|
Tác giả |
Đăng lúc 30-3-2013 22:44:21
|
Xem tất
Chương 42
Mưa đầu mùa lất phất rơi suốt một ngày,rừng thông âm u mang theo muôn trùng sương mù,ta cùng đoàn người lần này theo đường rừng trở về Ngôn quốc.
Vốn định ở lại Chu quốc chơi đùa thêm vài ngày nữa mới cáo biệt nhưng Thượng Quan Tán Lý không đồng ý. Hắn nói nếu ta ở lại nhất định sẽ gặp thêm phiền phức cho nên nhanh chóng từ giã phụ thân cùng đại ca rồi lên đường.
Nam Ngự Phong nhìn thấy Nam Phụng tiếc nuối vì nữ nhi phải trở về,hắn âm thầm nói trong bụng :phụ thân,có kẻ còn tiếc nuối hơn ngươi gấp trăm lần.
Kẻ đó là ai chắc không nói cũng rõ,hơn nữa trong số đó còn có Quốc Hoa Mộ Lang.
……
Trở lại vấn đề chính…
Nếu muốn hỏi vì sao chúng ta lại chọn đường rừng thì lý do cũng khá đơn giản.
Mùa mưa tới,nước sông dâng cao,lũ phá đê tràn vào. Bởi vì lực nước quá mạnh cho nên thuyền phu không dám mạo hiểm,chúng ta lại càng không muốn dâng mạng mình cho Hà Bá.
Hơn nữa nơi rừng thông này lúc trước chính là nơi Hạ Tu Lý Phong dẫn quân tới bao vây,sau đó ta nhảy vực,cuối cùng là học được tuyệt đỉnh võ công.
Cũng đã lâu ta không gặp qua sư phụ,nàng nhất định nghĩ ta vong ân bội nghĩa rồi cũng nên.
Trở về Phong Cốc,Nha Linh trên mặt lộ rõ mừng rỡ. Huyền Cát đưa mắt quan sát địa hình xung quanh,'tứ linh' vẫn một mực giữ im lặng. Chỉ có ta…trong lòng dấy lên một tia bất an.
"Tiểu Nam,kiết giới của ngươi bị phá rồi"
Thượng Quan Tán Lý nhìn xung quanh,sau đó đưa ra kết luận.
Ta không nói,chỉ là cước bộ càng ngày càng nhanh. Sau đó tai mơ hồ nghe tiếng người truyền tới.
"Mẹ nó,lão nhân kia quả thực đã truyền lại Tam Bảo Đại Sát cho người khác"
Dẫn đầu là một tên râu quai nón,hắn vận giáp màu đồng,lưng đeo…kiếm?
"Ngươi có biết phép tắc không? Giáo chủ còn chưa lên tiếng, ngươi lớn lối cái gì?"
Nam nhân cao ốm đi ở phía sau nam nhân mang mặt nạ màu bạc lên tiếng quát,tên râu quai nón biết mình làm bậy cho nên hạ giọng nịnh hót.
"Giáo chủ anh minh,xin người thứ tội a~"
"Ta nói…giáo chủ đương nhiên biết là mụ già kia đã có truyền nhân,bất quá vừa mới nghe tin nàng ta ở Kim quốc,bây giờ lại mất tung tích. Cho nên chỉ còn có cách tới tìm mụ ta hỏi"
Hai người ta nói ngươi nghe,chưa đầy một khắc,đầu đã yên yên ổn ổn nằm ở dưới đất.
Nam nhân mang mặt nạ màu bạc trên tay cầm trường kiếm loang lổ vết máu,khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ mặt nạ làm cho người khác không tự chủ rét lạnh.
"Phiền phức"
Lời nói vô tỉnh mang theo hàn ý thấu xương làm những người còn lại tự động biết điều. Không ai nói gì…cũng không ai nghĩ sẽ lên tiếng.
……
Mưa vẫn như cũ rơi nhẹ,không khí giống như thấp xuống vài độ.
Đến khi hai đoàn người đụng mặt nhau…
Không khí lại càng thêm băng lãnh,không khí lại đột ngột hạ xuống thêm vài độ.
"Không nghĩ tới lại gặp được đệ tử Mị Vũ Câu Hồn Ảnh ở đây"
Bên kia,nam nhân mang mặt nạ mở lời,nụ cười thâm trầm của hắn làm người khác nhìn không rõ suy nghĩ. Rõ ràng hắn nhận ra được ta là ai. Thái độ không có một tia ngạc nhiên,không có thiện ý cũng không có lo sợ
"Ngươi làm gì sư phụ ta?"
Linh cảm của ta lần nữa dấy lên một tia khủng hoảng. Sư phụ,người tốt nhất là bình an mà chờ ta tới…
"Ngươi nghĩ xem?"
Nam nhân mang mặt nạ cười nhạt,mang ra từ trong tay áo một lọn tóc màu tím bạc xỉn màu,trường kiếm giống như gió nhẹ lướt qua,toàn bộ tóc trên tay hắn đều biến mất.
Ta cùng Nha Linh đồng dạng xanh mặt.
"Ngươi giết nàng?"
Ta run rẩy hỏi,muốn bước lên nắm lấy vạt áo hắn mà hỏi cho ra lẽ nhưng lại bị Thượng Quan Tán Lỳ giữ lại.
"Không nên kích động"
Hắn nhẹ giọng nói,là người thường xuyên ở sa trường,lý trí của hắn sớm đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Ta thùy hạ mi mắt,cố gắng trấn tĩnh bản thân mình không được quá xúc động,cho dù kết quả như thế nào…
"Người vô dụng giữ lại không có lợi"
Nam nhân mang mặt nạ thong thả nói ra,trái với sự hờ hững của hắn,trên đầu ta giống như có một tảng đá thật nặng rơi xuống. Đau đớn không kể xiết. Bên kia,Nha Linh lo lắng hỏi…
"Còn một người nữa…"
Nha Linh gấp gáp đến độ nói năng không tự chủ,đương nhiên ta biết nàng muốn hỏi ai. Người đó,từng cứu sống ta,cũng là sư phụ của Nha Linh,Mị Nỉ Đế lão bà.
Nam nhân mang mặt nạ không đáp lời,nụ cười trào phúng của hắn cũng đủ nói lên
Tất cả đều đã chết.
Ta lần nữa run rẩy,Nha Linh sớm đã không nói nên lời,nước mắt đã bắt đầu nhỏ giọt. Ta biết nàng kiên cường cho nên mới không hồ nháo xông lên.
Thượng Quan Tán Lý không nói,hắn ôm ta vào lòng,nhẹ an ủi. Ta đương nhiên sẽ không mềm yếu như vậy,chỉ là dựa vào hắn,âm thầm tính toán…ngươi giết sư phụ ta,ta đau đớn bao nhiêu ,nhất định sẽ trả lại cho ngươi bấy nhiêu.
……
Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, không ai để ý nam nhân mang mặt nạ khẽ ra hiệu cho một người…
Ở phía sau lưng ta,một thanh nhuyễn kiếm tựa như viên đạn lao đi,hướng ta phóng tới…
'tứ linh' không thể tin được mở to mắt,Nha Linh cũng không kịp phản ứng.
Chỉ thấy thứ chất lỏng màu đỏ giống như cơn mưa đầu mùa tuôn rơi,hòa vào đất,yêu diễm chói mắt.
"Đừng lo,ta nhất định sẽ bào vệ…nàng"
Ta trơ mắt nhìn thân hình cao lớn của Thượng Quan Tán Lý từ từ đổ xuống,nhuyễn kiếm bị hắn rút ra,máu tươi bắn ra xối xả,hạ trên mi mắt của ta một giọt nóng bỏng.
Ngay từ khoảnh khắc Thượng Quan Tán Lý xoay người hứng lấy mũi kiếm thay ta,cố gắng dùng sức tung một chưởng vào Huyền Cát,thế giới này giống như sụp đổ.
Hắn luôn bảo vệ ta không một chút sức mẻ,nhưng chính bản thân hắn lại thành ra cái dạng này. Giọng nói của hắn suy yếu nhưng vẫn làm ta tin tưởng tuyệt đối,cho dù như thế nào,hắn vẫn luôn bảo hộ ta.
