Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 5048|Trả lời: 71
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại – Xuất Bản] Một Ngày | David Nicholls (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
MỘT NGÀY






Tên tác phẩm: Một ngày
Tác giả: David Nicholls
Dịch giả: Lâm Đặng Cam Thảo
Độ dài: 634 trang
Thể loại: Tiểu thuyết
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành
Ngày xuất bản: 2011
Nguồn: e-thuvien.com
Link ebook: http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=53295


Bạn có thể đi hết cả cuộc đời mà không hề nhận ra rằng người mình đang tìm kiếm đang ở ngay trước mắt.

Ngày 15 tháng 7 năm 1988. Emma và Dexter gặp nhau lần đầu tiên trong một dạ tiệc sau lễ tốt nghiệp đại học. Ngày mai cả hai sẽ mỗi người mỗi ngả.
Vậy họ sẽ ở đâu đúng ngày này năm sau?

…năm sau nữa?

…và hai mươi năm tới?

Câu chuyện tình yêu vừa hài hước vừa buồn bã kéo dài suốt hai mươi năm này đã trụ hạng rất lâu trong danh sách best-seller của Anh. Tại Mỹ, với 270.000 bản in bán hết chỉ trong vòng một tháng, Một ngày đã góp mặt trong số những cuốn sách thành công nhất đất nước này và được chính tác giả David Nicholls chuyển thể thành kịch bản phim với sự góp mặt của hai ngôi sao nổi tiếng là Anne Hathaway và Jim Sturgess.


DAVID NICHOLLS sinh ngày 30 tháng 11 năm 1966, tại Eastleigh, Hampshire (Anh), từng theo học Kịch nghệ và Văn học Anh tại Đại học Bristol. Ông từng muốn theo đuổi nghiệp diễn xuất nhưng rốt cuộc lại thành danh với vai trò nhà văn và người viết kịch bản phim. Nhắc đến gia tài kịch bản phim truyền hình của ông phải kể đến series Cold Feet, Rescue Me, I Saw You… David đã hai lần được đề cử giải British Academy of Film and Television Arts.


“Trong năm nay, bạn khó tìm được một vở bi hài kịch nào xuất sắc hơn, ngọt ngào hơn câu chuyện này.” - Independent

“Đã được định sẵn để trở thành một tác phẩm kinh điển hiện đại.” - Mirror

“Một cuốn sách hoàn toàn xuất sắc.” - Tony Parsons

“Cảm động đến khó tin” - Marian Keyes

“Không tì vết” - Herald
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2013 20:23:55 | Chỉ xem của tác giả
Lời cảm ơn



Tặng Max và Romy khi các con trưởng thành.

Tặng vợ Hannah, như thường lệ.


“Ngày để làm gì?

Ngày là nơi chúng ta sống

Ngày tới đánh thức chúng ta

Thời gian đến rồi đi

Ngày là nơi để hạnh phúc

Nếu không có ngày, chúng ta có thể ở đâu?


Để trả lời cho câu hỏi này

Hãy gọi bác sĩ và cha xứ

Trong những chiếc áo choàng dài

Vội vã băng qua cánh đồng.”

Philip Larkin, “Ngày”



PHẦN MỘT


1988 - 1992

Giai đoạn đầu của lứa tuổi hai mươi

“Đó là một ngày đáng nhớ vì nó đã tạo ra những thay đổi to lớn trong cuộc đời tôi. Nhưng, nó cũng có thể xảy ra với bất kỳ người nào khác. Hãy thử chọn một ngày nào đó và nghĩ về mức độ khác biệt mà nó sẽ xảy ra. Đợi đã, bạn - người đang đọc cuốn sách này, và suy nghĩ thật lâu về chuỗi xích dài bằng sắt hay vàng, bằng chông gai hay hoa hồng, mà hẳn sẽ không bao giờ có thể trói buộc bạn, nếu không có sự hình thành mắt xích đầu tiên trong ngày đáng nhớ đó.”

Charles Dickens, Gia tài vĩ đại


CHƯƠNG 1.1

Tương lai

Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1988




Phố Rankeillor, Edinburgh


“Mình cho rằng điều quan trọng là tìm cách tạo ra sự khác biệt,” cô nói, “Cậu biết đấy, thật sự làm thay đổi một điều gì đó.”

“Gì cơ, ý cậu là như kiểu ‘thay đổi thế giới’ à?”

“Không phải cả thế giới. Chỉ là một chút gì đó quanh ta thôi.”

Trong khoảnh khắc họ nằm im, hai cơ thể cuộn vào nhau trên chiếc giường đơn, rồi cả hai cùng bật cười nho nhỏ, giọng hãy còn ngái ngủ. “Không thể tin được là mình vừa nói thế,” cô thì thào, “nghe sến quá phải không?”

“Đúng là hơi sến.”

“Thật ra mình đang cố tạo không khí thôi! Mình chỉ muốn cậu lấy lại tinh thần cho chuyến phiêu lưu sắp tới,” cô quay mặt lại nhìn cậu. “Có thể cậu không cần nó nhưng mình hy vọng là cậu đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho tương lai, cảm ơn rất nhiều. Có lẽ cậu đã phác thảo sẵn một sơ đồ nhỏ ở đâu đó rồi.”

“Hầu như chẳng có gì.”

“Thế cậu định làm gì nào? Kế hoạch lớn của cậu là gì?’

“À, bố mẹ mình sắp đến chuyển đồ đạc của mình về chỗ các cụ, rồi mình sẽ ở chơi với các cụ vài ngày trong căn hộ tại Luân Đôn, gặp gỡ vài người bạn. Sau đó đến Pháp...”

“Thích thật đấy...”

“Có lẽ tiếp đến Trung Quốc, tìm hiểu về đất nước này, rồi đến Ấn Độ, đi thăm thú nơi đây một chút...”

“Đi du lịch à,” cô thở dài, “thật là dễ đoán.”

“Du lịch thì sao?”

“Giống như trốn tránh thực tại ấy.”

“Mình nghĩ dùng từ thực tại hơi quá đấy,” cậu nói, thầm mong mình tạo được vẻ bí ẩn và cuốn hút.

Cô tỏ vẻ phớt lờ. “Được thôi, mình nghĩ chỉ có những người có điều kiện mới làm được như thế. Sao không nói là ‘Mình đi nghỉ mát trong hai năm?’ Chẳng có gì khác cả.”

“Nhưng đi du lịch giúp mở mang đầu óc,” cậu nói, chống tay nhổm đầu dậy và hôn cô.

“Ồ, mình cho rằng cậu hơi có chút phóng khoáng đấy,” cô nói rồi quay mặt đi trong chốc lát. Họ lại ngả đầu lên gối. “Dù sao thì ý mình không phải là cậu định làm gì trong tháng tới...” Cô ngừng nói, như thể đang cố nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái nào đó, giống như nhóm nhạc The 5th Dimension chẳng hạn. “Khoảng bốn mươi tuổi gì đó... Cậu muốn sẽ như thế nào khi bốn mươi tuổi?”

“Bốn mươi ư?” Cậu có vẻ như đang vật lộn với ý nghĩ mới mẻ này. “Không biết. Liệu mình có thể nói muốn ‘giàu có’ được không?”

“Thật là... thật là nông cạn.”

“Được thôi, thế thì ‘nổi tiếng’ vậy.” Cậu rúc đầu vào cổ cô, “Chuyện này thật chẳng lành mạnh chút nào.”

“Không phải không lành mạnh, mà là... phấn khích.”

“Phấn khích!” Cậu bắt đầu nhại giọng cô, chất giọng nhỏ nhẹ vùng Yorkshire, tìm cách khiến cô trở nên ngớ ngẩn. Cô luôn là đối tượng của trò đùa này, đám con trai thường tìm đủ mọi cách nói khôi hài để trêu chọc cô, cứ như thể có gì đó khác thường và kỳ quặc trong cái chất giọng địa phương, và đây không phải là lần đầu tiên cô cảm thấy có chút căm ghét đối với cậu. Cô nằm lùi ra xa cho đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh lẽo.

“Đúng, phấn khích. Chẳng phải mục đích của chúng ta là được phấn khích hay sao? Tất cả những khả năng này. Giống như thầy hiệu phó đã nói, mọi cánh cửa cơ hội đều mở tun’...”

“Tên của cậu sẽ xuất hiện trên báo vào ngày mai...”

“Còn lâu nhé.”

“Vậy thì thế nào, cậu có phấn khích không?”

“Mình hả? Chúa ơi, không, mình đang chán ốm đây.”

“Mình cũng thế, Chúa ơi...” Cậu đột nhiên xoay người với tay tìm gói thuốc trên sàn nhà cạnh giường ngủ, như để trấn tĩnh bản thân. “Bốn mươi tuổi. Bốn mươi. Chết tiệt.”

Thích thú với vẻ mặt lo lắng của cậu, cô quyết định hỏi tới cùng, “Vậy cậu sẽ làm gì khi bốn mươi tuổi?”

Cậu trầm tư mồi thuốc, “Ừ, chuyện là, Em...”

“Em?” Ai là ‘Em’?”

“Mọi người gọi cậu là Em. Mình đã nghe họ gọi thế.”

“À, bạn bè gọi mình là Em.”

“Vậy mình có thể gọi cậu là Em được không?”

“Được thôi, Dex.”

“Mình đã suy nghĩ về cái chuyện ‘già đi’ này và đi đến quyết định rằng mình thích được giống như hiện nay.”

Dexter Mayhew hé mắt liếc nhìn qua mái tóc cắt ngang trán khi cậu tựa người vào đầu giường bọc vải vinyl rẻ tiền có đính khuy trang trí, và dù không đeo kính nhưng Emma vẫn nhận ra lý do cậu lại muốn được giống như bây giờ. Mắt nhắm, điếu thuốc cài lệch trên môi, ánh sáng rạng đông chiếu qua tấm rèm đỏ như đang sưởi ấm một nửa khuôn mặt cậu, cậu có tư thế hoàn hảo của một người mẫu chuẩn bị chụp hình. Emma Morley cho rằng “đẹp trai” là một từ cổ lỗ sĩ ngớ ngẩn, nhưng thực sự chẳng còn từ nào khác, ngoài từ “xinh đẹp”. Cậu có một khuôn mặt để lộ cấu trúc xương dưới da, như thể ngay cả xương sọ của cậu thôi cũng đủ hấp dẫn. Chiếc mũi thẳng, hơi bóng mồ hôi, còn quầng da sẫm màu dưới mắt trông như vết thâm tím, “chiến tích” của việc hút thuốc và những lần thức thâu đêm chơi poker lột đồ với các cô gái trường Bedales(1). Có chút gì đó nữ tính ở cậu: chân mày mỏng, miệng bĩu ra một cách ngượng ngập, đôi môi quá đầy đặn và đậm màu, nhưng lúc này đã khô nứt với chút rượu vang Bungari còn đọng lại. Thật lòng mà nói thì đầu tóc cậu trông thật kinh khủng, cả phía trước sau và hai bên đều ngắn ngủn, còntóc đằng trước chải bồng ngược lên trên đầu xấu điên. Loại keo xịt tóc cậu dùng đã khô khiến phần tóc bồng đó giờ lôm côm và cứng quèo trông như một chiếc mũ nhỏ ngớ ngẩn.

(1) Một trường tư thục của Anh.

Vẫn nhắm tịt mắt, cậu nhả khói qua mũi. Rõ ràng biết là mình đang bị quan sát, bởi cậu khoanh một tay lại khiến vùng cơ ngực và bắp tay căng ra. Ở đâu ra những cơ bắp cuồn cuộn đó? Dĩ nhiên không phải từ các hoạt động thể thao, trừ khi tính bơi khỏa thân và chơi bi da cũng là thể thao. Có lẽ đó chỉ là bằng chứng của một thể trạng khỏe mạnh được di truyền từ gia đình, cùng với số tài sản và nhà cửa đẹp đẽ. Đẹp trai, hay thậm chí xinh đẹp, với chiếc quần đùi rộng có họa tiết cánh hoa kéo trễ ngang hông, và không hiểu tại sao lại đang nằm trên chiếc giường đơn trong căn phòng trọ chật chội của cô vào cuối năm thứ tư đại học. “Đẹp trai ư! Mày tưởng mày là ai, Jane Eyre ư? Tỉnh dậy đi nào. Hãy thực tế lên. Đừng mơ mộng hão huyền như thế.”

Cô giật điếu thuốc ra khỏi miệng cậu. “Mình có thể tưởng tượng được cậu sẽ như thế nào lúc bốn mươi tuổi,” cô nói với một chút ác ý. “Mình có thể hình dung nó ngay lúc này.”

Cậu cười mà mắt vẫn nhắm. “Nói xem nào.”

“Được...” Cô xoay người kéo cái chăn lông vịt sát nách. “Cậu đang lái một chiếc xe thể thao mui trần ở Kensington hoặc Chelsea hay đại loại thế, và điều đáng ngạc nhiên về chiếc xe này là nó chạy rất êm, bởi vì mọi chiếc xe sẽ chạy rất êm vào... năm 2006, không biết nữa, mình đoán thế.”

Cậu nheo mắt làm phép tính. “Năm 2004...”

“Và chiếc xe này đang lượn lờ trên đường King. Cái bụng phệ của cậu chật ních dưới bánh lái bằng da giống như một chiếc gối nhỏ, với đôi găng hở ngón, tóc lưa thưa vài cọng và béo đến không nhìn thấy cằm. Cậu là một gã to bự trong chiếc xe bé xíu với làn da rám nắng trông chẳng khác nào một chú gà quay.”

“Mình chuyển đề tài đi?”

“Và ngồi bên cạnh cậu là một phụ nữ đeo kính râm, đó là cô vợ thứ ba, ồ không, thứ tư chứ, một người mẫu, à không, cựu người mẫu, rất xinh đẹp, hai mươi ba tuổi, cậu gặp cô ta tại một buổi triển lãm xe mô tô ở Nice(2) hay nơi nào đó khi cô nàng đang nằm trang trí trên nắp ca pô một chiếc xe, cô nàng thật lộng lẫy nhưng rất ngu dốt.”

(2) Thành phố nghỉ mát nổi tiếng tại miền Nam nước Pháp.

“Được. Có con cái gì không?”

“Không. Chỉ có ba lần ly hôn, và hôm đó là ngày thứ Sáu, tháng Bảy và cậu đang trên đường đến ngôi nhà nhỏ ở thôn quê, trong khoang hành lý sau xe là những chiếc vợt tennis và gậy bóng vồ, một hòm mây chất đầy rượu thượng hạng, nho Nam Phi, thịt những chú chim cút tội nghiệp và măng tây. Gió lùa trên chỏm tóc cậu và tâm trạng cậu rất, rất sung sướng cùng với cô vợ thứ ba thứ tư gì đó đang mỉm cười với cậu khoe hàm răng trắng bóng, còn cậu thì mỉm cười đáp lại và cố không nghĩ đến thực tế rằng hai người chẳng có gì để nói với nhau, hoàn toàn không có gì cả.”

Cô bỗng dừng lại. Mình cứ như bị điên vậy, cô tự nhủ. Cố gắng ra vẻ tự nhiên, “Dĩ nhiên là không kể đến trường hợp tất cả chúng ta sẽ bị một cuộc chiến tranh hạt nhân giết chết trước đó!” cô nói vui vẻ nhưng cậu vẫn cau mặt nhìn.

“Có lẽ mình nên đi thôi. Nếu cậu cho rằng mình thật nông cạn và đồi bại...”

“Đừng, đừng đi,” cô phản ứng hơi nhanh nhảu một chút. “Mới bốn giờ sáng.”

Cậu nằm quay người vào trong cho đến khi mặt cậu chỉ còn cách mặt cô vài xen ti mét. “Mình không biết cậu lấy đâu ra ý nghĩ đó, cậu còn chưa biết rõ về mình.”

“Mình biết kiểu người như cậu.”

“Kiểu người gì?’

“Mình đã nhìn thấy cậu, lang thang khắp khoa Ngôn ngữ Hiện đại, tán tỉnh các cô, tổ chức những buổi dạ tiệc đeo cà vạt đen...”

“Mình thậm chí còn không có cà vạt đen. Và chắc chắn là mình không tán tỉnh ai sất...”

“Lượn lờ quanh trường Y suốt kỳ nghỉ dài, blah... blah...”

“Nếu mình tồi tệ đến thế...” Cậu để tay lên hông cô.

“Đúng là thế.”

“... vậy sao cậu còn ngủ với mình?” Lúc này tay cậu đã lần đến vùng da mềm mại ấm áp trên đùi cô.

“Thực tế là mình chưa ngủ với cậu phải không?”

“Điều đó còn tùy.” Cậu chồm người tới hôn cô. “Cậu thích nghĩ sao thì tùy.” Cậu với tay ra sau thắt lưng cô và luồn chân vào giữa hai đùi cô.

“Nhân tiện,” cô nói khi ấn miệng mình vào miệng cậu.

“Chuyện gì?” Cậu cảm nhân hai chân cô vòng ra sau để kéo cậu lại gần hơn.

“Cậu cần phải đánh răng.”

“Nếu cậu không phiền thì mình cũng không phiền.”

“Xì, kinh quá,” cô cười phá lên, “Miệng cậu toàn mùi rượu và thuốc lá thôi.”

“Được thôi, cậu cũng thế.”

Cô ngừng hôn và vội ngẩng đầu lên. “Thật sao?”

“Không sao, mình thích rượu và thuốc lá.”

“Chờ chút.” Cô tung chăn và trèo qua người cậu.

“Cậu định đi đâu đấy?” Cậu đặt tay lên phần lưng trần của cô.

“Đi nhà xí thôi mà,” cô nói, với tay lấy chiếc kính đặt trên chồng sách cạnh giường, loại kính đen to với gọng NHS.

“Nhà xí, nhà xí... xin lỗi nhưng mình nghe không quen...”

Cô đứng dậy, một tay che ngực, cẩn thận xoay lưng về phía cậu. “Đừng đi đâu nhé,” cô nói, từ từ bước ra khỏi phòng, xỏ hai ngón tay vào chiếc quần lót thun kéo xuống ngang bẹn. “Không được tự ‘nghịch ngợm’ khi mình đi vắng nhé.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2013 20:35:03 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 1.2

Cậu nhả khói thuốc qua mũi, trở mình trên giường, nhìn quanh căn phòng trọ tồi tàn, tin chắc rằng đâu đó giữa những tấm bưu thiếp nghệ thuật và và những tờ quảng cáo lớn được trình bày lộn xộn kia sẽ có một bức ảnh Nelson Mandela, mẫu bạn trai mơ ước của các cô gái. Suốt bốn năm qua cậu đã nhìn thấy vô số phòng trọ giống như thế này, rải rác khắp thành phố như những hiện trường phạm tội, những căn phòng nơi ta có thể dễ dàng bắt gặp một album nhạc của Nina Simone, và mặc dù hiếm khi cậu nhìn thấy căn phòng nào đến lần thứ hai nhưng phải nói là chúng đều giống nhau. Những chiếc đèn ngủ đã cháy bóng, những chậu hoa không ai chăm sóc, mùi bột giặt trên mấy tấm ga trải giường rẻ tiền chẳng hài hòa chút nào với chiếc giường ngủ. Cô gái này cũng có niềm đam mê tranh ảnh nghệ thuật; vô số ảnh chụp cùng bạn học và gia đình được dán lẫn giữa những bức tranh nghệ thuật của Chagall, Vermeer, Kandinsky, ảnh của Che Guevara, Woody Allen, Samuel Beckett. Không có gì ở đây là trung lập, mọi đều thể hiện sự sùng bái hay quan điểm nào đó. Cách bài trí trong căn phòng này giống như lời tuyên bố, và Dexter thở dài khi nhận ra cô thuộc vào nhóm những cô nàng thích lạm dụng từ “tư sản”. Cậu có thể hiểu được “phát xít” thì có hàm nghĩa tiêu cực, nhưng cậu thích từ “tư sản” và tất cả hàm ý của nó. An toàn, du lịch, thức ăn ngon, biết cách cư xử, tham vọng; cậu đang muốn biện hộ cho điều gì?

Cậu ngắm nhìn làn khói thuốc cuộn tròn từ miệng bay ra. Khi tìm gạt tàn, cậu tình cờ nhìn thấy một cuốn sách bên thành giường có tựa Đời nhẹ khôn kham, gáy sách được gấp lại ở những phần “gợi tình”. Vấn đề thường gặp đối với các cô gái tôn sùng chủ nghĩa cá nhân này là họ đều giống nhau. Một cuốn sách khác: Người đàn ông nhầm tưởng vợ mình là chiếc mũ. Thật là một tên ngu ngốc chết tiệt, cậu thầm nghĩ vì tự tin cho rằng mình sẽ không bao giờ mắc phải sự nhầm lẫn như thế.

Ở tuổi hai ba, viễn cảnh tương lai của Dexter Mayhew cũng chẳng có gì rõ ràng hơn so với Emma Morley. Cậu hy vọng mình sẽ thành đạt, khiến bố mẹ tự hào, ngủ với ít nhất hai phụ nữ cùng lúc, nhưng làm cách nào để tất cả những điều này trở nên tương thích với nhau? Cậu muốn xuất hiện trên tạp chí, và mong muốn đến một ngày nào đó sẽ hồi tưởng lại công việc đã làm dù hiện giờ cũng chẳng rõ đó là công việc gì. Cậu muốn sống hết mình nhưng không muốn bất kỳ rắc rối hay phức tạp nào xảy ra, một cuộc sống mà nếu ai đó có tình cờ ghi lại một hình ảnh thì đó vẫn là một hình ảnh đẹp. Mọi thứ phải ở trạng thái tốt. Niềm vui: phải thật nhiều nhiềm vui và ít nỗi buồn, tuyệt đối không thể để sự buồn chán xảy ra nhiều hơn mức cần thiết.

Đây không phải là một kế hoạch, và đã có nhiều sai lầm. Ví dụ, tối nay đã xảy ra vài điều không hay: nước mắt, những cuộc gọi khó xử và những lời buộc tội. Có lẽ cậu nên biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, và cậu liếc nhìn đống quần áo bẩn của mình để chuẩn bị cho cuộc tẩu thoát. Từ buồng tắm vọng ra tiếng dội nước và âm thanh của cái bồn cầu cũ kỹ, cậu đặt vội cuốn sách trở lại chỗ cũ. Dưới gậm giường, cậu tìm thấy một chiếc hộp đựng mù tạt hiệu Colman, liền bật nắp ra để khẳng định điều mình nghĩ, đúng vậy, bên trong nó là đống bao cao su cùng với những mẩu nhỏ màu xám trông như phân chuột. Nghĩ đến tình dục và ma túy chứa đựng bên trong chiếc hộp nhỏ màu vàng đó, cậu lại cảm thấy tràn đầy phấn khích, và quyết định nấn ná thêm chút nữa.

Trong phòng tắm, Emma Morley chùi phần kem đánh răng hình lưỡi liềm ở khóe miệng và tự hỏi liệu những gì đang xảy ra có phải là một sai lầm nghiêm trọng không. Sau bốn năm không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với ai, cuối cùng lại lên giường với một người cô thật lòng yêu thích, thích ngay từ lần gặp đầu tiên vào năm 1984, và chỉ vài giờ nữa là cậu ấy sẽ ra đi. Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Cậu ta còn không thèm rủ cô cùng đi Trung Quốc, vả lại cô cũng đang tẩy chay Trung Quốc. Và cậu sẽ ổn phải không? Dexter Mayhew. Thật ra, cô không tin rằng cậu không hiểu điều đó, và hơi quá tự mãn, nhưng cậu ấy được nhiều người thích, vui tính và - không thể phủ nhận là - rất đẹp trai. Vậy sao cô lại tỏ ra cáu gắt và mỉa mai đến thế? Sao không tỏ ra tự tin, thoải mái giống như những cô gái hoạt bát mà cậu ấy thường gặp gỡ? Cô nhìn thấy ánh sáng bình minh lọt vào ô cửa sổ nhỏ của phòng tắm. Sự điềm tĩnh. Dùng ngón tay cào cào mái tóc thảm hại của mình, cô nhăn mặt, rồi với tay xả nước bồn cầu và bước trở lại phòng ngủ.


Từ giường ngủ, Dexter nhìn cô bước ra khỏi cửa nhà tắm, bận áo choàng và đội mũ cử nhân - thứ mà mọi sinh viên phải thuê để diện trong lễ tốt nghiệp. Cô gác chân lên khung cửa đầy khiêu gợi trong khi một tay cầm tấm bằng đã được cuộn lại. Cô hé mắt nhìn qua cặp kính và kéo chiếc mũ xuống gần sát một bên mắt. “Cậu thấy sao?”

“Hợp với cậu. Mình thích vẻ hoạt bát đó. Giờ thì cởi nó ra và lại đây.”

