|
ii
Myungsoo đứng đó, hoàn toàn chết lặng. Anh có thể nhận ra tay Jiyeon đang ghì lấy bàn tay của con trai cô. Dường như có thứ gì đó đang sôi lên trong anh. Anh cũng không biết mình đang tức giận hay đau đớn nữa.
“Tôi sẽ dẫn chị ra ngoài,” Su Ji mỉm cười và người kia chỉ có thể gật đầu một cách yếu ớt. Khi họ ra khỏi phòng khám, Jiyeon bắt đầu run rẩy. Thật may là cô thư ký đã ra ngoài để ăn trưa.
“Tôi…không hề biết anh ấy là bác sĩ,” cô ngập ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào Su Ji. “Và cũng không ngờ cô lại là trợ lý của anh ấy.”
Su Ji nhún vai. “Nhiều chuyện có thể xảy ra trong tám năm đó lắm chứ. Chẳng hạn như chị kết hôn và mối tình đầu của chị lại khám bệnh cho cậu con trai mà chị có với người đàn ông khác.”
Jiyeon im lặng. Ánh mắt cô dán vào sàn nhà.
“Anh ấy đã khóc khi biết được điều đó,” Su Ji dứt lời trong tiếng thì thầm. Cô cắn môi và hỏi Jiyeon “Mà sao chị lại đăng ký ở khoa của Myungsoo vậy?”
“Không phải tôi mà là thư ký của Minho. Tôi chỉ hỏi ai là bác sĩ giỏi nhất và anh ta đưa chúng tôi đến đây.”
Khi Su Ji vừa mở miệng định trả lời thì bị tiếng gọi của Myungsoo cắt ngang.
“Xin lỗi nhé.” Không đợi Jiyeon nói thêm bất cứ điều gì, cô cáo từ rồi biến mất sau cửa phòng khám.
<>
Su Ji điềm tĩnh đứng cạnh đứa trẻ tên Minhwan. Với một nụ cười, Myungsoo nhẹ nhàng vén tay áo của cậu bé lên.
“Chỉ giống như kiến cắn thôi,” anh nói.
Minhwan gật đầu. Đôi mắt lanh lợi của cậu bé nhìn chăm chú vào bức tường màu xanh nhạt điểm một vài đám mây trắng trước mặt. Myungsoo thấm nhẹ miếng bông tẩm cồn vào vai Minhwan và sau khi liếc nhìn cậu bé, anh cẩn thận đẩy kim tiêm vào da. Minhwan thậm chí còn không rùng mình.
Myungsoo rút kim ra và nhanh chóng đắp một miếng gạc sạch vào chỗ tiêm. Một chấm nhỏ màu đỏ hiện ra tức thì trên miếng gạc trắng. Sau khi áp chặt một lúc, Myungsoo thay miếng gạc khác và cố định lại bằng băng dính.
“Cháu làm tốt lắm, anh lính nhỏ à,” Myungsoo vừa nói vừa lùa tay vào tóc Minhwan. “Cháu muốn ăn kẹo không?”
Minhwan nhìn chiếc bàn bên cạnh và chỉ vào cây kẹo mút hình gấu. Su Ji cầm lấy cây kẹo và đưa cho cậu bé.
“Cám ơn chú ạ.”
“Không có gì,” Myungsoo đáp. “Vì giờ cháu không sao nên có thể ra ngoài rồi. Chị ở kia sẽ dẫn cháu đi.”
Su Ji tươi cười với Minhwan. “Đi nào.”
Cậu bé nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô. Khi cánh cửa khép lại sau lưng họ, Myungsoo buông một tiếng thở dài và nhận ra những giọt nước đang dâng lên khóe mắt anh.
<>
“Cậu không nhanh lên được à?” Myungsoo càu nhàu. Tay anh khoanh lại còn chân phải thì nhịp xuống đất một cách nôn nóng. Mắt anh dõi theo bước chân Su Ji đang đi đi lại lại quanh phòng khám. “Tôi mệt lắm, với lại còn đưa cậu về nhà nữa.”
“Ai mà không mệt chứ?” Su Ji đáp trả. Cô mở một trong những chiếc tủ đựng ly và cười hớn hở. “Ah! Đây rồi.”
Su Ji chộp lấy chùm chìa khóa nhà và đút vào túi. Quay lại đối diện với Myungsoo – người đang quắc mắt nhìn mình trừng trừng – cô mỉm cười ranh mãnh và nói “Đi thôi.”
“Mà sao cậu cứ để chìa khóa lung tung chỗ vậy hả?” anh cằn nhằn. “Cậu chẳng thay đổi chút nào cả.”
“Ồ, thì ra anh còn nhớ sao?” cô nghịch ngợm đáp và huých vào người anh trên đường ra khỏi bệnh viện. Không khí đêm mùa xuân ùa đến và mùi thuốc khử trùng trong giác quan của họ được thay thế bằng hương hoa dìu dịu. Mặt đường vẫn còn loang loáng nước chứng tỏ cơn mưa vừa mới dứt.
“Cậu thật đáng ghét,” Myungsoo lầm bầm.
“Đáng ghét chỗ nào?” Su Ji vặc lại.
Cả hai đến trước bãi đỗ xe. Myungsoo mở khóa và Su Ji nhanh chóng chui vào xe.
“Này, cẩn thận tấm thảm đấy! Tôi mới giặt nó sáng nay.”
Cô lườm anh rồi dậm mạnh chân lên tấm thảm với nụ cười thích chí.
“Này!” Myungsoo gầm lên. “Đừng có cư xử như trẻ con nữa.”
Su Ji thè lưỡi rồi đóng sầm cửa lại trước mặt anh. Myungsoo vừa cáu kỉnh gãi đầu vừa đi vòng qua phía bên kia xe.
“Tên nhóc vô ơn,” anh càu nhàu trước khi ngồi vào ghế.
Khi Myungsoo từ Mỹ trở về, chính gia đình Su Ji đã ra đón anh đầu tiên. Vì bố mẹ anh bận dự đám tang ở Mokpo nên không thể về kịp để đón con trai họ. Lúc đó biểu hiện của Su Ji đối với Myungsoo vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Cũng chính bố mẹ cô báo tin Jiyeon đã kết hôn. Anh trở nên lặng im còn Su Ji nhìn vào khung cảnh mờ mịt mà ô cửa sổ bên cạnh cô đang phản chiếu.
“Thật tuyệt biết mấy nếu Su Ji đến dự lễ cưới, nhưng nó đã không đến! Đáng lẽ nó là một trong các phụ dâu, nhưng cháu biết nó làm gì không? Con bé cứ nhốt mình trong phòng suốt!”
“Mẹ,” cô kêu lên.
Myungsoo không hề nói một lời nào.
<>
“Lúc trước,” Myungsoo lên tiếng khi đổi sang làn đường khác. Anh liếc nhìn Su Ji trong kính chiếu hậu. “Lúc trước sao cậu không đến dự lễ cưới?”
“Chuyện đã xảy ra rồi thì có còn là vấn đề nữa đâu,” cô đáp và uể oải buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa. Vì bị búi lại hơn mười hai tiếng nên giờ tóc cô xuất hiện những đường gợn sóng.
“Với tôi thì có đấy,” anh thú nhận.
Cô mỉa mai. “Nếu anh nghĩ tôi làm thế vì anh thì lầm to đấy.”
“Đừng có nhìn tôi như thể tôi là đồ ngốc nữa đi.”
“Thì đúng vậy mà.”
“Quên chuyện tôi hỏi cậu đi.”
Có một khoảng lặng giữa họ, rồi cô lên tiếng. “Đến dự lễ cưới cũng có nghĩa là tôi đã vi phạm quy tắc của chính mình.”
“Quy tắc,” Myungsoo lặp lại. “Tôi không biết là cậu có đấy.”
“Anh có muốn tôi nói tiếp hay không đây?” cô đáp trả.
Anh nhếch môi cười. “Tiếp tục đi.”
Su Ji thở dài, cô khoanh tay và ngắm nhìn ánh đèn thành phố lung linh phía xa trông như những bóng đèn điện tí hon. “Nếu tôi đến đó,” cô nói một cách dè dặt. “Có nghĩa là tôi ủng hộ quyết định của Jiyeon. Tôi không muốn thế.”
“Sao không?”
“Vì tôi đã để anh đi.”
“Thấy chưa? Cũng vì tôi cả thôi,” Myungsoo thốt lên.
“Không phải đâu đồ ngốc,” Su Ji đáp, giọng cô dịu lại ở âm cuối cùng. “Đó là một cách để phản đối cô ấy. Tôi không biết nó có ích lợi gì hay không, nhưng tôi không thích việc cô ấy làm. Không thích một chút nào.”
“Vì tôi bị tổn thương sao?”
“Chỉ vì tôi thích anh không có nghĩa là thế giới của tôi phải xoay quanh anh,” cô nhấn mạnh. “Tôi nghĩ đó là vì lòng tự trọng của mình, và những gì tôi làm cũng sai nốt. Tôi biết Jiyeon có ý tốt. Khi ấy tôi đã cố dằn lòng vì biết hai người thích nhau. Nhưng cuối cùng cô ấy lại từ bỏ tất cả. Cô ấy đã bỏ rơi anh.”
“Cậu không thể nói nhẹ nhàng hơn được à?” anh hỏi.
“Nhưng cô ấy đã làm thế mà. Cô ấy bỏ rơi anh và lấy Minho.”
“Vậy giờ Minho đang làm gì?”
“Kinh doanh,” Su Ji đáp. “Những thứ chán ngắt liên quan đến tiền, biểu đồ và hội nghị.”
“À, vậy ra cậu ấy theo hết khóa học rồi tốt nghiệp sao?”
Cô lườm anh rồi mở radio lên. Một ca khúc acoustic đang được phát. “Đừng có đánh trống lảng bằng những câu hỏi kiểu đó. Rõ ràng anh vẫn thích cô ấy còn gì.”
“Dĩ nhiên rồi,” anh đáp và cho xe rẽ trái. “Nếu không tôi đã chẳng giữ chiếc nhẫn ở nơi trang trọng như thế.”
“Vậy giờ anh làm gì hả Myungsoo?”
“Hm,” anh dừng xe lại trước một cửa hàng tiện lợi. “Tôi sẽ trở thành một lão già độc thân suốt ngày hò hét bọn trẻ vô cớ, chắc là vậy.”
Cô cười to. “Anh buồn cười thật đấy.”
“Tôi dám cá cậu sẽ thành bà cô cho mà xem,” anh nói thêm. “Vì chẳng ai có đầu óc bình thường lại yêu cậu cả.”
Nét mặt Su Ji cau lại nhưng trước khi cô kịp trả đũa, Myungsoo đã đưa ví cho cô. “Lạnh quá. Cậu đi mua cà phê đi.”
“Nhưng chúng ta đã hết giờ làm việc rồi mà! Đừng có tỏ vẻ cấp trên với tôi nữa!” cô than vãn.
“Tôi vẫn là tiền bối của cậu đấy,” anh đáp.
Đuối lý, Su Ji quay phắt đi khiến đuôi tóc của cô quất vào mặt Myungsoo.
“Này!” anh gào lên.
Su Ji hầm hầm bước ra khỏi xe và sập cửa mạnh đến nỗi khiến cánh cửa rung lên. Myungsoo chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng đi xa dần của cô và mỉm cười.
“Cô ấy giận thật rồi,” anh tự nói với chính mình. Rồi anh tựa vào lưng ghế và đan tay sau đầu. Giờ nghĩ lại thì Minhwan trông rất giống Minho. Nhưng vẻ thông minh sáng dạ toát ra từ ánh mắt cậu bé lại giống Jiyeon. Dường như có thứ gì đó đang bóp chặt trái tim khiến anh đột nhiên không thể thở được nữa.
“Mình là bác sĩ của con trai họ,” Myungsoo thì thầm. Anh để mặc cho suy nghĩ nhấn chìm mình và nước mắt lại chực trào ra một lần nữa. Nhưng anh đã cố sức kìm nén để không bật khóc. Việc nhìn thấy đứa trẻ càng chứng tỏ anh phải để Jiyeon đi. Quá khứ đã bỏ anh lại phía sau và anh biết trái tim mình phải thôi lưu luyến những ngày tháng hạnh phúc anh đã có với cô. Dù vậy anh vẫn cảm thấy thật khó khăn khi mình là người đang chờ đợi ở phía cuối con đường. Chỉ có anh là đang chờ đợi mà thôi.
Bất thình lình Su Ji chui vào xe, trên tóc cô phảng phất mùi hương của mưa và hoa anh đào. “Ngước đầu lên!” cô hét to, nhưng đã quá muộn. Một ly cà phê ấm nóng bay đến và trúng ngay mặt Myungsoo.
Và anh nhận ra tại sao không như những cô gái ngưỡng mộ mình, anh chỉ cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Su Ji. Anh đã hiểu vì sao trong số các ứng cử viên anh lại chọn cô làm trợ lý. Cô có khả năng xoa dịu và giúp anh đứng vững vàng. Nhưng dĩ nhiên, anh chưa bao giờ nói cho cô biết điều đó.
|
|