Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 15000|Trả lời: 85
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | K] Chasing Summer - Đuổi bắt mùa hè | chibi_hihi | Myungsoo -

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 4-1-2013 15:35:58 | Xem tất |Chế độ đọc


Author : summerchild @ asianfanfics

Translator: chibi_hihi

Status: Completed

Gender: Romance

Đã được sự đồng ý của tác giả để dịch, tại
đây


Description

"Chỉ bây giờ mới đau đớn mà thôi," cô thầm thì qua điện thoại, một đêm mùa hè, "Chỉ bây giờ mà thôi, nghĩ mà xem, xin anh đấy". Và anh chỉ có thể thở dài chịu thua, thả kiếm xuống, và lắng nghe hơi thở của cô.



Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
linhgiang + 5 Fic hay!! ♥

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 4-1-2013 15:40:42 | Xem tất
Chap 1



Kim Myungsoo thích chơi một trò. Anh sẽ quay một số máy ngẫu nhiên nào đó, gọi và kiểm tra xem ngày hôm sau anh có thể tiếp tục làm vậy nữa không. Hồi trước đó chỉ là một trò nghịch ngớ ngẩn nhưng rồi không lâu sau nó đã trở thành thói quen. Anh làm vậy bởi vì anh đã phát ngán khi phải nghe giọng nói tự động người mẹ quá cố của anh ghi lại mỗi khi có người gọi đến.

Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp

Giờ đã quá nửa đêm một chút và anh quyết định chơi lại cái trò ngốc nghếch của mình. Myungsoo thường hay bị mắng vì gọi vào lúc quá muộn như thế, nhưng kể ra thì anh cũng chẳng để tâm mấy đến chuyện ấy. Có những lúc số anh gọi đã không còn tồn tại hoặc chẳng ai thèm nhấc máy. Tuy nhiên, anh buồn chán, trẻ dại và cô đơn. Điều anh muốn nhất trên thế giới này là tìm thấy một giọng nói nào đó giống giọng mẹ anh.

Anh kiểm tra nhật kí cuộc gọi, và sơ sơ anh đã gọi chừng 50 số tối nay rồi.

“Năm mươi mốt,” anh lầm bầm rồi lại gọi cho một dãy số khác. Anh đưa điện thoại lên tai trái và bình tĩnh chờ ai đó nhấc máy. Tới tiếng bíp thứ bảy, đã có người nhận điện.

Myungsoo đợi để nghe một giọng nói bực dọc, một câu mắng, gì cũng được. Nó không xuất hiện. Anh vùi mình trong chăn và nhìn lên trần nhà ảm đạm, rồi yên lặng. Tất cả những gì anh có thể nghe là tiếng thở dịu dàng của ai đó và anh cũng dám chắc rằng người ấy cũng nghe thấy hơi thở anh. Anh đợi để người ấy ngắt máy, nhưng không.

Cùng với nhau, họ chìm vào im lặng trong mười, hai mươi, bốn mươi phút.

Cuối cùng, Myungsoo khẽ cười và nói, “Chúc ngủ ngon”

“Ngủ ngon,” đầu dây bên kia nói nhanh

Anh cúp máy và nhìn chằm chằm vào dãy số hiện lên trên màn hình với một nụ cười nhỏ.

“Đến cuối rồi,” Anh thầm thì rồi lưu số đó bằng cái tên, Cô gái 51.

Anh cũng chẳng hiểu sao lại quyết định lưu số ấy lại, nhưng càng nghĩ thì cô bé này càng có vẻ nổi bật. Với nụ cười dần tắt, anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.



Bae Suzy ngáp dài rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, tự hỏi xem người lại này là ai.

ID của anh ta được để ở chế độ riêng tư nên cô chẳng thể gọi lại được. Giọng nói của anh ấy gây ấn tượng theo một cách nào đó, nó vừa trầm mà lại vừa bay bổng.

“Ngủ ngon,” Cô nói vọng ra trước khi nhắm mắt lại, chỉ để nghĩ về người lạ đã gọi và chỉ thở đều đều trong suốt 40 phút. Suzy ôm gối vào lòng và tựa cằm lên đó.Những tờ giấy xung quanh cô sột soạt với mỗi cử động cô tạo ra, và trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ , cô lôi tai nghe ra để nghe những ca khúc mộc. Sau cùng, đó cũng là những lời hát ru cho cô.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
ngochanh721 + 5 hay, cô gái số 51!!!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 4-1-2013 15:43:34 | Xem tất
Chap 2



“Myungsoo-yah,” Bố anh mở lời, lúc này họ đang ngồi trong phòng khách của nhà cũ, “Con có muốn có mẹ mới không?”

Anh chỉ có thể nhìn bố chằm chằm. Mới chỉ 3 tháng từ khi mẹ anh qua đời, và chính người đàn ông đáng chết này, hỏi anh xem anh có muốn có mẹ mới – như thể có một gia đình mới là điều dễ dàng nhất trên thế giới này vậy.

“Thay vào đó, hãy mua cho con một căn nhà,” Myungsoo đáp lại.

Bố anh nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, “Ừ thì một căn nhà mới”

Một tuần sau, anh đã đứng trước một căn hộ trống không. Bố đã mua cho anh những vật dụng cơ bản, cần thiết và Myungsoo thì đang cố tìm một công việc bán thời gian để hoàn toàn độc lập – và, hoàn toàn có thể khiến anh quên đi những sự thật đau lòng đang hiển hiện trước mắt. Sáu tháng sau, anh nhận được một thiệp cưới. Trong đó có tên bố và tên một cười xa lạ. Anh được chọn là phù rể danh dự. Anh cười khẩy, xoá tờ thiệp cưới làm đôi, đốt nó đi và đi tới Busan trong một tuần với số tiền anh kiếm được. Ngày trở về, anh nhận được một cú tát trời giáng từ ông bố đang ngóng đợi. Myungsoo chẳng nói một lời. Anh chỉ đứng yên ở đó mặc kệ hai má đau rát. Anh bị mắng; anh bị bảo rằng anh là kẻ vo dụng, kẻ chỉ biết mang lại nhục nhã cho người bố duy nhất của mình.

“Tao đã cho mày mọi thứ!” Bố anh nạt nộ, “Và mày trả hiếu tao thế này sao?”

“Bố chưa từng cho con thời gian của bố” Myungsoo lầm bầm, “Và cái đó gần như là mọi thứ với con”

Bố anh câm lặng.




Chiếc đài radio của hàng xóm đánh thức Myungsoo dậy. Anh chậm chạp mở mắt và nhìn lên trần nhà một chút; tập trung vào chỗ bị ố đen nơi bộ sưu tập sao- sáng – trong – đêm - tối của anh từng được dán ở đó. Tháng trước anh đã bóc chúng ra, vì anh phát ngán khi phải nhìn những ngôi sao nhựa giả tạo. Anh vươn tay phải lên , nhếch môi một mình và để chúng rơi xuống chiếc giường bừa bộn của mình.

Hồi trước, bất cứ khi nào anh ngủ dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy đều là mẹ, mẹ đang nhìn anh với nụ cười ấm áp trên môi…

“Chào buổi sáng, Ánh Nắng,” bà sẽ luôn chào như thế rồi chìa tay ra đỡ Myungsoo ngồi dậy.

“Chào buổi sáng, Mùa Hạ” anh sẽ đáp lại với cái cười toe rồi ôm mẹ thật chặt.

Anh mỉm cười với những kí ức xa xôi, và trước khi quá khứ lại có thể gặm nhấm anh một lần nữa, anh bước ra khỏi giường và chuẩn bị đi học. Từ khi mẹ mất, anh cũng chẳng buồn ăn sáng nữa. Chẳng hiểu sao anh ghét cái mùi thức ăn trong bếp mỗi sáng. Nó nhắc anh nhớ lại những điều anh đã mất, và đó là điều anh không muốn nhất.

Myungsoo là học sinh đại học năm nay 21 tuổi, chuyên ngành Âm nhạc. Anh có một lượng tiền thừa kế không nhỏ trong tài khoản ngân hàng, nhưng anh đã thề rằng sẽ không bao giờ đụng vào chúng trừ khi bức thiết lắm, vậy nên anh đã học và giành học bổng, giúp anh vượt qua quãng đời sinh viên mà không tốn kém nhiều.

Anh không thông minh. Chỉ là anh chăm chỉ thôi.

Âm nhạc là ống kính nhìn ra thế giới đối với anh. Myungsoo cho rằng anh có thể thể hiện cảm xúc của mình qua nó, và đó là một sự giúp đỡ tuyệt vời, vì anh không phải là người cởi mở. Sau cùng, cũng chỉ có mẹ mới hiểu được anh.

Anh đang định ra khỏi căn hộ thì điện thoại rung lên. Đó là bố anh. Anh thở dài, nhưng cũng nhận điện.

“Myungsoo, chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng,” anh đáp

“Giờ con đang đi học à?”

“Vâng,” Anh lẩm bẩm. Anh nghe thấy tiếng cười giòn tan của cậu em cùng cha khác mẹ ở xung quanh, và cho dù anh đã là người trưởng thành, anh vẫn không thể ngăn cái cảm giác ghen tị dâng lên trong lòng mình. Trước khi anh có thể ngăn mình lại, “Tạm biệt”

Tiếp đó là một đoạn ngưng giữa hai cha con.

“Cẩn trọng nhé, con trai”

“Bố cũng thế”

Myungsoo nhìn vào điện thoại, nhếch môi rồi để nó vào trong túi áo. Anh lười biếng khoác túi đàn ghi-ta lên vai và khẽ siết lấy nó, bước ra ngoài đi tới chỗ đợi tàu.




“Noona, dậy đi!” SangMoon hét rồi cậu bé cho tay vào chăn lay vai Suzy thật mạnh, “Chị dậy đi không muộn học giờ!”

Suzy cựa quậy nhưng rồi lại tiếp tục mơ màng. Cô có thể cảm nhận được cái dây tai nghe đang vắt trên mặt mình nhưng cô cũng chẳng buồn hất nó ra.

“Noona!” SangMoon hét.

“Một lần nữa mà em hét kiểu đấy là chị sẽ đá mông em thật đau, nghe chưa,” cô khàn khàn giọng doạ, “Để chị yên”

Cô quay lưng lại với cậu bé, còn cậu em cô chỉ biết thở dài hết nói nổi, “Nhưng chị đang bị muộn đó…”

Kim Sunggyu nhìn vào phòng Suzy sao khi nghe thấy vụ náo loạn. Anh là trẻ mồ côi và được ông bà Bae nhận nuôi vào mùa hè năm 1993, bởi vì họ tin rằng họ sẽ không thể sinh được con. Tuy nhiên, Suzy đã được sinh ra, đó là bằng chứng cho thấy bác sĩ đã nói sai. Sunggyu luôn coi cô là đứa bé diệu kì, và không lâu sau, đến lượt SangMoon ra đời. Anh chưa từng cảm thấy bị cho ra rìa, vì ông bà Bae đối xử với 3 đứa con rất công tâm. Ba người lớn lên cùng nhau, và em đứa em luôn đối với Sunggyu như thể anh là anh trai ruột vậy.

“Có chuyện gì ở đó thế?” Sunggyu hỏi khi bước vào phòng Suzy.

“Noona,” SangMoon chỉ tay, “Chị ấy không muốn dậy”

“Em đi chuẩn bị đi,” Anh yêu cầu, “Để anh gọi cho”

“Chị chết rồi nhé, noona,” cậu nhóc la toáng lên trước khi chạy khỏi phòng chị gái.

Sunggyu một tay chống nạnh và hét, “Suzy, dậy đi”

“5 phút nữa thôi,” cô van nài, “Oppa, chỉ đúng 5 phút thôi”

“Em ngủ đủ rồi,” anh nói, “Nhanh nào. Đi vào nhà tắm sửa soạn đi. Mau lên vì sau đó đến lượt anh dùng nhà tắm đấy”

“Oppa…|

“Anh cũng cần phải đi làm, nên em đừng có phí thời gian thế này nữa,” Sunggyu ngồi xuống bên giường và dịu dàng lắc người cô, “Nhanh nào, Suzy. Đến lúc bố mẹ biết em lại đi học muộn nữa thì em chết chắc đấy nhé”

“Nhưng bố mẹ đâu có ở đây,” cô phàn nàn, “Và anh sẽ không mách mà, đúng không?”

“Anh là anh trai em, anh có quyền báo cáo chuyện này”

Suzy than thở hét rồi cuối cùng cũng hất chăn ra. Sunggyu không thể kìm được tiếng cười khi nhìn thấy bộ tóc rối bù và gương mặt không chấp nhận của cô nàng.

“Cô bé ngoan,” anh trêu chọc, “Giờ dậy và chuẩn bị đi. Nhớ ăn bữa sáng trước khi đi đấy”

Cô cau mày rồi vươn tay phải ra, “Em không dậy được. Đỡ em với”

Sunggyu nhìn chằm chằm vào cánh tay chờ đợi của cô rồi thở hắt ra khi nắm lấy nó, “Em đúng vẫn là đứa con nít không hơn”

Suzy mỉm cười trước lời bình luận của anh và nói, “Chào buổi sáng, Ánh Nắng”

“Chào buổi sáng, Mùa Hạ,” anh đáp, “Giờ đi đi!”

Không phí thêm một phút giây nào, cô cầm lấy cái khăn và chạy vào nhà tắm. Sunggyu cười và lắc đầu bó tay.

Chào buổi sáng, Ánh Nắng.

Chào buổi sáng, Mùa Hạ.


Đó là điều người tình nguyện viên cộng đồng anh quí mến hay chào anh, và bằng cách nào đó, anh đã dạy cho Suzy điều ấy.



“Chết rồi!” Cô hét lên khi nhìn thấy chuyến tàu rời đi. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử phía trên và thấy rằng cô phải đợi thêm 10 phút nữa để chuyến tàu khác tới. Cô giậm chân xuống sàn và thấy rằng việc cáu bẳn như thể chẳng có ích lợi gì, cô cố tự bình tĩnh lại. Điện thoại của cô lúc nào lại reo lên và sau khi thấy một số lạ, cô khá chắc rằng đây là người lạ hôm trước.



Myungsoo chẳng hiểu sao anh lại đột ngột quyết định gọi cho Cô bé 51 một lần nữa. Chuyến tàu anh đang ngồi gần như chẳng có vị hành khách nào, nên anh nghĩ rằng có gọi điện cũng không sao. Anh đưa điện thoại lên tai và tới tiếng chuông thứ bảy, cô ấy đã nhấc máy. Anh cố thử đoán xem liệu điều tương tự như hôm trước có xảy ra không. Anh không lên tiếng và cô cũng vậy. Một lúc sau, anh nói, “Chào buổi sáng, Ánh Nắng”


Bên kia im lặng một lúc rồi đáp lại, “Chào buổi sáng, Mùa Hạ”

Mắt Myungsoo mở lớn, nhưng anh không nói gì thêm. Không lâu sau, chuyến tàu tới bến dừng tiếp theo. Thêm nhiều người bước vào trong nên anh thầm thì, “Chào tạm biệt”

“Tạm biệt”

Anh nhận ra một bác lớn tuổi đang nhìn quanh. Với một nụ cười, Myungsoo đứng lên và nhường chỗ cho bác ấy.



“Ra là anh chàng này cũng biết câu đó”, cô thầm thì khi nhìn vào điện thoại. Cô cười một chút rồi nhét điện thoại vào túi áo blazer. Đúng lúc này, chuyến tàu đã tới và cùng với những người khác, cô bước vào ngay khi cánh cửa hé mở. Những chỗ ngồi đã bị lấp đầy ngay lập tức và cô để ý thấy một chàng trai trẻ với cây ghita đang đứng lên nhường chỗ cho người khác.

Suzy mỉm cười, và nhận ra rằng thái độ lịch thiệp với phụ nữ vẫn chưa biến mất.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +25 Thu lại Lý do
ngochanh721 + 25 Ánh Nắng và Mùa Hạ!!!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 4-1-2013 19:28:20 | Xem tất
hớ hớ, giựt con tem cho ss chibi nè

em là mjnavu_12 bên MAVN đây ^^

edit cho ss đây

fic nì hay kinh khủng

mà ông Lờ cũng rảnh tiền thật :))  tới 40phút cơ đấy :))

Lờ hoàn cảnh thật tội nghiệp :(

ko sao đâu, Lờ sắp Su rùi mà :))

Su và Lờ sắp gặp nhau rùi

tò mò ko  bít chuyện gì sẽ xảy ra nữa

mau ra chap nha ss ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 4-1-2013 20:36:51 | Xem tất
Ối, lại một fic mới của Myungzy nè :x
Hiện tại mình mới nhìn qua cái sơ lược thôi
Một lát nữa sẽ đọc chính fic và com cho au nhé :x

------------------
Đã đọc xong 2 chap đầu

Câu chuyện này của 2 người bắt đầu thật tuyệt :x
Mình biết thể nào họ cũng sẽ gặp nhau nên không tò mò nữa :x
Cảm ơn au đã dịch truyện này nhé ;) Cốt truyện rất hay ;)
Cả lời nói và cách dẫn dắt truyện cũng thế
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 5-1-2013 17:59:23 | Xem tất
Chap 3


Suzy đã có thể len vào trường mà không bị thầy giám phị phát hiện. Thở phào nhẹ nhõm, cô chạy nhanh vào trong lớp, hi vọng cho điều tốt nhất. Thật may, giáo viên dạy tiết Một vẫn chưa đến.

“Một lần nữa cậu bị bắt thì sẽ bị kỉ luật đấy,” Sungjong, người ngồi cùng bàn với cô, nói.

“Nhưng tớ đâu có bị bắt” Suzy đáp lại, cười toe.

Sungjong mỉm cười và lắc đầu bó tay, “Cậu lắm lúc thật vô lo vô nghĩ”

“Tớ chỉ không lo quá nhiều thôi,” cô đáp lại rồi lôi cuốn vở mà trong đó có những lời sau này cô tin rằng sẽ biến thành bài hát và tiểu thuyết trong một ngày không xa.



Myungsoo luôn giành thời gian ở một mình. Có vẻ anh cũng chẳng bận tâm và các bạn cùng lớp anh cũng vậy. Cứ mỗi khi anh nhận được những bức thư tình được xịt với mùi nước hoa ngọt đến phát ốm, anh sẽ không do dự mà vứt chúng đi luôn, không cần biết bên trong viết gì. Anh nghĩ những lá thư tình ấy thật ‘ấu trí’, nên anh cũng chẳng thèm để tâm tới những thứ vặt vãnh như vậy.

“Với một người theo đuổi âm nhạc” thầy giáo luôn luôn nói về anh, “Em quả là một người vô tình đấy, Kim Myungsoo”

Myungsoo mở tủ cá nhân ra, và như đã biết trước, cả ngàn phong thư với màu mè chói lọi đổ ra. Anh nhặt chúng lên thật nhanh và ném ngay vào thùng rác gần đó. Anh chẳng quan tâm nếu mọi người nhìn thấy hay không, bởi vì đây mới chính là con người anh. Cho dù có là gì, anh cũng không bao giờ muốn bị nhầm với ai đó không phải là anh – và cư xử tử tế thì không nằm trong số đó.

Cuối cùng khi lấy ra được cuốn sách mình cần, anh đóng tủ cá nhân lại và bước thẳng tới phòng âm nhạc nhỏ nhất nằm cuối hành lang. Anh hoàn toàn có thể chọn một căn phòng lớn hơn, nhưng anh thấy khó chịu trong một nơi đông nghịt người như vậy, nên anh không buồn bước vào.

Sau khi đặt sách lên bàn, anh bắt đầu lấy ra cuốn vở sáng tác trong cặp ra, cùng với chiếc ghita. Anh lấy ra miếng gảy đàn và chỉnh nốt các dây. Một lúc sau, anh bắt đầu dạo nhạc và hát thầm những âm điệu ngẫu nhiên nào đó anh nghĩ ra. Còn vui hơn, những lời xuất hiện trong đầu anh phần lớn là “mùa hè” và “ánh nắng”.

Mắt nhắm lại, một lần nữa Myungsoo bắt đầu tàn nhẫn đuổi bắt theo ngày hè đã xa khỏi tầm với của anh rồi.



“Sungjong,” Suzy gọi bạn trong giờ ăn trưa trong khi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của cậu ấy, “Tại ngón tay cậu lại trông thế kia?”

Cậu bạn dừng lại, rồi mỉm cười nhận ra cô có ý hỏi gì, “Ý cậu là sao nó lại bị chai ấy à?”

“Ừ”

Sungjong thở dài và buông đũa xuống, “Là vì tớ chơi ghita”

“Tớ chưa từng biết đấy,” cô đáp lại rồi nghêng đầu sang một bên, “Từ lúc nào thế?”

“Mới gần đây thôi”

“Tớ chưa từng biết cậu lại có tâm hồn nghệ sĩ thế đấy,” Suzy nói. Cô nhét một miếng thịt heo vào miệng, “Có đau không?”

“Chỉ lúc mới bắt đầu thôi,” cậu đáp, “Nhưng khi da cậu dày lên thì sẽ không sao”

Suzy cười đểu và khiến Sungjong bối rối, “Tớ nói gì kì cục lắm sao?”

“Sao đột nhiên lại là ghita chứ…” Cô lầm bầm khó tin.

“Đó là một sở thích hay,” cậu biện hộ, “Cậu có muốn thử chơi không?”

“Thịt heo ngon ghê ta,” Suzy đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Cậu nên thử chơi”



Myungsoo đang ở trên tàu, và một cô bé tầm 11 tuổi đang ngồi đối diện anh. Cô bé nhìn anh, nên anh cũng nhìn lại. Thật là cám cảnh, khi mà anh có thể đọc được mọi người qua ánh mắt họ thật dễ dàng. Cô bé này đang khoe mọi thứ và anh dám chắc rằng nếu anh nháy mắt, tim cô nàng sẽ đông cứng luôn. Trong nhận thức của anh, con người đơn giản là vậy đấy.

Một cô bé, tầm 11 tuổi, đang mặc một chiếc áo hở hang, váy bò màu phai.

Một cô bé, tầm 11 tuổi, đã đeo kính áp tròng màu tím đầy giả tạo.

Một cô bé, tầm 11 tuổi, đã mang một gương mặt đầy son phấn.

Một cô bé, tầm 11 tuổi, đã biết ra tín hiệu yêu đương với một gã lớn hơn.

Những suy nghĩ trong đầu anh đầy mỉa mai và anh cũng chỉ có thể cười khẩy chính bản thân mình. Thầy của anh nói đúng. Anh có thể thật vô tình.



Đó là lúc 11 giờ tối khi điện thoại của Suzy kêu lên. Cô nhìn vào màn hình và đoán rằng dãy số bảo mật này là của người lạ. Chẳng cần nghĩ gì nhiều, cô nhấc máy và im lặng nhấn chìm hai người xuống.

Cô có thể nghe thấy tiếng thở bình tĩnh của anh, và chuyện đó thậm chí còn chẳng làm cô hoảng.

Cuối cùng, một giọng nói vang lên, “Em nghĩ gì về một cô bé 11 tuổi mặc váy ngắn và trang điểm đậm?”

Suzy hơi giật mình một chút, nên cô phải tạm ngưng và nghĩ về một lời đáp hợp lí.

Cuối cùng, cô đáp lại với giọng thầm thì, “Có thể là họ không thể đợi để lớn được, hoặc họ đang gặp nguy hiểm”

Người lạ cười hắt ra và rồi lại im lặng. Cứ như vậy trong 15 phút.

Họ chỉ đơn giản là nghe sự im lặng nơi nhau, và sự tĩnh lặng qua điện thoại là rất rõ ràng.

“Mai anh có thể gọi em không?” Anh hỏi.

“Dĩ nhiên,” cô thầm thì

“Chúc ngủ ngon”

“Chúc ngủ ngon”

Bíp

Suzy tự hỏi vì sao anh đột nhiên lại hỏi như thế. Nó vừa thôi thúc cô, vừa khiến cô bối rối cùng một lúc. Cho dù cuộc trò chuyện của họ chẳng có gì nhiều, cô vẫn mong cuộc gọi tiếp theo của anh.



Myungsoo cầm điện thoại lên, cân nhắc về việc cô đã nói với anh.

“Nguy hiểm, không thể đợi để lớn được…” Anh lẩm bẩm. Trong đầu anh đang tua lại những câu ấy từ nãy giờ và cuối cùng anh cũng nhếch môi cười, ném điện thoại xuống giường, “Ha, nghe cứ ngớ ngẩn sao ấy”

Anh cầm điện thoại lên và quyết định chơi bản hát ru của riêng mình.

“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”

Bíp.


“Chào mẹ, con Myungsoo đây. Hôm nay con đã thấy một cô bé trên tàu. Có người nói rằng cô bé ấy đang gặp nguy hiểm, hay đơn giản là đang muốn lớn vội. Dù sao con vẫn không thích cô bé đó. Chào mẹ”

“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”

Bíp.


“Mẹ, là con đây. Gần đây con đang nói chuyện với một cô gái mà con không quen. Cô ấy khiến con nhớ đến mẹ. Tạm biệt mẹ”

“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”

Bíp.


“Mẹ, lại là con, Myungsoo đây. Đôi lúc, con chỉ có thể hận mẹ vì đã chết trước mắt con”

Rate

Số người tham gia 2Sức gió +10 Thu lại Lý do
linhgiang + 5 Cảm ơn bạn
yool_bluespill + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 5-1-2013 18:34:27 | Xem tất
Ỗi truyện này hay quá đi

Từng tình tiết cứ lôi cuốn người xem

Hai người, chẳng hề quen nhưng dường như lại có sự đồng cảm dù không nói gì nhiều với nhau

Và có những điểm tương đồng kì lạ

Rất muốn biết hai người sẽ gặp và nói chuyện với nhau như thế nào

Cảm ơn bạn đã dịch

Hóng chap mới ^^

P/s: Nhìn nick hình như cũng thuộc bên MAVN :)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 5-1-2013 22:38:17 | Xem tất
Ôi fic này đã ra tới fần Autumn luôn r, đọc fic của summerchild nghiện cực, h có cả TV để đọc lại :xxx
cảm ơn b trans nhé, trans rất mượt và hay, cảm động nữa :x
nhg mình tháy cái lúc 2 ng chào nhau để Good night, Sunshine! Và Good night, Summer! vẫn hay hơn vì sau khi đọc fic 2 câu đó cứ lẩn quẩn trg đầu mình mãi thôi
:)
hi vọng đc đọc chap mới :xxx
cảm ơn b nhé :xx
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 11:52:49 | Xem tất
Chap 4



Myungsoo đã chìm vào giấc ngủ.

-

Myungsoo chầm chậm hé mắt ra, và nằm dài nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi xem liệu anh có nên dậy hay không. Ngáp dài, anh với lấy điện thoại để xem giờ. Mắt anh hơi nheo lại vì ánh sáng của màn hình. Giờ là năm giờ chiều.

“Thế này thì sao,” Giọng anh khàn khàn.

Myungsoo nằm nguyên một thêm một vài phút nữa rồi quyết định đi tới cửa hàng tiện lời gần nhất mua bữa tối. Anh càu nhàu rồi bắt mình ngồi thẳng lên. Anh vươn tai lên rồi ưỡn ngực. Sau khi đã lắc cổ mấy cái, cuối cùng anh cũng đi ra khỏi phòng của mình, nơi đang rải rác nơi nào cũng có giấy, có mảnh bình thường, có mảnh đã nhàu nát.

Sau khi mặc vào chiếc hoodie trắng và chiếc quần thể thao màu đen, anh chạy nhanh vào bếp để uống một cốc nước. Đột nhiên anh dừng lại khi thấy có mấy cái túi đồ dùng ở trên bàn. Anh thở dài và nhìn lướt vào bên trong chúng. Trong đó có mấy bộ bàn chải đánh răng và mấy hộp kem đánh răng, đồ hộp và mì ăn liền - những món cơ bản. Myungsoo nhìn thấy một mảnh giấy nhắn được đính trên một túi. Nó ghi:

Chăm sóc cho bản thân nhiều vào.

Bố.

Anh cười khẩy và nghĩ tới việc mua một ổ khóa mới cho căn hộ của mình



“Oppa!” Suzy hét rồi chạy quanh nhà với mái tóc rối bù xù. Tóc rơi đầy nhà từ móc cái kẹp tóc của cô, một ít tóc thì lại bám trên cái cổ dịu dàng, mỏng manh, lấp lánh ánh sáng vì mồ hôi của cô, “Oppa, SangMoon lại gây chuyện với em nữa này!”

“Em không có!” Cậu út cãi lại rồi cố đuổi theo chị gái, người đã đứng trước cửa phòng Sunggyu, “Chị đừng có nói dối!”

“Em dối ấy!” cô phản lại, “Em đã đẩy chị!”

Sunggyu, đang đọc sách trong phòng, chỉ có thể thở dài bó tay. Anh đứng lên và mở cửa phòng mình, và thấy xuất hiện trước mặt là hai chị em nhà Bae, cả người nhẫy nhụa mồ hôi.

“Được rồi,” Anh nói và dựa vào khung cửa, “Giờ là chuyện gì nữa đây?”

Sau đó là một khoảng dừng một lúc, 2 chị em bắt đầu nhảy lên nhảy xuống chỉ vào nhau rồi nhìn Sunggyu, cố hết sức để thu hút được sự chú ý của anh.

“Chính là noona-”

“Em im đi, em đẩy chị thì có –”

“Em không có!”

“Oppa, SangMoon! Chính là SangMoon-”

“Chị đã cắn em!”

“Chị không cắn! SangMoon em đừng có nói dối –”

“Đây này dấu cắn đây này! Noona, chị đừng có nói dối –”

“Im đi!”

“Noona đã cắn—”

“SangMoon—”

“Đủ rồi!” Sunggyu la lên và khiến hai cô cậu dừng lại. Anh để cho không gian im lặng một lúc lâu mới bắt đầu hỏi, “Giờ hai đứa bình tĩnh lại chưa?”

Suzy cắn môi dưới còn SangMoon thì cúi gằm.

“Suzy,” Sunggyu bắt đầu, “Em thực sự đã cắn thằng nhóc à?”

“Thằng bé trêu em nên—”

“Tí là em chảy máu rồi này,” SangMoon xen vào.

“SangMoon,” Sungyu đáp nhanh, “Sẽ đến lượt của em, cứ bình tĩnh”

Cậu nhóc thở dài, “Em xin lỗi, hyung”

“Suzy?” Người anh trai hỏi lại.

“Thằng nhóc trêu em rất dữ, oppa, nên em đã vô tình cắn nó”

SangMoon cười khẩy

“SangMoon,” Sunggyu nói, “Còn em thì sao?”

“Chị ấy cắn em, nên em đã đẩy chị ấy, và chị ấy chạy ra đây”

Sunggyu cố ghìm tiếng cười lại. Anh chỉ đưa tay cào đầu rồi khoanh tay lại, kết luận, “Nếu hai đứa suốt ngày cãi lộn thế này thì đáng ra không nên chơi game cho rồi”

“Nhưng bọn em chán lắm!” Hai đứa đồng thanh và giơ tay lên trời.

“Đó là một chuyện, còn Suzy, em lớn hơn. Nói xin lỗi SangMoon đi. Đừng đi cắn trẻ con thế chứ”

“Nhưng thằng bé-”

“Suzy”

Cô than thở nhưng rồi vẫn quay sang cậu em, “Chị xin lỗi, SangMoon”

“Còn SangMoon, em cũng xin lỗi chị đi. Em không nên đẩy chị ấy. Chị ấy lớn hơn em, và còn là con gái nữa”

Thằng bé đang định cãi lại nhưng rồi thôi, lùi xuống và thầm thì, “Em xin lỗi, noona”

“Bắt tay nhau đi”

Hai người bắt tay nhau. Sunggyu mỉm cười với họ rồi nói, “Đi tắm rửa đi. Tối nay chúng ta sẽ ăn tiệm”



Cầm theo túi đồ dùng mà bố mang cho anh vào tối hôm đó, Myungsoo bước tới chỗ tàu điện ngầm nơi những người vô gia cư hay tụ tập ở đó, mặc cho không khí ở đó rất ngột ngạt. Đã quá nửa đêm một chút nên sân ga vắng tanh. Những hộp xin tiền được đặt ở mọi ngóc ngácg, và một mùi hôi, ẩm ướt xộc lên mũi Myungsoo. Anh nhìn xung quanh mình và nhận ra có rất nhiều chai soju rỗng cùng những chồng báo cũ. Anh bước tới người đàn ông gần mình nhất, và người ăn xin đó chỉ biết nhìn chằm chằm lấy cậu học sinh sáng sủa.

“Cháu có quà cho chú đây,” Myungsoo thì thầm và nhìn thẳng vào đôi mắt trũng sâu của người đàn ông. Bụi bám đầy mặt ông ấy, và mùi cồn thì rất nặng. Ria mép của ông ấy nhìn rất bờm xờm và trên đó còn dính mấy hột cơm, hay trứng.

Người đàn ông không đáp lại, và thế nên Myungsoo lôi ra rất nhiều gói mì ăn liền cùng thịp hộp, cùng một tuýp kem đánh răng và bàn chài trong túi ra. Những người vô gia cư còn lại phần lớn đều đang nhìn anh, và Myungsoo chỉ có thể cười và nói, “Cháu vẫn có đủ cho tất cả mọi người”

Myungsoo quyết định tặng chiếc chăn anh đang mang theo cho bác già nhất, và những người còn lại có vẻ cũng không tị nạnh gì vì anh đã hứa lần sau sẽ tới và tặng thêm nhiều đồ hơn nếu có cơ hội, miễn là họ giữ bí mật chuyện này. Không cần tranh cãi nhiều, những người ăn xin này đều đồng ý.

Mẹ anh từng là tình nguyện viên vì cộng đồng và bà thường xuyên tham gia vào những hoạt động thiện nguyện. Myungsoo đã được đi với bà mỗi khi có dự án, nên anh đã quen với mùi bụi và mùi của cống, mùi thức ăn ôi thiu và rất nhiều mùi khác. Theo một cách nào đó, anh nghĩ rằng cho dù đó có là những người kém may mắn thì họ vẫn hành xử giống con người hơn, vì họ thực sự biết trân trọng mọi thứ, cho dù là điều nhỏ nhặt nhất. Phần lớn thời gian khi suy nghĩ một mình, anh thường nghĩ về việc vì sao những người ấy vẫn có thể mỉm cười mặc cho hoàn cảnh nghèo khó. Nhiều hơn thế, anh sẽ thắc mắc xem hạnh phúc thực sự là gì; khi mà hiện giờ anh gần như đã đủ đầy, nhưng vẫn còn những hụt hẫng nào đó từ ngày mẹ anh ra đi.

“Hạnh phúc là khi ta thấy ấm áp khi xung quanh ta là lạnh lẽo”

Đó là điều bà Kim luôn luôn nói với anh khi họ gói ghém đồ đạc cho những người thiếu thốn.

“Con có thể cầm tay, tặng ai đó một cốc cà phê ấm áp, ôm họ hoặc thậm chí khiến họ động lòng – đó là những ví dụ của sự ấm áp. Lớn lên rồi con sẽ hiểu, Myungsoo à”

“Nếu vậy, con đoán là con không hạnh phúc” Myungsoo thầm thì rồi đút tay vào túi áo hoodie, bước ra khỏi sân tàu điện ngầm, “Tất cả đều thật lạnh lẽo”



Anh đang lang thang ở công viên. Bầu trời không có sao, như mọi khi, và những hơi khí nhỏ sẽ xuất hiện mỗi khi anh thở ra. Ánh sáp lấp ló của công trình xây dựng phía xa đẹp như một viên kim cương, và anh nghĩ rằng nếu thuỷ tinh lung linh ở trên bầu trời thì tốt hơn biết bao, và cũng xin đừng chiếu sáng nơi anh đang đứng, vì nó làm hỏng đi ý nghĩa của một vì sao.

Myungsoo ngồi xuống một băng ghế gỗ và hơi giật mình một chút khi nhận ra chỗ anh ngồi thật lạinh. Anh lôi điện thoại từ trong túi ra và định gọi cho Cô bé 51, một lần nữa



Điện thoại của Suzy kêu lên, và chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cô trượt phím cái lên màn hình điện thoại rồi đeo tai nghe lên. Đã muộn rồi nhưng cô vẫn muốn hoàn thành câu chuyện của mình nên cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế xoay,  với một cuốn vở và laptop đặt trên bàn.

“Em có vui không?” Người lạ nói ngay

Cô chỉ có thể mỉm cười trước câu nói ngẫu hứng của anh nhưng dù vậy, cô vẫn đáp, “Giờ em đang vui. Anh có vui không?”



Mắt Myungsoo mở lớn khi anh nghe cô hỏi, và anh chỉ có thể ngừng lại trước khi trả lời. Rồi anh thu mình xuống và thầm thì, “Ngoài này lạnh lắm”

“Hãy đi tới nơi nào ấm áp,” Đầu dây bên kia nói.

“Dù cho anh đi tới đâu, anh vẫn thấy lạnh,” anh đáp lại, “Mọi thứ đều lạnh, thật khó chịu”

Im lặng.

Myungsoo cắn môi dưới rồi hỏi, “Sao em không nói?”

“Anh vẫn còn nhiều điều muốn nói,” cô chỉ ra.

Anh bật cười, nhưng cô đúng. Anh vẫn chưa nói xong. Và thế nên anh bắt đầu phàn nàn về việc trời lạnh thế nào, và về cô bé mười một tuổi trên tàu hôm qua ngu ngốc ra sao. Anh thắc mắc vì sao con gái lại thích xịt thứ nước hoa ngọt sặc đến phát ốm ấy lên bất cứ thứ gì thuộc quyền sở hữu của mình, và anh phàn nàn về những lá thư anh thường được nhận.

“Chắc hẳn anh rất nổi tiếng.” Cô vui vẻ kết luận.

“Yên và nghe nào,” anh gầm gừ. Sau đó là một khoảng im lặng rồi anh nói thêm, “Anh xin lỗi”

“Anh nói tiếp đi”

Và anh nói tiếp. Anh đã càu nhàu về những kẻ tự cao tự đại ích kỉ chỉ biết chăm chăm quan tâm tới bản thân và những đồng tiền nhơ bẩn mà không biết hé mắt ra nhìn bất cứ thứ gì hay bất cứ ai. Anh kể cho cô câu chuyện về một người bạn thời trung học đã tự tử vì không thể đứng đầu về điểm số. Anh kể cho cô về những người dầu sống ở khu ổ chuột nhưng vẫn luôn mỉm cười. Anh đang định kể cho cô về mẹ mình, nhưng anh ngừng lại.

“Đó là tất cả à?” Cô dịu dàng hỏi.

“Phải,” anh trả lời. “Đó là tất cả”

Myungsoo đứng lên và bước về nhà với điện thoại vẫn đặt trên tai, họ chỉ đơn giản là nghe tiếng thở của nhau.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 11:53:53 | Xem tất
honetkitty gửi lúc 5-1-2013 22:38
Ôi fic này đã ra tới fần Autumn luôn r, đọc fic của summerchild nghiện cực, h có cả TV ...


ừa lúc đầu tớ cũng định để là tiếng Anh nhưng mà có đoạn mẹ Myungsoo đi đến nói với Sunggyu hồi chàng í còn nhỏ mà nói tiếng Anh sao sao ấy nên tớ để thành tiếng việt. Dù sao cũng cảm ơn bạn đã khen kkkk

Thanks @all
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách