|
RENT 26 – TWENTY MILLION WON - PART I
Credit: this story is written by Huntress
AFF Link
Sandara’s POV
Khi Jiyong gõ cửa phòng tắm và gọi tôi, linh hồn tôi như muốn thoát khỏi thể xác.
Làm sao tôi có thể nhìn mặt anh ấy sau khi tôi đã chạm vào…GAHH!!
Tôi điên tiết vò đầu và nhìn xung quanh phòng tắm để tìm bất cứ thứ gì có thể kết thúc tình trạng đau khổ này. Tôi chỉ muốn nhét mình vào đâu đó và không bao giờ bị ai nhìn thấy nữa.
“Dara…”, Jiyong gọi gõ cửa và tôi đông cứng tại chỗ.
OTTOKAE?!!!!! Không! Tôi sẽ không ra đâu! KHÔNG ĐỜI NÀO! Chuyện này là quá sức xấu hổ!
“Em định ở trong đó bao lâu nữa?”, anh ấy hỏi.
MÃI MÃI!
Anh ấy lớn tiếng thở dài ở bên kia cánh cửa khi anh ấy không thấy tôi trả lời.
“Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi cần về phòng mình để tắm một chút”, anh ấy nói. Tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ấy rời đi và tiếng cửa mở ra đóng lại.
Tôi lắng nghe chăm chú hơn và khi tôi chắc rằng anh ấy đã đi rồi, tôi ra khỏi phòng tắm, ngồi lên thành giường và cắn móng tay. Sự sợ hãi trước ma quỷ của tôi đã bị lãng quên hoàn toàn bởi tâm trí tôi đang bị quấy nhiễu bởi suy nghĩ về Vũ khí hạng khủng của Jiyong. KYAHHH!!!!
Vài phút trôi qua và tôi vẫn đang chờ anh ấy. Cú shock về những gì vừa xảy ra giữa tôi và Jiyong tạm nguôi đi. Tôi đi đi lại lại trong phòng, vòng tay ôm lấy người trong khi nhớ lại những khoảnh khắc tôi có được với anh ấy kể từ ngày tôi quyết định thuê anh ấy…tôi mỉm cười mỗi khi tôi nhớ lại vài điều anh ấy khiến tôi vui vẻ, và bĩu môi mỗi khi nhớ tới những lúc anh ấy trêu chọc tôi.
Rồi tôi bỗng nhớ tới người đã gửi tặng bông hồng bạch. Tôi tự hỏi anh ta là ai? Có phải một người thầm ngưỡng mộ tôi không? Xì. Sao cũng được.
Tôi nhìn đồng hồ và đã tối muộn rồi. Anh ấy không quay lại sao? Có phải anh ấy đã thay đổi ý định và không qua đây ngủ nữa? Nghĩ tới đó, trái tim tôi như muốn rớt xuống đáy.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn và nhìn chằm chằm về phía cửa, hi vọng nó sẽ mở ra bất cứ lúc nào và Jiyong sẽ bước vào. Sau vài phút, tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên và đứng dậy đi về phía phòng của anh ấy ở ngay đối diện phòng tôi, phân vân không biết có nên gõ cửa không. Anh ấy đã giận tôi sao?
Cuối cùng tôi trở về phòng mình và lại ngồi xuống ghế sofa. Có lẽ Jiyong đã ngủ rồi. *thở dài. Tôi không biết rằng yêu một người lại mệt mỏi như thế này. Tôi luôn muốn được ở bên anh ấy…luôn muốn được nắm giữ anh ấy.
Với rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi, cuối cùng tôi đã đầu hàng cơn buồn ngủ. Mắt tôi hé mở khi tôi thấy có cái gì đó ấm áp trên má tôi. Tôi nghe thấy một tiếng hôn khẽ và trí óc mơ màng của tôi cố gắng thức tỉnh. Ai đó đã hôn tôi ư?
“Jiyong?”, tôi gọi bằng giọng ngái ngủ và thấy khuôn mặt của anh ấy đang ở ngay sát mặt tôi.
“Ngủ tiếp đi”, anh ấy thì thầm khi bế tôi lên từ ghế sofa và đặt tôi lên giường.
Trước khi anh ấy có thể rời đi, tôi nắm chặt lấy vạt áo của anh ấy và cố gắng ngồi dậy.
“Babe, cứ ngủ tiếp đi”, anh ấy nhẹ nhàng nói nhưng tôi vẫn ngồi dậy và nhìn anh ấy, không thả nắm tay đang giữ chặt áo anh ấy ra.