"Tiểu Tán Lý,ngươi mau tỉnh dậy,ngươi muốn ta thành tội nhân thiên cổ sao?"
Ta mím môi cố gắng không khóc,nhưng nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi như đại hồng thủy .
Bên kia,thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ một bước tiến tới gần,'tứ linh' nhanh chóng xông ra nghênh đón.
Ta cố gắng ngừng khóc,quay đầu lạị,gằng từng tiếng.
"Kẻ nào bước tới,ta diệt kẻ đó"
Nam nhân mang mặt nạ im lặng,hắn cười nhẹ đưa tay ra ngăn cản bọn thuộc hạ.
"Ta chỉ sai bọn chúng tới xem tình hình người kia"
Hắn chỉ vào Huyền Cát đang trọng thương,ta không nói,cũng không có tâm tình lo cho kẻ phản bội.
"Đại ca,ngươi làm không tốt nga"
Một tiếng 'đại ca' làm ta bừng tỉnh,nam nhân mang mặt nạ gọi Huyền Cát là đại ca,bọn chúng có quen biết? Huyền Cát không phải là thuộc hạ của Thượng Quan Tán Lý sao? Trong chuyện này có uẩn khúc gì?
Ta nhìn về phía Nha Linh,nàng ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía Huyền Cát,có lẽ,tâm trạng của nàng lúc này còn đau khổ hơn ta gấp mấy lần.
……
Nhìn vết máu loang lổ trên người Thượng Quan Tán Lý,lòng ta giống như có trăm ngàn ngọn lửa. Bàn tay không có ý thức tự động sơ cứu vết thương,lén lút đem viên Hoàn Hồn đan cuối cùng bỏ vào miệng hắn.
Trong giờ phút này ta nên làm cái gì?
Bỏ đi?
Được sao?
Bọn chúng thèm khát Tam Bảo Đại Sát,bên trong xe ngựa hiện đang cất giấu Lệ Oan Hồn cùng Mạn Châu Vô Sát,trong người ta chỉ có Câu Phách.
Nếu ta giao ra,có thể sẽ bình an mà thoát khỏi nơi này.
Nhưng sư phụ,người nhất định sẽ không đồng ý phải không?
Đó là kỉ vật của nàng,ta có thể đem nó đưa cho kẻ khác sao?
Không thể.
…
Ta siết chặt bàn tay. Hy vọng quyết định này là đúng.
"Thanh Long, Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ"
"chủ nhân?"
Ta cố gắng trấn tĩnh,lạnh lùng buông ra quyết định.
"Đưa hắn ra xe ngựa,vết thương này may mắn nằm ở bên phải,không trúng tim. Hơn nữa ta đã cho hắn ăn Hoàn Hồn Đan,sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Giúp ta,chiếu cố hắn"
"Chủ nhân,người sao vậy?"
'Tứ linh' không nghĩ tới ta lại nói vậy,bốn người đều lộ vẻ không hiểu.
"Nếu xem ta là chủ nhân thì tốt nhất nên nghe lời,mau đi đi. Nhớ,phải thay ta chiếu cố hắn"
."Chủ nhân? Người điên rồi sao?"
Nha Linh vội vàng chạy tới,nàng nhất định cũng không nghĩ tới ta lại đem Thượng Quan Tán Lý cho người khác chiếu cố.
"Nha Linh,nghe ta…ngươi hãy đem Mạn Châu Vô Sát cùng Lệ Oan Hồn đi trước,ta tin tưởng vào Khinh công của ngươi,bọn chúng nhất định sẽ không đuổi kịp. Sau khi an toàn,hãy gửi tin cho Song Y,ta ở lại giữ chân bọn chúng."
Ta dùng truyền âm nhập mật,Nha Linh nghe xong tỏ vẻ không đồng ý.
"Chủ nhân,như vậy để ta ở lại giữ chân bọn chúng"
"Ngốc,ngươi ở lại,ai sẽ đem kỉ vật của sư phụ ta đi?"
"Nhưng mà…"
"Yên tâm,ta nhất định có cách thoát thân"
'Tứ linh' cùng Nha Linh đều đồng dạng chần chờ không muốn làm theo lời ta. Hết cách,ta đành phải dùng mặt lạnh mà ra lệnh.
"Đi mau,đừng làm gánh nặng cho ta"
Lời nói mang theo sự ép buộc tuyệt đối. Các ngươi đi,ta sẽ không phải mất thêm ai nữa,cũng sẽ không đau khổ thêm nữa.
"Chủ nhân,chúng thuộc hạ nhất định không phụ lòng ủy thác của người"
Năm người đồng loạt quỳ xuống,sau đó rất nhanh làm theo lời ta. Bên kia,bọn thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ muốn xuống lên cản trở nhưng bị hắn cản lại.
"Nhớ thay ta chiếu cố hắn cho tốt"
Ta nhẹ giọng nỉ non ,mặc cho bọn họ đã đi khá xa. Tầm nhìn cũng bắt đầu mờ dần bởi vì nước mắt đã muốn tràn ra. Ta hít một hơi dài,cố gắng đè nén tâm tình hỗn loạn xuống, Cho dù có đau khổ tới mức nào,có xúc động tới mức nào,trong tình hình này đều vô dụng.
Có lẽ ngươi nghĩ ta vô tình,ngươi nghĩ ta ác độc đem Thượng Quan Tán Lý đang trọng thương giao cho thuộc hạ. Nhưng nếu ta không vô tình,không ác độc…thì hôm nay có bao nhiêu người vì Tam Bảo Đại Sát mà chết?
Nha Linh,trước khi nàng rời đi, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía Huyền Cát,có lẽ,tâm trạng của nàng lúc này còn đau khổ hơn ta gấp mấy lần.
…
"Có bản lĩnh"
Nam nhân mang mặt nạ buông ra lời khen ngợi châm chọc,ta cũng không để ý,ánh mắt càng thêm kiên định.
"Đều xông lên đi"
"Ngươi nghĩ bọn chúng có thể chạy thoát"
"Trước khi ta trả lời,xin hỏi ngươi là ai?"
Nam nhân mang mặt nạ im lặng một lúc,sau đó phun ra vài chữ.
"Sở Diễm,giáo chủ ma giáo"
Sở Diễm cười nhạt,sự việc từ đầu tới cuối hắn đều chứng kiến,nhưng không ngăn cản. Chỉ là muốn xem nữ nhân kia làm gì. Không nghĩ tới nàng ta còn có tâm tình hỏi người khác.
"Hừ,coi như chết dưới tay ngươi cũng đỡ mất mặt. Bất quá…trước khi ta chết,nhất định sẽ không để cho ngươi đuổi kịp bọn họ"
Lời vừa dứt,ta thong thả rút Câu Phách ra.
Lần này…làm một trận ta sống ngươi chết đi.
Bên trong Phong cốc,một nữ tử nhỏ nhắn thân người liên tục di chuyển,bàn tay nắm lấy Câu Phách giống như mãng xà phóng đi. Trường bào màu trắng dính đầy máu tươi,bởi vì trời mưa nên vết máu nhòe dần,loang lổ khắp thân váy,nhìn vào vô cùng chói mắt,còn có phần quỷ mị.
Ở phía đối diện,hơn ba mươi người đang truy đuổi nàng,đằng sau còn có một nam nhân mang mặt nạ màu bạc đang nhàn nhã thưởng thức trận chiến không cân sức này.
Mỗi lần có người muốn bước ra khỏi phong cốc,thân ảnh nhỏ giống như phản xạ có điều kiện,Câu Phách nhanh chóng phóng tới cuốn lấy chân kẻ đó.
…
"Mẹ kiếp,đều xông lên hết đi"
Mưa lại bắt đầu nặng hạt,mồ hôi của ta hòa chung với nước mưa thấm vào đầu lưỡi mang theo mùi vị chan chát. Ta cũng biết…mình sắp không xong rồi.
Vốn nghĩ tên giáo chủ kia định nhân lúc ta bị vây khốn mà đuổi theo Nha Linh cướp lấy hai thần khí còn lại,nhưng hắn tới giờ vẫn không có di chuyển.
Mặc dù không biết vì sao hắn không có động tĩnh,nhưng nhờ vậy ta có thêm một chút thời gian mà giải quyết đám thuộc hạ của hắn.
Những người này cũng không đễ đối phó,tốc độ của chúng khi tránh Câu Phách của ta khá nhanh.
Đúng như Thượng Quan Tán Lý đoán,bọn người này quả thực không thể xem thường.
Trước khi hắn bị Huyền Cát đâm một kiếm đã nói nhỏ với ta:'cẩn thận Thiên Địa kiếm trên tay nam nhân mang mặt nạ'
Hắn bảo ta cẩn thận? Vậy tại sao hắn lại không bảo vệ chính mình cho cẩn thận,vì sao lại ngu ngốc hứng chịu một kiếm kia?
Huyền Cát,ngươi có biết hành động này của ngươi sẽ đổi lại gì từ chúng ta hay không?
"Bao vây ả đi"
Một người hét to lên,đám người kia nhanh chóng xếp thành hình tròn đem ta làm nhân ở bên trong. Nhìn cảnh tượng này…ta nghĩ mình nên cảm ơn sư phụ Lý Tiểu Long trong truyền thuyết.
May mắn một điều là ta có xem phim 'Tinh võ môn' của ông ấy. Lúc đi tới võ đường của bọn giặc cỏ Nhật Bản để trả tấm bảng 'Đông Á bệnh phu' Trần Chân bị bao vây…sau đó thì sao?
Ta nằm ở dưới cỏ xoay tròn,thân người lăn tới,bàn tay đem câu phách phóng vào chân từng người,cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển từ người này sang người khác.
Tình tiết quả thực rất chuẩn,có điều Trần Chân dùng nhị côn khúc,còn ta lại dùng một mảnh vải.
Sau đó là cảnh tượng khá giống trong phim,từng người một tê liệt ngã xuống,ta đứng dậy quệt mũi một cái.
Chân bọn chúng thật thối a~
"Không hổ danh là đệ tử của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh"
Nam nhân mang mặt nạ cười tới thâm trầm,nụ cười của hắn có khả năng đông đá mọi thứ.
"Xuất chiêu đi,ta không muốn tốn thời gian"
"Ngươi không sợ chết?"
Sở Diễm thật tâm hỏi,đánh bại ba mươi mấy người,nàng ta còn đủ sức đánh nhau với hắn sao?
"Nếu ta sợ thì đã không khiêu chiến với ngươi,ta biết…với khả năng hiện tại có lẽ sẽ đấu không lại ngươi,nhưng nếu ta chết…phiền ngươi đem chôn ta kế sư phụ,ân?"
"Được"
Sở Diễm thoải mái đáp ứng,Thiên Địa Kiếm trên tay bắt đầu chuyển động…
Thời điểm Sở Diễm nâng Thiên Địa kiếm ngang mặt,ta nhanh chóng đem Câu Phách ra khiêu chiến.
Cho tới giờ phút này…ta hoàn toàn không còn ý thức được mình đang làm gì,đánh bại hơn ba mươi nam nhân đủ làm sức lực của ta xuống cực điểm. Mưa đầu mùa làm đầu óc ta bắt đầu choáng váng.
Không hay a!
Ta thầm than trong lòng,cho dù là siêu nhân cũng không chịu đựng nổi tình cảnh này huống chi là ta.
Thượng Quan Tán Lý…điều cuối cùng ta muốn nhắn tới ngươi chỉ có một câu này:"ta yêu ngươi…ta chỉ có thể làm như vậy vì ngươi. Nếu không may bỏ mạng,ta chỉ cầu hàng năm ngươi đều tới nơi này thắp cho ta một nén nhang. Như vậy ta đã cảm thấy thực mãn nguyện"
……
"Nữ nhân,muốn bán mạng cho ta sao?"
Sở Diễm híp mắt quan sát,con ngươi sâu không thấy đáy làm người khác không thể nghĩ ra hắn đang suy tính điều gì.
"Hừ,nói thực khó nghe"
Ta khinh thường nhìn nam nhân cao ngạo phía đối diện,hai mắt cơ hồ muốn khép lại. Nga,bây giờ một người lại biến thành hai rồi. Hắn có phép phân thân sao?
…
Sở Diễm nhìn thấy chuyển biến trên khuôn mặt của nàng,đôi mày kiếm khẽ chau lại,Thiên Địa Kiếm nhẹ vung lên,hắn quyết định ra tay trước.
……
Phong Cốc một mảnh u tịch,hai thân ảnh tựa như ảo ảnh bay lượn trên không,phóng ra vô số chiêu thức. Thiên Địa Kiếm chém một đường mang theo hồng sắc,Câu Phách nhanh nhẹn lao đi cuốn lấy thân kiếm phát ra tử sắc. Hai luồng ánh sáng cực kì chói mắt va vào nhau mang theo tiếng nổ vang trời.
Sở Diễm vội vàng tránh sang một bên,đôi mắt mang theo vẻ khó tin. Đấu đến như vậy,nữ nhân kia vẫn còn khả năng phát ra nguồn nội lực thâm hậu. Rốt cuộc…nàng ta đã luyện chiêu thức gì? Trong cơ thể kia còn tồn tại bao nhiêu nguồn năng lượng lớn mạnh?
Mưa giống như đứa nhỏ hay hờn dỗi lúc tạnh lúc rơi,hoa đào màu đỏ bên trong cốc bị đánh bay lả tả. Bên trong đám bụi mù,thân ảnh màu trắng ở trên cao yếu ớt nhìn lên trên ngọn núi nhỏ đằng xa,bàn tay vươn ra giữ lấy cánh hoa tàn tạ đang bay.
Sư phụ,ta sắp tới cùng người tạ tội,Thượng Quan Tán Lý…ngươi có thấy không? Hoa đào rơi hết,sát tinh đến…
Cánh hoa cuối cùng đáp xuống mặt đất,thân ảnh nhỏ cũng không còn sức lực,nhẹ nhàng tựa như lông vũ rơi xuống.
Sở Diễm đột nhiên theo bản năng bay tới ôm lấy nàng,ánh mắt hiện lên một tia nghiên cứu cùng mưu mô,nữ nhân này…vẫn còn có lợi.
Mặc kệ đám thủ hạ nằm la liệt dưới đất,Sở Diễm ôm theo Nam Yên,biến mất giữa Phong cốc.
………
Năm ngày sau…
Tứ Linh rốt cuộc cũng đưa Thượng Quan Tán Lý trở về Ngôn Quốc,Nha Linh đã sớm trở về từ hai ngày trước,vừa tới kinh thành liền gấp rút thông báo cho Song Y biết tin.
Song Y nghe xong gấp rút đến độ quẳng luôn bộ tóc giả của tú bà,cứ vận quần áo như vậy trở về Bạch Mai phủ chuẩn bị đi tới Phong Cốc
Người đi đường nhìn thấy đều đen mặt…hai nam nhân tuấn tú cư nhiên trang điểm lòe loẹt trên mặt,hơn nữ còn vận y phục của nữ nhân…
Nha Linh cho dù có sầu thảm tới đâu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Thận trọng mờ miệng.
"Ma Y,'màn thầu' của huynh rơi ra rồi"
Ai cũng 'màn thầu' kia chính là cái gì đấy. Ma Y lúc bình thường nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai,nhưng trong lúc khẩn cấp…hắn không những không đỏ mặt,ngược lại mặt dày đem cái màn thầu còn lại quấn ở ngực vứt ra giữa đường.
Nha Linh chỉ còn biết thầm than…chủ nhân,người xem người biến bọn họ thành cái dạng gì rồi a?
Nhắc tới chủ nhân…mặt Nha Linh đột nhiên ủ rũ,ánh mắt khẽ phủ mù sương.
Chủ nhân,người là người tốt nhất mà Linh nhi gặp được,người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ,người sẽ bình an thôi. Linh nhi dù có bơi trong chảo dầu,vượt qua tường lửa cũng sẽ tìm ra người.
Chủ nhân,người nhất định sẽ không có gì. Người xem,ta đã an toàn đem bảo vật của người trở về rồi. Gia cũng đã an toàn rồi. Người cũng nên mau chóng về đi thôi.
Nha Linh cúi đầu,nhìn đến lọ xuân dược của chủ nhân đưa nàng. Lại nhớ tới một người.
Huyền Cát…Ta hận ngươi…
Ma Giáo phái……
"La Mộc,người vẫn chưa tỉnh?"
Sở Diễm ngồi trên ghế giáo chủ,ánh mắt hờ hững nhìn mông lung,ly rượu cầm trong tay tựa như muốn rơi xuống.
"Giáo chủ tha mạng,lão y đã làm hết cách,nàng cơ bản không phải bệnh ngoài da hay nội thương"
Lão ngoan đồng La Mộc sợ hãi vừa dập đầu vừa nói,trong lòng thầm mắng nữ nhân đang nằm trong giường bệnh kia,nha đầu,ngươi rốt cuộc có để cho ta sống hay không vậy a?
"Vậy thì bệnh gì?"
Sở Diễm dùng tay bóp nát ly rượu,mảnh vỡ tựa như không khí phiêu tán,ánh mắt ngoan độc âm trầm hướng La Mộc uy hiếp.
"Giáo chủ,lão y quả thực đã làm hết cách,trong tiềm thức của cô nương kia không có ý tỉnh dậy,nàng giống như cho rằng mình sẽ chết cho nên…"
La Mộc mặt mày trắng bệch vừa cúi đầu vừa kể lể,nhìn thấy Sở Diễm mặt nổi gân xanh mới biết điều ngậm miệng lại.
"Cút đi"
Sở Diễm cao ngạo ngồi trên ghế,bàn tay vung một chường tống La Mộc ra khỏi đại điện. La Mộc phun một ngụm máu tươi,sau đó lồm cồm bò dậy nhờ hai tên hạ nhân khiêng đi,tuyệt nhiên không dám quay đầu lại.
…………
Phía tây của Ma giáo
Nhìn bên ngoài giống như một cái động đá to lớn,rắn rết bò trườn xung quanh những vòm cây màu đen,xung quanh…mỗi một thứ đều là kịch độc
Bên trong động lại khác,hai bên trồng cây quất vàng tươi thẳng theo lối đi tới Ngõa Các,cuối động là chiếc giường màu xanh ngọc,bốn chân là thân cây đào.
Mùi thuốc nhẹ xộc vào mũi,khói trầm lượn xung quanh tựa như mây bay,một dãy nha hoàn cung kính túc trực ở hai bên mép giường.
Sở Diễm lạnh lùng vén màng lên,con ngươi lóe lên tinh quang nhìn thân ảnh không có sức sống đang nằm ở trên giường.
Nàng một thân tơ trắng,mái tóc màu tím bạc xõa dài chiếm gần hết không gian đệm,khuôn mặt trắng noãn không một tia huyết sắc,môi hoa đào nhợt nhạt,so với vẻ yêu mị bình thường,nàng bây giờ thanh tú cao quý hơn,nhưng lại không có sức sống,giống như con rối nằm im lìm mặc cho người ta đem ra đùa giỡn.
"Đi ra ngoài"
Đám nha hoàn cúi đầu,nhanh chóng có trình tự ra ngoài chờ lệnh.
Sở Diễm vẫn nhìn chằm chằm người nằm trên giường,cứu nàng…là đúng hay sai?
Hắn muốn Tam Bảo Đại Sát,nhưng nội lực của hắn lại là âm,của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh lại là dương,muốn sử dụng được thần khí kia chỉ có thể rút cạn nội lực của nàng,đồng thời tống nội lực của hắn ra.
So với Thiên Địa Kiếm,Tam Bảo Đại Sát mới chính là bảo vật vô giá trong giang hồ.
Nhưng hiện tại nữ nhân kia đang bất tỉnh không thể vận công, làm sao bắt nàng ta cùng hắn trao đổi nội lực?
"Giáo chủ,bên ngoài có người muốn gặp ngài"
Tả hộ pháp Lâm Doanh đứng bên ngoài nói vọng vào.
Sở Diễm chau mày,Tả Hữu hộ pháp xưa nay làm việc rất có phép tắc,chỉ quấy rầy hắn khi có việc thật sự quan trọng.
Vậy…là người nào có khả năng này?
"Là ai?"
Tả Hộ Pháp đứng lên hành lễ,sau đó phun ra bốn chữ
"Tự xưng Tà Vương"
|
|