|
RENT 18 – GD’S PAST
Credit: this story is written by Huntress
AFF Link
Sandara’s POV
La la la la! Tôi thấy tâm trạng đang bay bổng. Tôi không chắc tại sao nhưng tôi muốn tung tăng ca hát trong khi đuổi theo những đám cầu vồng và ngựa một sừng.
Đã 2 ngày từ hôm chúng tôi về lại Seoul. Tên khốn đó lại không nhắn tin cho tôi, nhưng không sao cả. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ bận và hứa rằng anh ấy sẽ đến dự buổi tiệc làm quen thường niên của công ty trong bộ dạng lịch sự nhất. Có lẽ anh ấy phải xử lý vài việc của công ty sau chuyến đi đến Trung Quốc của chúng tôi. Tôi bắt đầu tin rằng Jiyong nắm chức vụ rất cao trong công ty R.A.B đó.
“Của cô đây Krystal. Tôi đã mua quà lưu niệm cho cô”, tôi đặt một đồ trang trí văn phòng tôi mua từ Trung Quốc. Cô ta nhăn mặt nhìn tôi rồi nhìn món đồ trang trí như thể nó là một quả bom đang chuẩn bị phát nổ và có thể (tôi hi vọng vậy) giết chết cô ta vậy.
“Quà lưu niệm từ đâu ca? Cô đã đi đâu trong dịp nghỉ phép vừa rồi sao?”, cô ta dò hỏi.
“Bạn trai tôi đưa tôi đến Trung Quốc chơi vài ngày”, tôi nói với giọng thản nhiên, như thể nó chẳng là vấn đề gì to tát. Mắt Krystal trợn lên khi cô ta nhìn tôi kinh ngạc. CHẾT CHƯA! Hahahahaha! TÔI-THÍCH-ĐIỀU-NÀY!!
Rồi cô ta lại trưng cái vẻ mặt nhạo báng và nhướng cái đôi lông mày mỏng dính của cô ta lên.
“Ồ vậy sao? Tại sao lại là Trung Quốc chưa? Có rất nhiều nơi lãng mạn hơn thế”, cô ta cười nhỏ.
“Nơi nào cũng lãng mạn hết, nếu cô được đi cùng với bạn trai của cô. Cô không rõ điều đó sao, Krystal?”, tôi mơ màng nói để trêu tức cô ta hơn nữa. Và dựa vào cái sát khí đang bao trùm cô ta, thì có vẻ tôi đã thành công rồi.
“Tiện đây, đây là danh sách đồ trang trí và các bên cung cấp. Tất cả đã được kiểm tra kĩ càng rồi”, thay vì đưa cho cô ta tất cả đám giấy tờ một lượt, tôi đưa từng tờ từng tờ một, đảm bảo rằng tôi đã khoe hết cỡ chiếc nhẫn trên tay mình qua từng tờ giấy. Cô ta giật lấy đám giấy tờ và không dám bình luận về chiếc nhẫn của tôi hay nhìn tôi. Cô ta biết tôi đã thắng trận này. Ha!
“Tôi vẫn chưa cảm ơn cô một cách phải phép khi tôi lừa tôi kí tên vào vị trí thuyết trình cho buổi Demo Sản phẩm”, tôi nói với giọng đe dọa. Cô ta ngay lập tức ngồi thẳng người lên và giả vờ bận rộn đọc giấy tờ.
“Đó không phải lỗi của tôi khi tờ giấy đó vô tình bị đặt chung với đám đơn đặt hàng nhầm, được chưa?”, cô ta nói.
Tôi đang định cho cô ta một cú song phi…errr…một cú trả đũa đích đáng, ý tôi là như vậy, thì Bom đột nhiên đi vào văn phòng của Krystal và xen vào câu chuyện. Tôi có thể thấy Krytstal thở phào nhẹ nhõm khi tôi buông tha cô ta. Nhưng còn lâu mới kết thúc, mụ phù thủy ạ. Cô dám gây hấn với tôi, tôi sẽ trả đủ. Tôi có thể trông rất yếu đuối nhưng tôi rất biết cách đánh vào chỗ hiểm của người khác.
Tôi lườm Krystal lần cuối trước khi Bom lôi tôi ra khỏi đó và kéo vào văn phòng của cô ấy. Cô bạn thân của tôi đang chết dần chết mòn, mong mỏi được biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao tôi lại đột nhiên biến mất. Tôi vẫn chưa kể cho cô ấy biết về cuộc chạy trốn nho nhỏ của tôi với Jiyong. Tôi chắc là cô ấy sẽ chết khiếp!
==
Tôi vừa kể cho Bom quãng thời gian tôi đi cùng Jiyong đến Trung Quốc, nhưng đã bỏ qua vài chi tiết, đặc biệt cái phần khi tôi chín thức dính mặt giữa hai chân của Jiyong (ôi chúa ơi, nó sẽ khắc sâu vào tâm trí tôi!) và cái phần khi…*hắng giọng…chúng tôi hơi thân mật trên đường phố Thượng Hải.
