|
Chap 15
Đã là một tuần trôi qua kể từ 'đêm đó' với Onew. Anh ấy chưa hề nhắn tin cho tôi và tôi cũng không có ý định làm vậy. Tôi đã thử rất nhiều cách để quên đi chuyện đó nhưng thật khó, tôi càng lúc càng tỉnh táo hơn. Và tôi bị bệnh, tôi cảm thấy thật tệ hại, cả người tôi đau nhức. Sáng sau hôm đó sau khi đi về dưới trời mưa, tôi đã bị đau cổ họng.
Tôi nghĩ rằng Sohee và Yubin cũng linh cảm được chuyện xảy ra nhưng không đời nào tôi khai ra đâu. Tôi không muốn họ nghĩ xấu về tôi nhưng tôi đoán chắc nghĩ cũng nghĩ rồi.
Tôi nằm lên giường và thở dài. Nằm được xuống thật tuyệt nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi quá. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và Sohee đi vào với một chai nước trên tay. Con bé ngồi xuống bên cạnh và đẩy chai nước cho tôi. Tôi nhướng mày, cố đoán xem con bé muốn gì. "Thuốc đó," nó nói nhanh. "Chị mau uống đi không cô Hanna phát hiện ra giờ"
Tôi ngồi lên, cầm lấy chai nước và nhét thuốc vào miệng. Tôi ho vì vị của nó rất đắng nhưng vẫn còn hơn là phải chịu ốm. Tôi đưa lại nước cho Sohee rồi nằm xuống, quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhắm mắt lại, hi vọng có thể ngủ được một chút.. Tôi vẫn chưa hề ngủ, và vẫn cảm thấy thật tồi tệ.. cả tinh thần lẫn sức khỏe.
"Chị muốn ăn gì không? Em lấy cho nhé?" Con bé thì thào. Tôi lắc đầu, cũng chẳng có hứng với đồ ăn luôn. "Yenny... chị sao thế? Chị không ăn là sẽ yếu thêm đó. Có chuyện gì với Onew sao?"
Nghe thấy tên anh, người tôi chợt đóng băng lại, "Chị ổn, chỉ là không khỏe lắm thôi"
Sohee im lặng một lúc rồi mới nói. "Được... vậy nếu chị cần gì thì cứ bảo em nhé"
"Biết rồi"
Con bé đứng lên và rời đi. Có lẽ mình có thể ngủ một chút, tôi thầm nhủ nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, tôi toàn nghĩ tới Onew. Và khi nằm mơ thì toàn là chuyện anh phát hiện ra sự thật với kết cục tệ hại.
Tôi ngồi dâỵ thật nhanh và rên rỉ. Sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tôi ho sù sụ và cả ngực thấy như đang căng lên. Tôi cầm điện thoại và bắt đầu nhắn tin cho anh.
From: Yenny
To: Onew
Em xin lỗi chuyện đêm hôm trước...Em đã chỉ tỉnh dậy và đi về mà không báo cho anh biết... xin lỗi :/
Tôi nhấn nút gửi và chờ đợi. Trong lúc ngồi đợi, Yubin chạy vội vào cửa, nói tôi phải nhanh mà ra xem TV đi. Tôi thở dài chán nản rồi lại nằm xuống, lấy gối bịt lên tai. Chị ấy lại xô người tôi, "Nhanh lên mà! Onew đang trên TV đấy!!"
Khi nghe thấy tên anh thì chỉ đúng 5s sau, tôi đã bật dậy như lò xo. Chị ấy kéo tôi xuống tầng và ấn tôi xuống trước màn hình TV đang dừng lại. Anh ấy vẫn đẹp trai như mọi ngày. Và tất cả những thành viên khác ở SHINee thì đang ngồi.
"Whoa... Sao em có thể kiếm được một người đỉnh như thế cơ chứ?" Yubin sửng sốt hỏi tôi.
Tôi lờ chị ấy đi và chỉ bảo chị hãy bật TV đi. Người dẫn chương trình đang hỏi cả nhóm rất nhiều câu.
