|
RE: [Trans- Shortfic | T ] Si vis amari, ama | Tenten_D | Aegon III Targaryen - Jaehaera Targaryen | Part 2 - IV
IV.
To let your heart go
(Tiếp nối It starts with water)
_________
Vị Maester lắc đầu và Aegon cảm thấy một điều gì đó thật khủng khiếp dâng nghẹn lên trong chàng. “Ngươi cũng nói giống như vậy vào lần trước, Maester”. Sự sắc lẹm trong ánh mắt nhà vua tưởng như có thể làm đá tan chảy, nhưng vị Maester chỉ lắc đầu lần nữa. Aegon không muốn nghe ông ta nói. “Hoặc là ngươi cứu sống nàng, hoặc là ta sẽ treo đầu ngươi lên tường thành”. Đôi lông mày của chàng hằn sâu hơn. “Cút ra ngoài”. Chàng nói qua hàm răng nghiến chặt.
Người đàn ông gấp gáp lui xuống giống như một con chuột già khốn khổ. Aegon cũng lệnh cho tất cả đám nữ hầu của Jaehaera rời khỏi phòng với một cái gật đầu mạnh. Chàng bước tới chiếc giường nơi vợ mình đang nằm và nhìn xuống khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt của nàng. Mồ hôi rịn trên vầng trán mỏng manh và hơi thở nàng mờ nhạt, yếu ớt chỉ bằng một nửa so với lúc bình thường. Aegon ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay nàng trong tay mình. Chàng muốn nàng mở mắt ra và nhìn chàng.
Cơn giận dữ như nhân lên gấp mười lần trong người khi nàng vẫn phớt lờ lời cầu xin của chàng trong câm lặng. Các vị thần thật độc ác. Chàng luôn biết điều đó. Nhưng lần này thật quá sức chịu đựng của chàng. Đáng lẽ ra nàng phải khá hơn. Đáng lẽ ra nàng phải cùng chàng dùng bữa sáng vào lúc này và nói về việc lần tiếp theo nàng có thể sinh cho chàng một người thừa kế như thế nào. Nhưng thay vào đó, nàng lại đang nằm ở đây, lịm dần. “Chết tiệt”. Chàng rít lên, gần như lay cơ thể yếu ớt ấy thật mạnh để khiến nàng tỉnh dậy. “Nàng là đồ ngốc”.
Jaehaera chưa bao giờ thực sự mang trong bụng một đứa trẻ. Cứ mỗi lần thụ thai, nàng lại chảy máu và đánh mất con. Và mỗi lần như thế vợ chàng lại khụy ngã với nỗi đau đớn, thống khổ dày vò trong vòng tay chàng. Aegon không đổ lỗi cho nàng. Dù rằng chàng phải như thế, vì chàng cần một người thừa kế cho vương triều này. Nhưng Aegon không gạt nàng sang một bên, không phế bỏ vương vị của nàng để tìm một người phụ nữ khác. Jaehaera là hoàng hậu của chàng. Có lẽ sự cương quyết của chàng là ngu ngốc, nhưng chàng không thể để nàng đi. Nàng đã từng sảy thai trước đây và vẫn vượt qua được, thậm chí khi máu đã chảy nhiều đến mức có thể nhuộm đỏ cả nước hồ. Thế thì tại sao lúc này nàng lại không thể khá hơn?
“Jaehaera”. Nỗi tuyệt vọng hằn sâu trong giọng nói của chàng. Aegon nhận ra những vết nứt toác và cả mùi vị khó chịu thiêu đốt trong cổ họng mình. “Jaehaera, làm ơn”. Môi nàng run rẩy và mí mắt khẽ cử động. Trong một thoáng, tim chàng như lỡ mất một nhịp và chàng nghĩ mình đã có thể đánh thức nàng dậy. Nhưng Jaehaera vẫn nằm im lìm. “Nàng không thể chết, nàng có nghe thấy không? Ta không cho phép nàng được chết”.
Nhưng đã khi nào chàng đủ sức để chiến thắng Kẻ Lạ? Jaehaera khẽ run rẩy. Lần này nàng mở mắt. Đôi mắt tím vô hồn nhìn lên chàng thật xa lạ. Dù vậy, vợ chàng đang mỉm cười. Đôi môi nàng hơi hé mở và chàng cũng không chắc chắn, nhưng dường như nàng đang thì thầm tên chàng. Rồi giọng nàng lớn hơn một chút. “Aegon, chàng đã đến rồi. Em vừa mơ một giấc mơ thật đẹp”.
Những ngón tay thô ráp siết chặt lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của nàng. Thần linh nhân từ, chàng không muốn ánh sáng của nàng phai nhạt đi. “Nàng đã mơ thấy gì?”.
“Em mơ thấy khu vườn của chúng ta”. Nàng nói. “Em mơ thấy những khóm hoa hồng tuyệt đẹp”. Một nụ cười mờ nhạt lướt qua môi nàng. “Jaehaerys đến với em”.
Lời nói như lưỡi dao bén ngọt cắt sâu vào trái tim chàng. Aegon nghiến răng. Jaehaerys, đương nhiên, là Jaehaerys xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Cậu ta đã chết từ cả chục năm về trước, nhưng vợ chàng vẫn mơ về người em trai sinh đôi đã mất của nàng. Aegon vén một lọn tóc ướt đầm dính bết bên má nàng. “Jaehaerys đã nói gì?”. Cuối cùng chàng lên tiếng, bởi sự im lặng còn đau đớn hơn gấp bội.
“Em ấy muốn em cảm ơn chàng”. Lời nói của nàng như âm thanh của hàng tấn những viên đá rơi xuống đầu chàng. Jaehaera dường như không nhận thấy, có lẽ bởi nàng đang đau đớn. “Aegon, em phải đi rồi”. Giọng nàng khản đặc, tay nàng yếu ớt giữ chặt lấy chàng. “Nhưng em không muốn rời đi”. Vợ chàng thì thầm.
“Vậy thì đừng”. Chàng nói. “Đừng bao giờ rời bỏ ta. Ở bên cạnh ta”. Nghe thật đơn giản làm sao. Aegon không biết tại sao chàng chưa từng nghĩ về điều này trước đó. “Ở lại với ta, Jaehaera”.
Lúc này, nụ cười của nàng thật ấm áp mà cũng tràn đầy khổ đau. “Đừng khóc than cho em, Aegon. Hãy kết hôn lần nữa và sinh thật nhiều con cái. Vương quốc này cần điều đó”. Chàng lắc đầu. Nàng nói đúng, nhưng chàng không muốn điều gì khác ngoài có nàng ở bên cạnh chàng. “Nếu chàng có con gái, đừng bao giờ đặt tên cho nó là Jaehaera. Con bé không nên phải chịu đựng mọi bi kịch, khổ đau”.
“Nàng không phải bận tâm đến những điều đó. Ngày mai, nàng sẽ cảm thấy khá hơn”. Chàng đảm bảo với nàng. Nhưng lúc này, giọng chàng đang run rẩy. “Và sau đó nàng sẽ cảm thấy khá hơn nữa, rồi sớm thôi, nàng sẽ sinh cho ta một đứa con trai”. Mong muốn điên rồ. Nàng đang chết dần chết mòn trước mắt chàng.
“Em luôn thích Daeron. Thật là một cái tên đẹp, đầy sức mạnh”. Mắt nàng sáng lấp lánh, nhưng là vì đau đớn và thống khổ chứ không phải hạnh phúc. Aegon cúi xuống và áp môi chàng lên môi nàng. “Đáng lẽ em phải có một đứa con trai tên Daeron”.
“Chúng ta sẽ có một đứa con trai”. Nó gần như là một mệnh lệnh. “Và tên nó sẽ là Daeron”. Tim chàng thắt lại với nỗi đau đớn. Ta yêu nàng, lời nói đã vươn tới đầu lưỡi, nhưng chàng không thể thốt ra thành tiếng. Quỷ tha ma bắt các vị thần đi. Ta yêu nàng, Jaehaera. Chẳng phải là lời khó khăn gì để nói. Ta yêu nàng. Ta yêu nàng. Ta yêu nàng.
Nhưng, nếu nàng chết thì sao?
“Em không bao giờ muốn trở thành một gánh nặng. Em sẽ kiên nhẫn chờ đợi chàng”. Nàng nói. “Hãy sống thật lâu, thật khỏe mạnh, chồng của em. Và bỏ lại sau lưng tất cả những đau đớn, dày vò này”. Giọng nàng mờ nhạt đi vào phút cuối và chàng gần như không thể nghe thấy. Đôi tay nhỏ nhắn dần trượt khỏi tay chàng và nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy Aegon.
“Jaehaera”. Chàng gọi, hai tay ôm trọn lấy khuôn mặt nàng. “Jaehaera! Ôi chúa ơi”. Ta yêu nàng! Hơi thở của vợ chàng gần như tắt lịm vào lúc này. Nỗi đau đớn như xé chàng nát vụn thành từng mảnh.
Và cuối cùng, nàng đã không còn thở nữa.
Cơn điên rồ như cuốn phăng lấy chàng. Aegon buông vợ mình ra và đập vỡ thứ đầu tiên mà chàng tìm thấy. Ghế tựa đổ ầm xuống nền, tiếp tục đến chiếc bàn lớn. Rượu trào ra khỏi bình và cơn giận dữ mù quáng, khủng khiếp tràn lên choán hết lý trí của chàng.
Cánh cửa phòng mở tung và Viserys chạy vào. Chàng cố gắng ngăn anh trai mình lại nhưng chỉ nhận được một cú đấm mạnh vào ngực khiến chàng ngã xuống. “Nàng ấy đã chết! Jaehaera đã đi rồi”. Viserys hét lên từ dưới sàn. “Valar morgulis”.
Một cách ngạc nhiên, câu nói này khiến nhà vua bình tĩnh lại. Aegon nhìn người vợ vừa qua đời của chàng như thể cái ngày chàng gặp nàng lần đầu tiên. Chàng rời khỏi chỗ em trai mình và trở lại bên chiếc giường nơi Jaehaera đang nằm, chạm vào khuôn mặt nàng với những ngón tay run rẩy. Cúi xuống áp môi lên vành tai nàng, chàng thì thầm. “Ta yêu nàng, Jaehaera”. Aegon ôm lấy cơ thể đã giá băng của vợ chàng vào lòng và hôn lên đôi môi nhợt nhạt đã không còn chút máu nào của nàng. “Ta sẽ không bao giờ bỏ nàng lại”.
______________
Valar morgulis: All men must die = Tất cả đều phải chết |
|