“KYYYYAAAAAHHHH!!!!”, Bom hét lên khi cô ấy nhún nhảy trên ghế sofa và ôm lấy tôi thật chặt. Chúng tôi vẫn còn cười lớn khi chúng tôi ngả người dựa vào ghế.
“Wow, chắc chắn là có điều gì đó! Anh ta đã mang cậu tới Trung Quốc và hai người đã có nhẫn đôi sao? Cho mình xem nó một lần nữa nào”, Bom chụp lấy tay tôi và xem xét chiếc nhẫn. Lông mày của cô ấy nhăn tít lại khi quay sang nhìn tôi.
“Dara, đây chính xác là vàng trắng. Anh ta đã bỏ tiền mua nó sao?”, cô ấy hỏi.
“Vàng trắng ư? Mình nghĩ đó là bạc”, tôi tò mò xem lại chiếc nhẫn.
“Hai người đã thỏa thuận về chi phí cho thuê chưa?”
“Rồi. Ngay lần đầu tiên mình gặp anh ấy, anh ấy đã biết khoản tiền mình có thể trả. Mình đã viết nó trong bản Hợp đồng Bạn trai mà anh ấy đọc. Sao?”
“Anh ta đang tiêu một đống tiền cho cậu”, cô ấy chỉ ra.
“Thật sao? Mình nghĩ tất cả đều được công ty họ tài trợ”, tôi nói. Tôi thật sự không chú ý đến mấy vấn đề này cho lắm.
“Sao cũng được, nếu như anh ta đã biết khoản tiền mà cậu có thể trả”, làm việc ở phòng Marketing, Bom thật sự rất nguyên tắc với các điều khoản hợp đồng. Nhưng Jiyong và tôi không có rắc rối gì với khoản phí cả bởi tôi đã ghi rất rõ trong bản hợp đồng rồi. Mặc dù anh ấy không kí, nhưng chúng tôi đã có thỏa thuận miệng.
“Dù sao thì, mình mừng vì anh bạn trai cho thuê của cậu có vẻ đang làm việc rất tốt. Buổi tiệc sẽ diễn ra cuối tuần này và sau đó, cậu nên khoe về anh ấy nhiều hơn đặc biệt mỗi khi có Donghae ở bên cạnh”, cô ấy nói và cười toe toét với tôi.
Ôi chúa ơi, Donghae! Tôi vẫn chưa nói chuyện với cậu ấy sau cái sự cố đó.
“Bommie, về chuyện Donghae…”, tôi bắt đầu kể lại việc Krystal lừa tôi kí tên vào đơn thuyết trình và khi Donghae hôn tôi trên tầng thượng. Tôi kể cho cô ấy tất cả những gì cậu ấy nói với tôi bởi tôi vẫn không hiểu cậu ấy có ý gì khi nói rằng cậu ấy tự ghét chính mình vì đã làm kẻ hèn nhát.
“ÔI CHÚA ƠI DARA! Là vậy đó! Nó giống như một lời tỏ tỉnh vậy! ÔI CHÚA ƠI!”, Bommie hào hứng lắc lắc người tôi khi tôi cười gượng với cô ấy.
“Bommie, *thở dài. Đừng hiểu lầm mình, mình rất vui vì cái sự thật rằng Donghae đã hôn mình. Nhưng mình không muốn kết luận sớm cho đến khi mình nghe từ chính miệng cậu ấy bảo cậu ấy yêu mình”, tôi nói. Bommie ngay lập tức buông tôi ra và nhìn mặt tôi chằm chằm, như thể tìm kiếm cái gì đó chỉ một mình cô ấy thấy được.
“Yah, Dara. Thành thật với mình đi, có phải cậu đã đổ anh chàng Jiyong kia không?”, cô ấy đột nhiên hỏi.
“MÌNH Á? ĐỔ JIYONG Á?! NỰC CƯỜI! TẠI SAO MÌNH LẠI ĐỔ TÊN KHỐN ĐÓ CHỨ! ANH TA LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÌNH KHÔNG THÍCH Ở MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG! ANH TA LUÔN TRÊU CHỌC VÀ BẮT NẠT MÌNH! ANH TA KIÊU NGẠO VÀ HỐNG HÁCH VÀ…VÀ…”
“…và ngọt ngào?”
“VÀ NGỌT NGÀO VÀ LUÔN BẢO VỆ MÌNH VÀ CUỐN HÚT VÀ…khoan đã…Bommie! Mình không thích Jiyong! Mình thích Donghae!”, tôi đánh cô ấy vì đã khiến tôi bối rối.
“Ranh giới của đóng giả và hiện thực bắt đầu mờ nhạt rồi, Dara. Mình bắt đầu lo lắng”, Bom gõ lên ngón tay đang đeo nhẫn của tôi.
