|
Chap 8
“Sao anh lại ghét màu đỏ?” Một đêm Ánh Nắng hỏi, lúc này đã muộn và dường như cả thế giới đang tĩnh lặng trong giấc ngủ.
Myungsoo ngẩng lên nhìn trần nhà trống trơn của mình và tưởng tượng ra máu đang nhỏ giọt từ trên ấy. Anh nhắm chặt mắt lại và cố ghìm tiếng hét có thể phát ra từ cổ họng anh bất cứ lúc nào. Đột nhiên anh thấy thật khó thở.
Anh ghét màu đỏ vì nó khiến anh nhớ đến máu.
Anh ghét màu đỏ vì nó khiến anh nhớ đến nỗi sợ của anh.
Anh ghét màu đỏ vì đó là màu còn dính lại trên tay anh ngày mẹ mất.
“Bởi vì,” anh bắt đầu, “Nó khiến anh nhớ lại một kí ức mà đáng ra anh nên quên”
Tiếp theo là im lặng, nhưng rồi cô phá vỡ bầu không khí ấy bằng câu nói, “Em hiểu rồi”
“Em không hỏi anh đó là kí ức gì sao?”
Anh nghe thấy tiếng cười của cô, “Em làm vậy thì sẽ chỉ khiến anh nhớ lại nó thôi”
Myungsoo tựa đầu vào gối, và đột nhiên, anh bắt đầu hát thầm. Anh chờ Ánh Nắng cắt ngang, nhưng cô không làm vậy. Anh hát thầm cho đến nốt nhạc cuối cùng. Lại một lần nữa, cả hai đều chìm vào khoảng lặng, điều mà bây giờ họ đã quen rồi.
“Hay quá,” Ánh Nắng kết luận.
Anh mỉm cười và bật loa điện thoại lên. Anh đặt nó lên mặt tủ rồi đi lấy ghita trong góc nhà ra, cuối cùng, anh bắt đầu dạo nhạc.
♥
Suzy chỉ có thể mỉm cười trước giai điệu êm dịu đang phát ra từ đầu dây bên kia. Lời hát của anh hoà quyện lại với tiếng nhạc, và nó khiến trái tim cô đập liên hồi. Mỗi một câu hát, theo một cách nào đó, khiến trái tim cô reo vui, và chẳng cần phải nói gì thêm, cô quyết định tận hưởng giây phút này. Cũng không phải ngày nào cũng có người chơi ghita qua điện thoại cho cô.
Có một lần cô đã từng bắt gặp Sunggyu ngồi trước cây đàn piano. Giọng hát của anh hòa hợp với từng nốt nhạc anh tạo nên, và cô nhận ra rằng anh đang hát cho chị SunYe, người đang nghe điện thoại của anh.
Hoá ra đây chính là cảm giác ấy, cô nghĩ.
Ca khúc kết thúc, khiến Suzy chợt giật mình. Cô từ từ mở mắt ra và nói, “Giọng hát anh hay thật!”
“Em có hát không?” Anh hỏi.
“Em viết thôi,” cô trả lời.
“Một ngày nào đó anh cũng muốn được xem tác phẩm của em,” anh thừa nhận.
“Một ngày nào đó,” cô nhắc lại, mỉm cười. “Đúng vậy”
“Lần tới anh sẽ hát tiếp cho em nghe”
“Em sẽ đợi”
“Chúc ngủ ngon, Ánh Nắng”
“Chúc ngủ ngon, Mùa Hè”
Bíp.
♥
Myungsoo cảm thấy như có hàng ngàn, hàng vạn giọt đang rơi xuống mặt anh. Anh lau nó đi, nhưng nó lại càng rơi xuống. Anh khó chịu mở mắt ra nhưng ngay lập tức hối hận khi nhìn lên trên trần nhà.
Máu đang rỉ ra từ trên ấy.
Có có mùi như sắt gỉ vậy.
Anh ngồi thẳng lên và nhận ra rằng mình đang nằm trong bể máu. Mắt anh vẫn chỉ nhìn được mờ mờ, anh nhìn xuống đôi bàn tay mình và hét lên khi thấy thứ chất lỏng đỏ thẫm đang dính trên đó.
Một bàn tay trắng bò lên cạnh giường anh, và anh càng lùi, lùi thật sâu, dựa lưng thật mạnh vào đầu giường. Thật nhanh sau đó, thân ảnh của một người phụ nữ xuất hiện, mái tóc đẫm màu máu của người đó che khắp mặt. Bà đang mặc một chiếc váy đen quen thuộc, rồi bà rên rỉ, “Con của ta”
Myungsoo muốn chạy trốn, và vì vậy anh cầm lấy con dao nhỏ được giấu dưới gối mỗi đêm và đâm thẳng vào trái tim mình.
Và anh tỉnh giấc.
Anh đang thở hổn hển, áo của anh, cùng với những bản nhạc của anh đang đẫm mồ hôi. Anh nhìn quanh, và dù rằng trời tối thì anh vẫn nhận thấy rằng sàn và trần nhà đều đang khô. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run lẩy bẩy của mình.
“Nó lại quay lại rồi,” anh thốt lên và bịt tai lại, “Giấc mơ khốn kiếp ấy quay lại rồi”
♥
“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”
Bíp.
“Mẹ, là con Myungsoo đây. Hôm qua mẹ lại xuất hiện trong giấc mơ của con. Đó là một cơn ác mộng. Con xin lỗi vì đã không thể bảo vệ mẹ được, con xin lỗi. Vì thế nên, mẹ, con xin mẹ…” anh không ngăn nổi tiếng khóc nữa. “Hãy thả con ra”
♥
“Thả chị ra!” Suzy hét khi cô đang cố đẩy SangMoon ra bằng việc quẫy đạp xung quanh.
“Đợi đến khi nào chị chịu trả em cái thước đo góc nhé!” Cậu hét lại.
“Chị đã bảo là chị không cầm”
Hai người họ đang ở trên giường của Suzy, và SangMoon đang dồn hết sức nặng của mình lên người chị gái với cái chân chèn lên bụng cô.
“Chị là người cuối cùng mượn nó đấy noona!”
“Chị bảo là không có mà!”
Cuộc cãi cọ bị cắt ngang khi Sunggyu bước vào phòng Suzy.
“Anh chuẩn bị đi Busan đây,” anh nói. Chiếc túi vải thô giản dị đã được đeo lên vai trái anh, “Bữa tối bố mẹ chưa về đâu nhưng anh đã chuẩn bị thức ăn trước rồi. Khi nào ăn mấy đứa hâm lại là được”
“Vâng,” hai chị em đồng thanh.
“Không choành choẹ nhau nhé”
“Vâng”
“Lúc nào anh về thì bát đĩa phải được rửa sạch hết rồi đấy”
“Vâng”
“Nhớ tắt hết công tắc điện trước khi đi ngủ đấy”
“Vâng”
“Ăn đúng giờ vào”
“Vâng”
“Làm cả việc nhà”
“Vâng”
“Dậy sớm đi học nữa”
“Vâng ạ”
“SangMoon,” Sunggyu gọi
“Sao ạ hyung?” Cậu đáp lại
“Đừng có làm khó chị em đấy”
Cậu thở dài, “Dĩ nhiên rồi”
“Còn Suzy,” Sunggyu lại gọi.
“Đừng có bắt nạt em đấy”
“Rõ rồi ạ”
Anh mỉm cười và ôm 2 đứa em cái cuối cùng rồi đi ra khỏi nhà. Hai chị em ngồi trong yên lặng khi nghe thấy tiếng xe của anh trai rồ đi.
SangMoon nhìn chị gái mình và nhận ra một thay đổi đột ngột trên gương mặt chị.
“Noona,” cậu mở lời. “Có chuyện gì khiến chị khó chịu sao?”
Suzy đứng lên mở ngăn tủ bàn học. Cô lấy ra thước đo góc của SangMoon và đưa nó cho cậu.
“Chị đoán chị thực sự đã quên trả nó cho em,” cô nói. “Chị xin lỗi”
“Noona…”
“Giờ em đi được rồi,” Suzy thì thào. “Chị cần làm một số việc”
SangMoon thở dài và bước tới ôm chị gái thật chặt. “Chúng ta có thể luôn cãi nhau,” cậu thì thầm, “Nhưng noona này, em biết rằng chị thích hyung nhiều hơn chị nên thích”
Mắt Suzy mở lớn.
