|
Chap 9
“Dạo này cậu hay tâm hồn treo ngược cành cây lắm đấy,” Sungjong kết luận khi Suzy ngồi xuống ghế.
“Chỉ là tớ đang mệt,” cô đáp.
Bạn cô mỉa mai, “Tớ nghĩ cơ thể cậu đang trong tình trạng hoàn toàn ổn định. Chỉ có tim cậu là đang mệt mỏi thôi”
Suzy quay sang nhìn Sungjong ngây dại, người lúc này đã quay đi với một nụ cười nhỏ trên môi. Một lí do cô thân thiết với cậu ấy là vì cậu ấy là một chàng trai khá nhạy bén
“Này,” cô gọi
“Giờ lại gì nữa?”
Cô mỉm cười một chút và thầm thì, “Sao cậu không thể thay vào làm anh trai tớ nhỉ?”
“Tớ cũng không chắc lắm,” cậu đáp. “Nhưng tớ rất cảm kích khi không phải thế”
“Sao hả?” Cô hỏi và nhướng mày.
“Bởi vì,” cậu bắt đầu rồi quay đầu sang nhìn cô bạn chằm chằm, “Nếu tớ mà là anh trai cậu, thì cậu có lẽ sẽ yêu tớ mất”
Có gì đó trong cô như run rẩy, nhưng Sungjong vẫn nhìn cô với đôi mắt chân thành. “Không sao,” cậu trấn an cô. “Tớ đã biết rồi”
“Tớ dễ đoán đến thế sao?” Cô buột miệng hỏi, đã đầu hàng rồi.
“Có lẽ là vì tớ quan tâm đến cậu nhiều quá,” cậu đáp.
Đến lúc này, Suzy chỉ biết gục đầu xuống 2 cánh tay khoanh dưới bàn. Sungjong ngồi gần cô hơn và đặt chiếc khăn tay của mình vào lòng cô. Hành động ấy khiến cô không kìm nổi nước mắt.
♥
“Cậu biết từ khi nào?” Chiều hôm ấy, Suzy hỏi. Lúc này, họ đang ở trong thư viện, nhìn qua những cuốn sách mà bình thường họ cũng chẳng bao giờ đụng đến.
Sungjong trượt tay chỗ gáy sách dày cộp rồi tiếp tục chăm chỉ theo dõi từng dòng chữ trong cuốn sách. “Tớ nghĩ ngay từ đầu tớ đã biết rồi, chỉ là tớ không muốn xác nhận thôi”
“Nhưng vì sao?”
Cậu nhếch môi cười. “Đơn giản bởi vì cậu là Suzy. Dù vậy, tớ càng quan sát thì càng nhận ra rằng tình cảm cậu chôn giữ dành cho Sunggyu là thật”
“Kinh tởm thì có,” cô lầm bầm.
“Và đáng thương nữa,” bạn cô thêm vào.
Suzy nhìn cậu, “Cậu thực sự nghĩ nó là kinh tởm sao?”
Sungjong nhún vai, “Tớ không biết. Còn cậu có biết không?”
Cô nhìn xuống sàn nhà và nghiêng đầu vô vọng vào trang sách trước mắt mình, “Tớ chẳng biết nữa”
“‘Không biết’ và ‘Không muốn biết’ là hai chuyện khác nhau đấy,” cậu kết luận, “Tớ hi vọng cậu không bị lầm lẫn giữa hai khái niệm ấy”
♥
Myungsoo như đóng băng khi nhìn thấy một cậu bé ngồi xuống bên cửa nhà anh. Cậu bé đó đội mũ lưỡi trai bóng chày màu xanh dương, cùng chiếc áo trắng tinh nghịch hơi sáng lên dưới ánh mặt trời lặn. Phía sau cậu bé là một chiếc cặp màu đen cộm lên, và Myungsoo đoán trong đó đầy vở viết. Hơi gió đang lạnh dần và những đám mây đen thì tụ lại.
“Sao lại đến đây?” Anh cộc cằn hỏi.
“Bố cho em đến đây vì ở nhà sẽ không có ai trông em,” cậu bé vui mừng đáp. “Anh là hyung của em, đúng không?”
Người anh trai cười khẩy. “Tránh ra, tao đang bận”
Myungsoo bước qua cậu bé và lôi chìa khoá từ trong túi ra. Vì vài lí do nào đó, anh làm rơi chúng và cậu nhóc đã nhặt nó lên thay anh. Anh trừng mắt xuống nhìn cậu em cùng cha khác mẹ, trong khi cậu bé nhìn anh lại với ánh mắt không có gì là bị ảnh hưởng bởi cái nhìn kia.