“Em xin lỗi. Đừng bỏ đi mà”, tôi nói, gần như cầu xin anh ấy. Ánh mắt anh ấy tối sầm lại và một biểu hiện khó hiểu hiện trên khuôn mặt anh ấy.
“Đừng bỏ em lại”, tôi nhắc lại.
“Tôi sẽ không đi đâu hết, Dara.”
“Hãy ngủ lại đây.”
Không trả lời, anh ấy cởi áo ra và nằm xuống bên cạnh tôi, kéo tôi ôm chặt trong vòng tay. Một tiếng thở dài mãn nguyện thoát khỏi môi tôi khi tôi ôm anh ấy. Anh ấy hôn lên trán tôi và khẽ nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cố tình chu môi ra và anh ấy cười khẽ trước khi ngả người về phía trước, áp môi anh ấy lên môi tôi. Tôi mỉm cười với anh ấy nhưng mắt tôi lại ríu xuống khi cơn buồn ngủ lại lôi kéo tôi trở về giấc mộng một lần nữa.
“Ngủ ngon, babe”, tôi nghe anh ấy thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ.
==
Sandara’s POV
Thiên đường.
Đó là những gì tôi cảm nhận khi tôi thức dậy và thấy người đàn ông tôi yêu đang ngủ ngay bên cạnh tôi. Tôi thậm chí không biết miêu tả cái cảm giác hạnh phúc đang lan tỏa trong tôi từ đâu nữa, khi tôi thấy cánh tay của Jiyong đang ôm chặt quanh người tôi khi anh ấy ngủ.
Trời đã sáng rồi và tôi phải dậy chuẩn bị bởi đã đến lúc phải đưa Bommie đi ăn. Cô nàng đó cần phải được ăn trước khi cô ấy phá tung cả khách sạn lên. Cơn thịnh nộ của cô ấy là mối đe dọa cho toàn thế giới mỗi khi cô ấy đói. Tôi biết rằng cô ấy có thể xông vào đây bất cứ lúc nào vào tôi cần phải sẵn sàng đi ra ngoài trước khi cô ấy phá tung cửa và kéo tóc lôi tôi đi. Tôi đáng lẽ không nên hứa đi cùng cô ấy tới tiệm bánh waffle cô ấy nhìn thấy ngày hôm qua, chết tiệt.
Tôi phải cần rất nhiều cố gắng để gỡ mình ra khỏi vòng tay của Jiyong bởi thật sự thì tôi chỉ muốn nằm đây với anh ấy tới hết ngày.
Tôi ngồi dậy và ngắm anh ấy, nở một nụ cười ngốc nghếch trên môi. Khi tôi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nụ cười đó biến mất và cảm giác xấu hổ quay lại với tôi. Không có ý đồ gì cả nhưng mắt tôi lại đảo về chỗ đó. GAHHH!!! Vũ khí không bao giờ khiến tôi phải thất vọng cả. Nó vẫn lớn tướng và trông đầy đặn như mọi khi!
Tôi hít một hơi thật khó nhọc, tôi nghĩ là không khí trong phòng đã biến mất rồi. Mắt tôi trố lồi ra khi nhìn nó kĩ hơn nữa. Tay tôi vô thức nắm chặt lại khi tôi cúi xuống để có thể nhìn rõ hơn.
Quý ngài phồng tướng.
Yu…
Tôi thích thế!
“Em…đúng thật là dê già mà!”, giọng của Jiyong kéo tôi khỏi những suy nghĩ bậy bạ và lôi tôi về hiện thực.
KYYYYAAAHHHHHH!!!! Tại sao chuyện này cứ luôn xảy ra chứ?!
Mặt tôi nóng bừng lên khi anh ấy ngồi dậy và nhìn tôi với vẻ chế giễu.
“Em muốn nắm nó một lần nữa sao?”
*thở dốc!
“ĐỒ KHỐN!”, tôi đang định đá vào bụng anh ấy nhưng anh ấy đã nắm được chân tôi. Rồi anh ấy nâng nó lên, khiến hai chân tôi bị mở ra.
“Ồ, xin chào quần lót bà già”, anh ấy cười khúc khích khi nhìn quần lót của tôi.
“KYAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!”, tôi ngay lập tức che bông hoa của mình lại và thô bạo rút chân khỏi sự nắm giữ của anh ấy. Với vẻ nhanh nhẹn của một ninja, tôi chùm chăn quanh người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt ra ngoài.
“Đừng có đùa giỡn em nữa! Em đang bị trễ rồi”, tôi cằn nhằn.
