn.”
Minzy ra khỏi khoang, sau khi nháy mắt với Dara. Ed hoàn toàn không biết gì về việc đó và cầm một ly đồ uống lên. “Man, tôi sẽ thích cái club này. Thậm chí phục vụ nữ ở đây cũng quá hot,” anh ta nói.
Dara nhướng cao lông mày và cười lớn, trước khi thay đổi chủ đề.
.-.-.-.
CL mỉm cười với các khách hàng khi cô đi ghi gọi món ở các bàn. “Chúc vui vẻ,” cô nói trước khi rời đi. Cô quay lại quầy bar để lấy một loạt đồ uống khác thì điều gì đó lọt vào mắt cô.
Không, không phải điều gì đó.
Là ai đó.
Cô nhíu mày và dù ở trong này rất tối, nhưng cô chắc 100% đó là Seungri. Anh đang ở sàn nhảy, bận rộn nhảy với một cô gái dường như đang lả lơi với anh.
Cô đặt khay nhựa xuống bàn và nghiến răng. Sao anh dám đi tới club cùng một cô gái khác! Cơn tức giận sôi sục trong cô, khiến cô nhăn nhó. Cô siết chặt nắm đấm khi trái tim cô đập những nhịp đau đớn trong lồng ngực. Cô bước một bước về phía họ nhưng dừng lại trước khi có thể rời khỏi vị trí của mình, nhớ ra một điều quan trọng.
“Nếu anh ta ở đây…có khả năng anh ta sẽ thấy Dara,” cô thì thầm rồi nuốt khan. “SHIZZ!”
Cô chạy về phía phòng thay đồ và lấy quần áo cũ của mình ra, mặc chúng trở lại. Cô hòa mình vào đám đông và tìm Seungri.
Anh đã ở gần nơi của Dara và Ed.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô len mình về phía anh và kéo anh ta khỏi sàn nhảy đi về phía tầng hai, tới một hành lang hẹp và đẩy anh vào một trong phòng tối om.
“Anh làm gì ở đây?” Cô tức giận hỏi.
Seungri chớp chớp mắt, ngạc nhiên. “CL?” anh hỏi. “Tôi cứ nghĩ Jiyong-hyung đang lôi tôi!”
“Tại sao lại là anh ta chứ?!” Cô hỏi. “Trả lời tôi, anh làm gì ở đây?”
“Tôi đến tìm vui,” anh mỉm cười nói. “Thật buồn vì không có em.”
Cô nhíu mắt lại và đẩy anh tựa vào tường. “Anh đến đây để tìm vui…với đứa con gái khác sao?”
Anh nhún vui. “Dạo này thật sự rất buồn và-…”
“Và sao? Mỗi khi anh buồn, anh lại đi kiếm một đứa con gái sao?!” Cô kêu lên, hoàn toàn không làm chủ được cơn giận.
Anh nhìn cô, khó hiểu. “Tại sao em lại tức như vậy?”
"Bởi vì!"
"Bởi vì sao?"
“Bởi vì anh đang ở trong club với một đứa con gái và anh có vẻ như đang rất vui vẻ với cô ta!”
“Thì sao, vậy là sai chắc?!” Anh hỏi, bắt đầu thấy tức giận.
Cô siết chặt nắm đấm. “Đương nhiên như vậy là sai! Bằng mọi cách, nó sai!”
“Em đã mất tích cả tuần vừa rồi và em bảo là tôi sai sao?! Tôi nên làm gì chứ? Ủ rũ trong góc nhà chắc?”
Cô không thể chịu được hơn. Cô không nghĩ được gì bởi có thứ gì đó trong cô muốn bùng nổ và nó khiến cô bối rối đến vô cùng. “Không, ủ rũ cũng là sai!”
Anh lườm cô. “Tại sao em luôn thấy mọi việc tôi làm là sai trái?”
“Bởi vì nó tác động đến tôi!”