“Em luôn muốn có anh trai,” cậu bé nói. “Em năm nay 7 tuổi. Bố nói anh 21 tuổi rồi. Như thế chắc là vui lắm”
“Tao chưa từng hỏi,” Myungsoo đáp lại và giật lấy chìa khoá ra khỏi tay cậu nhóc. Anh mở khoá cửa và bước vào trong, cố tình đóng sầm lại. Anh dựa vào khung cửa gỗ một chút, tự hỏi vì sao ông bố đáng kính của mình lại còn có thể nghĩ đến việc biến anh thành tên giữ trẻ. Anh liếc nhìn cánh cửa lần cuối và khẳng định với bản thân rằng sẽ không chào đón cậu nhỏ kia vào nhà. Đột nhiên, sấm rền lên và sau đó là một cơn mưa rào bất chợt.
Myungsoo cứ đứng đó vài phút và sau khi suy đi tính lại, anh thở dài chịu trận mở cửa ra lần nữa và cho cậu nhóc, hiện tại đã ướt như chuột lột, vào trong. Anh còn bê cái cặp sách nặng ở trên nền đất vào trong nhà.
“Vào đi,” anh hậm hực.
“Cảm ơn anh ạ,” cậu bé chân thành nói. Cậu tháo giày ra và Myungsoo mang ra cho cậu một chiếc khăn, cùng một bộ quần áo cỡ nhỏ nhất của mình.
“Lau khô người xong thì đi lên phòng tắm thay đồ đi,” anh yêu cầu. “Ở trên tầng ấy – phòng có cửa đỏ”
Cậu em cúi đầu và làm theo yêu cầu của Myungsoo. Anh nghe thấy tiếng nước chảy từ trên tầng và cuối cùng, anh cũng chẳng thấy nặng nề nữa. Myungsoo ngồi xuống sofa và nhìn trân trân lên trần nhà trống không.
Mẹ từng dạy anh là dù thế nào, anh cũng nên mở cửa đón chào những ai cần một mái ấm, mặc cho họ có là ai. Bà từng bảo anh rằng qua hành động đó, những người luôn giữ hận thù và tức giận trong tim sẽ sớm nhận ra rằng sau cùng, thế giới không hẳn là một nơi tồi tệ. Tuy vậy, với trường hợp của anh, anh mới là người cứ mãi chìm đắm trong thù hận.
Anh cười khẩy và rồi điện thoại anh reo lên. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc này đang nhấp nháy tên bố anh. Không suy nghĩ gì nhiều, anh tắt điện thoại lên và vài phút sau lại bật lại vì sợ rằng Ánh Nắng có thể gọi anh. Myungsoo bước tới để bỏ sách vở trong cặp cậu em không – chính - thống ra, bởi vì giờ nó đã ướt nhẹp nước mưa rồi. Cuối cùng anh cũng nhớ ra rằng tên em trai anh là Daehyun. Trong lúc đặt mấy cuốn sách lại gần lò sưởi thì một mảnh giấy rơi ra. Vì tò mò, Myungsoo đã nhặt nó lên. Đó là một bài văn viết về anh. Mắt anh cứ nhìn mãi vào những nét chữ chi chít được viết trên đó, và sau khi đọc xong, anh kẹp nó lại vào cuốn sách rồi vào bếp pha cho cậu em một cốc cacao nóng.
♥
Myungsoo và Daehyun cứ nhìn nhau trân trân lúc họ đang ở trong bếp. Một cốc cacao nóng bốc khói và rất nhiều mẩu bánh mì được đặt trong những đĩa nhỏ đang bày ra trước mặt cậu. Bộ đồ này có vẻ khá rộng với một cậu nhóc, nhưng vẫn còn tốt hơn là chẳng có gì.
“Cảm ơn anh vì đã cho em ở lại, hyung,” cậu bé nói với một nụ cười.
“Thế bố mẹ mày đâu?” Myungsoo lạnh lùng hỏi.
“Họ còn bận việc”
Anh cười nhạt.
“Cảm ơn anh vì đồ ăn,” Daehyun lại nói và rồi cắm cúi vào mấy đĩa bánh.
Myungsoo đứng lên và rót cho mình một cốc nước hoa quả.
“Chắc hẳn họ phải tự hào lắm,” anh mở lời trong khi liếc nhìn Daehyun. “Mày đã lớn thế này rồi”
Sau đó là một khoảng lặng rồi cậu bé cũng đáp, “Họ cũng rất tự hào về anh, hyung”
“Tao không hỏi cái đó”
“Em chỉ nghĩ rằng em nên nói cho anh biết,” cậu bé đáp lại với một cái cười toe, “Em rất vui khi anh biết chơi ghita. Một ngày nào đó em cũng muốn học chơi”
“Thế thì bảo họ thuê cho một ông thầy ấy,” Myungsoo đáp lại với sự cay đắng quá rõ ràng trong giọng nói, “Mày có tiền mà”
“Nhưng em thích anh dạy em cơ, em muốn chơi cùng anh,” Daehyun nói rõ. “Em nghĩ đó là điều tiền không thể mua được”
“Bao nhiêu tuổi rồi nhóc?”
“Bảy ạ”
Myungsoo nhếch môi, “Mày nói những điều mà mấy đứa 7 tuổi cũng chẳng thể hiểu nổi”
“Em nghĩ là bởi em đọc nhiều sách,” Daehyun đáp. “Anh sẽ học được rất nhiều nếu anh đọc chúng”
Cậu nhóc uống xong cốc cacao và chẳng cần nói gì, Myungsoo đã lại rót đầy một cốc khác cho cậu. Daehyun thì cứ vui vẻ nói mãi. Cậu kể cho Myungsoo về những cuốn sách cậu đã đọc, những games cậu đã chơi. Daehyun có nhắc tới cái gì đó mà không thể chơi bóng rổ hay những trò khác với những nhóc cùng tuổi vì cậu bé không thể tương tác với chúng. Khi Myungsoo lắng nghe, anh nhận ra rằng sở thích và suy nghĩ của cậu nhóc này trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Anh đoán rằng đó là một trong những lí do Daehyun có một khoảng thời gian khó khăn để thân thiết với các bạn cùng lớp.
Cuối cùng họ chỉ ngồi xem TV trong im lặng và sau đó vai giờ, khoảng 9 giờ tối, bố của họ gõ cửa. Myungsoo chạy ra mở và không nói một lời, anh ra hiệu cho Daehyun đi ra.
“Chơi với anh vui lắm, hyung à” Cậu bé vui vẻ nói.
Myungsoo không đáp.
Daehyun vẫy tay chào, “Lần tới gặp lại anh sau!”
Bố của họ mỉm cười với Myungsoo, nhưng đổi lại, anh chẳng có phản ứng gì.
“Bố xin lỗi vì chưa kịp báo trước với con” ông mở lời.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi,” Myungsoo trả lời.
“Và cảm ơn con vì đã cho thằng bé vào. Thời tiết lúc nãy không ổn cho lắm”
“Con không phải loại người sẽ bỏ rơi một đứa nhóc,” anh mỉa mai đáp lại, và cả hai đều hiểu ý anh là gì. “Đi về cẩn thận, bố”
Sau đó, anh đóng sầm cửa lại.
♥
“Xin chào, Ánh Nắng?”
“Em đây”
Myungsoo ôm gáy. Lúc này anh đang ở trong phòng, bước đi từ góc tường nọ tới góc tường kia, “Hôm nay anh đã trông em trai”
“Thật tuyệt,” cô đáp. “Bao lâu vậy?”
“Chỉ vài tiếng thôi”
“Cậu bé bao nhiêu tuổi vậy?”
“Nó 7 tuổi”
Ánh Nắng cười khúc khích, “Anh có gặp khó khăn gì không?”
“Cũng không hẳn. Với một đứa trẻ thì nó khá thông minh,” Myungsoo đáp. Sau đó là một khoảng ngưng ngắn rồi anh nói thêm, “Thằng bé viết văn giỏi lắm”
“Thật tốt”
“Anh nghĩ em và nó sẽ thân nhau lắm đây. Thằng bé lạc quan đến phát hâm lên được”
“Vậy thì một ngày nào đó, em cũng muốn gặp nhóc”
Im lặng.
“Nắng này?”
“Sao ạ?”
“Chuyện em kìm nén sao rồi?” Myungsoo di tay lên chiếc bàn học đã bạc màu của mình, tự hỏi vì sao anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Mấy hôm trước cô ấy còn khóc mà. Dĩ nhiên là cô ấy không ổn rồi.
“Em đã nghe thấy tiếng của anh, và em cũng có thể khám phá ra một khía cạnh khác ở anh,” cô ấm áp đáp lại. “Giờ em thấy tốt hơn rồi. Cảm ơn anh”
“Không có gì”
“Anh ăn chưa?” Cô hỏi
“Anh ăn rồi. Còn em?”
“Em cũng ăn rồi”
Myungsoo thở dài, “Thế thì chúc ngủ ngon nhé, Nắng”
“Chúc ngủ ngon, Mùa Hạ”
Bíp.
♥
“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”
Bíp.
“Mẹ à, lại là Myungsoo đây,” anh mở lời. “Hôm nay con đã thấy em trai của con. Con nghĩ đây là lần thứ ba. Con cũng không chắc nữa”
Myungsoo nhìn trân trân lên trần phòng ngủ, lắng nghe sự tĩnh lặng.
“Thằng bé đã viết một bài văn,” anh tiếp tục. “Thằng bé phải viết về một người nó ngưỡng mộ, và nó đã viết một ít về con. Thằng bé nói nó thích vì con biết chơi ghita, vì con đang sống một mình. Thằng bé viết nhiều lắm, điều ấy thực sự làm con xao lòng”
Một khoảng dừng, và rồi anh thêm vào, “Thằng bé nói nó yêu con”
Myungsoo chìm dần vào những suy nghĩ, và trước khi anh có thể thay đổi quyết định - trước khi trái tim anh yếu mềm đi – anh nuốt khan và nói, “Tạm biệt, mẹ”
Bíp.
T/N: Cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ *chấm chấm nước mắt*. Tình hình là dạo này lười update đơn giản là vì lười ==, hôm nay vào thấy cái comt nên hưng phấn up luôn :)). Btw, nhớ ủng hộ bợn nhoa :x |
|