“Em định đi đâu?”, cái giọng lạnh như băng của anh ấy đầy vẻ cảnh giác.
“Em phải đi cùng Bommie tới tiệm bánh waffle bên đường”, tôi giải thích.
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh đi chuẩn bị đi. Đi ăn sáng cùng bọn em luôn. Em sẽ nhắn tin bảo Donghae đến cùng chúng ta.”
“Okay. Em chắc là em không muốn nắm Vũ khí một lần nữa chứ?”
“KWON JIYONG!”
==
TOP’s POV
Tôi gãi gãi sau gáy khi khó chịu gõ cửa phòng của cô Piglet. Nhị cã đã ra lệnh cho tôi đi đón cô ta và tới gặp họ tại cửa hàng waffle. Tại sao tôi luôn bị dính vào mấy nhiệm vụ trông trẻ này chứ?
Khi Piglet ra mở cửa, tôi bước lui một bước vì quá hoảng hốt trước bộ dạng của cô ta. Hai má cô ta phình ra, mắt sưng vù lên và tóc cô ta…holy sh!t…nó chĩa ra ngàn hướng khác nhau.
“Ôi chúa ơi, cô là ai vậy?”, tôi lẩm bẩm không thể tin nổi. Nếu có ai đó bảo tôi rằng người phụ nữ này đang nuôi mấy đứa trẻ dưới tầng hầm và ăn thịt chúng thay bữa sáng, tôi sẽ tin họ ngay.
Cô ta đột nhiên muốn cào mặt tôi, nhưng tôi dễ dàng tránh được. Nếu tôi là một người bình thường, hẳn tôi sẽ cần sự trợ giúp của bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ giỏi nhất trên hành tin này bởi móng vuốt của Bom có thể dễ dàng móc cả nhãn cầu của tôi ra.
“Đi tắm ngay. Chúng ta sẽ tới tiệm bánh waffle mà cô thích”, tôi báo cho cô ta. Mắt cô ta sáng rực lên khi nghe nhắc tới tiệm bánh waffle. Cô ta để cửa mở và vui vẻ nhún nhảy đi vào phòng tắm. Trong khi chờ đợi, tôi ngồi trên ghế sofa và nhắn vài tin nhắn tình cảm cho Daddy Youngbae của tôi để cậu ta đừng nhớ tôi nhiều quá kekekeke. Tôi thật là đáng yêu mà.
Sau vài phút chuẩn bị, Park Bom đã quay lại thành người bình thường. Tạ ơn chúa bởi tôi không muốn phải đi cạnh một người trông có vẻ cô ta sẽ ăn tươi nuốt sống bất kì ai đó.
“TOP! Anh có nghĩ kế hoạch của tôi đêm qua đã thành công không?”, cô ta hỏi khi chải tóc.
“Tốt nhất là như vậy, sau tất cả những gì cô khiến tôi phải trải qua. Nếu không, tôi sẽ lôi một cái thùng rác từ trong không khí và nhốt cô vào trong đó.”
“Anh chỉ buộc mỗi tấm vải trắng lên cành cây và cầm ngọn nến. Có gì khó khăn với nó chứ?”, cô ta hừ mũi với tôi và hất tóc với vẻ kiêu kì.
“Đó là phần dễ. Phần khó là khi tôi phải ở lại với cô và cái miệng của cô suốt cả đêm khi chúng ta chờ ở bên ngoài”, tôi điên tiết trả lời. Thật tình, đêm qua tôi đã cầu nguyện mình được chết đi. Cô ta đúng là một cái máy nói và đã lảm nhảm không ngừng, khiến tôi muốn tự xé rách tai mình. May thay, chỉ có mỗi một người như cô ta trên hành tinh này. Thử tưởng tượng có hai Park Bom tại Seoul. Gahd! Tôi không muốn sống trên trái đất này nữa!
“TOP, điều gì đang ngăn cản Jiyong theo đuổi Dara? Anh ta rõ ràng rất quan tâm đến cô ấy, nhiều hơn những gì anh ta muốn thể hiện ra ngoài”, cô ta bất ngờ đổi chủ đề khiến tôi không kịp phòng bị. Tôi nhìn cô ta chằm chằm và suy nghĩ một lúc. Hừmmmm, xem nào. Cậu của cậu ta, Sơn Chủ, đang phản đối hai người họ bởi ông ta biết rằng Jiyong sẽ đem lại nguy hiểm cho Dara nếu cậu ta kéo cô ấy vào giới của chúng tôi. Jiyong hiện đang là Phó Sơn Chủ của Tam Hoàng và được mong đợi kế nhiệm lại vị trí Sơn Chủ, điều sẽ mang lại nhiều trách nhiệm với giới xã hội đen hơn và nhiều kẻ thù hơn. Đương nhiên tôi không thể kể những điều này cho cô Piglet bằng không Jiyong sẽ treo ngược dái tôi lên.