“Cái gì? Làm sao nó-…”
“BỞI VÌ EM THÍCH ANH!” CL buột miệng vì bực tức.
Một quãng im lặng trôi qua giữa hai người họ trước khi Seungri mở lời. “Em…cái gì?”
“Em nói em thích anh, được chưa? Hạnh phúc chưa?” CL nói, quay người đi, che giấu sự xấu hổ của mình. Cô không thể chối bỏ điều đó, cô đang trốn chạy điều đó rất lâu rồi.
Vẻ mặt của Seungri không thể đoán nổi. “Em…thích anh?”
“Tại sao anh nói như thế nó là điều khó tin nhất-…”
Câu nói của CL bị cắt ngang khi Seungri chiếm lấy môi cô cho một nụ hôn. Cô đứng đó, hóa đá, quá shock vì điều đang diễn ra nhưng cô không đẩy anh ra. Anh kéo cô lại gần anh và đưa nụ hôn đi sâu hơn. Từ từ, cô tan chảy và đáp trả anh.
Anh rời ra và nhìn sâu vào trong ánh mắt bối rối của cô. “Cái…quái gì?!” Cô kêu lên, đột ngột đẩy anh ngã xuống sàn.
Seungri rên rỉ. “Đây là cách em đối xử với người em thích hả?”
Cô chạy lại gần anh và thở dài. “Xin lỗi, em bị giật mình. Xin lỗi.”
“Không sao mà, anh không giận,” anh mỉm cười nói.
Cô cắn môi và nhắm mắt lại. “Seungri, có điều em nên nói cho anh biết và em sẽ chỉ nói một lần này thôi nên anh nên lắng nghe thật cẩn thận.” Cô hít một hơi thật sâu bắt đầu kể cho anh những điều cô đang nghĩ.
Cô kể cho anh mọi điều anh được phép biết (tới lúc này), cũng giống như Bom và Dara đã làm. Sau khi hoàn tất câu chuyện của mình, cô nhìn cô chăm chú, chờ đợi phản ứng của anh.
"Whoa."
Cô nhướng lông mày. “Gì vậy chứ? WHOA?”
“Đúng thế, sao hả? Em mong đợi điều gì khác sao?” anh hỏi.
Cô cắn môi. “Em hơi trông đợi anh sẽ nổi giận.”
Anh cười khẽ. “Anh sẽ không bao giờ có thể nổi giận…với người mà anh thích.”
Cô nhìn lên. “C-cái gì?”
“Anh thích em, CL,” anh mỉm cười nói. “Không phải kiểu bạn bè mà…anh thích em như một người con gái. Có lẽ…chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò?”
“Anh muốn hẹn hò với em dù cho em đã nói dối anh?”
Anh nghĩ ngợi một lúc. “Chà, cứ nghĩ đây là một khởi đầu mới. Không có gì sai nếu chúng ta bắt đầu lại từ đầu, phải không?”
Cô mỉm cười rồi nó biến thành nụ cười toe toét. “Anh…okay. Em thích như vậy. Cảm ơn anh.”
Anh kéo cô lại ôm và nói, “Anh đã nhớ em rất nhiều.”
“Bọn em đang làm việc,” cô nói. “Bọn em tới club này vì công việc.” Cô mỉm cười nhưng nó bị thay thế bởi một vẻ nhăn nhó. “Khoan, lúc nãy…tại sao anh nghĩ Jiyong là người đang lôi anh?”
“À, thật ra anh đã nghĩ có thể là TOP hyung hoặc Jiyong hy-…”
“Họ cũng ở đây sao?” Cô hỏi, trợn tròn mắt.
“Đúng thế. Tất cả bọn anh. Thật ra bọn anh chỉ bám càng theo thôi, bởi Jiyong hyung cần gặp ai đó ở đây.”
“A-ai?” cô hỏi. Cô thật sự không muốn bởi cô đang có cảm giác rất xấu, nhưng cô cần phải xác nhận lại. Có hơn một trăm người trong club này và có thể là bất kì ai khác, đúng không?
