|
Tác giả |
Đăng lúc 16-2-2012 10:39:29
|
Xem tất
PV NADECH TRÊN UP2U (Part 1)
UP: Hiện nay cậu đang theo dự án nào?
Nadech: Em đang quay lakorn Game Rai Game Rak cùng với em Yaya. Bộ phim sẽ được chiếu trên CH3, em nghĩ là khoảng tháng 7. Nhiều người cho rằng nó là phần tiếp theo của Duang Jai Akkanee. Em không rõ lắm. Tuy nhiên, bộ lakorn này được sản xuất bởi một team mới. Đó là team của P’Da Hathairat. Quan trọng nhất là, em cảm thấy vai diễn của em có tính thử thách hơn nhiều so với lakorn trước bởi có rất nhiều sự phức tạp và sâu sắc trong tính cách của nv. Em cảm thấy nó drama (chính kịch) hơn, không giống thể loại Guggig (dạng phim hài-lãng mạn) như Duang Jai Akkanee hay có những cảnh cãi nhau gây cười.
UP: Cậu có lo rằng bồ phim sẽ không nổi tiếng như lakorn trước đó bởi khán giả đã quen với hình ảnh một dv thể loại Guggig lakorn của mình? Thay vì tiếp tục với thể loại Guggig, cậu đột nhiên chuyển sang đóng drama như vậy.
Nadech: Nếu hỏi em có lo lắng không, thì câu trả lời là không, em không lo là không có ai muốn xem nó. Em chỉ lo là mình có thể diễn xuất tốt hơn hay không thôi và liệu khán giả có tin vào nv của em hay không. Em không muốn mọi người so sánh 2 lakorn và em không nghĩ khán giả yêu thích thể loại Guggig hơn drama.
UP: Cậu chưa từng nghĩ sẽ đóng phim điện ảnh àh?
Nadech: Em muốn chờ đợi trước. Em chưa dám chắc mình có thể diễn tốt được. Em sợ rằng không ai muốn mua vé để xem em diễn. Cũng có nhiều dự án liên lạc với em nhưng em phải từ chối vì em biết mình chưa sẵn sàng. Các vai diễn họ mang đến rất khác nhau, từ trẻ con cho tới người lớn và thậm chí có cả ma cà rồng. Không phải em không muốn diễn, bởi đóng phim điện ảnh mang lại nhiều kinh nghiệm tốt; chỉ có điều em chưa sẵn sàng mà thôi. Em muốn đóng phim hành động nhưng như mọi người biết đấy các phim hành động của Thái không thành công như mong đợi. Em cũng không biết nữa. Em đang học chuyên ngành điện ảnh. Có thể em sẽ cùng với bạn mình làm một bộ phim trong đó em cũng diễn luôn.
UP: Cậu có thời gian nghỉ ngơi trong giai đoạn gần đây không?
Nadech: Không phải là em không có thời gian rảnh, nhưng thực sự nó quá ít. Thời gian làm việc luôn chồng chéo lên thời gian học. Ví dụ như hôm nay chẳng hạn, em có một bài kiểm tra ở trường, nhưng do phải đi làm nên em đành xin làm lại bài vào một buổi khác. Em không đến lớp thường xuyên do vậy em phải gặp các giáo sư nhiều hơn. Rất may là các thầy cô đều thông cảm. Hiện em là sv năm 2 đại học Rangsit, chuyên ngành Điện Ảnh. Khi em mới vào trường, cảm thấy không mệt mỏi như bây giờ. Em thấy năm nay thực sự là một năm quá bận rộn. Có lẽ là bởi vì dự án lakorn vừa mới bắt đầu. Vì vậy em cần làm việc chăm chỉ hơn. Vừa phải học vừa phải làm. Em mới hoàn thành 3 khóa học mùa hè. Nhưng vẫn chưa biết thi có qua hay không.
UP: Vì sao cậu lại chọn học về Điện Ảnh? Có phải vì cậu làm trong ngành này không?
Nadech: Về việc làm phim, em đã thích nó từ lâu rồi. Thực ra thì, em dự định học về nông nghiệp bởi em yêu thiên nhiên. Nhưng em nghĩ em sẽ học nó thêm từ kinh nghiệm bên ngoài. Em thấy hạnh phúc khi làm những bộ phim ngắn với các bạn ở trường cấp 3. Em muốn học về làm phim cho dù trong tương lai có thể em không theo ngành này.
Em không yêu thích đặc biệt một bộ phim hay đạo diễn nào. Tất cả đều bắt nguồn từ chính cảm nhận của em. Không có động lực và cũng không phải do gia đình gợi ý. Đều là ý định của riêng em, em đơn giản thích nó ngay từ ban đầu. Và ngay khi em biết mình muốn theo học ngành này, em bắt đầu xem nhiề phim hơn, nghe nhiều nhạc hơn và chụp ảnh nhiều hơn.
Em thích Leonardo Dicarprio bởi anh ấy là một dv thực lực. Anh ấy chưa già nhưng có thể đóng đủ mọi loại vai. Bộ phim đầu tiên em xem có anh ấy đóng là Titanic và gần đây nhất em xem Inception. Em thật sự rất thích nó, có rất nhiều phân cảnh có kết cấu rất thú vị trong bộ phim.
UP: Cậu không tham gia cộng đồng sv ở trường, vậy có bao giờ cậu cảm thấy thiếu vắng đời sống sv chưa?
Nadech: Tất nhiên là có chứ. Nhưng khi có được cái này bạn phải hy sinh cái khác. Nếu hỏi em có bạn thân ở trường đại học hay không, thì câu trả lời là không có. Nhưng các bạn học của em đều rất tốt. Khi em đến lớp ngày đầu tiên, họ đến chào em và nói ‘đây là số của mình. Nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ gọi nhé. Mình sẽ giúp cậu’ Có vài bạn còn hỏi các giáo sư xem em đã vào nhóm nào chưa và nếu em chưa có thì họ sẽ nhận em vào nhóm của mình. Em không thường xuyên đến lớp và phải gửi bài qua internet hoặc nộp lại phần của mình cho họ sau. Em phải làm bài một mình và không có nhóm riêng do vậy đôi khi việc học cũng khó khăn hơn. Có nhiều bài tập, các giáo sư yêu cầu làm theo nhóm, nhưng em thì phải làm một mình. Thực ra, em muốn làm quen với các bạn ở lớp nhiều hơn nhưng không biết có dịp không nữa. Em nghĩ lên năm thứ 3, mọi thứ còn khó khăn hơn nữa bởi sẽ có các môn bắt buộc phải tham gia. Và bọn em còn phải đi học thực tế, như là đến trường quay một buổi quảng cáo chẳng hạn. Em còn phải nhờ các bạn ở lớp nhiều nữa.
Việc học và làm của em nó như vậy từ khi em học cấp 3 cơ. Trong suốt các năm lớp 11-12, em bắt đầu làm việc trong ngành giải trí. Em thường đi bus đến nơi chụp ảnh. Lúc đó các bạn trong lớp luôn động viên em. Lúc đó em cảm thấy xa cách, lúc nào cũng nhớ và quan tâm đến họ. Còn họ thì luôn giúp đỡ em.
UP: Hồi còn ở Khon Kaen, tôi nghe nói cậu bắt bus lên Bangkok chụp ảnh. Lúc đó còn nhỏ như vậy, sao cậu lại nhận công việc này? Cậu đồng ý hy sinh thời gian vui chơi của tuổi teen để làm việc, mục tiêu của cậu khi ấy là gì?
Nadech: Em chỉ muốn cố găng… Ít nhất em có tiền của riêng mình để tiết kiệm. Em chỉ mất có chưa đến 500 baht nhưng lại kiếm được tận 4-5 nghàn baht cho một lần chụp ảnh. Khi nhận tiền em đưa hết cho mẹ và mẹ sẽ mang tiền đó đi gửi ngân hàng. Hiện giờ, mỗi khi đi ra ngoài em đều hỏi xin mẹ tiền đấy. Mỗi một đồng baht kiếm được, em đều để mẹ quản lý. Có lẽ là bởi mẹ chính là người là khuyên em nên thử công việc này, nếu không thích thì em có thể bỏ.
Khi mới đặt chân vào ngành này, em chỉ làm người mẫu ảnh và biểu diễn cho các show thời trang. Khi ấy em không hề nghĩ đến từ ‘diễn viên’. Anh quản lý cũng không nói với em rằng anh ấy đưa em làm người mẫu để sau đó em sẽ làm diễn viên, anh ấy không bao giờ nói với em về chuyện đó. Chúng em cũng không có dự định như vậy. Em không thực sự biết em sẽ làm gì. Anh ấy bảo em làm người mẫu, ok thì em làm. Lúc đó, đầu tóc em vẫn còn là của một cậu học sinh [hơi giống một anh lính]. Em còn tự hỏi mình vì sao lại đi làm cái nghề người mẫu. Hồi đó em không có dự định, không biết mình sẽ làm gì kế tiếp. Cứ có cv là em lại bắt bus đi làm.
Đối với em, gia đình là quan trọng nhất. Đó là nguồn sức mạnh khiến em làm việc tới tận bây giờ. Mọi thứ như scandals, những người xấu, không đủ thời gian học, những sự việc không như mong muốn, không có riêng tư, nhưng em luôn có bố mẹ, các cô, dì, chú, bác luôn dõi theo và ủng hộ em.
UP: Cậu có nhớ những ngày tháng trung học đã mất không?
Nadech: Có một chút ạh. Em mới 19 tuổi nhưng đã làm việc trong ngành này, em phải tự lo những việc, cư xử với mọi người trong ngành, rồi cả fanclubs, và công việc. Khi đứng trên sân khấu tại một sự kiện, bạn phải nghĩ trước khi phát ngôn bất cứ điều gì. Em lớn hơn nhưng nếu hỏi em có còn tính trẻ con không. Khi ở nhà với các bạn, em vẫn là trẻ con. Em vẫn ngốc nghếch. Nhưng thời gian để là trẻ con đó thì càng lúc càng ít.
Đôi khi, em muốn đi xem phim nhưng lại không thể vì mọi người luôn tới chụp hình. Nhưng em nghĩ mọi việc đều có lối ra của nó. Em luôn cố gắng tìm thời gian rảnh rỗi để làm những thứ mình thích, như đi xe đạp, đi tập gym, và nếu thực sự có nhiều thời gian hơn, em đi ăn với P’Mark hoặc các tiền bối khác trong đài. Luôn có lối thoát để xả stress mà. Em có thể bơi ngay trong nhà hoặc nói chuyện với bố mẹ, như vậy sẽ thoải mái hơn. Nhưng thực ra, cũng chưa có gì gọi là áp lực cả.
Em còn muốn đi ra biển và đến Chiang Mai. Nhưng đến hỏi đã sẵn sàng đi chưa, thì còn có mẹ em người luôn lo lắng cho em nữa. Chưa phải lúc em đi một mình. Em không thích đi pub. Em thích ngồi trong nhà hàng nghe nhạc sống hơn. Cho dù đã 20 tuổi, thì em vẫn sẽ không đi pub.
UP: Nói về diễn xuất, từ vai diễn đầu tiên cho đến nay là vai diễn thứ 3, cậu nhận được gì từ đó?
Nadech: Hồi Ngao Rak Luangjai, dx của em còn cứng. Lúc đó, em chỉ nghĩ ‘thế này không biết có người xem không?’ Em không nghĩ xem liệu mình diễn có hay không, có cần đi học lớp dx hay không, hay có nên xin lời khuyên của ai hay không. Sang đến bộ phim thứ 2, Duangjai Akkanee, em tập trung nhiều hơn, em đọc kịch bản, nghiên cứu kịch bản, tìm cách hiểu nhân vật và phân tích. Em không giỏi lắm cho nên cần phải nhờ đến đạo diễn giải thích nhiều điều. Trong lakorn thứ 3, em bắt đầu tự mình phân tích nv và kịch bản. Em bắt đầu tưởng tượng ra cảnh này cảnh kia, rồi em có thể diễn như thế nào. Và nếu chưa tốt, đạo diễn sẽ sửa lại cho em.
Em nghĩ đó chính là kinh nghiệm. Dx dạy em nhiều điều. Mọi người trên phim trường, từ anh kỹ thuật điện, các nv lo về y tế, dịch vụ, trợ lý đạo diễn, cameraman vv… đều là những người giúp đỡ em. Họ khiến em trông đẹp hơn, gọn gàng và hấp dẫn hơn. Em chào cám ơn họ suốt. P’Oh [Mario Maurere] dạy em chào thế nào khi gặp mọi người bởi anh ấy nói đó đều là những người sẽ giúp đỡ em. Từ bộ phim đầu tiên tới giờ, em không nghĩ cv làm em thay đổi nhiều bởi em vẫn là em mà thôi. Không phải em nói thế để tự kiêu đâu. Em nói vậy vì em luôn nghĩ về nó.
UP: Cậu có hay xem lakorn không? Cậu có nghĩ lakorn Thái không thực tế không?
Nadech: Trước đây, em không xem lakorn bao giờ. Còn bây giờ em bắt đầu xem vài bộ và xem trên nhiều kênh. Xem để cập nhật các kỹ năng, dù họ là ai: nam hay nữ, p’ek hay n’ek, bất cứ thể loại vai nào. Em xem và nghĩ… Nếu đó là mình, mình sẽ làm thế nào. Những quan sát này giúp ích cho em trong diễn xuất. Nói về lakorn, như mọi người bán tán, những thứ như các nhân vật đi ngủ mà vẫn trang điểm và nhiều việc khác, em cũng có nghĩ tới. Em nghĩ đạo diễn cũng suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Nhưng chúng ta hay thử nghĩ theo chiều hướng này, khi khán giả xem phim và tự hỏi vì sao cô dv này hay anh dv đó không đẹp, rồi vì sao trông họ không giống như mọi khi. Khi chúng ta muốn thay đổi một thứ gì đó, ví dụ như người Thái thích thể loại slap/kiss lakorn, và muốn thử một style mới, thì những thay đổi đó cần phải có thời gian. Vả lại, chúng ta không phải những người duy nhất liên quan. Còn có các nhà tài trợ, và nhiều những người khác. Dù sao em nghĩ nếu thực tế hơn nữa, thì sẽ hay hơn. Đôi khi em cảm thấy hơi xấu hổ và buồn cười khi phải diễn cái gì không thực tế. Nhưng em không nghĩ ta có thể từ chối này khác, hiện giờ em là 1 dv đóng lakorn, dx của em sẽ khác khi diễn kịch trên sân khấu, và trong phim điện ảnh cũng sẽ khác.
(To be cont'd)
Credit: YADECH (Rasa)
Translate: phogan182kites.vn |
|