Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: minhchung
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | MA] Mobster for rent Sequel: The Dragon Head |huntress| Daragon| Rent 18 - Update 2/5/2017

  [Lấy địa chỉ]
21#
Đăng lúc 24-9-2012 22:07:49 | Chỉ xem của tác giả
Xin phép đc bỏ qua ko cmt Rent 4 nhé :D

Sức hấp dẫn của fic này ko chỉ đến từ loveline mà còn nhờ những bí ẩn trg Hội Tam Hoàng.
Hy vọng là câu chuyện về Hội Tam Hoàng sẽ ko khiến tôi thất vọng.

Tình hình là chưa ưng bạn Dara mấy vì bạn ý hơi bị good girl quá.
Nhg được cái là bù lại là mấy bạn khác rất vui, ban YoungBae thì kiểu tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi, bạn TOP thì kiểu to mồm
Còn bạn GD thì... ôi tôi đổ vì cái tin "Ngủ ngon, babe" của bạn ý rồi :XXX

Bình luận

Pess đang kêu là đọc về Tam Hoàng chóng mặt quá =))) nh tôi thấy vui mà, nàng yên tâm, Tam Hoàng về sau gần như nắm cốt phát triển truyện đó  Đăng lúc 24-9-2012 10:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
Đăng lúc 24-9-2012 23:29:03 | Chỉ xem của tác giả
Chào ss Minhchung ạ.

Vào động thấy có link thì ko thể ko đọc, lại thể loại xã hội đen thì đọc luyên và ngay í...

Cơ bản thì thấy cũng dễ tiếp thu, hơ hơ, em thích nhân vật anh Tóp nhất. Đội quân Big Bang nhí nhố. Mà nghe anh Bê nói chuyện tình yêu có vẻ vẫn ngơ chứ chả được khôn ngoan, thôi thì thế mới là Young Bae ạ.


Ít nữa xã hội đen đánh nhao đọc chắc còn đã hơn nữa.

Em hóng với cả chờ nhé ss.

Bình luận

mong VIP vào ủng hộ fic như nằng hạn chờ mưa rào T^T năng vào đọc cho ss nha em  Đăng lúc 25-9-2012 03:02 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +3 Thu lại Lý do
minhchung + 3 luv luv :x

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2012 15:54:46 | Chỉ xem của tác giả
RENT 6 – BOYFRIEND TRAINING



credits: This story is written by huntress

AFF link

[ Thứ 6]

Huấn luyện bạn trai? Hahahahahaha!!

GD đút điện thoại lại vào trong túi sau khi nhắn tin xong và ngay lập tức cúi đầu né thanh sắt chuẩn bị phang vào đầu hắn từ gã đàn ông ở phía sau. Hắn xoay gót và đấm mạnh vào tên đang định tấn công hắn thêm một lần nữa. Ngay trước đó, hắn vừa nhận được tin nhắn từ Dara nhắc nhở hắn về cái gọi là Huấn luyện bạn trai.

Hắn nhìn xung quanh và thấy tất cả người của hắn đang bận rộn với cuộc chiến của riêng mình. GD liền lười biếng tiến lại phía một tên đang tấn công thành viên trẻ nhất của hắn, Seungri, và nhanh chóng hạ gục hắn.

“Tạ ơn chúa là anh đã nhắn tin xong!”, Seungri nói, hắn gần như tắc thở vì quá mệt.

“Chúng ta có thể dùng súng bây giờ chứ, Nhị ca?” Daesung hỏi sau khi đá vào mặt một tên holigan.

“Vậy thì ồn ào quá. Lũ Gấu (cảnh sát) có thể nghe thấy chúng ta,” GD trả lời khi nhảy sang một bên, tránh cái xác TOP đánh bay về phía bọn hắn.

“Ooops, xin lỗi,” TOP cười, cố gắng tỏ ra dễ thương.

“Đồ hâm,” Youngbae nói khiến tất cả bọn hắn phá lên cười.

GD và quân của hắn bị tấn công khi đang kiểm tra một tòa nhà bỏ hoang mà Tam Hoàng đang định mua lại. Mấy trận đánh nhau vô nghĩa này đã dần trở thành một chuyện quá bình thường trong cuộc sống của bọn hắn. Daesung và Seungri mới quay lại sau chuyến đi làm việc tại nước ngoài và bọn hắn không thể chờ để được nghe kể toàn bộ câu chuyện về Nhị ca của bọn hắn và cô gái tên Sandara Park.

“TOP, em có lịch trình gì sau đây không?” GD hỏi, thậm chí còn không nháy mắt khi bóp cổ một tên khác.

“Không, sao?”

“Nghĩa vụ của bạn trai đang kêu gọi,” hắn nói như thể đấy là điều hiển nhiên nhất.

“Whoohoooo!!! Whoot! Whoot!”, tất cả bọn hắn đều reo hò và huýt sáo như thể bọn hắn đang không phải đang ở trong một trận chiến tranh giành sự sống vậy

======================================

Sandara’s POV

Tôi đang ngồi bên cạnh đài phun nước trong khi nhìn ngắm người qua lại trước mặt tôi. Anh ta lại tới muộn…MỘT LẦN NỮA! Chúa ơi, hãy cứu con.

Tôi nhìn ra xung quanh một nữa. Na-da. Vẫn không thấy bóng dáng của Jiyong đâu. Tôi tự hiểu việc gì đang giữ anh ta lại. Liệu anh ta có ổn không? Tôi đã nhắn tin cho anh ta trước khi đến đây và anh ta nói anh ta đang trên đường đến. Tôi thở dài và nhìn ngắm một vài người đang dừng lại trước đài phun nước để ném vài đồng xu và cầu nguyện. Tôi bỗng nhiên có một ý tưởng.

Tôi ném một vài đồng xu vào, chắp 2 tay lại và cầu nguyện. Rồi tôi lại quay lại với cái tình thế đáng thương như cũ.

Tôi lấy chiếc iPad của mình ra và bắt đầu xem qua một vài mã lệnh trong chương trình tôi đang làm. Chúng ta cũng nên làm việc gì đó có ích khi chờ đợi chứ, phải không? Tôi đã quá chăm chú vào công việc của mình; không thèm để ý đến những tiếng ồn xung quanh.

“Unnie, cẩn thận!!!!”, tiếng gọi của một đứa trẻ kéo tôi lại hiện thực. Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy một đồng xu lớn đang bay về phía mặt tôi! Tôi có thể đảm bảo là nó sẽ đập trúng tôi! NÓ SẼ ĐẬP TRÚNG VÀO TÔI!!!! Ôi chúa ơi, sao tôi không thể nhúc nhích được!

Ngay lúc tôi định nhắm mắt lại để đón chờ vụ va đập thì một bàn tay bỗng xuất hiện và chộp lấy đồng xu đang bay. Tôi chớp chớp mắt vài lần để xác định lại cả sự việc vừa diễn ra. Một bàn tay ư?

“Đúng là đồ lập dị,” ai đó lẩm bẩm và thu tay ra khỏi tầm nhìn của tôi. Jiyong!

Anh ta đi lại phía thằng bé và trả lại cho nó đồng xu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Whoahhhhh. Chuyện đó khiến tôi phải đứng tim

“Cảm ơn. Nhưng anh vẫn đến trễ,” tôi nói. Anh ta chỉ đứng đó, đút cả 2 tay vào trong túi quần và nhìn tôi chăm chú.

“Sao nữa?”, tôi gằn giọng.

“Chúc mừng cô. Cô có một phản xạ như một bà già vậy,” anh ta trêu chọc.

Anh ta chỉ tốn có 2 phút để khiến tôi nổi điên lên. Tuyệt vời.

“Tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy điều đó vì tôi là một người rất KIÊN NHẪN,” tôi đáp trả.

“Uh-huh.”

Tôi bắn cho anh ta một nụ cười đe dọa, nụ cười mà nói lên rằng Tôi-sẽ-móc-mắt-anh-nếu-anh-không-ngậm-mồm-lại. Anh ta hoàn toàn không biết cách đọc tâm trạng của tôi.

“Cô đã có thể né người để tránh nó. Hoặc chỉ cần nghiêng đầu sang một chút,” anh ta vẫn tiếp tục.

GRRRRRRRR…

“Đây, tránh thử xem,” anh ta tiến lên 1 bước và dùng ngón tay búng vào trán tôi.

“YAH!!”, tôi cố gắng đánh vào tay anh ta nhưng anh ta nhanh chóng tránh được.

“Thấy chưa? Đúng là phản xạ của một bà già.”

Anh ta tấn công tôi một lần nữa, lần này là chọc vào má tôi.

“YAHHHHHH!!!”, tôi đột ngột đứng lên và vung cả 2 tay liên hồi để tìm cách đánh anh ta. Anh ta chỉ bỉnh thản lùi ra đằng sau để tránh mỗi khi tôi tới gần.

“Tôi tưởng cô là một người kiên nhẫn?”, anh ta cười khúc khích khi trông thấy cảnh tệ hại của tôi, vẫn đang tìm cách đánh trúng anh ta. Anh ta có thể tránh mọi sự tấn công của tôi. WAAHH!! TÔI RẤT MUỐN ĐÁNH ANH TA!!! TÔI MUỐN TRẢ THÙ!

“Đây, một lần nữa thử xem,” anh ta chọc vào vai tôi, khiến tôi nhảy lui một bước.

“YAH! ĐỂ TÔI ĐÁNH CHẾT ANH!”, tôi dậm chân đầu tức tối khi buông hai tay thõng thượt xuống. Hình như điều đó còn khiến anh ta thấy thú vị hơn và bắt đầu cười lớn vào mặt tôi.

“ĐỒ KHỐN!”, tôi rít lên và quay lưng lại với anh ta. Tôi cho đồ đạc của mình vào lại trong túi trong khi lẩm bẩm nguyền rủa.

“Đây”, tôi nghe anh ta nói. Tôi liếc ra đằng sau và thấy anh ra đang đưa tay ra.

“Cái gì nữa đây? Anh muốn tôi phải tránh nữa sao?”, tôi dò xét bàn đang xòe rộng của anh ta.

“Đánh đi.”

“Hả?”

“Cô muốn đánh tôi mà, phải không? Trả thù đi,” anh ta cười.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ không thể tin được. Aigooo, cái con người này. Tôi đập vào bàn tay của anh ta và cằn nhằn. Rồi cả hai chúng tôi cùng phá lên cười.

“Vậy kế hoạch là gì, cô gái kiên nhẫn?”

“Tôi sẽ biến anh thành một người bạn trai hoàn hảo, tên khốn kiêu căng ạ.”

========================

Sandara’s POV

Là một trưởng dự án, tôi là một người khá khoa học trong mỗi việc tôi làm. Với dụ án Huấn luyện Bạn trai này, tôi đã chia nó ra thành nhiều phần khác nhau. Kể cả nhiều năm kinh nghiệm làm việc cũng không giúp ích được gì cho tôi trong việc tôi đang chuẩn bị làm này,

Đây là vở bi kịch về sự nỗ lực của tôi mong muốn biến tên as$hole này thành một sinh vật có thể chấp nhận được.

[ Phần 1: Nói chuyện để biết nhiều về nhau hơn ]

Chúng tôi đang ở trong một quán café. Tôi bảo anh ta rằng chúng tôi sẽ hỏi nhau một vài câu hỏi và chúng tôi sẽ phải trả lời nó một cách thành thật. Chúng tôi sẽ làm điều đó luân phiên. Tôi đã chuẩn bị việc này vì chúng tôi có thể sẽ bị hỏi những câu tương tự bởi đám đồng nghiệp của tôi.

“Hỏi đi,” anh ta nói.

“Anh thích màu gì?”

“Đỏ.”

“Hừmmmmm. Không tệ. Tôi thích màu vàng. Hoặc hồng! Okay, tới lượt anh. Cứ hỏi đi,” tôi vui vẻ nói và cầm cốc nước lên.