“Có lẽ cậu ta nghĩ rằng cậu ta không thích hợp với Dara vì một số lý do cá nhân đặc biệt. Tin tôi đi Piglet, Jiyong không phải một kẻ hèn nhát như cô nghĩ đâu. Chính tôi cũng muốn hai người họ đến với nhau, đó là lý do tại sao tôi đồng ý giúp cái kế hoạch ngu ngốc của cô đêm qua. Nhưng quyết định là của hai người họ. Đó là cuộc chiến của riêng họ, chúng ta chỉ có thể cổ vũ họ từ bên ngoài thôi.”
Tôi đang hết sức ấn tượng với chính mình!!! *vỗ tay, vỗ tay. Quả là lời lẽ uyên thâm! ‘Đó là cuộc chiến của riêng họ’, wohohoho… Daddy Youngbae sẽ phải tự hào về tôi.
Dù sao thì tôi hi vọng rằng Jiyong đã có kế hoạch để từ chối Sơn Chủ. Tôi chắc chắn sẽ ủng hộ cậu ta đến cuối cùng.
“Đi thôi. Tôi cũng muốn biết xem kế hoạch của cô có hiệu quả không”, tôi nói.
20 Triệu Won, lại đây với ta nào babyyyyyyyyyy!!!!
==
Sandara’s POV
Jiyong và tôi là những người đến tiệm waffle đầu tiên. Anh ấy đang rất vui vẻ và trêu chọc tôi không ngừng. Anh ấy đang nhắc tại từng khoảnh khắc ô nhục của tôi mà tôi đang cố hết sức xóa bỏ nó khỏi kí ức – cái lần chúng tôi ở Trung Quốc, khi mà mặt tôi chính thức dán vào giữa hai chân của anh ấy; cái lần mà mông của tôi bị phơi ra; và đêm hôm qua với vụ tóm lấy Vũ khí, giữa chốn đông người. Anh ấy không thèm dừng trêu chọc tôi ngay cả khi cả người tôi muốn bốc hỏa vì quá sức xấu hổ.
Điều này cũng ổn thôi, tôi đoán vậy. Tốt hơn nhiều khi anh ấy cứ dí Donghae vào mặt tôi và đi cùng con b!tch Tiffany đó.
Jiyong khiến tôi bị bối rối. Anh ấy muốn giúp tôi tiến tới với Donghae nhưng anh ấy luôn tỏ vẻ khó chịu khi anh ấy thấy chúng tôi ở gần bên nhau. Anh ấy bảo vệ tôi quá mức và lo lắng cho tôi nhưng không biết anh ấy làm vậy vì trách nhiệm của anh ấy với tôi hay…hay có thể là…Tsk, nah~. Tôi không muốn nghĩ thêm về việc đó nữa.
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm khi anh ấy uống café và nhớ lại đêm qua anh ấy đã ôm tôi như thế nào. Một cảm giác yên bình đến với tôi và trái tim tôi hẳn đang bừng sáng ngay úc này. Tôi không thèm quan tâm dù cho những việc anh ấy làm chỉ là một phần của dịch vụ bạn trai hay không. Tôi thấy hạnh phúc. Và cảm giác đó do anh ấy mang lại.
Tôi thấy TOP và Bom đang chuẩn bị qua đường. Họ có vẻ đang bàn tán rất sôi nổi và cứ đẩy nhau qua lại. Tôi cười khẽ khi quan sát họ, Jiyong cũng nhìn theo ánh mắt tôi. Anh ấy lắc đầu và nhếch mép cười khi nhìn hai người họ.
“TOP có tính cách thật sự rất khác biệt, phải không?”, tôi chống cằm vào lòng bàn tay.
“Đúng vậy. Đi cùng anh ấy cũng như đang trải qua kì huấn luyện quân binh vậy. Người ngoài hành tinh cũng không có cơ hội đọ lại với TOP hyung”, anh ấy trả lời.
“Giống như Bommie vậy! Em như muốn tự bắn tung sọ mình vì những trò điên rồ của cô ấy.”
Khi họ tới chỗ chúng tôi, Bom ngồi bên phải tôi trong khi TOP ngồi bên trái Jiyong, đối diện với Bom.