“Không đời nào. Mình phải mất ba mươi bảng đó. Phải sử dụng cho đáng đồng tiền chứ.” Cô xoay xoay người trong chiếc áo choàng giống như áo của ma cà rồng. Dexter chộp lấy một góc chiếc áo nhưng cô dùng cuộn giấy hất ra trước khi ngồi xuống mép giường, tháo kính và nghiêng vai cho chiếc áo tụt xuống. Cậu được lần cuối nhìn thấy tấm lưng trần và đường cong bầu ngực cô trước khi nó mất hút dưới chiếc áo thun đen - thứ khiến người ta phải đơn phương từ giã vũ khí hạt nhân lúc này. Thế đấy, cậu thầm nghĩ. Không gì có thể giảm ham muốn tình dục tốt hơn một chiếc áo thun đen lưng dài “kín cổng cao tường”, có lẽ trừ album nhạc của Tracy Chapman.

Với thái độnhượng bộ, cậu nhặt tấm bằng đại học trên sàn, tháo sợi dây thun quanh cuộn giấy ra và đọc to, “Khoa Anh ngữ và Lịch sử, Bằng Danh dự, Hạng nhất.”

“Đọc đi rồi khóc, cậu bé.” Cô chộp lấy tấm bằng. “Ui, cẩn thận chứ.”

“Cậu sẽ đóng khung nó chứ?”

“Bố mẹ mình sẽ nhờ người làm nó thành giấy dán tường.” Cô cuộn tấm bằng cẩn thận và dán hai đầu lại. “Cán hình lên thảm. Mẹ mình còn định xăm nó lên lưng nữa.”

“À, thế bố mẹ cậu hiện ở đâu?”

“Họ đang ở ngay bên cạnh này.”

Cậu thốt lên, “Lạy Chúa, thật hả?”

Cô cười khoái chí. “Không hẳn thế. Họ đã về Leeds. Bố mình nói khách sạn chỉ dành cho những người giàu có.” Cuộn giấy đã được cất dưới giường. “Giờ thì xích qua một bên,” cô nói và đẩy cậu sang phần đệm lành lạnh. Cậu nhích sang bên cho cô nằm xuống và hơi ngượng nghịu luồn một cánh tay xuống dưới vai cô, hôn vào cổ cô thăm dò. Cô xoay lại nhìn cậu, hất cằm lên.

“Dex?”

“Hử?”

“Chỉ ôm nhau thôi nhé?”

“Dĩ nhiên, nếu cậu muốn,” cậu trả lời rất lịch sự, mặc dù thật lòng cậu thấy chả ích gì nếu chỉ ôm nhau. Chuyện ôm ấp chỉ dành cho những bà cô già và mấy chú gấu teddy. Việc ôm ấp khiến cậu không thoải mái. Tốt nhất lúc này nên chấp nhận thua cuộc và tìm cách đi khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng cô lại đang tựa đầu lên vai cậu vẻ sở hữu, và họ nằm như thế, cứng nhắc và ngượng ngập một lúc cho đến khi cô lên tiếng:

“Không thể tin là mình vừa dùng từ ‘ôm ấp’. Khỉ thật... ôm ấp. Xin lỗi nhé.”

Cậu mỉm cười. “Chả sao cả. Ít ra đó không phải là từ xích lại gần.”

“Xích lại gần cũng dở.”

“Hay là âu yếm.”

“Âu yếm lại càng kinh khủng. Hãy hứa là không bao giờ âu yếm nhé,” cô nói và thấy hối hận ngay sau đó. Gì cơ, cùng nhau ư? Có vẻ như chẳng có nhiều cơ hội để làm thế. Họ lại rơi vào im lặng. Họ đã trò chuyện, hôn hít trong tám giờ qua, và cả hai đều thật sự mệt nhoài khi trời sáng. Tiếng chim két đang hót ở khu vườn mọc đầy cỏ dại phía sau.

“Mình thích âm thanh đó,” cậu thì thầm trong tóc cô. “Chim két hót lúc bình minh.”

“Mình ghét nó. Nó khiến mình cảm giác như vừa làm điều gì đó mà mình sẽ phải hối tiếc.”

“Đó là lý do mình thích nó,” cậu nói, một lần nữa cố tạo vẻ lôi cuốn, bí ẩn. Lúc sau, cậu hỏi, “Mà này, cậu đã bao giờ làm chưa?”

“Làm gì cơ?”

“Làm điều gì đó phải hối tiếc ấy?”

“Ý cậu là chuyện này hả?” Cô bóp tay cậu, “Ồ, mình cho là thế. Chẳng biết nữa. Hãy hỏi mình vào sáng mai. Sao, thế cậu đã làm điều gì đó phải hối tiếc à?”

Cậu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. “Dĩ nhiên là không,” cậu nói và thầm nghĩ điều này sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.

Hài lòng với câu trả lời, cô nằm sát vào người cậu. “Chúng ta nên ngủ sớm một chút.”

“Để làm gì? Không có gì ngày mai. Không công việc, không thời hạn cuối cùng...”

“Chỉ có cuộc đời của chúng ta đang chờ đợi ở phía trước,” cô nói vẻ mơ màng, hít lấy mùi vị ngai ngái và sự ấm áp tuyệt vời của cậu, đồng thời cảm nhận chút gì lo lắng khi nghĩ đến điều đó: cuộc sống trưởng thành độc lập. Cô không cảm thấy mình giống một người trưởng thành. Cô chưa chuẩn bị gì cả. Cứ như thể đèn báo động cháy bật lên lúc nửa đêm và cô đang đứng trơ trọi ngoài đường với bọc quần áo trong tay. Nếu không còn đi học nữa, cô sẽ làm gì bây giờ? Làm thế nào để sống cho qua ngày đoạn tháng đây? Cô không có chút khái niệm nào về điều đó.

Cô tự nhủ vấn đề là phải can đảm, táo bạo và tạo ra một sự khác biệt. Không hẳn là phải thay đổi thế giới mà chỉ là chút gì đó quanh mình. Hãy bước ra ngoài với tấm bằng danh dự hạng nhất, sự đam mê và chiếc máy đánh chữ bằng điện mới cứng hiệu Smith Corona và chăm chỉ làm... một công việc gì đó. Thay đổi cuộc sống bằng nghệ thuật, có thể thế lắm chứ. Viết gì đó để đời. Yêu mến bạn bè, trung thành với nguyên tắc của bản thân, sống một cuộc sống mạnh mẽ, hết mình và có ý nghĩa. Trải nghiệm những điều mới mẻ. Yêu và được yêu nếu có thể. Ăn uống chừng mực. Những thứ đại loại thế.

Đây không hẳn là một triết lý sống, và cũng không phải thứ bạn có thể chia sẻ, ít nhất là với cậu bạn này, nhưng đó chính là niềm tin của cô. Và cho đến thời điểm này, vài giờ đầu tiên của cuộc sống trưởng thành độc lập đã diễn ra tốt đẹp. Có lẽ vào buổi sáng, sau khi dùng trà và vài viên aspirin, cô thậm chí có thể tìm thấy đủ can đảm để rủ cậu ấy trở lại giường ngủ. Khi đó cả hai đều đã tỉnh táo, dù rằng sự tỉnh táo sẽ chẳng khiến mọi thứ dễ dàng hơn nhưng rất có thể nó sẽ giúp cô thấy thích thú. Trong số ít lần lên giường với bạn trai, cô hoặc là cười khúc khích hoặc là khóc tỉ tê và có lẽ sẽ tốt hơn nếu thử cân bằng giữa hai trạng thái này. Cô tự hỏi không biết có còn cái bao cao su nào trong chiếc hộp đựng mù tạt. Chẳng lý nào lại không còn, chúng vẫn ở đó khi cô nhìn thấy lần cuối cùng: tháng Hai năm 1987, Vince, một kỹ sư hóa chất với tấm lưng đầy lông đã hỉ mũi lên vỏ gối của cô. Những ngày vui vẻ, những ngày vui vẻ...

Bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng. Dexter có thể nhìn thấy ánh sáng hồng tươi của ngày mới phản qua tấm rèm của mùa đông ảm đạm rất phù hợp với căn phòng. Cẩn thận để không đánh thức cô, cậu duỗi tay ra thả mẩu thuốc lá còn lại vào chai rượu và chằm chằm ngó lên trần nhà. Không thể nào chợp mắt được. Thay vào đó, cậu nằm quan sát các hoa văn trên trần nhà xám xịt cho đến khi cô hoàn toàn ngủ say, sau đó lẻn ra khỏi phòng và bỏ đi mà không đánh thức cô dậy.

Dĩ nhiên, ra đi lúc này đồng nghĩa với việc cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô. Cậu tự hỏi liệu cô ấy có bận tâm không, và giả sử nếu có: các cô gái vẫn thường thế mà, thì liệu bản thân cậu có bận tâm không? Cậu vẫn sống cực tốt suốt bốn năm qua mà không cần có cô. Cho đến bữa tiệc tối qua cậu đã sững sờ khi biết cô tên là Anna, và từ lúc đó cậu không thể nhìn đi chỗ khác. Vì sao trước giờ cậu không chú ý đến cô cho đến mãi tận hôm nay? Cậu nhìn ngắm khuôn mặt cô khi cô đang say sưa ngủ.

Cô xinh xắn, nhưng dường như cảm thấy phiền lòng vì điều đó. Mái tóc màu hung cắt tỉa một cách lộn xộn có chủ ý, có lẽ là tự cắt trước gương, hoặc nhờ bàn tay của cô bạn to lớn ồn ào cùng phòng tên là Tilly gì đó. Làn da xanh tái và hơi phù nề do dành quá nhiều thời gian trong thư viện hoặc uống nhiều rượu tại quán bar, chiếc kính cận khiến cô trông nghiêm nghị và cứng nhắc. Cái cằm mềm mại và tròn trĩnh dù có thể nói là béo ú (hoặc “phính” hoặc “mập mạp” - những điều bạn không muốn nói vào lúc nà? Cũng giống như việc bạn không thể nói rằng cô có bộ ngực rất “khủng” mà không khiến cô ấy cảm thấy bị xúc phạm cho dù đó là sự thật.)

Thôi không nói đến điều đó nữa, hãy trở lại với khuôn mặt. Có một chút chất nhờn lấp lánh trên chóp mũi nhỏ gọn và vài cái chấm đỏ li ti trên trán, nhưng ngoài những điều này thì có thể nói là khuôn mặt cô, đúng vậy, đúng là một tạo tác. Cô đang ngủ nên cậu không nhớ chính xác màu mắt, chỉ biết rằng đó là cặp mắt to, sáng long lanh, và toát lên vẻ hài hước, giống như hai nếp gấp ở khóe miệng rộng, nhìn hệt hai dấu ngoặc đơn và chúng càng trở nên rõ nét hơn khi cô mỉm cười, mà cô thì rất hay cười. Hai má nhẵn mịn có vài chấm hồng, những thớ thịt như thể sẽ trở nên ấm áp khi chạm tay vào. Đôi môi màu quả mâm xôi dù không tô son, lúc nào cũng mím chặt lúc cười như thể cô không muốn ai nhìn thấy hàm răng của mình vì chúng hơi thô so với miệng, phần răng trước hơi thừa một chút, tất cả những điểm này tạo cảm giác cô đang kiềm chế điều gì đó, chẳng hạn một tràng cười, một lời nhận xét láu lỉnh hay một trò đùa tinh quái nào đó.

Nếu bỏ đi bây giờ, có lẽ cậu sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy khuôn mặt này nữa, trừ phi xảy ra một cuộc đoàn tụ không mong muốn sau mười năm. Lúc đó, cô trở nên béo ú, thất vọng và bắt đầu phàn nàn về việc cậu bỏ đi không một lời từ biệt. Tốt nhất là cứ ra đi lặng lẽ và không bao giờ gặp lại. Tiếp tục bước đi, hướng đến tương lai, còn rất nhiều người cậu cần gặp gỡ bên ngoài.

Nhưng đúng vào lúc cậu hạ quyết tâm thì cô bỗng nở một nụ cười hết cỡ trong khi mắt vẫn nhắm chặt.

“Cậu nghĩ thế nào, Dex?”

“Về điều gì Em?”

“Mình và cậu. Có phải là tình yêu không?” Và cô bật lên một tiếng cười nhỏ, môi mím chặt.

“Hãy ngủ đi, được không?”

“Thế thì đừng có nhìn chằm chằm vào mũi mình.” Cô mở mắt ra, đôi mắt màu xanh lục và xanh dương, sự thông minh và sắc sảo. “Ngày mai sẽ như thế nào?” cô thì thầm.

“Ý cậu là hôm nay?”

“Hôm nay. Một ngày mới tươi sáng đang chờ đợi chúng ta.”

“Đó là thứ Sáu. Cả ngày thứ Sáu. Thực ra là ngày Thánh Swithin.”

“Thế thì sao?”

“Truyền thống thôi. Nếu hôm nay trời mưa, thì sẽ có mưa trong bốn mươi ngày tiếp theo hoặc cả mùa hè, hoặc đại loại thế.”

Cô cau mày. “Điều đó nghe chẳng hợp lý gì cả.”

“Không có gì hợp lý. Đó chỉ là mê tín thôi.”

“Mưa ở đâu chứ? Trời lúc nào chả mưa ở đâu đó.”

“Trên mộ Thánh Swithin. Ngài được chôn bên ngoài Thánh đường Winchester.”

“Sao cậu biết những điều này?”

“Mình từng học ở đó.”

“À, đúng là ra vẻ kiểu cách,” cô thì thầm vào gối.

“Nếu có mưa vào ngày Thánh Swithin/Đâu đó sẽ lại... blah... blah.”

“Đó là một bài thơ hay.”

“À, mình đang diễn giải dài dòng.”

Cô lại cười ha hả và ngẩng đầu lên với cặp mắt lim dim, “Nhưng Dex này?”

“Gì Em?”

“Nếu hôm nay trời không mưa?”

“Ừm.”

“Thì cậu định làm gì?”

Nói với cô ấy rằng mày có việc bận đi.

“Chẳng có gì nhiều,” cậu trả lời.

“Vậy thì chúng ta làm gì đó nhé? Mình và cậu?”

Đợi đến khi cô ấy ngủ say rồi lẻn đi.

“Ừ, được thôi,” cậu đáp, “Hãy cùng làm gì đó.”

Cô thả đầu trở lại gối.

“Một ngày mới,” cô thì thầm.

“Một ngày mới.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 10:39:14 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 2.1

Trở lại cuộc sống

Thứ Bảy, ngày 15 tháng Bảy năm 1989




Wolverhampton và Rome


Phòng thay đồ dành cho nữ

Trường Tổng hợp Stoke Park

Wolverhampton

Ngày 15 tháng Bảy năm 1989

Chào “người đẹp”!

Cậu khỏe không? Rome thế nào? Thành phố vĩnh cửu(3) thì quả thật là rất đẹp, nhưng mình đã ở Wolverhampton hai ngày nay rồi nên giờ cũng cảm thấy khá là “vĩnh cửu” đây (dù mình có thể bật mí với cậu là bánh Pizza Hut ở đây ngon tuyệt, đúng là tuyệt vời.”

Kể từ lần trước gặp cậu, mình đã quyết định sẽ làm công việc mà mình đã kể với cậu, với Tổ hợp Nhà hát Sledgehammer ấy, và trong bốn tháng qua bọn mình đã lên kế hoạch, diễn tập và đi lưu diễn vở “Cruel Cargo” (Chuyến hàng nghiệt ngã), một kiệt tác do Hội đồng Nghệ thuật tài trợ, chủ đề nói về nạn buôn bán nô lệ được thể hiện thông qua một câu chuyện kể; với phần hát dân gian và kịch câm khá là bất ngờ. Mình gửi kèm một bản phô tô tờ rơi không được đẹp lắm để cậu hình dung ra đẳng cấp thật sự của nó.

Cruel Cargo là một vở kịch mang tính giáo dục kiểu TIE (hay ta còn biết đến với cái tên là Theatre-in-Education(4)) hướng đến thanh thiếu niên từ mười một đến mười ba tuổi - những đối tượng với tư tưởng kích động cho rằng nạn chiếm hữu nô lệ là Điều Xấu. Mình đóng vai Lydia, ừm, thật ra đó là VAI CHÍNH, một cô gái kiêu căng và hư hỏng, con gái Ngài Obadiah Grimm độc ác (có lẽ chỉ cái tên cũng đủ cho cậu biết ông ấy không phải là người tử tế?) và trong phân đoạn cao trào nhất của vở kịch, mình đã nhận ra rằng tất cả những thứ đẹp đẽ của mình, từ váy áo (mình chỉ vào chiếc váy) cho đến trang sức (cũng làm tương tự) đều được mua bằng máu và nước mắt của đồng loại (hu hu) và mình cảm thấy mình dơ bẩn (nhìn vào tay như thể NHÌN THẤY MÁU) dơ bẩn đến tận TÂM HỒN. Đó là một thứ cảm xúc rất mãnh liệt, mặc dù tối qua đã bị một vài tên nhóc làm hỏng khi chúng ném sô cô la Maltesers vào đầu mình.

Nhưng thật ra, nói một cách nghiêm túc, điều này cũng không tồi tệ đến thế, không phải trong hoàn cảnh ấy, mà không hiểu sao mình lại cay độc như vậy, có lẽ đó là cơ chế tự vệ. Thật ra, bọn mình nhận được phản hồi tốt từ đám trẻ xem kịch - những đứa không ném đá lên sân khấu, bọn mình đã tổ chức những buổi hội thảo cực kỳ gây phấn khích tại trường học. Mình đã rất bất ngờ khi thấy những đứa trẻ này, kể cả những đứa gốc Caribe, biết rất ít về di sản văn hóa cũng như nơi xuất thân của chúng. Mình cũng thích viết về điều đó và nó giúp mình thai nghén nhiều ý tưởng cho các vở kịch khác. Thế nên, mình nghĩ việc viết lách đó cũng đáng làm đấy chứ mặc dù cậu cho rằng mình đang lãng phí thời gian. Dexter à, mình thật sự nghĩ rằng bọn mình có thể thay đổi mọi thứ. Ý mình là họ có hàng tá rạp hát cấp tiến ở Đức trong thập niên 1930 và hãy xem sự khác biệt mà CHÚNG đã tạo nên. Bọn mình sẽ xóa bỏ định kiến về màu da ở miền tây trung du, dù phải tuyên truyền với từng đứa trẻ một.

Nhóm diễn viên của mình có bốn người. Kwame là Nô lệ Quý tộc, và cho dù trong kịch bọn mình diễn vai chủ tớ, bọn mình thật sự hòa hợp (mặc dù có một lần trong quán cà phê, mình bảo cậu ấy đưa mình bịch khoai tây chiên, cậu ấy nhìn mình như thể mình đang ÁP BỨC cậu ấy vậy). Nhưng cậu ấy là người tử tế và nghiêm túc trong công việc mặc dù cậu ấy khóc rất nhiều trong các buổi diễn tập, điều mà mình cho là hơi thái quá. Nếu cậu hiểu ý mình thì đúng là cậu ấy hơi mít ướt. Trong vở kịch có một cảnh yêu đương mãnh liệt giữa bọn mình, nhưng một lần nữa, cuộc sống không thể nào giống như nghệ thuật được.

Tiếp đến là Sid, người đóng vai ông bố Obadiah độc ác của mình. Mình biết suốt thời tuổi thơ cậu ấy chỉ toàn chơi trò crikê kiểu Pháp trên cánh đồng hoa cúc tuyệt vời khủng khiếp và cậu ấy không phải làm những việc tầm thường như xem ti vi, nhưng Sid đã từng khá nổi tiếng, trong một chương trình truyền hình có tên gọi là City Beat và cậu ấy chẳng buồn che giấu sự kinh tởm khi phải hạ mình diễn vai NÀY. Cậu ấy thẳng thừng từ chối diễn kịch câm vì cho rằng thật không xứng tầm khi phải diễn với một vật thể không thật sự tồn tại ở đó cho người khác xem, và mỗi một câu nói bắt đầu bằng “hồi tôi lên truyền hình” có nghĩa là cậu ấy đang nói “khi tôi hạnh phúc.” Sid đi tiểu trong chậu rửa mặt và có những chiếc quần bằng vải polyester trông phát sợ - thứ mà ta chỉ cần CHÙI thay vì giặt và tồn tại nhờ những miếng bánh nhân thịt bò tại các cửa hàng thực phẩm, còn mình và Kwame thì cho rằng cậu ấy thực sự là một kẻ phân biệt chủng tộc bí mật, nhưng ngoài điều đó ra thì cậu ấy đích thì là một người đàn ông rất rất đáng yêu.

Và còn có Candy, à Candy. Cậu sẽ thích Candy cho mà xem, cô ta ngọt ngào đúng như tên gọi. Cô ta đóng vai Người hầu hỗn xược, một Chủ điền trang và Ngài William Wilberforce, Candy đẹp, có tâm hồn và, dù mình không tán thành từ này lắm, rất lẳng lơ. Cô ta cứ luôn hỏi mình là thật sự mình bao nhiêu tuổi và rằng mình trông mệt mỏi, rằng mình sẽ xinh ra phết nếu mình đeo kính áp tròng, dĩ nhiên và MÌNH RẤT THÍCH điều này. Cô ta rất háo hức thể hiện cho mọi người thấy rằng cô chỉ làm điều này để nhận được Thẻ thành viên của Hiệp hội Diễn viên Hollywood và giết thì giờ trong lúc đợi được một nhà sản xuất Hollywood phát hiện ra khi người này tình cờ đi ngang qua Dudley vào một buổi chiều thứ Ba ẩm ướt để tìm kiếm tài năng của TIE. Diễn xuất là chuyện tầm phào phải không? Khi bắt đầu làm việc cho Tổ hợp nhà hát Sledgechammer, bọn mình thật sự háo hức muốn thiết lập nên một tập thể nhà hát tiên tiến không chứa đựng những tư tưởng đại loại như cái tôi - danh vọng - xuất hiện trên ti vi - thể hiện cái tôi - phô bày mấy chuyện nhảm nhí, và mang tính chính luận đầy phấn khích. Có thể đối với cậu, tất cả những điều đó nghe thật ngớ ngẩn, nhưng đó là những gì bọn mình muốn làm. Nhưng vấn đề với những tập thể theo chủ nghĩa bình dân chủ nằm ở chỗ ta phải lắng nghe mấy kẻ ưa kiếm chuyện như Sid và Candy. Mình sẽ chẳng than phiền nếucô ta có khả năng diễn xuất, nhưng chất giọng vùng Đông Bắc của cô ta thật không thể chịu được, giống như đang bị nghẹn ấy, và còn một điều này nữa là cô ta mặc đồ lót để khởi động trước khi tập yoga. Điều này thu hút sự chú ý của cậu phải không? Đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy có người mặc đồ lót liền làm động tác Tôn thờ thần Mặt trời. Làm vậy là không đúng phải không? Lão Sid tội nghiệp còn không nhai nổi miếng thịt bò nấu cà ri, cứ há hốc miệng lên nhìn. Cuối cùng khi cô ta phải chịu mặc thêm đồ vào để lên sân khấu, thì thế nào cũng có một đứa trẻ bên dưới huýt sáo trêu chọc hoặc làm một tiếng động tương tự, và sau đó, khi đã yên vị trên xe buýt, cô ta luôn làm ra vẻ thật sự bị xúc phạm và làm như một nhà nữ quyền. “Mình ghét lúc nào cũng bị đánh giá qua vẻ bề ngoài. Cả đời mình luôn bị phê phán vì khuôn mặt quá xinh đẹp và cơ thể trẻ trung săn chắc,” cô ta vừa nói vừa chỉnh lại đai tất, giống như đó là một vấn đề CHÍNH TRỊ to lớn, giống như bọn mình đang dựng lại một vở kịch kể về cảnh ngộ của những người phụ nữ bị nguyền rủa do có bộ ngực đồ sộ. Không hiểu mình có đang cường điệu hóa chuyện không nữa? Cậu đã mê cô ta chưa? Có lẽ mình sẽ giới thiệu với cậu khi cậu trở về. Mình có thể hình dung được vẻ mặt cậu lúc đó, bạnh quai hàm ra, nghịch môi rồi hỏi về sự nghiệppppp của cô ta. Có lẽ, tốt hơn hết là mình sẽ không giới thiệu cậu...


Emma Morley úp lá thư xuống khi Gary Nutkin bước vào, gầy trơ xương và đầy lo lắng, và đó là lúc vị đạo diễn kiêm đồng sáng lập viên của Tổ hợp Nhà hát Sledgehammer này tiến hành trao đổi chuẩn bị cho buổi diễn. Phòng thay đồ tập thể không còn là phòng thay đồ nữa mà chỉ là phòng dành cho nữ tại một trường tổng hợp nội thành, nơi thậm chí cuối tuần vẫn còn vương mùi trường học: chất kích thích tố, nước xịt xà phòng màu hồng, những chiếc khăn tắm mốc meo.

Ngay lối vào, Gary Nutkin hắng giọng; khuôn mặt nhợt nhạt và nhẵn nhụi, cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi đen được cài chặt, biểu hiểu của phong cách George Orwell(5). “Các bạn ạ, tối nay rất đông! Gần nửa nhà hát, không phải là tệ, xét đến!” mặc dù xét đến cái gì thì anh ta không nói, có lẽ vì mất tập trung bởi Candy đang biểu diễn màn lắc hông trong bộ váy liền thân chấm bi. “Hãy cùng mang đến cho họ một màn trình diễn tuyệt vời đi các bạn. Hãy cùng khiến cho mọi người kinh ngạc!”

