|
Joe rít thêm một hơi dài. Thậm chí nếu không phải vì cái trò kỷ niệm tào lao đó, thì đằng nào quan hệ của anh với Wendy cũng sẽ không đi đến đâu hết. Cô ta không hiểu được lượng thời gian anh cần phải dành cho Sam. Cô ta cứ mãi ghen tuông, nhưng nếu Joe không chú ý tới Sam, nó sẽ lại gặm nhấm đồ đạc trong nhà.
Joe thở ra chậm rãi và quan sát khói thuốc lơ lửng trước mặt. Lần trước anh đã bỏ hút thuốc trong ba tháng, và anh sẽ bỏ lại lần nữa. Nhưng không phải hôm nay. Chắc cũng không phải ngày mai. Anh vừa được Đại úy Luchetti cho cả chồng giấy tờ, và nếu anh định giải quyết cho hết, sau đấy chắc chắn là anh sẽ muốn một điếu thuốc.
Qua làn khói, mắt anh nheo lại, rồi đậu xuống, trên một người phụ nữ có mái tóc dày loăn xoăn màu nâu đỏ xõa ngang lưng. Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc và nâng nó lên quanh vai cô ta. Anh không cần phải nhìn mặt cô ta cũng biết là ai đang đứng ở giữa công viên Ann Morrison vươn tay lên cao như một nữ thần tôn thờ bầu trời xám xịt.
Tên cô ta là Gabrielle Breedlove, và cô ta sở hữu một cửa hàng đồ cổ trong quận Hyde Park lịch sử, cùng với đối tác làm ăn của cô ta, Kevin Carter. Cả hai đều bị tình nghi sử dụng cửa hàng đó như bình phong cho một công việc khác, mang lại nhiều lợi lộc hơn - buôn lậu đồ cổ ăn cắp.
Cả hai người chủ cửa hàng đều không có tiền án tiền sự và có thể sẽ chẳng bao giờ bị cảnh sát chú ý đến nếu họ cứ làm ăn nhỏ lẻ, nhưng họ lại có tham vọng lớn hơn. Một bức họa thuộc Trường phái Ấn tượng nổi tiếng đã bị đánh cắp tuần trước từ người đàn ông giàu nhất trong bang, Norris Hilland, hay được biết đến với cái tên Vua Khoai Tây. Ở Idaho quyền lực và ảnh hưởng của ông ta chỉ đứng thứ hai sau Chúa. Một người nào đó phải cần đến rất nhiều dũng cảm mới dám đánh cắp bức họa Monet của Vua Khoai Tây.
Cho đến giờ, Gabrielle Breedlove và Kevin Carter là những đầu mối đáng tình nghi nhất trong vụ án này. Một tay chỉ điểm ở nhà tù đã cho cảnh sát tên của họ, và khi nhà Hillard kiểm tra ghi chép của mình, người ta khám phá ra rằng sáu tháng trước, Carter đã ở nhà Hillard định giá một bộ sưu tập đèn Tiffany.
Joe rít một hơi khói thuốc và chậm rãi phả ra. Cái cửa hàng đồ cổ nhỏ xíu ở Hyde Park đó là tấm chắn hoàn hảo cho một kẻ buôn lậu, và anh cá cả hòn bi trá của mình rằng ngài Carter và cô Breedlove đã giấu kín bức họa Monet của nhà Hillard đi cho đến khi sức nóng giảm bớt và họ có thể chuyển nó cho một tay trung gian lấy một bó tiền. Cơ hội tuyệt vời nhất để đoạt lại là tìm ra bức họa trước khi nó chuyển tới tay trung gian và xuống thế giới ngầm.
Vua Khoai Tây đang nổi cơn thịnh nộ với Cục trưởng Walker, ông ta lại đổ cơn giận đó lên Đại úy Luchetti và các thám tử thuộc bộ phận Trộm cắp Tài sản. Căng thẳng khiến cho vài thám tử phải tìm rượu giải khuây. Nhưng Joe thì không. Anh không coi trọng rượu chè, và anh rít một hơi bình tĩnh từ điếu thuốc Marlboro khi quan sát đối tượng tình nghi của mình. Trong đầu, anh lướt qua tư liệu vội vàng gom nhặt mà anh có về cô Breedlove.
Anh biết cô sinh ra là lớn lên trong một thị trấn nhỏ ở bắc Idaho. Bố cô đã chết khi cô còn trẻ, và cô sống cùng mẹ, cô ruột, và ông nội.
Cô hai mươi tám tuổi, cao một mét bảy tám, và nặng đâu đó khoảng sáu mươi cân. Chân cô dài. Quần soóc của cô thì không. Anh nhìn cô cúi người để chạm xuống nền đất trước mặt, và anh tận hưởng cảnh trí đó cùng làn khói thuốc. Từ khi bị chỉ định theo đuôi cô, anh đã trở nên ngưỡng mộ hình dáng phía sau ngọt ngào của cô.
Gabrielle Breedlove. Tên cô nghe cứ như một ngôi sao khiêu dâm, giống kiểu Mona Lot hay CandyPeaks. Joe chưa bao giờ nói chuyện với cô, nhưng anh đã nhìn cô đủ gần để biết cô có tất cả những đường cong ngọt ngào ở đúng chỗ.
Và gia đình cô cũng không phải trong bang, Công ty Mỏ Breedlove đã hoạt động ở phía bắc trong gần chín mươi năm trước khi bị bán đi vào giữa thập niên bảy mươi. Vào lúc đó, gia đình này cực kỳ giàu có, nhưng những khoản đầu tư tồi tệ và cung cách quản lý kém cỏi đã teo nhỏ gia tài một cách đáng kể.
Anh quan sát cô làm vài động tác yoga căng một chân trước khi bắt đầu từ tốn chạy bộ. Joe búng điếu thuốc Marlboro vào lớp cỏ phủ đầy sương và rời khỏi chiếc Chevy. Anh bắt đầu đi ngang qua công viên theo sau cô và đặt bước lên dải ruy băng nhựa đường đen được biết đến như vành đai xanh.
Vành đai xanh đi theo con sông Boise và vẽ một đường qua thành phố chính, kết nối tám công viên lớn dọc đường đi của nó. Mùi hương nồng đậm từ nước sông và những cây gỗ gòn lấp đầy không khí buổi sớm, trong khi những mảnh bông xơ xác thổi theo gió và dính vào ngực áo nỉ của Joe.
Anh kiểm soát hơi thở của mình, chậm rãi và nhẹ nhàng khi anh giữ nhịp chân với người phụ nữ trước anh khoảng sáu mét. Suốt tuần qua, kể từ vụ trộm, anh vẫn theo đuôi cô, tìm hiểu thói quen của cô - loại thông tin mà anh không thể kiếm được từ những ghi chép của chính phủ, tin mật, hay báo đài.
Theo những gì anh biết, cô luôn chạy bộ cùng hai dặm đường vòng và đeo cùng một cái túi ngang hông màu đen. Cùng lúc ấy cô liên tục nhìn xung quanh. Lúc đầu, anh đã nghi ngờ rằng cô đang tìm kiếm ai hay cái gì đó, nhưng cô còn chẳng bao giờ gặp gỡ đến một cái bóng nữa. Anh cũng lo cô ngờ ngợ thấy sự giám sát của anh, nhưng anh đã cẩn thận mặc quần áo khác nhau mỗi ngày, đỗ ở nhiều bãi đỗ khác nhau, và theo đuôi cô từ nhiều địa điểm khác nhau. Vài ngày anh còn che mái tóc đen của mình bằng một cái mũ bóng chày và mặc bộ quần áo chạy bộ bóng bẩy. Sáng nay, anh thắt một cái khăn đỏ lên đầu và mặc cái áo nỉ dài tay in chữ BSU (1) màu xám.
Hai người đàn ông mặc đồ chạy màu xanh dương sáng chạy chậm lên vành đai xanh hướng về phía anh. Ngay khoảnh khắc học đi qua cô Breedlove, họ ngoái cổ và nhìn chiếc quần soóc trắng của cô đung đưa. Khi họ quay lại, họ cùng mang nụ cười tán thưởng y như nhau. Joe không trách cứ gì họ vì căng mắt ra để nhìn cô lần cuối. Cô có cặp chân tuyệt vời và một bộ mông cũng tuyệt vời. Mỗi tội cô lại được định sẵn cho một bộ đồng phục tù.
Joe theo cô băng qua cầu vượt ra khỏi công viên Ann Morrison, cẩn thận giữ một khoảng cách đều đặn khi họ tiếp tục dọc theo sông Boise.
Tiểu sử của cô không phù hợp với lũ trộm đặc thù. Không giống bạn làm ăn của mình, cô không ngập nợ tới tận cổ. Cô không bài bac, và không có thói quen nghiện ngập cần được trợ cấp, tức là chỉ còn hai động cơ khả dĩ để một người phụ nữ như cô tham gia vào một hành vi phạm pháp.
Một là sự kích thích, và Joe chắc chắn có thể hiểu được cảm giác thôi thúc khi sống trên bờ vực. Adrenalin là một chất gây nghiện mạnh mẽ. Chúa biết anh yêu nó. Anh yêu cách nó bò khắp làn da, châm chích xác thịt và dựng đứng tóc trên đầu anh.
--------------------------------
1 Boise State University: Đại học công Boise. |
|