Trong khi chờ gọi đồ ăn, tôi nhận thấy TOP và Bom cứ liếc mắt với nhau rồi lại quay qua nhìn tôi và Jiyong. TOP trợn mắt với Bom và Bom cũng làm y như vậy, như thể họ đang quyết định ai sẽ phải nói ra điều gì đó.
“Được rồi, tôi sẽ hỏi. Dara, đêm qua cậu ngủ ở đâu vậy?”, Bom hỏi. Tôi nhíu mày khó hiểu. Tôi có linh cảm không tốt về việc này.
“Trong phòng mình, đương nhiên rồi”, tôi trả lời. Họ rũ vai xuống như thể gặp thất bại gì đó. Tôi tự hỏi tất cả mấy việc này là sao.
“Tôi cũng ngủ lại phòng cô ấy, nếu đó là điều hai người muốn biết”, Jiyong thản nhiên nói với vẻ mặt lạnh tanh.
EEEEKKKKK!!!!!
Tôi suýt rơi ra khỏi ghế. Má tôi nóng bừng lên khi tôi nhìn tất cả ba người bọn họ. TOP và Bom đang hớn hở đập tay ăn mừng với nhau trong khi Jiyong tỏ vẻ không thèm quan tâm. Gahh!!! ĐỒ KHỐN! Anh sẽ chết dưới tay tôi sau đây!
“Có chuyện gì thú vị cần chia sẻ không?”, Bom hỏi và chu môi ra với tôi khi cô ấy thấy tôi đang tìm cách giết cô ấy bằng ánh mắt của mình. Cô bạn thân vô dụng của tôi lại một lần nữa chứng tỏ rằng cô ấy đúng là điều phiền toái không thể chịu đựng nổi.
“À…đêm qua…”, Jiyong nhìn tôi và từ cái nhếch mép tinh quái của anh ấy, tôi biết rằng anh ấy đang nghĩ về vụ tai nạn nho nhỏ với Vũ khí. Tôi méo miệng cười với anh ấy trong khi cố truyền thông điệp bằng sóng não, hi vọng rằng anh ấy có thể nhận được.
Anh đừng có mà nói ra chuyện đó, đồ khốn!
“Dara đã chạm vào thứ gì đó”, anh ấy nói với vẻ bí hiểm…và nhìn xuống.
Pandaemonium. [t/n: nơi trung tâm của địa ngục]
Một cuộc hỗn loạn.
Tình thế rối ren.
Quân nổi loạn.
Tận thế của loài người.
“ĐỒ KHỐN NÀY!!!!!”, tôi hét lên và đang định ngả người tới siết chết anh ấy thì Bommie quàng tay qua người tôi và hò reo ầm ĩ.
“Dara, cậu khá lắm!!!!”, Bommie hét lên và lắc vai tôi liên hồi.
“WHOHOOO!!! 20 Triệu Won babyyyy!!!”, TOP đấm một cú vào không khí, rồi khẽ đấm vào cánh tay của Jiyong. 20 Triệu Won ư? Cái gì cơ?
Không phải nói nhiều, chúng tôi đã làm phiền bữa sáng yên bình của các vị khách khác trong tiệm bánh waffle. TOP đang hét lên mấy điều khó hiểu gì đó, Bom thì hò reo thẳng vào tai tôi trong khi ôm lấy tôi và tôi thì sắp điếc đặc rồi. Tôi thì vẫn không ngừng nguyền rủa tên khốn đang thản nhiên ngồi trước mặt tôi và tận hưởng khoảnh khắc của riêng anh ấy khi nhìn ngắm đám hỗn loạn ra anh ấy gây ra.
“Sao anh dám nói ra chứ?! Anh thậm chí không buồn quan tâm người khác nghĩ gì về tôi sao?”, yada yada yada. Miệng tôi không thể ngừng lại được, tôi nói cho bạn biết.
Jiyong cắt một miếng bánh waffle của anh ấy và tống vào mồm tôi, khiến tôi phải ngưng nói.
“Tại sao em lại nhảy dựng lên như vậy? Tôi chỉ định nói là em đã đụng vào râu tôi thôi mà”, anh ấy cười khẽ khi lấy tay xoa cằm, nơi đã được cạo sạch sẽ cẩn thận.
Ooohhhh, tôi sẽ giết anh ấy! Tôi sẽ giết anh ấy ngay lập tức! Anh ấy đùa giỡn tất cả chúng tôi!
Hoạt cảnh của chúng tôi dừng lại và chúng tôi giả bộ là những người hết sức bình thường khi Tiffany bước vào cùng Donghae. Cô ta ngay lập tức ngồi xuống cạnh Jiyong trong khi Donghae ngồi bên cạnh tôi.
Khi chúng tôi ăn, tôi không thể không thấy Tiffany nỗ lực có được sự quan tâm của Jiyong. Jiyong dường như không lấy làm phiền và lại hoàn toàn lờ phắt tôi đi, thậm chí không buồn nhìn tôi lấy một lần. Tôi biết rằng anh ấy lại bắt đầu cái kế hoạch ngu ngốc của anh ấy, đẩy tôi về phía Donghae.
Donghae, một mặt khác,nhíu mày quan sát Jiyong và Tiffany. Rồi cậu ấy quay sang nhìn tôi với vẻ dò hỏi, còn tôi chỉ có thể nhún vai và thở dài.
Tiffany đang cư xử như thể cô ta là bạn gái của Jiyong vậy và điều đó khiến tôi muốn điên lên. Cô ta đang hút hết sự kiên nhẫn ra khỏi cơ thể tôi.
“Jiyong, anh có muốn một chút nước không?”, Tiffany ngọt ngào hỏi trong khi vẫy phục vụ bàn. Khi Jiyong nói có, tôi ngay lập tức đặt cốc nước của tôi trước mặt anh ấy.
“Của anh đây, babe”, lời nói trôi ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp suy nghĩ. Jiyong nhìn tôi với vẻ thích thú và điều đó khiến tôi đỏ mặt xấu hổ.
“Cảm ơn em, babe”, anh ấy nhẹ nhàng trả lời. Chỉ vài từ đơn giản đó thôi và sự phấn chấn trong tôi lại dâng lên đến mức đe dọa tính mạng! Tôi cúi thấp đầu và tập trung vào phần đồ ăn của mình để giấu nụ cười đang khiến tôi muốn rách môi.
“Dara, cô làm ở phòng IT phải không?”, Tiffany lại phá hoại khoảnh khắc của tôi, không phải sao?
“Đúng vậy”, tôi cáu kỉnh trả lời.
“Tôi có một người em họ làm ở đó. Tôi nghe nói cô đã hôn một chàng trai trên sân thược? Cô cũng ghê đấy nhỉ?”, cô ta châm chọc.
Donghae và tôi cùng bị mắc nghẹn và ho điên cuồng, khiến cho mọi việc quá sức rõ ràng. Tôi lén liếc Jiyong, khuôn mặt anh ấy lại không còn chút cảm xúc nào.
“Và Jiyong cũng qua văn phòng cô khá thường xuyên?”, cô ta tiếp tục. Tôi nhìn Tiffany, cứng đờ người ra. Tôi không chắc cô ta có biết được người ở trên sân thượng cùng tôi là Donghae hay không, nhưng tôi biết Tiffany hi vọng rằng đó không phải Jiyong, bởi vậy cô ta mới khơi cái chuyện này ra. TOP và Bom đang nhìn nhau với vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, tôi rất hay qua thăm cô ấy. Và chúng tôi thích nói chuyện với nhau trên sân thượng”, Jiyong trả lời trong khi nhìn tôi chằm chằm, nét mặt của anh ấy vẫn trống rỗng. Tiffany cong môi lên đầy hoài nghi nhưng chỉ gật đầu cho qua. Có vẻ như cô thật sự không có chút manh mối về việc người ở trên sân thượng hôm đó là Donghae. Nhưng đó không phải là điều tôi cần quan tâm lúc này.
Jiyong…
Tôi cố bắt gặp ánh mắt của anh ấy nhưng anh ấy không chịu nhìn tôi. Anh ấy giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Tôi thấy ai đó khẽ siết tay tôi dưới bàn và tôi nhìn sang bên cạnh, thấy Donghae đang nhìn tôi với vẻ hối lỗi. Tôi mỉm cười với cậu ấy và cũng siết tay cậu ấy, báo cho cậu ấy biết rằng mọi việc sẽ ổn thôi.
Nhờ câu chuyện không chút ý tứ của Tiffany, buổi sáng nay bỗng trở nên hết sức u ám.
Sandara’s POV
Tất cả chúng tôi quyết định đi dạo quanh khu nghỉ suối nước nóng. TOP và Bom vẫn cãi lộn như trước trong khi Tiffany dính lấy Jiyong, người đang rất sức trầm lặng và vẫn không chịu nhìn tôi lấy một lần. Mặc dù chúng tôi chỉ là người yêu giả của nhau, tôi vẫn cảm thấy có lỗi khi để anh ấy biết rằng có ai đó đã hôn tôi. Ugh! Tại sao tôi lại như vậy chứ? Anh ấy chính là người đang đẩy tôi về phía Donghae mà! Hmph!
Donghae và tôi đang chậm rãi đi phía sau bốn người họ. Tôi đang buồn bã nhìn theo lưng của Jiyong, hi vọng anh ấy có thể đi bên cạnh tôi và nắm tay tôi.
“Dara, nếu cậu muốn mình có thể nói chuyện với Jiyong”, Donghae dừng bước và quay sang nhìn tôi.
“Cậu không phải làm vậy đâu, Donghae. Mình sẽ nói chuyện với anh ấy. Chúng ta thật sự không phải giải thích gì cả bởi đó đính là điều anh ấy muốn – muốn mình tiến đến với cậu”, tôi ủ rũ nói. Tôi thật sự rất muốn dựa vào ai đó ngay lúc này. Tất cả những chuyện này khiến tôi đau đầu.
Donghae kéo tôi về phía ghế băng gần đó và bắt tôi ngồi xuống để nói chuyện. Bởi vì cậu ấy đã biết rằng Jiyong chỉ là bạn trai cho thuê của tôi, tôi bắt đầu giải thích cho cậu ấy những gì đang diễn ra. Rằng Jiyong vẫn muốn hoàn tất công việc của anh ấy dưới vai trò bạn trai cho thuê của tôi, và sẽ giúp tôi tiến đến với cậu ấy.
“Dara, cậu vẫn chưa nhận ra sao? Jiyong rất quan tâm cậu. Nếu anh ta không như vậy, mình đã không dễ dàng bỏ cuộc ngay từ đầu.”
“Mình không chắc đó chỉ là trách nhiệm của anh ấy hay không nữa”, tôi lẩm bẩm.
“Cậu thật hết sức đần độn.”
“Yah!”
Donghae thở dài bực dọc và nhìn lên bầu trời trước khi quay sang nhìn tôi.
“Mình có nên nhận cậu lại không? Mình đã từ chối cậu mà, cậu biết đấy”, cậu ấy trêu chọc. Tôi mỉm cười và khẽ đánh lên tay cậu ậy.
“Đừng có lo lắng cho mình nữa, Donghae. Mình sẽ ổn thôi”, chúng tôi cùng ngả người ra ghế băng và nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Cậu là bạn nhậu của mình mà, đừng có bảo mình không lo lắng cho cậu”, cậu ấy nói. Một nụ cười hiện lên môi tôi khi tôi liếc nhìn cậu ấy. Và tôi thấy nó…râu của Donghae!
“Râu kìa!”, tôi cười rúc rích và ghé mắt nhìn sát cằm cậu ấy. Gah! Tôi kì quái quá đi!
“Ồ. Mình để sót hả? Mình vừa cạo râu sáng nay mà”, cậu ấy đưa tay lên xoa cằm.
“Đúng vậy, đây này”, tôi nói và chạm vào đám râu trên cằm cậu ấy. Tôi ghé sát hơn để nhìn chúng trong khi đưa ngón tay cái xoa xoa cằm của cậu ấy.
Rồi tôi có thể cảm nhận được sự xuất hiện của anh ấy trước khi anh ấy đi đến chỗ chúng tôi. Tôi quay ngoắt đầu lại và thấy Jiyong đang đi về phía chúng tôi, lông mày của anh ấy đang xoắn tít lại và mắt anh ấy đang nhíu thành sợi chỉ.
Ôi không. Anh ấy điên lên rồi.
“J-Jiyong…”
“Tôi để quên điện thoại trong phòng em”, anh ấy lạnh lùng nói.
“Okay. Donghae, gặp lại cậu sau nhé”, tôi nói và đứng vậy. Jiyong đã đi về phía khách sạn mà không buồn chờ tôi. Tôi đi như chạy để đuổi kịp anh ấy và bước theo sau. Tôi phải bước nhanh gấp đôi bình thường bởi anh ấy đang sải bước rất nhanh.
Khi tôi mở cửa phòng của tôi, anh ấy nhanh chóng bước vào, chộp lấy điện thoại ở bàn cạnh giường và định bỏ đi nếu tôi không chặn đường anh ấy lại.
“Jiyong, anh đang giận em sao?”, tôi lo lắng hỏi.
“Không.”
“Về vụ trên sân thượng, chuyện đó không có gì cả. Donghae đã chỉ định an ủi-”
“Em không cần phải giải thích, Dara. Tôi chỉ là bạn trai cho thuê của em thôi.”
Anh ấy bước sang một bên và định đi qua tôi nhưng tôi chặn đường anh ấy một lần nữa. Anh ấy thở dài và lườm tôi.