"Một câu nữa," cô ấy bắt đầu và nhìn Onew. Anh nhìn cô ấy, nở nụ cười hoàn hảo, nụ cười mà tôi rất yêu, "Mẫu người yêu thích của bạn?"
"Một người có cá tính đẹp, biết kính trọng người khác, đáng tin cậy, nấu ăn ngon và xinh đẹp"
Yubin dừng TV và nhìn tôi. "Thế quái nào mà anh ấy lại có ý tưởng hẹn hò em nhỉ. Em chẳng có một tính nào như anh ấy nói cả. Nhất là cái 'đáng tin' ấy... còn khuya mới được nhỉ," chị phá lên cười.
"Em không có tâm trạng chơi đùa đâu"
Tôi lại đi lên tầng, Yenny, mày làm sao thế?
----
Onew không nhắn lại cho tôi. Tôi lại nhắn thêm cho anh hai lần nữa, thậm chí còn gọi điện luôn rồi cơ. Sao anh lại lờ tôi đi? Tôi bực bội nhét điện thoại lại xuống dưới đáy gối. Tôi không thể tin anh lại làm vậy. Như thể là lần thứ 100, tôi lại cầm điện thoại lên và nhấn số của anh.
Tôi cắn môi dưới và chờ đợi. Xin hãy nghe máy. Trước khi tôi quyết định bỏ cuộc thì anh đã trả lời cuộc gọi.
"Xin chào?"
Anh vẫn im lặng và tôi thở dài, "Em xin lỗi..."
Vẫn không hồi đáp.
"Lee Jin Ki. Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã tự động xuất hiện rồi lại tự nhiên biến mất như vậy. Em sẽ cố gắng suy tính hơn" tôi xin lỗi anh. "Em thực sự chưa có kinh nghiệm trong việc hẹn hò, thỉnh thoảng em có thể rất-"
Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, "Hiện tại... anh không sao"
Tôi cố giữ tiếng thở phào, thật là nhẹ nhõm. Tôi nằm xuống giường trước khi đảm bảo rằng tất cả đều không có trong phòng. "Em sẽ đền bù cho anh nhé?" Tôi thì thào. "Em cũng nhớ anh lắm"
Tôi chui mình vào trong chăn và sụt sịt. Trời lạnh quá, tôi nghĩ.
"Em ốm à?" Anh vội hỏi
Tôi cố không khiến anh lo lắng nhưng anh lại khăng khăng muốn biết. "Không có gì, chỉ là một cơn cảm lạnh bình thường... Em ổn mà, được chưa? Còn anh thì sao? Nghe giọng anh có vẻ buồn buồn"
Tôi nghe thấy tiếng anh ngáp, có vẻ anh mệt lắm. "Anh chỉ... hơi mệt chút. Em phải mau khỏe lên đó, biết chưa"
Tôi đảo mắt và cười một mình.
"Em xin lỗi vì đã phá ngang giờ ngủ của anh. Nhớ nghỉ kĩ nhé. Chúc anh ngủ ngon, Onew"
Anh hát cho tôi một bài chúc ngủ ngon trước khi cúp máy. Tôi lại nằm dài xuống giường, ngẩng lên nhìn trần nhà, nhưng trong lòng vẫn chưa hết sung sướng. Sao Onew có thể khiến tôi cảm thấy thế này? Tôi biết rằng sau đây thôi, tôi sẽ lại cảm thấy có lỗi nhưng bản thân tôi lại không có đủ dũng khí để nói thật. Chỉ là tôi không thể.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ không mộng mị, thật bất ngờ đấy nhưng tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy tốt hơn hôm qua. Lúc bữa sáng, tôi đã ăn một chút và Sohee tỏ ra rất vui vì cuối cùng tôi cũng chịu ăn. Yubin thì vẫn đểu như mọi ngày, chị ấy chẳng bao giờ thay đổi. Và dĩ nhiên, hôm nay cô Hanna giao cho tôi phần việc gấp đôi vì cả tuần nay tôi chỉ làm có được một nửa nhiệm vụ.
Sau bữa sáng, tôi đang rửa bát thì chuông cửa reo. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Hanna chạy vội ra cửa và lầm bầm gì đó. Tôi thắc mắc không biết ai đang đứng ngoài cửa. Tôi cố hét mắt từ trong góc ra thì thấy một quí bà mặc đồ vét và mang theo một vali nhỏ, tôi đoán đây là người quan trọng này.