Lời tiếp theo của Seungri khiến cả người cô run lên, não cô đang truyền tín hiệu báo động đỏ khắp cơ thể cô.
"Ed Westwick."
.-.-.-.
Dara đang trò chuyện thoải mái với Ed, hòa mình rất tốt. Nhiệm vụ này không tệ như cô đã nghĩ. Ed thật sự là một người vui tính và tốt bụng nữa. Anh ta cũng là một quý ông thực thụ và cô đã khá ngạc nhiên.
Cánh cửa mở ra và quản lý của Ed bước vào. “Ed, có người…” anh ta ngừng lại, nhìn thấy Dara. “Xin chào. Cô là người quen của Ed?” anh ta hỏi, nhìn cô dò xét.
“Tôi vừa gặp cô ấy, cô ấy đã thu hút tôi. Cô ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong club này,” Ed nói.
Quản lý của anh ta kéo anh ta khỏi ghế sofa. “Tôi đã bảo anh không được tin ai cả.”
“Cô ấy chỉ là một cô gái,” Ed nói. “Cô ấy có thể làm được gì chứ?”
Quản lý của anh ta lắc đầu và nói, “Người mẫu chính của Beam Pole, G-Dragon đã tới đây để gặp anh. Hãy làm quen đi bởi anh sẽ phải làm việc với cậu ta trong buổi chụp hình.”
Ed gật đầu. “Được.”
Anh ta quay lại với Dara và quàng tay quanh vai cô. “Quản lý của tôi mang ai đó đến gặp tôi, tôi tin rằng anh ta khá nổi tiếng?”
Dara nhướng mày. “Ai?”
Ed mở miệng ra để trả lời nhưng quản lý của anh ta cắt ngang bằng giọng lớn tiếng. “Ah, G-Dragon! Cuối cùng thì,” anh ta nói.
Mắt Dara trợn trừng và người cô cứng đơ. Không thể như vậy, đúng không? Không thể là người đàn ông trong tâm trí cô. Hẳn là phải có 2 G-Dragon tại Hàn Quốc, phải không? SHIZZ, nếu không, cô cầu nguyện rằng Chúa biến hóa ra một G-Dragon khác.
Nhưng câu hỏi của cô đã được trả lời khi Jiyong ngồi xuống ghế sofa đối diện cô. Mắt anh cũng trợn tròn và tương đương với vẻ kinh ngạc của cô.
“Anh trông có vẻ ngạc nhiên,” Ed nói. “Tôi là Ed Westwick. Rất vui vì cuối cùng cũng được gặp anh, G-Dragon.”
Jiyong buộc mình rời mắt khỏi Dara. “Ồ, tôi cũng vui vì được gặp anh. Đây là vinh dự vì được gặp Chuck Bass.”
“Có vẻ như Chuck Bass nổi tiếng hơn Ed Westwick,” anh ta cười lớn nói.
Jiyong giả bộ thích thú. “Ai mà không thích chứ? Chuck Bass là mẫu đàn ông lý tưởng của mọi cô gái,” anh nói, ánh mắt anh quay lại với Dara. Trong đầu anh đang gào thét những lời thầm chửi rủa vì gã đàn ông kia đã thấy được cô trong bộ trang phục như vậy.
Ed, nhận thấy ánh nhìn của anh, cười khẽ. “Đây là Dara.”
“Rất vui được gặp cô,” anh nói giọng mũi.
Dara nuốt khan. “R-rất vui được gặp anh, G-Dragon.” Tâm trí cô đã bị đẩy tới mức hoảng loạn và cô đang cố giữ mình trấn tĩnh. SHIZZ, tại sao Jiyong lại ở đây vào lúc này chứ?!
Cơn tức của Jiyong đang dâng lên từng phút một. “Bạn của các anh sao?” Anh hỏi, nhìn Ed.