“Mình chỉ muốn đập chết bọn họ,” Sid làu bàu, vừa nhìn Candy vừa nhặt mấy mẩu vụn bánh mì. “Gậy đánh crikê có gắn đinh, bọn khốn.”

“Làm ơn suy nghĩ tích cực chút đi Sid,” Candy dài giọng.

Gary tiếp tục, “Hãy nhớ là luôn duy trì vẻ tươi trẻ, luôn gắn kết, luôn sôi nổi, thể hiện lời thoại như thể đó là lần đầu tiên bạn diễn và quan trọng hơn cả là đừng để khán giả dọa dẫm hay kích động các bạn dưới bất kỳ hình thức nào. Tương tác là điều cần thiết nhất. Không được trả đũa. Đừng để họ khiến các bạn tức giận. Đừng để họ đạt được điều đó. Còn mười lăm phút nữa nhé!” Nói xong, Gary bước ra và đóng cửa phòng lại, chẳng khác nào một tên cai ngục.

Bây giờ là lúc Sid bắt đầu khởi động buổi tối, một tràng tụng niệm tôi-ghét-công-việc-này-tôi-ghét-công-việc-này. Ngồi cạnh cậu ta là Kwame, cởi trần với dáng vẻ đau khổ trong chiếc quần rách tả tơi, hai tay khoanh vào kẹp dưới nách, đầu ngửa ra sau, trầm tư suy nghĩ hoặc có lẽ đang cố kìm nén không phải để hét lên. Bên trái Emma, Candy đang hát những ca khúc trích từ vở Những người khốn khổbằng chất giọng nữ cao, mỏng, đứng bằng mũi ngón chân mà cô ấy đã có được nhờ mười năm múa ba lê. Emma quay lại ngắm mình trong chiếc gương đã nứt, xoắn hai ống tay áo bồng của chiếc đầm dài thời Victoria lên, tháo kính và buông một tiếng thở dài kiểu Jane Austen.

Năm vừa qua là một năm đầy những thất bại, lựa chọn sai lầm, và những dự án bị lãng quên. Cô đã từng đảm nhận vai trò giọng nữ trầm trong một nhóm nhạc nữ được gọi bằng nhiều tên gọi khác nhau như Throat, Slaughterhouse Six và Bag Biscuit, ngay cả cái tên còn chưa quyết định được chứ đừng nói đến định hướng âm nhạc. Làm việc ở một hộp đêm nơi không ai buồn đặt chân đến, cuốn tiểu thuyết thứ hai cùng chung số phận, vài công việc mùa hè khốn khổ như bán khăn cashmere và khăn choàng kẻ cho khách du lịch. Vào thời kỳ khốn khổ nhất của mình, cô đã tham gia một khóa đào tạo kỹ năng làm xiếc cho đến khi thực tế chứng minh rằng cô chẳng có chút tài nghệ làm xiếc nào hết cả. Mấy trò nhào lộn đu quay này không phải là giải pháp cho cuộc sống khốn khổ của cô.

Chương trình Second Summer of Love(6) được quảng cáo rầm rộ là một trong những chương trình nhàm chán và vô bổ. Ngay cả thành phố Edinburgh thân yêu của cô cũng bắt đầu khiến cô thấy buồn chán. Sống trong khu đại học mà cô có cảm giác như mình đang nán lại một bữa tiệc khi mọi người đã về hết, và vì thế vào tháng Mười, cô đã từ bỏ căn hộ tai phố Rankeillor và chuyển về sống cùng bố mẹ suốt một mùa đông dài ẩm ướt với những lời buộc tội nhau, những tiếp dập cửa phòng và những chương trình truyền hình buổi chiều trong ngôi nhà dường như càng ngày càng trở nên chật chội hơn bao giờ hết. “Nhưng con được nhận bằng danh dự hạng nhất mà! Chuyện gì đã xảy ra với tấm bằng của con vậy?” mẹ cô hỏi mỗi ngày, cứ như thể tấm bằng của Emma có một sức mạnh siêu phàm mà cô bướng bỉnh không đem ra sử dụng. Em gái cô, Marianne, cô y tá có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và một bé gái mới chào đời, thường xuyên ghé chơi mỗi tối chỉ để hả hê nhìn thấy cô con gái vàng của bố mẹ đang bị bẽ mặt.

Nhưng thỉnh thoảng còn có Dexter Mayhew. Vào ít ngày ấm áp cuối cùng của mùa hè sau lễ tốt nghiệp, cô đã đến thăm ngôi nhà xinh đẹp của gia đình cậu hay nói đúng hơn đó là một tòa biệt thự tại Oxfordshire. Tòa nhà rất rộng, được xây vào thập niên hai mươi với những tấm thảm đã bạc màu, những bức tranh trừu tượng khổ lớn treo trên tường, và đồ uống dùng kèm với đá. Trong khu vườn rộng bát ngát thơm mùi cây cỏ, họ đã trải qua một ngày dài chậm chạm hết ở hồ bơi rồi lại đến sân tennis, và đây là lần đầu tiên trong đời, cô được nhìn thấy những thứ không phải do chính quyền địa phương xây dựng nên. Ngả người lên những chiếc ghế mây, uống rượu gin, nước tăng lực và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cô đã nghĩ về cuốn Đại gia Gasby. Dĩ nhiên là cô đã làm hỏng không khí đó, cô trở nên căng thẳng và uống quá nhiều rượu tại bữa tối, lại còn hét vào mặt bố của Dexter - một người rất chừng mực và biết lý lẽ - về Nicaragua, trong khi đó Dexter luôn nhìn côánh mắt vừa chán nản vừa trìu mến, như thể cô là một chú cún con vừa làm bẩn tấm thảm trải sàn. Có thật sự là cô đã ngồi vào bàn ăn và ăn thức ăn của họ rồi gọi bố cậu ấy là người theo chủ nghĩa phát xít? Đêm hôm đó, cô nằm trong căn phòng ngủ dành cho khách với tâm trạng bàng hoàng, nuối tiếc, chờ đợi tiếng gõ cửa nhưng rõ ràng điều đó không bao giờ xảy ra; thế là những khoảnh khắc lãng mạn đã tiêu tùng vì những kẻ Nicaragua theo đảng Sandinistas, mà họ thì khó có khả năng biết ơn cô về điều đó.

Họ gặp lại nhau ở Luân Đôn vào tháng Tư, tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi ba của một người bạn chung có tên Callum, cùng nhau trải qua một ngày tiếp theo tại Kengsington Gardens, uống rượu bằng chai và trò chuyện không ngớt. Rõ ràng, cô đã được tha thứ, nhưng cả hai cũng bắt đầu bước vào giai đoạn thân mật đáng bực mình của tình bạn; ít ra là đáng bực mình đối với cô, nằm trên thảm cỏ xanh ngát, tay họ gần chạm nhau khi cậu bắt đầu kể về Lola, cô gái tuyệt vời người Tây Ban Nha mà cậu đã gặp trong lần trượt tuyết trên núi Pyrenees.

Và rồi cậu lại lên đường, đi đây đó để mở mang đầu óc. Trung Quốc hóa ra lại quá xa lạ và mang tư tưởng quả là mới mẻ đối với Dexter, nên thay vào đó, cậu đã thực hiện chuyến đi nhàn nhã kéo dài một năm trời đến tất cả những nơi mà sách hướng dẫn du lịch gọi là “Những thành phố tiệc tùng.” Vì thế, giờ họ là bạn bè qua thư từ, Emma viết hàng đống thư dài ngoằng tràn trề cảm xúc kèm theo những câu bông đùa, những chữ gạch chân phía dưới, cộng thêm cả sự giễu cợt gượng gạo và không hề che giấu nỗi khát khao; mọi cử chỉ yêu thương đều bộc lộ trên trang thư dài hai nghìn tư. Những lá thư, giống như những cuộn phim tài liệu, thật sự là phương tiện đắc lực để thể hiện những cảm xúc bị che giấu, và rõ ràng, cô đang dành quá nhiều thời gian và công sức cho việc đó. Đổi lại, Dexter chỉ gửi cho cô những tấm bưu thiếp bị trả lại do không đủ bưu phí: “Amsterdam ĐIÊN KHÙNG”, “Barcelona ĐIÊN LOẠN”, “Dublin TUYỆT CÚ MÈO. Sáng nay mệt như CHÓ.” Về khoản viết nhật ký đi đường cậu ấy chẳng hề giống Bruce Chatwin(7), song cô vẫn nhét những tấm bưu thiếu đó vào túi áo bành tô trong những chuyến đi bộ dài đầy cảm xúc trên vùng dầm lầy Ilkley Moor, tìm hiểu ẩn ý của câu “VENICE HOÀN TOÀN CHÌM TRONG NƯỚC!!!”.

“Thế Dexter là ai?” Mẹ cô hỏi, mắt nhìn chăm chăm mặt sau của những tấm bưu thiếp. “Bạn trai hả?” Tiếp theo là một ánh mắt quan tâm. “Đã bao giờ con nghĩ sẽ làm việc cho Cơ quan cung ứng khí đốt của Anh chưa?” Emma đã làm công việc rót rượu tại một quán bar địa phương, và theo thời gian, cô cảm thấy não của mình bắt đầu nhũn ra giống như một thứ gì đó bị bỏ quên dưới đáy tủ lạnh.

Khi ấy, Gary Nutkin đã gọi điện, tay đạo diễn theo chủ nghĩa Trotsky gầy gò đã hướng dẫn cô trong quá trình dàn dựng vở kịch chán ngắt Nỗi sợ hãi và đau khổ của Đế chế thứ ba của Brecht vào năm 1986, và sau đó hôn cô suốt ba tiếng đồng hồ cũng chán ngắt tại bữa tiệc cuối cùng. Ngay sau đó, anh ta đã đưa cô đi xem hai vở kịch liên tiếp của Peter Greenaway, chờ đợi suốt bốn tiếng đồng hồ trước khi đưa tay qua và lơ đãng đặt lên ngực trái của cô như thể đang điều chỉnh công tắc đèn điện. Tối hôm đó, họ đã làm tình theo phong cách Brecht trên chiếc giường đơn cũ rích bên dưới tấm áp phích quảng cáo bộ phim Trận chiến thành Algiers. Gary đã chăm sóc thật cẩn thận để đảm bảo rằng cô không cảm thây sức mạnh bị xem như một món đồ đem ra đổi chác. Sau đó, không ai liên lạc với ai, cũng không có gì khác lạ xảy ra, mãi cho đến tháng Năm cô nhận được một cuộc gọi lúc nửa đêm, bằng giọng nhẹ nhàng lẫn chút do dự, anh ta nói, “Cô có muốn làm việc cho tổ hợp nhà hát của tôi không?”

Emma không có tham vọng trở thành diễn viên cũng như không có bất kỳ tình yêu vĩ đại nào đối với nhà hát, có điều cô xem nó là phương tiện thể hiện các ý tưởng và quan điểm. Và Sledgehammer là một tổ hợp nhà hát tiên tiến kiểu mới có thể cùng chia sẻ những ý tưởng, lòng nhiệt huyết, tuyên bố và cam kết thay đổi cuộc sống của những người trẻ tuổi thông qua nghệ thuật. Có lẽ còn có chút lãng mạn nào đó nữa, Emma đã nghĩ thế, hay chí ít là một chút tình dục. Cô gói ghém hành lý, chào tạm biệt hai bậc phụ huynh đầy hoài nghi của mình, và bước lên xe buýt như thể đang dấn thân vào một sự nghiệp cao cả nào đó, đại loại như một vở kịch về cuộc nội chiến Tây Ban Nha do Hội đồng Nghệ thuật tài trợ.

Nhưng ba tháng sau, điều gì đã xảy ra với sự ấm áp, tình thân thiết, ý nghĩa của những giá trị xã hội, những lý tưởng cao đẹp xen lẫn niềm vui thích? Họ đúng là một tổ hợp. Đó chính là những gì được viết ở thùng xe tải, chính cô đã tô màu lên trên đó. Tôi-ghét-công-việc-này-tôi-ghét-công-việc-này, Sid nói. Emma lấy tay bịt tai lại và tự hỏi bản thân một số câu hỏi cơ bản.

Vì sao mình lại ở đây?

Liệu mình có tạo ra sự khác biệt?

Cái mùi gì thế không biết?

Mình muốn ở đâu vào lúc này?

Cô muốn ở Rome với Dexter Mayhew. Trên giường.


“Đại lộ Shaf-tes-bury.”

“Không phải, Shafts-bury. Ba âm tiết.”

“Quảng trường Lychester.”

“Quảng trường Leicester, hai âm tiết.”

“Sao không phải là Ly-chester?”

“Không rõ nữa.”

“Nhưng anh là giáo viên của em, anh phải biết chứ?”

“Xin lỗi,” Dexter nhún vai.

“Thôi được, em nghĩ đó là thứ ngôn ngữ ngốc nghếch,” Tove Angstom nói và đập vào vai Dexter.

“Thứ ngôn ngữ ngốc nghếch. Hoàn toàn đồng ý. Nhưng dù sao thì không cần phải đánh anh như thế.”

“Xin lỗi,” Tove nói, hôn vào vai, rồi hôn vào cổ và miệng Dexter, và một lần nữa, Dexter lại bất ngờ trước sự tưởng thưởng xứng đáng của việc dạy học.

Trong căn phòng nhỏ của cậu, họ nằm giữa những đống chăn gối trên sàn gạch, không còn cần đến chiếc giường đơn vì cho rằng nó không đủ đáp ứng nhu cầu của hai người. Trong cuốn sách về Percy Shelly của trường Anh ngữ Quốc tế, chỗ ở của giáo viên được mô tả là “ấm cúng với nhiều đặc điểm mang tính xoa dịu” và điều này đã mô tả chính xác thực tế của căn phòng. Căn phòng của cậu ở Centro Storico trông ảm đạm và giống như phòng làm việc, nhưng ít ra nó còn có ban công, một ô cửa rộng ba mươi xen ti mét nhìn ra một khu đất xinh đẹp, mà theo phong cách rất Rome thì nơi đó còn có chức năng làm bãi đậu xe. Mỗi sáng, cậu đều bị đánh thức bởi âm thanh của các nhân viên văn phòng khi họ vội vàng quay đầu xe và đụng phải nhau.

Nhưng trong không khí ẩm ướt của buổi chiều tháng Bảy, âm thanh duy nhất là tiếng bánh xe của những chiếc va li du lịch kéo lê trên con đường rải sỏi bên dưới, và họ nằm đó, cửa sổ mở toang và hôn nhau một cách lười biếng, tóc cô gái vướng vào mặt cậu, mái tóc dày, đen và thơm mùi dầu gội Đan Mạch: mùi gỗ thông nhân tạo và mùi thuốc lá. Với tay qua ngực cậu, cô lấy gói thuốc trên sàn, đốt hai điếu và đưa cho cậu một điếu rồi cậu ngả người lên trên những chiếc gối, để cho điếu thuốc đung đưa trên môi giống như Belmondo hay nhân vật nào đó trong một bộ phim của Fellini, nhưng rất quen thuộc với những tấm bưu thiếp: rất phong cách, đen và trắng. Dexter không thích ý nghĩ rằng mình là kẻ kiêu ngạo, nhưng đôi lúc, cậu muốn một ai đó có mặt ngay tức thì để ghi lại hình ảnh của mình.

Họ lại hôn nhau, và cậu mơ hồ tự hỏi liệu có tiêu chuẩn đạo đức hay cách đối nhân xử thế nào trong tình huống này hay không. Dĩ nhiên, đây không phải là lúc để lo lắng về việc nên hay không nên ngủ với sinh viên mà phải là ngay sau bữa tiệc tốt nghiệp đại học, trong lúc Tove còn đang lảo đảo ngồi vào mép giường để tháo khóa đôi bốt của cô. Thậm chí khi đó, trong trạng thái lẫn lộn giữa rượu và ham muốn cậu thấy mình nghĩ về Emma Morley và tự hỏi cô ấy sẽ nói gì. Ngay cả khi Tove xoắn lưỡi cô quanh tai cậu, cậu vẫn có vẻ phản đối: cô ấy mười chín tuổi, đã trưởng thành, và dù sao thì mình không phải là giáo viên thật sự của cô ấy. Hơn nữa, lúc đó Emma đang ở rất xa, đang thay đổi thế giới trên chuyến xe buýt nhỏ dọc đường vành đai của một tỉnh lị, và dù sao đi nữa thì tất cả những điều này có liên quan gì đến Emma? Lúc này, đôi bốt cao đến đầu gối của Tove đã nằm ở một góc căn phòng, trong một nhà nghỉ nơi cấm khách viếng thăm ở lại qua đêm.

Cậu nhích người ra chỗ gạch mát hơn, nhìn ra ngoài cửa sổ để ước lượng thời gian qua khoảng trời nhỏ, hình vuông, xanh biếc tươi tắn. Nhịp thở của Tove thay đổi khi cô chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu lại có một cuộc hẹn quan trọng. Cậu thả phần thuốc lá còn lại vào ly rượu, và với tay lấy đồng hồ đang đặt trên cuốn sách Có được là người của Primo Levi vẫn còn chưa đọc trang nào.

“Tove, anh phải đi rồi.”

Cô kêu lên tỏ vẻ phản đối.

“Anh hẹn gặp bố mẹ. Anh phải đi bây giờ.”

“Em đi cùng được không?”

Cậu cười lớn. “Không được Tove. Hơn nữa em còn có bài kiểm tra ngữ pháp sáng thứ Hai. Hãy ôn bài đi.”

“Anh kiểm tra đi. Kiểm tra ngay bây giờ đi.”

“Được rồi, động từ nhé. Thì hiện tại tiếp diễn.”

Cô vòng một chân quanh người cậu để lấy đà trườn lên trên. “Em đang hôn, anh đang hôn, anh ấy đang hôn, cô ấy đang hôn…”

Cậu chống tay nhổm đầu dậy. “Nghiêm túc nào Tove…”

“Thêm mười phút nữa,” cô thì thầm vào tai cậu, và cậu ngả người ra sàn nhà. Sao lại không chứ, cậu nghĩ? Suy cho cùng thì mình đang ở Rome, và hôm nay là một ngày đẹp trời. Mình đã hai mươi tư tuổi, kinh tế ổn định, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Mình đang khao khát và đang làm điều mà mình không nên làm, và mình rất, rất may mắn.

Một ngày nào đó, sức hấp dẫn của việc sống theo cảm xúc, thú vui và ý thích của bản thân có thể sẽ không còn nữa, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để điều đó xảy ra.


Rome thế nào? La Dolce Vita thế nào? (tra từ điển đi). Mình hình dung lúc này cậu đang ngồi tại một quán cà phê, uống một trong những loại cappuccino mà chúng ta thường nghe nhắc đến, và huýt sáo khi nhìn thấy bất cứ điều gì. Có lẽ cậu đang đeo kính râm khi đọc lá thư này. Thế thì bỏ nó xuống, trông cậu buồn cười lắm. Cậu có nhận được những cuốn sách mình gửi không? Primo Levi là một nhà văn tài hoa người Ý. Nó sẽ nhắc nhở cậu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng đầy những sắc màu rực rỡ. Cuộc sống không thể lúc nào cũng giống như phần mở đầu của phim Betty Blue(8). Còn việc dạy học của cậu thế nào? Hãy hứa với mình là cậu sẽ không ngủ với sinh viên. Điều đó quả thật rất… đáng thất vọng.

Phải đi đây. Sắp hết chỗ viết rồi, và mình có thể nghe tiếng rì rầm đầy phấn khích của khán giả ở phòng bên cạnh vì họ đang ném ghế vào nhau. Mình sẽ kết thúc công việc này trong hai tuần nữa TẠ ƠN CHÚA, sau đó Gary Nutkin, giám đốc của bọn mình, muốn mình lên kế hoạch cho một buổi diễn về Nạn phân biệt chủng tộc ở Apartheid phục vụ các trường mầm non. Quỷ quái, lại còn phải có mấy CON RỐI nữa. Sáu tháng di chuyển trên đường M6 với một con rối Desmond Tutu đặt trong lòng. Mình có thể bỏ qua điều đó. Ngoài ra, mình đã viết một vở kịch chỉ có hai nữ chính Virginia Woolf và Emily Dickinson(9), đặt tên là “Hai cuộc đời” (hoặc “Hai người đồng tính đau khổ”). Có lẽ mình sẽ đưa vở kịch này vào một nhà hát công cộng nào đó. Khi mình giải thích với Candy rằng Virginia Woolf là ai, cô ấy nói rằng cô ấy thật sự, thật sự muốn đóng vai này, nhưng với điều kiện là có thể cởi áo ra,vì thế phần phân vai đã được quyết định theo cách đó. Mình sẽ đóng vai Emily Dickinson, và vẫn mặc áo. Mình sẽ đặt chỗ cho cậu.

Trong khi chờ đợi, mình phải lựa chọn giữa việc ký hợp đồng làm việc ở Leeds hoặc ở Luân Đôn. Lựa chọn, lựa chọn. Mình đã tìm cách tránh đến Luân Đôn - ở đó thật CHẲNG CÓ GÌ BẤT NGỜ - nhưng cô bạn cùng phòng trước đây. Tilly Killick (còn nhớ cô ấy không? Người có cặp mắt kính to màu đỏ, giọng nói lanh lảnh, tóc mai dài?) có một căn phòng trống ở Clapton. Cô ấy gọi nó là “phòng hộp”, nơi đến mà không cần báo trước. Clapton thế nào? Cậu sẽ sớm trở lại Luân Đôn chứ? Này, có thể chúng ta sẽ làm bạn cùng phòng?


“Bạn cùng phòng ư?” Emma do dự, lắc đầu và làu bàu, sau đó viết “Chỉ đùa thôi!!!!” Cô lại rên lên lần nữa, “Chỉ đùa thôi” chính là thứ người ta viết để bào chữa cho những gì thật lòng muốn nói. Quá muộn để xóa nó, và nên chúc như thế nào đây? “Tất cả những điều tốt đẹp nhất” nghe quá trang trọng, “Tout mon amour(10)” nghe quá giả tạo, “All my love” nghe quá ủy mị, và lúc này Gary Nutkin lại đang đứng trước cửa.

“Được rồi, mọi người vào vị trí nào!” Vẻ buồn rầu, anh ta mở rộng cửa như thể đưa họ ra pháp trường xử bắn, và trước khi kịp đổi ý, cô vội viết ngay…


Chúa ơi, mình nhớ cậu, Dex.


… sau đó ký tên và kèm theo một nụ hôn lên tờ giấy viết thư màu xanh lá

Chú thích:

3. Rome còn được mệnh danh là Thành phố vĩnh cửu (Eternal City).

4. Một công ty của Anh chuyên tổ chức các hoạt động nghệ thuật mang tính giáo dục.

5. George Orwell (1903-1950): Tên thật là Eric Arthur Blair, là một nhà văn và phóng viên người Anh.

6. Một chương trình âm nhạc tại Anh vào thập niên 1980.

7. Charles Bruce Chatwin (1940-1989): một tiểu thuyết gia người Anh và là nhà văn chuyên viết nhật ký đi đường (travel writer.)

8. Betty Blue là một bộ phim Pháp sản xuất năm 1986 với tên tiếng Pháp là 37o2 le matin, có nghĩa là “37,2oC vào buổi sáng”. Đây là bộ phim của đạo diễn Jean-Jacques Beineix được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên xuất bản năm 1985 của nhà văn Phillippe Djian.

9. Hai nữ văn sĩ lớn của Anh (Woolf) và Mỹ (Dickinson).

10. Tiếng Pháp: Tất cả tình yêu của mình.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 10:41:20 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 2.2


Tới quảng trường Piazza della Rotunda, mẹ Dexter ngồi trong một quán cà phê nhỏ, tay cầm hờ hững cuốn tiểu thuyết, mắt lim dim, đầu hơi ngửa ra sau và nghiêng sang một bên giống như một chú chim đang đón ánh nắng cuối ngày. Thay vì đi thẳng đến chỗ mẹ, Dexter thư thả ngồi xuống bậc thềm của ngôi đền Pantheon cùng đám khách du lịch, và nhìn về phía đó khi người phục vụ tiến đến nhấc chiếc gạt tàn thuốc lên khiến mẹ cậu giật mình. Cả hai cùng cười lớn, và từ cách cử động tay và miệng vẻ rất kịch của bà, đặt tay mình lên tay người nam phục vụ và vỗ một cách yêu thương, cậu có thể đoán được bà đang nói thứ tiếng Ý khủng khiếp. Rõ ràng là chẳng hiểu bà nói gì nhưng người phục vụ vẫn mỉm cười đáp lại, sau đó bỏ đi, không quên ngoái đầu nhìn lại người phụ nữ Anh xinh đẹp đã chạm vào tay mình và nói thứ tiếng mà anh ta không tài nào hiểu nổi.

Dexter nhìn thấy tất cả và mỉm cười. Theo quan điểm cũ của Freud mà Dexter nghe thấy lần đầu tiên khi còn học trong trường nội trú thì con trai thường yêu mẹ hơn bố, và điều đó hoàn toàn đúng với cậu. Tất cả những người cậu từng gặp đều yêu thích Alison Mayhew, và thú vị hơn cả là cậu cũng thật lòng rất yêu bố; cậu rất may mắn.

Thông thường, vào bữa tối hay trong khu vườn rộng lớn cây cối um tùm tại ngôi nhà ở Oxfordshire, hay trong suốt những ngày nghỉ tại Pháp, khi bà nằm ngủ dưới ánh mặt trời, cậu để ý thấy bố mình ngắm bà với ánh mắt say mê và sự ngưỡng mộ kín đáo. Lớn hơn bà mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt dài và tính tình sống hướng nội, có vẻ như Stephen Mayhew không thể tin là mình lại được sở hữu thứ tài sản đặc biệt này. Tại các buổi tiệc của mẹ, nếu phải ngồi yên để không bị bắt đi ngủ sớm, Dexter thường quan sát thấy những người đàn ông ngoan ngoãn, sốt sắng lập thành một vòng tròn quanh bà, những người thông minh, có học vấn, các bác sĩ, luật sư và những người làm việc bên đài truyền thanh cho đến những cậu bé độ tuổi trăng tròn. Cậu ngồi nhìn bà nhảy múa theo những bài hát của nhóm nhạc Roxy Music thời kỳ đầu, tay cầm một ly cocktail, say sưa và chủ động trong khi những bà vợ khác trông thật chán nản và chậm chạp. Các bạn học, kể cả những người điềm tĩnh nhất, cũng biến thành những con rối khi ở cạnh Alison Mayhew, đùa giỡn với bà, rủ tham gia vào các trò bắn nước, khen ngợi tài nấu nướng khủng khiếp của bà - món trứng tráng không ra hình thù gì, tiêu đen mà nhìn như thể tàn thuốc lá.

Bà đã từng học về thời trang tại Luân Đôn, nhưng thời gian này đang rất thành công với cửa hàng đồ cổ trong một ngôi làng, chuyên bán các loại thảm và đèn chùm đắt tiền cho giới thượng lưu ở Oxford. Ở bà vẫn toát lên sự lộng lẫy của thập niên 60 - Dexter đã nhìn thấy những bức ảnh, những mẩu báo được cắt ra từ các mục báo đã phai màu - nhưng rõ ràng là bà không có gì buồn bã hay hối tiếc vì đã từ bỏ điều đó để đổi lấy một cuộc sống gia đình hết sức ấm cúng, bình yên và đáng trân trọng. Dường như bà đã dự cảm được chính xác đâu là thời điểm để rút lui khỏi bữa tiệc. Dexter không khỏi hoài nghi rằng bà đã có những lúc bù khú với các tay bác sĩ, luật sư và các nhân viên của đài phát thanh, nhưng cậu thấy khó có thể nổi giận với bà. Và lúc nào mọi người cũng nói giống nhau - rằng cậu thừa hưởng điều đó từ bà. Không ai nói rõ “đó” là điều gì nhưng dường như ai cũng biết; dĩ nhiên đó là vẻ bề ngoài, là năng lượng tràn trề và sức khỏe tốt, nhưng ngoài ra còn có một sự tự tin đến độ thờ ơ nhất định, là trung tâm của đám đông, luôn thuộc nhóm những người chiến thắng.

Thậm chí lúc này, khi bà ngồi đó trong chiếc váy mùa hè xanh dương đã bạc màu, đang lục tìm những que diêm trong chiếc túi xách to đùng, dường như cuộc sống ở Piazza chỉ đang xoay quanh bà. Đôi mắt màu nâu sắc sảo trên khuôn mặt hình trái tim, cùng mái tóc đen được chải rối rất tốn kém, một chiếc cúc áo không cài để hở khá nhiều khuôn ngực, quả là một sự lộn xộn không chê vào đâu được. Bà thấy cậu tiến đến và khuôn mặt bà giãn ra với nụ cười rộng hết cỡ.

“Trễ bốn năm phút, chàng trai. Con đã ở đâu thế?”

“Ngồi đằng kia nhìn mẹ trò chuyện với những người phục vụ.”

“Đừng nói cho bố con biết.” Bà dùng hông đẩy chiếc bàn để đứng lên và ôm cậu. “Nhưng con đã ở đâu?”

“Chỉ là chuẩn bị bài vở thôi mà.” Tóc cậu vẫn còn ướt sau khi tắm cùng Tove Astrom, và khi Tove hất nó ngược lên trán cậu, lấy tay trìu mến ôm một bên má cậu, cậu nhận ra rằng cô vẫn chưa tỉnh rượu ahwrn.

“Rất bù xù. Con đang gặp rắc rối với ai vậy? Trò quậy phá gì nữa đây?”

“Con đã nói với mẹ là chuẩn bị bài vở rồi mà.”

Bà bĩu môi hoài nghi. “Thế tối qua con đi đâu? Bố mẹ đã đợi con ở nhà hàng.”

“Con xin lỗi, con bị trễ do tham dự buổi khiêu vũ của trường.”

“Một buổi khiêu vũ. Thật giống năm 1977. Nó như thế nào?”

“Hai trăm cô gái Scandinavia say xỉn nhảy nhót theo phong cách vogue.”

“Phong cách vogue? Xin thông báo là mẹ chẳng hiểu từ đó nghĩa là gì. Thế có vui không?”

“Chán không buồn nói.”

Bà vỗ vỗ vào đầu gối cậu. “Thật tội nghiệp.”

“Bố đâu ạ?”

“Bố con phải về khách sạn nằm nghỉ. Trời nóng, cộng với đôi xăng đan làm chân ông ấy phồng lên. Con biết bố con mà, ông ấy là người xứ Wales.”

“Thế bố mẹ đã làm gì?”

“Thì chỉ đi dạo quanh khu di tích. Mẹ nghĩ nó đẹp nhưng ông bố Stephen của con lại thấy chán phèo. Tất cả mớ lộn xộn đó, những cái cột nằm lăn lóc khắp nơi. Mẹ cho rằng ông ấy muốn họ san bằng tất cả và dựng lên một khu thật đẹp hoặc tương tự thế.”

“Bố mẹ nên đi thăm Palatine. Nó ở trên đỉnh đồi kia kìa…”

“Mẹ biết Palatine ở đâu, Dexter. Mẹ đã đến Rome trước khi con chào đời.”

“Vâng, thế thời đó ai là hoàng đế?”

“Ha ha. Đây, uống giúp mẹ chỗ rượu này, đừng để mẹ uống cả chai nhé.” Bà đã uống gần hết, khá nhiều, nhưng cậu vẫn rót phần rượu cuối cùng vào cốc và với tay lấy thuốc lá. Alison tặc lưỡi. “Con biết đó, đôi lúc mẹ nghĩ bố mẹ đã quá dễ dãi với con.”

“Hoàn toàn đồng ý. Bố mẹ đã làm hư con. Đưa cho con ít diêm nào.”

“Nhìn chẳng tử tế chút nào, con biết đó. Mẹ hiểu con cho rằng nó khiến con giống như một ngôi sao điện ảnh, nhưng thực ra không phải thế, trông thật khủng khiếp.”

“Vậy sao mẹ lại làm thế?”

“Bởi vì nó khiến mẹ trông mạnh mẽ.” Bà đưa thuốc lên môi để cậu châm lửa. “Dù sao thì mẹ cũng sắp bỏ rồi. Đây là lần cuối cùng. Giờ thì nhanh lên, nhân lúc không có bố con ở đây…” Rồi chồm người lại gần hơn, thủ thỉ vẻ bí mật. “Kể cho mẹ nghe chuyện tình cảm của con đi.”

“Không!”

“Thôi nào, Dex! Con biết là mẹ chỉ có thể trải nghiệm cuộc sống gián tiếp qua các con, nhưng chị gái con thì cứ e ấp như trinh nữ…”

“Mẹ say rồi phải không?”

“Mẹ không thể nào biết được bằng cách nào nó lại có hai đứa con…”

“Mẹ say rồi.”

“Mẹ không uống rượu, con không nhớ sao?” Khi Dexter mười hai tuổi, một tối nọ, bà nghiêm nghị dắt cậu vào bếp và với giọng nhẹ nhàng, hướng dẫn cậu cách pha một cốc martini nguyên chất, như thể đó là một nghi thức trang trọng. “Thôi nào. Hãy khai báo ngay, không được bỏ sót một chi tiết nào.”

“Con không có gì để nói cả.”

“Không có ai ở Rome sao? Không có cô gái nào tử tế sao?”

“Không có ai cả.”

“Mẹ hy vọng không phải là một sinh viên.”

“Dĩ nhiên là không.”

“Thế còn ở nhà? Ai là người đã viết cho con những lá thư dài sướt mướt mà bố mẹ cứ phải gửi chuyển phát đến địa chỉ của con?”

“Không phải việc của mẹ.”

“Đừng để mẹ lại phải mở thư ra đọc, hãy kể cho mẹ biết đi nào.”

“Không có gì để kể hết mà lại.”

Bà tựa lưng vào ghế. “Được, mẹ thật thất vọng về con. Thế còn cô gái đã ở lại nhà chúng ta lần trước?”

“Cô gái nào?”

“Cô gái xinh xắn, tử tế, người miền Bắc. Say rượu và hét vào mặt bố con về những người Sandinista.”

“Đó là Emma Morley.”

“Emma Morley. Mẹ thích cô gái ấy. Bố con cũng thích dù cô ấy đã gọi ông là kẻ ủng hộ chủ nghĩa phát xít.” Dexter cau mày khi nhớ lại chuyện đó. “Mẹ không phiền. Ít ra là cô gái đó còn có chút nhiệt huyết, chút đam mê. Không giống như những cô gái hở hang mà chúng ta thường gặp ở bàn ăn sáng. Vâng thưa bà Mayhew, không thưa ông Mayhew. Con biết đó, mẹ đã nghe tiếng con rón rén đến phòng ngủ dành cho khách vào lúc nửa đêm…”

“Đúng là mẹ đã say rồi phải không?”

“Vậy cô Emma này thế nào?”

“Emma chỉ là bạn.”

“Giờ vẫn thế à? Mẹ không chắc. Thực ra mẹ nghĩ là con bé thích con.”

“Mọi người đều thích con. Đó là lời nguyền.”

Trong đầu cậu, điều đó nghe có vẻ ổn: hèn hạ và tự dối lừa bản thân, nhưng lúc này, họ ngồi im lặng và cậu lại thấy mình thật ngốc nghếch, giống như tại những buổi tiệc nơi mẹ cậu cho phép cậu ngồi cùng với người lớn, để cậu thể hiện bản thân và khiến bà thất vọng. Bà mỉm cười vẻ độ lượng, và nắm chặt tay cậu trên bàn.

“Hãy sống tử tế nhé, con trai?”

“Con luôn tử tế, lúc nào cũng thế mà.”

“Nhưng đừng quá tử tế. Ý mẹ là đừng xem nó như một niềm tin tôn giáo, sự tử tế ấy.”

“Con sẽ không như thế.” Cảm thấy không thoải mái, cậu bắt đầu nhìn quanh quảng trường.

Bà thúc vào cánh tay cậu. “Vậy con muốn gọi một chai nữa, hay chúng ta trở về khách sạn xem mấy ngón chân của bố con thế nào?”

Họ bắt đầu đi về hướng Bắc trên những con đường chạy song song với phố Via Del Corso, hướng đến quảng trường Piazza del Popolo, Dexter vừa đi vừa thay đổi lộ trình để khiến cho quãng đường trở nên thú vị, và cậu bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn, hài lòng khi thấy mình đã thông thạo về thành phố này. Mẹ cậu ôm choàng lấy cánh tay cậu.

“Thế con định ở đây bao lâu?”

“Con không biết, có lẽ đến tháng Mười.”

“Nhưng sau đó con sẽ về nhà và ổn định cuộc sống chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Ý mẹ không phải là bắt con sống với bố mẹ. Mẹ sẽ không làm thế với con. Nhưng con biết đó, bố mẹ sẽ giúp con tìm một căn hộ.”

“Không cần vội mà mẹ.”

“Thôi nào Dexter, đã một năm rồi đấy. Con cần nghỉ ngơi bao lâu nữa? Cũng không có vẻ gì là con đã làm việc cật lực ở trường đại học…”

“Không phải nghỉ ngơi, con đang làm việc.”

“Thế còn nghề báo thì sao? Chẳng phải con đã nói về nghiệp báo chí là gì?

Cậu đã đề cập đến nó một cách tình cờ, chỉ như một hành động làm xao lãng và viện cớ. Có vẻ như càng về cuối những năm tháng tuổi thanh niên thì cơ hội của cậu dường như càng thu hẹp lại. Những cơ hội nghề nghiệp đáng tự hào như bác sĩ phẫu thuật tim, kiến trúc sư đã hoàn toàn khép lại trước mắt cậu và giờ đây, có vẻ như nghề báo cũng đang diễn ra theo cách tương tự. Anh không phải là người giỏi viết lách, không am hiểu nhiều về chính trị, khả năng nói tiếng Pháp tồi, lại thiếu mọi kỹ năng chuyên môn, cậu chỉ có duy nhất một tấm hộ chiếu và một hình ảnh mạnh mẽ của chính mình đang nằm hút thuốc dưới quạt trần tại những nước khí hậu nhiệt đới, một chiếc máy ảnh Nikon đã biến dạng và một chai rượu Whisky cạnh giường ngủ.

Dĩ nhiên, điều cậu thật sự thích làm là trở thành nhiếp ảnh gia. Năm mười sáu tuổi, cậu đã hoàn thành một đồ án ảnh có tên gọi “Texture” với đủ các tấm hình đen trắng chụp cận cảnh những loại vỏ cây và vỏ sò, ốc khiến cho giáo viên nghệ thuật của cậu phải “kinh ngạc”. Kể từ đó, chưa có điều gì khiến cậu cảm thấy hài lòng như đối với “Texture” cũng như những bức tranh có độ tương phản cao mô tả cảnh tuyết phủ trên cửa sổ và lối đi rải sỏi. Còn làm nghề báo nghĩa là phải vật lộn với những khó khăn như từ ngữ và ý tưởng, nhưng cậu cho rằng mình có tố chất của một nhiếp ảnh gia, bởi cậu thấy mình có những cảm xúc mạnh mẽ mỗi khi mọi thứ ở vào trạng thái thích hợp của chúng. Tại thời điểm này, chỉ tiêu chọn nghề chính của cậu là nghề đó phải nghe thật “kêu†trong quán rượu, rót thẳng vào tai một cô gái nào đó, và không thể phủ nhận rằng “Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp” là một tuyên bố thú vị, gần giống với câu “Tôi cung cấp hình ảnh từ các vùng chiến sự” hay “Thật ra, tôi làm phim tài liệu.”

“Có khả năng làm nghề báo.”

“Hay kinh doanh. Chẳng phải con và Callum định làm ăn với nhau sao?”

“Tụi con đang suy nghĩ về điều đó.”

“Tất cả có vẻ hơi mơ hồ, chỉ là ‘làm ăn’ thôi sao.”

“Con đã nói là tụi con đang suy nghĩ thêm.” Thật ra Callum, bạn cùng phòng trước đây của cậu, đã một mình bắt tay vào kinh doanh rồi, làm gì về mông má máy tính mà Dexter chẳng hơi đâu mà hiểu. Callum đã khẳng định rằng họ sẽ trở thành triệu phú vào năm hai mươi nhăm tuổi, nhưng nghề đó nghe như thế nào trong quán rượu? “Thật ra tôi làm mông má máy tính.” Không, nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp vẫn là lựa chọn tốt nhất của cậu. Cậu quyết định sẽ tìm cách nói thật to về lựa chọn nghề nghiệp của mình.

“Thật ra, con đang nghĩ về nghề nhiếp ảnh.”

“Nhiếp ảnh ư?” Mẹ cậu cười như điên dại.

“Này, con là một tay nhiếp ảnh cừ khôi đấy!”

“… Khi con nhớ cất ngón tay mình ra khỏi ống kính.”

“Chẳng phải mẹ có ý khuyến khích con sao?”

“Thể loại nhiếp ảnh gia nào? Vẻ huyền bí?” Bà buông tiếng cười ùng ục. “Hay con định tiếp tục đề án Texture!” và họ phải dừng lại trên con phố để bà đứng cười một lúc, gập cả người xuống mà cười, rồi bám lấy cánh tay cậu để giữ thăng bằng - “Tất cả những bức ảnh về sói!” - cho đến khi cười xong, bà đứng thẳng dậy và nghiêm mặt. “Dexter, mẹ rất xin lỗi…”

“Thật ra khả năng của con lúc này đã khá hơn nhiều.”

“Mẹ biết, mẹ xin lỗi. Mẹ thật sự xin lỗi.” Họ lại tiếp tục bước đi. “Con phải làm Dexter ạ, nếu đó là thứ con muốn.” Bà thúc khuỷu tay vào cánh tay cậu, nhưng Dexter tỏ ra hờn dỗi. “Bố mẹ luôn nói với con rằng con có thể làm được bất cứ thứ gì con muốn, nếu con làm việc thật chăm chỉ.”

“Đó chỉ mới là suy nghĩ thôi,” cậu nói giọng giận dỗi. “Con đang cân nhắc các lựa chọn, tất cả chỉ có thế.”

“Được rồi, mẹ cũng hy vọng thế, bởi dạy học là một nghề tốt, nhưng nó đúng là không hợp với con, phải không? Dạy những bài hát Bealtes cho các cô gái tuổi trăng tròn ở Bắc Âu.”

“Đó là một công việc cực nhọc mẹ à. Ngoài ra, nó còn giúp con có chút gì đó dự phòng khi khẩn cấp.”

“Ừm, đôi khi mẹ tự hỏi liệu con có quá nhiều thứ để dự phòng khi khẩn cấp không.” Bà nói mắt nhìn xuống đất và lời nhận xét đó dường như xới tung những viên đá lát đường. Họ bước thêm vài bước nữa trước khi Dexter nói.

“Và điều đó nghĩa là gì?”

“Ồ, ý mẹ chỉ là…” Bà thở dài và tựa đầu vào vai cậu. “Ý mẹ chỉ là vào một lúc nào đó, con sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời mình, chỉ thế thôi. Con còn trẻ, khỏe mạnh và mẹ cho rằng trông cũng tử tế đấy chứ, nếu xét ở góc độ dưới trung bình. Mọi người có vẻ thích con, con thông minh, hoặc đủ thông minh, có lẽ không phải thông minh về mặt lý thuyết nhưng con biết cái gì là cái gì. Và con có được sự may mắn, quá nhiều may mắn, Dexter ạ, con không phải bận tâm về nhiều thứ, về trách nhiệm, tiền bạc. Nhưng giờ con đã trưởng thành, và ngày nào đó, mọi thứ sẽ không như thế này nữa…” Bà nhìn quanh, ý muốn ám chỉ con đường nhỏ xinh mà cậu đã đưa bà đi qua. “… sự thanh bình này. Sẽ rất tốt nếu con có sự chuẩn bị trước. Sẽ tốt nếu con tự trang bị kỹ càng hownc ho bản thân.”

Dexter cau mày. “Ý mẹ là nghề nghiệp sao?”

“Một phần đúng.”

“Mẹ đúng là giống hệt bố.”

“Lạy Chúa, giống thế nào?”

“Một công việc ổn định, thứ gì đó dự phòng, thứ gì đó để mong đợi.”

“Không chỉ có thế, không chỉ có công việc. Một định hướng. Một mục tiêu. Vài động lực, chút ít tham vọng. Khi bằng tuổi con, mẹ đã muốn thay đổi cả thế giới.”

Cậu khịt khịt mũi. “Cho nên mới mở cửa hàng bán đồ cổ,” và bà thúc khuỷu tay vào sườn cậu.

“Đó là hiện tại, đằng này mẹ đang nói là quá khứ. Và đừng làm ra vẻ thông minh với mẹ.” Bà khoác tay cậu và cả hai lại cùng sánh bước chậm rãi. “Mẹ chỉ muốn con khiến mẹ tự hào thôi. Ý mẹ là mẹ đã tự hào về con, và chị con, nhưng, à, con biết ý mẹ muốn nói gì mà. Mẹ hơi say một chút. Hãy đổi đề tài đi. Mẹ muốn nói với con một điều khác.”

“Điều gì hả mẹ?”

“Ồ… quá muộn rồi.” Lúc này, họ đã nhìn thấy khách sạn, đạt chuẩn ba sao, sang trọng nhưng không phô trương. Qua khung cửa sổ bằng kính mờ mờ, cậu có thể thoáng thấy bố cậu đang cúi người trên chiếc ghế bành ngoài hành lang, một chân gác lên đầu gối, một tay túm bít tất khi ông chăm chú xem xét lòng bàn chân.

“Chúa ơi, ông ấy đang nhể những cục chai chân ngoài hành lang khách sạn. Một chút phong cách Swansea ở Via del Corso. Quyến rũ, đúng là quyến rũ.” Mai đi ăn trưa với mẹ nhé? Trong khi bố con đang ngồi trong căn phòng tối và nhể những cục chai chân. Chúng ta hãy ra ngoài, chỉ có con và mẹ, đâu đó bên ngoài một quảng trường thật đẹp. Khăn trải bàn trắng. Nơi nào thật đắt tiền, mẹ sẽ đãi. Con có thể mang theo những bức ảnh về những viên sỏi thú vị mà con đã chụp.”

“Được thôi,” cậu hờn dỗi trả lời. Mẹ cậu mỉm cười nhưng cũng chau mày, hơi siết chặt tay cậu, và cậu bỗng cảm thấy có chút gì lo lắng. “Vì sao?”

“Vì mẹ muốn nói chuyện với cậu bé đẹp trai của mẹ và lúc này mẹ nghĩ là mẹ hơi say.”

“Chuyện gì vậy? Mẹ hãy nói ngay đi.”

“Không có gì, không có gì.”

“Không phải bố mẹ sắp ly dị chứ?”

Bà cười nhẹ. “Đừng có ngớ ngẩn thế, dĩ nhiên là không.” Trên hành lang khách sạn, bố cậu đã nhifnt hấy hai người, và bắt đầu đứng lên vặn núm cửa. “Làm sao mẹ có thể bỏ một người đàn ông lúc nào cũng nhét áo sơ mi vào trong quần lót?”

“Vậy đó là chuyện gì, mẹ nói cho con biết đi?”

“Không có gì tồi tệ đâu con yêu, không có gì đâu.” Vẫn đứng trên đường, bà trao cho cậu một nụ cười an ủi và đặt tay lên phần tóc ngắn phía sau gáy cậu và kéo cậu xuống ngang tầm chiều cao với bà để cả hai có thể cụng trán vào nhau. “Con không phải lo gì hết nhé. Ngày mai. Mai chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 10:54:57 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 3.1

Taj Mahal

Chủ Nhật, 15 tháng Bảy năm 1990




Bombay và quận Camden


“XIN CHÚ Ý! Xin mọi người hãy chú ý! Cảm phiền mọi người hãy chú ý! Mọi người lắng nghe một chút được không? Xin đừng ném đồ, mọi người có nghe thấy không vậy? Làm ơn được không? XIN MỌI NGƯỜI CHÚ Ý. Xin cảm ơn.”

Scott McKenzi ngồi vào chiếc ghế ở quầy rượu và nhìn đội ngũ nhân viên gồm tám người của mình: họ đều dưới hai mươi nhăm tuổi, đều mặc quần jean trắng và đội mũ bóng chày, tất cả đều khao khát được ở bất kỳ đâu trừ nơi này, ca làm việc trưa Chủ nhật tại Loco Caliente, một nhà hàng Tex-Mex trên đường Kentish Town, nơi cả thức ăn lẫn không gian đều nóng, nóng và nóng.

“Và bây giờ, trước khi mở cửa phục vụ bữa sáng muộn, nếu có thể, tôi xin được thông báo sơ qua thực đơn đặc biệt, của ngày hôm nay. Món súp của chúng ta vẫn như mọi khi, soda bắp ngọt, và món chính là bánh burrito cá cuộn cực ngon và cực bổ!”

Scott thở hắt ra, đợi cho những tiếng làu bàu và nôn ọc giả tạo lắng xuống. Là một người nhỏ con, sở hữu đôi mắt ti hí nhạt màu và tấm bằng Quản trị kinh doanh của đại học Loughborough, anh đã từng hy vọng trở thành một nhân vật đầu ngành. Anh tự hình dung mình đang chơi gôn tại các trung tâm hội nghˠhoặc đang lượn trên không bằng máy bay riêng, thế nhưng mới sáng nay, anh đã phải múc một đống mỡ lợn vàng khè to bằng đầu người từ ống cống trong nhà bếp. Bằng tay không. Anh vẫn còn cảm nhận được sự trơn nhớt của nó giữa các ngón tay. Anh đã ba mươi chín tuổi và không nghĩ sẽ phải sống theo cách này mãi.

“Về cơ bản, đó là món burrito chuẩn gồm thịt bò, thịt lợn và thịt gà cùng với, tôi xin trích dẫn nguyên văn ‘những khoanh cá tuyết và cá hồi ngon tuyệt.’ Ai biết được, có khi chúng còn kèm theo một hoặc hai con tôm.”

“Đúng là… kinh khủng,” Paddy cười lớn từ phía sau quầy rượu, nơi anh ngồi cắt chanh thành những miếng nhỏ để đặt lên cổ chai bia.

“Mang một chút hương vị Bắc Đại Tây Dương vào món ăn của Mỹ La tinh,” Emma Morley vừa nói vừa buộc tạp dề quanh bộ đồng phục của mình và nhận ra một vị khách mới đến đang đứng phía sau Scott, một người cao to vạm vỡ với mái tóc hơi xoăn trên cái đầu to dài ngoẵng. Người mới. Các nhân viên nhìn anh ta một cách dè chừng, đánh giá như thể anh ta là một món hàng mới nhập về của hệ thống mua sắm G-wing.

“Tin tốt là,” Scott nói, “tôi xin giới thiệu với các bạn đây là Ian Whitehead, người sẽ gia nhập đội ngũ nhân viên vui vẻ có tay nghề cao của chúng ta.” Ian xoay chiếc mũ bóng chày đồng phục ngược ra xa đầu, đưa tay lên chào theo kiểu ăn mừng. “Yo, những đồng nghiệp của tôi!” anh ta nói, nghe như giọng Mỹ.

“Yo những đồng nghiệp của tôi? Scott tìm thấy họ ở đâu?” Paddy cười khẩy từ phía sau quầy rượu, cố tình nói lớn tiếng để người mới đến có thể nghe thấy.

Scott vỗ vào vai Ian, khiến anh ta giật mình: “Vậy tôi sẽ giao cậu cho Emma, nhân viên có thâm niên nhất của chúng tôi!...”

Emma nhăn mặt vì cái ôm hôn, sau đó mỉm cười đầy hối lỗi với nhân viên mới, và với cái miệng mím chặt anh ta mỉm cười lại; một nụ cười kiểu Stan Laurel.

“… Cô ấy sẽ chỉ cho cậu những điều cơ bản, vậy nhé, mọi người. Hãy nhớ! Món cá cuộn! Giờ thì bật nhạc lên nào!”

Paddy ấn tay vào nút “play” trên dàn âm thanh dính đầy dầu mỡ ở sau quầy rượu và nhạc bắt đầu nổi lên, một đĩa nhạc mariachi tổng hợp dài bốn mươi nhăm phút khiến người nghe phát điên lên được, rất phù hợp khi bắt đầu bằng bài “La Cucaracha”, nghĩa là con gián, được nghe đi nghe lại mười hai lần trong suốt ca làm việc tám tiếng. Mười hai lần mỗi ca, hai mươi tư ca mỗi tháng, và giờ đã được bảy tháng. Emma nhìn xuống chiếc mũ bóng chày trong tay mình. Biểu tượng của nhà hàng, một con khỉ hoạt hình, hé đôi mắt lồi to nhìn lên từ bên dưới chiếc mũ rộng vành kiểu Tây Ban Nha, dường như nó đã say hay có lẽ đã bị mất trí. Cô đội mũ lên đầu và trượt người khỏi chiếc ghế ở quầy rượu như thể đang dầm mình xuống dòng nước lạnh giá. Anh chàng nhân viên mới đang đợi cô, cười rạng rỡ, ngượng nghịu thọc tay vào túi quần jean trắng bóng, và một lần nữa, Emma tự hỏi cô đang làm gì với cuộc đời mình.


Emma, Emma, Emma. Cậu khỏe không, Emma? Cậu đang làm gì vào lúc này? Ở Bombay hiện giờ sớm hơn chỗ cậu sáu tiếng đồng hồ, vì thế mong là cậu vẫn còn đang ngủ để giã rượu từ sáng Chủ nhật, dù sao thì HÃY THỨC DẬY ĐI NÀO! CÓ THƯ CỦA DEXTER!

Lá thư này được gửi đến cho cậu từ một nhà nghỉ ở thành phố Bombay với những tấm nệm kinh tởm và mấy ông chủ người Úc tính khí thất thường. Cuốn sách hướng dẫn của mình nói rằng nó rất đặc biệt, tức là có các loài gặm nhấm, nhưng phòng của mình của mình còn có một chiếc bàn nhựa nhỏ đặt cạnh cửa sổ và trời thì đang mưa như điên, thậm chí còn hơn cả Edinburgh. Trời đang TRÚT NƯỚC, Em ạ, mưa to đến mức mình không thể nghe được cuộn băng cậu tặng, tình cờ là mình lại rất thích nó ngoại trừ phần nhạc jangly indie bởi suy cho cùng, mình không phải là CÔ GÁI nào đó. Mình cũng đang cố gắng đọc những cuốn sách cậu tặng vào dịp LỠPhục sinh mặc dù phải thừa nhận rằng cuốn Howards End(11) diễn biến quá nặng nề. Cứ như thể họ đã uống cùng một tách trà suốt hai trăm trang sách, mà mình luôn mong có một ai đó rút dao ra hay sự xuất hiện bất ngờ của một người lạ hoặc đại loại thế, nhưng điều đó sẽ không xảy ra phải không? Mình tự hỏi khi nào cậu sẽ thôi giáo huấn mình đây? Hy vọng là không bao giờ.

Nhân tiện, phòng trường hợp cậu không đoán ra được gì qua lối hành văn bay bướm và tất cả những chữ viết hoa HÒ HÉT nãy giờ: mình đang say khi viết thư cho cậu đấy, mình đã uống bia vào giờ ăn trưa! Cậu biết đó, mình không phải là người giỏi viết lách, không giỏi như cậu (lá thư lần trước của cậu thật là kỳ cục), nhưng tất cả những gì mình có thể nói là Ấn Độ vô cùng tuyệt vời. Hóa ra việc bị cấm dạy tiếng Anh lại là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với mình (dù mình vẫn cho rằng họ đã phản ứng thái quá. Không chấp nhận được về mặt đạo đức ấy hả? Mình ư? Tove đã hai mốt tuổi rồi). Mình sẽ không làm cậu chán bằng việc mô tả dài dòng cảnh bình minh trên núi Hindu Kush nữa mà chỉ muốn nói rằng tất cả những hình dung cố hữu về vùng đó đều đúng sự thật (nghèo đói, bệnh tật, v.v…). Đó không chỉ là một nền văn minh cổ đại phồn thịnh mà còn là nơi cậu có thể mua nhiều loại thuốc đến không TIN nổi là chẳng cần có đơn.

Thế là mình đã được chứng kiến một vài điều kỳ diệu bất ngờ, và dù không phải lúc nào cũng vui nhưng đó là Trải nghiệm và mình đã chụp hàng ngàn tấm ảnh để khoe dầnnnn với cậu khi trở về. Và cậu sẽ giả vờ thích thú phải không nào? Suy cho cùng thì mình cũng đã vờ thích thú khi cậu nói về các Cuộc nổi loạn Chống Thuế thân. Dù sao đi nữa, đã cho cậu xem một số bức ảnh mình chụp với nhà sản xuất chương trình truyền hình mà mình đã gặp trên tàu hỏa vào một ngày nọ, một phụ nữ (không như những gì cậu nghĩ đâu, lớn hơn mình, ngoài ba mươi rồi) và chị ấy nói rằng mình có thể trở thành một diễn viên chuyên nghiệp. Chị ấy đang làm một chương trình truyền hình về du lịch của những người trẻ tuổi. Chị ấy có đưa cho mình danh thiếp và bảo hãy gọi vào tháng Tám khi họ trở lại lần nữa, biết đâu mình sẽ làm một việc gì đó liên quan đến nghiên cứu hoặc thậm chí đi đóng phim cũng nên.

Điều gì đang xảy ra với cậu thế, người có kinh nghiệm làm việc? Cậu sắp tham gia một vở kịch khác à? Mình thật sự, thật sự rất thích vở Virginia-Woolf-Emily gì đó của cậu khi còn ở Luân Đôn, và như mình đã nói, mình nghĩ nó chẳng ra gì nhưng mình đã nhầm. Song mình nghĩ cậu đã đúng khi từ bỏ nghề diễn xuất, không phải vì cậu làm việc đó không tốt mà vì rõ ràng là cậu ghét nó. Candy cũng làm tốt, tốt hơn cậu nhiều. Cho mình gửi lời hỏi thăm đến cô ấy nhé. Cậu sẽ tham gia một vở kịch khác chứ? Cậu vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ đó à? Căn hộ đó còn đầy mùi hành khô không? Tilly Killick có còn ngâm chiếc áo ngực cỡ bự màu ghi của cô ta trong chậu rửa bát không? Cậu có còn ở Mucho Loco hay gì đó không? Lá thư gần đây nhất của cậu khiến mình buồn cười quá, Em ạ, nhưng cậu vẫn cần phải rời khỏi đó, bởi vì việc đó buồn cười thật, nhưng rõ ràng là nó không tốt cho tâm hồn cậu. Cậu không thể vứt bỏ những năm tháng tuổi trẻ của đời mình chỉ vì nó tạo ra một giai đoạn tếu táo.

Và cậu cũng là nguyên nhân khiến mình viết thư cho cậu. Cậu đã sẵn sàng chưa? Có lẽ cậu nên ngồi xuống…


“Nào Ian… chào mừng đến với nghĩa trang tham vọng!”

Emma đẩy cửa bước vào phòng nhân viên, liền va phải một chiếc cốc đựng bia trên sàn nhà, những thứ còn sót lại từ đêm hôm trước. Sau một lúc, họ đến được một căn phòng nhỏ, ẩm thấp dành cho nhân viên, nơi có thể nhìn thấy đường Kentish Town, lúc này đã đông đúc sinh viên và du khách đang trên đường đến chợ Camden để mua những chiếc mũ to gắn lông trên đỉnh và những chiếc áo thun có hình mặt cười.

“Loco Caliente có nghĩa là Nóng như Điên; ‘Nóng’ vì điền hòa ở đây không hoạt động, ‘như điên’ là vì anh sẽ phải ăn ở đây. Hoặc làm việc ở đây, đại loại thế. Mucho mucho loco. Tôi sẽ chỉ cho anh chỗ để đồ đạc.” Họ cùng nhau vượt qua đống báo của tuần trước để đến được căn phòng làm việc cũ kỹ, tồi tàn. “Đây là phòng của anh. Nó không có khóa đâu. Đừng có nghĩ đến việc để đồng phục của anh ở đây qua đêm vì thế nào ai đó cũng sẽ lấy mất. Và chỉ có Chúa mới biết vì sao thôi. Họ sẽ ấn mặt cậu xuống tít cái thùng nước gia vị tẩm thịt quay ấy…”

Ian bật cười, tiếng cười giòn tan, vui vẻ pha chút gượng ép, còn Emma thì thở dài và quay sang bàn làm việc của nhân viên, vẫn còn chất đầy bát đĩa bẩn của tối qua. “Anh có hai mươi phút để ăn trưa và có thể ăn bất cứ thứ gì có trong thực đơn ngoại trừ tôm càng, thứ mà tôi cho là được biết đến như một sự ban phước. Nếu anh trân trọng cuộc đời mình thì đừng bao giờ chạm đến những con tôm càng đó. Nó giống như trò chơi Rulet, xác suất thua sẽ là 1/6.” Nói rồi, cô bắt đầu dọn bàn.

“Được rồi, để tôi…” Ian nói, thận trọng nhặt một chiếc dĩa dính đầy thịt bằng đầu ngón tay. Người mới - nên vẫn còn sợ bẩn, Emma thầm nghĩ khi quan sát anh. Anh có khuôn mặt to, ưa nhìn bên dưới những lọn tóc xoăn bồng bềnh màu vàng nhạt, hai má hồng hào nhẵn mịn và cái miệng tươi tắn. Nói đúng ra là không đẹp trai, nhưng, quả thật cường tráng. Trong chừng mực nào đó, không hoàn toàn tử tế, đó là khuôn mặt khiến cô liên tưởng đến những chiếc máy kéo.

Bỗng anh bắt gặp cái nhìn chăm chú của cô và cô thốt lên: “Hãy nói xem, Ian, điều gì đã đưa anh đến Mexico Way.”

“Ồ, cô biết đó. Phải trả tiền thuê phòng trọ.”

“Thế không còn gì khác để anh làm sao? Anh không thể làm một công việc tạm thời, hoặc sống cùng với bố mẹ hoặc gì đó?”

“Tôi cần phải sống ở Luân Đôn. Tôi thích thoải mái về thời gian…”

“Vì sao, ‘nghề tủ’ của anh là gì?”

“Cái gì của tôi cơ?”

“ ‘Nghề tủ’ của anh. Mọi người làm việc ở đây đều có một nghề tủ. Nghệ sĩ đi làm phục vụ, diễn viên đi làm phục vụ. Còn Paddy, nhân viên quầy rượu, nói rằng anh ta là người mẫu, nhưng thật lòng thì tôi không tin lắm.”

“Ààààà…,” Ian đáp, lúc này cô lại thấy giống chất giọng miền Bắc. “Tôi nghĩ tôi sẽ nói mình là diễn viên hài!” Toét miệng cười, anh đưa hai tay lên tai và làm động tác ve vẩy hai bên.

“Được đấy, tất cả chúng tôi đều thích cười. Theo kiểu đứng một mình tấu hài hay là thế nào?”

“Chủ yếu một mình tấu hài. Thế còn cô?”

“Tôi hả?”

“ ‘Nghề tủ’ của cô ấy? Cô làm việc gì khác nữa?”

Emma định nói “biên kịch” nhưng thậm chí sau ba tháng trời, sự bẽ mặt vì vào vai Emily Dickinson trong căn phòng trống vẫn còn bùng cháy ngút ngàn. Cô có thể nói là “phi hành gia” mà cũng có thể nói là “nhà biên kịch” vì dù sao phần sự thật trong đó cũng như nhau thôi. “Ồ, tôi làm…” Cô bóc lớp bánh burrito cũ ra khỏi phần pho mát đã khô cứng. “Đây là những gì tôi làm.”

“Thế cô có thích nó không?”

“Thích nó ư? Tôi yêu nó! Tôi đâu phải gỗ đá.” Cô dùng một chiếc khăn giấy bẩn để lau sạch phần nước sốt cà chua còn thừa trên đĩa rồi bước về phía cửa. “Giờ thì tôi sẽ chỉ cho anh nhà vệ sinh. Hãy chuẩn bị tinh thần nhé…”


Kể từ lúc bắt đầu viết lá thư này thì mình đã uống hai chai bia và cũng đã sẵn sàng để nói điều này. Bắt đầu nào. Em à, chúng ta biết nhau đã được năm, sáu năm rồi, nhưng cậu biết đó, là “bạn” thật sự thì được đúng hai năm, dù không dài nhưng cũng đủ để mình hiểu được ít nhiều về cậu và mình o rằng mình biết được vấn đề của cậu là gì. Và hãy nhớ rằng điểm số môn Nhân học của mình thấp nhất là 2,2, vì thế mình biết là mình đang nói gì. Nếu cậu không muốn nghe những điều mình nói thì hãy ngừng đọc lá thư này.

Được rồi. Bắt đầu đây. Mình nghĩ cậu sợ hạnh phúc, Emma ạ. Mình nghĩ cậu cho rằng mọi thứ xảy ra trong cuộc đời cậu, theo lẽ tự nhiên là phải tàn nhẫn, ảm đạm, khắc nghiệt và phải ghét công việc của cậu, ghét nơi cậu đang sống, không có chút thành công hay tiền bạc hay (Lạy Chúa) không có cả bạn trai (và một chút ngoài lề ở đây - mình có thể nói với cậu rằng việc cậu tự cho là bản thân cậu không hấp dẫn đang ngày càng trở nên khá nhàm chán). Thực ra, mình muốn nói thêm rằng mình nghĩ cậu thật sự thích thú với việc thất vọng và không thành đạt bởi vì nó sẽ dễ dàng hơn phải không? Thất bại và bất hạnh sẽ dễ dàng hơn bởi cậu có thể chế giễu nó. Điều này có làm cậu tức tối không? Mình đoán là có. À, nhưng mình chỉ mới bắt đầu thôi.

Em à, mình ghét phải nghĩ rằng cậu đang ở trong căn hộ khủng khiếp đó với những tiếng ồn và mùi thức ăn khó chịu, và những bóng đèn điện lơ lửng trên đầu hay ngồi trong hiệu giặt là tự động, và nhân tiện mình muốn nói rằng chẳng có lý do nào mà ở độ tuổi này và thời đại này, cậu lại phải cần đến hiệu giặt tự động, chẳng có gì hay ho hay to tát liên quan đến một hiệu giặt là tự động cả, nó chỉ khiến cho mọi thứ trở nên chán nản. Mình không biết, Em à, cậu còn trẻ, thực tế cậu là một tài năng, thế nhưng, cậu lại cho rằng quả là sung sướng khi tự thiết đãi mình một chầu giặt là ngoài tiệm. Mình nghĩ cậu xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế. Cậu thông minh, vui tính và tốt bụng (quá tốt bụng là khác) và là người tài giỏi nhất mà mình từng gặp. Và (mình đang uống thêm bia nữa đây - một hơi dài) cậu còn là Cô gái Rất Hấp dẫn. Và (lại uống thêm bia) đúng, ý mình là “gợi cảm” nữa, mặc dù mình cảm thấy hơi buồn nôn khi viết ra điều này. Mình sẽ không vội viết nó ra vì sẽ không thật đứng đắn khi gọi ai đó “gợi cảm” bởi nó cũng ĐÚNG SỰ THẬT. Cậu rất xinh đẹp, mụ phù thủy già ạ, và nếu chỉ có thể tặng cậu thì mình sẽ tặng thứ này. Sự tự tin. Đó là món quà mang tên Tự tin. Hoặc là Tự tin hoặc là một cây nến thơm.

Từ những lá thư cậu gửi cũng như nhìn thấy cậu sau vở kịch, mình hiểu là ngay lúc này, cậu đang cảm thấy hơi mất phương hướng và không biết làm gì với cuộc sống của cậu, một chút vô định và không mục đích sống nhưng điều đó cũng không sao, không có gì đáng nói bởi tất cả chúng ta đều như thế ở tuổi hai tư. Thực ra, cả thế hệ chúng ta đều như thế. Mình đã đọc một bài báo viết về điều này, đó là vì chúng ta chưa bao giờ phải tham gia một cuộc chiến tranh nào hoặc bởi chúng ta đã xem ti vi quá nhiều hoặc những thứ tương tự. Dù sao đi nữa, những người có mục đích và phương hướng rõ ràng thường là những kẻ chán ngắt, lỗi thời và ham danh vọng như Tilly-Killick-chết tiệt hay Callum O’Neil và những chiếc máy tính mông má của cậu ta. Dĩ nhiên là mình không có một kế hoạch tổng thể nào, mình biết cậu cho rằng mọi việc của mình đều được lên kế hoạch nhưng thật ra không phải thế, mình cũng lo lắng, có điều là không phải lo lắng về tiền trợ cấp thất nghiệp trợ cấp nhà ở tương lai của Đảng Lao Động và cuộc sống của mình sau hai mươi năm nữa hay làm cách nào ông Mandela thích ứng với sự tự do.

Vì thế, hãy nghỉ xả hơi một lúc trước khi đọc đoạn tiếp theo bởi mình cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Lá thư này sẽ tạo nên đỉnh điểm làm thay đổi cuộc sống. Mình tự hỏi là liệu cậu đã sẵn sàng để nghe chưa.

11. Tiểu thuyết của E.M.Foster về cuộc đấu tranh giai cấp tại Anh cuối thể kỷ mười chín.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 10:57:48 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3.2


Trên đoạn đường từ khu vệ sinh dành cho nhân viên đến nhà bếp, Ian Whitehead đã thay đồ diễn xong.

“Có bao giờ cô gặp phải tình huống, ví dụ trong một siêu thị, cô đang đứng ở quầy tính tiền dành cho khách hàng có từ sáu món đồ trở xuống. Phía trước cô là một người phụ nữ lớn tuổi, và bà ấy có khoảng bảy món đồ? Cô đứng đó đếm những món đồ này, và tỏ ra rấtấtất tức giận…”

“Trời ạ,” Emma lầm bầm trước khi dùng chân đá cánh cửa lò xo dẫn vào nhà bếp, nơi họ chạm phải một buồng khí nóng xộc vào mắt, cay sè và nồng nặc hương vị hồ tiêu jalapeno lẫn chất tẩy rửa nặng mùi. Tiếng nhạc the thé vang lên từ chiếc máy hát cũ kỹ làm ầm ĩ cả gian bếp khi một người Somalia, một người Algeria và một người Brazil nạy nắp các chậu nhựa trắng đựng thực phẩm.

“Chào buổi sáng, Benoit, Kemal. Chào Jesus,” Emma vui vẻ chào hỏi và mọi người mỉm cười gật đầu đáp lại. Emma cùng Ian đi đến một tấm bảng thông báo, nơi cô chỉ vào một ô nhỏ hướng dẫn những điều cần làm khi có người bị nghẹn thức ăn “mà rất có khả năng nhiều người sẽ bị”. Kế bên là một tờ giấy lớn được ghim vào tường, các mép đã rách tả tơi, một bản đồ bằng giấy da phác họa biên giới giữa Texas và Mexico. Emma gõ nhẹ ngón tay lên đó.

“Thứ này nhìn giống bản đồ kho báu không? Đừng quá kỳ vọng, bởi đó chỉ là thực đơn thôi. Không có vàng ở đây, anh bạn ạ, chỉ có bốn mươi tám món ăn, tất cả các vị trí hoán đổi của năm nhóm thực phẩm chủ yếu của Tex-Mex-thịt bò băm, đậu, pho mát, gà và guacamole(12). Cô di chuyển ngón tay trên bản đồ. “Vì vậy, nếu di chuyển theo hướng Đông-Tây, chúng ta có gà nấu đậu rắc pho mát, gà rưới nước sốt guacamole và pho mát, thịt băm và gà rưới nước sốt guacamole và pho mát…”

“Vâng, tôi hiểu rồi…”

“… đôi khi, để món ăn thêm phần hấp dẫn, chúng ta sẽ cho thêm một ít cơm hoặc hành tươi vào, nhưng điểm thật sự hấp dẫn chính là những thứ anh đã làm từ đầu. Tất cả đều có liên quan đến lúa mì hoặc ngô.”

“Lúa mì hoặc ngô, được…”

“Taco là ngô, burrito là lúa mì. Về cơ bản, nếu nó vỡ vụn và làm bỏng tay cậu, đó là taco, còn nếu nó bắn tung tóe xung quanh và văng mỡ làm đỏ bầm cả tay anh, thì đó là burrito. Đây là ví dụ…” Cô lôi ra một cái bánh kếp mềm từ một thùng gồm năm mươi cái và đung đưa nó như miếng vải ướt. “Đây là burrito. Hãy cuộn nhân vào, chiên giòn, rắc pho mát tan chảy lên trên, đó là enchilada. Một cái bánh ngô cuộn nhân được gọi là taco, còn một chiếc burrito mà cậu tự làm ra chính là fajita.”

“Vậy tostada là gì?”

“Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Học bò rồi hãy lo học chạy chứ. Fajitas sẽ được phục vụ trên những chiếc đĩa sắt nóng màu đỏ này.” Cô nhấc một cái ch㯠sắt dính mỡ, giống như thứ gì đó được lấy ra từ lò rèn. “Cẩn thận với những thứ này, anh không biết được là chúng tôi đã làm bỏng da khách hàng bao nhiêu lần rồi đâu. Khi đó, họ sẽ không cho anh tiền bo.” Lúc này, Ian đang chăm chú nhìn Emma, nhăn nhở cười như một tên ngốc. Cô chỉ vào chiếc thùng phía dưới chân mình. “Thứ màu trắng ở đây là kem chua, chỉ có điều nó không chua, cũng chẳng phải là kem kiếc gì, chỉ là một loại chất béo hyđrô hóa, tôi nghĩ thế. Đó là những gì còn sót lại sau khi người ta sản xuất xăng dầu. Rất tiện ích nếu anh bị rơi gót giày, nhưng ngoài điều đó ra thì…”

“Tôi muốn hỏi cô một câu.”

“Cứ nói.”

“Cô làm gì sau giờ làm việc?”

Cả Benoit, Jesus lẫn Kemal đều dừng tay khi Emma lấy lại vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt và cười lớn. “Anh không đi lang thang phải không Ian?”

Lúc này, anh đã bỏ mũ xuống, và xoay xoay nó trong tay, như một người sắp cầu hôn trên sân khấu. “Không phải hẹn hò hay bất cứ điều gì tương tự, dầu sao thì có thể cô đã có bạn trai!” Trong khoảnh khắc, anh chờ đợi phản ứng từ Emma nhưng khuôn mặt cô chẳng có gì thay đổi. “Tôi chỉ nghĩ là có lẽ cô sẽ quan tâm đến…” bằng giọng mũi, anh nói tiếp “… đến các loại hình hài kịch độc đáo, chỉ có thế. Tôi có một…” ngón tay anh làm bằng ký hiệu dấu móc lửng “… buổi diễn tại Chrotles, quán The Frog and Parrot, ở Cockfosters tối nay.”

“Chortles ư?”