“Mình yêu Donghae. Mình đã đặt quá nhiều tình cảm vào cậy ấy suốt 3 năm. Không đời nào Jiyong có thể thay thế vào đó”, tôi khẳng định khi nắm chặt nắm đấm và giấu tay tôi sang một bên.
“Lời lẽ cứng cỏi đó. Nhưng phải chắc rằng không phải cậu đang thuyết phục bản thân mình như thế. Một tháng sau buổi tiệc, cậu sẽ không còn cách nào khác mà phải chia tay Jiyong bởi đó là điều hai người đã thỏa thuận.”
“Đương nhiên rồi”, tôi cười trước vẻ lo lắng của Bom, mặc dù tôi cũng hơi giật mình trước những lời của cô ấy. Cô ấy nói đúng. Tôi sẽ phải chia tay Jiyong. Anh ấy chỉ là bạn trai cho thuê của tôi mà thôi.
Anh ấy chỉ là bạn trai cho thuê của tôi.
Có cái gì đó trong tôi đang phản đối điều này nhưng tôi tống cái suy nghĩ khó chịu đó đến góc xa nhất trong trí óc tôi.
“Jiyong là bạn trai cho thuê của cậu. Một tháng sau buổi tiệc, cậu sẽ tiến hành bước chia tay với anh ta. Rồi hi vọng rằng, có sẽ tiến triển gì đó giữa cậu và Donghae. Nếu cậu ta vẫn không tiến đến, thì cứ tỏ tình với cậu ta và chuẩn bị trước tinh thần để kết thúc những gì điên rồ của cậu. HIểu chưa?”, giọng của Bom kéo tôi lại hiện thực.
“Được rồi, được rồi. Mình hiểu rồi”, tôi yếu ớt trả lời.
Chúa ơi, cả đống rối nùi này khiến tôi nhức óc.
===================================================
TOP’s POV
Mặt trời đang chuẩn bị lặn và Jiyong vẫn đang bị chôn vùi sau đống giấy tờ liên quan tới rất nhiều việc hệ trọng của Tam Hoàng. Tổ chức của chúng tôi đang mở rộng nhanh chóng và đang thâu tóm nhiều công ty kinh doanh hơn. Bên cạnh cái thực tế rằng rất nhiều thành viên của Tam Hoàng đã được cài cắm vào trong tổ chức chính phủ, hoạt động của Tam Hoàng hiện tại giống như một đế chế kinh doanh – cả hợp pháp và bất hợp pháp, khiến cho chính phủ luôn phải cân nhắc mỗi khi định ra tay với chúng tôi.
“Có điều gì cần báo cáo không?” Jiyong đột nhiên hỏi.
“Thảo Hài đã được thông báo về những việc diễn ra tại Thượng Hải. Quân của Hồng Côn đã tỏa đi khắp nơi để truy lùng tụi sát thủ. Thành viên của Tứ Cứu Tử đã được báo về việc có thể xảy ra và đang chuẩn bị di tán đến nơi an toàn. Phó Sơn Chủ Kwon Jiyong đang yêu Sandara Park”, tôi nói như một phát thanh viên truyền hình. Nhị ca có vẻ không hài lòng lắm với cái tin cuối cùng, kekekekeke! Youngbae, Daesung và Seungri đang mỉm cười và lau súng của bọn chúng trong khi vài tên trong đám người của chúng tôi đang rên rỉ bởi chúng đã có vài vụ cược nho nhỏ và ngu ngốc đặt cược vào Jiyong.
“Em KHÔNG yêu cô ấy”, Jiyong nói với giọng nhàn nhạt mà không thèm ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ.
“Ôi thôi nào, Nhị ca. Nhẫn đôi ư? Thật sao?”, Daesung đặt khẩu súng của cậu ta xuống và ngoạm một miếng hotdog.
“Chỉ để cô ấy không dỗi nữa thôi”, cậu ta chán nản nhìn chúng tôi.
“Vậy còn mấy cái *chụt chụt* thì sao”,tôi chu môi ra và tạo tiếng hôn, nhắc lại màn trình diễn của họ công khai của họ khi họ hôn nhau trên đường phố Thượng Hải ( cái điều rất lãng mạn đó! Gah! Tôi nên quay lại cảnh đó! Họ còn tuyệt ơn cả Edward và Bella!)
“Chuyện đó thì sao? Em còn làm hơn thế với đám con gái của em.”
*thở dài
Cậu ta đang cố nổ tung đầu tôi bằng sự cứng đầu của cậu ta phải không? Jiyong dễ dàng né tránh mọi câu hỏi của chúng tôi và chuyện này khiến tôi muốn điên đầu. GAH! 20 Triệu Won của tôi!
“Thừa nhận đi, Nhị ca. TOP hyung sẽ thắng vụ cá cược này”, Seungri cười khúc khích xen vào. Đúng vậy maknae, cậu bảo cậu ta đi!
“Mấy người thích đưa chuyện như vậy từ khi nào vậy? Các cậu cư xử như lũ đàn bà vậy. Cậu có muốn gia nhập ‘hậu cung’ của tôi không? Tôi là một người tình tuyệt hảo đấy”, Jiyong cười khẽ khi cậu ta nhìn phản ứng kinh tởm của chúng tôi. Daesung đã quẳng luôn miếng hotdog cậu ta đang ăn.
“Cậu yêu cô ta!”, tôi khẳng định và chun mũi lại.
“Không, em không. Em chỉ hùa vào với trò chơi của cô ấy thôi.”
“Nhưng-”
“Chuyện này đủ rồi. Em phải đi có việc một chút”, cậu ta nói và đứng dậy khỏi bàn làm việc. Tất cả chúng tôi ngay lập tức đứng dậy đi theo cậu ta.
“Không. Mọi người ở lại đây. Em sẽ đi một mình”, Jiyong đóng cửa lại trước khi tôi kịp phản đối.
“Daddy Youngbaeeee”, tôi mè nheo. Chỉ có mỗi Daddy của tôi có thể thức tỉnh được Jiyong.
“Đừng có đổ sang em, hyung”, Youngbae chĩa khẩu súng của cậu ta lên và ngắm thẳng vào tôi.
Wahhh!!!! 20 Triệu Won!!
=================================================
GD cởi mũ bảo hiểm và nhìn đám người mặc vest đen với huy hiệu rồng màu đỏ cài trên ve áo trái. Hắn nhảy khỏi môtô của mình và lại gần bọn chúng. Đám quân của Sơn Chủ cúi đầu chào hắn và đưa hắn lên một chiếc phi cơ tư nhân cơ nhỏ, đưa hắn tới nơi trú ngụ của Sơn Chủ.
Khi máy bay hạ cánh, có sẵn vài chiếc ôtô đang sẵn sàng chờ hắn. Chuyến đi vô định và hoàn toàn yên lặng. Đoàn xe cuối cùng cũng tới một dinh thự trông khá bình thường, không một chút thu hút nào bởi nó trông hoàn toàn giống các căn hộ khác xây trong khu vực. Bọn hắn đỗ xe dưới tầng hầm và đi theo một dãy hàng lang ziczac, qua rất nhiều trạm kiểm tra và cửa mã. Cuối cùng bọn hắn cũng tới được một chiếc thang máy bí mật trong một phòng tròn. GD tiến vào thang máy, để lại người của Sơn Chủ phía sau, những kẻ đang cúi đầu chào hắn khi cửa thang máy khép lại.
Khi cửa thang máy mở, GD bước ra và thấy một căn phòng rộng rãi nhưng gần như trống không ngoại trừ vài ba món đồ nội thất. Hắn nhìn cười đàn ông đang ngồi trên ghế xoay đằng sau bàn làm việc. Yang Hyun Suk, còn được biết đến như YG. Người hắn luôn ngưỡng mộ khi hắn còn bé, người đã cõng hắn trên vai khi họ chơi đùa tại nhà hắn, người luôn cho hắn những món quà tuyệt nhất. Chuyện này dường như không thực.
“Đại ca…”, GD cúi đầu chào lão.
“Ồ, thôi nào, Jiyong. Bỏ mấy thứ lễ nghi đó đi và cứ gọi ta là cậu”, YG đứng dậy và bắt tay hắn thật chặt trước khi ôm và vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Cháu đã trưởng thành rồi”, lão nói.
“Cậu đã biến mất”, GD trả lời.
YG thở dài trước khi lão ra hiệu cho hắn ngồi trên ghế sofa nhỏ, nơi có sẵn 2 tách trà được chuẩn bị cho bọn hắn.
“Ta sẽ giải thích cho cháu tất cả, Jiyong. Đã đến lúc cháu phải biết sự thật về cái chết của cha mẹ cháu và mối liên hệ của nó với sự giết chóc các thành viên Tam Hoàng và các nhân vật xã hội đen khác.”
Hóa ra, cha của GD chính là Sơn Chủ tiền nhiệm của YG, chuyện đó giải thích cho những chuyến ‘công tác nước ngoài’ đột xuất và những cuộc điện thoại luôn phải thì thầm. YG là Phó Sơn Chủ tại thời điểm đó. Đó là một quãng yên bình trong lịch sử của Tam Hoàng, nhờ ơn sự dẫn dắt tuyệt vời của cha hắn. Mẹ của GD biết tất cả những việc chồng bà và em trai bà đang làm trong nội bộ Tam Hoàng nhưng bất chấp tất cả những việc đó, bà vẫn bình thản và tin tưởng rằng cha của GD cùng tổ chức Tam Hoàng có thể bảo vệ họ. YG cũng tin vào điều đó, cho đến khi Đồng Minh Thế Giới Mới xuất hiện. Đó cũng là khi YG biến mất bởi lão luôn bận rộn với việc thu thập tin tức về tổ chức đó.
Đồng Minh Thế Giới Mới tự xưng là ‘đội quân giác ngộ’ trong khi thực chất, bọn chúng là một nhóm những kẻ cực đoan tổ chức các cuộc khủng bố để đạt được điều bọn chúng mong muốn. Quân Đồng Minh bao gồm rất nhiều các tổ chức khủng bố trên toàn thế giới, hiện đã sát nhập vào với nhau bởi lời hứa hẹn của kẻ bọn chúng gọi là Thủ Lĩnh Đồng Minh.
Mục tiêu của bọn chúng – tiêu diệt hoàn toàn giới xã hội đen và chiếm lĩnh đế chế của họ. Nói cách khác, chúng sẽ là tổ chức ngầm mới và đang dự định thâu tóm tiền bạc cũng như quyền lực chính trị để điều khiển các chính phủ.
Kế hoạch của bọn chúng – đồng thời tấn công tất cả các tổ chức ngầm, bắt đầu từ những thành viên cấp thấp để gây hoang mang, rồi các vị trí trùm xã hội đen sẽ phải hành động để trả thù cho anh em của họ bởi những ràng buộc và thề nguyền khiến họ phải làm vậy. Bằng cách này, sẽ có thể dễ dàng ám sát và tiêu diệt họ.
Quãng thời gian yên bình của Tam Hoàng đột nhiên lâm vào thời kì đen tối. Trong thời gian đó, khi các thành viên Đèn Lồng Xanh bị quân Đồng Minh tiêu diệt, cha của hắn ngay lập tức bước ra khỏi bóng tối mà không để các đội quân khác xử lý tình huống đó.
Cha của GD đã vạch ra một kế hoạch chiến đấu, liên kết với các tổ chức ngầm khác – gia đình Mafia và Yakuza. Sự liên kết này là chưa từng được nghe tới và rất mạo hiểm nhưng đã có thể thành công bởi sự sáng suốt và khả năng lãnh đạo thiên tài của cha hắn. Quân Đồng Minh đã bị tiêu diệt và cha hắn đã giết được Thủ Lĩnh Đồng Minh.
Bọn họ đều nghĩ rằng câu chuyện đến đó là kết thúc. Nhưng Đồng Minh Thế Giới Mới không phải vô lý được gọi là những kẻ cực đoan. Một đội quân cảm tử đã tấn công vào nhà của GD để trả thù. May mắn rằng GD đã có thể tẩu thoát. Sau cuộc tấn công, giới xã hội đen đã hành động để xóa sổ đám Đồng Minh còn lại.
GD được mang tới một trại trẻ mồ cô, nơi thực chất nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi của những thành viên xã hội đen. Hắn không biết rằng, hắn vẫn luôn nằm dưới giám sát của YG. Khi hắn tới độ tuổi thích hợp, hắn liền được Tam Hoàng thu nhận – theo như chỉ thị của cậu hắn. Không ai biết rằng GD là cháu ruột của lão và lão vẫn luôn theo sát hành động của hắn, đảm bảo rằng hắn được an toàn. Khi YG được thông báo rằng 25 do cục tình báo Seoul cài vào đã có hành động và GD cùng quân của hắn đang làm nhiệm vụ để thu hồi bản kẽm tại tháp Namsan, lão vội huy động đội quân của Sơn Chủ đi cứu GD bởi theo mạng lưới tin của lão, đó là nhiệm vụ tự sát được dựng lên để giết Phó Sơn Chủ trẻ tuổi, G-Dragon.
YG nghĩ rằng Đồng Minh Thế Giới Mới đã bị xóa sổ hoàn toàn. Nhưng hiện tại, dường như quân Đồng Minh đã tái hợp lại và lại tiếp tục cắn càn. Và bọn hắn vẫn chưa biết được Thủ Lĩnh Đồng Minh mới là ai. Nhưng bọn hắn chắc rằng chúng vẫn có chung mục tiêu và kế hoạch như trước đây. Lịch sử lại tái diễn, chỉ là với kẻ thù khác.
“Sandara Park có liên quan gì tới tất cả những việc này?”, GD gằn giọng, hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng người ngồi trước mặt hắn bây giờ chính là Sơn Chủ.
YG lắc đầu và nhìn hắn lo lắng.
“Sau tất cả những gì ta nói cho cháu, đó là điều đầu tiên cháu hỏi ta sao? Jiyong, mấu chốt ở đây, Sandara Park không có BẤT CỨ LIÊN QUAN gì đến tất cả những việc này cả. Đó là lý do tại sao ta muốn cháu rời xa cô ta. Cháu chỉ hủy hoại cuộc đời của con bé thôi. Cháu sẽ không thể bảo vệ được nó, nhưng ta đã nói với cháu trước đây. Ngay cả cha cháu cũng không thể bảo vệ được mẹ cháu. Nếu cháu muốn một người phụ nữ hay một người vợ, hãy tìm ai đó trong giới chúng ta. Không phải một công dân vô tội.”
GD giữ yên lặng một hồi lâu, đắn đo mọi việc.
“Hãy cho cháu chút thời gian. Cháu cần hoàn tất thỏa thuận của bọn cháu trước khi biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy.”
YG nhìn hắn chằm chằm rồi thở dài nặng nhọc.
“Được rồi. Nhưng không được lơ là nghĩa vụ Phó Sơn Chủ của cháu, Jiyong. Cháu sẽ là người kế nhiệm vị trí Sơn Chủ. Ta không muốn các thành viên Tam Hoàng khác nghĩ rằng cháu không phải là người thích hợp để ngồi vào vị trí này.”
“Vâng thưa cậu.”
“Và Jiyong…”
Hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt uy quyền của cậu hắn.
“Phải chấp nhận sự thật là cô ta không thuộc thế giới của chúng ta. Dù bất cứ điều gì xảy ra, cháu phải loại bỏ Sandara Park ra khỏi đời cháu.”
GD nắm chặt ly trà trong tay, và điều đó không thoát khỏi ánh mắt của YG.
========================================================
Sandara’s POV
[ Ngày hôm sau… ]
ANH TA LẠI KHÔNG NHẮN TIN!!! TÊN KHỐN ĐÓ!!!!
Thiệt tình, anh ta khiến cuộc sống của tôi đảo lộn. Tôi đã gửi cho anh ta hàng ngàn tin nhắn báo rằng hôm nay chúng tôi cần gặp nhau để tôi có thể mua cho anh ta một bộ vest để đến buổi tiệc cuối tuần này nhưng anh ta vẫn không trả lời tin nhắn cho tôi và thậm chí không nhấc điện thoại! Sau những điều…điều…ngọt ngào ở Thượng Hải, anh ta lại quay lại làm một tên as$hole!
Tôi cố gọi lại cho anh ấy một lần nữa và cuối cùng anh ta cũng trả lời.
“Gì?”, anh ta cáu kỉnh nói với giọng khàn khàn.
“Omo, anh vừa ngủ dậy sao? Em đã bảo anh tới gặp em trước khu mua sắm!”, tôi điên tiết nghiến răng.
“Tôi đã có vest và cà vạt riêng rồi. Em không cần phải mua cho tôi”, anh ấy lười biếng nói.
“Thậm chí anh còn không đi cùng em để mua một bộ v- yeoboseyo? Jiyong?”, tôi nhìn điện thoại mà không thể tin được. Anh ấy lại cúp máy!
“Ugh! Đồ khốn!”, tôi lầm bẩm và nhét điện thoại vào trong túi.
“Dara?”, một giọng quen thuộc gọi tôi. Tôi biết đó là Donghae trước cả khi tôi quay lại nhìn cậu ấy. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và chúng tôi bối rối im lặng sau đó.
Ottokae! Tôi không biết phải cư xử thế nào trước mặt cậu ấy sau khi cậu ấy đã hôn tôi trên sân thượng!
“C-Chào!”, tôi lắp bắp. Tôi căng thẳng nắm chặt lấy quai đeo túi và vặn vặn nó trong tay.
“Mình khiến cậu bối rối sao?”, Donghae cười khi cậu ấy tiến về phía tôi.
“K-Không.”
“T-Thật sao?” cậu ấy trêu chọc.
“Yah!”, tôi đánh vào cánh tay cậu ấy và cậu ấy cười khẽ. Cơn tức giận của tôi với Jiyong ngay lập tức biến mất bởi sự hiện diện của Donghae. Tôi biết mà, tôi thật sự thích Donghae!
“Túi”, cậu ấy chìa tay ra và tôi ngay lập tức tháo túi ra đưa cho cậu ấy. Cậy ấy lấy điện thoại của mình ra và cho nó vào trong túi tôi, giống như mọi khi cậu ấy vẫn làm. Và rồi cậu ấy đeo nó lên và chúng tôi đi dạo trong khu mua sắm. Thái độ ân cần và sự đồng cảm của ấy đã khiến tôi thích cậu ấy và khiến cho những người phụ nữ khác phải ghen tị với tôi. Thậm chí ngay cả những người bảo vệ tại tòa nhà của chúng tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi yêu nhau bởi cái cách mà cậu ấy đối xử với tôi. Thật là không thể không thích cậu ấy mà.
“Vậy, cậu thế nào?”, cậu ấy hỏi.
“Mình ổn. Còn cậu? Dạo này mình không thấy cậu và thậm chí còn không thể liên lạc với cậu nữa”, tôi buộc tội.
“Đó là bởi vì mình đang tránh cậu.”
Tôi đã bị bất ngờ trước điều cậu ấy vừa nói.
“Tại sao? Cậu giận mình ư?”
“Không. Không phải mình đã trả lời câu hỏi đó trên sân thượng rồi sao?”, cậu ấy cười khẽ và nhìn tôi chăm chú. Tôi thấy má mình nóng bừng lên khi nhớ lại điều đã xảy ra trên sân thượng.
“Vậy tại sao cậu lại tránh mình?”
“Để suy nghĩ”, cậu ấy khoác tay qua vai tôi khi chúng tôi tiếp tục bước đi. Tôi chẳng hiểu gì cả, tôi thậm chí chẳng có một chút manh mối về việc cậu ấy đang nói.
“Để suy nghĩa ư? Về cái gì?”
“Về chúng ta. Hey, bộ váy kia sẽ hợp với cậu đấy!”, cậu đột ngột kéo tôi vào trong một cửa tiệm. Tôi thậm chí không có cơ hội để hỏi thêm về điều cậu ấy đang nói tới, bởi chúng tôi sa vào một công cuộc thử đồ với những chiếc váy và bộ vest kì quặc, và thậm chí còn làm một show trình diễn nho nhỏ ngay trong tiệm đồ nữa.
Điều này thật vui vẻ và tôi thấy nhẹ nhõm. Nó luôn như vậy mỗi khi ở bên Donghae. Tôi mỉm cười khi tôi thấy cậu ấy cười lớn trước hình ảnh của chúng tôi trong gương.
‘Mình thích Donghae’, tôi tự nói với chính mình.
======================================================
GD cúp máy và vứt điện thoại sang bàn bên cạnh.
“Mmmmmhmmm, ai vậy?”, Sulli hỏi và vòng tay ôm quay eo hắn. Hai người họ đang trần truồng bên vưới tấm chăn và vẫn còn đang rất mệt bởi GD đã lao vào nơi ở của Sulli lúc 4h sáng sau cuộc gặp của hắn với Sơn Chủ.
“Không ai cả. Ngủ tiếp đi”, hắn trả lời. Sulli vùi mặt vào cổ hắn và lại lim dim ngủ. GD vẫn thức nguyên bởi những điều Sơn Chủ vừa tiết lộ lại quay lại trong suy nghĩ của hắn.
=======================================================
Sandara’s POV
“Không đời nào!”, tôi thì thầm và giấu hai tay ra phía sau. Donghae đang mỉm cười tinh nghịch khi chúng tôi đang đi thang cuốn.
“Ôi, thôi nào…”, cậu ấy nói khi nhướng nhướng cặp lông mày. Tôi cười khẽ bởi sự dễ thương của cậu ấy. Nhưng không, tôi sẽ không làm cái điều cậu ấy vừa bảo tôi làm! Donghae đang thách tôi chọc vào vai người đàn ông ở trước mặt chúng tôi rồi tỏ vẻ thản nhiên và vô tội, như thể ai đó khác đã làm điều đó!
“Không đời nào”, tôi trợn mắt lên với cậu ấy.
“Hèn nhát”, cậu ấy nhếch mép cười tôi. Một nụ cười nhếch mép đáng yêu! Ottokae! Trái tim của tôi! Nhưng vẫn là, không. Tôi thật sự không thể chọc vào vai một người lạ được!
“Không.”
“Máu bùn.”
*THỞ DỐC!
“Cậu không thể gọi mình là Máu bùn”, tôi kệch cỡm lấy tay ôm ngực.
“Mình vừa nói đấy.”
Tôi bặm môi và hất cằm lên. Máu bùn ư? Tôi nhìn người đàn ông đứa phía trước trên thang cuốn. ‘Xin lỗi, làm ơn đừng giết tôi..’, tôi lặng lẽ cầu nguyện và rồi chọc vào vai anh ta. Người đàn ông ngay lập tức quay đầu về phía chúng tôi trong khi tôi và Donghae nhìn ra bất kì hướng nào khác chứ không phải anh ta. Mặt chúng tôi lạnh tanh. Chúng tôi thậm chí không dám nhìn nhau vì sợ sẽ phá lên cười.
Ngay khi chúng tôi rời thang cuốn, chúng tôi ôm bụng cười lớn không dứt. Hạnh phúc của chúng tôi chỉ là những trò vui nho nhỏ như vậy. Đây chính là điều tôi thấy nhớ về chúng tôi. Cái cảm giác yên bình này. Không giống như những cảm giác bối rối và kì lạ mà Jiyong gây ra cho tôi.
“Làm lại một lần nữa nào!”, Donghae đan tay lại với tôi và kéo tôi đến thang cuốn tiếp theo.
“Hey! Kế đến là lượt của cậu!”, tôi cười khẽ và nhìn xuống tay chúng tôi. Tôi không thể kiềm chế mà nghĩ rằng nằm tay của cậu ấy thật khác lạ so với Jiyong. Ugh, đừng nghĩ về tên khốn đó nữa. Dara!
==
Chúng tôi cùng ăn bữa tối và tôi mừng là đã lại thấy Donghae như bình thường. Tôi thậm chí không dám hỏi về việc cậu ấy đã nói lúc trước hay về nụ hôn trên sân thượng bởi tôi không muốn chúng tôi lại phải khó xử với nhau.
Tôi mỉm cười một mình và khi tôi nhìn lên, Donghae đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt thấu hiểu. Tôi bắt đầu thấy khó thở bởi cái cách cậu ấy đang nhìn tôi. Chúa ơi, cậu ấy thật sự rất đẹp trai! Tại sao cậu ấy có thể chỉ ngồi đó và trông đáng yêu như vậy chứ?
“Dara…”
‘YES! MÌNH SẼ LẤY CẬU!’, ôi chúa ơi, tôi đang nghĩ gì vậy?
“Ừ?”, tôi hỏi.
“À…ừhm… Mình xin lỗi nếu mình khiến cậu sợ lúc ở trên sân thượng.”
“Không không không. Cậu kkhông làm mình sợ. Chỉ là…đừng có lảng tránh mình nữa”, tôi lẩm bầm và lại nhìn xuống đĩa đồ ăn.
“Cậu không muốn biết lý do tại sao mình lại làm vậy sao?”, cậu ấy hỏi.
“Cậu sẽ nói cho mình nếu mình hỏi ư?”
“Tại một thời điểm thích hợp nào đó”, cậu ấy rầu rĩ nói.
“Vậy mình sẽ chờ”, tôi trả lời.
“Đồng ý vậy nhé”, cậu ấy mỉm cười và véo má tôi.
Tôi cảm thấy như một gánh nặng được tháo khỏi vai tôi.
‘Mình thích Donghae’, tôi tự nói với chính mình lần thứ n trong ngày.
====================================================
“Ngồi xuống!”, Dara quát nhưng con gà không nghe. Donghae bắt đầu cười lớn khi thấy vẻ tức giận của cô. Họ đang ở khu sân sau của tòa nhà và cô đang khoe con gà của mình với những trò mà GD đã dạy nó.
“Cung Bảo, NGỒI!”, cô quát một lần nữa. Dara điên tiết hừ mũi và chống hai tay lên hông. Và rồi đột nhiên, con gà bắt đầu đuổi theo cô.
“Không không không KHÔNG!!! KYAHH!! TRÁNH XA TAO RA!!”, cô hét lên sợ hãi và nhảy về phía Donghae, người đã có thể tóm được cô trên không trung. Cô vội vàng quàng tay qua cổ anh và quắp chân ngang eo anh.
“KYAHH!!! DONGHAE,CHẠY THÔI!”, cô hoảng loạn hét lên nhưng Donghae vẫn đứng yên tại chỗ, cười ầm ĩ trước vẻ mặt hoảng hốt của cô. Cô nhìn xuống dất và thấy con gà đang vỗ cánh định bay về phía cô. Dara hét ầm lên và bám chặt vào Donghae.
“Cung Bảo”, GD gọi và con gà ngay lập tức chạy về phía hắn, ngồi ngay xuống bên cạnh nơi GD đang đứng. Dara nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Donghae, người đã thu hết nét cười lại.
“Dara, mình về đây. Cảm ơn đã cùng mình đi mua vest”, anh nói và xoa nhẹ đầu cô. Rồi anh gật đầu với GD và rời đi.
GD bắt chéo tay trước ngực và nhìn cô với vẻ mặt không thể đoán được. Dara không hiểu tại sao cô thấy khó chịu với cái cách hắn đang nhìn cô, không hiểu sao cô thấy…có lỗi. Nhưng nếu hắn nhìn thấy cô với Donghae thì sao chứ?! Hắn đã biết là cô thích Donghae mà, không phải sao?!
“Hai người có vẻ rất thoải mái bên cạnh nhau”, GD cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“À…vâng. Dù sao thì anh ấy là bạn của em.”
“Uh-huh. Em thật sự không thể chờ đến khi kì hạn thuê kết thúc, phải không?”
“Yah! Anh đang ám chỉ điều gì chứ?!”, Dara nạt lại hắn.
“Rằng em đang quá nôn nóng có được hắn ta, và từ bỏ tôi.”
“Em KHÔNG HỀ! Sao anh có thể nói như vậy chứ?! Anh là…”
“…bạn trai cho thuê của em? Đừng lo lắng, Dara, tôi rõ điều đó. Và tôi sẽ giúp em có được gã Donghae đần độn đó”, GD xoay gót và đi thẳng không nói một lời.
“Em đang định nói anh là bạn em. Vậy nên, sao anh có thể nói là em muốn từ bỏ anh chứ?”, Dara thì thầm với chính mình khi cô nhìn chiếc nhẫn trên tay với trái tim nặng trĩu.
“Đồ khốn”, cô lẩm bẩm khi đi lên căn hộ của mình. |
|