“Chuyện gì?”, anh ấy cáu kỉnh gắt, khiến tôi phải giật mình. Tim tôi như rớt xuống và tôi thấy mình bị tổn thương sâu sắc, bởi vậy tôi tránh đường cho anh ấy, để anh ấy đi. Anh ấy đi về phía cửa trong khi tôi ngồi xuống giường, nhưng anh ấy đột ngột dừng bước.
“FCK!!”, Jiyong lớn tiếng chửi thề và xoa xoa gáy. Rồi anh ấy quay lại và đi về phía tôi.
Anh ấy dùng bàn tay phải xoa xoa mặt và xoa đầu bứt tóc với vẻ bực bội. Thở dài một cái, rồi anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi trên giường.
“Anh ta đã hôn em như thế nào? Kể cho tôi”, anh ấy đột nhiên hỏi.
“Hả?”
“Nụ hôn! Anh ta đã hôn em như thế nào? Kể lại cho tôi”, anh ấy hít thở từng hơi nặng nhọc và giọng anh ấy như nghẹn lại.
“Chỉ là một nụ hôn khẽ thôi”, tôi phân trần.
“Ở đâu?”, anh ấy hỏi.
“T-Trên môi”, tôi trả lời. Mắt anh ấy nhíu lại và vẻ mặt anh ấy tối sầm đi khi anh ấy hít một hơi thật nhanh.
“Nó rất nhanh thôi!”, tôi hôn vội lên môi anh ấy một cái và rời ra luôn.
“Chỉ vậy thôi. Cậu ấy chỉ…ừhm…cố an ủi em…và…và chuyện đó cũng đã rất lâu rồi”, tôi không chắc mình đang nói gì nữa.
“Vừa nãy em đã định hôn anh ta”, anh ấy buộc tội thôi.
“Cái gì?! Không! Em chỉ đang nhìn…*nuốt nước bọt…râu của cậu ấy”, ôi chúa ơi, chuyện này thật đáng xấu hổ.
“Em có vấn đề gì với đám râu ria sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Ánh mắt của Jiyong nhìn xuống ngón tay đang đeo nhẫn đôi của tôi. Tôi cũng làm như vậy, kiểm tra chiếc nhẫn đôi của anh ấy. Rồi chúng tôi nhìn nhau, im lặng bao phủ lên cả hai chúng tôi.
“Tôi ghét em”, anh ấy lẩm bẩm và khẽ véo mũi tôi. Rồi anh ấy nằm xuống giường và nhìn lên trần nhà.
“Lại đây”, anh ấy liếc tôi và giơ cánh tay ra. Tôi thu người bên cạnh anh ấy, nằm nghiêng một bên và ngắm nhìn khuôn mặt của anh ấy. Jiyong nhắm chặt mắt lại một lúc và rồi lại nhìn lên trần nhà. Vẻ mặt căng thẳng của anh ấy không thoát khỏi mắt tôi. Anh ấy đang phiền muộn điều gì đó.
Vài giây sau, anh ấy cũng xoay người nằm nghiêng, đối điện với tôi, vòng tay ôm qua người tôi.
“Em có thật sự yêu Donghae không?”, anh ấy đột nhiên hỏi, ánh nhìn của anh ấy như muốn xuyên thấu tôi. Trước khi trí óc tôi có thể phân tích được tình huống, tôi quyết định trả lời câu hỏi của anh ấy một cách thành thật nhất.
“Không”, tôi thì thầm. Vẻ mặt của anh ấy giãn ra thấy rõ, như thể anh ấy bỗng trút được gánh nặng.
“Em có muốn tiến tới với anh ta nữa không?”
“Không.”
Vẻ mặt của anh ấy dịu đi và một nụ cười hiện trên môi.
“Vậy tôi sẽ phải làm gì nữa đây? Em thuê tôi không được tích sự gì cả”, anh ấy đưa ngón cái xoa xoa má tôi trong khi nhìn tôi chăm chú, nụ cười của anh ấy rạng rỡ hơn nữa.
“Cứ chỉ là tên khốn em ghét là được rồi”, tôi thì thầm.
Chúa ơi, thật khó để nói rằng tôi yêu anh ấy khi mà tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ là bạn trai cho thuê của tôi.
“Arasso”, rồi anh ấy nghịch nghịch bàn tay tôi, kéo nó lên và khiến tôi xòe nắm tay ra. Anh ấy áp lòng bàn tay của anh ấy lên tay tôi và chậm rãi đan ngón tay của chúng tôi lại với nhau. |
|