Ed cười toét. “Tôi đoán vậy?” Anh ta mời GD một ly đồ uống, anh đón lấy nó. “Tôi vừa gặp cô ấy ở sàn nhảy. Cô ấy đã thu hút quá nhiều lũ đàn ông,” anh ta nói, nhìn Dara với vẻ trêu chọc.
“Ồ, thôi đi,” Dara nói, đánh đùa vào cánh tay anh ta.
Jiyong đập mạnh cốc nước xuống bàn, khiến họ giật mình. “Ồ, xin lỗi,” anh nói. “Dùng sức hơi quá.”
Ed cười lớn một chút. “Tôi thật ra là fan của BigBang, dù tôi không hiểu lời. Tôi thích âm nhạc của các anh.”
GD mỉm cười thành thật với anh ta. “Cảm ơn anh. Tôi cũng phải nói rằng tôi cũng là fan của anh. Tôi đã xem Gossip Girl hết từ ss1 đến ss4. Tôi đã thích anh với Blair hơn là Blair với Dan Humphrey,” anh nói.
Ed cười khúc khích. “Yeah. Fan đã làm loạn lên vì chuyện đó.”
Dara đang nhấp nhổm. Cô cần ra khỏi căn phòng này, cô có thể cảm nhận được ánh mắt gay gắt của Jiyong chiếu vào cô. Cô không muốn anh nổi điên hay tệ hơn, anh sẽ hiểu nhầm mọi việc.
Mắt anh giờ đang dán trên cánh tay của Ed quàng quanh vai cô. “Vậy, anh sẽ tham gia chụp hình cho Bean Pole cùng tôi?”
Ed gật đầu. “Đúng thế. Tôi mới được thông báo vài giờ trước và nó thật sự là tin tốt! Tôi vẫn luôn mong chờ được làm người đàn ông của Bean Pole.”
Jiyong nhếch mép. “Nó sẽ rất hợp với anh. Tôi mừng là chúng ta được làm việc chung.”
“Anh cũng sẽ tới sự kiện từ thiện chứ?” Ed hỏi, uống ly nước của anh ta.
Jiyong gật đầu. “Đúng thế.” Ánh mắt của anh lại rời sang Dara một lần nữa, khiến cô thấy thiếu thoải mái. ‘Cô ấy đang mặc cái chó chết gì chứ?! Cô ấy không biết có rất nhiều gã đàn ông đang nhìn cô ấy chằm chằm sao?!’ Anh gào lên trong đầu, muốn đấm thẳng vào mặt Ed vì hắn đang ôm Dara lại quá gần.
Jiyong phải ngăn mình lại và hít thở thật sâu.
“Các anh đang nói chuyện về công việc, tôi nghĩ tôi nên đi thôi,” Dara nói, mỉm cười ấm áp với Ed.
Lỗ mũi Jiyong phồng to. Cái cảnh trước mắt anh khiến anh muốn phát điên. Cô ấy thậm chí còn cười với hắn?! Cứ đợi cho tới khi công việc hợp tác hoàn tất, Ed Westwick. Mày dám đụng tay vào thứ của tao và mày đã chọc giận nhầm con Rồng rồi!
Ed giữ eo cô lại, ngăn không cho cô rời đi. “Không, không sao mà…phải không, G-Dragon?”
“Cứ gọi tôi là GD,” anh nghiến răng nói. “Đúng thế, không cần đi,” anh nói.
‘Vậy ra đây là nơi em tới. Tôi đã lo lắng và em ở đây, lẳng lơ với tên đàn ông khác?’ Anh giận dữ nghĩ thầm.
Dara cảm nhận được sự tức giận trong giọng anh. Cô cần phải ra khỏi đây, lôi Jiyong theo cô và giải thích nhưng cô phải biết Ed có đang đeo đúng cái thắt lưng hay không. Cô cầm lấy bình sâm-panh và quay sang Ed. “Tôi sẽ đi lấy thêm đồ uống cho anh vậy.”