“Chúng ta có thể luôn cãi nhau,” cậu nói lại. “Nhưng em luôn luôn có thể là một người đàn ông mạnh mẽ cho chị gái của mình nữa. Em trẻ hơn chị, nhưng em luôn sẵn sàng lắng nghe nếu chị muốn chia sẻ”
“SangMoon…”
Cậu ôm Suzy chặt hơn. “Chỉ là, chị đừng để những tình cảm ấy lấn át con người chị,” cậu cảnh báo. “Nó sẽ chẳng có lợi ích gì cho gia đình ta”
“Chị biết,” cô thầm thì
“Đến một lúc nào đó, chị sẽ ổn thôi,” cậu nói.
“Chị biết,” cô nhắc lại. “Chỉ là bây giờ thì chưa”
“Em hiểu,” tiếng SangMoon vang vọng.
♥
“Sao cậu vẫn chưa có bạn gái nhỉ?” Một người ăn xin hỏi, lúc này Myungsoo đã đến sân ga với mấy túi đồ mà bố cứ gửi cho anh mãi, kiểu như khẩu phần ăn ấy, “Cậu cũng đẹp trai, thật lạ khi thấy ai đó như cậu đi lang thang một mình”
“Lúc này cháu không có hứng thú,” anh thành thật đáp.
“Cậu là gay à?” Một người khác châm ngòi trong khi mở hộp cá Myungsoo mới đưa cho ông ấy với con dao bỏ túi của anh.
Cậu học sinh chỉ có thể cười nhạt trước lời tiên đoán của ông chú lớn tuổi. Anh không thích những suy nghĩ thiển cận kiểu thế.
“Cháu không phải là gay,” anh bình thản trả lời, “Chỉ là hiện tại cháu không thích thôi”
“Ah, vậy cậu là một anh chàng khó tính, không dễ lay chuyển ấy nhỉ”
“Bác nói vậy cũng được,” Myungsoo đáp.
“Cậu thật là cứng nhắc,” Người ăn mày kết luận.
Nhận thấy rằng cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, Myungsoo tự biện hộ cho mình và đi ra chỗ những người khác, những người cũng cần được chuyện trò, như anh.
“Anh thật là tốt bụng.” Một cô bé trong bộ quần áo rách rưới nói.
“Ai mà biết được chứ?” Anh đáp. “Có lẽ anh làm vậy chỉ để em nghĩ rằng anh tốt”
Cô bé nhìn anh mắt sáng ngời, “Anh không cần phải làm thế, bởi vì từ khi anh sinh ra đã tốt rồi”
Cùng những lời ấy, cô bé bước đi, để lại Myungsoo đứng đó.
♥
“Xin chào, Suzy?” Giọng nói dịu dàng của Sunggyu vang lên.
“Oppa, anh đã gọi rồi”
Anh khẽ cười, “Dĩ nhiên rồi. Giờ anh đang ở Busan đâu. Mọi chuyện sao rồi?”
“Em với SangMoon vẫn chưa giết nhau chết đâu,” cô đáp lại, mỉm cười.
“Nghe được thế thật là mừng,” anh bình luận. “Mấy giờ nữa bố mẹ sẽ về. Nhớ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ nhé”
“Em nhớ rồi, anh đừng lo”
“Cẩn trọng đó. Tạm biệt”
“Tạm biệt”
Bíp.
Một khoảng lặng, và cuối cùng cô cũng thì thào, “Em yêu anh”
Như thể vẫn chưa đủ, cô nhắc lại ba từ ấy mãi. Cô nhắc cho đến khi nước mắt xuất hiện nơi khoé mắt. Cô nhắc mãi cho đến khi cô không thể kìm nổi tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng khóc của sự hối lỗi. Cô nhắc mãi cho tới khi SangMoon tìm thấy cô, nhạt nhoà lệ.
Cô ngừng lại khi em trai cầm điện thoại đi và ôm cô, một cái ôm thật hiếm hoi để an ủi cô của cậu ấy. |
|