Tôi quyết định mặc kệ chuyện ngoài kia, cố làm xong chỗ bát đĩa của mình. Khi gần làm xong thì cô Hanna và quí bà đó bước vào. "Đây là Yenny, một trong những cô bé lớn nhất ở đây... Tôi chắc chắn chị sẽ thích nó"
Thích tôi? Cái gì? Quí bà đó mỉm cười với tôi rồi họ bước đi. Tôi thấy mơ hồ quá. Khi làm xong việc, tôi đi tìm Yubin. Chị ấy đang đi lại vào trong nhà sau khi đi đổ rác. Tôi kéo cánh tay chị và lôi qua một bên.
Trước khi chị có thể lên tiếng, tôi kể cho chị về quí bà nọ, "Hmmm... Chắc bà ta đến đây để nhận nuôi con rồi"
Whoa , whoa. Nhận nuôi con sao? Không phải chứ.
Chị ấy vỗ vai tôi, "Đừng lo, lớn như chúng ta ít khi được nhận lắm, chỉ mấy con nhóc thôi," rồi bước đi.
Người nhỏ tuối nhất ở đây hả? Vậy đó là Sohee rồi. Tôi vội đi lên tầng thì thấy con bé đang nói chuyện với quí bà đó. Khi cô Hanna nhìn thấy tôi, cô ấy bắt tôi đi ngay, nói rằng ở đó đang có chuyện hệ trọng.
Không đời nào tôi để bà đó cướp Sohee đi. Có chết cũng không.
----
Đêm đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với Sohee. Chúng tôi cùng vào phòng tắm để không ai nghe thấy gì.
"Bà ấy nói gì đấy?" Tôi mất hết kiên nhẫn hỏi.
"Bác ấy muốn nhận em... Chắc em sắp phải đi"
Trong giọng con bé chẳng có chút gì là buồn bã hay cáu giận cả, khiến tôi nghĩ con bé cũng muốn đi luôn. "Em muốn đi sao?"
Phải mất một lúc con bé mới đáp và tôi bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
"Sohee, em không thể bỏ chị đi được," tôi thì thào. "Xin em đấy... Em mà đi thì ở đây chị chẳng còn ai nữa"
Nước mắt bắt đầu rơi trên má tôi.
"Em biết nhưng... đó là điều em muốn. Chị sắp đủ tuổi để đi ra khỏi đây nhưng em thì không. Thêm vào đó, chị vẫn có Yubin mà," con bé bảo tôi.
Con bé lại gần và ôm tôi, nhưng như thế không có nghĩa là nó muốn ở lại. "Đừng khóc nhé chị. Em hứa sẽ đến thăm chị mà, được không?"
Tôi biết đó là nói dối, họ mà đã đưa con bé đi rồi thì chắc chắn chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Tôi chỉ là không thể tin nổi nó sẽ bỏ tôi mà đi. "Chị cũng có cả Onew nữa, anh ấy chắc sẽ đối với chị tốt lắm. Chị cũng phải đối tốt với anh ấy nhé"
Tôi gật đầu, nhưng con bé không hiểu, rồi tôi cũng sẽ mất Onew thôi, khi anh ấy tìm hiểu ra sự thật, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa.
Như thế, quả thực tôi chịu không nổi.
"Và em sẽ được tới trường học thực sự, em sẽ có bạn... có một gia đình," con bé bảo, đẩy tôi ra. "Em sẽ vui vẻ, cuối cùng một chuyện tốt đẹp cũng đến với em"
Một trường học thực sự? Gia đình? Bạn bè? Những thứ chúng tôi chưa từng được trải nghiệm. Cô Hanna thuê một giáo viên tới dạy chúng tôi. Phần lớn chúng tôi chẳng còn nhớ về bố mẹ, bạn bè thì cũng chỉ là những người... trong cái nhà mở này. Tôi thở dài, nghĩ rằng lẽ ra tôi nên mừng cho con bé, nhưng quả thực là không thể. |
|