Ed nâng ly của anh ta lên và gật đầu. “Được rồi, honey.”
Jiyong rùng mình. HONEY?! Cô ấy đang hẹn hò với thằng chó c-
“Oops! Xin lỗi!” Dara kêu lên, khiến anh chú ý. “Tôi không cố tình-…”
Ed đặt ly của anh ta lên bàn. “Không sao đâu mà.”
Dara với lấy khăn giấy và bắt đầu chà chà trên quần anh ta, nơi đang bị ướt vì sâm-panh đổ ra.
Jiyong nghiến chặt quai hàm và nhíu mắt nhìn họ, cơn giận của anh đã vọt lên trời. Anh nhìn tay Dara đang xoa gần háng của hắn và điều đó thật sự khiến anh phát nổ. Anh đột ngột đứng dậy và nói, “Tôi sẽ đi tìm mấy người bạn ngoài kia.” Anh ném cho Dara một cái lườm.
Dara thấy tim mình đang đập những nhịp đau đớn. Cô không muốn thấy vẻ mặt đó của anh. Cái vì gần với giận dữ và đau đớn và cô không muốn thấy anh như vậy. Nó khiến trái tim cô cũng nhói lên đau đớn.
“Quay lại ngay nhé,” Ed nói.
Anh gật đầu và lao ra khỏi khoang phòng. Dara muốn đi ra và đuổi theo anh nhưng cô cần phải kiểm tra chiếc thắt lưng trước. Cô tiếp tục lau quần cho Ed dù anh ta đã ngăn cô lại và đưa chiếc nhẫn lại gần chiếc thắt lưng.
Chiếc nhẫn chuyển màu đen, có nghĩa là không có phản ứng và nó cũng không rung lên.
“Xin lỗi,” cô lí nhí. “Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng quần anh.”
“Đừng lo,” Ed nói. “Dù sao nó cũng màu đen mà. Sẽ không ai nhận ra đâu.”
Khi đó, Bom xuất hiện. “Dara! Mình đi tìm cậu khắp nơi!” Cô kêu lên. “Có việc khẩn cấp, chúng ta phải về thôi!”
Dara nhíu mày quay sang Ed. “Ed, tôi-…”
“Không sao,” anh ta nói. “Đi đi, có lẽ là việc gì đó quan trọng. Chúng ta sẽ gặp nhau ở buổi từ thiện, được chứ?”
Dara gật đầu và chào tạm biệt anh ta trước khi chạy biến đi cùng Bom. “Gì vậy?” cô hỏi. “Nếu đó là về Jiyong, mình đã gặp anh ấy rồi.”
“Mình biết,” Bom nói. “Mình cần cậu đuổi theo anh ta và làm anh ta bình tĩnh lại. Anh ta sắp tạo một vụ nổ hạt nhân với cơn tức giận đó.”
“Anh ấy đâu?”
“Đâu đó ở đây,” Bom nói. “Nhưng mình không chắc. Tìm anh ta đi”
“Bom, chuyện này có thể sẽ tốn thời gian và-…”
Bom nhìn cô với nụ cười thấu hiểu. “Mình biết. Cứ ở lại với anh ta một lúc và giúp anh ta bình tĩnh lại. Nếu là mình, mình cũng sẽ phản ứng như vậy thôi. Anh ta vẫn luôn lo lắng cho cậu, TOP nói với mình vậy.”
Dara thở dài. “Ed không đeo cái thắt lưng đó. Mình khá chắc anh ta sẽ đeo nó ở buổi từ thiện.”
Bom mỉm cười. “Chúng ta sẽ tới đó.”
Cô cắn môi và nói, “Bom…cảm ơn cậu.”
“Nhanh lên, đi tìm Jiyong đi trước khi anh ta hiểu nhầm mọi việc.”
Không nói thêm lời nào, Dara bỏ đi.
|
|