|
Tác giả |
Đăng lúc 5-4-2012 14:34:50
|
Xem tất
Ngồi trong rạp, cô lim dim mắt nhìn Edward Norton mà không biểu lộ cảm kích hay vui vẻ gì cả. Không đợi đến đoạn Hoàng Thu Sinh xuất hiện, cô đã dựa vào thành ghế ngủ ngon lành. Hứa Chí Hằng nghiêng đầu nhìn cô dựa vào thành ghế, đầu nghẹo về phía anh, thiếu chút nữa thì ngả lên vai anh, nếu là tư thế ngủ thoải mái nhất thì chắc anh không thể đánh thức cô dậy được.
Hứa Chí Hằng nhìn cô nhờ ánh sáng phản chiếu của màn hình, thấy thần thái của cô bình thản. Cho dù lúc nãy trong bữa ăn, cô cười cười nói nói như thế nhưng anh vẫn thấy cô đang giữ một khoảng cách hợp lý với mình, dí dỏm tiếp chuyện theo chủ đề của anh, rất lịch sự và có sự điều chỉnh thích hợp. Thế mà giờ đây, cô đang ngủ như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên. Hứa Chí Hằng nghĩ, không biết cô mệt đến mức nào mà lại ngủ say sưa như vậy.
Trên màn hình đang chiếu phim nói về dục vọng, phản bội, đố kỵ, chiến tranh, bệnh tật, tha thứ. Anh xem từng phân đoạn một nhưng không chú ý lắm, mà cũng không suy nghĩ để sâu chuỗi các tình tiết lại với nhau. Từ trước tới giờ anh cũng không quá say mê văn nghệ, và lúc này điều anh quan tâm chính là cô gái yếu đuối đang dựa vào mình ngủ ngon lành kia.
Đầu cô ngả vào vai anh nên anh khẽ nghiêng đầu là chạm mặt vào tóc cô, cảm nhận được mùi nước hoa rất nhẹ. Trong những khoảng lặng của phim, anh còn nghe thấy cả tiếng thở sâu, nhẹ nhàng của cô. Nếu có thể, anh thực sự muốn bộ phim tắt tiếng để cô ngủ được ngon hơn. Nhưng nhìn lại, thấy cô không có động tĩnh gì, rõ ràng âm nhạc và lời thoại phim chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Hết phim, đèn trong rạp bật sáng, những khán giả khác ùn ùn đứng dậy. Hứa Chí Hằng lay nhẹ cánh tay cô, Diệp Tri Thu giờ mới tỉnh, mơ hồ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã dựa vào người Hứa Chí Hằng mà ngủ gần như trong cả thời gian chiếu bộ phim, cô vội vàng ngồi thẳng dậy rồi cười ngượng nghịu: “Xin lỗi anh, anh chắc chưa bao giờ đi xem phim cùng một cô gái khó chịu như vậy nhỉ?”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô cười, giơ tay giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán, động tác của anh rất tự nhiên, cô cũng không kháng cự gì. Hai người đứng lên đi ra khỏi rạp, bên ngoài trời mưa lất phất, thấp thoáng vài bóng người đi lại. Những cơn gió lạnh lùa qua trước mặt, anh giúp cô mặc áo khoác, quàng vai rồi đưa cô tới chỗ đỗ xe của tòa nhà đối diện. Lúc này cô mới tỉnh hẳn ngủ, cảm giác hai người đã thân mật hơn, thực sự không giống kiểu lần đầu hò hẹn.
Tuy lúc ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ, biết rõ về nghề nghiệp của nhau nhưng cô và anh vẫn là người xa lạ. Không tính việc cô dựa vào anh ngủ say gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó cô còn tự nhiên để anh khoác vai, thật giống như đôi tình nhân.
Nhưng cô cũng phát hiện mình không hề có ý kháng cự, trái lại còn thấy lưu luyến cái cảm giác ấm áp khi dựa vào anh. Không lẽ, nửa năm thất tình làm cho người ta tham lam tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy sao? Suy nghĩ này khiến lòng cô dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay anh cũng cúi đầu xuống, nhìn cô dưới ánh đèn vàng của bãi đỗ xe và mỉm cười nói: “Em nhìn anh cứ như nhìn một người xa lạ ấy”.
“Tôi thực sự đang ngạc nhiên về điểm này đây, chúng ta vẫn chỉ được coi là những người xa lạ.” Diệp Tri Thu cười buồn: “Hóa ra, buông thả bản thân còn dễ hơn tưởng tượng”.
“Em coi hưởng thụ cuộc sống là một sự buông thả sao?” Hai người đã đi đến bên chiếc Cayenne của anh nhưng anh không vội lên xe mà thật lòng hỏi cô.
Diệp Tri Thu ngây ra, nghiêng đầu nhìn về phía xa, không biết trả lời thế nào. Cô chưa bao giờ buông thả mình một cách tùy tiện, cũng không phân biệt nổi cái gọi là buông thả và hưởng thụ. Nhất là mấy năm gần đây, áp lực công việc dồn lên vai cô ngày càng nhiều, cô thường có cảm giác mệt mỏi, thở không ra hơi, càng không thể biết đến mùi vị của buông thả và hưởng thụ. Sự bối rối của cô lọt vào mắt anh, anh khoác mạnh vai và ôm cô vào lòng, bắt đầu nụ hôn mà không để cô kịp phản ứng.
Đầu tiên, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, rồi nụ hôn ngày càng mạnh và sâu. Cô vốn dĩ có thể lui lại để phòng ngự nhưng một tay anh đã vòng qua eo cô, tay khác giữ chặt đầu cô, không để cô kịp né tránh. Nhưng lúc đó, cô cũng bỏ ngay ý định tránh né, hai tay bất giác ôm lấy vai anh, ngước lên đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng.
Phía không xa có tiếng khởi động xe nhưng cả hai người đều không cảm nhận được. Một lúc sau, có ánh đèn xe quét qua, một người mở cửa kính xe huýt sáo, bấm còi trêu chọc rồi lái xe lướt ngang qua họ. Lúc này Diệp Tri Thu mới sực tỉnh, vội đẩy anh ra và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Cuối cùng thì đôi môi anh cũng rời khỏi môi cô nhưng tay anh vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực. Cô nghe thấy tiếng trái tim anh cũng đang đập loạn xạ, cô liền trấn tĩnh lại. Dừng một lúc lâu, cô ngước lên nhìn anh, khàn khàn mở miệng nói: “Hừm, giờ thì em thật sự không hiểu thế nào là buông thả và thế nào là hưởng thụ nữa rồi”.
Anh cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô: “Nếu vẫn còn lẫn lộn như vậy thì xem ra nụ hôn của anh chưa đủ để em cảm thấy thế nào là hưởng thụ”.
Diệp Tri Thu biết phản ứng của mình vừa rồi, đương nhiên cô thừa biết, người đàn ông này hiểu phản ứng của cô. Anh cũng rất tự tin với biểu hiện của mình nên cô chỉ mỉm cười: “Không còn sớm nữa, đưa em về nhà đi”.
“Chẳng lẽ mai vẫn phải đi làm sao?”
“Không phải, nhưng mai em phải đi công tác, chuyến bay sáng.”
Hứa Chí Hằng nhướn mày: “Anh đúng là đại ngốc, suýt nữa thì tưởng rằng em muốn trốn tránh anh”.
Diệp Tri Thu không nhịn được nên cười thành tiếng, giơ tay chạm nhẹ vào cặp môi mỏng với đường viền môi rất rõ của anh: “Không, em không muốn thì em sẽ nói thẳng, không trốn tránh”.
“Nhưng khi em cần thì em lại không nói gì.” Anh hôn vào ngón tay cô, “Yên tâm, anh rất nhẫn nại và thành tâm, anh sẽ đợi”.
Một tay anh ôm cô, một tay lấy chìa khóa nhấn nút mở khóa, mở cánh cửa bên phải rồi bế cô đặt vào chỗ ngồi.
Anh lên xe khởi động máy, Diệp Tri Thu không dám nhìn anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa xe. Lúc này cô mới cảm thấy mặt mình nóng rực cứ như đang phát sốt vậy. Nghĩ lại, vừa rồi cô cố làm ra vẻ cứng cỏi trước mắt anh nhưng thực ra chẳng có tí sức thuyết phục nào cả. |
|