“Cô vẫn còn trinh phải không?”

Chỗ nước hoa quả trào lên cả mũi tôi. Tôi phải mở miệng hớp lấy không khí khi tự đấm ngực mình, tôi cũng cố gắng lườm anh ta bằng tia nhìn laser của mình.

“Tôi chỉ tự hỏi…”, anh ta nhún vai như thể đó là câu hỏi bình thường nhất trên đời.

Tôi nguyền rủa anh ta.

“Anh đúng là một tên khốn bậy bạ. Hỏi câu khỏi khác đi,” tôi lầm bầm qua kẽ răng.

“Okay. Vậy tôi cược rằng cô vẫn còn trinh.”

“Kwon Jiyong!”

[ Phần 2: Giao tiếp với người khác ]

“Trong buổi tiệc làm quen thường niên của công ty chúng tôi, anh sẽ phải gặp gỡ với đồng nghiệp của tôi. Anh nên học cách cư xử cho đứng đắn trước mặt họ, nếu không họ sẽ nghi ngờ. Anh chỉ cần giao tiếp một cách thoải mái tôi. Chỉ cần tự tin là được.”

Chúng tôi đang đi dạo trong công viên và tôi đang nghiêm túc chỉ bảo anh ấy, cố gắng làm cho anh ta hiểu tầm quan trọng của tình huống. Nhưng anh ta lại quay lại với cái vẻ thờ ơ cố hữu của mình. Tôi thậm chí còn biết anh ta có nghe tôi nói hay không nữa. Anh ta như đang lạc vào thế giới khác vậy <*thở dài>

“Chú ý một chút đi!,” tôi cằn nhằn.

“Tôi vẫn đang nghe mà. Hãy cứ tự tin nói chuyện với họ, đúng không? Tôi có thể làm được việc đó.”

“Ồh, thật sao?”

“Đương nhiên rồi. Có cần tôi chứng minh không?”, anh ta nhướng mày và thách thức tôi.

“Thử xem. Tôi sẵn lòng xem anh thử.”, tôi nói. Anh ta đang định làm gì chứ? Nói chuyện với bất kì người lạ nào sao?

Trước sự bất ngờ của tôi, anh ta rảo bước lại phía một cô nàng nóng bỏng đang ngồi trên ghế băng công viên. Có vẻ bất kì người lạ nào đó cũng không phải là một sự lựa chọn ngẫu hiên, phải không? Anh ta đã có thể chọn người đàn ông đứng cách chúng tôi có vài bước nhưng KHÔNG! Anh ta đã chọn cô nàng nóng bỏng, người mà dường như đang không có một mảnh vải che thân vậy! DƯỜNG NHƯ KHÔNG MẶC GÌ CẢ, tôi nói rồi đấy! Tôi thật sự rất muốn tìm một tấm lá chuối và cuốn người cô ta lại.

Tôi tiến tới ngồi trên chiếc ghế băng ngay cạnh họ và nghe lén cuộc nói chuyện. Tôi khẽ dịch người sát lại phía bên đấy và căng tai ra để nghe xem họ đang nói-…ÔI CHÚA ƠIIIII HỌ ĐANG NÓI VỀ CỠ NGỰC CỦA CÔ TA?!!!

Tên khốn này nữa!

Anh ta còn bí mật liếc nhìn tôi và nháy máy! TÊN ĐIÊN NÀYYYY!!!!

Chỉ vài phút sau đó, cô nàng dường như đã bị anh ta tán đổ. Tôi biết mà, anh ta là vận động viên Olympic trong bộ môn tán tỉnh, ve vãn.

Trước khi tôi kịp phát hỏa tại chỗ thì anh ta cuối cùng cũng đứng lên và quay lại bên tôi.

“Ồ, không cần để ý đến tôi đâu. Cứ tiếp tục vui vẻ với cô ta đi,” tôi mỉa mai.

“Cô đang ghen?’

“Anh ĐIÊN à?”, tôi cáu kỉnh nói và quay lưng đi. Anh ta cứ tiếp tục đi theo sau lưng tôi.

“Tôi tưởng đây là một phần của Huấn luyện Bạn trai? Vậy tại sao cô lại bực mình chứ?”, tôi nghe anh ta hỏi với một vẻ hào hứng. Tôi dừng lại và quay lại nhìn anh ta, tôi nhăn trán đến độ cặp lông mày của tôi phải xoắn tít lại với nhau rồi.

“Tôi bảo anh phải tự tin để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với người khác. Hai người đã bàn về cỡ ngực của cô ta!”, tôi kết tội anh ta.

“À, chuyện đó. Đó là một cuộc nói chuyện hết sức nghiêm túc. Đó là điều một trinh nữ như cô có lẽ không hiểu được.”

Chúa ơi, TÔI NỔI KHÙNG LÊN RỒI! Tôi đã sẵn sàng cho nổ tung đầu anh ta bằng năng lực siêu nhiên của tôi.

“Xin lỗi, tôi có thể vẫn còn trinh. Nhưng tôi không ngu ngốc.”

“Ồ, thật sao?”

“Đương nhiên,” tôi đáp trả.

“Dara…”

“Ngậm mồm lại, đồ tồi,” tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

“Cô vừa thừa nhận cô vẫn còn trình.”

Khôngggggggggggggggg!!!!!

“Bẫy được cô rồi,” anh ta nháy mắt và di ngón trỏ lên trán tôi.

TÊN KHỐNNNNN!!!

[ Phần 3: Cách anh ta phải đối xử với tôi ]

Nếu như vị Thần của lòng kiên nhẫn có thật, tôi thật sự rất cần ông ấy ngay bây giờ. Tôi đã đến giới hạn muốn cứa cổ Jiyong bằng chính đôi tay của mình rồi.

“Trước mặt người khác, anh phải cư xử như thể chỉ có một mình tôi trong mắt anh thôi. Anh phải làm như thể anh yêu tôi điên cuồng.”

“Ọe”, anh ta thè lưỡi ra và làm bộ như thể sắp ói.

Tôi sẽ mắc chứng rụng tóc vì anh ta mất!

“Jiyong…”, tôi nói với giọng đe dọa. Chúng tôi đang đi dạo trên khu phố ở Insadong và tôi đang thật sự rất mệt mỏi với sự bất hợp tác của anh ta. Tôi đứng lại và thở dài nặng nhọc.

“Được rồi. Tôi sẽ chỉ nhìn cô mà thôi.”, anh ta cũng dừng lại và nhìn vào tôi chăm chú, nói.

“O-Okay. Tốt rồi. Ừhmmm… Và anh sẽ phải đáp ứng mọi điều tôi muốn,” tôi nói khi nhìn vào mắt anh ta.

“Hiểu rồi,” anh ta nói, vẫn nhìn chăm chú thẳng vào tôi.

<*THỊCH>

Wahhhh!! Mọi chuyện bắt đầu trở nên ngượng ngùng! Tim tôi đang đập điên cuồng vì ánh mắt của anh ta!

“Gì nữa không?”, anh ta hỏi, với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Và…và…”, ôi, lưỡi tôi đâu rồi.

“Và tôi phải gọi cô là Babe, đúng không?”, anh ta nói thêm.

<*KYAHHHHHHHHHH>

“Đúng vậy.”

“Tôi có thể làm như vậy. Muốn tôi thử không?”, anh ta nói với một nụ cười gian xảo. Ồ không. Không không không KHÔNG! Tôi biết cái nụ cười đấy!

“Ji-“

Trước khi tôi kịp ngăn cản, anh ta quàng một tay qua vai tôi và nói với giọng LỚN NHẤT có thể, thu hút sự chú ý của tất cả người khác ở khu vực xung quanh.

“BABE! EM CÒN MUỐN GÌ NỮA KHÔNG? CỨ BẢO ANH! ANH SẼ MUA CHO EM MỌI THỨ! BẤT CỨ THỨ GÌ!!!”

“Đừng làm thế Jiyong, chuyện này chả hay ho chút nào,” tôi rít qua kẽ răng, cố gắng tránh ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.

“AWWWWW! EM BIẾT LÀ ANH SẼ LÀM MỌI ĐIỀU CHO EM MÀ, BABE! BỞI VÌ ANH YÊU EM RẤTTTTTTTT NHIỀU!”

Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.

“Haha, anh ấy chỉ đùa thôi. Anh ấy đang đùa ấy mà,” tôi cúi đầu xin lỗi những người qua đường bởi hành vi quái đản của tên ngốc bên cạnh tôi.

“<*há hốc mồm kinh ngạc>! BABE, ANH KHÔNG BAO GIỜ ĐÙA GIỠN TRÊN TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO EM!!”, anh ta túm ngực áo của mình giả bộ đau đớn khi nhìn tôi.

ÔI CHÚA ƠIIIIIIIIIIIIII!!! THẬT XẤU HỔ! THẬT Ô NHỤC! THẬT NHỤC NHÃ MÀ!!!!

“Ji, dừng lại đi. Nghiêm túc đấy,” tôi kéo áo anh ta và mong mau chóng rời khỏi đó, vô tình đụng phải một người khác.

“ÔI CHÚA ƠI! EM CÓ ỔN KHÔNG, BABE? ANH BẠN, MÀY TỚI SỐ RỒI! SAO MÀY DÁM VA VÀO TÌNH YÊU CỦA ĐỜI TAO CHỨ!”, chàng trai vô tội đứng hình tại chỗ khi nhìn thấy Jiyong lao về phía anh ta như một con bò điên. Tôi ngay lập tức đứng chắn giữa bọn họ và luôn miệng xin lỗi.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Anh ta quên không uống thuốc. Hahaha,” tôi cố gắng đẩy Jiyong đi nhưng anh ta lại bước sang một bên và định gây chuyện với người kia một lần nữa.

“LẠI ĐÂY! MÀY CHÁN SỐNG RỒI HẢ? MÀY CHÁN SỐNG RỒI ĐÚNG KHÔNG?”

Làm ơn giết tôi đi….

=================================

Jiyong’s POV

Tôi có thể thề là tôi thấy được tia máu trong mắt cô ta, như thể cô ta sẽ ám sát tôi bằng bất cứ thứ gì cô ta có thể vớ được trong tầm tay.

Cô ta bảo tôi rằng phần thứ tư của buổi huấn luyện là “Lễ nghi bàn tiệc”. Cái quái gì chứ? Cả cái trò Huấn luyện Bạn trai này là cái điều dị hợm nhất mà tôi từng dính phải.

Tôi tiếp tục ăn uống ầm ĩ nhất có thể - húp sùm sụp bát nước súp khiến cho cô ta phải rùng mình.

“Làm ơn ngậm miệng lại khi anh nhai,” Dara nghiêm giọng nói.

Tôi giả bộ ngây thơ nhìn cô ta và …<*CHÓP CHÉP CHÓP CHÉP>

Cô ta bực tức nhắm chặt mắt lại, và thở dài thượt một cái để trấn tĩnh lại. Hahahaha!

Tôi biết là cô ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tôi muốn tự vỗ vai khen thưởng vì mình đang làm rất tốt.

“Jiyong, đừng có phá buổi luyện tập nữa và cứ ăn như bình thường đi.”

<*SOẠPPPPPPPPPPPP>

Điều đó cuối cùng cũng có tác dụng. Cô ta buông đũa xuống, gồng vai lên và bắt đầu mắng  tôi. Cái miệng của cô ta dường như có thể phun được hàng nghìn từ trong một phút vậy.

Ahhhhh, khiến cô ta nổi giận đúng là một thú vui mà.

Tôi tự hỏi tại sao cô ta vẫn không bỏ cuộc sau tất cả mấy chuyện này. Tôi rõ ràng là đang khiến cô ta nổi điên lên mỗi giây phút cô ta ở bên cạnh tôi. Nhưng Dara vẫn không hề đe dọa là sẽ bỏ cuộc và không thuê tôi nữa.

Chuyện này khiến tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Sandara Park đúng là một cô gái kì quặc.

“Ugh! Anh đúng là không thể tin nổi!,” cô ta nói. Tôi nhìn cô ta cười tinh nghịch và quyết định hạ màn kịch. Tôi đã khiến cô ta nổi xung đủ rồi, bởi vậy phần xấu xa trong tôi cũng đã đủ thỏa mãn.

Chúng tôi ăn trong im lặng. Tôi lặng lẽ quan sát cô ta. Tôi nghĩ cô ta đang cân nhắc xem cô ta có nên tiếp tục thuê tôi tiếp hay không. Mặc kệ, tôi cũng đã khá vui rồi.

Cô ta thở dài lần thứ n trong ngày và gọi bồi bàn.

“Anh có thể gói mang về 4 cái bánh ngọt đậu đỏ giúp chúng tôi được không?,”cô ta nói.

“Tôi tưởng cô không thích bánh ngọt đậu đỏ?”, tôi hỏi.

“Không, tôi không thích. Nhưng anh thì có. Tôi thấy rõ là anh đã rất thích ăn chúng,” cô ta trả lời.

Tôi đã bị bất ngờ. Thật ra, cô ta là người đầu tiên đã để ý tới việc đó. Tôi lắc đầu trong sự ngạc nhiên rồi mỉm cười. Cô ta thật sự rất buồn cười. Chưa bao giờ ngưng khiến tôi thấy bất ngờ cả.

Tên bồi bàn đã quay lại và Dara đưa tôi túi giấy đựng đám bánh đậu đỏ.

“Không, cảm ơn. Tôi ăn đủ rồi,” tôi nói.

“Thôi nào, tôi nài nỉ đấy. Cứ coi như là phần quà biết ơn cho ngày hôm này.”

Phần quà cho sự biết-…. Gì chứ? Cô gái này chắc chắn bị chạm mạch ở đâu đó. Rõ ràng cô ta biết rằng tôi đã phá hoại cái buổi Huấn luyện Bạn Trai này mà.

“Cô đang chơi trò gì vậy, đồ Lập dị? Cô có bị tâm thần phân liệt không vậy?”

“Cái gì? Không, đương nhiên là không rồi! Sao chứ? Anh thấy có lỗi àh?”, cô ta vừa cười khúc khích vừa nói.

“Có lỗi không nằm trong từ điển của tôi,” tôi trả lời.

“Tôi cược như vậy. Anh đúng là một tên khốn mà,” cô ta đáp trả.

“Đúng vậy. Vậy tại sao cô còn thuê tôi?,” đó, câu hỏi đáng giá đồng tiền đã được nói ra rồi.

“Hừmmmmm… Bởi vì tôi có cảm giác là ở anh vẫn còn nhiều điều nữa tôi cần phải biết.”

Hả. Cái gì?

“Đừng lo lắng. Tôi không bỏ cuộc đâu.”, cô ta khẽ cười với tôi.

Tôi nhìn thấy TOP và Seungri đang ôm chặt nhau, chu môi ra tạo những tiếng hôn như thể mấy thằng gay bệnh hoạn. Ha-ha. Lũ phá hoại đó sẽ chết dưới tay tôi nhanh thôi.

==============================

Sandara’s POV

<*dế kêu dế kêu>

Errrrr… Okay, chuyện này thật là khó xử.

Chúng tôi đang trên đường trở về căn hộ của tôi và anh ta lại quay lại với cái vỏ robot của anh ta – chìm trong suy nghĩ của riêng mình khi chúng tôi cùng đi bộ về phía tòa nhà của tôi. Có một bầu không khí đáng sợ bao quanh anh ta mỗi khi anh ta trưng ra cái vẻ mặt nghiêm túc đó.

“Ngày hôm nay đã hoàn toàn lãng phí, huh?”, cuối cùng anh ta cũng chịu phá vỡ bầu yên lặng khi chúng tôi chỉ còn cách lối ra vào tòa nhà vài phút đi bộ nữa.

“Cũng không hẳn,” tôi trả lời. Anh ta dừng bước và quay sang nhìn tôi với vẻ dò hỏi. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại trông có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

“Cũng không hắn? Tôi thậm chí còn không hợp tác với bất kì yêu cầu nào của cô đề ra.”, anh ta nói.

“Đúng vậy, anh hoàn toàn khiến tôi phát điên lên,” tôi mỉm cười khi nhớ lại cả buổi hôm nay bên cạnh anh ta.

“Nhưng cũng bởi như vậy, tôi đã dần thoải mái cho anh thấy vẻ mặt nổi điên của mình và đã có thể gọi tên anh dễ dàng hơn. Tôi nghĩ mọi chuyện diễn biến tốt hơn những gì tôi đã nghĩ,” tôi cắm cúi nhìn xuống đường, dõi theo mỗi bước mình đi.

Lại tiếp tục yên lăng. Thật tình, cái quái gì đang ở trong đầu anh ta chứ?

“Ít nhất thì tôi cũng đạt được điều tôi ước trong ngày hôm nay,” tôi tiếp tục. Anh ta tò mò nhìn tôi.

“Lúc bên cạnh hồ phun nước, tôi đã ước rằng tôi sẽ biết nhiều hơn về anh. Và tôi đã đạt được! Ha! Màu yêu thích của anh là màu đỏ và anh thích anh bánh đậu đỏ!”, tôi hào hứng nói.

“Mấy cái chuyện đó chả ăn nhập gì cả,” anh ta thản nhiên nói.

Tại sao anh ta cứ luôn bóp vỡ bong bóng hạnh phúc của tôi chứ? Tại sao?!

Tôi dừng lại và quay qua anh ta khi chúng tôi đã đến được tòa chung cư.

“Vậy…ừhmmm…”, tôi đang cố sắp xếp từ ngữ của mình để nói cảm ơn thì…

“Gì nữa? Muốn tôi hôn chúc ngủ ngon à?”, anh ta bình thản hỏi.

Arghhh! Tên khốn này nữa!

Tôi dứ dứ nắm đấm vào mặt anh ta và quay người bước đi, khiến anh ta lại phá lên cười ầm ĩ.

GRRRR… Anh ta vừa được đề bạt lên vị trí đệ nhất as$hole trong danh sách của tôi.

“Hey, đồ lập dị!”, anh ta gọi khi tôi chuẩn bị mở cửa vào khu chung cư.

“Gì nữa?!”, tôi cáu kỉnh trả lời.

Tôi nhìn thấy anh ta đang vội rảo bước về phía tôi. Gì nữa đây? Anh ta dừng lại ngay trước mặt tôi, mỉm cười và cúi người về phía trước. OMG!!! Anh ta định làm gì vậy?! Anh ta định làm gì vậy?!

Khuôn mặt của anh vẫn chậm rãi thu ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi. ANH TA CHUẨN BỊ HÔN TÔI!!!! Tôi vội nhắm chặt mắt lại. Tôi có thể thấy hơi thở ấm áp của anh ta trên mặt tôi. Ottokae! Chuyện đó đến rồi!

“G-Dragon”, tôi nghe anh ta khẽ thì thầm.

Hử? Tôi mở hé một mắt ra nhìn và thấy anh ta đang ghé mặt về phía tai tôi, má anh ta gần như chạm vào má tôi.

<*NUỐT NƯỚC BỌT>

“G-Dragon. Đó là biệt hiệu của tôi. Nhưng tôi thích cô gọi tôi bằng tên thật hơn, Jiyong,” anh ta thì thầm rồi rời xa tôi.

<*tăng xông>

Ôi chúa ơi, anh ta đúng là muốn tôi phải chết mà!

“Cô chắc là cô không muốn tôi hôn chúc ngủ ngon chứ?”, anh nghiêng đầu và trêu chọc hỏi.

GAAAAAAHHHHH!!! Tôi chạy vào trong tòa nhà nhanh nhất có thể!

Tôi thả người xuống giường và nghĩ lại toàn bộ câu chuyện.

G-Dragon.

Một cảm giác ấm áp dâng tràn trong tôi. Chuyện đó giống như anh ta đã biến điều ước của tôi thành hiện thực vậy, để biết thêm được điều gì đó về anh ta. Tôi khẽ cười, nhưng nụ cười đó biến mất ngay lập tức khi tôi nhận được 1 tin nhắn từ Jiyong.

Tuần tới sẽ là buổi Huấn luyện Bạn gái. Cô tốt nhất nên chuẩn bị kĩ càng, đồ lập dị.

Cái gì chứ?!

Tôi đang định nhắn tin trả lời thì điện thoại của tôi lại báo chuông một lần nữa. Tên khốn này, thật tình! Tôi mở hộp tin nhắn, đoán chắc rằng đó là tin của Jiyong nhưng…

Nhóc! Tuần sau đi uống một chầu nhé! Chúng ta chưa có buổi nhậu nào suốt từ tháng 12 đến giờ. Cậu đang tránh mình đấy à?

Đó là tin nhắn của Lee Donghae.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
Đăng lúc 25-9-2012 19:27:24 | Chỉ xem của tác giả
Tuần này huấn luyện bạn trai mà toàn thấy bạn gái bị bắt nạt. chắc sang tuần đến khóa "Huấn luyện bạn gái" chẳng dám mơ mộng gì cho tương lai tươi sáng của bạn Dara cả =)))))
Dara ngố quá, lúc JJ đùa về hôn chúc ngủ ngon nhẽ ra phải đồng ý cho bạn kia shock chứ :)))))
Mà Lee DongHae có phải là gì gì cũ của Da ko???

Bình luận

Donghae là đồng nghiệp mà bạn Dara thích mà chỉ coi bạn í là bạn nhậu ấy =)) sắp xuất hiện he he  Đăng lúc 26-9-2012 09:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 25-9-2012 19:37:34 | Chỉ xem của tác giả
Buổi huấn luyện bạn trai thú vị 1 thì chắc huấn luyện bạn gái phải thú vị 10 đây
Tôi đang rất tò mò muốn biết bạn Rồng sẽ lên kế hoạch j :))

Về nv Dara thì chap này đã thấy khá hơn vì sự nổi điên của bạn ý,
nhg đúng là bạn này có tí tâm thần phân liệt =))
cách suy nghĩ ko giống người bình thường
đây có thể là nguyên do khiến bạn ý bị ế =))

Bình luận

má ơi, tôi đánh vật chết ngất với cái vụ Huấn luyện bạn gái của bạn Rồng nàng ạh huhu, lại còn vừa ăn cơm vừa dịch nữa chứ :((  Đăng lúc 26-9-2012 09:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
Đăng lúc 25-9-2012 22:33:23 | Chỉ xem của tác giả
CẢ chap này em thích nhất bạn Ri với anh Tóp giả vờ hun nhaooooooooooo, đáng yêu quá đáng yêu quá.

Cho 5 bạn xuất hiện nhiều hơn đi, cho bạn Ri nhiều đất hơn đi, kiểu của bạn Ri chắc chắn gây cười cho mà xem, hí hí.

Đôi này huấn luyện qua lại gì mà nhiều quá vậy. Trời ơi là trời, chứ để iêu nhao mà huấn luyện tới lui vầy em cũng ko dám yêu mất.

Chờ xem Jiyong sẽ huấn luyện bạn giá như nào và Sandra sắp xếp thế nào với cả Jiyong và Donghae.

Bình luận

hehe, chap mới bạn Ri được nói nhiều hơn rồi =)) căn bản đầu truyện bị tống đi công tác nước ngoài, nên có mỗi 20tr won TOP là được nói nhiều nhất  Đăng lúc 26-9-2012 09:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2012 21:44:24 | Chỉ xem của tác giả
RENT 7 – GIRLFRIEND TRAINING - PART I



credits: This story is written by huntress
AFF Link

“Sao?”, tôi trợn mắt nhìn Bom, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy đang yên lặng ngồi 1 góc và đảo mắt dõi theo từng hành động của tôi. Thật ghê rợn, nó khiến tôi phân tâm và còn khiến tôi bực mình nữa.

Tôi cực kì ghét cái sự thật là Phòng Marketing đôi khi quá nhàn nhã, và điều đó nghĩa là Bom có rất nhiều thời gian rảnh và điều đó, tôi có thể cam đoan với bạn rằng, điều đó không có lợi cho loài người một chút nào. Một Bom đang buồn chán là một TIN XẤU! <- viết hoa cả cụm từ với dấu chấm cảm ở cuối câu. À, có thể không phải cho toàn bộ loài người, nhưng mà cho tôi.

Nhưng cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Tôi yêu cô ấy và nhiều thứ nữa bởi vậy tôi luôn tha thứ cho cô ấy.

“Krystal nói đúng. Cậu đúng là kẻ đáng thương mà,” cô ấy nói sau một hồi lâu.

Vứt bỏ cái tình bạn đấy đi. Tôi ghét Bom.

“Ra ngoài,” tôi chỉ về phía cửa và quay lại tập trung đọc đám tài liệu. Tại sao cô ấy dám về phe với kẻ thù của tôi chứ?

“Cậu nghĩ là mình không biết gì ư? Bạn nhậu Donghae lại rủ cậu đi chơi và vì cậu không thèm kể với mình chuyện đó, mình khá chắc rằng cậu sẽ đi với anh ta- cậu giống như một con cún ngoan vậy. Đ-á-n-g-t-h-ư-ơ-n-g,” cô ấy kết tội tôi.

Dù bạn tin hay không thì, Bom có một mạng lưới thông tin tại công ty. Đó là lý so tại sao cô ấy là Nữ hoàng Marketing (và buôn chuyện). Và đương nhiên rồi, cô ấy sử dụng đám tin tức cô ấy có được để đạt được mục đích riêng của cô ấy. Và thật sự thì điều đó khá đáng sợ.

“Cậu ấy là bạn của mình. Vậy có gì sai nếu mình đi uống vài ly với bạn bè chứ?,” tôi cãi lý.

Thứ 7 tới sẽ là một ngày bận rộn. Tôi sẽ phải gặp Jiyong vào buổi sáng, và chúng tôi sẽ tiến hành cái gọi là buổi Huấn luyện Bạn gái suốt ngày hôm đó, theo lời của tên khốn đấy. Tôi không chắc anh ta định làm gì nhưng tôi khá tò mò về điều đó. Huấn luyện Bạn gái ư? Anh chàng đó đúng là khó dò. Anh ta thậm chí còn chưa nhắn tin cho tôi địa điểm hẹn gặp nữa. Anh ta sẽ đến đón tại nhà tôi ư?

Bên cạnh đó thì tôi cũng sẽ đi gặp Donghae vào buổi tối cùng ngày. Jiyong vào ban ngày, Donghae ban tối. Tôi đúng là tội lỗi mà hahahaha! (đùa thôi)

“Dara, mỗi khi cậu đi gặp Donghae, cậu lại đẩy cao cái hi vọng của cậu lên. Mỗi lần sau đó cậu đều nghĩ rằng, có lẽ anh ta cũng thích cậu bởi vì cái cách mà anh ta đối xử với cậu rất tốt.”

Bùm. Cô ấy rất biết cách moi móc vấn đề, đúng không?

“Cậu ấy đã nói rõ là mình chỉ là bạn nhậu của cậu ấy trong buổi tiệc Giáng Sinh. Mình sẽ không ảo tưởng nữa đâu, đừng lo lắng.”

“Đừng có nói là mình không cảnh cáo cậu,” cô ấy lườm tôi.

Tin mình đi, mình không làm thế đâu. Mình vẫn còn trân trọng mạng sống này lắm, cảm ơn cậu rất nhiều.

====================================

Sự kiện tất cả các đại ca sừng sỏ của giới tội phạm tụ họp lại một nơi là điều hết sức kì lạ và hiếm thấy. Người đứng đầu các hội nhóm được phân chia ngồi bên một chiếc bàn tròn có khắc biểu tượng của 12 con giáp Trung Hoa. Có 2 chỗ ngồi đặc biệt khác so với vị khác  - một dành cho Phó Sơn Chủ là GD và một dành Sơn Chủ, người mà đương nhiên không hiện hữu chỉ trừ một chiếc laptop được đặt lên bàn do người của Sơn Chủ mang tới. Buổi họp sẽ được kết nối qua máy tính đến bất kì nơi nào mà vị thủ lĩnh đang ẩn nấp.

Các thành viên của Đèn Lồng Xanh sẽ bị loại dần dần trước khi chúng có được buổi Kết nạp chính thức trở thành thành viên của Tam Hoàng. Việc này để đảm bảo cho tính mật thiết của tổ chức. Cuối cùng, danh sách được chọn của các thành Đèn Lồng Xanh với danh tính được kiểm tra kĩ càng chỉ còn lại vài người. Cũng bởi lý do này, một cuộc họp khẩn cấp đã được lập.

“Có xung đột giữa các thành viên không?”, Hồng Côn hỏi.

“Nội xung ư? Chuyện đó là không thể?”, Hương Chủ nhăn mặt lắc đầu.

“Ngươi quên chuyện chủ hội nhóm ở Macao đã bị loại như thế nào rồi sao? Và chuyện Koi và Wai đã bị quên rồi sao?,” cả căn phòng chìm trong im lặng sau lời của Tiên Phong.

Đó là khi Macao được mệnh danh là Monte Carlo của phương Đông, ngành công nghiệp cờ bạc được hoạt động công khai và Tam Hoàng ngay lập tức chuyển tới để quản lý nó. Wai cùng với Koi Sún Răng đã trừ khử đại ca của bọn chúng, Ping Mo-ding. Đó là cuộc nội xung tai tiếng nhất của Tam Hoàng. Hai thành viên đã thành công lật đổ đại ca của bọn chúng nhưng sự liên kết của bọn chúng không tồn tại lâu. Wai cho rằng Koi Sún Răng có thể là mối đe dọa cho hắn nên đã ra lệnh trừ khử hắn cùng tay chân thân cận. Koi đã quay lại báo thù và một trận tranh trừng khác lại diễn ra giữa 2 người bọn hắn. Phản bội nối tiếp phản bội.

“Ngươi nghĩ rằng có 25 đã thâm nhập vào chúng ta sao?”

Tiếng xì xào nổi lên khắp căn phòng.

“ĐỦ RỒI,” giọng của GD khiến cho tất cả bọn chúng dừng lại. Lông mày của hắn đang xoắn tít lại khi hắn trừng mắt nhìn các trưởng hội nhóm Tam Hoàng khác. Dám nhắc đến 25 trước mặt Phó Sơn Chủ cũng như là một sự xỉ nhục. 25 là từ lóng chỉ ‘kẻ phản bội’, là kẻ do chính phủ hoặc là điệp viên do các hội nhóm xã hội đen khác cài vào. Tam Hoàng vẫn luôn tự hào rằng bọn chúng là một tổ chức chặt chẽ và nói rằng có 25 có thể xâm nhập vào một sự xỉ nhục cho toàn bộ tổ chức.

Bầu không khí cứng lại khi GD đột nhiên đứng dậy.

“Chúng ta không cần những giả thiết. Chúng ta cần hành động…nhanh chóng,” hắn nói.

“Bạch Phiến, phong tỏa những cuộc chiêu mộ của Đèn Lồng Xanh lại. Thảo Hài và Hồng Côn, điều tra tất cả những thành viên còn lại của Đèn Lồng Xanh và gửi bọn chúng đến các chi nhánh của chúng ta ở nước ngoài”, GD tiếp tục ra chỉ thị.

Vài phút sau, cuộc họp được giải tán. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

TOP thở dài bực dọc ngay khi bọn chúng bước chân vào tổng hành dinh.

“Điên rồ, đúng không?”, Youngbae đột nhiên nói khi liếc nhìn biểu tượng của Tam Hoàng được treo trên tường.

“Việc gì?”, Daesung hỏi.

“Tổ chức này ban đầu được hình thành để khôi phục lại thái bình. Thật buồn cười khi cuối cùng nó lại biến thành một tổ chức ngầm,” Youngbae trả lời khi thả người xuống sofa.

Đó là câu chuyện về sự hình thành của Tam Hoàng, một hội nhóm ái quốc đã tạo nên cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình Mãn Châu nhà Thanh.  Nhưng sau thành công đó, đám quân nổi loạn đã mất sự ủng hộ của dân chúng và quay lại với sự bần hàn. Đó là khi mọi việc đi chệch ra khỏi quỹ đạo. Nhóm quân nổi loạn đã tụ họp lại và phải làm những trò phạm pháp để có thể tồn tại. Chúng đã nhân rộng quân số và tội ác của chúng cũng vậy, cho tới khi chúng được biết đến như một trong những tổ chức ngầm lớn nhất trên thế giới.

GD chỉ yên lặng ngồi đằng sau bàn làm việc của hắn.

Có rất nhiều việc caàn làm. Và bọn hắn vẫn chưa tìm được người đó – người kế thừa duy nhất của gia tộc họ Hồng, gia tộc đã khởi xướng nên Thiên Địa hội – và đó cũng chính là tiền thân của hội Tam Hoàng.

Hắn nhăn trán khi nghĩ tới việc đó.

“Nhị ca, anh trông như già nhanh gấp đôi vậy! Có cần em gọi Sulli cho anh xả stress không?’, Seungri nháy mắt với hắn.

“Không.”

“Câm mồm, rat. Cậu ta đang cần một nguồn xả stress khác. Đúng không, Nhị ca?”, TOP nháy mắt với hắn. GD nhìn hắn khó hiểu.

“Ngày mai là thứ 7,” TOP đơn giản nói.

Một nụ cười ngay lập tức xuất hiện trên môi GD. Đúng vậy, mai là thứ 7 – ngày mà hắn định gặp Nguồn xả stress Sandara Park.

=============================

Sandara’s POV

Ahhhh, sáng thứ 7. Không có gì có thể sánh bằng việc lăn lộn trên giường và ngủ thêm vài tiếng đồng hồ trong ngày nghỉ.

Tôi xoay người nằm nghiêng để ngủ tiếp và đang chuẩn bị đi vào vùng đất lala-….

“KYYYYYYAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!”, tôi giật bắn mình, lộn vòng sang phía bên kia giường và rơi bịch xuống sàn nhà.

WTF?????

“KWON JIYONG, ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ Ở ĐÂY VẬY?!!””, tôi gào về phía không ai khác chính là tên khốn kiêu kì đang ngồi trên một ghế kê ngay cạnh giường tôi, chân anh ta vắt chéo lại và đang ngồi chống cằm nhìn. Anh ra đã nhìn ngắm tôi ngủ ư?!!!!!

“Đánh thức cô dậy,” anh ra uể oải nói.

Đ-đánh thức tôi? ĐÁNH THỨC TÔI?! Anh ta có đang nghe cái điều anh ta vừa thốt ra không vậy?!

“Anh có biết cái việc đó nghe hoang đường như thế nào không hả?! Anh đột nhập vào nhà tôi, kéo một chiếc ghế từ nhà bếp của tôi và ngồi bên cạnh giường tôi – ngắm tôi ngủ! Đoạn nào nghe giống như Đánh-thức-tôi-dậy hả?!!!!”, tôi đang sắp phát điên lên rồi. GAAAHHHDDD!! Anh ta làm tôi chết khiếp đi được!!! Hello, có ai còn nhớ Hannibal Lecter không ạ? Chuyện này làm tôi nhớ tới bộ phim đó khi Hannibal bổ não một người đàn ông ra trong khi vẫn nói chuyện hết sức bình thản với Clarise, sau đó thì nướng bộ não của người đó lên và ăn nó! <*rùng mình>

“Không phải bây giờ cô đã dậy rồi sao? Đó chính là phần Đánh-thức-cô-dậy!”

ARRRRRRRRRRRRRRRRRRRRGHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Anh ta bình thản đứng dậy và bước lại phía tôi. Tôi vẫn đang ngồi nguyên trên sàn trong khi đang xoa xoa lưng mình, cằn nhằn cái tên khốn đang bước lại phía tôi đó.

“Đứng dậy đi,” anh ta chia tay ra và giúp tôi đứng dậy. Rồi anh ta đi ra nhà bếp, không quên kéo cái ghế theo anh ta.

Khuôn mặt anh ta lại không có một chút cảm xúc nào. Thật tình, Jiyong trông như một kẻ mắc chứng tự kỷ vậy. Bạn không thể chắc rằng anh ta đang nghe bạn nói hay không.

“Làm cách nào anh vào được đây?”, tôi hỏi.

“Tôi nhớ mã khóa của cô.”

“Sao anh dám làm vậy chứ! Tôi sẽ đi thay nó ngay bây giờ!”

Anh ta chỉ nhún vai. Tôi theo anh ta đi ra ngoài phòng bếp và tôi thấy Jiyong đang rót một cốc nước. Sau đó anh ta đưa cho tôi. Hmmmmm… Ít ra thì hôm nay anh ta cũng tỏ ra chu đáo với tôi.

“Bắt đầu cuộc Huấn luyện Bạn gái,” anh ta đột ngột nói.

“’Kay”, tôi ậm ừ khi uống nước.

“Cô phải hôn tôi.”

Tôi PHUN hết đám nước ở trong mồm ra, tạo nên 1 vũng bầy nhầy trên sàn nhà. CÁI GÃ NÀY ĐANG NÓI CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ CHỨ?!

Tôi cố nuốt trôi phần nước còn sót lại trong miệng và lườm anh ta bằng tia mắt có thể băm vằm anh ta thành từng mảnh nhỏ.

“Không phải đó là cách mà các cặp đôi chào hỏi hay tạm biệt nhau sao?,” anh ta nhếch mép cười, mắt ánh lên vẻ tinh quái. Tôi chỉ muốn ném cái đèn bàn vào mặt anh ta ngay lập tức. Anh ta nên cảm thấy may mắn vì chúng tôi đã ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi chỉ vừa mới thức dậy, Jiyong. Tôi sẽ ngắt đầu anh nếu anh không dừng ngay mấy cái ý tưởng điên rồ đấy lại,” tôi đe dọa. Hiển nhiên rồi, không ai có thể vui vẻ phấn khởi khi có một người xuất hiện một cách bất ngờ bên cạnh giường ngủ của họ cả!

“Bây giờ đã là 9h rồi, cô đi chuẩn bị đi. Tôi sẽ ra ngoài một chút,” anh ta nói.

Tôi cáu kỉnh quay lại phòng ngủ để chuẩn bị tắm.

Sau khi tắm gội xong xuôi, tôi bước ra khỏi phòng và thấy Jiyong đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách. Anh ra nhìn tôi và nhăn mặt. Tôi nhăn mặt lại và cúi xuống kiểm tra lại mình. Tôi đang mặc một chiếc váy mềm dài chấm đầu gối và đi một đôi giày bệt (đúng vậy, tôi đã từ bỏ đám cao gót chết tiệt rồi.)

“Sao?”, tôi hỏi.

“Không có gì. Trông cô cũng được đấy.”

“Ồ… Cảm ơn,” tôi lí nhí và quay ra nhìn chỗ khác.

Đừng có đỏ mặt, Dara! Ugh! Tại sao tim tôi lại đập liên hồi chỉ vì một lời khen bình thường của anh ta chứ?

“<*hắng giọng> Vậy, buổi Huấn luyện Bạn gái này là sao?”, tôi hỏi với giọng bình thường và điềm đạm nhất có thể.

“Rồi cô sẽ biết. Sau buổi hôm nay, không ai trong công ty cô có thể nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta là giả.”

“Tuyệtttttttttttttt!”, tôi mỉa mai. Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ tin điều đó ư? Buổi Huấn luyện Bạn Gái này chắc chắn sẽ là kết quả từ buổi Huấn luyện Bạn trai của tôi. Kekekekeke, đến lúc trả đũa rồi!

Khuôn mặt anh ta bỗng nhiên nghiêm lại, như thể anh ta có thể biết được tôi đang nghĩ gì vậy.

“Tôi rất nghiêm túc về buổi Huấn luyện Bạn gái này, đồ lập dị kia. Đừng có thử phá hoại nó,” anh ta nói bằng giọng nghiêm nghị. Okay, tôi bắt đầu sợ rồi.

“ĐƯỢC THÔI!”, tôi bực dọc hừ mũi. Thật là bất công mà! Anh ta phá hoại buổi Huấn luyện Bạn trai của tôi, và tôi thì phải làm theo lời anh ta.

“Tốt. Hãy bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta,” anh ta ra lệnh.

Hử?

“Tại sao đó lại là một phần của buổi huấn luyện?”

“Tôi sẽ giải thích tất cả vào cuối ngày,” anh ta trả lời và nhếch mép nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta thăm dò.

“Tôi đã để tất cả những gì cô cần vào trong bếp rồi,” anh ta nói thêm.

“Anh đã đi chợ mua nguyên liệu sao?”, tôi hỏi và rùng mình khi nghĩ đến việc đó. Nhìn vào nụ cười của anh ta, tôi biết khi tôi đặt chân vào bếp thì sẽ có một thứ quái đản gì đó đang giành cho tôi xử lý. Nếu tôi thấy một con thằn lằn khổng lồ hoặc một con khỉ ở trong đó, thì tôi thề là tôi sẽ giết Jiyong bằng con dao gần nhất tôi có thể lấy.

Tôi lầm bầm nguyền rủa và bước qua anh ta để đi vào bếp và…ÔI CHÚA ƠI!!! Một con gà còn sống nguyên đang ở trên bàn bếp của tôi!!!!!

“ANH MUỐN TÔI GIẾT CON GÀ NÀY?!!!!”

“Yep”

Da tôi bắt đầu ngứa ngáy. Tôi quay đầu về hướng khác. Sự hiện hữu của tên khốn đó khiến tôi nghĩ về những ý đồ xấu xa – như ám sát hắn chẳng hạn. Bình tĩnh nào, Dara. Đúng rồi, hãy nghĩ về cầu vồng và những chú miu xinh xắn. Nghĩ về những thứ vui vẻ… Những thứ xinh đẹp.

“Jiyong…”, tôi cất lời.

“Yep?”

Những thứ vui vẻ.

“Tôi không thể giết con gà đó,” tôi lạnh lùng nói.

“Thật sự thì việc đó rất đơn giản.”

“Làm sao đơn giản được chứ? Ông chủ, làm ơn hãy chỉ bảo cho tôi.”

Trước sự kinh hãi của tôi, anh ta tiến lại phía bồn nước, nắm chặt con gà tội nghiệp trong tay, vớ lấy một con dao và chuẩn bị cắt cổ nó!!!!

“EEKK!!! Bỏ xuống! Bỏ nó xuống!!”, tôi thét lên trong khi nhảy loi choi tại chỗ, xua tay điên cuồng, hẳn nhiên trông tôi rất ngu ngốc! Tất cả những thứ vui vẻ đã tan biến trong chốc lát.

“Nhưng đây là bữa trưa,” anh ta bình thản nói và lại dí dao vào cổ con gà một lần nữa.

“GAH!!! CHÚA ƠI!! Làm ơn bỏ xuống đi! BỎ XUỐNG!!”, tôi gào thét trong hoảng loạn.

“Okay. Có một con gà làm sẵn ở trong túi đằng kia, nấu con đấy vậy.”

Anh ta là một tên điên!

“Vậy tại sao ban đầu anh còn phải đi mua con gà sống nữa?!!!”

“Để nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, hahahaha!”

Tôi nguyền rủa anh!!!

Tôi bực tức giằng lấy con dao trên tay anh ta và bắt đầu thái rau. Anh ta thản nhiên dựa lưng vào tường, bắt chéo tay trước ngực và xem tôi làm. HỪM!!!

“Đừng có bĩu môi. Thức ăn sẽ không ngon nếu cô cứ như vậy,” tên to gan này nữa!

“Anh có thể ngậm mồm-”, tôi bất cẩn va tay vào chiếc cốc tôi dùng ban nãy. Tôi biết là nó sẽ vỡ tan tành trên sàn nhà vài giây nữa thôi và tôi đã sẵn sàng để nhảy ra xa.

Và đây là phần kì lạ của câu chuyện. Trước khi cái cốc kịp rơi xuống sàn, Jiyong đã có thể đá nó bay ngược lên như một cầu thủ bóng đá và đưa tay bắt nó trên không trung. Rồi anh ta bình thẳn đặt nó vào trong bồn nước trong khi tôi vẫn đông cứng tại chỗ của mình.

“Wow”, tôi nhìn anh ta ngưỡng mộ.

“Anh có kĩ xảo của một ninja đấy!”, tôi hào hứng khen.

“Cô đã bao giờ nấu nướng trước đây chưa vậy? Mà không đưa chính cô vào phòng Cấp cứu sau đó?”

Nụ cười của tôi tắt ngấm. Tên mắc dịch!

Vài phút sau đó, tôi tự hào đặt một âu lớn lên bàn. Ha! Thành công rực rỡ! Tôi đã có thể nấu xong một món mà không mất đi một ngón tay nào!

“Thử xem,” tôi toe toét cười với anh ta. Anh ta ăn thử 1 miếng và quay sang nhìn tôi, trợn trắng mắt.

“Món gì đây?”

“Súp gà cay.”

“Yup, nó hẳn là súp cay. Cô đã đổ cả huyện bột ớt vào đây đấy à?”

“Omo, nó cay đến vậy sao?”

“Dara, tôi mất cảm giác ở lưỡi luôn rồi. Nếu tôi ăn thêm 1 thìa nữa, tôi nghĩ chắc tôi mù luôn.”

GRỪUUUUUUUUU…..

“Từ bây giờ, làm ơn hãy tránh xa nhà bếp ra,” anh ta thêm vào.

“Anh câm đi!”

“Tôi thấy chồng tương lai của cô thật đáng thương.”

Tên khốn!

“Làm sao cô có thể cho anh ta ăn những món kinh khủng như thế này chứ?”

“Chúng tôi sẽ sống trong tiệm McDonald’s, anh đúng là một con heo kiêu ngạo!”, tôi điên tiết gào lên và đi ra khỏi bếp. Khốn kiếp, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào bếp một lần nữa!

======================================

HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!

Seungri tiếp tục cười như điên dại khi bọn hắn nấp trong bóng tối. Bọn hắn đang theo đuôi sau GD và Dara, hai người đang bắt đầu một cuộc chiến mới ngay khi họ bước chân ra khỏi căn hộ của Dara. Chủ đề cãi vã: con gà.

TOP, Youngbae, Seungri và Daesung là những người luôn theo sát GD ở cự li gần trong khi những tay chân khác trong đội quan của Phó Sơn Chủ phải tản mát ở những nơi xa hơn.

Từ nơi bọn hắn đang ẩn nấp, bọn hắn vẫn có thể nghe rõ giọng bực tức của Dara. Và theo như cách cô đang nói, thì cô chỉ còn thiếu vài phút nữa để bắn bay đầu GD bằng một khẩu bazooka.

Chuyện là, GD đã phát hiện một điều thú vị khác từ con gà sống đáng lẽ phải trở thành bữa trưa của họ. Hắn đang ôm nó trong tay và vuốt ve cưng nựng đầu nó khi đi bên cạnh Dara – người đang hoàn toàn phát điên lên.

“KWON JIYONG! Hãy bỏ con gà chết tiệt đấy đi!”, Dara dùng túi để che mặt và rảo bước nhanh nhất có thể, tránh ánh nhìn tò mò của những người qua đường.

“Tại sao chứ? Nó dễ thương mà. Đây, cô ôm nó đi,” GD dí con gà lại phía mặt cô, khiến Dara thét lên kinh hãi.

“EWWWWWWWW!!!! Mang nó ra chỗ khác đi! MANG NÓ ĐI!”

“HAHAHAHAHAHAHA!!! Holy fck, cái bụng của tôi!!”, Seungri đập đập tay vào cái cây bên cạnh, một tay thì ôm lấy bụng. Chuyện này là cái điều hài hước nhất mà hắn từng thấy – Nhị ca của hắn đang cưng nựng một con gà để chọc giận một cô gái. Hắn không thể tin được là người hắn đang theo dõi cũng chính là kẻ có thể hạ gục cả toán quân của kẻ thù mà không hề chớp mắt. Hắn có thể vui lòng an nghỉ ngay ngày mai bởi hắn đã sống đủ lâu để có thể chứng kiến việc này.

Daesung lau nước mắt bởi hắn cũng cười quá nhiều cùng với Seungri. Ngay gần đó, TOP và Youngbae cũng rúc rích điên cuồng sau mấy tờ báo bọn hắn đang cầm giả vờ đọc. Bọn hắn đang có một quãng thời gian khó khăn khi phải theo đuôi GD và Dara.

“Cô nên làm quen với nó,” GD nói, đang tự ra lệnh cho bản thân hắn không được bò ra cười bởi khuôn mặt kinh hãi của Dara.

“Không, cảm ơn.”

“Thật tình, cô nên làm quen với nó. Từ bây giờ, nó sẽ là thú cưng của chúng ta.”

“Anh nói thú cưng CỦA CHÚNG TA là sao? Đừng có mà làm vậy!! ANH.ĐỪNG.HÒNG!”

“Tôi sẽ để nó lại căn hộ của cô nên cô sẽ là người chăm sóc nó.”

“Không đời nào!”

“Có đời nào!”

“Không”

“Hôn Mommy đi nào”, và hắn dí con gà vào mặt Dara một lần nữa.

“EEEEEKKKK!!!!!!!!”, cô thét lên đầy kinh hãi.

“ÔI CHÚA ƠIIIIIIIIIII!!!!! Tôi chết mất thôi! TÔI CHẾT ĐÂY!!!”, Seungri ngã gục xuống đất mà lăn lộn cười như điên dại.

=========================

Sandara’s POV

Tạ ơn Chúa là anh ta không mang con gà theo nữa! Tôi thậm chí không muốn biết anh ta vứt nó chỗ nào.

Làm thế quái nào đây lại là buổi Huấn luyện Bạn gái được cơ chứ? Anh ta chỉ chơi khăm tôi!

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”, tôi hỏi mà không thèm nhìn anh ta. Tôi chắc chắn là sẽ dùng túi của mình để đánh anh ta đến chết nếu anh ta định mang tôi đến chỗ nào đó để làm thịt con gà kia, hoặc bất kì loại động vật nào cũng thế.

“Chúng ta tới đây thôi,” anh ta nói và đi vào một khu mua sắm. Tôi nhăn mặt hoài nghi và đi theo Jiyong.

“Chúng ta làm gì ở đây?”, tôi hỏi.

“Chờ đây,” anh ta nói và chỉ tôi ngồi xuống một ghế dành cho khách hàng ở ngay tầng 1.

Tôi có cảm giác rất tồi tệ về việc này. Cái cảm giác khiến cho bạn muốn quay ngược thời gian về một thời điểm mà bạn muốn khôi phục dữ liệu về chỗ đó. Trực giác đang bảo tôi rằng -  không, trực giác của tôi đang kêu gào và ra lệnh cho tôi giữ lấy mạng sống mà chạy ra khỏi đây bởi vì một điều cực kì TỒI TỆ đang chuẩn bị diễn ra.

Khi Jiyong quay lại, anh ta bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh và dắt theo sau một đứa bé mới đang chập chững biết đi, còn đang bận mút ngón tay của nó.

Uh-oh. Chuông báo động đang reo trong đầu tôi ở mức CAO NHẤT.

Anh ta giới thiệu với tôi đứa lớn đang chập chững đi là Jeuk Yoon, và đứa bé anh ta đang bế là Ta Jun. Hiển nhiên, hai đứa trẻ là anh em. Cha của lũ trẻ là bạn đồng nghiệp của anh ta, anh ta nói.

“Chúng ta sẽ trông chúng một lúc.”

“Đợi đã, cái gì?”

“Bố tụi trẻ phải đi một lát…có chút việc vặt. Bởi vậy chúng ta sẽ trông chừng chúng khoảng vài tiếng đồng hồ.”

“Cái quái gì đây, Kwon?”, tôi rít qua kẽ răng hỏi hắn.

“Đây là một phần huấn luyện dành cho cô, Park,” hắn thản nhiên trả lời.

Khuôn mặt tôi hẳn đang vẽ nên hai chữ KINH HOÀNG. Tôi có thể thấy mồ hôi lạnh đang toát ra. Tôi không giỏi đối phó với trẻ con! Chúng ghét tôi!

Jiyong đang nhìn tôi với vẻ thích thú, tận hưởng sự thú vị khi thấy sự sợ hãi của tôi.

“Tôi không thể trông bọn chúng! Chúng sẽ bị đau nếu tôi chạm vào chúng!”, tôi rít lên.

“Ồ, thôi nào. Xem này, Ta Jun đang nhìn cô này,” anh ta nói.

Tôi nhìn Ta Jun. Tôi thề rằng, chính nó cũng thấy được sự sợ hãi của tôi.

==========================

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2012 21:47:57 | Chỉ xem của tác giả
RENT 7 – GIRLFRIEND TRAINING - PART II


credits: This story is written by huntress

AFF Link



Sandara’s POV

Tôi phải để cho Jiyong lo liệu. Tên khốn đó đã lên kế hoạch kĩ càng để trêu tức tôi. Anh ta đúng là tên khốn mà! Tôi khá chắc rằng với cái thái độ đó anh ta sẽ sớm ăn một cái búa vào đầu.

Tôi đang dắt Jeuk Yoon trong khi anh ta dùng gối địu để cõng Ta Jun sau lưng. Tôi không thể kiềm chế được mà ngắm nhìn anh ta, làm thế nào anh ta trông vẫn rất ổn ngay cả khi đang địu một đứa bé?

Chúng tôi dắt lũ trẻ vào khu mua sắm và cứ chỉ đi loanh quanh.

“Con mang túi”, Jeuk Soon lắc lắc tay tôi và chỉ vào túi đồ trẻ em đựng tã giấy vừa sữa của Ta Jun tôi đang mang trên vai.

“Nó nặng đấy, con yêu.”, tôi trả lời.

“Con muốn”, Jeuk Soon nhắc lại và với tay ra.

“Cứ đưa cho nó. Con trai cần phải mạnh mẽ. Phải không, anh bạn nhỏ?”, Jiyong nói.

“Yup! Con khỏe!”

Tôi thở dài bất lực và đưa cái túi cho Jeuk Yoon. Sau đó, thằng bé nhìn thấy một tiệm kẹo lớn ở góc khu mua sắm và gào lên trong khi vỗ tay ầm ĩ.

“KẸO!!!!”, thằng bé nói rồi chạy tới cửa tiệm. Tôi phải vừa chạy theo vừa gọi tên nó. Aigooo…

Jiyong đang gọi điện thoại khi anh ta cuối cùng cũng đến được cửa tiệm. Jeuk Soon thì đang lăng xăng khắp nơi, chỉ vào mọi cái kẹo mà nó nhìn thấy.

“Này đồ lập dị, cô ở đây với lũ trẻ nhé,” Jiyong vỗ vai tôi.

“Hư? Jeuk Son, không. Con đã có quá nhiều kẹo ở đây rồi.” Tôi đã trả tiền cho một túi đầy kẹo nhưng Jeuk Soon vẫn nhìn hau háu vào đống socola như một con kền kền vậy.

“Tôi có việc phải đi một vài phút thôi.”

Tôi quay ngoắt lại về phía anh ta.

“Cái gì? Anh định để để tôi lại một mình với chúng ư? Không, không, KHÔNG!! Jiyonnnnnnngggggg,” tôi mè nheo.

“Cô có thể làm được mà,” anh ta nhếch mép cười với tôi.

“Tôi không thể! Chúng tôi sẽ đi cùng anh. Làm ơnnnnnn,” tôi nài nỉ.

“Cô thật đáng yêu,” anh ta cười và véo má tôi. Rồi anh ta bắt đầu tháo gối địu đằng sau lưng ra.

“Không không không. Jiyonnnnnnggggg,” tôi dậm chân khi níu lấy tay anh ta. Tôi không muốn bị bỏ lại cùng lũ trẻ! Tôi đã sắp chết chỉ vì sự hiếu động của Jeuk Soon rồi. Phải trông thêm Ta Jun mà không có Jiyong thì tôi chắc rằng tôi sẽ ngất chết vì mệt mỏi.

“Tôi sẽ quay lại nhanh nhất có thể. Tôi có chút việc phải làm,” Jiyong đưa Ta Jun cho tôi, vỗ nhẹ đầu tôi và đi mất trước khi tôi kịp phản đối.

Tuyệt vời, tôi nghĩ khi nhìn đứa bé đang nhìn lại tôi với một vẻ mặt kì lạ. Tôi đang định cài gối địu ra sau lưng thì…

“Ugh, mùi gì vậy?”

“Ôi…FCK,” tôi lẩm bẩm.

Một mùi hôi thối đang bốc lên trong cửa hàng. Và tôi biết là nó từ đâu ra. Tôi nhìn đứa bé và nó cười với tôi một cách dễ thương. Yep, Ta Jun ắt hẳn đã đã làm một bãi lớn, làm xú uế không khí bao quanh chúng tôi và khiến vài người qua lại phải gục ngã. Chiến tranh Sinh học đã nổ ra, và Ta Jun đã nổ phát súng khai trận.

GAHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!

Tôi đang cố gắng rút lui êm thấm nhất có thể - dùng tay kéo đứa bé theo – thì cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi đã đến. Ta Jun PHÁT NỔ!!

*PẸTTTTTTTTTTTTTTTTTT

ÔI CHÚA ƠI, cái tiếng đó! Tiếng động đó sẽ ám ảnh vào cả giấc mơ của tôi mất!

*Pẹtttttt pẹttttttttttttt

Nó cứ liên tục nổ ra ở BẤT KÌ NƠI ĐÂU! Làm thế quái nào mà thằng bé có thể xả ra nhiều như vậy cơ chú?! ÔI CHÚA ƠI!!!!
Tôi đông cứng tại chỗ, tim tôi thì đang đập thình thịch trong lồng ngực tôi khi tôi nhìn con quái vật nhỏ. Thời gian như ngừng lại. Khách hàng ở trong tiệm kẹo thì rớt hết cả hàm xuống sàn nhà khi họ nhìn chúng tôi và nhìn cái dòng nước kinh tởm đang chảy xuống sàn qua kẽ hở của tã giấy. Đứa bé cười với tôi, chun cái mũi của nó và xả thêm một tràng nữa.

*PẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT

“KYAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng thét kinh hãi của tôi khiến tất cả giật bắn người.

Sự hoảng loạn dâng tràn trong tôi khi tôi lao đến nhà vệ sinh gần nhất với tốc độ của một viên đạn trong gào thét ầm ĩ, Jeuk Yoon thì vẫn đang nắm lấy vạt váy của tôi và chạy theo sau. Chúng tôi trông như một gánh xiếc vậy. Chính vậy, một gánh xiếc.

Tôi không cần phải lo lắng rằng Jiyong có thể tìm thấy chúng tôi hay không khi anh ta quay lại bởi Ta Jun đã đánh dấu lại sự di chuyển của chúng tôi bằng đám phân lỏng của thằng bé, nó sẽ dẫn đường cho Jiyong!

*PẸTTTTTTTTTTT

“GAAAAAHHHHH!!!!!!!!!!!!!! TA JUN-AH LÀM ƠN NGƯNG LẠI ĐI!”, tôi gần như quỳ xuống cầu xin. Thằng bé nhăn cái lông mày nhỏ xíu của nó và bắt đầu gào lên khóc!

Sự điên loạn ở khắp nơi. Tiếng thét cao độ của tôi cùng với tiếng khóc của Ta Jun và Jeuk Yoon thì đang la lên phấn khích. Tôi đang ở trong một cuộc đua nước rút như thể mạng sống của tôi đặt cược cả vào nó! Tôi chắc hẳn trông giống một kẻ điên loạn

CÁI NHÀ VỆ SINH QUÁI QUỶ Ở ĐÂU MỚI ĐƯỢC CHỨ?!

Tôi đang đấu tranh tâm lý với việc ném được trẻ vào bất kì một cái sọt rác nào đó thì cuối cùng tôi cũng thấy một nhà vệ sinh! Chỉ mới nhìn qua, nó đã giống như cánh cửa đến thiên đường vậy!

Tôi đặt thằng bé lên bàn dành cho trẻ em, nín thở và cầu nguyện điên cuồng.

Khi tôi mở cái tã của Ta Jun ra…<*há hốc mồm> *chết đây~~~~~~

Cuộc đời của tôi đã chấm dứt bởi cái tôi vừa nhìn thấy. Tôi sợ chết khiếp đi được.

Một đám phân nhầy nhụa màu xanh đen tràn khắp nơi trong cái tã của thằng bé chảy xuống dưới, làm bẩn hết cả 2 cái chân nhỏ nhắn của thằng bé.

Tôi đang cân nhắc xem làm thế quái nào tôi có thể tắm sạch cho thằng bé đang phủ đầy bởi đám phân gớm ghiếc này thì… tada!... một tia phân lỏng nữa lại bắn ra từ mông thằng bé vào thẳng TAY TÔI!!!

EEEEEEEEKKKKKKKKKKKKKKK!!!!! TỞM LỢM!!!!! Buồn nôn!!!! Tôi sẽ thiêu rụi đôi tay mình! TÔI SẼ THIÊU RỤI CHÍNH TAY MÌNH!!!

Đó là cả một sự nhiệm màu khi tôi không ói hết ra người thằng bé.

Và rồi… VÀ RỒI!!! Con quái vật nhỏ đó giải phóng một bãi tè bay thẳng vào mắt tôi!!!

ÔI CHÚA ƠI!!!! Mắt của tôi!!! MẮT CỦA TÔI!!!!!

Tôi có thể nghe thấy vài tiếng thì thầm trong đầu tôi đang vang lên Bỏ chạy thôi Dara, cứ vứt bỏ thằng quỷ sứ đấy đi. Ác quỷ, là mày đang nói phải không?

Okay, bình tĩnh nào. BÌNH TĨNH! Đầu tiên, phải tắm cho thằng bé. Tôi bế nó lại bồn nước và gột sạch đám phân. Tôi còn LỚN TIẾNG cầu nguyện suốt cả quãng thời gian đó, như một con điên vậy.

Tôi đặt nó xuống phần sạch sẽ còn lại của chiếc bàn trẻ em và hóa đá.

Bây giờ thì sao? À phải rồi, lau khô thằng bé và mặc cho nó một chiếc bỉm mới. Đám bỉm ở trong cái túi. Tôi quay sang Jeuk Yoon và…FCK! Cái túi đâu rồi?!

“Jeuk Yoon, cái túi đâu rồi?!”

“Con đang nhảy múa!,” thằng bé trả lời và lắc lư cái mông bé nhỏ của nó.

Tôi hoàn toàn mất trí rồi! Ngay khi tôi nghĩ là thằng nhỏ đã hoàn thành xong kiệt tác sóng thần phân lỏng của nó, thì cái tiếng pẹt pẹt đấy lại vang lên – nóng hổi mới ra lò.

ÔI CHÚA ƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!

Mắt tôi bắt đầu mờ đi khi tôi cố giữ mình tỉnh táo. Tôi nghĩ phải có một đội cứu hộ mới có thể cứu được mạng sống của tôi.

Tôi muốn được đi tắm!!! Điều đó, nếu như tôi còn sống sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cái vũ khí sinh học nhỏ bé này.

Tôi lấy một cuộn giấy vệ sinh từ một gian ra để lau cho thằng bé và khi tôi quay lại thì…ÔI KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!
Jeuk Yoon đang té nước trong một bồn vệ sinh và vui vẻ vẩy nước lên khắp mặt và người nó!!

“Ôi chúa ơi KHÔNG!! Jeuk Yoon, dừng lại!! Không không không không! Chúa ơi, làm ơn DỪNG LẠI!”

Tôi suýt ngất tại chỗ.

Tôi bế Ta Jun đang trần truồng lên và đi về phía Jeuk Yoon. Tôi cởi đồ thằng bé ra còn nó thì cứ cưỡng lại. Ai mà biết được ngày hôm nay tôi phải chăm sóc 2 đứa bé trần truồng chứ.

Tôi đi về phía bồn rửa mặt và nghĩ rằng Jeuk Yoon sẽ đi theo tôi, nhưng khi tôi quay lại thì nó đã biến mất! OMG!

“Jeuk Yoon?”, tôi mở từng gian vệ sinh một. Ôi không. Ôi không.

Tôi lao ra khỏi phòng vệ sinh nhưng vẫn không thấy thằng bé đâu cả.

Tôi đi loanh quanh không chủ đích, với một thằng bé trần truồng trên tay. Thước đo sự điên loạn của tôi đã phát nổ từ lâu rồi.

“JEUK YOON!!!”

Và tôi bắt đầu khóc. Nức nở.

===========================

“THƯA TOÀN THỂ QUÝ KHÁCH HÀNG, NẾU QUÝ VỊ TRÔNG THẤY MỘT EM BÉ CỠ 2 TUỔI ĐANG TRẦN TRUỒNG, XIN VUI LÒNG MANG BÉ ĐẾN QUẦY THÔNG TIN KHÁCH HÀNG Ở TẦNG TRỆT.”

Thông báo của quầy thông tin được phát qua hệ thống loa của toàn khu mua sắm.

GD dừng nắm đấm của hắn lại và nhăn mặt khi hắn chăm chú nghe thông báo. Hắn đang túm cổ áo của một gã đàn ông nằm bẹp dưới sàn với bộ mặt không thể nhận diện được bởi vết thương và máu.

GD cùng với TOP và Youngbae và một vài người của hắn đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm trong khi Daesung và Seungri cùng đám người còn lại chịu trách nhiệm trông chừng Dara và lũ trẻ khi 3 người bọn hắn có vài việc cần làm.

“C-chúng tôi không biết gì cả. Chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại và tiền được chuyển tới cho chúng tôi,” gã đàn ông nói.

GD nắm chặt nắm đấm của hắn và giáng một cú thật mạnh vào gã đàn ông, khiến hắn bất tỉnh.

“Dọn dẹp chỗ này đi,” hắn ra lệnh và bước qua 10 cái xác đang bất tỉnh xung quanh hắn, từng tên một do chính tay hắn xử lý.

“Vâng thưa Nhị ca,” đám quân của hắn đồng thanh trả lời.

TOP và Youngbae đã xử lý xong đối thủ của bọn hắn và đi lại phía GD.

Một không khí bất thường đang phủ quanh G-Dragon, rõ ràng là hắn đang rất tức giận. Ba người bọn hắn yên lặng bước vào trong thang máy. Bọn hắn vừa phát hiện ra có kẻ nào đó khá quyền lực đang tìm cách xử lý bọn hắn. Bọn hắn vẫn chưa biết kẻ thù là ai, nhưng Thảo Hài đã báo cho quân của GD biết rằng Yakuza Nhật bản và Mafia Ý cũng đang yêu cầu sự trợ giúp của bọn hắn với những rắc rối tương tự. Thế giới ngầm đang bị chao đảo bởi một thế lực không tên. Và GD ghét những thứ không tên.

Những thành viên dự bị của của 3 thế lực ngầm lớn nhất thế giới đang bị thanh lọc. Và mọi nguồn chúng tra khảo được đều dẫn đến tên đàn ông vừa bị bọn hắn hạ gục. Và chúng chỉ là một đám sát thủ được một kẻ nào đó thuê lại mà không biết người thuê là ai.

“FCK!”, GD đấm mạnh vào tường của thang máy.

“Nhị ca, anh sẽ đưa số điện thoại của đám sát thủ cho chuyên viên của chúng ta. Có lẽ chúng ta có thể lần ra được điều gì đó. Anh cũng sẽ dặn họ tìm kiếm xem khoản tiền cho tụi sát thủ đến từ nguồn nào,” TOP nói.

“Và liên hệ với Thảo Hài. Báo cho hắn những gì chúng ta biết để hắn có thể báo cáo tình hình hiện tại lên Sơn Chủ.”

“Vâng, Nhị ca,” TOP nói.

Nếu các thành viên của Đèn Lồng Xanh đang bị thanh trừng, thì các hội nhóm cao hơn cũng có khả năng sẽ bị thanh lọc tiếp theo. Và đến một lúc nào đó sẽ đến lượt bọn hắn.

==================================

“THƯA TOÀN THỂ QUÝ KHÁCH HÀNG, NẾU QUÝ VỊ TRÔNG THẤY MỘT EM BÉ CỠ 2 TUỔI ĐANG TRẦN TRUỒNG, XIN VUI LÒNG MANG BÉ ĐẾN QUẦY THÔNG TIN KHÁCH HÀNG Ở TẦNG TRỆT”

GD, TOP và Youngbae vừa bước chân ra khỏi thang máy và lại nghe thấy thông báo qua hệ thống đó một lần nữa.

“Một đứa trẻ 2 tuổi trần truồng ư?”, TOP lẩm bẩm.

GD rảo bước nhanh lên và đang định đi về phía quầy Thông tin khách hàng ở tầng trệt thì ai đó gọi hắn lại.

“NHỊ CA!”, Seungri gọi hắn khi đang ẩn mình sau một cái cột cùng với Daesung. Hắn đang bế đứa trẻ trẻ trần truồng đó. Và đó không ai khác chính là Jeuk Soon.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?,” GD hỏi.

“Sandara Park…bwahahahahahaha!! Sandara Pa-…hahahahahahahhaaa!!”, Seungri thậm chí không thể nói được hết câu nào tử tế mà không phá lên cười như một thằng điên. Daesung cũng không khá hơn bởi hắn cũng đang rúc rích cười. Bởi vậy hắn chỉ tay về phía quầy Thông tin Khách hàng của tầng trệt.

GD nhìn theo hướng hắn chỉ và thấy Dara đang khóc nức nở trước quầy thông tin. Cô ấy đúng là một kiệt tác nghệ thuật – với mái tóc rối bù, cái váy nhàu nhĩ và một đứa trẻ trần truồng địu sau lưng.

Nụ cười trên môi GD bật thành tiếng cười khẽ, rồi thành một tiếng cười lớn sảng khoái. TOP huých Youngbae và thì thào 20 triệu won. Youngbae gật đầu với hắn và cũng bắt đầu cười rúc rích.

Jeuk Yoon ngây thơ giương mắt nhì bọn hắn, không có chút khái niệm nào về đám rắc rối do nó gây ra.

“Lại đây nào, anh bạn nhỏ,” GD đỡ lấy thằng bé từ Seungri và bế nó trên tay. Rồi hắn đi lại về phía của Dara.

Ngay khi Dara vừa thấy bọn hắn…

“Ôi chúa ơi! Jeuk Yoon!”, cô chạy về phía bọn hắn và dừng lại trước mặt Jiyong, lấy tay che miệng và vẫn còn khóc.

“Cô ổn cả chứ?”, hắn hỏi trong khi vẫn khúc khích cười đầy thích thú.

“Đây là khuôn mặt hân hoan thích thú sao?!”, cô hỏi với giọng mỉa mai. Khuôn mặt cô cũng là một mớ hỗn độn bởi chì kẻ mắt đã hòa với nước mắt và chảy thành vệt đen trên má.

“Anh không nên bỏ tôi lại. Tôi đã nói là tôi không thể trông chừng chúng một mình,” cô yếu ớt đánh vào tay của GD.

“Tôi thì nghĩ rằng cô đã trông chúng rất tốt,” hắn nói và bật cười một lần nữa.

“Đừng có mỉa mai nữa,” cô đánh vào tay hắn lần nữa.

“T-tôi đã rất sợ,” Dara cúi đầu và tiếp tục khóc.

GD không cười nữa mà nhìn cô âu yếm.

“Lại đây nào,” hắn giang tay cánh tay còn lại ra khi vẫn đang bế Jeuk Yoon trên tay.  Dara bước tới và tựa đầu vào vai của hắn. Rồi cô thấy hắn quàng tay ôm cô.

“Anh không nên bỏ tôi lại,” cô vẫn lầm bầm qua tiếng nghẹn ngào.

“Tôi ở đây rồi,” GD thì thầm khi hắn khẽ vuốt tóc của Dara.

====================================

Sandara’s POV

Tôi sẽ không bao giờ lại gần trẻ con nữa!

Chúng tôi đang đi dạo trong công viên dọc sông Hàn và tôi vẫn tiếp tục quở trách Jiyong. Thật kì diệu khi tai anh ta vẫn chưa rớt ra khi tôi vẫn đang nguyền rủa với tốc độ đáng nể.

Chúng tôi đã gửi trả Ta Jun và Jeuk Yoon về nhà chúng (lạ lùng rằng, bố của lũ trẻ đã gọi Jiyong là Nhị ca, hừmmmmm). Tôi cũng về căn hộ của mình để tắm qua. Và rồi Jiyong lại kéo tôi ra đây bởi vì, buổi Huấn luyện Bạn Gái vẫn chưa kết thúc.

“Tôi không học được thêm bất cứ điều gì! Tôi nghĩ anh sẽ chỉ tôi cách cư xử như một bạn gái trước mặt mọi người bởi vì tôi đã thuê anh làm bạn trai của tôi, nhớ chứ? Và chúng ta phải thuyết phục mọi người chúng ta là người yêu của nhau, NHỚ CHỨ?!”, tôi tiếp tục. Anh ta chỉ phớt lờ tôi và tiếp tục bước đi trước tôi vài bước.

“Và thay vào đó, chúng ta đã làm cái gì nguyên ngày hôm nay chứ?!! Không gì cả! Anh thậm chí còn không có một kế hoạch nào! Anh chỉ chơi khăm tôi thôi! Đáng lẽ anh nên dậy tôi nên đối xử với anh như thế nào khi chúng ta ở trước mặt đồng nghiệp của tôi hoặc tôi sẽ phải giới thiệu anh như thế nào hoặc… hoặc tôi nên trả lời những câu hỏi về mối quan hệ của chúng ta như thế nào. Có rất nhiều việc phải làm! Và tôi thậm chí còn không biết chúng ta có nên nắm tay nhau trong buổi t-… Gì chứ? Anh đang cười cái gì vậy?”, tôi lườm khi anh ta đột nhiên dừng bước và nhếch mép cười tôi.

“Cô có muốn nắm tay ngay bây giờ không?”, anh ta thản nhiên hỏi.

GRỪUUUU….

Tôi đang phải đấu tranh lại với cái ham muốn lao thẳng về phía anh ta và kéo tóc anh ta ra mọi phía.

“Đấy không phải là điều tôi đang nói đến,” tôi nạt lại.

“Ừ…ừ…”, rồi anh ta lại tiếp tục bước đi, không thèm để ý tôi sắp bốc hỏa vì giận dữ.

Tôi thở dài đánh thượt và đi theo sau anh ta. Tôi đang bận rộn ngắm bờ vai của anh ta thì anh ta đột nhiên giơ tay trái ra phía sau và mở rộng lòng bàn tay.

“Tay,” anh ta nói khi nhúc nhích đầu ngón tay.

“Hử?”

Anh ta thờ ơ lườm tôi. Rồi anh ta quay ngược ại, kéo tay tôi và đan ngón tay của anh ta với tôi và lại tiếp tục bước đi, kéo tôi đi theo sau anh ta. OMO!

“Yah, anh đang làm gì vậy?!”, tôi đánh vào tay anh ta và tìm cách giật tay ra thì anh ta lại còn nắm chặt hơn.

“Nắm tay cô. Đây là một phần của dịch vụ bạn trai.”, anh ta nói như thể đó là một điều hiển nhiên. Anh ra thậm chí không có chút ảnh hưởng gì với cái việc chúng tôi đang làm!

“C-chúng ta không cần phải làm thế lúc này. Ý tôi là, chỉ có mỗi 2 chúng ta ở đây,” tôi nói và ngay lập tức nhìn ra phía khác khi anh ta đột nhiên liếc nhìn tôi. Trái tim tôi đang loạn nhịp bởi trải nghiệm mới mẻ này. Ôi chúa ơi!

“Tôi đang chỉ cho biết một cặp đôi yêu nhau sẽ phải làm gì. Huấn luyện Bạn gái, nhớ chứ?”

Tôi chỉ bĩu môi khi chúng tôi tiếp tục tay trong tay đi dạo. Vài người, cụ thể là vài cô gái, đang nhìn chúng tôi đầy ghen tị. Tôi cảm thấy phấn chấn và tự hào. Vậy đây là cảm giác đấy hả?

“Thật ra tôi không có kế hoạch nào cho buổi Huấn luyện Bạn gái trong đầu cả. Tôi chỉ muốn biết cô thật sự là người như thế nào,” anh ta nói. Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta.

“Con người thường chỉ tiết lộ những điều thật nhất của họ trong các tình huống bất ngờ. Nó sẽ giúp tôi hoàn thành tốt vai trò của mình bởi tôi đã nhìn thấy cô ở trong tình huống tồi tệ nhất rồi,” anh ta đơn giản nói tiếp.

“Hừm! Hãy cứ thừa nhận là anh thích chọc phá tôi cho nhanh.”

“À, đúng vậy,” anh ta cười.

“Đồ khốn.”

“Bây giờ tôi có thể tự hào nói với đồng nghiệp của cô rằng, đúng vậy, tôi đã được nắm bàn tay vàng ngọc của trinh nữ Dara.”

“Yah!”

“Cô có thể chữa lành các vết thương không?”

“YAHHH!!!!”

Tôi giật mạnh tay ra khỏi anh ta và đánh anh ta liên tục. Anh ta chỉ cười thích thú trước vẻ mặt khó chịu của tôi.

“Đi thôi, tôi sẽ đưa cô về. Cũng đã muộn rồi.”

Tôi nhìn theo lưng anh ta đang xa dần và thở dài.

“Chết tiệt, tại sao trông anh lại quyến rũ như vậy chứ?”, tôi thì thào.

“Tôi nghe thấy rồi đấy,” anh ta nói mà không thèm quay đầu lại.

GAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!!

===================================

GD ngước nhìn lên trên, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ đang mở của khu căn hộ của Dara. Hắn vừa mới đưa cô về lúc khoảng 9h tối sau buổi Huấn luyện Bạn gái. Hắn chỉ đứng đó, như chờ đợi một điều gì đó. Và rồi nó đã đến….

“ARRRRGHHHHHHHHH!!!!!!!!!!! KWON JIYONG, ANH LÀ TÊN KHỐN NẠN!!!”, hắn nghe thấy tiếng thét của Dara từ căn hộ của cô.

GD phá lên cười. Hắn có thể tượng tượng ra khuôn mặt bực tức của cô và điều đó khiến hắn cười thêm nữa. Dara chắc hẳn đã tìm ra câu trả lời cho sự bí ẩn con gà biến mất.

Trước khi bọn họ đi đến khu mua sắm của một tay chân dưới quyền Jiyong (cha của Jeuk Yoon và Ta Jun), GD đã viết một mẩu giấy nhắn, đính lên cổ con gà và lệnh cho Daesung đặt nó trong phòng ngủ của Dara.

“TÔI CĂM THÙ ANH!!!!!!”, hắn lại nghe thấy cô ấy gào lên.

GD khẽ lắc đầu và cười trong khi đám người của hắn cũng đang cười đùa trên sự không may của Dara.

“Nhị ca, anh tốt nhất nên cẩn thận. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ móc mắt anh ra,” Seungri nói trong khi vẫn đang cười.

“Cô gái gầy gò đó còn không đánh nổi một con ruồi,” GD nói.

“Cô ấy thậm chí còn bị Jeuk Yoon và Ta Jun làm cho phát khiếp,” Daesung nói khi vẫn đang cố thở lại bình thường sau khi cười quá nhiều bởi hắn nhớ lại những gì xảy ra ở khu mua sắm.

Đám anh lớn, TOP và Youngbae thì nhìn nhau đầy ý nhị và nhếch mép cười.

“Có chuyện gì với 2 người vậy?”, GD đột nhiên hỏi mà không thèm nhìn về phía bọn hắn. Đôi khi bọn hắn tự hỏi là liệu GD có mắt ở sau đầu không bởi hắn dường như không có chỗ nào là không nhìn thấy cả.

“Không có gì, Nhị ca,” Youngbae trả lời.

“Anh chỉ bỗng nhiên muốn hát ca khúc 20 triệu won mà thôi!,” TOP nghiêm giọng nói, rồi hắn và Youngbae đột nhiên phá lên cười.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. As$holes,” GD đáp trả và quay người định đi về phía xe của bọn hắn thì một người của hắn gọi.

“Nấp đi! Sandara Park đang đi ra!!”, cả đám quân của hắn ngay lập tức tản đi và hòa mình vào những chỗ khuất và tối để ẩn thân.

GD ngay lập tức trốn ra sau một bụi cây và nhìn lén theo.

Cái đồ lập dị này đi đâu vào lúc muộn như thế này chứ?, hắn nghĩ.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
pessionate102 + 5 Xoa **** 1 cái =))

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
Đăng lúc 26-9-2012 22:25:07 | Chỉ xem của tác giả
Hahhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Em cũng giống cả anh Sung với bạn Ri ạ, cười ko thở được. Cảnh bà Da bị hành hạ nghe khổ ko chịu nổi, mình mà rơi vào hoàn cảnh đấy thì chỉ có co cẳng chạy thôi, kỉ niệm lại hai cháu bé đôi giày.

Cái cảnh anh bảo chị con gà là vật cưng í, cũng điêu dã man. lại còn ra hôn mẹ con đi nữa, hờ hờ, ko chịu nổi.

Đã đọc xong, em đi ngủ vậy *lẩm bẩm bài ca 20 triệu won*

Good night!

Bình luận

bài ca 20 triệu won vẫn còn gian nan lắm hehe, con gà đấy sắp trở thành nhân vật chính trong tr rồi em ạh, nó còn xuất hiện nhiều =))  Đăng lúc 28-9-2012 05:23 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
Đăng lúc 26-9-2012 23:59:34 | Chỉ xem của tác giả
*há hốc mồm rớt cái độp*
Con gà....
Lũ trẻ.........
20 triệu won.....



Bạn GD thật là bá đạo quá rồi .... thế này rõ là trêu cho con người ta phát điên để giải trí cho mình chớ huấn luyện khỉ gì =]]]]
Bạn Dara này liệu có phải thần kinh bạn = thép không mà vẫn chịu được sự "biến thái" của tên bạn trai này =]]]]]]]]]]

Bình luận

bạn gái bị tâm thần phân liệt ó, thần kinh thép chi đâu U____U bạn zai đã bảo vậy rồi mà  Đăng lúc 28-9-2012 05:23 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách