|
11.
Khi Hạ Noãn Noãn thức dậy thì trời đã sẩm tối. Ánh đèn lờ mờ hắt xuống mặt đất ánh sáng lạ kỳ. Lê Phi Nhi không có nhà, cô nhìn thấy một mảnh giấy được đặt ở đầu giường.
Noãn Noãn, An Doãn Thần hẹn tở đi ăn. Cậu chúc phúc cho tở nhé.
Phải rồi. Tở để bữa trưa cửa bà trong hộp cơm giữ nhiệt, tối nay, tớ có thể về hơi muộn một chút. Phiền cậu chăm sóc bà giúp tớ nhé. Thuốc ở trong bếp, tớ đã sắc xong rồi. Cậu cho bà uống giúp tớ nhé. Cảm ơn cậu.
Tạm biệt cậu.
Lê Phi Nhi
Không hiểu sao bỗng nhiên trong lòng Hạ Noãn Noãn lại trào dâng cảm giác sợ hãi. Cô nhớ đến khuôn mặt mang vẻ nguy hiểm và cả mái tóc dài xoa xuống cùng đôi mắt u buồn của anh chàng đó. Bỗng nhiên cô thấy vồ cùng sốt ruột.
Hạ Noãn Noãn giúp Lê Phi Nhi, cô đi vào bếp tìm thuốc, hâm nóng lại rồi bưng cho bà uống, sau đó cô ra chợ mua thịt và rau, thái nhỏ cho vào nồi trộn với một ít gạo nấu cháo. Cho bà ăn xong, cô mới nhớ ra mình đã đi cả một đêm nên cô vội vã về nhà.
- Này! Đuôi Nhỏ!
Ở chỗ ngoặt của cầu thang, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.
Trái tim Hạ Noãn Noãn nóng dần lên. Trong nháy mắt, đôi mắt dày đặc sương mù đã tỏa sáng lấp lánh như những vì sao. Cô hướng về phía tiếng nói, trong bóng tối có một người đang ngồi, ánh sáng hắt ngược che đi khuôn mặt cậu ấy. Mãi sau, khi nhìn rõ, cô mới giật mình kêu lên.
- Tề Lạc! Sao cậu lại ở trước cửa nhà tớ?
- Tớ đến thăm cậu. Tớ muốn biết tại sao hôm nay cậu nghỉ học? - Tề Lạc nói rồi đứng lên. Ánh sáng mờ mờ kéo cái bóng của cậu nghiêng nghiêng đổ dài.
- Ồ! Tớ có chút việc. - Hạ Noãn Noãn viện cớ, mặt cô đỏ lên. Bỗng nhiên, cô nhớ ra chiều nay có tiết học của cô giáo chủ nhiệm nên vội hỏi.
- Cô giáo có giận không?
- Tớ đã xin phép cho cậu và Lê Phi Nhi. Tớ nói là hai cậu bị cảm cúm. - Dưới ánh đèn chao đảo, đồi mắt Tề Lạc sáng rực như thiêu đốt người khác.
- Tề Lạc, cảm ơn cậu.
Ánh sao ấm áp lấp lánh trên người Hạ Noãn Noãn được một giây thì tắt ngấm. Cô lấy chìa khóa mở cửa rồi buồn bã nói:
- Tớ phải vào nhà rồi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.
- Khoan đã... cậu... cậu không mời tớ vào nhà chơi sao?
Noãn Noãn nghĩ đến bố Hạ Thiên Sinh đa nghi mẫn cảm, nhất thời cô không biết mình phải trả lời thế nào. Không khí trở nên khó thở.
- Khi khi... tớ đùa đấy. Đuôi Nhỏ, cậu vào nhà đi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai. - Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt Tề Lạc vụt tắt. Cậu cố kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, cố làm ra vẻ bình thường nói.
Đúng lúc đó, đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một lát sau, ông Hạ Thiên Sinh đã xuất hiện trên lầu. Ánh sáng lờ mờ hắt lên những nếp nhăn trên khuôn mặt ồng, mỗi nếp nhăn đều mang đầy vẻ tang thương.
Hạ Noãn Noãn và Tề Lạc cùng đứng sững lại.
- Bố ăn cơm chưa ạ? Con đi nấu mì cho bố ăn nhé. - Hạ Noãn Noãn vồ cùng khó khăn mở miệng nói.
Ông Hạ Thiện Sinh không trả lời mà hướng ánh mắt về phía Tề Lạc. Đôi lông mày chau lại, ông cảnh giác hỏi.
- Câu là bạn của Noãn Noãn ư?
Ông vừa dứt lời, một luồng hơi rượu lập tức phả ra nhanh chóng lan tỏa trong không gian hạn hẹp, nó lại bị bức tường dày chặn lại khiến cho cả hành lang nồng nặc mùi rượu.
- Ồ! Chúng cháu là bạn cùng lớp ạ. - Tề Lạc ngại ngùng lí nhí nói.
- Bố, bố lại uống rượu rồi. Con dìu bố vào nhà nhé. Bố say rồi. - Hạ Noãn Noãn bước qua Tề Lạc đến dìu ông Hạ Thiện Sinh.
Khi Hạ Noãn Noãn vừa chạm vào cánh tay ông Hạ Thiện Sinh thì ông bỗng thô bạo đẩy cô ra. Vì trọng tâm không vững nên Hạ Noãn Noãn ngã nhào. Khi đầu cô sắp đập xuống đất thì đôi bàn tay ấm áp đã kéo cô lên, Tề Lạc đã lao đến đỡ lấy cô.
Một phút sau, Hạ Noãn Noãn mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô vội vàng lao ra khỏi vòng tay của Tề Lạc. Trên lầu bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh. cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của bố mình giống như chiếc chong chóng cũ không thể quay được. cô biết ông đang rất giận.
Ông trời có mắt, thực tế là cô không hề muốn làm người khác tức giận. Nhưng bây giờ hình như việc này thật là khó biết mấy.
Mãi sau, ông Hạ Thiện Sinh mới lê bước đi vào. Cánh cửa đóng sầm trong tích tắc. Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng bố mình đau đớn nói.
- Noãn Noãn, con tiễn bạn của con về đi.
Mười giờ đêm, dưới ánh đèn đường, cây ngô đồng tỏa ra ánh hào quang màu vàng rực rỡ. Hạ Noãn Noãn nghe tiếng bước chân dẫm trên lá xào xạc, trong nháy mắt, cô cảm giác tim mình như buốt giá. Cô bỗng thấy nhớ mùa hè vồ cùng. Nhắm mắt lại là cô có thể cảm thấy được bầu trời trong xanh.
Hai người lặng lẽ đi, chẳng ai nói gì cả. ở khúc ngoặt tối, mấy thiếu niên hư hỏng đang ngồi trên vỉa hè hút thuốc. Vài ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trong làn sương mù dày đặc. Khi Hạ Noãn Noãn đi qua, có cậu đã huýt sáo.
- Đuôi Nhỏ, cậu quay về đi. - Đến bến xe, Tề Lạc nói. Dưới ánh đèn, ánh mắt cậu lơ đãng mơ hồ.
Hạ Noãn Noãn gật đầu không nói gì.
- Cậu đi cẩn thận nhé. - Tề Lạc lại nói. -ừ!
- Mai cậu nhớ đừng đến muộn đấy. - Tề Lạc nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, cậu nói tiếp trước khi Hạ Noãn Noãn quay về, í Hôm nay... tớ thật sự rất xin lỗi cậu.
- Không sao. Cậu đừng để ý làm gì. Tính bố tớ như vậy, tớ quen rồi. Khi khi! - Hạ Noãn Noãn cố làm vẻ thoải mái cười nói.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Hạ Noãn Noãn men theo con đường về nhà. Khi đi qua ngã rẽ, mấy thiếu niên hư hỏng vẫn ngồi trong bóng tối hút thuốc. Cô đỏ mặt đi qua. Trong cảm giác thôi thúc mãnh liệt và sợ hãi, chân cô bước mỗi lúc một nhanh hơn, cuối cùng cũng không kìm được cô chạy như bay.
Một lát sau, cô nghe có tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
- Hạ Noãn Noãn.
Thật bất ngờ, người đuổi theo cô lại là Đồng An An, người mà cô không ưa.
- Này! Trông được đấy. Chia tay nhau sớm thế ư? - Đồng An An cười nói rồi lấy trong túi ra một điếu thuốc tự châm cho mình. Là mùi thuốc lá 555.
- Cậu cứ chăm sóc cho Tiểu Bắc đi. Tốt nhất là cậu nên bớt xen vào chuyện của người khác. Hạ Noãn Noãn bướng bỉnh nói, vừa dứt lời, cô liền bị Đồng An An phả ngay một làn khói thuốc vào mặt khiến nước mắt mũi cô chảy ra giàn giụa.
- Khi khi! Xem ra cậu vẫn chưa học hết những gì mẹ cậu truyền lại. -Đồng An An châm chọc, cô ta lại hỏi tiếp vẻ hứng thú, - Sao thế? Cậu và lớp trưởng yêu nhau à?
Hạ Noãn Noãn không thèm để ý đến cô ta nói, quay người đi tiếp.
Vừa đi được vài bước, cô liên nghe thấy tiếng cô ta cười trâng tráo không kiêng nể ai, tiếng cười tựa như mũi dao nhọn xé màn đêm thành từng mảnh.
|
|