“Tại Cockfosters. Đó là Zone 3, có vẻ giống như khu Mars mà theo tôi biết vẫn có show diễn vào tối Chủ nhật. Vai diễn của tôi không đáng kể nhưng còn có một vài diễn viên kịch hạng nhất ở đó như Ronny Butcher, Steve Sheldon, anh em sinh đôi nhà Kamikaze…” Khi anh nói, Emma đã nhận ra được chất giọng thật sự, đó là kiểu phát âm r nhẹ và dễ nghe của miền Tây Bắc nước Anh, vẫn chưa bị cuộc sống thành phố làm mất đi, và một lần nữa, tôi lại nghĩ đến những chiếc máy kéo. “Tôi sẽ thực hiện một thứ hoàn toàn mới vào tối nay, về sự khác nhau giữa đàn ông và đàn bà…”

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đang tìm cách hẹn hò với cô. Thật sự thì cô nên nhận lời. Suy cho cùng, không phải lúc nào điều này cũng xảy ra, và liệu điều tồi tệ nhất có thể xảy đến là gì chứ?”

“Thức ăn ở đó cũng không tệ. Chỉ là những món thường ngày như bánh mì kẹp thịt, nem cuốn, khoai tây chiên giòn…”

“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy Ian, khoai tây chiên và tất cả, nhưng xin lỗi là tối nay tôi không thể đi được.”

“Thật sao?”

“Phải dự lễ chiều lúc bảy giờ.”

“Thật không thể tin nổi, nhưng đành vậy.”

“Đó là một lời mời hấp dẫn, nhưng sau ca làm việc ở đây thì tôi đã mệt nhoài. Tôi chỉ muốn về nhà, ăn qua loa rồi khóc lóc. Vì thế, tôi e là mình không đi được.”

“Vậy thì lúc khác nhé? Tôi sẽ tham gia vở Bent Banana tại Cheshire Cat, ở Balham vào thứ Sáu…”

Nhìn qua vai anh, Emma có thể thấy các tay đầu bếp đang nhìn hai người, Benoit đưa tay lên che miệng cười. “Có lẽ lần khác vậy,” cô nói một cách nhẹ nhàng, thân mật nhưng cương quyết, sau đó tìm cách chuyển đề tài.

“Giờ thì, đây…” Cô đá ngón chân vào một chiếc thùng khác. “Đây là salsa. Cố gắng đừng để dính vào da. Nó sẽ làm bỏng da đấy.”


Vấn đề là, Em ạ, mình vừa chạy về nhà nghỉ dưới trời mưa - mưa ở đây rất ấm, thậm chí có khi còn nóng nữa, không giống như mưa ở Luân Đôn - như mình đã nói, mình hơi say và chợt nhớ đến cậu, nghĩ rằng thật đáng tiếc khi Em không ở đây để chứng kiến điều này, để trải nghiệm điều này, mình phát hiện ra điều này và nó là thế đấy.

Cậu nên ở đây với mình. Tại Ấn Độ.

Và đây là ý tưởng lớn lao của mình, nó có thể điên khùng, nhưng mình sẽ gửi lá thư này trước khi đổi ý. Hãy làm theo những hướng dẫn đơn giản sau:

1- Từ bỏ cái công việc dở ẹc đó ngay. Để họ tìm một người khác làm tan một lạng pho mát trên các lát bánh mì ngô mỗi giờ. Hãy nhét một chai rượu tequila vào túi và bước ra khỏi cửa. Hãy nghĩ về những gì mà cậu thích làm, Em ạ. Bước ra khỏi chỗ đó ngay. Hãy làm đi.

2- Mình cũng nghĩ là cậu nên rời khỏi căn hộ đang ở. Tilly đang bóc lột cậu, bắt cậu trả từng ấy tiền để được một căn phòng không có cửa sổ. Đó không phải là phòng mà là một chiếc hộp, và cậu nên đi khỏi chỗ đó, để cho một người khác vắt chiếc áo ngực màu ghi vĩ đại của cô ta. Khi trở lại với cái gọi là thế giới thực, mình sẽ mua một căn hộ bởi mình chính là con quỷ chủ nghĩa tư bản có nhiều đặc quyền hơn người và cậu sẽ luôn được chào đón, đến ở một thời gian, hoặc ở lâu dài nếu cậu thích, vì mình nghĩ là chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau phải không? Như cậu biết đó, BẠN CÙNG NHÀ. Với điều kiện là cậu có thể vượt qua được sức hấp dẫn tình dục của mình, ha ha. Nếu điều tồi tệ nhất xảy đến, mình sẽ nhốt cậu vào phòng của cậu vào ban đêm. Dù sao đi nữa thì giờ mới là lúc nói đến vấn đề chính…

3- Ngay khi cậu đọc xong lá thư này, hãy đến hãng du lịch dành cho sinh viên trên đường Tottenham Court và đặt một vé máy bay KHỨ HỒI MỞ đến Delhi để có thể đến nơi càng gần ngày 1 tháng Tám càng tốt, trong thời gian hai tuần, phòng trường hợp cậu quên mất ngày sinh nhật của mình. Đêm trước đó, hãy đón tàu hỏa đến Agra và ở lại một nhà nghỉ rẻ tiền. Sáng hôm sau, dậy sớm và đi đến Taj Mahal. Có lẽ cậu đã nghe về nó, tòa nhà to màu trắng được đặt tên theo một nhà hàng Ấn Độ trên đường Lothian. Hãy nhìn quanh và đúng 12 giờ trưa, cậu hãy đứng ngay giữa mái vòm của tòa nhà, một tay cầm bông hồng đỏ và một tay cầm cuốn sách của Nicholas Nickleby, rồi mình sẽ đến và tìm thấy cậu, Em ạ. Mình sẽ cầm một bông hồng trắng và cuốn Howards End, và khi nhìn thấy cậu, mình sẽ ném nó vào đầu cậu.

Chẳng phải đó là một kế hoạch vĩ đại nhất mà cậu từng nghe thấy trong cuộc đời mình sao?

À, cậu có thể sẽ nói rằng Dexter, chẳng phải cậu ta quên điều gì đó sao? Tiền! Vé máy bay không tự mọc ra trên cây và còn về an ninh xã hội, nguyên tắc ứng xử, v.v… Đừng lo lắng, mình sẽ trả hết. Đúng, mình sẽ trả hết. Mình sẽ chuyển tiền để cậu mua vé máy bay (mình luôn muốn sử dụng dịch vụ chuyển tiền bằng điện báo) và sẽ lo hết mọi thứ khi cậu ở đây, điều này nghe có vẻ huênh hoang nhưng không phải thế, bởi mọi thứ ở đây RẤT RẺ MẠT. Chúng ta có thể sống trong nhiều tháng, Em ạ, mình và cậu, xuôi xuống Kerala hoặc qua Thái Lan. Chúng ta có thể tham dự bữa tiệc trăng rằm - hãy tưởng tượng cảnh chúng ta sẽ thức cả đêm không phải vì lo lắng về tương lai mà vì VUI VẺ. (Có nhớ lúc chúng ta cùng thức suốt đêm sau lễ tốt nghiệp không Em? Dù sao đi nữa thì hãy tiếp tục tiến về phía trước.)

Vài ba trăm bảng của ai đó, cậu có thể thay đổi cuộc đời, và cậu không phải bận tâm về nó bởi thành thật mà nói thì mình không hề kiếm tiền nhưng lại có tiền, còn cậu làm việc thật vất vả nhưng lại chẳng có xu nào, vì thế, cái đó gọi là thực hành chủ nghĩa xã hội bằng hành động, phải không nào? Và nếu cậu thật sự muốn trả lại tiền cho mình khi đã trở thành nhà biên kịch nổi tiếng, hoặc khi tiền đầy túi thì cậu cứ việc. Hơn nữa cũng chỉ ba tháng thôi mà. Dù gì thì mùa thu này mình cũng phải về nhà. Cậu biết đó, mẹ mình không được khỏe. Bà nói rằng ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, có lẽ đúng như thế hoặc cũng có thể bà không muốn mình phải lo lắng. Có thế nào đi nữa thì cuối cùng mình cũng phải về nhà. (Nhân tiện, mẹ mình có nói một điều về mình và cậu, và nếu gặp nhau ở Taj Mahal, mình sẽ kể cho cậu nghe, nhưng chỉ khi nào mình được gặp cậu thôi đấy.)

Trên bức tường trước mặt mình là một bức vẽ khổng lồ hình con bọ ngựa đang cầu nguyện và nhân vật đó đang nhìn mình như thể bảo mình hãy im miệng lại vì thế mình sẽ không nói tiếp nữa. Trời đã tạnh, mình sắp đến quán rượu gặp gỡ vài người bạn mới, ba nữ sinh y khoa đến từ Amsterdam, vậy là đã kể cho cậu những gì cần biết rồi nhé. Nhưng trên đường đi, mình sẽ tìm một bưu điện và gửi lá thư này trước khi mình đổi ý. Không phải vì mình cho rằng cậu không nên đến đây - không phải thế, đó là một ý tưởng tuyệt vời và cậu phải đến - mà vì thấy mình đã nói quá nhiều. Xin lỗi nếu điều này khiến cậu bực mình. Điều quan trọng là mình nghĩ về cậu rất nhiều, đó mới là tất cả. Dex và Em, Em và Dex. Cậu có thể cho rằng mình đa sầu đa cảm, nhưng không có ai trên thế gian này khiến mình muốn nhìn thấy hơn cậu.

Taj Mahal, 12 giờ trưa ngày 1 tháng Tám

Mình sẽ tìm thấy cậu!

Thân mến

D

… và sau đó cậu duỗi người rồi gãi đầu, uống nốt ngụm bia còn lại và nhặt lá thư lên, gấp bốn góc lại với nhau và đặt nó một cách trang trọng lên chồng sách trước mặt. Cậu lắc lắc tay cho đỡ tê; mười một trang được viết với tốc độ chóng mặt, lần viết nhiều nhất kể từ sau các kỳ thi tốt nghiệp. Duỗi thẳng hai tay lên phía trên đầu một cách hài lòng, cậu nghĩ: đây không phải là thư, mà là một món quà.

Cậu xỏ chân vào xăng đan, loạng choạng đứng dậy và làm vài động tác trước khi đến nhà tắm tập thể. Giờ thì da cậu đã thật sự rám nắng, công trình vĩ đại của hai năm qua, màu rám nắng đã ngấm sâu vào da cậu như một lớp rào chắn tẩm chất nhuộm màu. Mái tóc được húi cua ngắn tủn bởi một thợ hớt tóc lề đường, cậu cũng sụt mất vài cân nhưng lại ngầm thích thú với diện mạo mới mẻ này: hơi hoang dã, như thể cậu vừa được cứu thoát khỏi rừng rậm. Để hoàn thiện hình ảnh này, cậu đã xăm một hình xăm tỉ mỉ trên mắt cá chân, một hình âm dương vô thưởng vô phạt mà cậu có thể sẽ hối tiếc khi trở lại Luân Đôn. Nhưng như thế cũng không sao. Ở Luân Đôn, cậu sẽ mang tất.

Tỉnh táo sau làn nước mát lạnh, cậu trở lại căn phòng nhỏ và lục tung chiếc ba lô xem có gì có thể mặc được để đi gặp các sinh viên y khoa người Hà Lan, ngửi ngửi từng món đồ cho đến khi chúng nằm thành một đống đồ bẩn ẩm ướt trên tấm thảm cọ đã sờn. Cậu chọn lấy một chiếc áo đơn đỡ hôi hám nhất, áo sơ mi ngắn tay kiểu cổ điển của Mỹ, cùng với quần jean được cắt rách ở bắp chân và không mặc đồ lót, để cậu cảm thấy táo bạo và liều lĩnh. Một tay mạo hiểm, một kẻ tiên phong.

Và rồi cậu nhìn thấy lá thư. Sáu tờ giấy màu xanh dương được viết dày đặc cả hai mặt. Cậu nhìn chằm chằm vào lá thư như thể nó được một kẻ lạ mặt đặt ở đó, và kèm theo trạng thái điềm tĩnh mới mẻ của hắn ta là một chút nghi ngờ lần đầu xuất hiện. Thận trọng nhặt lá thư lên, cậu ngẫu nhiên liếc nhìn vào một trang thư và ngay lập tức quay mặt đi, môi mím chặt. Tất cả những chữ viết hoa, những dấu cảm thán và những câu trêu đùa đáng sợ. Cậu đã gọi cô là “gợi cảm”, cậu đã dùng từ “ngoài lề” - đó thậm chí không phải là một từ hợp thức. GIọng điệu của cậu giống như một học sinh lớp sáu đang đọc thơ, không phải là kẻ tiên phong, cũng không phải kẻ ưa mạo hiểm với cái đầu trọc hếu cùng với một vết xăm và không hề mặc quần lót. Mình sẽ tìm thấy cậu. Mình đã luôn nghĩ về cậu, Dex và Em, Em và Dex - cậu đang nghĩ gì thế? Những thứ có vẻ thôi thúc và đầy cảm động cách đây một tiếng đồng hồ giờ lại trở nên ủy mị, vụng về và nói thật là có khi còn hết sức giả tạo; chẳng có hình bọ ngựa đang cầu nguyện nào trên tường, cậu cũng chẳng nghe đoạn băng cô tặng như đã viết trong thư bởi đã làm mất máy nghe nhạc ở Goa. Rõ ràng, lá thư này sẽ thay đổi mọi thứ, chẳng phải mọi thứ vẫn đang ổn hay sao? Liệu cậu có thật sự muốn Emma đến Ấn Độ với mình không, để chế giễu hình xăm của cậu và đưa ra những lời nhận xét lém lỉnh? Liệu cậu có phải hôn cô tại sân bay không? Liệu họ có phải ngủ chung giường không? Cậu có thật sự mong được gặp cô đến thế không?

Có, cậu đã quyết định, cậu thật lòng muốn những điều đó xảy ra. Vì ngoài những hành động ngốc nghếch không thể chối cãi này, còn có một sự yêu thương chân thành, thậm chí còn hơn cả sự yêu thương, trong cái cách cậu viết và nhất định cậu sẽ gửi nó tối nay. Nếu cô phản ứng thái quá, cậu có thể biện minh do mình say. Ít ra thì đó là sự thật.

Không cần do dự thêm, cậu bỏ lá thư vào phong bì và nhét nó vào cuốn Howards End, cạnh lời đề tặng viết tay của Emma. Sau đó, cậu đến quán rượu để gặp gỡ những người bạn Hà Lan mới quen. Không lâu sau chín giờ tối hôm đó, Dexter rời quán rượu cùng với Renee van Houten, một dược sĩ tập sự đến từ Rotterdam với mấy cây lá ngón héo úa trên tay, một ly thuốc remazepam trong túi và một hình xăm Woody Woodpecker xấu tệ ở thắt lưng. Cậu có thể nhìn thấy cô nàng liếc mắt đưa tình với mình khi cậu vấp chân ngay cử ra vào.

Trong lúc vội vã ra về, Dexter và cô bạn mới quen của cậu tình cờ va vào Heidi Schindler, một sinh viên ngành hóa chất hai mươi ba tuổi đến từ Cologne. Heidi chửi Dexter nhưng bằng tiếng Đức và đủ nhỏ để họ không nghe thấy. Chen lấn qua đám người đông đúc trong quán rượu, cô nhún vai thả chiếc ba lô to đùng xuống và đảo mắt quanh căn phòng tìm chỗ ngả lưng. Heidi có khuôn mặt tròn và đỏ bừng, giống như rất nhiều hình tròn được xếp chồng lên nhau, một hiệu ứng được tạo ra từ cặp kính tròn mà giờ đây đang mờ hơi nước trong quán rượu ẩm thấp nóng bức này. Cô đã nổi sung lên, sưng sỉa mặt mày với Diocalm, vì tức giận bạn bè đã bỏ đi mà không rủ mình đi cùng, cô ngả người ra chiếc ghế tràng kỷ làm bằng mây đã cũ nát và gặm nhấm nỗi buồn. Cô tháo cặp kính mờ hơi nước ra, dùng vạt áo thun lau cho khô, đặt nó lên tràng kỷ và cảm thấy có vật gì đó cưng cứng đâm vào hông. Cô lại rủa thầm một lần nữa.

Nằm lọt thỏm giữa đống gối mút nhàu nát là cuốn Howards End, một lá thư được kẹp giữa các trang sách mở. Mặc dù biết rằng nó sắp được gửi cho ai đó nhưng bỗng dưng cô cảm thấy tò mò với đường viền trắng đỏ của chiếc phong bì. Cô rút lá thư ra, đọc từ đầu đến cuối và rồi đọc lại lần nữa.

Tiếng Anh của Heidi không được tốt lắm, và có một số từ cô thấy không thông dụng lắm - ví dụ như “ngoài lề”, nhưng cũng đủ để cô nhận ra đây là một lá thư quan trọng, kiểu lá thư mà cô muốn mình sẽ nhận được vào một ngày nào đó. Không hẳn là thư tình nhưng cũng gần như thế. Cô hình dung cái người tên “Em” này đang đọc nó, rồi đọc lại lần nữa, rồi nổi khùng lên nhưng cũng hơi vui vui, và cô tưởng tượng ra cảnh cô gái kia sẽ hành động theo những gì ghi trong thư, bước ra khỏi căn hộ khủng khiếp, từ bỏ công việc chán ngắt đó và thay đổi cuộc đời mình. Heidi mường tượng ra Emma Morley, người trông chẳng khác gì cô, đang đợi ở Taj Mahal khi một thanh niên đẹp trai tóc vàng xuất hiện. Heidi mường tượng ra một nụ hôn và bắt đầu cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút. Cô quyết định rằng dù bất cứ điều gì xảy ra, Emma Morley phải nhận được lá thư này.

Nhưng không có địa chỉ trên phong thư cũng chẳng có địa chỉ người gửi là “Dexter”. Cô đọc lướt các trang thư để tìm địa chỉ, may chăng sẽ tìm được tên nhà hàng Emma làm việc, nhưng chẳng ích gì. Cô quyết định đi hỏi quầy lễ tân nhà nghỉ bên kia đường. Suy cho cùng, đó là cách tốt nhất mà cô có thể làm.

Heidi Schindler hiện là Heidi Klauss. Bốn mươi mốt tuổi và đang sống ở vùng ngoại ô Frankfurt cùng chồng và bốn đứa con, và khá hạnh phúc, chắc chắn là hạnh phúc hơn so với những gì cô mong đợi ở tuổi hai mươi ba. Cuốn sách Howards End bìa mềm vẫn còn nằm trên giá sách trong căn phòng ngủ trống trải, bị lãng quên và không ai ngó ngàng đến, lá thư được đặt ngay ngắn bên dưới bìa sách, cạnh những dòng chữ viết tay nhỏ nhắn, cẩn thận có nội dung:


Gửi Dexter thân yêu. Một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời cho một chuyến đi tuyệt vời. Hãy du lịch vui vẻ và trở về bình an và không có vết xăm nào nhé. Hãy sống tốt, hoặc sống tốt trong khả năng có thể. Khỉ thật, mình sẽ nhớ cậu.

Gửi tới cậu tất cả tình yêu của mình, người bạn tốt của cậu Emma Morley, Clapton, Luân Đôn, tháng Tư năm 1990.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 11:01:41 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 4.1

Cơ hội

Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 1991




Thị trấn Camden và đồi Primrose


“CHÚ Ý! Xin mọi người chú ý? Chú ý nào? Làm ơn dừng nói chuyện, dừng nói chuyện, dừng nói chuyện. Xin cảm ơn. Ngay lúc này nếu không phiền tôi chỉ muốn điểm qua thực đơn của ngày hôm nay. Trước hết là ‘những món đặc biệt’. Chúng ta có món sođa bắp ngọt và món burrito gà tây chiên giòn.”

“Gà tây ư? Giữa tháng Bảy?” Ian Whitehead nói với ra từ quầy rượu, nơi anh đang cắt chanh thành từng miếng nhỏ để đặt lên cổ chai bia.

“Hôm nay là thứ Hai,” Scott nói tiếp. “Cần phải sạch đẹp và yên tĩnh, vì thế tôi muốn nơi này phải sạch như li như lau. Tôi đã kiểm tra bảng phân công,và Ian, cậu sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh.”

Các nhân viên khác bắt đầu trêu đùa. “Sao lúc nào cũng là tôi?” Ian rên rỉ.

“Bởi anh luôn làm tốt,” cô bạn thân Emma Morley nói, và Ian nhân cơ hội này vòng tay qua hai vai đang khom khom của cô, trêu đùa bằng cách dứ dứ con dao giả vờ đâm xuống cô.

“Và khi hai người đã giỡn xong, Emma, mời cô đến văn phòng gặp tôi,” Scott nói.

Các nhân viên khác cười thầm đầy ngụ ý, Emma gỡ tay Ian ra, và tay nhân viên pha rượu tên Rashid ấn vào nút “play” trên dàn âm thanh đầy mỡ màng phía sau quầy rượu. “La Cucaracha,” con gián, một trò đùa đã trở nên nhạt nhẽo, được lặp đi lặp lại cho đến tận cuối ngày.


“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Ngồi xuống đi.”

Scott châm thuốc hút và Emma ngồi lên chiếc ghế giống ở quầy rượu đối diện chiếc bàn rộng, bừa bộn của anh ta. Một mặt tường chất đầy các thùng rượu vodka, tequila và thuốc lá - lượng hàng dự trữ được cho là “vừa khít” nhất - che khuất ánh nắng tháng Bảy trong căn phòng nhỏ tối tămđầy mùi tàn thuốc và sự thất vọng.

Scott gác hai chân lên bàn. “Sự thật là tôi sắp ra đi.”

“Anh sao?”

“Trụ sở chính đã yêu cầu tôi quản lý một chi nhánh mới của Hail Caesar tại Ealing.”

“Hail Caesar’s là cái gì vậy?”

“Chuỗi nhà hàng Ý hiện đại.”

“Được gọi là Hail Caesar sao?”

“Đúng thế.”

“Sao không phải là Mussolini nhỉ?”

“Họ sắp làm với người Ý những gì đã làm với người Mexico.”

“Cái gì cơ, làm hỏng nó à?”

Scott trông có vẻ bị xúc phạm. “Cho tôi nghỉ một chút được không, Emma?”

“Tôi xin lỗi, Scott, thật lòng xin lỗi anh. Xin chúc mừng, anh làm tốt lắm, thật sự…” Cô bỗng dừng ngay lại bởi nhận ra điều gì sắp xảy đến.

“Vấn đề là…” Anh ta đan các ngón tay lại với nhau và rồi đặt lên mặt bàn và chồm người về phía trước, vì đây là cách mà anh ta nhìn thấy các doanh nhân thường làm trên ti vi, và cảm thấy một chút thôi thúc về quyền lực. “Họ yêu cầu tôi chỉ định một người thay thế vị trí quản lý của mình, và đó chính là những gì tôi muốn nói với cô. Tôi muốn một người sẽ ở lại đây. Một người đáng tin cậy, người sẽ không bỏ đi Ấn Độ mà không một lời thông báo trước hợp lý hoặc từ bỏ tất cả chỉ vì một công việc phấn khích nào đó. Người mà tôi có thể tin tưởng sẽ gắn bó với nơi này khoảng vài năm và thật sự cống hiến hết mình cho… Emma, có phải cô… có phải cô đang khóc không?”

Emma đưa cả hai tay lên chùi nước mắt. “Xin lỗi, Scott, chỉ là vì anh yêu cầu không đúng thời điểm, tất cả chỉ có thế.”

Scott cau mày, nửa cảm thông nửa bực bội. “Đây…” Anh ta giật mạnh một cuộn giấy xanh dương thô ráp dùng trong nhà bếp từ chiếc túi đựng đồ. “Lau mặt đi…” và ném nó qua bàn đập thẳng vào ngực Emma. “Có phải vì tôi đã nói điều gì không?”

“Không, không, không, chỉ là vấn đề cá nhân thôi, chuyện riêng tư ấy mà, chỉ là đôi lúc có chút xáo trộn. Thật xấu hổ quá.” Cô ấn hai miếng giấy xanh da trời thô ráp vào hai mắt. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, anh đang nói.”

“Tôi mất chỗ làm của mình, còn cô thì bật khóc như thế.”

“Tôi cứ nghĩ anh đang nói rằng cuộc đời tôi sẽ chẳng đi đến đâu,” và cô bắt đầu vừa cười vừa khóc. Cô xé thêm miếng giấy thứ ba và áp lên miệng.

Scott chờ cho đến khi hai vai cô không còn nấc lên nữa. “Vậy cô có quan tâm đến công việc này hay không nào?”

“Ý anh là…” Cô đặt tay lên chiếc thùng đựng hai mươi lít nước xốt, “… một ngày nào đó, tất cả những thứ này sẽ là của tôi.”

“Emma, nếu cô không muốn công việc này, cứ nói thẳng, còn tôi đã làm công việc này được bốn năm rồi.”

“Và anh đã làm rất tốt, Scott ạ…”

“Mức lương cũng phù hợp, và cô sẽ không bao giờ phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữa…”

“Tôi rất biết ơn vì lời đề nghị này.”

“Vậy sao còn cái cảnh sụt sịt kia?”

“Chỉ là vì tôi hơi… chán nản, chỉ thế thôi.”

“Chán nản.” Scott cau mày như thể lần đầu tiên được nghe thấy từ này.

“Anh biết đó. Một chút thất vọng ấy mà.”

“Được rồi, tôi hiểu.” Anh ta nghĩ đến việc vòng tay qua vai an ủi cô như một người cha, nhưng điều đó có nghĩa là phải leo qua chiếc thùng đựng gần bốn mươi lít mayonnaise, vì thế, anh ta chồm người tới. “Có phải… rắc rối với bạn trai không?”

Một lần nữa, Emma lại cười lớn. “Không đời nào. Scott, không có gì đâu, chỉ là vì anh nói vào thời điểm tôi đang suy sụp, chỉ có thế.” Cô lắc đầu thật mạnh. “Anh xem, hết rồi, như nước mưa ấy mà. Hãy quên điều đó đi.”

“Vậy cô nghĩ thế nào? Về việc làm quản lý ấy?”

“Cho tôi thời gian suy nghĩ nhé? Sẽ báo với anh vào ngày mai?”

Scott mỉm cười hồn hậu và gật đầu. “Được thôi! Hãy cứ thư thả…” Anh chỉ tay về phía cửa, và với lòng trắc ẩn vô bờ, anh nói thêm: “Lấy ít bánh khoai tây rán mà ăn nhé.”


Trong căn phòng trống dành cho nhân viên, Emma nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đựng pho mát đang bốc khói và bánh ngô giòn như thể nó là kẻ thù cần phải khuất phục.

Bỗng cô đột ngột đứng lên, đi qua phòng của Ian và thọc tay vào chiếc quần vải bông chéo chật cứng cho đến khi tìm thấy vài điếu thuốc. Cô lấy ra một điếu, châm lửa, rồi bỏ kính ra và kiểm tra mắt qua chiếc gương vỡ, liếm những vết dính rõ mồn một trên ngón tay. Thời gian gần đây, tóc cô đã dài ra, không theo một phong cách nào và có màu mà theo cô nghĩ là “lông chuột”. Cô giật một sợi tóc ra khỏi dây buộc và dùng hai ngón tay vuốt theo chiều dài của nó, biết rằng khi gội đầu, cô sẽ biến dầu gội thành màu xám. Mái tóc thành phố. Da cô trở nên xanh tái do làm quá nhiều ca muộn, và người cũng tròn ra; vài tháng gần đây, cô phải mặc váy bằng cách tròng từ trên đầu xuống. Cô đổ lỗi cho những hạt đậu được chiên đi chiên lại; cứ chiên đi rồi chiên lại. “Cô gái mũm mĩm,” cô thầm nghĩ, “cô gái mũm mĩm ngu ngốc” là một trong những khẩu hiệu đang hiện hữu trong đầu cô, cùng với “Một phần ba Cuộc đời Mày đã Trôi qua” và “Mọi thứ có Nghĩa gì đây?”

Thời điểm giao thoa giữa tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành này càng khiến cho Emma trở nên thu mình và buồn bã hơn so với trước đây. “Sao con không về nhà, con gái?” mẹ cô đã nói qua điện thoại đêm hôm trước, bằng giọng nói run run, đầy lo lắng như the con gái bà bị bắt cóc mất. “Phòng của con vẫn đó. Việc làm ở Debenhams đâu có thiếu.” Và lần đầu tiên, cô bắt đầu cảm thấy bị thuyết phục.

Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể chinh phục Luân Đôn. Cô đã hình dung về những buổi nói chuyện văn chương sôi nổi, những cuộc gặp gỡ chính trị, những bữa tiệc vui vẻ, những cuộc tình có cả ngọt ngào lẫn đắng cay diễn ra bên bờ sông Thames. Cô đã định lập thành một ban nhạc, thực hiện những bộ phim ngắn, viết tiểu thuyết, nhưng hai năm miệt mài dành cho tập thơ khiêm tốn đó không mang lại kết quả gì, và chẳng có gì thật sự tốt đẹp xảy ra với cô kể từ sau lần bị cảnhát tấn công bằng dùi cui tại những cuộc biểu tình chống thuế thân.

Thành phố này đã đánh bại cô, đúng như những gì họ khẳng định. Giống như trong một bữa tiệc quá đông người, chẳng ai thèm để ý khi nào cô đến và cũng không ai buồn quan tâm rằng cô đã về hay chưa.

Không phải là cô không thử cố gắng. Ý tưởng về một công việc trong ngành xuất bản đã tự nhiên xuất hiện. Cô bạn Stephanie Shaw của cô đã có được việc làm ngay sau khi tốt nghiệp, và công việc đó đã thay đổi cô ấy. Stephanie Shaw không còn dùng bia đen nhẹ. Thời gian này, cô ấy uống rượu trắng, mặc những bộ vest nhỏ xinh bó sát người hiệu Jigsaw và dùng khoai tây chiên hiệu Kettle tại các buổi dạ tiệc. Nghe lời Stephanie, Emma đã viết nhiều đơn xin việc gửi đến các nhà xuất bản, các doanh nghiệp, thậm chí các nhà sách, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nền kinh tế đang suy thoái và mọi người đều bám chặt lấy công việc của mình với quyết tâm cao độ. Cô đã nghĩ đến việc nương tựa vào chương trình giáo dục dành cho lưu học sinh, nhưng chính phủ đã chấm dứt việc cấp học bổng cho sinh viên, mà cô thì không có khả năng lo nổi học phí. Cô có thể làm một số công việc tình nguyện cho Tổ chức Ân xá Quốc tế, có lẽ thế, nhưng các khoản tiền thuê nhà và đi lại đã ngốn sạch sành sanh số tiền cô kiếm được, trong khi đó Loco Caliente đã bòn rút cạn kiệt thời gian và năng lượng của cô. Cô còn nghĩ ra một công việc nghe rất kỳ khôi là đọc tiểu thuyết cho người mù,nhưng liệu đó có phải là một công việc thật sự, hay chỉ là thứ cô thấy trên phim ảnh? Khi nào thấy khỏe, cô sẽ tìm hiểu về điều này. Còn lúc này, cô đang ngồi bên cạnh bàn và nhìn trừng trừng vào bữa trưa của mình.

Thứ pho mát công nghiệp trên đĩa của cô trở nên đặc cứng như nhựa, và bỗng nhiên với thái độ căm ghét, Emma đẩy nó qua một bên rồi cho tay vào túi xách lôi ra một cuốn sổ tay đắt tiền có bìa da màu đen mới cứng và một cây bút máy vừa ngắn vừa to gắn ở bìa. Giở một trang giấy màu trắng kem mới tinh, cô bắt đầu viết nhoay nhoáy.


Bánh khoai tây rán


Chính những chiếc bánh khoai tây đã làm điều đó.

Đống hổ lốn đang bốc khói này giống như những xáo trộn trong cuộc đời cô.

Thâu tóm mọi sai lầm.

Với

Cuộc đời

Của cô

Đâu đó trên phố vang lên tiếng nói “Đã đến lúc cần thay đổi.”

Bên ngoài đường Kentish Town

Có tiếng cười

Nhưng ở đây, trong căn phòng gác mái mù mịt khói này

Chỉ có

Bánh khoai tây rán

Pho mát, giống như cuộc đời, đã trở nên

Khô cứng và

Lạnh lẽo


Và chẳng có tiếng cười trong căn phòng gác mái cao tít này.


Emma ngừng viết, sau đó ngước mắt lên nhìn chăm chăm vào trần nhà, như thể cho ai đó có cơ hội trốn thoát. Cô nhìn trở lại trang giấy với hy vọng sẽ bị bất ngờ bởi những điều tuyệt diệu đã được viết ra trên đó.

Cô rùng mình và làu bàu một lúc lâu, sau đó cười phá lên, lắc mạnh đầu trong khi cẩn thận xóa từng dòng một, về những đường chéo song song lên mỗi dòng cho đến khi từng chữ biến mất. Chẳng bao lâu, những chỗ bị xóa đó dính nhiều mực đến nỗi thấm ướt ra mặt sau trang giây. Cô lật trang sau xem những vết thấm của mực và đọc lướt qua phần chữ đã được viết trên đó.


Edinburgh, 4 giờ sáng

Chúng tôi nằm trên chiếc giường đơn và nói về

Tương lai, đưa ra những dự đoán

và khi cậu ấy nói, tôi nhìn cậu ấy và nghĩ đến

từ “Đẹp trai”, một từ ngu ngốc, và nghĩ

“có lẽ từ này hợp hơn? Khó đoán?”


Tiếng chim két đang hót bên ngoài

và ánh mặt trời sưởi ấm những tấm rèm…


Một lần nữa, cô lại rùng mình, như thể đang hé mắt dưới dải băng bịt mắt, và gập vội cuốn sổ lại. Lạy Chúa, “điều khó đoán”. Cô đã đạt đến một bước ngoặt. Cô không còn tin rằng mình có thể cải biến hoàn cảnh tốt đẹp hơn bằng cách làm thơ về nó.

Đặt cuốn sổ tay qua một bên, cô với tay lấy tờ Sunday Mirror số ra ngày hôm qua và bắt đầu ăn bánh khoai tây rán, những chiếc bánh khoai tây rán khó đoán, và ngạc nhiên phát hiện ra rằng loại thức ăn dở ẹc này lại có thể khiến con người ta thấy thoải mái đến thế.

Ian xuất hiện trước cửa, “Anh chàng đó lại đến nữa.”

“Anh chàng nào?”

“Bạn của cô, anh chàng đẹp trai đó. Anh ta đi cùng một cô gái nữa.” Và ngay lập tức, Emma biết được anh chàng mà Ian đang nói đến là ai.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 11:04:49 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4.2


Từ nhà bếp cô đã nhìn thấy họ, cô gí mũi vào ô cửa kính tròn dính mỡ khi cả hai trâng tráo ngồi vào bàn giữa quán, nhấm nháp các loại thức uống đầy màu sắc và cười chế giễu tờ thực đơn. Cô gái cao ráo, mảnh khảnh với làn da xanh tái, đôi mắt kẻ đen, mái tóc cũng đen nhánh, cắt ngắn và được chỉnh sửa đắt tiền nhưng lại không cân đối, cặp chân dài trong chiếc quần tất đen mỏng tang và đôi bốt cao đến mắt cá chân. Cả hai đều ngà ngà say, họ đang hành xử hteo cách liều lĩnh và điên rồ một cách miễn cưỡng khiến mọi người tự hỏi khi nào họ mới biết mình đang bị quan sát hành xử như trong những đoạn video nhạc pop, và Emma nghĩ đến việc sẽ hả dạ nhường nào nếu có thể bước ra và đập vào đầu cả hai bằng những chiếc bánh burrito được cuộn thật chặt.

Hai bàn tay hộ pháp đặt lên vai cô. “Này,” Ian nói, tựa cằm lên đầu cô. “Cô gái đó là ai vậy?”

“Không biết.” Emma chà ngón tay lên dấu vết mà mũi cô để lại trên cửa sổ. “Tôi không để ý.”

“Vậy đó là một cô bạn mới.”

“Dexter có chu kỳ quan tâm rất ngắn. Giống như một đứa trẻ. Hoặc như một con khỉ. Bạn cần phải đung đưa thứ gì đó lấp lánh trước mắt cậu ta.” Đó chính là những gì cô gái này đang có, Emma thầm nghĩ: thứ gì đó lấp lánh.

“Vậy cô có nghĩ rằng người ta đã đúng khi nói về việc các cô gái thích những kẻ xấu xa?”

“Cậu ấy không phải kẻ xấu xa. Cậu ấy là một tên ngốc.”

“Thế thì các cô gái thích những tên ngốc à?”

Lúc này, Dexter đã nhét chiếc ô trang trí ly cocktail lên một bên tai, còn cô gái đang cười ngặt nghẽo khi nhìn thấy điều đó.

“Có vẻ thế,” Emma đáp. Tất cả là vậy, cô tự hỏi liệu cậu ta có cần phải trưng ra cho cô thấy cuộc sống thành phố đầy mới mẻ và huy hoàng của mình không? Ngay khi đón cậu ở cổng nhà ga trong chuyến trở về từ Thái Lan với cái đầu cạo trọc và làn da rám nắng, cô đã biết chẳng còn cơ hội nào cho mối quan hệ giữa hai người. Quá nhiều điều đã xảy ra với cậu ta, trong khi cô lại thay đổi quá ít. Thậm chí đây là cô bạn gái, người yêu thứ ba, hay gì cũng được, mà cô đã gặp trong chín tháng qua, Dexter giới thiệu họ với cô giống như một chú chó đang ngậm miệng một con chim bồ câu béo ngậy. Liệu đó có phải là một kiểu trả thù tầm thường không? Bởi vì cô nhận được tấm bằng tốt nghiệp loại cao hơn cậu ta ư? Chẳng lẽ cậu ta không biết được điều này đang gây cho cô cảm giác gì sao, ngồi ở bàn số chín, tay họ cứ vuốt ve lấy mặt nhau.

“Anh không đi được à, Ian? Đó là phận sự của anh.”

“Anh ta yêu cầu cô.”

Cô thở dài, chùi tay vào tạp dề, tháo chiếc mũ bóng chày ra khỏi đầu để đỡ xấu hổ và đẩy cái cửa lò xo bước vào.

“Vậy… cậu muốn dùng những món đặc biệt hay như thế nào?”

Dexter đứng bật dậy, gỡ hai cánh tay dài ngoằng của cô gái ra và choàng hai tay quanh người bạn cũ, rất cũ của mình. “Chào, cậu khỏe không, Em? Ôm một cái thật chặt nào!” Kể từ khi làm việc trong lĩnh vực truyền hình, cậu đã hình thành chứng thích ôm, hoặc Ôm Chặt. Cái công ty đào tạo người dẫn chương trình truyền hình đó đã gây ảnh hưởng rất nhiều đến cậu, và cách cậu nói chuyện với cô lúc này chẳng phải như với một người bạn cũ, đúng hơn là như với một vị khách rất đặc biệt kế tiếp.

“Emma, đây là…” Cậu đặt một tay lên bờ vai trần trơ xương của cô gái, hình thành nên một đường liên kết giữa ba người. “Còn đây là Naomi, phát âm là Gnome-y.”

“Chào Gnome-y,” Emma mỉm cười. Naomi cũng cười đáp lại, chiếc ống hút kẹp giữa hai hàm răng trắng bóng.

“Này, ngồi cùng bọn mình và dùng một ly margarita nhé!” Trong trạng thái say túy lúy và đầy ủy mị, cậu giật mạnh tay Emma.

“Không được, Dex, mình đang làm việc.”

“Thôi nào, năm phút thôi. Mình muốn đãi cậu một chầu. Một ly! Ý mình là một ly.”

Lúc này, Ian đã nhập hội cùng họ, chì cuốn sổ của mình ra. “Vậy tôi sẽ mang đến cho các bạn món gì đó để nhấm nháp nhé?” anh hỏi một cách vui vẻ.

Cô gái nhăn mũi, “Tôi không nghĩ thế!”

“Dexter, cậu đã gặp Ian phải không?” Emma hỏi nhanh.

“Không, không, chưa bao giờ,” Dexter nói. “Đúng thế, vài lần rồi,” Ian đáp, và một khoảnh khắc im lặng bao trùm khi họ đứng đó, nhân viên phục vụ và thực khách.

“Vậy thì Ian, cho chúng tôi hai, à không, ba ly margarita ‘Tưởng nhớ trận Almano’. Hai hay ba? Em, nhập hội cùng bọn mình chứ?”

“Dexter, mình đã nói với cậu rồi. Mình đang làm việc.”

“Được thôi, nếu thế thì, cậu biết gì không? Bọn này sẽ đi. Tính tiền nào, ừm…” Ian bỏ đi, còn Dexter vẫy tay ra hiệu cho Emma và hạ giọng. “Này, có cách nào để mình có thể, cậu biết đó…”

“Biết gì?”

“Đưa tiền thức uống cho cậu.”

Emma ngây người ra. “Mình không hiểu.”

“Ý mình muốn nói là, có cách nào để mình có thể, cậu biết đấy, bo cho cậu ấy mà?”

“Bo cho mình hả?”

“Chính xác. Bo cho cậu.”

“Vì sao?”

“Chẳng có lý do nào cả, Em ạ,” Dexter nói. “Chỉ là mình thật sự, thật sự muốn bo cho cậu,” và Emma cảm thấy tâm hồn mình lại thêm phần tan nát.


Trên đồi Primrose, Dexter nằm ngủ dưới ánh nắng xế chiều, áo không cài khuy, hai tay đặt dưới đầu, chai rượu trắng đã vơi một nửa, sờ vào âm ấm bên cạnh bởi cậu đã chuyển từ trạng thái chưa tỉnh hẳn sang trạng thái say sưa một lần nữa. Thảm cỏ vàng khô trên đồi đã trở thành nơi tụ tập đông đúc của những nhân viên trẻ tuổi, nhiều người đến thẳng đây từ văn phòng, trò chuyện và cười đùa trong khi ba cái máy phát thanh khác nhau đang cãi nhau chí chóe, còn Dexter nằm ngay giữa trung tâm và mơ màng về truyền hình.

Ý tưởng trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã bị lãng quên không chút hối tiếc. Cậu biết rằng mình là một kẻ nghiệp dư có tay nghề kha khá, có lẽ sẽ luôn như thế, nhưng để trở thành một nhiếp ảnh gia kiệt xuất như Cartier-Bresson, Capa hay Brandt, đòi hỏi phải lao động hăng say, dám chấp nhận từ bỏ và đấu tranh, mà cậu thì không chắc là khía cạnh đấu tranh có thích hợp với mình hay không. Trong khi đó, truyền hình lúc này lại đang cần đến cậu. Sao trước đây cậu lại không nghĩ đến nó? Từ tấm bé cho đến lúc ta trưởng thành, truyền hình lúc nào cũng hiện hữu trong gia đình, nhưng có vẻ như xem truyền hình lại là điều gì đó hơi không lành mạnh. Giờ đây, trong chín tháng qua, nó bỗng trở thành thứ chi phối cuộc đời cậu. Cậu là một người hay thay đổi chính kiến, và với đam mê của một tân binh, cậu thấy mình tràn đầy cảm xúc với loại phương tiện truyền thông này, như thể cuối cùng cậu đã tìm thấy được một chỗ dựa tinh thần.

Và không, nó không có được ánh hào quang của nghề nhiếp ảnh hay uy tín của công việc tường thuật tin từ một vùng chiến sự, nhưng truyền hình có ý nghĩa, truyền hình là tương lai. Nó chính là sự thực hành dân chủ, nó chạm đến đời sống của con người theo cách trực tiếp nhất, định hình tư tưởng, tạo sự phấn khích, thú vui tiêu khiển và thu hút sự quan tâm của mọi người theo cách hiệu quả hơn rất nhiều so với tất cả những cuốn sách chẳng ai thèm đọc hay những vở kịch chẳng ai buồn xem. Emma có thể nói những gì cô ấy thích về những người theo đảng Bảo Thủ (ý do Dexter không hâm mộ họ là vì phong cách của họ chứ không phải do nguyên tắc hoạt động) nhưng chắc chắn họ đã làm rung chuyển các phương tiện truyền thông. Cho đến gần đây, hoạt đông phát sóng dường như trở nên buồn tẻ, đình trệ, kết bè kết phái, ảm đạm và quan liêu, đầy những ông già cứng đầu cứng cổ, những nhà cải cách ngớ ngẩn và những nhân vật dễ thương đẩy xe phục vụ thức uống; như thể một chi nhánh kinh doanh giải trí của ngành dân chính. Ngược lại, Redlight Productions là một phần trong sự trỗi dậy của các công ty tư nhân trẻ mới thành lập đang giành lấy phương tiện sản xuất này từ tay những con khủng long già nua. Đây là một ngành hái ra tiền; thực tế đã chứng minh qua các văn phòng không vách ngăn với ba màu sắc cơ bản là đỏ, xanh lá, và xanh dương, với hệ thống máy vi tính hiện đại và những chiếc tủ lạnh tập thể chứa đầy thức ăn ngon.

Sự thăng tiến của cậu trong thế giới này nhanh như sao băng. Người phụ nữ có búi tóc đen bóng và cặp kính mắt nhỏ mà cậu gặp trên tàu hỏa tại Ấn Độ đã giao cho cậu công việc đầu tiên là chân chạy việc, sau đó là nhân viên nghiên cứu, và hiện tại cậu là Trợ lý Sản xuất, viết tắt là TLSX trên UP4IT, một chương trình ca nhạc hài kịch tạp kỹ xen lẫn phóng sự về những chủ đề “thật sự ảnh hưởng đến giới trẻ ngày nay”: những căn bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, ma túy, nhạc sàn, ma túy, cảnh sát, bạo hành, ma túy. Dexter đã sản xuất những bộ phim ngắn quá sống động về các khu dân cư xuống cấp được quay dưới những góc hình điên rồ của ống kính mắt cá, những đám mây bay thẳng lên cao trên nền nhạc acid house. Mọi người còn nghĩ đến việc đưa cậu xuất hiện trên truyền hình trong loạt chương trình kế tiếp. Cậu đang vượt trội, đang thăng hoa, và dường như có khả năng cậu sẽ khiến cho bố mẹ mình tự hào.

“Tôi làm truyền hình,” chỉ cần nói thế cũng đủ khiến cậu thỏa mãn. Cậu thích sải bước xuống phố Berwick để đến phòng biên tập với một túi các tông đựng đầy băng hình, gật đầu chào các đồng nghiệp. Cậu thích món sushi và những bữa tiệc khai trương, cậu thích uống nước từ những chiếc bình nóng lạnh, đặt hàng các hãng vận chuyển và nói những điều đại loại như “chúng tôi đã mất sáu giây”. Cậu thầm thích thú với thực tế rằng nó là một trong những ngành hấp dẫn, và là nơi trân trọng tuổi trẻ. Trong thế giới truyền hình mới mẻ và đòi hỏi can đảm này, bạn sẽ chẳng có cơ hôi nhìn thấy một nhóm làm việc nào ở độ tuổi sáu mươi hai trong phòng hội thảo. Vậy điều gì đã xảy ra với những người làm truyền hình khi họ đến một độ tuổi nhất định? Họ đã đi đâu? Không cần bận tâm, công việc này thích hợp với cậu, cũng như với những cô gái trẻ như Naomi: dâ thành phố, cứng rắn và đầy tham vọng. Trong những khoảnh khắc hồ nghi hiếm hoi, Dexter đã từng lo lắng rằng việc thiếu hiểu biết có thể kìm hãm cậu, nhưng đây là công việc chỉ đòi hỏi sự tự tin, năng lượng, và thậm chí cả một chút kiêu ngạo nhất định, và tất cả những phẩm chất này đều nằm trong tầm tay của cậu. Đúng, bạn phải thông minh, nhưng không phải thông minh theo kiểu của Emma. Phải thận trọng, sắc bén, đầy tham vọng.

Cậu yêu căn hộ mới của mình bên khu Belsize Park, tất cả đều làm bằng gỗ sậm màu và đồng thau đỏ, và cậu yêu Luân Đôn, trải rộng mịt mù sương khói trước mắt cậu vào ngày Thánh Swithin, và cậu muốn chia sẻ tất cả sự phấn khích này với Emma, giới thiệu với cô ấy những cơ hội mới, những trải nghiệm mới, và các mối quan hệ xã hội mới; để khiến cho cuộc sống của cô ấy giống với cuộc sống của cậu hơn. Biết đâu Naomi và Emma sẽ trở thành bạn của nhau.

Hài lòng với suy nghĩ đó, và khi sắp chìm vào giấc ngủ, cậu bị đánh thức bởi một chiếc bóng đổ xuống mặt. Cậu bé mắt nhìn lên.

“Xin chào, người đẹp.”

Emma đá vào hông cậu đau điếng.

“Áu!”

“Đừng bao giờ làm thế nữa biết chưa!”

“Làm gì?”

“Cậu biết rồi còn hỏi! Giống như mình đang ở trong sở thú, còn cậu dùng gậy thọc vào và chế giễu mình…”

“Mình không chế giễu cậu!”

“Mình đã quan sát cậu, cậu ngồi giạng chân ôm cô bạn gái của cậu, và cười khúc kha khúc khích…”

“Cô ấy không phải bạn gái mình, và bọn mình đang cười cái thực đơn…”

“Cậu chế giễu nơi làm việc của mình.”

“Thì sao? Bởi vì cậu làm việc ở đó sao!”

“Đúng, bởi vì mình làm việc ở đó. Mình cười vì nghịch cảnh, còn cậu thì cười vào mặt mình!”

“Em, mình không bao giờ, và chưa bao giờ…”

“Đó là những gì mình cảm thấy.”

“À, vậy mình xin lỗi.”

“Tốt.” Cô khoanh chân lại và ngồi xuống bên cạnh cậu. “Giờ thì cài cúc áo lại và đưa cho mình chai rượu.”

“Cô ấy thật sự không phải bạn gái của mình.” Cậu cài ba cúc áo phía dưới, chờ xem phản ứng của cô. Khi thấy cô không có biểu hiện gì, cậu lại khiêu khích. “Bọn mình chỉ thỉnh thoảng ngủ với nhau thôi, chỉ có thế.”

Vì không còn cơ hội nào cho mối quan hệ giữa hai người nên Emma đã gắng gượng trở nên chai sạn trước sự thờ ơ của Dexter, và thời gian gần đây, một lời nhận xét kiểu như thế không còn khiến cô đau đớn hơn so với một cú bóng tennis đập mạnh vào gáy. Những ngày gần đây, cô thậm chí còn không thấy nao núng. “Thế thì tốt cho cả hai người, mình nghĩ thế.” Cô rót rượu vào chiếc ly nhựa. “Nếu cô ấy không phải bạn gái cậu, vậy mình nên gọi cô ta là gì đây?”

“Mình không biết. ‘Tình nhân’ chăng?”

“Chẳng phải điều đó có nghĩa yêu thương sao?”

“Hay là ‘chinh phục’?” cậu cười toe toét. “Mình có thể nói ‘chinh phục’ được không?”

“Hay ‘nạn nhân’. Mình thích từ ‘nạn nhân’.” Emma bỗng ngả người ra sau và ngượng nghịu thọc tay vào túi quần jean. “Cậu có thể nhận lại nó.” Cô thả tờ mười bảng Anh được vo chặt lại lên ngực cậu.

“Không đời nào.”

“Có đấy.”

“Nó là của cậu!”

“Dexter, nghe mình nói đây. Cậu đừng bo tiền cho bạn bè.”

“Đó không phải là tiền bo, đó là quà tặng.”

“Tiền không phải là quà tặng. Nếu cậu mua cho mình thứ gì đó, mình sẽ rất vui, nhưng đừng đưa tiền. Như thế ngại lắm.”

Cậu thở dài, và nhét tờ tiền vào túi. “Vậy thì mình xin lỗi. Xin lỗi lần nữa.”

“Tốt thôi,” cô nói, và nằm xuống bên cạnh cậu. “Tiếp tục đi. Kể cho mình nghe tất cả chuyện đó.”

Toét miệng cười, cậu chống tay nhổm đầu dậy. “Chuyện là bọn mình cùng tham gia một buổi tiệc đóng máy vào cuối tuần.”

Tiệc đóng máy, cô thầm nghĩ. Cậu ấy đã trở thành người tham gia các buổi tiệc đóng máy.

“… và mình đã gặp cô ấy ở văn phòng nên đến chào, chúc mừng cô ấy tham gia nhóm, vẻ rất trịnh trọng, mình đưa tay ra, và cô ấy mỉm cười đáp lại, nháy mắt và đặt tay ra sau đầu mình và kéo xuống, và cô ấy…” Cậu hạ giọng thành một tiếng thì thầm đầy phấn khích. “… hôn mình, đúng không?”

“Hôn cậu, đúng không?” Emma nói, và nhận thêm một cú đập bóng tennis vào đầu.

“… và truyền qua miệng mình thứ gì đó từ lưỡi cô ấy. ‘Đó là gì?’ Mình hỏi và cô ấy chỉ nháy mắt nói. ‘Anh sẽ biết ngay.’

Cả hai đều im lặng trước khi Emma hỏi, “Hạt đậu phộng?”

“Không…”

“Một hạt đậu phộng nhỏ chiên giòn…”

“Không, đó là một viên thuốc…”

“Cái gì đó, giống như kẹo hay gì đó à? Để hơi thở cậu thơm tho à?”

“Hơi thở mình không sao cả.”

“Chẳng phải cậu đã kể chuyện này với mình rồi sao?”

“Không, đó là một cô gái khác.”

Lần này, hàng loạt quả bóng tennis bay tới tấp và thêm cả một quả bóng crike nữa. Emma duỗi người và chăm nhìn lên bầu trời. “Cậu phải chấm dứt cái việc để các cô gái truyền ma túy vào miệng, Dex ạ. Thật mất vệ sinh. Và nguy hiểm nữa. Một ngày nào đó, nó sẽ là viên xyanua.”

Dexter cười lớn. “Vậy cậu có muốn nghe điều gì xảy đến sau đó không?”

Cô đặt ngón tay lên cằm mình. “Có muốn không nhỉ? Không. Mình không nghĩ thế. Không, mình không muốn.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2013 11:06:49 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4.3


Nhưng rồi cậu vẫn kể, với giọng kể đều đều về những căn phòng tối kín đáo tại các câu lạc bộ, những cuộc gọi lúc đêm khuya, những chuyến taxi xuyên thành phố vào rạng sáng, đời sống tình dục bất tận với phương châm ăn-càng-nhiều-càng-tốt của Dexter, và Emma cố gắng không nghe mà thay vào đó chỉ nhìn vào miệng cậu. Đó là một cái miệng đáng yêu đúng như vẫn còn nhớ, và nếu có can đảm, liều lĩnh và không chút e dè như cái cô gái có tên Naomi, cô sẽ trườn qua và hôn cậu ấy, và bỗng cô nhận ra rằng mình chưa hôn ai bao giờ, nghĩa là cô chưa bao giờ là người chủ động hôn. Dĩ nhiên là cô đã được hôn, bất ngờ và thô bạo quá mức từ những gã trai say rượu tại các bữa tiệc, những nụ hôn bất ngờ xuất hiện như những cú đám vào miệng. Ba tuần trước, khi cô đang lau chùi cái móc treo thịt, Ian đã tìm cách hôn cô, anh ta xuất hiện một cách mạnh mẽ đến mức cô tưởng anh ta sắp húc đầu vào cô. Kể cả Dexter cũng đã từng hôn cô một lần, cách đây nhiều năm, nhiều năm rồi. Liệu có quá kỳ lạ khi hôn đáp lại cậu ấy không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô làm việc đó vào lúc này? Hãy chủ động, tháo kính ra, giữ lấy đầu cậu ấy trong khi cậu ấy vẫn còn nói và hôn cậu ấy, hôn cậu ấy…

“… thế là Naomi gọi vào lúc ba giờ sáng hôm đó nói rằng, ‘Anh đón taxi đến đây ngay đi. Ngay bây giờ.’”

Cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh cậu dùng mu bàn tay chùi miệng: nụ hôn đó giống như ăn bánh trứng. Cô ngả đầu sang bên để ngắm nhìn mọi người trên đồi. Ánh nắng xế chiều bắt đầu tắt, và hai trăm người trẻ tuổi, giàu có và quyến rũ đang chơi trò ném đĩa nhựa, nhóm lửa cho các lò nướng tiện dụng, và lên kế hoạch cho buổi tối. Thế nhưng, cô cảm thấy mình ở khoảng cách rất xa so với những con người này, với công việc thú vị của họ cùng với những chiếc máy nghe nhạc à xe đạp leo núi, trông giống như trong một chương trình quảng cáo trên truyền hình về rượu vodka hay những loại xe thể thao. “Sao con không về nhà,” mẹ cô đã nói qua điện thoại hôm trước, “Phòng của con vẫn để đó…”

Cô quay sang bên Dexter, vẫn đang thao thao bất tuyệt về chuyện tình của mình, và nhìn qua vai cậu, Emma thấy một đôi bạn trẻ đang ngấu nghiến hôn nhau, cô gái quỳ dạng chân trên người cậu con trai, hai cánh tay cậu ta dang ra hai bên theo kiểu đầu hàng, ngón tay họ đan vào nhau.

“… nói một cách ngắn gọn thì bọn mình đã không rời khách sạn trong ba ngày.”

“Xin lỗi, mình đã không nghe được một lúc rồi.”

“Mình chỉ nói vậy thôi…”

“Vậy cậu nghĩ cô ấy nhìn thấy gì ở cậu?”

Dexter nhún vai, như thể cậu không hiểu câu hỏi. “Cô ấy nói mình khó hiểu.”

“Khó hiểu. Cậu giống như trò chơi xếp hình gồm hai miếng ghép…” Cô ngồi dậy và lướt tay qua đám cỏ gần ống quần. “… dày,” sau đó kéo ống quần jean lên cao một chút. “Nhìn vào cặp chân này,” Cô xoắn mấy sợi lông chân giữa ngón trỏ và ngón cái. “Mình có đôi chân của một người đi bộ năm mươi tám tuổi. Mình giống như Chủ tịch Hiệp hội những người đi bộ của Anh.”

“Thế thì tẩy chúng đi. Nữ hoàng Lông lá.”

“Dexter!”

“Dù sao thì cậu cũng có đôi chân tuyệt đẹp.” Cậu nghiêng người qua véo vào bắp chân cô. “Cậu rất quyến rũ.”


Cách xa chỗ cậu, đôi bạn trẻ kia vẫn đang hôn nhau. “Hãy nhìn hai người ở đây này - đừng nhìn chằm chằm như thế.” Dexter liếc nhìn qua vai mình. “Thật sự mình có thể nghe thấy họ. Ở khoảng cách này, mình có thể nghe được tiếng họ mất. GIống như ai đó đang mở nắp bồn rửa bát. Mình đã bảo đừng có nhìn chằm chằm thế cơ mà!”

“Sao lại không được? Đây là nơi công cộng cơ mà.”

“Sao cậu lại đến chỗ công cộng làm việc đó chứ? Nó giống như một bộ phim tài liệu về thiên nhiên.”

“Có lẽ họ đang yêu.”

“Và tình yêu phải như thế sao - mồm miệng ẩm ướt và váy áo nhăn nhúm thế à?”

“Đôi khi nó là như thế.”

“Trông cô ta như đang ra sức nuốt lấy đầu của cậu kia. Nếu không cẩn thận cô ta sẽ trẹo hàm mất.”

“Dù sao thì cô ta vẫn chẳng ra sao cả.”

“Dexter!”

“Đúng là cô ta không sao mà, mình chỉ nói thế thôi.”

“Cậu biết không, nỗi ám ảnh của cậu về việc phải giao hợp thường xuyên, một số người có thể cho rằng nó hơi kỳ cục, một số khác có thể hco rằng nó hơi buồn và tuyệt vọng…”

“Thật buồn cười, mình không cảm thấy buồn hay tuyệt vọng.”

Vì chính bản thân đang cảm nhận được những điều này nên Emma không nói gì. Dexter huých khuỷu tay vào cô. “Cậu biết chúng ta nên làm gì không? Mình và cậu?”

“Làm gì?”

Cậu cười toe toét. “Cùng xài E(13).”

“E? E là gì?” cô ngây người ra. “Ồ, đúng rồi, mình nghĩ là mình đã đọc một bài báo viết về điều đó. Mình không nghĩ là mình hợp với mấy thứ hóa chất đầu độc thần kinh đó. Có lần mình quên không đóng nắp lọ bút xóa Tipp-Ex thôi mà đã có ảo giác rằng đôi giày của mình đang tìm cách giết mình(14).” Cậu cười một cách sảng khoái và Emma giấu nụ cười sau chiếc ly nhựa. “Dù sao đi nữa thì mình vẫn thích loại rượu nguyên chất có nồng độ cao.”

“Nó gây ra hiện tượng mất phản xạ có điều kiện, E ạ.”

“Có phải đó là lý do khiến cậu lúc nào cũng thích ôm mọi người không?”

“Mình chỉ nghĩ rằng cậu sẽ thấy vui, thế thôi.”

“Mình đang vui đây. Cậu không biết được mình vui như thế nào đâu.” Đặt lưng xuống thảm cỏ và chăm chăm nhìn lên trời, cô có thể cảm thấy cậu đang ngắm mình.

“Vậy còn cậu thì sao?” cậu hỏi với giọng điệu khiến cô nghĩ đến một bác sĩ tâm lý. “Có gì mới không? Có tiến triển nào không? Tình yêu - cuộc sống.”

“Ồ, cậu biết mình mà. Mình không có cảm xúc. Mình là người máy. Hoặc nữ tu. Hay một nữ tu người máy cũng được.”

“Không, không phải. Cậu chỉ giả vờ thế, nhưng không phải thế.”

“Ồ, mình chẳng để tâm. Mình rất thích điều đó, già đi trong cô đơn…”

“Em, cậu mới hai nhăm thôi đấy…”

“… đang biến thành một nữ tu sĩ.”

Dexter không biết chắc một chiếc bít tất xanh dương(15) là gì, nhưng vẫn cảm thấy hưng phấn khi nghe từ “bít tất”. Khi cô nói, cậu hình dung cô đang mang đôi bít tất xanh dương rồi nghĩ rằng nó không hợp với cô, hoặc với bất kỳ người nào, mà đôi tất đó chỉ nên có màu đen hoặc đỏ như loại Naomi thường dùng rồi cậu lại nghĩ rằng mình đang bỏ lỡ điều gì đó về cụm từ “bít tát xanh dương”. Cái kiểu ảo tưởng tình ái này chiếm hết tâm trí của Dexter, và cậu tự hỏi liệu Emma có ổn không, có lẽ cậu đã sao nhãng đôi chút vì các khía cạnh tình dục. Hàng giờ liền, cậu mụ cả người với những bảng xếp hạng, các bìa tạp chí, vài phân dây nịt ngực màu đỏ thẫm của một người lạ qua đường, và tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn vào mùa hè. Chắc chắn sẽ chẳng tự nhiên khi lúc nào cũng cảm thấy như thể cậu vừa thoát khỏi nhà tù? Tập trung tư tưởng. Người mà cậu hết mực quan tâm đang rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh, và cậu nên tập trung vào điều đó thay vì vào ba cô gái đang bắt đầu chơi bắn nước phía sau lưng cô ấy…

Tập trung! Tập trung. Cậu hướng suy nghĩ của mình ra khỏi chủ đề tình dục, não của cậu trở nên linh hoạt như một chiếc phi cơ.

“Thế còn anh chàng đó?” cậu hỏi.

“Anh chàng nào?”

“Người phục vụ ở chỗ làm ấy. Trông như chủ tịch câu lạc bộ máy tính.”

“Ian hả? Anh ta thì có liên quan gì?”

“Sao cậu không hẹn hò với Ian?”

“Thôi đi, Dexter. Ian chỉ là bạn. Giờ thì đưa chai rượu cho mình đây.”

Cậu nhìn khi Emma ngồi đó uống rượu, thứ lúc này đã hết lạnh và ngọt như xirô. Dù không phải là người ủy mị, nhưng có những lúc, Dexter có thể ngồi im lặng và ngắm Emma Morley cười đùa hoặc kể chuyện và cảm thấy hoàn toàn tin chắc rằng cô là cô gái tốt nhất mà cậu từng biết. Đôi khi, cậu gần như muốn hét to điều này, cắt ngang lời cô chỉ để nói với cô điều đó. Nhưng giờ không phải là lúc và thay vào đó, cậu nghĩ cô trông thật mệt mỏi, buồn bã, xanh xao, và khi cô nhìn xuống đất, cằm của cô bắt đầu thõng xuống. Sao cô không đeo kính áp tròng thay cho chiếc kính to đùng xấu xí này? Cô không còn là sinh viên nữa. Và các dây buộc tóc bằng nhung, chúng chẳng giúp ích được gì cho cô cả. Những gì cô thật sự cần,cậu thầm nghĩ với lòng trắc ẩn đang bừng cháy, là ai đó nắm lấy tay và khơi nguồn tiềm năng trong con người cô. Cô tưởng tượng ra một cảnh phim trông rất quý tộc và thân mật với hình ảnh Emma diện lên mình những bộ cánh mới đẹp đến lạ thường. Đúng, cậu cần phải quan tâm đến Emma nhiều hơn, và cậu sẽ làm điều đó nếu không quá bận rộn với công việc hiện tại.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chẳng phải cậu có thể làm điều gì đó để khiến cô cảm thấy hài lòng hơn với chính bản thân mình, vực dậy tinh thần của cô, và khiến cô cảm thấy tự tin hơn? Cậu nảy ra một ý tưởng và đưa tay nắm lấy tay cô trước khi trịnh trọng tuyên bố:

“Cậu biết không, Em, nếu tới năm bốn mươi tuổi và cậu vẫn còn độc thân thì mình sẽ cưới cậu.”

Cô nhìn cậu với thái độ căm ghét không che giấu. “Đó có phải là lời cầu hôn không, Dex?”

“Không phải bây giờ, chỉ là đến một lúc nào đó nếu cả hai chúng ta đều tuyệt vọng.”

Cô cười cay đắng. “Và điều gì khiến cậu nghĩ là mình muốn lấy cậu?”

“À, mình xem đó như một giả thiết.”

Cô chậm rãi lắc đầu. “Mình e là cậu sẽ phải xếp hàng đấy. Bạn của mình, Ian, đã nói y sì những gì cậu vừa nói với mình trong lúc bọn mình đang khử trùng tủ lạnh. Duy có điều là anh ta đợi đến khi mình ba mươi nhăm tuổi.”

“Tuy không có ý xúc phạm gì Ian nhưng mình nghĩ cậu nên chờ thêm năm năm nữa.”

“Mình sẽ không chờ bất kỳ ai trong hai người! Dù sao thì mình cũng sẽ không bao giờ kết hôn.”

“Sao cậu biết được điều đó?”

Cô nhún vai. “Một người phụ nữ thông thái nói cho mình biết.”

“Mình tưởng là các cậu bất động về các nền tảng chính trị hay gì đó.”

“Chỉ… không phải với mình, thế thôi.”

“Lúc này mình có thể hình dung được cậu. Váy cưới trắng toát, lộng lẫy, cô phù dâu, những cậu bé xinh xắn đi bên cạnh, nịt bít tất xanh…” Nịt bít tất. Tâm trí cậu cứ luẩn quẩn cái từ này giống như cá mắc câu.

“Thực ra mình nghĩ là trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn ‘các mối quan hệ’.”

“Ý cậu là giống như sự nghiệp của cậu hả?” Cô lừ mắt với Dexter. “Xin lỗi.”

Họ lại nhìn lên bầu trời lúc này đã chuyển dần về đêm và sau một lúc, cô nói, “Thật ra, nếu cậu muốn biết thì có một chút biến cố vừa xảy ra với công việc của mình hôm nay.”

“Cậu bị sa thải à?”

“Thăng tiến thì có.” Cô bắt đầu cười to. “Mình đã được đề nghị vào vị trí quản lý.”

Dexter ngồi bật dậy. “Tại cái nơi đó hả? Cậu phải từ chối ngay.”

“Sao mình phải từ chối? Chẳng có gì không ổn khi làm việc ở nhà hàng cả.”

“Em, cậu có thể dùng răng khai thác urani và điều đó cũng tốt miễn sao cậu thấy vui. Nhưng cậu ghét công việc đó, cậu ghét nó từng giây từng phút.”

“Thế thì sao? Hầu hết mọi người đều ghét công việc của họ. Đó là lý do vì sao chúng được gọi là công việc.”

“Mình yêu công việc của mình.”

“Này, không phải tất cả chúng ta đều có thể làm trong ngànhtruyền thông, đúng không?” Cô ghét giọng điệu của mình lúc này, đầy nhạo báng và chua cay. Tệ hơn là cô còn cảm thấy những giọt nước mắt vô cớ đang bắt đầu ươn ướt ở khóe mắt.

“Này, mình có thể tìm cho cậu một công việc!”

Cô cười. “Việc gì?”

“Với mình, tại Redlight Productions!” Lúc này, cậu bắt đầu thích thú với ý tưởng đó. “Với công việc nghiên cứu. Cậu sẽ bắt đầu với vai trò nhân viên chạy việc không lương, nhưng cậu thông minh…”

“Dexter, cảm ơn, nhưng mình không muốn làm việc trong lĩnh vực truyền thông. Mình biết hiện nay, tất cả mọi người đều tha thiết muốn làm việc trong lĩnh vực truyền thông, cứ như truyền thông là công việc tốt nhất thế giới…” Mày thật kích động, cô thầm nghĩ, ghen tị và đầy kích động. “Thực ra, mình còn không biết truyền thông là gì cơ mà…” Đừng nói nữa, hãy giữ bình tĩnh. “Ý mình là mọi người ở chỗ cậu làm gì ngoài việc đứng uống nước đóng chai, dùng ma túy và sao chép các đoạn thoại ngắn…”

“Này, Em, đó là một công việc cực nhọc…”

“Ý mình là liệu mọi người có đối xử với nghề điều dưỡng hay các công việc xã hội hay nghề giáo viên bằng sự kính trọng giống như họ làm đối với lĩnh vực truyền thông chết tiệt đó…”

“Vậy thì làm giáo viên đi. Cậu sẽ là một giáo viên tuyệt vời…”

“Mình muốn cậu viết lên bảng ‘Mình sẽ không đưa ra lời khuyên về nghề nghiệp đối với bạn mình’.” Lúc này cô nói tướng lên, gần như hét, và sau đó là một khoảng im lặng. Sao cô lại thế này? Cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ thôi mà. Cậu ấy có lợi gì từ mối quan hệ này? Cậu ấy nên đứng dậy và bỏ đi, đó là những gì cậu ấy nên làm. Cùng một lúc, họ quay mặt vào nhìn nhau.

“Xin lỗi,” cậu nói.

“Không, mình xin lỗi.”

“Cậu xin lỗi về điều gì?”

“Vì làm ầm ĩ lên như… một con điên. Xin lỗi nhé, mình mệt mỏi, một ngày tồi tệ, mình xin lỗi vì quá… tẻ nhạt.”

“Cậu không tẻ nhạt như thế.”

“Có, Dex ạ. Chúa ơi, mình thề là mình phát chán với bản thân.”

“Được thôi, nhưng cậu không làm mình chán.” Cậu nắm lấy tay cô. “Cậu không thể khiến mình chán. Cậu là một trong số một triệu, Em ạ.”

“Mình còn không thuộc nhóm một trong ba.”

Cậu dùng chân mình đá vào chân cô. “Em?”

“Gì cơ?”

“Cứ nhận lấy điều đó, được không? Hãy im lặng và thừa nhận điều đó.”

Họ nhìn nhau một lúc. Cậu nằm xuống trở lại, và sau một lúc, cô cũng làm theo và hơi giật mình khi nhận ra cậu ấy đã luồn cánh tay xuống dưới vai cô. Cả hai đều nhận thấy sự không thoải mái trước khi cô xoay người và nằm sát vào cậu. Siết chặt tay quanh vai cô, cậu nói từ phía trên đỉnh đầu cô.

“Cậu có biết mình không hiểu điều gì không? Lúc nào mọi người cũng đều nói với cậu rằng cậu thật tuyệt vời, thông minh, vui tính, tài giỏi và tất cả những điều đó, ý là mình rất nhiều, mình đã nói với cậu từ nhiều năm nay rồi. Vậy sao cậu không tin? Sao cậu cứ nghĩ rằng mọi người chỉ nói cho qua chuyện, Em? Cậu nghĩ đó là một âm mưu sao, mọi người bí mật liên kết với nhau để nói tốt về cậu sao?”

Cô ấn đầu mình vào vai để bảo cậu đừng nói, nếu không cô cảm thấy mình sẽ khóc mất. “Cậu là người tốt. Nhưng mình phải đi rồi.”

“Không, ở lại chút nữa đi. Chúng ta sẽ mở thêm chai nữa.”

“Chẳng phải Naomi đang đợi cậu ở đâu đó sao? Cái miệng nhỏ của cô ấy chất đầy ma túy giống như một con chuột đồng nhỏ.” Cô phồng hai má lên và Dexter cười khoái chí, và cô bắt đầu cảm thấy khá hơn một chút.

Họ ở đó một lúc nữa, sau đó đi bộ xuống quầy rượu rồi trở lên đồi ngắm ánh hoàng hôn đang buông xuống thành phố, uống rượu và không ăn gì ngoại trừ một túi khoai tây chiên giòn đắt tiền. Có thể nghe thấy tiếng kêu của các loài động vật lạ từ vườn thú Regent, và họ là người cuối cùng rời khỏi khu đồi.

“Mình nên về thôi,” cô nói và loạng choạng đứng lên.

“Cậu có thể ở nhà mình nếu muốn.”

Cô nghĩ về chuyến đi trở về nhà, Tuyến Bắc, tầng trên cùng của chuyến xe buýt N38, sau đó là quãng đường dài đi bộ đầy nguy hiểm đến căn hộ nồng nặc mùi hành phi. Khi về đến nhà, có thể hệ thống sưởi ấm đã được bật và Tilly Killick sẽ ngồi đó với chiếc áo choàng tắm để hở, dính sát lò sưởi như con tắc kè và ăn nước xốt pesto từ trong lọ. Thể nào cũng sẽ có nhiều dấu răng trên miếng pho mát Ireland và ti vi đang phát bộ phim truyền hình Thirtysomething, và cô chẳng muốn đi đâu nữa.

“Mượn một chiếc bàn chải đánh răng?” Dexter nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Ngủ trên ghế sofa?”

Cô hình dung một đêm nằm trên lớp da đen cót két của chiếc ghế sofa ở nhà Dexter, đầu cô bắt đầu thấy ong lên, trước khi quyết định rằng cuộc đời đã đủ phức tạp rồi. Cô đi đến một quyết định mạnh mẽ, một trong những quyết định mà hầu như ngày nào trong những ngày gần đây cô cũng đều thực hiện. Không còn những lần ngủ qua đêm ở những chỗ lạ, không còn làm thơ làm thẩn, không còn lãng phí thời gian. Đã đến lúc xốc lại cuộc đời. Đã đến lúc khởi sự lại từ đầu.


*****

13. Viết tắt của ecstasy. Đồng thời là tên viết tắt của Emma.

14. Trong thành phần của loại mực bút xóa này có một chất dễ gây nhiễm độc thần kinh. Năm 2000, chất này đã được thay thế bằng hoạt chất khác an toàn hơn.

15. Dexter đã hiểu nhầm “bluestocking” (nghĩa là “nữ tu sĩ”) thành bluestocking nghĩa là “bít tất xanh”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách