Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 6364|Trả lời: 72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết - Xuất Bản] Người Từ Miền Đất Lạnh | John Le Carré

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Tên tác phẩm: Người từ miền đất lạnh

Tác giả:John Le Carré

Dịch giả Bồ Giang

Thể loại:Tiểu thuyết

Nguyên tác: The spy who came in from the cold

Tình trạng sáng tác Đã hoàn thành :

Nguồn: http://vnthuquan.org

nguồn link: http://vnthuquan.org/%28S%28rjom ... m3237nvn&cochu=
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:46:58 | Chỉ xem của tác giả
Chương 1

Giới tuyến

Anh chàng người Mỹ đưa cho Leamas một tách cà phê và nói:
- Sao ông không về ngủ đi? Chúng tôi có thể điện thoại cho ông biết nếu thấy hắn xuất hiện.
Leamas không nói gì cả, chỉ nhìn chăm chăm qua khung cửa sổ của trạm gác, dọc theo con đường vắng tanh.
- Ông không thể đợi mãi. Có thể hắn sẽ tới vào một lúc khác. Chúng tôi có thể cho Poliezei liên lạc với cơ quan và ông có thể trở lại đây trong vòng hai mươi phút.
Leamas trả lời
- Không, gần tối rồi
- Nhưng ông không thể đợi mãi, hắn đã trễ hẹn chín tiếng đồng hồ rồi.
- Nếu anh muố đi, thì cứ đi. Anh đã làm việc chu tất.
Leamas nói thêm :
- Tôi sẽ cho Kramer biết là anh đã tỏ ra rất giỏi
- Nhưng ông sẽ đợi bao lâu?
- Đến khi hắn tới.
Leamas bước đến cửa sổ và đứng giữa hai viên cảnh sát bất động. Ống nhòm của họ đang hướng về phía nút chặn phía Đông
Leamas khẽ bảo :
- Anh ta đang đợi trời tối. Tôi biết thế.
- Sáng nay ông nói với anh ta sẽ tới với bọn thợ.
Leamas quay lại:
- Điệp viên không phải là máy bay. Họ không có thời biểu. Anh ta bị lộ, đang chạy trốn, đang sợ hãi. Mundt đang bám theo anh ta, ngay lúc này. Anh ta chỉ có một cơ hội. Hãy để anh ta chọn lựa giờ giấc.
Anh chàng trẻ tuổi ngập ngừng, muốn đi mà chưa thấy được lúc thuận tiện.
Có tiếng chuông reo trong vọng gác. Họ đợi, và bất thần cảnh giác sẵn sàng. Một viên cảnh sát nói bằng tiếng Đức :

- Xe Opek Rekord đen, bảng số liên bang
Anh chàng người Mỹ thì thầm :
- Hắn không thể thấy xa như thế trong bóng tối, mà chỉ phỏng đoán
Rồi y nói thêm :
- Sao mà Mundt biết được?
Leamas nói từ cửa sổ
- Im đi
Một cảnh sát rời vọng gác và bước tới rào bao cát, chỉ cách lằn ranh trắng nằm ngang con đường như lằn gạch cuối sân quần vợt hơn nửa thước tây. Viên cảnh sác kia đợi đến bạn khom mình sau viễn vọng kính ở hàng rào bao cát, mới hạ ống nhòm xuống, lấy chiếc mũ sắt đen nơi giá đỡ cạnh cửa và đội cẩn thận trên đầu. Ở một chỗ cao trên vọng gác ngọn đèn chiếu chợt bật cháy, quét những tia sáng như trong hí viện xuống mặt đường phía trước họ.
Viên cảnh sác bắt đầu phúc trình. Leamas thuộc lòng những lời đó.
- Xe ngừng tại trạm kiểm soát thứ nhất. Chỉ có một người đàn bà trên xe. Đang được dẫn vào vọng gác Vopo để xét giấy tờ.
Mọi người im lặng chờ đợi.
Anh chàng người Mỹ hỏi:
- Hắn nói gì vậy?
Leamas không trả lời. Cầm một cặp ống nhòm lên, chàng nhìn chăm chú về phía những trạm kiểm soát Đông Đức.
- Xét giấy xong rồi. Cho đi đến trạm thứ hai.
Anh chàng người Mỹ căn vặn:
- Ông Leamas, có phải đó là người của ông? Tôi phải gọi về cơ quan mới được.
- Khoan.
- Chiếc xe đâu rồi? Còn chuyện gì nữa?
Leamas gắt :
- Kiểm soát tiền tệ, thuế quan.

Leamas nhìn chiếc xe. Có hai viên Vopo tại cửa tài xế, một người nói chuyện, một người đứng lui lại đợi, một người thứ ba đi vòng quanh xe. Y ngừng nơi thùng xe, rồi tiến lại phía tài xế. Y đòi chìa khóa. Y mở thùng xe, nhìn vào bên trong, đóng lại, trả chìa khóa và đi bộ chừng 30 thước ngược con đường đến giữa hai trạm gác đối diện, nơi một lính canh Đông Đức đứng-một gã mập lùn đi ủng, ống quần phồng ra. Cả hai đứng nói chuyện, không được tự nhiên trong ánh đèn chiếu sáng rực.
Với một động tác uể oải, họ vẫy tay cho chiếc xe chạy. Tới hai người lính gác ở giữa đường, xe lại ngừng. Họ bước quanh xe, đứng lui ra và lại nói chuyện; sau cùng, gần như miễn cưỡng, họ để xe tiếp tục chạy qua lằn ranh đến khu vực Tây Đức.
Anh chàng người Mỹ lại hỏi :
- Ông Leamas, có phải ông đang đợi một người đàn ông?
- Phải, một người đàn ông.
Kéo cao cổ áo. Leamas bước ra ngoài, trong gío lạnh như cắt cổ của tháng mười. Lúc bấy giờ, chàng mới trong vọng gác chàng đã quên. Người tuy thay đổi nhưng sắc diện thì không. Nó như một đám đông bất lực bu quanh một tai nạn lưu thông, không ai biết nó sẽ xảy ra như thế nào, có nên dời nạn nhân đi không. Khói hoặc bụi bốc lên trong những ánh đèn như một tấm màn biến đổi không ngừng giữa các lằn ranh ánh sáng.
Leamas bước đến cạnh xe và nói với người đàn bà:
- Anh ta đâu?
- Bọn chúng đến tìm và anh ấy đã bỏ chạy. Anh ấy đi xe đạp. Về phần tôi thì bọn chúng không hay biết gì.
- Anh ta đi đâu?
- Chúng tôi có một căn phòng gần Brandenburg, trên lầu một quán rượu. Anh ấy để một số vật dụng tại đó, tiền, giấy tờ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã tới đó. Rồi anh ấy sẽ đến đây.
- Đêm nay?
- Anh ấy nói sẽ đến đêm nay. Tất cả những người khác đã bị bắt- Paul, Viereck, Landser, Salomon. Chắc anh ấy cũng sắp sửa đến.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:48:15 | Chỉ xem của tác giả
Leamas im lặng nhìn chăm chăm người đàn bà một lúc:
- Landser nữa à?
- Đêm qua.
Một viên cảnh sát đến đứng cạnh Leamas.
- Ông bà phải dời khỏi đây. Không được làm cản trở lưu thông tại địa điểm giao tiếp giữa 2 vùng.
Leamas hơi xoay người lại, sẵng giọng:
- Ai thèm ở đây làm gì.
Viên cảnh sát người Đức cứng người lại, nhưng người đàn bà nói ngay:
- Anh hãy lên xe đi. Mình sẽ lại đằng kia.
Chàng leo lên ngồi cạnh người đàn bà và họ chạy chầm chậm tới một con đường nhỏ rẽ ngang..
- Tôi không biết cô có xe hơi.
Nàng thản nhiên đáp :
- Của chồng tôi đây. Karl chắc chưa hề cho anh biết là tôi đã có gia đình?
Leamas im lặng trong lúc người đàn bà nói tiếp:
- Chồng tôi và tôi làm việc cho một hãng mắt kiếng. Họ để chúng tôi qua lại để làm việc. Karl chỉ cho anh biết tên riêng của tôi. Karl không muốn tôi dính líu với anh.
Leamas rút trong túi ra một chiếc chìa khóa và nói bằng một giọng dửng dưng:
- Cô sẽ cần một chỗ để nghỉ ngơi. Có một phòng tại Albrecht-Durer-Strasse cạnh Viện bảo tàng, số 28A. Cô sẽ có đủ thứ cần dùng. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô khi anh ấy đến.
- Tôi ở lại đây với anh.
- Tôi không ở lại đây. Cô hãy về căn phòng đó đi. Tôi sẽ điện thoại lại. Lúc này đợi ở đây cũng vô ích.
- Nhưng anh ấy sắp tới điểm gaio tiếp này.
Leamas kinh ngạc nhìn sững người đàn bà.
- Anh ấy nói với cô thế à?
- Phải. Anh ấy quen biết một người trong đám Vopo tại đây, con của người chủ nhà trọ. Chuyện đó rất hữu ích. Chính vì thế anh ấy đã chọn lộ trình này.
- Anh ấy đã nói thật với cô hay sao?

- Anh ấy rất tin tôi. Chuyện gì anh ấy cũng cho tôi hay.
- Chúa ơi!
Chàng đưa chìa khóa cho nàng và quay lại trạm gác cho khỏi lạnh. Mấy người cảnh sát đang nói chuyện nho nhỏ với nhau lúc chàng bước vào, người cảnh sát lớn con quay ngoắt người đi một cách vênh váo.
Leamas nói :
- Tôi xin lỗi đã không được dịu lời.
Chàng mở một chiếc cặp rách nát, lục lọi giây lát cho tới lúc được vật muốn tìm là nửa chai whisky. Người cảnh sát lớn tuổi gật đầu nhận lấy, rót lưng cốc và đổ thêm cà phê đen lên trên.
Leamas hỏi :
- Anh người Mỹ đi đâu rồi?
- Ai?
- Anh chàng CIA. Người đã đến đây với tôi
- Đến giờ ngủ rồi.
Người cảnh sát già nói, và họ cùng cười to. Leamas đặc cốc xuống và hỏi:
- Luật lệ của các anh ra sao trong trường hợp bắn để bảo vệ cho một người chạy tới đây? Một người đang chạy trốn.
- Chúng tôi chỉ có thể bắn che nếu tụi Vopo bắn vào khu vực chúng tôi.
- Nghĩa là các anh không thể bắn trừ phi một người đã vượt qua giới tuyến.
Người cảnh sát già đáp:
- Chúng tôi không thể bắn che, thưa ông…
Leamas liền xưng danh :
- Thomas
Họ bắt tay nhau, hai người cảnh sát cũng xưng tên trong lúc bắt tay.
- Chúng tôi không thể bắn che. Đó là sự thực. Người ta bảo rằng chiến tranh sẽ tái phát nếu chúng tôi nổ súng.
Người cảnh sát trẻ đã trở nên bạo dạn nhờ hơi rượu, lên tiếng:
- Thật là vô lý. Nếu quân đội Đồng minh không có mặt ở đây thì bức tường này đã không còn.
Người cảnh sát già lẩm bẩm
- Berlin cũng thế.

Leamas bất thần bảo:
- Tôi đang chờ một người đến đây đêm nay.
- Ở đây? Tại điểm giao tiếp này hay sao?
- Mong được anh ta về đây an toàn thì quý lắm. người của Mundt đang săn bắt anh ta.
- Có nhiều chỗ có thể leo qua được.
- Anh ta không phải thuộc loại đó. Anh ta sẽ dùng mánh khóe để đi qua. Anh ta có giấy tờ, nếu giấy tờ đó vẫn xài được. Anh ta còn có một chiếc xe đạp.
Chỉ có một ngọn đèn tại nút chặn, một ngọn đèn để bàn với chụp xanh lá cây, nhưng ánh sáng vẫn tỏa khắp căn lều như ánh trăng nhân tạo. Đêm đã xuống trong im lặng. Họ nói chuyện như sợ bị ai nghe lén. Leamas tiến đến cạnh cửa sổ và chờ đợi. Trước mặt chàng là con đường và hai bên là Bức tường, một vật được soi sáng bằng một thứ ánh sáng vàng vọt rẻ tiền, như tấm màn che trong một trại tập trung. Phía đông và tây của bức tường là phần Berlin chưa kịp tái thiết, một nửa thế giới điêu tàn kéo về hai hướng , những đống gạch vụn của chiến tranh.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:49:24 | Chỉ xem của tác giả
Con mụ ấy, Leamas nghĩ, và thằng cha Karl điên khùng đã nói dối về con mụ. Nói dối bằng cách bỏ bớt, bọn điệp viên trên thế giới đều thế cả. Mình dạy chúng cách che giấu hành tung, và chúng bịp luôn mình. Anh tả chỉ đưa cô nàng đến một lần, sau bữa ăn tối tại Schurzstrasse năm ngoái. Karl lúc đó vừa làm được một vố lớnvà Control muốn gặp anh ta. Control bao giờ cũng nhảy vào những lúc công chuyện đã thành. Họ đã ăn tối với nhau-Leamas, Control và Karl thích thế. Anh ta mang một bộ mặt như một đứa bé đến trường ngày chủ nhật, chải chuốt bóng láng, nhấc mũ xuống và đầy vẻ kính cẩn.
Control đã bắt tay anh ta đến năm phút và nói:
- Karl, tôi muốn anh biết chúng tôi hài lòng về anh đến mức nào, rất hài lòng.
Leamas nhìn cảnh đó và nghĩ chắc mình sẽ mất mỗi năm hai trăm rưỡi nữa.
Ăn xong, Control lại bắt tay họ lia lịa một hồi, gật gù đầy ý nghĩa, cho mọi người hiểu rằng ông tại lại phải liều thân đi tới một khu khác, và ngồi vào trong xe có tài xế lái. Lúc bấy giờ Karl mới phá ra cười và Leamas cười theo. Họ uống cạn sâm banh, vẫn cười về Control. Sau đó họ đi Alter Fass ; Kark nhất định thế và Elvira đang đợi họ ở đó, một người đàn bà bốn mươi tuổi có mái vàng cứng như đinh.
Karl đã hỏi:
- Đây là một điều bí mật nhất của tôi.
Và Leamas đã nổi nóng. Rồi họ đã cãi nhau một trận.
- Cô ta biết được những gì? Cô ta là ai? Anh gặp cô ta trong trường hợp nào?
Karl xịu mặt, không chịu nói. Sau đó tình hình tệ hơn. Leamas cố sửa đổi lịch trình công tác thường xuyên, thay địa điểm và mật khẩu, nhưng Karl không thích vậy. Anh ta biết lý do tại sao lại thế nên không thích.
- Nếu anh không tin tưởng ở cô ta thì cũng muộn rồi.
Leamas hiểu ý và lặng thinh, nhưng từ đó cẩn thận hơn, cho Karl biết ít hơn và sử dụng nhiều hơn những mánh khóe đánh lạc hướng của kỹ thuật điệp báo.
Và bây giờ cô nàng đang ngồi trong xe ở ngoài kia, biết hết, cả mạng lưới địa điểm an toàn, mọi thứ và Leamas thề, không phải lần đầy, sẽ không bao giờ tin một tên điệp viên nào nữa.
Chàng lại điện thại, quay số về nơi trọ của chàng. Cô Martha trả lời, Leamas bảo :
- Mình có khách đến Durer Strasse, một đàn ông và một đàn bà.
- Vợ chồng?
Leamas đáp :
- Gần như thế.
Chàng nghe tiếng cười đáng sợ của nàng. Khi chàng bỏ xuống một người cảnh sát quay về phía chàng cho hay:
- Ông Thomas! Nhanh lên.
Leamas bước lại cửa sổ. Người cảnh sát thì thào:
- Có một người đàn ông, ông Thomas à, một người đi xe đạp.
Leamas liền nhấc ống nhòm lên.
Đúng là Karl, với đáng người không lầm được, dù ở cách xa như thế này, khoác một chiếc áo mưa, đang đẩy chiếc xe đạp. Anh ta đã thoát nạn. Leamas nghĩ, chắc chắn phải thoát, anh ta đã qua trạm kiểm soát giấy tờ, chỉ còn trạm tiền tệ và quan thuế là xong. Leamas nhìn Karl dựa chiếc xe đạp và bờ rào, bước tự nhiên lại trạm quan thuế. Đừng làm quá, chàng nghĩ. Sau cùng Karl bước ra vui vẻ vẫy tay với người đàn ông trên hàng raò và cây sào trắng-đỏ từ từ dỡ cao. Anh ta qua khỏi rồi, đang tiế về phiá bên này. Anh ta đã thành công. Chỉ còn tên Vopo giữa đường, qua khỏi lằn ranh và thế là an toàn.
Ngay lúc đó dường như Karl nghe có tiếng động la. Cảm thấy một nguy cơ nào đó. Anh ta liếc nhìn qua vai ra đằng sau, bắt đầu đạp xe dữ dội, khom mình trên ghi đông. Bây giờ chỉ còn tên lính gác đơn độc trên cầu và y đang nhìn Karl. Rồi vô cùng bất thần, đèn chiếu bật sáng chói loà, chụp lấy Karl và giữ y trong luồng ánh sánh như một con thỏi trước ánh đèn pha của một chiếc xe hơi. Có tiếng còi lanh lảnh, tiếng quát tháo ra lệnh một cách hung hăng. Trước mặt Leamas, hai người cảnh sát quỳ xuống nhìn qua khe những bao cát, nhanh nhẹn nạp băng đạn vào súng.

Tên lính đông đức nổ súng, hết sức cẩn thận, không bắn ra ngoài khu vực của y. Phát đạn đầu tiên như đẩy Karl chồm tới trước, phát thứ nhì kéo anh ta giật lùi. Dù thế, anh ta vẫn còn tiến tới trên chiếc xe đạp, qua hỏi tên lính gác, và tên lính vẫn bắn vào người anh ta. Rồi anh ta ngã quỵ, lăn xuống đất và họ nghe rõ tiếng loảng xoảng của chiếc xe đạp trên mặt đường. Leamas cầu trời cho anh ta chết hẳn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:52:31 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2

BẢN DOANH
.
Chàng nhìn phi đạo Temphehol thấp dần xuống.
Leamas không phải là người hay suy tư và cũng không phải là người hay triết lý vụn. chàng biết chàng đã bị xóa tên khỏi danh sách-đó là sự kiện của đời sống mà chàng từ nay phải nhận lấy như một người phải sống với chứng ung thư hay trong vòng lao lý. Chàng biết không có sự sửa soạn nào có thể lấy được khoảng cách giữa lúc đó và lúc này. Chàng đã nhận chịu thất bại như một ngày nào đó có lẽ chàng sẽ nhận chịu cái chết, với sự cay đắng mỉa mai và lòng can đảm của một kẻ cô độc. Chàng đã sống lâu hơn nhiều kẻ khác và bây giờ chàng đã cùng đường. Người ta bảo con chó chỉ sống khi còn răng. Có thể nói răng của chàng đã bị nhổ sạch và kẻ nhổ răng chàng chính là Mundt.

Mười năm trước đó đáng lẽ chàng có thể chọn con đường khác-có nhiều công việc tại bàn giấy trong các toà nhà vô danh của chính quyền tại Công trường Cambridge mà chàng có thể đảm được và bám vào đó đến khi già khọm. Nhưng Leamas không phải là người sinh ra để làm thế. Ai có thể yêu cầu một anh nài ngựa trở thành một viên thư ký trường đua, họa chăng mới có thể mong Leamas bỏ cuộc đời hoạt động để xoay qua lối sống xu hướng và vị kỷ một cách mờ ám của Whitehall . Chàng đã ở lại Berlin, biết rằng Nha nhân viên đã xếp hồ sơ của mình vào loại sẽ xét mỗi cuối năm-tức loại bướng bỉnh, thích làm theo ý mình, coi thường chỉ thị. Và thế nào cũng có chuyện cần tới chàng. Nghề tình báo chỉ có một luật lệ được biện minh bằng các thành quả. Ngay cả lối lý luận của Whitehall cũng theo luật đó, mà Leamas thì đã gây được nhiều thành tích. Cho đến khi Mundt đến.
Thật kỳ lạ vì Leamas sớm nhận ra Mundt chính là dấu hiệu của định mệnh.

Haos Dieter Mundt ra đời cách đây 42 năm Leipzig. Leamas biết rõ hồ sơ của y, biết rõ tấm hình chụp của y trong hồ sơ, gương mặt cứng và trơ dưới mái toác vàng hoe. Chàng thuộc lòng diễn tiến câu chuyện Mundt leo lên địa vị thứ hai trong Abteilung kiêm chức trưởng khối hoạt vụ. Ngay cả trong nội bộ cơ quan của y, Mundt cũng bị người ta ghét. Leamas biết điều này qua những chứng cứ cung cấp bởi những tên phản bội, và do Riemeck, một thành viên trong chủ tịch đoàn SED của những ủy ban an ninh cùng với Mundt và sợ Mundt như sợ bệnh dịch hạch. Riemeck đã không lầm, vì cuối cùng Mundt cũng đã giết anh ta.
Mundt chỉ là một nhân viên quèn của Abteilung cho đến năm 1959, hoạt động ở London dưới lốt Phái Bộ Thép của Đông Đức. Y trở về Đức một cách vội vã và sau khi giết hai nhân viên của y để tự cứu và sau đó người ta không nghe nhắc nhở gì đến y trong hơn một năm. Bất thần y xuất hiện tại đại bản doanh của Abteiling ở Leipzig với chức vụ Trưởng Khối Phương Tiện, có trách nhiệm phân phối tiền bạc, dụng cụ và nhân viên cho các công tác đặc biệt. Cuối năm đó xảy ra cuộc tranh dành quyền hành trong nội bộAbteilung. Số lượng và ảnh hưởng của các sĩ quan liên lạc Nga xô giảm xuống một cách thảm hại, nhiều tay kỳ cựu bị thải hồi với những lý do do có tính cách ý thức hệ và ba người nổi bật : Fiedler, trrưởng khối phản giáo, Jahn thay Mundt làm trưởng khối phương tiện, và Mundt với được một chức ngon lành : Phó giám đốc hoạt vụ - vào lúc 41 tuổi. Thế rồi tình hình bắt đầu đổi khác. Nhân viên đầu tiên mà Leamas mất là một cô gái. Nàng chỉ là một mắt xích trong mạng lưới, làm công việc liên lạc. Chúng bắn nàng chết ngoài phố khi nàng ra khỏi rạp chiếu bóng ở Tây Berlin. Cảnh sát không bao giờ tìm ra thủ phạm và thoạt tiên Leamas định coi như biến cố, không liên hệ đến công tác của nàng. Một tháng sau một gã khuôn xác của sở hỏa xa tại Dresden, một cựu nhân viên của mạng lưới Peter Guiliam, bị giết chết và nát thây tại một khúc đường rầy. Leamas biết không phải là chuyện ngẫu nhiên nữa. Sau đó không lâu hai nhân viên khác của một mạng lưới dưới quyền Leamas bị bắt và kết án tử hình. Cứ thế tình hình tiếp diễn : một cách tàn nhẫn và đáng giận.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:55:51 | Chỉ xem của tác giả
Và bây giờ chúng lại hại Karl. Leamas rời Berlin như khi chàng đã đến-không có được lấy một nhân viên nào đáng giá. Mundt đã thắng.
Leamas là một người đàn ông thấp với mái tóc xám tro hớt ngắn, và thân hình của một tay bơi lội. Chàng rất khoẻ. Sức khoẻ này hiện rõ nơi vai và lưng, nơi cổ và nơi hai bàn tay với mười ngón tay lớn.
Chàng có một quan niệm duy dụng về quần áo, cũng với hầu hết mọi thứ khác, ngay cả cặp kính đôi khi chàng đeo cũng có gọng bằng thép. Phần lớn quần áo chàng mặc đều bằng hàng nhân tạo, không bao giờ có áo nịt. Chàng thích mặc sơmi kiểu Mỹ có nút ở đầu 2 cánh cổ, và mang giày da hoẵng đế cao su.
Chàng có một gương mặt điển trai, quả quyết và một cái miệng bướng bỉnh. Đôi mắt nhỏ mày nâu, có vẻ Ái Nhĩ Lan. Có người nói vậy. Khó ai đoán được Leamas thuộc vào hạng người như thế nào. Nếu chàng phải bước vào một hội quán tại London, tên bồi sẽ không thể lầm lẫn chàng là một hội viên ; nếu chàng vào một hộp đêm ở Berlin người ta sẽ dọn cho chàng bàn tốt nhất. Chàng có vẻ như một người có thể gây chuyện, một người theo đuổi tiền, một người không hẳn lịch thiệp.
Theo mắt cô chiêu đãi hàng không, chàng là một người đáng lưu ý. Nàng đoán chừng chàng sinh quán ở Miền Bắc Anh Quốc, điều đó có lẽ đứng, và giàu có, điều hoàn toàn sai. Nàng tưởng tượng chàng 50 tuổi, kể như gần đúng. Nàng đoán chàng độc thân, chỉ đúng một nửa. Cách đây đã lâu, đã có một vụ ly dị ; ở một nơi nào đó có một mấy đứa trẻ, giờ chúng đã mười mấy cả rồi, vẫn nhận tiền trợ cấp nơi một ngân hàng tư hơi lạ kỳ trong thành phố.
Nàng nói với Leamas:
- Nếu ông muốn uống một ly whisky nữa thì xin nhanh lên. Máy bay sẽ tới phi trường London trong 20 phút nữa.
- Thôi.
Chàng không nhìn nàng, chàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía những cánh đồng xanh mướt của Kent.

Fawley đón chàng ở phi trường và lái xe đưa vào London. Y liếc về phía Leamas , cho hay :
- Control bực vì chuyện Karl lắm.
Leamas chỉ im lặng gật đầu
Fawley hỏi :
- Chuyện xảy ra thế nào?
- Bị bắn. Do Mundt hạ.
- Chết?
- Chắc vậy. Thế vẫn hơn. Anh ta suýt thoát được. Nếu anh ta không quá hấp tấp, chúng còn chưa thể biết chắc. Bọn Abteilung đến nút chặn ngay sau khi anh ta vừa được phép qua. Chúng thổi còi và một tên Vopo bắn anh ta ở cách lằn ranh chừng hai mươi thước. Anh ta chỉ cựa quậy trên mặt đất một chút, rồi nằm yên
- Tội nghiệp

- Đúng thế.
Fawley không có cảm tình với Leamas và nếu Leamas biết chàng cũng cóc cần. Fawley là loại người của các hội quán, luôn luôn mang cà vạt một cách long trọng, nói năng có vẻ sành thể thao và giữ một chứ thư ký soạn thảo văn thư. Anh ta nghĩ là Leamas khả nghi, còn Leamas thì cho là anh ta ngu.
Leamas hỏi :
- Anh ở ban nào ?
- Nhân viên.
- Thích không?
- Tuyệt.
- Tôi ra sao bây giờ? Phế thải?
- Nên để chính Control cho bồ hay.
- Bồ biết không?
- Biết chứ.

- Mẹ kiếp, sao không cho tôi biết?
Fawley vẫn ấm ớn:
- Rất tiếc không thể được
Leamas bỗng suýt nổi sùng. Nhưng rồi chàng nghĩ có lẽ Fawley chỉ là một tên khoác lác.
- Thế thì bồ hãy cho biết một điều này, được không ? Tôi có phải đi một căn phòng thổ tả nào ở London không?
Fawley gãi tai :
- Chắc không đầu, bồ ạ
- Không? Tạ ơn đức Chúa trời.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:58:15 | Chỉ xem của tác giả
Họ đậu xe gần công trường Cambridge, ngay trước một máy thu tiền đậu xe và cùng bước vào cổng.
- Ê, chắc bồ không có thẻ ra vào? Bồ phải điền tên vào một tấm phiết.
- Ở đây có cái trò này thẻ ra vào từ hồi nào vậy? McCall biết tôi quá mà.
- Chỉ thị mới. Cơ sở mình đang bành trướng, chắc bồ đã biết.
Leamas không nói gì, gật đầu chào McCall và bước thẳng vào thang máy không trình thẻ.
Control bắt tay chàng hơi cẩn thận, như bác sỹ khám xương. Ông nói với vẻ thông cảm, giọng vẫn rè rè, lạnh nhạt như thường lệ.
- Chắc anh mệt lắm, ngồi xuống đi
Leamas ngồi xuống một chiếc ghế đối diện một lò điện màu ôliu có một tô nước đặt phiá trên.

Con trol hỏi :
- Anh có thấy lạnh không?
Ông ta khom mình trên lò sưởi, xoa 2 tay vào nhau. Ông ta mặc một áo len đan bện dưới chiếc vét đen, màu nâu đã xộc xệch. Leamas chợt nhớ đến bà vợ của Control, một mụ đàn bà nhỏ người và ngu đần, có cái tên Mandy, lúc nào cũng tưởng chồng mình làm việc cho Uỷ ban than đá, chàng đoán chính mụ đã đan chiếc aó len đó cho ông ta.
Con trol nói tiếp
- Trời khô quá, thế mới phiền. Càng sưởi cho ấm, mình lại càng làm cho bầu không khí thêm khô. Như vậy lại càng nguy hơn nữa
Ông ta tiến tới bàn giấy và nhấn một cái nút, nói :
- Mình gọi càphê uống nghe. Ginnie đang nghỉ phép, thế mới phiền. Họ gửi đến cho tôi một cô mới. Thật quá tệ.

Ông ta còn lùn hơn cả mức Leamas nhớ trong trí, ngoài ra thì cũng như trước. Cũng cái vẻ giả bộ xa cách, cũng cái hợm hình hĩnh cổ lỗ, cũng vẫn sợ gió máy, lịch thiệp theo kiểu cách mà Leamas đã mất hẳn từ đời nào. Cũng nụ cười đãi bôi, cũng cái lối làm ra vẻ nhút nhát, cũng cố bám theo một cung cách xử sự mà chính ông ta giả bộ coi là lố bịch. Tóm lại, cũng vẫn tầm thường.
Ông ta lấy một gói thuốc lá từ bàn giấy và đưa cho Leamas một điếu.
- Anh sẽ thấy thứ này sắp sửa lên giá.
Leamas gật đầu lấy lệ. Control vừa bỏ bao thuốc vào túi vừa ngồi xuống.
Im lặng một lát. Cuối cùng Leamas lên tiếng:
- Riemeck chết rồi.
Control bảo, tựa hồ Leamas đã nói một ý gì hay :

- Phải, đúng thế. Thật quá xui xẻo. Hầu hết… Tôi đoán cô gái đó đã làm cho anh ta tiêu mạng – Elvira?
- Tôi cũng nghĩ thế.
Leamas không có ý định hỏi tại sao ông ta biết về Elvira.
Control nói thêm :
- Và Mundt đã cho lệnh bắn anh ta.
- Vâng.
Control đứng lên đi quanh phòng tìm cái gạt tàn thuốc. Ông ta tìm được một cái và đặt nó xuống một cách vụng về trên mặt bàn giữa 2 người.
- Anh cảm thấy thế nào? Khi Riemeck bị bắn. Anh trông thấy tận mắt cảnh đó chứ?
Leamas nhún vai:
- Tôi hết sức bất mãn.

Control nghiêng đầu, lim dim mắt.
- Chắc chắn anh phải cảm thấy hơn thế. Chắc anh phải bối rối lắm? Tự nhiên là như vậy.
- Tôi bối rối thật. Ai mà không thế?
- Anh có cảm tình với Riemeck không – tôi muốn nói về phương diện nhân tính?
Leamas đáp một cách khổ sở :
- Chắc có.
Rồi chàng tiếp ngay :
- Nhắc đến chuyện đó làm gì nữa.
- Đêm ấy anh làm gì, sau khi Riemeck bị bắn?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 21:59:58 | Chỉ xem của tác giả
Leamas sẵng giọng :
- Kìa, chuyện gì vậy? Ông muốn nói gì?
Control trầm ngâm :
- Riemeck là người cuối cùng, cuối cùng của một loạt người chế. Nếu tôi nhớ không lầm thì bắt đầu là cô gái. Cô gái bị bắn ở Wedding ngoài cửa rạp xinên. Rồi đến anh chàng ơ Dresden, rồi những vụ bắt vớ ở Jens. Như trong truyện “Mười chú mọt con ”. Bây giờ lại tới Paul, Viereck và Landser – tất cả đều đã chết. Và sau cùng là Riemeck.
Ông ta mỉm một nụ cười chua chát:
- Thật là những tổn thất quá nặng. Tôi không hiểu đối với anh như thế đã đủ chưa?
- Ông muốn nói gì? Đủ là thế nào?
- Tôi tự hỏi anh đã mệt mỏi chưa, chán chưa?
Im lặng thật lâu.
Cuối cùng Leamas nói :
- Cái đó tuỳ ở ông.
- Chúng ta phải sống không cảm tình, chứ gì. Dĩ nhiên là không thể như vậy được. Chúng ta xử sự thế đối với nhau, cứng rắn quá ; nhưng bản chất chúng ta không như thế. Ý tôi định nói là người ta không thể ở ngoài trời lạnh giá mãi được, người ta phải đi tránh cái lạnh chứ. Anh hiểu ý tôi không?
Leamas hiểu. Chàng còn nhớ con đường dài ở phía ngoài Rotterdam, con đường dài thẳng tắp cạnh những cồn cát, và dòng suối người tị nạn dọc theo đó. Thế rồi, chiếc phi cơ nhỏ xíu từ xa bay đến, dòng người ngừng lại và nhìn về nó đang tới gần, ngay trên những cồn cát. Liền đó là cảnh hỗn loại, là địa ngục phi lý, khi những trái bom rơi trúng con đường.
Sau cùng Leamas bảo :
- Tôi không thể tiếp tục nói chuyện như thế này mãi được. Ông muốn tôi làm gì bây giờ?
- Tôi muốn anh ở ngoài trời lạnh thêm chút nữa.
Thấy Leamas vẫn im lặng, Control lại nói tiếp “
- Theo tôi hiểu, luân lý của nghề chúng ta dựa trên một giả thuyết mà thôi. Đó là chúng ta sẽ không bao giờ gây hấn. Anh nghĩ thế có đúng không?
Leamas gật đầu. Làm bất cứ gì để khỏi phải nói chuyện.
- Tức là ta làm đủ chuyện một cách bất đắc dĩ, chỉ vì ta phải tự vệ. Như vậy cũng là hợp lý. Ta làm những chuyện bất đắc dĩ để các người dân thường ở đây và nơi khác được ngủ yên trên giường ban đêm. Nói thế có lãng mạn lắm không? Dĩ nhiên thỉnh toảng chúng ta đã làm những điều rất đáng trách.
Ông ta nhe răng cười như một cậu bé học sinh:
- Riêng về vấn đề đạo đức thì chúng ta không ngại. Dù thế nào, ta không thể so sánh lý tưởng của bên này với những phương pháp của bên kia.
Leamas bối rối. Chàng đã từng nghe Control nói đủ thứ bá láp trước khi đi đến kết luận, nhưng chưa hề nghe một chuyện nào như thế này.
- Tôi muốn nói rằng anh phải so sánh phương pháp với phương và lý tưởng với lý tưởng. Tôi cho rằng từ khi có cuộc chiến đến giờ, những phương pháp của đôi bên – của ta và của đối phương – đã thành giống nhau nhiều quá. Ý tôi là bây giờ anh không thể kém tàn nhẫn so với địch chỉ vì chính sách của chính phủ ta nhân đạo, chắc anh phải nhìn nhận điều đó?
Ông ta tự mỉm cười với mình
- Như thế sẽ không bao giờ nên chuyện.
Trời ơi, Leamas nghĩ, lão như một anh thầy tu bất hảo. Lão đang định bày trò gì đây?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 22:01:08 | Chỉ xem của tác giả
Control tiếp tục:
- Đó là lý do tại sao tôi cho rằng ta nên cố tìm cách loại trừ Mundt. Ồ thật vậy.
Nói đến đây, ông ta quay nhìn về phía cửa, lên tiếng gắt:
- Càphê đâu không thấy thế này?
Control bước ra, mở cửa và nói với một cô gái khuất mặt nào đó ở phòng bên ngoài. Khi quay vào ông ta nói tiếp:
- Tôi thật tình nghĩ rằng chúng ta cần phải thanh toán hắn nếu có thể.
- Tại sao? Chúng ta đâu còn gì ở Đông Đức nữa? Ông vừa nói thế - Riemeck là người cuối cùng. Ta chẳng còn gì để bảo vệ.
Control ngồi xuống và nhìn tai bàn tay một lúc, rồi sau cùng ông ta nói :
- Cũng không hẳn thế. Nhưng tôi nghĩ không cần phải làm phiền anh với những chi tiết.

Leamas nhún vai, Control lại tiếp lời:
- Anh cứ nói thật, có phải anh đã chán nghề điệp báo này? Tôi xin lỗi vì đã hỏi đi hỏi lại câu đó. Tôi muốn nói đây chỉ là 1 hiện tượng chúng ta đều hiểu. Nói theo ngôn ngữ của các nhà vẽ kiểu phi cơ – độ môi của kim khí – nếu anh đã nản, cứ nói thẳng ra.
Leamas nghĩ đến chuyến bay hồi hương sáng nay và sinh ra phân vân.
- Nếu anh đã nản, ta phải tìm một cách để khác để đối phó với Mundt. Những gì tôi đang nghĩ đều hơi khác thường.
Cô gái bưng cà phê vào. Nàng để khay trên bàn và rót vào hai tách. Control đợi cho nàng đi ra khỏi phòng mới nói, như nói với chính mình:
- Thật là một con bé ngu ngốc. thật là lạ vì họ không tìm được ai khá hơn. Ước gì Ginnie không nghỉ phép vào những lúc như thế này.

Ông khuấy cà phê với vẻ bực bội trong một lúc, rồi bảo:
- Nhất định ta phải hạ Mundt. Anh uống rượu nhiều không? Whisky chẳng hạn?
Thế mà Leamas vẫn tưởng đã hiểu rõ Control. Chàng trả lời:
- Chút đỉnh, có lẽ chỉ hơi quá mức trung bình.
Control gật gù một cách thông cảm”
- Anh biết gì về Mundt
- Y là một tên giết mướn. Trước đây một hai năm y đã trở về đây với Phái Bộ Thép Đông Đức. Hồi đó mình đã có một cố vấn trong phái bộ là Maston.
- Đúng vậy.
- Mundt đã chỉ huy một nữ nhân viên, vợ của một tên trong Bộ Ngoại Giao. Sau đó hắn đã giết bà ta.

- Y đã cố giết Geogre Smiley, và dĩ nhiên y đã bắn chết luôn chồng của người đàn bà. Y là một kẻ đáng tởm. Xuất thân từ phong trào thanh niên thời xưa của Hitler. Hoàn toàn không phải là một tên cộng sản trí thức. Một tay chuyên ngiệp trong ngành chiến tranh lạnh.
Leamas vắn tắt bảo
- Thì cũng như mình vậy.
Control không cười.
- Geogre Smiley biết rất rõ về vụ này. Hắn không còn làm cho ta nữa, những tôi tưởng anh nên tìm cho ra hắn. Hắn đang nghiên cứu gì đó về nước Đức thuộc thế kỷ 17. hắn sống ở Chelsea, ngay sau công trường Sloane, đường Bywater, anh biết khu đó chứ?
- Vâng
- Và Guiliam cũng rành chuyện này. Hắn ở Ban vệ tinh 4 lầu 1. Tôi e rằng mọi việc từ ngày anh đi đã thay đổi
- Vâng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2012 22:04:05 | Chỉ xem của tác giả
- Anh hãy bỏ một hai ngày với họ. Họ biết tôi đang nghĩ gì trong đầu. rồi tôi xin mời anh đến nhà cuối tuần này. Có lẽ vợ tôi sẽ thăm bà cụ. Chỉ có anh và tôi thôi.
- Cám ơn ông. Tôi xin hoan hỉ nhận lời
- Mình có thể nói chuyện một cách thoải mái. Như thế cũng thú chứ. Tôi nghĩ sau vụ này anh có thể kiếm được khá nhiều tiền. Anh có quyền giữ tất cả những gì kiếm được.
- Cám ơn ông.
- Nghĩa là, dĩ nhiên nếu anh chắc chắn anh muốn … không bị chán nản mệt mỏi gì nữa?
- Nếu đó là chuyện giết Mundt, tôi xin tình nguyện lãnh công tác của ông.
Control hỏi một cách lễ độ:
- Anh có thật cảm thấy thế không?
Rồi sau khi trầm ngâm nhìn Leamas một lúc, ông ta nhận xét:

- Phải, tôi quả thật tin rằng anh đang cảm thấy thế. Nhưng anh không được nghĩ là anh phải nói như thế. Tôi muốn nói… trong thế giới ta sống tình thương yêu và lòng thù hạn thường mất hương vị quá nhanh-như nhiều âm thanh mà một con chó không nghe được. Mọi thứ còn lại rốt cược chỉ là một loại buồn nôn, mình không còn muốn gây đau khổ nữa. Anh hãy tha lỗi cho tôi, nhưng phải chăng đó là điều anh cảm thấy khi Karl Riemeck bị bắn? Không ghét Mundt, cũng không thương Karl, mà chỉ là xao động buồn nôn, như một cú đấm trên một thân hình vô tri giác… Tôi nghe nói anh đã đi bộ suốt đêm, lang thang qua các đường phố của Berlin. Đúng vậy không?
- Đúng là tôi đã đi dạo.
- Suốt đêm?
- Vâng.
- Còn Elvira thì sao?

- Trời mới biết được… tôi chỉ muốn nhảy ngay vào vụ Mundt.
- Tốt … tốt. À, nếu anh gặp bạn bè cũ lúc này, nhớ đừng nói gì với họ về chuyện anh đang làm.
Control im lặng một lát, và nói thêm :
- Tôi nghĩ nên giấu họ thì hơn, cứ để họ nghĩ chúng tôi vẫn còn xử tệ với anh. Hay nhất là mình hãy khởi sự khi mình định tiếp tục, phải không anh?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách